Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lì xì đầu năm cho mấy cưng nè ><
Lì xì này chia đều ra nha =)))

-------------------------------------------------------

"Kookie,hôm nay con thi môn cuối rồi phải không?"

Bố Jeon hiền từ hỏi con trai mình.
Thời tiết đã vào cuối tháng năm. Hôm nay là ngày thi cuối cùng học kì này của JungKook . Cậu vừa lau khô tóc vừa nói chuyện điện thoại với bố mình.

"Dạ, hôm nay con thi môn cuối."

"Con ăn cơm tối chưa?"

"Chưa ạ."

"Sao con chưa ăn,giờ cũng hơn 8h tối rồi,lại lo vẽ bản thiết kế rồi phải không?"

"Vâng, chiều nay thi xong thì con ở lại vẽ cho xong bản thiết kế với giáo sư." Nghe bố mình nói trúng, JungKook cười thành thật khai báo.

"Con đó, muốn mạng già của bố lo chết sao. Phải biết ăn uống đúng giờ chứ."

"Không đâu bố, bố còn khỏe mạnh cường tráng lắm. Với lại cũng sắp nghỉ hè nên con tranh thủ làm cho xong mấy bản vẽ con nhận."

"Cỡ ngày mấy con về, mua vé tàu chưa, chưa thì để bố đặt cho."

"Con mua rồi bố, ngày 1/9 con về."

"Ừ, thôi con cúp máy, đi ăn đi. Chút mẹ con dỗ bé Su xong lại ra cướp máy, cằn nhằn với con, đến lúc đó lại kéo dài." Bố Jeon rất hiểu rõ vợ mình.

"Bố con sẽ thuật lại với mẹ câu vừa rồi." JungKook cười chọc ghẹo bố mình.

"Con dám sao."

"Kookie, dạo gần đây tâm tình con tốt hơn trước rất nhiều." Bố Jeon khẽ nói.

"Sao ạ?" JungKook không nghe rõ câu nói của bố mình.

"Không có gì, bố cúp máy đây. Con đi ăn đi."

Ông Jeon cúp điện thoại rồi ngồi đó trầm tư.

"Sao vậy anh, thằng bé có chuyện gì hay sao?" Mẹ Jeon đi vào phòng khách thấy chồng mình suy nghĩ điều gì thì hỏi.

"Không, thằng bé rất tốt, đầu tháng chín nó về."

"Vậy chuyện gì mà anh suy nghĩ nhập tâm vậy."

"Em...em có thấy một tháng nay tâm trạng Kookie tốt hơn trước nhiều không."

"Sao em lại không nhận ra, thằng bé cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, lâu lâu còn biết chọc chúng ta nữa."

"Em nói có phải thằng bé...có người mình thích không."

"Ông xã, nếu Kookie yêu đương,anh sẽ phản đối sao?"

"Sao có thể, một lần là quá đủ rồi. Anh không muốn thấy ánh mắt tuyệt vọng, không có sức sống của con một lần nữa. Anh chỉ sợ thằng bé lại bị tổn thương, chứng bệnh tái phát thôi. Em cũng biết tình yêu đồng giới có bao nhiêu khó khăn, bấp bênh trong đó. Anh lo lắng cho thằng bé."

"Ông xã. Sao em lại không biết. Nhưng con cháu tự có phúc của mình .Không ai nói trước được gì .Chúng ta cũng không ngăn cản được. Biết đâu con trai mình gặp được người thật sự yêu nó thì sao. Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra không phải còn chúng ta sao. Anh và em lại đem con mình về, yêu thương, bao bọc, che chở nó. Chúng ta vẫn còn sức khỏe mà, có thể lo cho con mấy chục năm nữa."

"Em nói đúng. Là anh quan tâm quá nên loạn rồi." Ông Jeon mỉm cười hiền từ với vợ mình.

"Với lại anh xem, Kooie nhà mình ngoan biết bao nhiêu, đáng yêu biết bao nhiêu. Ông trời cũng sẽ thương thằng bé, sẽ chúc phúc cho thằng bé đúng không."

"Ba, mẹ nói đúng đó. Không phải còn có con sao. Cùng lắm con không lấy chồng, ở vậy lo cho em." JungNa lúc này vừa về nhà thì nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ.

"Con đó. Con mà để KiCheonie nghe thấy câu đó không sợ nó bỏ con sao." Mẹ Jeon yêu thương chọt chọt cái trán con gái mình.

"Hừ anh ấy dám sao, con lập tức...cho anh ta tuyệt tử tuyệt tôn." JungNa uy vũ nói xấu bạn trai mình.

"Ha ha ha con bé này, chỉ có KiCheon mới dám yêu con."

-----

"Bối Bối mày làm sao vậy?"

JungKook nói chuyện với ba xong thì đi kiếm bé mèo lông xám viền đen của mình .Bình thường bé ta nghịch ngợm lắm sao hôm nay im re vậy. JungKook kiếm thấy Bối Bối nằm trên nệm, ủ rũ và mệt mỏi. Bên cạnh là thức ăn bị nôn ra.
JungKook nhíu mày tính ôm mèo con thì bé chạy lại hộp cát của mình.

"Sao vậy, vừa ói vừa tiêu chảy."

"Meo..." Mèo con bị tiêu chảy xong bước về nệm của mình, dụi dụi JungKook xong thì nằm ịch ra.

"Nóng quá vậy." Cậu sờ bé mèo.

"Bối Bối chờ tao chút,tao lấy cái lồng rồi đem mày đi bác sĩ thú y."

Cậu nhìn đồng hồ mới 8h30 hy vọng giờ này phòng khám thú y còn mở. Nhưng cậu không biết đường, không biết phòng khám nằm ở đâu. Thôi ra bắt taxi rồi tính sau.

Tha thứ cho JungKook, cậu ở thành phố lớn nhất nước đã hai năm mà không biết đường nào với đường nào, tại vì cậu chưa hề bước chân ra chỗ nào khác ngoài nhà cậu thuê với trường học.
Chỉ có từ khi làm bạn với Taehyung thì thi thoảng anh lại kéo cậu đi ra ngoài. Anh cũng muốn dắt cậu đi nhiều nơi trong thành phố nhưng cả hai đều là người bận rộn nén không có thời gian.
JungKook vừa cầm cái lồng cho thú cưng Taehyung mua giúp cậu thì điện thoại vang lên.

"Chào buổi tối, JungKookie." Cách vài ngày Taehyung lại gọi cho JungKook, khi rảnh thì tới trường kiếm cách kéo cậu ra ngoài, ăn cơm .Lúc này anh còn ở công ty tăng ca.

"Chào anh, xin lỗi Taehyung. Tối nay tôi không nói chuyện với anh được. Tôi phải đi ra ngoài rồi."

"Em có việc gấp sao?" Taehyung khẽ nhíu mày. Cứ giờ này là em ấy ở trong nhà không ra đường. Hôm nay có việc gì sao, hay là đi gặp ai.

"Là Bối Bối. Nó hình như bị bệnh rồi, tôi tính bế nó ra bác sĩ."

"Nó bị sao? Em tả lại cho tôi nghe xem."Taehyung tất nhiên biết Bối Bối là ai. Anh là người xúi JungKook đặt tên này mà. Vì con mèo anh nuôi tên là Bảo Bảo.

"Nó uể oải, mệt mỏi, bị tiêu chảy và nôn mửa, thân nhiệt cũng hơi cao. JungKook tả lại tình trạng cho anh.

"Hình như nó bị rối loạn tiêu hoá rồi. Em định đi phòng khám thú y nào." Taehyung đứng lên cầm áo khoác vest lên, quyết đoán kết thúc công việc.

"Tôi không biết phòng khám nào, tôi đang định bắt taxi rồi hỏi sau."

"Em cho tôi địa chỉ chỗ em ở đi, tôi qua chở em đi." Taehyung vừa nói vừa bước về phía thang máy.

"Không cần đâu. Như vậy rất phiền anh. Tôi tự đi là được rồi."

"JungKook, giữa chúng ta không có từ phiền. Là bạn tôi giúp em là chuyện bình thường. Thứ nhất em không biết chỗ khám uy tín. Thứ hai em muốn đem thú vật lên taxi em phải trả một khoản tiền nữa. Thứ ba chưa chắc tài xế sẽ biết chỗ lại chạy vòng vòng, đến lúc đó phòng khám đóng cửa hết, Bối Bối không phải sẽ chịu tội thêm nhiều sao. Tôi biết một phòng khám uy tín,mở cửa trễ nên tôi giúp em không phải tốt hơn à."

Kim tổng lập tức dùng bộ não ngàn vàng, tài ăn nói hùng biện chuyên dùng để đàm phán với đối tác, lúc này đây sử dụng triệt để để lôi kéo vợ cho mình qua giúp đỡ.
JungKook mím môi,rồi đọc địa chỉ nhà mình.

"Được em chờ tôi, nửa tiếng sau tôi qua tới." Taehyung khẽ cười nói với cậu,rồi gọi cậu.

"Vâng." JungKook ngoan ngoãn trả lời.

"JungKook, em đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu. Chờ tôi, tôi sẽ qua liền. Ngoan,nhất định không được quá lo mà hù bản thân mình biết không." Taehyung nhẹ giọng,ôn nhu nói với cậu.

Anh đã nhờ người điều tra về JungKook. Sau tối hôm đó anh rất muốn biết cậu đã xảy ra chuyện gì mà có phản ứng đáng sợ như vậy.

Khi đọc xong những tư liệu đó anh đã thức trắng đêm. Anh không thấy phản cảm với cậu, mà trong tâm can lại nhói đau từng đợt. Anh đã biết vì sao trên cổ tay, cậu luôn đeo một chiếc vòng, tuy khác hình dáng, màu sắc nhưng luôn cùng một kích cỡ, luôn nằm ở một vị trí. Nhìn những gì cậu đã trải qua được in trên giấy anh càng thương cậu hơn bao giờ hết. Anh không ngờ, JungKook của anh đã trải qua thời gian đáng sợ như vậy.
Nên bây giờ anh càng không dám hấp tấp,vội vàng nữa. Mà sẽ từ từ dùng sự yêu thương, ôn nhu của mình làm em ấy ngày càng dựa vào mình hơn. Với lại khi biết được tính hướng của em ấy mọi việc không phải dễ hơn sao.

Sau khi Taehyung cúp máy. JungKook nhớ lại giọng nói ôn nhu của anh khi trấn an mình,cậu thấy tốt hơn rất nhiều.

Trong thời gian qua anh đối với cậu rất tốt ,cậu biết mình dần dần thích anh. Nhưng anh ấy đâu phải có tính hướng giống cậu...Thôi không nên nghĩ nhiều nữa. Tới đâu hay tới đó vậy.

Khi Taehyung tới khu JungKook ở thì thấy cậu đã đứng sẵn ven đường,trong lòng ôm lồng mèo. Nhìn cậu chỉ mặc bộ đồ ở nhà phong phanh anh nhíu mày lại. Vội vàng tắp xe sát bên cậu.

"Tuy thời tiết đang oi bức nhưng buổi tối thi thoảng cũng sẽ có những cơn gió lạnh. Em không nhớ tự khoác thêm áo sao, sao không ở trong nhà chờ tôi tới rồi hãy ra đây." Taehyung xuống xe bước nhanh về phía cậu. Vừa cởi áo vest của mình khoác lên vai JungKook, vừa trách cậu.

"Taehyung,không cần đâu, tôi..." JungKook mới nói một nữa thì lập tức ngậm miệng, vì ánh mắt anh nhìn cậu đáng sợ quá. Cậu không dám nói tiếp.

"Mặc vào, cho dù thấy nóng em cũng ráng chịu chút đi, một lúc sẽ quen thôi. Đưa Bối Bối cho tôi." Biết thái độ của mình hơi quá nên Taehyung dịu giọng lại,nhẹ nhàng nói với JungKook. Anh biết vì sao nhiệt độ của cậu luôn thấp hơn người khác, vì năm đó mà bây giờ sức đề kháng của cậu yếu đi rất nhiều.

JungKook ngoan ngoãn đưa lồng mèo cho Taehyung rồi ngoan ngoãn xỏ tay vào áo khoác,trên áo khoác còn mang hơi ấm của anh.

Taehyung nhìn cậu nghe lời mình, rồi nhìn cậu mặc áo khoác của mình rộng thùng thình thì thấy cậu đáng yêu biết bao nhiêu. Muốn hôn lên cái miệng nhỏ đang mím lại quá đi. JungKook, anh nhịn,sau này nhất định anh sẽ đòi lại từ em cả vốn lẫn lời.

Kim cáo ca giở cuốn sổ nợ ra ghi, hôm nay vợ dám nói chữ phiền với mình, không biết chăm sóc cho bản thân. À còn câu dẫn mình nữa chứ... cả vốn lẫn lời, thêm lãi suất nữa. Hmm lãi mẹ đẻ lãi con...

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro