Chương 105: Hoàng Thượng hạ sát tâm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Thiên Tuyết chợt rét lạnh, nghĩ thầm Chiến Liên Thành làm cái gì vậy. Nàng rụt rụt người, cũng không dám ăn bánh ngọt điểm tâm đó nữa.

Ân Tô Tô thấy nàng như vậy thì cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy? Bánh ngọt này ta ăn vụng một miếng cảm thấy cũng không tệ lắm mà!"

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng khoát khoát tay, nói: "Không muốn không muốn! Chúng ta nên quên đĩa bánh ngọt này đi! Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Ân Tô Tô thấy Nhạc Thiên Tuyết khác thường như thế, hơi nhíu mày. Đúng lúc này Nguyên Thiên Tứ cũng tới, hắn thấy hai người vui vẻ nói chuyện với nhau, vừa ngồi xuống liền cầm lấy một miếng bánh ngọt bắt đầu ăn, hỏi: "Ở đây có gì vui sao?"

Nhạc Thiên Tuyết thấy hắn ăn bánh ngọt kia, thật sự cũng chả có tâm tư gì. Nàng liền lắc đầu, than nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, ngươi cứ tự nhiên ăn đi, tự nhiên đi!"

Nguyên Thiên Tứ mở trừng hai mắt, nhìn sang Ân Tô Tô, không biết tính tình Nhạc Thiên Tuyết vì sao lại như vậy.

Nhưng Nhạc Thiên Tuyết lại đột nhiên hỏi: "Thiên Tứ, nếu mấy ngày nữa ta và ngươi trở về Dược Vương Cốc thì thế nào?"

Nguyên Thiên Tứ a một tiếng, đương nhiên là gật đầu, hắn đem bánh ngọt nuốt vào, lập tức nói: "Cái này đương nhiên là được, cha ta vẫn muốn gặp ngươi để thỉnh giáo một ít y lý (lý thuyết y học)."

Nhạc Thiên Tuyết cười cười, "Vậy hai ngày nữa chúng ta đi!"

Ân Tô Tô đánh một chưởng lên bàn, sắc mặt nghiêm khắc, "Chờ đã! Vậy chuyện của ta tính sao bây giờ? Ngươi bây giờ rời đi mà được sao? Không phải nói muốn cùng ta đối phó với Ngọc Cô Hàn sao?"

Hiện tại vẫn chưa bắt được Viên công tử, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Nhạc Thiên Tuyết có chút bất đắc dĩ, nói: "Hiện tại Thái Tử cũng không thể lập tức trở về Hành cung của hắn, chúng ta không cần gấp gáp như vậy! Sau một thời gian ta trở về rồi bàn tính là được."

Ân Tô Tô vẫn kiên trì, nói: "Không được! Trong khoảng thời gian này cũng là cơ hội tốt, Viên công tử cũng có khả năng sẽ xuất hiện, ta không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào được. Nhạc Thiên Tuyết, nếu ngươi dám đi, chúng ta liền tuyệt giao!"

Khóe miệng Nhạc Thiên Tuyết co quắp, Ân Tô Tô này quá mức tích cực rồi. Hiện tại nàng đang sợ Chiến Liên Thành sẽ quấn lấy mình, nếu lúc này hắn phát hiện cái gì, lúc đó mới thật sự là kiếm củi ba năm thiêu một giờ thì có. Nàng đành phải nói: "Tô Tô, có chút việc ta phải nói cho ngươi."

Ân Tô Tô liền biết Nhạc Thiên Tuyết có chỗ không ổn, liền hỏi: "Chuyện gì?"

Nhưng Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Nguyên Thiên Tứ, rõ ràng để ý đến việc hắn đang ở đây, càng không muốn hắn nghe thấy. Nguyên Thiên Tứ bỗng nhiên cảm giác mình thật sự rất vô tội, vì hắn chỉ ăn có một chút bánh ngọt mà lại bị người khác đuổi ra ngoài liền la lên "Có để cho người ta ăn sáng hay không hả?"

Ân Tô Tô liền bưng đĩa bánh ngọt kia ra ngoài đưa cho Nguyên Thiên Tứ, lại trở về trong phòng đóng cửa lại. Sau đó Nhạc Thiên Tuyết mới kể cho Ân Tô Tô sự tình tối hôm qua, khiến Ân Tô Tô sợ tới mức cằm cũng không nâng lên được. Nàng nhéo nhéo ngón tay,  cố tiêu hóa chuyện này nhưng vẫn không dám tin. Nàng nói: "Ngay từ đầu ta bảo ngươi dùng mỹ nhân kế mê hoặc Chiến vương gia, không nghĩ tới lại thật sự thành công! Đây thực là kỳ tích! Một đại kỳ tích đấy!"

Nhạc Thiên Tuyết thấy bộ dạng này của Ân Tô Tô liền hừ một tiếng: "Ân Tô Tô, ngươi cũng không cần coi thường ta như vậy, tưởng rằng cả đời này không ai thèm ta sao? Ta đã nói với ngươi, nếu ta muốn gả, rất nhiều người đều mơ ước lấy được ta!"

Ân Tô Tô thật sự nhịn không được liền cười khúc khích, nói: "Nói hay lắm, dù sao muốn kết hôn với ngươi cũng chỉ có tên tứ hoàng tử mắt mù kia, còn có Ngọc Cô Hàn muốn lợi dụng ngươi, những người khác nghe thấy tên của ngươi đều thẳng thắn lắc đầu. Nhưng mà bây giờ lại có thêm một Chiến vương gia, thật khiến ta sợ ngây người. Chiến vương gia thật sự không tệ, đáng tiếc là không sống thêm được mấy năm nữa, nếu như ngươi đi theo hắn, qua vài năm đã phải thủ tiết rồi, cái này cũng rất bất lợi."

Nhạc Thiên Tuyết trừng mắt nhìn nàng, thời điểm này mà nàng còn có hứng đùa giỡn, nói: "Chiến Vương gia có thích hay không với ta cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng ngươi phải biết rằng, ta là Quỷ Y, lúc trước ta đã lấy mất thất sắc linh dược của hắn, nếu hắn biết được thân phận này của ta sẽ không thích ta nữa mà là muốn giết ta!"

Ân Tô Tô hiểu được lo lắng của Nhạc Thiên Tuyết, nàng gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng là như vậy, dù sao hiện tại Chiến vương gia cũng đã chú ý ngươi rồi, nếu có sơ suất gì thì thật đúng là phiền toái. Hắn cũng không có ưu điểm gì, chỉ có một cái duy nhất là thù rất dai."

Nhạc Thiên Tuyết hít một hơi, "Cho nên hôm qua ta quả thực là bị hù chết!"

Ân Tô Tô lườm nàng, "Ta còn tưởng rằng ngươi là mừng muốn chết rồi."

"Cút!" Nhạc Thiên Tuyết mắng, "Cho nên, hiện tại thật sự là không thể quá mức thân cận với Chiến Vương gia. Ta nhất định phải trốn đi một thời gian."

Ân Tô Tô buông tay, "Tại sao ngươi vừa gặp chuyện này đã muốn trốn rồi? Chiến Vương gia cũng chỉ hơi lạnh lùng mà thôi, nếu là ngươi thành thật nói với hắn, hắn sẽ phải nhìn lại hiện tại đang thích ngươi mà buông tha cho ngươi."

"Nếu hắn không buông tha thì sao?" Nhạc Thiên Tuyết nói.

Ân Tô Tô cũng là nhất thời không nói gì, dù gì đây cũng là tâm tư của Chiến Liên Thành, không ai có thể đoán ra, nếu không buông tha Nhạc Thiên Tuyết, vậy thì thật là chỉ còn đường chết mà thôi.

Ân Tô Tô cũng không miễn cưỡng Nhạc Thiên Tuyết, liền nói: "Vậy ngươi muốn khi nào thì đi? Đại hoàng tử Mục quốc sẽ làm thế nào?"

"Tối hôm qua ta đã đặc chế thuốc, sẽ có chút tác dụng. Hơn nữa tối hôm qua ta cũng nói ra chỗ ẩn thân của Nhan Thủy Liên, ta chỉ sợ Ngọc Chỉ Dương sẽ trả thù, nói ra thân phận của ta... Ta cũng không nghĩ ra, một Nhan Thủy Liên lại khiến cho Chiến vương gia phải tranh giành với hoàng thượng." Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy phiền não.

Nguyên bản nàng vốn cảm thấy đó chỉ là đi xem bệnh, cũng sẽ không gây phiền toái gì, đồng thời lại có thể khiến cho Ngọc Chỉ Dương không nói ra chuyện của mình. Nhưng mà nàng không ngờ Nhan Thủy Liên lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, nếu là có cái gì vô ý, hai bên cũng không đạt được mục đích, đến lúc đó có cầu thần bái phật cũng vô dụng.

Ân Tô Tô hừ một tiếng, gật gật đầu: "Đúng là không ngờ được, hiện tại chỉ có cách chạy trốn thôi."

Nhạc Thiên Tuyết phờ phạc, liên tiếp hít vài hơi, cảm giác lúc này quả là thất sách.

Ân Tô Tô múc thêm cho nàng một chén cháo nữa, nói: "Tuyết Nhi, ngươi không bằng tự hỏi mình, hiện tại ngươi kháng cự Chiến vương gia là vì cái gì? Kỳ thật, ngươi bây giờ trước tiên có thể ổn định ở bên Chiến vương gia, sau đó từ từ nói cho hắn biết chân tướng. Đây không phải là tính cách của ngươi, chỉ biết tránh né."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, cũng cảm thấy kỳ quái, Ân Tô Tô nói rất hay, cũng có vài phần đạo lý. Nhưng nàng lại suy nghĩ một chút, còn nói: "Chiến Liên Thành là ai? Ta sợ tính cách bá đạo của hắn, đi trước rồi nói sau."

Ân Tô Tô chăm chú nhìn Nhạc Thiên Tuyết, miệng giật giật, nhưng thủy chung đều không nói gì. Nhạc Thiên Tuyết bây giờ là bị vài chuyện che mắt, dù Ân Tô Tô nói thế nào, Nhạc Thiên Tuyết cũng sẽ khó tỉnh táo, cái này phải đợi chính Nhạc Thiên Tuyết chậm rãi từ từ cảm nhận rõ ràng mới được. Nhưng dù Nhạc Thiên Tuyết quyết định làm điều gì, Ân Tô Tô cũng đều giúp đỡ nàng, dù sao lúc này đích thật có chút nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho Nhạc Thiên Tuyết gặp nguy hiểm đến tính mạng được, bằng không thì nàng cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Nói cho cùng, Nhạc Thiên Tuyết cũng là bởi vì mình vừa có dính líu tới Chiến Liên Thành, hiện tại lại thêm một Ngọc Chỉ Dương, đích thật là phiền toái.

Mà bên kia, Hạo Nguyệt cùng Truy Tinh đã sớm bí mật đi đến biệt viện ở ngoại ô phía tây thành, nhưng ở đó đã sớm không còn một bóng người. Nhưng coi như là người rời đi thì trong phòng vẫn còn lưu lại không ít thứ đồ vật, có thể do người kia vội vàng rời đi. Hạo Nguyệt kiểm tra một phen, cũng không phát hiện có gì bất thường. Nhưng sau khi Truy Tinh kiểm tra lại trên giường thì phát hiện một vật, nếu không tinh mắt thì căn bản sẽ không nhìn thấy được. Hắn nhìn nhìn, phát hiện đây là một cái nhẫn nhỏ nhưng dùng cổ ngọc điêu khắc mà thành, thoạt nhìn vô cùng quý báu, hơn nữa trên chiếc nhẫn kia còn có một chữ Nhan.

"Nhan gia có một chiếc nhẫn cổ ngọc, được dùng như con dấu, tượng trưng cho mệnh lệnh của gia chủ." Hạo Nguyệt nói, "Có khả năng chính là cái này."

"Nhan Xuyên đã từng nói qua, lúc Nhan Thủy Liên bị bắt đi rất vội vàng, Nhan Thủy Liên khi đó cũng không kịp đem nhẫn cổ ngọc giao lại cho Nhan Xuyên." Truy Tinh nói.

Hạo Nguyệt cũng liền gật gật đầu: "Trước mắt lấy về cho Vương gia nhìn xem, thời điểm chúng ta đến cũng đã đoán trước sẽ không tìm được người rồi!" Nhưng bọn họ vẫn che mặt, hành tung cẩn thận, kiên quyết không để bị bại lộ thân phận.

Tạm thời không tìm được Nhan Thủy Liên, nhưng có cái nhẫn cổ ngọc ngược lại cũng coi như là có chút thu hoạch. Nhan Xuyên vừa thấy nhẫn cổ ngọc liền nói: "Không sai, chính là cái này, ở Nhan gia có rất nhiều việc phải có con dấu trên chiếc nhẫn này mới có thể thực hiện."

Chiến Liên Thành khẽ vuốt cằm, nói: "Không tệ, nhưng vẫn chưa tìm được Nhan Thủy Liên."

Nhan Xuyên thầm than, "Đi một bước này, chúng ta đều dự liệu được nguy hiểm."

"Hoàng Thượng sẽ không dám giết Nhan Thủy Liên, chờ một chút đi." Chiến Liên Thành nói, "Bổn vương nhất định sẽ tìm mọi biện pháp cứu nàng ấy."

Nhan Xuyên liền gật đầu, hiện tại cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng Chiến Liên Thành.

Hôm nay có người đến biệt viện kia, Ngọc Chỉ Dương không thể không biết. Hắn ở trong ngự thư phòng, cúi đầu, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo làm cho người ta cũng không dám tùy tiện hô hấp.

Hoàng Đế sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vào Ngọc Chỉ Dương, nói: "Trẫm đã nói với ngươi, không thể tin tưởng Nhạc Thiên Tuyết!"

Ngọc Chỉ Dương không vui vẻ như ngày thường, chỉ lẳng lặng đứng đấy, "Phụ hoàng, nhi thần chỉ là muốn thử dò xét một phen, cũng không thật sự tin tưởng Nhạc Thiên Tuyết, bây giờ chẳng phải đã biết rõ Nhạc Thiên Tuyết là tai mắt của Chiến Liên Thành sao?"

Hoàng Đế hơi tan đi cơn giận, nắm nhẹ tay, nói: "Cái này thăm dò cũng tốt, thật sự tin tưởng cũng tốt, hiện tại có thể xác định kẻ kia chính là Chiến Liên Thành, nhất định phải tranh thủ thời gian diệt trừ hắn! Hừ! Lúc trước trẫm thật sự đã dẫn sói vào nhà!"

Hiện tại Chiến Liên Thành giống như một con sói hoang, không thể dễ dàng diệt trừ như vậy.

Ngọc Chỉ Dương nói: "Phụ hoàng, lúc trước chúng ta bị thua đau đớn, lúc này đây vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ, miễn lại để cho Chiến Liên Thành khống chế, dù sao Nhan Thủy Liên vẫn còn trong tay chúng ta, Nhan gia cũng sẽ không thể hoàn toàn dựa vào Chiến Liên Thành."

Hoàng Đế đã hao hết tâm tư nhưng lại không thể đả kích đến Chiến Liên Thành một chút nào.

"Chiến Liên Thành mười lăm tuổi đã đánh bại ba mươi vạn đại quân của Mục quốc cùng Lương Tấn quốc, hiện tại cũng không thể dùng biện pháp bình thường để đối phó với hắn, đi tìm Viên Phong hạ cổ trùng thuật." Hoàng Đế nói qua, "Lúc trước trẫm nghe nói, Viên Phong đã có kình địch, ngươi cũng nghĩ biện pháp giết Quỷ Y cô nương kia! Không thể để cho Chiến Liên Thành có đường sống!"

_____________________________

Mình tự thấy mình edit tệ quá, tuy vẫn dễ đọc hơn nhiều bản nửa nạc nửa mỡ mình tìm được nhưng mà có vẻ vẫn chưa được trôi chảy lắm (các bạn có cùng nghĩ như vậy không T.T).
Mấy nay mình đọc đi đọc lại mà vẫn không cảm thấy ưng ý nên chưa dám đăng. Các bạn cứ góp ý thẳng thắn cho mình nha, đóng góp ý kiến càng tốt, mình xin chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro