Chương 37: Đừng ôm chặt như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 37: Đừng ôm chặt như vậy.

Mặt trời lặn dần về phía Tây. La Vy Vy nằm sấp trên lưng Phàm Nhất Hàng, hai tay cô ôm chặt cổ cậu. Giống như sợ chỉ một giây nữa thôi Phàm Nhất Hàng sẽ ném cô xuống.

Phàm Nhất Hàng cảm nhận được đôi tay của La Vy Vy như con cua đang bám vào cổ cậu. Cậu cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

Cậu dừng bước chân, nhắc nhở: "Đừng ôm chặt như vậy."
   
"Tôi không...." La Vy Vy ôm càng chặt hơn. Cô nằm trên vai cậu nói: "Nhỡ cậu không cõng nổi tôi thì tôi sẽ ngã mất. Lúc đó, tôi còn có thể hòa hoãn một chút chứ."

Hòa hoãn....
 
Thái dương Phàm Nhất Hàng giật giật.
    
Cái gọi là hòa hoãn của cô chính là bóp chặt yết hầu của cậu để trả thù sao?
   
Một tay Phàm Nhất Hàng giữ La Vy Vy đang ở trên lưng, tay kia giơ lên kéo hai tay của cô ra một chút, cảnh cáo: "Cậu còn ôm chặt như vậy nữa, tôi sẽ ném cậu xuống luôn đấy!"
   
Đôi mắt cậu lạnh nhạt, chỉ cần tùy tiện nhìn một cái cũng đủ để dọa người rồi. La Vy Vy không dám lại ôm chặt như vậy nữa, nhưng trong lòng lại thầm mắng Phàm Nhất Hàng là quỷ nhỏ mọn.  

Có cổ cũng không cho ôm, không phải là quỷ nhỏ mọn sao?

Đi đến phòng y tế phải đi qua sân tập ở cổng tây. Mà nữ sinh lớp bọn họ đều đang tụ tập ở đó. Mọi người thấy Phàm Nhất Hàng cõng La Vy Vy đi qua, sắc mặt của từng người, từng người một đều không dễ chịu cho lắm. Nhất là Tần Thiên Thiên, dường như cả khuôn mặt đen lại đều chỉ nhìn bóng râm ở dưới đất.
    
Đám nữ sinh thảo luận rôm rả: "Hai người này thật sự yêu nhau hả?"

"Cũng quá quang minh chính đại rồi đấy. Không sợ bị giáo viên nhìn thấy sao?"

Đúng lúc đấy, mấy nam sinh vừa mới chơi bóng cùng với La Vy Vy đi tới. Nghe thấy lời của đám nữ sinh, họ không nhịn được nói giúp La Vy Vy: "Các cậu hiểu lầm rồi. Khi La Vy Vy đánh bóng thì chân bị thương, Phàm Nhất Hàng cõng cậu ấy đến phòng y tế mà thôi."

"Thật sao?" Đám nữ sinh lộ ra biểu cảm khinh thường: "Cậu không phải là đàn em của La Vy Vy sao? Cậu nói giúp cậu ta làm gì? Tôi nói này, không phải cậu thích cậu ta đấy chứ?"

"Các cậu đang nói bậy cái gì đấy..." Nam sinh kia lắc đầu. Mấy nữ sinh chỉ bằng lòng tin tưởng những suy đoán của chính họ mà thôi. Cậu ta tự thấy nói không lại nữ sinh, nên dứt khoát không nói gì nữa, thẳng thừng bỏ đi.
    
Sau khi nam sinh kia rời đi, ánh mắt của nữ sinh đều dừng lại trên người Tần Thiên Thiên.
    
"Thiên Thiên, chị cậu với Phàm Nhất Hàng ở bên nhau, cậu không biết  gì sao?"

Tần Thiên Thiên đã bị hỏi vấn đề này suốt hai ngày trời. Lần thứ nhất đã vì nó mà thất lễ ở trong lớp học rồi. Cô đè nén sự khó chịu ở trong lòng, lắc đầu, kiên quyết nói: "Bọn họ chỉ là bạn cùng bàn thôi, các cậu đừng hiểu lầm bọn họ..."
   
"Trời ạ! Thiên Thiên, cậu quá đơn thuần rồi đấy. Nếu cậu không thay đổi một chút thì sau này sẽ bị ức hiếp đến chết mất! Cẩn thận tài sản nhà cậu đều bị cô ta chiếm đoạt hết đấy! Tình tiết kiểu như này không phải có rất nhiều trên phim truyền hình hay sao?"
    
Tần Thiên Thiên cười nhạt một cái: "Cũng chỉ là tình tiết trên phim truyền hình thôi mà. Với lại tôi tin chị ấy không phải loại người đó đâu."

Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là: Nhà bon họ chỉ là gia đình có tiền lương phổ thông thôi, thì lấy đâu ra "tài sản" để mà có thể chiếm đoạt chứ?
    
Hơn nữa, với dáng vẻ phản nghịch của La Vy Vy, không chỉ bố mà ngay cả mẹ ruột của La Vy Vy cũng không thích cô ta. Người lớn sẽ không thích trẻ em không nghe lời họ.
    
Còn Phàm Nhất Hàng, không phải cậu ấy cũng không thích con gái hư hỏng hay sao? Vậy nên, cậu ấy sao có thể thích loại người ngỗ nghịch như La Vy Vy chứ?
    
Tần Thiên Thiên hơi mơ hồ với con người Phàm Nhất Hàng. Bởi vì cậu ấy không bao giờ để lộ ra cảm xúc của mình. So với vẻ ngụy trang của cô còn khiến người khác khó đoán được hơn.
    
Một lát sau, Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đi về hướng nào đó.
    
"Này, Thiên Thiên, cậu đi đâu đấy? Cậu không đánh cầu lông nữa sao?"

"Không đánh nữa, tôi đi xem chị một chút." Tần Thiên Thiên để lại một câu, rồi nhanh chóng bước đi.

    ...... 

Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, phía tây là cả một mảng trời ráng hồng. Cả bầu trời trông giống như được vẩy thêm một lớp màu nước.
    
La Vy Vy nằm sấp trên lưng Phàm Nhất Hàng. Cô là người có chứng tăng động nhẹ, cho dù là ở trên lưng người khác cũng không yên ổn được, luôn luôn động lên động xuống.
   
Phàm Nhất Hàng chỉ cảm thấy sau lưng có hai khối tròn tròn, mềm mại đang cử động. Trái tim cậu chợt đập liên hồi, trán không tự chủ được toát lên một tầng ý lạnh.
 
"Đừng động đậy linh tinh." Cậu hạ thấp giọng nhắc nhở.
 
La Vy Vy cảm thấy giọng Phàm Nhất Hàng như bị cái gì đó đè lên, không đúng lắm thì phải.
    
Hai phút sau, cô rảnh rỗi không có gì làm, chỉ vào vết tròn nhỏ trên cái chân bị đau nhức, nói: "Phàm Nhất Hàng, cậu biết không? Đây là "đầu lưng" của tôi."
    
Phàm Nhất Hàng không để ý đến cô, bước chân vẫn ổn định cõng cô đi, giống như cô chẳng có trọng lượng gì. 

La Vy Vy không đợi được câu trả lời của cậu, cô tiến tới gần bên tai Phàm Nhất Hàng, nói: "Cậu không hỏi xem "đầu lưng" là cái gì sao?"
    
Phàm Nhất Hàng vẫn không để ý đến cô, chỉ nghiêng đầu đi một chút. Dường như rất ghét bỏ cách xa hơi thở của cô vậy. Còn đi nhanh hơn nữa chứ.
    
La Vy Vy cũng không mong đợi Phàm Nhất Hàng đáp lại. Cô tự mình hỏi lại tự mình đáp: " 'Đầu lưng' là gì sao?  Đầu lưng chính là lần đầu tiên được một người khác giới, lại không phải ruột thịt cõng. Phàm Nhất Hàng, hôm nay cậu may mắn rồi đấy!"
    
Nếu không phải cô cảm thấy cái lưng béo Tống Ninh Viễn không ổn định, cũng không cõng nổi cô, mà cô lại cùng ai ấy nhỉ? Cùng với người không quen tên cái gì mà Thẩm với Thành đó. Chứ không còn lâu cô mới để Phàm Nhất Hàng cõng cô!
   
Một đoạn đường này mặc dù chỉ cần đi mất mười lăm phút, nhưng lại không được nói gì cả, chán đến chết mất.
    
Có lợi cho cậu ta quá rồi còn gì!
 
Bước chân của Phàm Nhất Hàng dừng lại một chút. Cậu trầm mặc, quay đầu nhìn qua cô, cậu vừa định mở miệng thì La Vy Vy đã tự mình nói trước: "Biết rồi, biết rồi. Không nói là được chứ gì?"
    
Lúc này, Phàm Nhất Hàng mới tiếp tục đi về phía trước.
   
La Vy Vy bĩu môi một cái, ngoan ngoãn nằm trên lưng Phàm Nhất Hàng.

Bây giờ đang là giờ học nên đi ra khỏi sân tập liền không thấy ai nữa, La Vy Vy không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này. Có thể bởi vì cô không hợp với hai chữ "yên tĩnh".
    
La Vy Vy lại không nhịn được mở miệng: "Phàm Nhất Hàng, không ngờ cậu tuy gầy như vậy nhưng lưng lại rộng thế đấy."
    
Phàm Nhất Hàng không nói gì, nhưng La Vy Vy cảm thấy tay cô lại kéo chặt lưng cậu thêm một chút nữa.
    
Con người mà, quả nhiên vẫn thích nghe những lời hay tiếng ngọt.

Cô đang muốn nói nữa thì Phàm Nhất Hàng đã mở miệng: "Nói thêm một từ nữa. Chỉ cần cậu nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ ném cậu xuống đất luôn đấy."
    
La Vy Vy: "...."
   
Cô hung hăng nuốt nước miếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng trong lòng lại thầm nói: Trời ạ, trên thế giới tại sao vẫn còn có người vô vị như vậy cơ chứ?!
    
Cuối cùng cũng đến được phòng y tế rồi.
    
Khi La Vy Vy được Phàm Nhất Hàng cõng vào bên trong, y tá ở trong phòng y tế vừa thay trang phục, chuẩn bị tan làm. Thấy có một cô gái được cõng đi vào, ngay lập tức bị hù dọa đến nỗi nhảy lên. Cô ấy vội vàng đi đến đón: "Có chuyện gì vậy?"
    
"Hình như bị trẹo chân ạ." Phàm Nhất Hàng nói. Cậu đặt La Vy Vy lên trên giường của phòng y tế, bản thân thì đứng ở một bên.

"Đợi cô xem một chút." Y tá quỳ một chân lên mặt đất, cởi giầy La Vy Vy ra kiểm tra.
    
La Vy Vy liếm môi, cô có chút phấn khích, hỏi: "Y ta, có phải em bị gãy chân không?"
    
Nếu như nói là gãy chân, cô có thể không cần đi học một tháng rồi!
    
Nghe giọng La Vy Vy mang theo chút hưng phấn như vậy, y tá giương mắt lên nhìn kỹ cô, không trả lời ngay mà cúi đầu tiếp tục kiểm tra.
    
Khoảng chừng hai phút sau.
  
Y tá: "Yên tâm đi, không bị gãy chân cũng không bị trật khớp. Chỉ bị trẹo chân bình thường thôi, chườm đá mười phút là được. Sau cô sẽ dán cao thuốc cho em, hai ngày sau có thể khỏi rồi."
    
La Vy Vy tiếc nuối thở dài một hơi.
    
Trời không giúp cô!
  
Y tá đi vào căn phòng nhỏ lấy túi đá, bên ngoài chỉ còn lại hai người, cô và Phàm Nhất Hàng.

Hết chương 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro