Chương 9: Gia tộc đại tái.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Gia tộc đại tái.

Mấy ngày này Phong Thần Tịch cũng coi như là sống rất thư thả. Tuy Phong gia đối vị thất thiếu gia này không như thế nào để ý, cũng không thường xuyên mang cơm cho nàng, hoàn toàn là cho nàng tự sinh tự diệt. Bất quá, Phong Thần Tịch trong nạp giới vẫn còn chứa rất nhiều thực vật, quần áo, mấy vấn đề sinh hoạt không làm khó được nàng. Sở dĩ nói nàng sống thư thả là vì trước đây Phong Diệp Linh, Phong Diệp Lam, Phong Vấn Ngôn, Phong Vấn Tâm không còn đến tìm nàng gây phiền toái nữa.

Đại bá Phong Vũ có một nam một nữ là Phong Vấn Ngôn cùng Phong Vấn Tâm. Phong Vấn Ngôn 18 tuổi là đại thiếu gia, còn Phong Vấn Ngôn 12 tuổi là lục tiểu thư.

Nhị bá Phong Kiền cũng có một nam một nữ là Phong Diệp Linh và Phong Diệp Lam. Phong Diệp Linh 17 tuổi, là nhị tiểu thư của Phong gia, Phong Diệp Lam 15 tuổi, ngũ thiếu gia Phong gia.

Tam bá Phong Viễn có lẽ là người đối xử tốt nhất với Phong Thần Tịch kiếp trước. Y thường lệnh cho người hầu mang thức ăn đầy đủ cho nàng. Nếu không nhờ có y, có lẽ Tiểu Thần Tịch cũng không thể sống đến ngày hôm nay.

Phong Viễn tính tình ôn hòa, không có hứng thú với tu luyện huyễn khí nên Phong Vân đối nhi tử này cũng không coi trọng. Kỳ khôi là một người như thế lại sinh ra hai nhi tử là tu luyện cuồng. Phong Minh Phong Liễn là cặp song sinh, nay cũng đã 16 tuổi, nhưng số lần Phong Thần Tịch gặp được bọn họ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bọn họ trừ tu luyện ra vẫn là tu luyện.

Ngoài Phong Minh Phong Liễn, những người khác ngày trước đều thích lấy Phong Thần Tịch ra để trút giận. Nhưng từ khi Phong Thần Tịch trở lại Phong gia, có lẽ Phong Vân đặc biệt hạ lệnh, thêm nữa bọn họ cũng cho rằng nàng sắp chết, nên đều khoanh tay đứng nhìn không tìm phiền toái với nàng. Nàng cũng ngoan ngoãn ở tại Tịch Viện tu luyện không bước chân ra ngoài nửa bước.

Bất quá hôm nay là đại thọ của lão gia chủ Phong Vân, nàng tuy là không được coi trọng, nhưng Phong Thần Tịch vẫn phải tham gia.

Nàng ôm Phong Bạo đang nằm dài phơi nắng trên nhuyễn tháp đặt trong sân, hướng đại sảnh đi tới.

_Mộ Dung Cơ, ngươi đi chết đi!

Phong Thần Tịch đang đi trên đường chợt nghe thấy tiếng của Phong Diệp Linh, tạm thời dừng bước. Nếu nàng nhớ không lầm thì Mộ Thuần Cơ là tứ tiểu thư của Mộ gia, nhưng từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, việc tụ tập huyễn khí cũng không có tiến triển, cùng Phong Thần Tịch của Phong gia thực tương tự. Nàng quay đầu nhìn, mới thấy bên cạnh hồ sen đang đứng mấy cái thiếu nam thiếu nữ. Bốn huynh đệ tỷ muội Phong Vấn Ngôn , Phong Vấn Tâm, Phong Diệp Lam, Phong Diệp Linh đều ở tại, xung quanh còn có mấy cái đệ tử thế gia đứng bên cạnh. Mà một thiếu nữ gầy nhỏ, tuổi có lẽ chỉ hơn nàng một hai năm, bị bức sát bờ hồ.

_Phong Diệp Linh, ngươi...các ngươi muốn làm gì ta?-Nữ hài kêu là Mộ Thuần Cơ run rẩy, nhu nhược hỏi.

_Cũng không muốn gì, chỉ là chúng ta có chút nhàm chán, muốn cùng ngươi chơi đùa mà thôi.-Phong Vấn Ngôn cười nham hiểm nói, sau đó tiến lên dùng một cái huyễn thuật ném vào trên người Mộ Thuần Cơ, khiến nàng bay vào trong hồ sen.

Mộ Thuần Cơ ở trong nước quẫy đạp kêu cứu, nhưng tuyệt nhiên không có ai tiến xuống vớt nàng ta. Thậm chí tỷ đệ Phong Diệp Linh Phong Vấn Ngôn còn đứng trên bờ cười đùa, mấy tên đệ tử xung quanh cũng thờ ơ không thèm để ý, chỉ lo chụp mông ngựa huynh muội nhà họ Phong.

Phong Thần Tịch vẫn đứng nguyên tại chỗ không tiến lên ngăn cản. Nàng chắc chắn xung quanh có ám vệ, mà trong một ngày trọng đại như thế này, Phong Vân sẽ không để tiểu thư của Mộ gia chết ở trong nhà mình. Nhưng dù vậy, tâm tình của nàng vẫn không hiểu vì cớ gì mà trở nên phiền chán. Có lẽ là bởi vì hoàn cảnh của Mộ Thuần Cơ cùng cố chủ rất tương tự, cho nên nàng mới bị ảnh hưởng đi.

Lúc này Mộ Thuần Cơ ở trong hồ đột nhiên chìm xuống, không còn động tĩnh nữa.

Quả nhiên như nàng dự đoán, lập tức có một bóng đen lao xuống hồ cứu Mộ Thuần Cơ từ trong hồ lên. Là một thị vệ trong phủ.

Thấy có sự cố, những người xung quanh đó cũng dần dần tụ tập lại, thấy không ai tiến lên giúp Mộ Thuần Cơ sơ cứu, Phong Thần Tịch bèn đi tới giúp đỡ.

Những người xung quanh chỉ trỏ hai người, Phong Diệp Linh thấy Mộ Thuần Cơ đã được cứu lên, lại một bộ chỉ cao khí ngang của đại tiểu thư từ trên cao nhìn xuống hai người.

_Phong Thần Tịch, ngươi đang làm cái gì vậy? Dám xen vào chuyện của bổn tiểu thư, không lẽ ngươi cũng muốn có kết cục giống như tiểu tiện nhân kia?-Nói rồi, Phong Diệp Linh liền che miệng cười nhạo đứng lên.

Phong Thần Tịch điểu cũng không điểu nàng ta, chuyên tâm giúp Mộ Thuần Cơ hô hấp trở lại.

Phong Diệp Linh bị không nhìn, sắc mặt lại càng thêm xấu hổ. Một cái phế vật mà thôi, cư nhiên lại dám không nhìn nàng, khiến mặt mũi nàng mất hết, đáng giận! Nàng muốn đem hai cái tiện loại này đánh chết, mới có thể lấy lại mặt mũi của nàng!

_Hừ, ngươi quan tâm đến nàng ta như thế, là phải lòng tiện nhân này hay sao? A, hẳn là đi, một cái phế nam cùng một cái phế nữ, thật sự là tuyệt phối!-Phong Diệp Linh giấu âm độc dưới đáy mắt, lại một lần nữa châm chọc khiêu khích, đổi lại sự tán đồng của những người xung quanh.

Phong Thần Tịch cuối cùng cũng phản ứng lại, lạnh lẽo ánh mắt liếc mắt nhìn chỉ cẩu đang loạn cắn người kia, thị huyết sát khí từ trong mắt ép Phong Diệp Linh hoảng sợ đến lùi lại ra sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Mà những người còn lại lại không hề cảm thấy một tia dị trạng nào.

Cuối cùng cũng thanh tĩnh một điểm. Phong Thần Tịch hài lòng gật gật đầu, tiếp tục chuyên tâm cứu người, đối xung quanh chỉ trỏ làm như không thấy.

Không tới một khắc, Mộ Thuần Cơ cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Nàng ta ho khan vài tiếng, nôn ra mấy ngụm nước lớn, cuối cùng cũng là cứu sống.

_Fuck. Ma Đỉnh tổ chức, các ngươi cho ta chờ! Đợi Ảnh Quỷ ta trở lại nhất định sẽ làm thịt các ngươi!-Mộ Thuần Cơ vừa hô hấp thông thuận, một câu bạo thô khẩu xuất ra, khiến cả đám người trừng lớn hai mắt, bao gồm cả Phong Thần Tịch trong đó.

Những người xung quanh kinh ngạc là vì Mộ Thuần Cơ xưa nay vốn yếu đuối nhút nhát, cho dù nói chuyện cũng luôn luôn nhỏ giọng, bao giờ có thể...mạnh mẽ như vậy? Hơn nữa, nàng ta vừa mới nói cái gì, tại sao bọn họ một chút cũng nghe không hiểu?

Còn Phong Thần Tịch lúc này cũng vô cùng khiếp sợ, không vì cái gì khác, mà là vì..."Mộ Thuần Cơ" dĩ nhiên cũng là một người vừa mới xuyên không. Hơn nữa, nàng lại còn vừa vặn bắt gặp hắn ngay lúc này! Thậm chí ở kiếp trước, nàng cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Ảnh Qủy. Đó là người đứng đầu tổ chức đặc công, có điều trước giờ hai người cũng chưa từng gặp mặt, nhưng như vậy cũng không cản trở dự kích động trong lòng Phong Thần Tịch.

Ánh mắt nàng lóe lóe, không đợi người ở đây kịp phản ứng, liền trước hết mở miệng.

_Mộ tiểu thư, ngươi vừa mới suýt chết đuối, vẫn là để ta mang ngươi đi sân viện của ta nghỉ ngơi đi.

Mộ Thuần Cơ sau khi nhìn kỹ xung quanh, cũng là ngây ngẩn cả người, cứ thế mặc cho Phong Thần Tịch lôi kéo. Mà những người xung quanh cũng chưa kịp ra tiếng ngăn trở thì Phong Thần Tịch cùng Mộ Thuần Cơ cũng đã biến mất.

Vừa tới Tịch viện, Mộ Thuần Cơ liền lấy lại tinh thần, cũng đề cao cảnh giác lên, tránh thoát tay của Phong Thần Tịch, nhìn chằm chằm nàng.

_Ta là Đế Thần.-Phong Thần Tịch không để ý thái độ bất thiện của Mộ Thuần Cơ, thản nhiên nói.

Nghe cái tên này, Mộ Thuần Cơ hai mắt trừng lớn xem Phong Thần Tịch, một bộ không thể tin: "Ngươi...ngươi là vương bài sát thủ Đế Thần?"

Nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Thuần Cơ ngẩn người.

_Chúng ta đang ở đâu?-Qua một vài ký ức còn ở trong đầu nguyên chủ, cộng thêm lúc mới tỉnh dậy những người kia ăn mặc, Mộ Thuần Cơ cũng khẳng định được đây hoàn toàn là một thế giới xa lạ, không phải hiện đại mà nàng sống.

_Huyễn Vu đại lục, một cái huyền huyễn thế giới.-Phong Thần Tịch thành thật trả lời vấn đề của Mộ Thuần Cơ, đợi cho nàng đã tiếp nhận chuyện này, lại lên tiếng hỏi: "Tại sao đỉnh cấp đặc công ngươi lại xuyên đến đây?"

_Ta làm một cái nhiệm vụ tiêu diệt Ma Đỉnh tổ chức, bị âm, cũng bị nổ tung.-Mộ Thuần Cơ chẳng thèm để ý nói. Sau đó lại nhìn Phong Thần Tịch bằng ánh mắt kỳ quái.

_Nếu ta nhớ không lầm thì Đế Thần là nữ đi? Ngươi lại làm sao biến thành nam rồi? Không phải đen đủi đến mức trọng sinh rồi trọng lại cả giới tính nha?-Có thể năng lực thừa nhận của Mộ Thuần Cơ rất cường hãn, hoặc là có Phong Thần Tịch đều là người cùng địa cầu, cho nên nàng cũng không mấy hoang mang, lập tức rất quen thuộc mà đáp bờ vai Phong Thần Tịch bắt đầu nổi lên bát quái.

_Không phải, ta là dùng huyễn khí che giấu giới tính thật.-Phong Thần Tịch đối với tính cách hào sảng của Mộ Thuần Cơ rất là yêu thích, cũng không che giấu, lệnh thất thải vòng tay bỏ công năng biến thân đi.

Thiếu niên trước mắt Mộ Thuần Cơ bỗng nhiên dần thay đổi, những nét mạnh mẽ của nam hài dần bị nhu hòa thay thế, làn da cũng càng trở nên bạch nộn mềm mại, chẳng bao lâu sau một cái tiểu cô nương xuất hiện.

_Wow wow. Đế Thần a, không ngờ ngươi lại là một tiểu mỹ nhân đáng yêu như thế này.-Mộ Thuần Cơ hai mắt mạo hồng tâm, móng vuốt có xu thế hướng mặt Phong Thần Tịch vồ tới.

Đương nhiên Phong Thần Tịch cũng không ngây ngốc đứng đó, vội vàng tránh thoát ma trảo, cũng đổi lại thành hình dáng nam hài.

Mộ Thuần Cơ nhìn nam hài tuấn mỹ trước mắt, có chút ai oán thu lại móng vuốt.

Tiếp theo hai người ở trong viện của Phong Thần Tịch nói lại một chút chuyện khi còn ở hiện đại. Dù kiếp trước chưa từng gặp nhau, nhưng hai người cũng đã nghe danh của đối phương, chẳng những không có địch ý mà ngược lại còn rất có hảo cảm cùng kính ý với người kia, cho nên không lâu hai cái sát thủ và đặc công tới cùng một tinh cầu liền trở thành hảo hữu.

_Cơ nhi!-Khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một thiếu niên chạy tới.-Ca vừa nghe nói ngươi bị rơi xuống nước, không sao chứ?

Thiếu niên này chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo khí chất cương chính, lại có vài phần ôn hòa, mặc bộ y phục màu xanh lục, vẻ mặt lo lắng chạy tới.

Phong Thần Tịch đánh giá người này, cũng bị vẻ anh tuấn của thiếu niên sinh ra vài tia hảo cảm.

_Ca ca.-Mộ Thuần Cơ treo lên khuôn mặt tươi cười, cũng nhào vào trong lòng thiếu niêu, làm nũng nói.-Ta không sao, ngươi không cần phải lo lắng.

Mộ Trác Văn sủng nịnh xoa xoa đầu muội muội ruột của mình, thế này mới chú ý tới Phong Thần Tịch đang ôm Phong Bạo ở một bên.

_Ngươi hẳn là Phong Thần Tịch đi? Ta là ca ca của nàng, Mộ Trác Văn. Cảm ơn ngươi đã cứu muội muội ta.-Mộ Trác Văn đối với nàng chân thành cười.

_Chỉ là chuyện nên làm mà thôi, ngươi không cần cảm tạ ta.-Phong Thần Tịch cũng cười đáp lại.

_Thần Tịch đệ đệ làm người khiêm tốn, thật khiến Văn ca ta bội phục. - Mộ Trác Văn ôm quyền nói.

_Hai người các ngươi đừng khách khí qua khách khí lại nữa, nghe nói đại thọ sắp bắt đầu, chúng ta cũng mau chút đi đến đại sảnh đi.-Mộ Thuần Cơ rốt cuộc chịu không nổi, chen vào nói.

_Nha đầu này, hôm nay sao lại hoạt bát như vậy?-Mộ Trác Văn sủng nịnh quát quát cái mũi nhỏ của nàng, cười mắng. Lại quay đầu sang hỏi Phong Thần Tịch. -Ngươi thấy sao?

_Tốt lắm.-Phong Thần Tịch cười, nhất thời khiến Mộ Trác Văn mê hai mắt.

Mộ Thuần Cơ làm cái mặt xấu với đại ca nàng, sau đó kéo lấy tay Phong Thần Tịch chạy đi, bỏ lại Mộ Trác Văn thấy cảnh này liền bắt đầu càu nhàu lên: "Cơ nhi, một nữ hài tử lại cùng một nam nhân nắm tay nắm chân còn ra thể thống gì? Mau buông Thần Tịch đệ ra."

Năm nay đại thọ của lão gia chủ Phong Vân và gia tộc đại tái gần nhau, cho nên liền cùng nhau tổ chức.

Cái gọi là đại thọ, cũng chính là các gia tộc khác chúc chúc mừng, đưa đưa lễ, ăn uống chốc lát coi như xong, mấu chốt chính là ở gia tộc đại tái. Đây không chỉ là cơ hội cho đệ tử tinh anh trong gia tộc đoạt nổi bật, nhận được sự coi trọng của trưởng bối, còn là dịp Phong gia thể hiện thực lực của mình với gia tộc khác, không tiếng động tuyên bố vị trí đứng đầu của mình.

Thân là ngoại tôn của lão gia chủ, Phong Thần Tịch cũng là phải đưa hắn một phần lễ vật. Mặc dù ai cũng đều biết, vị thất thiếu gia này nghèo túng rớt mùng tơi, ngay cả bữa ăn còn không đủ chứ đừng nói gì đến lễ vật... Lần này Phong Vấn Ngôn, Phong Vấn Tâm, Phong Diệp Linh, Phong Diệp Lam thật ra là dùng hết sức lấy lòng nịnh nọt lão gia chủ, ngược lại Phong Minh Phong Liễn lại không thế nào coi trọng cái này, tùy tiện tìm cái trân bảo coi như hiếm thấy đưa lên.

Lúc Phong Thần Tịch mang một viên dạ minh châu phổ thông dâng lên, bị bốn huynh muội kia cười nhạo một trận a. Đối này, Phong Thần Tịch hoàn toàn không thèm để ý. Theo nàng nói, nàng cùng Phong gia đã định là quan hệ đối địch, cho nên nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi tặng cho tử địch của mình cái hiếm thế trân bảo gì rồi.

Phong Vân vẻ mặt lạnh lùng nhận lấy lễ vật của nàng, bỏ qua những ánh mắt chê cười của gia tộc khác, tuyên bố thọ yến bắt đầu.

Phong Thần Tịch, Mộ Thuần Cơ và Mộ Trác Văn ba người tạo thành một tổ, vui vẻ ở một góc chiến đấu với mỹ thực.

Qua hồi lâu, thọ yến của lão gia chủ Phong Vân cuối cùng kết thúc, dẫn mọi người đến đài chiến đấu, đứng ở trên đài vận dụng huyễn lực chậm rãi nói.

_Hoan nghênh mọi người đã đến tham gia gia tộc đại tái năm nay của Phong gia chúng ta, lời vô nghĩa không nói nhiều, bây giờ đại tái sẽ bắt đầu cử hành.

Gia tộc đại tái chia làm ba vòng. Vòng thứ nhất là tiến vào Vụ Nguyệt rừng rậm, ai có thể bắt hoặc giết được huyễn thú cao giai nhất sẽ đứng đầu, ai không thể bắt lấy huyễn thú cấp 20 trở lên coi như loại bỏ tư cách. Vòng thứ hai chính là hỗn chiến, đến khi trên đài còn lại một trăm người coi như kết thúc. Vòng thứ ba chính là đấu loại, một trăm người được chia ra đấu thành năm mươi tổ, người thắng sẽ được thăng cấp vào lượt đấu tiếp theo, cho đến khi tìm được người thắng thì dừng lại.

Phong Thần Tịch theo những tên đệ tử khác trong gia tộc tiến vào Vụ Nguyệt rừng rậm, quay đầu thấy ánh mắt thâm trầm của Phong Vân, trong lòng cũng lặng lẽ tính toán...

Năm ngày sau, là ngày đệ tử trong gia tộc ra khỏi Vụ Nguyệt rừng rậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro