Chương 11. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị Diện 1
Chương 11. Có thể sống hay không phải xem một phen này ! (10)
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Dứt lời, Đinh Chúc giơ bình mật ong trên tay lên, từ từ chậm rãi đổ lên người Trần Tử Phàm.

Mật ong thơm ngọt dính nhớp chảy xuống đầu hắn, xuống người hắn, len lỏi vào từng góc trên cơ thể hắn.

"Tao nhớ rõ mày rất thích tiểu thuyết Kim Dung, đặc biệt hận Mã phu nhân trong Thiên Long Bát Bộ* sao ? Mày nói với tao, Mã phu nhân là người đàn bà lả lơi ong bướm, đáng đày xuống địa ngục, nàng ta bị vạn kiến cắn thân thật sự quá tiện nghi. Tao nghĩ, sự tiếc nuối hay là để mày đến bù ?" Đinh Chúc vừa rải mật ong vừa trầm thấp nói.

[*] Khang Mẫn (tiếng Trung: 康敏; bính âm: Kāng Mǐn) hay Mã Phu Nhân, là vợ của Mã Đại Nguyên - phó bang chủ Cái Bang. Bà là một người phụ nữ có dung mạo thanh tú, rất xinh đẹp nhưng đầu óc xảo quyệt và dâm đãng. Bà đã mưu sát chồng là Mã Đại Nguyên. Bà cố gắng dụ dỗ và tìm cách lấy lòng Tiêu Phong do ngưỡng mộ anh. Tuy nhiên, Tiêu Phong cự tuyệt và bà đâm ra căm hận. Bà truyền lá thư mang thông tin chi tiết về nguồn gốc của Tiêu Phong, khiến anh bị những kẻ ghen ghét ngóc đầu dậy hãm hại, tước đoạt chức vị bang chủ. Sau đó, bà đánh lừa làm Tiêu Phong tin rằng Đoàn Chính Thuần giết cha mẹ và sư phụ mình, khiến anh vô tình giết A Chu. Đoàn Chính Thuần sau đó đến thăm để tìm hiểu lý do tại sao bà lừa Tiêu Phong đến chỗ ông, và bà sử dụng ngay cơ hội này để trả thù Chính Thuần vì đã phản bội tình yêu của mình. Bà cho Chính Thuần uống một loại thuốc làm suy yếu và tra tấn ông. Cuối cùng bà bị A Tử tra tấn để trả thù cho A Châu. Khang Mẫn chết vì sốc sau khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương. (Wikipedia)

Mặt cô mang theo tươi cười ngọt ngào, tựa như đang nói lời âu yếm với người mình yêu nhất.

"Tao đã vì mày tìm một địa điểm vô cùng tốt, không chỉ có kiến, gián, còn có các loại sâu bọ không biết tên. Đúng rồi đúng rồi, còn có loại động vật mà mày ghét nhất a, chuột ! Có mật ong thơm ngào ngạt ở đây, tao nghĩ bọn chúng sẽ rất nhanh tìm tới mày. Mày thấy tao tốt với mày không ?" Đinh Chúc nghiêng đầu cười, lộ ra hai răng nanh nho nhỏ. Khuôn mặt nghịch ngợm đáng yêu kết hợp với tình huống trước mắt, mang đến một loại cảm giác âm trầm quỷ dị không nói lên lời.

Một khắc kia, khi Đinh Chúc bắt đầu rải mật ong, khuôn mặt vô cảm của Trần Tử Phàm hoàn toàn vỡ vụn. Hắn sợ hãi nói không nên lời, đó là một loại sợ hãi phát ra từ sâu thẳm tâm hồn. Trần Tử Phàm khóc, nước mắt không ngừng lăn xuống, rửa sạch vết bẩn và vệt máu trên mặt hắn tạo thành từng vết trắng dài nho nhỏ, khiến khuôn mặt hắn càng trở nên thảm hại không nỡ nhìn.

"Huhuhu..." Ngay khi con chuột đầu tiên chui ra từ thúng rác, bò lên người Trần Tử Phàm, hắn hoàn toàn sụp đổ, không tiếng động khóc lớn. Hắn không ngừng dập đầu với Đinh Chúc. Trong đêm đen, từng trận âm thanh va đập vang lên, từng tiếng từng tiếng.

"Hối hận ?" Đinh Chúc đứng thẳng người, đôi mắt tối tăm không ánh sáng rũ xuống, nhìn chăm chú vào người đàn ông đã không thể nhìn ra được chút tôn nghiêm nào nằm dưới đất, khóe miệng cong lên, "Đáng tiếc đã muộn."

Đáng tiếc đã muộn. Cô gái từng yêu hắn sâu đậm đã sớm biến mất không còn, chỉ còn lại linh hồn đoạt xác thích xen vào chuyện của người khác, đến để báo thù hắn.

Đinh Chúc vứt bình mật ong trong tay, cởi găng tay cao su, đốt hết toàn bộ, sau đó xoay người rời đi.

Phía sau, Trần Tử Phàm cơ hồ bị sâu, chuột bao phủ khắp thân thể, vặn vẹo xin tha, sống không bằng chết.

Trong đêm đen, thân ảnh Đinh Chúc tựa như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất.

"Không dễ dàng, thật không dễ dàng a ! Lần này cô cư nhiên hoàn thành nhiệm vụ, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng." Chúng ta không thể trông cậy vào việc nhìn thấy biểu cảm cảm động trên mặt một con mèo béo, nhưng giờ phút này, Chân Bạch đang thực sự nỗ lực tỏ vẻ cảm động. Đương nhiên, nếu bỏ qua động tác liếm móng vuốt, Đinh Chúc sẽ càng cảm thấy chân thành hơn.

"Ha !" Trừng mắt nhìn con mèo lông xù béo mập một hồi lâu, Đinh Chúc mới hừ một tiếng, coi như đáp lại Chân Bạch, sau đó bắt đầu tính nợ cũ, "Mi nói tất cả vì tốt cho ta ? Mi nói nhiệm vụ đặc biệt đơn giản ? Mi nói mi nỗ lực tìm cho ta một nhiệm vụ lực chiến ? Ta thấy mi là muốn ta chết sớm phải không ? Nhìn cái nhiệm vụ chó má của mi xem ? Bánh bao nữ VS nam bạo hành !! Vừa tiến vào nhiệm vụ đã bị đánh thành da bánh bao, còn muốn ta nghịch tập nam bạo hành gia đình, tiến tới đỉnh cao của đời người. Sao không trực tiếp đưa ta thanh đao tự sát ?"

"Tôi đâu có !!" Chân Bạch bị nói trúng tâm tư bí mật, khẽ chột dạ, nó còn chưa kịp phản bác đã bị Đinh Chúc xách cổ lên,

Chân Bạch lập tức giương nanh múa vuốt kêu to, "Mau buông bản đại nhân ra ! Nhanh lên ! Ta lệnh cho ngươi buông ta xuống ! Muốn bản đại nhân tự thu thập ngươi sao ?".

"Mi có biết ta làm thế nào vượt qua nhiệm vụ này không ? Bà đây chịu đánh mấy lần có biết không ? Nếu hôm nay không đòi lại trên người mi, ta không họ Đinh !"

Kết quả hỗn chiến người mèo kỳ thật cũng chẳng có gì hay, đặc biệt là một người lực chiến cặn bã VS siêu cấp mèo béo. Trong tình huống hai bên đều ra tay tàn nhẫn, thắng bại bất phân.

Giống như một người một mèo lúc này.

Mặt Đinh Chúc đỏ bừng, đầu tóc như ổ gà, bộ lông trên người Chân Bạch cũng chẳng khá hơn, bị giật trụi như con gà chọi. Nếu ánh mắt hữu hình, chỉ sợ trong không trung lúc này đang diễn ra cuộc chiến kịch liệt giữa hai tia laser.

Bất chợt, Đinh Chúc đứng lên. Chân Bạch cũng đứng dậy, cpng người, lông toàn thân dựng đứng, hai mắt trừng lớn. Chỉ cần Đinh Chúc có bất kì hành động gì, nó nhất định sẽ nhảy lên cào rách mặt cô.

"Bang" Một túi cá khô Khai Phong được ném đến trước mặt Chân Bạch, mùi hương mê người làm bụng nó sôi ùng ục. Chân Bạch gian nan rời mắt khỏi cá khô, lại phát hiện Đinh Chúc đã sớm đứng trước bồn rửa mặt trong WC sửa sang lại bản thân. Thanh âm mơ hồ không rõ của cô truyền ra từ trong nước, "Ta mang về từ trong nhiệm vụ, nữ chính bánh bao không có tiền, mà ta chỉ có một không gian cách không, nên cũng chỉ có thể mang cái này đi. Mi ăn tạm đi.".

Chân Bạch trừng đôi mắt to tròn như pha lê nhìn Đinh Chúc. Hơn nửa ngày mới thả lỏng thân thể, vươn móng vuốt chạm vào một con cá khô nhỏ rơi từ trong túi cá ra. Cặp mặt to tròn chớp chớp, râu dài mảnh nhỏ, Chân Bạch ra vẻ ngạo kiều, thấp giọng nói, "Tôi sẽ không vì mấy con cá khô mà xin lỗi cô đâu...".

"Phải phải phải, ta chỉ thuận tay, dù sao cũng sắp hết hạn sử dụng rồi."

Hết hạn ? Rõ ràng là ngày sản xuất gần đây nhất trong nhiệm vụ... Chân Bạch liếc mắt nhìn Đinh Chúc, con người a, khẩu thị tâm phi !

Đinh Chúc ngồi trên chiếc bàn cũ nát bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh dương chiếu xuống, đột nhiên hỏi, "Nhiệm vụ này của ta được tính là hoàn thành rồi ?".

"Nếu không hoàn thành, cô cho rằng cô có thể ngồi ở đây ?" Chân Bạch dụng tâm ăn cá khô, quả nhiên ngon hơn bánh bột ngô hàng ngày nhiều.

"Vậy tức là ta có thể rời khỏi gian nhà rách nát này ?" Đinh Chúc chỉ chỉ cánh cửa gỗ chưa từng mở kể từ lúc cô đến đây, vui mừng hỏi.

"Cô nói nhà ai rách nát ? Nhà ai rách nát hả ? Nếu tôi không thu lưu cô, bây giờ cô ngay cả mạng nhỏ cũng không còn !! Làm người phải biết báo ơn. Cái đồ nhân loại ngu xuẩn này !" Chân Bạch lập tức nhảy dựng lên bảo vệ 'đứa con' của mình.

Đinh Chúc không chút để ý cười lớn, không quay đầu lại đi về phía cửa, đẩy cánh cửa gỗ nguyên bản không mở ra được kia.

Ngoài cửa, ánh sáng chói mắt chiếu rọi vào phòng.

-------

Vị Diện 1 : END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro