Câu dẫn lão đại hắc bang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5

233:[Thẩm Quân Lăng hảo cảm +20, hiện tại tổng hảo cảm là 50. ]

Sau khi chạy ra khỏi khu đèn đỏ, Cố Diệc Linh mới bước chân chậm lại rồi nhàn nhã đi trên đường cái, để gió tùy ý thổi vào mặt, hoàn toàn nhìn không ra vẻ thương tâm vừa nãy.

Nguyên chủ vì Sở Nguyệt Hân cùng Thẩm Quân Lăng trả giá nhiều như vậy mà lại rơi vào kết cục bi thảm, chỉ là vì không biết biểu đạt tình cảm của mình, cuối cùng chỗ tốt đều bị Sở Nguyệt Hân chiếm đi. Nàng thì trở thành một bạch liên hoa mềm mại thuần khiết luôn nhận đủ loại ủy khuất, còn cậu thì biến thành một nam phụ ác độc ngang ngược tùy hứng khiến người ta chán ghét?! Đây là cái lý gì?

Tuy nhiệm vụ của hắn chỉ là câu dẫn Thẩm Quân Lăng, nhưng những gì Thẩm Quân Lăng đã làm với nguyên chủ quá mức nghiêm trọng, thậm chí gián tiếp dẫn tới cái chết của cậu, thế nên hắn làm sao buông tha Thẩm Quân Lăng dễ vậy được. Nếu y biết nguyên chủ vì mình chịu ủy khuất cùng trả giá như vậy rồi mà vẫn một lòng giữ gìn Sở Nguyệt Hân thì hắn cũng không ngại làm y cùng vận mệnh chi tử đều chết!

Cố Diệc Linh cười lạnh một tiếng, thế giới giả thuyết thật là, người tốt sống không được lâu mà tai hoạ lại lưu ngàn năm.

Cho dù xương cốt đã mục ruỗng đến mấy mặt ngoài vẫn muốn trở thành một người tốt đạo đức cao.
Nghĩ vậy, Cố Diệc Linh xem lại kế hoạch của mình một lượt, sau khi xác định hoàn mỹ không kẽ hở mới gọi xe trở lại trường học. Hắn muốn trở về tan học trước, sau đó chờ tài xế chở hắn về nhà, làm một 'đứa con ngoan' của Cố mẫu.

Sở Nguyệt Hân đứng ở cổng trường nôn nóng đi qua đi lại. Cố Diệc Linh buổi trưa cũng không trở lại lớp, cô đành phải xin nghỉ tiết cuối mà ở cổng trường chờ cậu để hỏi rõ ràng nguyên nhân vì sao thái độ của cậu lại thay đổi như vậy.

Trong mắt cô hiện lên một tia không kiên nhẫn, nếu không có thân phận thiếu gia Cố gia thì hắn là cái thá gì? Cô thấy mình so với hắn cái gì cũng ưu tú hơn, lại chỉ bởi vì thân phận con riêng nên toàn phải khép mình! Một ngày nào đó, cô chắc chắn sẽ đoạt hết tất cả những gì Cố Diệc Linh sở hữu về tay!

Cố Diệc Linh vừa xuống xe, Sở Nguyệt Hân liền thu liễm tất cả biểu cảm ác độc lại, làm bộ ngây thơ hồn nhiên chạy tới.

"Tiểu Linh, cậu về rồi a?" Sở Nguyệt Hân nở nụ cười tươi, nàng được di truyền dung mạo của Lục Côn Bằng cùng tiểu tam, lại còn là vận mệnh chi tử của thế giới này, tất nhiên sẽ thập phần xinh đẹp.

So với nàng, Cố Diệc Linh dung mạo bình thường, chỉ có mỗi đôi mắt phá lệ xuất chúng và khí chất ưu nhã trên người khó có thể sánh bằng.

Trong lòng Cố Diệc Linh có một chút cảm thán tốc độ lật mặt của nữ nhân này, đúng lúc nghe được 233 nhắc nhở người nào đó hiện giờ núp cách đây không xa, nghĩ một lúc, hắn lạnh lùng nói: "Sắp tan học rồi, có chuyện gì đến ngõ nhỏ nói."

Nếu là ở trên phố, Sở Nguyệt Hân khẳng định sẽ làm bộ ngây thơ lương thiện. Nên hôm nay hắn chắc chắn sẽ lột cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của nàng ra.

Sở Nguyệt Hân tuy trong lòng cảm thấy nghi hoặc, nhưng vì cho rằng Cố Diệc Linh có chuyện không tiện nói nên liền ngoan ngoãn đi theo.

Đi vào ngõ nhỏ, Cố Diệc Linh khoanh tay dựa vào vách tường, nhàn nhạt mở miệng: "Hôm nay chúng ta liền nói rõ ràng đi. Cô về sau đừng có đi tìm tôi, tôi không có người bạn như cô."

Sở Nguyệt Hân không thể tin được nói: "Tiểu Linh, cậu làm sao vậy? Tại sao lại nói chuyện này?"

Cố Diệc Linh vẫn luôn đối với Sở Nguyệt Hân cực kì yêu quý, tuy hôm nay thái độ không giống bình thường nhưng nàng cũng không cảm thấy quá lo lắng, chỉ nghĩ rằng chính mình đã không cẩn thận làm gì đó chọc cậu tức giận, dỗ một chút là được, nhưng không ngờ cậu mở miệng ra đã nói như vậy.

Hắn đã biết cái gì rồi sao? Không, không có khả năng, đầu óc hắn ngu xuẩn như vậy, có thể biết được cái gì chứ?

Cố Diệc Linh sắc mặt vẫn bình thản như cũ, tiếp tục nói: "Cô chắc biết nguyên nhân là cái gì. Ba tháng trước, tôi và cô cùng đi công viên, mà tôi không cẩn thận ngã vào hồ, suýt nữa chết đuối."

Sở Nguyệt Hân trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, "Đúng vậy, lúc ấy tớ rất lo lắng cho cậu."

"A, là lo lắng tôi không chết được đi." Cố Diệc Linh bắt được tia hoảng loạn trong mắt nàng, biết suy đoán của mình là đúng, "Tôi vẫn luôn nghĩ rằng do mình không cẩn thận nên mới ngã, nhưng mấy hôm trước, ở trên đường đột nhiên có người gọi tôi, lén lút nói rằng ngày hôm đó hắn cũng ở công viên và nhìn thấy có một nữ sinh đẩy tôi xuống." Cậu đảo mắt qua biểu tình gần như tan vỡ của Sở Nguyệt Hân, nói: "Nữ sinh kia chính là cô."

"Điều đó là giả! Cậu không tin tớ sao? Tớ sao lại phải đẩy cậu xuống chứ." Sở Nguyệt Hân sợ hãi đến mức thanh âm đều thay đổi.

Lúc ấy đầu nàng nóng lên, cảm thấy nếu đẩy hắn xuống sẽ không phải chịu cảnh khép mình dưới thân phận của hắn nữa. Nhưng đẩy xong nàng lại hối hận, vội vàng chạy trốn. Nàng vốn dĩ cho rằng sẽ không có người biết, ai ngờ lại vẫn bị người nhìn thấy!

Không được! Nàng nhất định không thể thừa nhận! Nàng còn trẻ, chuyện này nếu bị tuồn ra ngoài nhất định nàng sẽ xong đời! Quyền lực của Cố gia chắc chắc có thể khiến nàng phải ngồi tù cả đời!

"Ngay từ đầu tôi cũng không tin, nhưng cảm thấy kì quái nên đã đi xem video giám sát cùng ngày hôm đó, kết quả phát hiện video giám sát chụp đến rõ ràng!" Cố Diệc Linh nói tới đây thì dừng một chút, tựa hồ không biết nói tiếp cái gì, một lúc sau mới chậm rãi hỏi:"Vì sao, cô vì sao lại làm như vậy?"

Chuyện này nguyên chủ cũng đã từng trải qua, nhưng cậu căn bản không tin lời người kia nói, cố chấp cho rằng cô sẽ không thương tổn mình.

Sở Nguyệt Hân biết sự tình đã bại lộ liền không tính diễn nữa, bao nhiêu thô bạo giấu diếm trong lòng toàn bộ đều thể hiện ra bên ngoài. Nàng nắm chặt tay, âm trầm cười lạnh, hoàn toàn không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ vừa nãy.

Nàng giống người đàn bà đanh đá hét to: "Bởi vì ta hận ngươi!"

"Vì sao mà ngươi cái gì cũng có?! Gia đình hoàn chỉnh, gia thế tốt đẹp, muốn cái gì cũng có được dễ như trở bàn tay mà ta lại làm thế nào cũng không chiếm được! Ngươi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, thân phận thiếu gia Cố gia cao quý, mà ta chỉ là một đứa con riêng, đi chỗ nào cũng phải chịu cảm giác bị người kì thị! Ngươi làm sao mà hiểu được?"

Cố Diệc Linh đột nhiên duỗi tay bóp chặt hàm dưới của nàng, sức lực lớn đến mức cơ hồ muốn làm hàm răng nứt vụn. Ánh mắt cậu âm trầm đến đáng sợ, giọng nói cũng lộ ra sự tàn nhẫn.

"Tôi không biết cảm giác bị người kì thị, nhưng hiện tại, tôi đã biết cảm giác bị người phản bội là như thế nào."

"Là thiếu gia Cố gia thì tôi sẽ không có quyền lợi được đối xử chân thành sao? Cô để tay lên ngực mà tự hỏi, tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao? Mà ngươi, lại đem nó trở thành rác rưởi mà giẫm đạp! Nếu bởi vì thân phận này mà tôi phải nhận sự phản bội như vậy, thì tôi đây tình nguyện không cần nó!"

Cố Diệc Linh buông Sở Nguyệt Hân cơ hồ đã bị hắn doạ đến ngốc ra, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống, hữu khí vô lực mà nói: "Cô đi đi. Tôi sẽ không nói với ai chuyện này, nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy cô lần nào nữa."

Sở Nguyệt Hân nghe cậu nói sẽ không nói chuyện này với ai, trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu rồi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

End chap 5
----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro