Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cho tôi mượn điện thoại của em.

- A...
JungKook vừa phục hồi tâm trạng của mình xong; lại nghe Taehyung nói. Cậu hình như không theo kịp suy nghĩ của anh rồi.  JungKook khó hiểu,  mở to mắt muốn Taehyung giải thích.

Bị đối phương nhìn như vậy,  Taehyung rất muốn nhào qua ôm cậu,  hôn lên mắt cậu.
Nghĩ là làm, Taehyung bước đến gần cậu,  vươn tay về phía Jungkook...
.

Vuốt đầu mèo nhỏ.

- Meo meo...meo... - Ah,  được soái ca vuốt ve thật thích nha~ mèo con thoải mái gầm gừ trong họng, dụi dụi đầu vào tay Taehyung.
Taehyung tuy vuốt ve mèo con, tay anh lại vô tình chạm vào cánh tay JungKook, đầu ngón tay như có như không chạm vào lồng ngực cậu.... Ăn đậu hũ của em ấy thực ngon~

- Tôi quên điện thoại trên xe rồi,  không phải em rất muốn nuôi mèo mà không có kinh nghiệm sao? Chúng ta trao đổi số cho nhau, tôi giúp em, được không? _ Do cao hơn JungKook nên Taehyung hơi cúi đầu, đến gần vành tai nhỏ của cậu.  Giọng nói anh trở nên ôn nhu, trầm ấm hơn,  ngữ điệu như cưng chiều mà hỏi cậu, ánh mắt anh chăm chú nhìn cậu như muốn cuốn cả con người JungKook vào trong đó. 

JungKook ngây người do hơi ấm trên vành tai cộng thêm giọng nói đầy mê hoặc của Taehyung. Cậu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Taehyung, trong mắt anh là hình bóng của cậu.  Cậu như bị cuốn vào trong đó,  tim đập nhanh hơn.  Theo bản năng cậu hạ giọng nhỏ nhẹ,  mang theo chút làm nũng trả lời Taehyung:

- Được ạ.

Nghe giọng nói của mình, JungKook sực tỉnh, cúi đầu không dám nhìn Taehyung. Cậu vậy mà bị người này mê hoặc, cậu vậy mà không chán ghét,  bài xích khi anh đến gần cậu. Cậu chỉ mới tiếp xúc với anh chưa được bao lâu.

JungKook cau mày, cậu lùi lại sau hai bước, thoát ra khỏi không khí mờ ám của hai người.  Cậu sợ mình còn đứng gần sẽ bị lôi cuốn bởi anh, cậu sẽ không suy nghĩ được gì.

Sau khi bình tâm lại, JungKook mở miệng muốn từ chối Taehyung :
- Tôi không...

Taehyung còn đang chìm đắm, ngất ngây trong câu trả lời ngọt ngào của JungKook, thấy hành động của cậu, Taehyung lập tức hồi hồn. Không để cậu nói hết câu, Taehyung đưa lòng bàn tay mình ra trước mặt cậu, anh là muốn ngắt lời cậu. Taehyung biết lí do mình đưa ra rất vô lí.

Tuy mới tiếp xúc với JungKook lần đầu nhưng Taehyung thấy rõ sự phòng bị của cậu là rất mạnh. Nếu anh dùng cách theo đuổi thông thường sẽ không thành công. JungKook cũng sẽ không cho anh cơ hội tiếp xúc với cậu nữa.
Anh không muốn thấy cậu từ chối anh.  Taehyung bắt buộc mình phải vô lí , như vậy anh mới có lí do để dây dưa với cậu.
Taehyung biết chỉ cần lần này làm JungKook thuận theo anh thành công thì sau này, cho dù anh có đưa lí do vô lí cỡ nào cậu cũng sẽ nghe theo anh, không từ chối anh.  Vợ à, anh phải dùng bộ não ngàn vàng của mình, lần đầu tiên không tiếc sử dụng mĩ nam kế để dụ dỗ em nha...

JungKook nhìn Taehyung, ánh mắt anh sâu lắng, nhu hòa có chút chờ mong. JungKook thầm thở dài, cậu không nỡ từ chối. Chỉ là số điện thoại mà, chưa chắc anh có thời gian nhớ chuyện này nữa. Từ lúc nghe anh giới thiệu tên, JungKook đã nhận ra anh là ai rồi. Cậu chỉ không muốn kết giao với người khác thôi, không có nghĩa là cậu mù tin tức. 

JungKook ôm bé mèo bằng một tay, tay kia lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Taehyung.
Lần này Taehyung thành thành thật thật nhận điện thoại , không ăn đậu hũ JungKook nữa. Là người thông minh, Taehyung biết lúc nào nên làm gì. Anh không muốn làm cậu tăng cường phòng bị với mình. Vợ à, thời gian của chúng ta vẫn còn dài...

Nhìn Taehyung vừa bấm điện thoại vừa cười, JungKook thấy lạnh cả người.

————————————————
Truyện có ngọt quá không nhỉ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro