Chương 98: Con gái duy nhất của Nhan gia.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Thiên Tuyết liền bĩu môi, "Nhưng như thế cũng không thể hiện được gì cả."

"Chính xác. Bất quá về sau có mấy lần trùng hợp, nên ta liền có điểm hoài nghi. Lúc nãy ta quả thật nhìn thấy hai tay của ngươi có dính bột thuốc, ta vốn không để ý, nhưng lúc sau thấy bộ dạng Hoàng Huynh như vậy, liền cảm thấy thế gian này ngoài truyền nhân của Dược Vương cốc biết điều chế thuốc, chỉ sợ cũng chỉ có Quỷ Y cô nương có thể chế ra những loại thuốc như vậy."

Ngọc Chỉ Dương vừa cười vừa nói.

Nhạc Thiên Tuyết liền thở dài, nàng một mực đề phòng Chiến Liên Thành, nhưng bây giờ tính sai một người, cũng là nàng sơ sót.

Bất quá việc này cũng chỉ có Ngọc Chỉ Dương biết rõ, chỉ cần Ngọc Chỉ Dương không nói ra, cũng không phải quá nghiêm trọng.

Hơn nữa Chiến Liên Thành cùng Ngọc Chỉ Dương không quá thân quen, vậy cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu: "Được rồi, xem như ta nằm trong tay ngươi. Vậy ngươi nói một chút, ngươi muốn ta trị liệu cho ai?"

Ngọc Chỉ Dương hé miệng cười cười. Khi hai người lên xe ngựa, hắn mới nói: "Nhan Thủy Liên, con gái duy nhất của Nhan gia."

Nhạc Thiên Tuyết sững sờ, nàng nhìn Ngọc Chỉ Dương, nói: "Cái gì? Là nàng?"

Nhan gia gia tộc vinh thịnh trăm năm nay, vẫn luôn là kinh thương.

Nhưng đến thế hệ này, Nhan gia gia chủ chỉ có một người con gái, không có người thừa kế.

Nhưng Nhan Thủy Liên này chính là kỳ tài buôn bán, tuổi nhỏ đã triển lộ thiên phú, Nhan gia gia chủ rất coi trọng nàng, muốn dẹp hết trở ngại, để nàng thừa kế sự nghiệp của Nhan gia.

Chỉ tiếc trời luôn đố kị hồng nhan, về sau không biết Nhan Thủy Liên mắc bệnh gì mà không hề ra khỏi cửa.

Nhạc Thiên Tuyết từng nghe Ân Tô Tô đề cập qua về người này. Ân Tô Tô cũng rất bội phục nàng, bất quá Nhạc Thiên Tuyết cũng chưa từng gặp qua người này, không ngờ Ngọc Chỉ Dương lại muốn nhờ nàng trị liệu cho Nhạc Thủy Liên.

Ngọc Chỉ Dương nói: "Ta với nàng ấy là thanh mai trúc mã. Bệnh của nàng mãi vẫn không thấy khá hơn, dù đã được nguyên lão Dược Vương cốc chẩn trị qua cũng không có chút khởi sắc nào. Hiện tại, ta muốn nhờ ngươi chẩn trị cho nàng một chút."

Nhạc Thiên Tuyết ân một tiếng, liền đáp ứng, "Được, trước mắt ta phải xem là bệnh gì đã. Nhưng ta cũng nói thật cho ngươi rõ, tuy rằng ta giỏi y thuật, nhưng vẫn có những bệnh nan y ta cũng không có khả năng chữa khỏi, ngươi đừng ôm hy vọng quá lớn."

Ngọc Chỉ Dương nhẹ nhàng thở ra, Nhạc Thiên Tuyết đã đồng ý thì không thành vấn đề, dù sao đây cũng là nhiều hơn một hy vọng rồi.

Hắn nói: "Ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi. Việc này cần phải che giấu, nàng đang ở ngoại ô tĩnh dưỡng, chúng ta cẩn thận một chút để không bị người khác phát hiện."

Nhạc Thiên Tuyết cũng có ý này, nên đối với đề nghị của Ngọc Chỉ Dương rất đồng ý.

Về tới phủ tướng quân, Nhạc Thiên Tuyết cũng đang muốn chuẩn bị một chút. Dù sao nàng không biết Nhan Thủy Liên bị bệnh gì, nên chuẩn bị nhiều một chút.

Nhạc Thiên Tuyết sau đó liền nghĩ tới một chuyện, liền gọi Ân Tô Tô vào.

"Ngươi không phải không muốn cho người khác tiến vào phòng luyện dược của ngươi sao? Bây giờ bảo ta đến đây làm chi?" Ân Tô Tô hỏi.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Ta đã đặt trước một cái bẫy, chỉ còn chờ Ngọc Cô Hàn cùng Viên công tử nhảy vào. Nếu như thành công, chúng ta có thể đem Viên công tử đi, nhưng mà ở thời điểm này, ta nhất định phải dạy cho ngươi một thứ."

Ân Tô Tô nghe xong rất hưng phấn, dù sao nàng chờ cơ hội này đã rất lâu rồi.

Nhạc Thiên Tuyết cười cười, nói: "Ta muốn chỉ cho ngươi cách dùng dược liệu, miễn cho đến lúc đó bị lộ."

"A? Vì cái gì?" Ân Tô Tô có chút không muốn, "Ngươi để cho ta cầm dao phay coi như còn được, nhưng lại để cho ta cầm ngân châm, ta thật là muốn khóc."

"Hiện tại, Ngọc Cô Hàn đã bị ta lừa được một chút, cũng không biết Hoàng Thượng có thể phế hắn đi như vậy hay không, bất quá ta muốn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, cho nên ngươi bây giờ phải theo ta học." Nhạc Thiên Tuyết nói, "Ngọc Cô Hàn sẽ không thông minh như vậy mà nghĩ chỉ có Quỷ Y cô nương mới có thể chữa được cổ trùng thuật. Lúc trước hắn đã khiến cha ta hiềm nghi Quỷ Y cô nương, ta nghĩ đều là Viên công tử muốn diệt trừ ta, để hắn trở thành vô địch thiên hạ."

Ân Tô Tô nghe xong, "Nói như ngươi vậy cũng có đạo lý, không ai muốn chính mình có thể bị uy hiếp. Mục tiêu của ta cũng là Viên công tử, ngươi muốn dùng Quỷ Y cô nương dẫn Viên công tử đi ra, ta đây cũng vui vẻ phụng bồi!"

Lúc này đây, nàng nhất định phải tra rõ ràng cha mẹ của nàng tại sao lại bị giết! Thù này cũng không thể cứ như vậy mà quên đi!

Nhạc Thiên Tuyết có chút vui mừng, dù sao Ân Tô Tô biết kế hoạch của mình lại chịu hỗ trợ mình.

Nếu Ngọc Cô Hàn bởi vậy mà rơi đài thì chính là tốt nhất, khi đó Viên công tử sẽ mất đi chỗ dựa, cũng không sợ tìm không thấy hắn.

Ngày hôm sau, Ngọc Chỉ Dương đến sớm đón Nhạc Thiên Tuyết.

Hai người chẳng qua là lấy danh nghĩa cưỡi ngựa đạp thanh. Nhạc Thiên Tuyết còn thuận đường mang theo Ân Tô Tô, như vậy dù người khác nói này nói nọ thì họ cũng có nhân chứng.

Ra khỏi thành, Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới sự tình của Ngọc Cô Hàn, liền hỏi: "Tam hoàng tử, Thái tử điện hạ thế nào rồi?"

"Hôm qua Phụ hoàng rất tức giận, Lương quý nhân vì tự bảo vệ mình, còn đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Hoàng Huynh. Khi đó rất nhiều người nhìn thấy Lương quý nhân có phản kháng nên Phụ hoàng cũng không truy cứu Lương quý nhân." Ngọc Chỉ Dương nói, "Hiện tại Thái Tử hoàng huynh bị giam lỏng trong cung, tự mình hối cải."

"Chỉ tự mình hối cải thôi sao?" Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, "Ta còn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ phế đi Thái Tử đây."

Ngọc Chỉ Dương khẽ cười một tiếng, thanh âm cũng rất ôn hòa, "Thiên Tuyết, ta hôm qua không ngăn cản ngươi, cũng là bởi vì ta biết rõ Phụ hoàng sẽ không phế đi Thái Tử hoàng huynh. Lúc này đây Thái Tử hoàng huynh đích thật làm sai, cho nên muốn để cho hắn bị giáo huấn một chút."

"Nói thật, Thái Tử tư chất tầm thường, cũng không phát triển. Hoàng Thượng chẳng lẽ là vì tình cảm với Hoàng Hậu trước mới như vậy?" Nhạc Thiên Tuyết nói.

Ngọc Chỉ Dương cũng cười cười, chẳng qua là mơ hồ nói một câu: "Mẫu hậu đích thật là rất tốt, đáng tiếc sức khỏe lại không tốt, người duy nhất chỉ lo lắng cũng cho Thái Tử hoàng huynh."

Nhạc Thiên Tuyết đành phải ngậm miệng lại không nói, lúc này đây không thể đem Ngọc Cô Hàn ngã xuống bùn cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Nàng dù sao cũng đã chuẩn bị, chỉ cần dụ được Viên công tử ra, vậy cũng đủ rồi.

Nghe Ngọc Chỉ Dương nói, Nhan gia không chỉ có một trăm năm lịch sử.

Ân Tô Tô cũng thoáng kinh ngạc một cái, nói: "Tiền triều vốn cũng có một Nhan gia, xây dựng được một cơ nghiệp rất lớn. Vậy có phải là cùng một nhà hay không?"

"Đúng vậy, chính là cùng một nhà." Ngọc Chỉ Dương nói, "Lúc ấy Nhan gia chịu ảnh hưởng, về sau không gượng dậy nổi. Nhưng Thái tổ hoàng đế hạ lệnh nâng đỡ một chút, Nhan gia một lần nữa khôi phục lại... Hiện tại Nhan gia coi như là cũng đã theo nghiệp quan rồi, đôi khi cũng có chút đặc quyền."

Nhạc Thiên Tuyết xùy cười một tiếng, "Cái này khó trách Nhan gia lại được như vậy, thì ra là doanh nghiệp nhà nước."

"Doanh nghiệp nhà nước?" Ngọc Chỉ Dương không hiểu câu này lắm.

Nhạc Thiên Tuyết cũng không giải thích, nói: "Dù sao Nhan gia có triều đình làm chỗ dựa, không biết ta nên thu bao nhiêu tiền xem bệnh đây?"

Ngọc Chỉ Dương thấy nàng tham tiền liền không nhịn được cười, "Chắc chắn sẽ không ít đâu. Nếu như ngươi trị lành bệnh cho Nhan Thủy Liên, Nhan gia chủ nhất định sẽ đại báo đáp."

Nhạc Thiên Tuyết liền vui vẻ, vậy cũng là chuyện tốt.

Đến toà nhà ở ngoại ô phía tây, tính ra cũng không lớn, chính là ngôi nhà ba gian.

Người bên ngoài có lẽ cũng không tưởng được, tiểu thư Nhan gia lại tĩnh dưỡng ở nơi này.

Ngọc Chỉ Dương có lẽ đã tới nơi này, cho nên hắn mang theo Nhạc Thiên Tuyết cùng Ân Tô Tô đi vào, đều một đường thông thuận.

Ngôi nhà này có rất nhiều người hầu, Nhạc Thiên Tuyết hiện đang tu luyện võ công cũng cảm giác được xung quanh có không ít thị vệ bảo vệ. Nhan gia đúng là nhà có tiền, người nào cũng như được nuôi dưỡng rất tốt.

Ngọc Chỉ Dương đến khuê phòng trước, nói: "Ta đi vào trước nói với nàng một chút, ngươi chờ một lát."

Nhạc Thiên Tuyết gật gật đầu.

Ngọc Chỉ Dương đi vào không bao lâu thì có tiếng đập phá đồ cùng thanh âm vọng ra: "Ngươi cút! Ta không muốn người khác nhìn thấy ta! Không muốn!"

Nhạc Thiên Tuyết cùng Ân Tô Tô liếc nhau một cái, có chút kỳ quái. Sao tính tình của Nhan gia đại tiểu thư lại nóng nảy như vậy?

Bốn phía người hầu giống như cũng là thói quen, đều đứng bất động ở đằng kia, không có phản ứng gì.

Nhan gia này thật đúng là có điểm kỳ quái...

Lại một lát sau, Nhan Thủy Liên đã bình tĩnh lại, cũng không có một tiếng động truyền ra nữa.

Chẳng qua là Ngọc Chỉ Dương sau khi đi ra, liền nói với nàng: "Thiên Tuyết, Thủy Liên sợ gặp người lạ, hôm nay chúng ta trở về đi."

"Vừa đến đã đi? Cái này chẳng phải uổng một chuyến đi sao?" Nhạc Thiên Tuyết hơi nhíu mày, "Trước kia đại phu có chuẩn đoán nàng bị bệnh gì hay không?"

"Cũng không có." Ngọc Chỉ Dương nói, "Nhan gia chủ rất lo lắng. Hơn nữa, nửa năm nữa là thời gian chọn gia chủ đời kế tiếp, cho nên ống ấy hiện tại rất sốt ruột."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Cái này còn phải tuyển chọn sao?"

"Đó là, nếu không làm gì sai có thể làm gia chủ 10 năm, nếu Trưởng lão đều đồng thuận thì có thể làm thêm 5 năm, như thế suy ra .Bất quá ở đấy không ai có thể làm vượt quá 30 năm, dù sao người vừa có thành tựu khó tránh khỏi sẽ muốn thao túng tất cả." Ngọc Chỉ Dương nói, "Đây là quy củ mấy trăm năm qua của Nhan gia , hiện tại Nhan gia chủ không có nhi tử, nên chỉ có duy nhất tiểu thư là người kế thừa."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Cái kia còn có ai tranh đoạt?"

"Nhan gia chủ có hai đệ đệ, nhưng trong đó có một người cũng không làm nên trò trống gì, hắn có lẽ không có tư cách, nhưng người khác là Nhan Xuyên cũng không tệ." Ngọc Chỉ Dương nói.

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong, nhớ tới mình cũng biết một chút về Nhan Xuyên, không nghĩ tới lại có duyên như vậy.

Nàng gật gật đầu: "Được rồi, vậy bây giờ Nhan Thủy Liên không chịu gặp ta, ta cũng không có cách nào."

Ngọc Chỉ Dương sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ có điểm sầu lo nhưng hắn cũng không nói gì.

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Tam hoàng tử, ngươi thích Nhan Thủy Liên phải không?"

Ngọc Chỉ Dương sửng sốt một chút.

"Ngươi xem ngươi bây giờ lo lắng nhiều như vậy..." Nhạc Thiên Tuyết trêu ghẹo nói, "Điều này cũng không sao, ta nghĩ tới một cái biện pháp."

Ngọc Chỉ Dương cũng không giải thích, hỏi: "Biện pháp gì?"

Nhạc Thiên Tuyết chỉ nháy nháy mắt, không nói rõ.

Sau đó, hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, Ngọc Chỉ Dương đem một sợi chỉ đỏ kéo ra ngoài, đưa cho Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết đứng ở cửa ra vào, bởi vì tiểu thư kia thập phần nóng nảy, không cho phép nàng đi vào.

Ngọc Chỉ Dương hỏi: "Thái y trong cung đều dùng chỉ đỏ như vậy nhưng cũng chỉ lắc đầu, ngươi có nắm chắc không?"

Nhạc Thiên Tuyết ân một tiếng, "Đừng có như vậy coi là thành tựu, bất quá cái này cũng chưa chắc biết là bệnh gì."

Khoảng cách xa, mạch tượng đương nhiên không thể xem xét cẩn thận.

[Đang trong thời gian thi cử nhạy cảm nên chậm trễ xin mọi người thứ lỗi]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro