27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C27.

Tan học, Bạch Hiền như trước đến siêu thị làm thêm, đang sắp xếp hàng hóa bỗng nhiên một phụ nữ vọt vào bộ dáng có chút chật vật. Vừa vào đến liền trốn sau người Bạch Hiền, dọa Bạch Hiền nhảy dựng.

"Là ai a?" Bạch Hiền nghĩ muốn đem người đằng sau đẩy ra.

"Bạch Hiền, là bác đây!"

"Bác, bác làm sao vậy?"

"Bạch Hiền a, con nhất định phải giúp bác..." Biện Nghiên Mỹ dựa vào người Bạch Hiền bắt đầu khóc.

"Bác, sao vậy? Nếu giúp được tôi sẽ giúp "

"Bác...Bác nợ rất nhiều tiền a."

"Bác...chị đâu?"

"Nó cũng không có tiền a! Nó mặc kệ bác a!"

"Bác, đừng khóc nữa, nợ bao nhiêu tiền?"

"Tám vạn...."

"Như thế nào lại nhiều vậy?! Tôi...tôi..."

"Bạch Hiền a, con nói với Xán Liệt thiếu gia đi, chút tiền này với cậu ấy mà nói chỉ đủ mua một bộ quần áo..."

"Tôi sẽ không mượn tiền của Xán Liệt."

"Biện Bạch Hiền!" Biện Nghiên Mỹ vốn dĩ định phát hỏa, lại nghĩ đến Bạch Hiền là người thích ăn mềm ghét ăn cứng, nhanh chóng biến đổi ngữ khí, "Con không hỏi Xán Liệt mượn tiền, người của sòng bạc sẽ không bỏ qua cho bác! Con giúp bác được không?"

"Tôi...."

"Bác nuôi nấng con lớn như vậy, con hãy giúp bác đi!"

"Tôi sẽ nghĩ cách, bác về trước đi."

"Bạch Hiền ngoan nhất!" Biện Nghiên Mỹ nín khóc, mỉm cười sờ sờ mặt Bạch Hiền, "Bạch Hiền a, hiện tại trên người con có tiền không? Bác còn chưa ăn cơm chiều a."

"Tôi chỉ còn nhiêu đó, chính là tôi cũng chưa..." Biện Nghiên Mỹ không đợi Bạch Hiền nói xong liền lấy tiền trên tay Bạch Hiền. Bạch Hiền muốn nói mình cũng chưa ăn cơm chiều, thế nhưng Biện Nghiên Mỹ đã sớm quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Biện Nghiên Mỹ rời đi, yên lặng thở dài. Rõ ràng đối với mình tuyệt đối không tốt, nhưng tâm tư vẫn luôn phiền muộn lo lắng.

Xong công việc ở siêu thị, Bạch Hiền lại tìm thêm việc khác. Nhìn thấy khu khuân vác đang nhận người, hưng phấn chạy tới.

"Xin hỏi..."

"Đến xin việc phải không?" Bạch Hiền còn chưa nói xong, người nọ đã nhanh chóng trả lời.

"Phải...Đúng vậy."

"Cậu làm được chứ?"

"Tôi có thể, thật đó!"

"Kia thử xem!"

"Vâng, cảm ơn!" Chuyển dịch những thùng gỗ con con, có chút thô ráp, nhìn qua tưởng đâu nhẹ, nhưng khiêng lên mới thấy rất nặng! Bạch Hiền cắn răng khuân vác một hồi lâu, ông chủ thấy Bạch Hiền giống như rất cần việc làm, cũng miễn cưỡng nhận cậu.

"Mỗi ngày buổi tối đều làm giờ này, tới hơn 1 giờ sáng, có thể không?"

"Vâng, có thể!"

"Hôm nay hàng không nhiều lắm, về trước đi!"

"Vâng, cảm ơn ông chủ." Chào ông chủ xong, Bạch Hiền vẫy vẫy cánh tay đau nhức, đi về nhà, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới nhà mình chính là nhà Xán Liệt a! Xán Liệt có nói sẽ tới đón! Âm thầm mắng bản thân không có đầu óc, quay trở về siêu thị, may mà không xa lắm.

Còn chưa đến siêu thị, liền thấy thân ảnh lo lắng của Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt!" Phác Xán Liệt không trả lời, nghiêm mặt bước đến.

"Cậu đi đâu?"

"Tớ...Tớ muốn đi..." Bạch Hiền bị bộ dáng của Phác Xán Liệt dọa sợ.

"Cậu có biết là sắp hù chết tớ rồi không?!"

"Sẽ không đâu..." Bạch Hiền có điểm ủy khuất, cúi đầu khe khẽ than thở một câu.

Xem bộ dạng ủy khuất của Bạch Hiền, cơn đau lòng áp chế tất cả tức giận. Nhẹ nhàng ôm cậu.

"Cục cưng, xin lỗi, tớ chính là thật sự lo lắng, đừng giận được không?"

"Tớ không giận, đâu có nhỏ mọn như thế."

"Đúng đúng đúng, cục cưng là nhất! Chúng ta về nhà."

"Ừm."

Trên xe, Phác Xán Liệt định hỏi Bạch Hiền vừa mới đi đâu, liền phát hiện Bạch Hiền đã muốn ngủ. Bất đắc dĩ cười cười, điều chỉnh điều hòa cao lên một chút. Trên đường lái xe đi khá chậm, cố gắng ổn định tốc độ, về đến nhà cũng đã trễ. Bước xuống, mở cửa xe bên cạnh Bạch Hiền.

"Cục cưng~" Nhẹ nhàng lắc lắc người đang ngủ.

"A...." Bạch Hiền không thức dậy, ngược lại còn cọ cọ vào lòng ngực Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt cười đến vẻ mặt sủng nịnh, tính toán ôm Bạch Hiền, trong lúc vô tình nhìn đến tay Bạch Hiền có chút bẩn, cầm lên quan sát, mặt trên còn có vài vết đỏ. Thấy vậy hắn thực đau lòng, không khỏi tò mò cậu ấy rốt cuộc làm cái gì.

"Lạnh...." Cửa xe mở rộng, hệ thống sưởi bị pha loãng trong không khí lạnh lẽo, Bạch Hiền bất mãn lầm bầm. Phác Xán Liệt khôi phục tinh thần, ôm cậu ra khỏi ga ra.

"Thiếu gia, Bạch Hiền thiếu gia..."

"Giúp tôi điều tra một chút, Bạch Hiền hôm nay làm những gì. Mau lên!"

"Vâng, thiếu gia."

Giúp Bạch Hiền lau người, thay quần áo sạch sẽ, đắp chăn cẩn thận, Phác Xán Liệt mới đi tắm rửa.

Vừa tắm xong, tin tức từ phía quản gia cũng đến. Mở điện thoại lên, là đoạn ghi hình tại siêu thị Bạch Hiền làm việc. Nhìn thấy Biện Nghiên Mỹ cầu xin Bạch Hiền, nghe đoạn đối thoại này, Phác Xán Liệt cảm thấy bản thân sắp tức chết rồi.

Phía sau còn có ảnh chụp cùng lời giải thích, nguyên lai Bạch Hiền sau khi làm việc ở siêu thị thì đến nơi này. Nhìn ảnh chụp những thùng gỗ thô ráp, vết đỏ trên tay Bạch Hiền hẳn là vì cái này đi.

"Thăm dò một chút, Biện Nghiên Mỹ thiếu nợ sòng bạc nào, nhiều hay ít."

"Sòng bạc XX, tám vạn. Thiếu gia, sòng bạc này là của Lý gia, có cần tôi đi làm chuyện này?" Quản gia trả lời rất nhanh.

"Được."

"Vâng, thiếu gia."

Buông di dộng, gắt gao ôm chặt Bạch Hiền, vẻ mặt say ngủ an ổn. Cảm nhận trong lòng ngực, Bạch Hiền hít thở đều đều, Phác Xán Liệt đặc biệt hạnh phúc. Hạnh phúc nhưng cũng có chút sợ hãi, hắn sợ gia đình không tiếp nhận Bạch Hiền, càng sợ Bạch Hiền bỏ hắn rời đi. Sờ sờ khuôn mặt mềm mềm, lại bởi vì ngủ không tốt mà cào loạn tóc. Đáng yêu như vậy, ngu ngốc như vậy, tớ như thế nào mà bỏ được, như thế nào mà không cần cậu được??!!

Tối hôm sau, Bạch Hiền xong công việc ở siêu thị, liền tới nơi khuân vác.

Phác Xán Liệt lén lút theo sau. Nhìn Bạch Hiền khuân vác thùng gỗ, trong lòng có một loại không thoải mái, đang định bước ra, liền thấy thùng gỗ trên vai phải Bạch Hiền lung lay sắp đổ. Trái tim tựa như bị một bàn tay to lớn bóp lấy, chạy nhanh đến một phen đem Bạch Hiền kéo vào lòng, thùng gỗ kia cũng vừa vặn rơi xuống đất, một tiếng động to, bụi bay mù mịt.

"Có bị thương không?"

Bạch Hiền ngơ ngác nhìn Phác Xán Liệt trước mắt.

"Nói chuyện nha!"

"Không có...Cậu như thế nào lại ở đây?"

"Đừng quản tớ như thế nào lại đến đây, ngày hôm qua có phải cũng tới nơi này hay không?!"

"....."

"Đừng nói gì nữa, cần tiền sao không nói cho tớ biết?"

"Cậu biết?"

"Nhiều lời! Lão bà của tớ, chuyện gì tớ cũng có thể biết!"

"Tức giận sao?"

"Không phải giận, mà là đau lòng! Cơm chiều khẳng định chưa ăn đi, đưa cậu đi ăn."

Phác Xán Liệt nói xong liền kéo Bạch Hiền rời đi, nhân viên đang làm trợn mắt há hốc mồm. Lúc này nhiều nhà hàng đã đóng cửa, Phác Xán Liệt cũng không tìm được thức ăn mà Bạch Hiền thích, hai người tùy tiện đi vào một nhà hàng phục vụ 24 giờ, chuyên bán đồ nướng. Phác Xán Liệt giúp Bạch Hiền nướng thịt, nhìn Bạch Hiền chống cằm nghiêng nghiêng đầu ăn thịt có chút đáng yêu, cơn giận vừa nãy tiêu đi phân nửa.

"Có việc gì phải nói cho tớ nghe không?"

"Thực xin lỗi...."

"Sau đó thì sao?" thanh âm Phác Xán Liệt trầm thấp.

"......" Bạch Hiền chỉ là có chút ủy khuất nhìn Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt rất ít khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cậu.

"Đến rồi, đến rồi, đừng nhìn tớ. Mỗi lần vừa nói cậu, cậu liền dùng vẻ mặt này nhìn tớ, làm tớ không nỡ mắng cậu đi! Lần này quyết không khinh địch mà buông tha...Ai nha...Ai nha...Cục cưng, đừng khóc nha, tớ dọa cậu sợ sao...Đừng khóc a~" Phác Xán Liệt vốn dĩ muốn dọa Bạch Hiền, nhưng nhìn ánh mắt hồng hồng của cậu, tay chân luống cuống, loạn thành một đoàn.

"Ai nói tớ khóc?!" Bạch Hiền ra vẻ ngồi thẳng lưng, nhìn Phác Xán Liệt.

"Được được được, Bạch Bạch không khóc." Phác Xán Liệt thấy tính tình Bạch Hiền có phần trẻ con, nên chính mình luôn là người dỗ dành...

"Cậu đi chết đi!"

"Chỉ đùa chút thôi mà!"

"Không buồn cười! Chẳng phải len lén đi theo tớ sao?!"

"Không chỉ có thế!" Nói xong Phác Xán Liệt đưa ảnh chụp tới trước mặt Bạch Hiền, "Cậu thật ngu ngốc, cái gì cũng không nói cho tớ biết, một người làm sao có thể vác nhiều như vậy? Cái cậu muốn bảo vệ, tớ sẽ dùng hết toàn lực giúp cậu bảo vệ. Chỉ cần là chuyện cậu muốn làm, tớ tuyệt đối không cự tuyệt. Như thế nào lại có thể nhìn cậu khổ sở, thật ngốc mà, như thế nào đến bây giờ còn không biết? Về sau có việc gì phải nói với tớ!"

"Tuân mệnh!" Nói xong còn làm động tác cúi chào như học sinh tiểu học.

"Đứa ngốc!" Phác Xán Liệt vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Bạch Hiền.

Đột nhiên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc! Có được một người tốt như cậu.

——————————— Biện Bạch Hiền.

———————————- Biện Bạch Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro