Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Dữ Miên tắt phát sóng trực tiếp sớm, bởi vì trông báo tuyết nhỏ rất buồn ngủ.

Kế hoạch ban đầu của cậu là ăn xong sẽ đến đồn cảnh sát để trình báo sự việc, nhưng sau khi gọi điện hỏi thăm, cậu lại được thông báo rằng đang rất bận và yêu cầu cậu quay lại vào ngày mai. Cố Dữ Miên không có biện pháp gì, chỉ có thể đợi một đêm.

Cậu làm ổ cho báo tuyết nhỏ trên ghế sô pha bằng đệm và chăn.

"Ngày mai anh dẫn em đi tìm cha mẹ nhé." Cố Dữ Miên vỗ cái đầu nhỏ của nhóc, không ngoài ý muốn bị một vuốt hất đi: "....ừm, ngủ ngon. "

Báo tuyết vốn là sinh vật sống về đêm, nhưng Cố Dữ Miên lại phát hiện, thời đại tinh tế động vật có thói quen giống như con người làm việc cùng nghỉ ngơi. Cậu suy nghĩ một chút, có chút quan tâm hỏi:

" Đúng rồi, ban đêm em ngủ một mình có sợ không? Hay ngủ chung với anh nhé?"

"......"

Báo tuyết nhỏ dùng ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn Cố Dữ Miên, lười nhác lộ ra một chủ mỉa mai, sau đó dùng cái đuôi vòng qua thân mình, nhắm mắt lại.

Cố Dữ Miên: "...... Như vậy đi, anh sẽ không đóng cửa, nếu em sợ thì hãy đi vào."

Cậu đi tắm, sau đó chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, và đi ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của Cố Dữ Miên rất tốt, nằm xuống rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Nhưng mà, nửa đêm, cậu đột nhiên cảm thấy bên giường lún xuống, lồng ngực cảm thấy nặng nè, giống như bị cái gì đó đè ép, một mảnh lông đuôi quét qua chóp mũi.

Ánh trăng chiếu trên đất, yên tĩnh thanh tịnh.

Nhưng phía bên kia thì không như vậy.

Kể từ khi hoàng đế biến mất, thư ký, giám đốc điều hành đi theo cùng phát điên. Giám đốc điều hành của tinh cầu Tucker đã không nhắm mắt suốt hai ngày.

Sợ bị người có dã tâm lợi dụng, tin tức không thể đem ra ngoài, bây giờ bề ngoài tinh cầu Tucker bình lặng nhưng nơi tăm tối đã sóng gió mãnh liệt.

So với rất nhiều chuyện mà các nhân vật lớn cần phải cân nhắc, người quản gia chịu trách nhiệm hầu hạ hoàng đế đi lại lo lắng về một vấn đề khác.

"Bệ hạ không mang thuốc" quản gia chăm sóc hoàng đế ba mươi năm, nhìn hoàng đế lớn lên từ nhỏ thở dài: "Bệ hạ không ngủ được ở bên ngoài, làm sao đây. .."

Ít người biết rằng, hoàng đế bị chứng mất ngủ trầm trọng. Trước đây thì không sao, nhưng sau khi kết thúc cuộc chiến chống lại Trùng tộc, tình trạng của hắn trở nên nghiêm trọng đến mức miễn cưỡng uống thuốc mới có thể ngủ được m.

Tính khí ngang ngược và hung bạo của hoàng đế phần lớn liên quan đến điều này.

Các bác sĩ chuyên nghiệp nhất trong toàn bộ đế quốc đều bất lực. Bác sĩ nói rằng điều này có liên quan đến tinh thần lực và dị năng quá mạnh mẽ của hoàng đế, trừ khi tìm được bạn đời phù hợp 100%, nếu không thì không có cách nào chữa khỏi.

Nhưng phù hợp 100% là quá khó. Hơn nữa, hoàng đế là người có chỉ số tinh thần lực cao nhất trong lịch sử, để có thể phù hợp 100% với quân vương, bạn đời cũng phải có tinh thần lực lực và dị năng rất mạnh. Nhưng nhìn toàn bộ tinh tế, nơi nào có nhân vật như vậy tồn tại?

Quản gia chắp tay cầu nguyện giống như đêm trước: "Mong bệ hạ bình an vô sự, hi vọng bệ hạ đêm nay mộng đẹp."

Ông quản gia sẽ không biết, sau 9.000 đêm cầu nguyện, lời cầu nguyện của ông đã được đáp lại.

Hôm sau.

Khi Cố Dữ Miên tỉnh dậy, cậu thấy trên giường có vài sợi lông bạc ngắn.

Cố Dữ Miên: "......?"

Cậu không ngờ báo tuyết nhỏ lại dậy sớm như vậy. Khi Cố Dữ Miên đi ra, nó đang liếm chân phải, cả người cứng ngắc, vội vàng đặt cái chân đó xuống, ngồi thẳng người nhìn về phía trước.

Cố Dữ Miên bị hành động đáng yêu đấy làm rung động,

Sau khi ăn sáng xong, cậu mang báo tuyết nhỏ đến cục cảnh sát.

Cố Dữ Miên phát hiện tiểu tổ tông này nhất định ở nhà được nuông chiều, không muốn bước đi trên mặt đất, liền đem bả vai Cố Dữ Miên coi như chỗ ngồi VIP, không ngừng nhìn thiên hạ.

Sau khi vào đồn cảnh sát, đầu tiên cảnh sát đưa báo tuyết nhỏ đi kiểm tra cơ bản, sau đó, có một số lời trẻ con không nên nghe, Cố Dữ Miên nhờ một nữ cảnh sát chăm sóc cho báo tuyết nhỏ . Báo tuyết nhỏ muốn đi theo cậu, nhưng bị từ chối, vì vậy nó trông như muốn mất bình tĩnh và tâm trạng không tốt.

Nữ cảnh sát: "Ngoan nào, bé yêu, anh trai của em chỉ rời đi một lúc, không bỏ rơi em đâu."

Báo tuyết nhỏ: "....." Anh trai?

Tâm tình của nó càng không tốt.

Phòng chờ phía trước có màn sáng lơ lửng giữa không trung, đang phát tin tức, là một phóng viên của tinh cầu Tucker phỏng vấn đại công tước Finnick và những người khác.

"Thân thể bệ hạ không khoẻ, đang cần nghỉ ngơi."

Đại công tước Finnick nhìn màn ảnh, ngón trỏ ở trên bàn tùy ý gõ nhẹ, mỉm cười nói: ""——Đúng vậy, chúng tôi cũng hy vọng rằng Bệ hạ có thể sớm khoẻ lại. "

Âm thanh ồn ào, và tiếng gõ bàn của đại công tước Finnick gần như bị che khuất. Chỉ có người cực kỳ nhạy cảm mới có thể phát hiện ra thứ mà công tước gõ là một đoạn mã Morse. Phiên dịch lại chính là ——

'Bệ hạ, hãy cẩn thận. Nếu người còn trong trạng thái chưa đủ ổn định, không nên để lộ thân phận, tránh bị người khác lợi dụng.'

Lần này đi theo có một vị công tước đi cùng, vị công tước này gần đây khá là tự mãn, và gã ta tham lam đến mức muốn nhúng tay vào mọi việc, mọi người đều biết trái tim của Tư Mã Chiêu. Finnick biết rằng quân vương ban đầu quá lười biếng để quan tâm gã ta, lần này nhân tiện xử lý gã, không ngờ rằng sai lầm này sẽ tạo cơ hội cho bên kia.

Đây là cái mà họ gọi là 'một người có tâm'.

Báo tuyết nhỏ nhìn về phái màn hình, lỗ tai giật giật, một lát sau nheo đôi mắt lại.

Bên kia.

Cố Dữ Miên kể tường tận mọi thứ mà cậu biết cho cảnh sát, sau đó hỏi: "Anh cảnh sát, đó có phải là một đứa trẻ bị lạc không? Nếu không có quan não, làm thế nào tôi có thể liên lạc với cha mẹ bé được?"

Cảnh sát nghe được một nữa đã hiểu rõ, lúc này lắc đầu: "Không phải là đứa trẻ đi lạc."

Cố Dữ Miên: "Ý anh là gì?"

Viên cảnh sát nói cho cậu một sự thật tàn khốc: "Nếu trên người không có quang não, vậy thì chính là không phải là một đứa trẻ bị lạc."

Trong thời đại tinh tế, tầm quan trọng của bộ não quang học tích hợp thẻ ID như điện thoại di động không cần nói cũng biết. Hơn nữa quang não không thể dễ dàng bị hỏng, chỉ cần không bị hỏng, nó sẽ tự động đi theo chủ nhân, cho nên sẽ không thất lạc.

Hơn nữa muốn làm hỏng quang não, trừ khi là bị tinh thần lực cấp SS trở lên công kích trong thời gian dài.

"Nhưng trong toàn tinh tế chỉ có bệ hạ là người có cấp bậc tinh thần lực cao hơn SS. Cho nên, theo lý thuyết, những người không có quang não đều là những đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi khi mới sinh."

"Mặt khác," cảnh sát đem một phần văn kiện truyền tới quang não của cậu, "Đây là báo cáo của đứa nhỏ này."

Cố Dữ Miên xem qua, trên đó viết:

【 Chủng tộc: Báo tuyết bạch tạng.

Đánh giá sức mạnh tinh thần: Chưa thức tỉnh.

Độ khó thức tỉnh: Cực cao. 】

"Cái kia không đúng " Cố Dữ Miên cau mày, bản thân cậu học khoa học động vật, không thể nhận sai, "Nó là báo tuyết."

Viên cảnh sát lắc đầu: "Báo tuyết? Tôi chưa từng nghe nói về chủng tộc này. Loài bạch tạng khó có thể thức tỉnh tinh thần lực, trí thông minh cũng thấp, không có khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ, không thể biến thành người... Bị bỏ rơi cũng là chuyện bình thường."

"Khụ, tóm lại là nên giải quyết như thế nào, cậu suy nghĩ một chút. Chúng tôi hiểu rõ lựa chọn của cậu, dù sao mỗi người đều không sinh hoạt dễ dàng."

Cách một mặt vách tường, báo tuyết nhỏ ngồi ngay ngắn ở trên chỗ ghế. Trong mắt hiện lên tia giễu cợt.

Bạch tạng đều là đồ phế thải. Đó là sự đồng thuận trên thế giới. Tỷ lệ bỏ rơi động vật bạch tạng rất cao và rất ít người sẵn sàng nhận nuôi động vậy bạch tạng.

Nó đã quen với tất cả các ánh nhìn đánh giá về động vật bạch tạng trên thế giới ——

"Hoàng gia làm thế nào lại sinh ra loài bạch tạng? Sau bao thời gian chờ đợi, lại sinh ra một phế vật."

"Tạp chủng."

"Bệ hạ còn không thèm đặt tên cho nó, hoàng hậu suýt chút nữa muốn bóp chết nó. Ngươi cho rằng nó sinh ra để làm gì?"

"Ngươi sợ cái gì, loài bạch tạng có trí thông minh rất thấp, nó nghe không hiểu đâu —— này, đúng không, nhóc tạp chủng."

"........"

"Tôi muốn nuôi nó lớn lên."

Đôi mắt của báo tuyết nhỏ đột nhiên mở ra, giọng nói của người thanh niên trong trẻo mơ hồ, giống như một ít dưỡng khí được bơm vào biển sau đóng băng ngàn mét, lộ ra một chút sáng yếu ớt.

Cậu nói, muốn nuôi nó lớn lên.

Trong nháy mắt, nó thậm chí còn không hiểu nội dung cụ thể của những từ đó.

Nửa giờ sau.

Cố Dữ Miên mang theo báo tuyết nhỏ rời khỏi đồn cảnh sát, và nhóc con có một bộ quang não học phiên bản Q cho trẻ nhỏ trên người. Cố Dữ Miên ngày hôm qua mới kiếm được một ít tiền, sau khi mua quang não, cậu lại trở thành kẻ nghèo nàn.

Quang não phiên bản Q là một chiếc cổ áo nhỏ hình nơ, được thiết kế đặc biệt không gây khó chịu. Báo tuyết nhỏ trông dễ thương và giống như một quý ông đeo nơ nhỏ, Cố Dữ Miên rất thích.

Nhưng báo tuyết nhỏ rất ghét bộ quang não học này, nó cắn mãi nhưng không thể cắn rớt, tưởng chừng Cố Dữ Miên sẽ giận.

"Chúng ta không có tiền haizz, tiểu tổ tông, chúng ta tạm chấp nhận đi." Cố Dữ Miên trấn an nhóc con: " Một lần tiêu hết sạch tiền, làm sao có thể cho nhóc ăn ngon đúng không?!"

Báo tuyết nhỏ lộ ra vẻ mặt không vui.

Cố Dữ Miên đột nhiên cảm thấy càng dễ thương. Để cậu vứt bỏ báo tuyết nhỏ, Cố Dữ Miên tuyệt đối làm không được. Sau khi làm thủ tục, cậu trở thành người giám hộ của báo tuyết nhỏ, theo định kỳ sẽ tới kiểm tra, nếu không hoàn thành nhiệm vụ của người giám hộ sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đương nhiên, đây không phải quan hệ nhận nuôi, bởi vì cậu và báo tuyết nhoe không cùng chủng tộc, mà chỉ là một giám hộ mà thôi.

"Trước tiên là anh dẫn em đi mua một chút đồ dùng hàng ngày." Cố Dữ Miên nói: "Nhân tiện anh sẽ cho em một cái tên... Tuyết Đoàn thì sao? Đoàn Đoàn?"

Có thể đặt tên cho gấu trúc là Đại Nồi, Nhị Nồi , loại tên này, Cố Dữ Miên có tài đặt tên là quả thực không tốt lắm.

Cố Dữ Miên rất thích cái tên này.

Báo tuyết nhỏ: "...... "

Nó đem móng vuốt đặt lên môi Cố Dữ Miên, kịch liệt phản đối.

"Xem ra em rất thích cái tên này." Cố Dữ Miên trợn mắt nói dối: "Vậy chốt tên này."

Báo tuyết nhỏ: "......."

Sau đó, Cố Dữ Miên mang theo báo tuyết nhỏ đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày.

Bởi vì nghèo khó, cậu không có khả năng đi siêu thị cao cấp, Cố Dữ Miên đi tới một cửa hàng tư nhân được khách hàng đánh giá cao, cửa hàng này vẫn duy trì mô hình kinh doanh của trái đất cổ.

Chủ cửa hàng là một chú chó Golden Retriever*, bên ngoài cửa hàng, hai chú chó Golden Retriever nhỏ đang nằm phơi nắng. Người bán hàng chào đón cậu: "Chào quý khác, quý khách muốn mua gì?"

Chó Golden Retriever:


"Mua đồ dùng hàng ngày cho trẻ em" Cố Dữ Miên nói: "Có khu vực đặc biệt dành cho mèo không?"

Cố Dữ Miên đếm đếm, muốn mua thuốc, dụng cụ tắm đặc biệt......có rất nhiều.

"Có, tôi dẫn quý khác đi."

Hai con chó Golden Retriever lúc này tỉnh lại. Một con trong đó nhúc nhích mũi, xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến bên người Cố Dữ Miên, nắm lấy quần của cậu leo lên, con còn lại ở dưới chân Cố Dữ Miên kêu hai tiếng, cũng muốn bò lên.

Tim Cố Dữ Miên như muốn tan chảy, cậu đối với những động vật nhỏ không thể phản kháng, vừa định vươn tay ôm lấy hai chú cún con, đột nhiên cún con lập tức cứng đờ.

Cố Dữ Miên: "?"

Cố Dữ Miên không có nhìn thấy, báo tuyết nhỏ ngồi ở trên vai cậu, hờ hững nhìn chằm chằm hai con chó con, cái đuôi buông lỏng quấn quanh cỏ Cố Dữ Miên. Nó đã xếp con người này vào phạm vi ảnh hưởng của riêng mình và không có hứng thú chia sẻ nó với các sinh vật khác.

Hai chú chó Golden Retriever nhỏ bé run rẩy trước đôi mắt đó, sau vài giây, chạy trối chết.

Cố Dữ Miên: "??"

Chuyện này thật đúng là chưa từng có.

Để nuôi sống bản thân và báo tuyết nhỏ, Cố Dữ Miên phải làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền.

Nếu chỉ có một mình cậu, cậu có thể sống với mức lương được đảm bảo nếu tiết kiệm một chút. Nhưng bây giờ để nuôi thêm nhóc con này, chi phí đã tăng lên rất nhiều.

Mặc dù cảnh sát nói rằng rất có khả năng báo tuyết con sẽ không thể thức tỉnh tinh thần lực và trí thông minh của nó không cao, nhưng Cố Dữ Miên căn bản không quan tâm đến điều này. Nếu cậu nuôi nấng nhóc con này thì cậu phải dành cho nó những gì tốt nhất trong khả năng của mình.

Đêm nay, Cố Dữ Miên cẩn thận phân tích phát sóng trực tiếp ngày hôm qua của mình. Để trở thành một streamer, thì cần phải có tài năng, đẹp trai hoặc vui vẻ và có thể kể chuyện cười, nhưng công bằng mà nói, Cố Dữ Miên cảm thấy rằng cậu không có bất kỳ khía cạnh nổi bật nào.

Tuy nhiên, phản hồi từ người xem rất tốt. Mấu chốt là gì?

Cậu không phải là đầu bếp. Cho dù cậu có thể nấu một số món ăn hợp khẩu vị với sự thông minh của mình, cậu vẫn không có đủ tiêu chuẩn để trở thành một streamer ẩm thực.

Cố Dữ Miên đã phân tích video và làn đạn từ ngày hôm qua của cậu, cuối cùng đã tìm thấy chìa khóa.

Mãi cho đến khi phát sóng trực tiếp chuyển sang góc nhìn thứ nhất của báo tuyết nhỏ ở nửa sau phát sóng trực tiếp, làn đạn mới bắt đầu trở nên sôi nổi.

Cậu có một số ý tưởng về những việc cần làm trong buổi livestream tiếp theo.

"Đoàn Đoàn" Cố Dữ Miên ôm lấy báo tuyết nhỏ, hỏi: "Ngày mai phát sóng trực tiếp giúp anh một chuyện, được không? Anh cam đoan, một chút cũng không mệt."

Báo tuyết nhỏ: "......"

Cái tên ngu xuẩn này là ai gọi? Lúc trước lộ ra bộ dạng này, triều thần cùng các quan chức đều phải quỳ rạp xuống đất run rẩy, nhưng con người này căn bản không coi trọng

Cậu lắc lắc cái móng vuốt của báo tuyết nhỏ: "Đồng ý đi, tiểu tổ tông, làm ơn."

Báo tuyết nhỏ: "........."

Chờ con người khẩn cầu nói nhiều lời đẹp ý hay, báo tuyết nhỏ giả vờ miễn cưỡng gật đầu.

Ngày hôm sau, báo tuyết nhỏ ngủ nướng, Cố Dữ Miên dành cả buổi sáng nhẹ nhàng chuẩn bị tất cả mọi thứ, sau đó hai giờ chiều lại lên nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Không, dự định bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Sau đó, cậu giật mình bởi số lượng fans của mình.

Một, hai.....có phải cậu đếm dư một số không?!

________________________
Tui khum biết nên dùng xưng hô gì để gọi cho ông nội báo tuyết luôn.

Dùng 'nó' thì tui thấy không hay tại Cố Dữ Miên sẽ nuôi thêm mấy bé nữa, tới lúc đó dùng 'nó' không biết đang chỉ ai hết, mà dùng 'hắn ' lại có một số trường hợp để không ổn. Ultr cíu 💆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro