Chương 115: Được mời vào cung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Liên Thành liền có chút tức giận, bởi vì hắn mặt dày nói nhiều như vậy mà nàng lại chỉ nói một câu như ghét bỏ hắn!

Hắn thở phì phì buông nàng ra, đồng thời quay mặt đi, mặc kệ Nhạc Thiên Tuyết .

Nhạc Thiên Tuyết cảm nhận được cơn giận của hắn, trong lòng cũng có hơi run rẩy, hình như hắn tức giận, nàng cũng không an lòng.

Nàng rũ mắt xuống, mới chậm rãi nói: "Chiến vương gia, ngươi thật xác định ngươi thích ta sao?"

Nhạc Thiên Tuyết mặc dù đã sống qua hai đời, nhưng nàng trước đây bị ép làm gia chủ của Đường môn, trừ chế thuốc chính là chế thuốc, bên dưới còn có một đám người đi theo, nàng sao có thể nói chuyện yêu đương với nam nhân.

Hơn nữa, nàng là Đường môn gia chủ, theo cách nhìn của người ngoài, nàng chính là một nữ nhân chuyên nghiên cứu trung y cứng nhắc! Mà người hiểu nàng, lại bởi vì thân phận của nàng mà không dám tiếp cận.

Cho nên, kiếp trước Nhạc Thiên Tuyết chưa từng phát triển tình cảm với bất kì nam nhân nào.

Cũng bởi vì như vậy, nàng có thói quen giao tiếp với nam nhân giống như nàng với Nguyên Thiên Tứ vậy, quan hệ rất dễ thân thiết.

Nàng hiện tại không dám xác định, bởi vì Chiến Liên Thành luôn cao quý lãnh diễm, làm sao có thể nhìn trúng nàng chứ?

Ảo giác, cái này nhất định là ảo giác!

Chiến Liên Thành bị lời kia của nàng làm giận điên lên, trừng nàng liếc mắt một cái, nói: "Nàng cảm thấy thế nào mới là xác định, bây giờ lập tức đến tướng quân phủ của nàng đặt sính lễ sao?! Hử!?"

Nhạc Thiên Tuyết bị hoảng sợ, vội vã giữ tay hắn, "Không nên không nên! Như vậy quá đột ngột!"

Nếu để cho Nhạc Hòa biết, nhất định ông sẽ bảo hai người bọn họ dám thông đồng với nhau, cư nhiên gạt ông lâu như vậy.

Nếu như Chiến Liên Thành thực sự làm được một bước này, thì thật sự là hù chết toàn bộ người trong kinh thành, dù sao Chiến Liên Thành trước giờ vốn không gần nữ sắc, hơn nữa trong cảm nhận của bách tính cũng là một người không thể xâm phạm .

"Bản vương chỉ muốn muốn nói cho nàng biết, bản vương không phải nói đùa. Bản vương thích nàng, dù cho hôm nay liền đi hạ sính thì cũng không sao cả, nàng hiểu không?" Giọng điệu Chiến Liên Thành mềm mại, hắn cũng chỉ có thể ôn nhu như vậy với Nhạc Thiên Tuyết.

Nhìn vừa rồi hù Nhạc Thiên Tuyết sợ đến như vậy, hắn cũng không biết nói như thế nào .

Cũng không biết vừa rồi có phải quá nóng vội hay không, nên bây giờ mới khiên Nhạc Thiên Tuyết không kịp tiếp thu, hắn nghĩ một chút, lại nói: "Bản vương không miễn cưỡng nàng, nhưng bản vương...xin nàng, đừng nói những lời tuyệt tình với bản vương như vậy. Trước khi hết thời gian một tháng, nàng có thể nhận lời không?"

Nhạc Thiên Tuyết vẫn cúi đầu, tim đập như nai con nhảy loạn trong lồng ngực.

Nàng trầm mặc không nói, nhưng Chiến Liên Thành đã từng bước lui về phía sau, với hắn điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là hướng về nàng, bảo vệ nàng.

Lát sau, Nhạc Thiên Tuyết mới ừ một tiếng.

Trong lòng nàng đều đã lộn xộn hết cả lên, vẫn sợ nếu Chiến Liên Thành biết nàng chính là Quỷ Y cô nương, khi đó còn có thể thích nàng không?

Nhạc Thiên Tuyết thật không dám tưởng tượng.

Nàng kỳ thực cũng không muốn quá mức thân cận với Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ Chiến Liên Thành như vậy, lòng nàng cũng mềm nhũn ra.

Nàng nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, nói: "Được."

Chiến Liên Thành liền vui vẻ, bất quá hắn vui sướng cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ là con ngươi sáng lên không ít.

Hắn lại nói: "Vậy ngoan."

Nhạc Thiên Tuyết nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, chợt nhớ tới một việc, hỏi lại: "Chiến vương gia, Dao Dao là ai?"

Chiến Liên Thành nghe thấy tên này, sắc mặt lập tức chìm xuống, thần thái trong mắt cũng biến mất. Trông hắn âm u đến đáng sợ.

Hơn nữa tay hắn vốn đang đặt lên đùi đã nắm chặt lấy đầu gối.

Giọng hắn lại trở nên lạnh lùng, "Dao Dao?"

"Lúc ngươi phát sốt đã nói ra cái tên này." Nhạc Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu nói: "Ta chỉ sợ Chiến vương gia đã có người khác trong lòng."

Nhạc Thiên Tuyết vẫn nhớ chuyện này, hôm nay nàng không nhịn được nói ra.

Sắc mặt Chiến Liên Thành đen thui, dường như chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ bị hắn giết chết.

Nhạc Thiên Tuyết hiện tại cũng không hề sợ sệt, bởi vì nếu không tìm hiểu rõ nàng sẽ không thể an tâm.

Chiến Liên Thành cuối cùng mới cứng rắn nói một câu nói: "Người này, sau này không được nhắc lại."

Nhạc Thiên Tuyết lập tức cảm thấy kỳ quái.

Chiến Liên Thành quay mặt đi, không muốn để ý tới Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết trong lòng có chút ủy khuất, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do nàng vạch trần Chiến Liên Thành nên mới khiến hắn tức giận.

Như vậy cũng tốt, hắn đã có người trong lòng, vậy hà tất lại nói thích nàng.

Mắt thấy sắp tới tướng quân phủ, nàng liền xích tới gần cửa xe ngựa, chuẩn bị xuống xe.

Hai người lại lần nữa tan rã trong không vui, mà Nhạc Thiên Tuyết lại không có nửa phần tiếc nuối.

Nhưng khi phu xe dừng xe ngựa lại, ngay thời điểm Nhạc Thiên Tuyết muốn xuống xe, Chiến Liên Thành lại nhìn nàng, nói: "Nàng tên Vu Dao, là tiểu sư muội của bản vương, không hơn."

Nhạc Thiên Tuyết sửng sốt, không ngờ Chiến Liên Thành lại giải thích.

Tiểu sư muội? Không hơn?

Lại cảm giác trong lời của hắn có điểm không đúng

Nhạc Thiên Tuyết không sợ chết, nói: "Nói như vậy hai người còn là thanh mai trúc mã!"

Nàng quay đầu lại đi xuống xe ngựa, Hạo Nguyệt cũng không biết vì sao Nhạc Thiên Tuyết bỗng nhiên tức giận như vậy, lại thấy Nhạc Thiên Tuyết đi vào tướng quân phủ, nàng cũng không ngăn cản.

Nàng quay lại nhìn Chiến Liên Thành trong xe ngựa, sắc mặt cũng không được tốt: "Vương gia, người vừa nhắc đến người đó?"

Hạo Nguyệt mơ hồ, hình như nghe thấy tên Vu Dao.

Nàng cho rằng, Chiến Liên Thành cả đời cũng sẽ không nhắc lại cái tên này.

Đối với Chiến Liên Thành mà nói, đây là một loại tâm bệnh khó có thể chữa khỏi, tám năm này, Chiến Liên THành chưa từng nhắc lại cái tên này!

Chiến Liên Thành quay đầu, sắc mặt đã xanh mét, lại là có chút âm trầm, hắn lúc này mới nói: "Đi thôi."

Bây giờ, hắn chỉ có thể giải thích như vậy, nói nhiều hơn, hắn không làm được.

Hạo Nguyệt hiểu tâm tình hiện tại của Chiến Liên Thành, vội bảo phu xe trở về Chiến vương phủ .

Mà sau khi Nhạc Thiên Tuyết trở lại tướng quân phủ, phát hiện tướng quân phủ đã loạn thành một đoàn.

Nàng nhìn thấy, liền nhíu mày, "Chuyện gì xảy ra?"

Tăng thúc liền nói: "Sáng nay xích y vệ tới, nói là muốn tìm phản tặc, lật cả phủ lên, nhưng cuối cùng cũng không tìm được cái gì nên liền rời đi."

Cho nên hiện tại tướng quân phủ mới có thể loạn như vậy.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Chỉ là việc nhỏ, đừng khiến cả tướng quân phủ khẩn trương."

Tăng thúc gật gật đầu: "Cũng đã thông báo cho lão gia rồi."

Nàng tiếp tục nhíu mày, lần này mặc dù không có chứng cứ, nhưng lại liên lụy đến tướng quân phủ, nàng chỉ sợ Nhac Hòa sẽ chịu ảnh hưởng.

Nàng suy nghĩ, cũng trở về Thanh Vũ viện.

Nàng đến tiểu khố phòng, kia đều là nàng chất một mớ lộn xộn.

Nguyên Thiên Tứ cùng Ân Tô Tô thấy nàng an toàn đã trở về, rất cao hứng, nhưng thấy nàng gấp gáp tìm đông tìm tây như vậy, cũng cảm thấy kỳ quái.

"Tuyết nhi, bên kia chúng ta đã xử lý xong." Ân Tô Tô nói, "Ngươi lần này hết tìm đông lại tìm tây, đang tìm cái gì vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết liền nói: "Ta nhớ Thái hậu đã cho ta một thứ, ta khi đó không để ý, liền để qua một bên."

Ân Tô Tô trước đây không biết Nhạc Thiên Tuyết, hiện tại Nhạc Thiên Tuyết nói như vậy, nàng cũng giúp không được gì.

Nàng nói: "Gọi Hoa Đào vào tìm giúp đi."

Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới bắt đầu nghĩ tới còn có Hoa Đào đâu, trước đây đều là Hoa Đào chiếu cố cho nàng, vậy khẳng định là biết kia vật kia ở đâu.

Hoa Đào đi tới tiểu khố phòng, thấy Nhạc Thiên Tuyết khắp người chật vật, nhịn không được nói: "Tiểu thư người muốn tìm thứ gì? Nô tỳ tới giúp người tìm là được rồi."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Mấy năm trước, Thái hậu từng thưởng cho ta một cái hộp nhỏ, phía trên có điêu khắc mẫu đơn, có lớp sơn ở trên, muội có biết ở đâu không?"

Hoa Đào nghĩ một chút liền nhớ ra.

Nàng lập tức chuyển ghế, ở trên ngăn tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, giao cho Nhạc Thiên Tuyết.

Trên hộp gỗ nhỏ kia đều phủ kín bụi, nhưng vẫn nhìn ra bộ dáng thập phần tinh xảo.

Nhạc Thiên Tuyết hít sâu một hơi, dùng khăn tay lau sạch bụi, lúc này mới mở ra.

Trong cái hộp kia, có một cây trâm mã não không lớn lắm, mặc dù nhìn bình thường, nhưng khi cầm lên liền biết trâm cài tóc này có chỗ đặc biệt.

Bên cạnh cây trâm cài tóc còn có một ngọc bội nho nhỏ, phía trên có khắc một ngọc tự, nàng đã từng thấy qua ngọc bội của Ngọc Nam Phong, liền biết đây là vật tượng trưng cho hoàng thất.

Thế nhưng ngọc bội kia xa hoa hơn, chất ngọc ấm áp trong suốt, rất không giống cái của Ngọc Nam Phong.

Ân Tô Tô cầm lên nhìn nhìn, nói: "Thái hậu sao có thể cho ngươi thứ này?"

"Khi đó đầu ta không minh mẫn lắm, nhưng Thái hậu nói với ta một câu, có thể giúp ta bảo mệnh khi gặp nguy hiểm, ta trước đây không nhớ kỹ, nhưng hiện tại lại nghĩ tới, cho nên liền lấy ra." Lạc Thiên Tuyết nói.

Nguyên chủ trước đây đúng là không quan tâm chuyện này, dù sao khi đó nguyên chủ chỉ để ý đến Ngọc Nam Phong.

Nhưng bây giờ đối mặt nguy hiểm, Nhạc Thiên Tuyết mới bắt đầu nghĩ tới chuyện này, cũng không biết là có ngụ ý gì.

Nhưng Thái hậu nói như vậy, tự nhiên có đạo lý của nàng, chưa nói Thái hậu còn rất thương yêu nguyên chủ .

Mọi người tới phòng khách, Ân Tô Tô liền đi đóng cửa lại.

Nguyên Thiên Tứ thấy Lạc Thiên Tuyết còn vẫn đùa giỡn cây trâm kia, liền trực tiếp đoạt lấy, đem cây trâm cắm lên búi tóc nàng, nói: "Ngươi đừng cố cái này, hiện tại ta cùng Tô Tô đã bắt được Viên Phong, nhưng lại khiến kinh thành rung chuyển lớn, bọn hắn vẫn đang tìm người đây."

Ân Tô Tô cũng nhíu mày: "Không ngờ chỉ  một tên Viên Phong, lại có thể khiến Hoàng đế quan tâm như vậy."

Nhạc Thiên Tuyết cũng lạnh nhạt nói: "Tam hoàng tử đã biết là ta làm , hiện tại chỉ sợ Hoàng thượng sẽ gây bất lợi cho ta, cho nên các ngươi nghe, mấy ngày nay đi tới chỗ kia trước, nếu như ta có thể bình an , nhất định sẽ quay lại tìm các ngươi."

Nguyên Thiên Tứ nghĩ trước nghĩ sau,  không nhịn được nói, "Xem ra vì lúc chúng ta dẫn dụ Viên Phong đã để lộ sơ hở, thật là phiền toái, vậy ngươi muốn thoát thân thế nào?"

Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết còn liên quan đến toàn bộ tướng quân phủ, đây mới là việc khó.

Nhạc Thiên Tuyết thật sự không muốn liên lụy tướng quân phủ, không muốn làm cho Nhạc Hòa gặp chuyện không may, nhưng bây giờ hình như không thể như ý nàng.

Cho dù đằng trước là sóng to gió lớn, nàng cũng muốn dũng cảm tiến tới.

Nhưng lúc này, Tăng thúc lại tới Thanh Vũ viện.

"Đại tiểu thư, người trong cung đến, nói muốn thỉnh đại tiểu thư cùng Nguyên thần y cùng nhau tiến cung, nghe nói là muốn làm tẩy trần yến cho đại hoàng tử Mục quốc." Tăng thúc nói.

Nhạc Thiên Tuyết cùng Nguyên Thiên Tứ đồng thời nhìn nhau, lúc này trong lòng hai người đều là cự tuyệt.


Chế đã tái xuất giang hồ hiu hiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro