Chương 113: Đảo ngược tình thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con mẹ nó, miệng lưỡi ngươi thật sắc sảo, mấy lần ta đã muốn giết chết ngươi." Viên Phong nói, "Lúc này còn dám tới khiêu khích ta, chủ tử của ngươi là ai?"

Ân Tô Tô đưa tay vuốt tóc, khẽ cười một tiếng, "Ta là Quỷ Y cô nương, cho tới bây giờ đều không làm việc vì bất kỳ cái gì khác, chỉ làm việc vì tiền."

Viên Phong nhíu mày, ý tứ của Hoàng đế chính là, nếu Quỷ Y cô nương chịu hàng phục thì đừng giết nàng, dù sao có nhiều nhân tài làm việc cho triều đình cũng là việc tốt, huống chi Hoàng Đế còn muốn sống lâu trăm tuổi.

Viên Phong nói: "Vậy cũng tốt, chủ tử của ta muốn gặp ngươi! Nhiều tiền hơn nữa cũng đều có thể cho ngươi!"

Ân Tô Tô nhíu mày, "Thật vậy sao? Nhưng ta và ngươi cũng không thể cùng tồn tại a, bởi vì ta rất ghét ngươi."

Dứt lời, Ân Tô Tô bỗng nhiên ra tay! Nàng bay nhào tới, Viên phong lại càng hoảng sợ, dù sao võ công của hắn cũng chỉ ở mức tầm thường! May mắn hắn đã mang đến mấy phong ảnh thị vệ, phong ảnh thị vệ kia liền lập tức hành động, định bắt Ân Tô Tô! Nhưng cũng ngay lúc này, không biết vật gì đột nhiên rơi xuống, nổ tung trên mặt đất, sau đó phát ra một luồng ánh sáng khiến mắt của mọi người căn bản không thể nhìn thấy gì! Tất cả mọi người rơi vào trạng thái mù tạm thời, Viên Phong kinh sợ kêu một tiếng, cổ áo đã bị người nào đó nắm được, chớp mắt đã bị kéo đi.

Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, xem ra tự nàng đã thành công làm được đạn tia chớp, giữ chân được đám phong ảnh thị vệ . Tuệ Giác đại sư trông thấy phía dưới phát ra ánh sáng, cũng kinh sợ, liền hỏi: "Cái kia là vật gì a? Thật đúng là thần kỳ!"

"Chỉ là do ta mò mẫm làm ra thôi!" Nhạc Thiên Tuyết đem cung tiễn ném sang một bên.

"Nhạc thí chủ thật đúng là đa tài đa nghệ." Tuệ Giác đại sư nói, "Thảo nào...thảo nào..."

Ông lại phát ra một tiếng cảm thán.

Nhạc Thiên Tuyết nghe ngữ khí của ông, cảm thấy tiếng cảm thán của ông hình như không phải đơn giản như vậy, sau đó Tuệ Giác đại sư lại nói: "Văn Trí* sư huynh đã đi nửa tháng, không biết đã có chuyện gì mà huynh ấy kéo dài thời gian lâu như vậy."

Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: "Đại sư có chuyện gì phải ra ngoài? Có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Nhưng khi đó Văn Trí đại sư nói, nếu trong vòng một tháng mà ông vẫn chưa trở lại, thì phần lớn là lành ít dữ nhiều. Nghĩ vậy, Nhạc Thiên Tuyết cũng cau mày, Văn Trí đại sư cùng Chiến Liên Thành có chút liên quan, chỉ là không biết có liên quan gì, thật làm cho người ta khó hiểu.

Tuệ Giác đại sư song chưởng hợp nhất, liền nói: "Nếu đến lúc đó Văn Trí sư huynh vẫn không trở lại, mời Nhạc thí chủ vào ngày sinh nhật thứ mười bảy lại tới Thiên Phật tháp một lần."

Nhạc Thiên Tuyết có chút kì quái, hỏi: "Tại sao lại muốn ta đến vào sinh nhật?"

"A, là như vậy, bởi vì Văn Trí đại sư đã sớm chuẩn bị lễ vật mừng sinh nhật cho thí chủ, đến lúc đó chúng ta sẽ giao lại cho cô." Tuệ Giác đại sư nói.

Nguyên lai là như thế, Nhạc Thiên Tuyết giờ phút này cũng cảm thấy Văn Trí đại sư cũng không tệ, lại vì nàng mà chuẩn bị lễ vật sinh nhật, nhưng cũng phải đợi thêm vài tháng nữa. Chỉ chốc lát sau, đã có người xâm nhập cửa Thiên Phật tháp, đó là ba tên phong ảnh thị vệ, vừa mở miệng đã nói: "Lục soát!"

Nhạc Thiên Tuyết vừa trông thấy, trong lòng liền cả kinh, xem ra đã đoán được nàng phóng tên từ Thiên Phật tháp, nếu như bị bắt được, nàng khẳng định khó có thể thoát thân! Nàng liền tranh thủ thu lại đồ đạc, phong ảnh thị vệ kia đã dùng khinh công bay vọt lên, qua mỗi tầng của Thiên Phật tháp đều quét mắt nhìn một lượt, nếu Nhạc Thiên Tuyết còn không đi, khẳng định sẽ bị lục soát. Nhưng nàng vừa cúi đầu nhìn lại phát hiện bên dưới còn có  xích y vệ. Chết tiệt, nếu đi xuống cũng sẽ bị phát hiện.

Tuệ Giác đại sư nhìn thấy phong ảnh thị vệ đã sắp lên đến chỗ hai người, liền vội vàng nói: "Nhạc thí chủ, bên này!"

Ông chạm vào cơ quan trên tường, một tượng Phật tượng liền di động, mở ra phía dưới lại có một khoang rỗng có thể ẩn thân. Nàng vội vàng nhảy xuống, Tuệ Giác đại sư liền đem Phật tượng dời về chỗ cũ. Mà ngay lúc này, ba phong ảnh thị vệ đã đến tầng thứ năm, nhìn không thấy người liền tiếp tục đi lên. Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng thở ra, tượng Phật còn lưu lại một khe hở, ánh sáng phía trên chiếu xuống, nàng ở trong khoang cũng không đến mức quá tối, nhưng trong khoang quá nhỏ, tay nàng vừa tùy tiện sờ đã chạm vách tường, chỉ có điều vừa chạm vào vật gì đó lồi lõm. Nàng sinh lòng kỳ quái, lại sờ lên, sau đó nhắm mắt lại, thật sự rõ ràng cảm nhận được trên vách tường này có khắc chữ.

Chỉ có rải rác vài chữ.

Nàng kiên trì chờ đợi, mong phong ảnh thị vệ nhanh rời đi. Phong ảnh thị vệ lục soát không thấy người, lại lưu luyến trong chốc lát rồi không cam lòng rời đi. Nhưng đêm nay kinh thành nhất định sẽ không bình an, cũng không biết Ân Tô Tô bên kia thế nào. Tuệ giác đại sư lúc này mới dời tượng Phật để Nhạc Thiên Tuyết đi ra. Nhạc Thiên Tuyết thở hổn hển vài hơi, trên người đều dính một chút bụi bặm. Sau khi nàng đi ra, bảo Tuệ Giác đại sư ngưng lại rồi tự mình mang một ngọn nến đến chỗ cửa động.

Quả nhiên chính là một hàng chữ, Nhạc Thiên Tuyết đọc: "Tứ thú hộ tống đoạt thiên hạ?"

Tuệ Giác đại sư ngẩn người, "Cái này có nghĩa là gì?"

Nhạc Thiên Tuyết lắc đầu: "Đại sư không biết làm sao ta có thể biết, ở đây có một câu, không biết Thiên Phật tháp này còn có chỗ nào như vậy hay không, để xem chỗ khác có còn hay không."

Tuệ giác đại sư nói: "Có, mỗi tầng một đều có một chỗ ẩn mình như vậy."

Sau đó Tuệ Giác đại sư đi thương lượng với các đại sư khác một chút, bọn họ đều ngạc nhiên, trước giờ lại không phát hiện ra chuyện này, liền đồng ý đi xem chín chỗ còn lại. Nhưng kiểm tra qua một lượt, bọn họ cũng phát hiện chỉ có bốn cái cửa động khắc chữ viết. Nhạc Thiên Tuyết xếp theo thứ tự của các tầng.

Vương Tông dũng mãnh thắng cuồng phong.

Tứ thú hộ tống đoạt thiên hạ.

Phật Đạo vô biên độ linh hồn.

Chúng tiên chúc mừng vạn dân an.

Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, đây là thứ gì... Nàng còn tưởng rằng sẽ tìm được một tấm bản đồ kho báu, không ngờ chỉ  là vài câu từ nhàm chán. Nhưng các vị đại sư lại vui mừng tụ lại.

"Vương Tông là tổ tiên của Hoàng Đế tiền triều, theo như lời đồn, là một người rất dũng mãnh."

"Đúng vậy a đúng vậy a..."

"Vương triều Vương Thị đã cường thịnh mấy trăm năm, chỉ tiếc..."

Các vị đại sư lại dừng lại một chút, mỗi người đều cảm thấy thương cảm. Nhạc Thiên Tuyết nhìn thấy vậy, nghĩ Thiên Phật tháp chính là do tiền triều còn sót lại, các đại sư tự nhiên cũng hướng về tiền triều. 

Nhạc Thiên Tuyết bên này khá bình tĩnh, nhưng Ân Tô Tô bên kia lại không thuận lợi như vậy. Nguyên Thiên Tứ vừa mới bắt được người, liền đem Viên Phong nhét vào trong thùng gỗ bên cạnh. Ân Tô Tô vội vàng cởi áo ngoài ra, cùng với Nguyên Thiên Tứ giả trang thành người đảo dạ hương**, đẩy xe gỗ đi ra.

Nhưng không thấy Viên Phong, kinh thành tự nhiên là có chút rối loạn. Phong ảnh thị vệ đều tách ra tìm người, mà quân lính xích y vệ cũng từ trong nội cung đi ra hỗ trợ. Tất cả người trên đường đều bị nghiêm tra. Ân Tô Tô cùng Nguyên Thiên Tứ đương nhiên sẽ không đưa Viên Phong về phủ tướng quân, dù sao đường cũng quá xa.

Phía trước là xích y vệ, phía sau là phong ảnh thị vệ. Ân Tô Tô thầm kêu một tiếng không tốt, dù sao chỗ này còn cách nơi bọn họ chuẩn bị ẩn thân một con phố. Nguyên Thiên Tứ có chút khẩn trương, "Làm sao bây giờ? Nhất định bọn họ sẽ chặn chúng ta lại!"

Ân Tô Tô nhíu mày: "Ta đã sắp xếp người náo loạn bên kia, cũng không biết tại sao lại vô thanh vô tức như vậy."

"Này! Hai người đảo đêm hương kia! Đứng lại!" Xích y vệ nhìn thấy hai người bọn họ liền lập tức chặn đường.

Ân Tô Tô cùng Nguyên Thiên Tứ giả vờ như không thấy, tiếp tục đi lên phía trước. Xích y vệ lập tức tiến lên, rút đao về phía bọn họ, "Ta bảo các ngươi ngừng, các ngươi còn muốn làm gì đó?"

Ân Tô Tô cùng Nguyên Thiên Tứ đều là dùng vải trắng che mặt, dù sao những người đảo dạ hương đều có thói quen này. Nguyên Thiên Tứ vội vàng nói: "Vị đại nhân này, chỉ là chúng ta không nghe thấy, xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Xích y vệ liền lườm bọn họ, sau đó liền đi mở thùng gỗ dạ hương ra, lập tức một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên! Những xích y vệ lập tức lui ra phía sau vài bước, xem ra những người này đúng là người đảo dạ hương. Bọn họ tiến sát lại nhìn, cái kia quả thật chính là dạ hương, căn bản không có thứ khác nói chi là một người. Xích y vệ phất tay, "Đi nhanh lên! Đêm nay tranh thủ thời gian về nhà sớm đi!"

"Tạ đại nhân!" Nguyên Thiên Tứ đáp, sau đó lập tức đẩy xe rời đi. Qua phố kia, hai người mới thở phào nhẹ nhõm. Ân Tô Tô nói: "May mắn nghe theo lời Tuyết Nhi, nếu không chúng ta nhất định bị bại lộ."

Nguyên Thiên Tứ cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía, dù sao nếu như vừa rồi làm không tốt thì hai người đều sẽ bị bắt. Hai người đi một lát, đến một ngõ nhỏ thay cái thùng gỗ lớn, thùng nước kia mới chứa Viên Phong. Những xích y vệ đã kiểm tra bọn họ, tất sẽ không kiểm tra lại, hai người rất thuận lợi đẩy xe gỗ đến thành đông xóm nghèo, lúc này mới đem xe gỗ vứt bỏ.

Ân Tô Tô cùng Nguyên Thiên Tứ ở lại bên ngoài một đêm, đợi hừng đông mới trở về phủ tướng quân. Đêm nay quả nhiên là một mảnh hỗn loạn, xích y vệ tìm người khắp nơi nhưng lại cũng rất giống Chiến Liên Thành lúc trước, không tìm được gì. Hai người trở lại phủ tướng quân không gặp Nhạc Thiên Tuyết còn tưởng rằng Nhạc Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện, Ân Tô Tô không yên lòng, muốn đi ra ngoài tìm Nhạc Thiên Tuyết.

Nhưng cũng lúc này, Nhạc Thiên Tuyết đang trên đường. Vì tối hôm qua khắp kinh thành bị lúc soát, người trên phố không nhiều lắm. Nhạc Thiên Tuyết vừa vặn bị Ngọc Chỉ Dương đặt trường kiếm trên cổ, sắc mặt nàng không thay đổi, nếu như nàng đi được một bước này, đương nhiên đã tính đến ngày hôm nay, bởi vì Ngọc Chỉ Dương là người duy nhất biết nàng là Quỷ Y cô nương.

Viên Phong bị bắt, Ngọc Chỉ Dương nhất định hoài nghi đến nàng.

Nàng trầm mặt, nói: "Tam hoàng tử, nếu muốn bắt ta thì đừng lãng phí thời gian. Nếu không phải bắt, vậy thả ta đi, ta còn muốn về phủ tướng quân ăn cơm."

Ngọc Chỉ Dương vừa đau lòng, lại bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng rất tức giận.

"Vì sao ta hết lần này đến lần khác cho nàng cơ hội, nàng đều không trân trọng?" Ngọc Chỉ Dương nhẹ nói.

Người qua lại trên đường đều ngạc nhiên nhìn bọn họ.

Nhưng vì trước mắt còn đang bận rộn, mọi người đều không dám dừng lại.

* Vốn vị đại sư này tên Văn Trí, lúc đầu mình chỉ chỉnh sửa dựa trên bản web, k tham khảo bản convert nên để là Trí đại sư.
** Nguyên văn trong bản convert thì từ này là "đảo đêm hương" mà đêm = dạ nên mình để dạ hương cho nó màu mè tí :))) Vốn mình cũng k biết nghề này là nghề gì, tìm quài k biết cái nghề nào như vậy nên đành để nguyên.

Mình biết mình up truyện khá lâu, thường xuyên ngâm giấm và trễ hẹn :))) nên bạn nào nóng lòng muốn đọc thì mình khuyên nên tìm bản convert bằng tên Y Phẩm Ngạo Thê mình để ở phần tên truyện ấy (wattpad cũng có) vì bản convert mình thấy còn dễ hiểu và đầy đủ hơn bản web rất nhiều.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro