Chương 28: Anh hùng hậu đại (3-1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không cần phải nói nữa.” An Thúy buông Tôn Lợi ra, ánh mắt tối tăm mà đi ra ngoài.

“Tôi đã chịu đủ rồi, cái giới giải trí này ai thích thì ở lại, tạm biệt.”

Cô đi một đường thẳng, cũng không vì Nguyên Thanh Ninh đang đứng phía trước chặn đường mà vòng sang hướng khác, trực tiếp đem cô ta đẩy ra.

Nguyên Thanh Ninh bị đẩy lui về phía sau hai bước, được trợ lý đỡ lấy, che lại bả vai đang đau đớn, cô ta quay đầu nhìn theo An Thúy, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo. Đừng tưởng rằng đến đây là kết thúc, kiếp trước cô ta đã chịu bao nhiêu tra tấn, cô ta sẽ nhất nhất mà dâng trả, sẽ không chừa lại bất cứ điều gì!

524 đã có chút hiểu biết về tính tình của An Thúy, muốn hãm hại cô, ha, nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù nhân vật có được thiết lập theo hình tượng nào thì cô cũng chuyển thành hình tượng hoành hành ngang ngược mà thôi, nhìn thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, quả nhiên người xem bị kích thích rồi:

【 Nga nga nga quá kích thích! Đường đi quen thuộc như vậy, hương vị quen thuộc như vậy!】

【 Ha ha ha sảng sảng sảng! 】

【 Chủ bá thật bạo lực, tại trực tuyến đánh người! 】

【 Phục, quá không coi ai ra gì, mở màn liền cuồng ngạo như vậy, xem thường trò chơi này sẽ chết rất thảm a】

【 Tôi ngồi chờ xem chủ bá làm thế nào để xoay ngược lại a, trâu bò như vậy!!!】

【……】

An Thúy đeo khẩu trang vào, đón lấy những ánh mắt khác thường cùng sự chỉ trỏ của người trong công ty, gọi taxi tự động rời khỏi công ty quản lý.

Taxi tự động điều khiển không có tài xế, bởi vậy không cần ghế dựa dư thừa cùng màn cách ly, ghế dựa được thiết kế thành sô pha kiểu nửa vòng tròn, còn có một cái bàn nhỏ có thể sử dụng, thanh âm của máy móc tự động hướng dẫn vang lên: “Thưa khách hàng tôn kính, xin hỏi ngài muốn đi đến nơi nào?”

An Thúy nói địa chỉ, xe liền hướng tới nơi đó chạy đi.

Xe vững vàng đi tới, hòa nhập vào dòng xe cộ rộn ràng. Nhưng bận rộn không phải chỉ là giao thông dưới mặt đất, còn có cả bầu trời.

An Thúy cho cửa sổ xe hạ thấp xuống, nhìn những đĩa bay đang thi nhau phi ở trên bầu trời, trên TV nhỏ ở bên trong xe đang thông báo tin tức, nữ MC dùng ngôn ngữ thông dụng nói: “Buổi sáng ngày hôm nay vào lúc 11 giờ, Nhiếp chính quan Arusha của tinh cầu Hawke đã đến địa cầu, ngoại giao liên minh địa cầu và vũ trụ Dịch Lan Kỳ, Kazuma , Fred · Simba…… Sân bay nghênh đón……”

Giả thiết của thế giới này, mới là địa phương mà An Thúy cảm thấy hứng thú nhất.

Ở thế giới này, từ rất nhiều năm trước đã xác nhận có sự tồn tại của người ngoài hành tinh, hơn nữa cùng một số ít người ngoài hành tinh thân thiện thành lập quan hệ ngoại giao, khoa học kỹ thuật cũng bởi vì vậy mà phát triển cực nhanh, nhưng có tốt cũng sẽ có xấu, bởi vì địa cầu có nguồn tài nguyên phong phú, chắc chắn có một số kẻ thù đang nhăm nhe như hổ rình mồi.

Cha của Tạ Oánh Oánh là Tạ thượng tá cũng vì trong cuộc chiến chống lại người ngoài hành tinh mà hi sinh, bởi vì ông ấy nhạy bén, phát hiện một người ngoài hành tinh giả dạng thành con người đang tiến hành thăm dò, bởi vì ông ấy dũng cảm cho nên bắt lấy tên nội gián này, giúp cho bọn họ phá hủy được ý đồ của kẻ thù, trả giá đại giới là lấy sinh mạng của ông ấy đổi lấy hòa bình hiện nay, nếu không không biết lại có bao nhiêu người ra đi nơi chiến trường.

Xem ra, bởi vì do cha của Tạ Oánh Oánh là nguyên nhân, cô có được nhiều ưu đãi là điều hiển nhiên, lý do mà Nguyên Thanh Ninh muốn trả thù căn bản không đầy đủ, thuần túy là bởi vì cô ta hẹp hòi không rộng lượng, tâm tư mẫn cảm, dù là một điều nhỏ bé cũng muốn tranh giành với Tạ Oánh Oánh, đem cô trở thành kẻ thù tưởng tượng của cô ta, kết quả biến khéo thành vụng, phải đón nhận cái kết cục thảm hại.

Hiện tại cô ta trọng sinh trở về, muốn trải qua một cuộc sống tốt hơn không có gì đáng trách, nhưng làm đến bước này thì đã vượt quá mức cho phép rồi.

……

Nguyên Thanh Ninh về nhà sớm hơn An Thúy một bước, hơn nữa cô ta còn mang theo video giám sát của văn phòng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, cực kỳ rõ ràng, Tôn Lợi bảo An Thúy nói xin lỗi, An Thúy lại đánh Tôn Lợi.

Đúng là kỳ nghỉ, khó có được dịp người nhà đều có mặt đầy đủ.

“Thanh Ninh tiểu thư đã về rồi.” Quản gia Trần thúc cười tủm tỉm mà nói, trong mắt đều là từ ái.

“Buổi trưa tốt lành, Trần thúc.” Trên mặt ưu sầu của Nguyên Thanh Ninh lộ ra ý cười ôn nhu có chút miễn cưỡng, nhưng bộ dáng miễn cưỡng như thế, người có mắt đều nhìn ra cô ta có tâm sự.

" Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Oánh Oánh……” Ý thức được chính mình giống như không nên nói, Nguyên Thanh Ninh lập tức cắn môi dưới, lắc lắc đầu.

“Không, không có việc gì.”

“Tạ Oánh Oánh kia, không phải còn chưa đủ xấu mặt, lại làm ra việc xấu hổ gì nữa à?”

Thanh âm dễ nghe của thiếu niên dùng khẩu khí cà lơ phất phơ để nói ra, lại vẫn phi thường êm tai. Thiếu niên từ trên sô pha xoay người lại đúng là một trong hai người anh trai song sinh - Nguyên Diệu. Người ngồi bên cạnh hắn đang gõ máy tính là Nguyên Vinh.

“Không có, anh Diệu anh đừng nói cô ấy như vậy, cô ấy vẫn còn trong thời kỳ phản nghịch mà thôi, điều này không phải rất bình thường hay sao? Cô ấy mới 16 tuổi, còn nhỏ mà....” Nguyên Thanh Ninh luống cuống tay chân, nói.

“Đừng nói giống như em không phải 16 tuổi vậy. Lại nói 16 tuổi cũng không nhỏ.” Nguyên Diệu đi đến bên cạnh Nguyên Thanh Ninh, cong lưng xoa đầu cô ta, hắn được di truyền từ mẹ Ngụy Nhu của mình màu tóc nâu, được xử lý thập phần xinh đẹp, có thể nói gương mặt hoa lệ gần ngay trước mắt, đôi mắt màu caramel ngọt ngào có thể hòa tan bất kỳ người nào được hắn nhìn chăm chú, làm Nguyên Thanh Ninh có chút thẹn thùng đỏ mặt, trong lòng càng thêm đắc ý.

Đời trước, Tạ Oánh Oánh được đôi anh trai song bào thai này sủng trong lòng bàn tay, cuối cùng còn gả cho Nguyên Diệu, hạnh phúc bao nhiêu a, không cần gả đi ra ngoài làm con dâu cho người khác, cha mẹ chồng chính là cha mẹ, trước khi lấy chồng sống như thế nào, lấy chồng rồi vẫn tiếp tục như thế, nhưng mà hiện tại, tất cả là của cô ta.

Nguyên Thanh Ninh hơi hơi rũ xuống mắt, giống như vô ý thức mà đùa bỡn điện thoại ở trên tay, tựa hồ muốn đem nó cho Nguyên Diệu, nhưng lại do dự mà không muốn đưa.

Nguyên Diệu liền duỗi tay đem điện thoại của cô ta lấy lại đây.

“Anh Diệu! Đừng……”

Điện thoại giống như một tấm card màu bạc, tay vừa chạm vào, lập tức có hình ảnh xuất hiện, một cái video bắt đầu.

“Oa nga, Tạ Oánh Oánh đây là…… Điên rồi sao?”

Thần sắc hứng thú của Nguyên Diệu biến đổi, mắt hơi hơi trợn to.

Rất nhanh, Nguyên Chiến tướng quân đang ở thư phòng trên lầu cũng xuống nhìn thấy cái video này, sắc mặt nguyên bản không tốt càng trở nên khó coi.

……

Sau khi An Thúy trở lại Nguyên gia, nhìn thấy Nguyên Thanh Ninh đã về nhà, người của Nguyên gia đều ngồi ở phòng khách, không khí ở phòng khách thật ngưng trọng, ánh mắt quản gia nhìn cô tràn ngập thất vọng.

Nguyên Thanh Ninh lo lắng mà nhìn cô, không nói gì, nhìn về phía Nguyên Chiến.

“Cha, người suy nghĩ lại đi, con cảm thấy Oánh Oánh chỉ là……”

Nguyên Chiến tướng quân nhìn An Thúy, trong mắt tràn đầy thất vọng cùng ý hận sắt không thành thép.

“ Những việc con làm chúng ta đều đã biết, con làm chúng ta quá thất vọng rồi, đã nhiều năm như vậy, chúng ta xem con là con gái ruột mà toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng và che chở, con đều không cảm kích, không biết có điều gì làm con không hài lòng mà ở trường học bắt nạt người khác, đang làm nhân vật của công chúng cũng không biết thu liễm lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự cũng không thể tin được. Được rồi, cha con ở dưới suối vàng nhìn thấy chắc cũng sẽ hiểu và đồng ý với quyết định của chúng ta. "

An Thúy quét mắt nhìn mấy người đang ở đây, tướng quân phu nhân Ngụy Nhu có chút bi thương khổ sở cau mày muốn nói lại thôi, Nguyên Thanh Ninh nhìn cô đầy lo lắng, Nguyên Vinh đang gõ bàn phím đối với mọi chuyện là bộ dáng không hề quan tâm, còn Nguyên Diệu đang dùng vẻ mặt có biểu tình hứng thú dạt dào nhìn cô.

Nguyên Chiến tướng quân trầm mặt nói: “ Con không cần tiếp tục học tập tại Úy Lam Tư Lập, ta đã làm thủ tục chuyển trường cho con, sau khi khai giảng, con lập tức đến Trung học Thanh Nham để học đi.”

Bọn họ quản không được cô, không dạy được cô trở nên tốt hơn, vậy để cho người khác dạy. Nguyên bản hắn chỉ cho rằng rời khỏi giới giải trí trở về trường học sẽ tốt, nhưng hiện tại xem ra, bất quá là trị ngọn không trị được gốc.

Nghe thấy cái tên này, khóe mắt của Nguyên Thanh Ninh run rẩy một chút, nhỏ đến không thể phát hiện ra, Trung học Thanh Nham, chính cái trường học này đã đem đến ác mộng cho cô ta. Điều trường học này dạy cũng không phải giống như bao trường học khác, đây là một khu nhà trung học được quản lý theo kiểu quân sự hóa, trên thực tế mọi người đều biết đây là một khu nhà được xây dựng như trường quân đội, bao gồm sơ trung và cao trung, hơn nữa còn chia làm khu của nam sinh và khu của nữ sinh.

Nơi này được thành lập theo ước nguyện ban đầu là nơi cho những tội phạm thanh thiếu niên không có chỗ để đi, nhưng nơi này chả khác gì là một ngục giam cả. Bên trong có rất nhiều học sinh đều là kẻ phạm tội, bởi vì họ còn nhỏ nên không cần phải gánh vác trách nhiệm hình sự, nhưng nếu thả ra ngoài sẽ gây hại cho người vô tội, nhưng không có biện pháp làm cho họ ngồi tù, vậy nên làm gì đây? Đương nhiên là đưa họ vào trường học này tiếp tục học tập đồng thời chịu cải tạo, trừ phi thi đậu Đại học, nếu không sau khi hoàn thành xong năm ba, còn phải tiếp tục vào quân đội phục dịch ba năm mới có thể chân chính trở về xã hội.

Nhưng chuyện trường học này không khác gì ngục giam cũng có không ít người biết, đã tạo ấn tượng khắc sâu đối với học sinh, cho nên cũng thu nhận học sinh bình thường, vì thế một số ít gia trưởng cũng đem những đứa con đứa cháu mình không thể tiếp tục dạy dỗ nữa vào đây tiếp tục học tập và chịu cải tạo.

Có thể nói, trong trường học này, một cái học sinh bình thường cũng không có. Đời trước, sau khi Nguyên Thanh Ninh tiến vào đây, bị sự quản lý nghiêm khắc như trong quân đội ở đây tra tấn đến nỗi người không ra người, bị bạn bè bắt nạt, thật sự quá vất vả, cuối cùng còn bị đưa lên chiến trường, chết tại đó. Mỗi khi nhớ tới đều là một cơn ác mộng. Nhưng không liên quan nữa, mọi chuyện đều đã qua, bây giờ, đến lượt đầu sỏ gây tội Tạ Oánh Oánh này đến nhấm nháp thử tất cả.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Nguyên Thanh Ninh liền tràn đầy khoái ý, nhưng trên mặt còn muốn giả bộ bộ dáng lo lắng không thôi, bởi vì trong mắt của mọi người trong Nguyên gia, cô ta là con gái và em gái hiểu chuyện, tri kỷ lại ôn nhu hoàn mỹ.

Cô ta nhỏ giọng nói: “Oánh Oánh…… Bên kia của Tôn Lợi tiên sinh, việc bồi thường viện phí cô không cần lo lắng, hắn đã đồng ý không kiện cô, cô.... Cô tạm thời đi đến trường học tránh đầu sóng ngọn gió trước...”

An Thúy làm sao không biết đây là trường học như thế nào, cũng khẳng định biết Nguyên Thanh Ninh muốn đem cô ném vào đó, bất quá, điều này lại hợp ý của cô.

Cô tiếp tục bắt chước theo hình tượng sẵn có của Tạ Oánh Oánh hiện tại, có chút tối tăm, cười lạnh nói: “Tùy tiện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro