🍁Chương 147 + 148 + 149 + 150🍁

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis
🍁Chương 147: Hẻm ăn thịt người🍁

Cánh cửa mở ra, trước mặt tôi là một thanh niên cao ráo, tuổi tác xấp xỉ tôi, có mái tóc dài và cột đuôi ngựa phía sau đầu.

Dù đàn ông để tóc dài thường không được đánh giá cao, nhưng anh ta thì ngược lại. Anh ta mặc chiếc áo khoác ngắn màu đen, đi kèm găng tay da cùng màu, trông rất tao nhã.

Lòng tôi chùng xuống, đây là một cao thủ, ít nhất cũng cấp tam phẩm.

Anh ta liếc nhìn tôi, cất tiếng hỏi: "Cô là Khương Lâm?"

"Anh là ai?"

"Lang Nha, thành viên tổ thứ nhất thuộc Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X."

Tim tôi đập nhanh, từ khi lăng mộ Liễu tướng quân xuất hiện trong Địa Hổ Sơn, tổ thứ nhất liền tiếp quản công việc từ tổ thứ tư, nắm quyền xử lý mọi chuyện liên quan đến lăng mộ.

Một năm nữa tôi và Chu Nguyên Hạo cần phải tiến vào lăng mộ tướng quân để thực hiện nghi thức phục sinh, và những người này sẽ trở thành chướng ngại vật của chúng tôi.

"Mời vào." Tôi cố giữ bình tĩnh, cất lời mời.

Sau khi Lang Nha bước vào, tôi nghiêm túc hỏi: "Anh đến đây có chuyện gì?"

"Tôi nghe nói cô là thiên tài vẽ bùa?"

"Chỉ là lời đồn thổi, tôi mới nhập môn thôi."

"Đội trưởng Hồ của tổ thứ tư đã đích thân khen ngợi, chắc chắn không tầm thường. Cô Khương không cần quá khiêm tốn." Lang Nha mặt lạnh tanh, từ đầu đến cuối không hề biểu lộ cảm xúc.

"Vậy mục đích hôm nay của anh đến đây là gì?"

Tôi muốn mua một số Phù Lục từ cô Khương. Đây là danh sách." Anh ta đưa cho tôi một trang giấy. Liếc qua, tôi nhận ra đó đều là những loại bùa mà tôi có thể vẽ, nhưng số lượng khá nhiều.

"Giá thị trường của những loại bùa này là 456 vạn, chúng tôi có thể trả 500 vạn. Tuy nhiên, yêu cầu của chúng tôi là khá gấp, cần hoàn thành trước ngày 15 tháng này. Cô có thể đáp ứng được không?"

Tôi hơi không vui, tôi còn chưa đồng ý giao dịch với các người mà.
   
Nhưng tôi hiểu rõ uy tín và quyền lực của Ban Điều tra X trong lĩnh vực vụ án siêu nhiên trong cả nước. Đắc tội với họ không phải là điều khôn ngoan.

Suy nghĩ một lát, tôi lên tiếng: "Được, tôi đồng ý. Nhưng có thể cho tôi biết số lượng Phù Lục lớn như vậy để làm gì không?"

Lang Nha vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh: "Xin lỗi, đây là bí mật quốc gia, tôi không thể tiết lộ."

Nét thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt tôi: "Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trước ngày 15."

Lang Nha ghi lại số thẻ ngân hàng của tôi và chuyển khoản liền năm triệu đồng. Tôi cười nói: "Anh tin tưởng tôi đến vậy sao? Lỡ tôi lấy tiền rồi bỏ trốn thì sao?"

Anh ta hoàn toàn không có khiếu hài hước, chỉ nghiêm túc nói: "Không ai có thể thoát khỏi tổ thứ nhất."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi giật giật khóe miệng, ngượng ngùng cười cười.

Lang Nha gật đầu chào rồi rời đi. Sau khi anh ta đi, tôi phàn nàn với Chu Nguyên Hạo: "Tổ thứ nhất quả nhiên không hổ danh, cùng với tư bản đều giống nhau."

Chu Nguyên Hạo ôm tôi, cười nhẹ: "Đúng vậy, bọn họ có tiền. Tổ thứ nhất là tổ mạnh nhất cả nước, thực lực của đội trưởng chỉ xếp sau Cục trưởng Cục điều tra."

Tôi bĩu môi: "Mạnh như vậy sao còn hỏi mua Phù Lục của em?"

Chu Nguyên Hạo nhìn kỹ danh sách bùa rồi trầm ngâm: "Sư phụ nói không sai, lăng mộ tướng quân kia ẩn chứa nhiều bí mật nguy hiểm, ngay cả tổ thứ nhất cũng khó lòng xâm nhập. Chắc chắn bọn họ không thiếu Phù Lục, việc đột nhiên mua số lượng lớn Phù Lục như vậy chứng tỏ kho dự trữ của họ đã cạn kiệt, có lẽ họ đang lên kế hoạch cho cuộc tấn công quy mô lớn vào lăng mộ vào ngày 15 tháng này."

Tôi có chút lo lắng: "Nếu cung cấp Phù Lục cho họ, liệu họ có thành công?"

Chu Nguyên Hạo vỗ nhẹ đầu tôi, nhếch môi cười: "Đừng lo, bọn họ không thể vào được đâu. Hơn nữa, để bọn họ dò đường trước cũng tốt, chúng ta sẽ bớt đi nhiều phiền toái."

Tôi nghĩ thầm, sao anh lại hư hỏng như vậy, nhưng tôi lại thích!

*********
   
Suốt một tuần sau đó, trừ đi thời gian học, tôi gần như không ra khỏi cửa, ngày ngày miệt mài vẽ bùa trong phòng. Khi linh khí sử dụng quá độ, tôi lại cùng Chu Nguyên Hạo "ba ba ba", dần dần nhận ra rằng không có cách nào khôi phục linh lực tốt hơn "ba ba ba". Cửu Âm chi thể quả nhiên vẫn có chỗ tốt.

Đến ngày 14, tôi đã hoàn thành toàn bộ số Phù Lục. Tuy thường xuyên "ba ba ba" nhưng vẫn khá mệt mỏi.

Khi Lang Nha mặt đơ đến lấy hàng, anh ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại lạnh lùng khen ngợi tôi một câu, nói rằng tôi quả nhiên là thiên tài vẽ bùa.

Đêm ngày 15, tôi lén lút nghe thấy tiếng sét đánh vang vọng từ phía Địa Hổ Sơn. Sáng sớm hôm sau khi tôi tỉnh dậy, Chu Nguyên Hạo đã rời khỏi giường. Anh nói theo tin tức từ Trịnh thúc, một thành viên của tổ thứ nhất đã chết.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Cái chết của thành viên tổ thứ nhất khiến tôi rúng động. Những người trong tổ thứ nhất đều là cao thủ tam phẩm trở lên, từng người đều là tinh anh, vậy mà lại tổn thất một người trong mộ tướng quân. Toàn bộ tổng bộ Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X chấn động, ra lệnh tạm dừng khai quật mộ Liễu tướng quân, đồng thời liệt nó vào danh sách cấm địa thứ năm của Hoa Hạ.

Lòng tôi vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng. Chúng tôi chỉ có thời gian một năm, liệu một năm sau có thể thuận lợi tiến vào gian mộ chính hay không?

Vài ngày sau, tôi vừa hoàn thành khóa học, cầm bảng vẽ từ trong phòng học đi ra, thì bị một nhóm nam sinh chặn đường.

Tôi nhìn thoáng qua tên nam sinh dẫn đầu: "Hạ Thanh Tây? Có chuyện gì không?"

Hạ Thanh Tây là học sinh đẹp trai nhất trường, anh trai cậu ta là Hạ Thanh Đông, lão đại xã hội đen vùng này, có thế lực lớn. Cậu ta cũng rất ngang tàng trong trường học, cả ngày diễu võ giương oai. Tôi không có ấn tượng tốt về cậu ta.

Hạ Thanh Tây nói: "Anh trai tôi muốn gặp cô."

"Xin lỗi, không rảnh." Tôi muốn vòng qua cậu ta, nhưng lại bị đám nam sinh phía sau chặn đường. Tôi hơi bực bội, nói: "Đây là muốn đánh nhau phải không?"

Hạ Thanh Tây nói: "Anh trai tôi có hứng thú với cô."

Tôi lạnh lùng đáp: "Nhưng tôi không có hứng thú với anh ta."

"Tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ." Hạ Thanh Tây lại nói.

"Không cần suy nghĩ." Tôi đẩy một tên nam sinh ra, trực tiếp đi ra ngoài. Hạ Thanh Tây ở sau lưng tôi nói: "Cô sẽ hối hận."

Tôi có chút bực bội. Loại người này vừa có chút quyền thế liền bắt đầu bành trướng, cho rằng tất cả mọi người nên quỳ liếm bọn họ? Chẳng qua chỉ là lão đại xã hội đen mà thôi, thật sự coi mình là thổ hoàng đế sao?
   
Tôi trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu. Những ngày này quá thanh nhàn, tôi nghĩ nghĩ, cứ sống kiểu "người say nói mộng" thế này cũng không phải là cách. Vậy nên tôi muốn tìm kiếm việc gì đó để làm. Lấy điện thoại di động ra, tôi mở diễn đàn về những sự kiện linh dị.

Không ngờ lần này bài đăng mới lại là một sự kiện có tiền thưởng.
Một đại gia treo thưởng mười vạn tệ, để tìm kiếm những người dũng cảm và có năng lực giúp ông tìm ra sự thật đằng sau vụ mất tích của con gái mình.

Tôi ấn mở bài viết để đọc toàn bộ nội dung. Người đăng bài là một ông lão giàu có, chỉ có một cô con gái, vì thế ông ta yêu thương con gái vô cùng. Người ta thường nói "mẹ chiều con hư", và trường hợp này cũng không ngoại lệ. Cô con gái có tính cách khá ngang ngược, không thích học hành, thường xuyên đi chơi với đám bạn xấu, tối nào cũng đến quán bar và thường không về nhà cho đến sáng sớm.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Có một ngày, ông lão và con gái xảy ra cãi vã lớn, cô con gái tức giận bỏ nhà đi, không trở về nữa

Ông lão đi tìm bạn bè của con gái để hỏi han, nhưng họ nói tối hôm đó con gái ông không hề đi chơi với họ.
   
Quá lo lắng, ông lão đã báo cảnh sát. Sau khi điều tra camera gần nhà, cảnh sát phát hiện ra hôm đó sau khi cãi nhau với cha, cô gái đã xách ba lô đi ra ngoài. Camera ghi lại cảnh cô gái vui vẻ trò chuyện với ai đó dưới gốc cây hoa hoè trước nhà, sau đó cầm thứ gì đó và nắm tay một người nào đó bước vào một con hẻm nhỏ.

Điều kỳ lạ là từ đầu đến cuối không có ai xuất hiện trong video, cô gái như đang nói chuyện với không khí.

Cảnh sát đã kiểm tra con hẻm đó và phát hiện ra nó là một hẻm cụt. Nói cách khác, con gái của ông lão đã biến mất một cách bí ẩn trong con hẻm đó.

Con hẻm này không có tên, nhưng người dân xung quanh gọi nó là "hẻm ma". Nghe người ta nói, vào ban đêm nếu đi ngang qua con hẻm này, bạn sẽ nghe thấy tiếng cười của phụ nữ, nhưng khi nhìn vào bên trong thì không thấy ai cả.

Ông lão nhờ người kiểm tra và phát hiện ra trong vòng năm năm qua, đã có ít nhất mười lăm cô gái xinh đẹp biến mất trong con hẻm này. Mọi người từng thấy họ vui vẻ trò chuyện với một người phụ nữ trước khi biến mất.

Ông lão đoán rằng trong con hẻm này nhất định có bí mật kinh hoàng nào đó. Ông ta đã nhiều lần đến đó vào ban đêm, nhưng chưa bao giờ gặp phải hiện tượng siêu nhiên nào.

Ông ta cho rằng có lẽ vì mình là một ông già nên không thu hút được sự chú ý, cho nên ông ta treo thưởng cao, hy vọng tìm được một cô gái trẻ can đảm giúp mình điều tra sự việc. Mười vạn tệ chỉ là tiền đặt cọc, nếu điều tra ra được manh mối, ông ta sẽ trả thêm năm mươi vạn tệ. Nếu cô gái đó có thể giúp ông tìm được con gái, ông sẽ sẵn sàng trả một trăm vạn tệ.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 148: Bữa tiệc ma

Tôi đối với vụ án này ngược lại rất có hứng thú. Không chần chừ, tôi gọi điện thoại hẹn gặp ông lão vào ban đêm tại đầu con hẻm nhỏ kia.

Nói qua với Chu Nguyên Hạo một tiếng là tôi sẽ đi điều tra một vụ án linh dị, tôi không nói rõ chi tiết, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò tôi cẩn thận.

Mười giờ tối, tôi đến một quán trà ở đầu đường, chọn một vị trí gần cửa sổ để ngồi. Ở đây tôi có thể nhìn thấy con hẻm nhỏ, nhưng vì hẻm khá sâu nên tầm nhìn cũng hạn chế.

"Xin hỏi, cô là Khương Lâm sao?" Một giọng già nua trầm vang bên tai. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy một ông lão chống gậy đứng trước mặt.

Ông lão ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc điểm bạc, đi đứng có phần khó khăn. Ông mỉm cười với tôi, giải thích: "Lúc trẻ do bị thương trên chiến trường nên giờ hay tái phát bệnh cũ."

Tôi khẽ gật đầu, mời ông ngồi xuống đối diện rồi hỏi: "Lão tiên sinh có chuyện gì sao?"

Ông lão nhìn tôi chăm chú, nói: "Tôi biết, việc treo thưởng lần này có phần khó khăn. Các cô gái trẻ đẹp như vậy, nhân sinh mới bắt đầu, nếu không có chuyện gì quá sức chịu đựng, sao lại liều mình nhận lấy nguy hiểm để làm việc này?"

Nâng tách trà lên, tôi nhấp một ngụm, mỉm cười đáp: "Lão tiên sinh không cần lo lắng cho tôi, tôi biết giới hạn của bản thân."

Ông lão nhìn tôi hồi lâu, rồi thở dài: "Được rồi, vậy cho tôi số tài khoản của cô."

Tôi đọc số thẻ ngân hàng, ông lập tức chuyển khoản mười vạn. "Sảng khoái!" Tôi thốt lên, đứng dậy và bước ra ngoài. Ông lão gọi tôi lại: "Cô gái, cô thật sự không suy nghĩ lại sao?"

"Tôi đã quyết định." Tôi đáp.

Ông lão lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Tôi đi xuống cầu thang, liếc nhìn thấy ông chủ quán trà đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.

Ông chủ vội vàng lắc đầu: "Không có gì, không có gì."

Nhíu mày, tôi tiến thẳng về phía con hẻm nhỏ. Quay đầu nhìn lại quán trà, tôi thấy ông lão vẫn đang ngồi đó, lặng lẽ dõi theo tôi.

Bước vào con hẻm nhỏ, bên trong đen như mực. Vách tường đều là loại gạch xanh cũ kỹ, nhuốm màu thời gian tỏa ra mùi ẩm mốc nồng nặc.

Đi được vài phút, lòng tôi bắt đầu dấy lên một cảm giác kỳ quái. Con hẻm này sao dài đến thế? Quay đầu nhìn lại về phía sau, vẫn y nguyên tối đen như mực. Tôi cả gan tiếp tục đi vào phía trong, đi được nửa tiếng, xa xa nhìn thấy ánh đèn le lói.

Tôi bước nhanh hơn, ánh sáng kia ngày càng gần, tôi nhận ra đó là một căn biệt thự. Ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc ồn ào và tiếng cười nói vang vọng của phụ nữ từ bên trong như thể đang diễn ra một bữa tiệc náo nhiệt.

Quan sát xung quanh, tôi không thấy có đèn đường hay nhà cửa nào khác. Căn biệt thự như lạc lõng giữa màn đêm đen kịt. Tôi tiến lên gõ cửa. Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc bikini mỉm cười chào đón tôi: "Có người mới đến kìa! Mau vào trong, bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi!"

Bước vào bên trong, tôi choáng ngợp bởi ánh sáng chói mắt và âm thanh hỗn tạp. Ánh đèn huỳnh quang lờ mờ như trong quán bar chiếu sáng căn phòng. Khắp nơi là những nam thanh nữ tú ăn mặc mát mẻ, nhảy nhót cuồng nhiệt trên sàn nhảy. Khung cảnh hỗn loạn như một "bữa tiệc ma quỷ".

"Mới đến à?" Một giọng nam dễ nghe vang lên. Quay sang, tôi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang để trần mỉm cười với tôi. Hắn đưa cho tôi một ly rượu: "Đã đến đây thì hãy vui vẻ lên! Uống nào!"

Tôi đưa ly rượu lên mũi ngửi ngửi, cảm nhận được hương thơm nồng nàn, khiến người mê say. Nếu là người có định lực không đủ, có lẽ họ sẽ không thể cưỡng lại mà uống cạn.

"Cảm ơn," Tôi lịch sự từ chối, "nhưng tôi không uống rượu."

"Tên cô là gì?" Chàng trai sán lại gần bắt chuyện. Tôi mỉm cười đáp: "Tôi tên Tiểu Lâm." Sau đó tôi tò mò hỏi: "Đây là nơi nào? Ai là người tổ chức bữa tiệc này?"

Chàng trai cười rộ lên: "Đây là bữa tiệc của Lam thiếu. Cô có thể tham gia là một vinh dự lớn của cô. Nơi đây có tất cả những gì cô muốn. Cô không thích uống rượu? Vậy cô có hứng thú với thứ này chứ?"

Nói rồi, hắn lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong chứa vài viên thuốc màu sắc sặc sỡ như viên kẹo.

Nhíu mày, tôi lắc đầu: "Tôi không bao giờ đụng đến những thứ này."

Hắn cười lớn, vòng tay qua vai tôi: "Đã đến đây rồi thì đừng ngại ngần. Nào, thử một viên đi, đảm bảo cô sẽ thích mê."

Hắn vội vàng nhét một viên thuốc vào miệng tôi.

Nén giận, tôi tóm lấy cổ tay hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Cút đi!"

Bị tôi hất ra, hắn sững sờ, lúng túng nhặt viên thuốc rơi trên sàn rồi bỏ đi, lẩm bẩm: "Con nhỏ này, giả bộ thanh cao cái gì!"

Sau khi hắn đi, tôi lẩn vào đám đông, tìm kiếm một hồi, nhìn thấy một cô gái mặc áo da đang nhảy múa cuồng nhiệt cùng hai anh chàng đẹp trai. Vẻ mặt cô ta đầy hưởng thụ, như thể đang chìm đắm trong thế giới riêng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Nhìn vào điện thoại, tôi thấy hình của Nhiễm Thấm Tuyết trên tấm thiệp mời. Cô ta có một nốt ruồi lệ dưới mi mắt, đẹp đến nao lòng.

Bước nhanh đến chỗ cô ta, tôi khẽ kéo cánh tay, gọi: "Nhiễm Thấm Tuyết."

Nhiễm Thấm Tuyết hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc và điệu nhảy, không hề hay biết sự xuất hiện của tôi. Vỗ nhẹ vào má cô ta, tôi cố gắng thu hút sự chú ý. Ánh mắt cô ta lờ đờ, có chút mơ màng như người say rượu hoặc phê thuốc.

"Cô là ai?" Cô ta lảo đảo, giọng yếu ớt.

"Tôi là người được cha của cô phái đến," Tôi trả lời, "Đi theo tôi về nhà thôi."

Vừa nghe nhắc đến cha, Nhiễm Thấm Tuyết lập tức hất tay tôi ra: "Cút đi, tôi thích ở đây, bảo lão già kia đừng đến làm phiền tôi"

Quá tức giận, tôi tát cô ta một cái. Cô ta gào lên, giơ tay định cào cấu tôi: "Cô dám đánh ta? Cô là cái thá gì?!"

Bắt lấy hai tay cô ta, tôi gầm thét vào tai: "Cha cô đã chết!"

Cô ta sững sờ, không thể tin vào lời tôi nói. Nhìn thẳng vào mắt cô ta, tôi nghiêm túc nói: "Cha cô đã qua đời, nhưng linh hồn ông ấy không yên lòng về cô, nên đã nhờ tôi đưa cô về nhà."

Đúng vậy, ông lão kia đã trở thành quỷ.

Vừa nhìn thấy ông trong quán tra, tôi đã phát hiện ra. Không có oán khí, nhưng chấp niệm trong lòng ông lại nặng nề. Ông lo lắng cho con gái, ngay cả khi chết cũng không yên lòng, mà con gái lại nguyền rủa ông chết. Đáng thương cho những bậc cha mẹ trên đời.

Nhiễm Thấm Tuyết gào lên: "Cô nói bậy! Cha tôi thân thể cường tráng như vậy, làm sao chết được? Cô nhất định là gạt tôi."

Tôi sầm mặt hỏi: "Cha cô có phải là có bệnh tim?"

Sắc mặt Nhiễm Thấm Tuyết lập tức tái nhợt. Tuy là đứa con gái ngỗ nghịch, nhưng dù sao đó cũng là cha ruột. Thân hình cô ta mềm nhũn, suýt ngã xuống. Tôi vội vàng đỡ lấy, nói: "Nhanh cùng tôi trở về, có lẽ còn có thể nhìn thấy di thể cha cô một lần cuối."

Nhiễm Thấm Tuyết òa khóc, mặc cho tôi lôi kéo đi ra ngoài. Vừa đến cửa, mấy người đàn ông cao lớn đã chặn đường chúng tôi.

Tôi cau mày: "Tránh ra."

Một trong số họ nói: "Lam thiếu chúng tôi muốn gặp cô."

Tôi nhíu mày, đang suy nghĩ liệu có nên đánh nhau để thoát ra hay không. Tỉ lệ thành công có cao không?

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Đột nhiên, một cỗ quỷ khí mạnh mẽ từ trên lầu truyền xuống, khiến hô hấp tôi cứng lại, khó nhọc thở hổn hển.

Chạy không thoát, đối phương quá mạnh!

Người đàn ông kia ra hiệu: "Mời đi."

Tôi để Nhiễm Thấm Tuyết ngồi tại quầy bar, dặn dò cô ta không được chạy lung tung, càng không nên tùy tiện ăn thức ăn do người khác đưa. Cô ta khóc đến nấc nghẹn, tôi bất đắc dĩ thở dài, đi theo người đàn ông kia lên lầu hai.

Dưới sàn nhảy vẫn là cảnh tượng rượu chè be bét, múa may quay cuồng, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, những người đàn ông đẹp trai kia, tất cả đều là quỷ, vẻ đẹp bên ngoài chỉ là giả tượng.

Cảnh tượng này khiến tôi rùng mình.

Đi theo người kia đến căn phòng cuối cùng trên lầu hai, cảm giác khủng bố càng lúc càng mãnh liệt. Trong mắt tôi, bốn bức tường xung quanh đều biến đổi, không còn là những bức tường giấy đẹp đẽ mà là những bức tường máu tươi, nồng nặc mùi tanh trong không khí khiến người ta buồn nôn.

"Mời vào." Giọng nam trầm thấp từ tính vang lên bên trong phòng, cánh cửa lặng lẽ mở ra. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Căn phòng được bài trí vô cùng hoa lệ, mang phong cách Baroque Châu Âu điển hình. Trên bức tường phía đông treo một chiếc gương lớn, phản chiếu toàn bộ khung cảnh bên dưới lầu.

Một người đàn ông mặc vest lịch lãm đứng bên cạnh bàn, tay cầm bình trà đang rót vào chiếc tách sứ tinh xảo.

"Mời ngồi," anh ta khách khí nói. "Hãy thử trà do chính tay tôi pha xem."

Tôi nhìn vào tách trà, bên trong toàn là máu tươi.

"Tôi không khát," Tôi vội vàng từ chối.

Anh ta ung dung ngồi xuống chiếc ghế bọc da, nhìn tôi có chút hứng thú: "Thật không muốn thử sao? Trà này đối với người sống rất hữu ích đấy."

Trong lòng tôi thầm nghĩ, dù có hữu ích gì, tôi nuốt cũng không trôi.
(Nam phụ lên sàn!!!)

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 149: Bị mê hoặc🍁

"Tôi không cố ý mạo phạm." Tôi cân nhắc từng câu chữ, cẩn thận nói, "Tôi được một người nhờ vả đến đây để đưa một cô gái về nhà."

Anh ta cười cười, nói: "Các cô gái ở đây rất vui vẻ, tại sao phải đưa họ về nhà?"

Tôi ngập ngừng một chút rồi đáp: "Tôi chỉ đưa một người đi thôi. Dù sao tôi cũng nhận lời ủy thác, mong anh tạo điều kiện thuận lợi."

Anh ta nhấp một ngụm trà, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Những cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, là món ăn ngon nhất của tôi. Cô nghĩ tôi sẽ để họ đi theo cô sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu vậy, tôi xin phép cáo lui. Tôi sẽ báo lại sự việc cho cha của cô gái."

Tôi đứng dậy, anh ta đột nhiên vươn tay đè vai tôi lại: "Đừng vội đi, đã lâu rồi không có ai trò chuyện cùng tôi. Hãy ở lại đây trò chuyện một chút, được không?"

Tôi hối hận vô cùng. Hôm nay thật không nên khoe khoang. Vốn tưởng rằng chỉ gặp phải một con Lệ Quỷ, không ngờ lại là một tên quỷ vô cùng lợi hại. Thậm chí tôi còn không thể nhìn ra cấp bậc của anh ta.

"Tôi thích những cô gái trẻ trung, bên trong cơ thể họ chứa đựng vô số : tiền tài, tình yêu, lạc thú. Những thứ đó vô cùng ngọt ngào, khiến tôi lưu luyến." Anh ta dựa vào ghế sofa, nhìn những cô gái trẻ tuổi qua gương, nói: "Ngược lại, đàn ông rất thô lỗ. Tôi chỉ ăn khi quá đói."

Tôi nhớ tới lời ghi chép trong sách của bà nội. Có một loài quỷ không được sinh ra từ oán khí của một người, mà là từ oán khí của vô số người. Chúng chuyên môn nuốt con người để bản thân ngày càng lớn mạnh.

Để dụ dỗ, chúng có huyễn thuật cường đại, có thể khiến người chính trực trở nên tham lam, người trong trắng trở nên dâm đãng, thậm chí khiến người thân tàn sát lẫn nhau. Loài quỷ này vô cùng tà ác.

Tay tôi run lên, hôm nay sao lại xui như vậy? Chắc chắn là tôi đi ra ngoài mà quên không xem hoàng lịch.

"Cô đang sợ?" Anh ta bỗng dưng nắm lấy tay tôi, dọa tôi suýt nhảy dựng, tôi muốn giật ra nhưng không tài nào thoát khỏi, thậm chí anh ta chỉ liếc mắt nhìn, tôi liền không dám cử động.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi nuốt nước miếng, nói: "Tiên sinh, có thể thả tôi ra trước được không?"

Ai ngờ người này càng làm trầm trọng hơn, anh ta cầm lấy tay tôi đặt dưới mũi ngửi ngửi, nói: "Trên người cô có một mùi hương kỳ quái."

Tôi sợ đến hồn phi phách tán, anh ta sẽ không phát hiện ra Cửu Âm chi thể của tôi chứ?

Ngay lúc tôi đang ngẩn người, anh ta bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Anh ta có dung mạo rất anh tuấn, không hề thua kém Chu Nguyên Hạo, nhưng lại có một đôi mắt đỏ như máu, phảng phất như bị hút sâu vào, đầu óc quay cuồng, ánh mắt trở nên mê mang.

"Là người thì đều sẽ có dục vọng". Anh ta tiến đến trước mặt tôi, mũi chạm vào da mặt tôi, thấp giọng hỏi: "Của cô là gì?"

Tôi không muốn nói, nhưng miệng lại không tự chủ mà bắt đầu cử động: "Tôi... Tôi muốn mạnh lên."

"Mạnh lên?" Anh ta nghiền ngẫm hai chữ này, "Nghe như là ham muốn của đàn ông, chẳng lẽ cô không có ham muốn của phụ nữ?"

Tôi dừng lại, nói: "Tôi muốn xinh đẹp, trở nên xinh đẹp hơn, mới xứng với anh."

"Anh?" Anh ta hơi nheo mắt, "Một người đàn ông sao? Quả nhiên, các cô gái ở độ tuổi này đều muốn có đàn ông."

Anh ta đưa tay nâng cằm tôi lên: "Đã thích đàn ông, vậy thì hãy thành thật với bản năng của mình đi."

Trong nháy mắt đó, đầu óc tôi quay cuồng, thân thể nóng bừng, một dòng nước nóng chảy xuống từ bụng. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, dung mạo của anh ta đang biến đổi, thế mà biến thành Chu Nguyên Hạo, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

"Nguyên Hạo..." Tôi nhẹ giọng thì thầm, đưa tay ôm lấy cổ của anh ta, anh ta chậm rãi nằm xuống trên sofa, mà tôi, thế mà không biết liêm sỉ cưỡi ở trên người anh ta, cởi áo anh ta, lộ ra thân thể cường tráng.

Thân thể của anh ta rất đẹp, mỗi một chỗ đều vừa đủ, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật, hoàn mỹ vô khuyết.

Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi thực sự nắm lấy tay anh ta để vòng qua ôm lấy eo tôi.

Anh ta thấp giọng nói: "Áp thân thể xuống."

Tôi nghe lời cúi xuống áp vào ngực anh ta, anh ta ở bên tai tôi thấp giọng nói chuyện, giống như lời của ma quỷ: "Hôn môi tôi, vĩnh viễn làm nô bộc của tôi."

Suy nghĩ của tôi đã mê loạn, hoàn toàn không biết phản kháng, nhìn bờ môi đẹp đẽ của anh ta mà hôn xuống.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Ngay khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một cảm giác mát lạnh chợt dâng lên trong lòng, làm cho nền tảng tinh thần của tôi trở nên rõ ràng, tôi lập tức thanh tỉnh lại.

Tôi hoảng sợ bật dậy khỏi người anh ta. Kim Giáp tướng quân từ trong người tôi bay ra, lao về phía mặt anh ta. Anh ta một phát bắt lấy, vuốt ve nó như một món đồ chơi, nở nụ cười nham hiểm: "Hóa ra là quỷ trùng Địa Ngục tầng thứ mười ba? Thật thú vị."

Ánh mắt dò xét của anh ta lướt qua người tôi, khiến tôi rùng mình. "Thú vị thật, dưới mê huyễn thuật của tôi mà cô vẫn có thể thoát ra. Bí mật của cô không ít nhỉ."

Tôi run rẩy nhìn anh ta, lòng tràn đầy sợ hãi. Nếu vừa rồi tôi hôn anh ta, tôi sẽ trở thành nô bộc của anh ta, ký kết khế ước chủ tớ vĩnh viễn.

"Đã nhiều năm qua tôi chưa gặp được người thú vị như vậy." Anh ta từ từ đứng dậy, nửa thân trên trần trụi vạm vỡ lộ ra dưới ánh đèn, phải nói thân thể anh ta rất hấp dẫn, ngay cả động tác đứng dậy cũng tràn đầy dụ hoặc.

Tôi hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh, hỏi: "Anh muốn gì?"

Nụ cười tà mị nở trên môi, anh ta rót cho mình một ly máu, ung dung nhấp một ngụm: "Thấy cô thú vị, tôi tặng cô một món quà."

Anh ta bỗng ném ly máu về phía tôi, máu trà nóng hổi tạt vào ngực tôi. Tôi không cách nào né tránh, bởi vì thân thể hoàn toàn không thể động đậy.

Máu trà nóng hổi nhuộm đỏ lồng ngực. Ấn ký ngôi sao sáu cánh màu đen của Chu Nguyên Hạo bỗng nóng bừng, loé lên một tia lửa, tôi thét lên đau đớn, người cuộn tròn dưới đất. Sau cơn đau dữ dội, tôi cúi đầu nhìn, ấn ký trên ngực đã biến thành màu đỏ rực như máu.

"Cấp độ của ấn ký trước kia của cô quá thấp, nếu thực lực mạnh hơn một chút, có thể nhìn ra Cửu Âm Chi Thể của cô. Với ấn ký của tôi, trừ phi thực lực mạnh hơn tôi mấy lần, nếu không cô có thể kê cao gối ngủ mà không cần phải lo."

Tôi lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, anh ta mỉm cười nói: "Thức ăn của tôi là con người. Chỉ cần có đủ con người, tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần sự giúp đỡ của cơ thể phụ nữ."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Anh ta ngẩng đầu nhìn đám yêu quái đang khiêu vũ trong bữa tiệc phía dưới, có chút chán nản: "Tôi đã ở đây nhiều năm rồi, ban đầu các cô gái vẫn mặc áo khoác và váy dài, bây giờ càng ngày vải càng ít đi, càng ngày càng cởi mở, đây cũng là thời đại xem trọng vật chất, tôi quả thực lạc hậu rồi."

Nói xong, ánh mắt của anh ta đột nhiên chuyển động, tất cả các cô gái trong bữa tiệc phía dưới chỉ trong tích tắc tan thành từng mảnh, vỡ thành vô số mảnh máu thịt, rải rác khắp sàn nhà, rồi từ từ tụ lại thành một dòng nước, cuộn lên cầu thang, chảy vào căn phòng này, tiến vào cơ thể anh ta.

Những nam quỷ ở dưới lầu cũng đã biến mất, căn biệt thự vốn ồn ào giờ đây trống rỗng, thanh lãnh, chỉ còn lại Nhiễm Thấm Tuyết còn sống, cô ta nhìn sự thay đổi trước mặt mà kinh hoàng, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, hiếm khi đại từ bi, cô dẫn cô ta đi đi." Người đàn ông hào phóng nói.

Tôi không rõ, tôi chẳng qua là có thể tránh thoát khống chế của anh ta, vậy mà có thể khiến tâm tình của anh ta tốt như vậy, nhưng anh ta đã mở lời, tôi còn không đi thì không phải ngu ngốc sao?

"Vậy tôi xin cáo từ." Tôi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, nắm lấy cánh tay của Nhiễm Thấm Tuyết, kéo cô ấy đi mà không quan tâm cô ấy có muốn hay không vì sợ anh ta đổi ý.

Tôi chạy trong bóng tối một lúc lâu, căn biệt thự càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, tôi lao ra khỏi con hẻm, một chiếc ô tô lao qua suýt tông vào tôi.

Tôi dừng lại và quay đầu nhìn, thấy con hẻm chỉ sâu vài mét, đoạn cuối là một bức tường gạch xanh.

Cuối cùng cũng trốn thoát được.

Có lẽ là trước đó quá căng thẳng, bây giờ vừa buông lỏng, tôi suýt chút là té xỉu.

Hút lấy ngàn oán khí biến thành, lấy con người làm thức ăn, loại quỷ quái này được gọi là Võng Lượng.

Anh ta chính là Võng Lượng trong truyền thuyết.

Võng Lượng đó không biết là lão quỷ bao nhiêu năm, thực lực cao kinh người, nói không chừng đã sớm là Nhiếp Thanh Quỷ, không, thậm chí có thể là Quỷ Tướng cũng không chừng.

Thật không thể tin được là anh ta lại tha cho tôi con đường sống.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Edit: Frenalis
🍁Chương 150: Anh động đến người phụ nữ của tôi🍁

Chỉ có điều, những quỷ thuộc đẳng cấp cao như thế này, không thể suy luận bằng logic con người. Đã không thể lý giải, thì đừng nên nghĩ đến nữa.

Tôi liếc nhìn Nhiễm Thấm Tuyết sau lưng. Cô ta hoàn toàn hoảng sợ, ngơ ngác như tượng gỗ. Tôi thở dài, đưa cô ta đến đồn cảnh sát gần đây. Cảnh sát sẽ đưa cô ta về nhà, coi như tôi không phụ lời uỷ thác của cha cô ta.

Trời đã sáng rõ. Tôi đi lấy xe van đậu ở cuối con đường này, rồi lái về nhà, điện thoại tôi rung lên, cúi đầu kiểm tra thì thấy có một tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng của tôi đã nhận được một trăm vạn tệ, tôi không khỏi bất ngờ.

Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn. Tôi chỉ cần mười vạn trước đó không phải minh tệ là được. Không ngờ ông lão kia dù đã chết nhưng vẫn thực hiện lời hứa của mình.

Tôi nảy sinh lòng tôn kính đối với ông ấy, nhưng cũng vô cùng tiếc hận, hy vọng Nhiễm Thấm Tuyết có thể tỉnh lại.

Về đến nhà, tôi cảm thấy thấp thỏm, như thể mình đã làm chuyện gì đó vượt quá giới hạn. Mặc dù là bị huyễn ảo mê hoặc, nhưng tôi đã thoát ra được, dù cho Võng Lượng kia có hấp dẫn đến đâu, tôi cũng không hề có ý nghĩ gì khác.

Chu Nguyên Hạo bất thình lình xuất hiện trước mặt, khiến tôi giật mình.

Anh đi đến, ngửi ngửi người tôi rồi nói: "Trên người em có mùi của người đàn ông khác."

Tôi cảm thấy xấu hổ như bị bắt gian tại trận, nuốt nước miếng một cái, cắn răng kể lại mọi chuyện. Sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, và tôi cũng càng ngày càng thấp thỏm.

Đột nhiên anh vươn tay túm lấy cổ áo tôi, giật mạnh ra, khiến những nút áo văng tung tóe, lộ ra hình xăm ngôi sao sáu cánh màu đỏ tươi trên ngực.

Nhìn vào ấn ký, nét nhục nhã hiện rõ trên khuôn mặt anh. Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, nói: "Cái này, có thể bỏ đi không?"

"Không thể bỏ." Anh đáp, "Anh chưa có khả năng đó. Anh ta nói không sai, có ấn ký này, ngay cả Nhiếp Thanh Quỷ cũng không thể nhìn thấu thân phận của em."

Tôi không thể phản bác. Đột nhiên anh đẩy tôi ngã xuống sofa, rồi hôn môi tôi.

Nụ hôn này rất sâu, rất rất sâu, môi lưỡi quyện vào nhau, quấn quýt giao triền, anh ôm chặt tôi vào lòng, tôi cứ nghĩ anh sẽ muốn làm một lần, nhưng sau khi nụ hôn kết thúc, anh chỉ vẫn ôm tôi, giọng trầm thấp nói: "Lâm Lâm, anh xin lỗi, thực lực của anh không đủ, khiến cho em phải chịu khuất nhục như vậy."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Lòng tôi ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh: "Đừng nói vậy, anh mới bao nhiêu tuổi? Võng Lượng kia đã là lão quỷ mấy trăm năm rồi."

"Đó chỉ là lời nguỵ biện." Anh nắm chặt vai tôi, nghiêm túc nói, "Anh sẽ không vì sự bất lực của mình mà kiếm cớ."

Tôi bất đắc dĩ thở dài, bất ngờ đẩy ngã anh trên sofa, lộ ra nụ cười xấu xa: "Đã như vậy, chúng ta hãy cùng nhau mạnh lên đi."

Cảm xúc từ lần bị Võng Lượng mê hoặc vẫn còn sót lại trong cơ thể tôi, khi chạm vào Chu Nguyên Hạo, dục vọng lại trỗi dậy, khiến tôi bứt rứt khó chịu.
Thế là, tôi đè anh xuống và ăn sạch. Tôi hiện tại càng ngày càng giống nữ lưu manh.

*********

Ngày thứ hai sau khi tan học, Chu Nguyên Hạo lại lái chiếc Maserati phong cách của mình đến đón tôi. Anh bí mật nói muốn dẫn tôi đến một nơi.

Chiếc xe tiến vào một nhà hàng. Không gian nơi đây không tệ, nhưng hương vị chỉ ở mức trung bình. Tuy nhiên, bầu không khí trong nhà hàng lại có chút kỳ quái. Các nhân viên bảo vệ đều là người luyện võ, thực lực không hề thấp, ai nấy đều sở hữu cơ bắp cuồn cuộn.

Chu Nguyên Hạo thản nhiên ăn bữa cơm. Khi thanh toán, quản lí nhà hàng đi đến, cúi đầu cung kính nói: "Vị tiên sinh này, ông chủ của chúng tôi nói bữa cơm này do ông ấy mời."

Tôi tò mò hỏi: "Anh biết ông chủ của nơi này?"

Anh mỉm cười, nói: "Ông chủ của các người không thể kiên nhẫn chờ được sao?"

Sắc mặt quản lí nhà hàng khẽ biến, cố nén giận nói: "Tiên sinh nói đùa, mời."

Anh đứng dậy, để tôi khoác tay, đi theo quản lí nhà hàng tiến vào một căn phòng xa hoa. Trong phòng có một chiếc bàn tròn bằng gỗ lim. Quản lí ấn nút ở giữa cái bàn, mặt bàn bỗng tách ra, lộ ra một con đường hầm dẫn xuống lòng đất.

Trong lòng tôi nghi hoặc, đi theo ông ta xuống dưới, nghe được từng tiếng hò reo và tiếng la hét.
   
Phía dưới là một võ đài quyền anh ngầm, thì đấu chính là quyền anh đen là loại quyền anh sinh tử. Khi chúng tôi đi xuống, một võ sĩ nước ngoài đang đem đối thủ đánh xuống đất, sau đó cưỡi lên người, tay đeo găng hung hăng đấm mạnh vào đầu đối thủ, đem đối thủ đành cho hoàn toàn gục ngã.

Xung quanh đầy rẫy khán giả, họ đứng ở rìa võ đài, trên tay cầm vé đấm bốc, cổ vũ cuồng nhiệt cho những võ sĩ mình mua như thể được truyền máu.

Cảnh tượng này thật điên rồ, giống như đang xem một bộ phim truyền hình, tôi thầm nghĩ trong đầu rằng tốt nhất nên báo cáo với Tư Đồ Lăng.

Trận đấu trên sân đã được định đoạt, võ sĩ cao to nước ngoài đã thắng, đối thủ bị đánh nát đầu, không còn mạng sống, bị lôi ra ngoài như chó chết.

Võ sĩ nước ngoài thắng trận được trọng tài tóm cổ tay giơ lên cao, xung quanh vang lên tiếng hò reo chói tai, xen lẫn lời chửi bới của những người thua cuộc.

Tôi thấp giọng hỏi Chu Nguyên Hạo: "Sao anh lại đưa em đến đây? Anh đến cá cược quyền anh à? Em không có hứng thú với cái này."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Anh cười thần bí, vỗ nhẹ vào tay tôi: "Em sẽ sớm biết tại sao thôi."

Bước lên cầu thang gỗ, chúng tôi tiến vào căn phòng trên lầu hai. Mở cửa bước vào, ngay giữa phòng, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang ngồi trên ghế da sau cái bàn làm việc. Hắn mặc chiếc áo khoác cũ kỹ, đầu cắt ngắn, trông khá quen thuộc.

Đằng sau hắn có một người đang đứng. Là Hạ Thanh Tây!

Như vậy, người đàn ông trong chiếc áo khoác cũ kia chính là Hạ Thanh Đông?

Ngoài ra, trong phòng còn có vài tên tay sai, đồng phục đen tuyền từ áo sơ mi đến quần thể thao, nhìn qua đều là những người biết võ.

Hạ Thanh Đông ngẩng đầu, liếc nhìn Chu Nguyên Hạo: "Chu tiên sinh, tại hạ chờ đã lâu."

Căn phòng không có sofa, chỉ bày vài chiếc ghế mây. Chu Nguyên Hạo dẫn tôi đến ngồi, đối diện với Hạ Thanh Đông, anh cười nói: "Món ăn ở nhà hàng các người chẳng ra sao cả, trách không được khách không nhiều.

Hạ Thanh Tây là người trẻ tuổi, không kiềm chế được, lộ ra vẻ tức giận, định lên tiếng thì bị Hạ Thanh Đông ra hiệu ngăn lại.

Tôi quan sát kỹ Hạ Thanh Đông. Khác với em trai, hắn toát lên một cỗ sát khí nồng nặc. Người này chắc chắn trên tay dính không ít máu, không giống như người đánh quyền anh, có thể xuất thân từ trên chiến trường.

Hạ Thanh Đông hơi nghiêng người về phía trước, cất tiếng: "Tôi có đắc tội gì với Chu tiên sinh chăng?"

"Tất nhiên là không." Chu Nguyên Hạo đáp lời.

"Vậy thì tại sao Chu tiên sinh muốn đối đầu với tôi?" Hạ Thanh Đông trầm giọng nói, "Mấy ngày nay, anh liên tục chặn đánh cổ phiếu của bất động sản Thanh Vân trên thị trường chứng khoán, mà tôi lại là cổ đông lớn nhất của công ty. Hành động của anh khiến tôi tổn thất không nhỏ."

Chu Nguyên Hạo ung dung mỉm cười, khí định thần nhàn nói: "Hạ lão đại, chúng ta đều là người thông minh, vậy nên hãy nói chuyện thẳng thắn. Anh tuy không đắc tội tôi, nhưng đã đắc tội người phụ nữ của tôi."

Tôi hoang mang, hai anh em họ Hạ chẳng làm gì tôi cả, tuy có chút phách lối, nhưng không thể xem là đắc tội được.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Hạ Thanh Tây rốt cục không nhịn được lên tiếng: "Họ Chu kia, đừng quá đáng! Tuy trước đó tôi có chút mâu thuẫn nhỏ với Khương Lâm, nhưng chỉ là chuyện giữa bạn học với nhau, anh không cần phải hung ác như vậy chứ."

Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Ai cũng biết Hạ lão đại tuy tuổi không cao nhưng là bậc trượng phu dám làm dám chịu. Hay là lần này anh không dám nhận?"

Hạ Thanh Đông hơi nhếch cằm, híp mắt nhìn Chu Nguyên Hạo hồi lâu rồi nói: "Đúng vậy, tôi đích thực đã phái người đi điều tra thân thế Khương Lâm, và thậm chí còn đến Nam Kinh để gặp gỡ em họ của cô ấy."

Tôi kinh hãi, hắn lại dám động đến Dao Dao của tôi!

Sau những gì dì dượng Hai đã làm khiến tôi hoàn toàn thất vọng, em họ Dao Dao chính là người thân duy nhất của tôi. Ai có thể ra tay với tôi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm hại Dao Dao.

Chu Nguyên Hạo như cảm nhận được cơn giận của tôi, siết chặt lấy eo tôi, ra hiệu tôi không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Hạ Thanh Đông đảo mắt nhìn chúng tôi: "Hai vị đã đến đây, vậy chuyện này còn có thể thương lượng được không?"

Chu Nguyên Hạo nhìn hắn đầy ẩn ý: "Với tình trạng cơ thể của Hạ lão đại, e rằng không sống quá tháng này?"

Sắc mặt Hạ Thanh Đông đột biến, đứng lên, nắm đấm bất ngờ vung về phía chúng tôi.

Tốc độ của hắn nhanh đến kinh ngạc, tôi khó có thể tưởng tượng một người bình thường lại có thể nhanh đến vậy, quỷ khí nồng nặc ập đến.

Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra sau lưng, nghênh đón đòn tấn công ấy, không ngờ kỹ năng đánh đấm của anh cũng lợi hại như vậy, hai người giao đấu ngang tài ngang sức.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
--------------------o-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro