Chương 156: Đầu gỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156: Đầu gỗ

Mấy phút sau, La Vy Vy không nhịn nổi, đập bàn đứng dậy.

"Ông La!" Cô nghiến răng nói: "Nếu như không phải ông là bố ruột của tôi, giờ tôi đã úp hết đồ ăn trên bàn lên mặt ông rồi."

"Con..." La Thu Hạo cũng đứng dậy, sự phẫn nộ trên mặt đã nhẫn nhịn rất lâu, giờ không đè nén được, tức giận nói: "Không phải là vì bố muốn tốt cho con sao! Con muốn sống trong thị trấn nhỏ này cả đời sao? Chỉ có tiếp nhận được nền giáo dục tốt hơn con mới có thể có tương lai tốt đẹp. Trường học ở thành phố A có trường nào không bằng được trường con đang học?"

"Tương lai của tôi không liên quan gì tới ông, còn nữa, ông đừng nói dễ nghe như vậy." La Vy Vy lạnh lùng nói: "Ông nghĩ rằng tôi vẫn không hiểu gì, chỉ biết trốn sau lưng mẹ như trước sao? Ông kêu tôi quay về với ông là vì bà vợ giàu có kia của ông không sinh được con! Ông chỉ muốn có con nối dõi thôi! Đừng nói là vì tương lai của tôi, tôi nghe mà buồn nôn!"

La Thu Hạo gật đầu: "Đúng! Lời con nói là sự thật, nhưng bố nói tốt cho con cũng là thật. Bố đã hỏi rồi, người bố hiện giờ của con chẳng có gì, có mỗi đứa con gái, có thể cho con được gì? Con lớn rồi, cũng nên biết nên chọn bên nào chứ."

"

La Vy Vy lười nói tiếp với ông ta, cuối cùng cảnh cáo: "Anh đừng mơ! Sau này ông còn tới tìm tôi nữa, để tôi nhìn thấy ông nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cô vừa định đi, La Thu Hạo đã đưa tay ra ngăn cô lại, nhét một tấm danh thiếp vào túi áo cô.

"Bây giờ con chưa nghĩ thông, đợi đến khi con nghĩ thông rồi thì gọi vào số này."

Nói xong, La Thu Hạo đã đi trước.

Khi La Vy Vy đi ra khỏi nhà hàng, mưa đã tạnh.

Chiếc Audi kia đã rời đi, chỉ còn lại chiếc Laborghini của Phàm Nhất Hàng.

Cô vừa đi ra, Triệu Hòa An và Phàm Nhất Hàng đều xuống xe, Triệu Hòa An thẳng thừng đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, vẫy tay với cô rồi rời đi.

Phàm Nhất Hàng đi tới, nói: "Lên xe đi."

Mưa đã tạnh, người qua đường cũng nhiều hơn, Thành Đô rất ít khi có chiếc xe như này, người qua đường lần lượt nhìn qua, tò mò hóng, thậm chí có người còn chụp ảnh.

La Vy Vy không dừng lại lâu, lập tức lên xe với Phàm Nhất Hàng.

Chiếc xe đi về phía thành cũ.

Phía trước có đèn đỏ bảy mươi giây, Phàm Nhất Hàng nhìn khuôn mặt tức tới mức trắng bệch của La Vy Vy, ông nhìn ra chỗ khác, tiếp tục chờ đèn đỏ.

Phàm Nhất Hàng không hỏi gì, La Vy Vy lại không nhịn được, lên tiếng.

"Cậu không hỏi người kia đã nói gì với tôi sao?"

Lúc này Phàm Nhất Hàng mới nói: "Người kia đã nói gì với cậu?"

La Vy Vy cạn lời, bĩu môi: "Con người cậu đúng là đầu gỗ!"

Phàm Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội.

La Vy Vy bực bội vò đầu, mắng Phàm Nhất Hàng lại hơi hổ thẹn, cô chỉ đành mở cửa nói: "Ông ta lại dám kêu tôi đi Kinh Đô với ông ta!"

Đèn đỏ vừa hay đã hết, Phàm Nhất Hàng khởi động xe, vừa nghe thấy vậy, chân cậu dừng lại, xe chết máy.

Chiếc xe lao về phía trước, La Vy Vy giật mình, nắm lấy cửa xe.

Cũng may Phàm Nhất Hàng phản ứng nhanh, chiếc xe đã đi qua đèn giao thông.

Nhưng La Vy Vy không dám làm Phàm Nhất Hàng phân tâm nữa, dù sao cậu mới lấy bằng lái hơn nửa năm, nhỡ xảy ra chuyện gì,người bị thương cũng không quan trọng, chiếc xe đắt như này không thể bị gì được!

Khi chiếc xe cách cổng vào thành cũ một đoạn thì dừng lại.

Trời vừa đổ mưa, du khách tới thành cũ rất ít, trên đường chẳng có mấy người.

Sau khi dừng xe lại, Phàm Nhất Hàng nhìn La Vy Vy, nhìn kỹ sẽ nhận ra khóe môi cậu hơi trắng.

Cậu nhìn tấm danh thiếp trong tay La Vy Vy, ánh mắt dừng lại, nhìn ra chỗ khác, hỏi: "Cậu đồng ý với ông ta rồi sao?"

"Đồng ý với ông ta? Sao có thể chứ?" La Vy Vy cười một tiếng, nói: "Tôi đã chẳng còn quan hệ gì với ông ta từ lâu rồi."

Nghe cô nói vậy, Phàm Nhất Hàng rơi vào trầm lặng.

Cậu mãi vẫn không nói gì, La Vy Vy không nhịn được, hỏi: "Sao cậu không nói gì?"

Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nói: "Cậu nói cậu không có quan hệ gì với người kia, tại sao vẫn cầm danh thiếp của ông ta?"

La Vy Vy cứng người, bàn tay cầm danh thiếp đột nhiên nắm chặt lại.

"Tôi... Là vì..." La Vy Vy cắn môi, nhíu chặt mày lại, dáng vẻ rất khó mở miệng.

Phàm Nhất Hàng quan sát biểu cảm của cô, đôi môi mỏng mím chặt lại, miệng hơi mở ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

La Vy Vy để ý ánh mắt cậu, cô trừng mắt hỏi: "Có phải cậu cảm thấy tôi tham tiền của người kia?"

Phàm Nhất Hàng chưa kịp đáp, La Vy Vy đã nói tiếp: "Đúng vậy, quả thật tôi muốn tiền của ông ta."

Phàm Nhất Hàng sững sờ nhìn: "... Hả?"

Mặc dù La Vy Vy vẫn luôn cầm tấm danh thiếp kia, không vứt nó đi, nhưng cậu không cảm thấy La Vy Vy là người tham tiền. Nhưng La Vy Vy nói thẳng câu này ra, cậu hoàn toàn sững người, khuôn mặt vẫn luôn im lặng chợt có chút cảm xúc.

La Vy Vy nhìn vẻ mặt Phàm Nhất Hàng, không nhịn được cười, nhướn mày: "Sao nào? Cậu cho rằng tôi là người không nhiễm bùn hả, thấy tiền mắt không sáng lên sao?"

Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhìn cô bằng ánh mắt nghiên cứu.

La Vy Vy nhún vai: "Phàm Nhất Hàng, nhà cậu giàu như vậy, thế nên cậu sẽ không hiểu nỗi buồn của những người dân bình thường như chúng tôi đâu. Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì vô số chuyện không làm được."

"

Phàm Nhất Hàng rơi vào suy tư, La Vy Vy nói mấy lời này không sai. Cậu đã nhìn thấy rất nhiều ăn xin ở Thành Đô mà Kinh Đô không có, những người ăn xin đó vẫn chưa là người thảm nhất trong cả nước.

Những người sống trong căn nhà dột nát nhiều vô số kể.

"Nhưng cậu? Cần tiền làm gì?"

Tần Lạc Viễn đang làm việc ở ngân hàng, thật ra lương cũng không thấp, thế nhưng mua một căn nhà ở khu mới vẫn khá khó, vậy nên mới luôn muốn kéo nhà bọn họ gửi tiền.

Còn Nguyễn Ngọc Quyên là giáo viên tâm lý của học viên kỹ thuật duy nhất tại Thành Đô, lương không cao, nhưng hai vợ chồng gộp lại thì La Vy Vy cũng không phải lo chuyện cơm áo.

Cậu không heieur tại sao La Vy Vy lại cần tiền .

Chỉ là vì yêu tiền thôi sao? Nhưng ngay cả số tiền kia La Vy Vy còn trả hết cho cậu mà.

La Vy Vy thở dài, nói: "Cậu quên chuyện mẹ tôi bị ốm rồi sao?"

Phàm Nhất Hàng gật đầu: "Biết, nhưng số tiền phẫu thuật kia không phải nhà cậu trả hết rồi sao?"

La Vy Vy kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: "Sao cậu biết?"

"... Đoán thôi."

"Đoán?"

Phàm Nhất Hàng nhìn ra chỗ khác: "Mặc dù kiểu phẫu thuật nối gân này nghe rất phức tạp nhưng thật ra không tính là cuộc phẫu thuật lớn, không tốn quá nhiều tiền. Với điều kiện kinh tế nhà cậu có thể trả hết được."

La Vy Vy không nghĩ nhiều, lại thở dài, nói: "Đúng vậy, phẫu thuật không tốn nhiều tiền lắm, nhưng một người bạn của tôi... đã mời giúp tôi một chuyên gia, vị chuyên gia đó nói mẹ tôi có thể hồi phục trong một năm. Một năm đấy, chắc chắn tốn rất nhiều tiền..."

Cô nói hồi lâu, sự chú ý của Phàm Nhất Hàng lại không ổn định lắm, cậu nghi hoặc hỏi: "Một người bạn của cậu?"

Hết chương 156

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro