Chương 7: Dạy cho kẻ khốn nạn một bài học và thời gian gắn bó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư, ngài định đi về hướng đó sao?"

Ron đến gần Cale ngay khi cô bước ra khỏi xe ngựa.

"Ai sẽ đi nếu ta không? Ông không thấy tên khốn đó đã làm gì sao?"

Ron chỉ ậm ừ khi đi theo Cale trong khi Đội phó, Hilsman lo lắng đuổi theo họ.

Khi Cale đang đi về phía hiện trường, cô có thể nhìn thấy một người đàn ông bước ra khỏi chiếc xe ngựa sắp đâm vào ông già.

Nhìn hắn ta, Cale nhớ lại tất cả mọi thứ về tên khốn này.

Venion Stan.

Từ thông tin từ Cha của cô, hắn ta-

[Một quý tộc điển hình và uy quyền]

Nhưng Cale biết sự thật-

[Nhân vật phản diện điển hình]

Venion là một kẻ tâm thần dám tra tấn một đứa trẻ để giải trí.

Khi Cale điều chỉnh nét mặt và cảm xúc của mình, tình hình dường như leo thang.

Choi Han đã trở nên tức giận đến mức vai cậu ấy run lên dữ dội.

"Làm sao ngươi dám ngáng đường một người cao quý như vậy?"

"Ngươi đang nói cái quái gì khi ai đó có thể bị thương? Ai đã cản đường? Điều này chỉ xảy ra bởi vì ngươi đang lái chiếc xe ngựa như một kẻ điên!"

"Những tên nông dân nên tránh đường khi bọn chúng nhìn thấy xe ngựa của một quý tộc. Không phải lỗi của ta mà tên nông dân này đã ngu ngốc đến mức cứ đứng đó không nhúc nhích!"

Cale sau đó đứng bên cạnh Choi Han với vẻ mặt nghiêm khắc. Cô đặt tay lên vai cậu khi nói.

"Và ngươi là ai để quyết định? Ngươi thậm chí không phải là một quý tộc nên hãy ngậm miệng lại đi."

Sự tức giận của Cale sẽ không thể nguôi ngoai nếu cô không dạy cho lũ khốn này một bài học.

Ít nhất thì cô sẽ không để hắn ta ra đi mà không có gì cả.

Và nếu hắn là người kế vị Hầu tước Stan thì sao?

Cô có hai nữ thần để hỗ trợ cô.

Hình ảnh của Cale lan truyền khắp Roan, vì vậy ngay cả tay sai này cũng có thể nhận ra cô ngay lập tức.

Anh ta ngậm miệng lại khi bắt đầu run rẩy.

Giọng nói lạnh lùng của Cale lọt vào tai anh.

"Đúng như ta nghĩ. Nếu ngươi định gọi người khác là 'nông dân' thì hãy sẵn sàng để ai đó cũng gọi ngươi như vậy. Bởi vì đối với ta mà nói ngươi chỉ là một nông dân đơn thuần."

Tên tay sai đã tức giận vì những lời này, anh ta đã hét lên

"Cô dám-!"

"Đủ rồi."

Một giọng nói lạnh lùng khác cắt ngang anh.

Đó là giọng của Venion.

Venion đang đứng bất động ở bên cạnh khi quan sát.

Trong tình huống bình thường hắn sẽ không can thiệp, nhưng người phụ nữ trước mặt hắn đẹp đến mức hắn nhận ra cô ấy ngay lập tức.

Cale Henituse.

Venion không thực sự quan tâm đến cái gọi là 'đứa trẻ có phước lành', nhưng hắn không muốn để cô ấy có ấn tượng xấu về hắn.

Vì hắn đã muốn có cô.

Có tin đồn nói rằng những hành vi vô lại của Cale Henituse chỉ là một hành động.

Tin đồn đó bắt đầu từ dinh thự Henituse.

Sau khi Deruth nghe tin Cale sẽ không diễn nữa, ông ấy ngay lập tức bắt đầu chia sẻ sự thật như một tin đồn.

Cale tội nghiệp là người cuối cùng biết chuyện.

Và Venion Stan đã chọn thời điểm này để kiểm chứng tin đồn đó.

Kẻ vô lại sẽ không quan tâm đến những người nông dân thấp kém này, vì vậy hắn bây giờ đã tự tin.

Cale cũ là giả.

Và Cale thực sự là một quý tộc thực sự công bình và tốt.

Và bây giờ hắn nên là một người tốt và cao thượng đối với cô.

Thật không may cho hắn ta, ngay từ cái nhìn đầu tiên Cale đã đoán ra hắn ta.

'Kinh tởm.'

Tên tay sai nhanh chóng di chuyển ra sau Venion, như thể ngay từ đầu hắn chưa bao giờ tức giận.

Choi Han đã bình tĩnh lại một chút sau khi cảm thấy bàn tay của Cale đang nắm lấy vai mình.

Cậu vẫn còn tức giận nhưng sau khi chạm mắt với Cale, cậu quyết định giữ bình tĩnh cho cô.

Bởi vì cô đã cho cậu ấy một thông điệp qua ánh mắt của cô.

'Giữ bình tĩnh. Ta sẽ chăm sóc bọn chúng.'

Nhìn thấy những hành động của tên tay sai Cale tặc lưỡi.

Nhưng đông thời cô cũng hài lòng.

'Một tên dân thường lên tiếng mắng một quý tộc? Ngay cả Venion cũng sẽ trừng phạt hắn ta vì điều đó.'

Cale giận dữ trừng mắt nhìn Venion.

Hôm nay cô không cần giấu giếm cảm xúc, dù sao hiện tại tên này rất dễ đối phó.

Mái tóc vàng tuyệt đẹp và nụ cười nhẹ trên môi. Trang phục được ủi hoàn hảo mà không có một nếp nhăn nào. Đôi giày không một vết bận. Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của Cale là một lượng nhỏ màu đỏ ở chóp áo sơ mi trắng của Venion

'Đó hẳn là máu của rồng con. Ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá.'

Sự tức giận của Cale không phải là giả, cô tức giận đến mức có thể giết hắn ta nhưng giọng nói của Noah trong đầu cô đã làm cô bình tĩnh lại một chút.

"Rất vui được gặp cô. Có lẽ cô là tiểu thư Cale Henituse?"

"Vâng. Rất vui được gặp, thiếu gia Venion Stan."

Venion Stan là kiểu người có thể nhẹ nhàng mỉm cười với người khác, nhưng học vẫn không cảm thấy gì ngoài sự ghê tởm đối với hắn ta.

Đôi mắt Venion toát lên vẻ thèm khát không che giấu được khiến Cale muốn phát điên lên.

"Ta đã nghe rất nhiều về tiểu thư Cale, nhưng có vẻ như chỉ có những điều mới nhất là có thật."

Hầu tước Stan là người đủ mạnh để lãnh đạo một phe phái, nhưng Venion không thể làm như ý với các quý tộc khác cho đến khi hắn được chính thức tuyên bố là người kế vị tương lai của Hầu tước.

Một Hầu tước thường chính thức tuyên bố một đứa trẻ là người kế vị của họ để cung cấp sự bảo vệ cho đứa trẻ đó, cũng như để đứa trẻ đó bắt đầu xây dựng mạng lưới của họ ngay từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, Hầu tước Stan vẫn chưa làm được điều đó.

'Vẫn còn ba người con khác.'

Sau Venion có hai đứa em gái và một em trai. Hầu tước thích thú khi xem cuộc thi giữa các anh chị em. Venion thích thú khi xem Rồng đen bị tra tấn để gây mất ổn định trong cuộc cạnh tranh với anh chị em của mình. Hầu tước coi cuộc thi giữa các con mình giống như một môn thể thao thú vị. Đương nhiên, cậu con trai cả bị tàn tật là kết quả của cuộc thi này.

Đó là một hộ gia đình hoàn toàn điên rồ.

'So sánh gia đình Henituse của chúng ta là một gia đình cực kỳ tuyệt vời. Mình sẽ đảm bảo rằng Hầu tước tiếp theo sẽ không phải là hắn, Venion.'

Venion cố gắng giữ hành động của mình.

"Một trở ngại bất ngờ đã khiến ta lãng phí thời gian, nhưng ta đoán đó là một điều khá tốt khi được làm quen với cô, tiểu thư Cale."

Cale ngay lập tức vặn lại.

"'Một trở ngại bất ngờ' mà thiếu gia nói?"

Ánh mắt Cale vô cùng lạnh lùng khi cô nở một nụ cười quá đỗi ngọt ngào.

"Tôi khá chắc chắn Thiếu gia Venion không có ý gì với những gì cậu ta nói vừa rồi. Chắc thiếu gia đang bối rối vì tình huống rối ren này, nhưng không sao cả. Thiếu gia Venion không làm gì sai. Người sai duy nhất là 'thứ' đó. "

Cô ấy đang chỉ tay vào tay sai của Venion. Lời nói của Cale rất sắc bén, nhưng cô thận trọng chọn từng từ để ngăn Venion nói bất cứ điều gì với mình.

Cô nhận thấy sự thèm khát trong mắt hắn, vì vậy cô chọn cách tận dụng điều đó.

Con gái lớn của bá tước Henituse và đứa con được ban phước cho hai ngôi đền khác nhau.

Hắn ta không thể gây áp lực cho cô.

Vì vậy, hắn ta sẽ cố gắng làm cho cô tin rằng hành động của hắn ta như một quý tộc chính đáng.

Vì vậy, mọi thứ trong tình huống này đều nằm trong tầm tay của Cale.

Venion im lặng vì hắn thực sự không thể nói gì nên hắn đợi cho đến khi Cale tiếp tục.

"Cái 'thứ' đó đã chạy với tốc độ tối đa khi hắn ta đến gần một ngôi làng, rồi hắn tranh cãi thô lỗ với hiệp sĩ cá nhân của tôi, sau đó tên đó còn dám lớn tiếng với tôi."

Nụ cười của cô hoàn toàn sụp đổ khi cô nói.

"Thiếu gia sẽ không để chuyện này xảy ra mà không bị trừng phạt, phải không?"

Sau khi nghe điều này, nụ cười dịu dàng của Venion đang giật giật.

Hắn là một quý tộc vô cùng kiêu hãnh.

Nhưng giờ hắn đã bị Cale kéo đi khắp nơi, lòng kiêu hãnh của hắn đã bị thương.

Nhưng hắn không thể nói bất cứ điều gì với những lời của cô vì vậy hắn đã nói với một trong những tay sai của mình.

"Đem roi."

Tên tay sai ngay lập tức làm điều đó, trong khi tên tay sai đang lái xe đang đổ mồ hôi vì lo lắng.

Khi tên tay sai đưa roi, Cale lại mở miệng.

"Tôi sẽ không quấy rầy thiếu gia Venion. Choi Han, lấy roi đi, ngươi dùng nó quất đi."

Lúc này tay Cale không rời khỏi vai Choi Han như thể cô đang cố gắng kiềm chế cậu - đó là sự thật - nhưng bây giờ cô đã buông vai cậu ra khi cô nói với cậu bằng đôi mắt của mình.

'Đừng giết hắn ta hoặc chặt bất kỳ tay chân nào, nhưng bất cứ điều gì khác đều được.'

Choi Han đã rất vui khi làm như vậy.

Cậu lấy roi quất vào người tên tay sai tùy ý.

Cale quay về phía ông già và cười nhẹ trong khi cúi xuống đất và kiểm tra vết thương của ông.

"Ông không sao chứ?"

Ông già chậm rãi gật đầu trong khi lắng nghe tiếng hét đẫm máu của tên tay sai.

Cale vỗ vai ông già khi cô đứng dậy lần nữa.

Ngay sau đó, Choi Han quay lại bên cô với vẻ mặt tươi tỉnh.

Cale thực sự không thể chờ đợi cho đến khi Venion thoát khỏi địa ngục của họ để cô ấy có thể xoa đầu thiên thần của mình.

Cô nhìn thấy những tên tay sai khác đang kéo tên tay sai bất tỉnh đi.

Venion tiến lại gần cô và nói với một nụ cười dịu dàng.

"Ta hy vọng tiểu thư Cale hài lòng bây giờ?"

"Vâng, cảm ơn sự thông cảm của thiếu gia Venion."

Sau đó Venion nắm lấy bàn tay đeo găng của Cale và hôn lên mu bàn tay của Cale.

"Ta sẽ rất vui khi được chia sẻ đồ uống với tiểu thư Cale ở thủ đô."

Cale không trả lời hắn ta, vì vậy hắn ta tự nhiên lùi lại và lên xe ngựa của mình.

Hắn không nhận thấy những ánh mắt sắc lạnh mà hắn đang nhận được.

Nếu Venion nhìn thấy khuôn mặt Choi Han, hắn sẽ không bao giờ ngủ được trong đời.

Khi xe ngựa không còn nhìn thấy nữa, Cale thô bạo kéo chiếc găng tay mà Venion hôn trên mặt đất và giẫm lên nó.

Biểu hiện của Cale là một biểu hiện đầy kinh tởm.

Sau đó cô quay sang Ron, người đang đứng ở một bên.

"Khi chúng ta đến một quán trọ, ngay lập tức chuẩn bị tắm cho ta. Ta cảm thấy bẩn thỉu."

Sau đó, cô đặt tay lên ngực cố gắng bình tĩnh.

Cô không nhận thấy biểu hiện nhẹ nhõm trên khuôn mặt Choi Han, và vẻ mặt thấu hiểu và ngưỡng mộ của những người khác.

Khi bình tĩnh lại, cô nắm tay Choi Han và mỉm cười với cậu.

"Thấy chưa? Đó là cách đúng đắn để giải quyết tình huống này."

Choi Han đang cười nhưng cũng có chút bối rối khi hỏi.

"Ý ngài là gì, Cale-nim?"

Cale nắm chặt tay Choi Han khi cô nói.

"Một số quý tộc, như Venion Stan đó, không coi thường dân là con người. Những người dân thường đối với họ không là gì khác ngoài động vật cả."

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu khi hỏi cậu.

"Ngươi đã thấy Venion đứng ở bên cạnh như thế nào trong suốt thời gian qua, vì vậy ngươi có nghĩ rằng một người như hắn ta sẽ trừng phạt tay sai của hắn vì những gì tên tay sai đã làm?"

Choi Han mỉm cười dần dần bắt đầu tắt khi cậu trả lời cô.

"...Không"

"Chính xác. Lý do duy nhất mà tên tay sai bị trừng phạt là vì hắn đã mạo hiểm lên tiếng với ta- một quý tộc."

Choi Han cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, tại sao Cale lại gọi tay sai là nông dân và mọi hành động nhỏ của cô đều làm theo.

Cậu nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ và lầm bầm.

"Cale-nim thực sự rất tuyệt vời......"

Sự tức giận trong mắt cậu ta dường như đã được kiểm soát tốt, nó không hề biến mất, nhưng với Cale như vậy là đủ tốt rồi.

Cale vỗ đầu mỉm cười.

"Và ngươi đã làm rất tốt, Choi Han."

Choi Han nở một nụ cười hồn nhiên và rạng rỡ, Cale không khỏi suy nghĩ.

'Chói mắt quá....'

Sau đó Cale quay sang ông già và cười nhẹ với ông.

"Ông lão, ông có bị thương không?"

Ông lão lắc đầu ngay lập tức, nhưng Cale nhận thấy chân ông ta đang run như thế nào.

Cô thở dài khi đặt tay lên chân ông.

"Ông lão ông không nên nói dối."

Bàn tay của Cale sau đó phát sáng một ánh sáng.

Cô nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau khi nhìn vẻ mặt ông già đang từ từ dịu lại.

Sau khi chữa lành cho ông già, cô ấy cười với ông và nói.

"Cái này tốt hơn, phải không?"

Cơ thể căng thẳng của ông lão đã dịu đi rất nhiều, nhìn tiểu thư đang chữa bệnh cho ông một cách không vấn đề gì, ông cười và nói.

"Cảm ơn ngài rất nhiều, tiểu thư. Ngài nói rằng ngài muốn một nhà trọ? Tôi tình cờ là chủ sở hữu của nhà trọ duy nhất trong làng, nó có cả quán bar và nhà hàng."

"Ồ? Vậy thì Hans, đừng đợi nữa, nếu ta không tắm trong vòng 15 phút tới thì ta sẽ rất tức giận."

Hans nhanh chóng đến gần ông già, trước khi bắt đầu hỏi về nhà trọ. Khi cả hai bắt đầu di chuyển, mọi thứ bắt đầu trở nên ồn ào xung quanh họ.

Ron nhanh chóng đến gần Cale và phủi bụi bẩn trên quần áo của Cale. Đội phó và phần còn lại của nhóm đi về phía cổng làng. Những người duy nhất còn lại ở đó là Ron, Cale và Choi Han.

"Cale-nim ..."

"Hả?"

"Tôi thực sự muốn giết hắn ta."

"Ta cũng muốn giết hắn ta, vì một số lý do."

Choi Han hơi kỳ lạ nhìn Cale vì cô nói 'muốn' (Want) chứ không phải 'muốn' (wanted).

Choi Han chú ý đến Cale, người đang nhìn về một dãy núi xa xăm. Đồng thời, cậu đảm bảo lắng nghe từng lời nói của Cale. Cale tiếp tục nói một cách chắc chắn.

"Quyền lực thật đáng kinh tởm, Choi Han. Thỏa hiệp với quyền lực ở mức độ hợp lý, chấp nhận sự phi lý ở mức độ hợp lý. Đồng thời, hãy sống như những gì ngươi muốn trong giới hạn. Đây là cách ta đã chọn trong quá khứ."

Cale mỉm cười với Choi Han, người đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

"Đó là bởi vì ta có quyền lực và sự hậu thuẫn nên ta có thể làm những gì ta đã làm ngày hôm nay. Nhưng ông già đó? Ông ấy chỉ có thể xin lỗi và cầu xin sự tha thứ, vì một điều gì đó thậm chí không phải lỗi của ông ấy."

Cale tiếp tục chơi với chiếc găng tay còn lại của mình.

"Ngươi không thể ngây thơ được nữa, Choi Han. Và ngươi có nhìn thấy ánh mắt của hắn ta không?"

Cale là người luôn đáp trả cho dù mất bao lâu. Nếu ai đó nhìn cô với ánh mắt như vậy hoặc làm bất cứ điều gì với cô, cô sẽ luôn trả thù.

"Nhưng dù sao tên khốn đó cũng sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà."

"...Huh?"

Choi Han có thể biết rằng tên khốn mà Cale đang nói đến chính là Venion. Đó là lý do tại sao Choi Han lại thể hiện một biểu hiện kinh ngạc hiếm hoi trên khuôn mặt khi cậu nhìn về phía Cale.

Cale nở một nụ cười tinh quái trên khuôn mặt. Hai chú mèo con và Noah, những người đang đến gần cô một cách lặng lẽ, ngừng di chuyển.

Nụ cười của Cale ngày càng lớn khi cô tiếp tục nhìn về phía ngọn núi bên phải ngôi làng. Cô tự nghĩ điều mà cô không thể nói với Choi Han lúc này.

'Mình định bắt con rồng của tên khốn đó.'

Một khi con rồng biến mất, Venion sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Hầu tước, và sẽ gặp phải một trở ngại mới trên con đường trở thành gia chủ của gia tộc. Một người không biết dừng lại trên đường sẽ phải đối mặt với ít nhất một chướng ngại vật sao?

Cale sẵn sàng đặt một chướng ngại vật lớn cản đường Venion. Tất nhiên, nó sẽ được thực hiện trong bí mật. Cô thản nhiên nói với Choi Han, người đang nhìn cô với vẻ tò mò.

"Nếu ngươi tò mò, hãy cứ đợi vì dù sao ngươi cũng sẽ giúp ta."

"Bất kể là như thế nào, tôi nhất định muốn giúp."

Choi Han cũng bắt đầu mỉm cười. Đó là một nụ cười khá ác đối với một người tốt bụng như vậy, nhưng mèo con và Noah cũng bị nụ cười đó hấp dẫn.

Cale nhìn về phía ngọn núi sẽ nổ tung trong thời gian ba ngày, và bắt đầu lầm bầm. Việc cô bị Venion nhìn với ánh mắt thèm muốn như vậy, cũng như vết máu trên tay áo của Venion và cảnh tượng ông già đau đớn hiện rõ trong tâm trí Cale.

"Ngươi sẽ không hối hận."

Cô sẽ có thể đáp trả Venion cho nó.

"Chúng ta sẽ đảm bảo rằng tên khốn đó sẽ hối hận từng giây phút trong đời."

++++++++++++++++++++++++++++

Venion trên chiếc xe ngựa của mình, hắn nhìn vào tay mình và mỉm cười.

"Điều tốt là cô ấy không dễ dàng như vậy."

Hắn vừa liếm môi vừa lầm bầm.

"Điều đó chỉ làm cho cô ấy thú vị hơn."

Trong mắt hắn, Cale là một mục tiêu dễ dàng.

Nhưng chứng kiến ​​cô đứng chống lại hắn, khiến trong lòng hắn co rút một cái gì đó.

Hắn thực sự rất phấn khích khi thấy cô cầu xin hắn.

Hắn rất hài lòng ngay cả với niềm tự hào bị tổn thương của mình.

Đôi mắt hung tợn của rồng đen và đôi mắt lạnh lùng của Cale khiến hắn rất hài lòng.

Venion đã chôn vùi bản thân trong tưởng tượng của mình trong suốt chặng đường.

<< tên khốn này đang bị điên, đừng để ý đến hắn.>>

++++++++++++++++++++++++++++

Cale đi tắm và thay quần áo, sau sự cố với Venion, chứng chuột rút của cô còn kinh khủng hơn, nhưng sau khi tắm và uống trà Ron pha cho cô, cơn đau đã dịu đi rất nhiều.

Quần áo của Cale:

<< Tóc của cô ấy cũng vậy.>>

"Thật sảng khoái."

Ông già tiếp cận Cale với một chai rượu.

"Tiểu thư có thích tắm không?"

Cale nhìn người đàn ông lớn tuổi đang thoải mái với cô và cảm thấy hài lòng. Chắc là do ông ấy nhìn thấy thái độ của cô nên mới yên tâm.

"Yup, nhà trọ của ông thực sự tốt."

Ông già rót một ly rượu cho Cale khi ông hỏi cô.

"Tiểu thư có rất nhiều người tốt như ngài trong lãnh địa Henituse không?"

Cale bắt đầu cười khúc khích khi cô uống hết một ly.

Mặt cô đỏ bừng như mọi khi.

'Đã lâu rồi mình không uống rượu.'

Cô nhìn ông già và nói.

"Ta là kẻ tồi tệ nhất trong lãnh thổ của chúng ta, ông già biệt danh của ta là tên vô lại."

Noah, On và Hong, những người đã kiểm soát chiếc ghế dài trong phòng, đang kêu meo meo và lắc đầu, nhưng dường như không ai để ý.

Cô cười một chút khi nói với ông già đang bối rối.

"Còn cái kia, để ta trả lời ông nghiêm túc, nếu ông đã cảm thấy mệt mỏi nơi này chỉ cần tới địa phận của chúng ta, nơi đó sẽ không có người ngược đãi ông đâu."

Sau đó cô vẫy tay khi nói.

"Đi làm việc đi."

Ông lão cúi đầu chào Cale và rời khỏi phòng.

Cốc cốc cốc.

Có người khác đang gõ cửa.

"Mời vào."

Cửa mở, phó quản gia Hans mang một chiếc hộp nhỏ vào trong.

"Tiểu thư, ngài chỉ hỏi cái hộp này đúng không?"

"Ừ. Đưa đây."

Phó quản gia Hans tỏ ra tò mò khi đưa chiếc hộp cho Cale. Đó là hành trang duy nhất mà Cale cá nhân mang theo. Anh ấy sẽ chỉ cho rằng có đồ ăn nhẹ bên trong nếu nó là một chiếc hộp bình thường, nhưng chiếc hộp này không bình thường.

Đó là chiếc hộp ma thuật chất lượng cao nhất với một chiếc khóa ma thuật trên đó. Con dấu trên chiếc hộp ma thuật là biểu tượng của Hiệp hội Thương nhân Flynn, một trong ba hiệp hội thương nhân lớn, và một hội có mối quan hệ mật thiết với gia đình Henituse.

Cale thản nhiên bình luận khi nhìn Hans.

"Quản gia không phải là không nên biểu lộ cảm xúc trên mặt sao? Đặc biệt là tò mò?"

"Một trong những nghi thức thích hợp của một quản gia là thể hiện tất cả cảm xúc của họ với chủ nhân."

"Buồn cười làm sao."

"Tôi đoán là tôi hơi buồn cười."

Cale lắc đầu và nói thẳng với anh ta.

"Ra ngoài đi."

"Vâng."

Hans rời đi ngay lập tức, như thường lệ. Tuy nhiên, anh có một câu hỏi về chuyến đi trước khi đóng cửa.

"Chúng ta sẽ ở đây ba ngày?"

"Ừ. Hãy lo liệu mọi thứ."

"Vâng, thưa tiểu thư."

Hans đáp lại khi anh đóng cửa. Ngoài Phó đoàn phụ trách an toàn của mọi người, Hans còn chịu trách nhiệm về mọi thứ khác. Tuy nhiên, anh ấy không hề tỏ ra khó khăn khi làm việc đó và đảm đương mọi việc một cách hiệu quả.

"Anh ấy có vẻ là một quản gia tốt."

Con mèo lông bạc, On, nói khi đến gần Cale. Cale gật đầu. Sau đó, con mèo lông đỏ, Hong, theo sau.

"Nó dường như cũng không khó đối với anh ấy."

Cale cũng đồng ý với tuyên bố đó. Ron là một chuyện, nhưng ngoài Ron, Hans là người ít gặp khó khăn nhất khi đối phó với Cale. Anh ta không quá tôn trọng Cale, nhưng đủ tôn trọng.

Noah cũng nói như vậy.

"Anh ấy là một quản gia khá tử tế."

Cale gạt Noah và lũ mèo con sang một bên và mở chiếc hộp ra. Phương pháp mở hộp bằng ổ khóa ma thuật rất đơn giản. Dấu tay của Cale. Đó là chìa khóa duy nhất có thể mở chiếc hộp đặc biệt này. Cale đặt ngón trỏ của mình lên tâm của phong ấn ma thuật.

Bíp. Cạch.

Hộp phát ra một tiếng động nhỏ trước khi mở.

Bên trong chiếc hộp là những món đồ mà Cale đã chuẩn bị trong bốn ngày trước khi lên đường đến thủ đô.

"Em thực sự tò mò về cái này."

"Thật sự rất tò mò."

"Tôi có một ý tưởng về điều này."

Cale phớt lờ ba cặp mắt đang nhìn mình, và chỉ trả lời một cách mơ hồ.

"Những thứ có thể giúp giải cứu một tâm hồn tội nghiệp, lừa một tên mất dạy, và khiến ta giải tỏa cơn tức giận của mình."

On và Hong tò mò ngước nhìn cô, trong khi đôi mắt Noah lấp lánh đầy phấn khích, nhưng Cale chỉ mân mê những món đồ bên trong chiếc hộp. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Billos, tên khốn của Thương đoàn Flynn, trước khi cô rời đi.

["Tiểu thư, ngài định dùng những thứ này ở đâu?"

"Ta không hiểu tại sao ta phải giải thích điều đó với ngươi."

"... Tôi hiểu rồi. Nhưng sẽ tốn một khoản kha khá để mua tất cả những món đồ này."

"Không thuê được sao?"

"Tiểu thư thì đương nhiên là được ạ."]

Phần lớn các vật phẩm bên trong chiếc hộp là công cụ ma thuật. Cale đã mong đợi chúng đắt tiền, nhưng thực sự là quá nhiều. Cale đã phải sử dụng hết số tiền phụ cấp mà cô kiếm được từ cha mình. Cô cũng phải trả lại tất cả cho Billos khi cô đến thủ đô.

["Hai trong số những món đồ không thể cho người ngoài thuê. Tôi đứng tên tôi thuê chúng cho ngài. Vì vậy, tiểu thư phải trả lại những thứ này cho tôi tại thủ đô."

"Chắc rồi."]

Cale chộp lấy một trong những món đồ trong hộp. Đó là một quả cầu hình tròn, màu đen với rất nhiều ký hiệu được khắc trên đó. Con mèo lông đỏ Hong đặt chân lên đầu gối Cale để hỏi.

"Đây là cái gì vậy, Nuna?"

"Một Công cụ Gây nhiễu Mana. Nó trị giá gần một tỷ gallon."

Hpm. Cả On và Hong đều thở hổn hển.

Noah chỉ nhìn Công cụ Gây Nhiễu Mana với sự hoài nghi.

"Chỉ để thuê nó đã tốn 20 triệu gallon."

Thiếu niên và hai đứa trẻ đã tránh xa món đồ đắt tiền nguy hiểm này.

Cale cười khúc khích trước phản ứng của họ khi cô nhớ lại những gì Billos đã nói với cô.

["Nó gây ra sự xáo trộn dòng chảy của mana trong một phạm vi nhất định, làm cho tất cả các công cụ ma thuật ngừng hoạt động. Nó cũng đủ cứng cáp để dù có điều gì như núi nổ xảy ra, nó cũng sẽ không bị vỡ."

"Mấy thiết bị ghi hình sẽ ngừng hoạt động ngay nhỉ?"

"Tất nhiên. Tuy nhiên, cần phải cài đặt cái này trước 27 giờ. Nó được tạo ra để truyền từ từ một lực làm gián đoạn dòng chảy mana để nó không bị pháp sư chú ý."

"Nó sẽ kéo dài trong bao lâu?"

"40 phút. Thật tuyệt phải không? Tất nhiên, nếu có pháp sư gần đó, họ sẽ có thể giải quyết vấn đề trong vòng 5 - 10 phút."

"Ta sẽ ghi nhớ điều đó."]

Khóe môi Cale bắt đầu nhếch lên. Đó là món đồ đắt nhất mà cô thuê từ Billos, nhưng cô sẽ sử dụng được nhiều thứ trong chuyến đi này.

'Mình thực sự thích nó bền như thế này.'

Thương đoàn Flynn là một nơi rất hữu ích. Cale mỉm cười hài lòng, trước khi ném quả cầu màu đen này, nhỏ hơn nắm tay của một đứa trẻ mới biết đi, về phía những sinh vật dễ thương đang thu mình trong góc.

"Meeoow!"

"Gasp!"

"Ah!"

Một trong số chúng meo meo, một người thở hổn hển và một người hét lên. Cale cười đến mức cô sắp rơi nước mắt.

"Ôi chao ...! Pfft- không cần phải lo lắng như thế này, nó sẽ không dễ bị vỡ đâu."

Ba người - tại một thời điểm nào đó đã trở thành anh em ruột thịt, điều này khiến Cale ngạc nhiên - bình tĩnh lại và ngồi trước mặt Cale trong khi quả cầu màu đen trước mặt họ.

"On, Hong, hai đứa có thể đọc bản đồ phải không?"

On vỗ đuôi xuống đất để đáp lại.

"Tất nhiên. Chúng em là những người kế thừa tiềm năng của Bộ tộc Mèo sương mù tại một thời điểm."

"Đúng. Chị gái em nói đúng."

Cale lấy ra một vật quan trọng khác, bản đồ, từ trong hộp. Nó không quá chi tiết, chỉ có các địa danh chung quanh lãnh thổ Henituse. Hầu hết các thương nhân đến và đi từ lãnh thổ Henituse đều sử dụng bản đồ này.

"Chúng ta đang ở trong làng này ngay bây giờ."

Cale chỉ vào ngọn núi bên phải ngôi làng.

"Hai đứa nhìn thấy ngọn núi này?"

"Em thấy nó."

"Rất dễ nhìn."

"Đây có phải là một câu hỏi?"

Cale lắc đầu trước câu trả lời của Noah trước khi tiếp tục.

"Nếu đi về phía ngọn núi này, hai đứa sẽ thấy một biệt thự ở đằng xa. Phía sau đó là một hang động."

Không có pháp sư nào xung quanh Rồng Đen ngay bây giờ. Pháp sư tôn trọng Rồng như một chủng tộc ma thuật vĩ đại nhất, và không muốn con người hành hạ và thuần hóa một con rồng. Họ coi đó là một nỗi ô nhục lớn đối với phép thuật.

Những người xung quanh hang động và biệt thự là những hiệp sĩ và binh lính mà Hầu tước tin tưởng, cũng như những người làm công việc bẩn thỉu cho chúng.

"Đừng đến gần đó. Không được để bị phát hiện."

Cale biết chính xác làm thế nào mà những sinh vật đáng yêu trước mặt cô không thể bị coi thường, một con quái vật thần thú và hai con mèo từ Bộ tộc Mèo sương mù, nếu ai đánh giá thấp chúng thì người đó sẽ chết mà không cần biết lý do.

Nhưng cô ấy vẫn xem chúng như một đứa trẻ, thậm chí với Nô-ê, người bây giờ đã rất già, bởi vì cậu ấy cũng giống như một đứa trẻ -thể chất và tinh thần- vì vậy cô đã cố gắng cảnh báo chúng khỏi sự tò mò của chúng.

"Có một đứa trẻ đang bị tra tấn trong đó. Chúng ta cần giải cứu nó, vì vậy tất cả hai đứa phải cẩn thận."

"Một đứa trẻ?"

"Cậu ấy thậm chí còn nhỏ hơn em, Hong."

"... Còn nhỏ hơn em?"

Cale nhìn thấy đôi mắt của Hong và On run lên như thế nào trong khi Noah đang bùng cháy vì cơn thịnh nộ.

"Đúng vậy, cậu ấy ... mới bốn tuổi..."

Giọng của Cale cũng run lên, cô biết bọn trẻ không nên cảm thấy đau đớn như thế này. Là một người đã phải chịu đựng một nỗi đau đủ khiến cô đứng trên bờ vực của cái chết khi còn nhỏ, cô không muốn bất cứ ai phải trải qua nỗi đau như vậy, đặc biệt là một đứa trẻ 4 tuổi, cô không quan tâm cậu bé là một con rồng, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.

Nhưng mắt mèo con nhanh chóng sáng lên.

"Và chúng ta sẽ cứu cậu ta?"

Có một sự háo hức trong giọng nói của Hong, Cale mỉm cười với điều đó.

"Phải, chắc chắn rồi. Bây giờ On, Hong, hãy ở trong hình dạng Mèo và đi chôn quả cầu này trong núi mà không bị bắt."

Cale đặt quả cầu màu đen vào một chiếc túi nhỏ, trước khi đeo nó lên cổ On như một chiếc vòng cổ.

Hong nghiêng đầu sang một bên - nhân tiện thì rất đáng yêu- và hỏi.

"Hyung không đi cùng chúng ta sao?"

Noah Mỉm cười khi nói.

"Không, anh có thể lo chuyện này."

Sau đó cậu ta nhảy đến bên Cale và nói.

"Nuna không còn thoải mái khi ngủ một mình nữa, đúng không?"

Cale tránh ánh mắt của Noah.

Đúng là như vậy, Cale không còn cảm thấy thoải mái khi ngủ một mình nữa. Cô sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng nỗi sợ hãi âm ỉ trong lòng cô luôn ở đó.

Cô không sợ hãi khi ngủ một mình, nỗi sợ thực sự của cô là tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ, rằng đây chỉ là trí tưởng tượng của cô.

Cô sợ hãi về một khả năng.

Tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng.

Vì vậy, cô chỉ chơi với mái tóc của mình một cách im lặng như ba người khác.

Một lúc sau On hỏi.

"Chúng ta nên chôn nó ở đâu?"

"Bất cứ nơi nào trên núi."

"Nơi nào cũng được sao?"

"Ừ."

Hai chị em nhìn nhau trước khi gật đầu.

"Chúng ta sẽ đi!"

"Nó thật dễ dàng, Unnie. "

Cale vỗ đầu chúng.

"Chuyện đó hẳn là dễ dàng cho hai đứa. Hai đứa có đủ kỹ năng cho việc đó. Ta sẽ không hỏi nếu ngay từ đầu ta đã không tin vào hai đứa."

Hai con mèo lại ngước nhìn Cale với đôi đồng tử vàng của chúng. Cặp chị em ruột này, những người suýt bị giết bởi chính bộ tộc của chúng vì không có khả năng, mặc dù chúng không bao giờ có cơ hội học hỏi, bắt đầu nảy sinh tình cảm. Chúng vẫy đuôi, ríu cả mũi để kìm nước mắt.

Cale hiểu hai đứa trẻ này đang nghĩ gì và nhẹ nhàng nói.

"Ta sẽ cho các em bao nhiêu thịt bò và đồ ngọt tùy thích khi trở về thành công."

Hai chị em ngay lập tức nhảy qua cửa sổ và lén lút tiến vào trong núi.

++++++++++++++++++++++++++++

Đêm đó Cale thức giấc vì chuột rút.

Cô khẽ rên rỉ khi đứng dậy khỏi giường, cẩn thận để không làm phiền những đứa trẻ dễ thương của mình.

Cô xoa đầu mèo con.

'Có vẻ như hai đứa đã làm được. Ta sẽ để Beacrox Oppa làm rất nhiều đồ ngọt cho hai đứa.'

Cô ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ.

'Nhưng nếu mình cho chúng ăn nhiều đồ ngọt, điều đó sẽ không ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của chúng sao?'

Cô thở dài và lắc đầu.

'Mình sẽ hỏi Ron, vì mình không có bất kỳ kinh nghiệm nào về trẻ em.'

Sau đó, cô để ý đến Choi Han, người đang tập luyện bên ngoài.

'Ôi trời ơi, Thiên thần nhỏ, ngươi vẫn tiếp tục luyện tập đến tận bây giờ? Ngươi thậm chí còn không ngủ?'

Cale nhìn cậu ta một lúc trước khi đứng dậy và đi vào nhà bếp của quán trọ.

Cô thậm chí còn không ngạc nhiên khi thấy Beacrox làm đồ ăn nhẹ cho cô, rốt cuộc thì Oppa của cô đã bị ám ảnh bởi ba điều.

Sạch sẽ, Nấu ăn và Cale.

Cale khá tự hào về sự thật này, có lẽ điều đó nghe có vẻ trẻ con nhưng cuối cùng thì Beacrox không quan tâm đến nhiều thứ.

Và được biết anh không chỉ quan tâm đến cô, mà còn bị ám ảnh bởi việc chăm sóc cô khiến cô thực sự tự hào.

<<Beacrox theo dõi Cale khi cô lớn lên nên anh coi cô như em gái. Và Cale biết về điều này.>>

Cô quan sát anh một lúc cho đến khi anh nhìn cô.

"Có chuyện gì sao? Em cứ đứng đó."

Cale mỉm cười khi cô ngồi trên một trong những chiếc ghế.

"Dạ dày của em đang giết chết em, Oppa."

Beacrox thở dài khi đặt ly sinh tố trước mặt Cale.

"Huh?"

Beacrox cười nhẹ, một nụ cười rất nhỏ nhưng Cale vẫn để ý.

"Uống cái này, anh nghe người hầu của em nói rằng cái này sẽ giúp được em."

Sinh tố là sự kết hợp của chuối, dứa và kiwi.

Cale uống một chút và rất ngạc nhiên, kỹ năng của Beacrox thực sự rất đỉnh.

Cô không tưởng tượng một ly sinh tố lại có hương vị như thế này.

Hương vị đến từ thiên đường.

Cô thở dài, bằng lòng.

"Oppa thực sự là tốt nhất."

Sau đó, cô quyết định yêu cầu anh ta làm đồ ngọt cho bọn trẻ.

"Vậy nên, em đã hứa với bọn trẻ cho rất nhiều đồ ngọt. Em chắc là anh có thể làm cho chúng?"

Beacrox ngồi bên cạnh Cale và xoa bóp đầu cho cô, và Cale không thể không ậm ừ, điều đó thật thư giãn.

"Khi còn nhỏ, em luôn yêu thích đồ ngọt.
Có vẻ như em sẽ khiến bọn trẻ thích mình."

Cale cười khúc khích khi nhớ về một tai nạn thú vị đã xảy ra vì cô thích đồ ngọt.

"Em vẫn nhớ những gì đã xảy ra khi anh bắt gặp em ăn trộm một số đồ ngọt."

"Cale không ăn trộm 'một số' ... em đã làm sạch tất cả đồ ngọt ở đó theo đúng nghĩa đen."

Cale tặc lưỡi.

"Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để đặt một cái bẫy trong bếp!"

Beacrox cười khẩy khi nói.

"Nhưng nhìn thấy em bị treo trên trần nhà với một sợi dây quanh mắt cá chân của em đã thực sự hài lòng."

Cale hất tay anh ra một cách đùa cợt.

"Đúng là một kẻ bạo dâm."

"Anh có nên bị xúc phạm không?"

"Không, anh nên được tâng bốc."

"Câu đó đầy sự mỉa mai."

"Không, không phải."

"Khả năng câu cuối cùng của em là đúng là không tồn tại."

"Giống như khả năng Ron không cho em một ly trà chanh trong một tuần?"

Beacrox che miệng và cười nhẹ trong khi Cale cũng cười khúc khích.

"Đúng chính xác."

Cale sau đó đứng lên.

"Cho em một ly sinh tố khác, Oppa."

Beacrox đương nhiên làm vậy nhưng anh ta hỏi.

"Tại sao?"

"Có Thiên Thần nhỏ đang luyện tập bên ngoài."

Beacrox biểu hiện trống rỗng khi cố gắng xử lý câu cuối cùng của Cale.

'Thiên thần nhỏ? Và luyện tập bên ngoài ...'

Vẻ mặt kỳ quặc của anh ta chuyển sang hoàn toàn không thể tin được.

"Ý em là tên kia sao?"

Cale cười khúc khích và gật đầu một cách thờ ơ.

"Cale, đây là một trò đùa sao? Thiên thần nhỏ?"

"Cái gì? Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của cậu ấy sao? Với những suy nghĩ luẩn quẩn của cậu ấy, Chô Han chắc chắn giống như một Thiên thần sa ngã. Và Thiên thần nhỏ rất dễ thương để gọi."

Beacrox chỉ lắc đầu, cũng giống như Cale, nói bất cứ điều gì cô muốn.

Anh thực sự thấy nó đáng yêu.

Anh bắt đầu dọn sạch như anh nói đùa.

"Bây giờ đi đi."

Cale lắc đầu khi nghĩ rằng Oppa của cô thực sự là một tsundere tàn bạo.

Cô đã làm việc rất nhiều để khiến anh ấy thành thật như thế này với cô.

Sau đó, cô đến gặp Choi Han khi cô bắt đầu suy nghĩ.

'Mình thực sự tò mò về người mà mình sẽ gặp trong cuộc đời này.'

Nhưng ngay sau đó cô bĩu môi vì nhớ ra.

'Điều duy nhất mình biết về người đó là mình đã không gặp anh ta trong tiền kiếp.'

Cô bỏ qua những suy nghĩ băn khoăn này, cô không biết tại sao, nhưng cô có chút thích thú khi thử điều này.

Một tình yêu lãng mạn? Cale chưa bao giờ trải qua điều gì như thế này.

Cô đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng cô không thể yêu một ai đó một cách lãng mạn.

Khi cô là Kim Rok Soo, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô.

Soulmates.

Nhưng cô nghĩ rằng điều này thật ngớ ngẩn.

Nhưng bây giờ? Cô thậm chí còn chuyển sang một cô gái.

Mọi thứ đều có thể.

Dù sao thì bây giờ cuối cùng cô cũng đến được với Choi Han.

"Luyện tập đến tận bây giờ à?"

Choi Han hơi nao núng khi quay sang Cale.

Cậu tập trung vào việc tập luyện đến mức không để ý rằng có người đến gần mình.

"Cale-nim? Sao muộn thế này mà vẫn thức?"

Cale lắc đầu và nắm lấy tay cậu đến một chiếc ghế dài gần đó.

Cô đưa cho cậu ly sinh tố và nói với cậu.

"Uống đi, rất ngon."

Choi Han ngoan ngoãn uống ly sinh tố, nhưng cậu bị sặc khi nghe những lời tiếp theo của Cale.

"Ta thức dậy và thấy một Thiên thần nhỏ tóc đen đáng yêu đang luyện tập bên ngoài."

Khụ khụ!-

Choi Han sặc sinh tố khi Cale cười tinh quái.

"Đó là kiểu biểu hiện gì vậy, Thiên thần nhỏ?"

Cô vỗ nhẹ vào lưng cậu cho đến khi cậu lấy lại được hơi thở.

"T-thiên thần nhỏ?"

Choi Han mặt vô cùng bối rối, Cale dùng hết khả năng tự chủ trong lòng không trêu chọc chàng trai tội nghiệp.

Cô thực sự tự hỏi tại sao cô lại hành động như thế này.

<<Ngài đã đến kỳ kinh nguyệt rồi, chế độ của ngài hơi không ổn định.>>

"Ngươi thật đáng yêu Choi Han, đó là những gì ta nghĩ đến khi nhìn thấy ngươi."

'Ít nhất là trong cuộc sống này.'

Cale chỉ vỗ về Choi Han khi cô mỉm cười hỏi cậu.

"Ngươi không thích?"

Trên thực tế, có nhiều thứ đằng sau biệt danh 'Thiên thần nhỏ'.

Kể từ khi Cale trở thành phụ nữ, mọi người đàn ông cô gặp đều có chút ham muốn trong mắt người đó.

Cô không thể đổ lỗi cho họ, và cô đã chọn bỏ qua họ.

Nói trắng ra, họ hoàn toàn không lọt vào mắt xanh của cô.

Nhưng khi họ ở với cô ấy một thời gian, dục vọng chuyển sang ngưỡng mộ thuần túy.

Vì vậy, cô không thực sự để tâm đến họ.

Tất nhiên có những người như Venion, chỉ nhìn họ thôi cũng khiến cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu.

Nhưng Choi Han thì khác.

Ngay từ lần đầu tiên chạm mắt, họ đã chứa đựng rất nhiều cảm xúc.

Thương hại, thông cảm, tức giận, hận thù, bối rối, ngưỡng mộ, và nhiều hơn thế nữa... ..

Nhưng ham muốn không phải là một trong số đó.

Cậu thật thuần khiết trong mắt cô, ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp nhau.

Choi Han mỉm cười và nói với khuôn mặt của cậu ấy hoàn toàn đỏ-.

"Tôi thích nó, Cale-nim."

"Thật vui khi biết điều đó."

'Ah Choi Han thật đáng yêu khi cậu ấy xấu hổ.'

Sau đó Cale dựa vào băng ghế, chỉ cần như vậy một lúc, cô cũng đủ thoải mái để cảm thấy hơi buồn ngủ.

Cô hỏi Choi Han - người đang dựa vào băng ghế bên cạnh cô một cách thoải mái.

"Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một con rồng chưa, Thiên thần nhỏ?"

"Huh?"

Choi Han quay sang Cale với vẻ mặt bối rối.

'Rồng? ...'

"Rồng. Ngươi đã thấy một con chưa?"

"Tôi đã thấy một thứ tương tự."

"Tương tự, cái mông."

Sau khi nhìn Cale một lúc Choi Han đã biết rằng Cale không quan tâm đến ngôn ngữ của cô, đặc biệt là nếu cô thoải mái, vì vậy cậu ấy có một chút vui mừng nhưng bối rối.

'Ý của Cale-nim là gì?'

Cale đã trả lời câu hỏi bất thành văn đó.

"Ý ngươi là một con quái vật, phải không?"

"...Vâng."

"Đó hoàn toàn không phải là một con rồng."

"Huh?"

Cale tựa đầu vào vai Choi Han.

"Rồng cũng giống như con người."

Cô im lặng trước khi nói thêm.

"Rồng, Nhân thú, Người lùn, Elf, tất cả đều giống con người. Tại sao? Bởi vì họ cũng có cảm xúc và cuộc sống."

Giọng nói thờ ơ của Cale bắt đầu thay đổi sau khi nói điều đó.

"Sự tồn tại như vậy đã rơi vào bóng tối kể từ khi được sinh ra. Thứ duy nhất hiện tại thắp sáng bóng tối trong cuộc đời nó là những ngọn đuốc, và thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng của mặt trời. Ngươi nghĩ nó đang gặp phải cuộc sống nào?"

Giọng Cale đầy tức giận và buồn bã.

"Nó buộc phải mất đi lý trí. Đứa trẻ đó đã phải chịu đựng từ lần đầu tiên mở mắt ra ... phải chịu đựng nỗi đau và sự cô đơn mà không có ai để dựa vào! ... nó chỉ là một đứa trẻ ..."

Choi Han nắm chặt tay bên cạnh, thậm chí có thể thấy mạch máu của cậu ấy bắt đầu nổi lên.

Cale cũng tức giận, giọng cô bắt đầu run lên một cách vô thức.

"Thằng bé bị tra tấn và lạm dụng hàng ngày, và chỉ còn lại một mình khi thằng bé gần như không còn sống."

Vẻ mặt Choi Han đanh lại, lý do duy nhất để cậu đứng yên là vì cậu có thể cảm nhận được sự tức giận của Cale.

Và nếu Cale nói như thế này, thì tự nhiên cô sẽ không đứng yên.

"Đứa nhỏ đó ở gần đây, Choi Han."

Cale nhìn Choi Han vào mắt như chết.

"Ta muốn cứu đứa trẻ đó."

Choi Han nhìn Cale hồi lâu.

Cậu chọn đi theo người phụ nữ này vì cậu tò mò.

Nhưng trước đó, cuộc sống của Choi Han chẳng khác nào một địa ngục.

Một thiếu niên 17 tuổi bị ném đi đâu không rõ.

Cậu ta có gì? Không có gì ngoài đồng phục học sinh và ví của cậu ấy.

Cậu đã học được thế giới bất công như thế nào.

Câuh đấu tranh để duy trì sự sống, gần như đánh mất bản thân hoàn toàn.

Nhưng cuối cùng cậu đã thoát ra khỏi địa ngục đó, và bắt đầu một cuộc sống mới.

Chỉ để nhìn nó bị nghiền nát bởi một số tên khốn.

Và bây giờ, nhìn người phụ nữ mà cậu chọn để đi theo, nghe cô ấy muốn cứu một người mà cô ấy không liên quan gì đến mình, cậu có một câu hỏi đơn giản.

'Ngài sẽ làm điều tương tự với tôi?'

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra câu hỏi đó ngu ngốc đến mức nào.

'Ngài ấy đã làm điều đó.'

Cale không trực tiếp an ủi cậu, nhưng nhìn hành động của cô, cậu biết.

'Ngài ấy đã chăm sóc mình mọi cách.'

Cô ấy không chiều chuộng cậu quá nhiều khi để cậu tự mình chăm sóc các hiệp sĩ.

Nhưng đối với vấn đề của Venion, cô ấy đứng trước mặt cậu, và hướng dẫn cậu một cách chậm rãi và kiên nhẫn, cô ấy đảm bảo giữ cậu an toàn trong khi mặt khác dạy cho bên kia một bài học.

Sau đó, cô ấy kiên nhẫn nói với cậu rằng mọi thứ có thể như thế nào trong quá khứ, sức mạnh hoạt động như thế nào và cô ấy không che giấu cảm xúc của mình về điều đó.

Nhìn vào tất cả những điều này, liệu ai đó có thể nói bất cứ điều gì bên cạnh việc Cale thực sự đang dạy cậu không?

Cô đang dạy cậu cách lý trí trong những tình huống này, cậu nên hiểu vị trí của mình như thế nào.

Và đồng thời-

Để cậu hiểu rằng cô ấy sẽ là chỗ dựa của cậu.

Choi Han không ngu ngốc khi không nhận ra, nhưng việc sắp xếp tất cả những thông tin này khiến cậu có một chút xúc động.

Bây giờ, cậu có người để quan tâm.

Bây giờ, cậu có một nơi nào đó để trở về.

Choi Han có một ngôi nhà.

Cậu thu mình lại và trả lời yêu cầu của Cale với một nụ cười rạng rỡ.

"Tôi muốn cứu đứa trẻ ấy với ngài, Cale-nim."

Hôm đó Choi Han đã tìm lại được nhà của mình.

Cale, người theo dõi mọi hành động của Choi Han, không quá chắc chắn về những gì cậu đang nghĩ, nhưng cô biết sau khi nhìn thấy nụ cười của cậu.

'Thiên thần nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy một hy vọng khác.'

Cale chắc chắn, Choi Han cuối cùng đã tìm thấy một hy vọng mới, một hy vọng mà cậu sẽ chiến đấu vì nó.

^^^^^^^^^^^^^^^

Chế độ Cale hơi không ổn định vì thời kỳ của cô ấy, vì vậy chương này có một chút hỗn loạn.

Có rất nhiều OOC trong chương này.

Tôi khá hài lòng với nó dù sao, hy vọng mọi người thích nó.

Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro