Chương 137-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by: Helen

"Ta ngược lại không nghĩ tới sẽ có một ngày ngươi đưa thứ tốt như vậy cho ta." Hai mắt đỏ tươi mang theo hưng phấn không hiểu gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen ở một góc, nơi đó ám nguyên tố không ngừng chồng chất, càng ngày càng thêm nồng đậm, cùng với ám nguyên tố không ngừng tích tụ, sự hưng phấn trong cự nhãn màu đỏ cũng càng ngày càng tăng!

"Soàn soạt ——!" Một dòng máu đỏ tươi đột nhiên từ trong bóng đêm rơi xuống, che phủ ám nguyên tố đặc sệt, bên trong máu đỏ hòa cùng ám nguyên tố thò ra một đầu Cự Long vô cùng dữ tợn!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Đôi mắt khổng lồ màu đỏ vặn vẹo, cực kỳ cuồng dã, tiếng gào thét hưng phấn từ bóng tối truyền đến, tiếng xiềng xích nhanh chóng vặn vẹo, âm thanh giãy giụa!

"Đây là nơi nào!" Đầu rồng nhìn màu đỏ tươi chung quanh đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, ám nguyên tố nhanh chóng khuếch tán, nhưng đánh vào màn máu phía trên đều bị hấp thu toàn bộ! Đầu rồng dữ tợn vô cùng kinh ngạc, có chút không thể đoán được sẽ đối mặt với tình huống như thế.

"Ngươi là ai!" Đầu rồng thấy ám nguyên tố của mình căn bản không hề có tác dụng, nhất thời lạnh giọng gầm lên!

Đôi mắt khổng lồ màu đỏ tươi tham lam nhìn luồng ám nguyên tố nồng đậm, "Muốn nuốt ngươi vào, phải tốn hao chút sức lực."

"Ngươi biết ta là ai!" Ám nguyên tố bỗng nhiên tăng vọt, đầu rồng ở trong ám nguyên tố mênh mông càng lộ ra dữ tợn, Mắt Đỏ nghe xong đột nhiên cuồng tiếu một tiếng! "Ha ha ha, đương nhiên biết ngươi là ai! Có điều... Ở trong mắt ta, các ngươi chung quy vẫn còn chênh lệch nhiều lắm!"

Mắt rồng dữ tợn bỗng nhiên trừng lớn, trí nhớ xa xôi như sông dài dường như xẹt qua mấy cái tên, mắt rồng hung hăng nheo lại! "Ngươi là...!"

Thanh âm xiềng xích kéo lê trên mặt đất càng ngày càng gần, âm thanh ma sát xuất hiện trong không gian, màu đỏ trong con mắt càng ngày càng sáng, đã không có cách nào lùi lại nữa! Đầu rồng màu đen bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ám nguyên tố đặc sệt kéo đầu rồng nổi điên lui ra phía sau, một tiếng rồng ngâm cổ quái vang vọng trong không gian, trực tiếp truyền vào trong óc Vân Phong!

"Vân Phong! Thả ta ra ngoài! Ta lập tức trở lại bên trong ngọc bội!"

Vân Phong đang ở một bên quan sát chuyện tình phát triển tuyệt không nghĩ tới Mắt Đỏ còn chưa động thủ, gia hỏa này vậy mà đã đầu hàng! Hơn nữa còn chủ động yêu cầu trở lại bên trong ngọc bội như vậy? Vân Phong hơi nhíu mày, thứ bị nhốt trong thân thể mình rốt cuộc có lai lịch gì?

"Vân Phong! Có nghe hay không!" Tiếng gào rống của đầu rồng không ngừng quanh quẩn, ánh sáng đỏ thẫm phát ra rực rỡ, con ngươi trong cự nhãn màu đỏ gần như đã co lại thành một chấm đen! Vô cùng phấn khởi!

"Hừ, quả nhiên là hù dọa mới có tác dụng." Vân Phong lẩm bẩm một câu, Tinh thần lực trong Không gian tinh thần lại lần nữa điều động toàn bộ, trực tiếp thẩm thấu tiến vào không gian trong thân thể, đem luồng ám nguyên tố bao vây lấy đầu rồng hung hăng lôi kéo một cái, trực tiếp túm ra!

"Vân Phong!" Đầu rồng đột nhiên bị kéo ra ngoài, Mắt Đỏ lập tức bất mãn rít gào, xiềng xích lôi kéo phát ra âm thanh thật lớn, cho thấy giọng nói to lớn nóng lòng muốn thoát khỏi trói buộc của xiềng xích! "Vân Phong, ngươi chơi ta!" Tiếng thét của Mắt Đỏ quanh quẩn trong óc Vân Phong, chấn động khiến đầu Vân Phong có chút đau, miễn cưỡng tạm thời tính xem nhẹ giọng nói của Mắt Đỏ, Vân Phong nhìn luồng ám nguyên tố gấp không chờ nổi tràn ra từ thân thể của mình, nhìn ra, nó thật sự sợ.

"Ta nhớ kỹ ngươi!" Mắt rồng dữ tợn hung ác trừng Vân Phong, "Đừng để cho ta có cơ hội hấp thu ám nguyên tố, bằng không... Ta chắc chắn không từ thủ đoạn đi ra!" Đầu rồng nói xong, ám nguyên tố nồng đậm nhanh chóng chảy vào bên trong ngọc bội màu đen, đầu rồng cũng nháy mắt vỡ nát trực tiếp chìm vào ngọc bội, sau khi ngọc bội màu đen hấp thu ám nguyên tố, màu đen bên ngoài càng thêm hoàn mỹ, hai mắt của bộ xương khô Cự Long sau lưng chỉ hiện lên một tia sáng, cuối cùng hoàn toàn an tĩnh.

"Chủ nhân, ngươi có việc gì hay không!" Tiểu Hỏa nhìn Cự Long hắc ám chủ động rời khỏi thân thể Vân Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tưởng tượng nhiều ám nguyên tố như vậy ở trong thân thể Vân Phong, Tiểu Hỏa liền hoàn toàn hoảng loạn, hắn vừa rồi thậm chí nghĩ đến việc hút lại toàn bộ ám nguyên tố trong thân thể Vân Phong, phóng tới cơ thể của mình chung quy vẫn tốt hơn so với trong cơ thể của chủ nhân.

"Ta không có việc gì, chỉ là có một gia hỏa thật ồn ào." Vân Phong bất đắc dĩ cười cười với Tiểu Hỏa, không nghe qua tiếng rít gào bất mãn của Mắt Đỏ trong óc, xem ra nàng hẳn phải cùng Mắt Đỏ giải thích một phen, bằng không sẽ không an tĩnh lại, "Trước chờ ta một chút." Vân Phong nói xong, nhanh chóng nhắm mắt lại, hơi thở phát sinh biến hóa quỷ dị, Tiểu Hỏa có chút kinh ngạc, chủ nhân đây là đang làm gì?

Trực tiếp tiến vào không gian trong cơ thể mình, vừa mới tiến vào, Mắt Đỏ rít gào hỗn loạn đánh úp Vân Phong, "Ngươi lại dám chơi ta, Vân Phong!"

Nhìn cặp mắt nổi giận trước mặt, cuồng nộ, bạo nộ các loại lửa giận trộn lẫn trong cự nhãn màu đỏ, Vân Phong thở dài, "Lão gia hỏa, ta thật sự không kịp chuẩn bị, ta căn bản không ngờ được Hắc Long kia lại rút lui nhanh chóng như thế."

"Nếu đã đưa vào, vì sao còn muốn kéo ra ngoài!"

Vân Phong bất đắc dĩ cong môi, "Thứ phong ấn trong ngọc bội màu đen là lần đầu tiên ta thấy, nhìn ra lai lịch phi phàm, vật kia đối với ta còn có tác dụng, tuy rằng cực kỳ nguy hiểm, không thể phủ nhận đó là biện pháp tốt nhất để đối phó với Huyết Hồn." Ngọc bội màu đen có thể hấp thu ám nguyên tố không chừng mực, Huyết Hồn kiêu ngạo vì ám nguyên tố nếu đều bị hút sạch, vậy sẽ là tình cảnh như thế nào? Không có Lam Y đi cùng mấy ngày này, một khi gặp được Huyết Hồn, ngọc bội màu đen nhất định sẽ trở thành kỳ chiêu chiến thắng, tỷ như lúc này đây, nếu như không phải có ngọc bội màu đen, người Huyết Hồn cũng sẽ không bị rút gân lột cốt, chỉ còn lại có một đạo hồn phách.

"Hừ!" Mắt Đỏ nghe xong ngược lại là khinh thường cười ra tiếng, "Ngươi thật cho rằng ngọc bội màu đen kia trợ giúp ngươi? Ngươi có biết thứ phong ấn trong đó là gì?"

"Ngươi biết?" Vân Phong nhướng mày, cự nhãn màu đỏ xẹt qua một tia ác ý, "Ta đương nhiên biết, có điều càng không nói cho ngươi!"

Vân Phong im lặng, cá tính lão già này không thế nào tốt, có điều lúc này đây nàng đúng là có chỗ không đúng, cho lão nhân gia một món mỹ thực không đợi mở miệng liền đoạt đi, thật có chút không phúc hậu, Vân Phong cười ha ha, "Cũng không cần keo kiệt như thế đi."

"Nếu như lần sau ngươi còn dám chơi ta như thế, Vân Phong, đừng trách ta không khách khí!" Mắt Đỏ hung tợn mở miệng, Vân Phong bất đắc dĩ cười, "Đã biết, lúc nãy là ta có chỗ không đúng, không bằng bồi thường một chút được không?" Lão già này nhốt ở trong cơ thể của mình, tuy rằng mình có quyền khống chế nhất định với nó, nhưng nếu thật muốn bắt đầu giày vò, chính mình cũng không có mười phần nắm chắc có thể trấn áp hoàn toàn, cho nên vẫn là chung sống hoà bình cho tốt, nàng lui một bước cũng không sao cả, cùng lão già này xây dựng quan hệ cho tốt, sau này cũng sẽ có trợ giúp lớn lao đối với mình .

"Bồi thường như thế nào?"

Vân Phong trầm mặc ba giây, nhẹ giọng cười, "Li Cách ở bên ngoài kia thì như thế nào? Hắn cắn nuốt không ít đồng tộc, nói vậy linh hồn của hắn sẽ có hương vị không giống nhau."

Cự nhãn màu đỏ chợt lóe xích quang, "Cũng được!"

Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, "Thân phận của gia hỏa bên trong ngọc bội..."

"Lúc này đây không bàn nữa!" Mắt Đỏ ra lệnh đuổi khách, Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, thôi, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội để biết, có lẽ trong lòng nàng đã có một ít manh mối. "Lão gia hỏa, ta không thể không nói tính cách của ngươi thật không phải xấu xa bình thường." Vân Phong lưu lại lời này nghiêng mình rời khỏi không gian, Mắt Đỏ có chút giật mình sững sờ, sau đó mới hiểu được ý, xiềng xích bị mạnh mẽ lôi kéo một chút, rất không cam lòng mở miệng, "Xen vào việc của người khác."

Mắt đen chậm rãi mở ra, khóe miệng Vân Phong mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Hỏa duỗi tay xoa xoa một đầu tóc đen xinh đẹp của hắn, "Ám nguyên tố đã bị phá vỡ từ bên trong, chúng ta đi ra ngoài!" Nắm ngọc bội màu đen ở lòng bàn tay, một tiếng đập từ ngọc bội truyền đến, tiếp theo là cảm giác lạnh lẽo như băng, Vân Phong thu hồi ngọc bội màu đen, vỗ vỗ đầu Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa có chút xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, chủ nhân khi nào mới có thể đối với hắn bình thường một chút?

"Nha đầu rốt cuộc có việc gì hay không! Bên trong như thế nào một chút động tĩnh cũng không có!" Ngao Kim chờ đợi ở bên ngoài gần như hỏng mất, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên tuy trong lòng lo lắng, nhưng ít nhiều đều có chút ổn định, Ngao Kim lại hoàn toàn ngốc không chịu được, vuốt rồng không xé được kén lớn màu đen trước mặt, Ngao Kim đã nghĩ đến việc dùng răng cắn rồi.

"Nàng sẽ không có việc gì." Hai mắt Trạch Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm kén lớn màu đen, trái tim trong ngực nhanh chóng nhảy lên, máu cả người dường như đều ngưng kết tại thời khắc này, nhìn không chớp mắt, cảm quan giờ phút này được tăng lên vô số lần, một chút động tĩnh rất nhỏ cũng không trốn được Trạch Nhiên.

Mộc Thương Hải ở một bên mặt không biểu tình, bàn tay hắn mạnh mẽ nắm giữ Không gian lực, gắt gao vây khốn Nhi tử thân tộc bị Ngao Kim giày vò đến gần chết, hắn lo lắng cho Vân Phong đồng thời cũng không quên chuyện mình nên làm, không thể khiến Vân Phong thêm phiền!

"Con mẹ nó, tiểu tử ngươi cũng chỉ biết nói một câu này sao! Còn có ngươi! Nói một câu cho lão tử!" Ngao Kim khó chịu nhìn Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải, kim đồng tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, "Vân Phong! Nha đầu! Có nghe thấy ta nói chuyện hay không!" Ngao Kim hướng cự kén điên cuồng hét lên, tuy rằng hành vi có chút ấu trĩ, nhưng hắn không quản được nhiều như vậy, chỉ cần có thể khiến Vân Phong đi ra, như thế nào cũng được!

"Đừng hô nữa, nàng không nghe thấy." Mộc Thương Hải lạnh lùng mở miệng, Ngao Kim lập tức rống giận, "Lão tử làm gì không cần ngươi quản!"

Mộc Thương Hải giật giật môi không hề mở miệng, ba nam nhân canh giữ bên kén lớn màu đen một chút cũng không chịu rời đi, điều này làm cho hai tộc Kì Thôn và Triều Linh vẫn luôn mai phục tại cửa thông đạo đã đủ thời gian, đối diện với tình huống trước mắt tiến hành phân tích một lần.

Yên Nhiên đã minh bạch tiền căn hậu quả bị Vân Phong lợi dụng, trong lòng tất nhiên là xấu hổ và giận dữ đan xen, nghĩ đến mình lúc trước cảm kích với Vân Phong như thế, còn chủ động đưa nàng vào trong tộc, Yên Nhiên mỗi khi nghĩ đến đều là lửa giận hừng hực, nàng ngược lại quên mất Vân Phong nhiều lần có ân cứu mạng đối với nàng, nếu như không phải có Vân Phong, nàng căn bản không có cơ hội lẻn vào vương thành Li Cách.

"Yên Nhiên đại nhân, chúng ta hiện tại nên làm thế nào? Nhân vật ba phái của Li Cách tộc toàn bộ bị diệt, bên trong Li Cách chắc chắn đại loạn, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta liên hợp tiến công a!"

"Đúng vậy! Đây chính là cơ hội tốt hiếm có, bên trong Li Cách vừa loạn, chúng ta có thể chui vào chỗ trống làm càng nhiều việc! Thế lực của ba phái cũng chưa người tâm phúc, chúng ta có thể không kiêng nể gì tiến công!"

Yên Nhiên nghe người chung quanh mồm năm miệng mười kiến nghị, trong lòng tự nhiên minh bạch đây là cơ hội không thể bỏ qua của Kì Thôn và Triều Linh! Nhưng hiện tại, nàng cần tính nợ với Vân Phong, món nợ bị lợi dụng từ đầu tới cuối!

"Cơ hội này đương nhiên không thể bỏ qua, nhưng đừng quên những người kia!" Yên Nhiên xoay chuyển lời nói, "Người kêu Phong Vân kia gọi là Vân Phong, sẽ là uy hiếp lớn nhất của hai tộc chúng ta!"

"Yên Nhiên đại nhân, làm sao lại nói... Lúc trước Phong Vân không phải giúp..."

"Hỗ trợ cái gì! Nàng lợi dụng ta! Lợi dụng hai tộc chúng ta để đạt được mục đích của mình!" Yên Nhiên phẫn nộ đem chuyện tình lúc trước nói một lần, đương nhiên bởi vì phẫn nộ mà thêm mắm dặm muối rất nhiều, "Tuy rằng không biết mục đích của nàng là vì sao, nhưng lợi dụng chúng ta để đạt được mục đích của nàng, không khỏi quá tiện nghi cho nàng!"

"Yên Nhiên đại nhân nói không sai, Vân Phong này thực sự đáng giận! Vậy mà dám trêu đùa Yên Nhiên đại nhân như thế!"

Hai tộc Kì Thôn và Triều Linh đều tức giận bất bình, tâm tình Yên Nhiên cũng dễ chịu hơn nhiều, "Hiện tại nàng bị nuốt vào cái kén lớn màu đen kia sinh tử còn chưa biết, chúng ta hiện tại vẫn không thể hành động, chỉ cần cái kén kia có động tĩnh gì, chúng ta liền tập kích bất ngờ, khiến bọn chúng trở tay không kịp!"

Kì Thôn và Triều Linh đạt thành nhất trí, hai mắt Yên Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm kén lớn màu đen, Phong Vân, ngươi lợi dụng ta lâu như vậy đến bây giờ ta mới phát giác, không thể không nói ngươi thật sự cao minh! Món nợ ngươi lợi dụng ta này, chút nữa ta sẽ trả lại cho ngươi!

"Có động tĩnh!" Trạch Nhiên nói nhỏ, mắt đen nhìn lại cự kén mấy lần, Mộc Thương Hải cũng hơi cảm nhận được sự khác thường bên trong cự kén, khuôn mặt luôn luôn lãnh khốc rốt cuộc cũng có biểu tình bất đồng, lông mày Ngao Kim bỗng nhiên nhíu lại, bên trong kim đồng chợt lóe tia sáng, khí tức bên trong kén lớn màu đen dần dần phát sinh biến hóa, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng!

"Nha đầu!" Ngao Kim kinh hỉ gào thét, Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên cũng lộ ra tươi cười vui sướng, ba người còn chưa cao hứng bao lâu, năng lượng bên trong cự kén màu đen dao động kịch liệt dị thường, nháy mắt có khuynh hướng bạo liệt từ bên trong!

"Mau tránh ra!" Giọng nói của Vân Phong mơ hồ truyền ra từ bên trong cự kén, trên mặt ba người Ngao Kim vừa mới vui mừng, nghe thế lập tức hiểu ý, từng người dùng tốc độ nhanh nhất bạo lui trăm mét, mà đồng thời cự kén màu đen cũng nhanh chóng bành trướng, thật giống như bên trong có một loại khí đang không ngừng mở rộng, kén lớn màu đen giống như một quả bóng, nhanh chóng căng lớn đến cực hạn!

"Oanh ——!"

Âm thanh bạo liệt thật lớn từ bên trong sơn cốc vang lên, một sóng nhiệt ngút trời xen lẫn nhiệt độ nóng bỏng trào dâng từ bên trong cự kén, giống như núi lửa bùng nổ, dung nham nóng bỏng trào ra bốn phía! Ba người Ngao Kim hơi hơi nheo mắt, chỉ nhìn thấy đỏ đậm đầy trời và hắc ám giao tạp lẫn nhau, dung nham nóng bỏng xen lẫn hắc ám phun trào từ cự kén màu đen, tiếp theo, một tia sáng đỏ đậm từ miệng núi lửa nhảy ra, thân thể Hỏa Vân Lang thật lớn ở không trung vẽ ra một đường lửa đỏ sau đó hoàn mỹ dừng lại!

"Hô ——!" Tiểu Hỏa hung hăng thở phào nhẹ nhõm, Vân Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ tớ nhìn màu đỏ đen hỗn loạn đầy trời đều nhẹ giọng cười, Vân Phong sờ sờ cổ Tiểu Hỏa, "Làm không tồi." Lỗ tai Tiểu Hỏa hơi ngửa ra sau, vô cùng hưởng thụ, cánh nhỏ màu đen cũng sung sướng đập đập vài cái.

Ba người Ngao Kim cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cuối cùng là bình an đi ra...

Yên Nhiên một bên âm thầm ngủ đông đã lâu vào lúc này bỗng nhiên đứng lên, cánh tay hung hăng vung lên phía trước, thân mình nhảy vọt lớn tiếng gầm lên thẳng hướng Vân Phong! "Phong Vân! Hết thảy còn chưa tính xong!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro