Chương 7.5: Thoả Thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cầm tay cậu rời xa khỏi sân Quidditch, Joseph dẫn Theodore một đoạn hành lang mà cậu hoàn toàn xa lạ, hai chân của cậu cũng dần rã rời:

- Anh Joseph, em...

- Joe là được rồi, cứ đi tiếp đi rồi anh sẽ giải thích sau. Coi như là em nợ anh lúc anh cõng em về từ làng Hogsmeade cũng được.

Cả hai dừng lại trước một bức chân dung của một người đàn ông với bộ ria mép vĩ đại, Theodore nhanh chóng nhận ra chính là vị hoạ pháp sư Salvador Dalí nổi tiếng trong giờ học Lịch Sử Pháp Thuật của giáo sư Binns. Chân dung của ông nằm ở một góc hành lang ít người vào đến mức Theodore có thể thấy những hạt bụi bám đầy trên khung cửa.

- Ký Ức Dai - Anh Josepb nói ra mật mã, bức chân dung thốt ra một câu nói tiếng Tây Ban Nha mà Theodore không tài nào hiểu được rồi mở ra.

Bên trong là một gian phòng bé nhỏ nhưng ấm cúng, một lò sưởi đặt ngay giữa ngay lập tức bùng cháy khi hai người bước vào trong. Đặt trong góc là một máy hát đĩa than thời đại cũ với chiếc loa kèn to bằng vàng ròng được chạm trổ tinh xảo. Anh Joseph ngồi bịch xuống trên chiếc ghế sô pha dài cạnh lò sưởi, rõ là cơ thể vẫn còn mệt mỏi sau trận Quidditch giao hữu:

- Có lẽ anh cũng nên giải thích chứ nhỉ. Thật ra anh không muốn phải từ chối thêm một cô gái nào nữa nên anh đã chọn lý do khác... Xin lỗi vì đã đem em ra làm tâm điểm chú ý, nếu em thấy ngại thì anh có thể nói là em đã thay đổi suy nghĩ-

- Em không sao đâu - Joseph ngước đầu lên, trong ánh mắt của anh có một chút gì đó của sự mừng rỡ - Em hiểu mà, cảm giác khi mọi người đều mong anh làm được những điều vĩ đại. Em có thể đi bữa dạ hội với anh như một người bạn, nếu anh không phiền ?

- T-tất nhiên là không

Joseph thở phào nhẹ nhõ, Theodore nhận ra trong hơi thở này có chút gì đó gọi là thất vọng ? Có lẽ anh đã sợ cậu nam sinh dưới tuổi mình từ chối mình một cách thẳng thừng. Anh cởi áo khoác rồi lôi từ trong túi ra chiếc đũa phép, chĩa thẳng vào cái máy hát cũ kỹ:

- Cantus

Những tiếng cót két phát ra từ bên trong chiếc máy hát như thể nó sắp phát nổ đến nơi, may mắn thay nó lại thốt lên những âm thanh du dương đến mê hồn.

- Anh thường tới đây mỗi khi anh mệt, em cứ coi như đây là lời cám ơn của anh đi.

Theodore ngồi xuống ghế sô pha cạnh Joseph, tận hưởng âm điệu du dương. Tiếng hát ngọt ngào của những Nhân Ngư kết hợp với hơi ấm nồng nàn từ lò sưởi làm cậu phù thủy thiếp đi lúc nào không hay, khi cậu tỉnh dậy thì trời đã sập tối, áo khoác của Joseph từ khi nào đã được đắp trên người của cậu. Nam sinh nhà Hufflepuff đang say giấc kế bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro