Chương 109: Đau lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Thiên Tứ còn sợ chính mình sẽ bị Nhạc Thiên Tuyết lỡ tay giết chết nhưng thật may là trên người không bị sứt mẻ miếng nào.

​Nhạc Thiên Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, "Nhanh lên!"

​Lúc này hắn mới hồi phục lại tinh thần, liền vội vàng đi theo Nhạc Thiên Tuyết.

​Nguyên Thiên Tứ cắt bỏ quần áo Chiến Liên Thành mới nhìn rõ vết thương ở bụng kia của hắn bị hở ra, vốn đã lành được hơn phân nửa nhưng hiện tại lại khôi phục nguyên trạng.

​Hắn suy nghĩ một chút, lúc này mới nhớ ra, "Thiên Tuyết, vết thương này là do lần trước Chiến vương gia đi Hành cung thái tử cứu ngươi mà bị, ta vẫn chưa nói với ngươi."

Tay ​Nhạc Thiên Tuyết hơi run rẩy, nàng khẽ giật mình nhưng cũng phục hồi tinh thần lại rất nhanh. ​Bốn phía đều là thi thể, Nhạc Thiên Tuyết cũng không bị ảnh hưởng chút nào. ​Nàng xem cánh tay Chiến Liên Thành, ngoại trừ vết thương bên ngoài còn có một đường hắc tuyến, là dấu hiệu của cổ trùng thuật, người ngoài quả nhiên sẽ không dễ dàng phát hiện, hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng để chữa trị.

​Nguyên Thiên Tứ xử lý miệng vết thương ở phần bụng cũng liếc một cái, nói: "Ồ? Hắc tuyến kia đã lan đến các đốt ngón tay rồi, xem ra mạng của Chiến vương gia chỉ còn lại khoảng nửa ngày!"

​Nhạc Thiên Tuyết gật đầu, không ngờ Chiến Liên Thành cũng gặp phải kiếp nạn này, Viên công tử kia thật là đáng ghét, tự cho chỉ mình mình biết cổ trùng thuật liền lung tung đối phó người khác.

Nhưng hắn có thể hại người, nàng cũng có thể cứu người.

Nhân lúc Nguyên Thiên Tứ giúp Chiến Liên Thành cầm máu, nàng liền liên tiếp châm xuống vài điểm trên cánh tay Chiến Liên Thành. Sắc mặt ​Chiến Liên Thành xám trắng, hình như là tắc khí bình thường.

​Nhạc Thiên Tuyết cũng không biết Chiến Liên Thành làm sao có thể chống đỡ đến nước này, cổ trùng này tất nhiên không đơn giản, bằng không thì làm sao muốn lấy mạng người nhanh như vậy. Ánh mắt ​nàng ổn định lại, cũng châm mấy châm lên mặt Chiến Liên Thành, trong chốc lát, màu đen kia giảm bớt không ít.

​Nhạc Thiên Tuyết lại lấy đan dược trong hòm thuốc, nàng phát hiện tay của nàng cầm đan dược có hơi run rẩy bất ổn.

​Nguyên Thiên Tứ đã nhìn thấy, hỏi: "Thiên Tuyết, ngươi đừng sợ, Chiến vương gia sẽ không sao đâu, chẳng phải có ngươi ở đây sao?"

​Nhạc Thiên Tuyết thở dốc một hơi, chậm vừa nói: "Nhưng ta cứ như vậy mà nhìn hắn, hai tay ta bị trói, khi đó ta cũng không giúp được hắn."

​Nàng dừng một chút, lúc này mới đem đan dược đưa vào trong miệng Chiến Liên Thành, lại chế trụ yết hầu của hắn để hắn nuốt vào. Thủ pháp thi châm của Nhạc Thiên Tuyết không giống người bình thường, hơn nữa vị trí huyệt đạo thi châm cũng là có khác, đó phong cách đặc biệt của nàng. ​Nguyên Thiên Tứ vốn muốn học hỏi nhưng hắn hiện tại phải xử lý miệng vết thương của Chiến Liên Thành, cũng không nhìn thấy.

Chỉ là sắc mặt Nhạc Thiên Tuyết hơi ngưng lại, nói: "Cổ trùng quá mạnh mẽ, nãy đến giơ ta vẫn không trừ được, chúng ta tìm một chỗ dừng chân, đừng ở lại đây."

​Nguyên Thiên Tứ lúc này cũng đã xử lý tốt miệng vết thương, chẳng qua là Chiến Liên Thành vẫn chưa tỉnh lại. ​Hắn nói: "Đằng trước là Trịnh Châu rồi, chúng ta đi chỗ nào?"

​"Nơi đông người có thể sẽ có tai mắt của hoàng thượng, chúng ta nên tìm sơn động quanh đây." Nhạc Thiên Tuyết nói.

​Nguyên Thiên Tứ ừ một tiếng, hai người lại hợp lực đưa Chiến Liên Thành lên xe ngựa, để Nguyên Thiên Tứ điều khiển xe ngựa. ​Hắn vừa chạm đến tay Nhạc Thiên Tuyết nhưng tay nàng lại lạnh như băng, hắn đã nói: "Thiên Tuyết, chưa bao giờ thấy ngươi  sợ hãi như thế, hôm nay ngươi sao vậy?"

​Nhạc Thiên Tuyết nhất thời nửa khắc cũng không giải thích được, nàng chỉ quay đầu lại nhìn Chiến Liên Thành. ​Nàng nói: "Không có gì, chỉ là sợ bị Hoàng Thượng bắt được hầm lên ăn mà thôi."

​Nguyên Thiên Tứ cả kinh, "Ngươi đừng làm ta sợ!"

​Nhạc Thiên Tuyết cười khúc khích, "Có cần phải sợ hãi như vậy sao? Hiện tại hoàng thượng cũng không dám đối xử với ta như thế, dù sao hắn còn muốn dựa cha ta."

​"Đó là vì hiện tại Hoàng Thượng cùng Chiến vương gia càng đấu càng lợi hại." Nguyên Thiên Tứ kêu lên một tiếng cảm thán.

​Xe ngựa đi đến bên dòng suối thì dừng lại, dù sao gần nguồn nước cũng không tệ. ​Nhạc Thiên Tuyết lại để cho Nguyên Thiên Tứ chăm sóc Chiến Liên Thành, tự mình đi xung quanh tìm thảo dược. ​Nguyên Thiên Tứ cảm thấy kỳ quái, dù sao Nhạc Thiên Tuyết đi ra ngoài cũng đã chuẩn bị rất nhiều đan dược, tại sao còn muốn đi tìm thêm?

​Tới khi bầu trời gần tối đen, Nhạc Thiên Tuyết mới trở về, cầm trong tay nhiều thảo dược. ​Nguyên Thiên Tứ đi xung quanh cũng nhặt được củi khô về đốt, gặp Nhạc Thiên Tuyết trở về cũng an tâm.

​"Tại sao ngươi đi lâu như vậy?" Nguyên Thiên Tứ hỏi.

​Nhạc Thiên Tuyết đã nói: "Thảo dược này rất khó tìm, phải đi xa." ​Nàng nói xong liền đem thảo dược đi nghiền nhỏ.

​Nguyên Thiên Tứ thấy nàng gần như không nghỉ ngơi, hơn nữa khi ánh lửa hắt lên còn trông thấy hai tay Nhạc Thiên Tuyết xuất hiện rất nhiều vết xước! ​Hắn liền vội vàng cầm lấy tay nàng, "Ngươi đây là đi đâu hái thảo dược mà trầy da hết thế này?"

​Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, liền rút tay về, rồi nói: "Gần trên tường đá, nếu không thì không có."

​Nguyên Thiên Tứ hít một tiếng, "Cái kia dùng như vậy sao?"

​"Mùi thảo dược này có thể dẫn cổ trùng trong cơ thể Chiến vương gia ra ngoài." Nhạc Thiên Tuyết nói.

​"A? Thì ra là như vậy, có phải tất cả cổ trùng đều như vậy hay không?" Nguyên Thiên Tứ hỏi.

​"Nuôi được cổ trùng cũng là một kỹ thuật, ta đã từng điều tra, Thái Tử hành cung mua nhiều loại dược liệu này, ta đoán đây là do Viên công tử dùng để nuôi dưỡng cổ trùng đấy, cho nên vẫn là dùng những thứ thảo dược này đem cổ trùng dẫn ra là tốt nhất." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Như vậy sẽ có tác dụng, nếu như ta giết cổ trùng trong cơ thể Chiến vương gia, hắn cũng sẽ trúng độc mà chết vì bản thân cổ trùng kia cũng mang độc."

​"Không thể nào, Viên công kia tử rõ ràng ác độc như vậy!" Nguyên Thiên Tứ hừ một tiếng, cũng có chút tức giận. ​Lần này còn là Chiến Liên Thành cứu bọn họ, cho nên Nguyên Thiên Tứ còn phải cảm ơn, đương nhiên là tức giận thay Chiến Liên Thành. ​

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, "Đúng, bản thân cổ trùng thuật này là tà đạo, nếu cứ đấu chính diện cũng có lợi, nhưng Viên công tử này lại một mực dùng cổ trùng thuật để hại người."

​Nàng cũng có hơi phẫn nộ, trước kia một lần giờ lại thêm một lần, bấy nhiêu đã đủ làm cho Nhạc Thiên Tuyết muốn đem Viên công tử kia mà thiên đao vạn quả (phanh thây xé xác) rồi.

Vừa nói chuyện, Nhạc Thiên Tuyết vừa chuẩn bị kĩ thảo dược. ​Nàng để qua một bên, một mùi nhàn nhạt liền truyền ra. ​Nàng mới vừa rồi còn thuận đường hái được thêm trái cây, hiện tại cùng Nguyên Thiên Tứ ăn đỡ đói.

​Nguyên Thiên Tứ nhìn chằm chằm vào thảo dược kia, trong chốc lát, quả thật là có một con côn trùng màu đen nho nhỏ bò đến chỗ đó, chậm rãi ăn thảo dược kia.

​Nguyên Thiên Tứ có chút hưng phấn, "Cái này thực sự có tác dụng!"

​Nhạc Thiên Tuyết liếc mắt nhìn, lập tức bắn ra một ngân châm, giết chết cổ trùng kia. ​Nàng nhẹ nhàng thở ra, cổ trùng thuật đối với nàng mà nói đương nhiên không phải là việc khó gì, nhưng nếu nàng ra tay chậm, Chiến Liên Thành có khả năng không sống qua đêm nay.

​Xem ra, Viên công tử kia không thể không loại bỏ.

​Giải quyết xong cổ trùng là một chuyện, Nhạc Thiên Tuyết lại đi xem Chiến Liên Thành. ​Mạch tượng của hắn đã ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng đã mất máu quá nhiều, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể trở về. ​Nhưng đã có đan dược của nàng, tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ là khoảng nửa đêm, Chiến Liên Thành hơi có triệu chứng bắt đầu sốt cao. ​Nhạc Thiên Tuyết bên cạnh chăm sóc Chiến Liên Thành, bị hắn thì thào tự nói làm cho tỉnh lại. ​Nàng tranh thủ sờ lên trán hắn, quả thật là rất nóng. ​Nàng vội vàng đem đan dược hạ sốt cho Chiến Liên Thành ăn vào, một lần nữa lau mồ hôi cho hắn vì toàn thân hắn đều đã đầy mồ hôi.

​Nàng nhích tới gần, lúc này mới nghe thấy Chiến Liên Thành thì thầm tên của một người, Dao Dao. ​Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, qua rất lâu, nàng lúc này mới thả lỏng tâm tình. ​Quả nhiên, Chiến Liên Thành đối với nàng cũng chỉ là nổi lên chút hứng thú chứ không phải thật sự. ​Cho dù là thật sự, thì nam nhân nơi này đều có tam thê tứ thiếp, cũng không phải là điều nàng muốn. ​Nàng lại vội vàng lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan gì đến nàng.

​Đêm nay, Nhạc Thiên Tuyết lại không ngủ được, cho đến lúc trời sáng Chiến Liên Thành mới hạ sốt. ​Nhạc Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới an tâm nghỉ ngơi một lúc.

​Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua rèm vải chiếu đến trong xe ngựa, Chiến Liên Thành bỗng nhiên mở mắt. ​Mặc dù hắn trông khá tiều tụy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ khuynh thành của hắn. ​Con ngươi đen nhánh quét qua, bắt gặp Nhạc Thiên Tuyết trong tay còn cầm khăn mặt, dựa vào ở một bên mà ngủ. ​Chiến Liên Thành thấy nàng như thế, lập tức mọi tức giận cũng đều tiêu tan.

​Vết thương trên người hắn cũng đã được xử lý qua, đều băng bó kỹ lưỡng. Nhưng hắn lại đột nhiên nhớ tới một việc, liền đưa thay sờ lên mặt mình.

Động tác này lập tức đánh thức Nhạc Thiên Tuyết, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, "Chiến Vương gia... Ngươi làm gì vậy?"

​Chiến Liên Thành thanh âm trầm thấp, "Nhạc Thiên Tuyết, nàng xem mặt bổn vương một chút."

​Nàng dụi dụi con mắt, nhìn thoáng qua, nói: "Mặt của ngươi làm sao?"

​Chiến Liên Thành thấy bộ dạng của nàng không có chút nào sợ hãi thì cũng cảm thấy kỳ quái, đây chẳng phải là bị hủy dung sao? ​Hắn nhíu mày, "Không ngờ nàng cũng không để ý đến tướng mạo người khác."

​"Ta đương nhiên là để ý." Nhạc Thiên Tuyết nói, liền nhớ lại hôm qua Chiến Liên Thành trúng cổ trùng thuật, khuôn mặt kia đích thật đã gần tới mức hủy dung, nhưng bây giờ đã không sao rồi. Nàng suy nghĩ một chút, liền trêu ghẹo nói, "Nhưng đó là mặt của Chiến vương gia, cũng không phải mặt của ta, ta có cái gì phải để ý đây?"

​Chiến Liên Thành nghe thấy câu nói kia, lập tức trầm mặt, hắn đưa tay lên sờ, tự mình cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng lúc đó vội vã muốn đi tìm Nhạc Thiên Tuyết nên cũng không quản nhiều.

​Hắn nói: "Nhạc Thiên Tuyết! Hai chân bổn vương đã như vậy, khuôn mặt đáng để tự hào hiện tại cũng bị hủy, nàng lại còn vui mừng sao?"

​Nhạc Thiên Tuyết lui về phía sau một chút, nói: "Dù sao Chiến vương gia là dựa vào thực lực, vì sao lại còn muốn dựa vào dung mạo để ăn cơm? Thật là không hợp đạo lý!"

​Chiến Liên Thành cũng có chút không vui, thực không biết mình rời đi lại gặp vận rủi gì. ​Hắn hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới Nhạc Thiên Tuyết. ​Hủy dung không sao, nhưng vừa rồi Nhạc Thiên Tuyết nói nàng để ý, tự nhiên tâm tình hắn lại buồn bực. ​Vốn nàng vừa thấy hắn đã bỏ chạy, hiện tại nhan sắc hắn cũng không có, đoán chừng Nhạc Thiên Tuyết sẽ càng thêm chán ghét.

Nhưng lát sau ​Nhạc Thiên Tuyết lại đẩy Chiến Liên Thành, nhẹ giọng nói: "Chiến Vương gia, ta muốn xem vết thương của ngươi để bôi thuốc, ngươi đừng cử động."

​Chiến Liên Thành cũng mặc kệ nàng, không sai, hắn đang tức giận. ​Nhạc Thiên Tuyết bôi thuốc rất nhẹ nhàng, những việc này nàng làm cũng đã quen. ​Chiến Liên Thành quay đầu, trông thấy ánh mắt nàng chăm chú, hắn bỗng nhiên lại hỏi: "Vì sao lại một mình bỏ trốn?"

​Nhạc Thiên Tuyết ngừng tay lại, mím môi, "Ta không bỏ trốn một mình, không phải còn có sư phụ sao? Ta đang cùng hắn trở về Dược Vương Cốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro