Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vong Cơ

Đinh Húc quả nhiên là cao thủ sửa xe, chỉ mới hai mươi phút đã sửa xong.

Anh ta đóng nắp động cơ lại, cười nói, "Xong rồi!"

Lâm Cảnh lấy ví tiền từ túi quần ra, rút ra mấy trăm nguyên đưa cho Đinh Húc, "Cảm ơn."

Đinh Húc vội nói, "Không cần không cần, việc nhỏ mà thôi."

Ngược lại Lục Chẩm Tuyết tiến đến, cầm lấy tiền đưa cho Đinh Húc, "Không cần cái gì mà không cần, đây là tiền anh đáng được nhận mà."

"Không cần đâu A Tuyết ----" Thanh âm Đinh Húc nhỏ dần đi, nhìn Lục Chẩm Tuyết lắc đầu.

Lục Chẩm Tuyết mặc kệ, trực tiếp đem tiền nhét vào túi áo Đinh Húc, "Cầm đi, bà anh chữa bệnh không cần tiền sao."

Đinh Húc có chút ngượng ngùng, anh ta tượng trưng cầm lấy 100, còn lại đưa cho Lục Chẩm Tuyết, "Một trăm là đủ rồi, cũng không tốn sức gì."

"A Tuyết, xe sửa được chưa?" Đang nói, mẹ Lục từ trong nhà đi ra.

Lục Chẩm Tuyết nhìn mẹ mình, "Sửa được rồi mẹ."

Mẹ Lục từ trong sân đi ra, nói với Đinh Húc, "Tiểu Đinh, làm phiền cháu rồi, chưa ăn cơm phải không, trong nhà đang nấu cá, cùng vào ăn đi."

Đinh Húc vội nói, "Không cần đâu dì, bà cháu vẫn đang chờ ở nhà."

Mẹ Lục quan tâm nói, " Sức khỏe của bà dạo này thế nào?"

Đinh Húc nói, "So với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn dì."

"Tối nay dì qua thăm một chút." Mẹ Lục nói.

"Vâng, được ạ. Cháu xin phép đi trước." Đinh Húc nói xong, xách thùng dụng cụ trên đất trở về.

Lục Chẩm Tuyết bỏ đèn pin vào trong, nói, "Nhà anh đã nấu cơm chưa? Nếu không thì ở lại ăn cơm đã?"

"Nấu rồi, mẹ anh ở nhà đã nấu rồi." Đinh Húc chào mẹ Lục một tiếng, lại nói với Lục Chẩm Tuyết, "Buổi tối em qua chơi nhé, lần trước không phải em đang tìm đĩa nhạc của Trương Lão sao, anh tìm được rồi, đang để ở nhà."

Lục Chẩm Tuyết nghe vậy liền mỉm cười, "Được ạ, buổi tối em qua tìm anh."

" Được." Đinh Húc cười cười, xách theo thùng dụng cụ đi về nhà.

Lục Chẩm Tuyết nhìn Đinh Húc đã đi xa mới quay đầu lại, đem tiền dư trả lại cho Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh đến nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn cô, chỉ quay đầu nhìn mẹ Lục chào hỏi,"Dì Lục, cháu cũng xin phép đi trước."

Mẹ Lục vừa nghe, vội vàng giữ hắn lại, nói, "Từ từ đã, cơm đã nấu xong rồi, ở lại ăn cơm rồi hãy đi."

"Không cần đâu dì, cháu còn có việc." Lâm Cảnh nói, khách khí gật đầu chào mẹ Lục một cái, liền xoay người đi về phía xe.

Từ đầu đến cuối, đều không nhìn Lục Chẩm Tuyết lấy một lần. Lục Chẩm Tuyết nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn, suy nghĩ một chút.

Xe rời đi, mẹ Lục vẫn đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe đã đi xa, cảm thán nói, "Đứa nhỏ này lớn lên thật xuất chúng, không hổ là con cháu Lâm gia. Nhưng mà tính cách quá lạnh, cũng không thích hợp với con."

Lục Chẩm Tuyết nghe thấy mẹ mình đột nhiên cảm thán một câu, cô lấy lại tinh thần, buồn cười hỏi, "Chỗ nào không thích hợp ạ?"

Mẹ Lục nói, "Tính tình của con ầm ĩ như vậy, ông cụ bên kia chắc chắn sẽ không thích."

Lục Chẩm Tuyết bị chọc đến cười, cô ôm tay mẹ Lục vào nhà, "Con chỗ nào ầm ĩ cơ chứ, con ngày thường đều rất an tĩnh nha."

Mẹ Lục liếc mắt nhìn cô một cái, buồn cười nói, "Con an tĩnh? Khi còn nhỏ leo cây bắt cá, có chuyện hay gì mà không có con? Chả khác gì cô nhóc hoang dã, an tĩnh chỗ nào hả?"

Mẹ Lục không chút khách khí mà nói ra quá khứ của cô, Lục Chẩm Tuyết cười rộ lên, làm nũng nói, "Mẹ, mấy chuyện đấy đều là hồi nhỏ rồi, nào có ai như mẹ còn đào ra đâu."

Mẹ Lục buồn cười nói, "Con còn biết ngại à?" giống như nghĩ tới cái gì đó, lại cảm thán một câu, "Kỳ thật Lâm gia từ hôn cũng là chuyện tốt, mẹ nhìn con với Lâm Cảnh, càng nhìn càng cảm thấy không hợp nhau."

Lục Chẩm Tuyết cũng không nói gì thêm, cô đương nhiên biết mình không hợp với Lâm Cảnh. Cô cũng biết Lâm Cảnh thực sự chán ghét cô.

Nhưng cô không thể nuốt trôi cục tức này. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cũng cho hắn là cao cao tại thượng, trong khi đấy cô lại bị hạ thấp như vậy.

Cô không trêu chọc hắn, không có ý muốn trèo cao, dựa vào cái gì mà phải chịu lời cay đắng của hắn?

Giang thị vào mùa xuân là lúc đẹp nhất, Lục Chẩm Tuyết ở nhà đến cuối tháng ba cũng phải luyến tiếc rời đi. Nếu không phải ngày đó Đinh Húc nói với cô, anh ta chuẩn bị mang bà nội đến thành phố S kiểm tra sức khỏe, cô thật đúng là muốn chờ hết mùa xuân mới trở về.

Giang thị tuy rằng không phải là thành phố nhỏ, nhưng so với đô thị phồn hoa như thành phố S thì tự nhiên cũng kém hơn một chút. Đi khám bệnh đương nhiên là nên ưu tiên khám ở thành phố lớn, mà thành phố S hiển nhiên có bệnh viện tốt nhất cả nước.

Lục Chẩm Tuyết quan hệ rộng, nghe được Đinh Húc nói muốn đưa bà anh ta đến thành phố S kiểm tra sức khỏe, cô liền vội vàng đi chuẩn bị một chút. Cô mua ba vé máy bay đến thành phố S vào ngày 29 tháng 3.

Máy bay hạ cánh lúc 5 giờ chiều, Lục Chẩm Tuyết đã chuẩn bị chỗ ở cho Đinh Húc và bà của anh ta, nói tài xế trước cứ đưa họ qua đó

Trên đường đi, Lục Chẩm Tuyết ngồi ở ghế phụ liên hệ với phía bệnh viện, xong rồi mới quay đầu lại nói với bà Đinh Húc và anh ta, "Anh Đinh Húc, ngày mai buổi sáng 8 giờ hai người phải dậy sớm một chút, em sẽ qua đón hai người."

Đinh Húc cảm kích nói, " Được. A Tuyết, lần này làm phiền em rồi."

Lục Chẩm Tuyết nói, "Hai người chúng ta thì khách khí cái gì."

Lục Chẩm Tuyết và Đinh Húc sinh cùng năm, cũng coi như là lớn lên cùng nhau.

Khi còn nhỏ Lục Chẩm Tuyết ở nhà ông nội chịu quản thúc, vừa đến ông ngoại chơi liền nhảy nhót lung tung, giống hệt đứa trẻ hoang dã.

Cô một mình nghịch ngợm thì không vui, liền lôi kéo Đinh Húc tham gia cùng. Leo cây bắt cá, còn trêu chọc con chó vàng nhỏ nhà hàng xóm, kéo anh ta ra sau núi nghịch đất, thường xuyên khiến cho cả người dính bẩn rồi mới chịu đi về.

Dĩ nhiên lúc trở về không tránh khỏi việc bị người lớn mắng, mỗi lần bị mắng thì Đinh Húc luôn là người đứng ra gánh tội giúp cô, nói là chính anh ta mang cô đi chơi.

Người lớn trong nhà đều tức đến bật cười, lúc ấy mẹ Lục cũng tức giận, bà biết tính tình con gái nhà mình, cô không dạy hư người khác thì thôi, ai có thể dạy hư cô.

Cho nên sau này hai người đều bị mắng.

Thời gian thoắt một cái trôi qua đã nhiều năm như vậy, tình bạn thời thơ ấu đã sớm ăn sâu bén rễ.

Lục Lục Chẩm Tuyết đưa hai người Đinh Húc về khách sạn rồi rời đi đã là 6 giờ, cô cũng đã thấy đói bụng, cô đơn giản gọi nhân viên phục vụ đem bữa tối đến phòng, đi theo Đinh Húc và bà anh ta ăn cơm chiều.

Ăn xong cơm chiều, cô ngồi lại chơi một lúc. Vừa lúc trong phòng có máy thu đĩa, Lục Chẩm Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, đem mấy đĩa nhạc hôm trước Đinh Húc đưa cho ra, cho vào máy.

Ai biết bỏ vào thì lại không phát ra tiếng, cô ngồi xem xét cả nửa ngày, cuối cùng cũng từ bỏ, "Anh, đĩa nhạc này sao không phát ra tiếng vậy?"

Đinh Húc tiến đến, ngồi xổm đối diện cô, "Để anh nhìn xem."

Bà nội Đinh Húc ngồi trên sô pha, nhìn hai đứa nhỏ ngồi xổm chỗ đó đùa nghịch máy thu đĩa, đột nhiên lên tiếng hỏi, "A Tuyết, con có bạn trai chưa?"

Lục Chẩm Tuyết quay đầu lại, cười nói, "Không có đâu bà nội Đinh."

Bà nội Đinh lại hỏi, "Ta nghe cậu cả nhà con nói người nhà bên kia định hôn ước cho con?"

Lục Chẩm Tuyết: "Là ông nội con trước kia định ra, nhưng mà nhà bên kia đã từ hôn rồi ạ."

Đinh Húc nghe vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu hỏi "Từ hôn em?"

"Đúng vậy." Lục Chẩm Tuyết nhớ tới chuyện Lâm Cảnh từ hôn mình liền ngứa răng, nói, "Em lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên chịu loại nhục nhã này."

Đinh Húc cười, hỏi "Người nào vậy?"

"Không nhắc tới anh ta nữa, mất hứng." Lục Chẩm Tuyết không nghĩ nữa, ghé vào trên bàn chuyên chú nhìn Đinh Húc sửa máy thu đĩa, cô cầm đĩa nhạc của mình giơ giơ lên, "Anh Đinh Húc, sao anh tìm được nó vậy?"

"Tìm đại ở một cửa hàng cũ thôi, không ngờ bên trong lại toàn đồ cổ."

"Thật á? Vậy gửi địa chỉ qua cho em đi, khi nào rảnh em muốn đi xem một chút."

"Được."

Lục Chẩm Tuyết đợi ở khách sạn, đến khi về nhà đã 11 giờ.

Cô kéo vali từ thang máy đi ra, đi thẳng đến cửa nhà mình. Chuẩn bị mở cửa thì bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì đó. Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua cửa căn hộ đối diện.

Hai giây qua đi, cô đi đến, giơ tay ấn chuông cửa. Ấn hai lần, sau đó đứng chờ ở kia. Không lâu sau, bên trong đã truyền đến tiếng bước chân, cửa vừa mở, Lục Chẩm Tuyết liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Đã lâu không gặp, Lâm tổng."

Lâm Cảnh đứng ở bên trong, lạnh nhạt nhìn cô, "Cô có việc gì?"

Lục Chẩm Tuyết cười nói, "Không có gì. Tôi chỉ muốn nói với anh một tiếng, tôi về rồi."

Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô một cái, giơ tay muốn đóng cửa.

Lục Chẩm Tuyết vội vàng duỗi tay ngăn lại, "Chờ một chút. Trong nhà anh còn đồ ăn hay không, tôi hơi đói bụng, trong nhà lại không còn gì."

Lâm Cảnh lạnh mặt nhìn cô, ánh mắt nặng nề, như là muốn đem cô nhìn thấu, sau một lúc lâu mới hỏi một câu, "Lục Chẩm Tuyết, cô lại muốn chơi trò gì?"

Lục Chẩm Tuyết bị vạch trần, không nhịn được bật cười, trong mắt vẫn còn mang theo ý cười, nói, "Ai, bị anh nhìn ra rồi. Nhưng mà tôi không chơi cái gì, chính là muốn theo đuổi anh thôi."

Lâm Cảnh lạnh lùng nhìn cô, hỏi lại một câu, "Phải không?"

Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu cười, cô đột nhiên nhón chân, một tay choàng qua cổ Lâm Cảnh, nghiêng đầu hôn lên tai hắn một cái, sau đó nhanh chóng bỏ ra.

Lâm Cảnh sắc mặt chìm xuống, hắn nhìn cô chằm chằm, không nói gì. Qua một lúc, khóe môi lại nhếch lên một tia lạnh lùng trào phúng, "Lục Chẩm Tuyết, cô đối với đàn ông đều tùy tiện như vậy sao?"

Lục Chẩm Tuyết nhìn hắn cười sáng lạn, "Không có, chỉ làm vậy với mỗi mình anh nha."

Lâm cảnh lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp đóng cửa.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài, khoé môi cong cong, tâm tình bỗng nhiên trở nên vui sướng. Cô xoay người trở về nhà.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lục Chẩm Tuyết muốn đi đến bệnh viện cùng hai người Đinh Húc. Cô cố ý dậy sớm, lúc ra khỏi nhà còn chưa đến bảy giờ.

Từ trong nhà đi ra vừa lúc đụng phải Lâm Cảnh cũng đang ra ngoài. Cô vui vẻ nói, "Lâm tổng, buổi sáng tốt lành."

Lâm Cảnh làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp lạnh mặt lướt qua đi đến cửa thang máy.

Lục Chẩm Tuyết đóng cửa lại, vội vàng chạy theo, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô nhanh chân chạy vào.

Thang máy khởi động, Lục Chẩm Tuyết nghiêng đầu nhìn Lâm Cảnh, cười nói "Anh ăn sáng chưa? Tôi biết gần đây có một chỗ bán đồ ăn sáng rất ngon, tôi mời anh ăn nhé?"

Cô vừa dứt lời, thang máy đã dừng ở gara, sắc mặt Lâm Cảnh so với thường ngày còn lạnh hơn, từ đầu tới cuối cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Lục Chẩm Tuyết đi theo sau, khóe môi cong cong, cũng không tức giận, nhìn Lâm Cảnh lái xe ra khỏi gara mới đi đến xe của mình, lái xe rời đi.

Bệnh viện ở thành phố lớn luôn đông người, tuy là bọn họ đi đến sớm, kiểm tra xong xuôi cũng mất cả một ngày.

Lục Chẩm Tuyết vội vàng đi đăng ký với bác sĩ, chạy từ khoa này đến khoa kia, tới tới lui lui, bận rộn đến buổi chiều mới có thể nghỉ ngơi.

Đại khái là bận rộn cả một ngày cũng đã mệt mỏi, cô ngồi thất thần trên ghế đợi ở cửa phòng bệnh.

Đinh Húc mua nước ở máy bán nước tự động, đi đến ngồi cạnh Lục Chẩm Tuyết, đưa nước cho cô, "Nghĩ gì đó?"

Lục Chẩm Tuyết cầm lấy chai nước, cười cười, "Không có gì."

Nhưng cô cũng không thể lừa được Đinh Húc, dù sao cũng lớn lên với nhau, cô nghĩ cái gì, anh ta liếc mắt một cái cũng biết, "Em có tâm sự có phải hay không?"

Lục Chẩm Tuyết cười một cái, "Cũng không có, em chỉ là đột nhiên nhớ nhà thôi."

"Làm sao vậy? Không phải mới từ đó trở về sao?"

"Đúng vậy, gần đây em rất dễ nhớ nhà, nhớ ba mẹ."

Lục Chẩm Tuyết nhớ khi bọn họ còn nhỏ, điều kiện nhà bọn họ cũng không phải cực kỳ tốt. Ba mẹ thường xuyên ra ngoài buôn bán, luôn đi sớm về trễ, bởi vì khi đó sự nghiệp còn chưa phát triển, còn phải đi cầu xin khắp nơi, nói không biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt xin mọi người đầu tư.

Có một lần ba Lục đầu tư thất bại, trong nhà thiếu chút nữa phá sản, nhà bọn họ đem nhà ở bán đi, hết thảy làm lại từ đầu. Khi đó ba Lục mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã rời giường, trời tối muộn mới về nhà.

Cô lúc nhỏ nằm ở trên giường, nửa đêm nghe thấy tiếng ba trở về, nghe thấy ba mẹ ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, có đôi khi công việc thuận lợi, hai người sẽ vui vẻ, còn lúc công việc không thuận lợi, lại sẽ buồn phiền.

Mãi cho đến khi cô lên lớp 6, hoàn cảnh trong nhà mới từ từ tốt lên.

Nhà bọn họ không phải từ trước đã có tiền, cũng không phải là danh môn vọng tộc, hiện tại tất cả đều là ba mẹ Lục khổ công gầy dựng lên. Bọn họ nghiêm túc làm việc, dụng tâm sinh hoạt, chưa từng có nghĩ tới muốn trèo cao ai.

Cho nên vì cái gì nói bọn họ như vậy? Vì cái gì mà bọn họ phải chịu bị người khác khinh thường?

Cô tức giận nhưng cũng cảm thấy bất lực. Cô không thể thay đổi được thành kiến trong lòng người khác. Có lẽ ngay từ đầu ở trong lòng Lâm Cảnh, nhà bọn họ chính là có ý muốn trèo cao.

Cô bỗng nhiên cảm thấy chán nản. Vì cái gì cô lại đem thời gian quý báu của mình đặt lên người khinh thường cô cơ chứ?

Lúc cô nói với Tần Hâm chuyện này, Tần Hâm ở trong điện thoại kinh ngạc hỏi cô, "Cho nên cậu từ bỏ?"

Lục Chẩm Tuyết ngồi xếp bằng trên tấm thảm ở phòng khách xu dọn đồ, nói "Không phải từ bỏ, mà là khai thông. Có ý nghĩa gì chứ, ngay từ đầu anh ta đã khinh thường tớ, làm sao có thể thích tớ đây."

Tần Hâm ở bên kia sửng sốt, hỏi, "Anh ta nói gì với cậu? Nghe sao giọng cậu lạ vậy."

Lục Chẩm Tuyết: "Không có, chỉ là tớ đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa."

Tần Hâm: "Vậy cậu chờ tớ, hai ngày nữa tớ tìm cậu uống rượu."

"Được, tới rồi gọi điện thoại cho tớ, tớ đến đón cậu."

Lục Chẩm Tuyết thật sự cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa, cô thu dọn mọi thứ chuẩn bị dời đi.

Nguyên bản còn nghĩ chào hỏi Lâm Cảnh một tiếng, nhưng mà từ sau ngày hôm đó cô cũng chưa gặp lại hắn lần nào. Cô đoán chắc lại đi công tác.

Cô cũng không có ý muốn đợi hắn trở về. Thứ năm cô đã gọi cho công ty chuyển nhà đến dọn đồ.

Lâm Cảnh hôm đó trở về, mới ra thang máy đi đến hành lang đã thấy rất nhiều thùng hộp lộn xộn dưới đất. Mấy nhân viên của công ty chuyển nhà đang dọn đồ.

Hắn dừng lại, mắt nhìn lên ghi chú trên thùng giấy, ấn đường hơi nhíu lại.

Đúng lúc Lục Chẩm Tuyết đang ôm một thùng giấy đầy băng đĩa các loại ra, vừa hay nhìn thấy Lâm Cảnh thì kinh hỉ, "Lâm tổng, anh về rồi."

Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô một cái, ánh mắt rất sâu, nhưng cũng không hỏi cô cái gì, chỉ là cứ như vậy nhìn cô, sau đó đi qua.

Hắn mở cửa vào nhà, Lục Chẩm Tuyết cũng đi đến, "Tôi muốn chuyển nhà."

Lâm Cảnh ừ một tiếng, vào nhà liền đóng cửa. Lục Chẩm Tuyết theo bản năng đè tay lên cửa, ngăn không cho Lâm Cảnh đóng.

Lâm Cảnh nâng mắt nhìn cô, nét mặt lộ ra vài phần không kiên nhẫn, lại nhìn cô, có lạnh nhạt có không kiên nhẫn, lại phảng phất biểu cảm mà Lục Chẩm Tuyết không biết.

Lục Chẩm Tuyết nhìn hắn nói, "Lâm tổng, tốt xấu cũng hàng xóm một thời gian, tôi sắp phải đi rồi, sau này cũng không có khả năng gặp lại, anh có không thích tôi thì cũng nói hai câu chúc phúc đi chứ."

Lâm Cảnh mặt lạnh nhìn cô, "Cô muốn nghe cái gì?"

Lục Chẩm Tuyết nhìn hắn một lúc, đột nhiên hỏi, "Anh sẽ nhớ tôi không?"

Lâm Cảnh nhìn cô một cái, lạnh giọng nói, "Sẽ không."

Hắn nói xong, liền đóng cửa lại.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài, rõ ràng là hư tình giả ý, nhưng trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.

Cô nói với Tần Hâm, cô ấy còn cười cô có phải nhập tâm quá rồi hay không.

Lục Chẩm Tuyết nghĩ cũng cảm thấy nực cười, cô nói, "Dĩ nhiên là không, chỉ là tớ cảm thấy có chút hoài nghi, có phải tớ lớn lên không xinh đẹp hay không? Tại sao anh ta một chút cũng không động tâm?"

Từ lúc Lục Chẩm Tuyết rời đi, cuộc sống lại trở về như trước tự do tự tại.

Sự thật chứng minh, cô không chủ động đi tìm Lâm Cảnh, cô cùng Lâm Cảnh tình duyên quả thật bằng không. Ở cùng một thành phố, suốt hai tháng cô cũng không gặp được hắn lần nào.

Mãi cho đến tháng sáu, Lục Chẩm Tuyết dịch xong một cuốn sách, giao bản thảo liền tính toán xin nghỉ dài hạn, mua vé máy bay đến Nam Đảo du lịch.

Mùa hè ở trên hòn đảo phía nam này cực kỳ xinh đẹp, trời xanh vạn dặm không mây, từng hàng cây dừa cao ngất, biển rộng mênh mông, mùa mưa vừa qua, không khí vô cùng trong lành.

Nhưng mà lúc đến Nam Đảo, cô không nghĩ sẽ gặp lại Lâm Cảnh. Càng không nghĩ tới gặp lại hắn ở trong cái tình huống quẫn bách như vậy.

Ngày đó cô ngồi thuyền ra biển dạo chơi, đến lúc trở về, bởi vì thuyền không len vào được bờ biển mà phải trở xuống đi bộ.

Cô một tay xách theo dép lê, một tay xách váy từ trên thuyền xuống dưới, nước biển không sâu lắm, chỉ cao tới đầu gối, nhưng trong biển có rất nhiều san hô, cô đã rất cẩn thận nhưng vẫn không tránh được mà dẫm trúng, cảm giác đau đớn ập đến khiến cô thiếu chút nữa ngã xuống. May nhờ có cô gái đi phía sau đỡ được, "Cô không sao chứ? Có phải dẫm trúng san hô rồi không?"

Lục Chẩm Tuyết lắc đầu, "Không có việc gì không có việc gì, cảm ơn cô."

Trên miệng nói là không có gì, nhưng thực tế lòng bàn chân bị cắt qua một vết rất dài, chờ đến khi lên bờ cô đã đau đến không thể đi được. Cô đi dép lê vào chân, cố gắng đi đến đại sảnh khách sạn.

Bất quá dưới chân vẫn đang chảy máu, cô gái đỡ cô vẫn đang sốt ruột, đi cạnh cô liên tục nói, "Chân cô chảy máu rồi, phải xử lý một chút."

Cô ấy chạy tới đại sảnh khách sạn, sốt ruột nói với quản lý.

Bởi vì khách sạn ở đây đều là khách sạn tư nhân, đảm bảo an toàn cho khách hàng là nghĩa vụ của công ty, quản lý khách sạn vừa nghe nói có vị khách bị san hô cắt trúng, vội vàng ra kiểm tra.

Lục Chẩm Tuyết phát hiện có nhiều người ra xem coi như vậy, mấy loại tình huống như thế này cô vô cùng sĩ diện, không muốn để cho người khác biết cô ngu ngốc bị san hô cắt trúng chân.

Cô chịu đựng muốn đi về phòng, nói, "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, tôi trở về tự xử lý là được."

Quản lý khách sạn rất có trách nhiệm, nói, "Không được, tiểu thư đến bên này ngồi một chút, chúng tôi lập tức gọi bác sĩ đến xử lý."

Lục Chẩm Tuyết bị hai nhân viên tiếp tân kéo đến chỗ nghỉ ngơi, nhất định bắt cô phải chờ bác sĩ đến.

Chân Lục Chẩm Tuyết đau đến muốn mạng, lại cảm thấy mất mặt, quả thực muốn đào cái hố chôn luôn mình xuống. Cô hối hận, hôm nay ra cửa mà không xem lịch.

Bác sĩ rất nhanh đã tới, xách theo hòm thuốc, vừa thấy lòng bàn chân đầy máu của cô thì sắc mặt liền đổi, "Sao lại cắt sâu như vậy."

Bác sĩ vừa nói vừa cầm lọ oxy già xối lên. Bởi vì trên chân đều là hạt cát, lại bị san hô cắt vào, không xử lý cần thật rất dễ bị nhiễm trùng.

Lục Chẩm Tuyết từ nhỏ đã sợ đau, cô vừa nhìn thấy lọ oxy già, mặt mũi đã trắng bệch, vội vàng rụt chân lại, dẫm lên dép lê, "Tôi trở về tự mình xử lý là được, trong phòng có lọ cồn tiêu độc."

"Không được đâu tiểu thư, chân ngài cắt sâu như vậy, không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng."

"Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư ngài chịu đựng một chút đi, đau một chút là hết." Người bên cạnh đều khuyên.

Lục Chẩm Tuyết vừa sợ đau lại sợ mất mặt, quả thực là muốn khóc mà. Chân cô vẫn đăt trên dép lê, không có ý định bỏ ra ngoài.

Lúc Lâm Cảnh từ bên ngoài đi vào thì nhìn thấy bên khu nghỉ ngơi tập trung rất nhiều người.

Hắn hơi nhíu mày, gọi quản lý khách sạn lại, "Có chuyện gì vậy?"

Quản lý khách sạn vội vàng giải thích, "Có vị tiểu thư không cẩn thận bị san hô cắt trúng chân, bác sĩ đang xử lý."

Lâm Cảnh theo bản năng nhìn thoáng qua bên đó, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết.

Hắn không khỏi nhíu mày chặt mày, theo sau trực tiếp đi qua.

Phía sau nhân viên công tác lập tức tiến lên kéo mọi người qua một bên, "Nhường một chút, làm phiền nhường một chút."

Lâm Cảnh đi đến phía trước, tay hắn đút trong túi quần, cúi đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trên ghế, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính, "Sao lại thế này?"

Lục Chẩm Tuyết nghe thấy thanh âm này, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm. Thân thể cô cứng đờ, gần như lập tức ngẩng đầu lên, sau đó cùng Lâm Cảnh mặt đối mặt.

Bác sĩ lập tức đứng lên, nói "Lâm tổng, vị tiểu thư này chân bị san hô cắt trúng, chúng tôi định xử lý cho cô ấy nhưng mà ----"

Bác sĩ có chút khó xử, ánh mắt Lâm Cảnh dừng trên ngón chân đang cuộn tròn lại của Lục Chẩm Tuyết, hắn trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói, "Lấy bình nước khoáng tới đây."

Hắn vừa nói xong, lập tức ngồi xổm trước mặt Lục Chẩm Tuyết, kéo chân bị thương của cô qua, nhìn thoáng thì nhíu mày, "Đứa trẻ ba tuổi cũng không bị san hô cắt trúng, cô đúng thật là có tiền đồ."

Hắn cầm lấy chai nước khoáng, đổ nước xối đi hạt cát trên chân, nước lạnh đột ngột chảy đến, làm dịu đi cảm giác bỏng rát.

Lục Chẩm Tuyết nhỏ giọng phản bác, "Đứa trẻ ba tuổi đều được người lớn ôm mà."

Lâm Cảnh mặc kệ cô, hắn lấy khăn giấy giúp Lục Chẩm Tuyết lau khô chân, lại lấy lọ dung dịch ô-xy già tới, Lục Chẩm Tuyết vừa thấy lọ dung dịch ô-xy già, phản xạ có điều kiện mà rụt chân lại, "Không cần không cần, tôi trở về tự băng bó là được."

Lâm Cảnh lôi kéo chân cô không buông ra, đem lọ dung dịch ô-xy già ném vào hòm thuốc, nói với bác sĩ, "Lấy Povidone-iodine tới."

Bác sĩ vội vàng đi tìm Povidone-iodine(*), Lâm Cảnh lấy tăm bông chấm vào Povidone-iodine, sau đó bôi lên vết thương.

Dùng Povidone-iodine sát khuẩn không đau như tưởng tượng, nhưng vẫn là có chút đau, Lục Chẩm Tuyết theo bản năng muốn đem chân thu về, lại bị Lâm Cảnh giữ chặt, nhíu mày nói, "Đừng nhúc nhích."

Lục Chẩm Tuyết đành phải chịu đựng, ánh mắt lại không tự giác dừng ở trên người Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh xử lý xong vết thương liền buông chân cô ra, "Đừng để bị dính nước, cũng đừng băng bó, để miệng vết thương thoáng khí một chút."

Nói xong đem trong tay tăm bông ném vào thùng rác, đứng dậy rời đi.

Lục Chẩm Tuyết ngồi ở đó, cô nhìn bóng dáng đĩnh bạt lạnh lùng của Lâm Cảnh hơi xuất thần.

Thẳng đến khi nhân viên bên cạnh tiến đến đỡ lấy cô, "Tiểu thư, ngài ở phòng bao nhiêu? Tôi đưa ngài đi lên."

Lục Chẩm Tuyết lúc này mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói, "806."
_____

(*) Dung dịch Povidone Iodine 10% khử khuẩn và sát khuẩn các vết thương ô nhiễm và da, niêm mạc trước khi phẫu thuật, và dùng để lau rửa các dụng cụ y tế trước khi tiệt khuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro