10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tin tức Mạc Tiện Ngư đã xuất hiện ở Thanh Hà đúng hẹn đưa cho Lam Khải Nhân, Giang Trừng không để Ngụy Anh biết tình huống của Lam Trạm, càng không muốn để hắn thấy bất luận thư tín gì của Lam gia gửi đến. Kết quả Nguỵ Anh tự mình chủ động gửi manh mối của vị huynh đệ bị phanh thây cũng nói hướng đi của Mạc Tiện Ngư cho Lam Khải Nhân, để người Lam gia giúp đỡ tìm các bộ phận khác, sau đó tất cả công việc đều ném cho hắn Giang tông chủ, bản thân tiêu dao sung sướng trộm cắp —— a, trộm chó vẫn là tính —— làm Giang Trừng đang vùi đầu công văn hận không thể đem người kéo qua tới đấm một trận. Cũng may mỗi khi Giang Trừng tức giận giá trị tích cóp mãn chuẩn bị phát tiết một hồi, Ngụy Anh sẽ qua tới chia sẻ một ít việc nhà hoặc là tiến hành đầu uy, đúng lúc xoa dịu lại hỏa khí của Giang tông chủ, khiến Giang gia đệ tử trên dưới cảm nhận được gió xuân hiếm thấy.

Giang Trừng cũng hỏi qua vì cái gì muốn cho Lam gia hỗ trợ. Người Lam gia là có tiếng cũ kỹ, cũng là có tiếng dầu muối không ăn. Để người Lam gia hỗ trợ, trừ phi là nhấc lên giang hồ đại nghĩa. Ngụy Anh đương nhiên biết điểm này. Thấy thế nào đại huynh đệ bị phanh thây đều tuyệt đối không thể là hạng người yên lặng vô danh, hơn nữa tính chất phanh thây ác liệt, nói không chừng còn có tiền án. Trời quang trăng sáng, trong mắt Lam gia không dung một hạt cát, ngoài ra gia chủ Lam Hi Thần còn nợ Giang gia —— nói đúng ra là Ngụy Anh một nhân tình, về tình về lý, về công về tư đều không thể mặc kệ hung thủ tiêu dao. Lại có Ngụy Anh rút một khối vảy trên đuôi rắn của mình, kết hợp với da thịt một tay một chân hiện có, làm thành một loại phong tà bàn, chuyên môn dùng để tìm các bộ phận khác của đại huynh đệ, để người cùng gửi qua đi. Chẳng sợ không phải tinh chuẩn như vậy, phong tà bàn cũng có thể mang theo người Lam gia tìm được đại khái vị trí của đại huynh đệ.

Hiện tại Ngụy Anh có thể nói là nhẹ nhàng rất nhiều. Lấy lý do rút vảy đau mỗi ngày hướng tỷ đệ Giang Trừng làm nũng, vốn dĩ Giang Trừng đều tính toán đè nặng hắn giúp mình chia sẻ càng nhiều việc nhà, bị Ngụy Anh một tay trốn đi như vậy, tỷ tỷ nấu canh bổ cho mình cũng đại bộ phận vào trong miệng của Ngụy Anh, bực đến hắn thiếu chút nữa không màng gia chủ uy nghiêm thượng thủ đi đoạt lấy.

……

Người Lam gia tài ba không ít. Lam thị Song Bích là hai viên cải trắng xuất sắc, một lá cải trắng nhất đẳng cũng đủ dùng. Các đại nhân vội vàng điều tra thi thể, nhóm cải thìa ở Vân Thâm Bất Tri Xứ liền nhàn rỗi lên, khắp nơi thăm viếng thân hữu. Kim Lăng bị tiểu thúc thúc gửi thư kêu trở về Kim Lân Đài, Ngụy Anh dựa trên vai Giang Trừng nhìn, cảm thấy tính cách Kim Lăng so với mới gặp rộng rãi rất nhiều. Xem nội dung thư: Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi hai cái tiểu gia hỏa nhiều lần tìm Kim Lăng, mắt thấy liền phải kề vai sát cánh. Vừa lúc nghe nói phụ cận Nghĩa Thành nháo quỷ, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền cùng nhau tìm tới các thế gia cậu ấm lớn nhỏ khác hẹn cùng đi thám hiểm. Dù sao ra cửa bên ngoài, lại đều là hài tử thân phận quý giá, trên người mang theo pháp bảo khẳng định không ít, đặc biệt là Kim Lăng, tài đại khí thô Kim Quang Dao không nói đến, Giang Trừng Giang Yểm Ly liên quan Ngụy Anh cũng đã cho hắn vũ trang cơ hồ đến tận răng. Từ sau khi trở về từ Thanh Hà, Ngụy Anh liền phí thời gian làm hai bộ đạo cụ nhằm vào âm hồn lệ quỷ cho Kim Lăng phòng thân, một bộ mang theo một bộ dự phòng, miễn cho lần tới Kim Lăng lại bị ác trớ quấn thân hoặc là âm khí xâm thể. Giang Yểm Ly tuy rằng không có như bọn đệ đệ luyện khí như vậy, nhưng khi nàng hóa hình là bên một cây bồ đề, vì kỷ niệm, nàng đem một đoạn nhánh cây bồ đề chiết mang đi. Cây bồ đề là lão thụ tinh có Phật ấm phúc trạch, tuy rằng không có ý thức của mình, nhưng là nhánh cây của nó làm thành vòng tay có thể bảo bình an, này có thể hữu dụng hơn họa phù của Ngụy Anh, lại còn có không có thời hạn. Một chuỗi khai quang bồ đề Phật châu, Giang Yểm Ly cũng chưa để dành cho bọn đệ đệ, mà là cho Kim Lăng không thể lâu dài ở bên cạnh nàng.

Lam gia hiệu suất không tồi, chủ yếu là đối chuyện này để bụng, gia chủ đi đầu làm việc tích cực, lúc này mới không đến nửa tháng, tìm được thân thể của đại huynh đệ chỉ kém một cái đầu. Lam Hi Thần còn riêng hướng hắn hội báo, nói trong quá trình ghép nối gặp được một ít sự tình kỳ quái. Ước chừng là cảm thấy năng lực của Ngụy Anh có thể từ các chuyện lạ này ngửi được manh mối các bộ phận khác của thi thể.—— Mạc Tiện Ngư cư nhiên vẫn luôn không động thủ với người Lam gia ra bên ngoài . Đây là ngoài ý liệu của Lam Khải Nhân, lại chuyện Ngụy Anh nắm trong lòng bàn tay. Điểm này trong thư Lam Hi Thần cũng nói. Ngụy Anh biết chuyện này, lại cũng lười đến cùng Lam Hi Thần kỹ càng tỉ mỉ phân trần, chỉ đề bút viết một câu “Oan có đầu nợ có chủ” liền lại không quản.

Lam Hoán tự giác nợ Ngụy Anh đại nhân tình, nghe nói người ở Liên Hoa Ổ cùng sư đệ của hắn cảm tình cực tốt, không để cho đệ đệ đi cạy góc tường, hơn nữa cũng không biết góc tường này cạy không được, chỉ là hắn đau lòng tình yêu của đệ đệ không ra hoa không có kết quả, liền trong một phong thơ gần đây nói bóng nói gió hỏi cảm quan của hắn đối Lam Trạm như thế nào. Nếu thật sự không có hy vọng, kia không bằng để đệ đệ hồi tâm, miễn cho hắn thương tâm càng sâu. Mặc kệ thế nào, hắn luôn là muốn che chở A Trạm, đây là thân là trách nhiệm của thân huynh trưởng.

Giang Trừng không để Ngụy Anh xem nhiều thư của Lam Hi Thần, Ngụy Anh cũng không giữ, mặc hắn đem giấy viết thư ném đi, xoa thành một đoàn ném vào sọt rác.

“Ngươi tức giận cái gì đâu? Không thích ta cùng Lam Nhị có tiếp xúc?” Ngụy Anh không phải ngốc tử, biểu hiện của Giang Trừng trong nửa tháng này rõ ràng như vậy, lúc trước tất nhiên cũng có cùng loại hành vi.

Giang Trừng môi mỏng, khi nhấp khẩn không có huyết sắc gì. Ngụy Anh nằm trên đầu gối Giang Trừng, mắt nhìn thấy cằm cùng đường cổ cong duyên dáng, hắn duỗi tay đi xả tóc dài trên mái Giang Trừng, để hắn cúi đầu xuống.

“Ngươi đang tức giận cái gì đâu? Ta lại không thích hắn……” Ngươi cần gì phải để ý ta đối hắn cảm quan như thế nào.

Móng tay Ngụy Anh đã chậm rãi có màu sắc của thường nhân, đây là thể hiện hắn tu vi càng sâu. Móng tay đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng nõn của Giang Trừng, ngón tay hắn chậm rãi xẹt qua gương mặt Giang Trừng, môi, cằm, cuối cùng dừng ở hầu kết, móng tay gọn gàng xẹt qua, ánh mắt hắn ám trầm, đứng dậy tới gần Giang Trừng cả người cứng đờ.

Ngụy Anh phảng phất nhìn thấy nội tâm của Giang Trừng, ở trong mắt hắn thấy tình cảm khi thiếu niên chôn dấu dưới đáy lòng im bặt không nói —— hắn trước nay đều là như vậy nhìn Giang Trừng, hiện giờ rốt cuộc ở đáy mắt của Giang Trừng thấy được đồng dạng thâm ái. Ngọn nguồn của thâm ái kia là cái gì đã không quan trọng, Ngụy Anh chỉ biết là, nếu sinh mệnh của mình đã không có Giang Trừng, hắn sẽ nổi điên. Mà hắn ích kỷ kỳ mong Giang Trừng cũng là như thế này. Yêu là độc dược, là kiếp nạn khổ sở nhất trên thế gian. Sư đệ hắn, kinh hoảng thất thố quay mặt đi, quay mắt sang một bên, không nhìn hắn, phảng phất là có thể che dấu tất cả suy nghĩ của bản thân. Hắn hiểu. Hắn quá đã hiểu.

“Ngươi thích ta.” Ngụy Anh ghé vào bên tai Giang Trừng, nghe chủ nhân Liên Hoa Ổ càng thêm dồn dập hô hấp, rốt cuộc nhân từ hộc ra phán quyết cuối cùng.

Mặt Giang Trừng trong nháy mắt lại trở nên đáng yêu cực kỳ. Tròn tròn mắt hạnh hàm chứa thủy quang liễm diễm, mày kiếm phi dương như tấn bởi vì kinh hách mà độ cung bình thản, chân tay hắn luống cuống thật sự quá đẹp, nhất cử nhất động đều tác động trái tim Ngụy Anh xao động đã lâu.

Ngụy Anh đem môi lạnh lẽo phủ lên vành tai Giang Trừng trước mặt hắn, lỗ tai đỏ bừng trở nên càng thêm mê người. Hắn một đường xuống phía dưới mút hôn đến cổ, Ngụy Anh cơ hồ muốn khắc chế không được bản năng tham lam của mình. Huyết mạch dưới da thịt mãnh liệt cổ động, sắp sửa bị cắn dưới răng nanh bại lộ của mình, Ngụy Anh biết Giang Trừng khẩn trương, khóe mắt hắn thoáng nhìn đôi tay Giang Trừng nắm chặt tay vịn, lại theo bản năng buông ra, muốn ôm lấy vòng eo hắn, lại không biết đặt ở nơi nào. Ngây thơ như thiếu niên chưa từng khai huân.

Ngụy Anh bỗng nhiên ngăn không được ý cười, nhưng hắn rất rõ ràng nếu mình hiện tại cười ra, ít nhất ba ngày đừng nghĩ đến gần Giang Trừng. Cho nên hắn khắc chế.

“Ngụy Anh…… Ngươi!” Giang Trừng ý đồ nói cái gì đó đánh vỡ không khí ái muội trong thư phòng. Cửa phòng không có khóa lại, nếu có ai thấy Ngụy Anh ngồi trên đùi gia chủ, còn ôm cổ hắn gặm tới liếm đi, ngày sau hắn còn có thể diện gì đi tham gia tiên môn Thanh Đàm Hội?

“Hư ——” Ngụy Anh sống lại một lần thật là càng thêm không đàng hoàng, Giang Trừng nghĩ không ra cái gì phản bác câu nói mới vừa rồi của hắn, đầu choáng váng não trướng trừ bỏ kêu tên của hắn càng không nói được lời nào khác. Hắn vốn cũng không thể nào phản bác, nói ra bất luận lời nói gì đều mang theo dối trá, như một phen kiếm hai lưỡi, sẽ đâm vào trong tim Ngụy Anh, cũng sẽ đem chính hắn chém cả người là thương tích. Cho nên hắn ngậm miệng lại.

Toàn bộ thân thể của Giang Trừng bị đè trên ghế dựa, là nửa phần cũng không thể động đậy. Bên tai từ từ là Ngụy Anh phun tức, là hắn căn bản không thể cự tuyệt độ ấm của Ngụy Anh, trên làn da lộ ra bên ngoài không ngừng cảm nhận môi lưỡi ướt mềm của Ngụy Anh
—— Đột nhiên, Giang Trừng liền không nghĩ lại giải thích giãy giụa, hắn cũng không nghĩ lại đi suy xét cái gì hình tượng uy nghiêm Giang gia gia chủ. Hắn chỉ nghĩ đem người trên người này ôm vào trong ngực, dùng lực đạo đủ để đem người xoa tiến trong thân thể.

Ngụy Anh sờ mặt hắn, khoảng cách gần đến hắn có thể rõ ràng thấy mỗi một sợi lông mi lại dài lại kiều của Ngụy Anh. Hắn nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực cả hai dần dần hợp phách, vì thế thân thể Giang Trừng thả lỏng xuống, hai tay hữu lực ôm khẩn vòng eo tinh tế của Ngụy Anh.

Xuân sam đơn bạc, nhiệt độ cơ thể hai người dần dần bay lên. Tình chỗ đến, Giang Trừng đem đầu Ngụy Anh ấn xuống, tinh chuẩn vô cùng hôn lên cánh môi mềm mại kia, hơn nữa trúc trắc dò ra đầu lưỡi, muốn cướp lấy hơi thở cùng thể dịch của người trên người, công thành lược trì, đấu đá lung tung, còn đem môi Ngụy Anh giảo phá. Nhàn nhạt mùi máu tươi tràn ngập ở khoang miệng, Ngụy Anh nheo lại mắt tới mặc hắn làm, động tác trên tay linh hoạt, thực mau liền cởi ra đai lưng của Giang Trừng.

Nơi đây không khí vừa lúc, không cần lại tố cái gì tâm sự, hai người thanh mai trúc mã ăn ý đã không cần lại đem tình yêu nói ra ngoài miệng, một ánh mắt, một động tác, đủ rồi.

Nguyên bản liền làm như vậy tất cả cũng là thuận nước đẩy thuyền, thế nhưng thanh âm a tỷ ngoài cửa nhu nhu nhuyễn nhuyễn vang lên, đúng là thời gian mỗi ngày ăn canh. Hai người trên chỗ ngồi đột nhiên từ trạng thái ý loạn tình mê tỉnh táo lại, một cái nhanh chóng đứng lên xử lý quần áo, một cái đem eo phong cột chắc sau đi sửa sang lại văn kiện tán loạn trên bàn. Một trận binh hoang mã loạn qua đi, Ngụy Anh cùng Giang Trừng vô cùng cứng đờ chịu ánh mắt hồ nghi của a tỷ phân uống hết canh, không tranh không đoạt, hài hòa có ái.

“Các ngươi làm sao vậy?” Giang Yểm Ly thu thập chén, hỏi.

“Không có không có!” Hai người trăm miệng một lời trả lời.

Thấy thế, Giang Yểm Ly cũng liền khoan dung cười, cũng không đi miệt mài theo đuổi bọn đệ đệ vừa mới đang làm những gì.

“A Anh, ngươi hôm qua không phải mới nói muốn học nấu ăn sao? Tới, cùng nhau chuẩn bị cơm chiều đi.” Giang Yểm Ly lấy ra tâm đắc biên soạn trù nghệ của mình, như hiến vật quý  để trên tay Ngụy Anh, Giang Trừng sắc mặt khó coi muốn ngăn cản Ngụy Anh đi tạc phòng bếp, đã bị tỷ tỷ bình bình đạm đạm một ánh mắt định thân.

“Kia A Trừng chúng ta đi nha ~” sau khi vứt cái mị nhãn cho Giang Trừng Ngụy Anh kéo Giang Yểm Ly đi phòng bếp.

Hắn trù nghệ không giỏi là a tỷ quán, nghiêm túc học làm vài món ăn trong nhà, buổi tối đói bụng liền không cần lại đi quấy rầy a tỷ. Giang Trừng thói quen ngủ trễ, trước khi ngủ ăn chút bữa khuya cũng không tồi. Dù sao hắn mỗi ngày lượng vận động rất lớn, ăn bữa khuya cũng không sợ mập —— chi bằng nói, Ngụy Anh hy vọng Giang Trừng mập một chút.

Ngụy Anh bàn tính đánh đến vang, nhất thời cư nhiên đã quên, Giang Trừng mới vừa rồi bị hắn liêu đến bốc hỏa, nhưng không dễ dàng thanh tâm tĩnh khí như hắn. Hắn là động vật máu lạnh, lại không có động dục kỳ bối rối gì, yêu lực vừa chuyển liền làm lạnh xuống, đáng thương Giang Trừng chỉ có thể dời đi lực chú ý đi giải quyết việc nhà.

—— Nga đối, thư của Lam Hi Thần, còn không có trả lời đâu.

“Chẳng ra gì.” Hắn viết như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro