Chương 30: Anh hùng hậu đại (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Thanh Ninh sợ việc An Thúy đi học ở trung học Thanh Nham có biến cố, bởi vì cô ta không biết vì cái gì đột nhiên Nguyên Vinh sẽ đưa An Thúy đi học, đưa đi là vì cái gì, cái này làm cho Nguyên Thanh Ninh có một loại cảm giác bất an vì mọi chuyện đang dần thoát ly sự khống chế của cô ta, cho nên dù đang chuẩn bị 6 tiết mục liên tục cũng không quên gọi điện cho Nguyên Vinh.

" Anh Vinh, hôm nay Oánh Oánh thế nào? Tâm tình khá hơn chút nào không?" Khẩu khí của cô ta thập phần quan tâm hỏi.

"Cô ấy không có việc gì, đã đưa cô ấy đi đến trường học, em không cần lo lắng."

Nguyên Thanh Ninh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Kia...... Anh Vinh có thể nói cho em biết trong khoảng thời gian này anh cùng Oánh Oánh đang làm cái gì không?" Nguyên Thanh Ninh hơi hơi cắn cắn môi.

"Về sau em sẽ biết, hiện tại không thể nói cho em. " Nguyên Vinh nói, loại kỳ tích này, đương nhiên chỉ có thể công bố trong cuộc họp báo tối cao trực tiếp toàn cầu mới được, hiện tại càng ít người biết càng tốt, để tránh việc không cẩn thận để lộ ra làm giảm bớt tính kinh hỉ cùng chấn động.

"Như vậy a......" Khẩu khí của Nguyên Thanh Ninh thập phần thất vọng, nếu là Nguyên Diệu, có lẽ đã nhịn không được nói cho cô ta biết nhưng Nguyên Vinh rất nhanh đã tắt máy, trong nháy mắt, ánh mắt của Nguyên Thanh Ninh một mảnh lạnh băng.

Cô ta thật sự không nghĩ ra Nguyên Vinh có việc gì vội mà Tạ Oánh Oánh có thể giúp được. Rõ ràng đời trước Nguyên Vinh cùng Nguyên Diệu đều giống nhau yêu thương Tạ Oánh Oánh, như thế nào một đời này Nguyên Vinh lại không đối với cô ta như vậy? Tuy rằng có một mình Nguyên Diệu là đủ rồi, chính là nghĩ đến Nguyên Vinh không có giống như đời trước, yêu thương mình như yêu thương Tạ Oánh Oánh, cô ta liền cảm thấy không đủ, giống như có một phương diện bị Tạ Oánh Oánh đánh bại, cái này làm cho cô ta thập phần bực bội.

Nguyên nhân là do tính cách sao? Đời trước Nguyên Vinh thích Tạ Oánh Oánh, chính vì tính cách nhìn như đơn thuần lại nhu nhược giống như con thỏ nhỏ sao? Thật ngu ngốc a, nam nhân đều là loại sinh vật làm người cảm thấy thất vọng, so với nữ tính hoàn mỹ kiên cường độc lập tự chủ, càng thích cái loại hình việc gì đều cần người khác chiếu cố, còn cần phải khắp nơi bảo vệ......

Nhưng mà Tạ Oánh Oánh là cái dạng này sao? Cô rõ ràng là người có tâm cơ rất sâu, lặng yên không một tiếng động liền đem đồ vật quý trọng của người khác đoạt đi, quả thực đáng giận đáng giận.

"Ninh Ninh, bắt đầu rồi."

Chế tác nóng lòng mà gọi cô ta.

"Tốt, lập tức tới."

Nguyên Thanh Ninh cũng có tâm tình tốt. Nghĩ thầm, sau khi kết thúc liền mang theo điểm tâm đi tìm Nguyên Vinh. Còn Tạ Oánh Oánh, đã không đáng để cô ta nhắc đến, cái trường học kia chính là phần mộ của các mỹ nữ, bất luận cái mỹ nhân nào, ở bên trong đều sẽ bị tra tấn đến xấu xí, bởi vì bên trong có một người giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết - Tần Lệ, tâm của cô ta nhỏ hẹp, ích kỷ, tâm ghen ghét vô cùng mãnh liệt, cảm thấy chỉ cần người con gái nào hơi đẹp một chút đều muốn đoạt đàn ông với cô ta, đời trước cô ta bị cô ta tra tấn đến không ra hình người, hiện tại, nên đến phiên Tạ Oánh Oánh đi nhấm nháp cái tư vị này.

......

An Thúy ở trung học Thanh Nham được vạn chúng chú mục, qua một đêm, kĩ thuật của cô cũng đã được mọi người biết đến, trong ký túc xá của cô, trong ngoài chen đầy người.

"Thật sự là chính cô tự mình làm sao?"

"Quá ngầu a, có thể hay không cô cũng giúp tôi cải tạo người máy của tôi một chút, làm ơn a?"

"Loại vấn đề này chờ khi cậu cùng tôi trở thành bạn bè, tôi mới có thể trả lời cậu."

"Được được được, kia thế nào mới có thể cùng cô trở thành bạn bè? Cô muốn cái gì? Muốn tôi giúp cô thu thập cái hỗn đản nào sao?"

"......"

Đương nhiên, đây đều là những người có tính tình tương đối tốt, nhưng tại nơi này, người có tính tình không tốt càng nhiều hơn.

Thực nhanh có người chạy tới nói với An Thúy:

"Oánh Oánh, người của Tào Mãnh ở dưới lầu, kêu cô đi xuống. Tần Lệ cũng ở dưới."

"Tào Mãnh là năm ba, là lão đại của nam sinh, lão đại của nữ sinh là Tần Lệ theo đuổi hắn đã lâu, có thể nói hai người bọn họ cầm đầu toàn bộ trung học Thanh Nham. Ba của Tào Mãnh là tướng quân Tào Thắng Khôn, thời điểm Tần Lệ 12 tuổi liền giết người, thực hung hãn. Bọn họ khẳng định là muốn người máy của cô." Lập tức có người cùng An Thúy nói.

An Thúy vốn dĩ không muốn đi xuống, nhân vật lớn từ đâu ra kêu cô đi xuống cô liền phải đi xuống? Kết quả vừa nghe lời này, lập tức đứng lên. Lão đại của trung học Thanh Nham à, nếu tự mình đưa tới cửa, cô cũng đỡ phải đi tìm.

An Thúy liền mang theo An Đại Bảo đi xuống, nữ sinh chen đầy trên hành lang của ký túc xá, ghé vào trên vòng bảo hộ nhìn xuống phía dưới đất trống, An Thúy đang cùng một đám người đối diện giằng co.

Những người đó vừa thấy An Đại Bảo, tức khắc mắt lộ ra thèm nhỏ dãi.

Tào Mãnh là một người trẻ tuổi tứ chi cực phát triển, cạo đầu, có cái nữ sinh thoạt nhìn diễm lệ đến nỗi có chút phong trần đang ôm cánh tay hắn, bị hắn không kiên nhẫn mà đẩy ra, sau lại không cảm thấy phiền mà tiếp tục ôm lấy, thoạt nhìn là người có tính chiếm hữu dục mười phần, có chút giống bị bệnh, ánh mắt nhìn An Thúy tràn ngập địch ý.

Tần Lệ nghĩ, Tạ Oánh Oánh thế nhưng là cái gia hỏa có gương mặt không tồi, quá chán ghét, cô ta ghét nhất người lớn lên cơn đẹp hơn cô ta, cô nhất định muốn cùng cô ta đoạt Tào Mãnh, nhất định phải thu thập cô, hành hạ gương mặt cô, làm cô trở nên xấu xí!

Tào Mãnh đã đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười lão tử thiên hạ đệ nhất, nói: "Người máy của cô không tồi, tôi nhận. Xem ở việc cô rất thức thời, sẽ giúp cô ở trong trường học trải qua thoải mái một chút."

An Thúy còn chưa nói gì, An Đại Bảo đã gào lên: "Ta không cần, đi theo ngươi người khác sẽ hoài nghi phẩm vị của ta, chủ nhân của ta là Tạ Oánh Oánh cao quý ưu nhã lại mỹ lệ, vừa nhìn ngươi liền biết là gia hỏa tứ chi phát triển nhưng đầu óc đơn giản, tránh xa ta một chút!"

Thanh âm An Đại Bảo ồn ào rất lớn, tất cả mọi người đều nghe được, toàn trường thoáng chốc yên tĩnh đến nỗi kim rơi còn có thể nghe, không có người dám cười, bọn họ đều bị dọa rồi, chỉ cảm thấy An Thúy chết chắc rồi. Kia chính là Tào Mãnh a, con trai của Tào tướng quân, M quốc chỉ có ba vị tướng quân, ngay cả huấn luyện viên trong trường học cũng không dám quản giáo Tào Mãnh, người máy của An Thúy trước mặt mọi người nói Tào Mãnh như vậy, Tào Mãnh không giết An Thúy mới kỳ quái.

Mặt Tào Mãnh quả nhiên lập tức âm trầm, biểu tình âm trầm đáng sợ, hắn đương nhiên sẽ không trách tội một con người máy, bởi vì máy móc là con người thiết định, nói cách khác, An Đại Bảo sẽ nói ra loại lời nói này, khẳng định là bởi vì An Thúy thiết kế như vậy.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Tào Mãnh nắm chặt tay liền hướng An Thúy đánh tới, sau đó loảng xoảng một tiếng, nắm tay nện ở trên sắt thép, đau đến mặt hắn nháy mắt trở nên vặn vẹo. Nhưng mà không đợi hắn phản ứng, An Đại Bảo đã bắt lấy mắt cá chân của hắn đem hắn giơ lên, sau đó giống một cái giẻ lau mà vắt lên người.

An Đại Bảo vắt Tào Mãnh lên, sau đó lập tức đánh bay Tần Lệ, sau đó vọt vào đám người mà Tào Mãnh mang đến, đánh bay tất cả. Có cá lọt lưới hướng tới An Thúy, khóe miệng An Thúy hiện lên một đường cong, bắt lấy cánh tay của một người đang đánh về phía cô, nhấc chân đá vào giữa hai chân của hắn, nỗi đau trứng làm hắn nháy mắt mất đi sức chiến đấu. An Thúy dẫm lên hắn, nhảy lên sườn đá ở không trung, lại một người xông tới bị cô một chân đá ngã lăn......

An Thúy tuy rằng đã thật lâu không có động tay động chân, lại không có cảm giác được không quen thuộc, có một số đồ vật, đã ăn sâu vào trong máu, sớm đã dung nhập vào linh hồn, thậm chí cô càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng thông thuận. Thật giống như trở về thời niên thiếu của cô, về tới cái đại viện kia.

Người vây xem sợ ngây người. Nhìn người bị đánh ngã nằm đầy đất sân thể dục.

Gì? Ngày khai giảng đầu tiên của học kỳ mới, một đám người cầm đầu ở trung học Thanh Nham, bị một người nữ sinh cùng người máy của cô đánh đổ!

Đã không còn người tiếp tục đánh lên. An Đại Bảo đem cái "giẻ lau" trên tay ném xuống, đi đến bên người An Thúy, quỳ một gối, vươn đôi tay.

An Thúy dẫm lên, được nó đưa lên trên vai nó.

An Thúy đứng ở trên vai An Đại Bảo, đón gió mà đứng, trên gương mặt mỹ lệ chậm rãi lộ ra một nụ cười, trương dương tùy ý lại kiêu ngạo đến gần như tà ác.

Mọi người vây xem đều nhìn cô, nhịn không được ngừng thở, sau đó nghe được cô nói: "Từ giờ trở đi, Thanh Nham trung học là địa bàn của tôi. Không phục cứ việc tới. Tôi xin phụng bồi."

......

Ngày khai giảng ngày, An Thúy liền ở trung học Thanh Nham bỏ xuống một quả bom, người không phục, một đám tiếp một đám anh dũng hướng về phía An Thúy, sau đó một đám lại một đám mà bị đánh đến chết đi sống lại, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát.

Ngắn ngủn trong thời gian mấy ngày, cơ hồ không còn ai không phục, An Thúy đứng đầu trung học Thanh Nham.

Việc phát sinh ở trung học Thanh Nham, tự nhiên cũng truyền tới phía bên trên, đối với người máy của An Thúy có sự tham muốn không chỉ có học sinh, bất quá bởi vì Nguyên Vinh đã báo cáo lên trên trước tiên, cho nên không có người vươn tay.

Sau lưng của Nguyên Vinh chính là chính phủ của M quốc, vẫn luôn có tin đồn nhiều công ty máy móc vòng quanh trái đất có chính phủ N quốc chống lưng, đang bí mật nghiên cứu cỗ máy chiến tranh. Điểm này làm nội bộ của M quốc vẫn luôn tương đương nôn nóng, cố tình N quốc bên kia còn đem trung tâm kỹ thuật thiết kế người máy niết chặt và cực kỳ phát triển, bọn họ vẫn luôn đuổi theo không được, hiện tại ngang trời xuất thế một thiên tài như An Thúy, bọn họ quả thực vừa mừng vừa sợ. Xem qua ghi hình việc cô cùng người máy của mình hoành hành ngang ngược trong trường học, càng thêm vui mừng tột độ.

Khi biết được hiện tại An Thúy cảm thấy tay ngứa ngáy đến lợi hại, nhìn đến bất cứ thứ gì đều muốn hủy đi, bọn họ lập tức lập một xưởng chế tạo thực nghiệm trong trường học cho cô, đưa lên các loại vật phẩm mà cô yêu cầu, cô muốn gì đưa đó, không muốn gì cũng đưa cái khác, không sợ cô tiêu xài lãng phí, chỉ liền cô không làm đông làm tây.

Cùng lúc đó bên nhóm đối thủ của Nguyên Chiến tướng quân nghị luận sôi nổi:

"Còn nói là bạn tốt của Tạ thượng tá, kết quả căn bản không có quan tâm chăm sóc cho con gái của người ta. Hai người con trai ruột và một đứa con gái nuôi đều được bồi dưỡng trở nên thật ưu tú, lchỉ để lại một mình Tạ Oánh Oánh, tôi hoài nghi hắn và Tạ thượng tá có phải hay không kỳ thật có thù oán......"

"Còn không phải sao? Một thiên tài tốt như vậy, bị hắn làm chậm trễ nhiều năm. Rõ ràng là có thể giống như mẹ mình hiến thân cho giới khoa học để học tập nghiên cứu, cư nhiên có thể để cô ấy trải qua một vòng ở giới giải trí, quả thực là thiên tài không được trọng dụng."

"Một thiên tài như vậy, nếu sớm trải qua sự bồi dưỡng của hệ thống đất nước, không biết có thể cho quốc gia của chúng ta, có thể vì thế giới tạo ra một cái cống hiến to lớn nào đó, tất cả lại vì hắn mà chậm trễ nhiều năm như vậy......"

"May mắn là vàng thì cuối cùng cũng sáng lên, lúc này không phải sáng lên sao?"

"......"

Nhiều âm thanh nghị luận như vậy truyền vào lỗ tai của Nguyên Chiến tướng quân, làm trên mặt của Nguyên Chiến tướng quân từng trận nóng lên, hổ thẹn khó làm, không lời gì để nói.

Trước đó, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình đối xử với Tạ Oánh Oánh tựa như đối với con gái ruột của mình, đã dốc hết sức lực mà đối tốt với cô, nhưng hiện tại cô tự nở rộ ra quang mang, cùng với những nghị luận kia, đều tựa như một đám bàn tay đánh lên trên mặt của hắn.

Ngay từ đầu, thời điểm cô buộc vào nhà bọn họ, hắn xác thật là lòng tràn đầy trìu mến, muốn thay thế bạn tốt chiếu cố cô, yêu quý cô, chính là trong đêm ngày Tạ Oánh Oánh tới, đêm khuya Nguyên Thanh Ninh khóc lóc tới tìm hắn cùng Ngụy Nhu, hỏi bọn hắn có phải hay không không cần cô, bọn họ kinh giác, nghĩ chính mình có phải hay không không cẩn thận biểu hiện đối với Tạ Oánh Oánh quá mức cưng chiều, thế cho nên làm cho Nguyên Thanh Ninh cảm thấy bất an.

Khắc sâu kiểm điểm, trách nhiệm của người làm cha làm mẹ bọn họ không tận trách, từ đó về sau hắn cùng vợ mình đều tận khả năng đối xử với cả hai con gái nuôi giống nhau, đặc biệt chú ý tới cảm thụ của Nguyên Thanh Ninh......

Hắn vẫn luôn cho rằng bọn họ xử lý mọi sự việc đều công bằng, chính là hiện tại xảy ra kết quả này, tựa như một bàn tay hung hăng đánh lên trên mặt hắn, đây là chứng cứ bọn họ căn bản không có hoàn thành tốt trách nhiệm đối với Tạ Oánh Oánh.

Nghĩ đến ngày đó, hắn nói những lời nói kia với An Thúy, càng thêm hối hận không thôi, nói cái gì ba ba cô nếu biết cũng sẽ đồng ý với hắn, hắn lấy từ đâu ra tư cách nói như vậy, bạn tốt của hắn dưới kia nếu thấy hắn, chỉ sợ chỉ muốn đem hắn đánh chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro