Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vong Cơ

Hai ngày trước Lâm Cảnh dự định đến Giang thị công tác, vừa ra đến trước cửa liền bị ông nội gọi lại, muốn hắn thuận tiện đến chào hỏi Lục gia một chút.

Ông nội hắn cùng ông Lục là tình cảm chiến hữu vào sinh ra tử, lúc còn trẻ quan hệ vô cùng tốt. Năm đó Lục Chẩm Tuyết sinh ra, hai người vô cùng cao hứng, liền bàn bạc với nhau hứa hôn cho hai người cháu.

Năm tháng như thoi đưa, thoắt một cái hai mấy năm đã trôi qua, hai mươi ba năm trước, Lục gia dọn đến Giang thị, khoảng cách cũng không xa, nhưng mọi người đều bận việc kinh doanh, liên lạc cũng ít đi.

Thời gian lâu như vậy, hai người cũng đã sớm quên cái hôn ước này.

Hai ngày trước, ông Lâm lục lại album, mới bỗng nhiên nhớ tới chiến hữu đã tám mươi, ông gọi điện qua hỏi thăm, hai người hồi tưởng lại năm tháng ngày xưa mới nhớ tới hôn ước của hai đứa nhỏ.

Vừa lúc hai người lại đều là độc thân, liền nghĩ dứt khoát cho bọn họ gặp mặt.

Lâm Cảnh vừa ra đến cửa trước, nghe ông nội nói chuyện này, không vui nói, “Loại chuyện này bây giờ còn có sao?”

Ông Lâm nói, “Như thế nào không có? Trai chưa vợ gái chưa chồng, lại có hôn ước từ trước, ta thấy việc này rất bình thường!”

Lâm Cảnh đối với loại hứa hôn thời phong kiến này rất không thích, hắn lười tranh luận cùng ông, cầm lấy đồng hồ trên bàn trà, vừa đeo vừa nói, “Tiệc mừng thọ ông Lục con sẽ đi. Nhưng chuyện hôn ước, con sẽ từ chối.”

Sau khi kết thúc tiệc mừng thọ, Lâm Cảnh ra ngoài nhận điện thoại, mới vừa ngắt, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông hướng bên này đi tới.

“Lâm tổng, tôi tìm ngài khắp nơi, hoá ra là ở chỗ này.” Người này tên Lục Phong, Lâm Cảnh biết anh ta, bởi vì anh ta từ trước đến giờ luôn làm một cái bao cỏ.

Không chỉ có bao cỏ, đã thế lại còn ngu xuẩn. Năm trước anh ta mua một mảnh đất ở Giang thị kinh doanh, ba tháng trước mới tiến hành xây dựng, đoàn đội kiến trúc lục tục quy về nơi này.

Lâm Cảnh lười quan tâm đến anh ta, phê duyệt tài liệu loại bỏ bọn họ.

Ai ngờ bao cỏ này thế mà lại chạy đến đại sảnh công ty náo loạn một trận, sau chuyện này có thể làm cho Lâm Cảnh nhớ tên cũng là một nhân tài.

Lục Phong lúc trước không biết chuyện Lâm Cảnh cùng Lục Chẩm Tuyết có hôn ước, ngày đó đột nhiên ông nội nhắc đến chuyện này, còn nói đến tên Lâm Cảnh, anh ta vừa mừng vừa sợ, về nhà liền nói chuyện này với mẹ của mình. Mẹ anh ta vô cùng cao hứng, cười nói, “Thế thì tốt quá! Lâm gia sản nghiệp ở trong nước không ít, nha đầu Lục Chẩm Tuyết về sau gả cho cậu ta, con còn phải lo lắng mấy cái hạng mục này nữa sao? Tùy tiện làm mấy cái hạng mục cũng có thể phát tài."

Lục gia ngành nghề đa dạng, nói là kinh doanh nhưng cũng không phải gia tộc xí nghiệp, nhưng làm ăn cũng không tệ, ở Giang thị cũng là gia tộc có quyền lực.

Đến thế hệ của mấy người Lục Chẩm Tuyết, muốn cái gì thì làm cái đó, mở công ty, làm trong ngành giáo dục, làm nghệ thuật,... cái gì cũng có.

Ông nội Lục ngày thường khen nhiều nhất chính là hai đứa cháu trai thứ hai và thứ ba. Bác hai vì con mình mà tức giận, đến nằm mơ cũng muốn Lục Phong sẽ nhận được một gói thầu lớn, đem khoe khoang trước mặt ông Lục.

Nhưng mà người anh họ này của Lục Chẩm Tuyết, dũng mãnh có thừa, mưu trí không đủ, làm việc chỉ vì cái lợi trước mắt, thập phần xúc động. Mấy năm nay tiền kiếm được về thì không thấy đâu, luôn làm mấy chuyện thừa thãi để Lục Nam Kinh theo sau dọn dẹp.

Lục Phong xuất thân là một kiến trúc sư, biết vị hôn phu của Lục Chẩm Tuyết là Lâm Cảnh thì hưng phấn đến phát điên. Trong lòng nghĩ có tầng quan hệ này, về sau anh ta muốn làm cái hạng mục gì cũng có.

Cho nên vừa rồi trên bàn cơm bác hai gấp gáp muốn Lục Chẩm Tuyết ghép đôi với Lâm Cảnh, rốt cuộc cũng là tư tâm quấy phá, muốn về sau con trai bà ta có thể đi theo người 'em rể' này kiếm tiền.

Lục Phong đối mặt với Lâm Cảnh, phảng phất nhận ra mình thua kém người ta cả vạn trượng, treo nụ cười nịnh nọt, “Tôi thật không nghĩ tới vị hôn phu của em gái lại là Lâm tổng đây. Thật sự là quá tốt, về sau chúng ta chính là người một nhà.”

Lâm Cảnh lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta, giống như đang xem trò cười.

Bản thân hắn đã rất không thích cái hôn ước này, bây giờ lại xem Lục Phong bày trò nịnh hót, trong lòng càng lạnh thêm vài phần.

Loại người này hắn gặp qua quá nhiều, nếu không phải có quan hệ với ông nội hắn, hắn liếc mắt một cái cũng lười.

Lục Phong lại không hề nhận ra, còn hướng Lâm Cảnh hỏi, cái hạng mục lần trước kia, có thể cho hắn một cơ hội nữa hay không.

Lâm Cảnh trong lòng chán ghét, nhưng vì để lại mặt mũi cho ông Lục, hắn mới khắc chế không tức giận.

Chẳng qua sắc mặt càng ngày càng lạnh, hắn lười nhìn Lục Phong như thể lỡ may nhìn một cái sẽ làm bẩn mắt. Vừa lúc di động vang lên, hắn trực tiếp xoay người rời đi.

……

Lục Chẩm Tuyết ở bên ngoài chơi đến trời tối, lúc trở về đã 8 giờ.

Nhà ông Lục là kiểu đình viện Trung Quốc, trước đình viện còn treo hai cái đèn lồng màu đỏ, thoạt nhìn cổ kính.

Lục Chẩm Tuyết dừng xe ở cửa, mở cửa xe đi xuống.

Ngón tay câu lấy chìa khóa xe, lắc lư mà tiến vào trong viện.

Ai ngờ mới vừa đi vào đã bị Lục Dao từ đâu nhảy ra giữ chặt, “ Chị, sao bây giờ chị mới về, hại em còn đang định đi tìm. Đi đi đi, chị cùng em ra ngoài đi dạo, buổi chiều em ăn no quá, bây giờ đi bộ để tiêu cơm.”

“Chị vừa mới về, để chị nghỉ một lát đã.”

“Ai nha, chúng ta đi dạo trước, lát về rồi nghỉ sau.”

Lục Dao một hai phải lôi kéo cô đi ra ngoài.

Cô em gái này của Lục Chẩm Tuyết quá đơn thuần, nhìn vào mắt cô ấy liền biết có chuyện gì. Lục Chẩm Tuyết nghi ngờ nhìn cô nàng, “Làm sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?”

“Không có không có.” Lục Dao hoang mang bối rối, dứt khoát kéo Lục Chẩm Tuyết ra ngoài.

Bất quá cô ấy không biết phải kéo Lục Chẩm Tuyết đi đâu, nghĩ một lúc rồi kéo cô đến chỗ Lục Nam Kinh.

Lục Nam Kinh đứng dưới bóng cây hút thuốc, giương mắt nhìn cô đi lại đây, giơ tay đem tàn thuốc vất đi.

Lục Chẩm Tuyết đi qua, “A Dao vội vã cái gì vậy? Em vừa mới về, một hai phải kéo em ra ngoài.”

Lục Nam Kinh câu môi cười, nói, “Em ấy không phải là sợ em mất mặt hay sao.”

Lục Chẩm Tuyết nghi hoặc, “Có ý gì?”

Lục Nam Kinh hướng đến phòng khách, chỉ chỉ một cái, “Lâm Cảnh ở bên trong, cùng ông nội nói chuyện từ hôn.”

Lục Chẩm Tuyết: “……???”

Lục Nam Kinh mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô, "Không sao, A Tuyết nhà chúng ta lớn lên xinh đẹp như vậy, là cậu ta không có mắt.”

Lục Chẩm Tuyết: “……”

Lục Nam Kinh thấy bộ dạng ngây ngốc của em gái mình, nâng mắt, nghi hoặc hỏi, “Em không phải là thích cậu ta thật đấy chứ?”

Lục Chẩm Tuyết lấy lại tinh thần, nói nhỏ, “Em chưa có bị điên!”

Cô vừa mới nói xong, liền nghe tiếng phòng khách mở cửa, theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Ông nội và Lâm Cảnh cùng nhau bước ra, hắn tạm biệt ông nội, ông dặn dò hắn đi đường cẩn thận, thuận tiện gửi lời hỏi thăm đền ông nội hắn.

Lâm Cảnh lễ phép đồng ý, tạm biệt ông Lục sau đó liền đi ra ngoài.

Từ đầu tới cuối không hề chú ý đến Lục Chẩm Tuyết.

Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ đến lớn vẫn là lần đầu tiên chịu nhục nhã thế này, mặt mũi tức giận đến tái đi. Tính cách cô kiêu ngạo, loại tình huống mất mặt như thế này tuyệt đối không thể xảy ra trên người cô.

Muốn từ hôn cũng phải hỏi qua ý kiến của cô đã chứ!!!

Lâm Cảnh đi rồi, Lục Phong cũng nóng nảy. Lâm Cảnh từ hôn, không phải sẽ triệt đường làm ăn của anh ta hay sao, anh ta gấp gáp đến độ tiến lên nói, “Ông nội, ông cứ như vậy mà đồng ý rồi? Chuyện này... chuyện này mà truyền ra ngoài thì mặt mũi em tư để đâu chứ."

Ông Lục nói, “Này thì có chuyện gì được chứ. Vốn dĩ ban đầu cũng chỉ muốn bọn trẻ làm quen một chút, nếu hai đứa đều không có ý tứ, kia thuận tiện giải trừ hôn ước cũng không có gì.”

Nói, lại nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, “A Tuyết, con có ý kiến gì không”

Lục Chẩm Tuyết cong môi cười, “Con không có ý kiến gì, ông nội. Con đã nói rồi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn hôn ước nữa chứ.”

Cô hiện tại trên mặt vui cười là thế, nhưng trong lòng quả thực đang rất khó chịu.

Cô không thèm để ý việc có giải trừ hôn ước hay không, nhưng mà mặt mũi hôm nay coi như mất hết rồi. Về sau chuyện này truyền ra ngoài, còn không phải nói Lâm Cảnh chướng mắt cô nên muốn từ hôn, thử hỏi xem mặt mũi tứ tiểu thư Lục gia sau này ra ngoài để nơi nào!!!

Lục Chẩm Tuyết càng nghĩ càng giận, buổi tối nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.

Quả nhiên sáng hôm sau thức dậy, đôi mắt đều sưng thành quả hạch đào. Đi xuống lầu vừa vặn gặp Lục Nam Kinh, “Em khóc cả đêm đấy à?”

Lục Chẩm Tuyết tức giận, lấy chân đá anh, “Lăn đi."

Lục Nam Kinh cười, kéo cô hướng đến phòng khách, “Tối mai đến văn phòng, thuận tiện đem em ra ngoài thư giãn.”

Lục Nam Kinh có một văn phòng ở khu biệt thự suối nước nóng, Lục Chẩm Tuyết vừa lúc muốn tìm một chỗ viết bản thảo, liền đi theo anh lên núi.

Cô vốn là muốn tìm một nơi yên bình viết bản thảo, bình ổn tâm tình một chút, ai biết đã lên đến tận đây rồi còn gặp đám người luôn đối nghịch với cô một sống một còn.

Cũng thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, những người này cũng không biết nghe ở đâu, vừa thấy mặt liền cười nhạo cô, “Ai da, đây không phải A Tuyết sao, đã lâu không gặp. Mấy ngày trước tôi nghe nói cậu cùng tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch đính hôn, thật là chúc mừng cậu nha. Nhà cậu cũng thật là có phúc, cư nhiên lại có hôn ước với tổng tài Hằng Tịch.”

Một người đi theo nói, “Ai, không phải chứ, sao hôm trước tôi còn nghe nói đích thân Lâm tổng đến cửa từ hôn thế này.”

Triệu Duyệt San làm một bộ dáng rất kinh ngạc, “A, là thật sao?”

“Cậu nghĩ sao? Người của Lâm gia có thân phận thế nào, nói kết hôn liền kết hôn?"

Triệu Duyệt San lại một bộ dáng đã sáng tỏ mọi chuyện, “A, thì ra là như thế sao? A Tuyết, thật là xin lỗi nha, tôi không biết.”

Lục Chẩm Tuyết ngồi trước quầy bar, trong tay cầm ly champagne, nhìn hai người trước mặt cậu cậu tôi tôi diễn trò hề, cô mất kiên nhẫn, lắc lắc ly rượu trên tay, “Nếu các cậu không muốn tôi đem cái này đổ trên người các cậu thì tốt nhất nên biến khỏi mắt tôi trong vòng ba giây.”

Mấy người kia quả nhiên mặt biến sắc, Lục Chẩm Tuyết lạnh lùng liếc bọn họ, “Một, hai, ba ——”

Chữ cuối còn chưa kịp nói xong, bọn họ tuy rằng khó chịu nhưng không dám đối nghịch cùng Lục Chẩm Tuyết, sợ cô thật sự đem rượu đổ lên người bọn họ, hầm hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

Chủ yếu là tính tình Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ đã khó hiểu, làm việc quái đản không cần suy nghĩ, lúc học trung học có mấy người chọc vào Lục Chẩm Tuyết, ai biết cô có thù tất báo, khiến cho bọn họ thống khổ, làm cho bọn họ đối với cô tồn tại bóng ma tâm lý.

Sau khi bọn họ rời đi, Lục Chẩm Tuyết sa sầm mặt, muốn đến đây giải toả tâm trạng một chút, kết quả lại gặp phải đám người không có mắt, làm hại cô càng buồn bực hơn.

Cô đem ly rượu thả lại quầy bar, để tiền lại rồi cầm túi xách lên, lập tức đi ra ngoài.

Lâm Cảnh tối nay cũng hẹn đối tác đến đây nói chuyện, trên đường lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Lầu trên quán bar là một nơi xa hoa, so với dưới lầu yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể tránh được người cố ý muốn đến tìm.

Lục Phong nghe được hôm nay Lâm Cảnh đến chỗ này bàn chuyện, liền lập tức lái xe lại đây. Kỳ thật, anh ta cũng không nhất thiết phải lấy lòng Lâm Cảnh, nhưng cái hạng mục kia anh ta tốn rất nhiều tiền để ký hợp đồng, kết quả vừa mới lên sàn đã gây ra hoạ, liền bị người ta ném xuống, tiền đem ra đầu tư một phân cũng không kiếm về được.

Hiện giờ lại phát hiện nhà anh ta cùng Lâm Cảnh có ít nhiều quan hệ, liền nghĩ tới lân la làm quen, không nói chuyện khác, ít nhất cũng có thể đem cái hạng mục kia trở về.

Lâm Cảnh lúc đầu còn e ngại ông Lục, đã xem như cho Lục Phong mặt mũi.

Hắn dựa lưng vào ghế dựa, mắt lạnh nhìn anh ta. Lục Phong tiến đến mời hắn một ly trà, lại kêu phục vụ tới, nói chi phí đêm nay do anh ta thanh toán.

Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn, cái gì cũng không nói.

Lục Phong cười ha hả, anh ta xoa xoa tay, nói, “Xem ra tôi và Lâm tổng thật có duyên, cư nhiên lại có thể gặp nhau ở chỗ này.”

Lâm Cảnh mặt không biểu tình nhìn anh ta, “Phải không?”

Lục Phong cười, “Haha, đúng rồi Lâm tổng, hôn sự của ngài cùng em gái tôi cứ như vậy mà tính sao? Kỳ thật trưởng bối định ra hôn ước, hậu bối chúng ta cũng nên suy xét kĩ một chút. Lâm gia và Lục gia cũng coi như là môn đăng hộ đối, nếu hai người kết hôn, đối với Lâm tổng đây cũng không phải không có lợi.”

Lâm Cảnh nhếch môi, “Phải không? Đối với tôi có lợi gì?”

Lục Phong nói, “Tuyệt đối không có lừa gạt ngài, ba của Lục Chẩm Tuyết, cũng chính là chú của tôi, cũng là một người kinh doanh lâu năm, ở thương thương trường cũng có chút địa vị và nhân mạch. Mọi người đều là thương nhân, nếu liên thủ với nhau, mọi người đều được lợi, cớ sao lại không làm. Huống chi em gái tôi xuất thân đại học chính quy, tri thư đạt lý(*), lớn lên cũng xinh đẹp, tôi thấy cùng Lâm tổng đây chính là trời sinh một đôi.”

(*) Có học vấn và hiểu biết lý lẽ.

Lâm Cảnh lúc này nở ra nụ cười hiếm gặp, rút một điếu thuốc ở trên bàn trà, kẹp trong miệng bật lửa, màu xám trắng sương khói bao phủ lên khuôn mặt anh tuấn, hắn tựa tiếu phi tiếu, nhìn Lục Phong ngồi đối diện, trào phúng hỏi, “Như thế nào? Là chú của anh kêu anh tới làm thuyết khách? Nghe những lời này của anh, có lẽ là tôi hiểu sai ý nhưng chú của anh đang tính toán bán con gái đi sao?”

Lục Phong sửng sốt, cho dù anh ta là bao cỏ, đầu óc trì độn cũng nghe ra được ý mỉa mai của Lâm Cảnh, anh ta há miệng định nói gì đó, Lâm Cảnh đã lên tiếng đuổi người, “Không có chuyện gì khác thì cút đi."

Lục Phong vốn định nhắc đến chuyện hạng mục, nhưng Lâm Cảnh đã hiện rõ sự mất kiên nhẫn, anh ta sợ nói tiếp sẽ chọc giận đối phương, đành phải đứng dậy, mặt mũi xám xịt rời đi.

Lục Chẩm Tuyết đi ra từ quán bar, ở bên ngoài nhàn rỗi dạo một vòng, cuối cùng đi bộ lên lầu trên quán bar.

Cô tìm một nơi ấm áp ngồi xuống, phục vụ nhanh chóng đem menu tiến đến.

Cô nhìn qua một lượt, cuối cùng chọn một ly sữa bò đun nóng.

Vừa mới đi dạo ở bên ngoài có chút lạnh, uống ly sữa bò ấm giữ nhiệt, lát nữa cũng có thể ngủ ngon.

“Thêm một phần bò bít tết.” Lục Chẩm Tuyết cảm thấy hơi đói, liền gọi thêm một phần ăn nhẹ.

Phục vụ mỉm cười, “Được, tiểu thư chờ một lát.”

Nói xong liền đem menu đi.

Lục Chẩm Tuyết nhàm chán lấy di động ra chơi, cô vừa đăng nhập Weibo, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói, “Này, Lục gia cũng thật buồn cười, tốt xấu gì ở Giang thị cũng là một danh gia, lại muốn cùng cậu nhanh chóng kết thân, cũng không sợ mất mặt.”

Lâm Cảnh hút được một nửa, duỗi tay đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn, nhớ tới bộ dáng nịnh nọt của Lục Phong, thanh âm lạnh như băng, không mang theo nửa điểm cảm tình, “Loại người này tôi thấy qua nhiều rồi.”

Lục Chẩm Tuyết nghe được thanh âm quen thuộc, thân thể đột nhiên cứng đờ, không tự giác được khẩn trương nắm chặt di động trên tay. Cô không hiểu sao mình lại không có dũng khí quay đầu lại nhìn một cái.

Cái gì “Loại người này?”

Cái gì vội vàng? Cô đã làm cái gì mà bị nói là vội vàng hả?

Hôn ước cũng không phải nhà bọn họ đơn phương định ra, lại nói hắn muốn từ hôn, ông nội cũng không bắt ép hắn cưới cô. Bọn họ như thế nào liền thành “Loại người này”?

Lục Chẩm Tuyết ngây ngốc một trận, chờ cô phản ứng lại, muốn tìm đối phương tranh cãi một trận, quay đầu lại mới phát hiện vị trí phía sau đã trống không, cô chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của hắn cùng người bạn bên cạnh, hai người đi xuống dưới lầu.

Cô đứng lên muốn đuổi theo, ấn đường nhăn, lại dừng lại.

Không được, cứ như vậy nổi điên mà xông lên, làm như vậy cũng quá mất mặt. Không biết chừng người ta sẽ nói cô bị từ hôn mà thẹn quá hóa giận, tìm đến người ta nổi điên. Chuyện này truyền ra ngoài, mày còn muốn mặt mũi hay không hả?

Tốt xấu cô cũng đường đường là tứ tiểu thư Lục gia, sao có thể mất mặt như vậy. Mắt thấy Lâm Cảnh sắp đi mất, Lục Chẩm Tuyết nhắm mắt, một lần nữa ngồi xuống.

Cô nhắm mắt lại hít sâu, tự nhủ bản thân không cần tức giận, không cần tức giận.

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, tính tình của Lục Chẩm Tuyết đã không tốt. Châm ngôn sống của cô luôn là, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, cô sẽ đòi trở về cả gốc lẫn lãi.

Vốn dĩ Lâm Cảnh từ hôn, hại cô mất mặt cũng đã làm cô khó chịu, hiện tại lại nghe được Lâm Cảnh hạ thấp cô, cô mà nuốt trôi được cục tức này, cô liền không gọi là Lục Chẩm Tuyết.

Cô tức đến đau dạ dày, thứ gì cũng ăn không vô, thanh toán xong liền xách túi rời đi

Đi xuống lầu, cô nổi giận đùng đùng, nguyên bản là muốn đi tìm Lục Nam Kinh, ai ngờ lại nhìn thấy Lâm Cảnh.

Hắn đứng ở chỗ đèn đường phía xa, hình như đang tiếp điện thoại.

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên người hắn, Lục Chẩm Tuyết tuy rằng đang tức giận nhưng cũng không thể không thừa nhận, người đàn ông này lớn lên cũng thật đẹp. Dáng người, khuôn mặt, ngay cả khí chất cấm dục, đều thực tuyệt.

Cô suy nghĩ, Lâm Cảnh giống như chú ý tới cô, bỗng nhiên giương mắt, nhìn lại phía này.

Lục Chẩm Tuyết sửng sốt một chút, tiếp theo nháy mắt mỉm cười với hắn.

Được a, không phải ghét bỏ tôi sao, tôi đây một hai phải làm anh yêu tôi, yêu tôi đến không thể kiềm chế,.

Có lẽ nụ cười của cô ý tứ câu dẫn vô cùng rõ ràng, cô thấy Lâm Cảnh hạ mắt lạnh lùng nhìn cô một cái, tiếp tục nhận điện thoại, xoay người rời đi.

Lục Chẩm Tuyết ngược lại một chút cũng không tức giận, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lâm Cảnh, khoé miệng nở ra nụ cười giống như hồ ly.

Cô ngược lại càng muốn biết, người đàn ông này khó theo đuổi như thế nào.

Ghét bỏ cô sao, cô một hai phải làm hắn yêu cô.
____

Bắt đầu hành trình trêu chọc lão công của chị Lục.

____

Truyện chưa được beta kĩ càng, đôi lúc sẽ có lỗi, mọi người cmt nhắc nhở chúng tớ nhé ><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro