Chương 100: Đánh Đại Hoàng tử Mục Quốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhạc Thiên Tuyết, dù thế nào ta cũng là di nương của ngươi, ngươi hại ta... Ngươi chính là đại nghịch bất đạo..." Hứa di nương nói, "Ta dù gì cũng là thị thiếp của cha ngươi, ngươi muốn đả thương ta... Lão gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết ngược lại không cùng bà nói nhảm. Nàng ngồi xuống thuận đường đem đặt giỏ hoa quả lên bàn.

Nàng cười cười, nói: "Di nương, di nương không cần lo lắng, ta cũng sẽ không đối với di nương như vậy."

Ân Tô Tô canh giữ ở cửa ra vào, bộ dạng có chút hung ác, so với Nhạc Thiên Tuyết có sự khác biệt rất lớn.

Hứa di nương bình tâm lại, để mình không mất mặt mũi trước mặt Nhạc Thiên Tuyết.

Bà nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Tuyết, "Tự nhiên ngươi đối xử với ta tốt như vậy, ta không tin đột nhiên ngươi lại như vậy."

Hứa di nương cũng có vài phần thông minh, Nhạc Thiên Tuyết cũng gật gật đầu, cười cười.

Nàng cầm một quả táo lên, nói: "Kỳ thật ta muốn hỏi một chút, mẫu thân của ta năm đó bị bệnh gì?"

Hứa di nương thần sắc có chút kinh ngạc, liếc nhìn Nhạc Thiên Tuyết, sau đó liền dời đi ánh mắt.

Bà nói: "Ta làm sao biết được..."

"Ngươi không biết? Khi đó chẳng phải ngươi đã vào phủ rồi sao? Hơn nữa cha ta cũng không có mặt ở phủ tướng quân. Lúc ấy thân thể mẹ ta không tốt, ngươi lại chịu trách nhiệm quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ." Nhạc Thiên Tuyết cười giống như không cười, nói.

Hứa di nương cũng có chút không kiên nhẫn được nữa, "Ta thật sự không biết. Lúc ấy là người trong nội cung cho Thái y chẩn trị cho mẹ ngươi. Đây là người do Thái hậu phái tới, ta hỏi qua, nhưng mỗi lần đều nói mẹ ngươi bệnh nhẹ mà thôi."

Sau đó Hứa di nương lại nói một tiếng: "Cũng không biết là bị bệnh nhẹ gì, qua được hai năm liền lấy mạng người ta, Thái y trong cung cũng giống như lang băm vậy."

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt có chút ngưng trọng, lại nhìn nhìn Hứa di nương, thấy bà nói cũng không giống như đang nói dối.

Nàng nói: "Lúc ấy mẹ ta ở chỗ quái quỷ nào vậy?"

"Nào có chỗ kỳ quái gì, chính là ngươi quá ầm ĩ, khiến cho mẹ ngươi đau đầu thương tâm quá mà chết." Hứa di nương nói.

Lúc nói lời này, Hứa di nương mang theo ý khinh miệt.

Bất quá nàng nói xong cũng hối hận, quên mất Nhạc Thiên Tuyết hiện tại không giống ngày xưa, bây giờ nói những lời này với Nhạc Thiên Tuyết, không thể nghi ngờ là muốn tìm đường chết.

Quả nhiên, Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười đậm, nói: "Bây giờ ta hoài nghi năm đó là có người hại mẹ ta, mà người kia có thể chính là ngươi, Hứa di nương."

Hứa di nương biến sắc, lập tức đứng lên: "Này! Ngươi đừng có vu oan người khác như vậy được không? Đây là một mạng người, giết người là đền mạng đấy!"

Bộ dáng Nhạc Thiên Tuyết nhàn nhã như cũ, nói: "Nhưng mẹ ta chết, người được lợi nhất chính là ngươi. Ngươi xem, những năm gần đây ngươi ở trong phủ tướng quân không phải làm mưa làm gió thu hoạch được biết bao nhiêu sao?"

Hứa di nương liền vội vàng lắc đầu: "Không phải như thế, khi đó mẹ ngươi đã để cho ta quản lý phủ, ta căn bản không cần phải làm cái điều đấy!"

"Nhưng một ngày mẹ ta còn sống, ngươi cũng không thể chân chính là người quản lý phủ. Chỉ khi bà chết rồi, ngươi mới có mọi thứ ngươi muốn!" Nhạc Thiên Tuyết nói.

Ân Tô Tô lúc này cũng thêm mắm thêm muối, nói: "Lời này cũng không sai. Tiểu thư, chúng ta có lẽ nên đem bà ta bắt đi báo quan, đem chuyện này tra ra cho rõ ràng!"

Thấy Ân Tô Tô đi tới, Hứa di nương vội vàng lui về phía sau, "Cái gì đây? Coi như là mẹ ngươi là bị người ta hại chết! Nhưng người đó cũng không phải là ta!"

Rốt cuộc cũng nghe được những lời này, Ân Tô Tô liền thuận thế đem Hứa di nương đè lại, làm cho bà ta một lần nữa ngồi xuống ghế.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Hứa di nương, chậm nói: "Hứa di nương, vậy như lời bà nói thì là ai hại mẹ của ta?"

Hứa di nương biết rõ mình lỡ lời, sắc mặt có chút xám ngắt, nhưng hiện tại bà không thể nói ra cái gì, bằng không cái mạng nhỏ của bà cũng không còn.

Nhạc Thiên Tuyết bĩu môi, Ân Tô Tô đã rõ.

Ân Tô Tô cầm chủy thủ trong tay, đặt lên cổ họng Hứa di nương. Khi tất yếu, Nhạc Thiên Tuyết cũng không ngại sử dụng bạo lực.

Hứa di nương hai chân đều mềm nhũn, vội vàng nói: "Nhạc Thiên Tuyết, ta dù gì cũng là di nương của ngươi, ngươi lại dám giết ta?"

"Bà cũng đã nói bà là di nương của ta, cũng không phải mẹ ruột của ta. Hơn nữa những năm gần đây bà đối xử với ta như thế nào ta đều biết rõ." Nhạc Thiên Tuyết nói , "Hiện tại đã đến lúc báo thù, như vậy cũng coi như không muộn?"

Hứa di nương vừa nghĩ tới lúc trước mình quả thật là đối với Nhạc Thiên Tuyết không tốt. Nàng lúc đó đâu có nghĩ đến, có một ngày Nhạc Thiên Tuyết sẽ thay đổi như vậy.

Hứa di nương nói: "Ta... Ta... Ngươi bình tĩnh một chút đi mà, chúng ta có thể nói chuyện tốt mà đúng không?"

Ân Tô Tô liền thả Hứa di nương.

Hứa di nương nhẹ nhàng thở ra, đầu đổ đầy mồ hôi, bà lúc này mới nói: "Nhạc Thiên Tuyết... Ngươi chưa bao giờ hỏi về mẹ ngươi, bây giờ lại tự nhiên hỏi chuyện này. Ngươi hẳn cũng biết, đôi khi có một số chuyện biết quá rõ cũng là không tốt?"

"Ta chỉ biết là, mẹ ta nếu như bị người ta hại chết, ta nhất định sẽ vì bà báo thù." Nhạc Thiên Tuyết nói.

Hơn nữa chuyện này còn có thể có liên quan đến chính mình.

Bởi vì Ngọc Cô Hàn âm mưu nhất định phải có được nàng, chuyện kia quả thật không thể đơn giản như vậy, có thể có liên quan đến Đồng Thiên Thiên.

Hứa di nương thở dài, thần sắc của bà lúc trước và giờ không giống nhau.

Hứa di nương nói: "Mẹ ngươi đích thực là bị người ta hại chết, nhưng người kia lại là Hoàng Thượng! Ngươi làm sao có thể báo thù?"

Nhạc Thiên Tuyết cũng đã nghĩ đến việc này, thần sắc như trước, không có bao nhiêu kinh ngạc.

Nàng nói: "Hoàng Thượng tại sao phải giết mẹ ta?"

Hứa di nương nhíu mày, "Khó trách ngươi không biết,  Hoàng thượng hạ lệnh cho mọi người không ai được nói ra chuyện đó. Đã qua hơn mười năm rồi, tự nhiên là sẽ không còn có người nhắc tới, các ngươi là hậu bối tất nhiên cũng không biết. Hoàng Thượng lúc ấy là muốn hạ lệnh phong mẹ ngươi làm quý phi, nhưng mẹ ngươi một mực không chịu nhận, xé rách thánh chỉ!"

Nhạc Thiên Tuyết lúc này liền kinh ngạc, thì ra Đồng Thiên Thiên còn có lúc lợi hại như vậy.

Công khai đối địch với Hoàng Đế, Hoàng Đế cho dù có yêu thích bao nhiêu, cũng sẽ không lưu nàng lại.

Hứa di nương nhớ lại chuyện cũ, còn nói: "Về sau Thái hậu ra mặt giải quyết chuyện này mới xong. Mẹ ngươi  sau đó cũng được gả cho lão gia, ta lúc đấy cũng đã quên, nhưng mà thời điểm mẹ ngươi bị bệnh, ta vô tình nghe thấy mẹ ngươi cùng một đại sư nói chuyện. Nàng nói Hoàng Thượng muốn lấy tính mạng của mẹ con hai ngươi, nhưng nàng đã cùng Hoàng Thượng đàm phán, giữ lại ngươi, để cho đại sư kia chiếu cố ngươi."

"Về sau thì sao?" Nhạc Thiên Tuyết lại hỏi.

"Về sau ta bị đại sư kia phát hiện." Hứa di nương nói, "Ta tự nhiên là nhanh rời đi."

Nhạc Thiên Tuyết sắc mặt trầm xuống. Nếu chỉ có vậy mà nói, khả năng hiện tại Hoàng Đế vẫn muốn giết nàng, chỉ biết là không biết lúc nào mà thôi.

Lần đầu tiên cảm thấy, cái mạng nhỏ của mình cũng giống như cây lục bình, để mặc người ta chém giết.

Hứa di nương thấy nàng không nói lời nào, lại nói: "Mẹ ngươi lúc trước đối với ta không tệ, ta cũng khuyên bảo ngươi vài câu, ngươi ngàn vạn lần đừng đi đối địch với Hoàng Thượng, không cẩn thận lại ảnh hưởng đến cái mạng nhỏ của mình!"

Nhạc Thiên Tuyết đứng lên, mọi chuyện nàng đều đã rõ. Quả thật là Hoàng Thượng ở dưới có cận vệ bảo vệ, nàng muốn báo thù, thật đúng là không dễ dàng như vậy.

Nàng nói một câu: "Chuyện hôm nay, di nương tốt nhất nên quên đi."

"Đó là đương nhiên! Ngươi không muốn sống nhưng ta vẫn còn muốn giữ cái mạng của mình!" Hứa di nương nói.

Đã rời khỏi viện của Hứa di nương, Nhạc Thiên Tuyết vẫn trầm ngâm hồi lâu.

Ân Tô Tô thấy bộ dạng nàng như vậy, lại nói: "Chuyện cũ đã qua, không truy cứu cũng không sao, bất quá chỉ sợ Hoàng Thượng ghi hận chuyện năm đó, lại đối phó phủ tướng quân, khi đó ngươi cùng cha ngươi sẽ gặp phiền toái."

"Thời gian này hắn đang kiêng kị Chiến Vương gia, đương nhiên là không dám đụng đến cha ta, bởi vì cha ta vẫn giữ binh quyền." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Nhưng nếu như Chiến Vương gia bị sụp đổ, cha ta cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng, khi đó chính là thời điểm diệt vong của phủ tướng quân."

Ân Tô Tô nói: "Thật đúng là Đế Vương vô tình."

Nhạc Thiên Tuyết giận tái mặt, thoáng cái không biết phải làm sao.

Ân Tô Tô nói: "Ngươi hiện tại chẳng phải đang dựa vào Chiến Liên Thành sao? Lúc trước mặc dù là giả vờ, nhưng bây giờ ngươi cũng nên cân nhắc một chút."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Ta biết rõ, nhưng mà chúng còn chưa biết rõ về Chiến Liên Thành, hiện tại nói còn quá sớm."

Tóm lại, Chiến Liên Thành hiện tại đang suy tính nàng, nàng cũng đã suy tính lên người Chiến Liên Thành.

Ân Tô Tô gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.

Mà Ngọc Cô Hàn bởi vì chuyện vừa rồi mà bị giam cầm ở trong nội cung vài ngày, mặc dù là không có tình huống gì phát sinh nhưng Mộc Khinh Ngữ lại mấy lần tiến cung xin tha thứ cho hắn.

Hoàng Đế tự nhiên sẽ không để ý tới nàng, Mộc Khinh Ngữ đành trở về Mộc vương phủ nhờ giúp đỡ.

Ai ngờ Mộc Vương Phủ căn bản cũng không quan tâm tới nàng, điều này làm Mộc Khinh Ngữ càng tức giận, trên đường về cùng người khác xảy ra tranh chấp, lỡ tay đả thương người.

Kỳ thật cũng không phải lỡ tay, đây chỉ lí do thoái thác, bởi vì người dân bị Mộc Khinh Ngữ hạ lệnh đánh cho chỉ còn một hơi thở.

Lúc đó, Nhạc Thiên Tuyết cũng vừa vặn đi ngang qua.

Ân Tô Tô ngăn cản roi của Mộc Khinh Ngữ lại, Mộc Khinh Ngữ lúc đó mới ngẩng đầu, nhìn Ân Tô Tô, "Ngươi dám ngăn ta? Ngươi có biết ta là ai không?"

Nhạc Thiên Tuyết từ phía sau Ân Tô Tô đi tới, trông thấy nam tử kia ngất xỉu, nhưng trên người có không ít vết roi.

Nàng hơi nhíu mày, mặc dù không nghĩ tới Mộc Khinh Ngữ có thể đánh người như vậy, mà lại còn đánh người trên đường, cũng là quá không đúng.

"Đương nhiên là biết, Thái tử Trắc phi, thế nhưng ngươi cũng phải biết rằng, ngươi mặc dù là Thái tử Trắc phi nhưng cũng không thể tùy tiện đánh người." Nhạc Thiên Tuyết nói .

Mộc Khinh Ngữ hừ một tiếng, nói: "Bản phi đánh người thì liên quan gì đến ngươi? Nhạc Thiên Tuyết, ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác! Không thì bản phi cũng không tha cho ngươi!"

Nhạc Thiên Tuyết cũng không sao cả, nàng nói : "Vậy liền tùy ý ngươi, ta chẳng qua là muốn nói một chút thôi, ngươi muốn nghe hay không cũng không sao."

Nàng sau khi nói xong, Ân Tô Tô liền trực tiếp kéo cái roi kia qua.

Không ít dân chúng đều lạnh lùng nhìn Mộc Khinh Ngữ, so với Nhạc Thiên Tuyết thanh danh bất hảo, bọn họ càng thêm xem thường Mộc Khinh Ngữ!

Mộc Khinh Ngữ giọng điệu ngưng trọng, muốn gọi hạ nhân ra tay với Nhạc Thiên Tuyết nhưng xung quanh lại xuất hiện mấy nam nhân, trông thấy nam tử nằm trên mặt đất thì liền kinh sợ.

"Đại hoàng tử! Đại hoàng tử ngươi làm sao vậy?"

"Nguy rồi, Đại hoàng tử té xỉu, nhanh đi tìm đại phu."

"Là ai đánh Đại hoàng tử Mục Quốc vậy?"

Thoáng cái, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mộc Khinh Ngữ.

Mộc Khinh Ngữ sững sờ, tay cũng run rẩy. Cái gì? Nàng đã đánh hoàng tử Mục Quốc bất tỉnh...

Nhạc Thiên Tuyết cũng kinh ngạc một chút, chợt nhớ tới lúc trước có tin tức Đại hoàng tử Mục Quốc tới chơi, không thể tưởng được Hoàng tử Mục Quốc cải trang, lại đi trêu trọc Mộc Khinh Ngữ, và bị đánh đến tàn phế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro