Chương 221 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Dị biến!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Thấy vậy, Phượng Cửu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy ngươi bảo trọng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."

"Ân, ngươi cũng vậy." Mập mạp nhếch miệng cười, nói: "Tiểu Cửu, rất vui được quen biết ngươi."

"Cầm, có lẽ ngươi sẽ cần dùng đến." Nàng cười với hắn, ném ra một bình dược cho hắn.

"Đây là cái gì?"

Mập mạp kinh ngạc nói, mở ra và đồng thời nhìn vào bên trong, Phượng Cửu đã bóp nát khối thẻ bài bạch ngọc. Một luồng ánh sáng phát ra từ tấm ngọc bài, cuốn cả người nàng đưa đi.

Chỉ còn lại mập mạp kích động nắm bình dược trong tay, mở to hai mắt không thể tin nổi: "Tê! Đó là dược tề cấp ba!"

Mà Phượng Cửu lúc này, sau khi luồng ánh sáng qua đi, thân ảnh cũng đã xuất hiện ở trên một chỗ đất trống. Một khi nàng đứng vững, liền thấy có vài tên lão giả đang vây xung quanh nàng, nhìn chằm chằm và đánh giá nàng.

"Ngươi là đệ tử môn phái nào?"

Bốn tên lão giả đến từ ba môn phái riêng biệt cùng với học viện Tinh Vân, khi bọn họ vừa nhìn thấy có đệ tử nắm ngọc bài đột nhiên có điểm kinh nghiệm vọt lên một ngàn điểm, liền biết người kia nhất định đã đụng phải cự mãng cấp 7 bên trong.

Chỉ là, trong số các đệ tử được phái đi vào lịch luyện, thực lực của bọn họ căn bản không đủ để đối phó với con cự mãng cấp 7, như vậy, là ai đã giết cự mãng?

Trong lòng nghi hoặc, bọn họ chờ ở chỗ này, rốt cuộc, người nọ cũng bóp nát ngọc bài và bị truyền tống ra đây, và bọn họ nhìn thấy thiếu niên hồng y xa lạ xuất hiện ở chỗ này.

Mới gặp thiếu niên này, ngay cả vài tên lão giả đều không khỏi thầm khen một tiếng: Thật là một thiếu niên xuất sắc!

Hơi thở tà tứ mà đường hoàng, phảng phất như khí chất tôn quý đã có sẵn từ khi sinh ra, cùng với khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút tà khí.

Nhân vật như vậy, ngay cả trong học viện hay môn phái bọn họ cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Nhìn đến bốn gã lão giả đang nhìn chằm chằm và đánh giá nàng, Phượng Cửu cười, ánh mắt hơi đổi, nói: "Ta đã...... xông lầm vào đó."

Ba đạo sư của ba môn phái cùng với học viện Tinh Vân đều ở chỗ này, tất nhiên nàng không thể giả mạo nói rằng mình là một người trong số bọn họ.

"Xông lầm vào đó?"

Bốn người đều nhăn mày, nói như chém đinh chặt sắt: "Chuyện này không có khả năng!" Xung quanh nơi lịch luyện không chỉ có thiết hạ trận pháp, còn có kết giới, xem thiếu niên này chỉ là tu sĩ cấp bậc linh sư, sao có thể xông lầm vào được?

"Sao lại không có khả năng? Không phải ta đã ra ngoài từ bên trong đó hay sao?" Phượng Cửu nói, bước bước chân muốn đi. Tuy nhiên, nàng vừa đi được hai bước, sắc mặt khẽ biến, trong lúc nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh.

Vài tên lão giả vốn định ngăn hắn lại, nhưng thấy thiếu niên kia đột nhiên có phản ứng không thích hợp. Bốn người nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là lão giả Tinh Vân lên tiếng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"

Trong cơ thể bắt đầu tràn ra một luồng hơi thở hùng hậu khiến sắc mặt nàng càng ngày càng thêm tái nhợt, loại hơi thở này tung hoành xông thẳng vào trong gân mạch khiến nàng chỉ muốn chửi ầm lên.

Đáng chết! Nhất định là máu của cự mãng cấp 7 đang tác quái!

Lập tức, không quan tâm tới bất cứ điều gì khác, nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống điều chỉnh hơi thở đang tán loạn ở trong cơ thể.

Bốn gã lão giả nhìn thấy cả người hắn dâng lên một luồng hơi thở hùng hậu, sắc mặt chợt trắng chợt hồng, tên lão giả Tinh Vân vỗ về râu, hình như nhận ra điều gì đó, nói: "Trên người hắn phát ra hơi thở hỗn tạp của máu cự mãng rất hùng hậu, hơi thở đang quay cuồng bên trong cơ thể, hẳn là hắn đã uống máu cự mãng."

"Cái gì? Uống vào máu cự mãng cấp 7? Chuyện này không có khả năng, đúng không? Uống xong máu cự mãng cấp 7 thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ chỉ sợ cũng sẽ nổ tan xác mà chết. Thiếu niên này bất quá cũng chỉ mới là tu sĩ linh sư, nếu thật sự uống xong máu ma thú cấp 7 sớm đã nổ tan xác mà chết!"

Ba tên lão giả kia không tin, bởi vì tình huống như vậy từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.

Chương 222: Thăng cấp không thể tin nổi!

Lão giả học viện không mở miệng nói gì, chỉ vuốt ve bộ râu, khoanh chân ngồi đánh giá thiếu niên hồng y, trong ánh mắt cơ trí mang theo cân nhắc, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Phượng Cửu khoanh chân ngồi xuống, dẫn hơi thở tán loạn trong cơ thể hướng tới chỗ đan điền. Cỗ hơi thở rất hung mãnh lại hùng hậu, khiến gân mạch nàng tăng lên phảng phất giống như đang bùng nổ, gân mạch dưới làn da bành trướng, liên tục lưu động tăng lên hạ xuống.

Cả người nàng mồ hôi chảy ròng, sắc mặt khi trắng khi đỏ. Loại đau đớn đến từ bên trong cơ thể, khiến nàng suýt nữa gần như bất tỉnh vì không chịu đựng nổi. Nhưng nàng biết, lúc này nếu nàng không tiếp tục, chỉ sợ nàng sẽ kết thúc.

Bốn lão giả vây quanh ở chung quanh nhìn thấy, một người trong đó có chút không thể tin nổi nói: "Thật không nghĩ tới thiếu niên này đã uống máu cự mãng cấp 7 còn có thể kéo dài được tới hiện tại, bất quá, khí huyết đang quay cuồng dâng trào, chỉ sợ sẽ không thể nào căng nổi nữa."

"Khó nói, thiếu niên này có thể kéo dài được tới hiện tại, đã đủ thấy bất phàm." Lão giả học viện vuốt râu và tiếp tục nói: "Chúng ta tạm thời hãy giúp hắn hộ pháp đi! Nếu như hắn chịu đựng được, thực lực nhất định là tăng vọt!"

Nghe lão nói như vậy, ba người khác lập tức gật gật đầu, ngồi xuống ở cách đó không xa, hộ pháp cho thiếu niên hồng y.

Khi thời gian yên lặng trôi qua, một người lão giả trong đó nhìn thấy linh lực trong thân thể thiếu niên hồng y đang tăng lên với tốc độ báo động, không khỏi hô nhỏ thành tiếng.

"Mau xem! Thật sự đang thăng cấp!"

"Tê! Vẫn còn đang tăng lên! Linh sư cấp 3 còn chưa có dấu hiệu dừng lại!"

Trong lòng mấy người khiếp sợ, qua một lát sau, không ngờ lại thấy thiếu niên một lần nữa từ linh sư cấp 4 tăng lên linh sư cấp 5!

"Sao... sao thăng cấp lại dễ dàng như vậy? Thiếu niên này rốt cuộc là tới từ đâu?"

Mấy người líu lưỡi, phải biết rằng, tu vi linh lực khác với tu vi huyền lực. Nhiều tu sĩ cả đời đều không thể đột phá cấp bậc đại linh sư và tiến vào tu sĩ Trúc Cơ. Trong khi đó, chỉ có thể trở thành tu sĩ Trúc Cơ, mới có thể tính là tu tiên, mới có thể đạt được tuổi thọ hai trăm năm.

Trong trăm tên đại kiếm sư, nhiều lắm cũng chỉ có một hai người thể có thăng cấp thành công. Muốn từ Trúc Cơ tiến vào Kim Đan, đó càng là vạn người chọn một, khả ngộ bất khả cầu (hiếm gặp).

Có những tu sĩ đã qua trăm tuổi, bất quá cũng chỉ là cấp bậc đại linh sư, mà thiếu niên này, chỉ mới hơn mười tuổi, sự thăng cấp lại giống như bàn đạp, một cấp lại một cấp cứ thế tiến lên, sao không thể khiến trong lòng bọn họ không khiếp sợ vạn phần?

Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của bốn người, thiếu niên hồng y ước chừng đã khoanh chân điều tức ngồi ở nơi đó ba ngày ba đêm. Thực lực cũng nhanh chóng tăng lên theo cấp độ liên tiếp. Có lẽ do đã nhìn chằm chằm vào hắn ba ngày ba đêm, bốn tên lão giả đã bị tốc độ thăng cấp gần như biến thái của hắn đánh sâu vào giác quan thật lâu mà không thể nào hoàn hồn.

Ba ngày ba đêm, bọn họ không ngủ không nghỉ, cứ như vậy trừng mắt nhìn chằm chằm thiếu niên hồng y, trong lòng hoàn toàn cùng nghĩ đến một ý niệm.

Mặc kệ thiếu niên này đến từ môn phái nào, nhất định phải nghĩ mọi cách đem hắn tiến vào làm môn hạ bọn họ!

"Nhìn... hắn... hắn lại thăng cấp......"

Một lão giả nuốt nuốt nước miếng, hai mắt tỏa ra ánh sáng kích động không thôi, nhìn chằm chằm thiếu niên hồng y. Biểu tình kia, giống như người mười ngày nửa tháng không được ăn cơm đang nhìn chằm chằm vào một khối thịt mỡ, hận không thể nhào lên phía trước đoạt hắn vào trong môn phái của mình.

"Tê! Hắn... hắn đây là đang muốn đánh sâu vào đại linh sư!"

Lão giả học viện trừng lớn con mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Thời gian ba ngày ba đêm này, thiếu niên hồng y cư nhiên từ sơ cấp linh sư liên tiếp tiến thẳng tới linh sư cấp 9, hiện giờ, còn sắp đánh sâu vào đại linh sư. Đây... đây quả thực chính là biến thái!

Note: Một số bạn hỏi ad về cấp bậc tu luyện, nhưng nói thật là ad chịu vì ad chỉ dịch thẳng từ truyện mà không phải là tác giả. Vì thế, các bạn đọc thông cảm, ad không biết liệt kê danh sách cấp bậc thế nào cả. {Emily Ton Noted}

Chương 223: Học viên đặc chiêu!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Theo hơi thở linh lực tăng lên và đánh sâu vào trên người Phượng Cửu, nháy mắt linh lực bùng nổ ra ngoài, hình thành một luồng hơi thở linh lực hùng hậu ở quanh thân nàng.

Cũng ngay tại một khắc này, linh khí bắt đầu khởi động đều bị nàng rút nhập lại vào trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua, hơi thở linh lực trên người nàng dần dần bình ổn xuống lại, linh khí tan đi, phảng phất như trước đó chưa từng xuất hiện một màn kia.

Nhưng phẩm cấp linh lực của nàng, lại một lúc nhảy thẳng lên tu vi đại linh sư cấp 3!

Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tràn ngập ánh sáng vui sướng. Tại một khắc này đây, nàng chỉ cảm thấy những gì mình nhìn thấy bằng mắt thường đã trở nên khác biệt. Hơn nữa, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang thật nhỏ cũng có thể rõ ràng lọt vào tai. Cả người phảng phất như có một luồng hơi thở linh lực cuồn cuộn không ngừng chuyển động xoay quanh, thập phần thoải mái.

Ánh mắt nàng nhìn về hướng bốn lão giả đang ngồi ở bốn phương hướng, nhìn thấy một đám bọn họ đang ngốc ngốc nhìn nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Phủi bụi quần áo, nàng đứng lên từ dưới đất, chắp tay hành lễ đối bốn người, cất cao giọng nói: "Đa tạ bốn vị tiền bối đã hộ pháp giúp vãn bối."

Nếu không phải có bốn người hộ pháp, thời gian ba ngày ba đêm này, sẽ gặp phải sự tình gì căn bản không thể nào đoán trước. Rốt cuộc, nếu như bị quấy rầy trong quá trình tu luyện thăng cấp, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Nghe được lời này, trong giây lát bốn người đều hoàn hồn, nháy mắt nhảy lên và bước về phía Phượng Cửu: "Thiếu niên, ngươi có hứng thú gia nhập vào môn phái chúng ta?"

"Thiếu niên, hãy gia nhập phái Quỳnh Hoa chúng ta!"

"Gia nhập phái Thanh Thành tốt hơn!"

"Gia nhập học viện Tinh Vân tốt nhất! Lão phu có thể cho ngươi trở thành học viên đặc chiêu."

Bốn gã lão giả, người phía sau cố gắng vượt qua người nói trước, e sợ nếu mình chậm một chút sẽ bị người khác giành mất.

Mà nghe được lời bọn họ nói, Phượng Cửu hơi sửng sốt một chút, tiện đà cười: "Thật vinh dự khi được các vị tiền bối để mắt, chỉ là, vãn bối còn có việc trong người, trước mắt cũng không có ý niệm đầu nhập môn phái."

Nhìn thấy bốn người đều nhíu mày, ánh mắt nàng hơi lóe, lại nói: "Bất quá, vãn bối sớm có tâm gia nhập học viện Tinh Vân để tiếp tục tu luyện, chỉ chờ đến lúc Tinh Vân chiêu sinh sẽ tiến đến báo danh."

Nghe được lời này, ba người khác không tránh khỏi thất vọng, nhưng bọn họ cũng biết, Tinh Vân là học viện nổi danh Thanh Đằng quốc, ngay cả môn phái bọn họ muốn so cũng so không nổi. Rất nhiều học viên tu sĩ các nơi, đều hy vọng có thể gia nhập học viện Tinh Vân. Thiếu niên này sẽ lựa chọn Tinh Vân, cũng là chuyện bình thường.

"Ha ha ha ha! Tốt tốt tốt, ngươi có ý niệm tất nhiên là tốt nhất." Lão giả học viện cười ha ha, ánh mắt nhìn Phượng Cửu càng thêm vừa lòng.

Sau đó lão lấy ra một lệnh bài từ trong ống tay áo, đưa cho Phượng Cửu, nói: "Đây là Tinh lệnh của Tinh Vân chúng ta, ngươi hãy giữ lấy. Ngày ngươi tiến đến học viện báo danh hãy mang theo lệnh bài này. Có lệnh bài này nơi tay, không cần trải qua khảo hạch liền có thể trực tiếp đi vào, trở thành ta học viên Tinh Vân chúng ta."

Phượng Cửu tiếp nhận lệnh bài nhìn nhìn, cất giữ nó, sau đó mỉm cười nói: "Đa tạ tiền bối, vãn bối là Phượng Cửu, còn chưa thỉnh giáo đại danh tiền bối?"

"Ha ha ha! Phượng Cửu? Hảo, lão phu sẽ nhớ kỹ tên này, trở lại học viện chắc chắn phải đăng ký báo danh. Lão phu họ Quan, mọi người thường gọi là Quan lão, là phó viện sĩ Tinh Vân."

Nghe được lời này, Phượng Cửu có chút kinh ngạc, lập tức cung kính hành lễ: "Gặp qua Quan phó viện, vãn bối nhớ kỹ." Thật không nghĩ tới, đạo sư Tinh Vân mang một đội tới đây cư nhiên là phó viện trưởng.

Ba lão giả một bên nhìn thấy thật sự rất thất vọng. Không nghĩ tới một hạt giống tốt như vậy cư nhiên lại bị Tinh Vân đoạt mất, ài!

"Phượng Cửu đúng không? Nếu ngươi thay đổi chủ ý, có thể tới gia nhập một phái của chúng ta. Nếu ngươi gia nhập phái chúng ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở thành đệ tử tinh anh!"

Nghe thấy những lời mời gọi trắng trợn như thế, Quan lão quay đầu lại liếc mắt nhìn ba người một cái, nói: "Các ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư, hắn a, các ngươi sẽ không có cơ hội."

Chương 224: Con ngựa thật là béo!

Tuy nhiên, hai cái lão giả khác cũng không khách khí với Quan lão, đều cùng nhau mở miệng đưa ra lời hứa hẹn.

Phượng Cửu thấy vậy cười cười, chắp tay nói: "Được các vị tiền bối hậu ái, vãn bối sẽ nhớ kỹ những lời các vị tiền bối đã nói, chỉ là hiện tại đang có việc trong người, không thể ở tại đây lâu. Ba vị tiền bối, Quan phó viện, vãn bối xin cáo từ trước."

"Được rồi, được rồi, được rồi, ngươi đi đi!" Quan lão cười híp hai mắt và vẫy vẫy tay, sợ nếu 'hắn' ở chỗ này lâu hơn, ba người kia không biết sẽ dùng thủ đoạn nào khác để đoạt người, nên để 'hắn' rời đi trước.

Thấy vậy, Phượng Cửu cũng không hàm hồ, lòng bàn chân lập tức nhún lên rời đi.

Sau khi thân ảnh màu đỏ biến mất ở trong tầm mắt bọn họ, một người trong số bọn họ đột nhiên mạnh mẽ chụp đùi kêu lên một tiếng: "A! Ngươi nhìn xem, chúng ta đã quên mất chính sự! Chúng ta còn chưa hỏi rõ ràng xem, rốt cuộc hắn đã tiến vào khu rừng lịch luyện kia như thế nào, đã để hắn đi rồi!"

Nghe được lời này, những người khác cũng bắt đầu nghĩ tới, chỉ trách bọn họ toàn nhân đều kinh ngạc trước sự thăng cấp của thiếu niên hồng y, đã quên mất việc này. Hiện giờ người đã đi rồi, có hỏi cũng chỉ uổng công.

Chỉ có Qian lão của học viện vỗ về râu như đang suy tư điều gì, nhìn chằm chằm về hướng Phượng Cửu rời đi, thầm nghĩ: Vì sao có cảm giác dường như đã bị thiếu niên kia lừa gạt? Có phải hắn thật sự sẽ tiến vào học viện Tinh Vân bọn họ hay không?

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Đối với bên kia, Phượng Cửu đang đi trên đường núi và thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười: "Cũng may trốn nhanh, bằng không thật sự không biết nên thoát thân như thế nào!"

Nàng nhìn xuống con đường núi, phảng phất giống như xa vô tận, thấy vậy, không khỏi nỉ non: "Tu tiên cũng chỉ có tiến vào Trúc Cơ mới có thể ngự kiếm, huyền lực cũng chỉ có võ tông mới có thể ngự kiếm phi hành. Tuy rằng ta là người mang Huyền linh khí, nhưng trước mắt ngay cả ngự kiếm phi hành cũng không thể, nếu như có thể tạo ra một kiện pháp khí phi hành, thật ra có thể thay thế đi bộ."

Bởi vậy, nàng chỉ có thể một đường tiếp tục đi về phía trước, liên tục thi triển Vân Tung bước bay vút mà đi......

Cho đến khi, nàng nhìn thấy một màn kỳ quái trên con đường núi phía trước.

Một con ngựa béo phì giống như heo đang chậm rãi đi thụt lùi, cưỡi trên lưng ngựa là một người nam tử thanh y thỉnh thoảng dùng hai chân kẹp vào bụng ngựa, giật dây cương thương lượng với con ngựa béo phì kia.

"Lão Bạch, hãy đi về phía trước đi! Chờ tới trong trấn phía trước rồi, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn thật nhiều cho ngươi, được không?"

"Xuy!"

Con ngựa một quay đầu và phụt ra hai luồng khí nóng từ trong mũi, cũng bởi vì nó quay đầu, Phượng Cửu đang đi tới ở phía sau lập tức nhìn thấy, đó không phải là một con ngựa bình thường, bởi vì trên đầu ngựa còn có hai cái sừng non dài có vẻ vừa mới mọc lên.

"Lão Bạch, ta muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn không nghe lời như vậy, ta có thể sẽ muốn đánh ngươi!"

Nam tử trẻ tuổi uy hiếp trên mặt, từ bên hông lấy roi mềm ra, làm bộ muốn vung lên, tuy nhiên, chiếc roi của hắn vừa kéo ra ở trong không trung, còn chưa đụng tới tọa kỵ của hắn, đã thấy con ngựa đá chân sau một cái, lập tức quăng nam tử trẻ tuổi xuống dưới.

"A!"

Nam tử trẻ tuổi kinh hoảng muốn kẹp lấy bụng ngựa, nhưng vì lực ném khá mạnh, cả người mạnh mẽ ngã về phía mặt đất: "Tê!"

"Lão Bạch! Ngươi thật sự dám ném ta? Ngươi... ngươi chờ! Chờ tới khi vào trong trấn, ta nhất định sẽ bán ngươi đi!" Thanh niên thở phì phì đứng lên, chỉ cảm thấy bàn tay bị cát đá chà sát, đau đớn nóng rát một mảnh.

Phượng Cửu nhìn thấy một màn như vậy, không khỏi phì cười, đi lên phía trước, đánh vào mông ngựa một cái: "Một con ngựa béo tốt, còn học được cách đi đường ngược lại? Thật là kỳ quái."

Khi nam tử trẻ tuổi nhìn thấy Phượng Cửu, hơi ngẩn ra: "Ngươi là người nào?" Hắn lôi kéo cương ngựa cảnh giác hỏi.

Nhưng ngay đúng lúc này, con ngựa lại quay đầu nhìn qua, ánh mắt chằm chằm nhìn Phượng Cửu bắt đầu sáng lên, sau đó đi qua về phía Phượng Cửu, vươn đầu lưỡi liếm trên mặt nàng. Phượng Cửu sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.

"Dựa vào! Sờ ngươi một chút, ngươi còn muốn đùa giỡn trở về!"

Chương 225: Một đường đuổi theo!

Nàng nhảy qua một bên tránh nó, con ngựa lập tức nghiêng qua một bên, kéo dài mặt ngựa trên cổ tiến lên, đầu lưỡi thỉnh thoảng vươn ra muốn liếm mặt nàng. Nam tử trẻ tuổi một bên nhìn thấy thì ngẩn người, vội vàng kéo dây thừng lại và kêu lên.

"Lão Bạch, hắn là nam!"

Tiện đà, quay về phía Phượng Cửu nói lời xin lỗi: "Lão Bạch có chút háo sắc, phỏng chừng thấy công tử quá tuấn mỹ, nên đã xem ngươi trở thành nữ tử."

Khóe miệng Phượng Cửu vừa kéo, nhìn thấy con ngựa béo còn đang cố gắng giãy giụa muốn tiến lên đây, hỏi: "Đây là ngựa gì? Vì sao lại có sừng?"

"Lão Bạch là linh thú biến dị, bởi vì nó có bộ dáng là ngựa, lại có long giác, vì thế, cũng có thể gọi nó là long mã. Linh mã có tốc độ chạy cực nhanh, nhưng chỉ vì Lão Bạch ăn rất nhiều lại lười, mới mới béo phì đến nỗi như vậy."

Nam tử trẻ tuổi thậm chí bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con long mã một cái, nói: "Vốn dĩ ta cũng không muốn mang nó ra ngoài, nhưng người nhà ta nói muốn làm thịt nó để làm một bàn đồ ăn, ta không đành lòng nên mới mang nó ra ngoài. Không nghĩ tới, đi được nửa đường nó lại bắt đầu dở chứng."

"Tê! Tê tê!"

Long mã gọi là Lão Bạch hí một cái, lắc lắc đuôi, còn muốn đi đến gần phía Phượng Cửu hơn nữa.

Phượng Cửu thấy thật sự mới lạ, nói: "Con long mã này thoạt nhìn cực kỳ có linh tính." Khi nói chuyện, nàng vươn tay sờ sờ đầu ngựa, lập tức nhìn thấy con ngựa hí lên một tiếng và nằm xuống trên mặt đất, một bộ dáng chổng vó đá chân rất hưng phấn.

Thấy vậy, khóe miệng Phượng Cửu không nhịn được hơi hơi run rẩy, thầm nghĩ: Quả nhiên là con sắc mã!

"Ta gọi là Bách Hiểu, ngươi thì sao?"

Phượng Cửu nhìn hắn một cái, nói: "Bèo nước gặp nhau mà thôi, cần gì phải hỏi tên họ?" Trong khi nói, chắp tay thi lễ, lập tức cất bước tiếp tục đi về phía trước. Nàng vận dụng Vân Tung Bộ, bởi vậy, tốc độ hành tẩu rất nhanh, chỉ thời gian nháy mắt, đã di chuyển hơn 50 mét.

"Tê!"

Lão Bạch ngã trên mặt đất nhìn thấy Phượng Cửu đi rồi, hí lên một tiếng rồi nhảy lên từ trên mặt đất, vừa giẫm chân lập tức đuổi theo nàng.

"A! Lão Bạch từ từ, ta còn chưa cưỡi lên!" Bách Hiểu kinh hô, bị kéo chạy theo khi còn đang nắm cương ngựa.

Phượng Cửunghe  được động tĩnh phía sau thì quay đầu lại liếc liếc mắt một cái, trên trán xẹt qua vài đạo hắc tuyến, lập tức tăng tốc độ lao đi nhanh hơn. Chỉ là, khiến nàng không nghĩ tới chính là, Lão Bạch thoạt nhìn béo phì gần giống như heo, khi chạy lại không hề có chút hàm hồ nào, cư nhiên một đường đuổi theo nàng mà không hề bị nàng bỏ rơi.

Mắt thấy sắp đến trấn phía trước, nàng dần dần thả chậm tốc độ và nhẹ thở ra một hơi, quay đầu lại liếc liếc mắt một cái, đơn giản dừng lại.

"Hô! Điên chết ta."

Bách Hiểu ngã xuống từ trên lưng ngựa, cả người ngồi dưới đất thở phì phò, khi nhìn lấy Lão Bạch ghé vào lòng thiếu niên hồng y, chỉ có thể trừng mắt.

Lúc này, Phượng Cửu cũng trừng mắt nhìn chằm chằm sắc mã trước mắt đang chảy nước miếng với nàng, biết nói như thế nào đây?!

Long mã cũng không cường tráng, ngược lại là một thân mỡ béo, thật đúng là không hề có mỹ cảm nào đáng nói. Cho dù chạy với tốc độ không chậm, nhưng, nàng thật đúng là không nghĩ muốn có một con ngựa béo như vậy đi theo nàng đâu.

"Uy, quản hãy quản lý con ngựa của ngươi, đừng tiếp tục đi theo ta." Nàng nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trên mặt đất và nói. Giọng nói rơi xuống, thân ảnh màu đỏ chợt lóe, nhanh chóng vọt qua cửa vào trấn phía trước. Chỉ trong thời gian chớp mắt, đã biến mất ở trong đám người.

Lão Bạch sửng sốt một chút, hí một tiếng và nhanh chóng đứng lên, chân vừa giẫm tiếp tục đuổi theo.

Bách Hiểu chỉ có thể cắn răng một cái, trừng mắt tức giận kêu lên: "Lão Bạch! Ngươi đáng chết ngàn đao! Nếu ngươi còn tiếp tục chạy, ta thật sự sẽ không cần ngươi nữa!" Giọng nói rơi xuống, vội vàng đứng dậy đuổi theo.

Chương 226: Lão Bạch lắc mông!

Bên kia, Phượng Cửu vào khách điếm, kêu lên: "Tiểu nhị! Mang tới vào món ăn ngon nhất, cùng với một bầu rượu!"

"Xong ngay!" Tiểu nhị tiếp đón khách nhân giương giọng đáp lời, mang theo ấm nước tươi cười đầy mặt đi tới: "Khách quan, uống ly trà trước, rượu và thức ăn lập tức sẽ được đưa lên."

Phượng Cửu vốn ngồi dựa cửa sổ ở vị trí lầu một, nhưng mà, khi ánh mắt vô tình liếc ra bên ngoài, rồi lại nhìn thấy con ngựa béo phì đang nhìn trái nhìn phải trên toàn bộ con đường, nàng sợ tới mức vội vàng chuyển mình về phía sau.

Mãi đến khi, con ngựa béo phì ở bên ngoài đã rời đi, lúc này nàng thở phào nhẹ nhóm và lẩm bẩm: "Thật sự tà môn, vì sao cứ đi theo một đường không bỏ?"

Nàng nâng chung trà lên và thổi nhẹ thổi trên chén trà nóng, khi đang uống, lập tức nghe truyền đến một động tĩnh bên ngoài cửa sổ.

"Xuy!"

Nàng quay đầu vừa thấy, lập tức kêu lên: "Oa!" Chén trà trong tay nhất thời bị nghiêng đổ xuống, nước trà tràn ra một bàn.

Chỉ thấy Lão Bạch không biết khi nào đã đi vào chỗ cửa sổ, đang thò đầu hướng về phía nàng phun ra hai luồng hơi thở, miệng ngựa tách ra như muốn cười toe toét, thỉnh thoảng còn phe phẩy đuôi ngựa cùng với lắc mông, phảng phất như đang muốn nói: [Nhìn xem, ta đã tìm được ngươi lần nữa.]

"Thật đúng là âm hồn không tan!"

Nàng trừng mắt, thấy con ngựa béo phì nhấc hai móng chân trước nhảy về phía trước, trực tiếp ghé vào khoảng trống bên chỗ cửa sổ, cứ như vậy nhìn chằm chằm xem nàng, rước lấy tiếng cười khúc khích từ đám người chung quanh.

"Đây là ngựa nhà ai? Thật là béo!"

"Trên đầu con ngựa này còn sừng dài mọc lên nữa! Giống như không phải ngựa thường."

"Các ngươi nhìn con ngựa này xem, còn học được cách bò cửa sổ!"

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Nghe tiếng nhạo báng từ phía mọi người, chủ quán lại nổi giận đùng đùng chạy tới: "Đây là ngựa nhà ai? Còn để người làm ăn buôn bán hay không? Mau dắt đi, nhanh dắt đi!"

Tiện đà, lại nói lời xin lỗi Phượng Cửu: "Vị khách quan này, thật sự xin lỗi, cũng không biết ngựa nhà ai chạy ra quấy nhiễu khách quan, nếu không như vậy đi! Thỉnh ngươi lên trên lầu hai ngồi đi?"

"Không cần không cần, ta an vị nơi này."

Phượng Cửu vẫy vẫy tay nói, đã thấy một nam tử trẻ tuổi chạy tới từ trong đám người, thở hổn kêu lên: "Là ngựa của ta! Là ngựa của ta!"

Nam tử trẻ tuổi thở hổn hển chạy tới, vội vàng dắt lấy ngựa béo và tức giận mắng: "Tức chết ta! Lão Bạch! Ta... ta nhất định phải bán ngươi đi!"

"Ta sẽ mua nó!" Phượng Cửu thưởng thức cái ly trên bàn, nhìn một người một ngựa, nói.

"A? Cái... cái gì?" Nam tử trẻ tuổi sửng sốt, có chút kinh ngạc.

Nàng cong cong môi, nói: "Ta nói ta mua, ngựa này ngươi bán thế nào? Không phải muốn bán sao? Ngươi chỉ có thể bán nó cho ta."

"Điều này.... điều này......"

Nam tử trẻ tuổi tử gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra ta chỉ nói thế thôi, muốn mắng nó mà thôi, ta không muốn bán nó."

"Con ngựa này rõ ràng thực sự thích ta, ngươi nhìn xem, nó đều đã đuổi theo ta một đường, dù sao ngươi cũng thuần thể không phục nó, bán nó cho ta không phải vừa lúc hay sao?" Nàng nhìn con ngựa béo nằm bò nơi cửa sổ, nhướng mày lên, khóe môi gợi lên một nụ cười tà mị.

"Lão Bạch, ngươi nói đúng không? Ngươi cũng muốn đi theo ta, đúng không?"

"Tê!"

Lão Bạch ngẩng đầu lên hí một tiếng, vừa nhấc chân sau lập tức đá về phía nam tử trẻ tuổi.

Thấy vậy, Bách Hiểu nhanh chóng thối lui, sắc mặt đỏ lên, cũng không biết là đỏ bừng hay là xấu hổ. Sau đó đánh xuống mông ngựa, tức giận mắng: "Lão Bạch! Ngươi là gia hỏa thấy sắc quên bạn! Hắn là nam, không phải là nữ, ngươi kích động làm quái gì vậy!"

Thấy một màn như vậy, Phượng Cửu nhịn không được cười ha hả, nói: "Ài, bạn đầu thật sự vốn không thích nó, hiện tại càng nhìn càng thích thì làm sao bây giờ?"

Lão Bạch vừa nghe lời này, mông ngựa bắt đầu lay động, một bộ dáng hưng phấn dâng lên mặt ngựa, đầu lưỡi uốn cong, lại muốn liếm về phía nàng.

Chương 227: Đưa tiễn!

Edit & Dịch: Emily Ton.

Bách Hiểu vỗ trán quay đầu, thật sự là không thể tiếp tục nhìn xem, chỉ lẩm bẩm nói: "Thật đáng xấu hổ......"

Rõ ràng là ngựa của hắn, nhưng lại lắc đầu vẫy đuôi đi lấy lòng thiếu niên hồng y.

Rõ ràng là ngựa của hắn, nhưng lại không cho hắn cữoi mà còn đá hắn, còn cố gắng một đường đuổi theo thiếu niên hồng y.

Hắn đều đã nói, thiếu niên hồng y là nam, nhưng nó vẫn một hào hứng đẩy mình về phía hắn ta, từ khi nào, khẩu vị của Lão Bạch trở nên nam nữ đều ăn như thế?

"Ha ha ha, con ngựa này thật đúng là thú vị, giống như nghe hiểu được tiếng người."

"Đúng vậy, tuy rằng hơi béo, bất quá còn rất đáng yêu."

"Nếu thiếu niên hồng y không nói, ta còn tưởng rằng đó là ngựa của hắn! Các ngươi nhìn xem, con ngựa này còn hào hứng nghiêng đầu về phía trước, như vậy, không phải là đang muốn hôn thiếu niên kia đi? Ha ha ha!"

Truyện cười vừa ra, người bên trong bên ngoài đều bắt đầu cười ha ha, bởi vì một màn như vậy, thật đúng là rất hiếm thấy.

Lúc này, Bách Hiểu từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên cạnh bàn Phượng Cửu ngồi xuống, nói: "Lão Bạch ta không phải là hàng hóa, không thể bán nó cho ngươi. Tuy nhiên, nếu như Lão Bạch thích ngươi, ta thật ra có thể tặng nó cho ngươi."

Nghe vậy, Phượng Cửu nhướn mày: "Tặng cho ta?"

"Ân." Bách Hiểu gật đầu, nói: "Ta đã nuôi Lão Bạch trong nhiều năm qua, gia hỏa này ngày thường trừ bỏ ăn chính là ngủ, ta kéo nó ra ngoài cũng là bất đắc dĩ. Ta cũng đã nhìn ra, Lão Bạch thực sự thích ngươi, cho nên ta có thể tặng nó cho ngươi."

"Một khi đã như vậy, vậy thì đa tạ." Nàng rạng rỡ cười một tiếng, lấy hai cái cái ly, đổ xuống hai ly rượu: "Ly này kính ngươi."

Bách Hiểu bưng lên nhấp một ngụm lập tức buông ly: "Ta không có thói quen uống rượu."

"Vậy dùng bữa." Phượng Cửu cười nói, kêu: "Tiểu nhị, mang thêm hai đồ ăn và một chung canh."

"Lên ngay!" Tiểu nhị đáp lời, nhanh chóng quay đi thu xếp.

"Hiện tại có thể nói cho ta, teen ngươi là gì chứ?" Bách Hiểu nhìn Phượng Cửu hỏi.

Phượng Cửu cười, nói: "Ta là Phượng Cửu."

"Ta là Bách Hiểu, lúc trước đã nới với ngươi." Hắn lộ ra tươi cười nói, dừng lại một chút, nói tiếp: "Thật ra Lão Bạch rất dễ nuôi, chỉ cần mỗi ngày ngươi chuẩn bị cho nó 10kg cá nhỏ hoặc tôm nhỏ là được."

"Khụ khụ!"

Nghe được lời này, Phượng Cửu lập tức bị nghẹn rượu, vỗ vỗ trên ngực, kinh ngạc hỏi: "Ngươi nói cái gì? Không phải ngươi cho nó ăn cỏ, mà là cho nó ăn tôm cá?"

Bách Hiểu gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Ân, Lão Bạch không phải giống như ngựa thường, nó là long mã, hơn nữa là linh thú biến dị, cho nên nó không ăn chay, nó chỉ ăn thịt."

"Ăn tôm cá? Đó chính là ăn tốt hơn cả con người! Khó trách một thân béo mỡ."

Nàng liếc mắt nhìn về phía Lão Bạch đang ghé vào chỗ cửa sổ lắng nghe bọn họ nói chuyện một cái, cảm thấy nàng có phải đã tự mình tìm tới phiền toái cho mình hay không?

Sau bữa cơm, Phượng Cửu vén màn đi ra bên ngoài, nói với Bách Hiểu: "Ta còn có việc trong người, cáo từ trước, ngày nào đó có duyên gặp lại, đến lúc đó, sẽ lại mời ngươi một bữa ăn ngon."

"Được, đi đường cẩn thận." Bách Hiểu chắp tay nói, nhìn về phía Lão Bạch cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu, nói với Phượng Cửu: "Lão Bạch về sau đàng phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều thêm."

"Hắc hắc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ huấn luyện nó." Khóe môi nàng ngậm một nụ cười tà tứ, liếc mắt xem xét Lão Bạch đang đong đưa cái đuôi một cái.

Sau khi chia tay, Phượng Cửu lập tức xoay người nhảy lên lưng ngựa, cưỡi ngựa đi về hướng bên ngoài trấn, tuy nhiên, vừa mới đi được một đoạn đường, Lão Bạch đã gây ra họa cho nàng......

Chương 228: Mị lực khó cưỡng!

Nhìn Lão Bạch cúi đầu, dùng cái mũi phun ra hai luồng hơi thở để xốc váy cô nương người ta lên, Phượng Cửu che mắt lại và quay đầu đi.

Lão Bạch này đã thành tinh......

"A!"

Một tiếng kêu sợ hãi bén nhọn chợt vang lên, thiếu nữ mặc váy áo hồng nhạt một bên dùng tay đè váy lụa bị gió phun xuống dưới, đỏ mặt xoay người lại.

Khi Phượng Cửu đang muốn xuống ngựa xin lỗi, đã thấy Lão Bạch quăn lưỡi một cái, nhanh chóng liếm trên mặt thiếu một chút, lưu lại một mặt nước miếng. Thiếu nữ kia sợ tới mức hoa dung thất sắc, ngây ngẩn cả người.

Thấy một màn như vậy, khóe miệng Phượng Cửu run rẩy, trên trán xẹt qua vài luồng hắc tuyến.

Thứ này, thứ này vì sao lại háo sắc như vậy?

"Tiểu thư!" Một tiểu nha đầu vội vàng đỡ lấy thiếu nữ, vội vàng dùng khăn tay lau nước miếng đang tích ở trên mặt nàng.

Nắm tử bên cạnh dường như bây giờ mới giật mình phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc, liếc mắt nhìn con ngựa lười biếng của mình, mang theo sắc mặt giận dữ mắng to.

"Súc sinh lớn mật!"

Nam tử tức giận mắng, đồng thời vung nắm tay lên muốn đấm về phía mặt Lão Bạch, nhưng không ngờ, nắm tay vừa chém ra đã bị một bàn tay chắn lại.

"Vị công tử này, không cần phải tức giận."

Phượng Cửu xoay người xuống ngựa, một tay chặn nắm tay nam tử, xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi, con ngựa này của ta có chút háo sắc, tuyệt đối không phải cố ý đùa giỡn vị tiểu thư, còn thỉnh công tử và tiểu thư chớ trách."

"Háo sắc? Hừ! Ta nghĩ là ngươi háo sắc đi! Nhất định là ngươi xúi giục linh thú ngươi làm ra cử chỉ vô sỉ như vậy!" Tên nam tử quát chói tai, đồng thời thu hồi nắm tay bị ngăn trở, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Cửu một bộ hồng y, khuôn mặt tuấn mỹ.

Linh thú?

Mọi người chung quanh vừa nghe thấy hai chữ này, bắt đầu đánh giá con ngựa béo, thấy trên đầu nó còn có hai cái sừng đang mọc, không thể không thấp giọng nghị luận.

"Con ngựa này thật sự không giống ngựa bình thường, thật sự là linh thú sao?"

"Nghe nói linh thú rất đáng giá, hơn nữa linh thú cưỡi trên đường đều đã được trải qua sự thuần phục của thuần thú sư."

"Nhưng thất linh thú này cũng quá béo đi! Nhìn như vậy không biết có thể chạy nổi hay không."

"Ta thật ra chỉ biết, nếu người thường chúng ta ăn thịt linh thú có thể cường tráng thân thể, người tu tiên ăn nó có thể hấp thu linh khí, chính là thứ tốt."

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Nghe mọi người nói, Phượng Cửu cười cười, thấy tên nam tử mang vẻ mặt không có thiện cảm nhìn nàng chằm chằm. Nàng mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ kiều mỹ bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, đi tới trước mặt nàng, dung nhan tuấn mỹ lộ ra một nụ cười tà tứ mị hoặc, con ngươi sáng rọi lấp lánh động lòng người, ánh mắt mang theo dịu dàng nhìn nàng.

"Vị tiểu thư này, thật sự xin lỗi, đều do ta không quản tốt tọa kỵ của ta, khiến tiểu thư bị sợ hãi."

Giọng nói của Phượng Cửu không có sự dịu dàng của nữ tử, cũng không có sự mạnh mẽ của nam tử, thay vào đó, lại tựa như một hồ nước trong, trong sáng mà ôn hoà hiền hậu, mang theo một tia khàn khàn cùng với mị hoặc, nghe vào trong tai người, giống như một cọng lông vũ tinh tế đang trêu chọc lỗ tai, tê dại đến tận trái tim.

Thiếu nữ kiều mỹ nhìn thiếu niên hồng y trước mắt, thấy hai tròng mắt hắn trong sáng lấp lánh động lòng người đang chăm chú nhìn nàng, cặp mắt kia phảng phất như có thể nói đến nỗi mặt đẹp của nàng bắt đầu ửng đỏ, trái tim cũng lập tức nhảy lên, cả người cũng theo đó khẩn trương rũ đầu xuống.

"Không... không quan hệ."

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng truyền ra, mang theo vài phần khẩn trương, vài phần thẹn thùng, nhưng lại không nhịn được muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên hồng y trước mắt một cái.

Sau khi nam tử bên cạnh nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt tối sầm lại, trừng mắt một cách giận dữ, đang muốn nói chuyện, đã thấy thiếu niên hồng y cười nhẹ.

Chương 229: Lục Đạo thành!

"Tiểu thư không chỉ đáng yêu, tâm địa còn rất thiện lương rộng lượng, không so đo cùng với tọa kỵ của ta, tại hạ đa tạ."

Nàng cười chắp tay thi lễ, nhìn dung nhan thiếu nữ xinh đẹp ửng hồng giống như quả táo, ý cười trong mắt càng tăng, một tay vừa nắm Lão Bạch, vừa nói: "Như thế, tại hạ xin cáo từ trước."

"Ách. Được, công tử đi thong thả." Thiếu nữ bị Phượng Cửu nói mấy câu cùng với ánh mắt như phóng điện đến nỗi điên đảo thần hồn, gần như đáp theo lời Phượng Cửu nói.

Thấy thiếu niên hồng y vừa xin lỗi lại vừa nhận lỗi, nam tử một bên cũng không tiện nói thêm gì nữa. Rốt cuộc, hắn biểu muội cũng không nói thêm nữa, hắn càng không cần phải nói. Nếu như lại tìm thiếu niên kia phiền toái, như vậy có vẻ như hắn đang cố ý nhằm vào thiếu niên kia.

Cho đến khi Phượng Cửu xoay người lên ngựa, cưỡi Lão Bạch chậm rãi ra khỏi cửa trấn, thiếu nữ mới hồi phục lại tinh thần: "A! Ta đã quên hỏi tên của vị công tử kia!"

Nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của nàng, khuôn mặt nam tử đen lại, vung ống tay áo nói: "Trở về đi!"

.....Edit & Dịch: Emily Ton...

Hai ngày sau.

Phượng Cửu dắt Lão Bạch vào cửa thành Lục Đạo thành, đi vào trong cửa thành Lục Đạo thành, nhìn đến bên trong phồn hoa cảnh tượng, nàng trong lòng không khỏi thở dài: Không hổ là lục đẳng quốc gia, này trong thành kiến trúc cùng cửa hàng gì đó đều là Diệu Nhật Quốc hoàng thành vô pháp so sánh với.

"Ngươi có nghe nói sao? Gần đây Quỷ Y thanh danh vang dội đã tới Lục Đạo thành chúng ta, nghe nói đang được thành chủ tự mình tiếp đãi."

"Không có khả năng! Ta nghe nói ngày đó trên đại hội phẩm dược xảy ra sự tình ngoài ý muốn, Quỷ Y đã bị người Diêm Điện bắt đi."

"Nghe nói đã được thả ra, bằng không gần đây sao các nơi đều xuất hiện những dược tề đó? Trên hội đấu giá gần đây xuất hiện không nhiều dược tề lắm, nhưng mỗi một lọ đều là trân phẩm trong trân phẩm. Nghe nói thành chủ Lục Đạo thành chúng ta cũng may mắn có được một lọ dược tề của Quỷ Y. Sau khi ăn dược tề vào, thành chủ vẫn luôn không cách nào đột phá Bình Cảnh, rốt cuộc đột phá thành công! Việc này đã được truyền khắp trong giới gia tộc thượng lưu. Ta cũng nghe được từ đường ca ta đang làm việc ở trong phủ Thành Chủ nói ra nên mới biết được."

"Thật hay giả? Lợi hại như vậy sao?"

"Đương nhiên, ta nói ngươi biết, dược tề mà Quỷ Y luyện ra nghe nói còn tốt hơn nhiều so với tiên đan của luyện đan sư. Hơn nữa, có tiền cũng mua không được. Ngươi không thấy hai ngày này, rất nhiều người bên ngoài đã tới Lục Đạo thành chúng ta hay sao? Hẳn là sau khi nhận được tin tức đều tới đây vì Quỷ Y."

Nghe thấy mấy người bên trà quán nói vậy, Phượng Cửu hơi nhíu mày, trong ánh mắt trong sáng xẹt qua một chút đen tối, dắt Lão Bạch đi về phía trước.

Sau khi đi được một đoạn đường, nàng đi tới trước một gian khách điếm gọi là Vân Thượng và dừng bước chân lại. Tiểu nhị bên trong vội vàng ra đón.

"Có khách tới!"

Tiểu nhị một tiếng về phía bên trong, bừa tiếp nhận dây cương từ tay Phượng Cửu, vừa nói: "Khách quan tới thật vừa khéo, lầu hai khách điếm chúng ta còn có một gian thượng phòng, lấy ánh sáng đều cực kỳ tốt."

"Ân." Nàng vứt một đồng vàng cho tiểu nhị, phân phó: "Chuẩn bị 10 cân tôm nhỏ và cá nhỏ cho ngựa của ta, còn lại thưởng ngươi."

Tiểu nhị lập tức cười híp mắt: "Đa tạ khách quan, khách quan yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chiếu cố toạ kỵ của khách quan."

Tiểu nhị từ phía sau đi ra nghênh nàng đi tới quầy, sau khi thanh toán tiền, lập tức mang theo nàng lên trên lầu hai.

Nàng phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm, sau đó tắm gội, đổi hồng y thành áo bào màu trắng, dựng mái tóc đen như mực lên cao, nổi lên sự đường hoàng cùng với tà mị, trở thành một quý công tử nhẹ nhàng.

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, nàng lập tức khoanh chân điều tức tu luyện ở trên giường. Mãi đến lúc chạng vạng, khi sắc trời tối dần, nàng mới đứng dậy đi ra khỏi khách điếm, dự định đi dạo cảnh đêm trong Lục Đạo thành, cũng muốn tìm xem chỗ để ăn.

Nhưng nàng không biết rằng, bởi vì Diêm Chủ nghe được tin tức, lúc này cũng đã đi tới trong Lục Đạo thành......

Chương 230: Chợ đen trong thành!

Trong một sân đâu đó, Hôi Lang vội vàng đi vào hậu viện, thấy chủ tử đang ngồi ở uống trà nơi đó, lập tức tiến lên hành lễ.

"Chủ tử, theo thuộc hạ tra xét biết được, Quỷ Y trong Lục Đạo thành tám chín mươi phần trăm là giả mạo."

Diêm Chủ nhìn hắn một cái, nói: "Sao lại nói như thế?"

"Thời gian xuất hiện không đúng, Quỷ Y này đã xuất hiện bảy ngày trước trong Lục Đạo thành, nhưng lúc ấy, Quỷ Y khác vẫn còn ở trong lâu chúng ta. Vì thế, Quỷ Y này là kẻ giả mạo."

"Nếu là giả mạo, hãy tìm cơ hội vạch trần hắn." Diêm Chủ nói giọng vững vàng, dừng lại một chút, hỏi tiếp: "Phía bên chợ đen cũng không có tin tức về hắn hay sao?"

Hôi Lang ngẩn ra một chút, sau khi ý thức được "hắn" trong miệng chủ tử là chỉ Quỷ Y, lúc này mới nói: "Trước mắt vẫn không có tin tức, nhưng thật ra tuỳ hầu bên người Quỷ Y sau khi nghe thấy tin tức về Quỷ Y ở đây, cũng tới đây theo người chợ đen."

Vẫn không có tin tức của nàng? Nàng đã trốn đi đâu?

Diêm Chủ suy nghĩ trong lòng, ngón tay gõ nhẹ ở trên bàn đá, nhấp môi, hơi nhíu mày lại, khiến Ảnh Nhất và Hôi Lang một bên nhìn nhau, không hẹn mà cùng cúi rũ đầu xuống.

Chủ tử đã mặc kệ vứt hết sự tình ở trong Diêm Điện, vừa nghe có tin tức của Quỷ Y đã lập tức tới đây. Để ý như vậy, nếu như đối phương là nữ tử bọn họ nhất định thực sẽ rất vui. Nhưng cố tình, Quỷ Y là nam! Lại là một kẻ hủy dung. Làm thế nào bọn họ có thể vui vẻ được đây?

Hôi Lang nghĩ nghĩ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diêm Chủ một cái, cẩn thận kiến nghị: "Chủ tử, cảnh đêm Lục Đạo thành được xem là tuyệt nhất, không bằng, đi ra ngoài đi dạo?"

"Ân." Diêm Chủ lên tiếng, phất quần áo một cái, đi ra bên ngoài.

Ảnh Nhất và Hôi Lang thấy thế, vội vàng đi theo phía sau.

....Edit & Dịch: Emily Ton....

Theo bóng đêm buông xuống, các cửa hàng khách điếm và tiệm rượu hai bên đường đều lần lượt sáng đèn. Những chiếc đèn lồng bất tận đốt sáng toàn bộ bóng đêm đen nhánh, giống như những ngôi sao dưới bầu trời đêm, loá mắt mê người.

Người đến người đi trên đường cái, kết bạn nhóm ba nhóm năm đi lại với nhau, từng cặp đôi nam nữ, cùng với nhóm hài đồng chơi đùa chạy vội ở trên đường phố, trên mặt toàn là tươi cười sung sướng. Giọng hét rao to của người bán hàng rong, tiếng đón tiếp của tiểu nhị trong các khách điếm. Vô số âm thanh hỗn tạp trộn lẫn với nhau, hình thành một cảnh náo nhiệt và phồn hoa nhất.

Ngay trên đường phố náo nhiệt này, tại một quán nhỏ không mấy ấn tượng, Phượng Cửu mặt một bộ quần áo màu trắng đàn ăn một bát mì đỏ từ dầu nóng và cay. Cay đến nỗi mồ hôi đã chảy ra trên trán nàng không ít. Một đôi môi đỏ cũng bởi vì dầu cay đã chuyển sang màu đỏ, thật sự rất động lòng người, khiến cho vài tên nam tử một bên đang cùng ăn một cái bánh mì và một vài nữ tử đều không thể không nhìn xem ngây người.

"Lão bản, thêm một bát nữa!" Nàng cất giọng kêu lên, đẩy bát súp cay còn dư lại sang một bên, rót ra chén nước để uống.

Vốn dĩ chỉ nghĩ nếm thử một bát mỳ cay nghe nói là nổi danh ở địa phương này, ai ngờ ăn xong một bát mỳ cay lại gợi lên sự thèm thuồng, nàng lại gọi thêm một bát.

"Tới liền! Bát mỳ cực nóng, công tử hãy cẩn thận." Nằm tử trung niên thét to, bưng lên một bát mỳ thứ hai.

Phượng Cửu di chuyển chiếc đũa, tiếp tục ăn lần nữa. Những người bên cạnh nhìn thấy hắn không hề sợ cay, ăn tiếp một bát tiếp theo, cũng đành phải nuốt nuốt nước miếng, kêu theo: "Lão bản, ta cũng muốn thêm một chén nữa!"

"Ta cũng muốn thêm một chén nữa!"

Thấy thế, lão bản cười đến nỗi hai mắt đều không thể nhìn thấy, vội vàng gọi người bưng lên, cuối cùng, lại đưa một đĩa ăn sáng cho Phượng Cửu: "Đây là món ăn sáng do nhà chúng ta tự làm, muốn đưa cho công tử nếm thử."

"Được, đa tạ......"

Nàng ngẩng đầu cười, nói lời cảm tạ, nhưng lời nói còn chưa nói xong, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Nàng sợ tới mức lập tức lấy tay chống đỡ, nửa ghé vào trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro