Chương 02: Thấy thứ không nên nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạch Nha ngẫm lại thấy cũng đúng, bây giờ nhà bọn họ đến ăn cơm đã là cả một vấn đề chứ đừng nói đến việc lấy vợ gì đó. Lại nhìn căn phòng rách nát không chịu nổi, còn mấy tháng nữa là đến mùa hè, đến lúc đó mà có bão lũ gì thật không biết ngày nào liền sập, nàng cũng không muốn ngủ ở bên ngoài bị muỗi hút cạn máu đâu, bây giờ sửa sang phòng mới là vấn đề lớn nhất a!

Đông Sinh thấy muội muội nhìn chằm chằm phòng ở liền biết tâm tư của nàng: "Nha Tử ngươi đừng lo lắng, khi nào thu cây cải dầu xong ca liền đi trên núi chặt ít gỗ mang về đem phòng ở gia cố tốt, sẽ còn chịu được hai ba năm nữa."

Mạch Nha nghĩ thầm, đây chỉ là trị phần ngọn không chữa được tận gốc. "Ta nghĩ thế này, mấy con ngỗng kia nhà mình cho ăn cũng không kiếm được tiền gì, còn không bằng bây giờ đem bán đi, đổi vài con vịt trở về, so với ngỗng tốt hơn nhiều."

"Cái này... Cái này có được không?" Điền thị đương nhiên hiểu ý nàng, hồi tết trong nhà thiếu tiền mua chút đồ tết liền bán một hai con đi, kiếm được không bao nhiêu tiền nhưng dù sao ngỗng cũng là gia súc duy nhất đáng tiền trong nhà, trong nhà ngay cả heo cũng không có, bây giờ đến ngỗng cũng không có làm bà không nỡ bán đi.

Mạch Nha hiểu lo lắng của bà nên không miễn cưỡng: "Vậy trước mắt cứ ấp trứng gà trước, nếu thấy khả quan lại nói tiếp. Không bằng ta làm một cái cửa ở phía Đông viện, bên kia có chỗ đất nhiều cỏ, thả gà ở đó cũng tốt." Gà không thể lúc nào cũng nhốt, phía sau nhà Điền gia là núi, gà lỡ mà chạy mất thì rất khó tìm về.

"Vậy ngày mai ta liền đi chặt chút cây trúc mang về làm hàng rào, còn muốn làm cái cổng thì chờ ta rảnh sẽ từ từ làm." Đông Sinh cảm thấy muội muội nói vô cùng có lý.

Điền thị nhìn Mạch Nha ánh mắt mang theo tán thưởng: "Cũng được, thời gian cũng không gấp gáp, chúng ta từ từ làm, không vội." Bà là lo nữ nhi sẽ sinh khí, nhưng Mạch Nha đâu rảnh để ý cái này, bây giờ nàng chỉ muốn cải thiện tốt sinh hoạt trong nhà trước, nếu không thì thật uổng cho một lần xuyên qua này.

Ăn cơm xong Điền thị liền rửa chén, Đông Sinh lại khiêng cuốc xuống ruộng làm cỏ, thuận tiện lên núi chặt một ít trúc. Còn Mạch Nha thì mang theo chậu quần áo, nói với Điền thị đang trong bếp một tiếng liền cầm chậu đi ra bờ sông.

Điền thị nói với theo: "Nha Tử, lát nữa ta để chốt cửa cho ngươi, nương phải đi qua nhà cậu đổi chút trứng gà có giống, giữa trưa sẽ trở lại!"

"Nga, đã biết." Mạch Nha đáp. Vì trong nhà không có gà trống nên mấy cái trứng mà gà mái đẻ không thể nở ra gà con được, phải đi đổi trứng gà giống về.

Thôn Du Thụ có rất nhiều nhánh sông nhỏ, nhánh lớn thì rộng khoảng một dặm, còn nhánh nhỏ thì rất nhỏ, chỉ cỡ một dòng nước.

Nhánh sông trước nhà Điền gia là nơi cạn nước nhất, sâu chỉ tới mắc cá chân của Mạch Nha, nhà nàng cách mấy nhà khác trong thôn có chút xa. Bình thường chỉ có thôn dân lên núi săn thú mới thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua nhà bọn họ. Nói nơi này yên tĩnh cũng đúng, nói lãnh đạm cũng không quá. Chỗ này nếu để người thích náo nhiệt tới ở chỉ sợ là một ngày cũng chịu không nổi.

Nhưng Mạch Nha lại thích thanh tĩnh như vậy. Quanh nhà có nhiều đất như vậy nhưng không có ai cùng bọn họ tranh đoạt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không sợ cùng hàng xóm tranh chấp.

Nàng vừa đi vừa đung đưa chậu gỗ, chầm chậm đi dọc theo con đường nhỏ đến bờ sông, tìm một chỗ sạch sẽ để đồ xuống rồi bắt đầu rửa sạch quần áo.

Nước dưới chân nước trong veo thấy được đáy. Phía đối diện là bãi sông trống trải, liếc mắt nhìn qua thì thấy vô vàn đá cuội đếm không hết.

Sáng sớm ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên những viên đá này, trong mũi lại ngửi được mùi cỏ xanh theo gió bay đến, bên tai tiếng nước đổ xuống ào ào. Tư vị nhàn nhã thế này nơi thành phố sao có thể cảm nhận được, kỳ thật nếu không có phiền não cơm áo gạo tiền thì cuộc sống sinh hoạt nông thôn này quả thật rất tốt.

Bên kia bờ sông có không ít cỏ lau mọc lên xen kẽ vô cùng tươi tốt, một đám một đám lại chen chung một chỗ.

Mạch Nha rửa sạch xong quần áo lại bưng chậu lên chuẩn bị đi về thì vô tình thấy trong đám cỏ lau đối diện có bóng người đang lắc lư.

Nàng tỉnh lại lâu như vậy nhưng trừ nương cùng ca ca cũng không có gặp qua người ngoài. Lúc này nàng lại vì lòng hiếu kì thúc đẩy mà buông xuống chậu quần áo, lặng lẽ cúi lưng xuống, trốn vào bên trong bụi cỏ lau, hướng về phía phát ra âm thanh mà đi tới. Đợi nàng nhìn thấy cảnh tượng kia liền hối hận không thôi, đều nói lòng hiếu kì hại chết mèo, lòng hiếu kì của nàng chỉ sợ là không chỉ hại mèo chết đơn giản như vậy.

Ở chỗ bãi sông có một nam nhân đang để trần nửa người trên đứng trong nước lạnh đang không ngừng quơ lấy nước từ sông xối lên người.

Mặt của hắn đối diện Mạch Nha, cho nên dáng người khỏe đẹp cân đối liền bị nàng nhìn thấy hết, còn có ngực cơ bụng, đến cả tuyến nhân ngư cũng có luôn, eo lại hẹp, hai chân kiên cố thon dài. Cái vóc người này, quả thực so với người mẫu nam chuyên nghiệp còn tốt hơn nhiều.

Lại nhìn lên phía trên, ân, không phải là tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, cũng không có cảm giác yếu đuối. Ngũ quan của hắn giống như dùng đao khắc, hai đầu lông mày có cỗ khí khái hào hùng, so với gương mặt của Đông Sinh còn thâm thúy hơn nhiều, không phải cực kì tuấn tù nhưng lại đặc biệt có mị lực.

Mạch Nha bắt đầu suy nghĩ miên man, cũng không biết có phải nơi này tất cả nam nhân đều có dạng này, xem xét ca ca nàng cùng cái vị trước mắt này, hai người đều là nam nhân thân thể rắn chắc cường tráng. Khả năng cao mấy anh nông trời sinh liền cứng rắn hơn so với mấy công tử quần áo là lụa trong thành đi. Bây giờ nước sông rất lạnh, nàng vừa mới giặt quần áo xong tay đều đông lạnh đỏ cả lên nhưng người ta vậy mà chỉ mặc cái quần đùi đứng ở kia tắm rửa, thể trạng như này thật không phải là cường tráng bình thường.

Lúc nàng còn ở chỗ này suy nghĩ lung tung thì người ta đã tắm táp mặc quần áo xong xuôi, sau đó lại đeo giỏ trúc lên, một tay lại cầm cái cung tên phổ thông đi về hướng hạ du sông.

Mạch Nha để ý thấy trong cái sọt giống như đựng không ít động vật, hắn hẳn là mới từ trên dưới núi xuống, nói không chừng đã lên núi săn từ đêm trước, mà nhìn tư thế của hắn hẳn là một tay săn thú đệ nhất.

Nàng nhìn người ta tắm rửa xong lại một lần bưng chậu gỗ lên đường về nhà.

Điền thị lúc này đã sớm ra cửa, Mạch Nha bước vào sân đem chậu để trên bàn thấp, trở về phòng tìm cái khăn lau, xong lại đem dây thừng căng ra để phơi quần áo. Quay đầu lại đem phòng ở quét dọn một lần, vẩy thêm chút nước.

Làm xong hết thảy mọi nguyện, nàng đi đến chỗ vườn rau chặt chút măng tây, đem lá măng tây lột bỏ, đợi lát nữa cắt nát đem trộn với chút trấu cho ngỗng ăn. Phần măng tây thì để làm món rau trộn cho bữa trưa.

Nàng còn phát hiện ở chỗ đất bên cạnh vườn rau có mấy cây hương thung nhỏ, bây giờ mới chỉ có nhú lên mấy mầm non thôi. Trước kia ở thành phố thì đây chính là cái đồ tốt, mà lại chỉ có vào mùa xuân mới có người bán. Nàng tranh thủ đem đầu non phía trên cây hái xuống một ít.

Đông Sinh vừa từ bên ngoài trở về mang theo mấy đoạn trúc thô thấy nàng đang vặt đầu non của cây dại thì nghi ngờ nói: "Ngươi tách ra làm gì, cây kia cũng không ăn được."

Mạch Nha nghe vậy cũng không dừng lại động tác, tiếp tục hái đầu non: "Ai nói không thể ăn chứ, đợi lát nữa ta trụng sơ qua, đem làm rau trộn ăn, đảm bảo không ngon không lấy tiền."

🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Editor: Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (^~^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro