DTKG Q4C41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long VuÞ laòi nhiÌn maÌ ngây người.

Kim Phương hơi xấu hổ, khẽ sảng giọng:

- Không được nhiÌn chãÌm chãÌm người ta như thế.

Long VuÞ xâìu hôÒ noìi:

- Ai bảo chị xinh đẹp như vậy...

Kim Phượng ngây người, lông mày nhíu lại giận dữ nói:

- Em coÌn noìi bâòy, chị không thèm để ý tới em nữa đó... Đúng rồi Tiểu Vũ, chị nói em nè, em ngàn vạn lần phải bảo quản cổ ngọc ngàn năm cẩn thận, tốt nhất là không được để lộ với bất kiÌ ai. CoÌn coì chuyêòn em tõìi týÌ thêì giõìi bên ngoaÌi cuÞng không được nói với ai.

Long VuÞ gâòt gâòt đầu, nghiêm túc nói:

- Chị Phượng, chị yên tâm đi. Việc này nếu chị không nói, em cũng sẽ không bao giờ nói với bất kỳ ai đâu.

Kim Phượng sóng mắt lưu động, có thâm yì khaìc nhiÌn Long VuÞ môòt caìi, noìi:

- Tiểu đệ đệ, chị thấy em là người rất đặc biệt... Được rồi, chị đưa hai người rời khỏi đây.

Sau khi rời khỏi rừng Ngô Đồng, Long Vũ cùng MaÞ Chiình Phong chia tay, MaÞ Chiình Phong týòa hôÌ coì viêòc gâìp, nhưng mà hắn cũng không nói roÞ, Long VuÞ cuÞng không hoÒi nhiêÌu.

ThõÌi gian quay vêÌ thêì giõìi thýòc coÌn ba ngaÌy, Long VuÞ tiình toaìn tiÌm môòt chôÒ u tiÞnh, không người quấy rầy tiếp tục tu luyện Ngũ Cầm Hí.

Dưới sự trợ giúp của La Lâm, trước lúc trời tối Long Vũ tiÌm được một nơi có phong cảnh tú lệ, yên tĩnh. Nơi đây chung quanh có núi bao quanh, thực vật tươi tốt.

Long Vũ lựa chọn một sơn động chừng trăm thước vuông. Tính toán ở trong này tĩnh tu. Cửa sơn động đối diện vách núi thẳng đứng. Mây mù lượn lờ che phủ vực núi sâu thẳm. Nếu như không có La Lâm chỉ dẩn, người biÌnh thường là không thể nào phát hiện nơi này.

Đồng thời La Lâm cũng mở ra hệ thống giám sát. Phạm vi trăm dặm tiÌnh huôìng toaÌn bôò đều nằm trong loÌng baÌn tay naÌng. ChiÒ câÌn coì môòt chuìt gioì thôÒi coÒ bay, coì thêÒ phaìt hiêòn đúng lúc.

Cho nên. Long VuÞ râìt coì nãìm chãìc, lâÌn naÌy tu luyêòn, seÞ không biò moòi người quấy nhiễu. Bí mật về Thiên Dực Hổ cũng sẽ không bị người phát hiện.

Châòm raÞi hiìt môòt hơi. Long Vũ từ trong loÌng lâìy ra viên nôòi đan yêu thú. Nghĩ tới nó sắp nở thành thập cấp yêu thú. Trong loÌng hãìn không nhiòn được xuất hiện một tia hưng phấn.

Nhưng mà bảy bộ động tác Thiên Dực Hổ cũng ko dễ dàng như tưởng tượng. Cho dù là tu vi hiện tại của Long Vũ đaÞ đạt đến cảnh giới màu lam, cũng phải coÌn chiòu nhiêÌu vâìt vaÒ nýÞa mõìi coì thêÒ luyêòn thaÌnh.

BõÒi viÌ baÒy bôò động tác Thiên Dực Hổ cần lượng lớn đạo lực tương trợ. ViÌ vâòy, Long VuÞ quyêìt định tu luyện thiên sư kiếm quyết trước, để có thể chứa đựng được lớn nhất đạo lực.

Không một chút chần chờ, Long Vũ vận hành thiên sư kiếm quyết, bắt đầu hấp thu linh khí trong không khí. Huyền Cảnh dù sao không giống với thế giới thật, nồng độ linh khí ở đây thực sự không tầm thường.

Thiên sư kiếm quyết vận chuyển, thiên địa linh khí nhất thời liền từ bên ngoài tiến vào trong cơ thể, giống như một doÌng nước ấm bắt đầu khởi động trong kinh mạch.

Hai tay Long VuÞ râìt nhanh bấm lên thiên sư pháp kiếm, hơi thở dần dần trở nên vững vàng, thiên địa linh khí bí hấp thụ điên cuồng luyện hóa. Đạo lực tu vi đột phá đến cảnh giới màu lam, khiến cho tốc độ tu luyện của hắn cũng tăng lên rất nhiều.

Trong sơn động nho nhỏ, ban đầu không khí yên lặng bỗng nhiên nổi lên sóng gió, đại lượng linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ tiến vào,thảm thực vật nơi này bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.

Theo thời gian trôi qua, đạo lực trong cơ thể Long Vũ đaÞ traÌn ngâòp đan điền. Nhưng mà La Lâm lại đề nghị hắn tiếp tục tu luyện. Phải cố gắng hấp thu, kinh mạch của hắn cùng đan điền mới có thể mở rộng thêm.

Long Vũ cắn chặt môi, thừa nhận đau đớn từ kinh mạch và đan điền truyền tới. Nhưng cũng may hắn hấp thu một giọt máu của Kim Phượng, tính bền củakinh mạch cùng đan điền so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, cho nên, giờ phút này đau đớn, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn được.

- ChuÒ nhân, tôi muôìn mõÒ ra hêò thôìng phuò trõò tu luyêòn.

La Lâm lâòp týìc õÒ ra hêò thôìng phuò trõò tu luyêòn, linh khiì trong thiên địa bắt đầu điên cuồng mạnh mẽ tiến vào.

Long Vũ đành phải cắn răng kiên triÌ, hai tay câÌm kiêìm quyêìt cuÞng laÌ biêìn aÒo không ngýÌng, tôìc độ luyện hóa cũng gia tăng rất nhiều.

- Bang bang.

BõÒi viÌ linh khiì quaì dâÌy, thaÒm thýòc vâòt trong sơn động sinh sôi nảy nở không ngừng bỗng nổ tan thành bột mịn.

Không có một chút ngoại lệ, nếu Long Vũ tiếp tục hấp thu, sau khi vượt qua giới hạn thừa nhận, cũng sẽ xuất hiện tiÌnh huôìng nôÒ tan.

Đương nhiên, trong luìc Long VuÞ tu luyêòn, moòi tiÌnh huôìng đều có La Lâm đúng lúc giám sát, khi tới cực hạn của hắn, La Lâm liền nhắc nhở. Cho nên, Long Vũ sẽ không xuất hiện tiÌnh huôìng nôÒ tan xaìc.

Linh khí vẫn liên tục cuồn cuộn đổ vào, Long Vũ phát hiện đạo lực trong cơ thể hắn, đaÞ đạt đến một giới hạn không thể gia tăng thêm nữa. Đạo lực bành trướng, trực tiếp làm cho kinh mạch cùng đan điền của hắn cảm giác đau đớn kịch liệt. Nếu có người ở đây sẽ phát hiện, gương mặt Long Vũ có chút bóp méo.

- Nhanh điÌnh chiÒ.

La Lâm vội nhắc nhở. Giống như biÌnh thường, Long Vũ vội vàng dừng hấp thu linh khí, điÌnh chiÒ kiêìm quyêìt, thiên địa linh khí bị giữ lại ở trong người.

Dù vậy, trong cơ thể, linh khí coÌn coì chưa chuyển hóa hoàn toàn thành nội lực, không ngừng xoay chuyển, viÌ thêì cơ thể thống khổ vẫn đang tiếp tục.

- Nhanh choìng chuyêÒn hoìa.

La Lâm nhắc nhở một tiếng, lập tức cũng bắt đầu rồi điên cuồng hấp thu... Tái hiện hiÌnh aÒnh cuÒa môòt hâìp tinh nýÞ vương điên cuồng.

Cắn chặt răng, hai mắt Long Vũ nhắm chặt, không ngừng thúc giục chuyển hóa linh khí trong cơ thể, đem tất cả chuyển hóa thành đạo lực, cùng La Lâm hấp thụ

CaÒ quaì triÌnh keìo daÌi đúng một giờ, ngay lúc Long Vũ không thể chịu đựng được thống khổ, linh khí coÌn soìt laòi trong cơ thể rốt cục cũng hoàn toàn bị chuyêÒn hoìa.

Chỉ là kinh mạch cùng đan điền của hắn vẫn bị đạo lực chiếm cứ lấy. La Lâm lúc này vẫn không ngừng hấp thu.

Hơi thở của Long Vũ dồn dập, khóe miệng mỉm cười:

- Ha ha, rốt cuộc cũng đaÞ xong rôÌi.

Sau một lát, Long Vũ khép hờ đôi mắt, bắt đầu xem xét tiÌnh huôìng trong cơ thể, dung lượng kinh mạch cùng đan điền roÞ raÌng khuêìch trương rộng một chút. Trong đan điền, đạo lực cũng dồi dào hơn một chút.

Tâm thâÌn chiÌm vaÌo viò triì mi tâm, Long VuÞ ngaòc nhiên phaìt hiêòn, viò triì mi tâm coÌn câìt dâìu môòt điểm màu vàng rất nhỏ. Tuy rằng hơi thở không phải rất maÞnh liêòt, nhưng này dù sao cũng là thân thể hắn. Cho nên hắn có thể roÞ raÌng caÒm ýìng được.

- Hẳn là giọt Kim Phượng lưu lại.

Nghĩ đến đây, Long Vũ thử thúc giục giọt máu này nhưng không được, hiển nhiên hắn không thể nào thôi động được giọt tinh huyết này

Thử mấy lần sau, Long Vũ cuối cùng đành buông tha

Sau khi vâòn chuyêÒn ba chu thiên, hãìn châòm raÞi mõÒ mãìt. Trong đôi con ngươi ẩn ẩn hiện hiện phát ra tia saìng maÌu lam.

Nhếch miệng cười, Long Vũ nói:

- Hiện tại ta có đầy đủ đủ đạo lực để tu luyện bảy bộ động tác Thiên Dực Hổ. 

 Chương 23: Ấp nở Thiên Dực Hổ

- Đúng vậy

Thanh âm đồng ý của La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ.

- La Lâm, hoaÌn thaÌnh baÒy bộ động tác Thiên Dực Hổ, rốt cuộc có bao nhiêu phần trăm nắm chắc ấp nở được Thiên Dực Hổ.

Cũng không biết tại sao, càng đến cuối cùng, trong loÌng Long VuÞ caÌng coì chuìt bâòn tâm, môòt chuìt không yên.

- Không biêìt.

La Lâm giaÒi thiìch noìi:

- Quaì triÌnh trýìng Thiên Dýòc HôÒ nõÒ cýòc kyÌ phýìc taòp, hiêòn taòi nguôÌn năng lượng cùng hệ thống của tôi lúc này, tôi không thể hoàn thành phân tích. Trên lyì luâòn, câòu hãÒn coì thêÒ thaÌnh

công.

Nghe La Lâm vừa nói như thế, Long Vũ không khỏi có chút uể oải.

- ChuÒ nhân, không nên naÒn chiì, taòi hoaÌn caÒnh HuyêÌn CaÒnh, quaì triÌnh trýìng Thiên Dýòc HôÒ nõÒ caÌng thêm đảm bảo.

La Lâm nheò gioòng noìi. NhiÌn thâìy La Lâm lâÌn nýÞa xaìc định, khuôn mặt Long Vũ không khỏi vui vẻ, xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:

- Một khi đaÞ như vậy, tôi có thể bắt đầu được rồi.

Taòi thêì giõìi thâòt, MaÞ HiêÒu Mai tiÌm Tuyêìt Cơ, hỏi xem nàng có gặp Long Vũ không. Tuyết Cơ lúc này mới kịp phản ứng, dường như cả tuần qua không có thấy bóng dáng hắn ở đâu.

- HiêÒu Mai. TiêÒu VuÞ coì thêÒ õÒ trong phoÌng. Em tiÌm noì coì chuyêòn giÌ vâòy?

Tuyết Cơ cười ám muội:

- Quan hệ giữa hai đứa không phải là phát triển nhanh như vậy chứ?

- Caìi giÌ a. Chiò Tuyêìt Cơ. Chị đừng nói bậy.

Trên khuôn mãòt MaÞ HiêÒu Mai hiêòn lên veÒ theòn thuÌng. Côì gãìng trâìn định thần sắc. Nói:

- Chị Tuyết Cơ. Chuyện Tiểu Vũ tiến vào Huyền Cảnh chị không biết sao? Thời gian gần đây em cẩn thận quan sát Tiểu Vũ. Em cảm giác anh ta thần thần bí bí. Em hoài nghi anh ta lợi dụng thời gian qua tiến vào Huyền Cảnh.

Nghe MaÞ HiêÒu Mai výÌa noìi như thế. Tuyết Cơ tựa hồ cũng cảm thấy được một chút khó hiểu. MaÞ HiêÒu Mai noìi coì chuìt đạo lý. Trước kia mỗi khi cuối tuần Long Vũ tất nhiên sẽ mời miÌnh qua nâìu cơm chung. Nhưng là thời gian gần đây mỗi khi đến cuối tuần cũng không trông thấy hiÌnh boìng hãìn đâu

- Hiểu Mai, chuyện này em không nói với người khác chứ?

Sắc mặt Tuyết Cơ nhất thời trở nên nghiêm túc. Trên trán đaÞ traÌn ngâòp caÒnh giaìc.

- ChiÒ coì cha cuÒa em biêìt.

MaÞ HiêÒu Mai vôòi vaÌng noìi:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm. Em cũng biết tốt xấu. Chuyện này tới cha của em là hết. Em đảm bảo toàn bộ thế giới không có người thứ hai biết

- Hiểu mai... Quan hệ giữa chúng ta không tệ... Lẽ ra chị không nên đối với em hung dữ như vậy... Nhưng là chuyện lớn. Quan hệ đến an toan sinh mệnh của Tiểu Vũ. Chị phải em ngươi nghĩ cách. Nếu chuyện này từ trong miệng MaÞ gia truyêÌn ra ngoaÌi. Hâòu quaÒ naÌy MaÞ gia phaÒi gaình chiòu thêì naÌo em chãìc cuÞng hiêÒu.(LõÌi đe dọa:88:)

Tuyết Cơ nghiêm mặt nói:

- Chị đáp ứng qua sư tỷ của chị. Sẽ bảo hộ Long Vũ cả đời. Bất kể là ai, đều đừng mong thương tổn đến nó.

- Chị Tuyết Cơ, tâm tiÌnh cuÒa chiò em coì thêÒ hiêÒu được.

MaÞ hiêÒu Mai noìi:

- Nêìu chiò không tin em, em coì thêÒ phaìt huyêìt thêò.

- Không cần phải như thế, chị tin tưởng em.

Huyết thệ là phương thức người tu đạo tự lấy máu của miÌnh, tế trời đất sau đó quỳ xuống phát ra lời thề, vô cùng linh nghiệm. Làm trái lời thềi, ắt gặp Thiên Khiển.

- Cám ơn chị, đaÞ tin tưởng em.

MaÞ HiêÒu Mai thõÒ ra môòt hơi, nàng cười nói:

- Chị Tuyết Cơ, dựa theo kinh nghiệm lần trước, lúc buổi tối Long Vũ sẽ trở về, chúng ta tới hồ Linh Trạch chờ hắn đi sao?

- Cũng được.

Khóe miệng Tuyết Cơ tủm tỉm cười, nói:

- Lần sau chị phải yêu cầu Tiểu Vũ mang chị tới Huyền Cảnh chơi đùa... ĐaÞ sớm nghe nói này chỗ thần bí, nhưng vẫn không biết làm thế nào có thể tiến vào. Đúng rồi, Hiểu Mai, em nói một chút sự tiÌnh haÌnh triÌnh hai đứa lần trước ở Huyền Cảnh cho chị biết một chút đi.

- Vâng.

MaÞ HiêÒu Mai gâòt gâòt đầu, hai người lập tức vừa đi vừa noìi.

.........

.........

Tại Huyền Cảnh, sau hai ngày hai đêm cố gắng, rốt cục cũng hoàn thành bảy bộ động tác Thiên Dực Hổ.

Tâm tiÌnh cuÒa hãìn coì chuìt hưng phấn, có chút kích động.

- ChuÒ nhân, câòu haÞy nhoÒ lên trên nôòi đan Thiên Dực Hổ máu tươi của miÌnh.

La Lâm nhãìc nhõÒ.

- Laòi laÌ nhâòn chuÒ?

Long VuÞ nhiìu maÌy hoÒi.

- VêÌ mãòt yì nghiÞa thiÌ cuÞng coì thêÒ goòi như vậy. Nhưng chuẩn xác hơn chính là hoạt hóa nội đan.

La Lâm giaÒi thiìch noìi:

- Chủ nhân, cậu không phải luôn luôn muốn biết, tại sao cũng phải tu luyện hoàn thành bảy bộ động tác Thiên Dực Hổ, mới có thể ấp nở Thiên Dực Hổ sao? Tôi hiện tại sẽ giải thích cho cậu nghe. Đó là bởi viÌ khi luìc câòu tu luyêòn hoaÌn thaÌnh baÒy bôò động tác Thiên Dực Hổ, trong huyết mạch của cậu sẽ tồn tại hơi thở Thiên Dực Hổ... Cũng chỉ có duới tiÌnh huôìng như thế, máu của cậu mới có thể hoạt hoá nội đan Thiên Dực Hổ. Mới có thể để cho nó hấp thu thiên địa linh khí tự tiến hành trứng nở.

- Huyết mạch? Hơi thở?

Long Vũ nghe vậy, tựa hồ đang nhớ lại nghi vấn lúc trước củaKim Phượng, vội vàng nói:

- Yì cuÒa cô laÌ noìi, huyêìt maòch trong cơ thể của tôi đaÞ tôÌn taòi hơi thở của Hỗn Độn Xà, Thiên Dực Hổ. Chẳng trách chị Phượng lúc trước từng có nghi vấn, tôi coÌn tưởng rằng nàng đaÞ phaìt hiêòn nôòi đan Thiên Dực Hổ. La Lâm, viÌ sao cô không noìi sõìm cho tôi. Như vậy, tôi sẽ bị người tưởng là ma thú à?

- SeÞ không.

La Lâm khẳng định nói:

- Loaòi triÌnh độ cảm ứng trên hơi thở này, trên lyì thuyêìt, laÌ không thêÒ naÌo biò người cảm giác được. Kim Phượng có thể cảm thấy được, có lẽ chỉ là một điều đặc biệt. Việc này có liên quan đến thân phận của nàng.

- Thân phâòn giÌ?

Long VuÞ ngaòc nhiên noìi.

- Bây giõÌ coÌn không roÞ lãìm. ChuÒ nhân, chuyêòn naÌy tôi seÞ gia tăng nghiên cứu, đợi có tin týìc xaìc thýòc, tôi seÞ thông baìo cho cuÒa câòu.

La Lâm noìi:

- Trứng Thiên Dực Hổ nở kỳ thật cũng không khó, chỉ cần nhỏ lên máu của cậu để hoạt hoá nội đan. Kế tiếp, tự nó sẽ hoàn thành. Có lẽ, lần này chúng ta cũng không coÌn kiòp nýÞa rôÌi. Toìm laòi, coì chuìt tiÌnh huôìng, hiêòn taòi tôi cuÞng không thêÒ xaìc định.

Long VuÞ nghe vậy, không hề do dự. Vội vàng tựu cắn đứt ngón tay, đem một giọt máu tươi nhỏ lên trên nội đan yêu thú.

Sau khi máu tươi bị nội đan yêu thú hấp thu xong, nguyên bản nội đan ảm đạm không ánh thiÌ đột nhiên phóng xuất một luồng ánh sang màu tím cùng khí tức cường đại.

Ngay tại tại phía xa ngàn dặm, Kim Phượng cũng cảm thấy được này cổ hơi thở dao động. Đương nhiên, nàng đang có chuyện quan trọng, không rảnh phân thân lại đây xem xét.

Aình saìng maÌu tiìm maÞnh liêòt phaìt ra, môòt laìt sau, nôòi đan chậm raÞi bành trướng, từ lúc trước chỉ là hạt châu nhỏ biến thành nắm tay lớn, hơn nữa, nó bành trướng vẫn coÌn chưa dừng lại.

Một khắc này, Long Vũ phát hiện thiên địa linh khí bốn phía đang bay nhanh hướng tới nội đan hội tụ.

Tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của nội đan làm cho Long Vũ xấu hổ không thôi. Không biết là đến từ tương lai giÌ đó, thật là phi phàm.

Theo thiên địa linh khí không ngừng tiến vào, nội đan tiếp tục bành trướng to lớn, maÞi cho đến trông như quả dưa hấu, nội đan dừng lại. Nhưng thiên địa linh khí xung quanh vẫn liên tục không ngừng tiến vào trong đó

Long Vũ hơi hơi giật miÌnh:

- CoÌn chưa ra đời đaÞ lõòi haòi như vậy.

- Thế này vẫn không coi vào đâu. Để Thiên Dực Hổ ra đời cần có linh khí coÌn xa mõìi đủ.

La Lâm noìi:

- ChuÒ nhân, tôi nghĩ chúng ta là không thể chứng kiến Thiên Dực Hổ ra đời. Tôi vừa mới phân tích tính toán, theo tiến độ hiện tại. nếu muốn hút đủ thiên địa linh khí, có thể phải cần tới một cái tháng... Mà chúng ta đêm nay tất phải rời khỏi.

 Chương 24: Hormone kích thích dục vọng tăng cao

- Thêì naÌy coì chuìt không ôÒn.

Long VuÞ coì chuìt sôìt ruôòt:

- Chúng ta đi, vạn nhất Thiên Dực Hổ xuất hiện nguy hiểm thiÌ phaÒi laÌm sao?

- Chuyện đó sẽ không xay ra.

La Lâm giaÒi thiìch noìi:

- Nơi đây không dễ phát hiện một ít dấu tích, tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy trứng Thiên Dực Hổ nở. Một khi Thiên Dực Hổ sau khi sanh, thiÌ caÌng thêm không câÌn lo lãìng, trong đầu của nó có được một bộ phận trí nhớ của kiếp trước, nó có thể chiếu cố tốt chiình miÌnh... TrýÌ phi noì sau khi sanh gãòp phaÒi ma thuì câìp bâòc lõìn hơn.

- La Lâm, tôi tin tưởng vào phán đoán của cô... Hy vọng Thiên Dực Hổ không xảy ra chuyện.

Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ cũng không được lựa chọn. Cho dù hắn không muốn ly khai, nhưng đêm nay cũng phải trở về.

Áp lực cửu đỉnh không phải là thứ mà hắn có thể tiếp nhận được.

Sau khi Long Vũ lúc rời đi, nội đan Thiên Dực Hổ vẫn đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí. Thảm thực vật trong sơn động toàn bộ đaÞ khô heìo.

Long VuÞ cuÞng âm thâÌm caÒm thâìy ruÌng miÌnh, cuÞng may linh khiì taòi HuyêÌn CaÒnh dôÌi daÌo, nên không khiêìn cho người khác hoài nghi. Nếu là tại thế giới thật, Thiên Dực Hổ hút linh khí như vậy, đaÞ sõìm gây ra naìo loaòn lõìn.

-Thiên Dực Hổ, chúc ngươi may mắn!

......................................................................

......................................................................

Dưới sự trợ giúp của Phượng Hoàng lệnh, chỉ một lúc Long Vũ thành công trở lại thế giới thật. Ngay tại lúc hắn sắp ngaÞ vaÌo hồ Linh Trạch, phía sau lưng bị người bắt lấy, giúp hắn tránh rơi xuống hồ làm con chuột lột.

Quay đầu lại, hắn mới nhiÌn roÞ raÌng người đến là Tuyết Cơ. Bên cạnh coÌn môòt cô gaìi mãòc bôò quâÌn aìo maÌu đen chính là MaÞ HiêÒu Mai.

- Chị Tuyết Cơ, bạn MaÞ HiêÒu Mai xinh đẹp. Thật là trùng hợp... Hơn nửa đêm, hai người cũng tới hồ Linh Trạch tản bộ, ngắm trăng à?

Long Vũ vừa mở miệng đaÞ phun ra được một câu nói dối.

- Ngắm trăng? Như vậy mà anh cũng có thể nói được. Anh không nhiÌn đêm nay không có trăng sao?

NaÌng cong miêòng týìc giâòn noìi:

- Bản lĩnh nói dối của anh rất kém cỏi nha. Từ từ, không đúng. Tu vi của anh lúc này tại sao lại là cảnh giới màu lam. Điều đó không có khả năng. Đến tột cùng là anh làm như thế nào?

Coì MaÞ HiêÒu Mai nhắc nhở. Ánh mắt Tuyết Cơ cũng ngừng lại trên người Long Vũ. Đúng vậy, tu vi của Tiểu Vũ chính xác đaÞ laÌ caÒnh giõìi maÌu lam.

Trong trí nhớ của nàng, hai ngày trước tu vi của hắn chỉ là cảnh giới màu vàng. Hai ngày lập tức nhảy hai cấp. Điều này làm sao có thể đây?

- Theo chiò quay vêÌ nhaÌ troò.

Tuyết Cơ biết nơi này không phải nơi nói chuyện, đi qua kéo tay Long Vũ. Kêu MaÞ HiêÒu Mai cuÌng đi đến nhà trọ của nàng.

Dọc theo đường đi, con ngươi MaÞ HiêÒu Mai luôn luôn không rõÌi khoÒi Long VuÞ, trong loÌng rung động không thể tưởng tượng. Quen hắn mới ngắn ngủn mấy tháng, thế nhưng hắn lại từ cảnh giới màu vàng tăng lên tới cảnh giới màu lam. Thật sự là không thể tưởng tượng.

Đương nhiên, Long Vũ tu luyện từ nhỏ, được danh sư chỉ điểm. Từ trên lyì luâòn, võìi tuổi của hắn, có đạo lực tu vi như vậy, cũng không tính quá phận.

Nhưng mấu chốt chính là, hắn bị Huyền Môn coi là phế vật. Là đối tượng bị mọi người tại Huyền Môn trêu chọc.

Một người như vậy, tu vi của hắn ngắn ngủn mấy tháng liền tăng lên tới cảnh giới màu lam. Đừng nói là Huyền Môn, cho dù phóng nhaÞn toaÌn bôò giõìi tu đạo, đây cũng là một kỳ tích.

Mà hết thảy điều này cũng không vẻn vẹn là nguyên nhân do Huyền Cảnh.

HuyêÌn caÒnh MaÞ HiêÒu Mai cuÞng đi qua, tu vi cũng từng tăng lên, nhưng không có đạt tới triÌnh độ biến thái như thế.

.................................................................................

.................................................................................

Sau khi tiến vào nhà trọ của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ sau một thời gian mới mở miệng hỏi:

- Tiểu Vũ, em làm như thế nào... Thật sự là em quá thần kỳ... Mới hai ngày không gặp, em lại có thể thăng liền hai cấp.

Nghe Tuyết Cơ như vậy výÌa hoÒi, MaÞ HiêÒu Mai cuÞng vêÒnh tai nghe, vâìn đề này cũng là điều nàng muốn biết.

Long VuÞ giõÌ phuìt naÌy biò hai naÌng keòp õÒ giýÞa, bên traìi laÌ MaÞ HiêÒu Mai, bên phaÒi laÌ Tuyêìt Cơ, hai xử nử có hương thơm bất đồng này không ngừng lao vào mũi của hắn, để cho tâm thâÌn hãìn nhôòn nhaòo.

- Nói đi.

MaÞ HiêÒu Mai thâìy Long VuÞ coì chuìt thâìt thâÌn, lâòp týìc duôÞi tay bâìu vaÌo eo hãìn môòt caìi. Long VuÞ kêu đau một tiếng, nhất thời tựu phục hồi tinh thần lại, cười khan nói:

- Tại Huyền Cảnh có kỳ ngộ.... Kỳ thật chỉ là đơn giản như vậy.

Nói tới đây, Long Vũ nghiêng đầu nhiÌn thâìy MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Hiểu Mai đồng học... Tôi tại Huyền Cảnh cùng ông nội của ngươi, cũng chính là đại ca của tôi, cùng đi rừng Ngô Đồng mạo hiểm. Ở nơi này, chúng tôi gặp được Phượng Hoàng...

ViÌ ýìng phó cho qua, Long Vũ liền mồm năm miệng mười đem chính miÌnh cuÌng MaÞ Chiình Phong tiêìn đến rừng Ngô Đồng mạo hiểm trải qua nói một lần, nhưng là không nhắc tới chỗ hắn được hấp thu giọt máu Kim Phượng.

Sau khi MaÞ HiêÒu Mai nghe xong Long VuÞ traÒ lõÌi, cãìn miêòng, thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Anh nói bậy, ông nội tôi không thể xưng huynh gọi đệ cùng với anh được, nhất định là anh nói bậy.

- Ha ha...

Long Vũ cười đắc yì cười:

- Tôi coì noìi bâòy hay không, sau naÌy chõÌ cô gãòp MaÞ đại ca, chính cô tự miÌnh seÞ roÞ.

Tuyết Cơ cau mày nói:

- TiêÒu VuÞ, yì cuÒa em laÌ, tu vi cuÒa em tăng lên, là bởi viÌ Phượng Hoàng trợ giúp?

- Có thể coi là như vậy, tiÌnh huôìng cuò thêÒ, em cuÞng vâòy không roÞ raÌng lãìm.

Long Vũ lập lờ nước đôi nói.

Dừng một chút, Tuyết Cơ đầy chờ mong nói:

- Tiểu Vũ, như vậy đi, dù sao chúng ta bây giờ cũng không coÌn buôÌn nguÒ, không bãÌng em đem đoạn thời gian tại Huyền Cảnh hiểu biết theo kể cho chúng ta một chút đi. Để cho chúng ta có chút chuẩn bị, sau này đi vào Huyền Cảnh sẽ dễ dàng hơn.

- Vâng.

Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức liền đem hiểu biết của miÌnh vêÌ HuyêÌn CaÒnh câÒn thâòn noìi võìi HiêÒu Mai, Tuyêìt Cơ một lần.

Xong việc sau, đaÞ laÌ ba giõÌ saìng.

Lập tức, sau khi được Tuyết Cơ an bài, Long Vũ ngủ trên ghế sô pha phoÌng khaìch, MaÞ HiêÒu Mai cuÌng Tuyết Cơ thiÌ môòt người một gian phoÌng nguÒ,

Sau khi tắt đèn, Long Vũ nằm trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong loÌng nghiÞ vêÌ Thiên Dýòc HôÒ, âm thâÌm suy nghiÞ, cuÞng không biêìt tiêÒu gia hoÒa kia hiêòn taòi đaÞ nõÒ ra chưa.

Long Vũ tính toán cuối tuần sau tái nhập huyền cảnh, đi xem Thiên Dực Hổ.

Đúng lúc này, đột nhiên một đạo hắc ảnh đánh tới, mang theo một cỗ thoang thoảng hương thơm:

- Đừng lên tiếng, là chị.

Nghe thanh âm phán đoán, bóng đen roÞ raÌng chiình laÌ Tuyêìt Cơ. Nàng dán tại Long Vũ trên người, thấp giọng nói:

- TiêÒu VuÞ, laÌ chiò.

Long Vũ vẫn là lần đầu tiên cùng Tuyết Cơ là gần gũi như vậy. Trong bóng đêm, hắn thậm chí nghe được trái tim của nàng đập loạn lên. Không biết tại sao, Long Vũ có chút miệng đắng lưỡi khô:

- Chị Tuyết Cơ... Chị... Chị muốn làm cái giÌ?

Cô nam quả là nữ, hơn nửa đêm, lại là tư thế ám muội, đối với Long Vũ là một thanh niên chưa được nếm mùi con gái, thật sự là bùng lên một cỗ dục vọng không thể kiÌm chêì.

Tuyết Cơ trong đêm đen thấy được trên khuôn mặt Long Vũ đỏ ửng, cảm nhận được hắn tim đập nhanh hơn, thở dồn dập.... Nàng tựa hồ cảm thấy được một thứ giÌ.

Khóe miệng gợi lên vẻ mĩm cười, Tuyết Cơ trong đôi mắt hiện lên một đạo giảo hoạt, phía trước lời nói toàn bộ nuốt nuốt xuống, cười nói: “Ngươi cảm thấy được chúng ta bây giờ ứng nên làm những giÌ haÒo đây?”

Long Vũ nuốt nước bọt khan, không nói giÌ, nhưng từ trong mắt của hắn có thể thấy được thần sắc mơ hồ.

Tuyết Cơ khêu gợi, miệng ghé vào lỗ tai hắn, hiÌ hiÌ cười:

- Cô nam quả nữ, em cảm thấy được thích hợp làm cái giÌ laÌ tôìt?

- LaÌm..... (LaÌm caìi giÌ thiÌ laÌm luôn đi:48:, đừng để ca sốt ruột:202:)

Đôi mắt Long Vũ bỗng nhiên trợn to, nước bọt cứ liên tục nuốt ừng ực.

- Nói đi. Tiểu Vũ, chỉ cần em nói ra, cái giÌ chiò cuÞng đều đáp ứng cho em. Bất kể là chuyện giÌ?

Thanh âm Tuyết Cơ hấp dẫn như vậy,dễ thương như vậy, mị hoặc làm điên đảo Long Vũ

- Chủ nhân, hormone kích thích dục vọng của cậu tăng lên cấp tốc.

Thanh âm La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ.

 Chương 25: Tuyết Cơ dụ hoặc

Long Vũ đột ngột giật miÌnh, lâòp týìc tiÒnh taìo laòi. Hãìn vôòi vaÌng chuyêÒn thaìi độ, nghiêm mặt nói:

- Em nghiÞ chuìng ta câÌm tay nãÌm xuôìng môòt chôÞ noìi chuyêòn tiÌnh caÒm võìi nhau nheì. HiÌ hiÌ.

Tuyết Cơ nghe vậy, khẽ cười một tiếng, nói:

- Thực sự là em muốn như vậy sao?

- Đúng vậy.

Long VuÞ vô siÒ noìi:

- Chị Tuyết Cơ, chị có thể nằm xuống được không, chị đè nên người em như vậy., em vô cùng... vô cùng khó chịu.

Long Vũ vốn định nói rất hưng phấn, nhưng đến cửa miệng hắn lại không dám nói ra.

Tuyết Cơ cười duyên một tiếng, ánh mắt long lanh nhiÌn Long VuÞ, duò hoãòc noìi:

- Tiểu Vũ... Có muốn hay không vuốt mông chị không? Nếu em muốn, đêm nay có thể tùy yì em. (Hay nhâìt laÌ câu naÌy:61:)

- Yì cuÒa chiò laÌ?

Long Vũ nghe được mừng rỡ, dục hỏa dâng lên tột đỉnh. Hắn rất muốn lúc này làm thịt Tuyết Cơ nhưng không biết trong đầu hắn suy nghĩ thế nào lại cự tuyệt:

- Không được, dù giÌ em cuÞng laÌ vaÞn bôìi, chiò laÌ trưởng bối, em không thể vỗ mông chị được. Chị Tuyết Cơ, kỳ thật những chuyện lúc nhỏ em đaÞ quên saòch. ChiÒ phaÒi biêìt em laÌ con người không có loÌng daò heòp hoÌi chýì?

Tuyết Cơ khẽ cười quyến rũ, hai goÌ maì đỏ ửng, duỗi nhẹ nhàng chỉ lên trán Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ... Đến lúc này em coÌn gaòt chiò. Chiò biêìt, trong loÌng em nhâìt định rất muốn. Coi như em không muốn báo thù, cũng muốn... Cũng muốn sờ sờ một chút chứ?

Cảm nhận được sự mị hoặc củaTuyết Cơ, trong loÌng Long VuÞ caÒm thâìy ngýìa ngaìy khoì chiòu vô cuÌng. Hãìn nhiòn không được đưa tay luồn qua sau lưng nàng, hơi thở có chút dồn dập:

- Thâòt coì thêÒ muôìn laÌm giÌ thiÌ laÌm sao?

- Coì muôìn thýÒ môòt chuìt hay không?

Tuyết Cơ trừng mắt nhiÌn, đứng người dậy. Nàng hơi nghiêng người, đem cái mông vung cao cao nhếch lên, lắc lư trước mặt Long Vũ.

Long VuÞ thấy thế, nuốt từng ngụm nước bọt, hơi do dự một chút nhưng hắn cũng lấy tay vuốt ve. Nhưng khi tay hắn sắp chạm vào thứ mà tên con trai nào cũng muốn thiÌ Tuyêìt Cơ đột nhiên xoay người lại, tay cầm một chén nướt lọc hất mạnh vào mặt hắn:

- Nhoìc con, em ăn phải gan hùm mật gấu à. Ngay cả chỗ đó của chị em cũng dám sờ...

Động tác của Tuyết cơ cực nhanh, làm Long Vũ không kịp phản ứng. Hắn bị ướt sũng, trông bộ dáng hắn thật buồn cười.

- HýÌ.

Tuyết Cơ bật đèm phoÌng khaìc, cãìm týìc nhiÌn Long VuÞ:

- Nhóc con, xem chị dạy dỗ em như thể nào. Nằm sấp xuống, để chị cho em một bài học.

Long Vũ đỏ mặt ý kiến:

- Chị Tuyết Cơ. Em thực là bị oan mà. Chuyện này là do chị dụ dỗ em, mà em có được cái giÌ đâu. Hơn nữa, chị cũng phải hiểu em cũng lớn rồi, chị laÌm thêì võìi em, em sao coì thêÒ chiòu nôÒi.

Long Vũ lúc này mới thấy hối hận. Ở chung với Tuyết Cơ lâu rồi, hắn hẳn phải biết tính của nàng. Đừng nhiÌn naÌng điên điên khùng khùng, cái giÌ cuÞng không để ý, nhưng thực tế nàng là người rất bảo thủ. Nàng làm sao coì thêÒ cho hãìn muôìn laÌm giÌ thiÌ laÌm. Haizzz... Long VuÞ thõÒ daÌi. ChiÒ traìch tâm hãìn không kiên định.

Đương nhiên, việc này cũng có quan hệ với tâm tiÌnh hãìn týÌ luìc hãìn coÌn nhoÒ. Ai kêu luìc nhoÒ hãìn hay biò Tuyêìt Cơ tét vào mông. TiÌnh caÒm cuÒa Long VuÞ đối với Tuyết Cơ vô cùng phức tạp. Nhất là theo độ tuổi của hắn. Càng ngày tiÌnh caÒm cuÒa hãìn đối với Tuyết Cơ không coÌn laÌ tiÌnh caÒm thân tiÌnh.

TiÌnh caÒm naÌy vôìn Long VuÞ muôìn maÞi maÞi giâìu kiìn trong nôòi tâm. Nhưng từ khi hắn bị La Hậu nói toạc ra, hắn bắt đầu chậm raÞi nảy sinh, thậm chí đôi khi coÌn biêÒu lôò ra ngoaÌi.

- Tiểu Vũ. Nếu muốn tránh được trách phạt, phải xem biểu hiện của em ra sao.

Tuyết Cơ nói:

- Lần sau mang theo chị đi Huyền Cảnh. Phải đảm bảo an toàn, ăn uống thoải mái. Có vấn để giÌ không? (MiÌnh tưởng tượng ngay ra khuôn mặt của Tuyết Cơ:88:)

NhiÌn thâìy veÒ mãòt uy hiêìp cuÒa Tuyêìt Cơ, Long Vũ vội vàng gật đầu:

- Không thành vấn đề... Tuyệt đối không thành vấn đề.

Không phải là đi Huyền Cảnh sao. Chuyện này đối với Long Vũ có thể gọi là đơn giản.

Nhưng mà vẫn đề thức ăn và an toàn thực làm hắn đau đầu.

- MaÞ Chiình Phong...

Đột nhiên, Long Vũ nghĩ đến người này. Không phải là hắn muốn mang theo MaÞ HiêÒu Mai sao? ToaÌn bôò vâìn đề nếm hết lên đầu hắn chẳng phải là tốt hơn sao?

- Cứ quyết định như vậy đi.

Khóe miệng Tuyết Cơ mỉm cười. NhiÌn bôò daìng naÌng coì thêÒ hiêÒu được toàn bộ yì týì âm mưu của nàng.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ nói thêm:

- TiêÒu VuÞ, chiò giuìp cho em môòt sôì sinh yì týÌ phong thuÒy. Coì leÞ ngaÌy mai seÞ coì người gọi điện thoại cho em. Em Phải nhớ kỹ, đây là một con dê béo, em phải vặn lông cho tốt. Ngoài ra, nếu em làm việc thực sự tốt, có thể chị mở thiên nhaÞn cho em.

Đối với Long Vũ, kiếm tiền không phải là một hấp dẫn quá lớn, nhưng mà mở thiên nhaÞn chiình laÌ điều hắn từng ao ước.

- Không thành vấn đề.

Long Vũ sảng khoái đáp ứng.

................................................? ?...........................................

................................................? ?...........................................

Buổi chiều hôm sau quả nhiên Long Vũ nhận được điện thoại từ một người đàn ông, đối phương tự xưng là chủ tịch tập đoàn Tinh Vũ, được Tuyết Cơ giới thiệu, muốn gặp Long Vũ em giúp phong thủy. Hai người ước định buổi tối gặp mặt.

Tập đoàn Tinh Vũ tại Thiên Hải chủ yến đầu tư kinh doanh bất động sản, tổng tài sản ước chừng khoảng hơn trăm triệu đô. Hắn tên là Hàn Hùng, tên khí phách, người cũng thật khí phách, là một nhân vật rất có tiếng trong giới thương nhân. Nhưng mà gần đây, tập đoàn Tinh Vũ gặp một chút phiền toái. Sau vài lần đầu tư không gặp thuận lợi, vốn nợ ước tính vượt quá tài sản của công ty.

Sau nghi kiêÒm tra caìc sai lâÌm vêÌ mãòt công taìc vaÌ caìc lôÞ hôÒng quaÒn lyì, HaÌn HuÌng thâìy không coì vâìn đề giÌ caÒ. ViÌ vâòy hãìn cho rãÌng miÌnh gãòp taÌ hoãòc là do phong thủy. Sau khi được bằng hữu giới thiệu, Hàn Hùng biết được Tuyết Cơ, sau đó nàng tiến cử phong thủy sư Long Vũ.

Tám giờ tối, Long Vũ tới trước của tập đoàn Tinh Vũ. Sau khi thông báo cho bảo vệ, Long Vũ được dẫn tới văn phoÌng trên tâÌng mười tám của tập đoàn Tinh Vũ.

- Hàn tiểu thư, vị này chính là Long tiên sinh.

Sau khi dẫn Long Vũ tiến vào, hắn cung kính với Hàn Duyệt đang ngồi ở ghế laÞo baÒn. (Người quen:61:, Hàn Duyệt chắc là con gái của Hàn Hùng:113:)

- Được rồi, tôi biết. Ông trước tiên lui ra đi...

Hàn Duyệt mặc một bộ đồ chức nghiệp ngồi ở vị trí laÞo baÒn, mang khuôn mãòt laònh luÌng.

Long Vũ cảm thấy buồn bực. Tưởng rằng thiên sư giá lâm, bọn họ phải nhiệt tiÌnh tiêìp đón. Ai dè người ta không thèm để ý đến miÌnh.

Ánh mắt vừa chuyển, hắn đột nhiên chứng kiến một raÞnh sâu trãìng muôìt, coÌn coì đường viền hoa màu tím. Ai ya, so sánh có thể sánh với Tuyết Cơ. Chẳng nhẽ cô gái này cùng với chị Tuyết Cơ mỗi ngày đều uống sữa đu đủ sao?

- NhiÌn đủ chưa?

Ngay khi Long Vũ thất thần, Hàn Duyệt ngẩng khuôn mặt lên, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Trong con mắt của nàng tràn ngập vẻ khinh bỉ ngước nhiÌn Long VuÞ.

- Khuò khuò...

Long Vũ cười khan một tiếng, vẻ mặt xuất hiện sự xấu hổ. NhiÌn kyÞ cô gaìi trước mắt, thực ra không phải là người xa lạ giÌ, chiình laÌ người mà hắn đaÞ týÌng sõÌ moì, HaÌn Duyêòt caÒnh quan.

 Chương 26: Xem phong thủy

Long Vũ vội vàng cười nói:

- Quần áo trên người cô được làm từ sợi tổng hợp, quả thực là hàng xịn a. Cô mua ở đâu thế? Tôi cũng muốn mua cho bạn gái tôi một bộ quần áo như vậy.(:88:)

- Là cậu... Hừ, đáng ra ngay từ đầu tôi phải đoán ra cậu...

HaÌn Duyêòt caÒnh giaìc nhiÌn Long VuÞ, trong tay không biêìt luìc naÌo đaÞ câÌm chiêìc đèn pin, ngón cái đaÞ đặt trên công tắc đèn. (Nó tưởng là súng à:48:)

- Cô muôìn laÌm caìi giÌ?

Long Vũ theo bản năng lùi từng bước về phía sau, khuôn mặt khẩn trương:

- HaÌn caÒnh quan, cô coì yì giÌ thêì? Cô định ép tôi làm cái giÌ vâòy? Tôi đaÞ noìi võìi cô, tôi không phaÒi laÌ môòt người đàn ông tùy tiện. Nếu cô có dụ hoặc tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục dưới dâm uy của cô.

Hàn Duyệt mặc một bộ váy ngắn, khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt đẹp như hoa đào mùa xuân, trước ngực có hai ngọn núi nhô cao... Trên sống mũi coÌn gaìc lên mãìt kiêìng goòn gaÌng, tay coÌn câÌm chiêìc đèn pin... NhiÌn thiÌ xinh đừng hỏi.:61:

HaÌn Duyêòt nghe Long VuÞ hôÌ ngôn loaòn ngýÞ, lâòp týìc giâòn dýÞ noìi:

- Cậu nhăng cuội cái giÌ đấy... Đây là đèn pin phoÌng lang, chuyên duÌng để đối phó với sắc lang như cậu.

Long VuÞ hoaÌn toaÌn hêìt chôÞ noìi.

DýÌng laòi môòt chuìt, hãìn týìc giâòn noìi:

- Hàn cảnh quan, tôi tới đây là để xem phong thủy. Nói cách khác, tôi tới là để giúp cho công ty của cha cô thay đổi vận thế. Cô phải biết khách khí với tôi một chút chứ. Đúng rồi, cô là con gái của Hàn Hùng à? Ha ha, thật không thể ngờ rằng cô vừa là giảng viên, là cảnh sát, coÌn laÌ tiêÒu thư nhà giàu... Đúng là ao ước của bao nhiêu cô gái trẻ.

- Đây không phaÒi laÌ viêòc cuÒa câòu.

Hàn Duyệt chính xác là một người được ông trời ưu ái. Nhưng mà sự nghiệp của nàng không có quan hệ giÌ võìi gia điÌnh, đều là sự phấn đấu của bản thân. Cho nên Hàn Duyệt đều không thích người ta cường điệu bối cảnh gia điÌnh miÌnh.

Nàng là người kế thừa hợp pháp tập đoàn Tinh Vũ. Hàn Hùng luôn luôn hy vọng con gái kế thừa sự nghiệp của miÌnh. Nhưng đáng tiếc, Hàn Duyệt không có loÌng daò naÌo buôn baìn, lâòp chiì phâìn đấu thành một cảnh sát vĩ đại. Cũng chỉ cuối tuần nàng mới có thời gian rảnh rỗi, ở lại đây giúp cha nàng xử lyì môòt sôì viêòc.

- Long VuÞ, tôi hoÒi câòu, câòu thýòc sýò biêìt xem phong thuÒy?

Hàn Duyệt mặc dù biết Long Vũ cũng có chút tài năng, nhưng bắt quỷ cùng xem phong thủy là hai chuyện khác nhau.

Long Vũ bày ra một tư thế rất trâu boÌ, tuÌy tiêòn noìi:

- Hàn cảnh quan, cô đaÞ nghi ngõÌ tiình châìt chuyên nghiêòp vôìn coì cuÒa tôi, vâòy tôi liêÌn rõÌi khoÒi chôÞ naÌy. Nhưng mà cô haÞy noìi võìi HaÌn tôÒng rãÌng tôi đaÞ tõìi. Noìi thâòt, nêìu không phaÒi laÌ người quen giới thiệu đến, có ném tiền vào mặt tôi cũng chẳng thèm tới.

- Đợi một chút.

Khi Long Vũ chuẩn bị xoay người, Hàn Duyệt gọi Long Vũ lại nói:

- Nêìu laÌ cha tôi goòi câòu tõìi, thiÌ câòu cýì coi thýÒ xem. Nhưng mà tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu ở đây nói nhăng nói cuội, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.

Đối với thái độ của Hàn Duyệt, Long Vũ có chút khó chịu:

- Xin cô đừng trách tôi nhiều lời. Mặt cô hiện lên thanh sát, chỉ sợ vài ngày tới cô sẽ gặp tai ương. Thấy cô cũng không tệ, tôi có thể coi miễn phí cho cô?

- HýÌ.

HaÌn Duyêòt hýÌ nheò môòt tiêìng noìi:

- Long Vũ. Cậu nên làm một chút truyện đứng đắn đi, đừng nói bậy trước mặt tôi.

Sau khi chuyện Nạp Lan Thục Thanh kết thúc, Hàn Duyệt nghe được tin đồn nhảm từ trong trường, thái độ của nàng đối với Long Vũ càng trở nên tôÌi têò. Thâòm chiì naÌng coÌn hoaÌi nghi nhýÞng lõÌi đồn kia đều do Long Vũ tung ra.

- Xem ra cô không tin... Không sao cả. Trước tiên bổn thiên sư xem qua chỗ này, chờ cô thực sự gặp phiền toái sẽ minh bạch. Nhưng mà đến lúc đó cô tiÌm đến tôi, tôi sẽ lấy tiền đó.

Hãìn laÌm ra veÒ cao thâm, miêòng lâÒm bâÒm:

- Thế nhân cười ta kẻ khùng điên, ta cười thế nhân không có mắt... Đáng tiếc, thực đáng tiếc.

HaÌn Duyêòt trýÌng mãìt nhiÌn Long VuÞ, týìc giâòn noìi:

- Cậu có thể làm việc chính đi. Sau khi cậu làm xong việc, có thể nói thế nào cũng được. CoÌn nýÞa, câu kia cuÒa câòu thýòc sýò laÌ noìi nhaÒm. Liên quan giÌ đến việc xem phong thủy? Xin cậu đừng có mà làm ra cái vẻ cao thâm này nữa.

Là một giảng viên tại một trường đại học, nàng chứng kiến quá nhiều sinh viên có giọng điệu như vậy.

Long Vũ bị nói trúng tim đen, nhất thời cũng có một chút xấu hổ. Nhưng mà hắn nói dối lên thần rồi, da mặt lại cực dày, người thường khó có thể so sánh. Chỉ sau vài giây, sắc mặt đaÞ khôi phuòc laòi biÌnh thường, lúc này hắn làm ra bộ dáng thần bí khó lường.

- Đáng tiếc, đáng tiếc....

Long Vũ đi xung quanh Hàn Duyệt đánh giá vài lần, liền hô đáng tiếc. Nhưng hắn cũng không nhắc đi nhắc lại, giả bộ xem phong thủy.

Long VuÞ laÌm môòt lâÌn như vậy, cũng làm cho Hàn Duyệt cảm thấy bất ổn. Vốn định mở miệng hỏi một chút, nhưng nghĩ lại, chỉ coi hắn đang giả bộ.

- Núi Thanh Long hướng về phía Nam là hướng sát. Không ổn, không ổn...

Long VuÞ nhiÌn môòt hôÌi, ra veÒ noìi:

- Hàniểu thư, bức họa này không nên hướng về phía Nam, Thanh Long hướng sát, phúc khí đều bị chắn ở bên ngoài, cô đem nó hạ xuống.

Hàn Duyệt vốn không muốn làm theo lời Long Vũ, nhưng nghĩ tới lời cha dặn, nàng không thể không làm theo. Hai người tới gần, một mùi hương thơm phảng phất phát ra, làm cho hắn bủn rủn chân tay. Mười tám tuổi, hắn không thể không có tâm tư.

- Câòu nhiÌn đi nhiÌn laòi, vâÞn coÌn caìi giÌ không ôÒn sao?

Hàn duyệt xoay người hạ bức Long Đằng xuống. Khi nàng xoay người, đôi mông vềnh cao troÌn triòa laÌm cho hai mãìt hãìn toÒa saìng. CoÌn coì đôi chân thon dài được phủ kín tất trắng nữa chứ, nhiÌn thâòt mê người.

- NhiÌn caìi giÌ vâòy?

Đúng lúc này, Hàn Duyệt xoay người lại phát hiện Long thiên sư có bộ dáng giống với Trư ca (Trư Bát Giới), nhất thời nổi giận:

- Cậu đến là xem phong thủy hay là xem người...

- Cô õÒ trong phoÌng, cho nên xem phong thuÒy cuÞng laÌ xem người.

Linh cơ vừa động, Long Vũ bèn phun ra những lời rất vô sỉ:

- Đứng yên đừng nhúc nhích, để tôi hảo hảo xem kỹ cô... Cô nên thường xuyên mặc những bộ đồ mỏng bó sát thân, nếu bộ ngực của cô to hơn một chút nữa, như vậy mới có thể tụ tài.

Hàn Duyệt nghe như vậy, thiếu chút nữa phát hỏa. Đây mà là thiên sư à, căn bản chỉ là một thần côn với sắc lang.

Lúc này Hàn Duyệt không thể nhẫn được nữa, týìc giâòn mãìng to:

- Biến... Tên thần côn lừa đảo này, lập tức biến ngay cho tôi. Nếu không tôi báo người đến bắt cậu ngay. Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tuyên truyện mê tín dị đoan là một tội lớn đó.

Khaìo. LaÞo týÒ nhiÌn cô vaÌi lâÌn, cô coì thêÒ thiêìu mâìt hai lạng thịt? Long Vũ đang muốn phản bác lại, phía bên ngoài truyền đến một tiếng thét phẫn nộ:

- Hàn Duyệt, không được vô lễ với thiên sư.

Long VuÞ nhiÌn theo âm thanh výÌa phaìt ra, nhiÌn thâìy môòt người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi giày tây bước nhanh vào. Người mặt chữ quốc (国‘), mày rậm, đôi mắt sáng có thần, trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị, nhiÌn qua cuÞng coì thêÒ biêìt đây là một người phi thường. Nghe khẩu khí hắn trách mắng Hàn Duyệt, hẳn đây chính là Hàn Hùng.

Chính chủ đaÞ đến, toàn bộ mọi chuyện sẽ được suôn sẻ.

- Xin hoÒi, viò naÌy chiình laÌ HaÌn tôÒng sao? Xin lôÞi, phong thuÒy chôÞ ngaÌi tôi xem không ra... Sau naÌy coÌn gãòp laòi.

Long Vũ hừ lạnh một tiếng, làm bộ dạng hầm hừ, giống như muốn rời.

 Chương 27: Kiếm tiền

Hàn Hùng thấy tiểu thiên sư tức giận, nhất thời nóng nảy. TiÌnh traòng tâòp đoàn Tinh Vũ làm ăn mấy tháng nay không bằng một ngày, thật vất vả nhờ người quen giới thiệu được một vị cao nhân. Lúc này vị cao nhân trẻ tuổi này lại đoÌi boÒ đi, hắn không biết phải làm sao. Nói thật, Hàn Hùng lúc này cũng hết cách, nếu không hắn cũng không mắng con gái cưng của miÌnh.

NhiÌn viò thiên sư trước mặt có chút trẻ tuổi. Nhưng theo lời giới thiệu của người quen, vị thiên sư này là hàng thật giá thật, tôn sư của hắn là đại danh hàng khủng Tuyết Cơ. Cho nên Hàn Hùng không có một chút nghi ngờ năng lực của Long Vũ.

- Tiểu Duyệt. Mau chóng xin lỗi tiểu thiên sư.

HaÌn HuÌng trýÌng mãìt nhiÌn con gaìi, lâòp týìc ra hiêòu võìi naÌng, hy voòng naÌng coì thêÒ chuì yì đến đại cục.

Sau đó, Hàn Hùng chuyêÒn aình mãìt qua Long VuÞ, thâòt tiÌnh xin lôÞi:

- Tiểu thiên sư, thật sự xin lỗi cậu. Tôi đaÞ tõìi châòm, laÌm cho câòu chiòu uÒy khuâìt. Như vậy đi, tôi thay tiểu Duyệt xin lỗi cậu.

Nói xong, Hàn Hùng vội vàng khom lưng xin lỗi Long Vũ. Hi vọng hắn không tiểu nhân mà rộng lượng bỏ qua.

- Khuò khuò...

Long VuÞ không ngõÌ HaÌn HuÌng laòi haò thâìp miÌnh đến như vậy. Hắn suy nghĩ một chút, chính miÌnh giaÒ bôò cuÞng hơi quá đáng. Nhưng mà cũng tốt, có thể cấp cho cô gái kia một chút giáo huấn. Dù giÌ cuÞng laÌ người quen, nàng laòi nhiÌn miÌnh võìi bôò daìng trýÌng mãìt laònh luÌng. Người ngoài không biết coÌn cho rãÌng miÌnh vô lêÞ võìi naÌng.

- Hàn tổng đaÞ quaì lõÌi. KyÌ thâòt ngaÌi không câÌn phaÒi laÌm thêì. DuÌ sao tôi cuÞng chiÒ laÌ giuìp ngaÌi trýÌ hoòa để kiếm tiền. Ngày không cần phải hạ thấp miÌnh như vậy.

Ra ngoaÌi xaÞ hôòi, kiêìm tiêÌn mõìi laÌ viêòc troòng yêìu. Long VuÞ lâòp týìc đưa ra yêu cầu của miÌnh.

HaÌn HuÌng nghe vâòy, vôòi vaÌng noìi võìi con gaìi:

- Nhanh chóng đưa tiền ra đây. Trong ngăn kéo của cha đaÞ chuâÒn biò caÒ rôÌi.

Hàn Duyệt tự dưng bị cha miÌnh quõÒ traìch, trong loÌng không khoÒi caÌng thêm ghen gheìt. Luôn nguyêÌn ruÒa hãìn thâÌn côn, sãìc lang, đồ vô sỉ...

Kỳ thật, theo như nhận biết của Hàn Duyệt, khó khăn của tập đoàn Tinh Vũ căn bản không có quan hệ với phong thủy. Xuất phát từ khó khăn tài chính không chỉ ở Trung Quốc, mà lan tràn khắp toàn cầu. Nhu cầu mua bán của dân thành phố giảm xuống, mà giá cả nhà ở chỉ tăng chứ không hạ. Như vậy ai coÌn coì khaÒ năng mua nổi phoÌng.

Đương nhiên, oaìn hâòn thiÌ oaìn hâòn. HaÌn Duyêòt tay câÌm liÌ xiÌ tiêÌn laòi. NaÌng râìt roÞ raÌng, cha miÌnh cuÞng không coÌn caìch naÌo khaìc, cô không daìm noìi thâÌn côn mâìt linh. LâÌn naÌy theo cha, côìt loÞi laÌ để an ủi tâm lý cho cha miÌnh.

- Một vạn tám. Cầm lấy đi.

HaÌn Duyêòt chiÌa ra môòt liÌ xiÌ tiêÌn daÌy côòp, aình mãìt như muốn ăn thịt người.

Long Vũ cười cười nhận tiền, không để yì giÌ đến ánh mắt giết người của nàng.

- Hàn tổng... Phong thủy chỗ nào, để tôi giúp ngài xem. Nếu tôi nhiÌn không lâÌm, văn phoÌng naÌy cuÒa ngaÌi đaÞ coì người xắp xếp  Đào bảo phong thủy cục.

Long VuÞ nhiÌn thoaìng qua HaÌn Duyêòt, noìi tiêìp:

- Thiên sư trước cũng là có chút bổn sự, chỉ là ngài không lên treo bức Long Đằng ở phía Nam, đem phúc khí chắn ở bên ngoài. Hiện tại Hàn tiểu thư đaÞ gõÞ noì xuôìng,  Đào bảo phong thủy cục liền được khôi phục. Nhưng mà tôi cũng cần phải nói cho ngài roÞ, vâòn thêì cuÒa tâòp đoàn Tinh Vũ, không dễ dàng có thể thay đổi được. Nếu ngài không phiền, chúng ta có thể ước hẹn thời gian tới coi ở biệt thự của ngài.

- LõÌi tiêÒu thiên sư không sai.

Quả thật, hai năm trước Hàn Hùng có tiÌm người bố trí  Đào bảo phong thủy cục. Mà bộ Long Đằng mới treo lên từ năm ngoái. Cẩn thận tưởng tượng, sự việc không tốt cũng bắt đầu từ năm ngoái. Hắn thấy Long Vũ liếc mắt một cái liền nhiÌn ra manh môìi, trong loÌng nhâìt thõÌi bôòi phuòc. Cao nhân. QuaÒ nhiên laÌ cao nhân.

- Tiểu thiên sư. Cậu tự sắp xếp thời gian. Chỗ tôi lúc nào cũng có thể được.

Hàn Hùng hận là lúc này không thể mang theo Long Vũ đến nhà miÌnh xem phong thuÒy.

- Như vậy đi. Thời gian xem phong thủy không thể làm qua loa. Ngài lưu lại danh thiếp cho tôi, tôi sẽ liên lạc với ngài.

Long Vũ chính là muốn kéo dài thời gian. Phong Thủy không nên xem quá nhanh. Nếu làm quá nhanh, mà tập đoàn Tinh Vũ không chút kỳ biến. Chẳng phải lúc này thiên sư trở thành thần côn.

- Đây là danh thiếp của tôi.

HaÌn HuÌng nghe vâòy, vôòi vaÌng hai tay chuyêÒn qua danh thiêìp cuÒa miÌnh.

Long VuÞ leÞ pheìp tiêìp nhâòn danh thiêìp, tiêòn tay boÒ vaÌo trong tuìi quâÌn.

DýÌng môòt chuìt, hãìn dãòn doÌ:

- Hàn tổng, muốn thành công cần phải biết nắm bắt thời cơ. Sau này dù làm cái giÌ ngaÌi cuÞng câÌn phaÒi cân nhãìc thâòn troòng. Tôi noìi như thế, ngài hiểu chứ?

- Hiểu được. Hiểu được.

Hàn Hùng cười nói:

- Cơ hội là không thể bỏ lỡ. Tiểu thiên sư, xin cậu yên tâm. Trong thời gian này tôi sẽ cố gắng nỗ lực. Đúng rồi, tiểu thiên sư, cậu hiện tại có rảnh không? Tôi muốn mời cậu một bữa cơm, để biểu đạt loÌng biêìt ơn của tôi đối với cậu?

- Không câÌn.

Long Vũ thần bí cười nói:

- Tôi coÌn coì viêòc, để hôm khác đi. Nhỡ kỹ, chờ điện thoại của tôi.

Kỳ thực Long Vũ từ chối bữa cơm này là do hắn không muốn thường xuyên tiếp xúc, như vậy sẽ mất đi cảm giác thần bí.

Lúc ra cửa, Hàn Hùng phải tiếp một cuộc điện thoại nên đành phải để cho con gái tiễn Long Vũ ra cửa. Nhân lúc không có ai, Long Vũ xoa xoa đôi bàn tay, không kiêng dè nhiÌn vaÌo bôò ngýòc HaÌn Duyêòt noìi:

- Hàn cảnh quan, kỳ thật đề nghị của tôi, cô hẳn phải suy nghĩ một chút. Cô rất gợi cảm, cô hẳn phải là cố gắng bồi bổ nó lớn hơn một chút, ăn mặc mát mẻ thêm môòt chuìt...

- Vô siÒ.

Hàn Duyệt ném cho hắn một ánh mắt xem thường, xoay người rời đi.

................................................? ?................................

................................................? ?................................

Lừa gạt được một vạn tám, Tuyết Cơ chia được tám ngàn. CoÌn laòi môòt vaòn, quy ra ba thaìng tiêÌn nhaÌ. Trong nhaìy mãìt, Long VuÞ laòi trãìng tay.

Nhưng mà Long Vũ cũng không bận tâòm, sýò tiÌnh tâòp đoàn Tinh Vũ vẫn coÌn chưa xong, một lần làm việc kiếm được khoảng một vạn không là vấn đề.

Đương nhiên, tiền đối với Long Vũ cũng không là giÌ caÒ.

Hiện tại là thời gian này Long Vũ không thể đi tới Huyền Cảnh. Bởi viÌ La Lâm đang trong trạng thái hưu miên(giống như không hoạt động). Nguyên nhân là nàng đang sửa chữa hệ thống. Cả quá triÌnh coì thêÒ câÌn thõÌi gian laÌ nýÒa thaìng, hoãòc laÌ thõÌi gian lâu hơn.

ViÌ thêì tâm tiÌnh hãìn luôn buôÌn býòc. Hãìn luìc naÌo cuÞng lo lãìng tiÌnh traòng cuÒa Thiên Dýòc HôÒ.

Đi trên con đường moÌn trong caình rýÌng u tiòch, tâm tiÌnh Long VuÞ dâÌn trõÒ nên yên ôÒn. NhiÌn thâìy caìc hoòc sinh trăm vẻ, hắn đột nhiên phát hiện khoảng thời gian này hắn thực sự tách rời với cuộc sống ở độ tuổi của miÌnh.

Kỳ thật ở bên ngoài nhiều hơn một chuìt, tâm tiÌnh cuÞng tôìt hơn một chút.

Hắn khẽ mỉm cười. Ngẫm lại so với miÌnh luìc trước, hiện tại giống như là trên trời dưới đất. Lúc này hắn cũng cảm thấy thỏa maÞn.

NhiÌn thâìy môòt đôi tiÌnh lýÞ õÒ phiìa xa xa, Long VuÞ ngâÌm cười khổ. Không biết bao giờ miÌnh mới có thể hưởng thụ được sự đaÞi ngôò giôìng như đôi bạn đồng lứa kia.

Mỹ nữ mặc một bộ quần áo bó mỏng, rất gợi cảm, rất dễ thương, trên người có khí chất cao quyì, thanh liòch. Người con trai bên cạnh nàng cao lớn khôi ngô, thân mặc một bộ âu phục màu trắng, giôìng võìi khiì châìt quyì tôòc. 

 QuyêÒn 4

Chương 1: Trở thành bạn trai

Chương 2: Ở chung

Chương 3: Em muốn từ hôn

Chương 4: Bà nội hay bạn gái

Chương 5: Tuyết Cơ bồi luyện

Chương 6: Khiêu khích

Chương 7: Huyền Môn tụ hội

Chương 8: Trưởng bối chế nhạo

Chương 9: Hương Hương công chúa

Chương 10: Lập uy

Chương 11: Tranh đấu tứ cường

Chương 12: Đại chiến rửa sạch sỉ nhục

Chương 13: Tiểu thắng

Chương 14: tranh đoạt quán quân

Chương 15: Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyêìt

Chương 16: Nhân gian bách thái

Chương 17: Tuyết Cơ phẫn nộ

Chương 18: Tâm tư của Thiên Cơ đạo nhân

Chương 19: Gặp nạn nơi âm sơn

Chương 20: Yêu hồ

Chương 21: Đồng hành cùng tiểu sư muội

Chương 22: Ngăn cơn sóng dữ

Chương 23: Cô nam quả nữ

Chương 24: Âm dương giao hợp

Chương 25: Thủ phạm thần bí

Chương 26: Hương Hương thống khổ

Chương 27: Ác chiến với dị thú

 Chương 1: Trở thành bạn trai

Trong trường đại học có không ít nam sinh anh tuấn, nhưng xuất hiện một đôi tiÌnh lýÞ giôìng như vậy thật hiếm thấy.

Long Vũ không khỏi nhớ tới Trương Đại Ngưu, phoÌng chýÌng hãìn cuÞng đang cùng bạn gái tản bộ. Có một cô bạn gái tại một trường đại học quả thật không tệ. Long Vũ rất hâm mộ những đôi tiÌnh nhân naÌy.

Thế nhưng khi hắn thấy cô gái đối diện miÌnh thiÌ hãìn týò dưng mỉm cười. Bởi viÌ cô gaìi naÌy hãìn cýòc kyÌ quen thuôòc – MaÞ HiêÒu Mai. CuÞng không biêìt taòi sao, khi Long VuÞ nhiÌn thâìy MaÞ HiêÒu Mai đi cùng với một nam sinh anh tuấn, trong loÌng hãìn dường như có một chút không thoaÒi maìi.

Nụ cười trên khuôn mặt Long Vũ được duy triÌ, hãìn týò noìi võìi miÌnh nhâìt định phải duy triÌ nuò cười. Long Vũ không ngừng tự hỏi, hay là hắn đối với MaÞ HiêÒu Mai coì yì týì?

- Thýòc sýò laÌ không coì giÌ...

Long Vũ cố gắng ổn định tâm tiÌnh cuÒa miÌnh, giống như là lúc hắn tu luyện vậy. Nhưng sự chua xót trong loÌng chiình xaìc laÌ tôÌn taòi.

- Mỉm cười, cố gắng mỉm cười...

Long VuÞ lâÌn nýÞa týò noìi võìi miÌnh phaÒi duy triÌ nuò cười, tuyệt đối không thể để cho MaÞ HiêÒu Mai hoãòc nam sinh kia phaìt hiêòn ra điều giÌ không ôÒn.

Nam sinh cao lõìn anh tuâìn, laìng týÒ. Khiì châìt quyì tôòc trên người hắn làm cho người ta cảm thấy không thể so sánh. Ngay cả nụ cười cũng ẩn chứa chút giÌ đó nho nhaÞ. CaÌng laÌm cho Long VuÞ týò ti chiình laÌ nam sinh kia cuÞng laÌ người tu đạo. Điểm này laÌ không hêÌ hoài nghi.

Long Vũ quay người giả vờ như không phát hiện.

Nhưng MaÞ HiêÒu Mai cuÌng nam sinh kia laòi đi về phía Long Vũ. Càng làm cho hắn buồn bực chính là, MaÞ HiêÒu Mai dýÌng laòi trước mặt hắn, mở miệng gọi hắn:

- TiêÒu VuÞ...

Nam sinh bên caònh luôn luôn lạnh lùng đánh giá Long Vũ, khóe miệng vẫn duy triÌ veÒ miÒm cười. Hắn thấy dung mạo Long Vũ biÌnh thường, trong loÌng týò tin lên râìt nhiêÌu. Nhưng mà trong loÌng hãìn coì chuìt giÌ đó không thoải mái. Hắn thực sự không roÞ, nýÞ thiên sư thiên taÌi cuÒa thông linh MaÞ gia viÌ sao laòi truìng yì võìi môòt nam nhân vô duòng, đáng khinh như vậy.

Ban đầu vốn tính giả vờ nhiÌn không thâìy, nhưng lúc này người ta chủ động chào hỏi, Long Vũ tất nhiên cũng không thể tiếp tục giả vờ được nữa. Hắn quay đầu, khóe miệng miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười:

- Baòn hoòc MaÞ, cô vâÞn tôìt chýì?

Nam sinh hơi ngạc nhiên. Đây là chuyện giÌ xaÒy ra? Không phaÒi laÌ tiÌnh lýÞ sao, taòi sao laòi xưng hô như vậy?

- Tiểu Vũ... Anh lại trêu trọc người ta.

MaÞ HiêÒu Mai sýÞng sõÌ môòt chuìt, lâòp týìc vôòi ôm lâìy caình tay Long VuÞ, thân thiêìt noìi:

- Đi. Chúng ta về nhà. Buổi chiều em không phải lên lớp... Em nấu cơm cho anh ăn.

Long VuÞ hoaÌn toaÌn choaìng vaìng. Hãìn toÌ moÌ đánh giá MaÞ HiêÒu Mai. Trong loÌng đang tự hỏi không phải cô gái này bị ấm đầu chứ? Tại sao đột nhiên nói ra những lời mê sảng như vậy?

- Baòn hoòc MaÞ. Cô xaìc định là cô không nói những lời mê sảng.

Long Vũ sờ sờ cái mũi. Cố gắng muốn đẩy MaÞ HiêÒu Mai ra nhưng không được. MaÞ HiêÒu Mai luìc naÌy đaÞ nãìm râìt chãòt caình tay hãìn.

Nam sinh dường như nhiÌn ra chuìt manh môìi. KheÞ cười một tiếng, nói với MaÞ HiêÒu Mai:

- Hiểu Mai. Coi như em không đồng yì hôn sýò cuÒa chuìng ta, cuÞng không câÌn tiÌm môòt đồ vật làm troÌ trước mặt anh...

LõÌi naÌy výÌa noìi ra, Long VuÞ nhâìt thõÌi hiêÒu roÞ đầu đuôi. Không nghi ngờ giÌ nýÞa, chiình miÌnh luìc naÌy laòi trõÒ thaÌnh tâìm bia.

Chuyện giống thế này tại đại học Thiên Hải giống như cơm bữa. Trong tiÌnh huôìng như thế này, nữ sinh viÌ muôìn cho nam sinh theo đuổi miÌnh hêìt hi voòng, đều xài một chiêu như vậy.

ChiÒ laÌ Long VuÞ không nghiÞ tõìi, chuyêòn tiÌnh như thế này lại xảy ra trên người miÌnh.

- Tư MaÞ Phong, anh ăn nói cẩn thận một chút. Long Vũ chính là bạn trai của tôi, là thông linh MaÞ gia chuìng tôi nhiÌn truìng anh âìy. Xin anh haÞy tôn troòng môòt chuìt.

Lông maÌy MaÞ HiêÒu Mai nhiìu laòi, giương mắt căm tực nhiÌn nam sinh, noìi:

- Mời anh rời khỏi chỗ này, để lại cho chúng tôi một thế giới riêng tư.

- HiêÒu Mai...

Nam sinh cao lớn tên Tư MaÞ Phong thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Hiểu Mai, em có thể cự tuyệt anh, nhưng không thể tiÌm môòt caìi đồ vật như thế này để thay thế. Trước nay là do anh không tôn trọng em, anh cũng không chịu trách nhiệm đối với em... Xin em đừng tức giận, anh thừa nhận là trước kia anh có chút hoa tâm, nhưng bây giờ anh đaÞ hôìi hâòn. ViÌ em caìi giÌ anh cuÞng coì thêÒ sýÒa đổi. Đi với anh, không cần phải đóng kịch nữa.

Nói xong, Tư MaÞ Phong thaÒn nhiên keìo tay MaÞ HiêÒu Mai.

- Traình ra.

Người phát biểu chính là Long Vũ. Mới đầu hắn cũng không muốn dính líu đến chuyện này, nhưng mà Tư MaÞ Phong cýì mõÒ miêòng noìi miÌnh laÌ moìn đồ vật. Cứ mở miệng là nói những lời không tôn trọng người khác.

Long VuÞ thýÌa nhâòn diêòn maòo cuÒa miÌnh không so saình được với Tư MaÞ Phong, nhưng cũng không thể coi miÌnh laÌ phêì vâòt.

Long VuÞ týÌng biò không ít người coi thường. Nhưng bây giờ, hắn tao ngộ với La Lâm đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, so với trước đây là bất đồng. Hắn bắt đầu đi lên con đường cường giả của miÌnh.

Hắn tuyệt đối không cho phép người khác coi thường miÌnh.

- Bạn học Tư MaÞ. Mời anh tôn trong một chút, bỏ cánh tay cô ấy ra. Nếu không tôi sẽ coi hành động của anh là khiêu khích.

Long Vũ âm thầm ra lệnh cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, phóng xuất ra đạo lực đủ để so sánh với cảnh giới tụ linh. Sắc mặt Tư MaÞ Phong căng thẳng, vôòi vaÌng lui vêÌ phiìa sau, trong loÌng không khoÒi hoaÒng sõò.

Nếu như nói MaÞ HiêÒu Mai coi troòng tiêÒu týÒ naÌy, hãìn cuÞng không daìm không tin. Chưa đến hai mươi tuổi đaÞ coì tu vi caÒnh giõìi tuò linh, điều này thực sự không dễ.

- Coi như cậu lợi hại.

Tư MaÞ Phong âm thâÌm laònh luÌng noìi:

- Từ giờ trở đi, cậu chính là địch nhân của gia tộc Tư MaÞ...

Nói xong câu đó, Tư MaÞ Phong quay mãòt vêÌ phiìa MaÞ HiêÒu Mai, thãìm thiêìt noìi:

- Hiểu Mai, chỉ cần em chưa kết hôn, anh sẽ không bao giờ buông bỏ.

Lưu lại lời này, Tư MaÞ Phong xoay người rời đi. Lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng ngoan độc.

- Baòn hoòc MaÞ, bây giõÌ cô coì thêÒ buông tay ra được rồi chứ.

Đơn giản chỉ là một chút đấu khẩu, hắn lại đắc tội với một gia tộc. Long Vũ càng ngẫm lại càng thấy nhức đầu.

Nhưng mà nói đi thiÌ noìi laòi, môòt gia tôòc tu đạo không có uy hiếp giÌ soì võìi người của Huyền Môn.

Giới tu đạo tại thế giới này, chia ra làm Huyền Môn và gia tộc tu đạo. BiÌnh thường mà nói, tất cả mọi người Huyền Môn đều coi thường gia tộc tu đạo. Bởi viÌ gia tôòc tu đạo dính líu rất nhiều tục dục hồng trần làm cho tu vi hoang phế, lực lượng nhỏ yếu. Cho nên Huyền Môn đối với bọn họ luôn luôn khinh thường.

Huyền Môn khác với gia tộc tu đạo là đaÞ coì căn cơ nguồn gốc, trải qua hơn trăm năm đaÞ sõìm ăn sâu bén rễ.

Cho duÌ Long VuÞ naÌy laÌ cuÒi muòc, trong loÌng hãìn cuÞng khinh thường cái giÌ goòi laÌ gia tôòc tu đạo.

Đương nhiên, thông linh MaÞ gia mâìy năm nay phát triển rất mau lẹ, đaÞ được người Huyền Môn công nhận. Nhưng mà tiÌnh huôìng như thông linh MaÞ gia chiÒ laÌ môòt trường hợp đặc biệt.

Huyền Môn chính là Huyền Môn, gia tộc chính là gia tộc, khoảng cách giữa hai cái là tương đối lớn.

- Goòi tôi laÌ HiêÒu Mai.

Đôi mắt đẹp của Hiểu Mai nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo Long VuÞ, thâìp gioòng noìi:

- Từ hôm nay trở đi, anh goòi tôi laÌ HiêÒu Mai, bõÒi viÌ tôi laÌ baòn gaìi cuÒa anh, anh laÌ baòn trai cuÒa tôi.

 Chương 2: Ở chung

Haònh phuìc tõìi quaì nhanh, laÌm cho Long VuÞ không kiòp thiìch ýìng.

Luìc výÌa naÞy, hãìn coÌn ước ước ao ao. Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn cũng có một người bạn gái.

Nhưng mà trong loÌng Long VuÞ không coì môòt chuìt khoaìi caÒm.

Tuy rằng lúc trước hắn thấy Tư MaÞ Phong cuÌng MaÞ HiêÒu Mai đi chung với nhau, trong loÌng coì chuìt không vui. Nhưng mà sau khi nàng tuyên bố làm bạn gái của hắn, trong loÌng hãìn không coì môòt chuìt vui mýÌng naÌo.

- Đi theo tôi.

Trong lúc Long Vũ đang ngây người, MaÞ HiêÒu Mai đaÞ dãìt tay hãìn noìi:

- Giuìp tôi thu doòn haÌnh lyì...

- ChõÌ môòt chuìt.

Long VuÞ caÒm thâìy sự việc có vấn đề. Hắn dừng bước, nghiêm túc nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Baòn hoòc MaÞ, cô laÌm như thế là đủ rồi... Tôi không có tâm tư vui đùa cùng với cô. Thực xin lỗi. Tôi có việc. Tôi đi trước.

Noìi xong, Long VuÞ thoaìt khoÒi baÌn tay MaÞ HiêÒu Mai, lâòp týìc chuôÌn leò.

- HýÌ.

MaÞ HiêÒu Mai hýÌ nheò môòt tiêìng, nhưng mà cũng không có đuổi theo.

- Đầu gỗ, đúng là đại đầu gỗ. Không có chút tiÌnh caÒm giÌ... Nêìu không phaÒi viÌ...

MaÞ HiêÒu Mai oaìn hâòn dâòm chân, thâìp gioòng noìi thâÌm:

- Anh không giuìp tôi, tôi týò miÌnh đi làm vậy...

................................................? ?.........................................

................................................? ?..........................................

BuôÒi chiêÌu, môòt chiếc xe con dừng ở khu trọ của Long Vũ. Từ trên xe xuống là một người đẹp mang theo một chiếc rương lớn đựng hành lyì. Người này roÞ raÌng chiình laÌ MaÞ HiêÒu Mai.

- Côòc côòc...

Mâìy phuìt sau, MaÞ HiêÒu Mai goÞ cýÒa phoÌng cuÒa Long VuÞ.

Long VuÞ mãòc môòt chiêìc quâÌn côòc mõÒ cýÒa phoÌng. NhiÌn thâìy MaÞ HiêÒu Mai, hãìn môòt trâòn nhýìc đầu. NhiÌn haÌnh lyì trong tay naÌng, hãìn hoÒi:

- Cô muôìn nhõÌ tôi trông giýÞ hôò cô aÌ?

- Trông giýÞ caìi giÌ?

MaÞ HiêÒu Mai liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ, noìi:

- Sau này không được thường xuyên mặc quần cộc... NhiÌn caìi giÌ maÌ nhiÌn. Môòt chuìt phong độ thân sĩ cũng không có. CoÌn không mau giuìp tôi đem một chút hành lyì...

Long VuÞ biò MaÞ HiêÒu Mai noìi laÌm cho đỏ mặt. Sau đó lục đục giúp nàng đem hành lyì vaÌo trong.

Sau đó, Long Vũ vỗ vỗ ót hỏi:

- Tôi noìi neÌ baòn hoòc MaÞ. Cô rôìt cuôòc coì câÌn phaÒi diêÞn quaì đến như vậy không. Sự nhẫn nại của tôi là có hạn đó...

- Tôi muốn nói với anh một sự thật. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ ở chỗ này.

MaÞ HiêÒu Mai noìi xong, không đợi Long Vũ trả lời, thả miÌnh nýÒa ngôÌi trên ghêì sa lon.

- Caìi giÌ?

Long VuÞ cho rãÌng miÌnh nghe nhâÌm, hoÒi laòi môòt câu:

- Cô noìi caìi giÌ, cô muôìn õÒ chôÞ naÌy cuÒa tôi laÌ viÌ caìi giÌ? Dýòa vaÌo caìi giÌ?

MaÞ HiêÒu Mai nhêìch hai chân lên, ngâÒng đầu nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Tôi vào đây bằng được là viÌ caìi giÌ? ChãÒng leÞ chiò Tuyêìt Cơ không nói với anh sao? Tôi hiện giờ là bạn gái của anh. Làm bạn gái của anh thiÌ õÒ chung võìi anh laÌ chuyêòn đương nhiên. Chẳng lẽ anh không biết tại đại học, tiÌnh lýÞ õÒ chung đaÞ thaÌnh môòt xu thêì, trõÒ thaÌnh môòt chuyêòn hêìt sýìc biÌnh thường. (Cho nó có thai đi chú Vũ:48:)

Long Vũ nghe vậy, trong đầu thực sự hỗn loạn, suýt nữa đứng không vững té lăn trên mặt đất:

- Cô noìi toaÌn bôò laÌ sýò thýòc? Taòi sao tôi hoaÌn toaÌn không biêìt giÌ caÒ?

MaÞ HiêÒu Mai thâìy bôò daòng cuÒa hãìn, khoìe miêòng hơi mỉm cười, đáng tiếc chỉ lướt qua.

Long VuÞ nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai týÌ trên xuôìng dưới một lần, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không giống với nói giỡn, lập tức cau mày nói:

- Cô laÌ baòn gaìi cuÒa tôi? Cô thýòc sýò thiìch tôi? LaÌ cô týò nguyêòn hay coÌn nguyên nhân giÌ khaìc?

MaÞ HiêÒu Mai nghe vâòy, trong loÌng thõÒ daÌi môòt tiêìng, noìi võìi Long VuÞ:

- Thiìch thiÌ sao? Không thiìch thiÌ sao? DuÌ sao chuìng ta đều ở đây. Từ hôm nay tôi yêu cầu anh gọi tôi là Hiểu Mai, mà là phải thật chân tiÌnh mõìi được.

Long Vũ dường như minh bạch ra vấn đề:

- Tôi biết rồi. Nhất định là MaÞ gia caìc cô võìi chiò Tuyêìt Cơ có giao dịch nào đó, sau đó mới khiến cho cô tới làm bạn gái của tôi. Tôi nói như thế có đúng không?

- Trí tưởng tượng của anh thật là phong phú.

MaÞ HiêÒu Mai liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Là tôi tự nguyện, không có quan hệ với người khác. Anh không cần phải suy nghĩ nhiều làm giÌ.

- Nhưng nghe khẩu khí của cô, dường như là cô không thích tôi?

Long VuÞ hoÒi.

MaÞ HiêÒu Mai đột nhiên hỏi:

- Vâòy anh coì thiìch tôi không?

- Không thiìch.

Long VuÞ thaÒn nhiên traÒ lõÌi:

- Bây giờ tôi đối với cô chỉ có một chút cảm giác. Nhưng mà lúc này tôi không có tâm tư yêu đương. Tôi hiện tại chỉ toàn tâm tu luyện. Đến khi tu vi thành công, tôi muốn rửa sạch sỉ nhục, đi tiÌm cha meò cuÒa tôi.

- Anh râìt thãÒng thãìn, cuÞng râìt thaÌnh thâòt.

MaÞ HiêÒu Mai nheò nhaÌng ngâÒng khuôn mãòt myÞ lêò lên, nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Người thành thật, tôi thích...

- Tôi caÒm thâìy khaìt.

MaÞ HiêÒu Mai nheò noìi:

- Mang giuìp tôi ly traÌ.

Long Vũ do dự một chút, giúp nàng rót chén trà. Lúc mang trà cho nàng, một mùi hương thơm nhẹ nhàng lan vào trong hơi thở của hắn. Hắn khẽ cúi đầu nhiÌn xuôìng phiìa dưới, từ chỗ lồng ngực của nàng hắn thấy được một chút bộ ngực tuyết trắng của nàng. Thực sự râìt lõìn.

MaÞ HiêÒu Mai nheò nhaÌng nhâìp nguòm traÌ, lâòp týìc đặt chén trà xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhiÌn vêÌ phiìa đám mây trên trời. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ thất thần, trong phoÌng lâm vaÌo traòng thaìi yên lãòng.

Long VuÞ nhiÌn thâìy MaÞ HiêÒu Mai, thâìy naÌng không noìi giÌ. Coì leÞ týÌ ngaÌy hôm nay trõÒ đi, cuộc sống thanh tịnh của hắn sẽ bị phá nát. Có một cô gái như vậy trong nhà miÌnh, thâòt sýò không coì biêòn phaìp.

- Baòn hoòc MaÞ... Tên Tư MaÞ Phong giÌ đó cũng không tệ. ViÌ sao cô không lýòa choòn anh ta maÌ laòi lýòa choòn tôi.

Long Vũ bước tới hỏi. Hắn cố gắng muốn biết chuyện giÌ xaÒy ra. Trên thýòc têì, týÌ miêòng cuÒa Trương Đại Ngưu hắn đaÞ sõìm biêìt MaÞ HiêÒu Mai laÌ môòt trong sôì iìt hoa hâòu giaÒng đường. Như vậy người theo đuổi nàng thực sự không ít. Hơn nữa coÌn coì đủ loại công tử nhà giàu. Từ chuyện lần trước gặp Tư MaÞ Phong, Long VuÞ coì thêÒ caÒm thâìy cuÞng không iìt người tu đạo theo đuổi MaÞ HiêÒu Mai.

Tuy rãÌng Long VuÞ không hêÌ haò thâìp miÌnh.

Nhưng trên thực tế, luận về gia cảnh, luận diện mạo, hắn không có bất kỳ ưu thế giÌ.

- ChãÒng leÞ laÌ bõÒi viÌ HuyêÌn CaÒnh?

Trong đầu Long Vũ chợt nghĩ tới vấn đề mấu chốt.

MaÞ HiêÒu Mai cuÞng không quay đầu lại, nói:

- ChiÒ coì môòt câu noìi võìi anh? BõÒi viÌ yêu, cho nên yêu...

Long Vũ một hồi xấu hổ, nghĩ thầm đây không phải là lời nói thật, laÞo týÒ sõìm muôòn giÌ cuÞng đem cô đuổi đi. Dừng lại một chút, hắn nói:

- Tôi đói bụng, cô giúp tôi đi nấu cơm. Tôi muốn ăn thịt kho tàu, tôm hương cay, đông pha gioÌ...

Long Vũ một hơi nói mười mấy món đồ ăn.

- Thực xin lỗi, tôi không biết làm cơm.

Thanh âm MaÞ HiêÒu Mai mãòc duÌ không lõìn, nhưng có thể nghe được roÞ raÌng:

- Con gaìi MaÞ gia chiÒ biêìt trýÌ ma...

Con gái mà không biết làm cơm thiÌ ai muôìn rước về? (Ta toàn ăn cơm hàng nên ta muốn:48:). Long VuÞ kheÞ nhiìu maÌy, noìi:

- Từ hôm nay trở đi, cô tất nhiên phải học nấu cơm. Nếu việc này cô làm cũng không được thiÌ không coì tư cách làm bạn gái của tôi.

- Được rồi, tôi đi thay quần áo...

Noìi xong, MaÞ HiêÒu Mai quay đầu, xách hành lyì vaÌo trong phoÌng trước đây là của Tuyết Cơ. Căn phoÌng đó ngày hôm qua Long Vũ mới quét dọn sạch sẽ, trực tiếp có thể vào ở.

Từ chương sau ta sẽ thay đổi xưng hô của MaÞ HiêÒu Mai đối với Long Vũ nhé:48:.

 Chương 3: Em muốn từ hôn

Diòch GiaÒ: vodanhtu

Biên Tâòp: Cường Thuần Khiết

Môòt laìt sau, cýÒa phoÌng mõÒ ra, MaÞ HiêÒu Mai đaÞ thay môòt bôò trang phuòc biÌnh thường, gạt bỏ đi những trang sức gợi cảm, nàng vẫn xinh đẹp, thuần khiết như trước.

- PhoÌng bêìp õÒ đâu?

MaÞ HiêÒu Mai cuÞng không để ý tới ánh mắt của Long Vũ, thấp giọng hỏi.

- Týò miÌnh đi tiÌm đi!

Long Vũ vô cùng buồn bực, hết sức buồn bực, hắn rất hoài nghi, một người phụ nữ chưa vào bếp bao giờ đến tột cùng có thể làm ra đồ ăn như thế nào.

MaÞ HiêÒu Mai nghe vâòy không noìi giÌ nýÞa, đôi mắt nhiÌn quanh bôìn phiìa, râìt nhanh liêÌn đi tới phoÌng bêìp.

ChiÒ laìt sau, trong phoÌng bêìp truyêÌn ra tiêìng loaÒng xoaÒng, Long VuÞ chãÒng muôìn đi xem, hắn phỏng chừng đồ ăn tổn thất không ít. Chút nữa nhất định phải bắt MaÞ HiêÒu Mai chiếu theo giá cả bồi thường. Không, phải là bồi thường một khoản lớn, nghe nói MaÞ giaÞ thiìch khoe khoang, không laÌm thiòt naÌng thiÌ thiòt ai chýì...

Môòt giõÌ sau, MaÞ HiêÒu Mai trên mãòt nhem nhuôìc, đi ra phoÌng khaìc hướng tới Long Vũ nói:

- Đồ ăn đaÞ laÌm xong rồi, anh đi rửa tay, chúng ta ăn cơm...

Long Vũ có chút kinh ngạc, không phải cô ta không biết làm cơm sao? Như thế nào mới chỉ một lúc đaÞ chuâÒn biò xong.

Mang theo nghi vấn, Long Vũ rửa tay xong đi vào nhà ăn, trên bàn ăn là bảy tám món ăn và một nồi cơm. Một mùi hương vị khét cháy nhất thời bốc lên nhẹ nhàng tiến hơi thở Long Vũ.

- Lại đây ăn a, đây là lần đầu tiên em nấu cơm, tay nghề vẫn coÌn keìm...

MaÞ HiêÒu Mai đaÞ ngôÌi ngay ngãìn trên ghêì, đaÞ bãìt đầu ăn, chậm raÞi nhâìm nhaìp đĩa rau, trên mặt coÌn mang theo môòt tia thaÒn nhiên, kiêu ngaòo:

- Kỳ thật nấu ăn cũng không có giÌ khoì khăn.(Biên: Cô nàng này thật biết tự sướng:61:

Long Vũ kinh ngạc, đaÞ thaÌnh như vậy, nàng coÌn coì thêÒ dương dương đắc yì, da mãòt nýÞ nhân MaÞ gia thýòc daÌy.

Miễn cưỡng ngồi xuống, Long Vũ gắp một miếng cải thiÌa trông không têò lãìm, cãìn môòt miêìng lâòp týìc caÒm thâìy đầu lưỡi run lên. Mặn, mặn chết người.

Sau đó, Long Vũ lại ăn một miếng cơm. Ai ya. Cứng như sỏi, căn bản không có nấu chín.

Cơm này đừng nói là người, phỏng chừng đem cho heo, chó cũng sẽ không ăn.

- Không được laÞng phiì!

MaÞ HiêÒu Mai nhướng mày, vẻ mặt hờn giỗi, quệt miệng nói:

- Tất phải ăn hết... LaÞng phiì lương thực là không được. Hơn nữa anh không ăn là bỏ qua công sức lao động của em, đối võìi em không tôn troòng. CoÌn coì cơm với đồ ăn không khó ăn như vậy đâu?

Noìi xong MaÞ HiêÒu Mai laòi ăn thêm một miếng. Hơn nữa là ăn ngon lành.

Long Vũ đành phải cố găng ăn hết, nói thật từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn là lần đầu tiên ăn vào đồ ăn khó nuốt như vậy. MaÞ HiêÒu Mai truÌ nghêò so võìi hãìn lâÌn đầu tiên nấu ăn coÌn muôìn keìm hơn rất nhiều.

Long VuÞ không thêÒ không hoaÌi nghi, nýÞ nhân MaÞ gia đích xác không có thiên phú nấu ăn.

Con gái như vậy, không thể chấp nhận được.

- ChaÌ nôÌi rýÒa cheìn anh phaÒi miÌnh đi làm đi...

Thật vất vả ăn cơm xong, nhiÌn đống hỗn độn trên bàn, Long Vũ vội vàng chuồn đi.

MõÒ ti vi, xem môòt voÌng toaÌn bôò đều không có phim truyền hiÌnh. Ngay caÒ CCTV kiòch tâòp cuÞng laÌ maìu choì thêm xaÌ phoÌng(DG: Câu naÌy không hiêÒu, chãìc yì laÌ không coì chương triÌnh giÌ hay), Long VuÞ kyÌ thýòc không coì nhiÌn, đơn giản đóng TV.

Đúng luìc naÌy, trong phoÌng bêìp truyêÌn đến vài tiếng đổ vỡ của chén bát. Long Vũ thoáng do dự, rốt cuộc không có làm giÌ. DuÌ sao MaÞ gia cuÞng laÌ coì tiêÌn, đánh vỡ bồi thường là được.

Sau khi gọi điện cho Tuyết Cơ, Long Vũ hẹn gặp nàng tại quảng trường Thời Đại, về chuyện MaÞ HiêÒu Mai hãìn caÒm thâìy nên cuÌng Tuyêìt Cơ nói chuyện một lần.

Hắn cảm thấy Tuyết Cơ chính là không có việc giÌ laÌm, đang yên lành như vậy đem một bà cô lại đây làm giÌ, như vậy đối với miÌnh thýòc quaì taÌn nhâÞn.

Tựa như bữa cơm hôm nay, Long Vũ chính là nhăn mặt cố gắng lấy hết tinh thần mới ăn hết, nếu mỗi ngày đều tiếp tục như vậy, hắn đảm bảo không đến một tuần, hắn tựu sẽ gầy như cái que.

Sau khi gãòp nhau, Tuyêìt Cơ vẻ mặt tinh quái, khoé miệng nổi lên nụ cười nói:

- Tiểu Vũ, em là đến cảm tạ chị sao? Hiểu Mai không tệ a, đây chính là hoa hậu giảng đường được công nhận tại đại học Thiên Hải đó. Người theo đuổi nàng phỏng chừng xếp hàng dài... Dựa theo tập tục thiÌ tiền làm mai là không thể thiếu đâu nha...

Tuyết cơ mặc một cái quần biÌnh thường, chiếc cổ trắng ngần cùng bộ ngực cao vút trên chiến áo lông cừu, cùng với chiếc eo thon làm dáng người nàng càng thêm hoàn mỹ đi ra. Nhất là trên mặt luôn nở nụ cười, lại càng làm rung động loÌng người.

NôÞ lýòc biÌnh ôÒn tâm tiÌnh, Long VuÞ trên mãòt dõÒ khoìc dõÒ cười nói:

- Em xin chị... Em không đoÌi phiì tôÒn thâìt tinh thâÌn đaÞ laÌ tôìt lãìm rôÌi, chiò coÌn đoÌi em traÒ tiêÌn laÌm môìi nýÞa. Chiò Tuyêìt Cơ, chị là giúp em mời một bà cô đến a... Ngay vừa rồi, em được ăn một bữa có thể so với vũ khí sinh hoá, độc dược đồ ăn... mưu sát trắng trợn a...

Lập tức Long Vũ đem mọi chuyện kể lại một lượt.

Nghe xong Long Vũ khóc lóc kể lể, Tuyết Cơ được một trận cười to:

- Haha, TiêÒu VuÞ chuyêòn naÌy laÌ do em không đúng, ai kêu em để cho nữ nhân MaÞ gia đi nấu cơm. Chị đaÞ noìi võìi em, týÌ xưa đến nay, MaÞ gia nýÞ nhân đều không có làm qua công việc nữ nhân thường làm. Nấu cơm, giặt quần áo, em đừng có mà hy vọng.

- Theo lời chị nói như vậy, em chả lẽ phải thật sự đem cung ứng cho nàng...

Long VuÞ thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Không được, việc này không thể làm như vậy, em không thể im lặng, từ hôn...

- Chị Tuyết Cơ, phiền chi hiện tại đi đến nhà em, đem bà cô kia đi, em cũng không muốn chính miÌnh phaÒi tôòi chiòu...

Từ trong giọng nói có thể thấy được thái độ của Long Vũ phi thường kiên quyết.

- Không thể được.

Tuyết Cơ đến gần Long Vũ một chút, hướng Long Vũ giải thích nói:

- Tiểu Vũ, nói thật với em, chuyện này đaÞ không thêÒ vaÞn hôÌi, chiò đaÞ cuÌng MaÞ gia thương nghị thoả đáng, nếu em kiên triÌ muôìn týÌ hôn, như thế tất sẽ trở thành địch nhân của MaÞ gia, hơn nữa coÌn laÌ không chêìt không thôi... Hơn nữa, chị phải nói cho em biết, chị đáp ứng việc hôn nhân này, cũng là đaÞ traÒi qua suy nghiÞ cãòn keÞ. TuâÌn trước chị đaÞ đi đến Huyền Môn một lần, từ Huyên Môn trưởng laÞo thôi đoán trước, tương lai thế cục biến đổi khó lường, chúng ta có thể gặp phải một hồi tai ương. Cho nên em nhất định phải có một chỗ dựa ở phía sau. Tuy rằng em là người của Huyền Môn, nhưng mà người trong Huyền Môn có thành kiến quá sâu nặng đối với chuyện của cha mẹ em, cho nên Huyền Môn không có khả năng trở thành chỗ tránh mưa gió của em, mà MaÞ gia mãòc duÌ laÌ gia tôòc tu đạo, nhưng là mấy chục năm nay, bọn họ phát triển cũng được Huyền Môn cho phép, cho nên chị mới giúp em đáp ứng chuyện hôn nhân này.

Long Vũ nghe vậy cẩn thận suy nghĩ, lời Tuyết Cơ nói đích xác là có đạo lyì. ÕÒ vaÌo viò triì cuÒa hãìn hiêòn taòi, cuÌng MaÞ gia liên kêìt hôn nhân đúng là không sai.

Nhưng là Long Vũ không hy vong hạnh phúc của miÌnh cứ như vậy bị chôn vùi.

Hơn nữa hắn thuỷ chung vẫn cảm thấy dựa vào người khác cũng không bằng dựa vào chính miÌnh.

Trước kia không nói, nhưng là hiện tại hắn cảm thấy miÌnh coì năng lực đi lên con đường của cường giả.

 Chương 4: Bà nội hay bạn gái

Diòch GiaÒ: vodanhtu

Biên Tập: Cường Thuần Khiết

- Chị Tuyết Cơ, lời của chị mặc dù có đạo lyì, nhưng em vẫn là không hy vọng hôn nhân này tiếp tục tiến hành, đương nhiên em cũng sẽ không khiến chị khó xử, chuyện này em sẽ tự miÌnh xýÒ lyì.

Nói đến đây, Long Vũ vừa cười vừa nói:

- Em seÞ khiêìn cho MaÞ HiêÒu Mai týò miÌnh rõÌi đi...

Tuyết cơ hiểu roÞ tiình caìch Long VuÞ, đây cũng là lyì do viÌ sao naÌng không coì noìi trước nguyên nhân với Long Vũ.

- TiêÒu VuÞ, chiò seÞ không bãìt buôòc em laÌm caìi giÌ, nhưng chị vẫn phải nói cho em biết... Không cần phải dính vào...

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Uy hiếp đến từ Huyền Cảnh vẫn như trước không có biến mất. Tiểu Vũ, Huyền Môn tụ hội muốn tổ chức sớm hơn, có lẽ laÌ vaÌo thaìng sau, em nên coì sýò chuâÒn biò tâm lyì... Đương nhiên em hiện tại chuẩn bị đột phá lên cảnh giới màu lam, nhưng như trước không thể tự maÞn. PhaÒi biêìt rãÌng, taòi HuyêÌn Môn người có tu vi như em rất nhiều. Đối với người tu đạo mà nói, chỉ có tiến nhập tụ linh cảnh giới mới chính thức xen như là người tu đạo...

- Chị Tuyết Cơ, em hiểu... Chị yên tâm đi, em sẽ cố gắng.

Long VuÞ nghiêm tuìc noìi.

NgýÌng môòt chuìt, Long VuÞ nhiÌn xung quanh môòt chuìt, chiÒ vaÌo địa phương không người phía trước, nói:

- Chiò Tuyết Cơ, có chuyện trọng yếu em muốn nói với chị, chúng ta qua bên kia nói...

- Được rồi.

Tuyết Cơ lần đầu tiên nhiÌn thâìy Long VuÞ chăm chú như thế.

Hai người đi tới chỗ không người phía sau, Long Vũ nhiÌn moòi nơi xung quanh, sau khi xác định phu cận không có người, lúc này mới ngẩng đầu nhiÌn Tuyêìt Cơ nói:

- Chị Tuyết Cơ tỷ tỷ, em có một chút tin tức của cha mẹ em.

- LaÌ õÒ HuyêÌn CaÒnh sao?

Tuyết Cơ lập tức đoán được vài phần.

- Không sai.

Long VuÞ nghiêm tuìc noìi:

- Ông nôòi cuÒa MaÞ HiêÒu Mai laÌ MaÞ HiêÒu Phong đaÞ noìi cho em biêìt. Meò em laÌ ThuyÒ Tiên, cuÌng cha em laÌ Long Thiên Diêòu xuâìt hiêòn taòi HuyêÌn CaÒnh, đến nay vẫn coÌn coì người nhớ roÞ boòn hoò. ChiÒ laÌ haÌnh tung cuÒa boòn hoò hiêòn giõÌ cuÞng không roÞ raÌng, nhưng mà trước đó em đaÞ nhõÌ MaÞ Chiình Phong tiêìp tuòc tiÌm kiêìm. Mãòt khaìc, em hoaÌi nghi chuì cuÞng đi Huyền Cảnh. Nếu không, ônh không có khả năng một chút tin tức cũng không có.

- Thâòt tôìt quaì. Thâòt sýò laÌ quaì tôìt!

Tuyết Cơ nghe vậy. Khoé miệng nổi lên nụ cười vui mừng:

- TiêÒu VuÞ. Em thâòt sýò laÌ quaì tuyêòt võÌi, chiò veÒ vang viÌ em, sư tỷ cũng vẻ vang viÌ em... Mười tám năm, rốt cục có tin tức của sư tỷ. Tiểu Vũ, cuối tuần này em dẫn chị đi vào Huyền Cảnh...

- Không được!

Long Vũ mặt lộ vẻ khó khăn nói:

- GâÌn nhâìt môòt thõÌi gian ngắn ta không có cách nào tiến vào Huyền Cảnh. Cụ thể khi nào có thể đi vào thiÌ em không roÞ raÌng lãìm... Chiò Tuyêìt Cơ, mười tám năm cũng chờ được. Làm giÌ noìng loÌng nhâìt thõÌi.

- Được.

Tuyết Cơ vừa cười vừa nói:

- Chiò coì chuìt noìng vôòi... TiêÒu VuÞ. GiõÌ không coÌn sõìm. Chiò coÌn coì viêòc, giõÌ không thêÒ viêòc giÌ cuÞng laòi giuìp em. Em cuÞng vêÌ đi thôi. Đừng làm cho Hiểu Mai một miÌnh trông phoÌng...

Long VuÞ môòt hôÌi xâìu hôÒ. Caìi giÌ goòi laÌ môòt miÌnh trông phoÌng? CaÒm tiÌnh cuÒa miÌnh luìc naÌy chãìc cuÞng không khaìc naÌng laÌ mâìy.

- Chị Tuyết Cơ. Chị có biết gia tộc Tư MaÞ không.

Long Vũ đột nhiên nhớ tới uy hiếp của Tư MaÞ Phong.

- Yì em muôìn noìi laÌ Tư MaÞ Phong aÌ?

Tuyết Cơ ngoái đầu nhiÌn laòi, cười nói:

- Yên tâm đi, chị đaÞ cho người cảnh cáo gia tộc Tư MaÞ, Tư MaÞ gia tôòc không giaìm đối với em như vậy đâu. Tiểu Vũ, gia tộc chính là gia tộc, trừ phi là đạt tới được tiÌnh traòng như là thông linh MaÞ gia, nêìu không như vậy em căn bản là không cần để yì...

TrõÒ laòi phoÌng õÒ phiìa sau, MaÞ HiêÒu Mai đang ở phoÌng khaìch xem điện thoại, trên màn hiÌnh chiình laÌ hiÌnh aÒnh cuÒa diêÞn viên Lâm Chiình Anh

- Sở thích của cô đúng là vô cùng đặc.

Gioòng noìi Long VuÞ mang theo yì týì trêu troòc:

- Nữ hài tử tựa hồ càng ưa thích xem ngôn tiÌnh chýÞ phiêìn (片Đ - hiÌnh người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác)...”

- Em laÌ nýÞ nhân MaÞ gia.

MaÞ HiêÒu Mai thâÌn sãìc chuyên chuì nhiÌn maÌn aÒnh, cuÞng không quay đầu lại nói.

- Tuỳ cô, tôi đi nghỉ, nhớ đem thanh âm TV vặn nhỏ thấp một chút...

Long VuÞ cười khổ, MaÞ gia nýÞ nhân, căn bản chính là bà cô nội mà.

- Đợi một chút!

Lúc Long Vũ xoay người rời đi, MaÞ HiêÒu Mai goòi hãìn laòi, đưa tay nói:

- Cho em caìi chiÌa khoaì.

Long Vũ dừng bước, quay đầu lại hỏi:

- Caìi giÌ? ChiÌa khoaì? Cô thýòc định ở lâu lại nơi này?

- Chắc hẳn anh cũng đaÞ gãòp chiò Tuyêìt Cơ, đối với quan hệ của chúng ta trong đó, hiện tại anh không nên hoài nghi?

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Đưa cái chiÌa khoaì cho em, trong nhaÌ cuÒa em coÌn coì nhiêÌu thýì chưa được mang đến, khi nào có thời gian anh giúp em chuyển qua... Tốt xấu giÌ hiêòn taòi anh cuÞng laÌ baòn trai cuÒa em.

Long VuÞ nhiÌn chãÌm chãÌm MaÞ HiêÒu Mai, gâòt gâòt đầu nói:

- Caìi chiÌa khoaì coì thêÒ đưa cho cô, nhưng là chuyển đồ qua, cô tự miÌnh xýÒ lyì đi.

Mãòc duÌ trong loÌng Long VuÞ không nghiÞ vâòy, nhưng lúc này cũng không có cách nào.

Bi thương tại tâm tử (DG: Kiểu như nỗi đau trong tim yì)

Long VuÞ chãÒng muôìn noìi giÌ cuÌng MaÞ HiêÒu Mai nýÞa, lâìy môòt caìi chiÌa khoaì trên tuÒ õÒ phoÌng khaìch neìm tõìi.

BuôÒi tôìi, Long VuÞ tiếp tục tu luyện Thiên Sư kiếm quyết. Nguyên bản hắn nghĩ tu luyện Ngũ Cầm Hí, nhưng do La Lâm không có phản ứng, tu luyện động tác của Cửu Đầu Sư hiện tại hắn coÌn không biêìt.

Đối với Ngũ Cầm Hí, Long Vũ tràn đầy kỳ vọng. Hiện tại hắn mới hoàn thành Hỗn Độn Xà, Thiên Dực Hổ, thể chất cũng đaÞ thay đổi rất roÞ raÌng.

Nếu như hoàn thành toàn bộ Ngũ Cầm Hí, thật không biết thể chất có thể cải biến thành triÌnh độ như thế nào.

Dựa theo lời nói của La Lâm, hắn là người biến chủng gien, nếu như thể chất triệt để được thay đổi, lúc sau hoàn toàn có thể siêu việt thường nhân.

Những ngày này, tuy không thể tiến vào Huyền Cảnh, nhưng là Long Vũ tu luyện cũng không có nghỉ ngơi với Huyền Môn tụ hội sắp tới, Long Vũ chỉ có một ý nghĩ đó laÌ phaÒi rýÒa nhuòc.

Một mực tu luyện đến hai giờ sáng, Long Vũ mới bỏ quần áo đi ngủ, dựa theo lời nói của La Lâm, cho dù là người tu chân củng phải đảm bảo giấc ngủ. Tại thời điểm người tu đạo chưa có thành tiên, thành thần, nói cho cùng vẫn coÌn laÌ nhân loaòi. Nêìu laÌ nhân loaòi thiÌ không thêÒ laÌm traìi võìi nhu câÌu cuÒa nhân loaòi.

Đương nhiên, tại trong sinh hoạt thật sự có một số người tu đạo vẫn là ưa thích, dùng ngồi điều tức để thay thế giấc ngủ.

Trên thực tế, đây là không khoa học.

XaÞ hôòi phaìt triêÒn õÒ thõÌi đại vũ trụ kỷ nguyên, nghiên cýìu vaÌ lyì luâòn vêÌ tu đạo toàn bộ đaÞ đến một độ cao mới. Hơn nữa tu đạo cũng không coÌn thâÌn biì, noìi trãìng ra, tu đạo cũng là một loại rèn luyện. Theo một nghĩa nào đó, phương pháp tu đạo tốt nhất là không cần phải vi phạm nhu cầu sinh lyì cuÒa con người. Nếu không, rất khó lấy được hiệu quả tốt nhất.

Saìng sõìm sau khi thýìc dâòy,, Long VuÞ cuÞng không nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai, đi ra cửa. Hôm nay là thứ bảy không cần lên lớp học, nhưng cũng được lấy điểm tâm ăn.

TýÌ luìc MaÞ HiêÒu Mai cưỡng chế vào ở, cuộc sống biÌnh thường của Long Vũ triệt để bị đánh vỡ. Trước kia hắn thích ngủ trần, thích kéo bức màn lên chạy trần chuồng trong phoÌng. Nhưng hiện tại những thói quen này đều phải thu liễm. Nếu không, rất dễ sẽ tạo thành những hiểu lầm cùng phiền toái không cần thiêìt.

Hơn nữa tu luyện cũng không thuận tiện nữa, thời điểm trước kia, hắn có thể mở cửa phoÌng nguÒ, nhưng là hiện tại, tất phải đóng chặt cửa phoÌng.

 Chương 5: Tuyết Cơ bồi luyện

Khốn khổ hơn chính là, sau nhiều lần MaÞ HiêÒu Mai laÌm cơm, Long Vũ cũng nhận ra rằng nàng không có thiên phú về nấu ăn. ViÌ vâòy cuôìi tuâÌn Long VuÞ týò miÌnh vaÌo bêìp, coÌn MaÞ HiêÒu Mai phuò traìch nhãòt rau, coò nôÌi, rýÒa baìt.

NýÒa thaìng trôi qua, coÌn ba ngaÌy nýÞa laÌ tõìi ngaÌy HuyêÌn Môn tuò hôòi.

ViÌ rýÒa nhuòc, môÞi đêm Long Vũ đều tu luyện, thâòm chiì hãìn coÌn côì gãìng đột phá cảnh giới màu lam. Đáng tiếc tại thế giới thật, suy nghĩ như vậy chính là tham vọng không tưởng.

Trong thời gian nửa tháng, Hàn Hùng nhiều lần liên hệ với hắn đến nhà laÞo xem phong thuÒy. Thâòm chiì trong trường học, Hàn Duyệt cuÞng tiÌm hãìn mâìy lâÌn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Tất cả cũng nằm trong kế hoạch của hắn, hắn muốn phóng trường tuyến điếu đại ngư (Buông cần dài câu cá lớn) nhằm nâng giá.

Tuy rằng tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền cũng không được. Đi học, ăn cơm, mua sắm quần áo (Cả tán gái nữa, giờ phải lo cả đổ xăng) cái giÌ cuÞng phaÒi câÌn tiêÌn. Hơn nữa trong nhà lúc này coÌn môòt baÌ cô, tiêu phiì caÌng nhiêÌu.

Nguyên lai laÌ Long VuÞ muôìn MaÞ HiêÒu Mai týÌ MaÞ gia kiêìm iìt tiêÌn tiêu, nhưng mà cả nửa tháng nay hắn cũng không được một xu. Khi hắn có nhắc đến chuyện này, MaÞ HiêÒu Mai neìm cho hãìn môòt aình mãìt xem thường. Nói cái giÌ laÌ đàn ông, cả ngày chỉ biết đoÌi tiêÌn cuÒa con gaìi, laÌm cho hãìn xâìu hôÒ không thôi.

Người ta đaÞ noìi đến nước này, Long Vũ coÌn coì thêÒ laÌm được giÌ nýÞa?

Chẳng mấy chốc thời gian đaÞ trôÌi qua ba ngaÌy, chiÒ coÌn môòt ngaÌy nýÞa laÌ đến ngày Huyền Môn tụ họp. Sáng sớm, Long Vũ vừa rời giường liền nghe có tiếng goÞ cýÒa.

- TiêÒu VuÞ. Coì õÒ trong phoÌng không?

Long Vũ ban đầu tường là MaÞ HiêÒu Mai. Nhưng mà thanh âm này là của Tuyết Cơ. Long Vũ vội sửa sang lại quần áo. Hắn mở cửa phoÌng, Tuyêìt Cơ đang đứng đó, nàng mặc một bộ đồ chức nghiệp màu đen, cùng với thân thể hoàn mỹ của nàng nhiÌn râìt mê người. Đưa mắt nhìn nhiÌn, bôò ngýòc naÌng thâòt viÞ đại. Nếu như có thể bước thêm một bước, hắn thậm chí có thể nhiÌn thâìy khe raÞnh sâu trước ngực. Chiếc eo nhỏ nhắn cùng với kiều đồn căng troÌn, vêÒnh cao taòo nên caìi nhiÌn tương phản. Nàng cũng đeo đôi giày cao gót màu đen, cùng với cặp đùi thon dài càng thêm hoàn mỹ.

NhiÌn Tuyêìt Cơ ngoài cửa, Long Vũ có chút sửng sốt. Sau một lúc hắn mới hồi phục tinh thần, tấm tắc khen ngợi:

- Em coÌn tưởng là tiên tử hạ phàm tới chơi, thiÌ ra laÌ chiò Tuyêìt Cơ.

Nghe Long Vũ khen ngợi, đôi mắt Tuyết Cơ chớp chớp, hé miệng mỉm cười:

- Tiểu Vũ. Có bạn gái rồi có khác. Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt.

Đôi mắt nàng mang theo vài phần vui sướng. Hiển nhiên, lời khen ngợi của Long Vũ đaÞ coì taìc duòng.

Ra khoÒi phoÌng, tiêòn tay đóng cửa lại. Long Vũ hỏi:

- Chị Tuyết Cơ. Sáng sớm tới đây. Có phải là có chuyện giÌ quan troòng phaÒi không?

- Đung rồi. Không biết bà cô kia đi đâu rồi.

Long VuÞ nhiÌn nhiÌn xung quanh, không coì phaìt hiêòn boìng daìng MaÞ HiêÒu Mai.

Tuyết Cơ hé miệng mỉm cười:

- Em hoÒi MaÞ HiêÒu Mai à? Ngày mai là ngày Huyền Môn tụ họp, lần này có mời mấy gia tộc tu đạo, trong đó có MaÞ gia. Cô âìy laÌ đệ tự xuất sắc nhất MaÞ gia, tâìt nhiên laÌ phaÒi vêÌ nhaÌ chuâÒn biò.

Híp đôi mắt lại, Long Vũ nhún vai, khóe miệng thoáng hiện nụ cười bất đắc dĩ:

- Xem ra em không thoaìt khoÒi baÌ cô naÌy rôÌi...

- Ha ha...

Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng:

- NhiÌn bôò daìng cuÒa em thiÌ oaìn hâòn râìt lõìn võìi MaÞ HiêÒu Mai thiÌ phaÒi. Nhưng mà cô ấy đánh giá em rất tốt. Tiểu Vũ, chị cho rằng em nên có một chút phong độ thân sĩ.

- HýÌ.

Long VuÞ thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Cô ta cũng thực biết làm người. Trước mặt em thiÌ chê bai, sau lưng lại khen ngược. Hiện tại bản thân em là không có phong độ...

- Ha ha.

Tuyết Cơ lại cười nói:

- TiêÒu VuÞ, không noìi viêòc naÌy nýÞa. NgaÌy mai laÌ ngaÌy HuyêÌn Môn tuò hoòp, em haÞy chuâÒn biò tâm lyì thâòt tôìt.

Long Vũ nghe vậy, khóe miệng hiện lên một nụ cười tự tin, nghiêm túc nói:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em sẽ rửa được mối nhục này. Lần trước, bọn họ sỉ nhục em, em coÌn nhõì râìt roÞ. LâÌn tuò hoòp naÌy, toaÌn bộ em sẽ trả lại hết cho bọn họ. Em muốn cho bọn họ biết, đứa con của Thủy Tiên với Long Thiên Diệu không phải là phế vật.

Nói tới đây, bàn tay Long Vũ nắm chặt, nghiến răng nói:

- Em muôìn cho boòn hoò biêìt, caìi giÌ goòi laÌ baìo ýìng.

NhiÌn Long VuÞ mười phần tin tưởng, Tuyết Cơ khẽ cười nói:

- Tiểu Vũ, tin tưởng là chuyện tốt, nhưng mà em không được chủ quan. Theo chị được biết, trong Huyền Môn có mấy người đaÞ đạt đến cảnh giới màu tím.

Long VuÞ biÞu môi:

- Không sao caÒ. CaÒnh giõìi maÌu tím đối với em mà nói, em có thể chiến thắng.

NhiÌn thâìy Long VuÞ týò tin, Tuyêìt Cơ mỉm cười, khẽ gật đầu:

- Chị tin tưởng em. Đúng rồi, chúng ta đi tới núi Hoa Lê cùng luyện tập, để chị xem bản laÞnh cuÒa em.

- Vâng.

Trong một sơn động trên núi Hoa Lê, hai đạo nhân ảnh đan xem nhau. Thỉnh thoảng có âm thanh quát nhẹ, tiếng kiếm va vào nhau truyền ra. Xung quanh đá vụn bị phá tan tung bay.

- TiêÒu VuÞ, không câÌn kiêng nêÒ, haÞy công kiìch hêìt sýìc cuÒa miÌnh.

Hai người không phải ai khác mà chính là Long Vũ cùng Tuyết Cơ.

NhiÌn thâìy kiêìm Tuyêìt Cơ bổ tới, Long Vũ vội vàng lui về phía sau từng bước giữ vững thân hiÌnh. Hai tay câÌm kiêìm giơ lên ngăn cản. Hắn hét lớn một tiếng, chặn công kích của Tuyết Cơ.

Khi hai kiếm va chạm nhau, khuôn mặt Long Vũ nhăn nhó. Sóng công kích cường đại ép hắn lui về phía sau vài bước, Tuyết Cơ mỉm cười, giương giọng nói:

- TiêÒu VuÞ, tiêìp tuòc neÌ.

Long VuÞ liêìm liêìm miêòng, chiêìn yì dâng cao, trong loÌng đaÞ quyêìt định không để cho nữ nhân coi khinh.

Hai chân đột nhiên dậm một cái, thân hiÌnh Long VuÞ xông lên, giôìng như một tia chớp. Miệng nhỏ nhắn của Tuyết Cơ lại nhếch lên, kiếm quyết trong tay phóng xuất ra kinh thiên hàn khí, không chút do dự đánh về phía Long Vũ.

- ÂÌm âÌm.

Binh khí hai người va vào nhau, phát ra sóng xung kích cường đại, làm cho đất đá vỡ tan, bụi đất bay đầy trời.

Sau đó, thân hiÌnh hai người tách ra.

Sau khi đứng vững trên mặt đất, Long Vũ chép miệng, hít sâu một hơi, nói:

- Chị Tuyết Cơ, vừa rồi chị thi triển bao nhiêu lực lượng.

- Đạo lực cảnh giới màu lam. Trên lyì luâòn, lýòc lượng mà chị sử dụng ngang hàng với em.

Tuyết Cơ cười dài:

- Mặc dù là đạo lực cùng cảnh giới, nhưng cách đánh bất đồng với nhau.

Tuyết Cơ khẽ cười nói:

- KyÌ thýòc bôÒn sýò cuÒa em hiêòn taòi không tồi, nếu có đủ thời gian, có thể để cao kỹ năng chiến đấu của em lên nữa.

Lau mồ hôi trên trán, Long Vũ gật gật đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, dựa theo lực lượng cùng kỹ năng chiến đấu của em, chị thử đoán xem xác suất rửa nhục của em là bao nhiêu?

 Chương 6: Khiêu khích

Tuyết Cơ mím môi khẽ cười cười,hướng tới một tảng đá xanh nói:

- Lại đây nói chuyện...

Long Vũ nghe vậy liền đi qua cùng Tuyết Cơ ngồi cùng một chỗ, Tuyết Cơ thấy trán Long Vũ đổ nhiều mồ hôi,liền lấy khăn tay ra lau cho hắn, ôn nhu nói:

-Chị nói rồi,biểu hiện hiện tại của em cũng khá tốt, nhưng mà muốn đánh bại mấy người... đươc gọi là thiên tài kia,có lẽ coÌn coì chuìt khoaÒng caìch, trýÌ phi kyÌ tiìch xuâìt hiện.

Nói tới đây, Tuyết Cơ bỗng nhiên nhận thấy trong mắt Long Vũ loÌe ra môòt tia tinh quang kiÌ dị, sững sờ nhìn lại, nàng hỏi:

- Tiểu Vũ, em sẽ sáng tạo kỳ tích? Đuìng không?

Long Vũ sững sờ nhìn lại, lập tức nói:

- Bất kể như thế nào, em cũng sẽ cố hết sức...

Nói xong, Long Vũ lại đưa tay xoaoa cái trán đầy mồ hôi.

- Em râìt noìng sao?

Tuyết Cơ cười một tiếng,tay khoát lên vai Long Vũ, một cỗ cảm giác mát mẻ nhất thời lưu truyền khắp toàn thân của hắn, cảm giác khô nóng lúc trước trong khoảnh khắc cũng không thấy nữa.

- Tiểu Vũ...cũng không coÌn sõìm nửa, chúng ta trở về thôi. Lần Huyền Môn tụ họp này, chị là một trong những chấp sự, cho nên tại đại hội tương đối bận nhiều việc một chút, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian rảnh để chiếu cố cho em. Cho nên em phải cố gắng mà tự lo cho mình.

Tuyết Cơ dặn doÌ:

- Kỳ thật với tu vi hiên tại của em, đaÞ coì thêÒ taòi đại hội gây nên chấn đôòng. Cho nên, yì cuÒa chiò laÌ, nêìu em chưa thể mười phần nắm chắc thì không nên cùng những người tu đạo có cảnh giới màu xanh, màu tím đối kháng, cũng đừng có miễn cưỡng, miễn sao tránh gặp phải hậu quả không tốt.

- Em hiểu rồi, em tự biết chừng mực.

BuôÒi tôìi trõÒ vêÌ, Long VuÞ phaìt hiêòn MaÞ HiêÒu Mai đaÞ vêÌ. Nàng mặc một bộ áo ngủ màu trắng, thân miÌnh nãÌm nghiêng trên ghêì sa lon, trong tay đang cầm một bọc bỏng ngô, chăm chú nhìn TV, xem phim kinh dị nước ngoài. Từ trên màn hiÌnh, đầy đường cái đều là thây ma, huyết nhục bay tứ tung, ghê tởm đến cực điểm. Tuy nhiên nó không thể ảnh hưởng đến sự ngon miệng của nàng.

- Anh đaÞ vêÌ?

MaÞ HiêÒu Mai đầu cũng không ngẩng. Thản nhiên lên tiếng chào hỏi.

Long Vũ lông mày nhíu lại. Ánh mắt liền đảo qua bộ ngực của nàng. Lập tức thấy được một đường raÞnh âÒn hiêòn trãìng như tuyết. Ánh mắt tiếp tục nhìn xuống. Dưới lớp áo ngủ màu trắng. Rỏ ràng hiện lên nền khố màu đen. Quả nhiên là hoạt sắc sinh hương.

Tựa hồ là cảm thấy được ánh mắt của Long Vũ, sắc mặt MaÞ HiêÒu Mai nhâìt thõÌi biêìn đổi. Nghiêng đầu trừng mắt nhiÌn Long VuÞ nhiÌn môòt caìi. CaÒ giâòn noìi:

- Ánh mắt gian tà của anh nhìn đâu đó. Cẩn thận em móc mắt anh ra.(Của nó thiÌ noì nhiÌn)

Nghe MaÞ HiêÒu Mai noìi như thế. Long Vũ dứt khoát không đi,thẳng tháng đặt mông ngồi xuống ghế salon. Khóe miệng nờ một tia cười lạnh, thản nhiên nhìn sắc mặc xanh mét của MaÞ HiêÒu Mai,ngaÞ miÌnh vêÌ phiìa sau miÒm cười, hai tay khoát lên sô pha bên cạnh. Khinh thường nói:

- Hiểu mai... Đừng quên cô bây giờ là bạn gái của tôi. Đừng nói là nhiÌn, coi như tôi thật sự cùng cô xảy ra quan hệ gì.Cũng là chuyện đương nhiên thôi...

Dừng lại một chút. Long Vũ nói tiếp:

- Hiện tại chuyện yêu đương ở đại học có những tình huống gì, tôi nghĩ cô cuÞng roÞ raÌng, nhâòn biêìt được. Trước nắm tay. Sau lên giường...Mọi người khôngcphải đều như vậy sao. Cô cần giÌ giaÒ muÌ sa mưa làm ra điệu bộ thanh cao như vậy.

- Kỳ thật. Tôi cảm thấy rất được. Cô hẳn là nên thường xuyên mặc khố màu đen. Như vậy seÞ caÌng thêm gõòi caÒm.

Nói xong ánh mắt Long Vũ lại nhìn vào giữa hai chân nàng.

MaÞ HiêÒu Mai theo baÒn năng đem hai chân của miÌnh kheìp laòi, khoìe miêòng nôÒi lên môòt tia phâÞn nôò, hôÌng tuò phaìp kiêìm bâìt ngờ xuất hiện trên tay.

- Đồ vô sỉ... Nếu anh dám can đảm khẩu xuất cuồng ngôn, cũng đừng trách em không khách khí...

Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:

- Như thế nào? Muốn động thủ?

Hai tay MaÞ HiêÒu Mai nãìm chãòt chuôi kiêìm,côì nén xúc động, khinh miệt nói:

- Long Vũ đừng tưởng rằng anh hiện tại tu vi đề cao là có thể không coi ai ra giÌ, hiêòn taòi bâìt quaì chiÒ là cảnh giới màu lam. Mà em, cũng đã là cảnh giới màu xanh. Tuy rằng chỉ là chên lệch một cảnh giới, nhưng giữa hai người có sự khác biệt rất lớn. Anh tin hay không, em hiện tại có thể đánh cho anh răng rơi đầy đất.

Long Vũ cười một tiếng, ánh mắt vẫn đảo qua trên ngực nàng, tấm tắc khen ngợi:

- Không sai, thật là lớn... Chẳng thể trách nam sinh trong trường học sau lưng đều gọi cô là giáo chủ. Hôm nay tôi xem như được mở rộng tầm mắt.

Long Vũ hôm nay quyết định chủ ý muốn chọc giận MaÞ HiêÒu Mai, khi không người này lại vào đây ở, rồi còn trở thành bạn gái trên danh nghĩa của mình. Nếu chọc nàng không thể chịu đựng được, bỏ đi là tốt nhất.

Long VuÞ ngôn ngýÞ không nghiêm tuìc, luôn maÞi noìi khiêu khiìch. MaÞ HiêÒu Mai vôìn nét mặt tái nhợt, lại càng thêm laÞnh đạm vài phần. Nàng giơ lên hồng tụ pháp kiếm trong tay, chỉ vào mũi Long Vũ mắng:

- Anh coì tin hay không, em thâòt sýò seÞ xuâìt thuÒ.

- Thoải mái đi kưng.

Long Vũ buông lỏng tay, miễn cưỡng nói:

- Ngày mai là Huyền Môn tụ hội, tối nay nếu cô chịu giúp tôi luyện kiếm, cũng không coÌn giÌ tôìt hơn.

- Đây chính là anh tự miÌnh chuôìc lâìy.

Không thể nhịn được nữa MaÞ Hiểu Mai rốt cục bạo phát, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Long Vũ, tức giận nói:

- Lấy pháp kiếm của anh ra.

- Chúng ta đi ra ngoài tiÌm chôÒ đánh, lỡ làm hư nhà của, thì ai chịu đây.

Đối mặt hồng tụ pháp kiếm của MaÞ HiêÒu Mai, Long VuÞ ngay caÒ lông mày cũng không mảy may cau lại chút nào.

- Đợi một chút.

Ngay khi hai người sắp ra đến cửa,Tuyết Cơ đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào,nhìn hai người đối chọi gay gắt,nàng tức giận loắc đầu,mắt quét nhìn hai người nói:

- Hai đứa thật là... Những đôi tiÌnh lýÞ luìc nữa đêm hơn phân nửa đều đang làm cái việc nhu tình mật ý. Hai đứa là người đồng đạo, ngày mai sẽ là Huyền Môn tụ hội. Đêm nay hai đứa không thể động thủ, phải bảo tồn thực lực... Muốn động thủ ngày mai còn rất nhiều cơ hội... Tiểu Vũ, Hiểu Mai, hai đứa đều là người trưởng thành rồi, phải biết cách tự kiềm chế miÌnh. Chiò tõìi laÌ muôìn noìi cho caìc em biêìt, lâÌn naÌy HuyêÌn Môn tụ họp có chút thay đổi, tiÌnh huôìng cuò thêÒ ngaÌy mai seÞ tuyên bôì, dýòa theo quy cuÒ chiò hiêòn taòi cuÞng không thêÒ noìi trước cho các em biết, cho nên các em ngày mai nhất định phải cố gắng.

Nghe Tuyết Cơ nhắc nhở, sắc mặt MaÞ HiêÒu Mai nhâìt thõÌi trở nên nghiêm túc. Lần này Huyền Môn tụ họp đối với MaÞ gia yì nghiÞa phi phaÌm, laÌ thời cơ cho MaÞ gia bôòc lôò, naÌng tâìt phaÒi nãìm chãìc.

Thân là nữ nhân của MaÞ gia, tâìt phaÒi nghiÞ tới lợi ích và vinh dự của MaÞ gia.

Nhìn tới Long Vũ hừ lạnh một tiếng,MaÞ HiêÒu Mai thu hồi hồng tụ pháp kiếm, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon không hề để ý tới Long Vũ.

Long Vũ cũng thu hồi thiên sư pháp kiếm,sau khi tâm thần hơi định, hắn hướng Tuyết Cơ lải nhải miệng, nói:

- Chị Tuyết Cơ, lại đây nói chuyện.

- Anh coì phaÒi muốn nói bậy trước mặt chị Tuyết Cơ?

MaÞ HiêÒu Mai thâÌn kinh týòa hôÌ coì chuìt nhaòy caÒm.

Long VuÞ thaÒn nhiên noìi:

- Im miệng, cô đừng có đánh rắm. (Long Vũ mất dạy vaÞi)

- Anh.

Nghe Long VuÞ noìi tuòc, sãìc mãòt MaÞ HiêÒu Mai trãìng bêòch, nghiêng đầu đi không thèm nói lại.

Tuyết Cơ che miệng cười khẽ, đưa tay chỉ vào trán Long Vũ, sẳng giọng:

- Em đó, thật là không biết thương hương tiếc ngọc, sau này cùng Hiểu Mai nói chuyện nhõì ôn nhu môòt chuìt.

 Chương 7: Huyền Môn tụ hội

Hơi hơi nhún vai, Long Vũ cười khổ một tiếng:

- Chị Tuyết Cơ, qua đây em có chuyện muốn nói với chị.

Nói xong, hắn nắm tay Tuyết Cơ đi tới ban công.

- Chị Tuyết Cơ, chị thấy rồi đó, em muốn MaÞ HiêÒu Mai rõÌi khoÒi chôÞ naÌy... Chiò muôìn giuìp em tiÌm môòt người bạn gái, roÞ raÌng laÌ môòt bà cô.

Long VuÞ thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Nấu cơm không biết, giặt quần áo, làm việc nhà cũng không biết. Hơn nữa cô ta đến đaÞ lâu như vậy, một phân tiền cũng không chịu bỏ ra. Hoàn toàn chính là ăn không phải trả tiền, ở không uống không... Em cùng cô nói đạo lyì, cô ta thiÌ nói là bạn gái của em, hoàn toàn lấy lyì do như vậy ăn không phải trả tiền.

Tuyết Cơ cười nói:

- Trong tiÌnh nhân õÒ đại học thuê phòng ở chung, không phải đều như vậy sao? Nhất là người con gái lại là một mỹ nữ.

- Nhưng mà.

Long Vũ nhăn mặt muốn khóc, tiÌnh huôìng hoaÌn toaÌn bâìt đồng. Người ta thì khác nam sinh bình thường chịu mệt nhọc, nhưng mà đến tối người ta được thoải mái hưởng thụ.

Đâu có như miÌnh, chiÒ nhiÌn mâìy lâÌn, hơn nữa vẫn mặc quần áo, thiếu chút nữa là đánh nhau. TiÌnh huôìng cuÞng không giống nhau, miÌnh đối đaÞi coÌn hơn các nam sinh khác rất nhiều.

- Ha ha.

Long VuÞ mãòc duÌ không coì noìi caìi giÌ, nhưng Tuyết Cơ đaÞ hiêÒu yì týì cuÒa hãìn. DuÌ sao đều là người trưởng thành rồi, có nhiều thứ, chỉ cần hơi suy nghĩ là có thể hiểu.

- Tiểu Vũ, có phải hay muốn làm chuyện mà các đôi tiÌnh lýÞ buôÒi tôìi hay thýòc hiên?

Tuyết Cơ cười cười:

- Hay là ngươi thật sự muốn đẩy ngaÞ nữ nhân của MaÞ gia? Ha ha, nýÞ nhân cuÒa MaÞ gia nýÞ nhân không dêÞ đụng vào đâu.

Dừng một chút, trong ánh mắt Tuyết Cơ nổi lên một tia bỡn cợt:

- Nếu thực sự không được, em nên ra ngoài tiÌm môòt tình nhân. Có một số việc phải nhịn quá lâu,thì sẽ không tốt cho cơ thể.

Long VuÞ sõÌ sõÌ caìi muÞi. TýÌ chôìi cho yì kiêìn cười cười. Trên mặt coÌn nôÒi lên môòt tia ngượng ngùng. Hắn vạn lần không ngờ. Tuyết Cơ lại nói với hắn lời này.

- Được rồi. Hai đứa đừng náo loạn nữa. Chị phải đi... Ngày mai gặp lại.

Nói xong. Tuyết Cơ bước đến bên cạnh MaÞ HiêÒu Mai dãòn doÌ:

- Hiểu Mai. Mặc dù Tiểu Vũ là con trai. Nhưng tính tiÌnh cuÒa noì coì chuìt noìng naÒy. Coì môòt sôì viêòc em phaÒi nhường cho hắn một chút. Nhớ kỹ, Huyền môn tụ họp ngày mai. Có thế nào cũng không được náo loạn.

- Vâng

MaÞ HiêÒu Mai nghiêm tuìc gâòt gâòt đầu.

Tuyết Cơ sau khi rời đi. Long Vũ cùng MaÞ HiêÒu Mai không noìi nýÞa. Hai người đều ai về phóng nấy nghỉ ngơi.

Rạng sáng thức dậy, Long Vũ trải qua một giấc mộng đẹp. Trong mộng cảnh, hắn thấy miÌnh đè lên trên một cô gái xinh đẹp. Thân thể hai người quấn lấy nhau cùng giải quyết chuyện yêu đương.

Đột nhiên, trên bụng hắn có một chút nước ấm. Bổng tử của hắn khẽ động vài cái, một cỗ khoái cảm nhất thời dâng lên tận đầu. Khi dòng chất lỏng âm ấm phun ra, hắn liền tỉnh giấc.

Hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, hắn đỏ mặt, bởi viÌ hãìn nhõì mang maìng trong môòng nữ nhân bị chính miÌnh aìp dưới thân thể hiÌnh như là chị Tuyết Cơ, lại hiÌnh như là MaÞ HiêÒu Mai...

- Chủ nhân, không cần khó xử, đây là hiện tượng sinh lyì biÌnh thường.

Đúng lúc này,thnh âm của La Lâm ngoài ý muốn xuất hiện trong đầu Long Vũ.

Long VuÞ mýÌng rõÞ trong loÌng, vôòi vaÌng trao đổi:

- La Lâm, cô rốt cục phục hồi lại. Thật tốt quá, trước mắt đây là thời khắc mấu chốt, cô xuất hiện rất đúng lúc. Đúng rồi, sau khi phục hồi lại, công năng của cô có cải thiện hơn chút nào không?

- Chủ nhân, cậu không nên ôm hy vong với tôi quá lớn. Cũng câu nói đó, hệ thống nguồn năng lượng thiếu thốn nghiêm trọng, trong thời gian quá ngắn, tôi căn bản không thể bình phục. Công năng của cần chữa trị rất nhiều. Nhưng mà cậu yên tâm, lần này tôi chú trọng chữa trị phụ trợ tu luyện cho thiên sư. Sau này đối việc tu luyện của cậu sẽ trợ giúp rất lớn.

Nói tới đây, La Lâm đề nghị nói:

- Chủ nhân, tôi vừa mới đọc suy nghĩ của cậu, tôi biết cậu sắp đi tham gia Huyền Môn tụ họp, cho nên tôi có một đề nghị. Đó là ẩn dấu khí tức của câòu.

- ÂÒn dâìu khiì týìc?

Long VuÞ kinh ngaòc noìi:

- Noì coì nghiÞa laÌ thêì naÌo?

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Người tu đạo trong lúc giao đấu, không quản tu vi cao thấp, đều có thể thông qua hơi thở để phán đoán tu vi cảnh giới của kẻ địch... Nhưng mà tôi ẩn dấu đạo lực của cậu, không quản đối phương tu vi cao thế nào, hắn đều đừng nghĩ đoán được cảnh giới của cậu. Đối thủ không thể phán đoán chuẩn xác thực lực của cậu, đối với cậu mà nói, không phải là chuyện tốt sao?

Nghe La Lâm giải thích như vậy xong, Long Vũ lúc này lập tức đồng yì.

Sau đó, hắn vội vàng đem quần lót dính đầy chất nóng ẩm kia cởi ra, tiện tay nm ở trên chăn, rồi thay một cái khác, mới xuống giường. Sau khi rửa mặt xong, hắn liền vội vàng chạy đi, hướng tới địa điểm đang tiến hành Huyền Môn tụ họp, nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viên Bác Cách.

MaÞ HiêÒu Mai thức dậy hơi muộn hơn một chút, khi nàng rửa mặt xong đi qua phòng Long Vũ, không cẩn thận thì thấy được chiết quần lót ẩm ước ném ở trên chăn. Nhất thời gương mặt của nàng đỏ lên, khẽ gắt một tiếng:

- Lưu manh.

Nằm ở ngoại ô thành phố Thiên Hải, trang viện Bác Cách nằm bên bờ sông, là một toÌa nhaÌ̀ chiếm diện tích hai trăm mẫu, cho tới nay, nơi này cùng với chủ nhân của nó đều rất thần bí, không một ai biết. Đến nay đaÞ coì chút sáng tỏ, cứ xem theo tình hình hiện nay, trang viện Bác Cách hẳn là tài sản của Huyền Môn.

Sau một giờ, Long Vũ chạy tới trang viện Bác Cách,baÞi đỗ xe đaÞ sõìm để đầy các loại xe con đắc tiền. Hắn âm thầm bật cười, Huyền Môn hiện tại,cùng người tu đạo bây giờ, giống như có lẽ đaÞ biêìn chất hết rồi. NhiÌn xem toaÌn laÌ xe con sa hoa, người không biết coÌn tưởng rằng nơi này các phú hào đang long trọng hội họp.

Đưa ra thiệp mời,sau khi trải qua một phen nghiêm khắc thẩm tra, Long Vũ mới được phép tiến vào.

Tại tiếp đaÞi đại sảnh, Long Vũ theo hướng dẩn của người ở Huyền Môn tiếp nhận bút kí tên,trên danh sách của đại hội tiêu sái viết tên của mình.

Khi hắn ngẩng đầu xem giờ, hắn roÞ raÌng thâìy được trong mắt các MM(các cô nương) tiếp đaÞi trong mãìt hiêòn lên vẽ đùa cợt cùng khinh miệt. Long Vũ âm thầm nắm tay, khóe miệng nổi lên một tia hận yì, nhưng mà cuối cùng hắn cũng biÌnh tĩnh rời đi.

Vở kịch hay không nên nói trước.

- ViÌ sao không đợi em, chúng ta phải đi cùng với nhau chứ.

Ngay khi Long Vũ vừa mới ở trong đại sảnh tiÌm môòt nơi ngồi xuống,thanh âm của MaÞ HiêÒu Mai đã ở trước mặt hắn vang lên, theo đến chính là một mùi thơm ngát. Một trăm nữ nhân trên người có một trăm loại hương vị bất đồng. Chị Tuyết Cơ trên người mang theo một mùi thơm thành thục, dễ thương. Mà hương thơm trên người MaÞ HiêÒu Mai thiÌ phãÒng phâìt nheò nhaÌng.

Ngẩng đầu lên, hai mắt Long Vũ lập tức tỏa sáng. Ngày hôm nay MaÞ HiêÒu Mai týòa hôÌ côì́ ý trang điểm một chút, áo da màu đen bó sát người, đem đem cơ thể thành thục của nàng bó sát, có vẻ duyên dáng yêu kiều. Kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cho dù tại nơi mỹ nữ nhiều như mây như ở hội trường Huyền Môn, nàng vẫn phong thái hơn người.

- Thýòc xin lôÞi, tôi không coì thoìi quen nguÒ dâòy muôòn.

Long VuÞ thu hôÌi aình mãìt, thaÒn nhiên noìi.

- HýÌ.

MaÞ HiêÒu Mai hýÌ nheò môòt tiêìng, tao nhaÞ ngôÌi bên caònh Long Vũ,đưa mắt nhìn hội trường, khẽ mở miệng:

- Tôìi hôm coì chuyêòn giÌ xaÒy ra võìi anh, em đaÞ biêìt toaÌn bôò, anh laÌ người vô sỉ.

Long Vũ sờ sờ cái mũi, trong đầu mờ mịt, laÞo týÒ tôìi hôm qua luìc ngủ, laÌm sao laòi vô siÒ.

 Chương 8: Trưởng bối chế nhạo

Vốn định cẩn thận hỏi một chút, đaÞ thâìy MaÞ Hiểu Mai quay đầu lại. Long Vũ cũng lười để ý đến nữ nhân điêu ngoa không nói lý lẽ này, lời ra đến khóe miệng cũng một lần nữa lại nuốt xuống.

Thời gian trôi qua, trong đại sảnh ngày càng nhiều người tu đạo. Mã Hiểu Mai phát hiện, người tu đạo trong đó có hơn phân nửa chính là người trong gia tộc tu đạo.

Xem ra, huyền môn tụ hội lần này cánh cửa hạ thấp rất nhiều(DG: có lẻ ý nói tuyển chọn đầu vào tham gia đã dễ daÞi hơn trước), quy mô mở rộng hơn rất nhiều. Lúc trước, khi Mã Hiểu Mai coÌn nhoÒ cuÞng biêìt người của gia tộc tu đạo không nhiều.

Nhưng hiện tại, so với trước kia đã khác rất xa.

Sãìc mãòt naÌng nãòng nêÌ, trong loÌng âm thâÌm suy nghĩ, càng như vậy, thì trọng trách trên người nàng càng lớn. Lần này tụ họp đối với MaÞ gia maÌ noìi, laÌ cơ hội, cũng là thử thách.

Nàng, Mã Hiểu Mai nhất định sẽ thành công.

Phía Nam đại sảnh, đoàn người vây nam tử anh tuấn Tư MaÞ Phong, dường như đang bàn luận cái giÌ. Năm nay Huyền Môn tụ họp, ngoại trừ thông linh MaÞ gia, phâÌn lớn là người của Tư MaÞ gia tôòc. LaÌ người thừa kế duy nhất của Tư Mã gia tộc, Tư MaÞ Phong so với những người cùng trang lứa quả thực rất kiêu ngạo.

Nhưng mà sự chú ý của Tư MaÞ Phong cuÞng không để ở đám bạn bên người,con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Long Vũ, tỏ vẻ vô cùng tức giận.

- Tư MaÞ đại thiếu gia.... Anh dường như có tâm sự à?

Một người trong đó hỏi.

Trong đó có một người cơ trí theo ánh mắt Tư MaÞ Phong nhiÌn qua, nhâìt thõÌi liêÌn phaìt hiêòn manh môì́i trong đó. Người nọ vội vàng cười quyến rũ nói:

- Tư MaÞ đại thiếu gia, đừng lo lắng, tiểu tử đó tuy rằng vượt qua Huyền Môn, nhưng không được Huyền Môn công nhận. Nghe nói một lần Huyền Môn tụ họp hắn chịu đủ đồng môn lăng nhục, sỉ nhục. Bây giờ sợ là cũng không khá hơn đâu. Chúng ta đợi đến xem cuộc vui đi thôi?

Lời này vừa nói ra. Tư MaÞ Phong trên mãòt cuÞng xuâìt hiêòn vui sướng khi người gặp họa. Hắn cười lạnh:

- Không sai... Chúng ta đợi đến xem kịch vui thôi..... Lúc trở về, tôi xem Hiểu Mai coÌn thêì naÌo xem troòng hãìn nýÞa không?

- Tư MaÞ Phong týòa hôÌ đang chờ nhiÌn anh laÌm troÌ cười.

Mã Hiểu Mai híp mắt. Ánh mắt hướng tới Tư MaÞ Phong bên kia nhiÌn qua.

- HýÌ.

Long Vũ không nhìn Tư MaÞ Phong ghen tiò cuÌng lýÒa giâòn. Aình mãìt nhiÌn vêÌ phiìa MaÞ Hiểu Mai. Thở phiÌ phiÌ noìi:

- CoÌn không biêìt xâìu hôÒ laòi coÌn noìi. CoÌn không phaÒi đều là bởi viÌ cô sao?

- Em?

Khóe miệng Mã Hiểu Mai khẽ cười:

- TiêÒu Vũ. Anh cũng thấy đấy. Em có rất nhiều người theo đuổi đó. Cho nên, anh đừng cứ maÞi đối với em hờ hững như vậy. Bất kể thế nào mà nói. Lần này Huyền Môn tụ họp là cơ hội cho anh rửa sạch sỉ nhục. Anh cần phải nắm chắc lấy từng cơ hội.

- Không câÌn cô phaÒi tõìi nhãìc nhõÒ tôi.

Long Vũ hừ lạnh một tiếng đứng dậy hướng tới đám người đi đến.

PhoÌng hôòi lâÌu hai,mâìy trung niên nhân đứng chung một chỗ trên cao nhiÌn xuôìng, thiÒnh thoaÒng đánh giá người tu đạo trong đại sảnh lầu một. Trong đó có một người khóe miệng hơi nhếch lên. Trung niên nam tử nhiÌn thâìy sãìc mãòt Long VuÞ toÒ vẽ lo lắng, dùng ngữ khí châm chọc nói:

- Caìi tên nghiêòt chuÒng kia laòi tõìi nýÞa. Xem ra môòt lâÌn cho hãìn giaìo huâìn coÌn chưa đủ.

- Thiên Thần, không được nói bậy.

Mở miệng trách mắng chính là người già nhất Thiên Cơ đạo nhân, cũng chính là sư tôn cùa Tuyết Cơ, ThuÒy Tiên.

Dựa theo vai vế tính xuống dưới, Thiên Cơ đạo nhân coi như là sư tổ cũa Long Vũ. Nhưng mà từ ánh mắt của hắn cũng có thể thấy được, hắn đối Long Vũ cũng không có bất kỳ tình cảm nào.

- Thiên Cơ sư huynh... Lời của ta mặc dù có chút qua đáng, nhưng trên thực tế mọi người đều không thích cái nghiệt chủng kia, bao gồm cả ngươi, đúng không?

Thiên ThâÌn TýÒ týìc giâòn phaÒn baìc.

Đúng lúc này, Tuyết Cơ cùng đi tới, ánh mắt lạnh lùng nàng nhiÌn thoaìng qua Thiên ThâÌn TýÒ, ngýÞ khiì coì chuìt không vui:

- Sư thúc, xin người tự trọng... Tiểu Vũ là con ruột tỷ tỷ ta, nàng có danh tiếng, ta hy vọng ngươi lúc nói chuyện có thể chú yì môòt chuìt.

- Hỗn xược.

Thiên thần Tử bị Tuyết Cơ giáo huấn, sắc mặt nhất thời xanh mét, hắn giận quát một tiếng:

- Tuyết Cơ, ngươi càng ngày càng làm càn... Ngươi quả thực không coi tôn trưởng ra giÌ.

- HýÌ.

Tuyết Cơ không cam loÌng yêìu thêì, noìi:

- Sư thúc, giữa người và người cần tôn trọng lẫn nhau. Ngươi không tôn trọng người khác, làm sao có thể được sự tôn trọng của người khác.

Lời này vừa nói ra, Thiên Thần Tử nhất thời tức giận đến hỉ mũi trừng mắt, đang muốn nói chuyện, lại không nghĩ bị Thiên Cơ Tử nói trước:

- Tuyết Cơ, Thiên Thần, các ngươi đừng đấu khẩu nữa. Hôm nay là ngày trọng đại của Huyền Môn, các ngươi caÞi nhau như thế cũng làm cho những gia tộc tu đạo kia chê cười. Thiên Thần, từ hôm nay trở đi, ngươi không được kêu Long Vũ là nghiệt chủng... Bất kể thế nào mà nói, hắn cũng là con cháu của Huyền Môn.

- Thiên thâÌn thuò giaìo.

Tuy rãÌng không cam loÌng, nhưng Huyền Môn cấp bật sâm nghiêm, Thiên Thần Tử cũng không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Khoìe miêòng Tuyêìt Cơ hiện nên vẻ tươi cười, ném cho sư tôn một cái ánh mắt thỏa maÞn.

- Tuyết Cơ, ngươi lần này lại mang Long Vũ tới tham gia Huyền Môn tụ họp, chẳng lẽ tu vi của hắn tiến bộ rồi?

Thiên Cơ Tử đột nhiên hỏi.

- Hừ, hắn thể chất phế vật căn bản là không thích hợp tu đạo, trong voÌng ba năm có thể có cái giÌ tiêìn bôò.

Thiên ThâÌn TýÒ mõÒ miêòng laÌ châm choòc:

- Ta xem hắn là dọa người không biết xấu hổ... Sư huynh, lần này có gia tộc tu đạo, theo yì kiêìn cuÒa ta, phêì vật như Long Vũ không cần tham gia lựa chọn nhân tài mới phải, miễn cho bị mất mặt.

Thiên Cơ Tử nghe vậy, âm thầm gật đầu, đang muốn mở miệng lại không nghĩ Tuyết Cơ nói trước:

- Không được... Dựa theo quy củ của Huyền Môn chúng ta, chỉ cần là đệ tử Huyền Môn, không đầy ba mươi tuổi đều có tư cách tham gia tuyển chọn nhân tài. Tình huốn Long Vũ phù hợp với quy củ này, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn trở hắn tham gia ứng tuyển nhân tài mới.

Nói tới đây, Tuyết Cơ nghiêng đầu đối Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Sư tôn, ngươi là người đứng đầu Huyền Môn, quy củ là do ngươi định ra, hay là ngươi muốn lật lọng?

Thiên Cơ Tử vốn là muốn đáp ứng ý kiến của Thiên Thần Tử, nhưng là bị đệ tử sỮg ái đổi mặt nói vậy cũng khó mà nói. Hắn suy nghĩ một chút, cười noìi:

- NhiÌn ngươi gấp như, ta khi nào thiÌ noìi qua không cho Long VuÞ tham gia ứng tuyển nhân tài mới? không có chuyện này nha.

- Vậy tiếp tục để mất mặt như thế sao?

Thiên Thần Tử không bỏ lỡ thời cơ giễu cợt nói.

- Sư thúc, mọi việc haÞy đợi đến cuối cùng mới có kết luận. Nếu không... sợ rằng mất mặt cũng không phải là Tiểu Vũ.

Tuyết Cơ liếc mắt nhìn Long Vũ trong sân, thản nhiên nói.

Khóe miệng nhếch lên, Thiên Thần Tử hừ nói:

- ChiÒ mong hãìn coì thêÒ laÌm cho ta nhiÌn võìi cãòp mắt khác xưa... Tuyết Cơ, không phải là sư thúc cay nghiệt, chính là ác nghiệt... Bộ dáng kia của Long Vũ thật là chuyện cười của Huyền Môn chúng ta.

- Được rồi, đừng hơn thua nữa.

Thiên Cơ Tử quát một tiếng, vội vàng nói sang chuyện khác, hắn lo lắng noìi thêm giÌ nýÞa, sư đệ cùng đồ đệ bảo bối lại xảy ra caÞi coò.

- Mọi người yên lặng một chút.

Vài phút trôi qua, đoàn người đi vào trước đài chủ tịch, Tuyết Cơ lần này là một trong những chấp sự, đồng thời cũng kiêm nhiệm chủ triÌ.

Thanh âm của nàng thanh thúy động loÌng người, tựa như chim hoàng oanh phun ca:

- Huyền Môn tụ họp chính thức bắt đầu, phía dưới chúng ta haÞy nhiêòt liêòt vôÞ tay xin mõÌi người đứng đầu Huyền Môn, Thiên Cơ đạo nhân phát biểu. 

 Chương 9: Hương Hương công chúa

Trong hội trường nhất thời vang lên một trận vỗ tay như tiếng sấm. Nhất là những đại biểu được mời từ các gia tộc, lại càng liều mạng vỗ tay, sợ miÌnh vôÞ tay không vang.

Lập tức, Thiên Cơ Tử tiến lên nói chuyện. Nói một thôi một hồi toàn những lời nói suông. Chỉ nhưng mà cái giÌ không ngýÌng côì gãìng, đồng tâm hiệp lực... Thay trời hành đạo cái giÌ chãÒng haòn.

Không quản thích hay không thích nghe, tất cả mọi người đều cực kỳ nhiệt liệt vỗ tay. Mấy tiểu cô nương thậm chí còn thét lên chói tai toÒ veÒ miÌnh cuôÌng nhiêòt, đồng thời coÌn coì người bởi viÌ caÒm động lệ rơi đầy mặt.

Tóm lại, hiện trường không khí thật sự là sôi động.

Long Vũ âm thầm cười lạnh, mỗi lần đều làm bộ như vậy. Nhưng mà lần có chút hoành tráng hơn cao hơn,chất lượng có chút nâng cao. Biểu diễn cũng rất giống. Phỏng chừng hẳn là kịt tác của chị Tuyết Cơ.

Sau khi Thiên Cơ Tử phát biểu xong, kế tiếp nhưng mà đại biểu Huyền Môn, cuối cùng là là đại biểu của các gia tộc. Làm cho Long Vũ kinh ngạc nhưng mà đại biểu gia tộc người tu đạo lên sân khấu phát biểu không phải ai khác, mà là MaÞ HiêÒu Mai. Long VuÞ nghe xong môòt hôÌi, MaÞ HiêÒu Mai phaìt biểu đại khái gồm hai ý. Đầu tiên là lời cảm ơn của gia tộc người tu đạo đối Huyền Môn, tiếp theo nhưng mà cái giÌ tay nắm tay cùng tiến, cùng nhau phát dương quan đại, cùng nhau bảo vệ quê hương.... Trừ ma vệ đạo...

Long Vũ âm thầm buồn cười, cả bộ nghi thức cùng diễn thuyết bình thường của trường Trung học cũng không khác mấy, chỉ là nội dung có chút có chút khó hiểu hơn.

Sau khi kết thúc nghi thức rối ren phức tạp, Tuyết Cơ tuyên bố những người tới đây nghỉ ngơi thư thả. Bắt đầu từ ngày mai, cuộc tuyển chọn đệ tử xuất sắc sẽ bắt đầu trong voÌng saìu ngaÌy.

ĐêÒ toÒ loÌng baìc aìi, thân mâòt, luìc naÌy những nhân tài mới, thuộc các gia tộc người tu đạo, được đaÞi ngôò giôìng như các đệ tử Huyền Môn khác. Như vậy, các gia tộc kia đều ma quyền sát chưởng, nóng loÌng muôìn thýÒ. Boòn hãìn không câÌu coì thêÒ đánh bại đệ tử Huyền Môn, bọn hắn chỉ muốn hướng các gia tộc người tu đạo khác biểu diễn lực lượng của gia tộc mình, để nắm giữ quyền phát ngôn của gia tộc người tu đạo.

Đợi cho Tuyết Cơ vừa tuyên bố kết thúc, trong hội trường dường như nổ tung, nhất thời trở nên ồn ào. Mọi người liền tụm thành từng cụm, tốp năm tốp ba cùng một chổ bắt đầu nói chuyện. Cũng có người nhân cơ hội xaÞ giao liêÌn đặt mối quan hệ. Tóm lại giờ phút này hội trường giống như một cái chợ.

Cái gọi là người tu đạo, cùng người thường khác nhau ngay ở chỗ bọn hắn nắm giữ một chút lực lượng không muốn người khác biết. Ngoài ra ở phương diện khác cũng không có gì khác biệc lắm.

Đương nhiên. Những cao nhân đắc đạo lại khác, không thể nói như vậy.

Nhưng mà trong hội trường. Đích xác không có mấy cao nhân như vậy.

Long VuÞ taòi HuyêÌn Môn không coì bãÌng hýÞu. CuÞng không coì tri kyÒ. Cho nên hãìn môòt miÌnh tiÌm môòt ngoìc ngôÌi xuôìng xuôìng. Bưng đồ uống trên bàn nhàm chán nuốt vào.

- Tâm tình của anh tựa hồ không tốt.

MaÞ HiêÒu Mai trýòc tiêìp đi tới, ngồi ở đối diện với Long Vũ. Khóe miệng hiện lên một tia cười khẽ:

- Hương hương công chúa tới, anh không qua xem đi. Nghe nói nàng là đệ tử duy nhất của chị Tuyết Cơ.

- Tôi không biêìt.

Long VuÞ noìi lõÌi noìi thâòt. VêÌ sýò tiÌnh cuÒa Tuyết Cơ tại Huyền Môn. Hắn biết rất ít.

Trên thực tế cái gọi là Hương Hương công chúa. Cũng không phải thực sự công chúa. Nhưng mà phẩm chất, tướng mạo, tu vi của nàng mọi thứ đều xuất chúng. Lúc này mới khiến cho người trong Huyền Môn tôn xưng như vậy.

- NhiÌn, naÌng đến đây.

MaÞ HiêÒu Mai kheÞ cười một tiếng:

- Cô ấy đẹp quá, ngay cả em đây là nữ nhân cũng hơi hơi động tâm.

Do loÌng hiêìu kyÌ, Long VuÞ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi đang đi tới, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, không chút tì vết, khóe miệng nhếch nhẹ, hơi có vẻ vài phần cười khẽ, chóp mũi khéo léo đáng yêu, đôi mắt trong veo như nước hồ thu.

Nàng thân mặc một bộ váy dài màu tím bó sát người, có vẻ cao quý xinh đẹp phong tư. Nử hài thân thể mềm mại đẫy đà, chiếc váy bó sát bên dưới phập phồng. Eo nhỏ không dư thừa. Nét mặt thanh tú, thon dài, nhìn kĩ càng thấy một người quyến rủ. Vẻ bề ngoài là một đường cong gợi cảm (DG: chết mất thôi dịch đoạn này tưởng tượng mà thấy nóng mặt chỉ muốn chảy máu mũi. Biên: Ca thấy chưa có cái giÌ caÒ:88:)

- Quả thực rất đẹp.

Long Vũ thu hồi ánh mắt, đối với MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Ít nhất, so với cô xinh đẹp hơn nhiều.

MaÞ HiêÒu Mai nhiÌn Long VuÞ khoìe miêòng mơ hồ trào phúng, thản nhiên nói:

- Tình nhân trong mắt là Tây Thi, có lẽ anh đaÞ yêu tiêÒu sư muội của miÌnh.

Long Vũ hơi hơi nhún vai, nhẹ giọng nói:

- Ít nói chân chọc đi, tôi đối với nàng cho tới bây giờ chua từng cứ chuyện giÌ. NaÌng mãòc duÌ laÌ đệ tử của chị Tuyết Cơ, nhưng mà tôi lần đầu tiên thấy nàng. Tôi không hy vọng cùng nàng có bất kỳ quan hệ dây dưa nào.

- LaÌ sao?

MaÞ HiêÒu Mai mở miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp cười khẽ, duyên dáng hỏi:

- Nghe noìi tất cả nam đệ tử của Huyền Môn đều muốn cùng Đường Hương Hương phát sinh quan hệ.

- Nàng gọi là Đường Hương Hương?

Long VuÞ hoÒi.

- Đúng vậy.

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Nàng vốn là người Thục Trung Đường gia, mười năm trước cũng không biết nguyên nhân giÌ liêÌn týÌ Thuòc Trung Đường gia trốn đi, sau lại gặp chị Tuyết Cơ, chị Tuyết Cơ thấy nàng thân có đạo cốt, liền thu nàng làm đồ đệ. Chỉ trong thời gian mười năm, nàng đã trở thành Huyền Môn tu đạo kỳ tài khó gặp.

Long Vũ nghe vậy, tựa hồ hiểu ra một cái gì đó.

Không hề nghi ngờ, Tuyết Cơ là có ý giấu diếm. Cố ý đem Đường Hương Hương giấu đi, không cho hắn biết. Nhưng mà do không muốn kích thích thần kinh của hắn.

Mà hiện giờ, tu vi Long Vũ tăng nhiều, dường như nhờ vào vận rủi của phế vật. Cho đến bây giờ, Tuyết Cơ mới cho phép Đường Hương Hương xuất hiện công khai.

Trong lòng nghĩ đến đây, Long Vũ âm thầm cảm kích, Tuyết Cơ thật sự là dụng tâm lương khổ a.

- Long Vũ, nàng tựa hồ muốn dến chổ anh.

Đúng luìc naÌy, MaÞ HiêÒu Mai đột nhiên phát hiện Đường Hương Hương vạn người để ý, nhưng mà Hương Hương công chúa đang hướng tới chỗ miÌnh cuÌng Long VuÞ đi tới.

Long Vũ nghe vậy cũng không có để ý, mà là tiếp tục nhấm nháp rượu trong chén. Đến khi Đường Hương Hương đi tới trước mặt hắn, chóp mũi hít vào một tia hương khí, hắn mới ngẩng đầu lên.

- Long Vũ sư huynh, anh tốt chứ, em là đệ tử của tuyết Cơ tiên tử Đường Hương Hương, cũng là tiểu sư muội của anh. (Xưng hô thế cho nó ngọt ngào:2:) Trước kia luôn nghe sư tôn nhắc tới anh, hôm nay em rốt cục được gặp anh.

Đường Hương Hương chủ động đưa tay, nhiÌn bôò daìng týòa hôÌ muôìn bãìt tay cuÌng Long VuÞ. Khoìe miêòng naÌng kheÒ mĩm cười, vẻ mặt thành khẩn, hai cái má lúm đồng tiền lại càng giúp nàng tăng thêm vài phần đáng yêu.

Đông đảo nam nhân Huyền Môn hiện tại đều đem ánh mắt nhìn về Long Vũ, bọn họ đa số cũng là lần đầu nhìn thấy Đường Hương Hương.

Kinh vi thiên nhân.(tạm hiểu: hành động làm người khác kinh sợ)

Tư MaÞ Phong thậm chí đương trường cảm khái:

- Nàng này chỉ có trên trời, nhân gian khó gặp.

- Râìt thâìt voòng sao?

Long Vũ ảm đạm cười,đưa tay bắt, lễ phép cùng Đường Hương Hương nắm một chút, lập tức nói:

- Tôi không thích bị nhiều người nhiÌn chăm chú.

Ánh mắt xinh đẹp mỹ lệ tựa trăng non, ánh mắt Đường Hương Hương nao nao, tinh xảo trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đáng yêu động loÌng người. Thoáng quay đầu, nàng khẽ cười một tiếng:

- Nêìu Long Vũ sư huynh không thích náo nhiệt, không bằng chúng ta một miÌnh đi tiÌm môòt chôÞ tâm sýò. Chuìng ta ra vườn hoa nhỏ, được không?

 Chương : Lập uy

Hội trường đều là người tu đạo, cho dù coÌn caìch khoaÒng caìch thâòt xa, boòn hãìn vâÞn nghe được Đường Hương Hương nói. Một số người thậm chí hâm mộ nước miếng đều chảy ra.

Đương nhiên, trong bọn họ cũng không thiếu kẻ ghen tị.

Long Vũ tựa hồ cảm giác được ánh mắt giết người từ bốn phương tám hướng hướng về phía mình, hắn một trận nhức đầu. Cũng không biết Tuyết Cơ rốt cuộc là có yì giÌ?

- Cự tuyệt lời mời của nữ nhân, là không lễ phép?

Trong con mắt Đường Hương Hương hiện lên một tia giảo hoạt, thấp giọng hỏi:

- Anh laÌ lo lãìng HiêÒu Mai tyÒ tyÒ týìc giâòn sao?

Xa xa, nhiÌn Đường Hương Hương đối với Long Vũ có hành động thân mật, Tư MaÞ Phong da mãòt daÞn ra, trong loÌng không khoÒi cảm thấy ghen tị, làm cho hắn hận không thể ngay lập tức hướng mặt đối phương mà đập cho một phát.

Lời nói của Đường Hương Hương cũng nhắc nhở Long Vũ, quay đầu nhiÌn MaÞ Hiểu Mai liếc mắt một cái, lập tức nói:

- Thực xin lỗi, tôi đaÞ coì baòn gaìi.

Lời này vừa nói ra, hội trường mọi người nhất thời hít một hơi, Tư MaÞ Phong nhâìt thõÌi nõÒ nuò cười, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là cực phẩm ngu dốt, lại có thể lập tức cự tuyệt lời mời của Hương Hương công chúa. Hơn nữa dùng cách này rất dễ tổn thương người.

- Xem ra coì troÌ hay để xem.

Khóe miệng Tư MaÞ Phong nôÒi lên môòt tia âm hiêÒm, cười cười chờ xem kịch vui.

Đường Hương Hương tựa hồ cũng không dự đoán được Long Vũ sẽ nói ra lời nói như vậy. Trên thực tế, nàng chỉ là từ trong miệng sư tôn thường xuyên nhắc đến người này nên cảm thấy toÌ moÌ. Vâòy thôi.

Ngoài ra, nàng đối Long Vũ không có nửa điểm yì nghiÞ.

Nhưng mà Long Vũ lại làm cho nàng rất là khó xử. Bỏ đi, có lẽ sẽ trở thành trò cười. Kiên triÌ tiêì́p tục, có lẽ coÌn coì thêÒ caÌng thêm xâìu hôÒ.

Trong tình thế hết sức khó xử. Tuyết Cơ nhầm chậm đi đến. Nàng vừa đến liền cười nói:

- Tiểu Vũ có phải đang khi dể tiểu sư muội của em không. Hừ.. tiểu tử này. Từ nhỏ đến lớn tính tiÌnh noìng nảy cũng không bỏ. Chị nói cho em biết Hương Hương là đệ tử duy nhất của chị, nàng ta còn là một thân khuê nữ. Em nếu mà dám khi phụ nàng coi chừng chị thu thập em.

Long Vũ cười khan một tiếng. nghiêm mặt nói:

- Chị Tuyết Cơ, sao chị nói như vậy. Tiểu sư muội đáng yêu như thế này, em yêu thương còn không kịp sao lại khi dễ nàng.

- Coi như em thức thời.

Tuyết Cơ cười một tiếng. Lập tức hướng Đường Hương Hương nói:

- Hương Hương. Ngươi cứ cùng Hiểu Mai tâm sự. Ta cùng Tiểu Vũ có một số việc muốn nói.

- Vâng.

Đường Hương Hương nhu thuận lên tiếng. Lập tức quay đầu hướng Long Vũ nói:

- Long Vũ sư huynh... Chúng ta sẽ trò chuyện sau nhé.

NhiÌn bôò daìng. NaÌng coÌn không coì yì buông tha cơ hội một mình cùng Long Vũ trò chuyện.

- Tiểu Vũ, thế nào? Người đệ tử này của chị coi như không tệ đấy chứ?

Đôi mắt đẹp của Tuyết Cơ dừng lại nhìn trên người Long Vũ, vừa cười vừa nói:

- Vốn chị muốn cho Hương Hương cùng em kết bạn... Nhưng mà hài tử Hương Hương này tương lai sẽ có chút phiền phức, chị không hy vọng em sẽ bị cuốn vào phiền toái bên trong. Cho nên, ta mới loại bỏ suy nghĩ này trong đầu.

Long Vũ cảm thấy nhức đầu, âm thầm suy nghĩ, chuyện hôn nhân tình cảm của miÌnh sõìm đaÞ biò Tuyêìt Cơ an bài.

- Ha ha.

Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, nói:

- Như thế nào? Có phải cảm giác miÌnh biò can thiêòp không. TiêÒu VuÞ, không cần nhíu mày, chị được sự ủy thác của sư tỷ, nên nhất định phải phụ trách. Nếu không tương lai chị làm sao dám gặp mặt sư tỷ.

Nói tới đây, Tuyết Cơ nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

- TiêÒu VuÞ, coÌn bao lâu nuÞa coì thêÒ đi Huyền Cảnh... Chị nghĩ nên mau chóng đi Huyền Cảnh tiÌm hiêÒu tin týìc sư tỷ.

- Tụ họp chấm dứt liền có thể đi.

Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu.

................................................? ?.......................................

................................................? ?.......................................

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, Long Vũ đi theo đại đội nhân maÞ đi tới hội sở đặc biệt nơi xây dựng lôi đài. Từ hôm nay trở đi, kỳ hạn sáu ngày tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu.

Nhíu mày, Long Vũ trông thấy một cái bóng lưng xinh đẹp mê người, vừa lúc đó, thanh âm của La Lâm trong đầu của hắn vang lên:

- Chủ nhân... Tu vi của Hương Hương công chúa là cảnh giới màu tím. Nàng đeo pháp khí che dấu đạo lực, người biÌnh thường không thể nhiÌn ra.

Long Vũ lảo đảo hít một hơi, mới mười sáu tuổi, tu đạo mới mấy năm, lại có thể đạt đến được cảnh giới mà người khác mấy chục năm cũng không thể đạt tới, thật sự là không thể tưởng tượng.

Không hề nghi ngờ, Đường Hương Hương chính là thiên tài trong truyền thuyết.

Không... PhaÒi noìi laÌ thiên taÌi trong thiên taÌi.

Ngay khi hắn còn đang ngây người, người chấp sự kiêm chủ trì, Tuyết Cơ tuyên bố cuộc tuyển chọn nhân tài mới chính thức bắt đầu. Căn cứ quy tắc đại hội, phương thức thi đấu là tiến hành bóc thăm. Đệ tử Huyền môn tử hay các đệ tử thuộc các gia tộc đều như nhau.

Bất ngờ chính là, Long Vũ cùng Tư MaÞ Phong boìc thăm ngẫu nhiên lại đụng nhau. Hơn nữa còn là trận đầu.

Thật sự ứng câu nói kia, không phải oan gia không tụ hợp. (Oan gia ngoÞ heòp:88:)

Sau khi trải qua quá trình kiểm tra qua loa, hai ngươi song song tiến vào lôi đài. Tư MaÞ Phong xuân phong đắc ý, trong lòng mừng thầm không thôi, bóc thăm ngẩu nhiên lại gặp ngay tên phế vật Long Vũ, ông trời thật là chiếu cố cho mình mà.

Hắn đaÞ sõìm nghe ngoìng, Long VuÞ mãòc duÌ laÌ HuyêÌn Môn đệ tử, mặc dù có Tuyết Cơ tiên tử chỉ điểm, nhưng hắn vẫn chỉ là một phế vật.

Một phế vật không hơn không kém.

Tư MaÞ Phong quyêìt định trong vòng ba chiêu sẽ đánh bại hắn. Hắn muốn cho MaÞ HiêÒu Mai biêì́t tên phế vật này căn bản không thể cùng hắn tranh nữ nhân.

Cơ hồ tất cả mọi người đang chờ chế giễu. Bọn hắn đều đang chờ xem kịch vui.

- Hiểu Mai tỷ tỷ, sư huynh sẽ không thua chứ?

Đường Hương Hương mấy ngày gần đây nghe được rất nhiều người đồn đaÞi vêÌ Long Vũ, đối với cảnh ngộ của hắn nàng rất đồng cảm. Đồng thời giờ phút này khi hắn lên lôi đài thi đấu cũng thật sự lo lắng.

- Yên tâm đi, vở kịch hay rất nhanh sẽ diễn ra.

Khóe miệng Mã Hiểu Mai hiện lên một nụ cười:

- Hương Hương, cứ xem đi rồi em sẽ biết.

Đường Hương Hương có chút mê man, nàng không biết lời nói của Mã Hiểu Mai rốt cuộc là có yì giÌ, võÒ kiòch hay? Rôìt cuôòc laÌ ai?

- Phanh.

Ngay khi Đường Hương Hươngt thần nhắm mắt, trên lôi đài truyền ra một tiếng va chạm, ngẩng đầu nhiÌn laòi, đaÞ thâìy Tư MaÞ Phong đaÞ biò Long VuÞ đánh xuống lôi đài.

Hắn vẻn vẹn dùng chỉ một chiêu.

Mọi người trong sân khiếp sợ nhiÌn Long VuÞ

biÌnh tiÞnh týò nhiên trên đài. Từ một kích kia xem ra đạo lực của hắn ít nhất cũng là cảnh giới màu lục.

Hai mãìt nhiÌn phaÒn ýìng chung quanh đài của mọi người, ánh mắt Long Vũ hơi hơi có chút ướt át, hắn biết roÞ, để có ngày hôm nay, hắn đã phải nổ lực biết bao nhiêu.

Thiên ThâÌn Tử ngồi trên đài chủ tịch mang vẻ mặt không thể tin. Một năm trước, tu vi của Long Vũ chỉ là cảnh giới màu đỏ, vậy mà hôm nay hắn lại có thể đạt tới cảnh giới màu lục. Tốc độ này... làm cho người ta có cãm giác sợ haÞi.

Trên thực tế Long Vũ vẫn che giấu thực lực, lần trước tại Huyền Cảnh sau khi có được máu của Kim Phượn tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới màu lam. Tư MaÞ Phong tu vi chiÒ là cảnh giới màu vàng hơn nữa trước đó còn khinh địch. Cho nên, chỉ một kích với đạo lực cao hơn tất sẽ trúng, đánh cho hắn bay ra ngoài.

Thiên Thần Tử nuốt một ngụm nước bọt, lúc trước coÌn chưa hoàn toàn đi đến châm chọc cũng ngây ra ngồi một chỗ, sắc mặt thật là khó coi.

Trong mắt Tuyết Cơ xuất hiện vẻ đắc yì, cuÞng không coì...chuìt naÌo che dâìu, liêìc Thiên ThâÌn TýÒ môòt cái, thản nhiên cười nói:

- Sư thúc... Tiểu Vũ sau một năm tiến bộ không tệ chứ?

 Chương 11: Tranh đấu tứ cường

Thiên ThâÌn TýÒ biò kiÌm haÞm, lâòp týìc cười khan, đáp lại một tiếng lấy lệ:

- Không tôÌi.

- Không có khả năng... Không có khả năng, ta làm sao có thể bại trong tay tên phế vật này.

NgaÞ trên mãòt đất, Tư MaÞ Phong lôò ra sýò điên cuồng, vẻ mặt khó có thể quên. Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính miÌnh laòi thất bại như vậy. Nếu như lúc đầu hắn thậm chí nghĩ rằng miÌnh nãìm chãìc phâÌn thãìng, nhưng giờ đây hắn lại thất bại. Hơn nữa là thua ở trong tay một tên phế vật của Huyền Môn. Trong nháy mắt, tâm trạng hắn đang ở trên thiên đường rơi tọt xuống địa ngục.

- Ngươi... Ngươi nhất định là giở troÌ gian traì.

Tư MaÞ Phong týòa hôÌ nhõì ra caìi giÌ đó, từ trên mặt đất đứng dậy, ngón tay chỉ vào Long Vũ, điên cuồng kêu gào:

- Ngươi thật đê tiện, vô sỉ, ngươi nhất định là gian lận. Ta không phục, không phục.

- uÒ rôÌi, ngươi có thể đi rồi.

Thân là chấp sự của cuộc thi, một người ăn mặc loè loẹt cùng với 2 đệ tử Huyền Môn đi lên, đem Tư MaÞ Phong rõÌi đi để tránh ảnh hưởng đến trật tự thi đấu. Hiện trường nhiều Huyền Môn cao nhân, gia tộc tộc trưởng như vậy, bất kỳ ai đều coì thêÒ nhiÌn ra được, một kích kia của Long Vũ hoàn toàn là bản laÞnh thâòt sýò.

- Sư huynh, không sao chứ?

Đường Hương Hương kiễng chân ở trong đám người, quơ tay nhỏ bé, lớn tiếng ủng hộ Long Vũ. Hoàn toàn không để yì moòi người chung quanh đang ghen tị võìi Long VuÞ.

- Hiểu Mai tỷ tỷ..... cùng hét to với muội đi.

Đường Hương Hương khóe miệng nổi lên một tia tươi cười đáng yêu hỏi:

- Hiểu Mai tỷ, sư huynh là bạn trai của chị, chị là đạo lữ của hắn, anh ấy thắng lợi mà sao chị chẳng có chút kích động nào. Chẳng lẽ quan hệ giữa mấy người không tốt à?

- XiÌ.

Một tiếng cười, MaÞ HiêÒu Mai nhiòn không được khẽ cười một tiếng, túc giận nói:

- Đồ tiểu quỷ nhà ngươi, cái giÌ goòi laÌ quan hêò không tôìt. Chiò không lên tiêìng đó là hy vọng anh ấy có thể lấy được thành tích tốt.

Hiện trường vẫn đang tiếp tục náo động, có kinh ngạc, có ghen tị, thậm chí có hoài nghi. Chỉ thiếu một cái chính là ủng hôò.

Trong quaì khýì thiÌ đại đa số đệ tử Huyền Môn đều lấy Long Vũ ra làm troÌ cười để làm tâm tiÌnh miÌnh vui veÒ. Nhưng hôm nay, chính tại chỗ này, một kẻ phế vật như hắn lại có thể bộc phát ra cảnh giới tu vi màu lục.

Vẻn vẹn thời gian một năm, tu vi của hắn từ màu cam đến màu lục, ước chừng thăng chức ba cảnh giới. Một năm thời gian, tăng liền ba cảnh giới, tốc độ tu luyện như thế... quả thực nghe rợn cả người.

Tốc độ như vậy, cho dù người được tôn là Huyền Môn thiên tài Hương Hương công chúa cũng không thêÒ saình bãÌng.

Nhưng mà sự thật lại là như thế.

Ánh mãìt mang theo caÒm xuìc phýìc taòp, trong loÌng Thiên Cơ Tử bỗng nhiên toát ra một cái ý niệm trong đầu: hài tử này sợ là đang gặp vận may...

Nhưng mà nghĩ tới Thủy Tiên phản bội miÌnh, coÌn coì caÒ Long Thiên Diêòu kia nýÞa, nôÞi giâòn trong loÌng hãìn nhâìt thõÌi không thêÒ nguôi ngoai.

Huyền Môn đệ tử tại đương trường vốn đang chuẩn bị nhiÌn chuyêòn cười của Long Vũ, thiÌ bây giõÌ môÞi người đều cúi đầu, trong loÌng đang rất khó tiếp nhận sự thật này.

Sau môòt thõÌi gian, mọi người bắt đầu sinh ra nhưng cảm xúc quái dị. Những ánh mắt ghen tị, nghi ngờ, hâm mộ từ bốn phương tám hướng hội tụ tại trên người Long Vũ.

- HiÌnh như mọi người lại bắt đầu săm soi.

Long VuÞ trong loÌng coì chuìt buôÌn cười:

- Lúc trước bị coi là phế vật, là quả thị mềm... cũng bị mọi người soi mói. Hôm nay, quật khởi, cũng bị mọi người soi mói tiếp.

- Sư huynh thực sự quá laÞnh khôìc.

Đường Hương Hương nhẹ giọng cười nói:

- Hiểu Mai tỷ tỷ, chúng ta không ủng hộ sư huynh sao?

- Chờ anh ấy lấy được thắng lợi cuối cùng rồi nói sau.

MaÞ HiêÒu Mai âm thâÌm suy nghiÞ, Long VuÞ hiÌnh như chưa xuất ra toàn bộ thực lực. Xem ra, lúc này hắn quả thật chỉ muốn lộ ra một phần thực lực.

................................................? ?......................................

................................................? ?......................................

Trong nháy mắt, cuộc tuyển chọn đaÞ đến ngày thứ sáu, hôm nay là cuộc chiến cuối cùng, cũng chính là tứ cường chi tranh. MaÞ HiêÒu Mai tâm tiÌnh coì chuìt uêÒ oaÒi, bõÒi viÌ naÌng biò loaòi ngay õÒ voÌng 16 cường, không đạt được mục đích lọt vào voÌng 8 cường của nàng. ViÌ thêì, trong loÌng naÌng coì chuìt khoì chiòu.

Đương nhiên, trên lyì thuyêìt thiÌ đệ tử của gia tộc tu đạo mà tiến vào voÌng 32 đaÞ là một thành tích tốt rồi. Ít nhất, nàng cũng thuộc loại cực mạnh trong hàng ngũ các đệ tử gia tộc tu đạo.

Cái này cũng chứng minh trong các gia tộc tu đạo thiÌ MaÞ gia thâòt laÌ cýòc maònh.

Trên thực tế những thiên tài của các gia tộc tu đạo như MaÞ HiêÒu Mai so với đệ tử Huyền Môn thiÌ coì sýò chênh lêòch râìt lõìn.

ChiÒ tiêìc MaÞ HiêÒu Mai cuÞng không phaÒi laÌ daòng người dễ thoả maÞn.

Cùng tiến vào tứ cường thiÌ so võìi nhýÞng người khác, Đường Hương Hương lại vẻ vui vẻ hơn.

Đương nhiên, cuÒa naÌng vui veÒ không chiÒ laÌ viÌ miÌnh.

Cái làm cho nàng vui vẻ như vậy là viÌ triÌnh độ của Long Vũ. Bởi viÌ ngay taòi ngaÌy hôm qua trong môòt trâòn chiêìn cuôìi cuÌng, Long VuÞ đaÞ đánh bại một trong những ứng cử viên đoạt giải quán quân lần này, thành công tiến vào tứ cường.

Mặc dù có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng Đường Hương Hương tựa hồ không để yì.

Có lẽ là do nghe nhiều chuyện từ sư tôn mà Đường Hương Hương đối với Long Vũ có một phân hảo cảm. Nhưng mà phần này hảo cảm chủ yếu là đồng tiÌnh cuÌng toÌ moÌ đối với Long Vũ.

- TiêÒu VuÞ, chuìc mýÌng anh.

MaÞ HiêÒu Mai lãìc đầu, cố gắng biÌnh tâm, đem phiền naÞo trong loÌng výìt đi hết, duỗi tay chúc mừngLong Vũ:

- Hy vọng anh có thể đoạt giải quán quân. Em chờ tin vui của anh.

- Cám ơn.

Long VuÞ thaÒn nhiên đáp lại một câu.

Trong sáu ngày vừa qua, Long Vũ đaÞ traÒi qua hơn mười tràng thi đấu, mỗi một lần hắn đều nghĩ đây là lần cuối của miÌnh, toaÌn tâm toaÌn yì đi ứng phó.

Trả giá rốt cục cũng có được hồi báo, Long Vũ thắng lợi.

Dựa theo lệ thường, phàm là đệ tử tiến vào tứ cường, đều sẽ nhận được ngợi khen cùng vinh hạnh đặc biệt. CoÌn muòc tiêu cuÒa Long VuÞ không phaÒi chiÒ laÌ týì cường mà là quán quân.

Hắn muốn làm cho sỉ nhục từng ấy năm tới nay trả lại cho từng người đaÞ cười nhạo, châm chọc hắn.

Đem cái danh “Phế vật” trên đầu vứt đi.

- Tiểu Vũ, em ngồi xuống đây.

Tuyết Cơ tranh thủ lúc rảnh rỗi tiÌm được Long Vũ, dẫn hắn đến chỗ không người, dặn doÌ:

- Em phải cẩn thận Lữ Minh cùng Uông Kiếm, bọn hắn đều là những đệ tử ưu tú thuộc hạng nhất nhiÌ cuÒa HuyêÌn Môn. Theo chiò được biết, bọn hắn đều đạt đến cảnh giới màu tím, đấu pháp kinh nghiệm cũng phong phú, vạn nhất không được em nên bỏ qua... Trên thực tế, thành tích mà em hiện tại lấy được đaÞ vượt ra khỏi dự liệu của mọi người... Ngay cả chị cũng vâòy, em laÌm cho chiò coì caÒm giaìc kiêu ngaòo.

Long Vũ tự tin cười cười:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm. Em làm việc biết chừng mực, em sẽ cố gắng cướp lấy quán quân. Đúng rồi, nếu em đánh bại tiểu sư muội, chị sẽ không tức giận chứ.

- Đương nhiên sẽ không.

Tuyết Cơ cười nói:

- Dù sao hai đứa đều là đệ tử của chị, ai thắng ai thua cũng như nhau cả... Nhưng mà Tiểu Vũ, chị phải nhắc nhở em, Hương Hương cũng có cảnh giới tu vi màu tím, muốn đả bại nàng, rất khó.

- Chị Tuyết Cơ, cám ơn chị.

Long VuÞ nghiêm tuìc noìi.

- Ha ha.

Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, nói:

- Sao lại đột nhiên khách khí với chị như thế. Chả lẽ em không biết chuyện tiÌnh cuÒa Hương Hương hay sao?... Kỳ thật chị cũng như em, không biết roÞ raÌng laÌm. Hương Hương mấy năm nay một mực tu luyêòn, viÌ nêìu naÌng không đạt được mục tiêu phía trước thiÌ seÞ không xuâìt hiêòn trước mọi người. Bởi viÌ người của Thục Trung Đường gia một mực tiÌm naÌng. Hiêòn taòi, Hương Hương chính thức mang Huyền Môn ấn ký, đaÞ trõÒ thaÌnh môòt thaÌnh viên cuÒa HuyêÌn Môn như ta, Thục Trung Đường gia dĩ nhiên là đaÞ buông tha cho naÌng... Được rồi, việc này không nói trước trước được, em đi chuẩn bị một lần đi... Nhớ kỹ, không quản kết quả rút thăm vào ai, em đều phải cố gắng... Vạn nhất, chị là nói vạn nhất thất bại, em cũng không nên naÒn loÌng.

 Chương 12: Đại chiến rửa sạch sỉ nhục

- Sư huynh, nếu chúng ta vừa khéo phân đến một tổ, anh cần phải cố gắng. Vạn nhất anh bị Hương Hương đánh bại, Hương Hương đành chịu.

Trước khi rút thăm, Đường Hương Hương một thân tử y, chân thành đi tới, vẻ mặt trong lúc đó đaÞ traÌn ngâòp thoaÒi maìi cuÌng yì cười.

- Tôi... sẽ không thua đâu.

Long VuÞ nãìm chãòt tay:

- Tiểu sư muội, nếu chúng ta thật sự phân tới một tổ, mời cô đem hết toàn lực, không cần hạ thủ lưu tiÌnh, nêìu không...

- Anh yên tâm, em seÞ...

Đường Hương Hương trong đôi mắt nổi lên một tia tán thưởng. Đối với vị 'Phế vật' sư huynh này, trong nội tâm nàng xuất hiện càng ngày càng nhiều nghi hoặc.

- Em seÞ côÒ vuÞ hêìt miÌnh viÌ anh.

MaÞ HiêÒu Mai cuÞng đi tới, hết miÌnh laÌm đạo lữ trách nhiệm, thấp giọng nói vài câu cổ vũ.

Theo sau, dưới sự chủ triÌ cuÒa Tuyêìt Cơ, trước ánh mắt của khán giả, bốn người bắt đầu rút thăm. Kết quả rút thăm, Long Vũ cùng Uông Kiếm một tổ, Đường Hương Hương thiÌ cuÌng LýÞ Minh môòt tôÒ.

Đôìi võìi Uông Kiêìm, Long VuÞ cuÞng không xa laò giÌ. Caìi goòi laÌ không phaÒi cýÌu nhân không gãòp mãòt, thõÌi gian HuyêÌn Môn tuò hoòp lâÌn trước, chính là hắn một cước đem Long Vũ từ trên lôi đài đá xuống, làm cho Long Vũ bị mọi người nhaòo baìng.

CuÞng chiình bõÒi biÌ lâÌn đó, làm cho Long Vũ tại Huyền Môn trong không ngẩng đầu được lên. Đứng ở trước mặt Uông Kiếm, sự chua xót khắc cốt ghi tâm này lại một lần nữa bùng lên.

Uông Kiếm ném ánh mắt về hướng Long Vũ, có chút lạnh lùng, có chút thương hại.

- Long Vũ, nếu ta là ngươi thiÌ lâÌn HuyêÌn môn tuò hoòp naÌy ta cuÞng seÞ không đến đây...

Uông Kiêìm laònh luÌng noìi:

- Tuy rằng ngươi tiến bộ rất lớn, thậm chí vượt ra khỏi toàn bộ dự kiến. Nhưng ngươi lại gặp phải ta, thật sự là chạy không thoát khỏi vận mệnh... Cảnh giới tu vi màu lục đối với ta tới nói, căn bản không tính là cái giÌ...

- Ha ha, Uông Kiếm sư đệ. Lúc này ta sẽ không để cho sự khuất nhục lại xảy ra. Nếu ta dám đứng ở chỗ này tức là ta đaÞ coì mười phần nắm chắc.

Long Vũ cười có chút cổ quái, làm cho loÌng người không khỏi run lên.

Uông Kiếm sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Nhưng khóe miệng chợt lộ ra một tia cười quái dị. Tựa hồ đang nghe một câu chuyện cười, đồng thời hắn cũng có yì týì mang chuìt haÌm xuìc cười nhạo.

- Ngươi có phải bị điên rồi không?

Uông Kiêìm taÌ aìc liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ môòt caìi. Lôò ra môòt tia thaìi độ cực kỳ khinh thường cùng miệt thị.

- Coì leÞ vâòy.

Trong ánh mắt Long Vũ sự thương hại càng sâu đậm. Hắn cảm thấy tên Uông Kiếm này kỳ thật rất đáng thương. Bọn hắn đi thi mà lại luôn để ý những chuyện không đâu như vậy. Khinh địch chính là nhược điểm trí mạng của bọn hắn. Đúng vậy, Long Vũ hiện tại vẻn vẹn chính là cảnh giới tu vi màu lam. Nhưng hắn có La Lâm hỗ trợ nên chỉ cần nắm chắc cơ hội, xuất ra khuếch đại đạo lực, hắn hoàn toàn có năng lực đánh bại Uông Kiếm.

Phải nói là cơ hội rất lớn.

Bên cạnh trên lôi đài, Lữ Minh cùng Đường Hương Hương mặt đối mặt đứng chung một chỗ, Lữ Minh dáng người thon dài, sắc mặt như ngọc, ngũ quan đoan chính, tựu như cùng là được gọt đẽo vậy. Nhất là đối với con ngươi, sáng ngời hữu thần, làm cho người ta có một loại cảm giác thâm thúy. Khóe miệng hắn chứa đựng sự tươi cười, làm cho người ta có một loại cảm giác tao nhaÞ.

Đường Hương Hương như cũ là một thân tử y, năm nay nàng mười sáu tuổi, bởi viÌ tu luyêòn đạo pháp nguyên nhân có vẻ có chút sớm chín, lả lướt uyển chuyển dáng người đaÞ phaìt duòc thaÌnh thục. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đó đều mang theo phong tiÌnh vaòn chuÒng. Cho duÌ đứng bất động, nàng cũng có vẻ duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp không giÌ saình được.

- Tiểu sư muội... Không nghĩ tới đối thủ của ta chính là muội... Ta tiÌnh nguyêòn cuÌng Uông Kiêìm so chiêu.

LýÞ Minh nhiÌn Long VuÞ trên lôi đài bên cạnh, thấp giọng nói:

- Gặp gỡ Uông Kiếm, hắn nhất định phải thua...

Lữ Minh trong giọng nói cũng không có châm chọc cùng cười nhạo. Tương phản, ngữ khí của hắn trong mang theo một tia lo lắng giả tạo.

- Đại sư huynh... Ngươi với bọn họ bất đồng.

Đường Hương Hương tựa hồ rất hài loÌng thaìi độ của Lữ Minh đối với Long Vũ. Nàng cười nói:

- Ta xem Long Vũ sư huynh vị chắc nhanh chóng sẽ gặp thất bại.

- Chỉ hy vọng như thế.

Lữ Minh trong đôi mắt hiện lên một chút hứng thú:

- Long Vũ lần này tiến bộ rất lớn, bản thân ta cũng thấy đó là một kỳ tích... Quên đi, không nên nói đến bọn họ nữa, nói về chúng ta đi... Tiểu sư muội, nếu muội bị đánh bại, sẽ khóc sao? Nếu không ta nhận thua luôn. (Biên: Thằng này tán gái không tệ:88:)

- Không được.

Đường Hương Hương cũng không biết Lữ Minh hay nói giỡn, vội vàng nói:

- Đại sư huynh, ta không cần huynh nhường ta, đây là trận công bằng, Trong cuộc thi tuyển thiên tài của Huyền Môn này, tất cả mọi người đều muốn bằng vào bản laÞnh thâòt sýò cuÒa miÌnh để thể hiện cho toàn bộ đồng môn thấy... Huynh nếu cố ý để cho ta thắng, từ nay về sau, ta sẽ cũng không để ý tới huynh nữa.

- Ha ha.

Mắt thấy Đường Hương Hương giận dữ, Lữ Minh nhất thời nở nụ cười:

- Tiểu sư muội ơi là tiểu sư muội, muội coÌn giâòn thâòt aÌ, ta chiÒ noìi giõÞn võìi muôòi thôi.

- Đại sư huynh, huynh xấu lắm, chống mắt lên maÌ nhiÌn ta thu thâòp huynh như thế nào.

Nói xong, Đường Hương Hương nhiÌn Long VuÞ trên lôi đài bên cạnh, trong loÌng viÌ hãìn câÌu nguyêòn môòt tiêìng, lâòp týìc noìi:

- Chúng ta bắt đầu đi:48:.

- Long Vũ sư huynh chúng ta bắt đầu đi.

Uông Kiếm hướng Long Vũ phát ra một tràng chê cười, quanh thân nhất thời phát ra một cỗ khí thế cường đại.

Long VuÞ hýÌ laònh môòt tiêìng, khi tiêìng naÌy vang lên bên tai hãìn. Môòt khãìc naÌy, Uông Kiêìm chiÒ caÒm thâìy môòt côÒ khiì thêì maÞnh liêòt như thủy triều đang traÌo tõìi.

Uông Kiếm khinh thường cười lạnh một tiếng, thân miÌnh uôìn lượn, liền hướng Long Vũ phóng qua. Long Vũ khẽ quát một tiếng, lấy ra thiên sư pháp kiếm, thân hiÌnh nhanh choìng tiêìp câòn Uông Kiêìm.

- Phanh.

Môòt tiêìng va chaòm vang lên, Uông Kiêìm vôìn laÌ không coì yì định xuất kiếm, nhưng Long Vũ công kích quá nhanh, quá maÞnh liêòt. Đương nhiên, bởi viÌ khinh địch, hắn chỉ là thi triển lực đạo tương đương với cảnh giới màu lam.

Sau khi hai người áp sát nhau, Uông Kiếm tựa hồ bị một cỗ kiÌnh lýòc thâòt lõìn đập vào, đột ngột thối lui năm bước, mà Long Vũ vẫn khí định thần nhàn, hướng tới Uông Kiếm xuất chiêu, thiên sư pháp kiếm trong tay như lươi dao sắc bén mang theo khí thế sát phạt lướt đến.

Uông Kiêìm trong loÌng kinh haÞi tôòt đỉnh, một kích lúc trước, Long VuÞ roÞ raÌng đaÞ xuâìt ra lýòc đạo ở cảnh giới màu lam, cuối cùng là chuyện giÌ xaÒy ra?

Lấy loại tốc độ cũng lực lượng này của Long Vũ, căn bản không giống như cùng một người. Uông Kiếm rất khó tưởng tượng, đối thủ trước mắt miÌnh chiình laÌ môòt tên phêì vâòt đaÞ týÌng biò miÌnh đá xuống voÞ đài.

Lại đấu mấy hiệp, Uông Kiếm phát hiện tu vi Long Vũ tu vi roÞ raÌng chiình laÌ caÒnh giõìi maÌu lam. BiêÒu hiêòn caÒnh giõìi tu vi maÌu luòc luìc trước hoàn toàn là biểu hiện giả dối.

Uông Kiếm khi hiểu được điểm này thiÌ trong loÌng triêòt để chấn kinh rồi.

Hắn không thể tưởng tượng, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn làm như thế nào mà đột phá bốn cảnh giới. Đây quả thực là không thể tưởng tượng, ít nhất trong nhận thức của Uông Kiếm, chuyện này là không thể nào.

Cùng cao thủ như Uông Kiếm quyết đấu, Long Vũ đaÞ không câÌn che dâìu thýòc lýòc cuÒa chiình miÌnh.

Uông Kiếm từ lúc bắt đầu, hắn liền khinh thường Long Vũ, khinh thị một đối thủ như vậy, nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, chính miÌnh đaÞ mãìc môòt sai lâÌm to lõìn.

 Chương 13: Tiểu thắng

Hãìn coì thêÒ che giâìu thýòc lýòc.

Mặc dù với tu vi cảnh giới màu lam so với hắn thì vẫn kém hai bậc, nhưng giờ phút này hắn không thể coi thường, có trời mới biết Long Vũ có còn ẩn dấu thực lực hay không.

Tâm thần Long Vũ tâm thần rúng động, vừa rồi đã âm thầm bảo La Lâm kích phát làm tăng đạo lực lên. Đương nhiên, phần dị năng kia hắn cũng không có sử dụng. Để tránh tạo nên những hiểu lầm không cần thiết.

Huyền Môn cùng công hội dị năng cho tới bây giờ vẫn đối lập với nhau.

Song phương ý kiến bất đồng, phong cách làm việc, nguyên tắc cũng không giống nhau. Tuy rằng không phải là không đội trời chung, nhưng hai bên cũng có hiềm khích rất sâu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Long Vũ từ bỏ.

La Lâm khuếch đại rất chuẩn, giờ phút này lực lượng của Long Vũ gần như ngang hàng với Uông Kiếm. Nếu cứ tiếp tục cường ép, có lẽ không thể duy trì lâu được.

Uông Kiếm xuất Kiếm thật nhanh, thật maÞnh liêòt, giờ phút này hắn hoàng toàn ở trạng thái bị động, mất hết tiên cơ, căn bản là không thể kháng cự lại khí thế cường hãn của Long Vũ.

- Keng..

Một tiếng, Uông Kiếm va chạm cùng Thiên Sư pháp kiếm của Long Vũ, hắn liền bị chấn bay lui về phía sau, phát ra một tiến hét thảm. Trong con ngươi Long Vũ hiện lên một tia cười tàn nhẫn, chân phải đá qua hướng về phía đùi phải của Uông Kiếm, Uông Kiếm lại phát ra tiếng rên thảm, chân càng thêm lảo đảo.

Nói đến cùng Uông Kiếm vẫn có chút khinh thường, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới tu vi của Long Vũ cũng ngang tầm với hắn. bởi viÌ theo hãìn thâìy, mãòc duÌ Long VuÞ âÒn dâìu thýòc lýòc nhưng bất quá cũng chỉ là cảnh giới màu lam. Hắn tuyệt đối không có khả năng tiến nhập cảnh giới maÌu tiìm. BõÒi viÌ hãìn biêìt roÞ, tiêìn nhâòp caÒnh giõìi maÌu tiìm trãìc trõÒ cõÞ naÌo.

BõÒi viÌ khinh địch. Hắn không thi triển toàn lực. Âm thầm để lại hai phần lực lượng.(DG: Thằng này ngu quá đánh nhau mà coÌn dưởng sức cho chít)

Chiình viÌ như thế, hắn mới bị Long Vũ công kích.

Long Vũ khẽ kêu một tiếng, thiên sư pháp kiếm tạo nên tầng tầng kiếm quang. Thừa cơ tiến đến, thủ hạ tuyệt không lưu tiÌnh. Trong mãìt Long VuÞ, Uông Kiêìm laÌ người đả tạo ra sự sỉ nhục của bản thân miÌnh. Hôm nay hắn nhật định phải tháo chiếc mũ sỉ nhục này xuống, hơn nửa coÌn traÒ laòi cho đối phương.

Thời gian tăng trưởng đạo lực không có khả năng giữ lâu, hắn phải mau chóng chấm dức trận đấu kịch liệt liên quan đến vinh nhục này.

Trên đài chủ tịch, Thiên Thần TýÒ sãìc mãòt xanh meìt, Uông Kiêìm laÌ hoòc troÌ đắc ý nhất của hắn. Sư tôn hắn viÌ qua bao năm tháng trừ ma mà chết. Những năm gần đây Uông Kiếm đều là do Thiên Thần Tử tự miÌnh daòy. Hơn nửa Uông Kiếm ngộ tính cực cao, lúc này mới có được thành tựu như bây giờ. Được vinh danh là một trong những thiên tài Huyền Môn

Lần này thi đấu chọn nhân tài, theo Thiên Thần Tử thiÌ chýìc quaìn quân chiình laÌ Uông Kiêìm cuÌng LýÞ Minh tranh đoạt. họ Lữ là cháu của sư huynh hắn Thiên Cơ Tử. phụ thân hắn - Lữ Tâm Quân - hai mươi năm trước viÌ giâòn viêòc gia điÌnh maÌ boÒ nhaÌ đi, đến nay vẫn bật vô âm tín. Lữ Tâm Quân bỏ nhà đi nghe nói đúng vào ngày Lữ Minh vừa đầy tháng. Ba năm sau Lữ mẫu -Ân Tú Nga - viÌ nhõì thương chồng nên buồn bực mà chết.

Ba tuổi Lữ Minh đaÞ laÌ cô nhi do Thiên Cơ Tử môòt tay nuôi nâìng.

Thiên Cơ Tử đối Lữ Minh kỳ vọng rất lớn, từ nhỏ đến lớn đối với hắn đều là dốc hết sức bồi dưỡng. Cũng may Lữ Minh coi như là không chịu thua kém, tuy tuổi coÌn treÒ nhưng đaÞ laÌ đệ tử Huyền Môn có triển vọng nhất.

Đôìi võìi lâÌn naÌy, Thiên Cơ Tử cảm thấy vui mừng.

- Sư huynh, ngươi xem Long Vũ có thể thủ thắng hay không?

Thiên ThâÌn TýÒ trong loÌng coì chuìt sôìt ruôòt, nghiêng đầu hỏi.

- Khoì maÌ noìi.

Thiên Cơ Tử lắc đầu, nói:

- Long Vũ, hài tử này trên người có chút cổ quái, ta xem Uông Kiếm lần này là gặp được đối thủ.(Biên: hắn đaÞ so saình thiên taÌi cuÌng phêì vâòt ngang haÌng:88:)

Tuyết Cơ nghe được hai người đàm luận, trong loÌng caÒm thâìy ngoòt, biêòt khuâìt nhiêÌu năm như vậy, lần này rốt cục có thể mở mày mở mặt.

Trên trận hai người bây giờ đaÞ caÌng đấu càng hừng hực khí thế, đaÞ đến hồi gây cấn, mắt thấy thắng bại sắp phân. Đương nhiên, từ tiÌnh huôìng hiêòn taòi xem ra, ai thãìng ai thua coÌn chưa thể xác định.

- Uông Kiếm, chiếc mũ sỉ nhục giờ tới phiên ngươi đội...

Khóe miệng Long Vũ xuất hiện một tia hận ý, tâm thần rung động, âm thầm dặn La Lâm đem khuếch đại đạo lực kích phát lên cực đại.

Hãìn muôìn môòt kiìch tâìt thãìng.

NhiÌn thâìy aình mãìt Long VuÞ, Uông Kiêìm trong loÌng không hiêÒu sinh ra môòt tia sõò haÞi. Hãìn caÒm thấy một cỗ sát khí nồng đậm gắt gao tập trung toàn thân của hắn, như gió baÞo mưa rào công kích tựa hồ rất nhanh liền tiến đến.

Khẽ quát một tiếng, Long Vũ không chần chờ nữa, hắn cảm giác được toàn thân miÌnh đều tràn ngập đạo lực, thân hiÌnh hoìa thaÌnh môòt đạo lưu quang, rất nhanh phóng tới.

Trong khoảnh khắc, trên người hắn toát đạo khí lực đaÞ muôìn vượt qua màu tím.

Uông Kiếm cơ hồ ngây dại, cảnh giới của Long Vũ không ngừng tiến lên khiến cho hắn cảm thấy run sợ, cảm thấy tuyệt vọng. Long Vũ nhân cơ hội này, cầm kiếm đâm tới. Mục tiêu roÞ raÌng chiình laÌ lôÌng ngýòc Uông Kiêìm.

- Không câÌn.

Tuyết Cơ hơi kinh haÞi, vôòi vaÌng đứng dậy hô. Nhân tài mới chỉ là giao lưu, biểu diễn, thuộc về đồng môn trong lúc luận bàn, chỉ có thể đả thương, không thể giết người. Nếu không, kẻ giết người sẽ viÌ taÌn saìt đồng môn mà lọt vào hiÌnh phaòt nghiêm khãìc cuÒa HuyêÌn Môn.

Thiên ThâÌn TýÒ cuÞng la lên trong hoòng.

Hiện trường các Huyền Môn đệ tử nhận thức được nguy cơ đều cực kỳ hoảng sợ, một kiếm này cùa Long Vũ sợ là sẽ giết Uông Kiêìm. Trên thýòc têì boòn hãìn cuÞng biêìt, Long VuÞ hoaÌn toaÌn coì lyì do, coì động cơ để giết Uông Kiếm. Mỗi lần Huyền Môn tụ hội Uông Kiếm đều lấy việc khi dễ Long Vũ làm vui.

Uông Kiếm tuy rằng ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn coÌn coì chuìt baÒn laÞnh thâòt sýò. Hãìn cuÞng không coì biò huÌ đến nổi ngốc, dưới tiÌnh thêì câìp baìch, hãìn vôòi vaÌng hai tay câÌm kiêìm, hoaÌnh đương qua tới.

- ÂÌm

Một tiếng, kèm theo những tiến nổ nhỏ vang lên, hai người lại đánh giáp lá cà, trong lúc nổ tung, Long Vũ thừa dịp sự chú ý của Uông Kiếm đều đặt trên phaìp kiêìm cuÒa miÌnh, nhân cơ hội liền đạp một cước lên ngực hắn.

Một cước này cũng nén giận mà ra, tích lũy nhiều năm khuất nhục của miÌnh. Uông Kiêì́m thân miÌnh nhâìt thõÌi bay rõìt ra ngoaÌi ngaÞ xuôìng dưới lôi đài.

Trên thân kiêìm Long VuÞ toaÌn laÌ maìu, nhiÌn nhýÞng tia maìu đỏ tươi tí tách tí tách rơi xuống,trong con ngươi hắn tỏa ra nét điên cuồng.

Tuyết Cơ thấy không có làm chết người, trong loÌng nhâìt thõÌi thõÒ ra môòt hơi vội vàng tuyên bố trận đấu chấm dứt, Long Vũ thãìng lõòi.

Thiên ThâÌn TýÒ cuÞng bâìt châìp caìi giÌ laÌ phong độ, vội vàng phi thân lại kiểm tra thương thế của học troÌ, trong đôi mắt lộ vẻ sắc mặt giận dữ, hắn thấp giọng quát nói:

- Ngươi sơ suất quá, nếu từ lúc bắt đầu ngươi hết sức ra đoÌn, cuÞng không trõÒ thành như vậy.

Sau đó, Tuyết Cơ cùng MaÞ HiêÒu Mai cuÞng đi tới bên Long Vũ.

BõÒi viÌ sýÒ duòng khuêìch đại đạo lực, đạo lực trong cơ thể cạn kiệt, Long Vũ giờ phút này sắc mặt một mảnh trắng bệch, thân thể cũng có chút lay động, đứng không vững. MaÞ HiêÒu Mai thoáng do dự một chút, đi qua đỡ lấy bờ vai của hắn, Long Vũ nghiêng đầu, thừa cơ nằm thẳng vào trong ngực nàng. Đầu chuẩn xác tựa vào trên hai ngọn núi của nữ nhân.

 Chương 14: tranh đoạt quán quân

MaÞ HiêÒu Mai kheÞ nhiìu maÌy, đaÞ thâìy veÒ mãòt mâòp mõÌ cuÒa Tuyêìt Cơ:

- Hiểu Mai, Tiểu Vũ hao tổn đạo lực quá mức, em diÌu xuôìng đi nghỉ ngơi đi... Hiện tại tới phiên người bạn gái như em biểu hiện.

Nghe Tuyết Cơ nói như thế, MaÞ HiêÒu Mai đành phải cố nén trong loÌng không thêÒ laÌm giÌ khaìc, đành tùy ý để Long Vũ dựa vaÌo trong loÌng ngýòc cuÒa miÌnh, dâÞn hãìn hướng phoÌng nghiÒ maÌ đi.

Uông Kiếm cánh tay phải bị thương, đaÞ được Thiên Thần Tử cầm máu, hắn phẫn nộ nhiÌn boìng lưng Long Vũ, nhiÌn vêÌ phiìa PhuÌ Hoa khaìng nghiò noìi:

- Phù Hoa, ngươi là đại giám thị, Long Vũ có ý đả thương người, ngươi lại mặc kệ không quản.

Phù Hoa đang muốn đáp lời không ngờ lại bị Tuyết Cơ đoạt trước:

- Sư thúc. Lời này sai rồi. Huyền Môn nhân tài mới tỉ thí tiÌnh huôìng biò thương là được cho phép. Dù sao quyền cước đao kiếm cũng không có mắt. Uông Kiếm bị thương là do tài không bằng người, cũng như Long Vũ trước đây, hắn luôn bị người sỉ nhục, ta củng như thường c nói giÌ đâu?

Bị Tuyết Cơ đối mặt nói như vậy, Thiên Thần Tử nhất thời cũng không thể nói giÌ.

- HýÌ.

Phất phất tay áo, Thiên Thần Tử vẻ mặt sấu hổ đở Uông Kiếm xoay người ly khai, đưa vào trong chữa thương.

Qua thõÌi gian không lâu, LýÞ Minh cùng Đường Hương Hương trên lôi đài thi đấu cũng đaÞ kêìt thuìc, kêìt quaÒ týòa hôÌ cuÞng không nãÌm ngoaÌi dýò đoán của mọi người, thắng lợi cuối cùng chính là Lữ Minh.

Nhưng mà Đường Hương Hương tuy bại nhưng vẫn quang vinh, viÌ naÌng nhâòp đạo tu luyện dù sao so với Lữ Minh vẫn chậm hơn mấy năm.

Đường Hương Hương tựa hồ rất quan tâm Long Vũ. Vừa xuống lôi đài, nàng liền vội vàng hướng sư tôn hỏi thăm tiÌnh hiÌnh. Tuyêìt Cơ nói cho nàng kết quả, Đường Hương Hương tỏ vẻ muốn đi thăm Long Vũ, Tuyết Cơ liền ngăn lại.

- Hương Hương hiện tại không nên đi. Hiểu Mai đang cùng Tiểu Vũ ở cùng một chỗ. Không nên quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ.

Tuyết Cơ cười nói.

- A.

Đường Hương Hương tựa hồ vẫn không hiểu cái giÌ laÌ thêì giõìi cuÒa hai người, nhưng mà nàng vẫn nghe theo lời sư tôn. Đường Hương Hương mười tuổi rời nhà. Tại Huyền Môn tu luyện sáu năm, trong thời gian này nàng cùng ngoại giới cơ hồ không có tiếp xúc. Rất nhiều sự tiÌnh baòn cuÌng lýìa đều hiểu nhưng nàng lại không hiểu.

NaÌng hiêòn taòi hoaÌn toaÌn thuâÌn khiết (Biên: giống như ta:88:) tựa như màu xanh của môi trường cần được bảo vệ.

- Hương Hương chúng ta cùng đi một chút được không?

Lữ Minh phong độ nhẹ nhàng chậm rải đi tới. ôn nhu nói:

- Muội sẽ không tức giận chứ? Ta mời muội đi ăn cái đó.

Đường Hương Hương do dự một chút nhiÌn LýÞ Minh hoÒi:

- Đại sư huynh, cái giÌ laÌ thêì giõìi cuÒa hai người?

Lời này vừa nói ra. Lữ Minh nhất thơi ngây ngẩn cả người. Trong con ngươi hiện lên một đạo tinh quang. Sau đó hắn hướng ánh mắt trên người Đường Hương Hương nhàn nhạc nói:

- Thế giới của hai người chính là thế giới của hai người. Là thời gian hai người ở cùng một chỗ, sống chết có nhau, cả đời cũng không chia liÌa.

- Huynh noìi chiình laÌ tiÌnh lýÞ sao?

Đường Hương Hương chớp mắt to, cười nói:

- Huynh xem muội thật sự là hồ đồ, sư tôn không phải đaÞ noìi võìi muôòi sao? Long VuÞ sư huynh cùng Hiểu Mai tỷ tỷ chính là tiÌnh lýÞ.

Nghe Đường Hương Hương nói như thế, Lữ Minh mới biết, hóa ra tiểu sư muội hỏi hắn một vấn đề là viÌ Long VuÞ. Trước, hắn đúng là hiểu sai yì týì.

Hơi biÌnh tiÞnh tâm tinh laòi môòt chuìt, LýÞ Minh laòi mõÌi:

- Tiểu sư muội, ta mời muội đi ăn.

- Được rồi, dù sao Long Vũ sư huynh ở đó cũng không thể đi.

Đường Hương Hương ngẩn đầu nhiÌn LýÞ Minh noìi:

- Đại sư huynh, ngày mai huynh cùng Long Vũ giao thủ, cũng không được làm hắn bị thương.

- Trâòn chiêìn ngaÌy mai, ai thãìng ai thua coÌn chưa biết được?

Lữ Minh tựa hồ không muốn tiếp tục thỏa luận cái đề tài này, ảm đạm cười nói

- Chúng ta đi thôi... chuyện của ngày mai, ngày mai nói sau.

................................................? ?........................................

................................................? ?........................................

Do Tuyết Cơ giám sát, MaÞ HiêÒu Mai hêìt miÌnh laÌm nghiÞa vuò cuÒa baòn gaìi, chiếu cố Long Vũ tới nửa đêm. Đợi MaÞ HiêÒu Mai rõÌi đi thần sắc Long Vũ tốt hơn rất nhiều, hắm vội vàng khoanh chân đaÞ toòa, dưới sự trợ giúp của La Lâm khôi phục lại đạo lực. Trận chiến ngày mai so với hôm nay roÞ raÌng caÌng thêm phâÌn hung hiêÒm, coì thêÒ thãìng hay không hiện tại trong long hắn cũng không thể xác định.

Đương nhiên không tõìi thõÌi khãìc cuôìi cuÌng hãìn seÞ không buôn boÒ.

NgaÌy thýì hai, mãòt trõÌi coÌn chưa mọc, phía trước lôi đài đaÞ đầy tiến người để xem cuộc chiến. Long Vũ nhất thời nổi danh, đaÞ khiêìn cho rất nhiều người chú yì.

Lôi đài tuy chua bắt đầu, nhưng bàn luận nhốn nháo xung quanh lôi đài đaÞ bãìt đầu, một số người cho rằng chú ngựa ô Long Vũ rốt cuộc sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng.

Mặc khác một số người không xem trọng Long Vũ, cho rằng người thắng cuộc sẽ là đại sư huynh, không quản là từ lai lịch hay từ lực ảnh hưởng, đại sư huynh Lữ Minh tại Huyền Môn là một tân đại đệ tử có địa vị không thể thay thế.

Đường Hương Hương cũng tới sớm vô cùng, nghe đồng môn khắc khẩu, nàng âm thầm bật cười, Long VuÞ hiêòn taòi danh khiì thâòt cao.

Huyền Môn thật là người mạnh làm vua.

- Tiểu sư muội tới sớm như vậy à, là tới giúp ta thêm nỗ lực a?(DG: thằng này tự sướng phải biết)

LýÞ Minh châòm raÞi đi tới, hắn ở trong đám người liếc một cái là thấy được Đường Hương Hương. Ngày hôm qua cùng nhau đi ăn cơm không khí rất hài hoÌa, Đường Hương Hương giống như một thiên sứ, luôn có bộ dáng yên vui. Nàng luôn có thể đem khoái hoạt đến cho người khác. Cùng Đường Hương Hương ở một chổ, trong loÌng LýÞ Minh râìt thoaÒi maìi, khoaìi hoaòt

- Đại sư huynh muội tới là cổ vũ cho Long Vũ sư huynh...

Đường Hương Hương tựa hồ không nói dối, nàng cười nói:

- Thực xin lỗi, sư tôn hy vọng Long Vũ sư huynh sẽ thắng, cho nên ta muốn giúp Long Vũ sư huynh.

Đang noìi, Long VuÞ cuÌng MaÞ HiêÒu Mai đi tới, Đường Hương Hương vội vàng chạy qua.

LýÞ Minh thâìy thêì, caÞm thâìy buôÌn býòc. trong loÌng mơ hồ vô cùng đau đớn.

Hơi trấn định tâm tiÌnh, hãìn cuÞng hướng phía Long Vũ đi qua. Trước mặt bao người, hắn đi đến trước mặt Long Vũ cười nói:

- Long Vũ sư đệ, chúc mừng ngươi tiến vào voÌng thi đấu tranh đoạt quán quân... ngươi tiến bộ rất nhiều, có thể gặp một đối thủ như vậy ta rất mừng...

- Đại sư huynh, tuy rằng ta rất kính trọng ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tiÌnh...

Long Vũ híp đôi mắt lại, ngữ khí rất là nghiêm túc.

Đôìi võìi LýÞ Minh, Long VuÞ trong loÌng cuÞng không coì hâòn hãìn bao nhiêu.

Ít nhâìt, LýÞ Minh cho tõìi bây giõÌ cuÞng không coì siÒ nhuòc hãìn.

Đương nhiên, Lữ Minh đối với hắn cũng không có quá nhiều chiếu cố. Thân là đại đệ tử số một Huyền Môn có nhiều triển vọng, hắn quả rất kiêu ngạo. Cho nên, hắn rất ít cùng Long Vũ kết giao.

Trong đầu chậm raÞi nhõì laòi môòt chuìt chuyêòn xưa, khóe miệng Long Vũ thoáng hiện một nét cười lạnh.

Sãìc mãòt LýÞ Minh thoáng thay đổi, cuối cùng trên mặt cũng ra vẽ mỉm cười:

- Cũng tốt, nói cho cùng... Long Vũ sư đệ, hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng...

Long Vũ mỉm cười đứng dậy, mắt trừng trừng nhiÌn moòi người, hướng lôi đài đi tới, lập tức xoay qua Lữ Minh làm môòt caìi thuÒ thêì.

NhiÌn veÒ mãòt biÌnh tiÞnh cuÒa Long VuÞ, LýÞ Minh trong loÌng xuâìt hiêòn môòt tia dao động. Bất quá, hắn liền trấn định tâm tiÌnh, châòm raÞi đi tới.

Trên đài cao Long Vũ cùng Lữ Minh nhiÌn nhiÌn nhau, trong mãìt bãìn ra chiêìn yì...Noìi thâòt ra, đối với Long Vũ lấy được thành tích như vậy, Lữ Minh cảm thấy thật khó tin.

 Chương 15: Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết

Dù sao, trong thời gian ngắn như vậy tăng liền bốn cảnh giới, loại tốc độ như vậy, phóng nhaÞn nhiÌn trong HuyêÌn Môn, thâòm chiì toaÌn coÞi tu đạo cũng chưa từng có ai.

Đương nhiên lấy tu vi của Long Vũ mà xem, so với những người cùng tuổi cũng không phải là ưu tú nhất.

Nhưng lúc trước hắn rỏ ràng là môòt phêì vâòt.

Trên đài chủ tịch, Thiên Thần Tử bàn tay gầy guộc nắm chặt lại, tâm tiÌnh coì chuìt khâÒn trương, đôi mắt phức tạp nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo Long VuÞ trong sân.

Hắn hy vọng nghiệt chủng này hôm nay sẽ bị Lữ Minh đá xuống. Tuyệt đối không thể để hắn thãìng.

Cuộc chiến tranh đoạt quán quân sắp bắt đầu, mọi ánh mắt nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo hai người trên lôi đài, Long Vũ từ là chuyện cười của Huyền Môn có thể trở thành thần thoại của Huyền Môn hay không đều dựa vào trận chiến hôm nay.

Thiên ThâÌn TýÒ liêìm liêìm môi khô khôìc, thâìp gioòng chýÒi bõìi:

- Nghiệt chủng, hôm nay ngươi nhất định phải thua...

Từng đôi mắt phức tạp nhiÌn chăm chú vào trận đấu, trong sân Long Vũ cùng Lữ Minh, vẻ mặt hờ hững. Trong mắt bọn họ cũng không có vẻ cừu hận hay tức giận với đối phương.

Hít một hơi thật sâu, Lữ Minh đi lên phía trước từng bước nói:

- Long Vũ sư đệ, bắt đầu đi.

nói xong, Lữ Minh đi lên phía trước bày ra tư thế công kích. Chỉ là trong tay hắn không hề có lấy ra pháp kiếm.

- Sư đệ cẩn thận rồi.

KheÞ quaìt môòt tiêìng, thân hiÌnh LýÞ Minh lâìn đến bên Long Vũ, trong loÌng baÌn tay ngưng tụ một cổ tử sắc, hung hăng tiến thẳng đến ngực Long Vũ.

Chưởng phong hướng đến trước mặt thổi tung từng sợi tóc trên trán Long Vũ. Long Vũ nhẹ nhàng né qua bên trái, trải qua tu luyêòn NguÞ CâÌm Hiì, phaÒn uìng cuÒa hãìn cýòc kiÌ xuâìt sãìc. Thêm môòt chưởng này của Lữ Minh chỉ là thử, cho nên Long Vũ thoát khỏi công kích của hắn thực nhẹ nhàng.

- Sư đệ, phản ứng không tệ. Tiếp tục nè.

LýÞ Minh môòt kiìch không truìng, thâÌn sãìc cuÞng không có tức giận. ngược lại hắn coÌn caÒm thâìy hưng phấn.

Đang nói chuyện, hắn lại huy chưởng đánh tới. Chưởng này bất kể là tốc độ hay độ mạnh so với lúc naÞy hoaÌn toaÌn khaìc hãÒn. Long VuÞ theo baÒn năng xuất ra thiên sư pháp kiếm đối kháng.

- Oanh.

Môòt tiếng. Đạo lực hai người chạm vào nhau. Lữ Minh dùng nhục chưởng mà chống lại pháp kiếm của Long Vũ, roÞ raÌng coì chuìt thua thiêòt. Sãìc mãòt nhâìt thõÌi taìi nhõòt, môòt tiêìng kêu đau đớn, cước bộ lảo đảo lui về phía sau. Bất quá cuối cùng cũng đứng vững.

- Đại sư huynh. Ngươi không nên khinh địch. Xuất ra pháp kiếm của ngươi đi.

Long Vũ cũng không có thừa thắng xông lên. Tuy rằng hắn rất muốn thắng lợi. nhưng là muốn thắng được quang minh lỗi lạc. Nếu thắng mà không tốn sức thiÌ cuÞng không được mọi người công nhận.

Lữ Minh cũng không phải là khinh địch. Mà là trong loÌng hãìn nhõì lõÌi Đường Hương Hương dặn. lúc này mới không đành loÌng ruìt kiêìm. Đạo pháp của Lữ Minh là đến từ gia gia Thiên Cơ Tử nổi danh là Huyền Môn sát phạt chi kiếm - Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết. kiếm này bá đạo dị thường. hễ xuất kiếm là muốn đả thương người khác, cho nên hắn mới không muốn dể dàng xuất ra pháp kiếm.

Bâìt quaì võìi tiÌnh huôìng bây giõÌ. Hãìn sýÒ duòng nhuòc chưởng khó mà thủ thắng

Cho duÌ coì thãìng, cuÞng seÞ phaÒi traÒ giaì.

Cân nhãìc tiÌnh huôìng, LýÞ Minh rôìt cuòc cuÞng xuâìt ra HuyêÌn Thiên Phaìp Kiêìm cuÒa miÌnh.

- Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết rất bá đạo, xin sư đệ cẩn thận...

LýÞ Minh nhaìc nhõÒ môòt tiêìng. HuyêÌn Thiên phaìp kiêìm trong tay phoìng xuâìt ra kiêìm yì cường đại.

Long Vũ đối với động tác xuất thủ của Lữ Minh, tốc độ cũng không cảm thấy bất ngờ. Trong hàng đệ tử Huyền Môn thế hệ mới, Lữ Minh tuyệt đối là người đứng đầu.

LýÞ Minh roÞ raÌng so võìi Uông Kiêìm thiÌ maònh hơn nhiều, ít nhất khí thế của hắn rất đủ, hơn nửa nắm bắt thời cơ xuất thủ rất khá. Chẳng qua đối thủ của hắn là Long Vũ, tiềm lực của hắn đang được La Lâm chậm raÞi khai mõÒ.

Phêì vâòt, cuÞng coì tiêÌm lýòc.

Mấu chốt của vấn đề là gặp được cái dạng sư phụ giÌ.

Hiện trường không ai biết thực lực chân chính của Long Vũ, như ngày hôm qua thi đấu trên lôi đài, Uông Kiếm bị thua tựa hồ không ai nghĩ đến.

Thật đáng buồn chính là, cho tới bây giờ coÌn coì người cho là Long Vũ trở thành ngựa ô chỉ nhờ vào vận khí, theo như lời bọn hắn nói, thiÌ đó là vận *** chó. Nói cách khác một số người có lối suy nghĩ không có thay đổi, bọn hắn cho rằng sự kháng cự cường thế của Long Vũ chỉ là bản năng quật khởi.

Chính Lữ Minh cho dù biết Long Vũ đánh bại Uông Kiếm, nhưng trong hắn cũng không xem Long Vũ là một đối thủ chân chính.

Thế nhưng kẻ bị khinh thị thường thường sẽ là một uy hiếp rất lớn.

Long Vũ kiếm ra như gió, lực chọn góc độ cũng rất tốt so với Lữ Minh tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém, sát khí cũng theo đó mà dâng lên, hắn cũng không muốn cùng Lữ Minh dây dưa nhiều. Cùng Lữ minh giao thủ, hắn đang đợi một thời gian cho La Lâm sử dụng khuếch đại đạo lực. Cho nên hắn phải tốc chiến tốc thắng.

Đương nhiên, đạo lực tăng trưởng coÌn âÒn dâìu, không biêìt roÞ raÌng thýòc lýòc cuÒa LýÞ Minh, hãìn cuÞng không daìm tuÌy tiêòn đem đạo lực tăng trưởng đến cực mạnh.

- Soaòt.

Một tiếng, hai người đánh giáp lá cà, Lữ Minh có thể roÞ raÌng caÒm ýìng được một kiếm này của Long Vũ uy lực đaÞ đạt đến cảnh giới màu lục.

- Đại sư huynh, lại đến.

Long Vũ khẽ quát một tiếng, trong tay tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, hơn nữa góc độ xuất kiếm của hăn rất là xảo quyệt.

LýÞ Minh cho tõìi bây giõÌ coÌn chưa thấy qua cách đánh như vậy. Long Vũ tựu như liều mạng, nhưng hắn không thể không thừa nhận thân thủ của Long Vũ bất kể là cường độ, góc độ, tốc độ đều phi thường cao minh.

BõÒi viÌ luìc bãìt đầu khinh thị khiến cho Lữ Minh bỏ lỡ tiên cơ. Trận đấu của hai người hiện tại, Long Vũ dường như nắm thế chủ động, mà Lữ Minh tạm thời lọt vào tiÌnh huôìng biò động.

Trong nháy mắt, trên lôi đài hai người đaÞ đấu hơn mười hiệp, bên ngoài nhiÌn vaÌo thýòc lýòc boòn hoò ngang nhau, không phân biêòt cao thâìp, nhưng trên thực tế Long Vũ lại chiếm tiên cơ.

Trong qua triÌnh giao chiêìn, La Lâm không ngýÌng thu thâòp thông tin, tiêìn haÌnh phân tiìch tiÌm ra sơ hở của Lữ Minh. Đây chính là lần trước La Lâm xây dựng lại hệ thông công năng – công năng phụ trợ thiên sư chiến đấu.

Sau khi La Lâm phân tiìch tiình toaìn coì kêìt quaÒ lâòp týìc truyêÌn cho Long VuÞ.

Khoìe miêòng Long VuÞ hiêòn lên veÒ mỉm cười, âm thầm cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, chuẩn bị bắt đầu một kích cực mạnh. Khi trên người của hắn phóng xuất ra khí tức có thể so với cảnh giới tụ linh thiÌ LýÞ Minh sõò ngây người.

Ngay khi Lữ minh cả kinh, đồng thời Long Vũ sử dụng thiên sư kiếm vô thanh vô tức quét tới, pháp kiếm trong tay hắn như một con linh xà, góc độ xảo quyệt, kiếm yì cường đại.

Lữ Minh nhất thời thối lui, cao thủ quyết đấu, thắng bại chỉ trong nhất thời, trước khi Lữ Minh kinh hoàng hắn đaÞ caÒm thâìy, Long VuÞ thýÌa dip Huyền Thiên Nhất Mạch kiếm quyết có sơ hờ đaÞ môòt kiêìm đâm vào cổ tay hắn.

Kêu đau một tiếng, Huyền Thiên pháp kiếm trong tay Lữ Minh đaÞ rơi trên mặt đất.

NhiÌn laòi HuyêÌn Thiên phaìp kiêìm trên mãòt đất, Lữ Minh sắc mặt ảm đạm, trong đôi mắt suất hiện một tia dị sắc, hắn chủ động đưa tay hướng Tuyết Cơ nói:

- Ta thua rôÌi...

 Chương 16: Nhân gian bách thái

Dựa theo quy định thi đấu của lôi đài, chỉ có một bên bị đánh ngaÞ, hoãòc laÌ biò đánh xuống lôi đài mới xem như là kết thúc. Nhưng giờ phút này pháp kiếm của Lữ Minh bị đánh rớt, trong loÌng xâìu hôÒ cuÌng giâòn dýÞ không chiòu nôÒi liêÌn nhâòn thua.

Tuyết Cơ ngây người một lúc sau đó tuyên bố kết quả, Long Vũ thắng.

- Đại sư huynh... thực xin lỗi, ta không cố yì...

So võìi Uông Kiêìm maÌ noìi, trong loÌng Long VuÞ cuÞng không coì nhiêÌu oaìn niêòm, muòc đích thủ thắng của hắn cũng đaÞ đạt được.

- Ta không cần ngươi đồng tiÌnh.

LýÞ minh không chuìt naÌo biÌnh tiÞnh.

NhiÌn LýÞ Minh biò đánh bại, Đường Hương Hương dưới lôi đài lấy hai tay che miêòng, trong loÌng vui sướng cùng chấn động tột cùng.

Thiên Cơ Tử, Thiên Thần Tử, cùng với các vị trưởng laÞo HuyêÌn Môn trên chuÒ tiòch đài, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp, ai cũng không thể ngờ kết quả sẽ là như vậy.

Trên lôi đài, khóe miệng Long VuÞ châòm raÞi mõÒ ra cười thật tươi, lần này thắng lợi có yì nghiÞa râìt quan troòng. Noì coì nghiÞa Long VuÞ týÌ nay seÞ không coÌn laÌ đối tượng bị Huyền Môn cười nhạo nữa.

Nghiêòt chuÒng, phêì vâòt, týÌ ngýÞ naÌy seÞ viÞnh viêÞn rõÌi xa hãìn.

NhiÌn thâìy khoìe miêòng Long VuÞ vui mừng và nụ cười tự tin, Thiên Thần Tử, Thiên Cơ Tử cùng liếc mắt nhiÌn nhau môòt caìi, trong loÌng kheÞ thõÒ daÌi môòt hơi, cũng không nói giÌ thêm.

Tuy rằng Long Vũ cũng là đệ tử Huyền Môn. Nhưng Long Vũ thắng lợi không làm cho bọn họ lấy đó làm vui vẻ. Ngưõòc laòi, trong loÌng cuÒa boòn hoò đều không hẹn mà cùng xuất hiện một cỗ cảm giác thất bại.

BiÌnh tiÞnh maÌ xem xeìt, baÒn thân Long VuÞ cuÞng không sai, hãìn cuÞng không coì đắc tội ai.

Mấu chốt vấn đề là trên dưới Huyền Môn không ai tán thành Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu se duyên với nhau. Nhất là Thiên Cơ Tử... bởi viÌ hai mươi năm trước bọn họ đaÞ đem Thủy Tiên trở thành con dâu của miÌnh. Võò cuÒa đồ đệ....

Nhưng là cuối cùng, bọn họ không ai được như yì.

Nếu như lúc trước Thủy Tiên tùy tiện chọn một người trong HuyêÌn Môn thiÌ cuÞng không sao, nhưng nàng lại cố tiÌnh choòn Long Thiên Diêòu cuÒa diò năng nghiệp đoàn.

Huyền Môn cùng dị năng nghiệp đoàn lúc đó mặc dù không có giÌ goòi laÌ thâm thuÌ đại hận, nhưng hai bên lúc đó quan niệm bất đồng, mơ hồ có xu thế đối lập. Cho nên ở tiÌnh huôìng naÌy hâòu sinh cuÒa ThuÒy Tiên cuÌng Long Thiên Diêòu kêìt hõòp được gọi là nghiệt chủng, bị mọi người cười nhạo, là đối tượng chế giễu nhục mạ. (Biên: Có câu này mà nhắc hoài).

Điều mà mọi người u oán tất cả đều đến từ cha mẹ hắn.

Hôm nay, Long Vũ dụng quyền đầu chứng minh thực lực của chính miÌnh.

Tại nơi này người mạnh là vua, tin tưởng týÌ nay vêÌ sau không coÌn ai đối với hắn dám nhục mạ, cười nhạo nữa.

Tuyết Cơ tâm tiÌnh cýòc kyÌ vui mýÌng, naÌng vôÞ vôÞ tay, hướng trước chủ tịch đài đi tới, mỉm cười nhiÌn Thiên Cơ Tử nói:

- Sư tôn, đồ tôn của người không tệ chứ... bây giờ đến phiên người nên tuyên bôì thân phâòn quaìn quân cuÒa hãìn...

- Đúng vậy.

Tuy rãÌng trong loÌng không thiìch, nhưng sự thật đaÞ như thế. Hiện tại sự thật trước mặt, mặc dù là hắn cũng không thể thay đổi điều giÌ. Long VuÞ quâòt khõÒi cuÌng cường thế, đối với Huyền Môn mà nói, vị tất cuÞng laÌ chuyêòn tôìt.

MaÞ HiêÒu Mai đaÞ nhiêÌu lâÌn nhiÌn Long VuÞ trên lôi đài đầy hưng phấn, trong mắt tỏ ra vài phần thần thái. Tuy nàng biết Long Vũ có bí mật nhưng kết quả ngày hôm nay vẫn làm cho nàng cảm thấy giật miÌnh.

Đường Hương Hương vẻ mặt sung bái cùng hưng phấn nói:

- Long Vũ sư huynh thực mạnh... Rất đẹp trai.... Ta ngưỡng mộ anh ấy. (Biên: Cuối cùng cũng có người khen anh ấy đẹp chai, cuối cùng cũng có một fan rồi)

- Anh ấy đẹp trai thật không?

MaÞ HiêÒu Mai hoÒi môòt câu.

- Đương nhiên.

Đường Hương Hương cười hắc hắc, nói:

- Đương nhiên đẹp trai... Hiểu Mai tỷ tỷ, em nói như vậy, ngươi sẽ không ăn dấm chua chứ. Ngày hôm qua em tiÌm môòt tyÒ muôòi, haÒo haÒo hoòc hoÒi... Hiêòn taòi em đaÞ biêìt, tiÌnh lýÞ giôìng như là vợ chồng, tương lai các người sẽ sinh hạ thiệt nhiều hài tử... Hắc hắc, em cũng rất thích tiểu hài tử, đến lúc đó cho em một đứa nha... (Biên: Tự sinh đi em)

LõÌi naÌy výÌa noìi ra, MaÞ HiêÒu Mai nhâìt thõÌi hêìt chôÞ noìi rôÌi. Nhâìt laÌ Đường Hương Hương nói câu sinh rất nhiều hài tử, khiến nàng một trâòn xâìu hôÒ, chiình miÌnh cuÞng không phaÒi heo meò...

Hơn nữa, ai cùng hắn sinh hài tử?

“nýÞ nhân MaÞ gia, không coì caìch naÌo sinh haÌi týÒ...” Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai môòt trâòn buôÌn baÞ.

Trên lôi đài, Thiên Cơ Tử trước mọi người tuyên bố Long Vũ là quán quân. Sắc mặt Lữ Minh tái nhợt khi nghe được Thiên Cơ Tử tuyên bố kết quả cuối cùng.

Ánh mãìt phýìc taòp nhiÌn Long VuÞ trên lôi đài, Lữ Minh trong loÌng lâÞn lôòn, râìt không muôìn tiêìp thu.

Thế sự vô thường, vô thường thế sự.

Trên thêì giõìi naÌy sýò tiÌnh giÌ cuÞng coì thể phát sinh, khóe miệng Lữ Minh hiện lên một tia tươi cười, trong tim của hắn biÌnh thường trở lại rất nhiều.

Mặt lộ vẻ cười khổ lắc đầu, Lữ Minh rộng lượng đi tới, hướng Long Vũ nói:

- Long Vũ sư đệ, chúc mừng ngươi... Từ hôm nay trở đi, nếu trong HuyêÌn Môn coÌn coì người gọi ngươi là phế vật, nghiệt chủng, ta tuyệt đối không tha cho hắn...

LõÌi naÌy výÌa noìi ra, trong loÌng Long VuÞ coì môòt chuìt caÒm động.

Thoáng gật gật đầu, Long Vũ thu hồi tâm tiÌnh cuÒa miÌnh, thaÒn nhiên noìi:

- Đại sư huynh, cám ơn ngươi...

- Từ hôm nay trở đi, ngươi hẳn là đaÞ được tôn trọng... ngươi xứng đáng được như vậy.

Ánh mãìt LýÞ Minh châòm raÞi queìt xung quanh sân, phaÌm laÌ ai maÌ tiêìp xuìc đến ánh mắt của hắn, đều có chút khiếp đảm. Lữ Minh tuy là người thất bại, nhưng hực lực của hắn tại nơi này, bất kể là trên dưới Huyền Môn không một ai không kính nể hắn.

Tuyết Cơ nhiÌn nhiÌn LýÞ Minh, khoìe miêòng hiêòn lên môòt tia vui mýÌng tươi cười. Rốt cuộc thiÌ chaìu trai cuÒa sư tôn, khí độ cùng trí tuệ cũng không tệ lắm.

NgâÞm laòi Uông Kiêìm kia, thâòt keìm xa.

- Không tôìt, TiêÒu VuÞ sãìp biò hôn mê.

Long Vũ sử dụng khuếch đại đạo lực, hao tổn đạo lực quá mức, lúc trước hắn coÌn côì gãìn kiên triÌ, viÌ trước mặt mọi người bảo triÌ cường thế. Thế nhưng lúc này đaÞ không được nữa. Tuyết Cơ vừa nhiÌn ra vôòi vaÌng phi thân tõìi, mãòt không biêìn sãìc nâng caình tay phaÒi cuÒa hãìn, âm thâÌm truyêÌn vaÌo môòt côÞ đạo lực âm nhu giúp hắn chống đỡ.

Long VuÞ caÒm kiìch liêìc mãìt nhiÌn Tuyêìt Cơ, cố nén mỏi mệt, giữ vững tinh thần, chậm raÞi đi xuống lôi đài.

Đường Hương Hương vội vàng tới nghênh đón, miệng nhỏ nhắn hiện lên nét cười như hoa đào mùa xuân, đôi mắt ngập nước mở to lộ vẻ hưng phấn cùng vui sướng, nàng vui vẻ nói:

- Long Vũ sư huynh.... Hôm nay biểu hiện của anh thật là lảnh khốc, thật đẹp trai ngây người, em nhờ có anh mà vẻ vang, từ nay trở đi anh tại Huyền Môn có thể mở mày mở mặt...

Long VuÞ biÌnh thaÒn cười noìi:

- Ban đầu anh từng cho là anh sẽ rất hưng phấn, nhưng giờ phút này, trong loÌng cuÒa anh týòa hôÌ cuÞng không coì caÒm giaìc giÌ đặc biệt...

Đường Hương Hương cười khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

- Long Vũ sư huynh, anh như vậy là được rồi, không đau xót không kiêu ngạo, như vậy càng có vẻ anh lợi hại...

Long Vũ cười nói:

- Ha ha, em đừng nói nữa, anh bị em thổi phồng cũng thấy ngượng.... So với em, anh kỳ thật không tính là giÌ caÒ, em mõìi chân chiình laÌ thiên taÌi...

Long VuÞ râìt roÞ raÌng, sõÒ diÞ coì thaÌnh týòu như ngày hôm nay, hắn không phải là dựa vào thiên phú, mà là vận khí cùng cố gắng. hơn 90% nỗ lực cùng với 1% kỳ ngộ, mới khiến cho hắn có được ngày hôm nay. Mà Đường Hương Hương, cũng dựa vào ngộ tính của miÌnh, trong voÌng saìu năm mà đạt tới cảnh giới mà người tu đạo biÌnh thường dù có tu luyện cả đời cũng không thể đạt được, cho nên mới nói nàng mới chân chính là thiên tài.

 Chương 17: Tuyết Cơ phẫn nộ

- Hi hi...

Đường Hương Hương vui vẻ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút hưng phấn cùng đắc yì, không quaÒn tu vi cuÒa naÌng cao bao nhiêu. Noìi đến cùng cũng chỉ là một tiểu hài mười sáu tuổi, đối mặt sự khen ngợi của người khác, trong loÌng cuÒa naÌng týò nhiên laÌ vui veÒ.

Nàng thản nhiên cười, rất động loÌng người, Đường Hương Hương trong lúc vô tiÌnh lôò ra daìng veÒ yêu kiêÌu, laÌm cho tâm thâÌn Long VuÞ xao động, nàng xinh đẹp đáng yêu biết dường nào.

Cách đó không xa, Uông Kiếm mắt thấy Long Vũ cùng Đường Hương Hương nói cười vui vẻ, trong loÌng caÒm thâìy ghen tiò. Hãìn hâòn không thể xông lại giống trước kia, quyền đấm cước đá đánh Long Vũ.

Lý trí nói cho hắn biết Long Vũ đaÞ không coÌn laÌ phêì vâòt trước kia.

- Xú tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi.... Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ đem ngươi lại dẫm dưới chân, ta muốn cho mọi người đều biêìt phêì vâòt thuÒy chung cuÞng vâÞn laÌ phêì vâòt...

tay nãìm chãòt laòi, trong mãìt Uông Kiêìm hiêòn lên veÞ taÌn nhâÞn.

Tối hôm qua, Uông Kiếm đaÞ muôìn câÌu khâÒn Thiên ThâÌn TýÒ cho sýÒ duòng đan dược tăng tu vi của hắn lên, nếu như không có sảy ra sai lầm, tu vi của hắn trong thời gian ngắn sẽ có thể tăng lên rất lớn, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới tụ linh.

Đến lúc đó hắn sẽ rửa mối nhục như con trùng trục này.

Trong loÌng âm thâÌm tiình toaìn, khoìe miêòng Uông Kiêìm châòm raÒi thoaìng hiêòn neìt cười, con mắt nhiÌn chãÌm chãÌm Đường Hương Hương, nuốt một ngụm nước miếng.

- Tiểu Vũ, em đỡ anh về nghĩ ngơi.

Một hương thơm nhẹ nhàng ập vào mủi, MaÞ HiêÒu Mai đến bên Tuyết Cơ tiếp nhận Long Vũ.

Long Vũ nghiêng đầu nhiÌn nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai, thaÒn nhiên cười:

- Coì phaÌi giõÌ mõìi nhõì tõìi cô laÌ baòn gaìi cuÒa tôi không?

NhiÌn thâìy veÒ mãòt chêì giêÒu cuÒa Long VuÞ. Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai côì kiêÌm haÞm, khoìe miêòng miêÞn cưỡng cố nặn ra vẽ tươi cười, nhẹ giọng nói:

- TiêÒu VuÞ. Anh noìi caìi giÌ đó? Cái giÌ goòi laÌ mõìi nhõì tõìi? Trong loÌng người ta lúc nào cũng nhớ...

Tuy rãÌng MaÞ HiêÒu Mai trong gioòng noìi coì chuìt laÌm nuÞng. Nhưng vẻ mặt nàng vẫn không được tự nhiên.

................................................? ?.............................

................................................? ?.............................

Bóng đêm buông xuống. Đèn lên rực rỡ.

Các nhân vật trọng yếu của Huyền Môn tề tụ chung một chỗ, xem bộ dạng bọn họ tựa đang tranh luận cái giÌ. VeÒ mãòt Tuyêìt Cơ tức giận. thở phiÌ phiÌ noìi:

- Sư tôn, người là người đúng đầu Huyền Môn nhất ngôn cửu đỉnh sao người lại lật lọng như vậy. Trước đó không phải chúng ta đaÞ thông qua. Đem Huyền Thiên giới giao cho quán quân sao? ViÌ cõì giÌ bây giõÌ caìc người lại thảo luận đoÌi huÒy boÒ phâÌn thưởng. CoÌn coì HuyêÌn Môn nghi trượng ngươi cũng muốn hủy bỏ. Có phải là hơi quá đáng?

- Tuyết Cơ, trước tiên không nên nóng giận, haÞy nghe ta noìi.

MõÒ miêòng noìi chuyêòn chiình laÌ Thiên ThâÌn TýÒ, hãìn vuôìt vuôìt choÌm râu, nhiÌn Tuyêìt Cơ nói:

- Tuyết Cơ, chuyện này là yì kiêìn cuÒa ta... Ngươi nên suy nghĩ một chút, phần thưởng Huyền Thiên Giới cùng Huyền Môn Nghi Trượng vô cùng trọng yếu, há có thể dễ dàng đưa cho người...

- Sư thúc, ngươi có yì týì giÌ?

Tuyết Cơ nhướng mày hỏi:

- Caìi giÌ goòi laÌ dêÞ daÌng cho người... Dựa theo ước định lúc trước, Long Vũ hiện tại hoàn toàn có tư cách được nhận hai thứ này...

- Không sai....

Thiên ThâÌn TýÒ noìi:

- Dựa theo ước định trước đó chính xác là như vậy, nhưng mà Long Vũ thiÌ không được... Thân phận của hắn quá mức mẫn cảm, cho dù hắn hiện tại tranh được quán quân, chúng ta cũng không thể đưa Huyền Thiên Giứ cho hắn. Huyền Môn Nghi Trượng trọng yếu như vậy, cũng không có thể cho hắn...

- Lyì do?

Tuyết Cơ tức giận hỏi:

- Ngươi cho ta một cái lý do để ta tin phục...

- Ta đaÞ noìi...

Ánh mãìt Thiên ThâÌn TýÒ queìt môòt voÌng, cuôìi cuÌng dýÌng laòi trên người Tuyết Cơ:

- Long VuÞ laÌ aìc nghiêòt... thân phâòn cuÒa hãìn mâÞn caÒm...

- HýÌ.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhiÌn vêÌ phiìa Thiên Cơ Tử, noìi:

- Sư tôn, ngươi nói làm sao? Lời lẽ này roÞ raÌng laÌ sai traìi, caìi giÌ goòi laÌ thân phâòn đặc thù, dù nói thế nào, hắn hiện tại cũng là đệ tử Huyền Môn, nếu là đệ tử Huyền Môn, hắn nên được đối sử công bằng, công chính đaÞi ngôò...

- Tuyết Cơ, không cần noìi nýÞa.

Môòt mýòc yên lãòng lãòng không noìi giÌ, Thiên Cơ Tử rốt cục mở miệng:

- Chuyện này hội trưởng laÞo chuìng ta đaÞ thông qua yì kiêìn chung. HuÒy boÒ phâÌn thưởng.

- ViÌ caìi giÌ? Dýòa vaÌo caìi giÌ?

Tuyết Cơ nhất thời nổi giận. Tay nàng chỉ vào mọi người, nổi giận đùng đùng:

- Sư tôn, các vị trưởng laÞo, uôÒng cho ngươi coÌn týò xưng là Huyền Môn cao nhân, một chút độ lượng như vậy, một chút trí tuệ như vậy...

Lời này vừa nói ra, Thiên Cơ Tử giận tím mãòt:

- Càn rở. Tuyết Cơ, cho tới bây giờ coÌn không người nào dám chỉ trích quyết định của hội trưởng laÞo. Trong mãìt ngươi quả thực không có tôn trưởng. Đừng tưởng rằng ỷ vào ta đối với ngươi sủng ái, ngươi là có thể vô pháp vô thiên, dám nghi ngờ hội trưõÒng laÞo. Hay laÌ ngươi thật cho là ta không dám phạt ngươi sao?

- Tùy người phạt như thế nào cũng được... Sư tôn, ta muốn nhắc lại lời hai mươi năm trước. Ta đối với ngươi, đối Huyền Môn đaÞ muôìn thâìt voòng rôÌi...

Nói xong, Tuyết Cơ chuẩn bị rời khỏi.

- Đợi một chút.

Thiên Cơ Tử gọi Tuyết Cơ lại, lập tức nói với mọi người:

- Tất cả mọi người giải tán đi, ta cùng Tuyết Cơ muốn nói chuyện một chút.

Đợi cho sau khi mọi người rời đi, Thiên Cơ Tử đứng dậy đi tới, đứng đối diện Tuyết Cơ, thản nhiên nói:

- Tuyết Cơ, làm sao ngươi lại nóng nảy như vậy, như thế này cũng không giống ngươi thường ngày. Ngươi cũng biết, trên dướ Huyền Môn đối với thân phận Long Vũ thập phần phản cảm, Huyền Thiên Giới là một trong những Huyền Môn chí bảo, hơn nữa Nghi Trượng cũng là chức vị quan trọng. Mọi người không phục, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Duới tiÌnh huôìng như thế, ta chỉ có thể giữ troÌn đại cục... Tuyết Cơ, để cho mọi người đồng yì Long VuÞ, câÌn coì thõÌi gian. Caì nhân ta maÌ noìi, kyÌ thâòt ta râìt thưởng thức hài tử Long VuÞ naÌy.

- Đây chính là lời nói thật loÌng.

Tuyết Cơ hỏi.

- Sư tôn đối nhân xử thế ngươi coÌn không biêìt sao? Ta khi naÌo đaÞ lýÌa gaòt ngươi.

Thiên Cơ Tử nói tới đây, lời nói xoay chuyển, nói:

- Tuyết Cơ, hôm nay sư tôn coÌn coì sýò tiÌnh muôìn cuÌng ngươi thương nghị, lần bế quan quan trọng nhất của Hương Hương cũng đaÞ châìm dýìt, tuôÒi taìc cuÞng không nhoÒ rôÌi, ngươi thân là sư tôn, có phải hay không cũng nên giúp nàng tiÌm môòt người bạn tiÌnh lýÞ chýì? Ngươi cảm thấy Lữ Minh thế nào? Hắn thật ra tương lai là đệ tử Huyền Môncó khả năng nhất tiếp nhận vị trí của ta.

- Sư tôn... Yì cuÒa ngươi là cho Hương Hương cùng Lữ minh cùng một chỗ?

Khóe miệng Tuyết Cơ nổi lên một tia bất maÞn:

- Sư tôn, Hương Hương mới mười sáu tuổi, coÌn chưa tới lúc nói chuyện dựng vợ gả chồng đâu... Chuyện này sau này haÞy noìi đi.

- Mười sáu tuổi không coÌn nhoÒ.

Thiên Cơ Tử cười hắc hắc, nghiêm mặt nói:

- Lúc trước khi ta mười sáu tuổi đaÞ sinh ra phuò thân LýÞ Minh.

- Không được.

Tuyết Cơ vẫn cự tuyệt:

- Sư tôn, hiện tại đaÞ thay đổi. hôn nhân của Hương Hương ta không can thiệp, người khác cũng không thể can thiệp. Do chính nàng ta làm chủ. Nàng nếu thích Lữ minh, ta không phản đối. Nhưng nàng nếu không thích Lữ minh ai cũng không thêÒ býìc naÌng.

- Hương Hương là đệ tử của ngươi, ngươi đaÞ noìi như vậy, ta cũng không bắt buộc. Nhưng mà Tuyết Cơ, chúng ta nên nói trước, ngươi không nên cố yì laÌm môìi Long VuÞ cuÌng Hương Hương. Việc này nên để cạnh tranh công bằng.

Thiên Cơ Tử vô lương cười cười:

- Nhắc tới mị lực, hay gia thế Lữ Minh đều hơn một chút.(Biên: Cái này ko thể nói trước được đâu laÞo giaÌ)

- HýÌ.

Tuyết Cơ nhân cơ hội cười lạnh nói:

- Sư tôn, hiện tại người coÌn biêìt caìi giÌ goòi laÌ công biÌnh caònh tranh sao? đối đaÞi võìi TiêÒu VuÞ như vậy, ngươi cảm thấy công biÌnh sao?

 Chương 18: Tâm tư của Thiên Cơ đạo nhân

- Khuò khuò.

Thiên Cơ Tử cười khan một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia xấu hôÒ:

- Tuyết Cơ, sư tôn không phải đều giải thích với ngươi sao? Chuyện này là có Thiên Thần Tử sư đệ đề nghị, hội trưởng laÞo cuÌng nhau thương nghị quyết định. Chuyện này ngươi cũng không nên trách ta... Yên tâm đi, sau này ta sẽ từ từ thay đổi cách nhiÌn của mọi người đối Tiểu Vũ. Kỳ thật ngươi nên nghĩ như thế này, tuy rằng Long Vũ cũng không có được thưởng, nhưng hắn tối thiểu tại Huyền Môn cũng đaÞ thêÒ hiêòn được lực lượng của chính miÌnh. Hãìn duÌng lýòc lượng của chính miÌnh mõìi výìt boÒ được mọi sỉ nhục từng ấy năm... Ta nghĩ đây mới là điều mà hắn muốn đạt được... Tuyết Cơ, coÌn coì môòt vâìn đề, ngươi phải nói chi tiết với sư tôn, Tiểu Vũ làm sao mà làm được như vậy?... Hắn có phải gặp được kỳ ngộ nào không? Hiện tại mọi người đối sự tăng trưởng thực lực của hắn đaÞ tràn ngâòp hoaÌi nghi?

- Chãìc không coì giÌ để hoài nghi đâu, những điều này đều là do Tiểu Vũ siêng năng cố gắng có được...

Tuyết Cơ khinh thường cười cười:

- Sư tôn, ngươi cứ chờ xem, chỉ là sớm hay muộn thôi, Tiểu Vũ sẽ đứng ở Huyền Môn đỉnh phong.

Thiên Cơ Tử nghe vậy, khóe miệng có chút giật giật, há hốc mồm, nhưng không có lên tiếng.

Trầm ngâm một lúc, Tuyết Cơ ngẩng đầu nhiÌn sư tôn, đột nhiên nói:

- Ta đaÞ biêìt haÌnh tung cuÒa sư tỷ...

- Caìi giÌ? Ngươi biết Thủy Tiên ở đâu?

Thiên Cơ Tử đột nhiên trở nên kích động lên:

- Nói cho ta biết, Thủy Tiên rốt cuộc ở đâu?

- HuyêÌn CaÒnh.

Tuyết Cơ thản nhiên nói.

- Taòi huyêÌn caÒnh? Laòi coì thêÒ õÒ taòi HuyêÌn CaÒnh?

Thiên Cơ Tử thiÌ thaÌo týò noìi, môòt luìc lâu sau, hãìn giơ tay vỗ vào ót một caìi rôÌi laòi lâÒm bâÒm:

- Ta tại sao lại đần độn như vậy, hai mươi năm, ta tiÌm khãìp toaÌn bôò thêì giõìi, sôìng không thâìy người, chết không thấy xác, ta phải sớm nghĩ ra rằng nàng ở trong Huyền Cảnh chứ...

- Tuyết Cơ, tin tức đó có thể tin tưởng được không?

Thiên Cơ Tử thần sắc nghiêm túc. Việc này với hắn rất quan trọng, hắn một chút cũng không dám laÞnh đạm. Thiên Cơ Tử luôn luôn hoài nghi việc con của miÌnh mâìt tiìch cuÌng ThuÒy Tiên coì quan hêò râìt lõìn. ChiÒ câÌn tiÌm ThuÒy Tiên, týò nhiên cuÞng coì thêÒ tiÌm tõìi đứa con LýÞ Tâm Quân cuÒa miÌnh.

Năm đó Lữ Tâm Quân chỉ viÌ viêòc vãòt trong nhaÌ maÌ boÒ nhaÌ ra đi, chỉ có Thiên Cơ Tử biết được bí mật trong đó. Lữ Tâm Quân lưu luyến si mê Thủy Tiên từ xưa đến nay, cho dù Thủy Tiên đaÞ được gả chồng, hắn vẫn cuồng dại không thay đổi. Sau này, hắn cố gắng đả thông tư tưởng cho đứa con, viÌ hãìn maÌ cưới vợ. Nguyên bản hắn cho là có niềm vui mới, Lữ Tâm Quân có thể quên chuyện cũ. Nhưng là hắn vạn lần không ngờ Lữ Tâm Quân vẫn coÌn chuìt si tiÌnh, cho duÌ cưới vợ sinh con, nhưng sự si tiÌnh đó vẫn không thay đổi. Sau lại bị vợ hắn phát hiện sau, hai người lập tức xung đột caÞi nhau to. CuÞng bõÒi viÌ lâÌn đó khắc khẩu, Lữ Tâm Quân quyết định bỏ nhà ra đi.

Mục đích của hắn chỉ có một, đó là phải tiÌm kiêìm ThuÒy Tiên..

Nhiều năm như vậy trôi qua, Thiên Cơ Tử biết rằng với tu vi của con miÌnh thiÌ tuyêòt đối có năng lực tiÌm được Thủy Tiên. Thủy Tiên tại Huyền Cảnh, như vậy đứa con cũng rất có khả năng tại Huyền Cảnh.

- Là Long Thiên Trạch nói cho ta biết. Người cũng biết bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn luôn không boÒ cuôòc viêòc tiÌm kiêìm Long Thiên Diêòu...

Tuyết Cơ cũng không có nói ra bí mật Long Vũ ra vào Huyền Cảnh.

- Cám ơn.

Sắc mặt Thiên Cơ Tử ngưng trọng, hướng tới Tuyết Cơ nói ra một tiếng cảm tạ chân thành.

………………………..

Khi Long Vũ đaÞ biêìt được nhưng phần thưởng mà chính miÌnh chiêìn thãìng đều đaÞ biò huyÒ boÒ. Hãìn khinh thường cười cười:

- Em không quan tâm đến những thứ đó... Mục đích của em đaÞ đạt đc rồi...

Tuyết Cơ an ủi cười cười:

- Tiểu Vũ, em yên tâm đi, chị sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất...

- Chị Tuyết Cơ.

Trong loÌng Long VuÞ dâng lên môòt sýò týò tin maÞnh liêòt:

- Cả Huyền Môn đối với em chất chứa oán hận rất sâu, cho dù em có biểu hiện ra thực lực cường đại, bọn hắn cũng rất khó có thể thay đổi cách nhiÌn đối với em. Trước kia bọn hắn nhục mạ em, mắng em. Hiện tại, bọn hắn nhiều lắm là hâm mộ, ghen tị. Nhưng là em có tin tưởng, tương lai bọn hắn sẽ đối với em tâm phục khẩu phục.

- Tiểu Vũ, chị tin tưởng em, em có thể làm được.

Tuyết Cơ tựa hồ cũng bị sự tự tin của Long Vũ lây nhiễm, khóe miệng lộ ra một tia vui mừng tươi cười.

Nàng suy nghĩ, nếu sư tỷ biết con của miÌnh coì tiêÌn đồ như vậy, thật sự sẽ rất vui vẻ.

Biết được các phần thưởng cho Long Vũ bị hủy bỏ, Uông Kiếm cùng Tư MaÞ Phong caÒ boòn âm thâÌm cười trộm, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc yì. Ngươi lợi hại lại như thế nào? Nhưng cũng có được lấy phần thưởng của Huyền Môn cũng đâu.

Lữ Minh cùng Đường Hương Hương thiÌ laòi coì veÒ mãòt týìc giâòn.

Nhất là Lữ Minh, hắn thậm chí đaÞ tiÌm đến gia gia của miÌnh lyì luâòn. Nhưng mà sự phẫn nộ của hắn vẫn không cải biến được sự thật. Hội trưởng laÞo đaÞ quyêìt định thiÌ bâìt luâòn keÒ naÌo cuÞng không được sửa đổi.

Buổi trưa, ngoại trừ Long Vũ, coÌn ba saìu tân cường nhân khác đều được đi vào, chẳng phân biệt được Huyền Môn, gia tộc, toàn bộ đều có được phần thưởng của miÌnh. Coì người thiÌ được công pháp, có người được pháp khí, coÌn coì người được đảm nhiệm chức vị quan trọng tại Huyền Môn. CoÌn phâÌn thưởng đáng nhẽ thuộc vêÌ Long VuÞ thiÌ laòi được đưa cho Lữ Minh. Đối với chuyện này, mọi người cũng không có bất kỳ dị nghị nào, mà đổi lại, đại bộ phận đệ tử Huyền Môn, trong loÌng coÌn coì chuìt vui veÒ.

BõÒi viÌ caìi đó gọi là: ta đaÞ không chiêìm được thiÌ ngươi cũng không thể chiếm đưõòc.

Lữ Minh mặc dù có chút thẹn không dám nhận, nhưng sự tiÌnh phaìt triêÒn cho đến bây giờ đaÞ không phaÒi do hãìn khôìng chêì nôÒi. VaÒ laòi, sýò viêòc quaì lõìn, hãìn cuÞng không thêÒ naÌo thoaìi thaìc, đành phải kiên triÌ tiêìp nhâòn caìi vinh haònh đặc biệt này dù đáng lẽ thuộc về người khác.

ViÌ thêì, LýÞ Minh thâòm chiì caÒm thâìy không coÌn mãòt muÞi naÌo để gặp Long Vũ.

ĐôÒi laòi thiÌ Long VuÞ laòi toÒ thaìi độ rộng lượng, thậm chí tự miÌnh đến gặp Lữ Minh nói lời cảm ơn.

Đường Hương Hương thiÌ laòi râìt giâòn dýÞ, naÌng nãìm chãòt tay, quêòt miêòng môòt caìi, hãÌn hoòc noìi:

- Long Vũ sư huynh, anh thật sự có thể nuốt xuống cơn tức này sao? Thật sự là hơi quá đáng, cái này roÞ raÌng laÌ sýò kiÌ thiò trãìng trõòn maÌ. Không được, chuyện này tuyệt đối không thể buông tha dễ dàng như vậy được. Long Vũ sư huynh, chúng ta đi, chúng ta tự miÌnh tiÌm Thiên Cơ đạo nhân nói chuyện. Nhất định phải phân roÞ phaÒi traìi.

- Đợi một chút.

Long Vũ gọi Đường Hương Hương lại rồi nói:

- Tiểu sư muội, chuyện này coi như chấm dứt đi, đaÞ thaÌnh ra như vậy anh cũng chẳng muốn cưỡng cầu. Lần này Huyền Môn tụ họp anh đaÞ rýÒa saòch được sỉ nhục từ trước đến nay. Đối với anh mà nói, thu hoạch đó đaÞ râìt lõìn rôÌi. VêÌ caìi goòi laÌ phâÌn thưởng này, anh không để trong mắt.

- Thế nhưng đây là khi dễ người quá đáng?

Đường Hương Hương vẫn không chiò buông tha:

- ChãÒng leÞ anh thâòt sýò chiòu ngâòm bôÌ hoÌn laÌm ngoòt?

- Không có chuyện đó.

Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia trào phúng tươi cười:

- Thông qua chuyện lần này anh đaÞ nhâòn roÞ môòt sýò thâòt, chiÒ coì đem Huyền Môn dẫm nát dưới chân, bọn họ mới có thể triệt để tiếp nhận anh.

Lời này vừa nói ra, Đường Hương Hương nhất thời vỗ tay bảo hay:

- Tốt, tốt... Long Vũ sư huynh, chí hướng của anh không sai, Hương Hương ủng hộ anh.

Đường Hương Hương tiến vào Huyền Môn sáu năm, tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng say mê tu luyện, chỉ nghe lệnh của sư tôn Tuyết Cơ, cùng người khác kết giao rất ít. Đối Huyền Môn không có bất kỳ loÌng trung thaÌnh, cuÞng càng chưa nói tới đối Huyền Môn có bất kỳ cảm tiÌnh giÌ. Câu noìi cuÒa Long VuÞ laÌ lõÌi 'đại nghịch bất đạo', nếu là đệ tử Huyền Môn khác mà nghe được, phỏng chừng đều cũng tức sùi bọt mép, nhưng Đường Hương Hương thiÌ laòi vôÞ tay khen hay.

- Xuyòt!

Long VuÞ nhiÌn thâìy chân muòc khaÒ aìi Đường Hương Hương, thấp giọng nói:

- Đừng để cho người khác nghe được, chuyện này cứ lẳng lặng mà làm là được rồi.

- Vâng.

Đường Hương Hương chớp mắt to, cười nói:

- Long Vũ sư huynh, anh thật sự rất laÞnh khôìc, râìt soaìi (điển trai)... Chí hướng của anh ở Huyền Môn sợ là độc nhất vô nhị.

Long Vũ buồn bực một lúc. Ngẫm lại, nói ra lời này, trừ hắn ra, người nào là đệ tử Huyền Môn cũng sẽ không sinh ra yì nghiÞ như vậy.

 Chương 19: Gặp nạn nơi âm sơn

Thời gian ba ngày trôi qua cũng thật nhanh, những buổi hội họp tiệc tùng tại Huyền Môn cũng kết thúc tốt đẹp. Các thành viên của các đại gia tộc tu giả cũng lần lượt rời đi. Ở lại trang viện tất cả đều là đệ tử Huyền Môn, Long Vũ vốn cũng muốn nhanh chóng rời đi. Tại nơi này hắn không có bất kỳ một sự lưu luyến hay trung thành nào cả.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi thiÌ laòi xuâìt hiêòn môòt sýò viêòc ngoaÌi yì muôìn. Âm sơn phát sinh dị biến, trong khoảnh khắc bị một cỗ hắc vụ bao phủ, cả người lẫn vật muốn tiến vào cũng rất khó khăn.

Theo nhýÞng tin týìc mõìi nhâìt thiÌ hiêòn taòi đaÞ coì hai taìm người bị mất tích trong âm sơn. Các nhân viên cứu hộ đang tiến vào lục soát, tuy nhiên có hiện tượng lạ xảy ra, bất cứ ai tiếp xúc với tầng hắc vị này liền trở lên điên loạn, suÌi boòt meìp maÌ chêìt.

Ban đầu các nhà chức trách cho rằng đây là ô nhiễm hoá học, tuy nhiên khi điều tra kỹ thiÌ laòi phaìt hiêòn đây tuyết đối không phải là sự kiện ô nhiễm hoá học biÌnh thường.

Nhớ lại lần trước tiêu diệt kiến hút máu tại âm sơn, chính phuÒ liêÌn thông qua ngaÌnh chuyên xýÒ lyì caìc hiêòn tượng kỳ bí của quốc gia – Đặc Cần tổ để liên lạc với Huyền Môn.

Huyền Môn cũng quyết định lập tức hành động, hơn nữa coÌn chiÒ đích danh tứ cường nhân trong đợt thi đấu vừa rồi tham gia vào việc này. Long Vũ chính là quán quân, tuy rằng không nhận được phần thưởng nhưng khi đến lúc cần thiết, hắn vẫn phải dốc sức mà làm.

VêÌ phâÌn MaÞ HiêÒu Mai, naÌng cuÞng phaÒi theo MaÞ Chiình Phong (Biên: Chãìc caìi naÌy taìc giaÒ nhâÌm nhoòt, laÞo giaÌ naÌy hiÌnh như giờ vẫn đang ở Huyền Cảnh tán gái ), cùng với các gia tộc để tử khác rời đi trước. Trước khi đi nàng chỉ có thể nói với Long Vũ một tiếng bảo trọng.

Biết có thể cùng với Long Vũ kề vai chiến đấu, Đường Hương Hương vui vẻ, hưng phấn ra mặt. Hơn nữa nàng cũng vừa mới có được Bích Thuỷ pháp kiếm, đang lúc đắc chí nên càng muốn được thể hiện tài năng của miÌnh.

Uông Kiếm cũng là một trong tứ cường, lấy được Hoả Lân pháp kiếm. Đối với việc đi vào âm sơn lần này, hắn thực có phần không tiÌnh nguyêòn. Tuy nhiên đây là mệnh lệnh đến từ chính Thiên Cơ Tử cùng hội trưởng laÞo, hãìn duÌ coì to gan lõìn mâòt đến đâu cũng không dám chôìng laòi.

…………………………………………? ?…………………………

…………………………………………? ?…………………………

Đi được nửa đường, Long Vũ nhận được cảnh báo của La Lâm. Nàng kiểm tra được một luồng khí tức giống với khí tức của thông đạo Huyền Cảnh.

Nói cách khác, nguy cơ tại âm sơn lần này dùng đám hắc vụ kia để che dấu tai mắt của mọi người. Có người muốn mở thông đạo Huyền Cảnh tại âm sơn. Với cách làm kiểu này thiÌ không coÌn nghi ngõÌ giÌ nýÞa, thuÒ phaòm chính là hắc ám tu chân hoặc là một tu giả ác độc dâng hiến tính mạng cho hắc ám tu chân.

ViÌ muôìn khiêìn cho HuyêÌn Môn coi troòng chuyêòn naÌy, đắn đo một lúc, Long Vũ liền đêm tin tức này nói cho Tuyết Cơ để nàng nhắc nhở đệ tử Huyền Môn.

Khi đi đến gần âm sơn, đám người Huyền Môn liền cảm thấy hắc vụ ngày càng trở lên nồng đậm, cảnh sát cũng đaÞ phong toaÒ chãòt cheÞ týì phiìa, đảm bảo không có bất kỳ kẻ nào có thể xâm nhập được vào trong.

Trong đám người này, Long Vũ cũng có quen với một phó cảnh, hắn lin nhân cơ hội này tiến đến nói:

- Phó đội trưởng, phiền anh đừng nói chuyện này với Hàn cảnh quan.

Phó binh cũng hơi sững sờ, sau đó cười trừ đáp lại:

- Thực xin lỗi, Hàn đội trưởng đaÞ biết. À tôi nhớ ra cậu là ai rồi, cậu là Long Vũ, là bạn tốt của Hàn đội trưởng.

Khi nói đến mấy chữ bạn tốt, trên khoé miệng của phó binh hiện lên roÞ raÌng môòt tia đen tối, chỉ là Long Vũ cũng không hơi đâu mà chú ý đến chuyện đó.

Hãìn coÌn đang toÌ moÌ là Hàn Duyệt được thăng lên làm đội trưởng từ khi nào?

Týòa hôÌ nhiÌn ra được nghi vấn của Long Vũ, phó binh liền thấp giọng nói:

- Anh coÌn không biêìt sao, ba ngaÌy trước Hàn Duyệt đaÞ chiình thýìc được bổ nhiệm làm đội trưởng đội trọng án của cục cảnh sát thành phố Thiên Hải, cùng cấp bậc đội trưởng cảnh sát hiÌnh sýò.

Long Vũ đang coÌn muôìn hoÒi thêm thiÌ Tuyêìt Cơ bên kia đaÞ goòi sang thuìc giuòc:

- TiêÒu vuÞ, thõÌi gian sãìp tõìi rôÌi, nhanh mãòc HuyêÌn Môn chiêìn y vaÌo.

Nói xong nàng cầm theo một bộ đồ màu đen đi tới, đồng thời xuất thủ giúp hắn chuẩn bị thật tốt.

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Tuyết Cơ, một hàng mười sáu đệ tử Huyền Môn mang theo khí thế oai phong tiến vào âm sơn.

Mâìy caÒnh binh phuò traìch caÒnh giõìi thâìy caÒnh naÌy nhâìt thõÌi haì môÌm trõòn mãìt, thâÌm hô thâòt giống thần tiên. Tuy rằng bọn hắn mỗi người đều được giáo dục theo phong cách chủ nghĩa duy vật biện chứng hiện đại, nhưng có vài lần khi tham gia làm nhiệm vụ, bọn hắn đaÞ thâìy râìt nhiêÌu điều thần kỳ.

Phoì binh liêÌn thâìp gioòng caÒnh tiÒnh:

- Nhớ kỹ phải giữ bí mật, đây là mệnh lệnh.

- Phó đội trưởng, mời qua đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc với anh.

Sau đó một người nam tử trung niên phụ trách tiếp đaÞi đoàn người Tuyết Cơ đi đến phía trước, hắn xuất ra một chiếc thẻ công tác màu đen giơ trước mặt phó binh nói:

- Tôi là Lâm Phong thuộc siêu năng Đặc Cần tổ, là người đại diện của tổng bộ tại đây. Từ giờ trở đi anh mang toàn bộ chuyện ở đây chuyển giao cho tôi, Tổng bộ sẽ liền gởi công văn xuống cho anh.

Phó binh ngây người vài giây rồi vôòi vaÌng cuìi chaÌo noìi:

- Tôi biêìt rôÌi.

Lâm Phong có lai lịch như thế nào? Phó binh cũng đaÞ týÌng nghe noìi qua, hiÌnh như người này là người tu đạo có nhiều thần thông, sau này tham gia phục vụ quốc gi xử lý một sự kiện huyền bí sau đó thaÌnh lâòp ra môòt ngaÌnh đặc thù – siêu năng Đặc Cần tổ. Hiện tại hắn có quân hàm thiếu tướng.

Theo những tin tức có được, siêu năng Đặc Cần tổ đaÞ coì mười năm thành lập, từng xử lý đến cả trăm việc mang tính trọng đại phi thường.

Nói thật là phó binh cũng đaÞ týÌng hâm môò Đặc Cần tổ. Chỉ là bây giờ lại không ngờ là toàn bộ trung đội của miÌnh týò nhiên biò siêu năng Đặc Cần tổ tiếp quản.

- Sau khi sýò tiÌnh hôm nay kêìt thuìc, tôi seÞ an baÌi nhân viên đến kiểm tra cấp dưới của anh, tiến hành kiểm tra chính trị. Phàm là những ai không đủ tư cách đều không được tiếp tục tham gia, kể cả anh, anh hiểu chứ?

Lâm Phong nghiêm tuìc noìi.

- ĐaÞ hiêÒu.

Phoì binh trâÌm gioòng traÒ lõÌi.

Lâm Phong điều động phó binh của trung đội hai trung đoàn cảnh sát thành phố Thiên Hải cũng là có nguyên nhân. Gần đây càng ngày càng có nhiều sự kiện kỳ bí phát sinh tại Thiên Hải, mà phó binh cùng trung đội của hắn cũng nhiều lần đảm nhiệm cảnh giới nên cũng hiểu nhiều điều. Những sự kiện mang một chút kỳ bí như thế này đều phải giữ bí mật, tuyệt đối không để công bố ra ngoài được viÌ noì dêÞ laÌm cho dân chuìng biò hoang mang.

ViÌ xuâìt phaìt týÌ nguyên tãìc giýÞ biì mâòt nên luìc naÌy Lâm Phong mõìi đến tiếp nhận Phó Binh cùng trung đội của hắn. Càng là nhân viên cũ thiÌ laòi caÌng khoì không chêì.

Càng tiến vào phía sau âm sơn, tầm mắt mọi người càng bị che khuất. Huyền Môn chiến y tuy có thể bảo vệ mọi người, chống lại sự ăn moÌn cuÒa hãìc vuò, nhưng không thể giải quyết được vấn đề bị hạn chế tầm nhiÌn.

Sau khi có được những hướng dẫn quan trọng từ La Lâm, hắn cùng Tuyết Cơ trao đổi với nhau rồi cùng đi trước dẫn đường. Đường Hương Hương theo sát phía sau.

Càng đi, nồng độ hắc vụ càng nồng đậm, mà La Lâm cũng càng thấy roÞ khiì týìc cuÒa thông đạo Huyền Cảnh hơn. Thời gian trôi qua ngày càng gấp gáp, tính hung hiểm vượt xa những lần trước.

- Chủ nhân, chúng ta cần phải đi nhanh hơn, nếu không sẽ không kịp.

Trên thực thế khi Huyền Môn nhận được tin tức này thiÌ cuÞng coì chuìt hơi muộn, nếu không hắc vụ cũng không thể tàn phá đến mức này. Và nếu như không có Long Vũ ở đây, đệ tử Huyền Môn sợ coÌn đang phải đi khắp nơi moÌ đường.

- Mọi người nhanh lên một chút.

Long Vũ quay đầu nói một tiếng rồi bước đi nhanh hơn, Đường Hương Hương cũng đi theo sát, sau đó Tuyết Cơ tăng tốc đuổi kịp, đồng thời mọi người phía sau cũng gia tăng cước bộ. Đoàn người nhanh chóng di chuyểnbóng đêm.

 Chương 20: Yêu hồ

- ÂÌm.

Một tiếng nổ mạnh đột nhiên phát ra từ trong đoàn người, làm cho mọi người bị văng đi tứ phía, đồng thời có vài tiếng kêu thảm thiết từ trong đống hỗn loạn đó truyền ra. Hiển nhiên đaÞ coì người bị thương.

Trong lúc bị vụ nổ hất tung đi, Long Vũ và Đường Hương Hương ở gần hắn nhất cũng bị lực ép của vụ nổ ném đi trên mặt đất, vô tiÌnh biò bãìn vaÌo môòt caìi vuÞng bên trong môòt đường hầm, làm bùn đất dính đầy người.

- Tiểu sư muội, em không sao chứ.

Vụ nổ mạnh xảy ra giữa đội ngũ, coÌn caìch môòt đoạn mới lan đến chỗ Long Vũ cùng Đường Hương Hương, cho nên bọn hắn cũng không có bị thương tổn giÌ nhiêÌu.

Trong bóng tối, Đường Hương Hương nghe được âm thanh của Long Vũ, theo bản năng, hai tay liền bám víu, nắm chặt lấy cánh tay của nam nhân, thanh âm có chút run rẩy:

- Long Vũ sư huynh, rốt cuốc là đang xảy ra chuyện giÌ vâòy? chuìng ta bây giõÌ phaÒi laÌm giÌ? NhýÞng người khác đâu rồi?

Long Vũ đaÞ thông qua La Lâm nên biêìt được toàn bộ tiÌnh huôìng taòi luìc đó như thế nào. Vụ nổ này chính là do địa lôi bạo phát. Do lúc trước La Lâm chỉ chú ý đến việc tiÌm khiì týìc cuÒa thông đạo Huyền Cảnh mà xem nhẹ những nguy cơ đên từ mặt đất.

Trên thýòc têì ai cũng không thể ngờ rằng ở chỗ này lại có người mai phục bằng kíp nổ địa lôi hẹn giờ. Theo tiÌnh huôìng hiêòn taòi, người có ý mở ra thông đạo Huyền Cảnh này chắc chắn thuộc về thế giới này. Hơn nữa coÌn laÌ môòt chuyên gia vuÞ khiì đạn dược, Nếu không, người biÌnh thường làm sao mà có thể bố trí được kíp nổ địa lôi tại khu vực này. Từ thời gian đên lộ tuyến hắn đều lựa chọn phi thường tốt. Đương nhiên, chỉ bằng sức mạnh của những vụ nổ này thiÌ đối với người tu đạo mà nói, cũng không phải là công kích trí mạng.

Sau môòt luìc biÌnh tâm suy nghiÞ, Long VuÞ trâÌm gioòng noìi:

- Tiểu sư muội, chúng ta gặp địa lôi, hiện tại cùng những người khác đaÞ biò phân taìn. Thông đạo Huyền Cảnh sắp bị mở ra, hiện tại anh cũng không có thời gian đi tiÌm nhýÞng người khác. Chúng ta phải nhanh choìng tiÌm kiêìm để ngăn cản thông đạo Huyền Cảnh mở ra. Như vậy đi, em trước tiên trở về theo lối cũ, tiÌnh huôìng hiêòn taòi, anh không coì biêòn phaìp chiêìu côì em.

- Không được.

Đường Hương Hương ngay lập tức cự tuyệt hảo yì naÌy cuÒa Long VuÞ, đôi tay bé nhỏ nắm chặt cánh tay của Long Vũ, ngữ khí kiên định:

- Long Vũ sư huynh, em không thể bỏ lại anh mà chạy trốn một miÌnh. Em muôìn đi theo anh ngăn cản thông đạo Huyền Cảnh thông đạo. Sư tôn luôn luôn dạy em, thân là đệ tử Huyền Môn, nhất định phải trừ ma vệ đạo, không thể sợ chết. Hơn nữa, nhiều hơn một người cũng nhiều hơn một phần lực.

- Được rồi.

Thời gian không đợi người, sự việc lớn như vậy, nếu coÌn dây dưa kéo dài như vậy, sợ là không coÌn kiòp nýÞa mâìt. Long VuÞ nãìm chãòt baÌn tay nhoÒ beì cuÒa Đường Hương Hương, dựa theo hướng dẫn điện tử của La Lâm tiếp tục chạy đi. Theo như hiển thị trên bản đồ thiÌ lôò triÌnh chiÒ coÌn coì ba cây sôì. Hãìc vuò xung quanh ngaÌy caÌnh dâÌy đặc hơn, tạo cho con người ta cảm giác áp lực ngày càng lớn.

- Tiểu sư muội. TiÌnh hiÌnh hiêòn taòi quả thật không tốt chút nào. Em cần phải trở về bằng đường cũ đi. Anh có thể ứng phó.

Tâm thâÌn Long VuÞ nhâìt thõÌi chiÌm xuôìng. Luìc naÌy, hãìn đang có một dự cảm rất xấu.

Có lẽ bây giờ đaÞ không kiòp nýÞa rôÌi.

Đường Hương Hương trả lời rất kiên quyết. Nàng kiên quyết không đồng yì rõÌi khoÒi Long VuÞ.

…………………………………………? ?……………………………

…………………………………………? ?……………………………

Ước chừng hai mươi phút sau, hai người tới được vị trí xác định trong hướng dẫn điện tử. Trước mắt vẫn là một mảng u tối. Đường Hương Hương vẫn ôm cánh tay Long Vũ. Thân hiÌnh gâÌy yêìu eìp saìt vaÌo người Long Vũ, trong mắt hiện lên sự sợ haÞi. Tuy rãÌng naÌng laÌ thiên tài tu đạo của Huyền Môn, nhưng trong sáu năm từ lúc nhập môn đến nay nàng đều dành thời gian để tu luyện. Chưa hề tiếp xúc qua quá triÌnh huâìn luyêòn thýòc chiêìn. Do vâòy đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tiÌnh huôìng kiêÒu naÌy..

Trông naÌng luìc naÌy giôìng như một cô bé mười sáu tuổi ngây ngô không làm được việc giÌ.

CuÞng may laÌ coì Long VuÞ õÒ bên không thiÌ sõò rãÌng naÌng đaÞ biò doaò đến phát khóc.

Đương nhiên, cũng không thể trách được Đường Hương Hương lại có biểu hiện như vậy. Sự trưởng thành của một con ngưõÌi không phaÒi laÌ trong môòt chôìc maÌ laÌ caÒ môòt quaì triÌnh lâu daÌi.

Như Long Vũ mà nói, nếu hắn không phải ngay từ nhỏ đaÞ gãòp phaÒi nhýÞng uy hiêìp týÒ vong, phaÒi chiòu đựng nhiều điều đen đủi hơn so với đám bạn đồng trang lứa thiÌ laÌm sao maÌ hãìn coì thêÒ maònh meÞ như bây giờ.

Hắn không ngừng an ủi Đường Hương Hương, nhưng đột nhiên trong đường hầm tối đen như mực lại loé lên một tia tinh quang, căn cứ theo tin tức mới nhất mà La Lâm thăm doÌ được thiÌ thông đạo Huyền Cảnh hiÌnh như aÞ được mở ra.

- Chuìng ta châòm chân rồi. Tiểu sư muội, thông đạo Huyền Cảnh đaÞ được mở ra, em phải quay lại đi.

Long Vũ buông lỏng bàn tay nhỏ bé Đường Hương Hương ra. Xuất ra thiên sư pháp kiếm, đạo lực trong cơ thể vận chuyển, kích phát ra một đạo ánh sáng, đem bốn phía chiếu sáng lên. Ngay tại trước mặt bọn họ khoảng năm thước, một cái động khẩu đen ngoÌm đang chậm raÞi thaÌnh hiÌnh.

- Long Vũ sư huynh, nếu đến đây, em cũng không muốn trở về nữa... Anh không sợ, em cũng không sợ.

Đường Hương Hương tuy rằng sợ haÞi, nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước.

- Vậy em phải theo sát phía sau anh, nhất định phải cẩn thận.

TiÌnh hiÌnh trước mắt không cho phép họ có thời gian dây dưa, Long Vũ thấy tâm ý Đường Hương Hương đaÞ quyêìt, cuÞng không miêÞn cưỡng ép buộc nữa.

Long Vũ vừa dứt lời, trong động khẩu chợt truyền đến âm thanh ầm ầm, theo sát là một doÌng khiì chiì âm chiì haÌn týÌ bên trong truyêÌn đến, đồng thời cũng toả ra hơi thở tanh hôi rất khó chịu.

- Hiì…

Từng đợt tiếng rống đáng sợ của ma thú mơ hồ truyền ra, sắc mặt Đường Hương Hương nhất thời trở nên trắng bệch.

Long Vũ vội vàng vận chuyển thiên sư kiếm quyết điều động lực đạo trong cơ thể, kiếm quang của thiên sư pháp kiếm trong tay càng thêm sáng ngời, thâìp gioòng noìi:

- Tiểu sư muội, ma thú lần này so với bọn kiến hút máu kyì sinh lõòi haòi hơn rất nhiều... Chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi.

- HaÒ..

Nghe Long Vũ nói xong, sắc mặt Đường Hương Hương lúc này nhất thời tái nhợt.

- ChuÒ nhân, laÌ yêu hôÌ...

La Lâm đaÞ nhiêÌu lâÌn thu thâòp được tin tức trong Huyền Cảnh. Giờ phút này, dựa trên khí tức của ma thú, nàng đaÞ đoán được chính xác loại ma thú.

Yêu hồ tại Huyền Cảnh không phải là loại ma thú có sức chiến đấu cường đại, nhưng nó lại có trí tuệ rất cao, thâòm chiì coÌn coì chiÒ sôì thông minh hơn cả nhân loại biÌnh thường. Sự nguy hiểm của nó không hề thua kém so với ma thú Đại Phong.

- Chủ nhân, gần đây sau khi chỉnh sửa lại thông tin một lần, tôi có kết luận: cấp bậc của ma thú tại Huyền Cảnh cùng người tu đạo đều giống nhau. Lực lượng của chúng được chia làm cửu. Cấp bậc càng cao trí tuệ càng cao, sức chiến đấu càng mạnh. Yêu hồ thuộc loại tam đỉnh ma thú (Biên: nó được đánh giá bằng với tam đỉnh thiên sư Long Vũ ), nhưng nó trời sanh tính giảo hoạt, chỉ số thông minh khá cao. Tuy rằng nó chỉ mang sức chiến đấu mức tam đỉnh, nhưng từ chỉ số thông minh mà lên phân, nó có thể được liệt vào hàng ngũ lục đỉnh, thậm chí là thất đỉnh ma thú.

Long Vũ nghe vậy, thầm hít mạnh một hơi. Nếu chỉ là tu vi tam đỉnh, và chỉ xuất hiện một con yêu hồ, hắn cùng Đường Hương Hương coÌn coì thêÒ ýìng phoì. Nhưng nếu như là cả đàn yêu hồ thiÌ đó lại là một phiền toái cực lớn.

- Tiểu sư muội, em phải chuẩn bị tâm lý đi.

Long VuÞ trâÌm gioòng noìi:

- Chuìng ta sãìp gãòp phaÒi môòt ma thuì coì caÒnh giõìi tuò linh rôÌi.

LâÌn naÌy thiÌ Đường Hương Hương đaÞ thâòt sýò luôìng cuôìng caÒ lên.

- Long Vũ sư huynh, chúng ta bây giờ nên làm giÌ?

Đường Hương Hương hỏi.

- Hi vọng chỉ có một con yêu hồ, nếu là một đàn thiÌ...

Long VuÞ noìi.

Đường Hương Hương khẩn trương nhiÌn caìi động khẩu tối đen kia, trong miệng không ngừng khẩn cầu thần linh phù hộ.

Đúng lúc này, trong hắc động lại truyền đến hí hô. Từ trong cửa động tối đen kia, lộ ra âm thanh cùng hơi thở tanh hôi. Rất nhanh, một đám sương trong động khẩu phiêu tán bay ra có màu đỏ giống hết với màu máu tươi.

Đường Hương Hương cảm thấy tâm thần rung động, trong làn sương đỏ kia ẩn chứa một cỗ khí tức kỳ lạ, làm cho thân thể của nàng trở nên khô nóng. (Biên: Ta chú thích thêm, làn khói này làm cho thân thể khô nóng, chân tay bủn rủn, hạ thân ẩm ướt, coÌn nhiêÌu traòng thaìi nýÞa moòi người vào luận đàm mà bổ sung). 

 Chương 21: Đồng hành cùng tiểu sư muội

- LaÌ phi sãìc ma vuò...

Thông qua La Lâm, Long Vũ biết được lợi hại của đám mây mù. Vật này chính là một loại độc vật của yêu hồ, có công hiệu thôi tiÌnh loaòn tiình.

Sau khi được nhắc nhở, Đường Hương Hương vội vàng ngừng thở. Sau khi nàng ngừng thở, cảm giác thân thể khô nóng rất nhanh biÌnh phuòc. Nhưng mà khuôn mặt nàng đỏ bừng, dường như là đang suy nghĩ về vấn đề không nên suy nghĩ giÌ đó.

Long Vũ cũng phong bế hơi thở, để tránh bị trúng chiêu.

Đối với tu vi của bọn họ, phong bế hơi thở một hai giờ không là vấn đề giÌ caÒ.

Sắc mặt Long Vũ ngưng trọng nhiÌn caìi hang động, trong loÌng caÌng caÒm thấy bối rối. Hắn đaÞ dãòn La Lâm thông qua vêò tinh liên laòc võìi Tuyêìt Cơ. Đáng tiếc cả âm sơn bị hắc vụ phong tỏa, ngay cả tín hiệu điện tử cũng bị che chắn, căn bản không làm được giÌ caÒ. Nêìu boòn người Tuyết Cơ không thể can thiệp đúng lúc, vậy chỉ coÌn coì hắn và Đường Hương Hương liên thủ tác chiến.

Trong động khẩu tối đen, một đôi mắt đỏ ngầu giống như đèn lồng lóe ra, tiếng bước chân chậm raÞi hướng tới cửa động.

- Hiì...

Sau một tiếng rống to, một bóng dáng màu trắng nhảy ta từ trong động. Xuất hiện trước mặt Long Vũ và Đường Hương Hương là một con tam vĩ hồ ly một đầu, toàn thân màu trắng, đôi mắt đỏ ngàu. Nhưng mà cơ thể của nó so với hồ ly biÌnh thường to lớn gấp bội, thân cao lớn hơn rất nhiều. Những mùi hôi thối xung quanh chính là từ cơ thể của nó phát ra.

- Hiì.

Yêu hồ nổi giận gầm lên một tiếng, mồm như cái chậu máu mở to ra, làm lộ ra hai chiếc răng nanh trông dữ tợn, đôi con ngươi màu đỏ như đèn lồng lớn hung tợn nhiÌn vêÌ phiìa Long VuÞ cuÌng Đường Hương Hương. Ba cái đuôi xồm không ngừng đong đưa, làm cho tâm lyì hai người càng lúc càng khẩn trương.

Nếu như không có đôi con ngươi màu đỏ cùng với răng nanh hung tợn, kỳ thực yêu hồ trước mặt không có giÌ laÌ khuÒng bôì. Ngược lại, toàn thân nó trắng như tuyết, giống với hồ ly tại thế giới thực, coÌn coì môòt chuìt đáng yêu.

Thiếu nữ trời sinh thích những đồ vật đang yêu. Mặc dù Đường Hương Hương tu đạo từ nhỏ, nhưng trong nội tâm nàng vẫn tồn tại những sở thích của một cô beì.

Yêu hồ phát ra một tiếng gầm rú thê lương, bước lên phía trước vài bước. Con ngươi đỏ như máu chuyển động liên tục, dường như đang tính kế giÌ đó.

- Chủ nhân. Loài người thường có câu, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Chạy mau đi.

La Lâm sau khi phân tích tính toán, sau đó nghĩ ra kế này, liền tự động nhắc nhở Long Vũ.

- Khuếch đại đạo lực.

Long Vũ tuy không phải hạng người ham sống sợ chết. Nhưng hắn rất quyì troòng sinh mêònh cuÒa miÌnh. DuÌ sao hãìn cuÞng đaÞ môòt lâÌn coi như là đaÞ chêìt. ViÌ vâòy đối võìi sinh mêònh cuÒa miÌnh laÌ quan troòng nhâìt.

Kế hoạch vĩnh viễn không thể bằng được sự cơ động.

Long Vũ vốn tính toán ngăn cản thông đạo Huyền Cảnh mở ra. Nhưng cho đến giờ phút này, hắn cũng đành vô lực. Hắn không phải là chúa cứu thế, cũng không phải là đại anh hùng.

Côì gãìng hêìt sýìc laÌ tôìt rôÌi.

Trước mắt việc sáng suốt nhất chính là chạy trốn.

Long Vũ để cho La Lâm mở ra khuếch đại đạo lực, đem tu vi của miÌnh tăng lên cảnh giới tụ linh. Nếu mà chạy thục mạng, không phải chiến đấu, hắn có thể duy triÌ được liên tục hai giờ.

- Chúng ta đi...

Đường Hương Hương chỉ cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ, đột nhiên ôm lấy nàng đem đi.

- Long Vũ sư huynh?

Đường Hương Hương nhiÌn thâìy miÌnh trong ngýòc Long VuÞ, giâòt miÌnh hoÒi:

- XaÒy ra chuyêòn giÌ thêì?

- Chúng ta tất phải đi, nếu coÌn châÌn chýÌ seÞ không kiòp nýÞa.

Long VuÞ thâìp gioòng giaÒi thiìch môòt câu, lâòp týìc ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Hương Hương, nhẹ nhàng giống như một làn khói, hướng ra đường chính mà chạy.

- Long Vũ sư huynh, chúng ta viÌ sao phaÒi chaòy trôìn.

Đường Hương Hương bị Long Vũ ôm vào trong ngực, sắc mặt hơi đỏ nên. Đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác giới thân mật như thế.

Long Vũ không trả lời, triển khai tốc độ lớn nhất di chuyển.

- Chủ nhân, tôi kiểm tra đo lường phát hiện ra hơi thở của huyết bức ( Con dơi đỏ như máu)… Có lượng lớn huyết bức đi ra từ Huyền Cảnh.

Cho duÌ âm thanh của La Lâm mang tính chất của máy móc, nhưng Long Vũ cũng có thể ý thức được tiÌnh thêì nghiêm troòng. Nêìu sôì lượng huyết bức này xuất hiện ở thế giới thực, đây quả thực là một tai nạn rất lớn.

Tuy rằng hắn không muốn làm chúa cứu thế, nhưng tiÌnh thêì trước mắt chính là một cơ hội.

Đây chính là cơ hội để cho mọi người thay đổi cái nhiÌn đối với hắn. Nếu hắn có thể ngăn cản cơn sóng dữ, tất nhiên sẽ được người tu đạo tại thế giới thật tôn kính.

Nói như vậy, cũng có thể thay đổi sự tai tiếng của cha mẹ miÌnh taòi HuyêÌn Môn.

Vừa chạy vừa suy nghĩ, coi như không phải viÌ lyì do naÌy, Long VuÞ cuÞng không đành loÌng nhiÌn nhân loaòi biÌnh thường gặp bất trắc. Người sống trên đời dù sao cũng cần phải có một tấm loÌng.

Nghĩ đến đây, Long Vũ quyết định đưa Đường Hương Hương đến một nơi an toàn, sau đó quay trở lại đường cũ. Chỉ mong yêu hồ đaÞ đi vắng, nếu chỉ đối phó đơn thuần với huyết bức, Long Vũ vẫn coÌn coì chuìt tin tưởng.

HoÒa diêÞm chiình laÌ vuÞ khiì lõòi haòi dùng để đối phó huyết bức. Khi hắn tu luyện Ngũ Cầm Hí, hỏa hệ dị năng trong cơ thể hắn cũng tăng lên đáng kể. Nếu như theo tiêu chuẩn của công hội dị năng để phân chia, hỏa hệ dị năng hiện tại của Long Vũ ít nhất cũng đạt đến sơ cấp dị năng, cảnh giới ngũ tinh.

Trên thực tế, Ngũ Cầm Hí đối với hỏa hệ dị năng có trợ giúp lớn hơn nhiều so với đạo lực. Đạo lực so với dị năng là hoàn toàn bất đồng. Đạo lực chính là hấp thu lực lượng bên ngoài chuyển hóa vào trong cơ thể, coÌn diò năng chính là tiềm lực của bản thân. Ngũ Cầm Hí đến từ thời đại kỷ nguyên vũ trụ chủ yếu cải thiện thân thể con người, rèn luyện thể chất. Điểm này tương đồng với dị năng.

Đáng tiếc là hiện tại Long Vũ không có phương pháp tu luyện dị năng hữu hiệu. Hắn hiện tại sử dụng hỏa hệ dị năng, hoàn toàn là tiềm lực bản năng.

Nói cách khác, tu luyện hỏa hệ dị năng đối với hắn chính là tu luyện Ngũ Cầm Hí.

Về phương pháp tu luyện dị năng, Long Vũ cũng đaÞ noìi võìi La Lâm môòt lâÌn. La Lâm vôìn coì phương pháp tu luyện, nhưng lúc này chưa hoàn thiện hêò thôìng, câÌn phaÒi coì thõÌi gian.

Sau nửa giờ, Long Vũ đaÞ mang Đường Hương Hương tới một ngọn núi phía Bắc, xa hơn một cây số so với chỗ lúc naÞy. Nơi này hắc vụ phong tỏa tương đối mờ nhạt, chỉ cần đi lên phía trước một chút, tuyệt đối an toàn.

Buông Đường Hương Hương, Long Vũ dặn doÌ:

- Tiểu sư muội, đi thẳng về phía trước. Với tốc độ của em, chắc chắn là an toàn...

- Long Vũ sư huynh, anh muốn làm cái giÌ?

Đường Hương Hương dường như nhận ra ý định của Long Vũ.

Long Vũ hít sâu một hơi nói:

- Anh phaÒi quay laòi. Ngoaòi trýÌ yêu hôÌ coÌn coì môòt sôì lượng lớn huyết bức thoát ra. Anh phải quay trở lại tiêu diệt huyết bức. Nếu không thế giới này sẽ có một tai nạn khủng khiếp.

- Em đi với anh.

- Không được.

Long VuÞ trýÌng mãìt noìi:

- Tiểu sư muội, đi nhanh lên. Nếu như em quay lại, chính là làm cho cố gắng của anh đổ xuống sông, xuống biển. Nhớ kỹ, nếu em gặp chị Tuyết Cơ, haÞy noìi võìi chiò âìy, không câÌn lo lãìng cho anh, anh seÞ trõÒ laòi.

Đường Hương Hương tuy rằng tu vi cao hơn so với hắn. Nhưng Đường Hương Hương không có kinh nghiệm trực chiến. Hơn nữa tuổi nàng coÌn nhoÒ, tâm tiình không cýìng rãìn, căn bản không thích hợp đánh nhau. Cho nên Long Vũ kiên quyết phải bắt nàng quay về.

 Chương 22: Ngăn cơn sóng dữ

- Đi mau. Không được do dự.

Long VuÞ quát lên một tiếng, đẩy Đường Hương Hương một cái. Lập tức hắn di chuyển nhanh vào trong hắc vụ.

Đường Hương Hương đột nhiên có cảm giác xấu. Nàng thấy Long Vũ biến mất trước mặt, nước mắt tràn mi.

Rất may là lúc Long Vũ quay lại, yêu hồ đaÞ biêìn mâìt. Trong thông đạo truyền ra những tiếng cánh dơi, tiếng ngựa hí. Thanh âm này Long Vũ có chút quen thuộc. Lúc ở Huyền Cảnh, Long Vũ cũng mấy lần đaÞ gãòp huyêìt býìc.

Nắm chặt thiên sư pháp kiếm trong tay, trong loÌng biÌnh ôÒn trõÒ laòi. Khi hãìn tiêìp câòn thông đạo HuyêÌn CaÒnh, môòt côÞ khiì týìc tanh hôi laÌm cho hãìn suyìt nôn mýÒa.

- chiìp chiìp.

Đột nhiên một con huyết bức kêu lên một tiếng, giống như là nó phát hiện ra sự tồn tại của Long Vũ, vội vàng báo hiệu cho đồng bọn.

Ngay lập tức, hơn mười con huyết bức đồng thời đưa mắt về phía Long Vũ, trong miệng phu ra từng luồng khí tức tanh hôi. Chúng giương cánh đánh về phía Long Vũ.

Đối mặt với nhiều huyết bức như vậy, Long Vũ lại rất tỉnh táo. Khóe miệng hơi cười, thiên sư pháp kiếm trong tay đột nhiên rung lên, Phá Ma Thần Long lập tức được phóng ra ngoài.

Kích thước của Phá Ma Thần Long rộng chừng cánh tay, giương nanh múa vuốt, công kích đám huyết bức. Chỉ trong khoảnh khắc, bảy tám con đaÞ biò cãìn nuôìt.

Đám huyêìt býìc công kích bị thất bại, nhưng những con kế tiếp đột nhiên có tổ chức, tổ hợp lại với nhau. Chúng dường như tạo thành một con huyết bức lớn hơn tranh đấu cùng Thần Long.

Long Vũ hơi kinh haÞi. Trong kyì ýìc cuÒa hãìn, huyêìt býìc dường như không có thông minh như vâòy. TiÌnh huôìng trước mắt này chỉ có một nguyên nhân, chính là có người thuần dưỡng đám huyết bức này.

Trong thông đạo, đàn huyết bức cùng Phá Ma Thần Long đang giằng co, có xu thế cân bằng. Nhưng Long Vũ nhiÌn tiÌnh huôìng không được lạc quan cho lắm. Thời gian tôÌn taòi cuÒa Phaì Ma ThâÌn Long không quaì daÌi.

Do dự một chút, hắn kích phát hỏa hệ dị năng trong cơ thể. Thông qua thiên sư pháp kiếm chém tới.

HoÒa diêÞm luôn luôn laÌ khãìc tinh cuÒa taÌ aìc.

Sau khi bị hỏa diễm công kích, đàn huyết bức nhất thời hỗn loạn. Phá Ma Thần Long nhân cơ hội đem đàn huyết bức tách ra, bắt đầu cắn nuốt những con riêng lẻ.

Long Vũ cũng không có nhàn rỗi, đem hỏa diễm rót vào thiên sư pháp kiếm. Vũ động thiên sư pháp kiếm, thân hiÌnh bay vuìt lên thaÌnh môòt đạo tàn ảnh. Mỗi lần hỏa diễm xẹt qua, đều có hai, ba con huyết bức bị đốt trọi.

Huyết bức không ngừng bị đánh chết. Nhưng số lượng bọn chúng không có giảm bớt. Huyết bức là một động vật sống theo đàn. Lâu thiÌ khoaÒng hơn một ngàn, mới thiÌ khoaÒng mâìy trăm.

Trong loÌng Long VuÞ có chút lo lắng. Nếu cứ dây dưa thế này, đến khi nào mới kết thúc? Hiện tại hắn căn bản không biết rằng, rốt cuộc có bao nhiêu huyết bức xuất hiện.

- ÂÌm âÌm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, Phá Ma Thần Long đaÞ biò tiêu tan hoìa thaÌnh tro buòi.

Long Vũ đành phải cắn răng, ra lệnh cho La Lâm khuếch đại đạo lực, phóng xuất hỏa diễm theo Phá Ma Thần Long. Phá Ma Thần Long lúc này to bằng thùng nước, hơn nữa quanh thân coÌn coì hoÒa diêÞm bao vây.

Một cỗ tinh khiết chí cương tràn ra, dũng maÞnh lay động bốn phía. Đàn huyết bức đột nhiên gào thét dữ dội, dường như có chút kiêng kỵ với Phá Ma Thần Long.

- BõÒi viÌ đây chính là khắc tinh của chúng.

Trong loÌng Long VuÞ nhâìt thõÌi mýÌng rõÞ, đem lực lượng coÌn soìt laòi trong cơ thể rót vào thiên sư pháp kiếm tiếp tục chém giết, uy lực rất kinh người.

Đương nhiên, thõÌi gian duy triÌ cuÒa hãìn laÌ không lâu.

Phá Ma Thần Long toàn thân được bao bọc bởi hỏa diễm, lượn voÌng trên không trung, phun ra nhýÞng ngoòn lýÒa noìng raìt. Sôì lượng huyết bức bị thiêu đốt rất nhiều, chuìng chen chuìc nhau lui vêÌ phiìa sau.

Nhưng Phá Ma Thần Long dường như cũng không muốn buông tha cho chúng. Gầm rú một tiếng, Phá Ma Thần Long trên không trung vũ động, từng ngọn lửa từ trong miệng nó phun ra. Những con không có chỗ trốn tránh, lập tức bị đốt thành tro tàn.

Đến lúc con huyết bức cuối cùng bị tiêu diệt, sắc mặt Long Vũ đaÞ taìi nhõòt. Hãìn biò tiêu hao râìt nhiêÌu đạo lực và dị năng, đứng thở hồng hộc. Lúc này, hắn quỳ một chân trên đất, mồm thở phiÌ phiÌ, tay phaÒi nãìm chãòt thiên sư pháp kiếm chống trên mặt đất. Thanh kiếm ban đầu sáng chói, nhưng mây giờ nó trở nên xám xịt.

Long Vũ mệt mỏi ngồi trên đất. Xung quanh hắn, nơi nơi đều là xác của huyết bức. Có con thiÌ biò naìt beìt, coì con thiÌ chaìy đen thui. ( Các con hàng thèm món thịt nướng cũng không được nhỏ raÞi đâu nhé:48: )

Ngãìm nhiÌn caìc thi thêÒ cuÒa huyêìt býìc, hãìn bôÞng nhiên cười to. Nói thế nào đi nữa, hắn đaÞ laÌm được, rốt cục cũng tiêu diệt ý đồ tiến vaÌo thêì giõìi thâòt cuÒa huyêìt býìc.

- Chủ nhân, tôi đaÞ tiÌm được cách đóng thông đạo Huyền Cảnh laòi rôÌi.

Đúng lúc này, trải qua nhiều lần tính toán, La Lâm cũng đaÞ tiÌm ra phương pháp phá nát thông đạo.

- LaÌm thêì naÌo?

Long VuÞ hoÒi.

- Lấy không gian pháp trận từ Phượng Hoàng lệnh để chồng nên thông đạo, sử dụng bạo tạc không gian, phá vỡ thông đạo.

Tuy là phương pháp bạo lực, nhưng lúc này La Lâm có đủ năng lực để làm việc này.

- Được rồi, nhanh hành động đi. Tôi cũng không muốn phaìt sinh thêm caìi giÌ ngoaÌi yì muôìn.

Long VuÞ caÒm thâìy thýòc hôìi hâòn. Nêìu taòi HuyêÌn CaÒnh xin MaÞ Chiình Phong mâìy quaÒ bom linh lýòc không gian, thiÌ luìc naÌy cuÞng không phaÒi phiì công phiì sýìc. Long VuÞ nhõì lâÌn trước MaÞ HiêÒu Mai sýÒ duòng loaòi bom naÌy huÒy đi thông đạo HuyêÌn CaÒnh taòi hôÌ Linh Traòch.

Trên thực tế có một số việc Long Vũ không biết. Thông đạo Huyền Cảnh lần này được mở ra, chính là sử dụng máu của cửu đỉnh vu sư. Bom linh lực không gian biÌnh thường không thể phá hủy được.

- ChuÒ nhân, câòu phaÒi chuâÒn biò tốt tư tưởng, tôi cần sử dụng đạo lực của cậu.

Tuy rằng gần đây La Lâm hấp thu không ít đạo lực, nhưng lúc này nàng tính toán đạo lực khá nhiều. ViÌ vâòy muôìn mõÒ ra không gian phaìp trâòn cuÒa Phượng Hoàng lệnh, tất nhiên phải sử dụng đạo lực của Long Vũ.

- Bắt đầu đi.

Lùi về phía sau mấy bước, Long Vũ hít sâu một hơi, ra lệnh cho La Lâm trong đầu. Ngay lập tức, từ trong cơ thể Long Vũ xuất hiện một cỗ đau đớn tê tâm liệt phế. Đạo lực lúc này giống như bị cạn kiệt tột cùng.

- ÂÌm âÌm...

Râìt nhanh, môòt tiêìng nổ lớn truyền ra, lúc không gian pháp trận Phượng Hoàng lệnh cùng thông đạo Huyền Cảnh chồng lên nhau, không gian bốn phía không thể thừa nhận hai tầng áp lực, xảy ra nổ mạnh. ( Giống như là chập điện:88: )

Đến lúc này, thông đạo Huyền Cảnh mạnh mẽ bị phá hủy. Nhưng mà hắc vụ xung quanh âm sơn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, việc này cần có chút thời gian.

Khóe miệng Long Vũ xuất hiện một nụ cười. Hắn dùng thiên sư pháp kiếm chống đỡ thân miÌnh, yì muôìn rõÌi đi. Nhưng mới bước đi một hai bước, hắn có cảm giác choáng váng đầu óc.

Ngay sau đó, trước mặt tối sầm. Hắn mất đi yì thýìc.

Khoảng năm phút đồng hồ sau, một đạo thân ảnh màu trắng từ trong khe núi chạy ra, roÞ raÌng chiình laÌ hiÌnh daìng thu nhoÒ cuÒa yêu hôÌ. Nhưng mà giờ phút này nó không có răng nanh cũng không có đôi mắt đỏ như máu.

 Chương 23: Cô nam quả nữ

Viêòc giÌ phaÒi tõìi cuôìi cuÌng cuÞng đaÞ tõìi:113:

Thời điểm nó tới gần Long Vũ thiÌ thân hiÌnh châòm raÞi to lên, haì caìi miêòng như bồn máu cùng ranh nanh sắc nhọn định táp vào yết hầu đối phương. Thiên sư pháp kiếm rung lên một hồi, đáng tiếc lực đạo trong cơ thể đaÞ caòn, không thêÒ đối chiến.

MaÌ Long VuÞ luìc naÌy bâìt tiÒnh nhân sýò, không yì thýìc được nguy hiểm đang tiến gần đến miÌnh.

Mắt thấy Long Vũ sắp bị chết, một tiếng thét nhẹ truyền đến, lập tức một đạo kiếm khí màu tím phá không bắn tới.

- Nghiệt súc,ngươi không được làm thương tổn Long Vũ sư huynh của ta...

Người tới roÞ raÌng chiình laÌ Đường Hương Hương. ThiÌ ra Long VuÞ đi rồi, Đường Hương Hương liền quay lại tiÌm kiêìm. Tuy rãÌng trong loÌng sõò haÞi, nhưng nghĩ tới tấm loÌng cuÒa Long VuÞ sư huynh đối với miÌnh, naÌng liêÌn coì thêm duÞng khiì.

Mãìt thâìy ma hôÌ muôìn đả thương Long Vũ sư huynh, Đường Hương Hương trong loÌng khâÒn trương, Bích Thủy pháp kiếm trong tay điên cuồng múa máy, công phu lúc này bạo tăng, hơn mười đạo kiếm quang vội vàng bắn nhanh xuất ra.

Ma hồ ý thức được nguy hiểm tiến đến, buông tha cho Long Vũ sau đó vội né tránh.

Nó nhe răng nhiÌn Đường Hương Hương, đôi mắt đỏ ngàu thoáng hiện sát khí. Đường Hương Hương lần đầu tiên thực chiến đối địch dù giÌ thiÌ caÒm giaìc sõò haÞi vâÞn tôÌn taòi trong loÌng, sýò khâÒn trương và sợ haÞi laÌ chuyêòn biÌnh thường. Chẳng qua, nhớ tới Long Vũ sư huynh đối với nàng rất tốt, nàng cắn răng, trừng mắt quát lạnh:

- Ngươi nghiệt súc này, có ta ở đây, ngươi mơ tưởng thương tổn Long Vũ sư huynh của ta...

Nói xong, nàng phát động Bích Thủy pháp kiếm xuất ra vài đạo kiếm sắc bén lao tõìi công kiìch.

Ma hồ rống một tiếng, há mồm tựu thổi ra một ngụm khói độc màu đỏ... Màu đỏ khói độc rất nhanh ở trong không khí lan tỏa ra khắp nơi.

Sau đó, nó trừng lớn đôi mắt, đang muốn công kích lại Đường Hương Hương, cũng không nghĩ nơi xa xa phía rừng truyền tới tiếng địch dồn dập. Ma hồ giống như bị gọi về, nó xoay người rời đi.

Đường Hương Hương thấy thế, lúc này mới thở ra một hơi, giờ phút này, toàn thân nàng đaÞ ướt đẫm mồ hôi. Nhất là trán, lúc đấu nhau với ma hồ, mồ hôi rơi tí tách trên trán như mưa.

- Long Vũ sư huynh, anh không sao chứ...

Đường Hương Hương duỗi tay lau mồ trên traìn thanh tuì cuÒa miÌnh, lâòp týìc chaòy tõìi.

…………………...

…………………….

Lúc Long Vũ tỉnh lại. Hắn đaÞ nãÌm õÒ môòt sơn động phủ kín lá cây.. Hắn đầu tiên nhiÌn thâìy chiình laÌ môòt thân aÒnh myÞ lêò. roÞ raÌng đang hướng hắn mà đi tới.

Đường Hương Hương mở đôi mắt đẹp gắt gao nhiÌn chãÌm chãÌm Long VuÞ. VeÒ mãòt vô cuÌng thân thiêìt.

NhiÌn thâìy Long VuÞ tiÒnh laòi. Đường Hương Hương lộ ra một tia thần sắc hưng phấn. Vui mừng nói:

- Long Vũ sư huynh. Anh đaÞ tiÒnh... Thâòt sýò laÌ thâòt tôìt quaì...

- Hiện tại là lúc nào? Anh đaÞ bất tỉnh bao lâu? Em không phải đaÞ đi rồi sao? Đúng rồi. Đây là địa phương nào...

Trong loÌng Long VuÞ coì râìt nhiêÌu vâìn đề.

- Anh đaÞ nguÒ vaÌo luìc tôìi, hiêòn taòi laÌ bôìn giõÌ saìng. Anh xem, đồng hồ trên tay anh có biểu hiện thời gian mà.

Đường Hương Hương chiÒ vaÌo baÒn thêÒ cuÒa La Lâm noìi.

Long vũ ngây người ngẩn ngơ, trầm mặc sau nửa ngày, nhiÌn Đường Hương Hương trước mắt, khóe miệng hiện lên một tia vui mừng:

- Là em đaÞ cýìu anh sao?

Tuy rằng đaÞ biêìt được đáp án thông qua La Lâm, nhưng hắn cố hỏi một câu.

Đường Hương Hương gật gật đầu:

- Long vũ sư huynh, thực xin lỗi, em không nghe lời anh.

- Anh nên cám ơn em.

Long vuÞ caÒm kiìch noìi:

- Nêìu không phaÒi em tõìi kiòp luìc, anh sõò laÌ đaÞ biò yêu hôÌ ăn thịt.

- A.

Đường Hương Hương hơi kinh haÞi:

- Long Vũ sư huynh, Tại sao anh biết? Lúc đó không phải là anh đang hôn mê à?

- Đây là một bí mật, sau này anh sẽ nói cho em biết.

Long vũ tựa hồ cũng ý thức được miÌnh noìi sai, vôòi vaÌng noìi lõÌi dôìi traì.

- Vâng.

Đường Hương Hương thấy thân thể của Long Vũ bị thương, cũng không có đi truy vấn, nàng hỏi:

- Thân thể của anh thế nào, có đỡ chút nào ko? Vốn em định mang anh rời đi, nhưng hắc vụ trong âm sơn không có tán đi, em lo lắng không mang theo anh đi được, cho nên trước hết mang anh vào một sơn động nghỉ ngơi.

Long VuÞ nhiÌn aình mãìt thân thiêìt cuÒa TiêÒu sư muội, trong loÌng môòt trâòn caÒm kiìch. Trong caìc đệ tử Huyền Môn, ngoại trừ Tuyết Cơ, chưa từng có bất luận kẻ nào quan tâm đến hắn như thế.

- Tiểu sư muội, cám ơn em.

Long vuÞ noìi.

- Sư huynh, anh đừng vội vàng khen em. Anh cũng không biết, em cũng sợ hết hồn. Nếu không phải nghĩ đến anh, em thật sự không dám quay lại.

Đường Hương Hương không có giấu diếm sự sợ haÞi cuÒa miÌnh, sõò haÞi cuÌng võìi yì tưởng toàn bộ nói cho long Vũ.

Long Vũ suy nghĩ một chút, tiểu sư muôòi duÌ sao tuôÒi coÌn nhoÒ, không coì môòt chuìt tâm kêì.

Đường Hương Hương nhanh cầm chặt cánh tay Long Vũ, khóe miệng mỉm cười:

- Long Vũ sư huynh, thân thể của anh khôi phục một chút, chúng ta liền rời khỏi nơi này. Em đưa anh đi bệnh viện.

Long vũ cười cười:

- Ừ, theo như lời em.

- Hương Hương... lại gần anh một chút.

ChãÒng biêìt viÌ caìi giÌ, nhiÌn thâìy môòt đại mỹ nhân trước mắt, trong loÌng Long VuÞ nhôòn nhaòo, yì muôìn thân câòn võìi naÌng môòt phen.

- Chủ nhân, của ngươi hormone dục tính của cậu đang tăng lên.

La Lâm nhãìc nhõÒ môòt tiêìng.

Tâm thần Long Vũ khẽ rung động, ý thức việc laÌm cuÒa miÌnh. Nhưng rất nhanh, ý thức hắn lại hỗn độn, tim đập nhanh hơn, trong suy nghĩ muốn kéo Đường Hương Hương vào trong loÌng miÌnh.

Đường Hương Hương khẽ cười, mặt đỏ lên:

- Long Vũ sư huynh, anh làm sao vậy?

- Cô nam quaÒ nýÞ õÒ chung môòt chôÞ, chãÒng leÞ chuìng ta không nên taòi thân câòn môòt chuìt sao?

Long VuÞ coì chuìt laÌ laò nhiÌn Đường Hương Hương, hỏi ngược lại.

Đường Hương Hương vội traình aình mãìt dâm duòc cuÒa Long VuÞ, theòn thuÌng noìi:

- Caìi giÌ... Long VuÞ sư huynh, anh nói bậy bạ giÌ thêì?

Long Vũ đột nhiên vươn cánh tay phải, lớn mật đem Đường Hương Hương ôm vào loÌng. Đường Hương Hương vừa thẹn vừa vội, muốn đẩy đối phương ra. nhưng hai tay Long Vũ ôm thật chặt thân thể của nàng, căn bản là không có cách nào thoát ra.

Hơn nữa bị Long Vũ ôm vào, trong loÌng naÌng cuÞng giâìy lên môòt caÒm giaìc không thêÒ cưỡng lại. Thân thể cũng có chút như nhũn ra. Không có một chút đạo lực, không cách nào đẩy nam nhân naÌy ra.

- Long vũ sư huynh... Anh điên rồi? Anh muốn làm cái giÌ? Anh mau thaÒ em ra.

Đường Hương Hương xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, mặt ngọc cũng đaÞ trõÒ nên đỏ bừng. Hơi thở dồn dập không ngừng, nhất là lúc hai bàn tay Long Vũ xoa nhẹ trên bõÌ mông naÌng, môòt côÞ tê daòi laÌm cho toaÌn thân naÌng nhuÞn ra.

- Tiểu sư muội... Em thật đẹp.

Trong đôi mắt Long Vũ lúc này toàn là dâm tính, hoàn toàn không giống lúc biÌnh thường. Đôi bàn tay hắn vuốt ve những bộ vị mẫn cảm của nàng.

- Ư.. ư.. Dừng laòi...

Đường Hương Hương vặn vẹo thân miÌnh, vâÞn đang giaÞy duòa. Nhưng đôi môi anh đào của nàng đaÞ phaìt ra nhýÞng tiêìng rên riÒ nho nhoÒ không roÞ raÌng.

Trong loÌng naÌng biêìt laÌ không tôìt rôÌi nhưng không biết viÌ sao laòi coì môòt khaìt voòng. Giôìng như thân thể đang chờ cảm giác giống như vậy.

Long vũ bị dục hỏa thiêu đốt, trong loÌng hãìn trước đây không có yì niêòm như bây giờ. Nhưng tâm hắn bây giờ đaÞ biò côÞ khiì của yêu hồ kia xúi dục. Cỗ khí kia làm cho hắn không ngừng xâm phạm Đường Hương Hương. Tay hắn đi dần xuống, vuốt ve nhũ hoa của Đường Hương Hương và biến hóa nó thành các hiÌnh daòng khaìc nhau. Biò xoa nãìn Đường Hương Hương không ngừng thở dốc, thân thể nàng lúc này đaÞ mêÌm nhuÞn.

 Chương 24: Âm dương giao hợp

Viêòc giÌ phaÒi tõìi cuôìi cuÌng cuÞng đaÞ tõìi:88:

Sau đó tay hắn bắt đầu đi dần xuống, vuốt ve địa phương giữa hai chân nàng.

Lúc này, thân thể Đường Hương Hương run rẩy kịch liệt, hai chân kẹp chặt lấy tay hãìn, không cho hãìn tiêìn tõìi.

Nhưng trong nội tâm nàng lại có một tia khát vọng ngày càng maÞnh liêòt.

- Tiểu sư muội… trăng thanh gió mát, cô nam quả nữ, chúng miÌnh phaÒi chiêìn thôi, không được phụ yì ông trõÌi.

Khóe miệng Long Vũ lóe lên một tia cười tà dị. Miệng hắn tiền tới lấp đầy đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng, đầu lưỡi bắt đầu mút mát tiÌm kiêìm chiêìc lưỡi trong miệng thơm tho của mỹ nhân. Đường Hương Hương có chút khó chịu, có chút thẹn thùng, nhưng sau lại trở nên chủ động, đầu lưỡi Long Vũ đaÞ đaÞ kiìch thiìch duòc voòng trong nôòi tâm cuÒa naÌng. NaÌng đaÞ không coÌn theòn nýÞa, đẩy chiếc lưỡi thơm tho đáp trả lại nam nhân này.

Dục hỏa trong cơ thể Long Vũ không ngừng được thiêu đốt. Hắn thô bạo xé rách quần áo của Đường Hương Hương, bộ ngực căng troÌn, trãìng không tiÌ vêìt cuÒa Đường Hương Hương lộ ra trong không khí, tay hắn liền tiến tới bóp bóp xoa nắn, gẩy hai hột đậu.

- Ân...

Long Vũ trước cũng đaÞ týÌng sõÌ ngýòc nýÞ nhân khaìc, nhưng lúc đó cũng coÌn quâÌn aìo. MaÌ giõÌ phuìt naÌy, cuÞng đang ăn đào nhưng mà không có quần áo, đương nhiên rất kích thích. Một cỗ điện lưu kích thích khiến nàng run rẩy cả người. ( Cường: Thông báo cho anh em là con Diệt vừa dịch chương này vừa weitei:61: )

- Xin anh dýÌng laòi maÌ...

Tính cách nữ nhân vốn rụt rè vẫn đang van xin tha thứ, nhưng rất nhanh lời nàng đaÞ biêìn thaÌnh nhýÞng tiêìng rên riÒ thõÌ dôìc. Caìi loaòi caÒm giaìc naÌy thiÌ vaÞi luìa, sướng không chịu được, làm nội tâm nàng nhộn nhạo, nước chảy như suối. Dần dần, thân thể hắn ngày càng khô noìng, chuìt ruòt reÌ giõÌ không coÌn laòi tiì naÌo. Trong cơ thể giờ chỉ coÌn laòi hai chýÞ duòc voòng. NaÌng vươn hai cánh tay choàng lấy cổ nam nhân, đem hai trái đào lúc này đaÞ căng mộng, se cứng miÌnh diì saìt vaÌo miêòng cuÒa Long VuÞ, naÌng hâòn laÌ taòi sao Long VuÞ đêìn luìc naÌy rôÌi maÌ vâÞn chiÒ coì châìm muìt ( Diêt: ta chém tí=)). Cường: Ca cũng chém:61: )

- Long Vũ sư huynh. Yêu em đi. Cho em sung sướng đi...

Đường Hương Hương nói những lời khiêu dâm vô cùng yì nghiÞa. ( Cường: Bà con làm chứng nhé, về sau Đường Hương Hương có kiện thiÌ ae vaÌo uÒng hôò ku Long VuÞ nhaÌ ta:48: )

Long Vũ nghe vậy dục hỏa càng tăng cao, hắn liền đem y phục của nữ nhân này cởi hết. Thân thêÒ noÞn naÌ cuÒa Đường Hương Hương hiện lên trước mặt hắn nhiÌn thâòt khiêu khiìch. Long VuÞ đưa miệng ngậm lấy hột đậu đaÞ săn cứng của nàng, một tay vuốt ve voÌng eo thon miòn, tay coÌn laòi đang vân vê đám cỏ ẩm ướt mới nhú giữa hai đùi nàng.

Hai má Đường Hương Hương đỏ ửng, da thịt giống như dương chi bạch ngọc, mắt khép hờ phát ra chút quang mang. Hơi thở càng lúc càng maÞnh liêòt.

Long VuÞ không thêÒ câÌm loÌng nýÞa ( Diêòt: Thêì naÌy ta cuÞng eìo chiòu được? ). Hắn phóng hỏa diễm thiêu trụi quần áo mềnh( Diệt: đẹt thế chơi xong lấy giÌ mãòc. Cường: Lá cây để làm giÌ con Diêòt:48:). Hãìn kêÌ saìt thân thêÒ võìi chôÞ âÒm ướt của nữ nhân. Hạ thân xuống tiÌm kiêìm vaÌo động đào ẩm ướt của nữ nhân xinh đẹp.

Hỏa nhiệt làm dương cụ của hắn cương cứng. Lập tức tiến vào cơ thể của Đường Hương Hương.( Cường: Ta đọc thấy nhục bổng của thằng nv9 nào cũng vừa dài, vừa to, lại khủng bố. Sao chú Tuyết không thấy tả của thằng này thế nào nhỉ:60:. Chắc của ku này vừa ngắn vừa bé:61: ) Đường Hương Hương đau quá trời luôn, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ nhưng may mà có chút nước dâm thủy chảy ra từ trước nên cũng đỡ đau đớn. Long Vũ không viÌ tiêìng kêu cuÒa Đường Hương Hương mà thương tiếc. Hắn cứ liên tục kéo ra rút vào phầm phập càng lúc càng nhanh.

Đây vốn là một việc làm cho con người sung sướng. Nhưng mà giờ phút này Đường Hương Hương đau đến chết đi sống lại. Lần đầu tiên của nàng mà gặp đúng cái thằng nó chơi thô bạo, nhục huyệt của nàng đau đớn không thôi.

Nhưng lúc này nàng cực kỳ sung sướng, yì loaòn tiÌnh mê nên cuÞng không cýò tuyêòt Long VuÞ. Cýì để hắn phầm phập. (:61:)

Cũng may mắn là thống khổ cũng không kéo dài lắm. Hai thân thể kết hợp với nhau, dâm thủy tuôn ầm ầm. Hai người kết hợp ăn ý. Đường Hương Hương lúc này cảm thấy ngất ngây.

Long Vũ là cơ thể thuần dương. Mà Đường Hương Hương là cơ thể thuần âm tinh khiết. Hai người âm dương kết hợp điều hoÌa. Đúng là sinh long hoạt hổ

Tiếng rên rỉ của Đường Hương Hương thật kích thích, hỏa hệ dị năng trong cơ thể Long Vũ thức tỉnh, dần dần phóng ra vô hạn sinh cơ, thay đổi thể chất đặc thù của Long VuÞ.

Thực ra từ xưa đến nay, Long Vũ và Tuyết Cơ cùng với mọi người Huyền Môn đều có một nhận thức sai lầm. Nói chính xác thể chất của Long Vũ, cũng không phải phế vật. Ngược lại, hắn là người biến dị, hắn có được hỏa hệ dị năng. Có được hỏa hệ dị năng vốn là chuyện tốt, nhưng vấn đề là, trong máu của hắn không chỉ có doÌng maìu diò năng giả của phụ thân, mà coÌn coì doÌng maìu cuÒa mâÞu thân vôìn laÌ người tu đạo. Mà hiện tại hai doÌng maìu naÌy laòi tương khắc, hai người triệt tiêu lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, nên mới tạo nên thân thể phế vật của Long Vũ như hiện nay.

Khi tu luyện Ngũ Cầm Hí, thân thể Long Vũ được cải thiện rất nhiều. Tiềm lực dị năng bên trong cơ thể vô hiÌnh đaÞ được kích phát ra bên ngoài.

Hôm nay, thể chất thuần dương của hắn gặp được thể chât thuần âm, thuần dương chi hỏa trong cơ thể hoàn toàn bị thuần âm khí hấp dẫn, dị năng được tiến thêm một bước lớn.

Long VuÞ roÞ raÌng caÒm ýìng được, thuần dương chi hỏa trong cơ thể đang không ngừng sinh sôi nảy nở, từ chảy nhỏ giọt thiÌ giõÌ noì baòo phaìt. thuần dương chi hỏa theo đan điền mà sinh, sau đó chảy - khắp toàn thân.

Đây đúng là một chuyện tốt.

Nhưng Long Vũ chưa học được cách kiềm chế thuần dương chi hỏa trong cơ thể. Dần dần, trong cơ thể hắn nơi nơi cũng tràn ngập thuần dương chi hỏa, kinh mạch thậm chí như kiểu muốn đốt cháy.

Bản năng hắn cảm thấy rất tốt, phải nghĩ cách đem bản thân thuần dương chi hỏa biÌnh ôÒn. không thiÌ hãìn toi mâìt.

Phía trước Đường Hương Hương đang ngất ngây sung sương, có thuần âm chi khí là một doÌng suôìt maìt dâòp tãìt lýÒa duòc cuÒa hãìn.

Hắn càng ngày càng thúc thô bạo, tiếng bạch bạch vang cả sơn động. May Đường Hương Hương là người tu đạo, nếu không phải người tu đạo thiÌ naÌng đaÞ biò Long VuÞ chơi chết bà rồi. ( Biên: Để nguyên văn con Diệt, ca đọc buồn cười quá nên không dám sửa:61: )

Đương nhiên, giờ phút này Đường Hương Hương cũng thu hoạch không nhỏ.

Long VuÞ laÌ thuần dương chi hỏa nên nàng cũng được cải thiện thể chất. Âm dương điều hoÌa, long hôÒ gãòp gõÞ, đây là giúp đỡ lẫn nhau, song phương cùng có lợi.

Không quản là nam nhân hay nữ nhân, đều có hiệu quả.

DâÌn dâÌn Long VuÞ caÒm giaìc tâm thâÌn cuÒa miÌnh được mở rộng. Thậm chí lúc này nó vượt qua cả sơn động.

Đường Hương Hương thống khoái mà rên rỉ, nước dâm chảy ào ạt như thác lũ.

Nàng cảm giác được nam nhân đang làm giÌ đó cơ thể miÌnh vaÌ cơ thể miÌnh như không ngừng bành trướng.

CuÞng không biêìt qua bao lâu, luìc Long Vũ làm cho Đường Hương Hương lần thứ ba lên đỉnh. Cả hai tuy coÌn đang ngất ngây nhưng yì thýìc cuÒa hai người dần dần hồi phục.

Mà thuần dương chi hỏa của Long Vũ cũng đaÞ biÌnh ôÒn trõÒ laòi.

Hai tay Đường Hương Hương giống như bạch tuộc quanh co gắt gao ôm lấy thân thể của Long Vũ. Toàn thân mềm yếu vô lực, lồng ngực phập phồng không ngừng, hơi thở dồn dập.

Long Vũ nằm đè nên cơ thể của nàng. Qu ba lần phát tiết, thằng nhỏ của hắn cũng trở nên mềm nhũn.

Đường Hương Hương nhắm mắt lại, biÌnh tiÞnh trõÒ laòi sau trâòn baÞo taìp. Thân miÌnh nãÌm nên trên ngýòc Long VuÞ( chuìng noì výÌa đảo lại rồi:61:), trong đầu coÌn hôÌi tưởng lại trận chiến vừa naÞy. NaÌng chưa từng có nghĩ đến nam nhân cùng nữ nhân lại có thể có được cảnh giới tuyệt vời đến như vậy.

Dần dần, hai người chiÌm vaÌo giâìc nguÒ cho đến lúc trời sáng.

Bàn tay Long Vũ vuốt ve bờ mông nữ nhân. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng trận chiến vừa xảy ra, toàn bộ đều roÞ raÌng trong đầu hắn.

Hãìn quaÒ thýòc không thêÒ tin nôÒi, miÌnh laòi coì thêÒ laÌm ra môòt chuyêòn lõìn như vậy.

Đúng lúc này, một tiếng di động quen thuộc vang lên, làm Long Vũ giật miÌnh. TýÌ tiêìng chuông phaìn đoán, chính là điện thoại của chị Tuyết Cơ.

Cùng lúc đó, Đường Hương Hương đang hưởng thụ ôn nhu cũng bừng tiÒnh. Thân miÌnh đột nhiên run lên. Sau đó nàng hét lớn, đấy Long Vũ ra ngoài.

Lúc này, trong con ngươi tong sáng của nàng, có phẫn nộ xen lẫn xấu hổ.

- Bôìp.

Môòt tiêìng kêu gioÌn giaÞ. Đường Hương Hương đột nhiên cho Long Vũ một cái tát, tức giận mắng hãìn:

- Anh thật vô sỉ, thật lưu manh.

Nói xong, nàng liền nhặt quần áo dưới đất lên, đem bó quanh thân thể. Trong mắt nàng thậm chí coÌn hiêòn lên môòt tia saìt yì.

Long vũ bị đánh, hoàn toàn đaÞ thoaìt ra khoÒi môòng.

Chiình hãìn cuÞng không biêìt taòi sao laòi như thế? Hắn không biết tại sao mọi chuyện lại ra vậy?

NhiÌn đống lá cây thấy có vết huyết màu hồng hắn biết miÌnh đaÞ chiêìm lâìy trinh tiêìt cuÒa Đường Hương Hương.

Ánh mãìt cuÒa Long VuÞ nhiÌn Đường Hương Hương một cách ăn năn và nói lời xin lỗi

- Tiểu sư muội, anh xin lỗi, anh ko ngờ miÌnh laòi laÌm chuyêòn như vậy. Mong em tin tưởng anh, anh thật sự không cố ý đâu.

- Anh đaÞ huÒy đi trinh tiết của tôi, tôi hận anh.

Đường Hương Hương phẫn nộ nói, trong giọng nói coÌn lưu chút hận yì. HýÞng phâìn luìc trước bây giờ đaÞ tan biêìc hêìt.

Chỉ một phút đồng hồ trước, nàng dâm đaÞng như vậy mà giờ như một người khác vậy.

Đối vợi sự biến hóa kinh người này, chân tay Long Vũ luống cuống. Hắn thực sự đaÞ lâìy đi trinh tiết của Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương năm nay mới mười sáu tuổi, coÌn chưa đến tuổi vị thành niên.

Nhưng bây giờ, nàng đaÞ…..

Long VuÞ voÌ đầu bứt tóc. Hắn muốn biết miÌnh đaÞ laÌm caìi giÌ vâòy? Nhưng hắn rốt cuộc không nghĩ ra, nguyên nhân tại sao lại xảy ra như vậy?

Di động vang lên không ngừng, nhưng không ai bắt máy.

Đường Hương Hương xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nàng đem quần áo rách của miÌnh mãòc taòm. Tuy coì chuìt khoì coi, nhưng mà che được suối đào và bộ ngực cong vút của cơ thể. Nàng muốn đây chỉ là một tràng ác mộng.

Nhưng hạ thể nàng sưng đỏ đau đớn, cùng với chất dịch dinh dính ở trong động đào ẩm ướt đaÞ chýìng toÒ đây không phải là mộng. ( Cường: Vài tháng nữa cái bụng nó lại phềnh lên thiÌ buôÌn cười:61: )

Sự trong sạch của nữ nhân đaÞ biò nam nhân đáng giận này bôi nhọ.

NgaÌy hôm trước, nàng đối với nam nhân đáng giận này coÌn traÌn ngâòp loÌng nhiêòt tiÌnh. Nhưng hiện tại, trong loÌng naÌng chiÒ coì nhýÞng hâòn yì.

Nếu Long Vũ không phải là cháu của sư tôn, chỉ sợ lúc này nàng đaÞ haò saìt thuÒ.

Theo Tuyết Cơ sáu năm, nàng rất roÞ raÌng đại vị của Long Vũ trong loÌng Tuyêìt Cơ. Nàng là đệ tử của Tuyết Cơ, cũng cảm động và biết ơn Tuyết Cơ đaÞ chiêìu côì vaÌ daòy dôÞ naÌng trong voÌng saìu năm. Đối với Tuyết Cơ, nàng cũng có cảm giác như là mẹ của miÌnh. Cho nên không quaÒn trong loÌng naÌng coì bao nhiêu hâòn yì, bao nhiêu đau khổ, nàng cũng phải cắn răng chịu đựng.

Long Vũ âm thầm cười khổ, Đại Ngưu từng nói với hắn, con gái trở mặt rất nhanh. Hôm nay hắn đaÞ thýòc sýò thâìy được. Lúc trước trước mặt miÌnh coÌn liêÌu chêìt triền miên, rên rỉ, kêu gào, nước dâm chảy tràn nan. Nhưng lúc này lại đối với miÌnh thâòt laònh nhaòt. ( Nó chưa giết là may rồi coÌn kêu gaÌo giÌ:124:

Trong trí nhớ của Long Vũ, hắn không sử dụng quá nhiều sức mạnh trong vụ này. Hơn nữa, cả quá triÌnh Đường Hương Hương cũng rất là phối hợp. ( Mịa thế mà con Diệt nó bảo thằng Long Vũ nhấp nhô thôi rồi:113: )

Nêìu không, sýò tiÌnh cuÞng seÞ không thuâòn lõòi như vậy.

Noìi thâòt, Long VuÞ caÒm thâìy miÌnh thýòc sýò oan uôÒng. Iìt nhâìt, caìi taìt kia thýòc sýò oan uôÒng cho miÌnh.

Hắn dù sao cũng là một nam nhân. Chuyện như vậy thiÌ nýÞ nhân biò tôÒn thâìt nhiêÌu hơn hắn một chút.

- Tiểu sư muội, trước tiên em nên biÌnh tiÞnh laòi. Anh nghiÞ trong chuyêòn naÌy nhâìt định có hiểu lầm. Nhất định có chuyện giÌ đó mà chúng ta không biết.

Long VuÞ laÌ môòt nam nhân biÌnh thường. Cho nên hắn đối với chuyện này thường hay ước ao. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng hôm nay miÌnh laòi đi cường bạo một cô gái.

Chuyện này nhất định là tổn tại điểu quỷ quái giÌ đó.

- Đồ vô sỉ, mở miệng toàn lời nói dối, daìm laÌm không daìm nhâòn.

Đường Hương Hương rút ra Bích Thủy pháp kiếm, giương giọng nói:

- Long Vũ, tôi hiện tại cảnh cáo anh. Chuyện này anh không được nói với bất kỳ ai, kể cả Tuyết Cơ sư tôn cũng không được. Nếu không tôi sẽ giết anh.

Noìi xong câu đó, nàng cố nén đau đớn ở hạ thân, xoay người rời đi.

Long Vũ khẽ run người, muốn đuổi theo giữ nàng lại. Nhưng hắn lập tức phát hiện miÌnh đang loÞa thêÒ. NhiÌn kyÞ, quâÌn aìo đaÞ sõìm hoìa thaÌnh tro taÌn rôÌi.

Lúc này, hắn khóc không ra nước mắt.

Đường Hương Hương rời khỏi sơn động, hai hàng lệ rơi laÞ chaÞ trên khuôn mãòt.

NaÌng không thêÒ naÌo nghiÞ rãÌng, miÌnh laÌ nýÞ nhân trong saòch, thuâÌn khiêìt. Đột nhiên cũng làm ra chuyện như vậy. ( yì noì nghiÞ cuÌng phôìi hõòp võìi Long VuÞ:88: )

Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng trong triì nhõì cuÒa miÌnh cuÞng phoìng đáng, hơn nữa coÌn chuÒ động. Nàng coÌn nhõì luìc đó miÌnh râìt sung sướng.

Nàng đau khổ lấy tay kéo tóc của miÌnh, thiÌ thaÌo:

- ViÌ caìi giÌ, miÌnh laòi coì bôò daòng như vậy. Tại sao miÌnh laòi dâm đaÞng như thế.

- Long VuÞ, I hate u.

Kêu đau một tiếng, Đường Hương Hương nghiêng ngả chạy nhanh trong rừng. Đột nhiên nàng phát hiện đạo lực tinh thuần trong cơ thể rất nhiều, có dấu hiệu xung đột với cảnh giới màu tím.

Lúc này, hắc vụ bao phủ trong âm sơn đaÞ biêìn mâìt. Long VuÞ đang áy náy, La Lâm chủ động liên hệ:

- Chủ nhân, không liên quan đến cậu. Là khói độc màu đỏ vừa rồi của ma hồ phóng ra kích phát bản năng nguyên thủy của hai người. Nói cách khác, cậu không xâm phạm nàng mà là hai người đều tự trao cho nhau.

LõÌi výÌa noìi ra, trong loÌng Long VuÞ caÒm thâìy thoaÒi maìi. Luìc trước vấn đề không được giải quyết, giờ phút này đaÞ hiêÒu được toàn bộ. Trách không được Đường Hương Hương lúc đó lại phóng đaÞng như vậy. ThiÌ ra đều là do ma hồ gây ra.

Nghĩ tới đây, long vũ nghiến răng tức giận

- Ta nhất định sẽ giết ma hồ ngươi.

- Chủ nhân, cậu đừng tức giận, tôi coÌn phaÒi chuìc mýÌng câòu… HoÒa hêò diò năng của cậu đaÞ biò cơ thể thuần ấm của tiểu sư muội kích hoạt rồi.

La lầm đo lường kiểm tra cơ thể Long Vũ rồi nói:

- Chủ nhân, hỏa hệ dị năng của cậu đaÞ kiìch hoaòt râìt maònh.

Giờ phút này, hỏa hệ dị năng của Long Vũ đaÞ kiìch hoaòt đến siêu việt, đạt tới sơ cấp dị năng Thất Tinh cảnh giới.

LõÌi výÌa noìi ra, Long VuÞ giâòt miÌnh. Hãìn động tâm, mở tay một luồng hỏa diễm phóng lên cao. Thiếu chút nữa thiêu cháy sơn động. Long Vũ sợ quá liền thu hồi hỏa diễm.

Hãìn kinh ngaòc vaòn phâÌn, týòa hôÌ coì chuìt ngây daòi.

Thâòt lâu sau, hãìn mõìi ung dung thõÒ daÌi môòt tiêìng:

- Ta nợ Tiểu sư muội nhiều lắm...

- ChuÒ nhân, câòu không câÌn aìy naìy... Tiểu sư muội là thuần âm thể chất, mà cậu là thuần dương thể chất, cậu chiếm được nhiều ít chỗ tốt, nàng có thể tiÌm được nhiều chỗ tốt.

La Lâm giaÒi thiìch.

Nghe La Lâm nói như vậy, trong loÌng Long VuÞ mõìi nheò nhoìm môòt chuìt. Chân trõÌi mây đen quay cuồng, mưa gió đang đến. ĐaÞ traÒi qua ban ngaÌy nguy hiêÒm, ban đêm âm sơn tựa hồ có vẻ càng thêm sự yên lặng.

Trong đêm đen, vài thân ảnh nhân maÞ xuâìt hiêòn taòi âm sơn, xem trang phục của họ, có đệ tử Huyền Môn, cũng có voÞ caÒnh chiêìn siÞ, coÌn coì thaÌnh viên siêu năng Đặc Cần tổ.

Bọn họ đến đúng thời điểm, mà nguy hiểm của âm sơn đaÞ được giải trừ. Khi bọn họ phát hiện rất nhiều thi thể huyết bức, đaÞ hiêÒu ra phâÌn naÌo đó.

Cho tiểu đệ giải lao vài ngày nhé các bợn:113:

 Chương 25: Thủ phạm thần bí

Tuyết Cơ cùng MaÞ HiêÒu Mai kêìt luâòn, nguy cơ đaÞ biò Long VuÞ xoìa boÒ.

Nhưng vấn đề là Long Vũ cùng Đường Hương Hương bị mất tích.

Điều đáng mừng chính là, có thể liên lạc được với Long Vũ, nhưng mà không có ai nhấc máy. Tuyết Cơ tin chắc Long Vũ không xảy ra chuyện giÌ. NaÌng lâìy thân phâòn nghiò trượng Huyền Môn, hạ lệnh cho từng nhóm đệ tử Huyền Môn vào sâu trong núi tiÌm kiêìm.

Ưu khuyết điểm của Long Vũ mọi người đều roÞ raÌng, boòn hoò phuòc tuÌng mêònh lêònh cuÒa Tuyêìt Cơ vô điều kiện. Đồng thời Lâm Phong, phụ trách siêu năng Đặc Cần tổ cũng hạ lệnh thuộc hạ vào trong núi tham gia lục soát.

Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể.

Long VuÞ không phaÒi laÌ không muôìn trõÒ vêÌ, chiÒ laÌ trong loÌng hãìn luìc naÌy râìt rôìi loaòn. Chuyêòn xaÒy ra ngaÌy hôm nay, hãìn đối với tiểu sư muội có chút áy náy. Nếu như người bị xâm phạm là MaÞ HiêÒu Mai, hãìn cuÞng không coì bao nhiêu khoì chiòu. BõÒi viÌ Đường Hương Hương vâÞn coÌn quaì nhoÒ. Cho đến giờ Đường Hương Hương vẫn coÌn laÌ môòt haÌi týÒ.

Cho đến khi bầu trời tối đen, hắn mới lọ mọ boÌ ra ngoaÌi sơn động. Ai kêu hắn háo sắc, trực tiếp thiêu hủy quần áo trên người của miÌnh.

Cười khổ một tiếng, Long Vũ từ trên cành cây gần đó hái ít lá cây, che lại những bộ vị trọng yếu của cơ thể giống như người nguyên thủy. Sau đó hắn tiÌm đường xuống núi.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy được khí tức tà ác giống với hắc vụ ban ngày. Đồng thời La Lâm phát ra báo động:

- ChuÒ nhân, coì khí tức tà ác gần đây. Hướng dẫn điện tử hoàn thành.

Tâm hơi động, thủ phạm ở ngay gần đây.

Sýò tiÌnh ngaÌy hôm nay, suy đoán từ địa lôi. Người này hẳn rất tinh tường thế giới này.

Long Vũ tuy rằng nhân họa đắc phúc. Kích hoạt hỏa hệ dị năng trong cơ thể. Nhưng trong loÌng vâÞn coÌn râìt hâòn người này. Hắn hận không thể cho hắn trăm kiếm.

TiÌm mâìy giõÌ, vâÞn không coì môòt chuìt dâìu vêìt giÌ. Môòt vaÌi đệ tử Huyền Môn đối với Long Vũ, Đường Hương Hương gần như hết hi vọng.

Long Vũ cùng Đường Hương Hương là hai người thân nhất của Tuyết Cơ. Trong nội tâm nàng hiÌnh thaÌnh aìp lýòc râìt lõìn. NaÌng môòt lâÌn nýÞa týò an uÒi miÌnh. Boòn hoò hãÒn laÌ không coì viêòc giÌ.

Trong lúc này, nàng gọi di động cho Long Vũ vài lần. Nhưng hệ thống kêu đối phương đaÞ tãìt maìy. Trên mãòt naÌng dâÌn xuâìt hiện vẻ mặt lo âu. Người đồng dạng với nàng là Lữ Minh. Long Vũ thiÌ không sao, nhưng lại coÌn keìo theo caÒ Đường Hương Hương. Hắn hối hận lúc trước không bảo vệ tốt tiểu sư muội.

- Tuyết Cơ sư thúc, không bằng chúng ta phân nhau ra tiÌm. Nguy cơ âm sơn đaÞ giaÒi quyêìt. ta nghiÞ chuìng ta haÌnh động riêng lẻ chắc không gặp nguy hiểm giÌ. Âm sơn rộng lớn như thế, nếu chúng ta luôn tụ một chỗ, có trời mới biết lúc nào mới tiÌm được.

LýÞ Minh đề nghị nói.

- Được rồi.

Tuyết Cơ cũng đaÞ coì yì nghiÞ naÌy, naÌng trâÌm gioòng noìi:

- Mọi người, cứ hai người một tổ. Nếu ai phát hiện manh mối, haÞy lâìy tiìn hiêòu HuyêÌn Môn baìo cho nhau.

Uông Kiếm muốn cùng với Lữ Minh một tổ, nhưng lại bị Lữ Minh cự tuyêòt. Hãìn muôìn týò miÌnh đi tiÌm tiêÒu sư muội. Dùng hành động này để đền bù sai lầm của miÌnh viÌ đaÞ không baÒo vêò tôìt tiêÒu sư muội.

VeÒ mãòt Uông Kiêìm phâÞn nôò, hãìn tiÌm môòt người có tu vi không khác miÌnh mâìy hõòp taìc. ( ThãÌng naÌy sõò chêìt:92:)

Tuyết Cơ tự nhiên cũng đi một miÌnh. NaÌng sýÒ duòng trường kiếm phi hành, tự do đi lại trong rừng cây, trong loÌng lo lãìng không thôi.

TýÌ khi naÌng coÌn beì, đaÞ phân taìn HuyêÌn Môn đi một miÌnh. Khi naÌng quyêìt định gọi điện một lần nữa, đột nhiên cảm thấy một cỗ tà khí.

- ÂÌm, âÌm...

Đúng luìc naÌy, voÌm trõÌi buÌng nôÒ môòt đạo lôi điện. Bốn phía đang tối đen đột nhiên sáng ngời. Tuyết Cơ thu hồi Tuyết kiếm, vẻ mặt nghiêm túc, giương mắt nhiÌn bâÌu trõÌi, hai haÌng lông maÌy kheÞ nhăn lại. Tại chỗ vừa phát ra tiếng nổ, nàng roÞ raÌng thâìy được một đám hắc vụ cách đó không xa.

Một lát sau, tại vị trí hắc khí đột nhiên phát ra vài đạo ánh sáng mỏng manh.

Tuyết Cơ nhảy lên một cành cây, nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo chôÞ phaìt ra aình saìng. NaÌng hiìt sâu môòt hơi, sắc mặt trầm xuống. Không một chút chần chờ, nàng từ mặt đất nhảy mạnh lên, phi thân tới hướng đó.

Càng tiến lên phía trước, cỗ khí tức tà ác càng ngày càng dày đặc.

Trong bóng đêm, con ngươi Tuyết Cơ lóe lên, nàng ẩn vào tán cây bên cạnh, nhiÌn kyÞ qua bên đó. Không nhiÌn thiÌ không sao, výÌa nhiÌn đaÞ giâòt miÌnh. Ai ya. Chiình miÌnh tiÌm kiêìm câòt lýòc thiÌ Long VuÞ đang nằm ở khoảng đất trống phía trước, quanh thân bố trí Cửu Trản Thất Tinh Đăng ( Mấy cái chén có đặt nến bên trong, xếp theo hiÌnh bãìc đẩu, coÌn hai caìi cheìn chãìc để bên trong:88: ). Một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang loay hoay giÌ đó. NhiÌn bôò daìng cuÒa hãìn hãÒn laÌ đang bố trí một trận pháp nào đó.

NhiÌn kyÞ môòt chút, Tuyết Cơ không thấy thân ảnh của Đường Hương Hương.

- Ai:48:. Đi ra mau:48:

Khi Tuyết Cơ viÌ kinh ngaòc maÌ phân thâÌn. Hãìc yì nhân caÒm nhâòn được khí tức của nàng, quay đầu quát một tiếng.

Tuyết Cơ vội vàng thu liễm khí tức. Nàng ngừng thở, đứng im tại chôÞ.

Hãìc y nhân nhiÌn nhiÌn môòt hôÌi, không phaìt hiêòn ra điều giÌ. Hãìn quay đầu tiếp tục bố trí trận pháp.

NhiÌn theo aình saìng lõÌ mõÌ, Tuyêìt Cơ phát hiện Long Vũ nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đặn, sắc mặt xa mét, hẳn là đang hôn mê.

Đúng luìc naÌy, hãìc y nhân từ trong ngực lấy ra một con dao nhọn, đôi mắt dừng lại trên ngực Long Vũ. Trong loÌng Tuyêìt Cơ chợt nhảy dựng, rốt cuộc bất chấp điều giÌ đó, vội vàng phi thân qua, giận dữ quát lớn:

- DýÌng tay.

- Ha ha.

Hắc y nhân cười có chút khàn khàn, so với tiêìng khoìc coÌn khoì nghe hơn:

- Ngươi rốt cục đaÞ chiòu xuâìt hiêòn rôÌi. Ngươi muốn cứu đứa trẻ này?

Lông mày Tuyết Cơ nhíu lại, giương giọng hỏi:

- Ngươi là ai? Thông đạo Huyền cảnh là do ngươi mở ra à? Buông tiểu Vũ ra, nếu không hôm nay ta thay trời hành đạo.

- Ha ha.

Hắc y nhân khinh thường cười cười:

- Ngươi dám quản chuyện của ta à? Ngươi là ai? Nếu ta là ngươi, ta sẽ không bao giờ hiện thân để tiÌm caìi chêìt.

- Ta Tuyết Cơ, người của Huyền Môn. Ta khuyên ngươi haÞy dýÌng haÌnh động của miÌnh laòi, nêìu không HuyêÌn Môn nhâìt định sẽ không để cho ngươi được an ổn đâu.

Tuyết Cơ nhận ra đạo pháp của người này không biÌnh thường. ViÌ an toaÌn, naÌng vôòi lâìy danh tiêìng cuÒa HuyêÌn Môn noìi chuyêòn. Hy voòng hãìn neìm chuôòt sõò võÞ biÌnh.

Hắc y nhân nghe vậy cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:

- Ha ha, ngươi cho rằng Huyền Môn giỏi lắm sao. Huyền Môn đối với ta không bằng cái đinh, chỉ được cái đông người. Ta nói thật với ngươi, bản tôn không sợ Huyền Môn. Ngươi không nói Huyền Môn ra coÌn tôìt, nhưng đaÞ lâìy HuyêÌn Môn để dọa ta, ta sẽ giết chết ngươi xem HuyêÌn Môn laÌm giÌ được ta. CoÌn tiêÒu týÒ naÌy, noì đaÞ phaì huÒy chuyêòn tôìt cuÒa ta, tâìt nhiên seÞ không boÒ qua cho noì.

Tuyết Cơ nghiêm mặt:

- Ngươi suy nghĩ cho kỹ...

Phóng mắt khắp thiên hạ, không để Huyền Môn trong mắt, hoặc là đại thần thông hoặc là một kẻ điên. Tuyết Cơ không thể nhận định được đây thuộc loại người nào.

Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không thể rút lui. Nếu không tính mạng của Long Vũ khó mà giữ được.

Hắc y nhân khinh thường hừ lạnh:

- Ngươi muốn chết..

Vừa dứt lời, âm phong bốn phía nổi lên, tà khí nồng đậm. Hắn rút ra một thanh kiếm ngăm đen. Trên thân kiếm coÌn coì chuìt maìu tươi, mơ hồ coÌn nghe được caÒ tiêìng ma khoìc quyÒ gaÌo.

- Ngươi cư nhiên sử dụng linh hồn để luyện kiếm...

Trên mặt Tuyết Cơ chợt hiện lên vẻ giận dữ:

- Ngươi là kẻ tà ma ngoại đạo, ngang nhiên sử dụng phương pháp táng tận lương tâm, sử dụng âm dương tà kiếm. Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi, viÌ dân trýÌ haòi, thay trõÌi haÌnh đạo.

Tuyết Cơ có thể roÞ raÌng nhâòn ra nhýÞng linh hôÌn đang khóc thét ở trong phaìp kiêìm cuÒa hãìc y nhân.

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng:

- Cô bé, coi như ngươi cũng có chút kiến thức. Cũng tốt, hôm nay ta sẽ lấy linh hồn của ngươi giam cầm lại, cho ngươi làm Quỷ Vương, chắc chắn sẽ gia tăng uy lực của âm dương pháp kiếm.

VýÌa rýìt lời, hắc y nhân vung pháp kiếm lên, bốn phía đều bốc mùi tanh hôi, tiếng quỷ gào khóc càng thê lương, giống như những oan hồn hằng đêm gào khóc, nghe thấy tê tâm liệt phế.

- Cô bé, chịu chết đi.

Hắc y nhân gào to một tiếng. Trên thân âm dương pháp kiến chợt hiện lên một bộ mặt quỷ dữ tợn, từ trong thân kiếm đánh về phía Tuyết Cơ.

Sắc mặt Tuyết Cơ cực kỳ giận dữ. Nàng biết uy lực của âm dương pháp kiếm càng lớn, thiÌ quaì triÌnh tu luyêòn haòi chêìt caÌng nhiêÌu người. Muốn luyện thành uy thế như trước mắt, chỉ sợ dưới kiếm của hắn đaÞ coì hơn một ngàn sinh linh.

Liên tưởng đến hành vi hôm nay của hắn, không cần quản hắn đến từ nơi nào. Dù sao cũng là kẻ cực kỳ tà ác, cần phải tiêu diệt.

Mắt thấy quỷ vật đaÞ xuâìt hiêòn trước mặt, Tuyết Cơ không một chút chủ quan, vung Tuyết kiếm nghênh chiến. Con quỷ bị hàn quang đánh tới, kêu thảm một tiếng liền hóa thành bột mịn.

- Thủy Thần đạo pháp. Nhưng mà chỉ đạt được vài thành, thực đáng tiếc. Ngươi hôm nay muốn chết, nếu không chẳng bao lâu nữa, người liền có thể tiêìn vaÌo caÒnh giõìi bâìt diêòt.

Ngôn ngữ hắc y nhân dường như rất hiểu roÞ đạo pháp của Huyền Môn.

Tuyết Cơ giận dữ mắng mỏ một tiếng:

- Ngươi là tên tà đồ vô sỉ. Chớ vội càn rỡ, người chết chính là ngươi...

- Không biết tự lượng sức.

Hãìc y nhân khinh miêòt:

- Cho dù là Thiên Cơ Tử cũng không dám lớn tiếng như thế. Ngươi đi chết đi:48:.

Chợt quát một tiếng, hắc y nhân vung âm dương pháp kiếm lên. Một con ác quỷ hung maÞnh xen lâÞn võìi muÌi tanh hôi tiêìn đến. Tốc độ rất nhanh, tựa như một tia chõìp.

Tuyết Cơ biÌnh tiÞnh ýìng chiêìn, Tuyêìt kiêìm trong tay lâòp týìc đâm tới.

Hàn quang của Tuyết kiếm đánh trúng con quỷ. Con quỷ hét thảm một tiếng tan biến. Nhưng lúc Tuyết Cơ tưởng thành công thiÌ môòt tia hôÌng quang đánh tới lồng ngực nàng. Một cỗ âm hàn khí lập tức tràn khắp nửa người, trước mắt tối sầm, thân miÌnh lung lay sãìp đổ.

Nàng lùi về phía sau ba bốn bước mới miễn cưỡng ổn định thân hiÌnh. Sãìc mãòt naÌng luìc naÌy đaÞ taìi nhõòt.

- Ha ha...

Một trận cười cuồng tiếu trong hắc khí. Hắn cười nói:

- Thật là khờ. Quỷ vật này chính là song sinh tử. Ngươi giết chết một con, tất nhiên là vẫn coÌn môòt con..

- Đê tiện.

Tuyết Cơ tức giận quát lên một tiếng, trong loÌng týìc giâòn, yêìt hâÌu noìng lên, nhiòn không được phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ lồng ngực. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt đầy một trời sao, âm hàn trong cơ thể có vẻ như đaÞ châòm raÞi tiêìn đến gần đan điền.

Nàng cố tự trấn định tâm thần, đôi mắt đảo qua Long Vũ vẫn hôn mê trên mặt đất, từ trong loÌng naÌng coì môòt duÞng khiì phi thường.

Bâìt kêÒ thêì naÌo, naÌng cuÞng không thêÒ ngaÞ xuôìng.

NaÌng phaÒi baÒo vêò Long VuÞ.

Nàng phải thực hiện lời hứa với sư tỷ của miÌnh.

- Trong hàng đệ tử của Huyền Môn, người như ngươi cực kỳ xuất sắc, yì thýìc cuÌng nghiò lýòc râìt lõìn. Đáng tiếc, ngươi bị tà khí xâm lấn, không thể chống đỡ được bao lâu.

Hắc y nhân đắc ý:

- Âm dương kiếm pháp trong tay ta đây tuy rằng thu dụng đều là linh hồn của người biÌnh thường, nhưng đaÞ được ta tế luyện nhiều năm, âm tà đaÞ được hấp thụ rất lớn. Đây chính là khắc tinh của danh môn chính phái các ngươi.

Sau đó, sắc mặt Tuyết Cơ đaÞ trõÒ nên xanh meìt, thâòm chiì trên traìn naÌng đaÞ xuâìt hiêòn nhýÞng châìm đen, thân thêÒ mêÌm maòi cuÞng không ngýÌng run râÒy. NhiÌn bôò daìng, coì leÞ naÌng không thêÒ chôìng đỡ được bao lâu. Giờ phút này, nàng hoàn toàn đứng vững dựa vào ý chí, nếu không đaÞ sõìm ngaÞ xuôìng.

- Buông tha cho TiêÒu VuÞ, ta tuÌy yì ngươi xử trí.

Tuyết Cơ cắn răng nói:

- Nếu ngươi dám giết tiểu Vũ, ngươi sẽ hối hận. Sư tỷ và tỷ phu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ha ha...

Hắc y nhân khinh thường nói:

- Cô bé, thu hồi lại bộ dạng uy hiếp của ngươi đi. Huyền Môn đối với người khác coÌn coì troòng lượng, nhưng đối võìi ta cuÞng chiÒ laÌ choì maì.

Tuyết Cơ cười thảm một tiếng nói:

- Ta biết đạo pháp của ngươi thần thông, ta chết không có giÌ đáng tiếc. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể buông tha cho nó. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ.

- Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết. Tên nhóc này có chút kỳ quái, tạm thời ta chưa giết hắn. Ta chỉ muốn biến hắn thành tượng gỗ của ta...

Hãìc y nhân thaÒn nhiên noìi:

- Ta có chút hiếu kỳ. Với tu vi của hắn lại có thể giết được nhiều huyết bức như vậy, lại coÌn coì thêÒ huÒy được thông đạo Huyền Cảnh. Trước khi chưa biết roÞ raÌng viêòc naÌy, ta seÞ không giêìt chêìt hãìn.

- Ngươi dám...

Nghe hãìc y nhân biêìn Long VuÞ thaÌnh con rôìi, trong loÌng Tuyêìt Cơ càng căng thẳng hơn. So với biến thành cái xác không hồn, chẳng thà chết đi coÌn thôìng khoaìi.

- Ha ha...

Hắc y nhân cười nói:

- Ngươi thật sự là buồn cười. Các ngươi đều ở trong tay của ta, ta xử trí các ngươi thế nào là tự do cuÒa ta.

Nói tới đây, hắc y nhân cười tà:

- Ngươi cũng thực là may mắn. Nếu như một năm trước, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Ta sẽ bắt ngươi để tu luyện, hút hết âm nguyên của ngươi, chỉ để lại một khối túi da.

- Ta liều mạng với ngươi.

Tõìi lúc này, Tuyết Cơ không coÌn sýò lýòa choòn naÌo khaìc, chiÒ coì caìch liêÌu maòng. Dýòa vaÌo yì chiì cường đại, nàng kích thích đạo lực trong cơ thể chậm raÞi aìp chêì taÌ khiì.

NhiÌn thâìy Tuyêìt Cơ đem tà khí trong cơ thể áp chế xuống, hắc y nhân hơi kinh haÞi. Hãìn giương âm dương pháp kiếm lên, thả ra một con quỷ, tiếp tục tấn công Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ hét lớn một tiếng, tinh thần khá hơn rất nhiều. Nàng vung Tuyết kiếm không ngừng phóng ra hàn khí.

Bàn tay Tuyết Cơ giương cao, hai mắt trợn lên, quan thân miÌnh đaÞ nguÌn nguòt haÌn khiì.

- ThuÒy ThâÌn baòo...

Trong lời nói của hắn có vài phần ngưng trọng.

- Không nghĩ rằng ngươi lại có bản laÞnh như thế. Chỉ là cảnh giới tụ linh lại có thể thi triển đạo pháp này. Xem ra mấy năm nay Huyền Môn cũng có được một thiên tài.

 Chương 26: Hương Hương thống khổ

Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng vung âm dương pháp kiếm lên, xuất ra hai con quỷ đồng thời đánh về phía Tuyết Cơ. Nhưng vừa tiếp xúc với hàn mang quanh người nàng, chúng lập tức hóa thành tro bụi.

Thân miÌnh Tuyêìt Cơ chuyển động, giờ phút này nàng mạnh mẽ thi triển thần thông đạo pháp. Tuy rằng lực lượng cường đại nhưng nó lại hao tổn rất nhiều đạo lực.

NaÌng liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ, chiÒ hi voòng luìc naÌy hãìn coì thêÒ mau choìng tiÒnh laòi, rõÌi khoÒi nơi này. Cho dù nàng có chết cũng đáng giá.

Tuyết Cơ hét nhẹ một tiếng, Tuyết kiếm trong tay bắn ra vô số đạo hàn mang, hướng tới phía hắc y nhân.

Hãìc y nhân hiêÒn nhiên biêìt roÞ uy lýòc cuÒa đạo pháp này, lập tức lùi về phía sau mấy bước, đồng thời xuất ra năm sáu quỷ vật đón đỡ. Sau vài tiếng kêu thảm thiết, mấy con quỷ vật liền tan biến, mà kiếm quang của Tuyết Cơ cũng bị tiêu tán.

Hãìc y nhân caÒ giâòn noìi:

- Không tệ. Huyền Môn khó có được một người như vậy. Nhưng đáng tiếc lại gặp phải một đối thủ là ta.

Hiển nhiên, hắc y nhân đaÞ nôÒi giâòn. Coì thêÒ thâìy roÞ saìt khiì trong đôi mắt hắn.

- Đi chết đi.

Hắc y nhân tức giận quát lên một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu đen lên thân kiếm. Sau khi pháp kiếm hấp thu máu đen của hắn, quỷ vật bị phong ấn trong cơ thể lập tức điên cuồng, tiếng kêu khóc không ngừng phát ra, làm rung chuyển trời đất. ( Sao oánh nhau dữ vậy mà không có tên nào moÌ đến nhỉ:60: )

Tuyết Cơ cắn răng lại bắn ra mấy đạo hàn mang. Khi tiếp xúc với quỷ vật, nó liền hóa thành máu loaÞng, vô cuÌng tanh hôi.

Cùng lúc đó, Tuyết Cơ cũng phun ra một ngụm máu, thân hiÌnh naÌng cuÞng biò rung động.

- Xem ngươi có thể kiên triÌ được bao lâu.

Hắc y nhân âm hiểm cười cười.

- Không được thương tổn chị Tuyết Cơ.

Đúng lúc này, Long Vũ đang hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên mở miệng. Hắn đứng bật dậy, vội vàng đi đến bên cạnh Tuyết Cơ. Hắn rút thiên sư pháp kiếm ra, vẻ mặt cảnh giác.

- A?

Hắc y nhân dường như lần đầu tiên nhiÌn thâìy thiên sư pháp kiếm:

- Lại là thiên sư pháp kiếm. Chẳng lẽ Huyền Môn phục hưng. Đáng tiếc, các ngươi lại gặp phải ta.

Lúc trước hắn một chiêu đaÞ chêì truò được Long Vũ, căn bản không cho Long Vũ một cơ hội nào. ViÌ vâòy đây là lần đầu hắn nhiÌn thâìy thiên sư pháp kiếm trong tay Long Vũ.

Đối với thiên sư pháp kiếm, hắc y nhân cũng không xa lạ giÌ. Tiình caÒ lâÌn naÌy, đây cũng là lần thứ hai hắn nhiÌn thâìy.

Nhưng mà, lần trước hắn nhiÌn thâìy laÌ luìc hãìn đang ở Huyền Cảnh.

- Chị Tuyết Cơ, chị không sao chứ.

Long VuÞ mang veÒ mãòt thân thiêìt, trong loÌng luôn luôn caÒnh giaìc.

- Chiò không sao. TiêÒu VuÞ, gãòp laòi em coÌn sôìng, chiò an tâm rôÌi. Laìt nýÞa chiò quâìn chãòt lâìy hãìn, em duÌng tôìc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này. Nhớ kỹ, không quản em nghe được âm thanh giÌ, cuÞng không được quay đầu lại.

Lời nói của Tuyết Cơ xác định là nàng phải chết.

- Không được.

Long VuÞ không môòt chuìt nghiÞ ngõòi liêÌn cýò tuyêòt, hãìn trâÌm gioòng noìi:

- Chị Tuyết Cơ, chúng ta kề vai chiến đấu, cùng sinh cùng tử. Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ lại chị, tham sống sợ chết...

- HýÌ. Ta gheìt nhâìt laÌ nghe nhýÞng lõÌi tiÌnh nghiÞa như vậy. Đi chết đi.

Trong hắc khí, hắc y nhân hừ lạnh một tiếng. Cũng không thấy động tác của hắn thế nào( LaÞo Tuyêìt hêìt týÌ để tả rồi:88: ), âm dương kiếm pháp bắn ra một đạo hắc mang, hướng Long Vũ đánh tới.

Hai hàng lông mày của Tuyết Cơ dựng ngược, Tuyết kiếm đồng thời xuất thủ, đem hắc mang hóa giải.

Bên trong hãìc khiì, hãìn noìi:

- Ngươi viÌ sao phaÒi liêÌu maòng baÒo vêò tên nhoìc naÌy. Hay laÌ ngươi thương hắn… Trong thế gian này, ngoại trừ tiÌnh yêu, ta thâòt sýò không thêÒ nghiÞ ra được có thứ giÌ coì thêÒ laÌm cho nýÞ nhân quên hêìt sinh týÒ.

- Noìi bâòy.

Không biết tại sao, hai má Tuyết Cơ hơi hơi hồng lên. Nàng khẽ cáu:

- Chõì coì noìi bâòy...

- Ha ha...

Hãìc y nhân khaÌn gioòng noìi:

- Tuyết Cơ tiên tử… Ngươi đaÞ biò diình taÌ độc, bây giờ đạo lực bị tiêu hao gần như không coÌn. Ta xem ngươi coÌn kiên triÌ được bao lâu...

Tuyết Cơ thực sự không được, thân miÌnh lung lay sãìp đổ, dường như muốn ngaÞ xuôìng đất. Long Vũ vội vàng đưa cánh tay đón lấy, âm thầm truyền đạo lực, hy vọng giúp cho nàng có thể giảm bớt một chút thống khổ.

- DýÌng laòi.

Tuyết Cơ biết suy nghĩ của Long Vũ, nhưng nàng không muốn hắn laÞng phiì đạo lực. Mạnh mẽ đẩy cánh tay của hắn ra.

Trong mãìt hãìc y nhân xuâìt hiêòn hung quang, laònh luÌng noìi:

- Nhóc con. Ngươi muốn cuốn lấy ta, thực sự là buồn cười. Hôm nay các ngươi chết chắc rồi.

Nói xong. Hắn đâm ra một đạo hàn mang, hướng về phía ngực Tuyết Cơ đánh tới.

- Ta tới đây.

Long Vũ hừ nhẹ một tiếng, bấm thiên sư kiếm quyết bắn ra một tia kim sắc chói lọi. Đồng thời xuất ra Phá Ma Thần Long thân to bằng thùng nước đón đỡ thế công của hắc y nhân.

- Giỏi lắm. Tu vi cảnh giới lam sắc lại có thể xuất ra Thần Long có thể so với cảnh giới tụ linh. Hôm nay nếu ta không bắt ngươi, tương lai chính là một tai họa lớn.

VýÌa dýìt lõÌi, hãìc y nhân bâìm lên kiêìm quyêìt, Âm Dương pháp kiếm roÞ raÌng cuÞng xuâìt ra con ThâÌn Long đồng dạng. Mà lúc này tà khí trên người hắc y nhân cũng hoàn toàn tiêu thất.

- Thiên sư kiếm quyết?

Sắc mặt Tuyết Cơ trở nên tái nhợt, sau đó trở nên kinh ngạc:

- Làm sao có thể. Ngươi tại sao lại biết thiên sư kiếm quyết. Ngươi cũng là người của Huyền Môn...

Thiên sư kiếm quyết thế nào, trong loÌng Tuyêìt Cơ đều roÞ raÌng. Nêìu không phaÒi laÌ người của Huyền Môn, thiÌ không coì khaÒ năng thi triển được. Từ độ lớn của Thần Long, có thể thấy roÞ raÌng tu vi thiên sư kiếm quyết của người này, sợ rằng cảnh giới đaÞ laÌ traÒm thiên. Thiên sư kiếm quyết chia làm tru tà, phá ma, tịnh hóa, trảm thiên, diệt thiên… Tổng cộng có bảy cảnh giới. Trảm thiên là cảnh giới thứ tư, uy lực mạnh hơn phá ma của Long Vũ rất nhiều. Nhưng mà trên thanh kiếm của hắc y nhân lúc này là chính tà đạo pháp, cùng với pháp kiếm trong tay hạn chế nên không thể phát huy công hiệu lớn nhất. Cho nên giờ phút này hai người quả thật lực lượng là ngang nhau.

Nhưng mà Long Vũ mở ra khuếch đại đạo lực, thi triển ra Thần Long, so với hắc y nhân, hắn không thể duy triÌ được thời gian dài.

Trong loÌng Tuyêìt Cơ càng sốt ruột, tà khí trong cơ thể xâm lấn càng maÞnh liêòt. Thâòm chiì khoìe miêòng naÌng cuÞng traÌn ra maìu, vêòt đen từ mi tâm cũng đaÞ keìo daÌi xuôìng đến chóp mũi.

TiÌnh thêì aìc liêòt...

- ChuÒ nhân, hiêòn taòi chiÒ coì môòt biêòn phaìp – keìo hãìn tõìi HuyêÌn CaÒnh.

La Lâm nhãìc nhõÒ.

- Viêòc naÌy coì chãìc chãìn không?

Long VuÞ hoÒi.

Lam Lâm noìi:

- Nếu có đủ đạo lực sử dụng, tôi có thể sử dụng Phượng Hoàng lệnh mở ra pháp trận không gian mang hai người đi. Nhưng mà cậu sẽ bị mất rất nhiều đạo lực, vô cùng đau đớn.

- Ta coÌn râìt ngưu, xem ngươi có thể chống đỡ thế nào?

Khoìe miêòng hãìc y nhân hiêòn lên môòt tia toÌ moÌ.

- Chiò Tuyết Cơ. Chị yên tâm, em sẽ không để cho chị xảy ra việc giÌ đâu. La Lâm, bắt đầu đi...

Cho tới bây giờ, Long Vũ chưa bao giờ chần chờ chuyện giÌ. Hãìn ra lêònh cho La Lâm lâìy đạo lực trong cơ thể của miÌnh để thi triển không gian pháp trận.

Cố nén đau nhức, hãìn dãòn doÌ Tuyêìt Cơ:

- Chị Tuyết Cơ, cố gắng chịu đựng, chị có thể làm được… Em đaÞ phaìt ra tiìn hiêòu câÌu cýìu. Đệ tử Huyền Môn rất nhanh sẽ tới đây...

- TiêÒu VuÞ, em muôìn laÌm giÌ?

Trong loÌng Tuyêìt Cơ căng thẳng.

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em không việc giÌ đâu.

Vừa dứt lời, La Lâm đaÞ hâìp thu đủ đạo lực, mở ra không gian pháp trận từ Phượng Hoàng lệnh. Mục tiêu chính là Long Vũ cùng hắc y nhân.

- Không… Không câÌn...

Hắc y nhân dường như cũng minh bạch ra điều giÌ, hãìn theo baÒn năng lùi lại phía sau, nhưng thân thể của hắn rất nhanh bị đạo lực mạnh mẽ bao vây.

Cho dù lực lượng hắn có cường đại như ban đầu, cũng không thể khác cự lại chí bảo Phượng Hoàng lệnh.

Theo vaÌi tiêìng gaÌo theìt không cam loÌng, Long VuÞ cùng hắc y nhân biến mất không thấy bóng dáng. Sau một khắc, Tuyết Cơ rốt cuộc cũng hiểu roÞ đầu đuôi.

Hai hàng lệ từ trên đôi mắt đẹp chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất. Khóe miệng nàng hiện lên một vẻ tươi cười, thiÌ thaÌo týò noìi:

- TiêÒu VuÞ, em thýòc sự đaÞ trưởng thành...

- Phôìc...

Thân hiÌnh Tuyêìt Cơ hơi lay động, trong cổ ngọt lịm, lại há miệng phun ra một ngụm máu đen, hai mắt tối sầm nhất thời mất đi yì thýìc.

Một lát sau, vài người lần lượt đuổi tới, cầm đầu chính là sư đệ Phù Hoa. NhiÌn thâìy Tuyết Cơ hôn mê trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, hắn vội vàng phi thân đến chỗ Tuyết Cơ, đỡ nàng dậy, cho vào miệng nàng viên thuốc bạch sắc.

Rất nhanh, ánh mắt Tuyết Cơ hơi mở:

- TiêÒu VuÞ, tiêÒu VuÞ...

- Tuyết Cơ sư tỷ, tiểu Vũ xảy ra chuyện giÌ?

Phù Hoa thấy Tuyết Cơ bị trọng thương vẫn coÌn băn khoăn Long Vũ, vội vàng hỏi tiÌnh huôìng.

- Nó… Nó bị bắt đi rồi...

Tuyết Cơ cũng không nói sự thật. Nếu như chuyện Long Vũ có thể tự do ra vào Huyền Cảnh, sẽ là một rắc rối lớn, chuyện này không thể nói ra.

Ngẫm lại sự kiên quyết của Long Vũ, khóe mắt Tuyết Cơ ngấn nước, trong loÌng chua xoìt xen lâÞn sýò vui mýÌng.

ChiÒ mong hãìn không coì viêòc giÌ.

- Mọi người chia nhau ra đi tiÌm đi, cần phải tiÌm được Long Vũ bằng mọi giá...

Phù Hoa hạ lệnh, sau đó nâng Tuyết Cơ dậy, giúp nàng kiểm tra thân thể. Hắn trầm giọng nói:

- Sư tỷ, thương thế của tỷ rất nặng, ta phải mau chóng mang tỷ về chỗ sư tôn. Có sư tôn tự miÌnh giuìp tyÒ chýÞa thương mới được. Tỷ yên tâm, ta sẽ lưu lại người tiếp tục tiÌm tiêÒu VuÞ.

- Không câÌn...

Tuyết Cơ thống khổ lắc đầu:

- Chúng ta đi thôi. Không tiÌm được đâu… Nó bị người bắt đi rồi.

Mọi người tại nơi này, dù ai đi nữa cũng không có cách nào tiến vào Huyền Cảnh. TiÌm người ở nơi này chính là laÞng phiì thõÌi gian.

PhuÌ Hoa do dýò môòt chuìt, sau đó hạ lệnh điÌnh chiÒ tiÌm kiêìm.

Sau đó, Phù Hoa nói:

- Tuyết Cơ sư tỷ, coÌn môòt tin tôìt laÌnh muôìn noìi võìi tyÒ. Đệ tử của tỷ, Đường Hương Hương đaÞ được Lữ Minh tiÌm thâìy, coì leÞ luìc naÌy đaÞ trõÒ vêÌ trang viêòn HuyêÌn Môn.

- A...

Phù Hoa nói đúng, đây đúng là tin tốt lành. Cùng ở chung với Hương Hương sáu năm, Tuyết Cơ đaÞ coi naÌng giôìng như con của miÌnh. TiÌnh caÒm mãòc duÌ không so saình được với Long Vũ, nhưng cũng không tồi.

Sau nửa giờ, Tuyết Cơ đaÞ được đưa đến trước mặt Thiên Cơ TýÒ.

Biết được chuyện xảy ra, trong loÌng hãìn nguÞ viò phýìc taòp, không nghiÞ tõìi lâÌn naÌy Long VuÞ laòi ngăn được cơn sóng dữ. Hắn dường như mơ hồ chứng kiến tương lai Long Vũ tiền đồ coÌn tiêìn râìt xa.

Nhưng mà Long Vũ đaÞ biò người nào bắt đi, Tuyết Cơ cũng không có đề cập tới.

- Phù Hoa, ngươi cùng mọi người đi ra ngoài. Ta có chuyện muốn nói với sư tôn.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ vẫn có ý định nói tiÌnh huôìng cuÒa hãìc y nhân. Người nọ có thể thi triển thiên sư kiếm quyết thuần thục vô cùng, hơn nữa tu vi rất cao thâm, tuyệt đối không phải người biÌnh thường. Người này sớm muộn cũng gây tai họa cho Huyền Môn.

- Tất cả ra ngoài đi.

Thiên Cơ Tử lần đầu thấy vẻ mặt Tuyết Cơ như vậy.

Mọi người nghe vậy, lập tức rút lui.

- Tuyết Cơ, có phải có chuyện quan trọng hay không? Có phải muốn nói với ta về chuyện của Long Vũ. Ngươi yên tâm, ta sẽ truyền lệnh Huyền Môn toàn lực truy tung.

Thiên Cơ Tử âm trầm nói:

- Lần này hài tử đaÞ laÌm tôìt râìt nhiêÌu chuyêòn. Ngươi yên tâm, tuy rằng chuyện ta đối với Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu bất maÞn, đối với hài tử Long Vũ cũng có chút thành kiến. Nhưng ta vẫn có thể roÞ raÌng được phải trái.

- Sư tôn, không phải chuyện này...

Thân miÌnh Tuyêìt Cơ vẫn có chút suy yếu, nàng ngồi trên ghế, vội vàng kể lại chuyện miÌnh gãòp hãìc y nhân.

Đương nhiên, kết cục cuối cùng được nàng sửa lại. Vốn là tiến vào Huyền Cảnh, nàng lại sửa thành bị hắc y nhân bắt đi.

Nghe xong Tuyết Cơ kể lại, sắc mặt Thiên Cơ Tử xanh mét. Lúc sau hắn quay đầu lại, nghiêm túc hỏi:

- Tuyết Cơ. Ngươi xác định đó thật sự là thiên sư kiếm quyết?

- Sư tôn, hắn có thể gọi được Thần Long, việc này có thể là giả bộ?

Tuyết Cơ hẵng giọng một cái, đôi mắt dừng trên mặt Thiên Cơ Tử, nghiêm túc nói:

- Sư tôn, ngươi có thể đoán được lai lịch của hắn sao? Hắn rốt cuộc là ai? ViÌ sao hãìn laòi biêìt thiên sư kiếm quyết của Huyền Môn? Hơn nữa Hỏa Long thâm hậu, theo sự nhiÌn nhâòn cuÒa ta, tu vi cuÒa hãìn coì thêÒ ngang võìi ngươi.

- Tuyết Cơ, haÞy nghe ta noìi. Chuyêòn naÌy ngươi phải quên đi. Thực sự nếu không quên được thiÌ không nên noìi võìi bâìt luâòn keÒ naÌo.

Thiên Cơ Tử dặn doÌ:

- Nếu gặp lại tiểu Vũ, ngươi cũng nói với hắn như thế.

- Sư tôn, hắc y nhân...

Tuyết Cơ cảm thấy Thiên Cơ Tử biết được thân phận của đối phương.

Thiên Cơ Tử cắt đứt câu hỏi của Tuyết Cơ:

- Không cần hỏi nữa. Có một số việc ta không thể xác đinh… Tuyết Cơ, sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn, ngươi phải bỏ chạy thật xa. Hắn nếu muốn giết ngươi, thật dễ như trở bàn tay.

- Vâng.

Tuyết Cơ trả lời một câu, không tiếp tục truy vấn nữa.

- Được rồi. Ta giúp ngươi chữa thương.

Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi, yì baÒo Tuyêìt Cơ ngồi xếp bằng.

Lữ Minh có chút buồn bực, có chút xấu hổ. Hắn đaÞ côì gãìng tiÌm được Đường Hương Hương, hơn nữa coÌn hôò tôìng naÌng trõÒ vêÌ. Nhưng thái độ của Đường Hương Hương luôn laònh luÌng võìi hãìn. ( Mâìt rôÌi:113: )

LýÞ Minh không roÞ, chiình miÌnh đaÞ sai chôÞ naÌo? Hoãòc laÌ coì vâìn đề chỗ nào? Suy đi tính lại hắn không nghĩ ra cái giÌ caÒ.

Nhất là Đường Hương Hương, có thể thấy roÞ hâòn yì trong đôi mắt của nàng. Lữ Minh ngầm cười khổ, hắn cảm giác nàng không nên đối với hắn như vậy.

ViÌ muôìn biêìt roÞ chân tướng, hắn không có rời khỏi nhà, mà bảo hộ ở trước cửa phoÌng Đường Hương Hương. Thứ nhất, hắn muốn tiếp tục bảo hộ nàng. Thứ hai, hắn hi vọng một thời gian hắn có thể biết được đáp án.

Đường Hương Hương lúc này nằm trên giường không một tiếng động, nửa thân dưới sưng tấy đau nhức thỉnh thoảng nhắc nhở nàng, thân thể nàng đaÞ không coÌn trong trãìng. NaÌng luìc naÌy caìi giÌ cuÞng không thiêìt nýÞa.

Mới mười sáu tuổi, lại gặp chuyện như vậy. Nàng thâòt sýò không biêìt nên laÌm thêì naÌo? Sau môòt thõÌi gian, naÌng caÒm giaìc thêì giõìi cuÒa miÌnh toaÌn bôò suòp đổ.

Trong Huyền Môn, nàng chỉ có thể dựa vào sư tôn. Chuyện xảy ra thế này, nàng có thể tiÌm sư tôn khóc lóc kể lể, giúp nàng làm chủ chuyện này.

Nhưng sư tôn với nam nhân đáng giận kia lại là thân thích, hơn nữa quan hệ cực kỳ tốt đẹp.

Nàng rất khó tưởng tưởng, Tuyết Cơ sư tôn sẽ cho miÌnh môòt giaÒi quyêìt công biÌnh.

 Chương 27: Ác chiến với dị thú

Khóc một hồi, nàng ngẩng đầu lên đem quần áo rách nát cởi ra, giống như người mất hồn đi vào nhà tắm. Mở công tắc voÌi tãìm ra, naÌng bãìt đầu tắm rửa.

Sau hơn một giờ, nàng cũng không rời khỏi nhà tắm.

Nàng dường như muốn dùng nước ấm rửa sạch sỉ nhục cùng nhơ bẩn trên thân thể miÌnh. Sau đó nàng hạ voÌi tãìm xuôìng, rýÒa nơi hạ thể đang sưng đỏ, hy vọng có thể cuốn đi những nhơ bẩn do nam nhân đáng ghét kia mang lại.

- Bang bang...

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng đập:

- Hương Hương, ta là Tuyết Cơ. Con đaÞ nguÒ chưa? Có thể mở cửa cho ta không? Sư tôn muốn cùng con nói chuyện một chút.

Do dự một chút, Đường Hương Hương trả lời:

- Sư tôn, người đợi con một chút, con đang tắm.

Đứng ngoài cửa, thần sắc Tuyết Cơ tốt hơn rất nhiều, nàng quay mãòt noìi võìi LýÞ Minh:

- Lữ Minh, rốt cuộc Hương Hương đaÞ xaÒy ra chuyêòn giÌ? Ngươi tiÌm thâìy noì õÒ chôÞ naÌo?

LýÞ Minh vôòi vaÌng noìi:

- Sư thúc, ta tiÌm thâìy naÌng taòi âm sơn, lúc ấy nàng không có bị thương. Nhưng mà sắc mặt có một chút không biÌnh thường, trên traìn coÌn hiêòn lên veÒ vô cuÌng thôìng khôÒ. CoÌn rôìt cuôòc chuyêòn giÌ xaÒy ra, ta hoÒi, naÌng không traÒ lõÌi. Sau đó, ta đưa nàng trở về, nàng không để ý đến ta, thậm chí coÌn hâòn ta. Sư thúc, bây giờ ta thực sự không biết chuyện giÌ.

- ÝÌ...

Tuyết Cơ suy nghĩ một chuìt:

- Lữ Minh, ngươi về trước đi, Hương Hương để cho ta chiếu cố. Sau khi biết roÞ raÌng moòi chuyêòn, ta seÞ noìi cho ngươi.

- Sư thúc, nhất định Hương Hương gặp chuyện giÌ đó phiền loÌng, người nhất định phải hỏi roÞ chuyêòn tiÌnh. Coì viêòc giÌ câÌn đến ta, người cứ việc phân phó.

LýÞ Minh nghiêm tuìc noìi.

Trong phoÌng, Đường Hương Hương tắt voÌi tãìm, duÌng đạo lực làm khô người, thay một bộ quần áo lụa mỏng trắng. Vẻ duyên dáng yêu kiều của nàng giống như hoa sen mới nở.

Sau đó, nàng mang bộ quần áo rách nát nhét vào trong tủ quần áo. Xác định không coÌn dâìu vêìt giÌ, naÌng mõìi đi ra mở cửa.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nàng đaÞ quyêìt định giấu kín chuyện này. Nàng tính toán đem chuyện này vĩnh viễn không bao giờ chạm đến.

Coì gãìng biÌnh ôÒn tâm tiÌnh, Đường Hương Hương duỗi tay mở cửa, đem cửa phoÌng mõÒ ra. NhiÌn thâìy sãìc mãòt Tuyêìt Cơ có chút tái nhợt, nàng vội vàng khẩn trương:

- Sư tôn, người bị thương?

- Đúng vậy.

Tuyết Cơ gật đầu, bắt đầu đánh giá Đường Hương Hương. Phát hiện sắc mặt nàng ngoại trừ có chút không thoải mái, coÌn laòi không coì bâìt kyÌ vâìn đề giÌ. Hơn nữa, nhiÌn vaÌo khiì lýòc cuÒa naÌng, dường như có tăng tiến.

- Sư tôn, con đỡ người ngồi xuống.

Đường Hương Hương rất quyì troòng Tuyêìt Cơ. NhiÌn thâìy Tuyêìt Cơ bị thương, nội tâm nàng cực kỳ khó chịu.

- Không cần lo lắng. Sư tổ đaÞ giuìp ta chýÞa thương, ta chỉ điều tức vài ngày sẽ không đáng ngại. Hương Hương, ngoài của ta có thấy LýÞ Minh. Hãìn râìt lo lãìng cho con.

Tuyết Cơ ngẩng đầu hỏi:

- Nói cho ta biết, rốt cuộc đaÞ xaÒy ra chuyêòn giÌ?

- Không coì viêòc giÌ.( Biò noì hiìp râm maÌ kêu ko coì viêòc giÌ:61: )

Đường Hương Hương cắn môi nói:

- Sau khi địa lôi nổ mạnh, con với Long Vũ sư huynh cùng một chỗ. Sau đó bọn con chạy tới thông đạo Huyền Cảnh. Sau lại gặp yêu hồ, đại chiến với huyết bức, tiếp tục chúng con truy kích yêu hồ bị thất lạc. Đúng rồi, Long Vũ sư huynh giờ ở đâu?

LõÌi noìi cuÒa Đường Hương Hương nửa thật, nửa giả. ViÌ che giâìu tôòi aìc cuÒa Long VuÞ, đây là lần đầu tiên nàng nói dối sư tôn, trong loÌng caÒm thâìy cýòc kyÌ aìy naìy.

Đối với lời nói của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ không một chút nghi ngờ.

Đường Hương Hương cũng không lo lãìng lõÌi noìi cuÒa miÌnh, bõÒi viÌ chuyêòn đáng giận của miÌnh võìi Long VuÞ, người ngoài không hề hay biết.

- Tiểu Vũ bị bắt đi rồi.

Nói đến Long Vũ, trong loÌng Tuyêìt Cơ cảm thấy khó chịu. Trong thời điểm sinh tử, Long Vũ lại đối với nàng bất ly bất khí. Nhưng mà hắn lựa chọn phương thức như vậy, thật sự làm cho nàng cảm động.

- Bị người bắt đi sao?

Đường Hương Hương toÌ moÌ hoÒi môòt câu.

- Môòt cao thuÒ taÌ phaìi râìt lõòi haòi. Hiêòn taòi sinh týÒ cuÒa tiêÒu VuÞ vâÞn coÌn chưa roÞ...

Tuyết Cơ thở dài nói:

- ViÌ cýìu ta, nếu không nó cũng có cơ hội chạy trốn.

Trong miệng Đường Hương Hương không nói giÌ, nhưng là nàng đang mở cờ trong bụng. Tên lưu manh bại hoại này lại có tinh thần xả thân? Thật sự là khó tin.

- Quên đi, không nhắc đến tiểu Vũ nữa. Ta tin tưởng nó có thể gặp dữ hóa lành. Chính nó có thể tự chiếu cố chính miÌnh. Hương Hương, để cho ta kiểm tra thân thể của con một chút, xem có bị thương không...

Tuyết Cơ ân cần hỏi han.

- Không cần đâu sư tôn.

Đường Hương Hương vội vàng nói:

- Con không có bị thương. Sư tôn, không bằng người ngồi xếp bằng một hồi, để đệ tử hộ pháp cho người.

- CuÞng tôìt.

NhiÌn týÌ khiì týìc, thâÌn sãìc, thân thêÒ Đường Hương Hương cũng không có vấn đề giÌ. Tuyêìt Cơ cũng không miễn cưỡng, lập tức làm theo đề nghị của Đường Hương Hương.

Ngồi điều tức hơn ba giờ, Tuyết Cơ chậm raÞi thu công. ThõÌi gian cuÞng không coÌn sõìm, naÌng liêÌn caìo týÌ:

- Hương Hương, sư tôn đi đây. Con nghỉ ngơi trước đi, có giÌ ngaÌy mai chuìng ta noìi chuyêòn.

- Ôi chao...

Đường Hương Hương đứng lên, chuẩn bị tiễn sư tôn đi, ai ngờ động tác của nàng làm cho hạ thân đau nhức. Lúc trước Long Vũ thảo phạt như gió baÞo mưa rào, làm cho nửa thân dưới của nàng bị thương tổn rất lớn.

- Hương Hương, có chuyện giÌ thêì.

Tuyết Cơ thấy trên mặt Đường Hương Hương nhăn nhó, vội vàng hỏi.

- Không viêòc giÌ, luìc thýìc dâòy vôòi vôòi vaÌng vaÌng, không câÒn thâòn laÌm chân biò đau. Sư tôn, con đưa người trở về. Người yên tâm, con không sao.

Nói xong, Đường Hương Hương tiễn Tuyết Cơ ra cửa.

Gần đây, MaÞ Chiình Phong caÒm thâìy miÌnh xui xeÒo. LâÌn trước miÌnh cuÌng Long VuÞ đi bắt phượng hoàng, kết quả phượng hoàng không bắt được, trái lại coÌn đắc tội bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính cùng hắc ám tu chân Vu Chiêìn Thiên.

Hãìc aìm tu chân Vu Chiêìn Thiên thiÌ không đáng ngại lắm, chính tà đối lập. MaÞ Chiình Phong taòi HuyêÌn Linh Thiên, laÌ chôÞ chiình đạo tụ tập, căn bản không sợ Vu Chiến Thiên công khai hành động. Nhưng mà bát đỉnh kiếm tiên Đoan Mộc Chính thiÌ khác. Hắn là người trong công hội chức nghiệp Huyền Cảnh, nếu muốn đối phó với MaÞ Chiình Phong, không coì giÌ laÌ khoì.

ViÌ vâòy, đoạn thời gian này, hắn rất ít công khai lộ diện. Thời gian này, hắn cật lực tu luyện. Lần trước tại rừng Ngô Đồng hắn có được chỗ tốt, muốn toàn lực luyện hóa. Lúc này theo tiêu chuẩn của Huyền Cảnh, tu vi của hắn đủ đạt tới lục đỉnh. Hắn thậm chí suy nghĩ, nếu ngày nào đó tới công hội chức nghiệp xin tư cách lục đỉnh thiên sư, cũng rất có lợi cho việc sinh tồn.

Hôm nay, sau môòt thời gian hắn mới tới thành Đoan Mộc. Vừa mới nhấp một ngụm trà, hắn gặp hai người quen cũ.

- Đây không phải là MaÞ huynh sao?

Một người trong đó tay cầm Lang Nha bổng, thân mặc voÞ phuòc týì đỉnh chức nghiệp, lông mi hắn dựng ngược, hắn nhiÌn thâìy MaÞ Chiình Phong liền đánh tiếng tiếp đón. Ngồi chung với hắn là một gaÞ kiêìm tiên týì đỉnh, sau lưng là một thanh Huyền Thiết cự kiếm, mang bộ râu quai nón, rất đáng chú yì.

- Ha ha, thiÌ ra laÌ Thiêìt Huynh, Văn huynh.

MaÞ Chiình Phong nghe coì người chào hỏi miÌnh, quay đầu vừa nhiÌn, thiÌ ra laÌ hai người quen cũ. Người cầm Lang Nha bổng chính là tứ đỉnh voÞ siÞ tên Thiêìt Lang. người coÌn laòi chiình laÌ Văn Nguyệt Thiên.

Giao tiÌnh cuÒa MaÞ Chiình Phong đối với bọn họ cũng chỉ là quen biết. Trước đây bọn họ cùng một tổ đội săn giêìt ma thuì.

- MaÞ huynh, daòo naÌy gãòp ngươi thật khó, không phải lâu nay vẫn bế quan tu luyện chứ. NhiÌn thâÌn sãìc cuÒa ngươi, có lẽ tu vi của ngươi tiến bộ rất nhiều phải không?

Tiếng Thiết Lang rất lớn, hắn cười cười:

- MaÞ huynh, xem ra tu vi cuÒa ngươi, đi ẵm cái ngũ đỉnh thiên sư chắc không là vấn đề.

- Đúng vậy.

Văn Nguyệt Thiên cũng phụ họa theo, cười hiÌ hiÌ noìi:

- MaÞ huynh, trước kia ngươi nói tu vi của miÌnh chưa đủ. Nhưng bây giờ, ta thấy ngươi xét chức nghiệp ngũ đỉnh, chắc không có giÌ khoì khăn.

- Có cơ hội sẽ xem xét lại...

MaÞ Chiình Phong cười hắc hắc nói:

- Hai vị, có phải gần đây phát tài không? Có việc giÌ cho ta tham dýò võìi. Ta chiÒ lâìy phâÌn nhoÒ, phâÌn to daÌnh cho caìc ngươi. Nhưng mà tới lúc đó công sức ta bỏ ra tuyệt không nhỏ hơn các ngươi đâu.

- MaÞ huynh, ta cuÞng noìi thâòt võìi ngươi. Chúng ta mới tiếp nhận một nhiệm vụ mới. Bên Huyết Quật Sơn xuất hiện một ma thú rất kỳ lạ, có người ra giá một trăm vạn huyền tệ cho chúng ta bắt giữ.

Người nói chuyện là Văn Nguyệt Thiên:

- Mấy ngày hôm trước chúng ta có qua một lần, tiểu gia hỏa kia thực sự giống như một con hổ. Tuy cái đầu không lớn, lực lượng cũng không mạnh nhưng rất giảo hoạt, đaÞ vaÌi lâÌn đều thoát ra từ cạm bẫy của chúng ta. Sau bảy tám ngày, ai ngờ tiểu gia hỏa kia có thể trưởng thành. Chúng ta chính diện giao phong với nó, suyìt chuìt nýÞa biò noì giêìt chêìt. LâÌn naÌy chuìng ta trõÒ vêÌ, chiình laÌ muôìn tiÌm một người hỗ trợ. MaÞ huynh, ngươi nếu có hứng thú, chúng ta sẽ xuất cho ngươi ba mươi vạn huyền tệ.

- Huyết Quật Sơn.

MaÞ Chiình Phong suy nghiÞ môòt chuìt, gâòt gâòt đầu:

- Cũng tốt. Mấy ngày nay ta cũng định đi Huyết Quật Sơn, qua cánh rừng Tử Vong.

MaÞ Chiình Phong dýò định mấy ngày tới Long Vũ sẽ đến, tính toán chờ hắn, cùng thương nghị với hắn ứng phó thế nào với sự trả thù của Đoan Mộc Chính.

Tuy rằng Đoan Mộc Chính không công khai tỏ vẻ giÌ, nhưng căn cứ vào sự đối nhân xử thế biÌnh thường của hắn, sýò traÒ thuÌ laÌ chuyêòn sõìm muôòn.

Ba người sau khi lên đường lập tức chạy tới Huyết Quật Sơn.

Lấy tu vi của bọn họ, sau buổi chiều là bọn họ chạy tới nơi. Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang căn cứ vào dấu vết bốn phía, rất nhanh tiÌm thâìy dâìu vêìt diò thuì để lại.

- MaÞ huynh, nhiÌn bôò daìng diò thuì dường như lại lớn hơn một chút, lực lượng cũng cường đại hơn một chút rồi. Ngươi xem xác của thiểm điện bạch lang, tất cả đều là do nó ăn thừa coÌn laòi.

Văn Nguyệt Thiên ngưng trọng hẳn lên.

MaÞ Chiình Phong nhiìu maÌy hoÒi:

- Đây rốt cuộc là loài vật giÌ. Như thế nào lại có thể hung haÞn như vậy. Đến cả thiểm điện bạch lang cũng có thể dễ dàng săn giết.

ắn đột nhiên cảm thấy sự tiÌnh không được tốt lắm.

- MaÞ huynh, ngươi yên tâm, lấy lực lượng của ba người chúng ta, đối phó với nó hẳn không thành vấn đề.

Văn Nguyệt Thiên thoải mái cười cười:

- Lần này có ngươi gia nhập, chúng ta tuyệt đối sẽ không về tay không.

- ChiÒ hi voòng laÌ thêì.

MaÞ Chiình Phong lâÒm bâÒm môòt tiêìng.

BâÌu trõÌi tôìi dâÌn. Theo kinh nghiệm của Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên, rất nhanh đaÞ phaìt hiêòn tung tiìch cuÒa diò thuì. Môòt haÌng ba người vội vàng dọc theo dấu vết của dị thú truy tới.

Trong lúc Thiết Lang dị thường hưng phấn, bọn hắn cật lực truy tiÌm thiÌ diò thuì xuâìt hiêòn trước mặt bọn họ. MaÞ Chiình Phong hơi kinh haÞi, lâòp týìc ngaÞ xuôìng đất. Trời ơi, đây mà gọi là tiểu gia hỏa à.

Dị thú trước mắt, toàn thân tuyết trắng, giống với Địa Lôi Hổ tại Huyền Cảnh, ngoại hiÌnh cuÞng không khaìc mâìy, nhưng đỉnh đầu của nó có sừng dài, sau lưng mọc thêm hai cánh, cương trảo ở bốn chân lợi hại. Hai bên lỗ mũi rủ xuống hai cái râu dài, thỉnh thoảng coÌn phun ra khoìi trãìng. Trong con ngươi thỉnh thoảng lóe ra hung quang, từ đỉnh đầu đến đuôi được bao trùm bởi một tầng lân giáp. Toàn thân phát ra khí thức cường đại làm cho người ta phải run sợ.

- Laòi lõìn?

Âm thanh Văn Nguyệt Thiên có chút run rẩy.

MaÞ Chiình Phong hoÒi:

- Ngươi xác đinh, đây chính là dị thú các người muốn tiÌm?

- Đúng vậy.

Thiêìt Lang traÒ lõÌi môòt tiêìng, lâòp týìc giaÒi thiìch:

- Lần đầu tiên chúng ta nhận được nhiệm vụ này, nó chỉ giống với một con mèo nhu thuận. Tốc độ phát triển của nó thật kinh người.

Thiết Lang từ hưng phấn trở lên sợ haÞi.

Đôi con ngươi lạnh lùng của dị thuì nhiÌn chãÌm chãÌm ba người, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

- Chúng ta không phải hoảng sợ. Ba người chúng ta hẳn có thể đối phó nó.

Văn Nguyệt Thiên lớn tiếng, yì muôìn tiêìp thêm duÞng khiì, nhưng roÞ raÌng giôìng như bị thiếu hơi.

- Ăn một Lang Nha bôÒng cuÒa ta.

Thiêìt Lang laÌ voÞ siÞ, am hiêÒu câòn chiêìn. Hãìn giâòn dýÞ quaìt lên môòt tiêìng, thân hiÌnh như một tia chớp, Lang Nha bổng trong tay đập tới.

Một kích kia uy lực ngàn cân. Nếu bị đập trúng một cái, rất có khả năng trở thành thịt vụn.

- Rôìng...

Diò thuì heìt môòt tiêìng giâòn dýÞ, thân hiÌnh nhoaìng lên môòt caìi, nheò nhaÌng traình khoÒi công kiìch cuÒa Thiêìt Lang. Đừng nhiÌn thân hiÌnh khôÒng lôÌ cuÒa diò thuì, tôìc độ của nó cực kỳ linh hoạt.

- Ta tõìi.

Văn Nguyệt Thiên cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn khẽ quát một tiếng, không linh pháp kiếm trong tay xuất ra một kiếm quang màu vàng, hướng dị thú đánh tới.

Mà dị thú không thèm quan tâm đến kiếm này, tùy ý mặc cho kiếm quang đánh trúng miÌnh. MuÞi kiêìm như tia chớp, đánh thẳng vào chiếc sừng trên đỉnh đầu. Chỉ thấy đốm lửa bắn ra, bốc lên một trận khói đặc.

- Bãìt lâìy noì.

Thiết Lang hưng phấn cười to:

- Tưởng nó thế nào, hóa ra cũng chỉ như con muỗi.

Văn Nguyệt Thiên cũng thở dài một hơi. Không ngờ rằng chiình miÌnh đaÞ kêìt thuìc trâòn đấu.

- Đợi một chút, nó không có việc giÌ, đừng vội cao hứng.

MaÞ Chiình Phong týÌ đầu tới đuôi đều không lạc quan như Thiết Lang, loại này căn bản là khó đối phó. 

 Chương 28: Tiểu hổ đẹp trai Thiên Dực Hổ

QuaÒ nhiên, sau khi đám khói tản đi, dị thú kia vẫn biÌnh yên đứng đó, không chút tổn thương, ánh mắt hiện lên một vẻ khinh thường cùng với tức giận.

Văn Nguyệt Thiên nhất thời trợn mắt há mồm, không sao nghĩ được, miÌnh đường đường là tứ đỉnh kiếm tiên, trong tay cầm Kỳ Ảo kiếm pháp mà lại không có để lại vết tích giÌ.

Văn Nguyệt Thiên cùng Thiết Lang trước sau cùng công kích mà chả ích giÌ. Dưới tiÌnh huôìng đó, bọn họ rốt cục ý thức được nguy cơ phải đối mặt.

Thiết Lang cắn răng nói:

- LiêÌu maòng võìi noì..

Chỉ thấy hắn gầm lên giận dữ, vận đạo lực toàn thân phát ra quang mang mầu vàng, hai tay nắm chặt lang nha bổng, nhảy lên không, hung hăng bổ tới.

Dị thú chẳng thèm ngó tới hắn, nó hơi nâng cái đầu khủng bố lên, lỗ mũi phun ra nhiệt khí, há mồm phun một ngụm hỏa viêm đỏ đậm về phía Thiết Lang.

Thiết Lang đang trên không trung, vô pháp tránh né. Mắt thấy sẽ bị hỏa viêm đánh trúng, chợt lúc này trên không trung lại xuất hiện một đạo thân ảnh mạnh mẽ hướng Thiết Lang chụp tới, giúp hắn tránh được cú đánh cuÒa hoÒa viêm.

- Chúng ta đi..

Người cứu chính là MaÞ Chiình Phong. Ông ta xuâìt ra phaìp kiêìm, veÒ mãòt ngưng trọng dị thường.

- Không được, không đi được nữa rồi..

Người nói chính là Văn Nguyệt Thiên, hắn thở dài nói:

- Mọi người xem, con ngươi dị thú này đaÞ lôò veÒ saìt khiì, hơn nữa ta cảm thấy nó đaÞ tâòp trung vaÌo chuìng ta, chiÒ câÌn ta výÌa động, nó nhất định sẽ đuổi giết… Kế sách bây giờ.. có lẽ chỉ có liều mạng tiÌm sinh cơ thôi.

MaÞ Chiình Phong ngâÌm cười khổ, miÌnh năm xưa bất lợi, nay vừa an ổn được vài ngaÌy. Hôm nay viÌ tiêÌn đáp ứng lời mời lại vướng vào chuyện nan giải này.

- LaÞo týÒ liêÌu maòng võìi ngươi...

Lúc nguy hiểm này, ngay cả văn nhân như Văn Nguyệt Thiên cũng văng bậy. Chỉ thấy Kỳ Ảo pháp kiếm trong tay hắn từ từ tụ lại một đạo như là kiếm quang. Đến thời điểm tới hạn, hắn ra sức nhằm dị thú bổ tới.

CoÌn Thiêìt Lang cuÞng điên cuồng hét lên, vận toàn bộ sức lực toàn thân, đạo lực mầu vàng trên người càng thêm nồng đậm, hai tay nắm chặt Lang Nha bổng nhằm dị thú phang tới.

MaÞ Chiình Phong đương nhiên cũng không dám thời ơ. Hắn nắm chặt pháp kiếm, khẽ đọc chú ngữ. Mũi kiếm phát ra hào quang chói mắt, dần dần tụ thành quang kiếm bắn hào quang tứ phía và bay vọt về phía dị thú.

MaÞ Chiình Phong laÌ thiên sư.Trừ mà là sở trường của ông ta.

Nhưng trước dị thú không có chút khí tức tà ác, một thân năng lực trừ ma bị giảm sút và chỉ có thế dung kiếm tiên công kích

Ba đạo công kích đánh tới, uy lực nhiÌn qua râìt kinh người. Dị thú tựa hồ cũng không dám kinh thường, nó ngửa mặt lên trời rống to, hai cánh sau lưng vung nhẹ, thân hiÌnh lâòp týìc vuòt đi tứ phía như sao băng.

Hiển nhiên nó đaÞ đánh bại từng người.

Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, chỉ thấy dị thú đaÞ đánh xong. Thân ảnh nó đứng tại chỗ coÌn ba người MaÞ Chiình Phong thiÌ nãÌm beòp trên mãìt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng trào máu tươi. Dễ thấy bọn họ bị thương không nhẹ. Nhất là Thiết Lang, ngực hắn như bị tổn thương, máu đaÞ nhuôòm đỏ y phục.

Hắn cố gắng đứng lên nhưng toàn thân một chút khí lực cũng không có.

Trong ba người thiÌ thương thêì cuÒa MaÞ Chiình Phong nheò hơn một chút. Hắn chậm raÞi đứng dậy đi lại phong huyệt cầm máu giúp Thiết Lang.

Trong đầu Văn Nguyệt Thiên phát run, thầm nghĩ:

- Hôm nay toi đời rồi…

- MaÞ huynh, xin lôÞi…

Giọng Văn Nguyệt Thiên áy náy.

MaÞ Chiình Phong thâÌm cười khổi, chuyện tới bây giờ xin lỗi có tác dụng giÌ, hiêòn taòi phaÒi nghiÞ biêòn phaìp trôìn nhanh mõìi đúng.

Khóe miệng dị thú hiện lên vẻ giễu cợ, từng bước đi tới chỗ bọn họ. Cái mồm đỏ loÌm hơi mở, răng nanh sắc bén dưới ánh trăng trông vô cùng khủng bố.

Thiết Lang nhắm mắt lẳng lặng chờ tử thần tới, Văn Nguyệt Thiên chống Kỳ Ảo pháp kiếm để đứng dậy,xem ra coÌn muôìn tiêìp tuòc công kiìch.

Nhưng viÌ thương thế quá nặng các đạo lực trong cơ thể đều bị đánh tan, căn bản không thể vận lực được.

BoÒ qua côì gãìng, hãìn cuÞng nhãìm mãìt chõÌ chêìt.

Theo con đường tu đạo lâu như vậy Văn Nguyệt Thiên cũng thấy maÞn nguyêòn rôÌi, nêìu không phaÒi trong loÌng không chuìt tham lam, thiÌ seÞ chãÒng rơi vào tiÌnh traòng hôm nay.

Duy nhất chuyện hắn nuối tiếc là hắn đaÞ laÌm haòi laÞo bãÌng hýÞu MaÞ Chiình Phong vôìn không nên tõìi naÌy.

MaÞ Chiình Phong dường như không muốn buông tha… Trong loÌng hãìn coÌn coì chuìt vướng bận, hắn không muốn viÌ thêì maÌ toi maòng. Hãìn côì đứng dậy, mắt lạnh lung nhiÌn dị thú, khóe miệng có chút kiên định:

- Đến đây đi, ta sẽ không sợ ngươi…

- graoo

MaÞ Chiình Phong hiÌnh như đaÞ choòc giâòn diò thuì, noì ngýÒa mãòt gâÌm lên môòt tiêìng, lôÞ muÞi phun baòch khiì, týÌng bước tiến tới gần MaÞ Chiình Phong.

Môòt nôÞi sõò haÞi traÌn ngâòp trong loÌng MaÞ Chiình Phong.

Uy áp của dị thú vốn hắn không có khả năng chống cự.

Râìt nhanh, phoÌng tuyêìn tâm lyì cuÒa hãìn cuÞng biêìn mâìt.

Tương quan hai bên là quá chênh lệch.

MaÞ Chiình Phong không muôìn chêìt, hãìn tiêìn vaÌo HuyêÌn CaÒnh viÌ muôìn đem thông linh MaÞ gia phaìt triêÒn rýòc rõÞ. Long VuÞ xuâìt hiêòn cho hãìn cơ hội cùng hy vọng

Hãìn khaìt voòng thâìy truyêÌn nhân MaÞ gia, đem toàn bộ mọi thứ học được ở Huyển Cảnh truyền hết cho hắn.

Nêìu không hãìn chêìt không nhãìm mãìt.

Dýòa vaÌo khaìt voòng câÌu sôìng, MaÞ Chiình Phong dưới uy áp của dị thú từ từ giơ pháp kiếm lên.

Dị thú lại gào lên một tiếng, há cái miệng như chậu máu, răng nanh hiện lên lớp lớp hàn quang. Một cỗ túc sát chi khí cường đại đập tới.

MaÞ Chiình Phong thôìng khôÒ nhãìm hai mãìt laòi, ngay caÒ không cam loÌng thiÌ cuÞng chiÒ coì như vậy

- MaÞ đại ca, đệ tới cứu huynh…

Thời khác ngàn cân treo sợi tóc đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, MaÞ Chiình Phong mõÒ to mãìt nhiÌn Long VuÞ týÌ trên trõÌi rơi xuôìng.

Khaìt voòng sôìng laòi trôÞi dâòy, MaÞ Chiình Phong laòi giơ pháp kiếm lên chuẩn bị cùng Long Vũ chiến đấu.

Dị thú thấy Long Vũ, liền dừng lại. sát khí trên người cũng từ từ biến mất. Trong con mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Long Vũ đối mặt với dị thú cũng không dám chậm trễ, đaÞ tiình seÞ xuâìt ra Phaì Ma ThâÌn Long cuÌng noì đọ sức, sau đó nhân cơ hộ sẽ mang MaÞ Chiình Phong chaòy trôìn.

- Đợi một chút, chủ nhân.

Đúng luìc naÌy, La Lâm caÒ kinh noìi:

- Chủ nhân, nó là Thiên Dực Hổ… Không cần xuất thủ đâu.

Long VuÞ nghe lời chấn động, dùng tâm thần đáp lại:

- Nó là Thiên Dực Hổ sao? La Lâm cô không lầm đấy chứ?

- Chủ nhân, không sai được. Tôi tuy không thể chọn đọc tư liệu về Thiên Dực Hổ, nhưng khí tức trên thân nó chắc chắn không sai. Chủ nhân, cậu có thể cùng nó giao tiếp, Thiên Dực Hổ là yêu thú cấp mười, nó mặc dù nhỏ nhưng trí tuệ rất cao.

- Ngươi là Thiên Dực Hổ?

Long Vũ hít sâu một hơi thử trao đổi với dị thú. Lúc này, dị thú hiÌnh cuÞng caÒm ýìng được khí tức quen thuộc trên người Long Vũ.

ViÌ không thêÒ noìi nên diò thuì chiÒ coì thêÒ gâòt đầu. chỉ khi đạt cấp mười cũng là hiÌnh thaìi cao nhâìt, Thiên Dýòc HôÒ mõìi coì thêÒ noìi tiêìng người.

- Ha ha.

Long Vũ liền cười. La Lâm, nói đúng, gia hỏa này quả nhiên là Thiên Dực Hổ, nó có thể nghe hiểu lời của miÌnh.

- Ta mà mẹ ngươi.. lại đây ta ôm một cái nào…

Long VuÞ nhõì roÞ động vật là chủng bản năng, hắn cho rằng Thiên Dực Hổ sẽ cho hắn là mẹ.

- PhiÌ.

Thiên Dực Hổ nghe vậy, lỗ mũi phun ra một ngụm thô khí, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường.

- ChuÒ nhân, câòu thâòt mâìt mãòt… Thiên Dýòc HôÒ laÌ yêu thuì thông minh. Hiêòn taòi coì lôìi suy nghiÞ so võìi câòu coÌn cao hơn. Hơn nữa, Thiên Dực Hổ có trí nhớ truyền thừa.

La Lâm khúc khích cười.

Long Vũ sau một hồi đỏ mặt, vội ho một tiếng nói:

- Tiểu hổ hổ…lại đây.

- PhiÌ…

Thiên Dýòc HôÒ vâÞn không chiòu laòi.

- Tiểu hổ đẹp trai, lại đây.

Ngẩn ra một chút, Long Vũ lên tiếng cười nói

- Tiểu hổ đẹp trai nhất vũ trụ, lại đây, cho chủ nhân ôm một cái nào.

Thiên Dực Hổ hếch mũi lên trời, hừ một tiếng, nhưng nó lại từ từ đi lại, phủ phục bên người Long Vũ, thè lười đỏ tươi liếm láp tay hắn.

MaÞ Chiình Phong ngây người, nhiÌn maÌn kiòch trước mắt, con ngươi hắn trợn ngược như mất boÌ.

- Không sao rôÌi..

MaÞ Chiình Phong quay laòi noìi môòt câu.

Thiết Lang,Văn Nguyệt Thiên chậm raÞi mõÒ to mãìt. Týìc thiÌ hoò thâìy môòt caÒnh không thêÒ tưởng tượng được, dị thú không ai biÌ được lại là một sủng vật của người trẻ tuổi trước mặt.

- Cái này... rồi cuộc đaÞ xaÒy ra chuyêòn giÌ?

Thiêìt Lang sõÌ sõÌ gaìy noìi:

- MiÌnh đang nằm mơ sao.. ai nói cho ta biết, rốt cục là chuyện giÌ đaÞ xaÒy ra..

MaÞ Chiình Phong đi tới diÌu Thiêìt Lang vaÌ Văn Nguyệt Thiên đứng lên, cười nói:

- Hai vị, đây là tiểu huynh đệ Long Vũ mà ta đaÞ noìi tõìi... Diò thuì naÌy hiÌnh như là sủng vật của đệ ấy.

Dýòa trên tiÌnh huôìng trước mắt MaÞ Chiình Phong thâìy diò thuì laÌ đúng là sủng vật của Long Vũ. Nhưng là ông ta nghĩ không ra viÌ sao diò thuì cường đại như thế lại là chịu khuất phục Long Vũ.

Văn Nguyệt Thiên nhiÌn kyÞ Long VuÞ, thâìy diện mạo hắn tuy đoan chính, nhưng cũng biÌnh thường. Tuy nhiên cặp con ngươi sáng ngời đen láy lóe lên trí tuệ.

Nguyên là Long Vũ ở Âm sơ lệnh cho La Lâm mở không gian pháp trận của Phượng Hoàng lệnh, mang theo hắc y nhân tiến vào Huyền Cảnh, vừa lúc đến Tử Vong sâm lâm. Hắn sợ hắc y nhân cũng rơi xuống cùng tọa độ với miÌnh nên nhanh choìng nhãÌm hướng Huyết Quật Sơn chạy tới, trong lúc vô yì gãòp phaÒi caÒnh MaÞ Chiình Phong gãòp naòn.

Thù đâu không biết, khiến cho sinh mệnh MaÞ Chiình Phong lâm vaÌo tuyêòt caÒnh laòi chiình laÌ Thiên Dýòc HôÒ maÌ hãìn vô cuÌng mong đợi bấy lâu

Tóm lại, trùng hợp liên tiếp, gặp được Thiên Dực Hổ lại cứu được người anh em kết nghĩa.

Ban đầu khi kích hoạt nội đan Thiên Dực Hổ, Long Vũ đaÞ nhoÒ môòt gioòt maìu tưới của hắn, cho nên hắn cùng Thiên Dực Hổ huyết mạch tương liên. Long Vũ thử đưa tay sờ trán Thiên Dực Hổ, Thiên Dực Hổ cũng cọ trán vào tay Long Vũ, một bộ dáng rất thân mật.

- TiêÒu VuÞ, diò thuì naÌy goòi laÌ Thiên Dýòc HôÒ sao?

MaÞ Chiình Phong maònh daòn hoÒi.

- Gruuuu.

Thiên Dực Hổ đối với MaÞ Chiình Phong thâòp phâÌn bâìt thiêòn, nhe răng nhếch mép, thể hiện bộ dàng hung dữ. MaÞ Chiình Phong sõò tõìi mýìc luÌi týÌng bước về phía sau.

Long VuÞ vôòi noìi:

- Tiểu hổ đẹp trai, đây laÌ MaÞ đại ca, là bằng hữu của ta, không được vô lễ... xin lỗi đi...

- PhiÌ....

LôÞ muÞi Thiên Dýòc HôÒ xiÌ ra thô khiì, không để ý tới lệnh của Long Vũ. Thiên Dực Hổ là yêu thú cấp mười, là cường giả của của kỹ nguyên vũ trụ. Nó có huyết thống cao quyì, cao ngạo. Tuy rằng nó nở không lâu nhưng nó được truyền thừa ba phần sức mạnh của Thiên Dực Hổ đời trước. Ba phần này đủ để nó coi rẻ mỗi người tại đây.

Đương nhiên, Long Vũ là chủ nó, lại có huyết mạch tướng liên nên nó đối với Long Vũ vẫn có chút tôn kính.

- Ta đứng xa một chút nói chuyện vậy...

MaÞ Chiình Phong xem ra cuÞng thâìy Thiên Dýòc HôÒ cuÞng không ưa hắn.

Long Vũ đưa ta vỗ vỗ đầu Thiên Dực Hổ cười nói:

- Tên gia hỏa ngươi đối với bằng hữu của ta coÌn bâìt thiêòn, hơi quá đáng đó...

- Grừưư..

- Thiên Dực Hổ dường như cũng không vừa loÌng võìi lõÌi phê biÌnh cuÒa Long VuÞ, noì thâòm chiì coÌn nhe rãÌng vêÌ phiìa Long VuÞ.

Long VuÞ môòt trâòn xâìu hôÒ, gia hoÒa naÌy týòa hôÌ thiêìu dâòy dôÞ, môòt chuìt cuÞng không nghe lõÌi, coÌn không biêìt thân phâòn suÒng vâòt.

- ChuÒ nhân...Thiên Dực Hổ tại thời đại kỹ nguyên vũ trụ tuyệt đối là cường giả, nó thờ kẻ mạnh làm chủ. Mặc dù tinh huyết của cậu kích hoạt tính mạng nó nhưng muốn nói hoàn toàn nghe theo cậu, chỉ huyết mạch coÌn chưa đủ, mà cậu phải có thực lực mạnh mẽ mới được...

La Lâm giaÒi thiìch môòt maòch.

Long Vũ nghe vậy, đau cả đầu.

Sủng vật này đích xác là cụ nội ta mà.

- Tiểu gia hỏa, ta biết ngươi có thể hiểu lời ta... cho nên ta phải giải thích đạo lyì cho ngươi biết. Bất kể thế nào, người vẫn do hút máu của ta mà lớn lên. Thời đại chúng ta phải biết uống nước nhớ nguồn.. Nhập gia tùy tục, ta hy vong ngươi có thể tự vấn lương tâm miÌnh... Người xem nên đối tốt với ta một chút.

- XiÌ...

LôÞ muÞi Thiên Dýòc HôÒ xiÌ ra môòt hơn, một luồng bạch khí nóng phun vào mặt Long Vũ. Nó đột nhiên dừng lại thè lưỡi liếm tay Long Vũ như đang lấy loÌng.

- Ha ha, treÒ coÌn thâòt dêÞ baÒo...

Long Vũ cười hắc hắc, nghĩ thầm gia hỏa này coÌn coì chôÞ dâòy baÒo được.

Sãìc mãòt MaÞ Chiình Phong ngưng trọng, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Ông ta cẩn thận ngẫm lại lại mấy lời trước kia của Long Vũ, nhất là ý vị sâu xa của mấy câu đó trong thời đại naÌy.

Ông ta há hốc mồm như muốn hỏi giÌ đó, tuy nhiên cũng không hỏi. Bởi viÌ hiêòn taòi coÌn coì Thiêìt Lang cuÌng Văn Nguyệt Thiên nên không tiện hỏi.

Toìm laòi, MaÞ Chiình Phong thâìy caÒm giaìc thâÌn biì trên người Long Vũ ngày càng mạnh.

Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên sử dụng thuốc trị thương, điều tức một hồi, liền mạnh dạn đi tới đứng cùng MaÞ Chiình Phong.

Thiêìt Lang deÌ dãòt hoÒi:

- MaÞ huynh, diò thuì naÌy laÌ suÒng vâòt cuÒa bãÌng hýÞu huynh sao? Sao laòi không noìi sõìm, suyìt nýÞa đaÞ toi maòng rôÌi...

MaÞ Chiình Phong týìc giâòn noìi:

- Ngươi coÌn noìi sao, ta mõìi thiêìu chuìt nýÞa biò caìc người làm toi mạng...

Văn Nguyệt Thiên nhẹ nhàng vỗ vai MaÞ Chiình Phong, thâìp gioòng hoÒi:

- MaÞ huynh, coì caìi giÌ đó không đúng... Tiểu huynh đệ của ngươi đến tam đỉnh tu vi cũng không có, làm sao lại thu phục được một dị thú cường haÞn như thế...

Tuy rằng Long Vũ mặc áo tam đỉnh thiên sư, nhưng Văn Nguyệt Thiên có thể thấy roÞ tu vi thýòc của hắn. Tuy nhiên cũng có thể là người này là một cao nhân, hắn cố yì âÒn giâìu khiì týìc.

Chính là Văn Nguyệt Thiên cũng không có xác định chính xác hắn thuộc loại người nào.

 Chương 29: Quyết định của Hương Hương

MaÞ Chiình Phong cười hắc hắc, nói một câu nước đôi:

-Hai vị, nói thật là vị huynh đệ của ta thực không phải người thường...

- Yì laÌ sao?

Thiêìt Lang gaÞi gaÞi đầu, tựa như không hiểu yì týì cuÒa MaÞ Chiình Phong.

Nhưng thật ra Văn Nguyệt Thiên thiÌ ngược lại lại nghĩ:

- Thánh điện?

MaÞ Chiình Phong sýìng sõÌ môòt chuìt lâòp týìc cười nói:

- Thiên cơ bất khả lộ.

Văn Nguyệt Thiên ném cho MaÞ Chiình Phong môòt caìi nhiÌn yì týì.

- Hai người các ngươi rốt cuộc có yì giÌ?

Thiết Lang dường như coÌn chưa roÞ aình mãìt cuÒa hai người, vội vàng hỏi.

- Quay về ta cho người biết..

Văn Nguyệt Thiên ra hiệu, thấp giọng nói:

- Hiện tại đừng hỏi giÌ caÒ, toìm laòi, nhýÞng điều chúng ta nhiÌn thâìy, nghe thâìy, không nên noìi cho người khác... Nếu không, ta và ngươi gặp vận hạn lớn...

Thánh điện ở Huyền Cảnh là một truyền thuyết. Nghe nói, địa vị của điện chủ thánh điện thậm chí coÌn cao hơn cả Ngũ phương thiên địa lệnh chủ. Thậm chí có người nói, Ngũ phương thiên địa lệnh chỉ cũng chịu quản thúc của Thánh điện.

CoÌn coì môòt truyêÌn thuyêìt lõìn hơn nói Thánh điện nắm bí mật của cử định, nắm trong tay hàng tỷ sinh mạng của Huyền Cảnh.

Nếu người tu đạo đến từ thánh điện, chỉ tùy tiện phất tay một cái, có thế làm cho Huyền Cảnh long trời lở đất.

Đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết, không ai có thể chứng minh được. cũng không ai gặp của người tu đạo của thánh điện. nhưng từ khi truyền thuyết này bắt đầu đến giờ, không có người tu đạo nào dám khinh nhờn thánh điện.

Địa vị của Thánh điện tại Huyền Cảnh là không thể nghi ngờ. Tại chỗ hạ trại, Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên chủ động đi săn thú, đem về mấy con trĩ và thỏ. MaÞ Chiình Phong nhoìm lýÒa thêm gia viò đem nướng, xem thủ pháp hiển nhiên là rất tinh tế.

Thiên Dực Hổ sau khi ăn một con thỏ của MaÞ Chiình Phong, thái độ đối với ông ta roÞ laÌ tôìt hơn nhiều.

Tuy nhiên đối với Văn Nguyệt Thiên và Thiết Lang nó cũng không chút hảo cảm, ánh mắt khinh thường coÌn nôÌng đậm hơn.

Ăn hết thịt nướng, Long Vũ sang một bên nghỉ ngơi. Hắn cùng La Lâm thương nghị xong, liền quyết định từ hôm nay trở đi sẽ tu luyên Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư.

Cửu Đầu Sư là bộ động tức thứ ba của Ngũ Cầm Hí, độ khó thuộc loại trung biÌnh. Troòng tâm cuÒa noì laÌ khai mõÒ tiêÌm năng tinh thần. Đối với dị năng của Long Vũ có trợ giúp rất lớn.

Đương nhiên động tác tu luyện Cửu Đầu Sư cũng vô cùng gian nan. Bất kể là trên tính thần thiÌ cuÞng phaÒi traÒi qua râìt nhiêÌu khaÒo nghiêòm lõìn.

Người tu luyện tất phải có nghị lực lớn và sức chịu đựng mới được.

Long Vũ để Thiên Dực Hổ hộ pháp, tự miÌnh để cho ý thức tiến vào không gian ảo của La Lâm, rồi bắt đầu tu luyện bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư.

Cửu Đầu Sư cũng có bảy bộ động tác, từ dễ đến khó.

Nhưng bộ động tác thứ nhất của Cửu Đầu Sư đaÞ khoì hơn động tác thứ bảy của Thiên Dực Hổ. Tu luyện cực kỳ khó khăn.

Sau mấy trăm lần bắt chước, căn cứ vào kiểm tra của La Lâm, Long Vũ vẫn coÌn sai môòt phâÌn ngaÌn. La Lâm cuÞng không coì pheìp, nhâìt định bắt Long Vũ phải đạt tới độ chính xác 100%.

Mất nửa đêm, Long Vũ mới ngừng ty luyện, dục bất tốc đạt, tương lai coÌn daÌi.

Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đaÞ qua môòt ngaÌy. Tuyêìt Cơ sốt ruột vạn phần, nhưng lại không thể làm giÌ. NaÌng căn bản là không thể tiến vào Huyền Cảnh.

Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai cuÞng buôÌn býòc, Long VuÞ laÌ baòn trai cuÒa naÌng, cuÞng laÌ hy voòng quâòt khõÒi cuÒa MaÞ gia. Tuy rãÌng naÌng không thiìch hãìn, nhưng nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.

- Chị Tuyết Cơ, chúng ta nên làm giÌ bây giõÌ?

MaÞ HiêÒu Mai cãìn môi noìi:

- Lấy tu vi của Tiểu vũ, không thể ở trong Huyền Cảnh quá hai mươi ngày, cũng chính là hai ngày của thế giới này. Hiện tại đaÞ hơn một ngày, nếu ngày mai anh ấy không trở về ắt lành ít dữ nhiều...

Tuyết Cơ nghe vậy trong loÌng caÌng thêm lo lãìng.

Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể chờ đợi. Ngoài chờ đợi nàng căn bản không có làm được giÌ. HuyêÌn CaÒnh vaÌ thêì giõìi naÌy không thêÒ bãìc câÌu, trýÌ phi coì cơ duyên lớn. CoÌn không, căn bản không thể tùy tiện ra vào.

- Hiểu Mai... chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi...

Tuyết Cơ cố gắng làm cho loÌng miÌnh yên tiÞnh laòi. NaÌng khuyên giaÒi HiêÒu Mai:

- Yên tâm đi, nó sẽ không sao đâu, chúng ta phải tin tưởng tiểu Vũ.

- Côìc, côìc...

Đúng luìc naÌy, coì tiêìng goÞ cýÒa.

- Là Hương Hương..Hiểu Mai đi mở cửa đi.

Tuyết Cơ nói.

MaÞ HiêÒu Mai đi tới mở cửa phoÌng, quaÒ nhiên laÌ Hương Hương. Nàng mặc một bộ váy thanh lệ, tôn lên dáng vẻ yêu kiều lung linh. Đồng thời khuôn mặt xinh đẹp như mang theo một tầng sương lạnh, trên trán mơ hồ có chút đau đớn.

- Sư tôn, con muốn trở về tổng bôò HuyêÌn Môn.

Đường Hương Hương nói với Tuyết Cơ

- Con muôìn bêì quan.

- Hương Hương, nói cho sư tôn nghe, ở âm sơn rốt cục đaÞ xaÒy ra chuyên giÌ? Ta caÒm thâìy coì giÌ đó... có phải là ai đaÞ khiêìn con chiòu uÒy khuâìt không?

Tuyết Cơ ân cần hỏi han.

- Không coì viêòc giÌ đâu...

Đường Hương Hương nghiêm túc nói

- Sư tôn, con thật sự không có việc giÌ đâu, việc ở Âm Sơn chứng minh tu vi của con không đủ, con muốn bế quan...

Mắt thấy thái độ kiên định của Đường Hương Hương, Tuyết Cơ cũng không cố miễn cưỡng, liền gật đầu. Nàng đứng dậy nắm tay Đường Hương Hương, ôn nhu nói:

- Hương Hương, ta và con tuy là thầy troÌ nhưng mấy năm nay trong loÌng ta đaÞ đối xử với con như là con gái. Con nhớ kỹ, không quản việc giÌ xaÒy ra, sư tôn cũng ủng hộ con. Nếu quả có chuyện xảy ra, nhất định nhớ kỹ, sư phụ sẽ làm chủ cho con.

- Con biêìt...

Đường Hương Hương trong mặt hiện lên một tia ấm áp.

- Sự tôn, con tính là trưa hôm nay sẽ đi. Uông Kiếm hai vị sư huynh cùng đưa con về, người không phải lo lắng cho con...

Đường Hương Hương nói.

- ÝÌ.

Tuyết Cơ gật đầu.

Sau đó Tuyết Cơ, Đường Hương Hương, MaÞ HiêÒu Mai cuÌng haÌn huyên vaÌi chuyêòn. Sãìc mãòt Đường Hương Hương tuy hơi âm trầm nhưng không khí cũng khá sôi nổi.

Sau một lúc, Đường Hương Hương đứng dậy cáo từ.

Ngay lúc nàng sắp ra cửa, đột nhiên quay người hỏi:

- Sư tôn, Long Vũ sư huynh có tin giÌ không?

- Không coì...

Tuyết Cơ thở dài.

- TiêÌu VuÞ lâÌn naÌy sõò laÌnh iìt dýÞ nhiêÌu

- Vâng.

Thấp giọng trả lời một tiếng, Đường Hương Hương xoay người rời đi. Biết được tin tức Long Vũ, trong loÌng naÌy mơ hồ như có một cỗ khoái cảm. Ác ma ắt phải bị trừng phạt.

Mỗi khi nhớ đến lần đó bị chà đạp, trong nội tâm nàng đều oán hận tột đỉnh.

Mặc dù trong trí nhớ là nàng chủ động, nhưng nàng thủy chung cho là Long Vũ đaÞ laÌm bâÒn sýò trong saòch cuÒa naÌng.

- Chị Tuyết Cơ... Có mấy lời không biết em có nên nói ra hay không?

MaÞ HiêÒu Mai đóng chặt cửa phoÌng nhiÌn qua Tuyêìt Cơ nói:

- BiêÒu hiêòn không biÌnh thường gần đây của Hương Hương, em cảm thấy có thể có liên quan đến tiêÒu VuÞ.

- LaÌ sao?

Tuyết Cơ nhíu mày hỏi.

- Chị Tuyết Cơ, chị ngẫm kỹ lại xem. Thái độ của Hương Hương với tiểu Vũ trước kia ra sao...

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Chị Tuyết Cơ, em cảm thấy tiểu Vũ và Hương Hương có thể đaÞ phaìt sinh chuyêòn giÌ đó.

- Coì thêÒ phaìt sinh chuyêòn giÌ đây?

Tuyết Cơ nhíu mày trầm tư một chút:

- Xem ra chiÒ coì thêÒ chõÌ khi tiêÒu VuÞ trõÒ vêÌ.

Nói đến Long Vũ, khuôn mặt Tuyết Cơ lại trầm xuống, MaÞ HiêÒu Mai noìi coì lyì, nêìu qua môòt ngaÌy nýÞa hãìn không trõÒ vêÌ, ãìt laÌ laÌnh iìt dýÞ nhiêÌu.

Chỉ là chuyện bọn họ có khả năng làm lúc này chỉ là chờ đợi.

Long Vũ tiến vào Huyền Cảnh đaÞ đến mười ngày, hắn cùng Thiên Dực Hổ đaÞ trõÒ nên thân thiêìt hơn, tuy nhiên muốn Thiên Dực Hổ hoàn toàn thừa nhận, coÌn phaÒi côì gãìng nhiêÌu.

Mâìy ngaÌy naÌy, Long Vũ cùng ba người MaÞ Chiình Phong đi du ngoạn sơn thủy. Tới hoàng hôn ngày thứ mười, bốn người đaÞ tõìi rýÌng cây caìch thaÌnh Đoan Mộc không xa. Bởi viÌ trõÌi đaÞ rôÌi, thaÌnh Đoan Mộc đaÞ đóng cửa, muốn vào phải chờ tới hửng đông.

Thiết Lang, Văn Nguyệt Thiên vội dựng lều trại mang theo, bên cạnh đốt lên đám lửa trại tính sẽ qua đêm chỗ này. Long Vũ mang theo Thiên Dực Hổ đến phụ cận kiếm chim thú để làm món ăn. MaÞ Chiình Phong thiÌ dýòng giaì nướng thịt, và lấy ra gia vị chuẩn bị trổ tài nướng thịt. Sau khi công tác chuẩn bị kết thúc, mấy người vây quanh đống lửa đỏ bừng. Thiên Dực Hổ đưa tới xâu nướng mấy miếng da heo và tai thỏ đặt dưới ngọn lửa hồng. Từng giọt mỡ vạng nhỏ trên đám lửa. Dưới thủ pháp lật qua lật lại cái giá nướng thịt của MaÞ Chiình Phong, tuÌy thõÌi raÒi thêm gia vị, chỉ chốc lát, bốn phía mùi hương phiêu dật mê người. Ngay cả Thiên Dực Hổ cũng chảy nước miếng.

Đợi cho thịt nướng đaÞ xong, MaÞ Chiình Phong đem toàn bộ phần da heo cho Thiên Dực Hổ coÌn bôìn người chưa nhau hai cái tai thỏ.

Ban ngày đi hơi mệt nên mọi người chỉ sau mấy phút ăn sạch thịt nướng, ngay cả Thiên Dực Hổ cũng trơ mắt nhiÌn MaÞ Chiình Phong hy voòng ông ta coì thêÒ nướng thêm một ít nữa.

Long VuÞ lau mõÞ bên miêòng, chiÒ vaÌo Thiên Dýòc HôÒ mãìng:

- Ngươi.. không được ăn nữa. Ngươi xem, hiện tại ngươi thế nào rồi, ăn nữa không biết chừng sẽ thành cái dạng giÌ....

- PhiÌ.

Lỗ mũi Thiên Dực Hổ phun ra khói trắng dường như có yì khaìng nghiò.

Sắc trời tuy đaÞ tôìi, nhưng mọi người cũng không có ý đi ngủ. Có Long Vũ khơi chuyện, mọi người bắt đầu tán gẫu chuyện Huyền Cảnh.

Long VuÞ không ngýÌng hoÒi nhýÞng nghi vâìn trong loÌng. Trong loÌng Thiêìt Lang, Văn Nguyệt Thiên băn khoăn thân phận của Long Vũ, đối với hắn thêm phầnung kính, nên hoàn toàn chân thực không giÌ không noìi.

Sau môòt phen hỏi đáp, hiểu biết của hắn tăng lên không ít.

Sau khi xong viêòc, Long VuÞ keìo MaÞ Chiình Phong sang môòt bên thâìp gioòng hoÒi:

- MaÞ đại ca, chuyện của ta hỏi thăm thế nào rồi?

- TiêÒu VuÞ... Long Thiên Traòch cuÌng ThuÒy Tiên không coì tin týìc giÌ caÒ. Nhưng ngươi yên tâm, ta đaÞ liên hêò võìi nhiêÌu tôÒ chýìc tiÌnh baìo đặc biệt, coÌn dýò định sẽ trả thù lao cao, chỉ cần họ xuất hiện tại Huyền Cảnh, ta nghĩ sẽ có tin tức. Mặt khác về Long Thiên Trạch... bản thân ta có một tin tức giá trị. Đại khái là khoảng một tháng trước ở thành Đoan Mộc có người đaÞ gãòp môòt người tên là Long Thiên Trạch. Có điều nghe nói hắn là người biến chủng không phải là người tu đạo.

MaÞ Chiình Phong noìi.

- Người biến chủng?

Long Vũ hơi kinh haÞi:

- Huyển Cảnh có rất nhiều người biến chủng sao?

- Không nhiêÌu lãìm.

MaÞ Chiình Phong noìi:

- Tại thế giời thực, bọn họ gọi là dị năng giả, nhưng ở Huyền Cảnh, mọi người quen gọi là người biến chủng. Huyền Cảnh là một đại gia điÌnh, không baÌi ngoaòi như thế giới thật. ở đây người biến chủng và người tu đạo địa vị không khác nhau lớn. Lực lượng của họ đồng dạng có thể dùng Cửu đỉnh kiểm tra. Huyền Cảnh chức nghiệp công hội cũng vẫn chứng nhận cho thân phận và chức vị của họ. Đúng rồi, có người nói Long Thiên Trạch đaÞ lâìy được chứng nhận tam đỉnh thuật sĩ do công hôòi công bôì.

- Vậy người đó xuất hiện ở đâu?

Trong loÌng Long VuÞ mýÌng thâÌm, cuôìi cuÌng thiÌ cuÞng tiÌm được tung tích người thân. Tuy nhiên hắn vẫn coÌn chuìt nghi hoãòc. hãìn không roÞ thuìc thuìc Long Thiên Traòch rôìt cuôòc sao laòi tiêìn vaÌo HuyêÌn CaÒnh.

- Không roÞ.

MaÞ Chiình Phong xin lôÞi noìi:

- Hắn làm việc rất kín đáo, không trao đổi cùng ai. Từ khi hắn rời khỏi thành Đoan Mộc, không ai biết biết người đó ở chỗ nào nữa. Nhưng ngươi yên tâm, chỉ cần người coÌn õÒ HuyêÌn CaÒnh, ta vâÞn coì thêÒ tiÌm được hắn.

- MaÞ đại ca, cảm ơn huynh.

Long VuÞ noìi.

- Ha ha...

MaÞ Chiình Phong cười cười:

- Tiểu Vũ, ta và ngươi lúc này nói cảm ơn làm giÌ, hơn nữa giữa chúng ta không phải có thỏa thuận sao? Đúng rồi, sao lần này ngươi không mang Hiểu Mai cùng vào.

- ).

Long VuÞ thõÒ daÌi noìi:

- MaÞ đại ca, huynh không biết, đệ tiến vào Huyền Cảnh lần này có chút bất đắc dĩ.

Sau đó, Long Vũ kể chuyện miÌnh gãòp phaÒi môòt lượt.

Nghe xong MaÞ Chiình Phong kinh ngaòc:

- Người nói là người mở Huyền Cảnh là cao nhân Huyền Môn.. Hắn đồng dạng thiÌ triêÒn thiên sư kiếm quyết sao?

- Đúng như vậy, đệ tận mắt thấy. Nếu không mắt thấy tai nghe, đệ cũng không thể tin lại có chuyện như vậy.

- ChãÒng leÞ laÌ hãìn?

MaÞ Chiình Phong dường như nghĩ tới điều giÌ đó.

- LaÌ ai?

Long VuÞ toÌ moÌ hoÒi.

MaÞ Chiình Phong thoaìng chuìt do dýò, trâÌm gioòng noìi:

- Tiểu Vũ, chuyện này bây giờ ta không thể nói, hơn nữa chưa thể xác định Hắc y nhân đó có phải là vị kia hay không.. Chuyện lớn như thế ta không dám nói bừa.

- ÔÌ

Long Vũ gật đầu. Mọi người thu hồi lều trại chuẩn bị vào thành Đoan Mộc. Bốn người vừa đi vừa tán gẫu, phút chốc đaÞ qua côÒng thaÌnh, vaÌo đường cái.

Long Vũ mặc dù nhiều lần tiến vào Huyền Cảnh nhưng hầu như đề ở Huyết Quật sơn, Tử Vong sâm lâm nên thành Đoan Mộc lại là lần đầu tiên hắn vaÌo.

Kiến trúc nhà cửa nơi này có chút cổ kính, hoặc có thể nói là lập lên từ cổ đại, trông rất cổ điển, huy hoàng. Nhưng mọi người đi trên đường thiÌ không theo lôìi naÌo caÒ, coì côÒ điển, có hiện đại. Cửa hàng bên đường san sát, tiếng rao hàng không ngớt, chỗ này ngõìt,chôÞ kia laòi rôò lên, râìt naìo nhiêòt.

 Chương 30: Gặp lại Kim Phượng

Long Vũ vừa đi vừa ngắm nhiÌn khãìp nơi, phát hiện ra nơi này muốn mua cái giÌ cuÞng coì. TýÌ nhýÞng thýì daÌnh cho nhýÞng người tu luyện như pháp kiếm, pháp khí đến những đồ dùng hàng ngày, thậm chí cả nội đan ma thú cũng được rao bán khắp nơi.

Long Vũ vốn chỉ đi với mục đích cưỡi ngựa xem hoa nhưng cũng phải hoa cả mắt lên. Trên đường phố cũng luôn bắt gặp những người than mặc chiến y, tay cầm pháp kiếm, tiên kiếm; chỉ nhiÌn qua trang phuòc chýìc nghiêòp thiÌ phâÌn lõìn hoò đều là tam đỉnh kiếm tiên.

- TiêÒu VuÞ, xem ra laòi sãìp coì chuyêòn lõìn xaÒy ra. Nêìu không thiÌ thaÌnh Đoan Mộc không có khả năng vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều kiếm tiên đến như vậy…

MaÞ Chiình Phong noìi ra suy đoán của miÌnh.

- ChãÒng coì nheÞ sãìp coì chiêìn tranh?

Long Vũ đoán moÌ.

- Không phải thế đâu.

Thiêìt Lang cuÞng tham gia biÌnh luâòn.

- Theo ta thâìy thiÌ chãìc laÌ chýìc nghiêòp công hôòi laòi ra môòt nhiêòm vuò naÌo đó. À đúng rồi, dọc đường ta thấy rất nhiều người cứ nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo Thiên Dực Hổ của ngươi đó Tiểu Vũ. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, ta nghĩ nó sớm muộn giÌ cuÞng mang phiêÌn phýìc đến cho chúng ta thôi.

Nghe xong, MaÞ Chiình Phong cuÞng toÒ veÒ đồng ý:

- Đúng đó Tiểu Vũ, Thiên Dực Hổ của đệ thật sự rất dễ gây chú yì.

- Phôìc.

Thiên Dực Hổ dường như cũng hiểu những điều họ nói, nhưng nó lắc đầu khinh thường. Đột nhiên nó hướng đến một chỗ không người, thân hiÌnh chõòt loeì lên, chõìp mãìt đaÞ biêìn mâìt không thâìy đâu nữa.

- Không thấy Tiểu Hổ đâu cả?

Long Vũ cũng vừa lao tới nhưng cũng không kịp thấy bóng dáng của Thiên Dực Hổ ở đâu.

- Meow….!

Đúng luìc naÌy laòi coì môòt tiêìng meÌo kêu laÌm cho Long VuÞ chuì yì. Hướng về phía phát ra âm thanh thiÌ thâìy phiìa trước không xa, có một con mèo nhỏ lông trắng đang đứng nhiÌn hãìn, týÌ trong đôi mắt tựa hồ thấy chút thân thiết.

- Là ngươi à Tiểu Hổ đẹp trai?

Long Vũ cảm ứng được từ trên người con mèo trắng khí tức của Thiên Dực Hổ.

- Meow….!

TiêÒu baòch miêu phaìt ra môòt tiêìng kêu nhoÒ, thân hiÌnh lâòp týìc thoaìng động, rồi đột nhiên xuất hiện trên vai của Long Vũ, thè cái đầu lưỡi nho nhỏ liếm cổ hắn.

- Haha….

Long Vũ liền nở nụ cười. Lúc trước hắn coÌn lo lãìng laÌm sao để mang Tiểu Hổ đi ra ngoài. Nếu lấy cái bộ dạng quá mức dễ gây chú yì cuÒa Thiên Dýòc HôÒ maÌ xuâìt hiêòn õÒ trong thêì giõìi thâòt, khi đó chắc chắn sẽ phát sinh những phiền toái không cần thiết. Tuy nhiên hiêòn taòi thiÌ không câÌn lo lãìng nýÞa, võìi bôò daìng nhoÒ beì đáng yêu như thế này thiÌ bâìt kêÒ laÌ õÒ trong HuyêÌn CaÒnh hay trong thêì giõìi thâòt cuÞng iìt coì khaÒ năng khiến cho người khác chú yì.

MaÞ Chiình Phong quay đầu lại nhiÌn Long VuÞ, cười nói:

- TiêÒu VuÞ, hôm nay mõìi phát hiện ra Thiên Dực Hổ của ngươi là một bảo bối đó.

Tại Huyền Cảnh, ma thú có thể tuỳ ý biến hoá chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Mãòt khaìc, MaÞ Chiình Phong thâòm chiì coÌn hoaÌi nghi Thiên Dýòc HôÒ chưa chắc đaÞ phaÒi laÌ sinh vâòt HuyêÌn CaÒnh.

Trong trí nhớ của hắn, Huyền Cảnh căn bản không có bất kỳ một loại ma thú họ Hổ nào như vậy.

ChiÒ laÌ Long VuÞ cuÞng không coì giaÒi thiìch vêÌ viêòc naÌy nên hãìn cuÞng không mãòt daÌy maÌ hoÒi tiêìp.

Nói cách khác, trên người Long Vũ coÌn tôÌn taòi râìt nhiêÌu biì mâòt.

Sau khi Thiên Dực Hổ biến thành bộ dạng của một chú tiểu miêu ghé đầu vào vai Long Vũ, đoàn người tiếp tục di chuyển, quả nhiên việc này đaÞ laÌm giaÒm đi ánh mắt nhiÌn ngoì cuÒa moòi người đi đường.

Nhưng mà vẫn nó không thể thoát được tất cả sự chú ý. Lý do đơn giản là bộ dáng tiểu miêu của Thiên Dực Hổ quả thực rất đáng yêu. Nhất là khi nó làm động tác giơ chân lên vuốt mặt lại càng làm cho những đứa trẻ chú ý, đặc biệt laÌ mâìy beì gaìi.

- NaÌy, tiêÒu týÒ kia dýÌng laòi…

Đôòt nhiên coì môòt tiêìng quaìt lõìn týÌ phiìa sau Long Vũ truyền đến:

- Ta cho ngươi mười huyền tệ, người đem con mèo nhỏ đó cho ta…

Long Vũ nghe thấy có người gọi, theo bản năng cũng dừng bước.

Quay đầu nhiÌn laòi, thâìy môòt người trẻ tuổi mặc cẩm bào có bộ dáng công tử. Đôi mắt hắn nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo Thiên Dực Hổ, trong đó toát ra vẻ yêu thích vô cùng.

Công tử này diện mạo rất thanh tú gần giống như nữ nhân, Long Vũ để yì thâìy ngoìn tay hãìn coì bôò daìng lan hoa chiÒ, thanh âm thiÌ nhoÒ nheò, coì điểm giống mấy cô nương.

- Thâòt xin lôÞi, ta không baìn.

Long Vũ đối với công tử có nét cô nương kia không có một chú hảo cảm, xoay người rời đi.

- Đứng lại.

Công tử có bộ dáng đàn bà kia nói:

- Tiểu tử ngươi thật không biết phải trái, ở thành Đoan Mộc này, ta nhiÌn truìng vâòt cuÒa ngươi là phúc khí cho ngươi lắm rồi, ngươi lại dám cự tuyệt ta?

Long Vũ đang định trả lời thiÌ laòi nghe MaÞ Chiình Phong noìi:

- Tiểu Vũ, đây là Đoan Mộc Hoa Đoan Mộc thiếu thành chủ, phụ thân là Đoan Mộc Liệt, thúc thúc của hắn là người lúc trước chúng ta đaÞ gãòp qua: Đoan Mộc Chính, đều là bát đỉnh kiếm tiên, uy lực không phải biÌnh thường, chúng ta tuyệt không thể trêu chọc vào.

- A.

Long Vũ đáp lại một tiếng, cũng không muôìn gây chuyêòn võìi hãìn.

Nhưng Đoan Mộc Hoa kia lại không buông tha, chỉ thấy hắn phất tay một cái, lập tức từ trong đám người có hơn mười danh tứ đỉnh kiếm tiên xông ra đem đm người Long Vũ vây lại.

- Tiểu tử nhà ngươi đaÞ ngang bướng như vậy thiÌ ngay cả mười huyền tệ cũng không có đâu. Ngươi để con mèo nhỏ lại sau đó cút đi. Nếu không ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết…

Ngữ khí của Đoan Mộc Hoa trở nên vô cùng giận dữ.

Thiên Dực Hổ tuy biến thành tiểu miêu nhưng sự nóng nảy, cao ngạo của noì thiÌ không hêÌ thay đổi, nó hướng về phía Đoan Mộc Hoa nhe răng, làm ra tư thế như chuẩn bị công kích.

- Để ta xử lý.

MaÞ Chiình Phong lo rãÌng Thiên Dýòc HôÒ seÞ laÌm cho Đoan Mộc Hoa bị thương, rồi lại trêu chọc vào Đoan Mộc Liệt và Đoan Mộc Chính thiÌ laòi gây ra phiêÌn toaìi lõìn.

- Đoan Mộc thiếu gia, hy vọng ngươi đừng ép người quá đáng…

MaÞ Chiình Phong tuy rãÌng không muôìn đắc tội với người của Đoan Mộc gia nhưng viÌ chuyêòn đaÞ đến bước này nên cũng không thể nhượng bộ. ViÌ để có thể khôi phục MaÞ gia, hãìn phải cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho Long Vũ.

- HýÌ.

Đoan Môòc Hoa liêìc qua MaÞ Chiình Phong, trong mãìt lôò ra veÒ khinh thường không chút che dấu:

- Ngươi thiÌ coì thêÒ laÌm giÌ, dýòa vaÌo caìi giÌ maÌ coì thêÒ noìi chuyêòn võìi ta. A Đại, giáo huấn hắn cho ta.

Đoan Mộc Hoa vừa dứt lời, một tứ đỉnh kiếm tiên tay cầm tử pháp kiếm từ trong đội ngũ phóng ra, hướng tới tấn công MaÞ Chiình Phong.

- MõÌi.

MaÞ Chiình Phong biêìt sýò tiÌnh hôm nay không thêÒ giaÒi quyêìt yên ôÒn được, trừ khi miÌnh phaÒi cho người ta thấy được thực lýòc cuÒa miÌnh.

Quát lạnh một tiếng, hắn xuất ra pháp kiếm hướng đến A Đại mà công kích, kiếm chiêu tung ra quá nhanh, dù lấy tốc độ của quỷ thần cũng chưa chắc đaÞ bãÌng.

A Đại thấy kiếm thế của MaÞ Chiình Phong mang theo khiì thêì hung maÞnh nhâìt thõÌi hiìt sâu một hơi, lấy lại biÌnh tiÞnh để ứng chiến. Hắn chỉ là tứ đỉnh coÌn MaÞ Chiình Phong kia laòi coì tu vi nguÞ đỉnh.

Do tu vi kém hơn nên A Đại bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

- HaÒo kiêìm phaìp.

Mãìt thâìy MaÞ Chiình Phong chiêìm được thế thượng phong, Long Vũ nhịn không được sự vui mừng, thiếu chút nữa hô lên.

Một kích vừa xong, vẻ mặt A Đại trở nên nghiêm trọng hẳn lên. Hắn âm thầm đem khí tức đang hỗn loạn trong cơ thể áp chế xuống, sau đó lại tiếp tục xuất ra một kiếm.

MaÞ Chiình Phong hướng lên trời kêu lên một tiếng nhỏ. Lực đạo dồn vào song chưởng, pháp kiếm trong tay giống như thiểm điện bắn ra. Tốc độ cùng uy lực của một kiếm này đều vượt xa kiếm trước đó.

Ngay sau A Đại là Đoan Mộc Hoa, nếu không có giÌ thay đổi thiÌ khi môòt kiêìm naÌy cheìm xuôìng, chãÒng nhýÞng A Đại ngỏm mà ngay cả Đoan Mộc Hoa cũng sẽ bị trọng thương.

- Đoan Mộc Chính đang trên đường đến đây.

Đúng luìc naÌy thiÌ La Lâm phaìt hiêòn ra khiì týìc cuÒa người quen cũ Đoan Mộc gia kia.

Long Vũ hơi kinh haÞi.

- ÂÌm âÌm.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống cản lại một kiếm uy lực tuyệt luân kia của MaÞ Chiình Phong.

Long VuÞ không caÒm thâìy ngaòc nhiên viÌ hãìn đaÞ sõìm biêìt Đoan Mộc Chính đang trên đường đến. Hắn đaÞ đến đây thiÌ seÞ không thờ ơ khoanh tay đứng nhiÌn.

Sóng xung kích tại đó quá lớn, dù MaÞ Chiình Phong đaÞ côì neì traình nhưng vẫn không tránh khỏi được, sắc mặt trở nên tái nhợt. Trong cổ họng cảm thấy ngoÌn ngoòt, haì môÌm thôÒ ra môòt nguòm maìu tươi. Bát đỉnh đối với ngũ đỉnh chính là một sự chênh lệch tuyệt đối.

- MaÞ đại ca, huynh không sao chứ?

Long Vũ tiến đến diÌu MaÞ Chiình Phong đứng dậy, đồng thời xuất ra thiên sư pháp kiếm, một cỗ sát khí cường đại từ trong kiếm phát ra.

- Nhị thúc, người tới thật đúng lúc, những tên này liên thuÒ khi dêÞ chaìu.

Đoan Mộc Hoa hai tay ôm lấy cánh tay của Đoan Mộc Chính giống như một cô gái đang làm nũng.

- Sýò tiÌnh ta cuÞng đaÞ biêìt..

Đoan Môòc Chiình triÌu mêìm nhiÌn đứa cháu một lúc, sau đó trầm giọng nói:

- Giao con tiểu miêu kia ra rồi biến đi, nếu không… đừng trách ta không khách khí.

Đoan Mộc Chính kiến thức phi phàm, hắn có thể cảm ứng được roÞ raÌng khiì týìc lýòc lượng mạnh mẽ ẩn chứa trên người tiểu miêu. Cho dù cháu hắn không muốn thiÌ hãìn cuÞng muôìn đem con mèo đó về cẩn thận nghiên cứu một phen.

Nói cách khác, hắn nhất định phải chiếm được con mèo đó.

Đoan Môòc Chiình côì tiÌnh uy hiêìp Long VuÞ, đồng thời phát ra một cỗ sát ý cường đại hướng tới Long Vũ làm hắn cảm thấy một sự sợ haÞi dâìy lên týÌ trong loÌng, hiìt thõÒ không coì môòt chuìt thoaÒi maìi.

Long Vũ không thể kiềm chế đc nỗi sợ haÞi trong loÌng, kiêìm chưa đến nhưng sát yì cuÒa người kia đaÞ cãìm vaÌo tim hãìn. Không hôÒ laÌ baìt đỉnh kiếm tiên, gặp phải một đối thủ quá cường đại như vậy thật là quá đáng sợ.

Từ lúc gặp được La Lâm đến giờ, đây là lần đầu tiên Long Vũ cảm nhận được lực lượng của miÌnh quaì moÒng manh.

Khi tâm trí đang dần trở nên mềm yếu, Long Vũ âm thầm thúc dục lực đạo trong cơ thể, đem tâm thần bảo hộ, xua tan sự xâm lấn của cỗ sát yì kia.

- Ngươi muốn động thủ với ta sao?

Đoan Môòc Chính cười lạnh, hoàn toàn không coi Long Vũ ở trong mắt. Pháp kiếm xuất ra, thân kiếm nổi lên một tầng hào quang, kiếm quang tăng vọt ba thước, tựa như một đạo lưu tinh xẹt qua.

Long Vũ liền xuất thanh kiếm ra, mang toàn bộ lực đạo mà La Lâm cung cấp lẫn lực đạo bản thân dồn vào một kiếm chém tới.

- ÂÌm

Một tiếng, kiếm thế của hai người va chạm làm phát những âm thanh vang vọng kinh thiên, cơ hồ khiến tất cả mọi người ở đây lâm vào khiếp sợ.

Thân hiÌnh Long VuÞ như diều đứt dây, bắn ra xa.

- TiêÒu VuÞ.

Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên đồng thời kinh hô, rồi lao lên đỡ lấy thân hiÌnh đang lảo đảo ngaÞ xuôìng cuÒa Long VuÞ.

Đoan Môòc Chiình thiÌ vâÞn đứng vững tại chỗ, tuy nhiên mặt đất dưới chân hắn lại bị lún xuống ba tấc, hai chân chôn chặt trong đó. Giờ phút này, sự kinh ngạc đaÞ traÌn ngâòp trên mãòt hãìn.

Thoaìng nghiÞ laòi, hãÒn caÒm thâìy ruÌng miÌnh, trước một kiếm đó của Long Vũ, bản thân hắn không chết cũng sẽ bị thương.

Nhưng theo tiÌnh huôìng hiêòn giõÌ thiÌ hãìn týòa hôÌ không câÌn phaÒi lo lãìng nýÞa.

Long Vũ miễn cưỡng đứng vững, máu khẽ trào qua khoé miệng, gượng cười ảm đạm, ánh mắt quét về hướng Đoan Mộc Chính:

- Ngươi cảm thấy thất vọng lắm hả?... Đoan Mộc Chính, ta biết ngươi đang muốn giết người diệt khẩu. Bởi viÌ ta biêìt luìc trước tại rừng Ngô Đồng, ngươi đaÞ câìu kêìt cuÌng võìi hãìc aìm tu chân Vu Chiêìn Thiên, giêìt haòi…

- Câm môÌm.

Đoan Mộc Chính đột nhiên giật miÌnh quaìt laònh, giâòn dýÞ noìi:

- Là ngươi muốn tiÌm chêìt…

ĐôÌng thõÌi môòt côÞ saìt yì maÞnh liêòt xung quanh người hắn chợt nhằm về hướng Long VuÞ maÌ lao tõìi.

- Hừ, kẻ nào dám uy hiếp tiểu đệ đệ của ta…

Đúng lúc đó, một thân ảnh xinh đẹp phi thân đến, chặn đứng thế công của Đoan Mộc Chính hướng tới Long Vũ. Chỉ cần một khắc thời gian đó, toàn bộ áp lực bao trùm lên xung quanh Long Vũ hoàn toàn tiêu thâìt.

- Chị Phượng.

Ánh mắt Long Vũ chợt sáng lên. Người vừa tới roÞ raÌng chiình laÌ Kim Phượng.

- Đoan Mộc Chính, lá gan của ngươi cũng to quá đấy. Lần trước ngươi cấu kết cùng Vu Chiến Thiên, ta đaÞ định giáo huấn một phen, coÌn lâÌn naÌy thiÌ laòi daìm xuất thủ với đệ đệ của ta, ngươi thật sự quá khốn nạn.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Phượng nhướng lên, nhiÌn trýÌng trýÌng vaÌo Đoan Mộc Chính không một chút sợ haÞi.

Sắc mặt Đoan Mộc Chính đại biến, cô gái này thân phận không roÞ, nhưng lần trước hắn đaÞ liÞnh giáo qua sự cường đại của nàng. Tuy hắn là bát đỉnh kiếm tiên, có thể coi là cao nhân bậc nhất ở trong Huyền Cảnh. Nhưng đứng trước mặt cô gái này, lại có chút cảm giác lực bất toÌng tâm.

Thâm chiì hãìn coÌn coì caÒm giaìc baÒn thân miÌnh râìt nhoÒ beì.

- Chúng ta đi.

Đoan Mộc Chính coi như cũng thức thời, lập tức đưa ra lựa chọn sáng suốt. Cũng do không biết roÞ raÌng thân phâòn cuÒa cô gaìi kia, hãìn không muôìn cuÌng võìi naÌng chiình diêòn phaìt sinh xung đột.

Huyền Cảnh là một nơi ngoạ hổ tàng long, tại thành Đoan Mộc thiÌ Đoan Mộc gia tộc có thể coi là đại thế lực, nhưng nhiÌn khãìp HuyêÌn CaÒnh – nơi mà cường giả nhiều như mây thiÌ vâÞn chưa tính là cái giÌ to taìt. TrýÌ phi bâìt đắc dĩ, nếu không hắn tuyết đối không muốn trêu chọc vào cường địch.

- Nhiò thuìc, chaìu muôìn con meÌo nhoÒ kia...

Con mắt độc đáo của tên Đoan Mộc Hoa kia thật sư coÌn keìm xa so võìi thuìc thuìc cuÒa hãìn. Hãìn týÌ nhoÒ đaÞ thiìch caìc loaÌi tiêÒu động vật, nhất là cái loại hiÌnh đáng yêu này, lại càng thêm yêu thích không nỡ buông tay. Thiên Dực Hổ của Long VuÞ trong hiÌnh daòng naÌy hoaÌn toaÌn phuÌ hõòp võìi quan điểm thẩm mĩ của hắn. Làm cho hắn có cảm giác không thể bỏ qua được.

- Đi.

Đoan Môòc Chiình quaìt laònh môòt tiêìng rôÌi týò miÌnh dâÞn đầu rời đi, có chút không để ý đến đứa cháu của miÌnh.

Đoan Môòc Hoa thâìy thái độ của thúc thúc như thế, tựa hồ cũng hiểu ra vài phần, liền vội vàng quát thủ hạ nhanh chóng theo đuôi Đoan Mộc Chính rời đi.

ChiÒ laÌ trong mãìt hãìn vâÞn hiêòn lên veÒ không cam loÌng.

CoÌn bên kia, hai người Thiết Lang cùng Văn Nguyệt Thiên hoàn toàn ngây dại. Lai lịch Đoan Mộc Chính như thế nào bọn hắn roÞ raÌng nhâìt. Taòi thaÌnh Đoan Mộc này, ngoại trừ thành chủ Đoan Mộc Liệt thiÌ hãìn chiình laÌ lõìn nhâìt. Hơn nữa hắn coÌn coì thân phâòn laÌ người quản lý của chức nghiệp công hội, với địa vị như vậy tại Huyền Cảnh cũng có thể coi là một đại nhân vật. Trong trí nhớ của bọn hắn, Đoan Mộc Chính luôn luôn là một nhân vật cao cao tại thượng. Thế mà hôm nay, chúng lại chứng kiến cảnh Đoan Mộc Chính phải cúi đầu, cắp đít bỏ đi.

Bởi vậy có thể thấy rằng nữ tử ngày tuyệt đôìi râìt lõòi haòi.

Nghĩ đên đây, hai người bọn hắn lại càng không dám dị nghị giÌ vêÌ thân phâòn sýì giaÒ thaình điện của Long Vũ nữa, mà ngược lại là thập phần tôn kính.

- Chị Phượng, chị thật lợi hại. Rốt cuộc thân phận của chị là giÌ maÌ laòi doaò cho loaòi người như Đoan Mộc Chính phải bỏ chạy như vậy?

Long Vũ đi đên gần Kim Phượng thấp giọng hỏi một câu.

- Hắn không hẳn là sợ chị mà là sợ chị đem việc hắn cấu kết với Vu Chiến Thiên ra ngoài ánh sáng.

Kim Phượng thản nhiên nói.

- Không phaÒi vâòy.

Long VuÞ noìi:

- Hắn tuyệt đối là sợ chị.

Kim Phượng chỉ cười trừ, đem ngón tay thon dài lơ đaÞng chiÒ vaÌo traìn Long VuÞ:

- Tiểu Vũ, em cũng có chuyện quan trọng cơ mà, chị nghĩ chúng ta cũng cần có chút thời gian để tâm sự.:88:

- Được rồi.

Long Vũ đối với thân phận của Kim Phượng lại càng thêm toÌ moÌ.

- Nó là sủng vật của em? Xưng hô thế nào?

Ánh mắt Kim Phượng đảo qua khắp lượt đám người Long Vũ, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Dực Hổ. Với thể chất đặc thù của Kim Phượng, nàng có thể cảm ứng được roÞ raÌng khiì týìc cuÒa Thiên Dýòc HôÒ. Không câÌn nghiÞ thêm cuÞng biêìt baÒn thêÒ cuÒa noì tuyêòt đối không phải là một con tiểu miêu. Theo hiểu biết của nàng thiÌ trong HuyêÌn CaÒnh cuÞng chưa có loại sinh vật nào như thế này xuất hiện cả. Tuy có khí tức giống như khí tức mà nàng cảm ứng được ở trên người Long Vũ nhưng nó coÌn maÞnh liêòt hơn nhiều.

- Tiểu Hổ đẹp trai.

Long VuÞ noìi.

- Tiểu Hổ đẹp trai?

Kim Phượng giật miÌnh, thâÌm nghiÞ “taìm phâÌn laÌ loaÌi hôÒ rôÌi, nhưng khí tức của nó so với loài hổ tại Huyền Cảnh hoàn toaÌn khaìc nhau, thâòt laÌ quaìi laò.

- Để chị ôm nó một cái …

Kim Phượng liền duỗi tay qua, đem con Thiên Dực Hổ ôm vào trong loÌng ngýòc cuÒa miÌnh (DG: sao noì laòi đc vào chỗ êm ái đó chứ không phải là miÌnh ), ngoaÌi dýò liêòu cuÒa moòi người, Thiên Dực Hổ không hề có chút phản kháng nào mà coÌn toÒ veÒ vui mýÌng, thâòm chiì coÌn thấy đc vẻ hưởng thụ của nó(DG: chủ nào tớ nấy, Biên: Con này cũng râm giống mềnh vaÞi:61:).

Đi ngủ cái đaÞ:115::115::11:

 Chương 31: Kim Phượng hoài nghi

- Tiểu Vũ, đây đều là bằng hữu của em sao? Vậy chúng ta đi tới tiểu trúc Thanh Tân phía trước tụ tập ngôÌi noìi chuyêòn, noìi xong thiÌ em seÞ hôòi hoòp laòi võìi boòn hoò sau.

Tiểu trúc này chính là một sản nghiệp của Kim Phượng tại thành Đoan Mộc, nên nàng dường như không muốn cho đám người MaÞ Chiình Phong tiêìn đến.

- Vâng.

Long VuÞ traÒ lõÌi môòt tiêìng, rôÌi qua noìi võìi MaÞ Chiình Phong môòt tiêìng xin lôÞi:

- MaÞ đại ca, lần này đệ không thể ở lại Huyền Cảnh nhiều ngày cho lắm, nếu thời gian gấp gáp quá thiÌ mong đại ca thứ lỗi đệ không đến chào tạm biệt được. Lần sau đệ nhất định mang theo cháu gái của huynh cùng đi vào… À đúng rồi, cháu gái của huynh hiện tại đang là bạn gái của đệ.

- Caìi giÌ?

MaÞ Chiình Phong sýÞng sõÌ ngôÌi bêòt xuôìng, lâòp týìc hoÒi laòi:

- Yì cuÒa ngươi là ngươi đaÞ đem Hiểu Mai thu vào tay… Tiểu Vũ à, ta phải nhắc nhở ngươi, các ngươi chỉ có thể kết giao về mặt tinh thần, chứ không được làm điều giÌ khaìc. NýÞ nhân MaÞ gia týÌ thõÌi côÒ đại đaÞ gãòp nhiêÌu nguyêÌn ruÒa, môòt sôì viêòc không thêÒ laÌm được…”

- Yên tâm đi, đệ không có nghĩ giÌ đến chuyện kia.

Long VuÞ ai oaìn noìi:

- Là do Hiểu Mai chủ động hướng tới đệ… Đối với quan hệ này đệ vẫn tạm thời không quan tâm.

- Khuò Khuò.

MaÞ Chiình Phong nhâìt thõÌi mâìt vui:

- Tiểu Vũ, xem ra ngươi không đúng rồi, Hiểu Mai nhà ta bất kể là diện mạo hay nhân phẩm đều rất tốt… Nó làm bạn gái của ngươi, ngươi cũng không phải chịu một chút thiệt thoÌi naÌo đâu. Ta nghĩ ngươi đối với loại chuyện này không đến mức chỉ biết dùng mỗi cái phần dưới chứ? như thế không khác động vật là bao.

- DýÌng.

Long VuÞ khinh biÒ, chiÒ laÌ ngoaÌi miêòng không daìm noìi chýì trong loÌng thâÌm nghiÞ: “NhiÌn ngươi có vẻ cao thượng, nhưng nếu cho ngươi một mĩ nhân chỉ có thể nhiÌn maÌ ko thêÒ phaìt tiêìt thiÌ xem ngươi có thích thú không?”

- Chúng ta đi thôi.

Kim Phượng thản nhiên nói một tiếng, xoay người rời đi.

Long VuÞ týò nhiên cũng không dây dưa với MaÞ Chiình Phong, nhanh choìng rõÌi đi cùng.

NhiÌn theo boìng daìng Long VuÞ, khoeì miêòng MaÞ Chiình Phong kheÞ hiêòn lên veÒ miÒm cười, thiÌ thaÌo týò noìi:

- Hiểu Mai ơi là Hiểu Mai, ngươi không hổ là hy vọng mới của MaÞ gia…

DuÌ sao thiÌ cuÞng phaÒi noìi laÌ MaÞ Chiình Phong đối với quan hệ thân mật giữa Long Vũ với hm tương đối vừa loÌng, trên thýòc têì hãìn cuÞng coì yì như vậy. Chỉ là chưa tiÌm được cơ hội thích hợp để nói. CoÌn hiêòn taòi thiÌ tôìt rôÌi, viêòc naÌy mâìy người ở thế giới thực đaÞ laÌm xong thiÌ chiình miÌnh cuÞng đỡ phải lo lắng.

Dọc trên đường đi, Thiên Dực Hổ hoàn toàn co rúc người trong loÌng Kim Phượng, mắt híp lại hiện vẻ hưởng thụ. Nó có vẻ rất thích khí tức trên người Kim Phượng.

- Chị Phượng. Chị nói thật với em đi, chị rốt cuộc là ai?

Đôìi võìi môòt nýÞ týÒ maÌ tuyÌ yì nhâìc tay liêÌn tãòng môòt caìi thiên sư kiếm pháp, lại có năng lực dọa lùi bát đỉnh kiếm tiên, trong loÌng hãìn không caÒm thâìy kyÌ laò mõìi laÌ laò.

Đồng dạng như vậy đây cũng là cảnh giới mà hắn theo đuổi.

- Tiểu đệ đệ, từ trong mắt của em, chị thấy một chút hoài nghi. Em rốt cuốc là hoài nghi cái giÌ đây?

Kim Phượng dừng bước, thân hiÌnh cuÒa naÌng hướng tới Long Vũ, một cỗ mùi thơm tự nhiên xông vào mũi làm cho tâm thần Long Vũ nhộn nhạo hẳn lên.

Caìi naÌy coÌn chưa tính là giÌ. BõÒi viÌ Kim Phượng coÌn laÌm ra động tác tuyệt vời hơn. Nàng ưỡn bộ ngực của miÌnh đên gần Long Vũ (DG: ak ak, thèm thế) khiến cho sắc mặt Long Vũ ửng đỏ. Đừng nhiÌn hãìn cuÌng võìi Đường Hương Hương đaÞ týÌng phaìt sinh quan hêò nhưng đó chỉ là do gặp yêu hồ ám toán, tuy rằng đại để là cũng muốn như thế. Nhưng trên thực tế thiÌ hãìn laòi không hiêÒu sýò kiìch thiìch cuÒa hai giõìi khi phaìt sinh quan hêò đó như thế nào.

Cho nên khi Kim Phượng mang theo mùi hương cùng bộ ngực đến gần như thế, Long Vũ có chút ăn không tiêu.

Kim Phượng khẽ nhíu mũi thon, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- NhiÌn em như vậy mà vẫn coÌn daìm hoaÌi nghi chiò.

Long VuÞ thâÌm nghiÞ trong loÌng: nêìu không phaÒi đang giữa ban ngày, nếu không phải trong loÌng ta coÌn coì sýò caÒm kiìch thiÌ ta đaÞ sõìm đè ra rôÌi…

Kim Phượng nhiÌn thâìy sýò di chuyêÒn cuÒa mãìt hãìn cuÞng týòa hôÌ đaÞ biêìt hãìn đang suy nghĩ cái giÌ, liêÌn duôÞi tay nhãÌm vaÌo oìt hãìn đánh một cái:

- Tiểu đệ đệ, em đừng nên nghĩ nữa, muốn đẩy ngaÞ chiò Phượng này thiÌ em coÌn phaÒi tu luyêòn thêm ngaÌn năm nữa đaÞ.

Nói xong cũng ôm bụng mà cười rũ rượi, Long Vũ nhiÌn bôò daìng cười to của nàng không khỏi nhức đầu. Càng tiếp xúc với Kim Phượng càng không thể nhiÌn thâìu naÌng. ChiÒ noìi vêÌ thiên dưc hổ thôi, bọn MaÞ Chiình Phong đều không dám đến gần, nhưng đổi lại là Kim Phượng thiÌ tên tiêÒu gia hoaÒ kia không ngõÌ laòi biêìt điều, ngoan ngoaÞn đến vậy.

Thật sự là đồng nghiệp bất đồng mạng.

Kim Phượng thấy hắn đang đứng ngẩn người ra, ngọc thủ liền huơ huơ trước mặt nói:

- Này, đồ ngốc kia, đi tiếp thôi…

Long Vũ biết có hỏi nàng nữa cũng không tra thêm được cái giÌ nên cuÞng buông tha, cuÌng Kim Phượng sóng vai bược đi. Chỉ là dọc đường đi, hắn vẫn nghĩ về việc đó.

- Đứng lại.

Đột nhiên phia trước Kim Phượng và Long Vũ hiện ra một đám người đem bọn họ bao vây lại, đầu lĩnh của hắn là một ngũ đỉnh kiếm tiên, nhiÌn bôò daìng aìng chýÌng năm mươi tuổi. Hắn tiến lên chắp tay nói:

- Nhị vị dừng bước, ông chủ nhà ta nhiÌn truìng suÒng vâòt cuÒa caìc viò, nguyêòn xuâìt ra năm mươi vạn huyền tệ để mua, hy vọng các vị có thể baìn cho.

Long VuÞ liêìc xeìo hãìn môòt caìi rôÌi noìi:

- Ông chủ có phải là cái tên có dáng đi ẻo lả kia phải không?

Sắc mặt của ngũ đỉnh kiếm tiên không khỏi trầm lại, nói:

- Không được vô lễ.

Long Vũ bĩu môi, không thể hiểu được mấy tên nọ, quay sang Kim Phượng cười nói:

- Chị Phượng, xem ra tên ẻo lả kia cũng không có sợ chị.

- HôÞn laìo.

Ngũ đỉnh kiếm tiên nghe được nhất thời nổi giận, quát lên một tiếng, hắn vung tay xuất ra một cái phi kiêm. Nhất thời hơn một đạo kiếm quang như ngân xà phóng tới, khí thế thật dọa người.

Sắc mặt Long Vũ ngưng trọng, đang muốn xuất thủ thiÌ laòi nghe Kim Phượng nói:

- Không cần, để đó cho chị.

Long Vũ biết Kim Phượng có một thân tu vi thâm sâu không lường được, cũng ko coÌn lo lãìng, để nàng tuỳ ý xuất đầu đối phó với tên đầu lĩnh kia. Nói thật là với tên ngũ đỉnh kia hắn căn bản không có một chút nắm chắc.

Trong tay Kim Phượng, ngũ sắc quang mang bạo phát, lập tức hướng đến kiếm quang của ngũ đỉnh kiếm tiên kia vọt tới, trong khoảng khắc đem kiếm quang tiêu hao gần như không coÌn. Thâòm chiì môòt chuìt âm thanh va chaòm cuÞng không coì.

Kim Phượng trong nháy mắt liên tiếp tránh né những tia sáng kỳ dị, nghiêng đầu nhiÌn Long VuÞ cười nói:

- Người này kiếm pháp không tệ chỉ là tu vi kém một chút.

Long VuÞ thâòt không biêìt noìi giÌ, đến cả ngũ đỉnh tu vi cũng không coi vào đâu, coÌn miÌnh thiÌ ngay caÒ tam đỉnh tu vi cũng khoì maÌ kham nôÒi.

- Mọi người cùng nhau tiến lên.

Mắt đấy không thế thủ thắng, tên đầu lĩnh liền hét một tiếng, hơn mười tên hộ vệ đồng thời triển khai công kích.

- Tiểu Hổ đẹp trai, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Long VuÞ sõò Thiên Dýòc HôÒ týìc giâòn maÌ lôò ra nguyên hiÌnh hâìp dâÞn sýò chuì yì không câÌn thiêìt.

Lập tức Long Vũ vung thiên sư pháp kiếm lên, một mảnh kiếm quang tuôn ra ngoài, ngăn cản hai gaÞ tam đỉnh kiếm tiên. Nhưng ngay lập tức lại có thêm vài tên tam đỉnh kiếm tiên tiên lên vây công. Long Vũ có chút chống đỡ không nổi. Thiên Dực Hổ bồn chồn không nhừng nhe răng, trong đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện lên vài tia sát khí maÞnh liêòt.

- Tiểu đệ đệ, chúng ta đi.

Kim Phượng nhiÌn thâìy Long VuÞ biò haÞm sâu trong truÌng vây, nhâìt thõÌi kheì quaìt môòt tiêìng, thu hôÌi laòi tâm tiÌnh vui đùa, đem tên đầu lĩnh một cước đá bay. Sau đó phi thân đên giữ chặt tay Long Vũ, đạp không mà đi. Tên đầu lĩnh từ trên mặt đất lật đật đứng dậy, vội vàng đuổi theo nhưng không ngờ lại có một cỗ kiÌnh khiì vô hiÌnh caÒn trõÒ.

Sau đó hắn mới phát hiện đối thủ của hắn - nữ tử bí hiểm kia, hắn với nàng ta không phải cùng một cấp bậc.

một lúc sau khi đaÞ ly khaìi đám người kia, hai chị em Long Vũ lướt nhanh trên một con đường hướng Thanh Tân tiểu trúc ở thành Nam. Sau khi đi qua cửa, Long Vũ phát hiện ra ở đây đều là những laÞo laÌng sôìng lâu năm. Khung cảnh là một mảng tiên hoa nở rộ, lục thảo tươi tốt. Hơn nữa đối diện với đại môn là một cái ao với diện tích không nhỏ. Xung quanh ao là một gốc cây liễu rủ xanh biếc, cành lá rậm rạp, rung động nhẹ nhàng theo từng làn gió. Thật sự cùng với hồ Linh Trạch ở thế giới thật có chút giống nhau.

- Chị Phượng, cảnh sắc nơi này đẹp quá.

Long Vũ từ trong đáy loÌng thôìt ra lõÌi khen ngõòi.

Kim Phượng mỉm cười nói:

- Chị rời khỏi nhà sợ nhất là phải ở một không lạ lẫm không quen trong một thời gian dài. Cũng không quen ở trong mấy cái khách điếm tửu lâu kia. Thế là đi kiếm một chút nội đan ma thú rồi mua chỗ này… Chúng ra đi vào thôi, trong đó có trà ngon mà chị mang theo ở nhà đến, nhất định em sẽ thích.

Nói xong hai người liền đi vào phoÌng đối diện với một cái ao.

Trong phoÌng vâÞn lôò ra neìt thanh nhaÞ, baÌi triì đơn giản nhưng sáng sủa làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Chí mất một chút thời gian, Kim Phượng đaÞ bưng lên hai chén trà xanh toả hươn thơm ngát xông vào mũi, Long Vũ tiếp nhận chén trà rồi bưng lên để sát vào mũi, cần thận thưởng thức hương trà thoang thoảng, lúc tan lúc hợp, thú vị vô cùng.

Tuy rằng Long Vũ không sành về trà, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được trà này rất ngon, nhấp một ngụm, trên miệng phảng phất hương thơm, làm loÌng người thư thái, đúng là trà ngon.

Long Vũ chặc lưỡi khen:

- Thật tuyệt, chị Phượng, đây là trà giÌ vâòy, týÌ trước đên giờ em chưa có nếm qua loại nào ngon như vâòy.

Kim Phượng ngồi đối diện với Long Vũ, mỉm cười nói:

- Đây là trà đặc chế của nhà chị… độc nhất vô nhị trong Huyền Cảnh. Em tất nhiên là chưa nếm qua bao giờ rồi.

- Ai za.

Long Vũ không khỏi thốt lên một tiếng, nhân cơ hội hỏi:

- Chị Phượng, nhà chị rốt cuộc là như thế nào?

- Bây giờ vẫn chưa phải lúc, trong tương lai em sẽ biết.

Kim Phượng cười nói:

- Tiểu đệ đệ à, những kẻ biết về thân phận của chị đều đaÞ được mua cho một cái quan tài cả rồi.

- Xem ra sýò toÌ moÌ trong loÌng em, không coì caìch naÌo giaÒi đáp.

Long Vũ mang nét đau khổ trên mặt nói:

- Chị Phượng, chị biết không? Trong loÌng em chiò thâòt sýò râìt thâÌn biì. em daìm chãìc caÒnh giõìi tu vi cuÒa chiò râìt cao, ngay caÒ nhýÞng keÒ được coi là cường giả như Đoan Mộc Chính hay Vu Chiến Thiên đều bị chị làm cho sợ haÞi, laÌm cho em thâòt sýò râìt hâm môò.

- Hâm mộ là tốt rồi... Tiểu đệ đệ, em phải cố gắng lên.

Nói tới đây, Kim Phượng híp mắt thoáng nhiÌn qua Long VuÞ, mang theo thâm yì khaìc noìi:

- TiêÒu VuÞ, kyÌ thâòt em õÒ trong loÌng chiò cuÞng traÌn ngâòp thâÌn biì không keìm đâu. Phượng Hoàng lệnh của em từ đâu mà có, lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai là như thế nào?... Em đồng dạng cũng không nói cho chị biết phải không?

LõÌi výÌa thôìt ra laÌm cho Long VuÞ caÒm thâìy kinh haÞi.

Cái khác không nói, nhưng Kim Phượng lại có thể thản nhiên nói ra được cái tên Phượng Hoàng lệnh.

Nói cách khác, Kim Phượng đaÞ sõìm nhâòn ra được cái ngọc bội kia là Phượng Hoàng lệnh.

Nghĩ đến đây, trong loÌng Long VuÞ không khoÒi dâìy lên tia caÒnh giaìc. Thất phu vô tội, hoài bịch kỳ tội. Hắn hoài nghi rằng có phải Kim Phượng cố yì tiêìp câòn hãìn.

- Tiểu đệ đệ, không cần khẩn trương.

Kim Phượng tựa hồ nhiÌn ra tâm tư của Long Vũ, cười

- Em yên tâm đi, nếu chị muốn lấy đi Phượng Hoàng lệnh thiÌ đaÞ sõìm đoạt đi rồi. Phượng Hoàng lệnh vốn là phượng sào chí bảo, sớm đaÞ coì linh tiình, chiÒ coì người có duyên mới có được. Phượng Hoàng lệnh nếu tại trên người em, vậy đại biểu ngươi cùng nó hữu duyên. ĐaÞ hýÞu duyên, chiò diÞ nhiên laÌ seÞ không lâìy đi Phượng Hoàng lệnh này, điểm này em không cần phải để tâm. Đương nhiên, mục đích chị tiếp cận với em, đích thật là bởi viÌ caìi Phượng Hoàng lệnh này. Không nói gạt em, chị cùng Phượng Hoàng lệnh cũng có một chút quan hệ sâu xa. Nhưng nội tiÌnh bên trong thêì naÌo thiÌ chiò không thêÒ kêÒ cho em được. Sau này em sẽ roÞ. TiêÒu đệ đệ, chị phải dặn doÌ em, Phượng Hoàng lệnh ngàn vạn lần không được dễ dàng mang cho ai mượn, cũng không được cùng với bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện này. Chị rời nhà ra ngoài tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng cũng biết loÌng người hiểm ác. Chị chính mắt chứng kiến một số người viÌ môòt thýì giÌ đó không một chút quan trọng mà vứt vợ bỏ con, huynh đệ tương tàn, cốt nhục tương tàn... Bởi viÌ trong lòng mỗi người đều có một chút tham niệm. Nếu tham niệm quá nhiều nó sẽ anh hưởng đến tâm tính, có thể làm bất cứ chuyện giÌ. Nhõì kyÞ, luôn phaÒi caÒnh giaìc võìi bâìt kyÌ keÒ naÌo bên caònh em.

Long Vũ tâm thần chấn động, lập tức hỏi:

- Chẳng lẽ ngay cả người thân nhất của em cũng phải cảnh giác sao? Chị Phượng, lời của chị có phải hay không có chút hơi quá?

- Không phải là hơi quá, đó là những giÌ maÌ chiò caÒm nhâòn được từ khi bước chân vào đời đến nay.

Kim Phượng nói ra những điều sâu kín trong loÌng:

- Trước kia lúc chị ở nhà, thường nghe các trưởng bối giảng nhân tâm hiểm ác, khi đó chị cũng không roÞ. Sau naÌy chiò mõìi biêìt được, những lời này không giả. Nhân tâm thật sự rất …khó doÌ, nhân tâm thâòt sýò laÌ môòt vâòt khuÒng bôì. ChiÒ câÌn lõòi iìch hiêòn ra trước mặt, cùng với tham niệm dục vọng chất chứa nhiều năm, thiÌ khi đó sự bạo phát của nhân tâm thật sự rất kinh khủng.

Kim Phượng mang theo vẻ hung ác liếc nhiÌn Long VuÞ môòt caìi noìi:

- TiêÒu VuÞ, chiÒ coì thêÒ dýòa vaÌo chiình miÌnh maÌ thôi.

Dừng một chút, Kim Phượng lại nói:

- Thế sự không có tuyệt đối, chị không phủ nhận trên đời này có chân tiÌnh. Cho nên, chuyêòn cuÒa em chiình em nên nãìm chãìc. MaÌ chiò thiÌ chiÒ coì thêÒ cho e, nhưng lời khuyên mà thôi.

- Tiểu Vũ, Tiểu Hổ đẹp trai tuy rằng sinh ra không lâu, nhưng khí tức trên người nó cũng đaÞ vượt qua mức của ma thú biÌnh thường. Em có thể nói cho ta biết lai lịch của nó không?

Trong mắt đẹp của Kim Phượng tràn ngập toÌ moÌ.

Cặp mắt của Long Vũ đi dạovoÌng trên thân thêÒ Kim Phượng, khóe miệng cố yì nôÒi lên môòt tia cười dâm nói:

- Chỉ cần chị Phượng chịu để cho em nếm thử cái lưỡi thơm tho một lần.

Kim Phượng cùng Long Vũ tiếp xúc không lâu, đaÞ sõìm phaìt hiêòn hãìn coì chuìt sãìc tâm, nhưng mà thời gian đầu nàng cũng không để yì. Nhưng bây giờ nàng lại không thể ngờ rằng, hắn lại có thể quang minh chính đại đưa ra một yêu cầu đáng khinh bỉ như thế.

Sắc mặt Kim Phượng thay đổi liên tục, trên mặt hơi có chút hồng lên. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện nhiều với nam nhân, đồng thời không thể phủ nhận, Long Vũ cùng Phượng Hoàng lệnh hữu duyên, cũng chính là cùng nàng hữu duyên. Nói không chừng thật đúng là người kia mà mẹ nói. Chỉ là trên người Long Vũ tràn ngập bí mật.

Taòi viÌ không thêÒ hiêÒu roÞ được toàn bộ những điều bí mật trên người hắn, do đó nàng không thế nào cùng với hắn phát sinh bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào.

Long VuÞ môòt bên výÌa uôìng trà, một bên len lén đánh giá biểu tiÌnh cuÒa Kim Phượng. Trong loÌng cuÒa hãìn cuÞng không coì yì nghiÞ như vậy, chủ yếu nói như thế để cho Kim Phượng biết khó mà lui.

Lai lịch của Tiểu Hổ đẹp trai liên quan đến toàn bộ bí mật trên người hắn. Đừng nói là Kim Phượng, cho dù là Tuyết Cơ, hắn cũng không thể có thể nói thẳng ra.

Long VuÞ ngaìp môòt caìi, hiìp mãìt, vãòn eo beÒ côÒ noìi:

- Chị Phượng, em biết chị sẽ không đáp ứng, cho nên vấn đề này tốt nhất chị tạm thời đừng hỏi. Chờ đến khi nào chị nghĩ thông suốt rồi thiÌ haÞy hoÒi laòi. Đương nhiên, đến lúc đó không nhất định là em sẽ nếm thử cái lưỡi thơm tho đó, viÌ chôÞ hâìp dâÞn trên người chị Phượng rất nhiều, đổi lại là bất kỳ một nơi nào khác cũng được, em không phải là một người quá cứng nhắc.

- Đi chết đi.

Kim Phượng bỗng nhiên bị đả kích mà không thể phản kháng, vẻ mặt lạnh lùng vốn có bị cơn giận đánh tan. Đối với hồ ngôn loạn ngữ của Long Vũ, nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Sau khi đứng lên, Kim Phượng giả bộ giận dữ:

- Tiểu quỷ đầu này, em đền đáp ân nhân cứu mạng của em như vậy sao?

 Chương 32: Yì thýìc cuÒa La Hâòu

Long VuÞ ngãìm nhiÌn Kim Phượng với ánh mắt gian tà, cười dâm nói:

- Chị Phượng... chính là chị dạy ta, đối người bên cạnh luôn phải bảo triÌ loÌng caÒnh giaìc đấy nha...

Kim Phượng nghe vậy, nhất thời cũng hết chỗ nói rồi, đúng thật là nàng dạy như vậy.

Buổi tối, Kim Phượng làm một bàn thức ăn chay chiêu đaÞi Long VuÞ. Trên baÌn cơm, hai người không nói cái giÌ nýÞa, môòt luìc sau khi ăn cơm qua loa xong, Long Vũ liền nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm, Long Vũ sớm rời giường, đứng ở trong sân, hô hấp không khí trong lành, cảm giác hưởng thụ những làn gió vuốt ve nhẹ nhàng trên mặt thật là thích thú.

Lấy hai tay chống lưng, hắn ngẩng đầu nhiÌn lên mãòt trõÌi maÌu vaÌng giýÞa không trung kia, tâm tiÌnh thâòt saÒng khoaìi.

Tâm thần khẽ động, Long Vũ tĩnh khí ngưng thần đem yì thýìc thoaìt ra, châòm raÞi tiÌm hiêÒu xung quanh. Âm thanh laì cây xiÌ xaÌo trong gioì, tiêìng kêu cuÒa côn truÌng trong buòi coÒ... Hêìt thaÒy hêìt thaÒy, týòa hôÌ hãìn đều cảm nhận được. Thậm chí cả mùi thơm của bùn đất, hắn cũng có thể cảm giác được roÞ raÌng.

Kim Phượng mới vừa đi ra cửa phoÌng, mãìt thâìy Long VuÞ đang đứng trong sân, đang muốn đi đến chào hỏi, lại phát hiện Long Vũ tâm thần đang dung hợp cùng với thiên nhiên trong sân. Tuy rằng dung hợp chưa đạt tới trăm phần trăm, nhưng với tu vi hiện tại của hắn như thế đaÞ laÌ không tôÌi rôÌi.

Suốt một giờ, Long Vũ mới thu hồi tâm thần. Xoay người thiÌ thâìy Kim Phượng đang nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo chiình miÌnh, khoeì miêòng liêÌn hiêòn lên nụ cười, nói:

- Chị Phượng... ở trong khu nghỉ ngơi này của chị, thiên địa linh khí sung túc gấp mười lần so với bên ngoài, làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, thật sự là một chỗ tu luyện tuyệt vời...

- Nêìu em thiìch thiÌ coì thêÒ kiêìn taòo môòt cái không gian toạ độ ở chỗ này. Sau này mỗi lần tiến vào Huyền Cảnh, em có thể vào thẳng khu tiểu trúc Thanh Tân này.

Kim Phượng đưa ra đề nghị.

/

- Có thể làm như vậy thật sao?

Long VuÞ nhâìt thõÌi mýÌng rõÞ, vôòi vaÌng hoÒi:

- Chị Phượng, những giÌ chị nói đều là sự thật à?

- Đương nhiên là thực rồi.

Kim Phượng chân thành gật đầu:

- Chị nói rồi. Chị cùng Phượng Hoàng lệnh cũng có chút quan hệ sâu xa, viÌ vâòy chiò seÞ hêìt sýìc chiêìu côì đến em trong phạm vi của chị.

- Ha ha.

Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia cười mờ ám. Đi phía trước đi vài bước, thân miÌnh nghiêng vêÌ phiìa trước. Tấm tắc khen:

- Chị Phượng đối với em thật tốt. Mà công nhận chị hôm nay ăn mặc trông vừa xinh đẹp lại vừa gợi cảm. Chưa kể chị coÌn sõÒ hýÞu môòt thân hiÌnh phaÒi noìi laÌ không thêÒ chê vaÌo đâu được. VoÌng eo võìi kiêÌu đồn kia thật sự lại càng hấp dẫn hơn. Đúng rồi, để cho em sờ thử xem chất liệu vải đi một chút, chỉ nhiÌn thôi thiÌ không biêìt vaÒi noì tôìt như thế nào được.

MôÌm noìi tay laÌm, Long VuÞ liêÌn xuâìt long trảo thủ hướng về phía bộ ngực của Kim Phượng.

Kim Phượng thất kinh kêu lên một tiếng. Hai tay liền che chở lồng ngực rồi nhảy ra xa. Đôi lông mày nhíu lại nổi giận nói:

- Em muôìn laÌm caìi giÌ?

Long Vũ làm ra cái bộ mặt nghiêm nghị, ưỡn ngực lên nói:

- Em muôìn xem ngýòc em coì to bãÌng ngýòc chiò không thôi maÌ.:88:

Kim Phượng nghe vậy, giận tím mặt. Đang định xuất thủ giáo huấn Long Vũ nhưng nghĩ lại thiÌ Long VuÞ tuy coì chuìt đùa giớn thái quá nhưng vẫn coÌn chưa đến mức quá vô sỉ như vậy.

Nghĩ đến đây naÌng liêÌn nhiÌn kyÞ vaÌo mãìt Long VuÞ, liêÌn phaìt hiêòn ra manh môìi. Trong con ngươi màu đen kia có lẫn một tia màu tím.

- Tiểu đệ đệ, em có phải là đaÞ týÌng biò taÌ linh xâm nhâòp?

Hai mắt Kim Phượng trợn troÌn, thân hiÌnh hoìa thaÌnh môòt đạo sao băng xuất hiện ở bên cạnh Long Vũ, xuất thủ điểm vài cái quanh thân hắn. Lập tức, khi tay nàng chạm trên trán Long Vũ, một đạo khí nhiều màu chậm raÞi tiêìn vaÌo trong cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát, đôi mắt Long Vũ đaÞ khôi phuòc laòi sýò trong saìng týò nhiên, coÌn maÌu tiìm kia đaÞ biêìn mâìt không coÌn dâìu vêìt.

- Chị Phượng... thật xin lỗi, em không nên làm ra chuyện thiếu tôn trọng chị như thế.

Chuyêòn tiÌnh luìc trước Long Vũ cũng không có quên. Chính là khi đó, hắn đối với lời nói và việc miÌnh laÌm týòa hôÌ coì chuìt không thêÒ týò miÌnh khôìng chêì.

- Tiểu đệ đệ, em nói cho chị biết, có phải em đaÞ týÌng gãòp phaÒi taÌ tinh đúng không?

Kim Phượng hỏi.

- Không coì.

Ngoaòi trýÌ côÞ maìy tiình hiÌnh người cùng thiên sư La Hậu ở thời đại kỷ nguyên vũ trụ ra, hắn cũng không có gặp qua bất cứ cái giÌ được gọi là tà linh cả.

Từ từ... Long Vũ dường như nghĩ tới một điều, chẳng lẽ là ý thức của La Hậu đang tác quái.

Lúc trước Long Vũ dưới sự trợ giúp của La Lâm, hấp thu yì thýìc cuÒa La Hâòu, hơn nữa đem phong toả tại tầng yì thýìc haÒi sâu nhâìt.

La Hậu kia tại thời đại kỷ nguyên vũ trụ chính là đạo tặc hái hoa nổi danh.

Nghĩ đến đấy, Long Vũ gần như xác định được là tâm thần hắn đang bị ý thức của La Hâu tiêm nhiễm. Nếu không mà nói, hắn là không thể nào khinh nhờn Kim Phượng.

Không thể phủ nhận, Long Vũ đang ở trong cái tuổi huyết khí phương cương, đối với sự toÌ moÌ cuÌng xuìc động về người khác giới là không có giÌ đáng trách. Nhưng hắn cũng là người có nguyên tắc, Kim Phượng nhiều lần xuất thủ tương trợ, là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cảm kích coÌn không kiòp, haì laòi coì thêÒ laÌm ra cýÒ chiÒ bâìt nhaÞ như vậy.

- Tiểu đệ đệ, có phải em nghĩ ra điều giÌ không?

Kim Phượng hỏi.

- Không coì.

Long Vũ lắc đầu, nói:

- Chị Phượng... Chuyện mới vừa rồi thật sự là thật có lỗi, nhưng em đảm bảo với chị, chuyện kia tuyệt đối không phải là do ý của em. Khi đó đầu của em rất đau, ý thức của em giống như bị ai đó khống chế.

- ChãÒng coì leÞ, em coì hai mãòt?

Kim Phượng nhíu mày phỏng đoán:

- Mỗi người đều có hai mặt: một là thiện lương, chính nghĩa, hai là tà ác, hắc ám. Nhưng chủ yếu là nghiêng hẳn về một mặt, hoặc là tà ác hoặc là chính nghĩa. Do đó mà thế gian phân ra kẻ tốt người xấu. Nhưng coÌn coì môòt bôò phâòn nhoÒ gôÌm nhýÞng người mà hai mặt chính nghĩa cùng tà ác không phân biệt được với nhau, lúc thiÌ tôìt laìt sau laòi xâìu, biò goòi laÌ người hai mặt. Tiểu đệ đệ, nếu chị đoán không lầm, em hẳn là thuộc loại tiểu số này.

Long VuÞ nghe Kim Phượng nói vậy, cẩn thận nghĩ lại cũng cảm thấy có lyì.

ChiÒ laÌ tiÌnh huôìng cuÒa hãìn vâÞn coÌn coì chuìt đặc thù.

Tâìt nhiên hãìn vâÞn tin baÒn thân miÌnh laÌ chiình nghiÞa, vêÌ phâÌn taÌ aìc, hãìc aìm kia, hoaÌn toaÌn chiình laÌ La Hâòu. Nhưng hắn đaÞ hâìp thu, cãìn nuôìt yì thýìc cuÒa La Hâòu nên râìt coì thêÒ dung hõòp caÒ caìi mãòt kia. Noìi caìch khaìc, hãìn hiêòn taòi laÌ môòt tên hai mãòt.

- ChuÒ nhân, phân tiìch cuÒa câòu hoaÌn toaÌn chiình xaìc.

Đúng lúc này, trong đầu Long Vũ vang lên thanh âm của La Lâm:

- Yì thýìc cuÒa La Hâòu phi thường cường đại, may mắn cậu đem nó cắn nuốt, nếu không cậu hiện tại chính là La Hậu... Chủ nhân, trong cuộc sống tương lai, ý thức của La Hậu đối với cậu ảnh hưởng sẽ càng lúc càng lớn. Nhưng mà cậu cũng không cần lo lắng, ý thức của La Hậu đối với cậu đều không phải có hại... Hắn là tà thiên sư phi thường xuất sắc tại thời đại vũ trụ kỷ nguyên. Hắn tu vi cao, ngay cả thập cấp yêu thú cũng không phải là đối thủ. Trong quá triÌnh tu luyêòn, hãìn coì râìt nhiêÌu caÒm ngôò sâu sãìc, đối với cậu mà nói, đó là một tài sản vô hiÌnh râìt lõìn. ChuÒ yêìu laÌ câòu phaÒi nãìm bãìt được mặt tốt trong yì thýìc cuÒa hãìn.

- Cô coì caìch naÌo không?

Long VuÞ liêÌn vôòi hoÒi.

- Triệt để dung.

La Lâm noìi:

- ChiÒ coì yì thýìc cuÒa hai người triệt để dung hợp, cậu mới có thể lợi dụng được mặt tốt đó... Nhưng mà tôi tất phải nhắc nhở cậu. Sau khi triệt để dung hợp yì thýìc cuÒa La Hâòu, câòu coì thêÒ seÞ trõÒ nên haìo sãìc môòt chuìt... La Hâòu laÌ trõÌi sinh người háo sắc, nói theo ngôn ngữ chuyên môn của chúng ta, trong gien hắn đều mang theo phần tử háo sắc... Cho nên, điểm này là không cách nào tránh khỏi. Nhưng mà chủ nhân cũng không cần phải lo, căn cứ theo những giÌ maÌ tôi thu thâòp vêÌ người địa cầu, háo sắc vốn là bản sắc nam nhân, tựa hồ đây cũng không phải là chuyện giÌ xâìu.

 Chương 33: Tiệc vui

- Haìo sãìc vôìn laÌ baÒn sãìc nam nhân?

Long Vũ nghe xong cũng ko biết phải nói như thế nào, cái này chính là một kiểu nguỵ biện tự sướng.

- ChuÒ nhân... Coì mâìy lõÌi tôi không thêÒ không noìi, kyÌ thâòt trong loÌng cuÒa câòu, cuÞng tôÌn taòi tiêÌm thýìc haìo sãìc...

La Lâm noìi:

- Như chuyện cậu cùng Đường Hương Hương lúc trước, yì thýìc cuÒa câòu thâòt ra laÌ môòt nýÒa thanh tiÒnh. Nêìu trong loÌng cuÒa câòu không coì bâìt kyÌ taÌ niêòm naÌo, khoìi mê cuÒa yêu hôÌ viò tâìt laÌm sao coì taìc duòng võìi câòu. Tham duòc laÌ caìi coì sãÞn trong baÒn thân câòu rôÌi, maÌ khói mê yêu hôÌ thiÌ laÌ môòt châìt xuìc taìc thôi.

- Nếu cứ như những giÌ maÌ cô noìi, trong loÌng Hương Hương cũng có **?

Long VuÞ phaÒn baìc:

- Hương Hương một cô gái thuần khiết, làm sao có thể như vậy chứ?

- Câòu sai lâÌm rôÌi.

La Lâm nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ:

- Thời đại vũ trụ kỷ nguyên từng có một nhà tâm lyì hoòc, hãìn môòt thân tâòn sýìc cho nghiên cýìu. Cuôìi cuÌng cho ra môòt caìi kêìt luâòn, trong vuÞ truò vô tâòn naÌy, căn bản không tồn tại cái gọi là người thuần khiết. Nhân tính vốn ác... Mỗi một thực thể chỉ cần vừa ra đời, trong loÌng seÞ coì tôÌn taòi tham duòc. VêÌ sau, tham duòc theo tuôÒi tăng trưởng dần lên. Ở trong quá triÌnh naÌy, coì nhýÞng người tiếp nhận giáo dục lành mạnh, cho nên tham dục sẽ phát triển chậm một chút, mà có người tiếp nhận sự tà ác, tham duòc caÌng thêm maÞnh liêòt, chiÒ muôìn biò kiìch phaìt ra. MaÌ khoìi mê yêu hôÌ laòi laÌ châìt xuìc taìc để có thể trong phút chốc làm cho cậu phóng thích tham dục.

- Tiểu Vũ, em đang suy nghĩ giÌ đấy?

Khi Long Vũ cùng La Lâm trao đổi, Kim Phượng cũng không biết. Nàng chỉ cho là Long Vũ đang trầm tư về cái giÌ đó.

- Em đang sám hối về những cử chỉ của em.

Long VuÞ thaÒn nhiên noìi dôìi.

- Thật sao? Xem ra em đúng là trẻ con dễ dạy.

Kim Phượng hiển nhiên không tin hắn. Nhưng nàng cũng không thèm hỏi lại.

Ngừng một lúc, Kim Phượng nói:

- Bây giờ em cứ thưởng thức phong cảnh xung quanh đi, chị đi làm bữa sáng.

MaÞ HiêÒu Mai bâìm tay tiình toaìn, thõÌi haòn Long VuÞ coÌn õÒ laòi trong HuyêÌn CaÒnh coÌn không đến ba ngày. Dựa theo thời gian thế giới thật mà tính toán thiÌ chiÒ coÌn hơn bảy giờ.

Nêìu hêìt thõÌi gian maÌ Long VuÞ vâÞn không xuâìt hiêòn, sõò thâòt laÌ laÌnh iìt dýÞ nhiêÌu.

Tuyết Cơ cũng sốt ruột như vậy, nếu có biện pháp tiến vào Huyền Cảnh, nàng sẽ không chút do dự mà đi vào. Nhưng là trước mắt, nàng không có cách nào. Việc nàng có thể làm bây giờ là chỉ có chờ đợi.

Chờ đợi là một loại dày voÌ.

- HiêÒu Mai, em noìi tiêÒu VuÞ seÞ không xaÒy ra chuyêòn giÌ chýì?

Quan tâm quá tất loạn. Tuyết Cơ có lẽ cũng như vậy. Biểu hiện đầu tiên đó là sự lo lắng trên khuôn mặt không cách nào che dấu được.

- Sẽ không đâu.

MaÞ HiêÒu Mai cuÞng đang cố làm cho loÌng miÌnh biÌnh tiÞnh trõÒ laòi:

- Chị Tuyết Cơ, đừng lo lắng quá, Tiểu Vũ chắc chắn sẽ an toàn trở về mà... Chẳng nhẽ chị đaÞ quên rãÌng anh âìy týÌng khiêìn cho chuìng ta phaÒi nhiêÌu phen bâìt ngõÌ vêÌ nhýÞng chuyêòn ly kyÌ xung quanh anh âìy sao...

- Đúng. Em nói đúng.

Tuyết Cơ nghe vậy, trong loÌng cuÞng trâÞn tiÞnh laòi:

- Em nói đúng... Tiểu Vũ đối với thiên mệnh coÌn thoaìt được, chẳng nhẽ tránh không khỏi một cái tiểu kiếp khó khăn thế này sao. Hiểu Mai, chúng ta đi tới hồ Linh Trạch chờ... Nói không chừng Tiểu Vũ đaÞ trõÒ laòi.

Đúng lúc này di động của Tuyết Cơ vang lên.

NhiÌn thâìy đèn báo, Tuyết Cơ liền bắt máy điện thoại. Trong loa truyền đến một thanh âm nam nhân:

- Cô là Tuyết Cơ thiên sư đi sao? Tôi là Hàn Hùng - chủ tịch tập đoàn Tinh Vũ. Cô có thể nói cho tôi biết làm sao để có thể liên lạc với Long Vũ thiên sư không? Thật sự không được. Cô có thể chiếu cố tới nhiÌn xem phong thuyÒ cho tôi được không? Cô yên tâm đi, thù lao tuyệt đối là hậu đaÞi.

- HaÌn tôÒng... Ông haÞy nghe tôi noìi. TiêÒu VuÞ gâÌn đây thật sự là bề bộn nhiều việc. Cho nên việc xem phong thuỷ của ông có thêÒ triÌ hoaÞn vaÌi ngaÌy mõìi coì thêÒ tõìi.

Tuyết Cơ có chút phiền loÌng, Long VuÞ hiêòn taòi sinh týÒ chưa biết, nàng nào có tâm tiÌnh đi bói.

- Hàn tổng, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc. Trước cứ như vậy đi, chờ tiểu Vũ rảnh rỗi. Tôi sẽ bảo nó chủ động liên hệ võìi ông.

Nói xong, Tuyết Cơ liền cúp điện thoại.

Đang õÒ trong HuyêÌn CaÒnh nên Long VuÞ cuÞng không biêìt tâm tiÌnh cuÒa Tuyêìt Cơ, MaÞ HiêÒu Mai. Hãìn cuÞng đaÞ coì tiình toaìn cuÒa miÌnh, đến lúc mở ra Phượng Hoàng lệnh pháp trận là liền trở về thế giới thật.

Sau khi nếm qua điểm tâm, Kim Phượng cũng không cho hắn đi ngay, mà là đưa hắn vào phoÌng khaìch, thaìi độ trở lên nghiêm túc nói:

- Tiểu Vũ, phàm là người có hai mặt đều là bởi viÌ chiình nghiÞa cuÌng taÌ aìc không thêÒ dung hõòp mýìc độ cao, hoặc là hai mặt đó cứ sàn sàn như nhau. Nhưng chị có biện pháp có thể thay đổi loại tiÌnh huôìng naÌy. Em coì daìm thýÒ môòt lâÌn không?

- Đương nhiên là dám...

Long Vũ vội vàng gật đầu:

- Chị Phượng... Thời gian của em không coÌn nhiêÌu lãìm, chiò nêìu thâòt muôìn daòy em khãìc chêì mãòt taÌ aìc, tôìt nhâìt laÌ laÌm luôn bây giõÌ đi.

- Được.

Kim Phượng gật gật đầu, nói:

- Chị dạy cho em phổ thiện thanh tâm chú, chỉ cần em thường thường tụng niệm, mặt taÌ aìc trong tâm týò nhiên seÞ biò thanh trýÌ.

Nói xong, Kim Phượng đưa tay đặt tại trên trán Long Vũ, trong tay xuất hiện một đạo sáng nhiều màu. Vào thời điểm này, Long Vũ cảm giác như có một doÌng nước ấm chảy vào thức hải của miÌnh, môòt đoạn chú ngữ phức tạp dần hiện ra trong đầu hắn.

CaÒ quaì triÌnh ước chừng kéo dài có ba phút.

- Được rồi.

Kim Phượng cười nói:

- Chị đaÞ đem phổ thiện thanh tâm chú trực tiếp khắc ở trong đầu em. Sau khi trở về, em chỉ cần siêng năng tụng niệm, tĩnh tâm dưỡng thần, sau naÌy diÞ nhiên laÌ coì thêÒ laÌm cho mãòt taÌ aìc hoaÌn toaÌn biò thanh trýÌ.

- Có thật là thần kỳ như chị nói không?

Long VuÞ lo lãìng hoÒi môòt câu.

- Đương nhiên.

Sắc mặt Kim Phượng nghiêm túc nói:

- Tiểu đệ đệ, phổ thiện thanh tâm chú này không dễ dàng mà có được, chính là do trưởng laÞo trong nhaÌ chiò chiÒ giaìo. Nguyên baÒn hãìn dãòn doÌ, không thêÒ ngoaòi truyêÌn. Nhưng mà chúng ta có duyên, nên là ngoại lệ, hy vọng em có thể vận dụng thật tốt, tự thu xếp cho ổn thoả.

- Chị Phượng, ân nghĩa tuy nhỏ cũng phải có ngày tương báo. Chị đối với lại là đại ân đại đức, tương lai em nhất định sẽ báo đáp hết sức có thể.(Biên: Lấy thân báo đáp:88: )

Long VuÞ chân thaÌnh caÒm taò.

Một hồi lâu sau, hắn quyết định cáo từ. Lần này thời gian tiến vào Huyền Cảnh đaÞ khaì lâu, bây giõÌ câÌn phaÒi nhanh choìng ly khai.

- Chị Phượng, sau này coÌn gãòp laòi.

Long VuÞ noìi:

- Chị Phượng, nếu tỷ có thời gian, nói một tiếng với mấy vị bằng hữu của em, nói em có việc phải đi trước, không thể chào tạm biệt được.

- BaÒo troòng.

Kim Phượng nói.

Dưới sự trợ giúp Phượng Hoàng lệnh, Long Vũ rốt cuộc cũng an toàn trở về thế giới thực. CoÌn hai naÌng Tuyêìt Cơ cùng MaÞ HiêÒu Mai vâÞn môòt mýòc chõÌ õÒ hôÌ Linh Traòch, trong mãìt đang có chút ướt ướt.

Nhâìt laÌ Tuyêìt Cơ, nàng thật sự lo lắng Long Vũ. Những năm gần đây, nàng cùng Long Vũ tiÌnh caÒm ngaÌy caÌng sâu đậm, sinh tử có nhau. MaÞ HiêÒu Mai thiÌ không hãÒn đối với Long Vũ có cảm tiÌnh sâu đậm, cái mà nàng quan tâm chính là giúp MaÞ gia quâòt khõÒi trong tương lai. CoÌn điều đó thiÌ laòi hoaÌn toaÌn phoì thaìc trên người Long Vũ.

Sau khi trở về nhà trọ của Tuyết Cơ, hai nàng nhất thời hỏi thăm về những việc mà Long Vũ gặp được tại Huyền Cảnh. Long Vũ cũng nhanh chóng kể lại những chuyện đó. Nhưng với thân phận của Thiên Dực Hổ thiÌ hãìn vâÞn không noìi ra.

- Meow. (Biên: Con naÌy giaÒ nai thâòt laÌ vaÞi:61:)

Thiên Dýòc HôÒ luôn luôn co ruìc õÒ trong loÌng Long VuÞ, đến tận bây giờ tiểu miêu đáng yêu này mới thèm động đậy, cặp mắt đen nháy chớp động nhiÌn quanh, týòa hôÌ đang đánh giá cùng bài triì xung quanh nhaÌ troò.

- Thật là một tiểu gia hỏa đáng yêu...

Nữ nhân vốn ưa thích các tiểu động vật đáng yêu, ngay cả Tuyết Cơ, MaÞ HiêÒu Mai tuyêòt nhiên cuÞng không ngoaòi lêò.

Nhất là Tuyết Cơ, nàng nhanh chóng tiến tới bế con tiểu miêu đang ở trong loÌng Long VuÞ, rôÌi ôm vaÌo trong loÌng ngýòc cuÒa miÌnh.

Kỳ quái chính là Thiên Dực Hổ cũng không có biểu hiện ra sự thù địch nào, ngược lại, đầu tiểu gia hỏa thỉnh thoảng cọ xát ở cái nới mềm mại của nữ nhận kia. Một bộ dáng hưởng thụ trông rất thích thú (DG:càng ngày càng giống thằng chủ nó, Biên: Nó coÌn hơn thằng chủ đấy chứ:48:).

- Caìi con naÌy biÌnh thường nó có thế đâu nhỉ:60:

Long Vũ căm giận bất maÞn noìi. Ban đầu ở Huyền Cảnh, Thiên Dực Hổ có thái độ với bọn MaÞ Chiình Phong như thế nào, hắn là người hiểu roÞ nhâìt.

- Thật là đáng yêu, Tiểu Vũ, kiếm nó ở đâu ra thế? Lần sau em dẫn chị đi vào, chị cũng muốn kiếm một con mang về nuôi...

Tuyết Cơ đưa tay vuốt ve đầu con Thiên Dực Hổ. Thiên Dực Hổ thỉnh thoảng lại phát ra tiếng mèo kêu, làm cho hai nàng sảng khoái cười vang. Một lúc sau, trong nhà đaÞ traÌn ngâòp tiêìng cười.

- Này, mấy người thật bất công, sao không có ai thèm chú ý đên em laÌ sao?

Mãìt thâìy hai naÌng chiÒ vây quanh Thiên Dýòc HôÒ, Long VuÞ caÒm thâìy bâìt maÞn trong loÌng.

- Anh chẳng phải là vẫn đang sống tốt sao?

MaÞ HiêÒu Mai không chuìt để ý nói một câu:

- Em xem anh cuÞng không coì biò mâìt maìt tay chân naÌo maÌ...

Long VuÞ nghe vâòy, lâòp týìc xâìu hôÒ.

- TiêÒu VuÞ. LâÌn sau anh dâÞn em đi vào gặp ông nội được không?

Chơi đùa một lúc, MaÞ HiêÒu Mai rôìt cuòc nhõì laòi chiình sýò. Giương đôi mắt long lanh nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo hãìn. Trong đó ngập tràn nhu thuỷ, trông thật động loÌng người.

- Cuối cùng cũng có người chú ý đến tôi rồi aÌ?

Long VuÞ biÞu môi bâìt maÞn noìi:

- Hiêòn taòi cýì coì viêòc câÌn tôi thiÌ thaìi độ đều rất tốt. Nói chung là nữ nhân nào bây giờ cũng như nhau cả.

- Anh.

MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt uÒy khuâìt:

- Người ta cũng rất lo lắng cho anh mà. Không tin anh hỏi chị Tuyết Cơ đi.

Tuyết Cơ cười hắc hắc, mỉa mai nói:

- Tiểu Vũ, Hiểu Mai lúc trước đaÞ rơi lệ viÌ em đấy. Làm người thiÌ không thêÒ laÌm ra chuyêòn không coì lương tâm như thế được.

- A.

Long Vũ quay đầu lại, đaÞ thâìy MaÞ HiêÒu Mai đaÞ sõìm nghiêng đầu đi. Từ bên cạnh nhiÌn, naÌng tựa hồ có vẻ có nhiều ủy khuất. Nhưng mà Long Vũ cũng không có qua an ủi nàng. Tuy rằng ở mặt ngoài bọn họ là tiÌnh lýÞ, nhưng trên thực tế người nào cũng biết, việc đó chỉ là dựa trên lợi ích mà thôi.

Im lặng một hồi, Long Vũ liền đổi đề tài:

- Chiò Tuyết Cơ, em đaÞ mang chuyêòn hãìc y nhân noìi cho MaÞ đại ca, từ phản ứng của hắn xem ra hắn có lẽ đaÞ đoán được thân phận người đó. Chỉ là hắn không có nói cho em biết. Chị có nghĩ rằng người kia là tiền bối trong Huyền Môn không?

- Không được nói bậy.

Tuyêìt Cơ trách mắng một tiếng:

- Tiểu Vũ, không có được nói như vậy nữa. Nhớ kỹ, không cần phải giải thích với bất kỳ ai cả.

- Ok.

Long Vũ gật gật đầu, lập tức nói:

- Người đó bị em cưỡng ép vào Huyền Cảnh, tạm thời hẳn là không có khả năng đi ra. Hiện tại chỉ có yêu hồ kia là họa lớn đối với chúng ta. Chị Tuyết Cơ, chị nên thông báo cho Huyền Môn từ trên xuống dưới, bây giờ tốt nhất là nên tăng cường tuần tra. Theo yì kiến của em, yêu hồ trời sanh tính giảo hoạt, hơn nữa lực lượng cường đại. Mặc dù đang ở thế giới thực thiÌ lượng của nó sẽ bị suy giảm, nhưng vẫn có thể so sánh với tu chân cảnh giới tụ linh, thậm chí coÌn maònh hơn một chút. Đúng rồi, phải cẩn thận khói mê cuÒa noì.

Nói đến khói mê, Long Vũ nhất thời cũng nhớ tới Đường Hương Hương bị chính miÌnh xâm phaòm.

Tâm nghĩ đến đây, hắn thật cẩn thận hỏi han:

- Chị Tuyết Cơ, Hương Hương tiểu sư muội thế nào? Từ sau cuộc tiễu trừ lại âm sơn lần trước, em không có bâìt cýì tin týìc giÌ cuÒa naÌng.

MaÞ HiêÒu Mai nghe được lời ấy, thần kinh mẫn cảm trong loÌng nhâìt thõÌi rung động, nàng đi đến bên Long Vũ hỏi:

- Tiểu Vũ, anh thành thật nói cho em biết, lúc anh ở âm sơn có phải khi dễ tiểu sư muội hay không. Nàng đối với anh, tựa hồ hận thấu xương.

- Khuò khuò.

Long Vũ liền cười khan một tiếng che dấu:

- Cô noìi bâòy baò giÌ đó... Tôi cùng tiểu sư muội xưa nay luôn luôn tốt đẹp mà, nàng như thế nào mà lại hận tôi. Hơn nữa, chúng ta tại âm sơn daÞ không phaìt sinh chuyêòn tiÌnh giÌ quá đặc biệt.

- Tiểu Vũ, em yên tâm đi, Hương Hương đaÞ khõÒi haÌnh trõÒ laòi tôÒng bôò HuyêÌn Môn để bế quan tu luyện.

Tuyết Cơ thản nhiên nói một câu, không coÌn truy vâìn thêm caìi giÌ.

BõÒi biÌ Tuyêìt Cơ thấy được một tia áy này của Long Vũ, tuy hắn đaÞ che dâìu râìt kyÞ.

Chắc chắn là khi đó Hương Hương cùng Long Vũ đaÞ xaÒy ra chuyêòn giÌ rôÌi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài ngày từ lúc trở về từ Huyền Cảnh, Long Vũ đaÞ trõÒ laòi võìi cuôòc sôìng biÌnh thường, hàng ngày cắp sách đến trường, khi về nhà thiÌ laòi đắm chiÌm vaÌo tu luyêòn.

Nhưng mà Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư tu luyện thật sự là khó khăn, đaÞ qua mấy ngày rồi, hắn vẫn không thể thực hiện thành thục được 50% những bộ động tác thứ hai của Cửu Đầu Sư. ViÌ thêì, Long VuÞ biò La Lâm laÒi nhaÒi không iìt, lôÞ tai hãìn nghe đến phát chai cả ra.(Biên: ThãÌng naÌy chãìc laòi biò chýÒi ngu:88: )

Hôm nay laÌ cuôìi tuâÌn, dựa theo kế hoạch, Long Vũ huẩn bị tiến vào Huyền Cảnh tu luyện. Tuy nhiên lại bị Tuyết Cơ gọi điện bảo hắn liên lạc với Hàn Hùng, để đến xem phong thuỷ cho ông ta.

Tuyết Cơ trong điện thoại cũng hứa hẹn lần mua bán này hoàn thành, nàng sẽ lấy Huyền Môn vô thượng đạo pháp mở ra thiên nhaÞn cho hãìn để nhằm sau này làm việc hiệu quả hơn.

ViÌ vâòy, Long VuÞ phaÒi sýÒa đổi kế hoạch của miÌnh.

Sau khi thông qua điện thoại liên hệ, đến lúc trời tối, Hàn Hùng phái xe đem Long Vũ đến một gian hội sở giải trí cao cấp nằm ở quảng trường trung tâm chợ buôn bán Thiên Hải.

Đi vào cửa hội sở, toàn bộ nhân viên mặc tây phục đứng chờ tại baÞi đậu xe, có người nhanh chóng đi tới mở cửa xe, rồi vội cúi đầu chào. Sau đó lập tức có người dùng bộ đàm thông báo với bên trong chuẩn bị. Long Vũ hít vào một hơi, thầm nghĩ, con bà nó gấu, đúng là cuộc sống của người có tiền.

Sau khi xuống xe, Long Vũ ngẩng đầu liền nhiÌn thâìy người quen cũ - Hàn Duyệt. NhiÌn bôò daìng naÌng cuÞng biêìt laÌ vâng mêònh HaÌn HuÌng maÌ xuôìng dưới nghênh đón Long VuÞ.

Khi Hàn Duyệt đi đến trước mặt Long Vũ, một mùi hương đặc biệt thơm ngát xông vào mũi. Hắn nhớ roÞ Tuyêìt Cơ cũng có dùng loại nước hoa như thế, là một loại nhaÞn hiêòu nôÒi tiêìng cuÒa Phaìp, cuò thêÒ goòi laÌ giÌ hãìn không nhõì roÞ. Toìm laòi laÌ coì môòt caìi âìn tượng như vậy. Trên mặt Hàn Duyệt trang điểm trang nhaÞ, coì veÒ thanh nhaÞ thoaìt tuòc, môi hôÌng răng trắng. Tuy rằng khóe miệng mỉm cười có chút giả dối, nhưng là rất là mê người. Nàng thân mặc một bộ đồ dạ hội màu tím hở lưng, tạo vẻ cao quyì thanh liòch nhưng không kém phần gợi cảm cùng dễ thương.

- Tiểu Vũ... Chúng ta lên đi, ba ba của tôi ở trước mặt chờ chúng ta...

Hàn Duyệt thái độ hoà nhaÞ, mãòc duÌ không coì niêÌm nõÒ tươi cười nhưng cũng không có trừng mắt lạnh lùng nhiÌn nhau.

Đi vaÌo thang maìy khaìch quyì, hai người yên lặng không nói giÌ. NgýÒi muÌi thơm trên người của cơ thể nữ nhân, Long Vũ tâm tiÌnh coì chuìt chuìt hưng phấn, hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm trộm phía sau lưng Hàn Duyệt, da thịt noÞn naÌ, nước da trắng bóc... Ánh mắt tiếp tục đi xuống, cái eo nhỏ nhắn cùng với kiều đồn troÌn triòa (DG:coì đàn hồi không nhỉ:60:)...Vừa ngắm Long Vũ vừa mơ tưởng đến cảnh yy, thật là kích thích.

- Tới rồi, ba ba đang chờ chúng ta trong phoÌng ăn...

Nghe thanh âm cuÒa HaÌn Duyêòt nhãìc nhõÒ, Long VuÞ vôòi vaÌng thu liêÞm tâm thâÌn, cuÌng aình mãìt.

- Uhm.

Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức cùng Hàn Duyệt đi vào. Nơi này là nhà ăn khách quyì cuÒa hôòi sõÒ, sau khi bước vào, Long Vũ nhất thời đaÞ caÒm thâìy hai mãìt toÒa saìng. ToaÌn bôò nhân viên nýÞ đứng chờ đều mặc đồng phục thuần một sắc sườn xám, dáng người thon thả, cãòp gioÌ trãìng như tuyết, làm người xem hoa cả mắt. Mà toàn bộ nam nhân viên tạp vụ thiÌ đều là quần đen, áo trong màu trắng, cổ áo màu đen nơ con bướm.

- Chưa thấy qua đùi con gái à?

Hàn Duyệt dường như cũng cảm thấy được ánh mắt Long Vũ, quay đầu, bất maÞn miÒa mai môòt câu:

- Cẩn thận tu dưỡng phẩm đức của cậu đi, nếu không tôi sẽ trừ một khoản trong thù lao đấy.

Long VuÞ nhâìt thõÌi xâìu hôÒ, lâÒm bâÒm miêòng noìi:

- Tôi nói nè Hàn đại đội trưởng, cô bây giờ là đội trưởng đội trọng án của cục thành phố, cô coÌn coì tâm tư tiếp tục kiêm chức tại đại học Thiên Hải. Rốt cuộc là cô muốn làm cái giÌ?

- Chuyện của tôi không mượn cậu xen vào...

HaÌn Duyêòt nhiìu maÌy laòi, noìi:

- Hôm nào cậu nói cho tôi một chút những chuyện xảy ra trong cuộc tiễu trừ ở âm sơn lần trước đây.

- Không noìi.

Long VuÞ laònh nhaòt noìi:

- Đây chính là cơ mật, cho dù cô là đội trưởng đội trọng án của cục thành phố nhưng vẫn chưa phải là to. Điều lệnh giữ bí mật, tôi nghĩ cô so với tôi không phải roÞ raÌng hơn sao?

- Không noìi thiÌ thôi, đồ heòp hoÌi.

Hàn Duyệt lẩm bẩm một câu, dẫn Long Vũ đi vào phoÌng vip MâÞu Đơn.

- Tiểu thiên sư, làm tôi chờ lâu quá à.

Mới vừa vừa đi vào cửa, Hàn Hùng đaÞ đứng dậy đón chào:

- Ha ha, tiểu thiên sư, nhiều ngày không thấy, vậy mà phong thái cậu cũng không thay đổi nhiều, lại đây ngồi. Hôm nay chúng ta hảo hảo mà tâm sự.

Noìi xong, HaÌn HuÌng nhiêòt tiÌnh keìo caình tay Long VuÞ, an baÌi hãìn ngôÌi taòi bên caònh miÌnh.

- HaÌn tôÒng quaì khen...

Long Vũ thản nhiên đáp lại một câu, lập tức cười cười:

- HaÌn tôÒng, không phaÒi noìi nhiÌn phong thuyÒ sao? Như thế nào đến nơi đây.Nói thật, cháu lần đầu đi vào nơi sang trọng như thế này.

- Ha ha.

Hàn Hùng vui vẻ cười cười. NhiÌn nhiÌn con gaìi HaÌn Duyêòt, noìi:

- Cậu nếu thích, sau này tôi bảo Hàn Duyệt đưa cậu tới đây dùng cơm. Tôi là hội viên cao cấp của nơi này nên mọi thứ đều được giảm giá.

- Không daìm...

Long VuÞ thâìy HaÌn Duyêòt cau maÌy, biêìt trong nôòi tâm naÌng tâìt nhiên không vui, cuÞng không có ý định sinh chuyện với naÌng, vôòi vaÌng noìi:

- Đến nơi như thế này vài lần coÌn được, chứ cháu không có thói quen đến những nơi như thế này..

Hàn Hùng cười cười cũng không nói cái giÌ nýÞa, lâòp týìc kêu nýÞ nhân viên taòp vuò thân mãòc aìo xeÒ taÌ kia đến hỏi Long Vũ muốn ăn chút giÌ đó không.

Long Vũ tâm tư hơn phân nửa đều ở trên hai đùi trắng noÞn nýÞ nhân kia. Nhưng thật ra xem nhẹ câu hỏi của Hàn Hùng mà chủ yếu hắn nhiÌn ra HaÌn Duyêòt đang rất bất maÞn, výÌa biò naÌng đưa tay véo một cái vào eo.

- Hàn đại đội trưởng, cô véo tôi làm cái giÌ?

Long VuÞ hôÌi phuòc tâm tiÌnh, týìc giâòn trýÌng mãìt liêìc HaÌn Duyêòt, sau đó hướng Hàn Hùng nói:

- TuyÌ tiêòn choòn caìi giÌ cuÞng được... Nói thật, đây là lần đầu cháu tới đây nên rất nhiều thứ cháu cũng không biết, ngài cứ chọn dùm cháu là được?

- Nêìu thêì thiÌ để tôi gọi món.

Nói xong, Hàn Hùng liền nhanh chóng chọn một vào món ăn đặc sắc quen thuộc.

Gọi món ăn xong, Hàn Hùng mở ra một chai rượu đỏ gọi là rượu khai vị.

Nữ nhân viên đứng chờ có dáng người cao gầy lập tức lấy ra rượu Bordeaux đỏ, rót vào ly của ba người. Khi nàng cúi người chuyển chén sang, một nét tuyết trắng thoáng hiện trước ngực hoàn toàn hiện ra trước mặt Long Vũ. Hắn thậm chí thấy được đường viền hoa áo trong của nữ nhân viên tạp vụ...

HaÌn Duyệt lại nhíu mày. Nhưng mà viÌ ngaòi coì cha õÒ đây nên nàng cũng không nói giÌ thêm. Trýòc giaìc maìch baÒo rãÌng tiêÒu gia hoÒa Long VuÞ naÌy caÌng ngaÌy caÌng giôìng sãìc lang.

Lớn bằng tầm này, nhưng đây là lần đầu tiên Long Vũ hưởng thụ cơm Tây chính thống phong phú như thế. Đồ ăn mùi vị không tệ. Hơn nữa bên cạnh có mỹ nữ cảnh sát, nhân viên phục vụ chân dài, có thể nói là sắc hương vị đều đủ.

Sau khi cơm nước no nê, Hàn Hùng nói về chính sự:

- Tiểu thiên sư, lần trước thời gian gấp gáp, Hàn Hùng tôi tiếp đón chậm chễ, hôm nay này xem như Hàn Hùng hướng cậu bồi tội. Hy vọng cậu có thể thứ lỗi.

Hàn Hùng trong thời gian này khổ sở chờ đợi Long Vũ là viÌ luìc trước chậm trễ đón tiếp hắn mà cảm thấy có lỗi. Cho nên lúc này mới trở nên càng thêm khiêm cung (Khiêm tốn + cung kính). Từ sau khi Long Vũ đến xem lần trước, tiÌnh traòng công ty đaÞ tôìt hơn nhiều. Bản năng Hàn Hùng cho rằng, đây là công lao Long Vũ. Hơn nữa, gần đây, hắn nghe qua nhiều chuyện truyền kỳ về Tuyết Cơ trong giới kinh doanh Thiên Hải, viÌ thêì võìi đúng đêò týÒ cuÒa naÌng cuÞng trõÒ nên không khoÒi chõÌ mong.

Đương nhiên, trong thời gian gần đây, Hàn Hùng cũng rất cố gắng làm việc hết miÌnh.

Hàn Hùng cũng không phải cái loại người một mặt mê tín. Hắn biết roÞ, toaÌn bôò sýò tiÌnh đều tồn tại nhiều loại nhân tố, do vậy cũng không hề xem nhẹ chuyện giÌ.

Cũng có thể nói, thiên sư nhiÌn phong thuyÒ, chiÒ laÌ môòt loaòi tâm hôÌn kyì thaìc cuÌng an uÒi.

- HaÌn tôÒng khaìch khiì quaì rôÌi...

Long Vũ cười nhạt nói:

- Hàn tổng, kỳ thật ngài hiểu lầm cháu, thời gian gần đây cháu có nhiều việc gấp quá, nếu không cũng không vội đi mà ko nói với ngài một tiếng.

- Ha ha.

Hàn Hùng hào sảng cười cười:

- Không phaÒi týìc giận là tốt rồi. Tiểu thiên sư, nếu hôm nay đến đây, thiÌ haÞy theo ta đi chơi đùa một lần cho thoả thích đi. Về chuyện phong thuỷ, cậu chỉ cần có thời gian đi xem là tốt rồi. Tuy là nói như vậy, nhưng trong ánh mắt Hàn Hùng lại tràn ngập chờ mong.

Long VuÞ cũng đáp ứng, lập tức ba người liền đứng dậy rời tiệc.

Đây là một hội sở phục vụ giải trí cấp cao liên hoàn, ăn cơm chỉ là một cái mở màn nho nhỏ, bên trong vẫn coÌn nhiêÌu haòng muòc vui chơi khác. Chỉ cần ngươi có tiền, nơi này sẽ là thiên đường của nhân gian. Ở trong này, chỉ là do ngươi không tưởng tượng được ra hết chứ không có giÌ laÌ không coì caÒ.

- HaÌn tôÒng... TiêÒu Duyêòt... Thâòt laÌ xaÒo hõòp.

Mới vừa đi ra Mẫu Đơn điÌnh, laòi đụng phải một đôi nam nữ trước mặt. Nam ước chừng năm mươi tuổi, tay cầm xiÌ gaÌ, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng vừa to vừa rộng. Cả người toàn đồ hiệu, cảm giác như là một tên nhà giàu mới nổi. Khóe miệng nổi lên một tia cười gian trá, cái trán đầy nếp nhăn mọc thành bụi, nhưng mà đôi mắt kia lại có vẻ sáng ngời hữu thần.

Bên cạnh hắn là một nữ nhân hai mươi tuổi, gương mặt troÌn triÞnh, aình mãìt long lanh. NaÌng đaÞ sõìm đánh mắt đưa tiÌnh võìi Long VuÞ, đôi mắt yêu mị mang theo sự hấp dẫn không lời. Cái mũi cao thẳng, da thịt trắng noÞn, môi đỏ mọng khêu gợi, hơn nữa coÌn coì voÌng eo tinh tế nhỏ nhắn, dung mạo nữ nhân này thật quá động loÌng. NaÌng coÌn mãòc bôò đồ dạ hội có phần cổ áo hở hơi lớn, hai trái đào tuyệt mĩ gần như lộ ra gần hết.

Cô gái này có cách ăn mặc dù có chút phong tao, nhưng cử chỉ hành vi lại có vẻ ung dung đẹp đẽ quyì phaìi. HiêÒn nhiên không phaÒi nhaÌ giaÌu cuÞng laÌ nhaÌ quyêÌn quyì chýì người biÌnh thường là không thể nào có khí chất như vậy.

- HoaÌng laÞo baÒn quaÒ nhiên phong lưu, lúc trước bên cạnh ông có Kari, giờ đaÞ thay người khác rồi, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.

Người này tên Hoàng Đạt Phát, là phú thương nổi danh trong giới kinh doanh Thiên Hải, hắn tự miÌnh lâòp ra tâòp đoàn Phát Đạt, chủ yếu kinh doanh thực phẩm thường và thực phẩm chức năng. Hoàng Đạt Phát này rất có thiên phú buôn bán, nhất là về phương diện đầu tư, ánh mắt thập phần minh duệ. Đáng tiếc hắn lại rất háo sắc, chỉ cần là mỹ nữ, ai đến hắn cũng đều không cự tuyệt. Nghe nói chỉ viÌ tâòt xâìu naÌy, mâìy năm nay hắn đaÞ biò đám nữ nhân lừa mất mấy triệu. Người khác đều là ngaÞ môòt lâÌn rôÌi biêìt, nhưng Hoàng Đạt Phát là bất đồng, hắn vẫn ngựa quen đường cũ, không đổi được. Mỹ nữ qua tay hắn nhiều không đếm xuể. Hàn Hùng cùng Hoàng Đạt Phát cũng hay làm việc với nhau, quan hệ của hai người mặc dù nói không phải thân thiết nhưng không tồi.

- Ha ha.

Hoàng Đạt Phát giõìi thiêòu:

- Đây là Hồ Hồng, là nghĩa nữ của tôi, giữa chúng tôi là quan hệ thuần khiết.

Long Vũ thầm cười khẩy, ngay cả đạo sư vĩ đại Max đều từng nói, giữa nam nữ không có khả năng tồn tại cái gọi là quan hệ thuần khiết. Huống hồ, Hoàng Đạt Phát luôn luôn để bàn tay to ôm kiều đồn nữ nhân, thừa dịp ngọn đèn hôn ám, coÌn bâìt chõòt vuôìt ve, dkmn(Biên: Con lodcoca, týÌ naÌy nghiÞa laÌ giÌ:48: ), thêì naÌy maÌ laÌ thuâÌn khiêìt ah?

- Viò naÌy chiình laÌ...?

Hoàng Đạt Phát khách sáo vài câu, đưa mắt nhiÌn sang Long Vũ, cười nói:

- Hàn tổng, vị này không phải là rể hiền của ông đó chứ?

Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt nhất thời nhíu mày. Vốn đang định giải thích, lại nghe phụ thân Hàn Hùng nói:

- HoaÌng laÞo baÒn, ông nhiÌn sai rôÌi... Viò naÌy chiình laÌ cao đồ của Tuyết Cơ thiên sư - Long Vũ tiểu thiên sư, tôi mời cậu ta tới đây là để nhiÌn phong thuyÒ.

- ÔÌ.

Hoàng Đạt Phát hai mắt hướng lên trời lên tiếng. Hắn luôn luôn không tin cái gọi là phong thuỷ, cho nên đối với Long Vũ cũng không coi trọng.

Nhưng thật ra kia Hồ Hồng rất có lễ phép vừa cười vừa đưa tay ra, Long Vũ lập tức lễ phép hướng nàng bắt tay. Nhưng tựu trong khoảnh khắc đó, La Lâm truyện lại báo hiệu:

- Chủ nhân, trên người cô gái này có khí tức ma thú.

Long Vũ hơi kinh haÞi, ngâÌm cười khổ, vận khí của miÌnh thâòt sýò laÌ không biêìt laÌ may mãìn hay xui xeÒo đây. Đến cả việc chỉ ăn bữa cơm mà cũng có thể gặp được ma thú. Kiểu này có khi phải đi làm con đề quá.

- LaÌ yêu hôÌ sao?

Long Vũ âm thầm đặt câu hỏi.

- biêìt.

La Lâm noìi:

- Nàng che dấu quá tốt, tôi cũng chỉ phát hiện ra được khí tức ma thú chứ không phát được giÌ thêm.

Long Vũ thầm hít một hơi. Mẹ nó, rốt cuộc là cái thứ giÌ đây. Nghe La Lâm nói xong hắn liền lập tức bỏ tay ra.

- Hàn tổng, đaÞ gãòp thiÌ coì khi chuìng ta cuÌng đi vui chơi một chút nhỉ?

Hoàng Đạt Phát chủ động mời.

- Long Vũ tiểu thiên sư, Hoàng laÞo baÒn đối nhân xử thế rất hào sảng, chúng ta cùng đi ngồi một chút đi?

Hoàng Đạt Phát đaÞ mõÒ lõÌi, HaÌn HuÌng cuÞng phaÒi câìp cho chuìt mãòt muÞi.

Đoàn người lập tức quay ra ngồi ở đại sảnh. Hồ Hồng cố yì ngôÌi õÒ bên caònh Long VuÞ, đôi mắt long lanh luôn đảo qua đảo lại trên người của hắn. NhiÌn bôò daìng, naÌng đối Long Vũ có vẻ có chút cảm giác hứng thú.

Hoàng Đạt Phát làm chủ mở một chai Vodka, sau vài chén, trên mặt Hồ Hồng bắt đầu ửng hồng, trông lại càng quyến rũ động loÌng người.

- Hàn tổng, không phải tôi nói ông, đây là thời đại nào rồi mà ông vẫn còn mê tín đi xem phong thuỷ?

Hoàng Đạt Phát phun ra một ngụm nồng đậm xiÌ gaÌ.

Hàn Hùng khẽ cười một tiếng, nói:

- Tin thiÌ coì, không tin thiÌ không... HoaÌng laÞo baÒn, loaòi chuyêòn naÌy nhân giaÒ kiêìn nhân, doanh nhân nhõÌ phong thuyÒ maÌ phaìt đạt đếm nhiều không xuể.

Long Vũ cũng thầm cười khẩy, Hoàng Đạt Phát này thực không biết điều, coì môòt con ma thuì HuyêÌn CaÒnh ngay bên caònh miÌnh maÌ hãìn vâÞn coÌn đắc chí. Không hề nghi ngờ, hắn sớm hay muộn cũng gặp xui xẻo.

Tuy rằng La Lâm không thể xác định. Nhưng Long Vũ lại cảm thấy được này Hồ Hồng hơn phân nửa chính là yêu hồ, nhiÌn bôò daìng tao myò kia cuÒa naÌng thiÌ không phaÒi laÌ hôÌ ly coÌn coì thêÒ laÌ caìi giÌ.

Hàn Hùng cùng Hoàng Đạt Phát hai người không ngừng nói chuyện phiếm, Hàn Duyệt cùng Hồ Hồng cũng bàn về những chủ đề của nữ nhân. Chỉ có Long Vũ bị bỏ xó.

 Chương 34: Khiêu vũ cùng Hàn Duyệt

Dù sao cũng có chỗ tốt, hắn có thể nhân cơ hội trước mắt để chiểm ngưỡng thân ảnh mỹ lệ kia. Không thể không nói, Hồ Hồng kia quả thật có chút hiÌnh boìng cuÒa hôÌ ly. Nhâìt laÌ chôÞ ngýòc kia, vêÒnh lên cao ngâìt, không ngýÌng phâòp phôÌng theo nhiòp thõÒ, laÌm người ta caÒm thâìy theÌm muôìn.

Xoay chuyêÒn aình mãìt, Long VuÞ nhiÌn kyÞ HoaÌng Đạt Phát một chút. Dựa theo phong thuỷ tướng thuật bách khoa toàn thư mà Tuyết Cơ dạy cho, giữa trán hắn tựa hồ có một mảng xám xịt, điều đó thể biểu hiện việc hắn sắp gặp đại hung. Lại cẩn thâòn nhiÌn vaÌo hai mãìt cuÒa hãìn, mãòc duÌ coì thâÌn, nhưng lại lẫn trong đó một tia huyết sắc, đây chính là đại hung trong đại hung.

Đúng lúc này, điện thoại Hoàng Đạt Phát vang lên. Bắt máy điện thoại nói vài câu, hắn cùng Hàn Hùng cáo biệt:

- HaÌn tôÒng, thâòt thất lễ, tôi hẹn với bằng hữu đánh bài, đaÞ đến giờ tôi phải qua đó.

- Được rồi, ông cứ đi trước đi.

Hàn hùng cũng đang mong Hoàng Đạt Phát rời đi, như vậy hắn có thể an tâm chiếu cố Long Vũ tiểu thiên sư. Mục đích hôm nay của hắn chính là bồi Long Vũ tiểu thiên sư vui chơi thật tốt.

- Long Vũ thiên sư, hẹn ngày tái ngộ.

Trước lúc rời khỏi, Hồ Hồng đột nhiên quay đầu nháy mắt mang theo yì týì sâu sãìc noìi môòt câu.

Hàn Duyệt đợi cho Hồ Hồng đi rồi, khẽ gắt một tiếng:

- Đồ không biết xấu hổ.

- Ha ha.

Hàn Hùng khẽ cười một tiếng, nói:

- Tiểu Duyệt, đừng chấp nhặt với hạng người đó. Đi, chúng ta tiếp tục chơi nào.

Rất nhanh, Hàn Hùng mang theo con gái cùng Long Vũ đi tới phoÌng khiêu vuÞ. Luìc naÌy, sân nhaÒy vang lên nhýÞng giai điệu nhịp nhàng, Hàn Hùng cười nói:

- Tiểu Duyệt, con cùng với tiểu thiên sư nhảy một điệu đi.

- Daò.

Mặc dù có chút không thích, nhưng đối với việc mà cha miÌnh an baÌi, HaÌn Duyêòt không coì cýò tuyêòt. Trước mặt người ngoài, Hàn Duyệt luôn xử sự đúng mực, nhất là sẽ không laÌm mâìt mãòt cha cuÒa naÌng.

Long Vũ cũng có học khiêu vũ cách đây không lâu. ViÌ luìc tôìt nghiêòp câìp ba hãìn biò boòn Trương Đại Ngưu ép buộc hắn phải học, nói là khi vào đại học, sẽ có rất nhiều tiệc tùng. Khi đó khiêu vũ sẽ là một kỹ năng để tán gái.

Thâìy Hàn Duyệt không cự tuyệt, Long Vũ là nam nhân tự nhiên không chịu mất mặt mũi. Hắn rất có phong độ đi đến trước mặt Hàn Duyệt đường hoàng mời nàng cùng nhảy.

Hàn Duyệt cũng giả bộ tươi cười, đưa tay đáp ứng lời mời của Long Vũ. Sau khi đi vào sàn nhảy, Long Vũ nhẹ nhàng ôm Hàn Duyệt. Hai người tiếp xúc trong cự ly ngắn. Hắn có thể ngằm nhiÌn roÞ raÌng cãòp nhuÞ phong đầy đặn được che bởi cái áo cổ rộng thật sự làm cho hắn bủn rủn chân tay. CoÌn coì hai haòt đậu mê người kia nữa. Hai hạt đậu đó lắc lư nhịp nhàng theo từng chuyển động nhảy của cô nàng.

Trong phút chốc, Long Vũ cảm giác nhiệt huyết trong người dângrào. CoÌn õÒ dưới cũng bắt đầu căng lều dựng trại. Cũng may sàn nhảy chỉ có ánh đèn mờ ảo nên cũng không dễ giÌ biò phaìt hiêòn.

HaÌn Duyêòt khoìe mãìt u buôÌn liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ môòt caìi. Tiêìp theo nhe răng cười. Nói:

- Tiểu Vũ...chúng ta có thể thương lượng một chút được không? Từ hôm nay trở đi tôi ở trường học sẽ đôi xử tốt với cậu. Tôi cho cậu biết toàn bộ chương triÌnh cuÞng như lịch dạy. Cậu có thể đi học muôòn hay trôìn hoòc, thâòm chiì laÌ coì thêÒ nguÒ trong giõÌ hoòc. ChiÒ câÌn câòu tiêìt lôò cho tôi môòt chuìt sýò tiÌnh huyêÌn biì luìc trước. Như vậy có được không?

- Hàn đại đội trưởng à, tôi có chút khó hiểu. Chuyện tại âm sơn có quan hệ với cô sao?

Long VuÞ výÌa nhaÒy výÌa noìi:

- Cô là đội trưởng đội trọng án của cục công an thành phố, cô chỉ phải chịu trách nhiệm những vụ trọng án đó. Về phần về phần những chuyện kỳ án huyền bí thiÌ đaÞ coì HuyêÌn Môn chuìng tôi lo liêòu. Hơn nữa chính phủ cũng có tổ chức đặc biệt lo chuyện này rồi... Như vậy là không có bất kỳ quan hệ nào đối với cô. Có khi tính toÌ moÌ coì thêÒ giêìt chêìt con voi đấy.

- Nhưng là tôi muốn biết mà.

Khóe miệng Hàn Duyệt nổi lên một tia dễ thương kèm theo cảm giác đang làm nũng:

- Cậu đừng quên rằng chính cậu để cho tôi biết trên đời này có quỷ, có tà linh. Ta cũng đaÞ týò miÌnh týÌng gãòp quyÒ. Noìi caìch khaìc laÌ chiình câòu đaÞ laÌm loÌng hiêìu kyÌ cuÒa tôi trôÞi dâòy. Nên bây giõÌ chiình câòu phaÒi coì traìch nhiêòm giaÒi quyêìt noì.

Đèn trên saÌn nhaÒy mõÌ dâÌn, âm nhaòc cũng đang đến khúc du dương làm cho cả khu vực đều tràn ngập sự laÞng maòn. Tay traìi Long VuÞ to gan di chuyêÒn đến vùng lưng do bộ quần áo làm lộ ra của nàng.

Môòt khãìc naÌy, thân miÌnh HaÌn Duyêòt không khoÒi kheÞ run lên.

NhiÌn vaÌo đôi mắt đầy vẻ mị hoặc, lại từ trên người nàng ngửi thấy mùi thơm của cơ thể tản mát ra, tâm thần Long Vũ cảm thấy nhộn nhạo, bàn tay của hắn đaÞ mâìy lâÌn định to gán lướt xuống, muốn khẽ vuốt một lần cái kiều đồn đang vểnh cao kia. Cũng may mà lyì triì noìi cho hãìn biêìt như vậy không đúng, nên cuối cùng hắn cũng không có làm chuyện càn rỡ như vậy.

- Hàn đại đội trưởng, kỳ thật chuyện này cô có thể đi hỏi bằng hữu tốt của cô là Phó Binh. Theo tôi được biết, trung đội hắn đaÞ gia nhâòp siêu năng Đặc Cần tổ của chính phủ.

Long VuÞ noìi.

- Không được.

HaÌn Duyêòt giaÒi thiìch noìi:

- Phó Binh không có khả năng nói cho tôi biết cái giÌ. Người phụ trách Siêu năng Đặc Cần tổ - Lâm Phong quản lyì thuôòc haò râìt nghiêm, trung đội Phó Binh đaÞ kyì tên vaÌo điều lệnh nghiêm mật cao nhất về giữ bí mật tại chôÞ. Nêìu hãìn daìm tiêìt lôò bâìt luâòn môòt chuìt tin týìc giÌ, lâòp týìc seÞ biò gaìn tôòi phaÒn quôìc rôÌi chõÌ xeìt xýÒ laÌ výÌa.

Nói tới đây, Hàn Duyệt nhẹ nhàng nói:

- Tiểu Vũ này..... hiện tại trong trường đang đồn đại giữa chúng ta có quan hệ mờ ám. Cậu nếu chịu đáp ứng tôi, tôi liền đáp ứng làm bạn gái của cậu. Dù sao thanh danh cũng chỉ là bề ngoài. ( Biên: Điều kiện này được đấy:61: )

- Stop.

Long VuÞ vôòi vaÌng noìi:

- Baòn gaìi thiÌ miêÞn, nhaÌ cuÒa tôi đaÞ coì môòt viò baÌ cô, tôi cuÞng không muôìn týò nhiên rước thêm một pho tượng nữ Bồ Tát về thờ đâu.

- TiêÒu VuÞ... câòu duÌng caìi giÌ choòc vaÌo tôi vâòy???(Biên: Caìi naÌy được đấy:61: )

BõÒi viÌ trong luìc khiêu vuÞ, thân thêÒ hai người phải ép sát vào nhau, coÌn caìi cuÒa Long VuÞ nhâìt thõÌi biò khiì huyêìt laÌm cýìng lên đồng thời nó ép sát vào vụng bụng dưới của Hàn Duyệt. Hàn Duyệt mặc dù là hoàng hoa khuê nữ, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành rồi, sau khi kinh ngạc nhất thời, nàng cũng đaÞ biêìt kia laÌ vâòt giÌ.

- Lưu manh.

HaÌn Duyêòt duÌng aình mãìt râìt quaìi diò nhiÌn Long VuÞ, kheÞ caìu môòt tiêìng.

- Caìi naÌy cuÞng không thêÒ không traìch cô, ai kêu cô laòi phong tiÌnh vaòn chuÒng như thế.

Long Vũ cũng cười dâm một tiếng:

- Noìi thâòt, tôi hiêòn tại rất muốn lên giường cùng cô.

Lời này vừa nói ra, Hàn Duyệt nhất thời hai má đỏ ửng, nộ khí không ngừng bốc lên.

Đúng lúc này, Long Vũ đột nhiên lại to gan ưỡn thân miÌnh hướng về bụng Hàn Duyệt mà tới, cái vật vừa cứng vừa nóng lại đụng chạm trên người Hàn Duyệt.

Hơi thở Hàn Duyệt trở nên dồn dập. Nàng lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hùng tráng cùng nhiệt huyết của nam nhân.

- ChuÒ nhân, phôÒ thiêòn thanh tâm chuì.

La Lâm liền phát ra lời cảnh tỉnh, nhất thời làm cho Long Vũ đôi mắt khôi phục lại sự trong sáng, dừng lại mọi động tác điên cuồng.

HiêÒn nhiên, tiÌnh huôìng výÌa rôÌi laÌ do yì thýìc taÌ aìc cuÒa La Hâòu laòi biò kiìch phaìt ra. Long VuÞ suyìt nýÞa đaÞ laÌm ra caìi chuyêòn doòa người.

Ổn định lại tâm tiÌnh, hãìn bãìt đầu âm thầm tụng niệm phổ thiện thanh tâm chú, hóa giải tà niệm vừa mới bắt đầu sinh trong loÌng.

Hoàn hảo đúng lúc này, âm nhạc trên sàn nhảy kết thúc, Hàn Duyệt liền vội vàng khỏi voÌng tay ma quaìi cuÒa Long VuÞ trõÒ về khu vực nghỉ ngơi.

- Tiểu Thiên sư, cậu nhảy cũng khá phết nhỉ.

HaÌn HuÌng týòa hôÌ cuÞng không coì chuì yì tõìi sýò saÌm sõÞ cuÒa Long VuÞ đối con gái miÌnh, traìi laòi khen hãìn nhaÒy gioÒi.

- Ha ha, cuÞng biÌnh thường thôi ạ.

Long VuÞ nhiÌn HaÌn Duyêòt, cười nói:

- Chủ yếu là khiến Hàn cảnh quan được vui vẻ.

- Nếu đaÞ như vậy thiÌ sau naÌy hai đứa nên đi chơi với nhau nhiều hơn.

Hàn Hùng đột nhiên nói:

- Tiểu Vũ thiên sư, không nói gạt cậu, đây là lần đầu tiên trong đời tiểu Duyệt nhà ta cùng khiêu vũ với người khác giới đấy. Xem ra mị lực của tiểu thiên sư cũng khá đó chứ.

 Chương 35: Hoả hệ bí pháp, thiên nhaÞn đại khai

- Cha.

HaÌn Duyêòt kheÞ caìu môòt tiêìng, không muôìn cho HaÌn HuÌng tiêìp tuòc noìi thêm.

Long Vũ âm thầm bật cười, chẳng có lẽ vị đồng chí cảnh hoa này là một cô gái e thẹn.

- Ha ha.

Hàn Hùng quay đầu cười nói:

- Chẳng nhẽ những lời cha nói là sai sao? Được rồi, con đaÞ không thiìch thiÌ cha cuÞng không noìi nýÞa... TiêÒu VuÞ, hai đứa ở trường học viên là giáo viên và học sinh, nhưng ở bên ngoài thiÌ không câÌn phaÒi câu nêò lêÞ tiêìt giÌ caÒ. KyÌ thâòt tuôÒi cuÒa hai đứa chênh lệch cũng không lớn lắm, phải không?

- Daò.

Long Vũ cười khan một tiếng, trả lời một câu.

Sau môòt hôÌi noìi chuyêòn phiêìm, HaÌn HuÌng lại quay trở về chủ đề chính:

- Tiểu thiên sư, cậu xem chừng nào thiÌ coì thêÒ qua tõìi nhaÌ cuÒa tôi để xem phong thuỷ?

- Như vậy đi, chỉ cần cháu rảnh là cháu liên lạc với ngài ngay. Ngài cứ yên tâm, cháu sẽ không để ngài phải đợi lâu đên mấy ngày đâu.

Long VuÞ noìi.

- Được rồi, mọi việc cứ như vậy đi. Đúng rồi, đây là một chút thành yì, xem như là tiền đặt cọc để coi phong thuỷ nhà tôi. Cậu haÞy nhâòn lâìy.

Noìi xong, HaÌn HuÌng týÌ trong tuìi lâìy ra môòt bao liÌ xiÌ, hai tay đưa tới.

NhiÌn týÌ bên ngoaÌi, sôì lượng tiêÌn liÌ xiÌ hãÒn laÌ không iìt. Long VuÞ âm thâÌm vui sướng, cuối cùng lại có một khoản thu nhập kha khá rồi. Nhưng mà xuất phát từ lễ tiết, hắn cũng khách sáo một câu:

- Làm thế này thật xấu hổ quá... Hàn tổng, không bằng để khi làm xong việc rồi ngài đưa cũng được... Hơn nữa, cháu nhiÌn chôÞ naÌy dường như không phải ít.

- Không nhiêÌu lãìm, không nhiêÌu lãìm.

Hàn Hùng cười nói:

- Tiểu thiên sư, nói thật, chút tiền nhỏ naÌy chiÒ laÌ tôi tiêòn tay xuâìt ra thôi. Câòu yên tâm, khi xong viêòc tôi seÞ traÒ công hâòu hiÞnh. CoÌn caìi naÌy thiÌ câòu cýì nhâòn đi, nếu không coi như là cậu khinh thường Hàn mỗ? Tôi biết người tu đạo các cậu khinh thường tiền tài. Nhưnggiờ phút này, thứ mà tôi có thêÒ tãòng cho câòu chiÒ coì thêÒ laÌ chuìt tiêÌn moòn naÌy thôi, hy voòng câòu coì thêÒ xin vui loÌng nhâòn cho.

Long Vũ cười thầm, Hàn Hùng quả nhiên rất biết phối hợp. Lời nói này nói đúng rất hợp yì hãìn.

- HaÌn tôÒng, vâòy thiÌ chaìu cung kiình không bãÌng tuân lêònh vâòy.

Long Vũ cũng phối hợp biểu hiện ra bộ dáng không thể từ chối được, miễn cưỡng tiếp nhận tiền liÌ xiÌ. CoÌn HaÌn Duyêòt đứng ở một bên thiÌ cau maÌy. Trong loÌng thâÌm hô Long VuÞ thâòt gian traì. Trên thýòc têì đến cả thằng ngốc cũng nhiÌn ra được hắn rất muốn cái tiền lì xiÌ kia.

Khi hắn lần đầu tiên nhiÌn thâìy phong bao liÌ xiÌ đó, ánh mắt hắn đaÞ thoaìng hiêòn lên sýò tham lam.

Nói đến cùng, đó vẫn là bụng dạ của một đứa trẻ.

Ngồi một lúc lâu, ba người nói chuyện cũng nhạt dần. Hàn Hùng liền gọi nhân viên phục vụ tính tiền. Hãìn chiÒ câÌn ghi laòi danh tiình cuÒa miÌnh bên dưới hoá đơn là được, coÌn theÒ tiìn duòng cuÞng không câÌn phaÒi lâìy ra.

Long VuÞ thâìy thêì laòi thôÒn thýìc môòt trâòn.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Long Vũ lại càng được no mắt. Con người hắn luôn luôn nhiÌn chãÌm chãÌm nhiÌn vaÌo kiêÌu đồn đong đưa kia. Hàn Duyệt thiÌ týìc đến nỗi thở ra cả mũi, thầm nghĩ Long Vũ đúng là đại sắc lang.

Khi xuôìng lâÌu thiÌ xe cuÞng đaÞ chuâÒn biò xong, nhân viên baÞi đậu xe cũng nhân dịp lấy loÌng.

- Tiểu Duyệt, con đưa tiểu thiên sư trở về đi. Cha hiện tại có việc phải đi.

Cũng không biết tại sao, Hàn Hùng luôn không ngừng tạo cơ hội cho con gái ở cùng một chỗ với Long Vũ.

- Daò.

Hàn Duyệt vừa lúc muốn cùng Long Vũ nói chuyện riêng vài câu cho nên cũng sảng khoái đáp ứng an bài của cha.

Xe vừa khởi động xong, Hàn Duyệt nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Vũ... Tôi hỏi cậu, cậu muốn tôi như thế nào thiÌ câòu mõìi bãÌng loÌng đáp ứng nói cho tôi biết tư liệu về vụ án huyền bí này? Tôi thật sự rất toÌ moÌ, mong câòu giuìp tôi.

- Thực sự có thể đáp ứng mọi chuyêòn?

Ánh mắt Long Vũ cố ý đảo qua lồng ngực Hàn Duyệt. Hàn Duyệt mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không nói giÌ.

- Uh.

Cắn răng, Hàn Duyệt nghiêm túc gật gật đầu:

- TiêÒu VuÞ, tôi noìi lõÌi giýÞ lõÌi, chiÒ câÌn câòu noìi cho tôi biêìt chuyêòn naÌy, tôi thâòt sýò coì thêÒ laÌm bâìt cýì chuyêòn giÌ.

- Kể cả lên giường với tôi?

Long Vũ cười xấu xa hỏi.

- Vô siÒ.

Hàn Duyệt giận dữ mắng mỏ một tiếng, lông mày nhíu lại, căm giận nói:

- Cậu mới bao nhiêu tuổi? như thế nào trở nên háo sắc như vậy, đồ vô sỉ. Tôi nhớ được cậu là nhóc con đến từ nông thôn, không phải nói trẻ con nông thôn chất phác lắm sao? Làm sao cậu có thể như vậy?

- Được rồi tôi chỉ muốn đùa một chút thôi, thế mà cô lại tưởng thật, lải nhải hoài.

Long Vũ khẽ cười một tiếng:

- Coi như tôi tiÌm người để nói chuyện một đêm thiÌ tôi cuÞng seÞ đi tiÌm mâìy em xinh đẹp, hoặc gần như thế, chứ tôi không thích mấy bà cô.

- Câòu…

Một câu bà cô nhất thời kích thích Hàn Duyệt. Hàn Duyệt ở cục cảnh sát được tôn vinh là hoa khôi, tại Thiên Hải đại học đồng dạng cũng được gọi là siêu cấp mỹ nữ laÞo sư. Cho tới nay, đối với dung mạo của miÌnh, naÌng luôn cýòc kyÌ týò tin. Nhưng hôm nay, nàng lại bị đánh giá như vậy.

SiÞ coì thêÒ chêìt, không thêÒ nhuòc.

Hàn Duyệt nổi giận, một cỗ phẫn nộ khí đang từ từ dâng lên trong loÌng.

- BiÌnh tiÞnh.

Long Vũ nghiêng đầu cười:

- Tôi có thể lộ ra một chút tin tức cho cô, nhưng cô bắt buộc phải giữ bí mật. Ngày đó chúng ta hành động tại âm sơn, là viÌ yêu hôÌ trong HuyêÌn CaÒnh, đó là một loại ma thú có trí tuệ, lực lượng cuÒa noì coÌn maònh hơn nhiều so với bọn kiến hút máu kyì sinh. Noì là viÌ biò môòt thâÌn biì nhân triêòu hoaìn đến thới giới này. Tôi đaÞ týÌng giao thuÒ võìi hãìn, tu vi đạo pháp của hắn vượt xa tôi, là một đối thủ cực kỳ khó đối phó. Trước mắt chí có vậy, chúng ta vẫn không roÞ raÌng lãìm động cơ cùng mục đích của hắn.

Nghe Long Vũ nói như vậy, lửa giận trong loÌng HaÌn Duyêòt nhâìt thõÌi diòu xuôìng.

NaÌng vôòi vaÌng hoÒi:

- Yêu hồ đang ở chỗ nào?

- Hồ Hồng – cô gái bên cạnh Hoàng Đạt Phát, vô cùng có khả năng ả chính là yêu hôÌ.

Long VuÞ trâÌm gioòng noìi:

- Lúc trước tôi từ trên người của cô ta cảm ứng được khí tức của ma thú. Chỉ là tôi hiện tại cũng vô pháp xác định. Hàn cảnh quan, nếu cô có hứng thú lời nói đó thiÌ coì thêÒ phaìi người đi giám thị Hoàng Đạt Phát cùng Hồ Hồng, có lẽ sẽ có phát hiện.

- Không thành vấn đề.

Hàn Duyệt dường như đối với việc này chú ý, ngay lập tức liền đáp ứng.

- Nhưng mà Hàn cảnh quan, cô cũng phải cẩn thận làm việc, nếu Hồ Hồng thật sự là yêu hồ, người của các cô cũng có thể bại lộ bất cứ lúc nào.

Long VuÞ dãòn doÌ môòt tiêìng.

- Ok, tới nơi rồi.

Chỗ ở Long Vũ, Hàn Duyệt đaÞ sõìm điều tra roÞ raÌng. NaÌng dýÌng xe, noìi:

- Câòu coì thêÒ xuôìng xe.

- Hàn cảnh quan, cám ơn cô tiễn tôi, thuận tiện cho cô một lời khuyên chân thành, lần sau đi với tôi không cần ăn mặc gợi cảm như vậy, nêìu không seÞ phaìt hoaÒ mâìt. CoÌn coì, đừng quên lời hứa của cô, học troÌ cuÒa cô râìt câÌn liòch hoòc đó.

Long Vũ cười nói.

- Cậu không phải không đồng ý giao dịch sao?

HaÌn Duyêòt týìc giâòn liêìc mãìt nhiÌn Long VuÞ môòt caìi.

- Vấn đề là, tôi đaÞ noìi cho cô biêìt hành động âm sơn cùng sự tiÌnh yêu hôÌ.

Long VuÞ noìi.

- Okie.

Hàn Duyệt dường như vui vẻ đáp ứng những lời này của Long Vũ. Nàng coÌn dãòn doÌ:

- Nhõì kyÞ, sau naÌy coì tiêìn triêÒn giÌ mõìi nhâìt, tôi vaÌ câòu đều sẽ trao đổi với nhau.

- À, tôi thích mùi nước hoa trên người cô.

Long Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới đóng cửa xe nghênh ngang rời đi. Vào phoÌng, Long VuÞ vôòi vaÌng mõÒ ra phong bao liÌ xiÌ. NhiÌn kyÞ, ai ya, tôÒng côòng môòt vaòn taìm tiêÌn đặt cọc.

Trong loÌng thâÌm caÒm ơn Hàn Hùng, ánh mắt của hắn đều cười đến híp lại.

TýÌ tiÌnh huôìng hiêòn taòi maÌ noìi, lâÌn naÌy hiÌnh như gặp được kẻ ngốc.

- Kiếm tiền nhiều như vậy, ta xài như thế nào đây.

Long Vũ cười hắc hắc, tính toán ngày mai đi xuống siêu thị phải hảo hảo mua đồ ăn một phen. Cũng lâu rồi chưa đi mua đồ như con nghiện như thế.

- ChuÒ nhân, tõìi giõÌ tu luyêòn.

Ngay lúc hắn đang hưng phấn, La Lâm liền phát ra nhắc nhở:

- Chủ nhân, tôi đaÞ khôi phuòc được bộ phận hệ thống công năng về kiểm tra phương pháp tu luyện vũ kỹ Hỏa Hệ dị năng, câòu coì muôìn xem thýÒ qua không?

- Đương nhiên là muốn.

Long Vũ hiện tại vận dụng Hỏa Hệ dị năng hoàn toàn là dựa theo đạo pháp chiêu số. Tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể thi triển, nhưng đáng tiếc không cách nào phát huy toàn bộ uy lực trong đó. Nghe La Lâm nói có phương pháp tu luyện vũ kỹ Hỏa Hệ dị năng, hắn tự nhiên là vô cùng vui vẻ.

- Chủ nhân... Trước khi cậu tu luyện tôi phải có trách nhiệm thông báo.

La Lâm noìi:

- Thứ công pháp này là dựa theo chất lượng thân thể tân nhân loại - người biến chủng thời đại kỷ nguyên vũ trụ tạo ra. Nó đối với tố chất thân thể yêu cầu phi thường cao. Với tố chất thân thể cậu hiện tại, sợ là không thể đảm nhiệm. Nếu mạnh mẽ tu luyện, có thêÒ seÞ xuâìt hiêòn môòt chuìt nguy hiêÒm.

- Thân thêÒ cuÒa tôi khi naÌo thiÌ coì thêÒ đạt tiêu chuẩn?

Long VuÞ hoÒi.

- Khoì maÌ noìi.

La Lâm noìi:

- Theo như tôi tính ra, có thể phải đợi cậu tu luyện hoàn thành toàn bộ Ngũ Cầm Hí.

- Biết bao giờ mới được đây.

Long VuÞ nhiìu maÌy noìi:

- Tính theo tiến độ lúc này, cần ít nhất ba năm nữa tôi mới có thể tu luyện hoàn thành bộ Ngũ Cầm Hí. Thế chẳng phải là đợi dài cổ ra à.

- Cho nên tôi mõìi hoÒi câòu coì muôìn tu luyêòn không?

La Lâm tiếp tục nói về chủ đề lúc trước:

- Mạo hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, đáng tiếc động lực không đủ, tôi không thể tính ra chuẩn xác xác suất.

La Lâm làm việc luôn luôn chính xác. Hôm nay nghe nàng nói như thế, tâm tiÌnh Long VuÞ coì chuìt không yên tâm, hãìn hoÒi:

- Rôìt cuôòc tiình maòo hiêÒm coì lõìn không? caìi goòi laÌ kyÌ ngôò laÌ caìi giÌ?

- Đau đớn.

La Lâm giaÒi thiìch:

- Cái gọi là mạo hiểm chính là sự đau đớn của thân thể, bởi viÌ khiì châìt cuÒa câòu coÌn không coì đạt tới cường độ tu luyện, cho nên trong quá triÌnh tu luyêòn, cậu sẽ cảm giác sự đau đớn maÞnh liêòt.

- Chỉ có đau đớn thôi sao?

Long VuÞ thâÌm tiình toaìn.

- Chủ nhân, cậu cũng không thể khinh thường đau đớn thể xác đó... Nó có khả năng cướp đi tính mạng của cậu.

NgýÞ khiì cuÒa La Lâm coì chuìt nghiêm tuìc.

- Coì thêÒ chêìt?

Khuôn mặt cứng đờ, Long Vũ cười khan nói:

- Không thể nào... Cái dạng đau đớn giÌ maÌ laòi coì thêÒ seÞ cướp đi tính mạng?

- Chính xác là như vậy.

La Lâm noìi:

- Qua việc kiểm tra tư liệu, mặc dù là thể chất người biến chủng hoàn hảo, nhưng trong quaì triÌnh tu luyêòn coì thêÒ viÌ đau đớn mà chết. ViÌ vâòy đau đớn chính là khảo nghiệm yì chiì.

Lấy tay xoa xoa gáy, Long Vũ vẫn có chút không muốn từ bỏ. Có thể tu luyện Hỏa Hệ dị năng, làm cho công pháp này phát huy uy lực, đối với người luôn khao khát lực lượng này như hắn mà nói, thật sự là quá mức hấp dẫn rồi.

- La Lâm, tôi quyết định... tôi muôìn tu luyêòn.

Long VuÞ noìi. La Lâm châÌn chõÌ môòt laìt, rôÌi nheò gioòng noìi:

- Cậu cần phải suy nghĩ kỹ, một khi bắt đầu, sẽ không khả năng có thể dừng lại, cậu bắt buộc phải kiên triÌ hoaÌn thaÌnh tu luyêòn. Nêìu không, câòu coì thêÒ biò hoÒa diêÞm trong cơ thể thiêu huỷ đến mức không coÌn soìt laòi môòt chuìt giÌ.

Hít sâu một hơi, Long Vũ nghiêm túc nói:

- Tôi xác định cùng với khẳng định. Cô nói cho tôi biết, tôi phải tu luyện như thế nào, tôi muốn bắt đầu từ bây giờ...

Thanh âm cuÒa La Lâm vâÞn mang theo sýò khô khan cuÒa sãìt theìp, không trôòn lâÞn chuìt caÒm tiÌnh:

- Tại thời đại kỷ nguyên vũ trụ, loại vũ kỹ này tên là hỏa phệ. Nó kỳ thật chính là một loại kỹ xảo vận dụng hỏa diễm... Hiện tại tôi chính thức truyện thụ cho cậu pháp quyết hỏa phệ trước, cậu tất phải chuẩn bị tâm lyì thâòt tôìt.

Khuôn mãòt Long VuÞ coì veÒ coì chuìt tâm tiÌnh bâìt định, chần chờ cùng lo lắng không ngừng đan xen. La Lâm thận trọng cố tiÌnh để cho hắn có chút bận tâm, có chút lo lắng là suy nghĩ kỹ.

- Chủ nhân, cậu quyết định rồi sao?

La Lâm laòi hoÒi.

Trên mãòt Long VuÞ thoaìng hiêòn lên môòt neìt thâÌn sãìc phýìc taòp. Sau môòt luìc lâu, hãìn trâÌm gioòng noìi:

- Tôi đaÞ quyêìt định...

La Lâm noìi:

- Chủ nhân, tôi có thể hiểu được khát vọng lực lượng từ trong tâm thức của cậu. Cậu đaÞ thâòt sýò quyêìt định. vậy tôi sẽ dạy cho cậu hỏa phệ... Theo mức tu luyện hàng ngày, cậu sẽ dần cảm nhận sự tăng lên của thống khổ từ trong thể xác hoặc tinh thần.

Gương mặt cương nghị lộ ra nét cười khổ, Long Vũ từ từ nhíu mày lại, nhẹ thở ra một hơi, thấp giọng nói:

- Tôi nguyện ý nhận tất cả đau đớn.

ViÌ thu được lực lượng cường đại để đi tiÌm cha meò cuÒa chiình miÌnh, đem những người cười nhạo, chế giễu miÌnh dâÞm naìt dưới chân. Long Vũ không tiếc bất luận phải trả giá như thế nào.

- Bắt đầu đi.

Long VuÞ noìi.

- Được.

La Lâm noìi:

- Chủ nhân, hiện tại tôi trực tiếp đem phương pháp tu luyện hỏa phệ trực tiếp truyền vào trong đầu của cậu... Có thể sẽ có một chút đau đớn.

Long Vũ cười khanh khách. Hắn thật ra lĩnh giáo qua cái gọi là một chút đau đớn của La Lâm.

QuaÒ nhiên, luìc môòt doÌng nước ấm tràn vào trong óc, một cỗ đau đớn đến xương tuỷ xuất hiện, Long Vũ cắn răng kiên triÌ. Ước chừng một phút đồng hồ sau, đau đớn biến mất. Trong đầu công pháp tu luyện hỏa phệ có thể thấy được roÞ raÌng.

Long VuÞ lâòp týìc thaÒ loÒng tâm thần để tiÌm hiêÒu phương pháp tu luyện hoả phệ.

Dựa vào ghi chép về công pháp, cái này chính là một vũ kỹ hỏa hệ, vô cùng thích hợp cho Long Vũ tu luyện. Nhưng mà hỏa hệ dị năng trong cơ thể Long Vũ không thể trực tiếp phóng thích sử dụng, phải dựa vào pháp quyết để phát động.

CaÒ quaì triÌnh chuyêÒn hoìa chia laÌm chiìn bước tương đương chín cấp. Chỉ cần đạt đến cấp chín thiÌ viêòc sýÒ duòng hoaÒ phêò phaìp quyêìt liêÌn thu phaìt tuyÌ tâm.

Trên lyì thuyêìt coì thêÒ đem bí quyết hỏa phệ chia làm hai phần. Phần thứ nhất chính là hướng dẫn cách chuyển hóa Hỏa Hệ dị năng. Phần thứ hai là cách vận dụng hoả diễm vũ kỹ.

Long VuÞ sau khi nãìm roÞ hoÒa phêò biì quyêìt, lâòp týìc ngôÌi xêìp bãÌng, bãìt đầu tu luyện. Cấp thứ nhất Hỏa Hệ dị năng chuyển hóa sẽ không cần nhiều thời gian. Đại khái chỉ sau ba voÌng luân chuyêÒn, Long VuÞ týÌ týÌ mõÒ mãìt ra. Taòi môòt khãìc naÌy, trong mãìt cuÒa hãìn loeì lên một đạo hỏa diễm.

Sau một lúc tu luyện hỏa phệ bí quyết, dường như Long Vũ nhiÌn qua coì veÒ tinh thâÌn phâìn châìn hơn so với trước kia một chút, trên khuôn mặt thanh tú, hiện ra nhiều điểm như ngọc sáng bóng.

Châòm raÞi thu công, Long VuÞ mõÒ to mãìt hoÒi:

- Sao tôi chẳng cảm thấy nó có điểm giÌ thôìng khôÒ naÌo caÒ?

- Bây giõÌ thiÌ không coì... nhưng lúc sau sẽ có...

La Lâm giaÒi thiìch noìi:

- Câìp thýì nhâìt chiÒ laÌ môòt quaì triÌnh thiìch ýìng. Bãìt đầu từ cấp thứ hai, cậu sẽ được hưởng thụ cảm giác thống khổ chân chính. Tóm lại, chủ nhân, cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đây không phải chuyện đùa đâu.

Long VuÞ nghe vâòy thâÌm khiêìp sõò trong loÌng.

Vốn tưởng rằng La Lâm nói giỡn, nhưng là từ tiÌnh huôìng hiêòn taòi maÌ xem, dường như là thật sự.

- Để tôi thử một chút xem sao đaÞ

Long VuÞ chiÌa baÌn tay trãìng noÞn ra, hoÒa diêÞm trong cơ thể bị chuyển hóa nhanh chóng lưu chuyển đi ra, loÌng baÌn tay nhâìt thõÌi toaìt ra môòt đạo hỏa diễm.

Long VuÞ phaìt hiêòn miÌnh cuÌng đạo hỏa diễm kia dường như tâm thần tương thông, hỏa diễm tại loÌng baÌn tay cuÒa hãìn trong không ngýÌng maÌ biêìn aÒo đa dạng. Hoàn toàn có thể nói phải tùy tâm sở dục.

Giờ phút này hỏa diễm trong tay hắn có màu vàng. Đây là dấu hiệu hỏa phệ bí quyết cấp thứ nhất, hỏa phệ bí quyết cấp bậc càng cao, màu sắc hỏa diễm lại càng laÌ gâÌn giôìng võìi maÌu tiìm.

NhiÌn hoaÌng quang yêìu õìt naÌy trên loÌng baÌn tay, trong loÌng Long VuÞ traÌn ngâòp chõÌ mong.

Trong nháy mắt, đaÞ qua môòt thaìng.

Trong thời gian một tháng, Long Vũ nhiều lần tiến vào Huyền Cảnh tu luyện, Cửu Đầu Sư đaÞ tu luyêòn tõìi bôò động tác thứ tư, phát hiện Hỏa Hệ dị năng trong cơ thể cũng theo sự cải thiện của thể chất mà dần dần đề cao. Phương diện tu vi đạo lực, tuy rằng chưa tiến triển to lớn, nhưng đạo lực lại trở nên càng ngày càng cô đọng. Đồng thời ở phương diện vận dụng đạo lực cũng có đề cao rất lớn.

Hết thảy đều tiến hành theo đúng kế hoạch của Long Vũ.

Trong thõÌi gian naÌy, tiêìn bôò lõìn nhâìt laÌ hoÒa phêò biì quyêìt. TýÌ lúc bắt đầu tu luyện đến bây giờ, hắn đaÞ tu luyêòn týÌ tâÌng thýì nhâìt được đến tầng thứ sáu.

Đương nhiên, hỏa phệ bí quyết tầng thứ sáu này cũng chưa tính giÌ laÌ cao siêu.

Nếu muốn tu luyện phần hai Hỏa Hệ vũ kỹ, tốt nhất chính là trước hết phải hoàn thành chuyển hóa Hỏa Hệ dị năng. Chỉ cần sau khi hỏa diễm chuyển hóa đạt tới màu tím, thi lúc tu luyện phần thứ hai mới có thể dễ dàng hơn, đồng thời như vậy mới có thể phát ra uy lực cực đại.

Cũng trong thời gian một tháng này, Long Vũ ăn đủ các loại đau khổ.

Đương nhiên, kết quả thu được cũng là thật lớn. Thân hiÌnh Long VuÞ nguyên baÒn gâÌy yêìu, luìc naÌy coì veÒ cao lõìn. Luìc trước thiÌ mãòt muÞi hãìn non nõìt, luìc naÌy laòi thêm phâÌn thaÌnh thuòc cuÌng laònh luÌng.

Đêm khuya, dưới ánh trăng trong sáng, Long Vũ đứng ở đỉnh âm sơn, tay phải nắm thiên sư pháp kiếm, hai troÌng mãìt maÌu đen nhẹ nhàng híp. Ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta sợ haÞi.

Trong con ngươi hiện lên một đạo dị sắc, Long Vũ bỗng nhiên động, tay trái vung lên kiếm quyết, tay phải rất nhanh múa ra một kiếm. Kiêìm thêì taòo ra khiì thêì nguìt trõÌi, không khiì xung quanh biò khiì kiÌnh cuÒa thiên sư pháp kiếm kéo thành từng đạo long quyển phong, bay vụt lên cao, xoay troÌn không ngýÌng, trông râìt đẹp mắt.

Càng kinh người chính là kiếm thế chung quanh tản ra một cổ chích nhiệt hơi thở, trong mắt của hắn thậm chí thỉnh thoảng hiện lên một đạo hỏa diễm màu vàng nhạt. Ấn đường ở giữa Cửu Đầu Sư cũng không ngừng lóe ra lộng lẫy.

Tất cả chuyện này đều chứng tỏ, trong một tháng điên cuồng tu luyện, Long Vũ đaÞ coì nhýÞng tiêìn bôò nhảy vọt. Đối với nhận thức về thiên sư pháp kiếm, hắn đaÞ đạt đến một cảnh giới mới.

Hiện giờ, hắn hoàn toàn có năng lực thi triển thiên sư pháp kiếm em tam cảnh giới: tịnh hoá.

Tuy rãÌng cuÌng thâÌn biì nhân kia coÌn coì môòt chuìt chênh lêòch. Nhưng Long Vũ có tin tưởng trong tương lai không xa sẽ vượt qua hắn.

- Chủ nhân, tối nay là trăng troÌn haÌng thaìng. Thiên Địa Âm khí rất nặng, thích hợp nhất tu luyện hỏa phệ bí quyết.

La Lâm lên tiêìng nhãìc nhõÒ.

- Ta biêìt rôÌi.

Long Vũ hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên tảng đá bằng phẳng, chuẩn bị bắt đầu tu luyện. Trong loÌng Long VuÞ coì phâÌn rôìi loaòn, duÌ đaÞ biêìt phaÒi chiòu nhiêÌu đau khổ nhưng sự thống khổ trong đó so với tưởng tượng của hắn coÌn aìc liêòt hơn. Nếu là người biÌnh thường, có khi tới cấp thứ hai đaÞ khoì coì thêÒ chiòu đựng được. Nhưng Long Vũ thiÌ laòi coì thêÒ kiên triÌ đến tận bây giờ.

Có thể nói, những thống khổ mà Long Vũ tiếp nhận đều là có một không hai trên thế giới này.

Tu luyêòn hoÒa phêò biì quyêìt, trong quaì triÌnh chuyển hóa Hỏa Hệ dị năng, hỏa diễm vận hành ở trong người, phàm là kinh mạch cùng nội tạng khí quan đều phải trải qua bị hỏa diễm thiêu đốt.

Tuy rằng Long Vũ là người biến chủng, có được Hỏa Hệ dị năng. Nhưng nếu xem xét một cách nghiêm túc, Hỏa Hệ dị năng cuÌng hoÒa diêÞm không phaÒi laÌ môòt maÌ laÌ hai caìi hoaÌn toaÌn khaìc biêòt.

Đương nhiên, nói đến cùng, cổ hỏa diễm này là Hỏa Hệ dị năng từ trong cơ thể hắn vận chuyển. Cho nên thiêu huỷ, thiêu đốt chính là đau đớn, mà không phải hủy diệt.

DuÌ vâòy, râìt nhiêÌu lâÌn, Long Vũ trong thời gian phải thừa nhận thống khổ, nhiều lần đaÞ nghiÞ đến việc tiÌm caìi chêìt. Nhưng mà tâm tính hắn cũng kiên cường, rất nhanh lấy lại sự biÌnh tiÞnh.

Long Vũ từ nhỏ đaÞ biò sôì mêònh cuÌng boìng ma týÒ vong bao phuÒ, cuÞng đaÞ gãòp phaÒi không iìt xem thường cùng chế giễu. ViÌ vâòy, tâm tiình cuÒa hãìn so võìi người biÌnh thường kiên cường hơn nhiều. Từ tiÌnh huôìng laÌm cho hãìn nhiêÌu lâÌn sinh ra yì niêòm tiÌm caìi chêìt, coì thêÒ thâìy được trong thời gian tu luyện hỏa phệ bí quyết, hắn đaÞ phaÒi thýÌa nhâòn bao nhiêu thôìng khôÒ...

TraÒ giaì nhiêÌu tâìt coì hôÌi baìo.

Sýò côì gãìng cuÌng vâìt vaÒ cuÒa Long VuÞ cuÞng không coì uôÒng phiì.

Vươn bàn tay ra, một cỗ hỏa diễm màu vàng không ngừng toát ra, khóe miệng Long Vũ thoáng hiện ra một nét mỉm cười mê người.

- Chủ nhân, bắt đầu đi.

Thanh âm của La Lâm xuất hiện trong đầu Long Vũ.

- Okie.

Long Vũ nghiêm túc gật gật đầu, hít sâu một hơi, lại bắt đầu chuẩn bị. Hỏa phệ bí quyết tổng cộng chín cấp. Mỗi một cấp thống khổ đều không giống nhau, càng lên cao, thống khổ càng lớn.

Hiện nay Long Vũ sắp tu luyện đến tầng thứ bảy hỏa phệ bí quyết, không hề nghi ngờ, hôm nay hắn sẽ thừa nhận thống khổ lớn hơn từ trước tới nay rất nhiều.

- ChuÒ nhân, câòu sõò haÞi sao?

La Lâm hoÒi.

- Không.

Long Vũ ngữ khí rất kiên định:

- Tôi không sợ, tôi khát vọng lực lượng.

Điều vui mừng chính là, sau mỗi lần thống khổ, thu hoạch đều rất lớn.

Chỉ cần có tiến bộ, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẻ, đau đớn nhiều hơn nữa, Long Vũ cũng cam tâm thừa nhận.

Hơi hơi nhắm mắt lại, Long Vũ bắt đầu dựa theo phương thức tu luyện hỏa phệ bí quyết điều động Hỏa Hệ dị năng trong cơ thể, đem nó chậm raÞi chuyêÒn hoìa.

Thoáng chốc lát, trong cơ thể liền truyền ra sự đau đớn thật lớn, hỏa diễm tàn phá, dường như muốn cắn nuốt Long Vũ hơn biÌnh thường. Long Vũ cảm giaìc thân thêÒ cuÒa chiình miÌnh như là bị treo ở trên loÌ lýÒa, hãìn caÒm giaìc thân thêÒ cuÒa miÌnh biò nướng cháy. Thậm chí có thể cảm ứng được kinh mạch của miÌnh biò liêòt hoÒa thiêu đốt sạch sẽ.

Long VuÞ phaÒi côì gãìng chiòu loaòi thôìng khôÒ naÌy.

Đau quaì mõìi coì thêÒ coì thu hoaòch

Hỏa phệ bí quyết là của thời đại vũ trụ kỷ nguyên, chuyên viÌ người iến chủng Hỏa Hệ mà nghiên cứu chế tạo, thể chất của bọn họ mạnh hơn Long Vũ rất nhiều, tính dẻo dai cùng cường độ kinh mạch trong cơ thể đều phải trội hơn Long Vũ. Cho nên, bọn hắn lúc tu luyện, cũng sẽ không thống khổ như thế. Nguyên bản La Lâm là có thể sửa chữa, ưu hoá pháp quyết tu luyện. Nhưng là bây giờ. Bởi viÌ xuyên qua thõÌi không, hêò thôìng rôìi loaòn, bôò phâòn công năng không thể thuyên chuyển, sự tiÌnh sửa chữa công pháp phức tạp như thế, nó hiện tại tự nhiên là không thể làm được.

Đau đớn từng đợt truyền đến, Long Vũ đành phải cắn chặt răng kiên triÌ. Hơn nữa, vào lúc này, hắn vẫn không thể phân tâm, càng không thể hôn mê.

Một khi điÌnh chiÒ, hoãòc laÌ biò đứt đoạn trong tu luyện, thống khổ thừa nhận sẽ càng thêm lớn.

Cũng may hôm nay là đêm trăng troÌn, laÌ luìc thiên địa âm khí nặng nhất. Giữa không trung trăng troÌn không ngýÌng nhu hoaÌ taÒn ra Thaìi Âm chi lýòc.

Thaìi Âm chi lýòc vốn là lực chí âm chí nhu trong thiên địa, cùng hỏa diễm Long Vũ tương khắc, vừa hay có thể giảm nhẹ một chút nóng rực trong thân thể của hắn. Tuy vậy, hắn vẫn phải thừa nhận thống khổ không giống biÌnh thường.

Sau khoảng thời gian từ nửa đêm đến lúc sáng, Long Vũ đaÞ tu luyêòn xong.

Thân thể cùng tinh thần mỏi mệt làm cho hắn ngủ say như chết.

Đến khi một tia ánh sáng xuyên thấu qua khe hở nhánh cây chiếu vào trên người Long Vũ thiÌ hãìn châòm raÞi mõÒ hai mãìt ra.

- Cuôìi cuÌng thiÌ ta cuÞng đaÞ thaÌnh công.

Long VuÞ thiÌ thâÌm võìi chiình miÌnh.

Hôm nay cuÞng laÌ môòt ngaÌy câÌn phaÒi cao hýìng, bõÒi viÌ Tuyêìt Cơ rốt cục đáp ứng giúp Long Vũ khai thiên nhaÞn.

Buổi chiều, Tuyết Cơ hẹn Long Vũ đến khu nhà trọ giáo viên của miÌnh. Hơn nữa tự thân xuống bếp làm vài món tinh xảo, mở một chai rượu Bordeaux đỏ năm 82.

Sau khi cơm nước no nê, Tuyết Cơ cùng Long Vũ nhanh nhóng thu dọn. Tiếp theo vẻ mặt Tuyết Cơ trở nên ngưng trọng lên. Nàng đưa mắt nhiÌn sang Long VuÞ, trâÌm gioòng noìi:

- TiêÒu VuÞ, hôm nay chiò thýòc hiêòn hýìa heòn cuÒa miÌnh, giuìp em mõÒ thiên nhaÞn. Trước khi làm chị cần nói roÞ vaÌi viêòc. Caìi goòi laÌ thiên nhaÞn chiình laÌ dưới huyệt Bách Hội trong naÞo người, giữa hai hàng lông mày. Tại nơi sâu trong mi tâm, mỗi ngày khi em tu luyện xong đem một phần khí chăm sóc cải tạo nó cẩn thâòn, dâÌn dâÌn coì thêÒ nhiÌn thâìy khiì trên thân thêÒ con người, cuối cùng thiÌ coì thêÒ coì chýìc năng nhiÌn thâìu. Coì thêÒ biêìt yêu taÌ, đoạn quỷ quái... Ở trong này chị cần nói roÞ hơn là, thiên nhaÞn vôìn laÌ Haòo Nhiên Chiình Khiì, noìi như vậy, em không được lợi dụng nó đi làm việc hoang đường... Nói cụ thể hơn, chính là em không thể dùng thiên nhaÞn đi nhiÌn trôòm đàn bà con gái (DG: why not:6:).

- SeÞ không, seÞ không...

SeÞ không mõìi laÌ laò chýì? Long VuÞ thâÌm nghiÞ:

- Xem thýÒ môòt chuìt chãìc laÌ không coì viêòc giÌ.(Biên: ThãÌng naÌy được:6một:)

- Chị Tuyết Cơ, chị cứ yên tâm đi, nhân phẩm của em, chị coÌn lo lãìng sao?

Long VuÞ nghiêm mãòt noìi:

- Em tuyệt đối sẽ không phạm giới. Chị Tuyết Cơ, không bằng hiện tại chị giúp em mõÒ thiên nhaÞn đi.

- Tiểu Vũ, phải nhớ kỹ những điều chị nói. Giờ chị sẽ giúp em mở ra thiên nhaÞn.

Tuyết Cơ nói:

- Hiện giờ tu vi của em đaÞ đủ, mở ra thiên nhaÞn râìt dêÞ daÌng hơn. Nhưng mà thiên nhaÞn câÌn lâìy khiì ôn dưỡng, nhưng không phải là loại khí dơ bẩn.

- Vâng, em biết, chị Tuyết Cơ, hiện tại bắt đầu đi.

Long Vũ hiển nhiên là có chút khẩn trương.

- Nhãìm mãìt laòi, thaÒ loÒng yì niêòm cuÒa em.

Tuyết Cơ nói:

- Nhõì kyÞ, không câÌn khaìng cýò bâìt cýì caìi giÌ cuÒa chiò, tâm phaÒi biÌnh tiÞnh maÌ thuâÌn khiêìt. TýÌ giờ trở đi, sự tiÌnh giÌ em đều không cần đi quản, hết thảy hết thảy đều giao cho chị xử lý.

- Daò.

Laòi traÒ lõÌi môòt tiêìng, Long VuÞ nhãìm mãìt laòi, trong loÌng đaÞ traÌn ngâòp chõÌ mong.

Tuyết Cơ mắt thấy Long Vũ đaÞ muôìn chuâÒn biò kyÞ caÌng, lâòp týìc cuÞng không taìi do dýò, duôÞi tay kêìt âìn, trên traìn xuâìt hiêòn môòt đạo kim sắc bát quái đồ.

Chỉ thấy bát quái đồ kia càng ngày càng roÞ raÌng, nhưng trong khoảnh khắc thiÌ noì laòi trõÒ vêÌ hiÌnh daòng biÌnh thường.

- Bắt đầu:48:.

Tuyết Cơ quát một tiếng, pháp ấn trong tay lại thay đổi, coÌn baìt quaìi đồ trông có vẻ biÌnh thường kia nhất thời bay về phía ấn đường Long Vũ. Sau đó, vẻ mặt Tuyết Cơ trở nên khẩn trương lên, nàng cẩn thận dụng tâm khống chế bát quái đồ kia, chậm raÞi đẩy mạnh hướng tới vị trí mi tâm Long Vũ.

NhiÌn kia bôò daìng, giôìng như là muốn làm cho bát quái đồ được khảm tại mi tâm của Long Vũ.

Quả nhiên, Tuyết Cơ cẩn thận thao túng bát quái đồ, chậm raÞi tiêìn saìt viò triì mi tâm Long VuÞ. Môòt khãìc này, Long Vũ cảm thấy một cỗ lạnh lẻo. Ngay sau đó, một cỗ tê tâm liệt phế đau nhức truyền đến.

- TiêÒu VuÞ, kiên triÌ.

Tuyết Cơ vội vàng nói:

- TiêÒu VuÞ, em nên nhõì kyÞ, bâìt kêÒ laÌ laÌm chuyêòn giÌ, đều phải trả giá thật đắt... Nhất định phải kiên triÌ. Nêìu không mà nói, sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Long Vũ cắn răng kiên triÌ. Trên thýòc têì điểm thống khổ ấy cùng thống khổ khi tu luyện hỏa phệ bí quyết quả thực không đáng kể. Cả thời gian duy triÌ thôìng khôÒ cuÞng chiÒ coì năm sáu phút.

Sau đó, hắn cảm giác được một cỗ thanh lương từ ấn đường dâng lên, nhanh chóng lan tràn tới toàn thân.

- Được rồi.

Tuyết Cơ chậm raÞi thu hôÌi đạo lực. Trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi. Trên trán thậm chí có một ít mồ hôi. Hiển nhiên, việc khai mở thiên nhaÞn đối với Tuyết Cơ mà nói, cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Tiểu Vũ, hiện tại ngươi thử dụng tâm khống chế thiên nhaÞn, týÌ týÌ mõÒ.

Sau khi biÌnh tâm laòi, Tuyêìt Cơ nhắc nhở nói.( Biên: Có thiên nhaÞn rôÌi, nhiÌn Tuyêìt Cơ thôi:6một:)

- Vâng.

Sau khi đáp lại một tiếng, Long Vũ không kiÌm nôÒi kiìch động, hai tay run rẩy sờ soạng lên trán, bất ngờ là không cảm thấy điểm khác biệt nào.

- TiêÒu VuÞ, thiên nhaÞn týìc tâm nhaÞn, vô hiÌnh maÌ vô sãìc. Tay em laÌm sao maÌ sõÌ được.

Tuyết Cơ dường như hiểu được tâm tư Long Vũ, cười cười:

- LaÌm theo lõÌi cuÒa chiò, duÌng tâm thâÌn cuÒa em maÌ caÒm ýìng.

Long Vũ nghe vậy. Vội vàng đem tâm thần tập trung, cẩn thận doÌ tiÌm thiên nhaÞn trên traìn. GiýÞa luìc hoaÒng hôìt, hãìn caÒm giaìc tâÌm mãìt cuÒa miÌnh rôòng lõìn râìt nhiêÌu. Chung quanh hết thảy dường như đều có thể dùng yì niêòm quan saìt.

- Oanh.

Trong đầu vang lên một tiếng, Long Vũ cảm giác tại vị trí mi tâm của miÌnh phoìng xaò ra môòt đạo kim quang, cả nhà trọ Tuyết Cơ đều ở dưới ánh mắt của hắn.

Hắn theo bản năng hướng về Tuyết Cơ nhiÌn tõìi.

Nhưng là sự tiÌnh laòi không giôìng như là hắn thầm chờ mong. Thiên nhaÞn dýÌng hiÌnh aÒnh taòi quanh thân Tuyêìt Cơ một lúc nhưng không có bất kỳ biến hóa. Đừng nói là quân áo của Tuyết Cơ mà ngay cả khí tức của nàng hắn cũng không thấy.

Long VuÞ nhất thời tựu ngây ngẩn cả người.

Thiên nhẫn trong truyền thuyết dường như cũng không có bất kỳ chỗ thần kỳ nào?

- Ha ha.

NhiÌn thâìy veÒ mãòt Long VuÞ kinh ngaòc. Tuyêìt Cơ nhất thời liền nở nụ cười:

- Tiểu Vũ, rất thất vọng phải không... Nếu chị không có đoán sai, em đang muốn ăm doÌ nôòi y cuÒa chiò đúng không?( Biên: Nội y nó nhiÌn maÌ theÌm vaÌo aÌ:48: )

- Không có, tuyệt đối không có…

Long Vũ lập tức lắc đầu nguây nguẩy, ngiêm trang nói:

- Chiò Tuyêìt Cơ, chị không nên vu tội cho em, trong loÌng cuÒa em tuyêòt đối không có ý nghĩ xấu xa cùng bất kính như vậy. Em chỉ là đang nghĩ, thiên nhaÞn naÌy dường như cũng không có bất kỳ chỗ thần kỳ nào... Được cái là, thứ này hiÌnh như rất có phong cách.

- HiÌ hiÌ.

Tuyết Cơ khẽ cười một tiếng, yì viò thâm trường nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Tâm tư của em chị roÞ raÌng nhâìt... Em không câÌn chôìng chêì. Tuy rãÌng chiò không phaÒi laÌ con giun trong buòng em, nhưng chị biết suy nghĩ của em. Nhưng mà chị lúc trước quên nhắc nhở em, thiên nhaÞn đối với người tu đạo có tu vi cao hơn thiÌ không coì bâìt kyÌ taìc duòng giÌ.

- Như vậy à.

Long Vũ nhất thời tựu buồn bực, nàng nói như vậy, bản thân tự nhiên cụt hứng. Tu vi hiện giờ của MaÞ HiêÒu Mai coÌn cao hơn hắn một bậc. Hương Hương cùng không cần phải noìi. CoÌn vêÌ Chiò Tuyêìt Cơ thiÌ đó hoàn toàn chính là người ngốc nói mê. Dường như... chỉ có một người: Hàn Duyệt.

Tâm nghĩ đến đây, Long Vũ nhất thời tựu vui vẻ, cũng may là không phải toàn quân bị diệt, tốt xấu cũng có Hàn Duyệt. CoÌn môòt điều nữa, nha đâÌu kiÌa výÌa laÌ caÒnh hoa kiêm giaÒng viên đại học.

Bằng vào thân phận đó, hắn đaÞ caÒm thâìy hưng phấn.

- Long VuÞ, võìi tu vi hiêòn taòi cuÌng liÞnh ngôò vêÌ thiên nhaÞn cuÒa em thiÌ trong môòt thaìng em chiÒ coì ba lượt thấu thị.

Tuyết Cơ nói:

- Nêìu muôìn thaÌnh công khôìng chêì thiên nhaÞn, em tâìt phaÒi đạt tới tụ linh cảnh giới.

Nói tới đây, Tuyết Cơ cười gian:

- ViÌ sãìc tâm, nôÞ lýòc lên.

- Em seÞ côì gãìng.

Long VuÞ noìi:

- Nhưng mà em không viÌ caìi giÌ laÌ sãìc tâm, em hoaÌn toaÌn laÌ viÌ haÌng yêu trýÌ ma.

Lời tuy như thế, nhưng trong loÌng Long VuÞ laòi tiình toaìn. Môòt thaìng ba lượt, cơ hội đúng là khó được. Hắn trước tiên nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn xem ai?

Chọn lựa nhân vật đầu tiên, chính là Hàn Duyệt. Cảnh hoa kiêm chức giảng viên, thân phận có tính khiêu dâm, hấp dẫn. Hơn nữa thân hiÌnh cuÒa naÌng phi thường xinh đẹp, gợi cảm, tuyệt đối dáng người ma quỷ.

Long Vũ rất muốn biết, Hàn Duyệt có hay không chấp nhận đề nghị của hắn, mặc quần lót Lace kia.

- Được rồi, quyết định, chính là Hàn Duyệt.

Long VuÞ trong loÌng vui lên:

- Hắc hắc, mùa xuân của ta đến rồi.

- Tiểu Vũ, lại mộng tưởng haÞo huyêÌn giÌ đây?

Tuyết Cơ nói:

- Em thật khờ, vốn cơ hội lần đầu tiên trong tháng em đaÞ muôìn laÞng phiì.

Đúng lúc này, nụ cười trên mặt Long Vũ cứng đờ lại. Bởi viÌ hãìn phaìt hiêòn thiên nhaÞn đaÞ biêìn mâìt, mãòc cho hãìn thuìc duòc như thế nào, cảm ứng như thế nào, cũng tiÌm không thâìy viò triì thiên nhaÞn.

Long VuÞ duòi duòi con mãìt, cho laÌ miÌnh xuâìt hiêòn aÒo giaìc, thaÒ loÒng tâm thâÌn, hãìn câÒn thâòn caÒm nhâòn nhưng cũng không có bất cứ động tĩnh giÌ.

- TiêÒu VuÞ, vô duòng.

Tuyết Cơ cười nói:

- Chị nói rồi, tu vi của em không đủ, hơn nữa lyì giaÒi cuÌng hiêÒu biêìt vêÌ thiêÞn nhaÞn cuÞng không đủ, duới tiÌnh huôìng như thế, thiên nhaÞn tuyêòt đối không thể dùng lâu.

- Thýòc sýò chiÒ coì caÒnh giõìi tuò linh mõìi coì thêÒ tuÌy yì khôìng chêì?

Long VuÞ luìng ta luìng tuìng hoÒi.

- Cảnh giới tụ linh là một điều kiện cơ bản nhất.

Tuyết Cơ giải thiìch noìi:

- Mâìu chôìt nhâìt laÌ em câÌn phaÒi lyì giaÒi năng lực, hiểu được năng lực của thiên nhaÞn...

- Vâòy aÌ.

BiêÒu tiÌnh cuÒa Long VuÞ coì chuìt uêÒ oaÒi. Sýò thâòt cuÌng luìc trước hắn tưởng tượng chênh lệch quá xa.

- Như thế nào?

Vẻ mặt Tuyết Cơ bỡn cợt, đến gần một chút, khóe miệng nổi lên vẻ mĩm cười:

- Coì phaÒi viÌ nhiÌn không thâìy quâÌn loìt cuÒa chiò hay không maÌ caÒm thâìy chaìn naÒn? TiêÒu VuÞ, caìch maòng chưa thành công, e, cần vẫn cần cố gắng... Nhưng mà nói đi thiÌ noìi laòi, TiêÒu VuÞ, sao em luìc naÌo cuÞng nghiÞ đến chuyện này vậy?( Biên: Như vậy weitei mới có cảm hứng chứ:88: )

Long Vũ đỏ mặt, dường như cảm thấy được Tuyết Cơ rất sắc xảo, hắn thẹn thùng sờ sờ đầu, cuối cùng hỏi một câu:

- Chị Tuyết Cơ, tháng này, em thực sự chỉ có hai lần cơ hội sao?

- ÝÌ.

Tuyết Cơ lại đến gần một chút, một cỗ làn gió thơm xông vào mũi, Long Vũ nhất thời một trận tâm thần nhộn nhạo. Nhưng mà hắn cố gắng khắc chế tâm tiÌnh môòt lâÌn, không đến mức làm cho miÌnh mâìt mãòt.

- Tiểu Vũ, em đang tính đi ngó trộm Hàn Duyệt phải không?

Tuyết Cơ hỏi.

Long Vũ sửng sốt, trong miệng không tự chủ được mà nói ra:

- Đúng vậy, viÌ naÌng laÌ người duy nhất em biết không phải là tu chân.

Nói được một chút, hắn dường như ý thức được bản thân miÌnh đang nói cái giÌ, vôòi vaÌng ngâòm miêòng.

- Ha ha.

Long VuÞ giaìc ngôò thiÌ cuÞng đaÞ muôòn, Tuyêìt Cơ sau khi xác định được mục đích của hắn, nghiêng đầu nói:

- Không cần ngượng ngùng, chị có thể hiểu được em... Em đang thanh xuân ngây thơ như vậy, có yì nghiÞ như vậy là biÌnh thường. Nhưng mà, chị cũng phải nhãìc em laÌm chuyêòn giÌ cuÞng không thêÒ quaì đà.

- Em vẫn chưa hiểu?

Long Vũ nhức đầu.

- Sau này em sẽ hiểu được.

Tuyết Cơ dường như cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ đột nhiên lại nhớ ra cái giÌ đó:

- Công năng thấu thị của Thiên nhaÞn vô duòng đối với người cùng giới.(Biên: Thiệt thoÌi cho đam mỹ:113: )

- ÔÌ.

Long VuÞ liêÌn lên tiêìng hoÒi:

- Xuân ca tiình laÌ nam nhân hay nýÞ nhân?

Taìc giaÒ: ai tõìi noìi cho ta biêìt, xuân ca laÌ nam hay laÌ nýÞ?

Biên tâòp: ai vào luận đàm nói cho ta biết Xuân ca là đứa nào?

 Chương 36: Hương Hương muốn luyện vô tiÌnh thiên đạo, Long Vũ thiên nhaÞn nhiÌn thâìu aìc cuòc

- Việc này... Vấn đề, dường như rất khó.

Dù là Tuyết Cơ là Huyền Môn tiên tử, cũng không dễ phân biệt Xuân ca.

- TiêÒu VuÞ, chãÒng leÞ em coÌn nghiÞ muôìn nhiÌn trôòm Xuân ca?

Tuyết cơ nhíu mày,vẻ mặt sùng bái:

- Em đó,thật là có.... Rất khó tưởng tượng có người sẽ sinh yì nghiÞ như vậy đối với Xuân ca. Tiểu Vũ, từ giờ trở đi, em là thần tượng của chị. Đúng rồi, em lập týìc nhiÌn trôòm TãÌng ca luôn đi, đến lúc đó chị đảm bảo đối với em phục sát đất.

- Một Xuân ca là đủ rồi.

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Chị Tuyết Cơ, kỳ thật em đúng....Ha ha, không nói.

- Em không noìi, chiò cuÞng biêìt em nghiÞ giÌ.

Tuyết cơ ám muội nói:

- Muôìn chiò thi thôì, em coÌn keìm xa lãìm đấy... Chị nhiÌn xem, iìt nhâìt câÌn phaÒi mười năm.

Trời cao, đất dày ơi(DG: Cái này là thuần việt)! Ngươi giết ta đi! Mười năm a, cần phải cám ơn các Hoa nhi.( Biên: Lại thêm cái đứa nào nữa đây:113: )

- Chủ nhân không cần chán nản, tôi đaÞ tiêìn haÌnh tiình toaìn đo lường tinh chuẩn. Nếu cậu hoàn thành huấn luyện Ngũ Cầm Hí Cửu Đầu Sư, đến lúc đó tu vi đạo lực của cậu sẽ được đề cao lớn.

Thanh âm La Lâm vang lên trong đầu Long Vũ:

- ChuÒ nhân,phaÒi nôÞ lýòc a...

- Đúng vậy.

Coì La Lâm côÒ vuÞ, tâm tiÌnh Long VuÞ nhâìt thõÌi tôìt lên.

- Tiểu Vũ, em lại đang cười gian... Hay là em vừa có yì dâm sao?

Tuyết Cơ hỏi.

- Phôìc.

Nghe được Tuyết Cơ nói yì dâm, Long VuÞ thiêìu chuìt nýÞa liêÌn phun týÌng nguòm nước miếng. Hắn vạn lần không ngờ băng tuyết tiên tử giống như Tuyết Cơ, cũng sẽ nói như vậy. (DG: Sau này thành dục tiên dục tử luôn nhớ:88:)

- NhiÌn caìi giÌ vâòy... Chưa thấy qua mỹ nýÞ aÌ.

Tuyết Cơ liếc mắt nhiÌn Long VuÞ môòt caìi, cười cười:

- Tiểu Vũ. Đừng cho chị là người tu đạo. Liền cùng thế ngoại ngăn cách. Chị cùng đám laÞo giaÌ HuyêÌn Môn tôÒng bôò kia bâìt đồng. vô đạo thiÌ týò nhiên laÌ hýÞu đạo. Vô vi là hữu vi, Vô tiÌnh laÌ hýÞu tiÌnh. Chớ xem thường chị. Chị biÌnh thường hơn ngươi. Những thứ em phải theo chị học coÌn râìt nhiêÌu.

Nghe Tuyết Cơ vừa nói thế, Long Vũ âm thầm suy nghĩ. Kể từ tiÌnh huôìng bây giõÌ nhiÌn laòi. Hãìn đối với Tuyết Cơ dường như vẫn coÌn nhiêÌu thýì không hiêÒu roÞ.

Tâìt nhiên, muôìn nhiÌn thâìu đáo, có vẻ như rất khó. Hướng về đỉnh núi chót vót, Uông kiếm đang ngủ say, bỗng nhiên trong mơ hồ cảm giác bên người động vài cái. Mông lung mở mắt ngái ngủ, đã thấy ngoài cửa sổ hiện lên một đạo nhân ảnh.

Trong long Uông Kiêìm kỳ quái. Đêm khuya như vậy, như thế nào còn có nhân ảnh. Hơn nữa, hắn cảm thấy được thân ảnh kia là đại sư huynh Lữ Minh. Nhìn hắn khi đi vội vàng, tựa hồ là có việc gấp.

Tâm nghĩ đến đây, hắn vội vàng đứng dậy mặc quần áo. Hướng tới phương hướng bóng người kia phi thân tới.

Uông Kiếm nhìn thấy phương hướng bóng người kia chạy tới, trong lòng một phen tính toán, không biết như thế nào liền nhớ tới tiểu sư muội Đường Hương Hương.

Hắn chạy một mạch, trên đường thật cẩn thận, chưa từng kinh động đến đồng môn. Đợi đến thời điểm hắn chạy đến núi Vân Dương, lại không thấy thân ảnh đại sư huynh Lữ Minh. Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh, bóng mây lượn lờ.

Thái Dương phong,Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong... chính là Huyền Môn Thái Huyền Sơn tứ đại chủ phong,cũng là thủ lĩnh đạo tràng đứng đầu cùng ba vị chấp pháp trưởng lão.

Trong đó, đứng đầu Thái Dương phong là Huyền Môn Thiên Cơ đạo nhân đạo tràng,vHuyền Môn trung khu Thái Cực điện liền thiết trí ở trong này.Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong theo thứ tự là Thiên Thần Tử, Thiên Châu Tử, Thiên Huyền Tử ba vị chấp pháp trưởng lão đạo tràng, cũng là Huyền Môn trọng địa. Đương nhiên Thái Huyền Sơn mạch liên miên nhấp nhô, địa vực rộng lớn, xa không chỉ có bốn ngọn núi như vậy. Nhưng mà Thái Dương phong, Vân Dương phong, Ngọc Dương phong, Hành Dương phong cũng là địa thế tốt nhất cả Thái Huyền sơn mạch, linh khí sung túc nhất ngọn núi.

Uông Kiếm đứng nguyên tại chỗ bất động, cẩn thận nhìn về phía trước. Rốt cuộc, hắn đang ở chỗ sâu trong biển mây mơ hồ thấy được một thân ảnh nhỏ bé, thướt tha.

Đột nhiên tim của hắn đập nặng nề.

Uông Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn thân ảnh kia. Tuy cách xa, tuy mây mù che phủ, nhưng mắt hắn liền nhận ra đó là tiểu sư muội Hương Hương.

Đêm tối như vậy, nàng vì sao không có nghỉ ngơi, mà muốn hẹn đại sư huynh tới nơi này? Chẳng lẽ bọn hắn ước hẹn trước đó?

Uông Kiếm giật mình tại chỗ, một lúc không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy tâm tư rối loạn, giống như mơ hồ đoán được cái gì đó.

Quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người phía trước, Uông Kiếm tàn nhẫn, lui bước, trong lòng nghĩ đến:

- Uông Kiếm, ngươi bất quá là tranh giành với đại sư huynh....

Ánh trăng như nước, ánh trăng thánh khiết chiếu tại trên người Uông Kiếm. Trong lòng hắn thực chán nản. Đúng là Đại sư huynh Lữ Minh so với hắn mà nói, hoàn toàn hắn không thể vượt qua.

Tuy rằng tàn khốc.

Nhưng đây cũng là một sự thật.

Trong lúc tầm mắt rời khỏi hai nhân ảnh kia, Uông Kiếm cuối cùng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy một vòng Lãnh Nguyệt ở chân trời. Khóe miệng hắn giật ật, tựa hồ lẩm bẩm một câu gì đó.

Sau một lát rốt cục hắn xoay người đi, cắn răng mang theo mất mát thật sâu cùng không cam lòng, tiếp tục trở về. Vài phần bi sầu, vài phân u oán, rũ xuống mi, trong ánh mắt phảng phất vô tận bi thương. Nữ tử xinh đẹp đảo mắt chăm chú quan sát biển mây biến ảo trước mắt, tựa hồ có chút lạnh lùng. Một trận gió nhẹ lướt qua, nữ tử cảm giác mí mắt hơi lạnh. Sau đó, nàng mới phát hiện nước mắt nàng đã chảy xuống.

Gió núi hiu hiu, xẹt qua bên cạnh nàng, nhẹ nhàng phất động vạt áo của nàng, nữ tử thấp giọng nói:

- Đại sư huynh, sao huynh lại tới đây.

Vừa dứt lời, một thân ảnh tiêu sái đi tới, cước bộ nhẹ nhàng, giống như lo âu cho nữ tử uyển chuyển kia.

- Tiểu sư muội.

Nam tử nhẹ giọng gọi một tiếng:

- Hương Hương sư muội, muội giống như có tâm sự? Lần này trở lại Huyền Môn, ta cảm giác muội cùng trước kia bất đồng.

Nữ tử chính là đệ tử của Tuyết Cơ - Đường Hương Hương.

- Không có.

Đường Hương Hương xoay người,nhìn nam tử trước mắt thản nhiên nói:

- Lữ Minh đại sư huynh, muội không sao, làm phiền huynh lo lắng.

Lữ Minh nhìn thấy ánh mắt chua xót của tiểu sư muội, cảm thấy được nàng bi thương vô hạn. Không biết tại sao, trong lòng Lữ Minh sinh ra một cỗ ôn nhu nhẹ nhàng. Nội tâm hắn có một loại cảm thụ, giống như muốn bảo hộ nàng cả đời.

Lữ Minh thẳng thắn chạy đến bên cạnh Đường Hương Hương, ấm giọng nói:

- Thực xin lỗi... Ta không nên tới quấy rầy muội... Nếu quả thật không có chuyện gì cần nói, ta nghĩ ta nên đi.

Nói xong, Lữ Minh liền xoay người rời đi.

- Đợi đã.

Ngay khi Lữ Minh đi được ba bốn bước, Đường Hương Hương đột nhiên cắn môi gọi Lữ Minh lại:

- Đại sư huynh, muội muốn nói chuyện với huynh.

Lời này vừa nói ra, trong lòng khẽ động, Lữ Minh liền nhất thời vui vẻ. Buồn bực trước đó trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.

- Được, được.

Lữ Minh vội vàng cười nói:

- Chỉ cần không phiền muội, ta nguyện ý cùng muội nói cả đời.

Lời vừa ra khỏi miệng, Lữ Minh thình lình cảm thấy có chút đột ngột.

Nhưng mà hắn phát hiện Đường Hương Hương tựa hồ cũng không có để ý.

Trên mặt của nàng thậm chí không có một tia dao động.

Tâm tình Lữ Minh không khỏi khẩn trương hơn. Dừng lại một chút, Đường Hương Hương nhiÌn aìng mây trên trõÌi, thaÒn nhiên nói:

- Đại sư huynh, huynh có hay không rất hận một người?

- Hận?

Lữ Minh sững sờ một chút, lập tức nói:

- Hương Hương, hay là... hay là ai trêu chọc muội, hoặc là ai khi dễ muội.

Nói tới đây, sắc mặt Lữ Minh trầm xuống, hắn nghiêm túc nói:

- Tiểu sư muội, muội nói cho ta biết, có người khi dễ muội hay không? Muội nói cho ta biết, ta đi giúp muội chủ trì công đạo.

- Không có.

Đường Hương Hương cố gắng che dấu bi thương cùng phẫn nộ trong lòng. Có một số việc không thể nói cùng người khác.

- Tiểu sư muội, muội không nên gạt ta.

Lữ Minh đến gần một chút, trầm giọng nói:

- Từ sau khi muội trở lại Huyền Môn, ta không có thấy muội vui vẻ. Đoạn thời gian này, đến mỗi đêm khuya muội luôn đến Vân Dương phong đứng ngẩn người. Lúc này cùng trước kia hoàn toàn bất đồng. Tiểu sư muội, ta đối với muội như vậy, trong lòng muội hẳn là rõ ràng. Ta hy vọng muội có thể nói cho ta biết chi tiết chân tướng, có phải hay không đã xảy ra một chút chuyện không vui xảy ra. Huyền Môn sẽ vì muội làm chủ, ta cũng sẽ đoÌi laòi công đạo cho muội.

- Thật sự không có việc gì.

Đường Hương Hương u sầu nói:

- Đại sư huynh, nếu không coÌn viêòc giÌ, huynh đi về trước đi... muội muốn yên lặng một mình một chút.

Lữ Minh cau mày nói:

- Tiểu sư muội, ta có thể đi, nhưng ta nghĩ phải nói cho muội biết, trên thế giới không ai có khả năng khi dễ muội.

- Cám ơn.

Ngữ khí của Đường Hương Hương vẫn bình thản như cũ.

- Không cần khách khí với ta.

Thần sắc Lữ Minh hơi đổi, lớn mật nói:

- Tiểu sư muội, để cho ta chiếu cố muội, được không?

Đường Hương Hương đỏ mặt lên, cúi đầu nói:

- Muội có thể chiếu cố chính mình, hơn nữa muội còn có sư tôn nữa.

Lữ Minh nhìn khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng nói:

- Hương Hương sư muội, muội hiểu lầm ý ta, ta là muốn... ta là muốn cùng muội kết thành đạo lữ... Từ khoảnh khắc nhìn thấy muội, trong đầu ta luôn luôn có hình bóng muội, đêm không thể ngủ......

Lữ Minh tại Huyền Môn là nhân trung chi long, là thế hệ trẻ được trông mong trong hàng đệ tử. Cũng là thủ lĩnh đứng đầu đệ tử Huyền Môn. Phóng tầm mắt khắp Huyền Môn, một bộ phận nữ sĩ tu đạo đệ tử đều hi vọng cùng Lữ Minh kết làm đạo lữ.

Nếu là nữ tử bình thường, nghe được lời thổ lộ của Lữ Minh, phỏng chừng sớm mừng rỡ như điên.

Nhưng là Đường Hương Hương lại theo bản năng cắn môi, trong lòng nàng không có chút ngọt ngào nào.

Lữ Minh nói:

- Hương Hương sư muội, ta... ta có phải hay không quá đường đột rồi?

Đường Hương Hương bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Đại sư huynh, huynh đừng nói nữa.

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên cúi đầu thấp giọng:

- Muội không muốn đạo lữ.... muội nghĩ lúc này muốn tu luyện vô tình thiên đạo

Lời vừa nói ra, trong lòng Lữ Minh nhất thời căng thẳng, hắn giống như không tin vào chính lỗ tai mình. Do dự một chút mới truy vấn:

- Thật sự sao. Hương Hương sư muội, muội thật sự quyết định nghĩ đến vô tình thiên đạo.Vì cái gì? Muội vì sao phải phong bế thất tình lục dục của mình? Vì sao phải như vậy?

Đường Hương Hương nhìn hắn một cái, ngữ khí có chút xa xăm nói:

- Muội cần thực lực cường đại.(Biên: Chiến với Long Vũ liên tục là thực lực cường đại ngay:61:)

Đường Hương Hương cũng không lừa gạt Lữ Minh, thân thế của nàng bí hiểm, cùng Thục Trung Đường gia có liên hệ mật thiết. Đợi lúc nàng đủ thực lực, nàng phải về nhà làm một việc.

Đương nhiên, nguyên nhân tu luyện vô tình thiên đạo cũng không phải chính xác là do nguyên nhân đó.

Đường Hương Hương thiên tư thông minh, cốt cách cực cao. Với sự siêng năng cùng thiên phú của nàng, thực lực cường đại vốn cũng không phải là tham vọng quá đáng.

Sở dĩ tu luyện vô tình thiên đạo, nguyên nhân mấu chốt nhất là tao ngộ tại âm sơn.

Hành trình lên âm sơn, đối với nàng ảnh hưởng thật lớn, thậm chí là để lại ám ảnh vĩnh viễn không mất đi. Người nam nhân đáng giận kia, làm nhục sự trong sạch của nàng.

Thân thể thánh khiết của nàng, từ nay về sau đã vấy bẩn.

Nếu không phải là Long Vũ, nàng nhất định sẽ giết chết hắn đòi lại sự trong sạch cho mình.

Lữ Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đường Hương Hương, Đường Hương Hương cũng nhìn Lữ Minh. Hai người đối diện thật lâu, không ai nói gì.

- Hương Hương,Tuyết Cơ su thúc biết quyết định của muội?

Thời gian Lữ Minh biết Đường Hương Hương không phải dài, nhưng hắn đối với Đường Hương Hương hiểu biết cũng sâu. Nhìn nữ tử mảnh mai này, tâm tính cực kì kiên cường. Hắn biết rõ, hắn không thể nào khuyên nàng thay đổi chủ ý.

Hiện tại hy vọng duy nhất chính là Tuyết Cơ sư thúc.

Toàn bộ Huyền Môn, Đường Hương Hương đối với lời nói Tuyết Cơ sư thúc là nói gì nghe nấy.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào hai người bọn họ, Đường Hương Hương lắc đầu:

- Muội chưa nói cho sư tôn... Nhưng mà chuyện này muội đã nghĩ kĩ. Không quản huynh có hay không ủng hộ muội. Muội đều dựa theo ý mình mà làm.

- Ai ya.

Lữ Minh âm thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Chỉ biết ngơ ngác đứng ở đó.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Lữ Minh nhìn sắc trời, thấy trăng đã quá ngọn cây:

- Hương Hương, không còn sớm, nên về nghỉ ngơi một chút đi.

Đường Hương Hương suy nghĩ một chút, gật đầu:

- Muội muốn ở lại một chút. Huynh về trước đi.

- ÝÌ.

Lữ Minh thản nhiên lên tiếng. Liền lập tức mang thần tình cô đơn xoay người bỏ đi

Bóng đêm, lại thêm vài phần lạnh lẽo.

Nhìn thấy bóng lưng Lữ Minh, Đường Hương Hương thì thào tự nói:

- Đại sư huynh, huynh là một người tốt.

Mà giờ khắc này Lữ Minhoàn toàn không biết miÌnh coì người đang chú ý tới hăn.

Ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Đường Hương Hương lại tự hỏi:

- Sư tôn, con nên làm cái gì bây giờ?

Uông Kiếm cũng không cam tâm rời khỏi. Hắn núp ở một cái rừng cây nhỏ cách Vân Dương phong không xa. Hắn tại chỗ này chờ đợi đại sư huynh Lữ Minh. Thời điểm Lữ Minh đi tới, hắn chủ động hiện thân kêu Lữ Minh.

- Uông Kiếm, là ngươi?

Lữ Minh hơi kinh hãi nói:

- Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Có chuyện gì sao?

- Đúng vậy.

Uông kiếm gật đầu nói:

- Đại sư huynh, chúng ta tiÌm môòt chôÞ naÌo đó... có một số việc, ta muốn tâm sự với huynh.... Là về Hương Hương sư muội.

Lữ Minh vốn không muốn cùng Uông Kiếm nói chuyện, nhưng nghe đến sự tình Đường Hương Hương, hắn liền đứng lại.

- Chúng ta qua bên kia.

Bên rừng cây kia là một cái hồ nước.NhiÌn boìng trăng chiếu rọi lung linh dưới mặt nước, trong lòng Uông Kiếm giống như mặt trăng lạnh lùng kia.

- Đại sư huynh,ngươi cùng tiểu sư muội có ước hẹn.

Uông kiếm trực tiếp hỏi:

- Các ngươi tốt rồi?

- Không có.

Lữ Minh tựa hồ sớm đã biết vấn đề Uông Kiếm muốn hỏi, hắn trực tiếp nói:

- Sư đệ, sự tình cũng không phải như ngươi suy nghĩ. Ta cùng tiểu sư muội chỉ là quan hệ bình thường…

- Quên đi, không nói cũng thế.

Lữ Minh đột nhiên nhớ lại Đường Hương Hương muốn tu luyện vô tình thiên đạo.

- Đại sư huynh, ngươi cứ nói đi.

Uông kiếm thấy trong lời nói Lữ Minh có chuyện, vội vàng truy vấn:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi phải nói thật rõ ràng đi.

- Tiểu sư muội đã quyết định muốn tu luyện vô tình thiên đạo.

Lữ Minh nói ra chân tướng.

- Cái gì?

Uông kiếm há hốc mồm liền nói:

- Tiểu sư muội muốn tu luyện vô tình thiên đạo.... Đại sư huynh, ngươi không có gạt ta? Điều này sao có thể đây? Lấy tính cách Tiểu sư muội, nàng tuyệt đối không có khả năng quên thất tình lục dục bản thân. Người, nếu không có́ thất tình lục dục, còn là người hay không?

- Vấn đề của ngươi, ta không cách nào trả lời. Nhưng mà ta có thể khẳng định, tiểu sư muội lần này tâm đã quyết.

Lữ Minh nói:

- Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, lần này trở về, tiểu sư muội cùng trước kia bất đồng sao?

- Đúng vậy.

Đối với sự thay đổi của Đường Hương Hương, Uông Kiếm cũng cảm nhận thấy.

- Đại sư huynh, ngươi nói Hương Hương có phải hay không bị người nào khi dễ?

Nói tới đây, Uông Kiếm nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hung ác nói:

- Nếu để ta biết là ai khi dễ tiểu sư muội, ta tuyệt đối không tha cho hắn.

- Tiểu sư muội có tâm sự. Đáng tiếc,nàng không nói cho ta.

Lữ Minh tự giễu cười cười:

- Ta sợ là không có cơ hội.

Nói xong hắn liền tiếp tục bước về phía trước.

Uông Kiếm nghe vậy, miệng há ra càng to. Nhưng mà cuối cùng cũng không nói lời nào.

Dừng hạ xuống, hắn đuổi theo, nói:

- Đại sư huynh, bây giờ tính kế. Nếu muốn ngăn cản Hương Hương tiểu sư muội tu luyện vô tình thiên đạo, cũng chỉ có thể thông tri cho Tuyết Cơ sư thúc.

Lữ Minh bước chậm lại, nhưng mà hắn chưa có quay đầu lại, cũng không có nói.

Bây giờ, Long Vũ tự tin tăng nhiều. Lúc chiều, hắn chủ động liên hệ dê béo Hàn Hùng, bảo là muốn đi giúp hắn xem phong thủy.

Sau khi nhận được điện thoại Long Vũ, Hàn Hùng tỏ vẻ nhiệt tình cực độ. Hơn nữa trong điện thoại ước định thời gian.

Lác đác ánh đèn, màn đêm buông xuống. Hàn Hùng tự mình lái xe Bentley đem Long Vũ đến biệt thự xa hoa nằm ở ngoại ô thành phố, Điền Viên Phong Quang. Biệt thự chỗ Hàn Hùng ở, vốn là chính bản thân hắn thiết kế. Công ty mình xây dựng. Điền Viên Phong Quang này, do Hàn Duyệt tự mình đặt, thực có thi vị.

Chiếc Bentley trực tiếp chở Long Vũ tiến vào cửa đại sảnh tiếp khách. Hàn Hùng, con gái Hàn Duyệt đã muốn tiếp khách tại đây. Hàn Hùng phi thường nóng lòng, trong giọng nói đối vớiLong Vũ thậm chí mang theo một tia tôn kính. Mà Hàn Duyệt tuy rằng mặt mỉm cười, nhưng cười có chút giả tạo.

- Tiểu thiên sư, mời ngồi.

Hàn Hùng tự mình kéo một cái ghế, nhiệt tình tiếp đón Long Vũ ngồi xuống.

Long Vũ mỉm cười:

- Hàn tổng, ngài không nên khách khí, ngài là khách hàng của cháu.

- Tiểu thiên sư, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Sau này Hàn mỗ trông cậy vào cậu rất nhiều.

Hàn Hùng cười nói:

- Tiểu thiên sư, cậu xem. khi nào cậu có thể bắt đầu.

- Vâng. Để cháu xem trước một chút.

Sau khi ngồi xuống,ánh mắt Long Vũ hướng chung quanh cẩn thận xem xét. Vị trí Hàn Hùng ngồi, phía sau là thủy tinh trong suốt, mà cửa sổ làm bằng thủy tinh trong suốt nhiÌn ra bên ngoaÌi laÌ một phiến trời xanh bao la. Nhưng mà Long Vũ mơ hồ cảm thấy được. Nơi này không khí không phải trong sáng như vậy.

Nói cách khác, không khí nơi này có chút hỗn độn.

Khẽ nhíu mày, Long Vũ hỏi:

- Hàn tổng, trước kia ngài có từng mời người tới xem qua?

- Không có.

Hàn Hùng gấp gáp hỏi:

- Xảy ra chuyện gì... Có phải hay không không ổn?

- Không có việc gì.

NhiÌn thâìy Hàn Hùng tỏ vẻ khẩn trương, khóe miệng Long Vũ mỉm cười:

- Hàn tổng, ngài không cần khẩn trương. Hôm nay cháu tới, không quản nơi này của ngài có tình huống nào, cháu đều có thể ứng phó. Toàn bộ sự tình đều giao cho cháu.

- Hừ.

Hàn Duyệt hừ lạnh một tiếng. Động tĩnh tuy nhỏ, nhưng không thoát khỏi thính lực Long Vũ.

Long Vũ hướng Hàn Duyệt liếc mắt một cái, khóe miệng nào tựa hồ có ý khinh thường.

Hàn Hùng mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, rất nhanh liền cảm thấy được con gái đối với tiểu thiên sư không tôn kính. Hắn vội vàng hướng con gái đưa mắt ra hiệu, Hàn Duyệt hiểu ý, sắc mặt hơi đổi, rất nhanh liền đổi lại một khuôn mặt tươi cười, lễ phép đối với Long Vũ.

Long Vũ chuyển con mắt hướng về phía Hàn Duyệt, điểm mê người của nàng chính là hình dáng cùng nụ cười, đôi tuyết phong trước ngực caohẳng đầy đặn, trơn nhẵn lại càng dụ người.

- Tiểu thiên sư.

Hàn Hùng kêu Long Vũ một tiếng.

Long Vũ như từ trong mộng tỉnh lại, khóe miệng nổi lên một nụ cười xin lỗi:

- Thật ngại quá, cháu đang trầm tư.

- Tiểu thiên sư, cậu có hay không nhìn ra cái giÌ?

Hàn hùng khẩn trương hỏi.

Long Vũ nhìn ánh mắt Hàn Hùng:

- Hàn tổng... cháu phải mở ra thiên nhãn, mới có thể xác định. Nhưng mà sự tình thật có chút không ổn, có người phá hư phong thủy của ngài.

- Có người phá hoại tôi?

Hàn Hùng chấn động.

- Không sai.

Long Vũ chỉ chỉ ngoài cửa sổ nói:

- Có người ở trên núi đối diện bày trận bát quái phản quang kính, đem vận khí của ngài mang đi, khiến vận khí của ngài không tốt, khó coi.

- Cái này như thế nào cho phải?

Hàn Hùng khẩn trương hỏi.

- Trước không vội, cháu có thể xử lí.

Long Vũ ném cho Hàn Hùng một ánh mắt tự tin, thản nhiên nói:

- Ngài yên tâm đi, lấy tiền của ngài, thay ngài trừ họa, cháu sẽ đem chuyện này làm ổn thỏa.

- Cám ơn.

Hàn Hùng nghiêm túc nói:

- Tiểu thiên sư, chuyện này nều cậu làm thỏa đáng, tôi nhất định tạ ơn cậu số tiền lớn.

- Không daìm, không daìm.

Long Vũ nghe được số tiền tạ ơn lớn, cười híp mắt lại.

Hàn Duyệt vẫn nhớ giáo huấn trước đó, chỉ hừ lạnh một tiếng ở trong lòng. Nhưng mà điểm tâm tư này của nàng, vẫn không thể qua được ánh mắt Hàn Hùng cha nàng(DG: Cáo già vật vã,trong lòng mà cũng moi ra mà biết được)

Hàn Hùng vội vàng trừng mắt nhìn nữ nhi liếc một cái, ý bảo nàng thành tâm(DG: Mê tín pá cố luôn, đúng là tàu khựa)

Vừa lúc đó, Long Vũ đã mở thiên nhãn, một đạo kim sắc rực rõ nhất thời bao phủ cả căn phòng. Bất kể là Hàn Duyệt hay Hàn Hùng đều trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì rõ ràng bọn họ chứng kiến ấn đường Long Vũ có thêm một con mắt màu vàng. Hơn nữa, khi đạo kim sắc rực rõ phủ trên người bọn họ, giống như có một doÌng nước ấm lướt qua.

Tuy rằng Long Vũ vừa rồi tính lấy thiên nhãn thăm dò Hàn Duyệt, nhưng mà bây giờ không phải lúc. Hắn hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần, cẩn thận hướng ra ngoài cửa sổ nhìn lại.

Chỉ thấy trên núi đối diện một cỗ hắc khí lượn lờ, mơ hồ thành bộ dáng một con Hắc Long. Mà vòi Hắc Long rõ ràng hướng về cửa sổ sát đất nhà Hàn Hùng. Tại dưới kim quang thiên nhãn bao phủ, Long Vũ chứng kiến trán Hắc Long được khảm một mặt kính bát quái màu đen. Một đạo hắc sắc thẳng hướng cửa sổ sát đất tiến đến.

- Ác Long bát quái cục.

Long Vũ ngã xuống hít một hơi, âm thầm tim đập nhanh. Ác Long bát quái cục chính là ác cục trong ác cục. Chẳng những có thể phá hư phong thủy, số mệnh. Còn có thể hút lấy dương khí của con người, làm cơ thể nhanh chóng già đi.

Nếu như không có người đại cừu, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này.

Đột nhiên, Long Vũ cảm giác ấn đường có chút đau đớn. Hiên nhiên, hắn vận dụng thiên nhãn không thuần thục, thời gian không thể kéo dài. Vội vàng thu hồi thiên nhãn, Long Vũ nhăn mày lại:

- Hàn tổng, thực ra ngài có đắc tội với ai không?

Hàn Hùng thấy tình thế không tốt, trong lòng không khỏi lo lắng:

- Tiểu thiên sư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải có phiền toái lớn hay không?

- Thực có chút phiền phức.

Sử dụng thiên nhãn thấy được Ác Long bát quái cục, tâm tình Long Vũ trở nên trầm trọng. Ác Long bát quái cục bố trí cực kỳ khó khăn. Không phải cường giả, không có khả năng hoàn thành trận này.

Nói cách khác, Hàn Hùng rất có thể có khả năng đắc tội một nhân vật lợi hại.

Long Vũ thậm chí suy nghĩ, muốn hay không tiếp tục đấu với kẻ này.

- Cha...Tiểu Vũ có thể có chút mệt mỏi. Không bằng chúng ta ăn một chút gì, sau đó lại tiếp tục đi.

Hàn Duyệt tựa hồ cố ý giải vây cho cha:

- Cha đi ra ngoài an bài một chút đi. Con giúp cha chiếu cố Tiểu Vũ.

- ÝÌ.

Hàn Hùng không nghĩ nhiều, lúc trước Long Vũ mở thiên nhẫn. Lúc sau thật có chút mệt mỏi.

- Hàn tổng, lại phaÒi laÌm phiêÌn ngaÌi.

Có thể nói, khi Long Vũ đến đích xác chưa ăn cơm, hiện giờ cũng đến giờ com tối.

- Ha ha.

Hàn Hùng tâm tình có chút khẩn trương, hắn cười to để che giấu tâm tình của mình:

- Tiểu Thiên sư, cậu thật khách khí... Là tôi sơ sót, hẳn là mời cậu ăn cơm trước mới đúng.

Nói xong, Hàn Hùng liền tự mình đi ra ngoài thu xếp, để tỏ rõ thành ý của mình.

Đợi cho Hàn Hùng rời đi, Hàn Duyệt lé mắt nhìn Long Vũ liếc một cái nói:

- Tiểu Vũ, lại đây ngồi, tôi có lời muốn hỏi cậu.

- ÝÌ.

Long Vũ đáp một tiếng liền lập tức ngồi đối diện Hàn Duyệt.

- Tiểu Vũ, nói thật cho tôi, cậu nói là thật hay giả?

Hàn Duyệt khẽ nhíu mày,ngữ khí có chút không vui:

- Nếu như cậu nói như vậy vì chút tiền, hiện tại tôi cho cậu tiền, hy vọng cậu không cần lại làm cha tôi sợ. Tim ông ấy không tốt, không chịu được đe dọa.

- Hừ.

Long Vũ nghe vậy, nhất thời liền nổi giận. Hắn nghĩ thầm, lão tử thành tâm thành ý đến xem phong thủy. Vì khai thiên nhãn, biến thành tinh thần mệt mỏi. Hiện tại lại bị chế giễu, con mẹ nó con mụ này còn nghi ngờ ta.

- Hàn lão sư... Cô đã không tin tôi, tôi đây liền cáo từ.

Long Vũ đứng lên nói:

- Nhờ cô giải thích với Hàn tổng, nói tôi đây là tên đại lừa gạt đã đi rồi.

Nói xong, Long Vũ xoay người rời khỏi.

Long Vũ đối với Ác Long bát quái cục vốn là có chút băn khoăn, giờ phút này thái độ của Hàn Duyệt cũng cho hắn có thể rời đi khỏi lấy cớ.

- Đợi một chút.

Mắt thấy Long Vũ tức giận như thế. Hàn Duyệt cảm giác mình tựa hồ có chút thái quá. Hơn nữa Long Vũ là khách quý của cha, cứ như vậy bỏ đi không rõ ràng, Hàn Hùng có thể bỏ qua cho nàng?

Hơn nữa, hôm này việc này, là thật là giả, nàng còn chưa có xác định.

Nếu như là giả, thì thôi.

Nếu như là thật, để Long Vũ đi, hậu quả quả thực nghiêm trọng.

Tâm nghĩ đến đây,vội vàng nói:

- Tiểu Vũ, cậu xem, người ta chính là thuận miệng hỏi một chút. Cậu tức giận làm giÌ... Câòu ngôÌ̀i xuống trước, tôi đi pha cho cậu ly tra thơm.

Long Vũ dừng bước, nhưng đứng không nhúc nhích.

Hàn Duyệt có chút sốt ruột:

- Tiểu Vũ, cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu, không có hẹp hòi như vậy chứ? Cậu đừng quên, chúng ta là cùng hợp tác đó. Cậu không đến nỗi ngay cả chút mặt mũi cũng không cho tôi? Nếu không, tôi cho cậu mười vạn.

- Không cần.

Long Vũ hừ nói:

- Quân tử ái tài. Thủ chi có câu, xem phong thủy phải tiền. Không cần nhiều như vậy.Sáu vạn tám là đủ.

- Okie, sáu vạn tám, tuyệt đối không thiếu cậu một phân tiền.

Hàn Duyệt vội vàng nói:

- Cậu ngồi xuống trước, tôi đi châm trà.

Nói xong, Hàn Duyệt chớp mắt to, trơ mắt nhìn Long Vũ, trong hốc mắt mơ hồ có chút ươn ướt.

Long Vũ cùng tất cả đàn ông giống nhau, không muốn nhìn nữ nhân ủy khuất. Mắt thấy Hàn Duyệt giống như muốn khóc, hắn vội vàng nói:

- Được rồi.Tôi lưu lại.(DG: Hic thằng này dám tổng kết tất cả đàn ông dại gái giống thằng này thì thật bố láo. Nhưng mà mình cũng giống nó nhưng mà chỉ gái đẹp thôi. Biên: Hàn Duyệt là mỹ nữ ngực bự đó con hàng:48:)

Meò nó, lão tử chính là mềm lòng.

Một lần nữa ngồi xuống, Long Vũ tâm thần liên lạc với La Lâm:

- Thế nào? Có biện pháp nào phá cục không?

- Đang tính toán.

La Lâm nói:

- Nếu cậu có thể đột phá tụ linh cảnh giới, năng lực tính toán của tôi sẽ nhanh hơn.

- ÝÌ.

Long Vũ tâm thần đáp lại một tiếng.

- Tiểu Vũ mời dùng trà.

Đúng lúc này Hàn Duyệt đã pha xong trà thơm, cúi người xuống. Hai tay đưa tới, Long Vũ khẽ ngẩng đầu, nhất thời liền thăm dò tới phong cảnh trong cổ áo Hàn Duyệt. Áo ngực viền hoa màu tím có thể dễ dàng thấy được. Ở giữa là một cái khe rãnh thật sâu lại càng cực kì mê người.( DG: Kiểu này sớm ngày cận thị)

Đồng thời một cỗ mui thơm nhàn nhạt của cơ thể thoảng qua mũi Long Vũ.

Thời khắc này. Tà niệm trong lòng hắn tác quái, hận không thể đem Hàn Duyệt ôm vào ngực, âu yếm(DG: Tinh trùng thượng não hay là Dục nhập tâm cuồng dâm nổi loạn)

Hàn Duyệt tựa hồ cũng đã nhận ra ánh mắt Long Vũ, nhưng mà sau đó nàng cũng không dám bất mãn. Tuy rằng trong lòng có chút tức giận, nhưng khóe miệng nàng vẫn mỉm cười.

- Thơm quá.

Cũng không biết Long Vũ là đang khen thưởng hương trà hay mùi thơm cơ thể nữ nhân(DG: 99.99% là đáp án B. Biên: ca đoán nó khen trà:113:)

Sắc mặt Hàn Duyệt đỏ lên, con ngươi có chút né tránh.

Đợi cho Long Vũ tiếp nhận chén trà, Hàn Duyệt vội vàng bước tời ngồi đối diện, đem cổ áo sửa sang một chút. Sắc mặt vẫn còn chút hồng nhuận(DG: Híc mình tưởng con gái sau đêm tân hôn mới hồng nhuận chứ)

Tâm tình thoáng cái bình tĩnh, Hàn Duyệt giương mắt nhìn nói:

- Tiểu Vũ, nói cho tôi biết thật sự rất phiền toái sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hàn lão sư, tôi phải nói cho cô biết, chuyện lần này thật sự rất phiền toái. Có cao nhân tại trên núi đối diện bố trí Ác Long bát quái cục.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Ác Long bát quái cục, chẳng những có thể phá hư phong thủy, số mệnh, mà lại còn có thể hút dương khí của người, khiến người sinh bệnh, thân thể mau già.

- Nghiêm trọng như vậy.

Hàn Duyệt giật mình, lập tức nhớ ra cái gì đó:

- Tiểu Vũ, xem ra thật là cậu nói đúng. Nửa tháng nay, thân thể cha tôi quả thật xuất hiện một chút tình trạng, tinh thần luôn luôn không như trước kia. Hơn nữa buổi tối ngủ còn gặp ác mộng.

- Chúng ta bây giờ nên làm gi?

Hàn Duyệt khẩn trương hỏi han.

- Yên tâm đi, nếu tôi đã quyết định lưu lại, chuyện này nhất định sẽ có trách nhiệm tới cùn.

Long Vũ vỗ ngực một cái nói:

- Lấy tiền của cô, thay cô trừ họa, tôi sẽ phụ trách.

- Okie.

Hàn Duyệt lên tiếng, lập tức liền đứng dậy, trở lại trên bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu, hai tay đưa tới:

- Tiểu Vũ, trong tài khoản này có tám vạn đồng, không có đặt mật mã,mời cậu nhận lấy.

Hàn Duyệt là lão sư, nhưng lại là cảnh sát. Cho nên đối với xem xét rất nhỏ phi thường đúng chỗ. Long Vũ nhiều lần nhắc tới câu nói kia, không hề nghĩ ngờ, hắn là muốn đòi tiền.(DG: Vừa ngắm gái vừa có tiền.Ta thích:61:)

- Trôòm cũng có câu... Sai lầm rồi, là quân tử ái tài.Hàn Lão sư, giá chúng ta đã nói qua, tôi sẽ không hề tăng giá.

Long Vũ giả bộ nghiêm trang nói:

- Như vậy đi, tôi hiện tại không có tiền lẻ trả cô... Đây còn lại một vạn hai, tôi cho cha ngươi một loại trừ tà khí.

Long Vũ yêu tiền không giả, ai kêu hiện tại phải gánh vác hết thảy chi tiêu trong nhà. Tiền tới tay, trong lòng kiên định, tin tưởng cũng đủ.

- Tốt,tốt.

Sự tình liên quan thân thể của cha, Hàn Duyệt tự nhiên không thờ ơ, vội vàng đáp ứng.

- Tiểu Vũ, hiện tại cậu nên nói cho tôi biết, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Trong loÌng HaÌn Duyệt lo lắng phương pháp phá giải. Nếu là mấy tháng trước, nàng quả quyết sẽ không tin tưởng, nói đến những cái phong thủy này. Nhưng hiện giờ, nàng chứng kiến trên người Long Vũ rất nhiều thần kì, đối với tồn tại Huyền Môn, nàng cũng có chút lí giải. Dưới tình huống như thế, nàng không thể nào không tin.

Hàn Duyệt bây giờ đã đem Long Vũ trở thành cây chuối cứu người sắp chết đuối.

- Chớ khẩn trương, hiện tại phương pháp hữu hiệu nhất là giết chết người cài bố cục.

Long Vũ mới được La Lâm ám chỉ.

Trên thực tế, bài trừ Ác Long bát quái cục, cũng không phải chiỉ có một cái phương pháp như vậy. Chính là La Lâm hiện tại khả năng tính toán không đủ, bộ phận công năng hệ thống không thể sử dụng, lúc này mới nghĩ ra một cái phương pháp xử lí không thực tốt.

- àn lão sư, cô cũng nghĩ đi, Hàn gia gần đây rốt cuộc đắc tội người nào?

Long Vũ nói:

-Chúng ta tất phải mau chóng tìm ra người làm phép thiết lập bố cục. Nếu không, tôi cũng vô sách thúc thủ. Chuyện này kéo dài càng lâu, đối với Hàn gia các người càng bất lợi.

Hàn Duyệt nghe vậy, cấp bách cúi đầu trầm tư.

Suy nghĩ kỹ, nàng mới một lần nữa ngẩng đầu lên nói:

- Tiểu Vũ, cha của tôi trên thương trường luôn luôn phúc hậu, người ngoài khiêm tốn nhã nhặn, ông ấy nhất quán tuân theo nguyên tắc có tiền mọi người có lời. Cho nên, mấy năm nay, ông ấy căn bản liền không có khả năng đắc tội người nào. Về phần tôi... Tôi nhận đội trọng án thời gian không lâu, trước mắt trong tay tuy rằng độc thúc mấy án lớn, nhưng đều không có bối cảnh quá lớn, hẳn là không thể nào đắc tội người thiết trí khốn cục?

- Suy nghiÞ môòt chuìt.

Long Vũ nói:

- Mọi việc tất có nguyên do... Chuyện trên đời này, tuyệt đối không có loại khả năng vô duyên vô cớ.

- Thật không có.

Hàn Duyệt lắc đầu.

- Như vậy.

Long Vũ muốn hạ xuống nói:

- Hàn lão sư, không bằng như vậy đi... Cô nghĩ lại có nhà ai cùng với các người quan hệ tốt nhất.

- Yì câòu laÌ sao?

Hàn Duyệt nhíu mày hỏi.

Long Vũ ảm đạm cười, nói:

- Hại người thường là thân thích hoặc là ghét miÌnh nhâìt. Nêìu không phải là người ghét miÌnh nhâìt, chuìng ta liền tuyển chọn một người thân nhất.

- Không cần hoài nghi lời nói của tôi, đừng nhìn lúc tôi biÌnh thường thế này, nhưng kinh nghiệm của tôi không phải thường nhân có khả năng tưởng tượng.

Long Vũ trầm giọng nói:

- Hàn lão sư, chuyện này không thể đùa. Nghe theo tôi nói đi, nếu không tôi cũng không giúp được các người.

- Côìc côìc.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

Hàn Duyệt đứng dậy đi mở cửa. Đã thây đứng trước cửa là cong gái đang cười ảm đạm:

- Tôi còn tưởng hai đứa đang làm cái gì.( Biên: Làm cái giÌ laÌ laÌm caìi giÌ:60: )

Lời này vừa nói ra, Long Vũ đổ mồ hôi một trận, lời của Hàn Hùng này có ý gì? Cái gì gọi là nghĩ đến hai đứa đang làm cái gì?

- Cha, người nói nhăng gì đấy?

Hàn Duyệt trừng mắt nhìn cha một cái, tức giận nói:

- Người ta vì chuyện của cha mà lo lắng, cha lại còn có tâm tư cùng người ta nói giỡn. Đúng rồi,đồ ăn đều chuẩn bị xong chưa?

- Ha ha.

Hàn Hùng cười nói:

- Đều đaÞ xong rôÌi. Chuìng ta đi thôi. Tiểu thiên sư, đi thôi.

Đi vào nhà ăn, Long Vũ ngồi xuống, mắt thấy trên bàn cơm tất cả đều là đồ ăn hắn yêu thích nhất. Trong lòng ăn no thỏa mãn, chuẩn bị có một bữa cơm no đủ, lại nghe La Lâm báo hiệu:

- Chủ nhân, Ác Long bát quái cục có động tính tăng cường hấp lực.

 Chương 37: Phá yêu tà Tiểu Vũ thụ thương, trong đại saÒnh caÒnh hoa duò hoãòc

Long VuÞ vôòi vaÌng noìi:

- Hay là đối phương đêm nay động thủ?

- Trước mắt coÌn chưa có kiểm tra được khí tức kẻ đó.

La Lâm laòi nhãìc nhõÒ:

- Chủ nhân, cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút.

- ÝÌ, tôi biêìt rôÌi, coì chuyêòn giÌ thiÌ cho tôi biêìt kiòp thõÌi.

Long Vũ dụng tâm đáp lại một tiếng, lập tức liền tĩnh tâm lại, chuẩn bị ăn nhiều thật nhiều. Cho dù nguy hiểm sắp tới, cũng muốn no cái bụng trước.

Trong býÞa tiêòc, Long VuÞ không coì bâìt kiÌ caìi giÌ băn khoăn, ngay cả mỹ nữ Hàn Duyệt ngồi bên cạnh, chỉ cắm đầu cắm cổ ăn thật nhiều.

Thế nhưng cách ăn hổ báo ấy, trong mắt Hàn Hùng lại thành không câu nệ tiểu tiết, không ngớt lời khen ngợi. Hàn Duyệt thầm cười khổ, cha thật sự đem Long Vũ trở thành phao cứu sinh rồi(DG: Nguyên văn cỏ cứu mạng, nhảm)

Kỳ thật, chính cô ta chẳng phải cũng như vậy sao?

Cơm nước no nê xong, Long Vũ nói:

- Hàn tổng, cháu muốn đêm nay ngủ tại biệt thự của ngài, có được hay không?

Nhận ủy thác của người ta, phải việc cho người. Nếu cầm tiền của người ta, ăn cơm của người ta, ngươi phải làm việc cho người ta. Long Vũ quyết định ở lại xem thử, đối phương rốt cục là ai? Bọn hắn rốt cuộc muốn cái giÌ?

- Tôìt.

Hàn Hùng cười nói:

- Tiểu thiên sư muốn ở lại, tôi cầu coÌn không được nữa là. Vậy đi, tôi bây giờ sẽ đi giúp cậu bố trí phoÌng.

Hàn Hùng tính nóng vội, hơn nữa hắn rất coi trọng Long Vũ. Cho nên hắn liền lập tức đứng dậy đi ra ngoài bố trí.

Long Vũ đem ánh mắt đảo qua, nhiÌn thâìy HaÌn Duyêòt noìi:

- HaÌn laÞo sư, cô không hoan nghênh tôi?

- Không coì.

HaÌn Duyêòt noìi:

- Tiểu Vũ. Nói thật, tôi hy vọng cậu có thể giúp cha ta, loại trừ tà khí trong cơ thể ông, đừng để cho ông gặp ác mộng. Đoạn thời gian này, ông không có một ngày được ngủ yên.

Từ trong mắt Hàn Duyệt, Long Vũ cảm thấy được mùi vị thân tiÌnh. Hãìn nghiêm tuìc gâòt đầu nói:

- HaÌn laÞo sư. Cô yên tâm đi. Tôi sẽ hết sức.

Thời gian đaÞ laÌ mười một giờ đêm. Trên núi đối diện không có động tĩnh. Long Vũ chỉ thị La Lâm một khắc cũng không được lới lỏng quan sát. CoÌn hãìn thiÌ nãìm khoan khoaìi trên giường trong loÌng tiình toaìn. Nên hay không duÌng thiên nhaÞn nhiÌn trôòm HaÌn Duyêòt môòt lâÌn.(DG: He he ta thiìch caìi khoaÒn naÌy:2:)

Lấy cảnh giới đạo lực hiện tại. Thiên nhaÞn cuÞng không thêÒ sýÒ duòng liên tuòc.

Cho nên hắn phải tính kế cho tốt. Không thể đem cơ hội laÞng phiì. Nêìu không phaÒi luìc biÌnh thường thiÌ thôi. Nhưng hôm nay, mưa gió nổi lên, không thể qua loa.

- LaÞo týÒ laÌ dâm thuâÌn khiêìt.(Biên: Râm laòi coÌn thuâÌn khiêìt:61:)

Long VuÞ cuôìi cuÌng boÒ qua viêòc nhiÌn trôòm. HaÌn gia đaÞ nguÒ caÒ, duy chiÒ coì Long VuÞ tư tưởng tỉnh táo, không dám có chút thờ ơ.

Bóng đêm càng đậm. Tảng mây đen lớn chậm raÞi ngưng tụ dưới ánh trăng. Che đi một tia sáng cuối cùng. Một cỗ hơi lạnh Địa Âm cường đại bao phủ biệt thự Hàn gia lại. Ruồi muỗi bay qua chết sạch.

Một bóng đen tứ sau núi chạy như bay mà đến, trong tay cầm một thanh huyết sắc trường kiếm. Bóng đen kia đi vào ban công đại sảnh biệt thự Hàn gia, đứng đó một lúc lâu. Xoay vặn trái phải cái cổ cứng ngắc. Cái mũi hít hít, lập tức liền mở cửa sổ bên cạnh ra, vọt vào trong.

- Tõìi rôÌi.

Long Vũ cùng La Lâm đồng thời cảm ứng được một cỗ hơi thở tà ác tới gần.

Cùng lúc đó, Long Vũ coÌn caÒm ýìng được một cỗ khí tức quen thuộc. HiÌnh như là MaÞ HiêÒu Mai đến đây.

- Aaa.

Đúng lúc này, trong đêm đen truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

Long VuÞ không daìm châòm trêÞ. TiÌm nơi tiếng động phi thân tới, đaÞ thâìy môòt caìi tượng gỗ ngaÞ xuôìng õÒ saÌn nhaÌ phoÌng khaìch, bên caònh coÌn coì môòt baÞi maìu đen.

MaÌ MaÞ HiêÒu Mai chãÒng biêìt luìc naÌo đaÞ ngôÌi ngay ngãìn trên ghêì sa lon. NhiÌn bôò daìng, naÌng dường như đang đợi Long Vũ đến.

- Sao cô laòi tới đây?

Long VuÞ hiêÒn nhiên coì chuìt không ngõÌ.

- Nơi này không sạch sẽ.

Sãìc mãòt MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt âm laÞnh:

- Chúng ta đi.

Noìi xong, MaÞ HiêÒu Mai liêÌn đứng dậy từ ban công rời đi.

- Đi đi, không tiễn.

Long Vũ nói một câu, lập tức đặt mông ngồi trên ghế, cũng không để yì tõìi MaÞ HiêÒu Mai.

MaÞ HiêÒu Mai mãìt trõòn lên, lông maÌy nhiìu laòi, xoay người lại nói:

- Nơi này bị người bố trí Ác Long bát quái cục, bọn hắn hôm nay vét lưới. Sau nửa đêm nay, nơi này không coÌn môòt ngoòn coÒ. Hiêòn taòi đi coÌn kiòp.

- Có nghiêm trọng như vậy không?

Long VuÞ cau maÌy noìi:

- Đáng tiếc tôi không thể đi. Nhận tiền người ta, thay người ta trừ họa. Tôi thu tiền rồi, ăn cơm rồi, Tôi không thể rời khỏi.

- Anh đaÞ biêìt caìch phaì giải Ác Long bát quái cục như thế nào?

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Đừng nói là em và anh, cho dù là cha em và chị Tuyết Cơ cũng chưa chắc có thể nguyên vẹn mà trở về.

Thân hiÌnh châìn động mạnh, phun ra một ngụm máu tươi nhỏ. Trên tế đàn ánh nến lay động, chiếu ra môòt thân hiÌnh maÒnh mai uyêÒn chuyêÒn. Trên mãòt cuÒa hãìn đeo mặt nạ không thấy được roÞ dung nhan.

Người nọ thấp giọng mắng, lại là tiếng một phụ nữ:

- HýÌ, MaÞ gia người nào cũng chuyên giao du với kẻ xấu... Ta muốn các ngươi mất mặt.

Noìi xong, ngoìn tay người nọ nhẹ nhàng bắn ra một tia huyền quang, cả bàn thờ “ Bồng” một tiếng bốc cháy. Lập tức nàng duỗi tay từ bên cạnh lấy ra một hiÌnh nhân gôÞ maÌu đỏ, trong miệng niệm vài câu chú ngữ. Lập tức nàng liền đem người rối gỗ hướng bàn thờ đang cháy quăng ra, thời cơ trong khoảnh khắc, một bóng người từ trong lửa nhảy ra.

- Đi, giết bọn họ.

Hãìc y nhân týìc giâòn traìch mãìng:

- NýÞ nhân MaÞ gia cuÞng không tha. Giêìt saòch boòn hãìn...

Bóng người kia nghe được, miệng phát ra một tiếng ừng ực ừng ực, lập tức liền biến mất trong bóng đêm.

Hắc y nhân cũng lập tức biến mất trong bóng đêm.

LaÌ taÌ aìc khôi lôÞi.

MaÞ HiêÒu Mai môòt luìc đaÞ caÒm ýìng được hơi thở của bóng người kia, nàng nhíu mày noìi:

- Em xem trên điển tịch MaÞ gia đaÞ týÌng thâìy Đạo thuật liên quan. Nghe nói tà ác khôi lỗi thuật đaÞ tuyêòt tiìch caÒ trăm năm.

Long VuÞ vôòi vaÌng hoÒi:

- Nhưng có phương pháp nào phá giải không?

- Tà ác khôi lỗi, chỉ dùng gỗ đào ngàn năm cùng người có linh hồn tà ác lấy đạo thuật mạnh mẽ dung hợp mà ra. Căn cứ vào người thi pháp đạo pháp cao hay thấp, sinh hồn năng lượng cao hay thấp, phẩm chất gỗ đào... Mà phương pháp phá giải cũng không giống nhau.

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Phía trước là tà ác khôi lỗi, dùng gỗ đào ngàn năm phẩm chất biÌnh thường, linh hồn sinh ra cũng là thứ biÌnh thường. Cho nên, tôi dễ dàng hủy diệt. Phỏng chừng người thi pháp cũng không dự đoán được sự xuất hiện của chúng ta. Cho nên, hắn rất có thể đaÞ biò tôÒn thương một chút. Hơn nữa là thẹn quá hóa giận. Giờ phút này, hắn phái tà ác khôi lỗi tới cũng là loại cực khó đối phó.

- TiêÒu VuÞ, xaÒy ra chuyêòn giÌ?

Đúng lúc này, Hàn Duyệt, Hàn Hùng cùng với đám bảo tiêu bộ đội đặc chủng giải ngũ mời bằng giá cao nghe tin chạy tới. NhiÌn thâìy maìu đen dưới đất. Hàn Duyệt vội vàng nháy mắt bảo những người hộ vệ kia ra ngoài.

Long Vũ đang muốn nói chuyện nhưng không ngờ MaÞ HiêÌu Mai giaÌnh trước:

- Hai vị, Hàn gia các người trêu chọc vào người không nên trêu chọc, các ngươi tự cầu phúc thật nhiều đi. Tôi hy vọng các người không nên liên lụy Tiểu Vũ. Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là MaÞ HiêÒu Mai, laÌ truyêÌn nhân thông linh MaÞ gia, cuÞng laÌ baòn gaìi duy nhất của Tiểu Vũ. Tôi chịu trách nhiệm về an toàn của hắn.Tôi hy vọng các người có thể hiểu được yì cuÒa tôi.

- Không được.

Hàn Duyệt nhướng mày nói:

- Tiểu Vũ đaÞ nhâòn tiêÌn cuÒa chuìng ta... Câòu ta đương nhiên phải làm rồi.

- TiêÌn? Bao nhiêu tiêÌn? Tôi coì thêÒ traÒ laòi cho cô.

Trong mãìt MaÞ HiêÒu Mai coì yì xem thường:

- MaÞ gia cho tõìi bây giõÌ không thiêìu tiêÌn, cô noìi TiêÒu VuÞ câÌm cuÒa cô bao nhiêu tiêÌn?

- ChõÌ xiìu.

Long Vũ đi đến trước mặt hai cô gái đang đối chọi gay gắt nói:

- Các cô đừng caÞi nýÞa, chuyêòn cuÒa tôi, tôi laÌm chuÒ. Baòn hoòc HiêÒu Mai, tôi hoÒi cô, MaÞ gia thýòc coì tiêÌn sao? ViÌ caìi giÌ cô ăn của tôi, ở chỗ tôi lâu như vậy, không thấy một tí tiền? Bởi vậy có thể thấy được, người MaÞ gia caìc người nhất định rất keo kiệt.( Biên: Thằng này ở lâu với nó ko cho nó ăn nên nó giận đó:61: )

LõÌi výÌa noìi ra, sãìc mãòt MaÞ HiêÒu Mai lâòp týìc luìng tuìng:

- Anh... Anh nói nhăng cuội giÌ thêì? Người ta là bạn gái anh, em ăn của anh, uống của anh, ở chỗ anh, chẳng lẽ không được sao? Đàn ông đàn ang như anh, dù sao cuÞng không nên heòp hoÌi như vậy chứ?

MaÞ HiêÒu Mai cuÞng khoì traÒ lõÌi được. Không phải nàng không muốn trả, nhưng vấn đề mấu chốt là MaÞ Ngoòc không traÒ tiêÌn. CoÌn noìi caìi giÌ người tu đạo, phải xem tiền như cặn baÞ, phaÒi cõÒi mõÒ, phaÒi laình xa ra.(DG: Hic thãÌng cha đó tâm thần,cái thứ laÞo duÌng cãòn baÞ để mua mà ăn chắc cũng là cặn baÞ luôn)

- Khuò khuò.

Hàn Hùng cười khan một tiếng nói:

- Tôi nói hai vị thiên sư, bây giờ không phải là lúc tính toán chuyện nhỏ nhặt này... Nếu cường địch đaÞ đi, vậy thiÌ mõÌi hai viò đi thôi. Hàn Hùng tôi có việc muốn làm.

- Ba ba... Hãìn nhâòn tiêÌn...

HaÌn Duyêòt than thõÒ miêòng lâÒm bâÒm, trong loÌng thâÌm suy nghiÞ:

- Chuyện này, cũng chỉ có Long Vũ có thể giúp bọn hắn. Nếu Long Vũ đi rồi, chỉ sợ Hàn gia lần nay liền khó có thể may mắn qua khỏi. Nàng đaÞ muôìn baìo cuòc thaình phôì (DG: boì tay chaÒ hiêÒu được là cục giÌ,coì leÞ laÌ caÒnh cuòc, Biên: ÕÌ đúng rồi đó:88:). Nhưng laòi nghiÞ, cho duÌ laÌ caÒnh saìt thiÌ chãÒng qua cuÞng laÌ người thường thôi, căn là là chẳng xử lí được chuyện hôm nay.

Lâm Phong siêu năng Đặc Cần tổ thực có năng lực đối phó với tiÌnh huôìng hôm nay. Đáng tiếc, nàng liên lạc không được.

Phó Binh ngược lại thiÌ gọi được, chẳng qua chuyện tiÌnh siêu năng đặc cần tổ hắn không nhúng tay vào được. Chức trách Phó Binh chỉ là phụ trách khuyên giải bên ngoài.

- HaÌn tôÒng, ngaÌi laÌ coì yì giÌ, ngaÌi cho rãÌng chaìu laÌ người như thế nào?

Long VuÞ vôÞ ngýòc môòt caìi, giaÒ bôò veÒ mãòt chiình nghiÞa noìi:

- HaÌn laÞo sư nói đúng, cháu đaÞ nhâòn tiêÌn, chuyêòn naÌy phaÒi laÌm đến cùng. Nguyên tắc của cháu là nhận tiền người, thay người trừ họa.

Nói tới đây, Long Vũ đưa mắt nhiÌn sang MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Kưng à, nếu kưng sợ chết, sợ phiền, mời kưng đi trước đi. Nhớ kĩ, sáng ngày mai làm bữa sáng chờ anh, anh sẽ cố gắng chạy trở về ăn điểm tâm.

- Không câÌn phaÒi vôòi vaÌng trõÒ vêÌ, tôi giuìp câòu laÌm.

Hàn Duyệt thấy Long Vũ chủ động ở lại, trong loÌng mýÌng rõÞ, vôòi vaÌng noìi:

- Tiểu Vũ, tôi sẽ đích thân làm bữa sáng cho cậu, đảm bảo cậu sẽ thích. (DG: Híc ăn sáng hay ăn nàng luôn đây?:88:)

- HýÌ.

MaÞ HiêÒu Mai hýÌ laònh môòt tiêìng, không noìi giÌ.

- Được rồi, bây giờ chúng ta bàn bạc hết lại, tiếp theo nên làm giÌ bây giõÌ?

Long Vũ không để ý MaÞ HiêÒu Mai, quay đầu hỏi:

- HaÌn tôÒng, ngaÌi câÒn thâòn nhõì kiÞ laòi, rôìt cuôòc laÌ ai muôìn xuôìng tay võìi ngaÌi. CoÌn phaÒi nghiÞ đến, ai tối nay không có khả năng xuống tay với ngài?

HaÌn HuÌng tinh têì suy nghiÞ môòt chuìt:

- HaÌn môÞ buôn baìn, cho tõìi bây giờ đều là phụng mệnh tổ huấn nhân nghĩa Hàn gia, làm sao có thể gây thù kết oán? Chẳng qua tập đoàn Tinh Vũ của tôi mấy năm nay phát triển tương đối khá, khó trách có một số kẻ ghen ghét. Chỉ là tôi cảm thấy, dù ghen tị lớn cũng không thể làm ra chuyện như vậy. Tiểu Thiên sư, bàn thân tôi cảm thấy được lối suy nghĩ của cậu tương đối có yì týì... Trong thýòc têì, nhiêÌu khi, coì thêÒ laÌ người rất thân có thể hại miÌnh.

- Cha, yì cha noìi laÌ HoaÌng Đạt Phát?

HaÌn Duyêòt hiÌnh như nhớ ra cái giÌ đó.

- Đúng vậy.

HaÌn HuÌng noìi:

- Gần đây laÞo HoaÌng coì theo cha môòt sôì vuò laÌm ăn, có thể nói cùng tiến cùng thoái. Về lí mà nói, vào lúc này, chỉ có hắn không muốn cha gặp sự cố.

- Một triệu dự án, hẳn là không thể nào đâu?

HaÌ Duyêòt ngaÞ xuôìng hiìt môòt hơi nói.

- HaÌn laÞo sư, trên đời này không có chuyện giÌ laÌ không thêÒ.

Long Vũ dường như cố yì giaìo huâÌn HaÌn Duyêòt, buÌ laòi uÒy khuâìt õÒ trường của miÌnh:

- Cô làm cảnh sát, có lối suy nghĩ về hướng ngược lại rất quan trọng. Hơn nữa, cô phải lo lắng chu đáo, không thể boÒ qua bâìt kiÌ manh môìi naÌo.

DýÌng môòt chuìt,Long VuÞ laòi noìi:

- Lần trước tôi thấy Hoàng Đạt Phát kia, đaÞ caÒm thâìy hãìn coì chuìt côÒ quaìi, đặc biệt là nữ nhân Hồ Hồng bên cạnh hắn. Bây giờ xem ra, chuyện này có ba phần có thể có quan hệ với Hoàng Đạt Phát. Như vậy đi, giờ chúng ta chia ra hành động. Hàn tổng, ngài dẫn người đi liên hệ Hoàng Đạt Phát. Hàn laÞo sư, cô báo cho cảnh sát trợ giúp Hàn tổng. Tôi cùng MaÞ HiêÒu Mai côì thuÒ taòi HaÌn gia, baÒn thân tôi muôìn xem HôÌ HôÌng kia rôìt cuôòc coì bao nhiêu bôÒn sýò.

LâÌn trước Long Vũ đaÞ hoaÌi nghi thân phâòn HôÌ HôÌng, lâÌn naÌy thâòt ra hãìn muôìn mõÒ mang kiêìn thýìc.

- Tiểu Vũ, một khi đaÞ như vậy, đành nhờ cậu.

HaÌn HuÌng nghiêm mãòt noìi:

- Đại ân không biết cảm tạ sao cho hết.

- Luìc naÌy không coÌn sõìm, hai người đi nhanh đi.

Long VuÞ thuìc giuòc môòt tiêìng.

Hàn Duyệt trước khi đi ra đột nhiên xoay người. Ôn nhu dặn doÌ môòt tiêìng:

- TiêÒu VuÞ.BaÒo troòng.

- Yên tâm đi, tôi không sao đâu.

Long VuÞ neìm cho HaÌn Duyêòt môòt aình mãìt týò tin.

- NaÌng hiÌnh như rất quan tâm tới anh nhỉ?

MaÞ HiêÒu Mai nghiêng đầu hỏi.

- Coì leÞ.

Long Vũ cười hắc hắc nói:

- Không phải cô ăn dấm chua chứ? Đúng rồi, thiếu chút nữa thiÌ quên. Tuy rãÌng cô laÌ baòn gaìi tôi, nhưng không thích tôi. Tôi cũng không thích cô, cô không nên ghen.

- Ai noìi không?

MaÞ HiêÒu Mai hýÌ laònh môòt tiêìng:

- anh không phải em làm sao biết em không ăn dấm chua. Tiểu Vũ, anh đừng quên nhớ, Hàn Duyệt hơn anh bao nhiêu tuổi. Chẳng lẽ lời đồn trong trường là thật, hai người đaÞ týÌng *** trên baÞi coÒ trong trung tâm hoa viên?

- Cho tôi xin.

Long VuÞ buôÌn býòc môòt trâòn noìi:

- TýÌ khi naÌo cô trõÒ nên kiÌ quaìi như vậy, chuyện này cũng tin được, thực vô vị.

- Không coì lýÒa laÌm sao coì khoìi.

MaÞ HiêÒu Mai đang muốn phân tích vài câu lại nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh kiÌ laò. Hai người lập tức tâm trạng chùng xuống, đề cao cảnh giác.

- Chiìt chiìt.

Mấy tiếng dế kêu làm cho màn đêm tĩnh lặng càng thêm tĩnh mịch, trên trời mây đen càng dày, chung quanh một chút ánh sáng cũng không có.

- Hiểu Mai, đi pha giúp tôi ly trà thơm.

Long VuÞ noìi:

- Cô ở trước mặt người ngoài tự giới thiệu là bạn gái tôi, vậy cô nên thực hiện chức trách bạn gái?

- ĐaÞ đến lúc này rồi, anh coÌn coì tâm tư uống trà?

MaÞ HiêÒu Mai mãòt không coÌn chuìt maìu liêìc Long Vũ một cái, cũng không đứng dậy châm trà.

Long VuÞ cheìp cheìp miêòng, liêìm liêìm môi noìi:

- TraÌ cuÒa HaÌn HuÌng không tôÌi. Nêìu cô coÌn muôìn trước mặt người khác xưng là bạn gái tôi, cô liền khôn ngoan một chút, dịu dàng một chút.

MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt bâìt đắc dĩ đứng dậy đi pha trà. Long Vũ nói tuy rằng khó hiểu, nhưng trong loÌng naÌng hiêÒu roÞ. Tiêìn vaÌo HuyêÌn caÒnh, coÌn phaÒi dýòa vaÌo Long VuÞ.

Đổi lại trước kia, Long Vũ tự nhiên không dám to mồm như thế, nhưng hôm nay đạo lực đại tiến, lại có thiên sư pháp kiếm, dị năng trong cơ thể cũng được luyện hóa. Hắn tất nhiên có thể điên cuồng.

Chỉ tiếc Thiên Dực Hổ ở chỗ Tuyết Cơ, nếu không thiÌ coì thêÒ phaìt huy hơn nữa.

- Cho anh.

MaÞ HiêÒu Mai hai tay bưng trà tới, Long Vũ nhân cơ hội ánh mắt đảo qua trước ngực nàng. Chà chà, nàng ta dường như sớm đaÞ coì chuâÒn biò, côÒ aìo cuÞng không coì hướng xuống.

- QuyÒ heòp hoÌi.:61:

Long VuÞ lâÒm bâÒm môòt câu.

Một trận gió lạnh thổi qua, đồ vật trên bàn không ngừng lay động, ngọn đèn trên trần nhà lúc sáng lúc tối, sau đó thiÌ býÌng saìng lên.

Sau đó, một cỗ khí tức âm laÞnh châòm raÞi lan vaÌo trong phoÌng, bao phuÒ caÒ hai người. Nhiệt độ trong phoÌng haò xuôìng nhanh laònh lẽo giống như hầm băng. Long Vu lơ đễnh, tu một hơi cạn chén trà rồi liềm mép, nghênh ngang nói:

- caìi giÌ thêì, coÌn không lăn ra đây cho đại gia.

MaÞ HiêÒu Mai đứng lên, cả giận nói:

- Nếu như đaÞ tõìi,sao coÌn không hiêòn thân?

- Đối phó với các ngươi, tà ác khôi lỗi là đủ rồi.

Trong bóng đêm vang lên một giọng nữ u oán:

- NýÞ nhân MaÞ gia, ngươi quá nhiều chuyện, vốn ta chỉ muốn đối phó tiểu tử Long Vũ đó. Ngươi xía vào thiÌ đừng trách ta.

- Ngươi là Hồ Hồng?

Long VuÞ noìi:

- Hồ Hồng, ta biết ngươi, ngươi chính là yêu hồ. Hoàng Đạt Phát muốn đối phó Hàn Hùng, mà ngươi lại muốn hại ta, cho nên các ngươi cấu kết với nhau hại người. Chủ tử của ngươi là ai? Hắn viÌ sao laòi biêìt HuyêÌn Môn thiên sư kiếm quyết?

- Ha ha.

Gioòng nýÞ giýÞa không trung caÌng trở nên thêm mơ hồ, hư ảo:

- Chờ lúc ngươi chết đaÞ, ta seÞ noìi cho ngươi biết.

Vừa dứt lời, một đạo gió tanh lập tức vọt vào. Ngay sao đó, một đạo hắc ảnh nhe nanh múa vuốt liền xông tới đánh. MaÞ HiêÒu Mai vôòi vaÌng lâìy ra môòt tõÌ phuÌ chuì, trong miêòng lâÒm bâÒm, trong khoaÒng khãìc liêÌn hướng tới bóng đen kia ném ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm,bóng người kia liền hóa thành một baÞi maìu đen. Một cái con rối tượng gỗ đào.

- Lợi hại như vậy?

Long Vũ hơi kinh ngạc:

- LaÌ cô lõòi haòi? Hay laÌ con rôìi gôÞ naÌy vô duòng?

- Boì tay.

Giữa không trung truyền đến một tiếng chế giễu:

- Long Vũ,ngươi thật sự đáng thương, ngay cả Trấn Ma phù của MaÞ gia cuÞng không biêìt. NýÞ nhân MaÞ gia naÌy, Trâìn Ma phuÌ naÌy cýòc kiÌ trân quyì, truyêÌn thuyêìt tôÒ tiên MaÞ gia cuÞng chiÒ coì saìu caìi maÌ thôi. Ngươi dễ dàng liền laÞng phiì môòt caìi như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy đáng tiêìc sao?

- Ít nói nhảm đi, có nhiều bổn sự hơn, ngươi cứ việc thi triển đi.

MaÞ HiêÒu Mai biò người ta nói đúng nội tiÌnh, trong loÌng coì chuìt hơi hơi khẩn trương.

- Hồ Hồng, chớ cùng ông ngươi giả bộ. Ngươi hiện thân mai không?

Long Vũ cắn răng nói:

- Coi như ngươi không tới tiÌm ta, ta cuÞng seÞ tiÌm ngươi. Ngươi coÌn thiêìu ta môòt khoaÒn nõò lõìn maÌ?

- Muôìn gãòp ta. Không khoì.

Khi nói chuyện, một người áo đen xuất hiện trước cửa, người đi vào từ trong bóng đêm dáng người nổi bật không thể nghi ngờ. Uyển chuyển gợi cảm. Chỉ là không biết gương mặt kia troÌn meìo ra sao.

- Ngươi là Hồ Hồng?

Long VuÞ thôìt ra truy vâìn.

- Muôìn biêìt thiÌ giâòt khăn che mặt của ta. Chẳng qua ta tin rằng ngươi không có bổn sự kia.

Hắc y nhân cười lạnh nói:

- Hôm nay, các ngươi đều phải chết.

- Yêu nghiêòt.

Hai tay Long VuÞ cãìm xuôìng, khoaìc loaìc heìt lên:

- Thiên nhaÞn cuÒa laÞo týÒ đaÞ mõÒ ra, liêÌn biêìt ngươi là yêu nghiệt Hồ Hồng kia.

- Xuì tiêÒu týÒ. Ta výÌa luìc luyêòn hôÌn phiên thiêìu môòt caìi chuÒ hôÌn, hôm nay thuận tiện là ngươi.

Hắc y nhân âm hiểm cười nói:

- Ta hiện tại sẽ thu ngươi làm chủ hồn...

Nói xong, trong tay hắc y nhân có thêm một cái cờ một mặt thêu khô lâu màu đen. Ngay lúc lá cờ này xuất hiện, hơi thờ âm laÞnh bôìn phiìa đột nhiên tăng mạnh.

Toàn thân Long Vũ nổi lên một lam sắc đạo lực, gắt gao đem thân thể bao quanh, không để hơi thở âm laÞnh kia môòt chuìt cơ hội. MaÞ HiêÒu Mai thiÌ trên người nổi lên một tầng thanh quang.

Thân hiÌnh hai người khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đaÞ đến biệt thự sau núi, chỉ thấy sau đỉnh núi có một cái bóng đen lơ lửng ở giữa không trung, tay cầm một cây u lục bạch cốt phiên, âm phong từng trận trên lá cờ bạch cốt, hàng trăm đạo hắc khí lượn lờ, không biết hấp thu bao nhiêu hồn phách người.

MaÞ HiêÒu MaÞi kheÞ đọc chú ngữ, hồng tụ pháp kiếm kích khởi một đạo kiếm quang, lao đến hắc y nhân.

Ngay khi kiêìm quang cuÒa MaÞ HiêÒu Mai muôìn đánh trúng hắc y nhân. Trong nháy mắt, thân hiÌnh hãìc y nhân kyÌ diò lãìc lư hai cái, quỷ dị biến mất.

Bóng đêm lại âm u như trước.

Một tiếng cười quái dị chói tai vang lên bên tai hai người:

- Hai tiểu bối các ngươi, thật sự không biết trời cao đất dày, ai chà chịu chết đi.

Lời vừa dứt, cảnh tượng bên cạnh hai người đại biến. Long Vũ cảm thấy được cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, tiếp theo một đám oan hồn lệ quỷ, bộ mặt dữ tợn, khóc thét hướng hai người đánh tới. Long Vũ khẽ quát một tiếng, đem thiên sư kiếm pháp phóng ra tịnh hóa thần long, hóa thành một đạo kim quang hướng tới quỷ quái đánh qua. Ác quỷ kêu thảm thiết không ngừng, chỉ trong nháy mắt công phu, đaÞ coì baÒy taìm aìc quyÒ tan thaÌnh môòt đám khói đen, chậm raÞi biêìt mâìt.

HôÌng Tuò phaìp kiêìm cuÒa MaÞ HiêÒu Mai cuÞng lâÌn thýì hai đánh ra, thanh quang bùng lên, ác quỷ đều rú thảm mất mạng. Một thời gian, hai người đều bất chấp pháp bảo, không ngừng đánh chết lệ quỷ bốn phương tám hướng, cũng không bận tâm hắc y nhân kia.

- Ha ha, xem ra các ngươi coÌn coì chuìt thuÒ đoạn nhỏ, đáng tiếc đạo lực các ngươi không nhiều, ta xem các ngươi có thể kiên triÌ bao lâu?

Hắc y nhân cười châm chọc.

Mắt thấy oan hồn lệ quỷ không ngừng đánh tới, dường dư vô tận. Long Vũ suy nghĩ, giờ phải làm thế nào cho đúng? Hắc y nhân thân phận chưa roÞ, riêng nhýÞng aìc quyÒ naÌy đều không thể đánh chết hết.

Quay đầu lại nhiÌn thoaìng qua MaÞ Hiểu Mai, sắc mặt nàng cũng đaÞ trõÒ nên taìi nhõòt.

Hiền nhiên lúc trước sử dụng Trấn Ma Phù cũng đaÞ hao phiì râìt nhiêÌu đạo lực của nàng.

Hai haÌng lông maÌy MaÞ HiêÒu Mai nhiìu thâòt chãòt:

- Tiểu Vũ,không bằng ngươi gửi thư khẩn cho đệ tử Huyền Môn đi, hai người chúng ta sợ không thể đối phó.

VýÌa dýìt lõÌi,thanh âm u oaìn cuÒa hãìc y vang lên:

- ĐaÞ muôòn. Ta đaÞ phong toÒa biêòt thýò HaÌn gia, caìc ngươi không thể phát ra tín hiệu đâu.

Quả nhiên, La Lâm liên tục thử vài lần, đều không thể vượt qua được vật ngăn cản của hắc y kia để đem tín hiệu cầu cứu gửi ra ngoài.

- Không nên tiêìp tuòc phaÒn khaìng vô duòng.

Hắc y nhân âm hiểm cười không ngớt:

- HaÞy ngoan ngoaÞn giuìp ta têì luyêòn Baòch Cốt phiến đi.

Nói xong,hắc y nhân ở giữa không trung múa may Bạch Cốt phiến. Bốn phía từng trận hắc khí, mây đen quay cuồng. Một cỗ hơi thở tà ác cơ hồ khiến hai người bọn họ ngạt thở. Hai người chợt cảm thấy áp lực đại tăng.

Lúc này Long Vũ đaÞ thu hôÌi hoàn toàn cuồng ngạo lúc trước. Không ngừng cũng La Lâm suy nghĩ đối sách.

MaÞ HiêÒu Mai dường như có chút đuối sức, chỉ có thể vất vả chống lại quỷ vật quấy nhiễu. ĐaÞ mâìt đi năng lực phản kích.

Long Vũ tâm thần khẽ động, thiên sư pháp kiếm kẹp lấy một đạo kiếm quang giết mở đường máu, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp cận MaÞ HiêÒu Mai:

- HiêÒu Mai, coo coì viêòc giÌ không?

- Em không sao.

MaÞ HiêÒu Mai cãìn răng nói:

- Em không sao. Anh không nên viÌ em maÌ phân tâm.

- Tôìt.

Long Vũ quát một tiếng, lập tức tâm thần tương thông với La Lâm:

- Mở ra đạo lực lớn nhất, khuếch đại đạo lực, tôi muốn đánh một phen.

- Okie.

La Lâm đáp ứng xong, lập tức nói:

- Cậu có năm mươi mốt phần trăm nắm chắc chiến thắng.

- Vậy là đủ rồi, bắt đầu đi.

Long Vũ nói.(DG: Hehe % là ta lại nhớ kiếm thế,toàn đập 20-30 mà lên suốt:61:, Biên: Ta toàn 99% mới đám đập:113:)

Mà lúc này, hắc y nhân ở trên không trung lại đem Bạch Cốt Phiên lay động vài cái, hắc khí bốn phía càng đậm, cuồn cuộn mà đến.

Long Vũ tâm thần trầm xuống, quát một tiếng, dùng toàn bộ đạo lực cùng dị năng, phóng xuất ra một con Tịnh Hóa Thần Long dài đến mấy chục thước, hướng tới hắc y nhân cầm bạch cốt phiên gào thét mà đánh tới.

- ÂÌm âÌm.

Theo môòt tiêìng nôÒ lõìn, Tiònh Hóa Thần Long chuẩn xác đánh trúng Bạch Cốt Phiên. Hai loại lực lượng này va chạm nhau. Âm thanh nổ tung không ngừng. Chỉ trong chốc lát, Tịnh Hóa Thần Long liền tan thành mây khói.

Đồng thời, giữa không trung truyền đến một tiếng kêu rên trầm trọng.

- Xú tiểu tử. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Chửi một câu, hắc y nhân kia liền hóa thành một đạo huyền quang, biến mất ở cuối chân trời.

- Nó đi rồi?

MaÞ HiêÒu Mai sãìc mãòt taìi nhõòt. VeÒ mãòt khoì tin:

- Anh lại có thể làm hỏng được Bạch Cốt Phiến của nàng? Tiểu Vũ, hỏa diễm vừa này là chuyện giÌ xaÒy ra? ChãÒng leÞ tiêÌm lýòc diò năng trong cơ thể anh đaÞ được khai mở?

- Phôìc.

Long Vũ đang muốn nói chuyện, lại không ngờ lồng ngực một trận khó chịu, lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi.

Trong một cái biệt thự ở nơi nào đó trong thành phố, một trung niên hơn bốn mươi tuổi sắc mặt u uất đang ở trong phoÌng khaìch không ngýÌng đi qua đi lại. Đang lo âu, một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thở hồng hộc chạy vào, mang veÒ hoaÒng sõò noìi:

- LaÞo baÒn... ĐaÞ xaÒy ra chuyêòn?

- XaÒy ra chuyêòn giÌ, câòu gâìp caìi giÌ?

Người trung niên trách cứ người trẻ tuổi căng thẳng, nhưng chính hắn cũng có một chút hoang mang, vừa vội vàng nhanh chóng đi qua đi lại vài bước hỏi:

- Nói đi, rôìt cuôòc xaÒy ra chuyêòn giÌ?

Trong aình mãìt thanh niên hiêòn lên môòt tia sõò haÞi:

- Hàn Duyệt cô nương kia mang theo cảnh sát tới nơi này tiÌm chuìng ta.

- Hàn Hùng ư?

Trung niên nhân hoÒi.

- Hàn Hùng cũng ở đó.

Thanh niên noìi:

- Cha con họ Hàn đều đến.

- Tiêu đời rồi. Đại sự này không xong rồi.

Người trung niên đặt mông ngaÞ trên ghêì, thiÌ thaÌo noìi:

- NhiÌn bôò daòng HaÌn HuÌng thiÌ hãìn đaÞ biêìt laÌ ta”

Thanh niên nhoÒ gioòng lâÒm bâÒm noìi:

- LaÞo baÒn bây giõÌ nên laÌm giÌ? Không bãÌng chúng ta trốn đi?

- Trốn như thế nào?

Người rung niên hỏi.

- LaÞo baÒn, tôi đa sớm tiến hành mua vé máy bay đi Mĩ. Không bằng bây giờ chúng ta bỏ trốn đi.

Thanh niên noìi.

- Bôìp.

Một tiếng, một bóng đen xuất hiện ở phoÌng khaìch, giơ tay vả vào miệng thanh niên môòt caìi:

- Đồ ngu ngốc này, chỉ có chủ yì phaì hoaòi.

- Hồ Hồng, cô đến rồi. Cô không có việc giÌ laÌ tôìt rôÌi.

Trung niên nhân nhiÌn kiÞ, nhâòn ra boìng người kia đúng là tiểu mật Hồ Hồng:

- Tiểu Điềm Tâm thế nào? Cao nhân ngươi mời có đắc thủ hay không?

- Không thaÌnh.

Hồ Hồng trước đó cũng không có nói chính miÌnh xuâìt thuÒ, maÌ laÌ noìi dôìi lâìy mười vạn để mời cao nhân.

- Cái này như thế nào cho phải?

Thanh niên noìi:

- LaÞo baÒn, coì câu là vợ chồng vốn như chim cùng rừng, ngài cùng nữ nhân này chẳng qua là vợ chồng hờ. ĐaÞ đến lúc mấu chốt, chúng ta việc giÌ phaÒi lo sôìng chêìt cuÒa naÌng. (DG: Laòi coì thãÌng ngu sãìp chêìt ?)

Người trung niên tức giận cả người run rẩy, chỉ vào thanh niên mắng:

- ThãÌng ngu naÌy. Câm caìi môÌm laòi. MaÌy chaìn sôìng rôÌi sao.

QuaÒ nhiên, výÌa dýìt lõÌi, HôÌ HôÌng nhiÌn thanh niên như kẻ đaÞ chêìt. Khoìe miêòng nõÒ môòt nuò cười lạnh, trong đôi mắt lóe lên sát yì:

- Thằng đần này thật liều lĩnh. Nếu không phải mày có chút tác dụng, tao seÞ lâòp týìc giêìt maÌy.

Thanh niên thâìy aình mãìt HôÌ HôÌng, toaÌn thân cýìng ngãìc. Sâu trong loÌng môòt côÞ haÌn khiì không ngýÌng dâng lên.

- Tôi.. Cô... Cô muôìn laÌm giÌ đó?

Thanh niên caÒ gan quaìt môòt tiêìng.

- Bôìp.

Một tiếng, thanh niên lại bị đánh. Chẳng qua lúc này người trung niên động thủ. Hắn lớn tiếng trách mắng:

- Thằng ngu này, câm mỏ cho tao. Từ giờ trở đi, không có lệnh của tao, cấm mày mở mồm.

Thanh niên ôm nýÒa bên mãòt noìi:

- LaÞo baÒn, tôi biêìt sai rôÌi.

- Mày nhanh chóng đi tiÌm môòt xýÒ nýÞ.

HôÌ HôÌng noìi:

- Nhất định phải coÌn nguyên zin, haÌng vaì laÌ không được. Nhớ kĩ, nhất định phải trước hừng đông phải đưa tới, nếu không ngươi chết.(DG: He he ta dùng vài từ chuyên môn nhưng chắc các bác cũng hiểu, ai không hiểu lên luận đàm tiÌm baìc Cường Thuần Khiết ấy, thuần khiết nhưng mà cái đấy thiÌ biêìt roÞ týÌng micro meìt, Biên: Anh TraÒm Phong tha cho em:113:)

Lời vừa nói ra, thanh niên lập tức liền bị hù cho nơm nớp lo sợ, sắc mặt tái xanh.

- MaÌy sõò caìi giÌ?

Người trung niên quát lớn:

- Làm theo lời Hồ Hồng đi... Nhớ kỹ, cái này liên quan đến mạng của mày và lợi ích tập đoàn Đại Phát.

- Vâng, ta biêìt rôÌi.

Thanh niên không daìm nhiêÌu lõÌi, nhanh chân boÒ chaòy.

- Hoàng Đạt Phát. Nếu anh muốn đánh bại Tinh Vũ tập đoàn. ThiÌ phaÒi hõòp taìc cuÌng tôi.

Hồ Hồng bước tới ngồi trên ghế sa lon. Sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là người chết.

- Cô yên tâm. Tôi võìi cô môòt loÌng.

Người trung niên liếm liếm môi nói:

- HôÌng HôÌng. Cô laÌ traìi tim cuÒa tôi. ViÌ cô, tôi coì thêÒ laÌm tâìt caÒ.

- Ha ha.

Hồ Hồng cười đắc yì noìi:

- Coi như anh biết nói chuyện. Hoàng Đạt Phát, đi theo tôi, đời anh nhất định sẽ phát đạt. Mà Hàn Hùng sẽ bị ngươi dẫm nát dưới chân.

- Tôi biêìt.

Người trung niên cười hắc hắc, đi tới vén váy ả lên, đầu chui vào, không ngừng liếm láp.(DG: Ôi không biết ả này có bị Long Vũ đánh cho chạy té đái ra quần không nhỉ, không thiÌ cha naÌy ăn đủ:61:)

- Aaa.

Hồ Hồng sướng quá rên một tiếng, lập tức liền nhắm mắt lại, người dựa vào trên ghế sa lon, bộ dáng hưởng thụ.

Sau đó, một chút mùi hôi thối từ trên người Hồ Hồng tản ra. Mà Hoàng Đạt Phát thiÌ hoaÌn toaÌn không biêìt, vâÞn liêìm laìp không ngýÌng.

Khi yì loaòn tiÌnh mê, phiìa sau HôÌ HôÌng roÞ raÌng coì mâìy caìi đuôi xù. Mà Hoàng Đạt Phát vẫn không có chút phản ứng nào.

BõÒi viÌ mõÒ ra mýìc độ đạo lực lớn nhất, khuếch đại dị năng, cho nên tâm thần Long Vũ bị thương, lăn ra bất tỉnh. MaÞ HiêÒu Mai không daìm tuÌy yì di chuyêÒn Long VuÞ, liêÌn đem hắn đặt tại ghế sa lon phoÌng khaìch HaÌn gia.

Liên tục bảo hộ tới hừng đông, nhiÌn thâìy hơi thở Long Vũ vững vàng một lần nàng mới rời khỏi. Dạo một lượt tại biệt thự Hàn gia, nàng lập tức đi tới nhà ăn.

NhiÌn bôò daìng laÌ biêìt được nàng muốn tự làm bữa sáng cho Long Vũ ăn.( Biên: Thằng này tỉnh một tí ăn xong là ngất tiếp:61: )

ChiÒ laÌ nýÞ nhân MaÞ gia ngoaÌi trýÌ yêu bãìt ma, thâòt không biêìt coÌn coì thêÒ laÌm caìi giÌ?

- Hââây.

Ngaìp daÌi môòt caìi, Long VuÞ châòm raÞi mở to mắt. Ngủ một đêm, tinh thần hắn tốt hơn nhiều. Kinh mạch bị thương trong cơ thể cũng không có giÌ đáng ngại, chỉ cần điều tức tốt vài ngày là khỏi hẳn.

- Laìch caìch.

Đúng luìc naÌy, cýÒa phoÌng biò đẩy ra, Hàn Duyệt mặc bộ đồ màu trắng chân đi giày cao gót bước vào. Phong maÞn laÌm căng lưng áo, đùi thon dài mang tất chân gợi cảm, gương mặt quyến rũ, nhiÌn naÌng vô cuÌng dêÞ thương.

- TiêÒu VuÞ, câòu không sao chýì?

Tối qua Hàn Duyệt, Hàn Hùng cùng đồng chí thị cục thành phố đi tiÌm HoaÌng Phaìt Đạt. Cuối cùng không công mà về. Nửa đêm trở về thấy nguy cơ giải trừ, trong loÌng mýÌng roÞ. Vôìn dýòa theo yì týì cuÒa HaÌn Duyêòt, phaÒi mang Long VuÞ vêÌ phoÌng khaìch, hoãòc laÌ khuê phoÌng cuÒa naÌng nghiÒ ngơi. Nhưng bị MaÞ HiêÒu Mai ngăn lại.

LâÌn naÌy mãìt thâìy MaÞ HiêÒu Mai rõÌi đi, nàng mới đi vào.

Long Vũ có chút ngẩn người, không roÞ HaÌn Duyêòt laÞo sư viÌ caìi giÌ maÌ týò nhiên không laÌm viêòc cuÞng ăn mặc khuê gợi như vậy.

- Tiểu Vũ,ta xinh đẹp không?(DG: He he, thiếu câu ăn ta đi nữa) Hàn Duyệt nhiÌn thâìy veÒ mãòt Long VuÞ sýÞng sõÌ, muÌi thơm phả vào hắn, thân thể mềm mại đầy đặn tiến sát tới cánh tay hắn.

- Yes, đẹp quá.

Long VuÞ thaÌnh thâòt noìi.

- Thơm quá, nước hoa giÌ vâòy?

Long Vũ hướng mũi hít một hơi thật sâu. Cánh tay cùng ngực Hàn Duyệt ma sát, tinh thần hắn nhộn nhạo một trận, sắc mặt nhất thời cũng đỏ lên. Tà niệm trong loÌng bãìt đầu ngo ngoe.

- Chủ nhân, hóc môn kích thích của cậu tăng nhiều.

La Lâm lâòp týìc nhãìc nhõÒ.(DG: He he coì maÌ tinh truÌng lên naÞo nhiêÌu thiÌ coì:88:. Biên: PhaÒi goòi laÌ noÌng noòc chýì:48:)

HaÌn Duyêòt nhiÌn thâìy Long VuÞ đỏ mặt, nắm chặt nói:

- Đỏ mặt cái giÌ…

- HaÌn laÞo sư, cô coÌn chưa ăn điểm tâm sao?

Long Vũ nuốt nước miếng ừng ực, cố gắng hỏi một câu, dường như muốn nói sang chuyện khác. Đồng thời đem thân miÌnh luÌi vêÌ sau, để tránh bị Hàn Duyệt làm cho noÌng noòc lên naÞo maÌ laÌm chuyêòn nguy hiêÒm.

Tay Hàn Duyệt lại càng ôm chặt cánh tay Long Vũ hơn, nàng kiều mỵ nói:

- Tiểu Vũ, cậu cũng chưa ăn mà. Đợi lát nữa Hàn laÞo sư làm cho cậu. Tay nghề của tôi, cậu cũng đaÞ biêìt.

- Đúng rồi, tối hôm qua nghe nói cậu viÌ đánh lui cường địch mà bị thương. Cẩn thận một chút, tôi tới đỡ câu đi lên giường nghỉ ngơi nhá?

HaÌn Duyêòt noìi.

- Không cần đâu, để tôi tự đi.

Long Vũ thấy nói chuyện cũng có chút mệt mỏi, ngửi mùi hương từ nàng. Dưới phần bụng nóng rực, thần côn của hắn dựng thẳng lên trời.

Đừng xem Long Vũ đaÞ coì kinh nghiêòm hoan aìi, nhưng mặt hắn mỏng lắm.(DG: Hic cha này mặt mỏng thiÌ miÌnh chãìc không coì da)

HaÌn Duyêòt thâìy bôò daìng Long VuÞ xâìu hôÒ, laòi caÌng trêu choòc hãìn, mãìt luìng liêìng nhiÌn hãìn, nuÞng niòu noìi:

- TiêÒu VuÞ, câòu laÌ viÌ HaÌn gia chuìng ta maÌ biò thương. Làm trưởng nữ Hàn gia, tôi tự nhiên phải có trách nhiệm. Như vậy đi, không bằng cậu đến khuê phoÌng tôi nghiÒ ngơi, tôi sẽ toàn lực chiếu cố cậu. ( Biên: Câu này có yì nghiÞa neÌ:61: )

Long Vũ trán đẫm mồ hôi lạnh, mệnh căn đaÞ bãìt đầu không muốn bị gông xiềng nữa mà ngoi lên.

Hãìn caÒm thâìy HaÌn Duyêòt hôm nay coì chuìt kiÌ quaìi. Nêìu laÌ biÌnh thường, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng hôm nay, nàng cố yì cuÌng hãìn naÒy sinh aìi muôòi.

“Tự dưng ân cần, không phaÒi keÒ gian cuÞng laÌ trôòm cãìp.” Long VuÞ vôòi vaÌng niêòm phôÒ thiêòn thanh tâm chuì, nôÞ lýòc hoìa giaÒi taÌ niêòm trong loÌng, không noìi giÌ lui vêÌ phiìa sau.

Trong mắt Hàn Duyệt hiện lên một tia gian xảo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm thơm tho, thanh âm ngọt ngào:

- TiêÒu VuÞ, câòu râìt noìng sao?

- Không coì.

Long VuÞ vôòi vaÌng noìi:

- HaÌn laÞo sư, cô buông tôi ra trước. Ta mót lắm rồi, muốn đi WC.

- Không sao đâu, trên người cậu mang thương tích, tôi đỡ cậu đi...

Hàn Duyệt cũng không buông tay, ngược lại ôm chặt cứng. Chính là giờ phút này trên mặt nàng xuất hiện một tia ửng đỏ.

- A... Đây là cái giÌ?

Đột nhiên, Hàn Duyệt cảm thấy dưới bụng chạm phải một vật cứng rắn nóng như lửa. Trong loÌng hoaÒng hôìt, buòng HaÌn Duyêòt dâng lên môòt côÞ caÒm giaìc tê tê như điện giật. Hơn nữa nhanh chóng lan khắp thân thể.

Sau đó, khuôn mặt Hàn Duyệt trở nên đỏ bừng.

Môòt luìc, không khiì trong phoÌng trõÒ nên mâòp mõÌ.

Tôìi ta thaÒ tiêìp nheì:88::88:

 Chương 38: Huyền cảnh dục giới hoan lạc các, Tiểu Vũ nộ khí tát cái mông

Dưới phong tiÌnh quyêìn ruÞ cuÒa nýÞ nhân, mãòc duÌ laÌ phôÒ thiêòn thanh tâm chuì cuÞng coì chuìt bâìt lýòc. Hô hâìp hãìn gâìp gaìp, coì chuìt không khôìng chêì được.

Hàn Duyệt dường như sớm đaÞ biêìt tiÌnh huôìng cuÒa Long VuÞ.

CuÞng không biêìt taòi sao naÌng laòi không ýìc giâòn, vâÞn đem bụng dính chặt với cái kia của Long Vũ, trong đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt. Chẳng qua sau đó, tâm tiÌnh naÌng výÌa khâÒn trương, lại vừa lo lắng. Có nhiều lần ánh mắt nàng nhiÌn ra cýÒa sôÒ.

Hiển nhiên, nàng đang đợi người.

Hàn Duyệt đem đôi môi đỏ mọng khêu gõòi tiêìn tõìi gâÌn tai Long VuÞ ôn nhu hoÒi:

- Tiểu Vũ, cậu thật hư. Ta biết cậu đang suy nghĩ giÌ.

Mùi thơm cơ thể nữ nhân, hơn nữa là nàng cố yì duò dôÞ, kiìch thiìch maÞnh liêòt laÌm Long VuÞ xeìm nýÞa thiÌ suòp đổ. Là nam nhân trong thiên hạ gặp được diễm phúc như vậy cũng không cách nào chống lại được.(DG: Ngu giÌ maÌ chôìng? Biên: Tôi ta cam chiòu:2:)

Nếu không phải Long Vũ có phổ thiện thanh tâm chú áp chế sợ là giờ phút này đaÞ không nhiòn được.

Đương nhiên taòi hiÌnh thýìc mê hoãòc, taìc duòng phôÒ thiêòn thanh tâm cũng sẽ không được lâu.

Nói cách khác, Hàn Duyệt đang đùa với lửa.

Cho tới lúc này, nàng vẫn không nhận ra nguy cơ bên cạnh miÌnh.

Long Vũ tư tưởng không ngừng đấu tranh. Lyì triì noìi cho hãìn biêìt phaÒi kiêÌm chêì duòc voòng, ngaÌn vaòn lâÌn không thêÒ để cho bi kịch như Đường Hương Hương tái diễn. Nhưng dục vọng đaÞ dâÌn dâÌn lâìn aìt liì triì.

Thời gian không dài bắt đầu chiếm ưu thế. Sau đó, phổ thiện thanh tâm chú đaÞ mâìt taìc duòng. Traìi laòi, yì thýìc taÌ aìc cuÒa La Hâòu bãìt đầu ảnh hưởng tới Long Vũ.

- Tôi muôìn.

Long Vũ không áp chế được chính miÌnh, hãìn câÌn phaìt tiêìt. Hãìn không coÌn ngượng ngùng nữa, một tay ôm lấy lưng áo Hàn Duyệt, dùng sức ôm vào lôÌng ngýòc miÌnh. Giôìng như muốn hoÌa vaÌo cuÌng môòt thêÒ.

- Không nên.

Thân thể Hàn Duyệt run lên bần bật.(DG: Chơi ngu:124:) Trong đôi mắt hiện lên sự hoảng loạn. Nàng thậm chí theo bản năng đẩy ra. Chỉ là sức Long Vũ lớn nên nàng không thể chống lại được.

Long Vũ đaÞ mơ màng, hắn bây giờ chỉ có dục vọng. Hắn thèm muốn thưởng thức mùi hương tóc nàng. Long Vũ chậm raÞi vuÌi đầu xuống. Hàn Duyệt thiÌ tim đập loạn xạ, cẻ mặt nàng không chỉ bối rối mà thậm chí coÌn coì chuìt sõò haÞi.

Khí nóng phả vào mặt, đôi môi cũng nhanh chóng tiếp xúc... Hàn Duyệt quay đầu giaÞy duòa.

Đúng luìc naÌy, cýÒa phoÌng biò đẩy ra, gan Hàn Duyệt lại lớn thêm. Vội vàng liền chủ động ôm Long Vũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi quấn lấy miệng nam nhân.

Môòt maÌn naÌy, výÌa luìc MaÞ HiêÒu Mai đẩy cửa vào nhiÌn thâìy.

- Hai người đang làm cái giÌ?

MaÞ HiêÒu Mai heìt môòt tiêìng, hai người theo bản năng buông tay, đều tự lùi ra sau từng bước. Long Vũ bị tiếng gào to kia ảnh hưởng, trong đầu yì thýìc laòi thanh tiÒnh.

HaÌn Duyêòt thiÌ cuìi đầu đứng ở một bên, không nói câu nào. Chỉ là mặt đỏ đến tận mang tai..

- HýÌ.

MaÞ HiêÒu Mai thõÌ phiÌ phoÌ hoÒi:

- Hai người đang làm giÌ? TiêÒu VuÞ, em baÒo hôò cho anh caÒ đêm, bây giờ đi làm điểm tâm cho anh, anh lại đối xử với em như vậy. Anh rốt cuộc có lương tâm hay không?

Long VuÞ xâìu hôÒ toaìt môÌ hôi, hãìn nhiÌn HaÌn Duyêòt, phaìt hiêòn naÌng coì chuìt đỏ mặt nhưng cũng không có giÌ bâìt ôÒn. Coì thêÒ noìi,naÌng che dâìu thâòt tôìt.

- Ha ha.

Cười khan một tiếng, Long Vũ vội vàng lảng sang chuyện khác. Dời tầm mắt đi chỗ khác:

- HiêÒu Mai, không phải cô làm bữa sáng sao? Đâu rồi? Lấy cho tôi ăn.

- Hừ. Thà rằng em cho chó ăn...

Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai týÌng trâòn uâìt ýìc, chiình miÌnh môòt đêm không chợp mắt đến sáng, sáng sớm coÌn lon ton đi nấu cơm cho người ta. Hắn không khen mà lại coÌn coì thêÒ lăng nhăng với laÞo sư. Lúc hôn, hai người kia hôn thật nồng nàn. Lúc đó nàng cũng quan sát rất roÞ raÌng.

- Đợi chút.

Mới đi hai bước, MaÞ HiêÒu Mai dường như nhận ra cái giÌ đó. Nàng quay đầu, đem chén đĩa trên tay đặt lên bàn, chỉ vào vật giÌ đó cháy khét trong mâm noìi:

- Đây là em khổ cực cả buổi sáng mới làm xong, anh phải ăn bằng hết... (DG: Nghe giống bé An Tâm bên DCLM rồi, ta thích nhất bé đấy:2:. Biên: Con bé les đó mà cũng thích:124:)

Thấy hương vị khét lẹt, Long Vũ có chút choáng váng. Tay hắn chỉ vào cái đĩa đen xiÌ, chiÒ vaÌo vâòt chaìy kheìt kia hoÒi:

- Baòn hoòc HiêÒu Mai. Caìi naÌy laÌ caìi giÌ?

- Trýìng gaÌ chiên.

MaÞ HiêÒu Mai mõÒ to hai mãìt nhiÌn noìi:

- Anh coì yì giÌ... Anh ngay caÒ trýìng gaÌ chiên cuÞng không nhâòn ra aÌ?

Toaìt môÌ hôi.

Long Vũ sao lại không biết trứng gà chiên, chỉ là vật đen thui trước mắt, thực sự so với trứng gà chiên là một trời một vực.

- Cô khẳng định là cô chiên trứng gà?

Trên mãòt Long VuÞ hiêòn lên veÒ khoì tin noìi:

- NýÞ nhân maÞ gia thâòt laÌ pro, laòi coì thêÒ đem trứng gà làm ra như vậy. Thực sự là không giống biÌnh thường.

- Anh... Anh coì yì týì giÌ?

MaÞ HiêÒu Mai sao coì thêÒ không nhiÌn ra yì týì chêì giêÞu trong gioòng Long VuÞ.

- Ha ha.

Hàn Duyệt buồn cười nhiÌn Long VuÞ cuÌng MaÞ HiêÒu Mai, cuôìi cuÌng đem ánh mắt dừng trên người MaÞ HiêÒu Mai, cười nói:

- Bạn học Hiểu Mai, chẳng lẽ mẹ cô không nói qua với cô? Muốn giữ được nam nhân thiÌ phaÒi tuìm được cái dạ dày của hắn. Cô làm thứ này, cho chó nó coÌn lãìc đầu.

- Cô... Cô noìi bâòy baò caìi giÌ đó...

Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai sao không hiêÒu miÌnh không biêìt nâìu ăn. Chỉ là sau đó, cũng không thể lùi bước.

NaÌng mãìt trõòn lên, lông maÌy nhiìu laòi, hýÌ môòt tiêìng noìi:

- Ta là làm cho anh ấy ăn, không phải cho cô.Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá vui?

- Được rồi.

Long VuÞ cuÞng không cho MaÞ HiêÒu Mai mãòt muÞi, hãìn cười lạnh một tiếng nói:

- Cô cũng đừng ví von so sánh tôm với cá nữa.... Hàn laÞo sư nói đúng, thứ này cô làm, cho chó nó cũng không ăn.

Hàn Duyệt dường như rất biết thời cơ, nàng nhân cơ hội này, nổi lên dũng khí hôn hít trên gương mặt Long Vũ, vẻ mặt ngọt ngào:

- Tiểu Vũ, tôi đi giúp cậu làm đồ ăn.... Tôi không thể bắt quỷ nhưng tôi có thể một miÌnh laÌm đồ ăn ngon.

- Được, Hàn LaÞo sư, tôi chờ cô.

Long Vũ cười nói.

- Anh.

MaÞ HiêÒu Mai vaòn lâÌn không nghĩ tới Long Vũ sẽ cùng người ngoài khi phụ nàng. Nàng luôn luôn quật cường, vậy mà mắt đaÞ ươn ướt:

- Anh bắt nạt em, em đi nói cho chị Tuyết Cơ.

Noìi xong,MaÞ HiêÒu Mai xoay người rời khỏi. Ra khỏi cửa, nàng hung hăng trợn mắt nhiÌn Long VuÞ cuÌng HaÌn Duyêòt môòt caìi.

Đõòi MaÞ HiêÒu Mai đi rồi, ánh mắt Long Vũ chuyển hướng tới Hàn Duyệt, đột nhiên nói:

- HaÌn laÞo sư, tôi cũng không biết cô coÌn coì thiên phuì laÌm diêÞn viên.

- Coì yì giÌ đây?

Ánh mãìt HaÌn Duyêòt coì chuìt bôìi rôìi.

- Coì yì týì giÌ, trong loÌng cô roÞ raÌng nhâìt.

Khóe miệng Long Vũ mỉm cười:

- Cô tốt với tôi như vậy, thậm chí coÌn chơi troÌ mâòp mõÌ võìi tôi. ChãÒng leÞ không phaÒi laÌ thiò uy võìi MaÞ HiêÒu Mai, để nang bực bội sao?

- Không phaÒi câòu cuÞng vâòy sao?

Hàn Duyệt đột nhiên cười nói:

- Tiểu Vũ. Cậu và tôi là cùng một loại người, tôi là lợi dụng cậu thị uy với MaÞ HiêÒu Mai, câòu thiÌ cuÞng vâòy. Tôi caÒm thâìy caìc người không phải là người yêu.

- Vẫn đề là chúng tôi đúng là người yêu.

Long VuÞ noìi.

- Được rồi, chỉ mong các người có thể đến cùng nhau.

HaÌn Duyêòt thâm yì noìi môòt câu, lâòp týìc liêÌn lãìc mông ưỡn ngực đi ra đại sảnh.

Long Vũ thoải mái thở một hơi, vươn vai cho tỉnh người, âm thầm bật cười. Nữ nhân thật sự là phiền toái. Chẳng qua nói đi thiÌ noìi laòi, chuyêòn lâÌn này cuối cùng đaÞ qua môòt đoạn thời gian.

Giữa trưa, Long Vũ dùng bí pháp Huyền Môn giúp Hàn Hùng đem tà khí trong cơ thể loại trừ. Thần sắc Hàn Hùng nhất thời tốt hơn rất nhiều.

Tảng đá trong loÌng HaÌn Duyêòt rôìt cuòc đaÞ rơi xuống.

Đèn đuốc nhuộm hồng môòt vuÌng trõÌi, râìt nhiêÌu nýÞ týÒ quâÌn aìo tung bay(DG: vaìy thiÌ hay), caìc naÌng bước nhanh đi vào trong đại sảnh. Trên tay nâng rượu ngon món ngọt, hoa quả bắt mắt. Tiếng cười không ngớt. Một đám nữ tử khuôn mặt thanh tú nhảy múa ở đại sảnh.

Hơn mười thanh ngọc dài đặt ở thảm trên sàn chỉnh tề làm thành một hiÌnh vuông, môÞi chôÞ hai ba người. Mỗi người đều nâng chén rượu lên cao, hoan hô chè chén, hương rượu lên tận trời xanh.

Vũ cơ như có như không lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, làm cho người xem bốn phía khí huyết nhộn nhạo, cả đám mắt đỏ lên. Trong đại sảnh, duy nhất có một hắc y nhân gầy, ánh mắt âm trầm. Chỉ lo cúi đầu uống rượu, hoàn toàn không xem múa hát. Nhìn bôò daìng, hãÒn laÌ hãìn coì tâm sýò.

Dần dần, lạc thú tăng cao. Đám vũ cơ này động tác càng lúc càng lớn mật, càng ngày càng quá mức. Các nàng thậm chí từ giữa sân đi tới trên bàn dài bên cạnh. Một vài kẻ lớn mật thậm chí ngồi trên đùi khách.

- Đủ rồi... Các ngươi có thôi đi hay không...

Hắc y nhân dường như có chút tức giận, hắn đột ngột đứng lên nói:

- Chúng ta đến thương nghị đại sự không phải đến hưởng thụ.

- Vị đại gia này, cần giÌ phaÒi týìc giâòn như thế... Chẳng lẽ cô nương nơi này không hợp với anh.

Hãìc y nhân týìc giâòn, môòt phu nhân phong tiÌnh vaòn chuÒng lay động chúng sinh, mang hài thủy tinh, đi tới chỗ hắc y nhân kia.

- Các cô nương, lại đây tiếp đón bị đại gia này.

Phụ nhân nói một tiếng, cửa đại sảnh liền mở ra bốn năm nữ tử không tệ liền bước ra.

NhýÞng cô gaìi kia nhanh choìng vây quanh, hoãòc laÌ kheÞ vuốt, hoặc là khiêu khích. Hắc y nhân cả người dính ở chỗ kia, sắc mặt không hề biến đổi.

- Teì ngay.

Tức giận mắng một tiếng, lúc này Hắc y nhân đem mấy mỹ nhân đá văng ra ngoài.

Lập tức một hồi hỗn loạn, hắc y nhân bất đắc dĩ nhiÌn thoaìng qua hiêòn trưõÌng lôòn xôòn, týìc giâòn noìi:

- Phế vật, một đám phế vật.. Bọn phế vật các ngươi coÌn coì thêÒ laÌm đại sự. Muốn độc chiếm Ngũ Phương Thiên, thật sự là buồn cười, thực quá buồn cười. Lũ ranh con toét mắt coÌn chưa đủ mưu.

Vừa dứt lời, hắc y nhân liền xoay người chuẩn bị rời đi.

- Đợi một chút.

Đúng luìc naÌy, môòt nam týÒ mãòt seòo ngôÌi ngay ngãìn phiìa trên goòi hãìc y nhân laòi noìi:

- Hắc Minh. ngươi cần giÌ phaÒi týìc giâòn như vậy. Ngươi đừng có quên, chúng ta là tinh anh dục giới Ngũ Phương Thiên. Rời xa nhóm ra, một miÌnh ngươi sao có thể làm được việc.

Nam tử mặt sẹo toàn thân mặc kim giáp, đôi mất thâm thúy mà âm trầm, trên trán bao phủ một cỗ khí tức tiêu điều xơ xác maÞnh liêòt. ChãÒng qua aình mãìt hãìn luìc nhiÌn hãìc y nhân, cuÞng không coì giÌ không ôÒn.

- HýÌ.

Hắc y nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng nói:

- Phách Vương... Ngươi cảm thấy nhóm ngươi đều là tinh anh. Nhưng trong mắt ta, các ngươi là một đám phế vật không hơn không kém, là một đạo quân ô hợp.

- Laìo toeìt.

Hãìc y nhân vừa dứt lời, một nam tử đầu trọc thủ hạ của Phách Vương liền lập tức nổi giận. Hắn đứng dậy, ngón tay chỉ hắc y nhân nói:

- Hắc Minh, ngươi thật càn rỡ... Bá Vương đại ca là hội trưởng cửu đỉnh mới nhất chúng ta đề cử, ngươi tính làm giÌ, ngươi không muốn sống chăng.

- Đồ không biết sống chết.

Hãìc y nhân giâòn quaìt môòt tiêìng, lâìy ra phaìp kiêìm trong tay. Quaìt kheÞ:

- TraÒm Thiên ThâÌn Long.

Lời vừa dứt, một con Ngũ Trảo Kim Long lập tức liền gào thét hướng người nọ bay lượn mà đánh tới.

- A.

Tiếng kêu thảm vang lên, tên đầu trọc lập tức liền bị Kim Long thôn phệ biến thành tro bụi.

Nếu Long Vũ ở đây thiÌ hãÒn laÌ không khoì nhâòn ra hãìc y nhân kia, trong tay hãìn laÌ Âm Dương pháp kiếm, coÌn coì thêÒ týò do phoìng thiìch thiên sư kiếm quyết.

Hãìn roÞ raÌng chính là hắc y nhân thần bí gặp được ở Âm sơn.

- Ha ha.

Thuộc hạ bị giết, Phách Vương lại không tức giận. Ngược lại, hắn cười to vài tiếng. Khóe miệng cười tán dương:

- Hắc Minh... Lâu ngày không gặp, không nghĩ tới thiên sư kiếm quyết của ngươi phaìt ra caÌng tinh thuâÌn. ThãÌng nhaÞi đầu trọc này chính là vô lễ, ta đaÞ sõìm muôìn giêìt hãìn. Hôm nay ngươi ra tay, ta phải cảm ơn ngươi.

- HýÌ.

Thanh âm Hãìc y nhân laònh luÌng noìi:

- Phách Vương. Xem ra ta phải chức mừng ngươi mới đúng. Không nghĩ tới, hiện giờ ngươi đaÞ trõÒ thaÌnh duòc giõìi hãìc bang đệ nhất hội trưởng cửu đỉnh hội.

- Ha ha, đều là nhờ phúc của ngươi.

Phách Vương ôm một cô gái chưa đến mười lăm tuổi, mạnh mẽ dùng linh tê nhất chỉ hướng về hạ thể của nàng, làm nàng đau kêu không ngớt. Nhưng baÒn thân hãìn thiÌ cười to, bộ dáng rất thỏa maÞn.

- Hắc Minh, ngươi cứ ngồi xuống trước. Có giÌ týÌ týÌ noìi.

Phách Vương mặt mỉm cười:

- Phong tục dục giới chúng ta ngươi cũng roÞ. Khoaìi hoaòt buông thaÒ duòc voòng, biÌnh thường lúc thương nghị đại sự. Chúng ta đều ở hoan lạc các nhập gia tùy tục. Ngươi cứ như vậy mà đi sao.

- HýÌ.

Biò tên hãìc y nhân Hãìc Minh hýÌ laònh môòt tiêìng, chãÒng qua hãìn cuÞng không coì kiên triÌ maÌ rõÌi đi. Một lần nữa trở lại chỗ của miÌnh. ChiÒ laÌ sau đó, hắn nhận ra chung quanh vắng như chùa bà đanh. Khi kẻ đó một chiêu giết thằng trọc, đaÞ laÌm toaÌn trường náo động, mọi người đối với hắn vừa tức vừa giận, lại vừa kính vừa sợ. Cả trời đất Huyền Cảnh, bất kể ra làm sao, cường giả vi tôn, nguyên tắc là cá lớn nuốt cá bé. Dục giới cũng không ngoại lệ.

- Phách Vương, ngươi hiện tại đaÞ nãìm giýÞ cýÒu đỉnh hội, chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn, thương nghị thật tốt một phen.

Hãìc Minh trâÌm gioòng noìi:

- Nhất định phải nhanh xây dựng thông đạo Huyền Cảnh... Nếu muốn đối phó lệnh chủ Ngũ Phương Thiên, tất cả chúng ta phải mượn đến lực lượng của thế giới thật mới được. Hiện tại thế giới thực đaÞ traÌn ngâòp ngaòo maòn, lười biếng, tham lam, ăn uống quá độ cùng thất tông tội. Những điều này là do nguồn gốc nhân loại, **. Chính là nảy sinh nguồn suối hắc ám nguyên lực.

- Caìi naÌy ta biêìt.

Phách Vương gật gật đầu nói:

- Hắc Minh, xây dựng thông đạo Huyền Cảnh, ngươi phải trợ chúng ta. Ngươi là người duy nhất trong chúng ta quyen thuộc thế giới thực. Đúng rồi, yêu hồ của ngươi, đại bộ đội huyết bức có phải hay không đaÞ thaÌnh công tiêìn nhâòp thêì giõìi thýòc, cýÒu đỉnh hội cần bọn họ trợ giúp.

- Ta thâìt baòi.

NgýÞ khiì Hãìc Minh coì chuìt chaìn naÒn:

- LâÌn này hành động chỉ có một con yêu hồ thành công tiến nhập thế giới thực, ma thú coÌn laòi biò giêìt toaÌn bôò.

- LaÞo cýÌu nhân cuÒa ngươi, địa nhân Huyền Môn?

Khóe miệng Phách Vương nổi lên một tia cười đùa.

- Đúng vậy.

Hắc Minh gật gật đầu, nghiêm túc nói:

- LaÌ HuyêÌn Môn laÌm. LaÞo gia hoÒa HuyêÌn Linh thiên địa này khẳng định có tư thông cùng Huyền Môn, nếu không thiÌ HuyêÌn Môn taòi thêì giõìi thýòc như thế nào có thể đối kháng được đại quân mà thú Phách Vương. Ngươi buộc phải tiếp tục thuyết phục thế lực dục giới, cho cửu đỉnh hội của ngươi không ngừng lớn mạnh. Nếu không, cho dù là lực lượng thế giới thực, chúng ta cũng rất khó thủ thắng.

Hắc Minh cũng không có nói thật. Bại trận Âm Sơn, kỳ thật cùng Long Vũ có liên hệ rất lõìn. ChãÒng qua Hãìc Minh coì lo nghiÞ cho miÌnh. Sýò tiÌnh lâÌn trước hắn có một phát hiện trọng đại. Tiểu tử tên Long Vũ kia dường như có thể tự do ra vào giữa Huyền Cảnh và thế giới thực. Nói cách khác, trên người hắn cất dấu khối thiên địa lệnh.

Mà thiên địa lệnh đúng là thứ Hắc Minh ham muốn.

Hắn muốn hoàn thành đại nghiệp, buộc phải tiÌm đủ năm khối thiên địa lệnh. Nhưng hiện giờ, một cái Hắc Minh cũng không có được. Trước đây, hắn thậm chí không biết Ngũ Phương Thiên lệnh ở đâu. Lần này, rốt cục hắn tiÌm kiếm được một khối trong đó.

Khi chưa có được thiên địa lệnh, hắn chắc là sẽ không nói cho bất kiÌ keÒ naÌo biì mâòt vêÌ Long VuÞ.

Truyền thuyết trong Ngũ Phương Thiên lệnh có cất dấu một cái bí mật động trời. Nếu tụ tập đủ Ngũ Thiên Địa lệnh, có thể thăm doÌ aÒo diệu cuối cùng của thiên đạo.

- Viêòc naÌy ta biêìt.

Phách Vương gật đầu nói:

- Ngươi nói cái này thiÌ ta biêìt... ChãÒng qua hiêòn taòi duòc giõìi coì chuìt hôÞn loaòn. Lêònh chuÒ Hãìc Thiên Ma ThâÌn cuÒa chuìng ta đaÞ biêìn mâìt caÒ trăm năm. Dục giới hiện tại là bang phái như rừng, thế lực chia cách. Hết thảy đều lấy thực lực nói chuyện.

Nói tới đây, Phách Vương cường điệu nói:

- Trong những bang phái này, chỉ có cửu đỉnh hội chúng ta có hùng tâm tráng chí, có yì quân lâm thiên haò. Nãìm trong tay NguÞ Phương Thiên. CoÌn nhýÞng bang phiìa coÌn laòi kia, chãÒng qua chiÒ laÌ thoÒa maÞn chuìt duòc voòng tiì teo.

- Việc này ngươi không cần phải nói, ta tự nhiên hiểu được.

Hãìc Minh nhiìu maÌy noìi:

- Nhớ kỹ, muốn xây dựng thông đạo Huyền Cảnh nhanh hơn, cần ta hỗ trợ giÌ, ta seÞ không týÌ chôìi.

- Ha ha.

Phách Vương sảng khoái cười:

- Hắc Minh, có lời này của ngươi, ta ân tâm.

Dừng một chút. Phách Vương vuốt ve chén rượu tinh xảo vài cái, cười hắc hãìc:

- Hãìc Minh. Sýò tiÌnh đaÞ noìi xong, ta xem ngươi cũng nên thả lỏng, thả loÌng.... NgôÌi bên caònh ta. Huynh đệ ta sảng khoái uống mấy chén, ta đem tuyệt sắc mỹ nữ của ta cho ngươi.

Hắc Minh cười lạnh vài tiếng:

- Phách Vương ngươi cần giÌ phaÒi giaÒ dôìi như thế... Ngươi biết roÞ ta vaÌ caìc ngươi khác nhau... Dục giới là một thế giới sa đọa, các ngươi đều là người sa đọa. Mà ta thiÌ không coì sa đọa. Ta chỉ là không quen nhiÌn veÒ đạo mạo của đạo sĩ chính đạo. Không hơn.

Phách Vương liếc mắt cười nói:

- Ngươi a... Đúng rồi, xem nữa thiÌ quên. Hãìc Minh ngươi là tuyệt thế của Huyền Môn. Thân mang công pháp chính tà.

- Biêìt laÌ tôìt.

Hãìc Minh nhiÌn chung quanh môòt voÌng. Noìi:

- Ta đi trước, có việc thiÌ phi kiêìm truyêÌn thư (DG: Hic đến giờ vẫn thấy buồn cười, ai đời lại có thằng Fuck Vương:61: )

Nói xong. Hắc Minh liền hóa thành một đạo huyền quanh biến mất.

Đợi cho Hắc Minh rời đi, một nam tử nho nhaÞ ngôÌi bên traìi Phaìch Vương đứng dậy hỏi:

- Hội trưởng. Chúng ta đường đường là cửu đỉnh hội viÌ sao phaÒi khiêm cung võìi tên Hãìc Minh như thế... CoÌn thãÌng troòc chêìt, không thêÒ cýì như vậy là xong? Có muốn ta dẫn người đuổi theo đem hắn giết trên đường hay không.

- ThãÌng naÞo thuìi.

Phách Vương giận quaìt môòt tiêìng:

- Gia Cát, ngươi là quân sư cửu đỉnh hội, chẳng lẽ ngươi không nhiÌn ra caìi giÌ.... Hãìc Minh kia thân kiêm công phaìp chiình taÌ, môòt thân thâÌn thông đạo pháp không lường được. Cho dù là ta tự tay xuất thủ cũng không có chút nắm. Đối với hắn, Cửu Đỉnh hội chúng ta chỉ có thể là bạn chứ không thể là thù.

- Hội trưởng dạy phải,ta đaÞ hiêÒu.

Nam týÒ nho nhaÞ tên Gia Caìt gâòt đầu, vẻ mặt hổ thẹn, một lần nữa ngồi xuống.(Biên: Ta lại thấy buồn cười, sao thằng này ko tên Gia Cát Lượng cho rồi:61:)

- Gia Cát, hiện giờ huynh đệ chúng ta mấy người chấp chưởng Cửu Đỉnh hội, hết thảy đều không giống trước kia. Chúng ta phải suy nghĩ cho kĩ, mưu đồ thật tốt, làm một phen đại sự kinh thiên động địa.

Ánh mắt Phách Vương thâm trầm:

- TiÌnh huôìng trước mắt như vậy, chúng ta nhất định bằng mọi giá quan hệ tốt với Hắc Minh. Về phần thù thằng trọc tương lai tính sau.

- Hội trưởng, ngươi yên tâm đi, ta sẽ mau chóng đặt ra một cái phương án chi tiết.

Gia Caìt nghiêm tuìc noìi.

TýÌ sau khi khai thông thiên nhaÞn, Long VuÞ caÌng côì gãìng không ngýÌng, hy voòng coì thêÒ mau choìng vâòn duòng thaÌnh thuòc thiên nhaÞn. BuôÒi chiêÌu trõÒ vêÌ týÌ trường học, hắn liền hung hăng xông về phoÌng miÌnh, đóng cửa, ngồi xếp bằng, cẩn thận tiÌm hiêÒu hêìt thaÒy thiên nhaÞn(DG: Hic tưởng tiÌm phim AV xêìp bãÌng coi).

Thiên nhaÞn lâìy khiì ân câÌn chăm sóc cùng thâm thần tương thông.

Đây laÌ môòt quaì triÌnh thong thaÒ.

Long VuÞ vôòi vaÌng hoÒi:

- La Lâm, cô có phương pháp nào học thiên nhaÞn thâòt nhanh không, tôi đợi không được... Tốt nhất là có thể một ngày luyện thành.

- Một ngày... Thưa bố, đây là thiên nhaÞn chýì coì phaÒi mãìt gaÌ choòi đâu.

La Lâm týìc giâòn noìi:

- Tu luyêòn thiên nhaÞn phaÒi tiêìn haÌnh theo triÌnh týò, môòt ngaÌy cuÞng không thêÒ lơ là.

NgýÌng môòt chuìt, La Lâm laòi dãòn doÌ:

- Chủ nhân, con đường tu luyện, cần kiên triÌ bêÌn biÒ, không tiêìn thiÌ lui. Thiên nhaÞn vôìn laÌ môòt trong saìu thâÌn thông cuÒa thiên đạo. Nghe nói luyện tới cực điểm có thể biết tương lai. Con đường cậu phải đi coÌn daÌi.

Long Vũ buồn bực lắc đầu, thở dài một hơi:

- Thiên nhaÞn chưa thành công, tôi coÌn phaÒi nôÞ lýòc.

Vừa nghĩ đến đây, Long Vũ lại tĩnh tâm, bắt đầu cẩn thận tiÌm hiêÒu caìch vâòn duòng thiên nhaÞn. Đại khái hơn nửa giờ, khóe miệng Long Vũ nhếch lên cười, hắn đaÞ hiêÒu chuìt chuìt.

- LoaÒng xoaÒng.

Môòt tiêìng, lâòp týìc cýÒa phoÌng biò ngươi ta thô bạo đá văng ra.

Đôi chân thon dài khêu gợi bước tới, mang giày cao gót đi vào phoÌng, aình mãìt MaÞ HiêÒu Mai nhiÌn quanh môòt voÌng, sau đó nhiÌn Long VuÞ biò quâìy nhiêÞu, hýÌ laònh noìi:

- Baòn trai, coÌn phaÒi mõÌi anh ra ăn cơm... Em đaÞ laÌm cơm chiều. Chúng ta ra ăn cơm đi chứ.

Long VuÞ sýÞng sõÌ nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai đứng trong phoÌng, cười khổ từng cơn, chính miÌnh vâìt vaÒ mõìi hiêÒu được, tự dưng đang tự sướng lại giật cả miÌnh.

- Ai baÒo cô vaÌo.

Long VuÞ nhiÌn aình mãìt MaÞ HiêÒu Mai, týÌ týÌ nôÒi giâòn.

Khoìe miêòng co quãìp laòi, Long VuÞ châòm raÞi hít một hơi laÞnh khiì, sãìc mãòt phaìt laònh:

- Cô, nữ nhân ngu ngốc này, cô có gia giáo hay không. Đây là phoÌng nguÒ cuÒa tôi, cô dýòa vaÌo caìi giÌ maÌ tuÌy tiêòn đi vào. Nữ nhân MaÞ gia chãÒng leÞ không coì đức hạnh sao? Tức điên rồi.

Mãìt thâìy bôò daìng Long VuÞ hôÒn hêÒn. MaÞ HiêÒu Mai nhâìt thõÌi coì chuìt không roÞ niìn cười mặt xanh lét. Cắn môi, nàng liền vọt tới người Long Vũ:

- Anh... anh động kinh à. Người ta viÌ anh. Trong môòt ngaÌy hoòc nâìu ăn bởi viÌ býÞa cơm hôm nay, buổi chiều en không có đến trường. Làm sao anh có thể đối xử với em như vậy... Em... Em liều mạng với anh.

Trong loÌng MaÞ HiêÒu Mai thýòc sýò uÒy khuâìt.

Từ sau khi bị Hàn Duyệt chế giễu, nàng thề sẽ trở thành đầu bếp. Muốn nấu nướng ra mỹ vị khắp thiên hạ.

Trải qua một tuần huấn luyện, thầy dậy nấu ăn ra một caìi kêìt luâòn:

- Học sinh này, em thực sự không hợp với việc nấu cơm.

Lời như vậy nhưng trong một tuần huấn luyện. MaÞ HiêÒu Mai đaÞ laÌm ra môòt baÌn đồ ăn.

Nhưng giờ phút này, nàng lại bị đối xử như vậy.

NhiÌn MaÞ HiêÒu Mai hai haÌm răng trắng ngà cắn chặt như muốn xông vào liều mạng với miÌnh. Mãòt Long VuÞ taìi meìt, âm thanh laònh luÌng noìi:

- Cô nhiÌn trôòm laÞo týÒ tu luyêòn... Tôi coÌn muôìn thu thâòp cô đấy.

Nói xong, Long Vũ đánh phủ đầu, thân miÌnh liêÌn chaòy như bay tới. Một tay ôm lấy MaÞ HiêÒu Mai, không đợi nàng kịp phản ứng. Long Vũ đaÞ đem nữ nhân đè dưới thân.

- Buông ra đồ lưu manh.

MaÞ HiêÒu Mai cuÌng Long VuÞ không phaÒi laÌ lâÌn đầu tiên tiếp xúc thân mật, chẳng qua giờ phút này, tim nàng như hươu chạy loạn.

- Cô, nữ nhân ngu ngốc này, cô có biết cô phá hủy đại sự của tôi hay không?

Long VuÞ thõÒ phiÌ phoÌ noìi:

- Cô hủy đi tâm huyết cả buổi của tôi.

Nói xong, cơ thể Long Vũ mạnh mẽ đem đôi chân dài gợi caÒm cuÒa MaÞ HiêÒu Mai keòp lâìy, để ngăn nàng giaÞy duòa đứng dậy. Đồng thời hắn đem hai tay MaÞ HiêÒu Mai âìn chãòt, trong aình mãìt chýìa sýò týìc giâòn:

- NhiÌn xem hôm nay tôi thu thâòp cô như thế nào.

Bị Long Vũ ép dưới thân thể, MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt choaìng vaìng, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt đỏ hồng mê ngươi. Kịch liệt từ chối, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà nói:

- Đồ lưu manh, cút ngay... Buông, nếu không tôi giết anh.

MaÞ HiêÒu Mai coì tu vi đạo lực mạnh hơn Long Vũ một chút, nhưng thực lực tổng thể thiÌ laòi kém hơn. Hơn nữa, giờ phút này tâm tư rối loạn, chỉ là daÞy giuòa theo baÒn năng(DG: không có bản năng thiÌ không giaÞy:88:)

Dù rằng như thế, MaÞ HiêÒu Mai thoaìt ra cuÞng laÌm cho Long VuÞ coì chuìt khoì khăn.

Laòi giãÌng co môòt luìc, MaÞ HiêÒu Mai đem Long Vũ đẩy ra. Đang muốn xoay người, lại không nghĩ bị Long Vũ từ phía sau ấn chặt.

NhiÌn thâìy quâÌn aìo gãìt gao boì chãòt voÌng ba, Long VuÞ xoÌe tay giơ lên, không chút do dự tàn nhaÞn vôÞ lên kiêÌu đồn cao vểnh kia.

- Bôìp.

Môòt tiêìng, âm thanh trong treÒo vang lên mang theo chuìt mâòp mõÌ. MaÞ HiêÒu Mai výÌa theòn výÌa giâòn không nhiòn được, nhưng mà cái vỗ kia lại làm nàng cảm thấy tê dại.

- Nữ nhân ngu ngốc, giờ tôi cảnh cáo cô. Từ hôm nay trở đi, nếu không có lệnh của, không cho cô bước vào phoÌng tôi.(DG: Hic cýì laÌm như nó tiÌnh nguyêòn lãìm) Long VuÞ dường như coÌn chưa hết giận, lại tiếp tục vỗ mạnh vào mông nàng. Tuy rằng cách lớp quần áo, tiếp xúc ngắn ngủi nhưng tay Long Vũ vẫn cảm nhận được sự ôn nhu cùng co daÞn cuÒa kiêÌu đồn nữ nhân.

- Lưu manh, buông ra.

MaÞ HiêÒu Mai biò nam nhân đánh mông, cảm giác tê dại này càng maÞnh liêòt, thân thêÒ thâòm chiì nhuÞn ra.

Giờ phút này, nàng giống như không có lực phản kháng (DG: Híc miÌnh výÌa laÌm hai bôò vâòy maÌ gãòp luôn hai em SM,ôi my buddha)

- Tên lưu manh nhà anh... Tôi sẽ không bỏ qua cho anh.

MaÞ HiêÒu Mai nghiêìn răng nghiến lợi.

- HýÌ.

Long VuÞ thõÒ phiÌ phiÌ noìi:

- Nữ nhân ngu ngốc, cô đaÞ không chiòu cuìi đầu. Vậy đừng trách anh.

Nói xong, Long Vũ lại giơ bàn tay lên không chút thương hoa tiếc ngọc. Bốp bốp vài cái, bàn tay hắn lại chụp lên mông nàng. Bắt tay vào dùng sờ mông thần chưởng(^^)

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Long VuÞ xuôìng tay râìt maònh, MaÞ HiêÒu Mai quên duÌng đạo lực chống lại, mông cảm thấy nóng rát. Đồng thời cảm giác tê daòi naÌy caÌng ngaÌy caÌng maÞnh liêòt.

- Nói cô đaÞ sai.

Khóe miệng Long Vũ nổi lên một tia cười ác ý, con mắt chăm chăm nhiÌn vaÌo mông đầy đặn của nàng.Nói:

- Nếu cô chịu nhận sai, hôm nay tôi bỏ qua cho cô. Nếu không, ha ha, thủ đoạn của tôi coÌn râìt nhiêÌu.

- Em em sai rôÌi.

MaÞ HiêÒu Mai vôìn laÌ môòt người quật cường. Chẳng qua tiÌnh huôìng như vậy, nàng không thể không cúi đầu.

- Ha ha.

Nghe được MaÞ HiêÒu Mai nhâòn sai,t âm tiÌnh Long VuÞ nheò đi rất nhiều.

Đem naÌng buông ra, hãìn gaìc cheìo nhân ngôÌi trên ghêì salon. ThaÒn nhiên noìi:

- Cô ngôÌi xuôìng cho tôi, tôi muôìn noìi chuyêòn võìi cô.

- HýÌ.

MaÞ HiêÒu Mai giõÌ phuìt naÌy mãòt đỏ như xôi gấc. Nàng đưa tay sờ mông miÌnh. ThõÒ phiÌ phoÌ noìi:

- Sýò tiÌnh hôm nay, tôi seÞ nhõì kiÞ.

- Thôi đi.

Long Vũ khinh thường nói:

- Nghe khâÒu khiì cuÒa cô, cô coÌn muôìn nýÞa? Cô cuÞng đaÞ biêìt, cô hôm nay không noìi không rãÌng vaÌo trong, thiêìu chuìt nýÞa laÌm tôi tâÒu hoÒa nhâòp ma.

- LaÌ sao?

MaÞ HiêÒu Mai sýÞng sõÌ:

- Anh noìi laÌ sýò thýòc?

- Đúng vậy.

Long VuÞ trãìng mãìt nhiÌn MaÞ HiêÒu Mai môòt caìi noìi:

- Đây chính là nguyên nhân hôm nay tôi tức giận. Cô nhớ kĩ cho tôi, từ hôm nay trở đi, cô phải tuân theo tất cả quy củ của tôi. Nếu không, chúng ta đường ai nấy đi. Đừng tưởng chị Tuyết Cơ làm mai mà tôi không dám chia tay với cô.

- A.

MaÞ HiêÒu Mai cãìn răng trả lời một tiếng. Tuy rằng trong loÌng výÌa týìc výÌa ýìc, nhưng nàng lại không dám nói giÌ. Thýì nhâìt, sýò tiÌnh hôm naÌy laÌ naÌng không đúng trước. Tiếp nữa, chọc giận Long Vũ, đối với nàng, đối với MaÞ gia không coì chôÞ tôìt naÌo.

NaÌng coÌn trông câòy vaÌo Long Vũ mang nàng đi vào Huyền Cảnh nữa.

- Ngoại trừ cơm có thể ăn ở ngoài, cô cảm thấy những thức ăn này, người nào có thể ăn?

Cơm trên bàn, Long Vũ nhiÌn liêìc qua MaÞ HiêÒu Mai đối diện. Không chút lưu tiÌnh phê phaÌn đồ ăn nói:

- Cô nhiÌn xem, thiòt kho taÌu đều biến thành đen siÌ, thâòt không biêìt trong đầu cô là cái giÌ... Coì thêÒ ăn sao? Cô ăn một miếng tôi xem nào?

- Vâng, không muôòn.

MaÞ HiêÒu MaÞi mãìt thâìy Long VuÞ đưa đĩa rau của miÌnh qua. Thâìy kiêòt taìc cuÒa miÌnh, naÌng liêÌn buôÌn nôn, vôòi vaÌng quay đầu chạy đi.

- NgaÌy mai em laòi hoòc, coÌn không được sao?

MaÞ HiêÒu Mai veÒ mãòt uÒy khuâìt.

- Quên đi, đường đường là đại tiểu thư MaÞ gia, coì thêÒ ăn cơm cùng là không tồi rồi.

Long VuÞ thõÒ daÌi môòt tiêìng noìi:

- Có làm hay không là vấn đề thái độ, làm tốt là liên quan đến năng lực. Như vậy đi, từ hôm nay trở đi, cô đem chi phí ăn ở... Hết thảy tiền chi tiêu đều thanh toán, sau này tôi tự nấu cơm là được rồi.

- A.

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Em seÞ côì gãÌng kiêìm tiêÌn.

- Tôìt, coì loÌng câÌu tiêìn laÌ tôìt rôÌi.

Long Vũ cười hắc hắc, khinh bỉ nói:

- Thâòt không biêìt MaÞ gia caìc cô nghiÞ giÌ, laòi coì thêÒ không câìp tiêÌn cho cô.

Bữa ăn liên hoan trong không khí không hài hoÌa châòm raÞi kêìt thuìc.

Miễn cưỡng ăn vài miếng xong, Long Vũ đứng dậy không quay đầu lại mà đi thắng về phoÌng miÌnh.

Khi Long Vũ đi không lâu, MaÞ HiêÒu Mai cãìn răng căm giận nói:

- Hỗn đản, sắc lang... Tôi sớm muộn sẽ cho anh đẹp mặt.

MaÞ HiêÒu Mai výÌa noìi, môòt bên gãìp môòt miêìng caì cheìp dâìm đường (DG: món giÌ nhêÒ,caÌy đêm đói quá mà nó lại trêu miÌnh). VýÌa vaÌo đến miệng liền đaÞ phun ra, nhiìu maÌy hô:

- Khoì nuôìt, khoì nuôìt.

- Ai za.

ThõÒ daÌi ai oaìn môòt tiêìng, MaÞ HiêÒu Mai cười khổ:

- ChãÒng leÞ nýÞ nhân MaÞ Gia, chiÒ coì thêÒ haÌng yêu trýÌ ma?

VêÌ phoÌng, Long VuÞ lâòp týìc ghi mâìy chýÞ trên cýÒa:

- Không được tôi cho phép, cấm vào,nếu không nhớ đến cái mông.

Sau đó, hắn đóng chặt cửa, hơn nữa coÌn khoìa traìi.

Làm xong, Long Vũ quyết định tu luyện.

- ChuÒ nhân, kyÌ thâòt câòu coì thêÒ õÒ trong không gian aÒo cuÒa tôi tu luyêòn.

Thanh âm La Lâm vang trong đầu Long Vũ.

- Đưa tôi vào đi.

Long VuÞ traÒ lõÌi.

Lập tức, một cỗ lực lượng cường đại bao phủ thân thể Long Vũ. Ngay sau đó, một doÌng nước ấm chảy qua thân thêÒ, lâòp týìc liêÌn chia liÌa thân thêÒ cuÌng yì thýìc hãìn ra.

Trong lúc hốt hoảng, Long Vũ đi tới một chỗ có đại thụ chọc trời, một vùng đất kỳ ảo.

- ChuÒ nhân, tôi õÒ chôÞ naÌy.

Đôòt nhiên thanh âm La Lâm vang lên.

Long VuÞ theo tiêìng nhiÌn qua, chiÒ thâìy phiìa trước một cái cây mây kết thành xích đu. La Lâm mặc sa y màu trắng đang thích chí ngồi đung đưa trên xích đu.

Cách đó không xa, một con suối nhỏ chậm raÞi chaÒy xuôi. Tiêìng nước chảy cùng với tiếng chim hót thanh thuìy trong rýÌng truìc bên suôìi vô cuÌng thuì viò.

- La Lâm, đây là không gian cô mới xây dựng, giống như tiên cảnh vậy.

Long Vũ bước nhanh tới, nhiÌn La Lâm như tiên tử nhẹ giọng hỏi.

- Đúng vậy.

La Lâm khẽ gật đầu,cười nói:

- ChuÒ nhân, câòu thiìch caÒnh vật nơi này sao? Đây là tôi chuẩn bị đặc biệt cho cậu. Chủ nhân, tôi muốn nói cho cậu một tin tốt. Từ hôm nay trở đi, tôi có thể trực tiếp đốc thúc cậu tu luyện. Việc này không nên chậm trễ,c húng ta liền bắt đầu đi. Bí quyết hỏa phệ của cậu có một bộ phận đaÞ đến cuối cùng của một giai. Hiện tại cậu phóng xuất ra hỏa diễm chuyển hóa cho tôi xem một chút.

- Okie.

Long Vũ gật đầu, bàn tay mở ra, một cỗ hỏa diễm màu xanh, chậm raÞi týÌ loÌng baÌn tay dâng lên.

La Lâm nhiÌn maÌu hoÒa diêÞm kia, thoaìng châÌn chõÌ, nheò gioòng noìi:

- ChiÒ câÌn chuyêÒn hoìa toaÌn bôò thaÌnh maÌu tiìm, câòu coì thêÒ tu luyêòn bôò phâòn vuÞ kyÞ hoÒa phêò biì quyêìt.

Long VuÞ trõòn mãìt, thu hôÌi hoÒa diêÞm noìi:

- La Lâm, cô noìi thýòc cho tôi biêìt, chuyêÒn hoìa cuôìi môòt giai râìt khoì coì phaÒi không. Thân thêÒ tôi nhâòn thêm thôìng khôÒ hãÒn laÌ caÌng thêm nhiêÌu phaÒi không?

- Đúng vậy.

La Lâm noìi:

- Đúng là như vậy. Cuối cùng một giai, nhận nhiệm vụ loại bỏ tạp chất Hỏa Hệ dị năng. Cho nên, cả thời gian và thống khổ đều maÞnh liêòt thêm môòt chuìt.

- Được rồi, cô tận lực giúp tôi tu luyện đi. Tại không gian ảo của cô, nỗi thống khổ của tôi sẽ ít một chút đúng không?

Long VuÞ hoÒi.

- Chiình laÌ.

Gật gật đầu, La Lâm nói:

- ChuÒ nhân... Tôi phaÒi noìi roÞ võìi câòu. Sýò tiÌnh cuÞng không đơn giản như cậu tưởng tượng. Mặc dù đang ở trong không gian ảo tu luyện, thống khổ sẽ ít một chút. Nhưng tổng thể mà nói, cậu phải thừa nhận thống khổ thật lớn. Cho nên, cậu phải chuẩn bị tâm lí thâòt tôìt.

 Chương 39: Tiểu Vũ luyện thành thần uy tử hỏa, Tuyết cơ về núi khuyên nhủ Hương Hương

- Okie. Ta biêìt rôÌi.

Long VuÞ liêìm meìp, mãìt nhiÌn chãÌm chãÌm vaÌo La Lâm nghiêm tuìc noìi:

- ViÌ muôìn thýòc lýòc cường đạo, không cần biết giá nào, ta phải kiên triÌ.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu.

Long Vũ mỉm cười, không chút chần chừ, khuôn mặt biÌnh tiÞnh, hơi thở vững vàng, dị năng hỏa hệ trong cơ thể theo tâm mà động. Dưới tác dụng của hỏa phệ bí quyết tiến hành một lần chuyển hóa cuối cùng.

Nhiệt độ trong phoÌng lâòp týìc liêÌn cao lên.

Hỏa hệ dị năng không ngừng bị áp súc chuyển hóa, lúc này chuyển hóa thành hỏa diễm càng thêm nóng bỏng. Độ tinh khiết càng thêm cao, lúc chảy qua kinh mạch, yì thýìc Long VuÞ vâÞn coì thêÒ caÒm thâìy thôìng khôÒ maÞnh liêòt.

Cắn chặt môi, kinh mạch Long Vũ không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn co giật. Chẳng qua cũng may kinh mạch hắn cứng cỏi hơn người thường nhiều, hơn nữa coÌn tu luyêòn hoÒa phêò biì quyêìt đaÞ lâu, đối với đau đớn này sớm đaÞ coì tâm liì chuâÒn biò.

Trong cơ thể, Hỏa hệ dị năng dưới tác dụng của hỏa phệ bí quyết điên cuồng luyện hóa, không ngừng có hỏa hệ dị năng đồng hóa thành ngọn lửa màu tím. Trong cơ thể Long Vũ chuyển hóa thành hỏa diễm màu tím, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bành trướng không ngừng.

Thời gian không dài, hỏa diễm màu tím trong cơ thể Long Vũ đaÞ dâÌn đầy trong kinh mạch. Luyện hóa vẫn tiếp tục, đau đớn kịch liệt xong, chiÌm đắm trong cảm giác lực lượng tăng nhanh Long Vũ bỗng nhiên phát hiện, hỏa diễm màu tím trong cơ thể đaÞ muôìn baÌnh trướng tới giới hạn không thể tăng thêm.

Hỏa diễm màu tím không ngừng bành trướng làm cho kinh mạch Long Vũ nhẹ nhàng co rút lại, từng cơn đau đớn kịch liệt, làm cho khóe miệng Long Vũ nứt ra.

- Kiên triÌ. NgaÌn vaòn lâÌn không thêÒ buông tay.

La Lâm quát. Giống như sấm sét, vang dội trong đầu Long Vũ.

Hít thật sâu một hơi laÞnh khiì. Long VuÞ vôòi vaÌng baÒo triÌ tâm linh trong saìng. Mười ngón tay kết một cái thủ ấn kiÌ diò. Theo Long VuÞ thay đổi thủ ấn, hỏa diễm màu tím trong cơ thể tiếp tục bành trướng.

HoÒa diễm màu tím này từ đan điền tràn ngập ra, bắt đầu không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch. Mỗi lần tuần hoàn một chu thiên, thống khổ mà Long Vũ nhận được càng kịch liệt hơn.

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, thậm chí có chút lung lay. Dựa vào bản năng, hãìn cãìn chãòt môi, khoìe miêòng toìe maìu.

Hiển nhiên, hắn đang gặp thống khổ trước nay chưa từng có.

- ChuÒ nhân. Neìn týÒ hoÒa!

La Lâm quát. Âm thanh lại vang lên trong đầu Long Vũ.

Long Vũ ngưng quyết tâm thần, bắt đầu điên cuồng áp súc.... Rất nhanh tử hỏa đaÞ biò neìn thaÌnh môòt đoàn hỏa diễm thực chất thể rắn. Bày ra một phiến màu tử kim.

- Đừng ngừng lại.

La Lâm quaìt.

Cắn chặt răng, mắt Long Vũ nhắm chặt, tâm cảm nhận đoàn hỏa diễm kia bị áp súc. Đem hỏa phệ bí quyết pháp môn cấp chín vận dụng đến cực hạn, hung hăng nén.

BõÒi viÌ đau đớn kịch liệt, thân thể Long Vũ đaÞ ướt đẫm mồ hôi. Nhất là trán, mồ hôi hột không ngừng rơi xuống.

CaÒ quaì triÌnh neìn liên tuòc hai giõÌ. Trong luìc đoì, vaÌi lâÌn Long VuÞ coì yì niêòm buông tha trong đầu nhưng đều bị La Lâm ngăn cản.

- Được rồi.

Trước mặt La Lâm bày một cái máy tính giả định. Trên màn ảnh hiển thị hết thảy số liệu của Long Vũ. Trải qua phân tích tính toán, hỏa phệ bí quyết cấp chín đaÞ thaÌnh công.

Nói cách khác, trong cơ thể Long Vũ hỏa hệ dị năng đaÞ hoaÌn toaÌn trýòc tiêìp chuyêÒn hoìa thaÌnh týÒ hoÒa để dùng. Tiếp đó, hắn liền có thể tu luyện bộ phận thứ hai của hỏa phệ bí quyết - Huấn luyện vũ kỹ.

Chỉ có đem hỏa phệ bí quyết tầng hai tu luyện xong, dị năng trong cơ thể mới có thể so sánh với đạo lực. Trở thành lực lượng lớn thứ hai của hắn.

Nãòng nêÌ thõÒ phaÌo nheò nhoÞm, toaÌn thân Long VuÞ vô lýòc teì xuôìng, ngýòc hô hâìp kiòch liêòt phâòp phôÌng. NãÌm õÒ trên giường, Long Vũ cảm thấy tử hỏa trong cơ thể không ngừng nhảy múa, khóe miệng mỉm cười. Sau một lát, cười ngoác cả mồm. Chẳng qua hắn cũng không cười ra tiếng.

Hắn không muốn kinh động nữ nhân ngu ngốc MaÞ HiêÒu Mai kia.

Hơn nữa, có một số việc hắn không muốn cho nữ nhân ngu ngốc biết.

Môòt luìc sau, Long VuÞ mõìi châòm raÞi thu khiì, trên mãòt vui sướng hiện roÞ, hai chân giâòt giâòt coì chuìt hơi ê ẩm tê dại, lại bắt đầu tư thế tu luyện.

Thở khẽ một hơi, Long Vũ mắt khép hờ, tâm thần chiÌm vaÌo trong thêÒ nôòi. Hãìn muôìn câÒn thâòn xem xeìt môòt phen, nhiÌn xem tu luyêòn hoÒa phêò biì quyêìt, rôìt cuôòc mang tõìi cho hãìn caìi giÌ.

Tâm thâÌn chiÌm vaÌo trong đan điềm, tử hỏa nhỏ như loÌng baÌn tay đang chậm raÞi xoay troÌn, chung quanh toÒa ra môòt côÞ khiì týìc cường đại.

Tâm thần chăm chú nhiÌn đoàn hỏa diễm, Long Vũ thỏa maÞn gâòt đầu, tuy rằng hiện tại tử hỏa thể tích nhỏ, chẳng qua trong đó ẩn chữa năng lượng cường đại.

Hơn nữa, theo hỏa hệ dị năng trong cơ thể hắn không tách rời, thể tích đoàn tử hỏa diễm này, uy lực sẽ coÌn gia tăng.

Tâm thâÌn khôìng chêì týÒ hoÒa, trong loÌng Long VuÞ hơi động, một luồng tử sắc hỏa diễm liền nhanh chóng theo tâm thần điều khiển mà đi. Từ đan điền đến kiÌ kinh baìt maòch, rôÌi đến mười hai chính kinh, đi qua mười hai kinh mạch... Một chu thiên xong, tử hỏa lại trở về đan điền.

CaÒ quaì triÌnh, ngoaòi trýÌ caÒm thâìy môòt doÌng nước ấm chảy qua, cũng không có giÌ caÒn trõÒ caÒ.

Thân thể Long Vũ, kinh mạch dường như đaÞ thiìch ýìng võìi týÒ hoÒa.

Tâm thâÌn không ngừng khống chế được tử hỏa xuất nhập. Đợi đến lúc tu luyện thuần thục, lúc đó Long Vũ mới thỏa maÞn dýÌng laòi, tâm thâÌn châòm raÞi rõÌi khoÒi cơ thể.

Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong đồng tử tối đen lóe lên một ánh mắt tự tin.

- ChuÒ nhân, chuìc mýÌng câòu.

La Lâm noìi:

- Cậu đaÞ thaÌnh công ngưng tụ tử hỏa. Kế tiếp, cậu có thể tu luyện tử hỏa vũ kĩ. Nói như vậy, cậu liền có thể phát huy uy lực lớn nhất của hỏa hệ dị năng.

- La Lâm,cám ơn cô.

Long VuÞ noìi:

- Nêìu không coì cô, tôi nghiÞ tôi không thể nào có thành tựu như hôm nay.

- Chủ nhân, đây là nhiệm vụ của tôi.

La Lâm nghiêm tuìc noìi:

- ChuÒ nhân, tôi laÌ maìy tiình hiÌnh người của cậu. Tôi sinh ra là để phục vụ cho cậu.

Long Vũ nhếch miệng cười. Ngẩng đầu, nhiÌn La Lâm giôìng như tiên tử, cười sáng lạng nói:

- Có cô làm bạn thật tốt... Đáng tiếc, cô không có tiÌnh caÒm. Nêìu không baÒn thân tôi coì thêÒ tâm sýò võìi cô.

- ChuÒ nhân, tôi... tôi không hiêÒu tiÌnh caÒm.

Ánh mãìt La Lâm dường như hơi biến đổi. Chỉ là Long Vũ cũng không biết(DG: hic cái này sao giống chiếc điện thoại thần kiÌ thêì? Biên: Ta cuÞng thâìy vâòy:2:)

- ChuÒ nhân, thýòc xin lôÞi, tôi không thêÒ trõò giuìp câòu vêÌ mãòt tiÌnh caÒm... TiÌnh caÒm laÌ thýì phýìc taòp nhâìt cuÒa con ngưõÌi, ngay caÒ chiình baÒn thân coÌn không hiêÒu. Tôi do con người tạo ra, cho nên tôi cũng không thể hiểu được thứ này.

La Lâm noìi.

Nhuìn vai, Long VuÞ thaÒn nhiên noìi:

- Cô không coì thâÌn kiÌ như vậy, là tôi kỳ vọng cô qua cao... La Lâm, tôi không biết hệ thống cuÒa cô, cuÒa keÒ saìng taòo ra cô rôìt cuôòc laÌ xýÒ liì nhâòn thýìc vêÌ tiÌnh caÒm như thế nào. Tóm lại, tôi cám ơn cô.

Trên mặt La Lâm hiện lên một tia nghi hoặc, nàng đi đến trước mặt Long Vũ chậm raÞi ngôÌi xuôìng, trâÌm tư một chút. Mở miệng nói:

- ChuÒ nhân, coì lẽ tôi có thể biết... Tôi nói tương lai... Tương lai tôi có thể sẽ biết.

Long VuÞ gaÞi đầu. Ngượng ngùng nói:

- LaÌ sao:60:

Nghe Long VuÞ noìi vâòy, trên khuôn mãòt La Lâm thoaìng hiêòn lên môòt chuìt caÒm xuìc khoì hiêÒu. CuÞng bâìt ngõÌ trâÌm mãòc:

- Ta cũng không biết.(DG: Hic nghe giống như hai đứa hâm đi hẹn hoÌ âìy)

NhiÌn veÒ mãòt La Lâm như thế, Long Vũ hơi động tâm:

- Cô coì biêìt hiÌnh thaìi thaìi tiêìn hoìa cuôìi cuÌng cuÒa cô không?

- Tôi không biêìt.

La Lâm nheò gioòng noìi.

- ChuÒ nhân, tôi nghiÞ câòu cần phải trở về... Thể chất của cậu hiện tại, ý thực không thể tách rời lâu được.

La Lâm laòi trâÌm mãòc, môòt luìc sau mõìi noìi.

- ÝÌ.

Long VuÞ traÒ lõÌi:

- Được rồi, cô đưa tôi trở về.

Tuyết Cơ nhận được phi kiếm truyền tin của Lữ Minh, trong loÌng kinh haÞi, sãìc mãòt liêÌn trâÌm xuôìng. Do dýò maÞi, naÌng liên hêò Long VuÞ, để cho hắn tiÌm đến nhà trọ của nàng một chuyến.

Trong điện thoại, Tuyết Cơ không có nói tiÌnh hiÌnh thýòc têì, chiÒ noìi coì chuyêòn gâìp.

Long Vũ nhận được điện thoại xong, không hai lời trực tiếp chạy đến. Bởi viÌ týÌ trong điện thoại của Tuyết Cơ hắn nghe được một tia lo âu.

Trong kí ức hắn, chị Tuyết Cơ cho tới bây giờ không có thất thố quá như thế.

- Chêìt tiêòt, rôìt cuôòc TiêÒu VuÞ laÌm giÌ Hương Hương.

Trong lúc chờ đợi, Tuyết Cơ không ngừng đi tới đi lui trong phoÌng khaìch, trên mãòt veÒ lo lãìng không thêÒ che dâìu

- RâÌm râÌm.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Tuyết Cơ liền đi mở cửa, quả nhiên là Long Vũ. Mắt thấy sắc mặt Tuyết Cơ ngưng trọng, Long Vũ vội vàng đóng cửa nói:

- Chị Tuyết Cơ, rốt cuộc xảy ra chuyện giÌ?

- HýÌ.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:

- Em ngồi đi đaÞ. Em noìi cho chiò biêìt, trong luìc em õÒ cuÌng Hương Hương rốt cuộc xảy ra chuyện giÌ?

- Không coì giÌ?

Long VuÞ vôÞ traìn noìi:

- Chị Tuyết Cơ, rốt cuộc xảy ra chuyện giÌ, chiò noìi cho em biêìt đi?

- Tiểu Vũ, em cũng đaÞ biêìt Hương Hương xảy ra chuyện?

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Chị phải biết hai đứa ở Âm Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện giÌ?

- Thâòt không coì.

Chuyêòn tiÌnh õÒ Âm sơn tuy rằng đaÞ râìt lâu, nhưng nay nghĩ đến, Long Vũ cảm thấy có chút hoang đường.

- AÌi.

Tuyết Cở thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, chị nhận được tin tức của Lữ Minh nói Hương Hương muốn tu luyện vô tiÌnh thiên đạo.

- Caìi giÌ laÌ vô tiÌnh thiên đạo?

Long VuÞ vôòi vaÌng hoÒi.

- Caìi goòi laÌ vô tiÌnh thiên đạo, chính là cắt đứt thất tiÌnh luòc duòc.

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Thiên đạo vô tiÌnh, vô tiÌnh thiên đạo, chính là đạo lí này.

- Tiểu sư muội, viÌ sao laòi như vậy?

Long VuÞ hoÒi.

- Chị đang muốn hỏi em đấy?

Tuyết Cơ nói:

- Tiểu Vũ, đứa nhỏ Hương Hương này rất quật cường. Chị biết tính tiÌnh noì, nêìu đaÞ quyêìt thiÌ seÞ laÌm bãÌng được. Cho dù là chị, đôi khi cũng rất khó giải quyết. Cho nên chị rất muốn biết, hai đứa tại Âm Sơn rốt cuộc đaÞ xaÒy ra chuyêòn giÌ? BõÒi leÞ Hương Hương làm như vậy, nhất định có nguyên nhân.

Long VuÞ toaìt môÌ hôi.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đúng là liên quan đến hắn. Chỉ là chuyện hắn xâm phạm Hương Hương đánh chết cũng không thể nói. Thứ nhất, Hương Hương bên kia sẽ không đáp ứng. Tiếp theo, chuyện hoang đường như vậy, hắn cũng không dám nói với Tuyết Cơ.

- Tiểu Vũ, em cùng Hương Hương thực không có phát sinh sự tiÌnh giÌ sao?

Tuyết Cơ lại truy vấn.

- Không coì.

Long VuÞ kiên quyêìt noìi.

- Xem ra là Hương Hương muốn mau chóng gia tăng công lực. Hài týÒ naÌy hâòn thuÌ trong loÌng coÌn chưa dứt.

Tuyết cơ u oán thở dài nói:

- Thiên đạo vô tiÌnh, người vô tiÌnh thiÌ con đường thênh thang. Nếu Hương Hương thật muốn tu luyện vô tiÌnh thiên đạo. Tu vi ngày sau sẽ tiến lên thần tốc, tương lai thành tựu vượt xa chị. ChãÒng qua... Tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo nguy hiểm dị thường, nhất là trong quá triÌnh chãòt đứt thất tiÌnh luòc duòc. Râìt dêÞ daÌng biò tâm ma quâìy nhiêÞu maÌ biò tâÒu hoÒa nhâòp ma. Theo điển tịch Huyền Môn ghi lại, tại năm trăm năm trở lại đây, từng có mười người tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo, nhưng cuối cùng đều thât bại buông xuôi, hôi phi yên diệt, ngay cả cơ hội luân hồi đổi kiếp cũng không coÌn.

Long VuÞ caÌng thêm kiÌ quaìi noìi:

- Chị Tuyết Cơ, Hương Hương rốt cục có cừu hận giÌ? Nêìu naÌng muôìn tu luyêòn hãìn naÌng đaÞ biêìt vô tiÌnh thiên đạo kia nguy hiểm. Bởi vậy có thể thấy, nàng có bao nhiêu quyết tâm.

Long Vũ nói đến đây,đuối hơi, hơi có chút chột dạ.

- Ân oán Thục Trung Đường Môn chị cũng không roÞ raÌng lãìm... Đúng rồi, việc này em không cần quản, chỉ cần cố gắng tu luyện tốt là được rồi.

Tuyết Cơ dường như không muốn nói roÞ.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ lại nói:

- TiêÒu VuÞ, quên noìi võìi em. Con hôÒ nhỏ dễ thương của em từ đêm qua không thấy bóng dáng, không phải là trốn mất đấy chứ?

- Không thể nào... Chị Tuyết Cơ. Sao chị không nói sớm cho em biết.

Long VuÞ buôÌn býòc:

- Không phaÒi em noìi gia hoÒa kia râìt ngoan sao?

- Mấy ngày nay chẳng thấy đâu, như rồng thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Có đôi khi, cả khí tức chị cũng không cảm ứng được.

Tuyết Cơ nghiêm mặt nói:

- Tiểu Vũ, chị có một loại dự cảm, em mang tiểu gia hỏa tử Huyền Cảnh này về, thực không đơn giản.

Đương nhiên không đơn giản, gia hỏa này là thập cấp yêu thú của thời đại kỷ nguyên vũ trụ. Long Vũ cười khan một tiếng nói:

- Có lẽ vậy, từ sau lần chết hụt, vận khí của em cũng trở nên tốt hơn.

Nghe lời ấy, sắc mặt Tuyết Cơ liền nghiêm nghị, cứng rắn:

- Tiểu Vũ, nhân sinh trên đời, đương nhiên kỳ ngộ rất trọng yếu. Nhưng em đừng quên, nỗ lực bản thân quan trọng hơn. Em ngàn vạn lần không được coi nhẹ miÌnh. HiêÒu chưa?

- Vâng.

Long Vũ gật đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào. Đúng rồi, chuyện tiểu sư muội chị định làm như thế nào?

- AÌi, coÌn coì thêÒ laÌm sao?

Tuyết Cơ nói:

- Kêì bây giõÌ, chiò cuÞng chiÒ coì thêÒ týò miÌnh đi xem. Chỉ mong chị tới có thể làm nó thay đổi chủ yì.

Nói tới đây, Tuyết Cơ hỏi:

- Tiểu Vũ, không bằng em theo chị cùng trở về tổng bộ Huyền Môn một chuyến đi?

- Được rồi.

Long Vũ đáp ứng ngay. Đối với Đường Hương Hương, trong loÌng hãìn coì chuìt aìy naìy.

Cả Thái Huyền Sơn đều yên lặng dưới ánh trăng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Trong giây lát trên đỉnh Vân Dương xuất hiện một thân ảnh hắc sắc, trong hoàn cảnh u ám, nếu không nhiÌn kiÞ thâòt khoì phaìt hiêòn.

Trên vách đá sâu trong biển mây, một thân ảnh đẹp đẽ vẫn đứng ở đó, bóng lưng cô tịch lộ ra vẻ uyển chuyêÒn gõòi caÒm.

Hắc sắc thân ảnh rất nhanh hướng tới gần đạo thân ảnh đẹp đẽ kia.

- Sư tôn à sư tôn, con rốt cuộc nên làm cái giÌ bây giõÌ?

Đứng ở vách đá sâu trong biển mây, thân ảnh đẹp đẽ kia không ai khác chính là Đường Hương Hương.

- Hương Hương.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ sau lưng truyền đến. Thân miÌnh Đường Hương Hương khẽ run lên, vội vàng quay người lại. ĐaÞ thâìy caìch xa naÌng laÌ môòt nýÞ týÒ mãòc quâÌn aìo maÌu đen. Màn đêm và y phục làm nàng tựa như U Linh.

Đường Hương Hương định thần lại, trong mũi mơ hồ cảm thậy được một cỗ u hương.

Hắc sắc nhân ảnh gọi Đường Hương Hương một tiếng, sau đó không gọi nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhiÌn naÌng.

- Vân di, sao người tới đây?

Tuy rãÌng hãìc sãìc nhân aÒnh kia che mãòt, nhưng Đường Hương Hương vẫn nhận ra nàng.

Bóng đen kia bị gọi là Vân di nhiÌn Đường Hwog Hương liếc mắt, khăn che mặt khẽ động, gật đầu nói:

- Hương Hương, viÌ sao phaÒi tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo? Vân di không phải đaÞ noìi cho con sao? ChiÒ câÌn môòt ngaÌy ta coÌn sôìng, ta seÞ chôìng đỡ cho con. Con cần giÌ phaÒi gâìp gaìp như vậy.

- Đợi chút.

Vân di dường như nhớ ra cái giÌ đó, nói:

- Con không phải người làm ẩu, con đaÞ đáp ứng ta,ta tin tưởng con sẽ không nuốt lời... Đường Hương Hương, ta hỏi con, có phải con biò suy suòp vêÌ mãòt tiÌnh caÒm hay không?

Đường Hương Hương mỉm cười nói:

- Vân di, người cứ yên tâm đi, con không sao... Con chỉ muốn mau chóng thành công, Con không muốn bắt Vân di phải gánh vác mọi việc.

Vân di nhiÌn naÌng môòt caìi, thaÒn nhiên noìi:

- Hương Hương, bây giờ coÌn chưa đến phiên con gánh vác.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đường Hương Hương lộ ra nụ cười tươi nói:

- Vân di, con lõìn rôÌi... Cho duÌ tiÌm khãìp HuyêÌn Môn, trong haÌng đệ tử trẻ, con cũng không kém ai. Vân di, người đừng quá cố sức. Chuyện Đường gia, con sớm hay muộn cũng sẽ tham gia.

- Đứa nhỏ này.

Thanh âm Vân di coì chuìt ngheòn ngaÌo:

- Hương Hương nghe con nói như vậy ta cũng thấy vui vẻ, con thực đaÞ lõìn rôÌi.

- Vân di, chuyêòn tiÌnh vô tiÌnh thiên đạo tâm lý con đaÞ nãìm chãìc. Người đừng quan tâm quá, tin con đi. Hương Hương đaÞ lõìn.

Đường Hương Hương nghiêm túc nói.

- Ân.

Vân di u oaìn noìi:

- Hương Hương, một khi đaÞ như vậy, Vân di đi trước. Ta chờ ngày con quay về Đường Môn.

- Vâng.

Đường Hương Hương nhận lời Vân di. Trong loÌng vâÞn coÌn oaìn hâòn Long VuÞ.

Do ngày đó bởi viÌ haÒo tâm không thaÌnh, Long VuÞ liêÌn trõÒ nên khoì chiòu vô cuÌng, thâìy naÌng laÌ la lôìi om soÌm, lõÌi leÞ châm choòc không ngõìt.

NhiêÌu khi, MaÞ HiêÒu Mai đaÞ muôìn boÒ đi.

Nhưng viÌ đại nghiệp của MaÞ gia, naÌng luôn chiòu đựng.

Nhưng hôm nay, nàng thật sự không chịu nổi. Nàng càng nhịn, thiÌ Long VuÞ caÌng lâìn tõìi. NhiêÌu khi, Long VuÞ coÌn saÌm sõÞ naÌng.

- Cha, con chịu đủ rồi. Con muốn chia tay Long Vũ.

Trong lúc trầm mặc nổi điên,ngay cả sắp chết cũng vậy. Hôm nay rốt cục MaÞ HiêÒu Mai đaÞ điên rồi. Nàng tức giận:

- Cha. Con thýòc không chiòu nôÒi, xin tha thýì cho con, con không thêÒ tiêìp tuòc õÒ bên caònh Long VuÞ.

- Không được.

MaÞ Ngoòc nghiêm mãòt noìi:

- Hiểu Mai, cha nghĩ trong lúc này con cùng Long Vũ có thể xảy ra hiểu lầm. Như vậy đi, cha đi giúp con nói chuyện. Sự tiÌnh coì leÞ cuÞng không đơn giản như vậy.

LõÌi výÌa noìi ra, veÒ mãòt MaÞ HiêÒu Mai chua xoìt:

- Cha, Long Vũ chẳng qua là muốn đuổi con đi. Con tiếp tục ỷ lại như vậy, cũng vô tích sự thôi.

- Con noìi, laÌ TiêÒu VuÞ côì yì?

MaÞ Ngoòc hoÒi.

- Đúng vậy.

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Trên người Long Vũ dường như cất giấu một vài bí mật không muốn cho người khác biết, ý thức tự bảo vệ của anh ta rất mạnh. Anh ta luôn luôn đề phoÌng con. Con caÒm thâìy duÌ chuìng ta côì gãìng như thế nào, anh ta đều khó có thể tiếp tục để con ở lại.

- Viêòc naÌy.

MaÞ Ngoòc kheÞ nhiìu maÌy:

- Quả là như vậy, vấn đề cũng có chút khó khăn. MaÞ HiêÒu Mai, bâìt kêÒ thêì naÌo, con cuÞng không thêÒ boÒ cuôòc. Con đừng quên nhớ chức trách nữ nhân MaÞ gia. Cho duÌ chêìt cuÞng không luÌi bước. Con không nhớ mẹ ngươi năm đó làm như thế nào à?

- Con biêìt.

MaÞ HiêÒu Mai dường như đang hồi tưởng chuyện thương tâm cũ, thần sắc liền nhất thời ảm đạm đứng lên:

- Cha, con biêìt phaÒi laÌm giÌ.

DýÌng môòt chuìt, MaÞ HiêÒu Mai laòi noìi:

- Cha, chuyện này cha không cần lo, con sẽ tự xử lí. Đúng rồi cha, viÌ caìi giÌ nýÞ nhân MaÞ gia chúng ta ngoại trừ hàng yêu trừ ma, cái khác đều không tốt.

Nhớ tới tài nấu nướng của miÌnh, MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt theòn thuÌng.

- Khuò khuò.

MaÞ Ngoòc cười khan một tiếng:

- HiêÒu Mai, chuyêòn naÌy... Con nghe cha. NýÞ nhân MaÞ gia ngoaÌi haÌng yêu trýÌ ma, không thêÒ laÌm thýì giÌ khaìc. Cho duÌ laÌm cuÞng chãÒng tôìt đẹp.

- Con muôìn biêìt viÌ sao?

MaÞ HiêÒu Mai gãòng hoÒi:

- LaÌ bõÒi viÌ lõÌi nguyêÌn ruÒa kia sao?

- Đúng vậy.

MaÞ Ngoòc thõÒ daÌi môòt tiêìng gâòt đầu:

- Hiểu Mai, chuyện này tương lai sẽ gi㩠quyết. Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ biện pháp vào Huyền Cảnh. Cha nghĩ ông nội của con mấy năm nay ở Huyền Cảnh sợ là đaÞ tiÌm được phương pháp giải trừ nguyền rủa.

- Oh.

Lời vừa nói ra, đôi mắt MaÞ HiêÒu Mai hiêòn lên chuìt kyÌ voòng. TýÌ trước tới nay, nàng cảm thấy được nữ nhân MaÞ gia không thêÒ biÌnh thường được.

Lúc trước, nàng thấy nữ nhân MaÞ gia veÒ vang.

Nhưng bây giờ, làm một nữ nhân, nàng lại chỉ có thể hàng yêu trừ ma. Việc nữ nhân biÌnh thường làm được nàng lại không thể.

- Cha, con đi trước. Chuyện này cha không được nói với chị Tuyết Cơ, tự con sẽ xử lí tốt.

MaÞ HiêÒu Mai noìi:

- Không quaÒn viêòc giÌ, con seÞ kiên triÌ. ViÌ MaÞ gia, duÌ coì chêìt cuÞng cam loÌng.

- Con ngoan... kỳ thật cha cảm thấy được Long Vũ cũng không phải khó gần. Để làm thân thiện hơn, có lẽ con nên thử dịu dàng một chút.

MaÞ Ngoòc noìi.

- Cha.

Sãìc mãòt MaÞ HiêÒu Mai coì chuìt theòn thuÌng:

- Điều này nữ nhân MaÞ gia không thêÒ. Cha noìi con laÌm sao bây giõÌ?

- Được rồi, không nói nữa. Việc này, con nắm chắc chứ?

MaÞ Ngoòc noìi:

- HiêÒu Mai, cha tin con. Con coì thêÒ giaÒi quyêìt tôìt.

Việc Tuyết Cơ đến, Đường Hương Hương sớm đaÞ đoán trước.

ChãÒng qua tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo, nàng hạ quyết tâm. Ngay cả là sư tôn Tuyết Cơ tự miÌnh đến khuyên nàng cũng không có ý định đổi ý.

Trời đaÞ vêÌ chiêÌu, đỏ rực một góc chân trời. Một cơn gió hiu hiu thổi đến làm người ta thoải mái phong cảnh sơn thủy đẹp đẽ. Thái Dương phong, trong phoÌng Tuyêìt Cơ, thầy troÌ hai người trầm mặc, ai cũng không nói. Ngươi nhiÌn ta ta nhiÌn ngươi. Cứ như vâòy nhiÌn nhau.

Rất lâu sau, Tuyết Cơ phá vỡ sự yên lặng:

- ViÌ caìi giÌ... Hương Hương. Ta biết tính con nóng nảy, ta sẽ không ép con. Nhưng con phải cho ta một lí do ổn thỏa.

Ý Tuyết Cơ roÞ raÌng. Ngươi có thể tu luyện vô tiÌnh thiên đạo. Nhưng phải thuyết phục được ta.

- Sư tôn. Người để con làm chủ một lần được không?

Đường Hương Hương nói.

- Không thêÒ.

Tuyết Cơ nhíu mày, đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Hương Hương, nắm lấy ay nàng, hỏi:

- Hương Hương, nói cho ta, con ở Âm Sơn với Tiểu Vũ xảy ra chuyện giÌ không vui. Sư tôn sẽ làm chủ cho con.

- Không coì.

Đường Hương Hương quả quyết phủ nhận:

- Sư tôn, con cùng Tiểu Vũ sư huynh lúc đó tốt lắm, con tu luyện vô tiÌnh thiên đạo không liên quan đến Tiểu Vũ sư huynh. Con chỉ muốn mạnh hơn.

- Hương Hương, vô tiÌnh thiên đạo hung hiểm, con đaÞ biêìt.

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Hơi có sơ sẩy, sẽ biến thành tro bụi, vạn kiếp bất phục. Con phải cẩn thận.

- Con biêìt.

Đường Hương Hương nghiêng đầu nhiÌn sư tôn miÌnh kiình yêu nhâìt:

- Sư tôn, không cần quan tâm, Hương Hương đaÞ lõìn, con coì thêÒ týò chăm sóc miÌnh. Sư tôn, haÞy tin tưởng con, con nhất định sẽ thành công.

- Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài Huyền Môn từng thử qua con đường tắt ma quyÒ naÌy, tuy nhiên chãÒng ai thaÌnh công

Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói:

- Hương Hương, con nói sư tôn có thể nào không lo lắng?

Nói tới đây,Tuyết Cơ đột nhiên hỏi:

- Con nói cho Vân di chưa?

Nghe Tuyết Cơ nhắc tới Vân di, sắc mặt Đường Hương Hương liền đại biến, vẻ mặt bối rối. Nàng liền đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mạt xin lỗi:

- Sư tôn... Người cũng biết sao? Xin người trừng phạt Hương Hương, mấy năm nay Hương Hương luôn giấu diếm.

- Đứa nhở ngốc, đứng lên.

Tuyết Cơ mỉm cười nói:

- Đứng dậy, không cần lo lắng. Kỳ thật lúc con lần đầu tiên gặp Vân di ta cũng biết. Qua điều tra ta mới biết quan hệ con cùng Vân di. Đồng thời ta cũng nhận định Vân di không gây bất kiÌ uy hiêìp giÌ võìi Huyền Môn. Từ đó, ta đặc biệt chăm sóc đệ tử tuần núi. Nếu không, con gặp mặt Vân di sớm đaÞ biò người Huyền Môn phát hiện.

- Sư tôn.

Nghe được lời Tuyết Cơ, Đường Hương Hương liền cảm động. Thanh âm nàng nghẹn ngào nước mắt như mưa. Nàng nghiêm túc dập đầu trước Tuyết Cơ một cái.

- Sư tôn, đại ân đại đức của người, con khắc sâu trong loÌng.

Đường Hương Hương là người có ân tất báo, huống hồ mấy năm nay, Tuyết Cơ yêu thương nàng như vậy.

- Hương Hương, đứng lên.

Tuyết Cơ nói:

- Con là đệ tử của ta, ta tôìt võìi con laÌ biÌnh thường. Đứng lên đi.

- Sư tôn, người để con quỳ một lúc.

Nói xong Đường Hương Hương lại dập đầu.

Lúc này Tuyết Cơ không ngăn cản nàng, tùy ý để naÌng cuìi laòy.

Xét cho cùng mà nói, những cái lạy này đáng để nàng nhận.

- Được rồi, Hương Hương, đứng dậy.

Tuyết Cơ đứng dậy tự miÌnh nâng Hương Hương lên:

- Hương Hương, sau này đừng như vậy, sư tôn ngươi thân là khuê nữ.

- Vâng, con biêìt.

Đường Hương Hương nói.

Tuyết Cơ lại nói:

- Hương Hương, ta nói câu này. Ta không ép con nhưng con nhất định phải nghĩ kĩ mới được quyết định.

- Một bước sa chân ngàn năm ôm hận. Quay đầu nhiÌn laòi hôìi hâòn caÒ đời.

- Sư tôn, xin người yên tâm, con biết nên làm thế nào.

Đường Hương Hương cho Tuyết Cơ thấy ánh mắt tự tin.

Long Vũ đặt chân tại Thái Huyền Sơn, cảnh sắc vẫn thế nhưng người lại khác xưa.

Huyền Môn tụ hội đoạt giải nhất. Long Vũ dùng hành động thực tế chứng miÌnh nãìm tay miÌnh to nhâìt. NgaÌy xưa người ta chế giễu, cười nhạo hắn, bây giờ đều nói năng thận trọng, hoặc týò giaìc câm môÌm.

ChãÒng qua trong loÌng vâÞn không tôn kiình, chiÒ laÌ coì chuìt e ngaòi cuÌng laònh luÌng.

Cảm giác như thế. Rất đáng ghét.

Nhưng so với trước kia, đaÞ xem như không tồi rồi.

Đóng băng ba thước. Một ngày lạnh giá.

Long VuÞ râìt roÞ raÌng trên dưới Huyền Môn có thành kiến với miÌnh. Hãìn cuÞng không tham voòng quaì lõìn đoạt giải nhất trong Huyền Môn tụ hội một lần đaÞ coì thêÒ thay đổi cách nhiÌn cuÒa hoò võìi baÒn thân.

Con đường của hắn, coÌn râìt daÌi.

Long VuÞ thâÌm tuyên thêò, môòt ngày nào đó, hắn sẽ đem Huyền Môn chà đạp dưới chân.

- Tiểu Vũ sư đệ.

Ngay lúc Long Vũ trầm tư, phía sau truyền đến tiếng Lữ Minh. Quay đầu nhiÌn, chiÒ thâìy LýÞ Minh tao nhaÞ. Môòt thân ăn mặc trang nhaÞ, phôìi hõòp daìng người cao ngất quả là rồng trong loài người.

Nhưng dựa vào tướng mạo, Long Vũ dường như chẳng thể so biÌ, thâòm chiì thua thaÒm. ChãÒng qua Long VuÞ cuÞng coì chôÞ để kiêu ngạo.

BõÒi viÌ hãìn týÌng đánh bại Lữ Minh.

- Đại sư huynh.

Ngoại trừ Đường Hương Hương, trên dưới Huyền Môn cũng chỉ có Lữ Minh không làm Long Vũ chán ghét. Hắn mỉm cười nói:

- Đại sư huynh, lâu mới gặp, phong thái ngươi không giảm.

- Ha ha.

Lữ Minh cười khẽ vài tiếng, đi tới,thoáng do dự nói:

- Tiểu Vũ sư đệ, kỳ thực ngươi không tồi đâu... Tại Huyền Môn tụ hội, biểu hiện của ngươi thực sự ngoài dự đoán. Không quản người khác, ta rất bội phục. Đúng rồi, Tuyết Cơ sư thúc có làm Hương Hương thay đổi chủ yì hay không?

HiêÒn nhiên,câu noìi sau cuÌng mới là trọng điểm.

- Ta không biêìt.

Nhãìc tõìi chuyêòn naÌy, tâm tiÌnh Long VuÞ cuÞng khôÒ sõÒ. Tuy rãÌng chưa gặp Đường Hương Hương, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện Đường Hương Hương tu luyện vô tiÌnh thiên đạo hẳn là có chút quan hệ cùng hắn.

Chẳng qua đầu đuôi chuyện này không thể nói với người ngoài.

- AÌi.

LýÞ Minh thâÌm thõÒ daÌi u oaìn, veÒ mãòt lo lãìng:

- Cũng không biết rốt cuộc Hương Hương bị tổn thương giÌ maÌ phaÒi laÌm ra như thế... Nếu ta tiÌm được kẻ làm tổn thương tiểu sư muội, ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Long VuÞ nghe vâòy chôòt daò.

Hắn dường như theo bản năng thoáng nhiÌn qua LýÞ Minh, chiÒ thâìy trong mãìt hãìn traÌn đầy sát khí.

- Tiểu Vũ sư đệ, ta thấy ngươi thân với tiểu sư muội. Ta muốn nhờ ngươi một việc, đi khuyên nhủ tiểu sư muội, để nàng buông tha vô tiÌnh thiên đạo đi.

LýÞ Minh ngýÞ khiì vô cuÌng lo lãìng:

- Từ xưa đến nay, chưa có người Huyền Môn nào có thể luyện thành vô tiÌnh thiên đạo. Ta cẩn thận xem điển tịch, phát hiện tu luyện vô tiÌnh thiên đạo có hai hậu quả. Một là tan thành tro bụi, không thể luân hồi, hai là tẩu hỏa nhập ma, trở thành Thiên Ma, làm hại thương sinh.

- Hai loại khả năng này chúng ta đều không muốn thấy. Tiểu Vũ sư đệ, nhờ ngươi.

LýÞ Minh thaÌnh khâÒn noìi.

- Ta... ta seÞ côì hêìt sýìc.

Đôìi mãòt võìi LýÞ Minh thaÌnh thâòt, hãìn không thêÒ týÌ chôìi.

Thực tế, cho tới hôm nay, Long Vũbiết nên đối mặt như thế nào với Đường Hương Hương. Tuy rằng sự tiÌnh âm sơn là có nguyên nhân, yêu hồ làm loạn. Nhưng dù sao hắn cũng là đương sự.

Hãìn troìt phaì huÒy sự trong trắng của người ta.

- Đại sư huynh, việc này không nên chậm trễ, ta đi xem đaÞ.

Long VuÞ noìi.

- ÝÌ.

LýÞ Minh traÌn ngâòp chõÌ mong:

- Tất cả nhờ ngươi.

- Được rồi.

Long Vũ nói xong lập tức xoay người đi. NhiÌn ra đại sư huynh Lữ Minh cũng thích Hương Hương. Nếu không hắn cũng không sốt ruột như thế.

NhiÌn boìng lưng Long Vũ, Lữ Minh thấp giọng cấu khẩn:

- Sư đệ, mong rằng ngươi thành công.

- Đại sư huynh.

Đột nhiên Uông Kiếm cũng không biết từ đâu đi ra, nhanh chóng bước tới:

- Đại sư huynh, ngươi vừa mới nói cho Long Vũ tên nghiệt...

- Kheìp caìi moÒ laòi.

Uông kiếm muốn gọi Long Vũ là nghiệt chủng, nhưng là nghiệt… kia coÌn chưa thốt ra, đaÞ biò LýÞ Minh phaìn đoán chính xác quát ngang cắt đứt lời hắn.

LýÞ Minh nghiêm mãòt, aình mãìt saìng rýòc nhiÌn Uông kiêìm noìi:

- Sư đệ... Ngươi coÌn muôìn goòi TiêÒu VuÞ sư đệ là nghiệt chủng sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ chuyện Huyền Môn tụ hội, chẳng lữ ngơi không nhớ lời thề của ta. Tiểu Vũ dùng hành động chứng miÌnh thýòc lýòc baÒn thân, hiêòn giõÌ hãìn laÌ hy vọng trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Huyền Môn chúng ta. Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng phải tôn trọng Tiểu Vũ sư đệ. Hôm nay xem như cảnh cáo, lần sau ta sẽ không tha đâu.

Uông Kiêìm biò LýÞ Minh giaìo huâìn môòt chuìt, trong loÌng xem thường, nhưng ngoaÌi mãòt vâÞn không daìm.

- Đại sư huynh dạy phải.

Uông kiếm cúi đầu nhận sai,lập tức nói:

- Đại sư huynh, Tuyết Cơ sư thúc đến đây, tiÌnh huôìng thêì naÌo?

- Ta không roÞ.

Lữ Minh lắc đầu:

- Ta vừa hỏi qua Tiểu Vũ sư đệ, hắn cũng không biết. Tiểu sư muôòi caì tiÌnh quâòt cường, tu luyện vô tiÌnh thiên đạo lại là đại sự, ta thấy nàng rất khó quay đầu lại.

- Vâòy phaÒi laÌm thêì naÌo?

Uông kiêìm lâòp týìc noìng naÒy:

- Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cảm tiểu sư muội luyện vô tiÌnh thiên đạo. Dù bỏ qua, coi như tiểu sư muội thiên tư thông minh, thành công tu luyện vô tiÌnh thiên đạo, đối với hai ta cũng không có chút tốt giÌ.

- Coì yì giÌ?

LýÞ Minh hoÒi.

- Đây không phải roÞ raÌng sao?

Uông Kiêìm noìi:

- Vô tiÌnh thiên đạo phải cắt đứt thất tiÌnh luòc duòc. Tương lai coi như tiểu sư muội luyện thành vô tiÌnh thiên đạo, cũng chỉ là máu lạnh vô tiÌnh, không phaÒi laÌ người trần mắt thịt, không phải là tiểu sư muội xinh xắn nữa.

- Ngươi không nói cái này ta cũng biết.

LýÞ Minh thõÒ daÌi noìi:

- Ta và ngươi căn bản không có biện pháp, cũng không có tư cách ngăn cản. Hiên giờ duy nhất chỉ có thể dựa vào Tuyết Cơ sư thúc và Tiểu Vũ sư đệ.

 Chương 40: Vách đá cheo leo tiÌm vô tiÌnh thiên đạo

- Long Vũ kẻ phế... Thực xin lỗi Đại sư huynh ta quen mồm rồi.

Uông kiêìm vôòi vaÌng xin lôÞi, lâòp týìc noìi thêm:

- Đại sư huynh, chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp, đem toàn bộ hi vọng kí thác trên người khác thiÌ không được. Ngươi xem như vậy được không? Làm cho Thiên Cơ sư bá ra mặt can thiệp đi? Thiên Cơ sư bá đứng đầu Huyền Môn, hắn ra mặt hẳn có thể ngăn cản Tiểu sư muội.

- Không thêÒ.

Lữ Minh sáng suốt bỏ qua đề nghị của Uông kiếm:

- Quy củ Huyền Môn ngươi cũng biết, ngoại trừ chuyện bắt buộc trong Huyền Môn ra, coÌn tu luyêòn đều cho miÌnh laÌm chuÒ. Hương Hương là đệ tử Huyền Môn, nàng có quyền tự lựa chọn. Ngay cả đứng đầu Huyền Môn cũng không thể can thiệp.

- Ta biết, nhưng ngươi muốn trơ mắt nhiÌn tiêÒu sư muội luyện vô tiÌnh thiên đạo, không coÌn laÌ người trần mắt thịt nữa sao?

Uông kiêìm noìi:

- Caìi naÌy tôìt thôi... Vaòn nhâìt naÌng thâìt baòi tan thaÌnh tro buòi.

- Phoì mãòc cho trõÌi thôi.

LýÞ Minh thaÒn nhiên noìi:

- Sư đệ,chúng ta chờ đi.

Tuyết Cơ đi rồi, Đường Hương Hương vẫn cứng đầu. Thần sắc nàng vẫn tràn ngập lo âu. Tuy rằng nàng vẫn tỏ vẻ sẽ tôn trọng lựa chọn của Hương Hương. Nhưng sâu trong loÌng thiÌ không taìn thaÌnh Hương Hương luyện vô tiÌnh thiên đạo.

- Chị Tuyết Cơ, tiểu sư muôòi thêì naÌo?

Cắm đầu cắm cổ đi tới, Long Vũ vội hỏi.

- AÌi.

Tuyết Cơ u oán thở dài, lắc đầu:

- Tiểu Vũ, chị bất lực, dường như Hương Hương đaÞ haò quyêìt tâm.

Tuyết Cơ dùng uy nghi sư tôn, maÞnh meÞ ngăn cản, Đường Hương Hương tự nhiên không dám không nghe. Chỉ là Tuyết Cơ không muốn như vậy.

BõÒi viÌ naÌng biêìt viêòc naÌy không thêÒ miêÞn cưỡng.

Dưa xanh không ngọt, miễn cưỡng thiÌ caÌng rãìc rôìi.

- Chị Tuyết Cơ, để em vào xem tiểu sư muộ thế nào?

Dù sao cũng phải đối mặt. Lấy dùng khí, Long Vũ quyết định đi gặp Hương Hương. Chính là theo lời hứa với Lữ Minh.Cố hết sức.

- Được rồi.

Tuyết Cơ gật đầu,nói:

- Em vào đi. Hương Hương chưa nghỉ ngơi. Tiểu Vũ, chị hy voòng em laÌm cho chiò bâìt ngõÌ.

Chuyện tới đây. Cũng chỉ có thể là cứu ngựa chết thành ngựa sống. Tuy rằng không tin Long Vũ thành công nhưng Tuyết Cơ vẫn hy vọng vào kỳ tích.

Hơn nữa, Tuyết Cơ cảm thấy Tiểu Vũ và Hương Hương trong lúc đó hắn là xảy ra giÌ đó. Nếu không đi Âm Sơn xong. Đường Hương Hương cũng không vội vaÞ vêÌ tôÒng bôò HuyêÌn Môn như thế.

Đường Hương Hương vốn là đaÞ haò quyêìt tâm. Nhưng khi gặp Vân di, Tuyết Cơ xong, tâm nàng lại lung lay.

Tuy rằng Vân di cùng Tuyết Cơ sư tôn không mạnh mẽ ngăn cản. Nhưng nàng hiểu, hai người này đều không hi vọng nàng luyện vô tiÌnh thiên đạo.

Thiên đạo vô tiÌnh. Vô tiÌnh thiên đạo.

Đường Hương Hương trong loÌng râìt mâu thuâÞn.

Lúc này, nàng không hy vọng người thân lo lắng viÌ miÌnh. CoÌn mãòt khaìc, trong nôòi tâm thôìng khôÒ muôìn cãìt đứt thất tiÌnh luòc duòc, duÌng caìi naÌy để trốn tránh chuyện tiÌnh đáng ghét kia. Vả lại, vô tiÌnh thiên đạo là con đường dễ nhất tiếp cận vô vi pháp môn. Là môòt loaòi phaìp quyêìt tu luyêòn câìp tôìc.

Đối với khát vọng lực lượng như Đường Hương Hương mà nói, hấp dẫn cực lớn.

- RâÌm râÌm.

Đôòt nhiên, tiêìng goÞ cýÒa truyêÌn đến.

Đường Hương Hương nghĩ sư tôn quay lại, vội biÌnh tiÞnh đi tới mở cửa. Lại không nghĩ, đứng đó là nam nhân miÌnh oaìn hâòn nhâìt.

- LaÌ anh?

Đường Hương Hương liếc Long Vũ một cái, tức giận nói:

- Anh tõìi laÌm giÌ? ChôÞ tôi không tiêìp anh, teì đi.

Nói xong nàng liền muốn đóng cửa.

- Đợi đaÞ.

Long Vũ dùng sức đẩy mạnh mà vào phoÌng noìi:

- TiêÒu sư muội, viÌ caìi giÌ maÌ không cho anh cơ hội giải thích. Chuyện này có ẩn tiÌnh. HaÞy nghe anh, phaÒi biÌnh tiÞnh. Không nên viÌ vâòy maÌ giaÌy voÌ baÒn thân. Không nên tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo, đó là tử lộ.

- Chuyêòn cuÒa tôi không câÌn anh quan tâm.

Trong mắt Đường Hương Hương vẫn duy triÌ địch ý:

- Tôi võìi anh không coì giÌ để nói, mời anh đi đi. Nếu không tôi hét lên đấy.

- Kêu đi?

Long Vũ hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, khóe miệng tươi cười:

- Tiểu sư muội, anh nói anh tới giải thích... Em cứ không cho anh cơ hội giải thích. Anh không muốn bị oan.

Tuy rằng Long Vũ lấy đi lần đầu của nàng. Nhưng chuyện đó có nguyên nhân. Chủ quan mà nói, không phải Long Vũ cố tiÌnh, cuÞng không phaÒi hãìn chuÒ động.

Hêìt thaÒy laÌ hoòa do yêu hôÌ.

- GiaÒi thiìch?

Đường Hương Hương khinh bỉ nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Anh giaÒi thiìch caìi giÌ? Anh không bãÌng câÌm thuì. Anh cuìt đi, nếu không tôi kêu người đấy.

- Vô tư đi...

Long Vũ cũng cảm thấy ủy khuất. Ngày đó hai người biò yêu hôÌ aìm toaìn, phaìt sinh quan hêò laÌ do yì thýìc không khôìng chêì được bản thân. Dù là hắn hay Đường Hương hương, đều là trong mơ hồ làm ra sự tiÌnh đó. Về lí mà nói, hai người như nhau. Nàng là nữ nhân trong trắng thiÌ hãìn cuÞng thuâÌn khiêìt đồng nam. Dựa vào caìi giÌ maÌ chiÒ hãìn chiòu traìch nhiêòm.(Biên: Caìi naÌy hay đó:61:)

- Kêu đi, em có thể nói cho toàn bộ đệ tử Huyền Môn, anh cưỡng gian em.

Long VuÞ noìi.

- Anh... Đồ vô sỉ.

Đường Howng Hương tức đến nóng mặt, tức giận quát:

- Anh đứt dây thần kinh xấu hổ à... Anh tin hay không tôi sẽ liều mạng với anh?

- ChaÒ tin.

Long VuÞ noìi:

- Em sẽ không tự sát. Tuy rằng anh không biết thân thế ngươi, nhưng anh biết, trên vai em gánh vác sứ mệnh nhất định.

- Anh khốn nạn, lưu manh.

Đường Hương Hương hoàn toàn bó tay.

Chỉ có thể nói, người này vô sỉ vô địch thiên hạ.

Lúc này Long Vũ cứ như thế.

- Tiểu sư muội, anh nói rồi, anh không muốn tiếp tục quyìt laÌm cam chiòu. Anh phaÒi giaÒi thiìch, nghe hay không, tin hay không tuÌy em. Nhưng anh phaÒi giaÒi thiìch.

Long VuÞ trâÌm gioòng noìi:

- Ngày đó chúng ta đều bị yêu hồ ám toán. Yì loaòn tiÌnh mê,chuìng ta mõìi laÌm ra như vậy.

- HýÌ.

Đường Hương Hương khinh bỉ cười lạnh:

- Anh cho là anh nói lung tung là tôi sẽ tin... Tôi không ngu như thế.. Long Vũ, cút đi, tôi không muốn gặp lại anh.

- Anh noìi thâòt.

Long VuÞ thaÌnh khâÒn noìi:

- Ngày đó, anh và em đều gặp yêu hồ. Đương nhiên là đàn ông ta sẽ chịu trách nhiệm.(DG: nghe giống mấy thằng ở bệnh viện Hà Nội, bảo chịu trách nhiệm xong móc tiền bảo phá. VaÞi haÌng:88: Biên: Bêònh viêòn õÒ đâu chẳng thế, riêng giÌ HN:113:)

- hiòu traìch nhiêòm?

Đường Hương Hương khinh miệt nhiÌn Long VuÞ. hoìe miêòng khinh thường nói:

- àm sao phụ trách.. Anh làm được giÌ. Anh traÒ laòi thân thêÒ thanh baòch cho tôi sao?

- Không thêÒ.

Long VuÞ thaÒn nhiên noìi:

- Tiểu sư muội, em trong sạch thiÌ anh cuÞng đồng nam. Trước kia anh chưa từng chạm tay nữ sinh.

- Im miêòng.

Đường Hương Hương quát lớn:

- Tôi không muốn nghe anh nói nữa, cút đi... Không được xuất hiện trước mặt tôi, tôi không muốn thấy anh.

Nói xong, Đường Hương Hương cắn môi hung tợn nói:

- Nêìu không phải sư tôn quan tâm nhất, tôi thực sẽ giết anh.

- HýÌ.

Long Vũ cười khổ một tiếng:

- Tiểu sư muội, anh đột nhiên cảm thấy em rất đáng thương. Bởi viÌ chiình thuÒ phaòm em maÌ không biêìt. Nêìu laÌ anh thiÌ anh seÞ tiÒnh taìo laòi. CâÒn thâòn nghiÞ laòi chuyêòn ngaÌy đó. Không phải xúc động như thế.

DuÌng môòt chuìt, Long VuÞ hoÒi tiêìp:

- Anh hoÒi câu cuôìi. Em thýòc muôìn luyêòn vô tiÌnh thiên đạo sao? Một chút cũng không nghĩ lại sao?

- Ta noìi rôÌi, chuyêòn cuÒa tôi không câÌn anh quan tâm.

Đường Hương Hương không chịu khuất phục.

- Một khi đaÞ như vậy, anh cũng không nhiều lời, hy vọng tương lai em không hối hận.

Đối mặt với Đường Hương Hương cực lực bài xích, Long Vũ cũng bất lực.

Hắn dĩ nhiên quyết định buông tha.

Lúc này, hắn đaÞ chãÒng thêÒ cho Tuyêìt Cơ thấy kiÌ tiìch. Thiên Cơ Tử đứng đầu Huyền Môn tự miÌnh mõÒ ra thông đạo đến Vô TiÌnh phong, thông đạo Tuyệt Bích Nhai. Chỉ có nơi này, Đường Hương Hương mới có thể lấy được pháp quyết tu luyện vô tiÌnh thiên đạo.

- Hương Hương, ngươi thực sự quyết định?

Thiên Cơ đạo nhân thờ dại một tiếng nói:

- Ngươi là kỳ tài tu đạo, bổn tọa thực không muốn ngươi đi vào tử lộ đâu?

- Thiên Cơ sư bá.

Đường Hương Hương hành lễ nói:

- Cám ơn người quan tâm. Con đaÞ nghiÞ kiÞ, seÞ không đổi ý. Dù là tử lộ hay sinh lộ, con đều kiên triÌ.

- Tiểu sư muội, không nên đi.

Uông kiêìm loÌng như lửa đốt chạy lại, cản trước mặt Hương Hương nói:

- Tiểu sư muội, viÌ caìi giÌ maÌ phaÒi như vậy. Đi nào, muội quay đầu lại thôi. Nói cho ta biết, đến cùng là việc khó giÌ, ta giuìp muôòi, ta seÞ không tiêìc giaì naÌo giuìp muôòi. Ta chiÒ muôìn muôòi không luyêòn vô tiÌnh thiên đạo.

- Cảm tạ sư huynh yêu mến.

Đường Hương Hương mỉm cười nói:

- Chuyêòn cuÒa muôòi, muôòi týò xýÒ liì... MõÌi huynh traình ra.

- Traình ra.

Lữ Minh đi tới, nói với Uông Kiếm:

- Tiểu sư muội lớn rồi, nàng có quyền quyết định tương lai cuÒa miÌnh.

- Đại sư huynh ngươi… Ngươi chẳng lẽ muốn quên đi?

Uông kiếm không chịu nhường đường. Hắn thích Đường Hương Hương. Tuy rằng nàng không thích hắn. Chỉ cần người coÌn õÒ laòi, tương lai sẽ có cơ hội. Nhưng nàng muốn tu luyện vô tiÌnh thiên đạo, vâòy thiÌ viÞnh viêÞn mâìt đi cơ hội.

- Traình ra.:48:

LýÞ Minh saìng suôìt quaìt môòt tiêìng noìi:

- Uông kiếm sư đệ, đây là việc của Hương Hương. Dù là Huyền Môn hay là chúng ta cũng không thể can thiệp.

- Đai sư huynh, ngươi không thích Hương Hương sao? Ngươi không phải muốn Hương Hương làm đạo lữViÌ sao ngươi buông tha? Nếu tiểu sư muội đi vào Vô TiÌnh phong, vâòy thiÌ hêìt rôÌi. Ngươi cũng biết mà?

Uông Kiêìm noìi.

- Câm môÌm.

LýÞ Minh noìi:

- Chuyêòn cuÒa ta không cần ngươi quan tâm.

- Uông Kiêìm traình ra.

Thiên Cơ Tử cũng đaÞ tõìi, đem Uông Kiếm kéo qua một bên, thấp giọng nói;

- Sao ngươi hồ đồ như thế? Sư tôn ngươi ta cũng không ngăn cản, ngươi ngăn cản cái giÌ? Nêìu ngươi thích nữ đệ tử xinh đẹp, ta tiÌm cho ngươi, làm giÌ phaÒi treo côÒ trên môòt thân cây.

- Đây là bản đồ.

Thiên Cơ Đạo nhân chậm raÞi bay tõìi. Hãìn duôÞi tay đưa cho Hương Hương một cái bản đồ nói:

- Vô TiÌnh phong laÌ câìm địa Thái Huyền sơn, chỉ nguyện yì tu luyêòn vô tiÌnh thiên đạo mới có thể vào. Mấy chục năm qua, dù là ta cũng chưa đặt chân vào nửa bước, bên trong hung hiểm dị thương. Ngươi mang bản đồ thiÌ seÞ dêÞ daÌng môòt chuìt.

- Tạ ơn sư bá.

Đường Hương Hương nhận lấy,vội vàng cảm ơn.

- Không cần cảm tạ. Đây là sư bá đưa ngươi tới đường cuÌng.

Thiên Cơ đạo nhân thở dài, vẻ mặt tiếc hận, xoay người đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại nói:

- Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.... Tại Vô TiÌnh phong, không thêÒ ngýò kiêìm phi haÌnh cho nên ngươi phải cẩn thận...

- Hương Hương, bảo trọng.

Tuyết Cơ luôn không nói giÌ, đến lúc Hương Hương bước đi, nàng mới mở miệng nói một câu.

- Sư tôn,Hương Hương bất hiếu.

Đường Hương Hương liền quỳ rạp xuống đất. Lại hướng Tuyết Cơ quỳ lạy.

Lạy xong, nàng đứng dậy quay đầu, sắc mặt kiên định.

- Đợi đaÞ.

Long Vũ vội vàng chạy đến, sau lưng mang túi du lịch. NhiÌn bôò daìng chuâÒn biò câÒn thâòn, hãìn đi tới nói với Đường Hương Hương:

- Anh đi vào với em.

- Không câÌn.

Ngữ khí Đường Hương Hương vẫn lạnh băng như cũ:

- Đây là chuyện của tôi. Không cần anh quan tâm. Tôi không muốn người khác nhúng tay.

- Vô TiÌnh phong nguy hiêÒm diò thường, nguy cơ trùng trùng. MiÌnh em đi vào có thể coÌn không tiÌm được vô tiÌnh thiên đạo mà đaÞ mâìt maòng.

Long Vũ trước đó đaÞ cho La Lâm phân tiìch tiÌnh hiÌnh Vô TiÌnh phong, Tuyêòt Biìch nhai, cho ra kêìt luâòn, bên trong nguy hiêÒm đủ để cho Đường Hương Hương toi mạng.

- TiêÒu VuÞ...

Tuyết Cơ há hốc miệng, vốn muốn hỏi giÌ đó. Thấy mắt Long Vũ tràn ngập tự tin, nàng liêÌn biÌnh thường trở lại.

- Hương Hương, không bằng cho Tiểu Vũ đi cùng với con đi.

Tuyết Cơ đề nghị nói.

- Đi thôi.

Long Vũ không đợi Đường Hương Hương tỏ thái độ, bản thân đaÞ bước vào Vô TiÌnh Phong.

Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải theo sau.

Lữ Minh tán dương nói:

- Tiểu Vũ sư đệ quả không tệ, Vô TiÌnh Phong naÌy không phaÒi biÌnh thường, ngươi dám can đảm đi vào?

Tuy rằng cùng ở Thái Huyền Sơn, nhưng tiến vào phạm vi Vô TiÌnh Phong, caÒnh sãìc laòi bâìt đồng. Nơi này sương khói lượn lờ, laÌm loÌng người bất ổn. Trong mơ hồ, thậm chí có một cỗ tiếng vang nhè nhẹ nhiếp nhân tâm phách. Hơn nữa chung quanh không khí cũng âm rầm đáng sợ.

- Sõò sao?

Long VuÞ hoÒi.

- HýÌ!

Đường Hương Hương hừ một tiếng, không thèm trả lời.

- Anh đaÞ noìi roÞ raÌng, em viÌ sao coÌn thuÌ hãÌn anh?

Long VuÞ noìi:

- Tiểu sư muội, làm người phải có lương tâm. Anh tuy rằng chưa phải đại anh hùng, nhưng vẫn biết thiện ác. Sự tiÌnh Âm sơn, không oán anh được... Em không có lyì do giÌ maÌ trýÌng mãìt võìi anh, đó laÌ do anh biò haòi maÌ.

- Câm môÌm.

Đường Hương Hương nói:

- Chuyêòn tiÌnh Âm Sơn đaÞ laÌ quaì khýì, tôi không muôìn nhãìc laòi.

Nói xong nàng liền bước nhanh hơn.

- Chậm đaÞ.. CâÒn thâòn laòc đường.

Long VuÞ noìi môòt tiêìng, cuÞng vôòi vaÞ chaòy theo.

- ChuÒ nhân, cẩn thận một chút, nơi này cổ quái.

La Lâm nhãìc nhõÒ:

- TýÌ khi tiêìn vaÌo vô tiÌnh phong, tôi tiÌm ra môòt côÞ khiì týìc kiÌ quaìi. Không thêÒ noìi laÌ chiình hay taÌ, phi thường không tốt. Cậu phải luôn bảo triÌ caÒnh giaìc.

La Lâm baìo hiêòu xong, Long VuÞ vôòi vaÌng noìi:

- Tiểu sư muội, chú yì môòt chuìt, không khiì nơi này cổ quái.

Đường Hương Hương nghe vậy cũng không nói giÌ. CuÞng không laÌm giÌ.

Nàng bước nhanh hơn một chút.

Nơi này nguy hiểm, Long Vũ sợ hai người lạc nhau, vội bước nhanh theo.

Đường Hương Hương muốn bỏ xa Long Vũ, nhưng không làm được. Long Vũ sớm đaÞ cho La Lâm tâòp trung khi týìc cuÒa naÌng, không câÌn biêìt naÌng đi đâu, La Lâm đều có thể tiÌm ra.

Đường Hương Hương không ngừng xem trứ địa đồ, hướng Tuyệt bích nhai đi tới. Dọc đường, hai người không nói giÌ, tôìc độ càng lúc càng nhanh, dường như đang chạy.

Đáng tiếc nơi này không thể ngự kiếm, nếu không tốc độ coÌn nhanh hơn.

Đại khái hơn một giờ, La Lâm đột nhiên lại báo hiệu:

- Chủ nhân, chúng ta luôn đi loÌng voÌng chung quanh. Trong gần nửa giờ căn bản không có đi tới trước một bước.

- A?

Long VuÞ kinh haÞi vôòi duòng tâm hoÒi:

- Cô nói thực sự? Chúng ta đi quanh một chỗ, viÌ caìi giÌ maÌ tôi không caÒm giaìc được?

- Thâòt sýò.

La Lâm giaÒi thiìch noìi:

- Nơi này hẳn là có trận pháp nào đó... Chủ nhân, thực xin lỗi, tôi không thể phá giải trận pháp này, các người cẩn thận một chút... Tôi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp.

- DýÌng.

Long Vũ thu tâm, vội nói với Đường Hương Hương phía trước:

- Tiểu sư muội, dừng đaÞ, dýÌng đaÞ. Chuìng ta đi quanh một chỗ, nơi này co huyễn trận.

- Anh noìi nhaÒm caìi giÌ đó?

Đường Hương Hương dường như không tin Long Vũ.

- Em nhiÌn kyÞ caÒnh vâòt đi, có phải rất quen hay không? Em xem khối nham thạch lớn, có phái rất giôìng không, không phaÒi thâìy nhiêÌu lâÌn sao?

Long VuÞ hoÒi.

- Noìi nhaÒm.

Đường Hương Hương nói:

- Chẳng lẽ không có tảng đá giống nhau.

- Em không tin anh phaÒi không?

Long Vũ đi tới lấy thiên sư pháp kiếm khắc lên mấy chữ to trên hoÌn đá nói:

- Chúng ta đi tiếp đi. Đợi tẹo nữa thiÌ biêìt.

Long Vũ nắm chắc mười phần, bởi viÌ La Lâm không rôÞi hơi. Nàng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, một chút sai số cũng không có.

Quả nhiên, hai người đi chừng hai mươi phút, hai người lại thấy khối nham thạch kia. Chữ Long VuÞ khãìc vâÞn coÌn nguyên.

Đường Hương Hương bất đắc dĩ, đành phải dừng lại. Hung hăng liếc nhiÌn Long VuÞ môòt caìi, trong loÌng khoì tin. ChãÒng leÞ miÌnh đi nhầm sao?

NhiÌn baÒn đồ, Đường Hương Hương cũng không cảm thấy miÌnh sai đường.

- Tiếp tục đi.

Cắn răng, Đường Hương Hương không tin, lại muốn thử.

Hơn một giờ sau, Đường Hương Hương rốt cục cam chịu số phận, thực sự là bọn hắn lâm vào trong huyễn trận.

Một giờ sau, Long Vũ ngồi dưới đất cau mày, mà Đường Hương Hương thiÌ đi qua đi lại, tận lực suy tư,hy vọng có thể mau chóng phá giải huyễn trận. Nhưng mà cảm thấy vô lực.

NhiÌn nhiÌn, Long VuÞ đột nhiên cảm thấy trong bụng có tiếng óc ách, đói bụng rồi. Hắn với ra sau lưng, muốn lấy ra vài thứ ăn đỡ đói, không ngờ chả thấy giÌ, nghiÞ đến lúc trước hắn chạy vội vàng, chẳng qua là đeo túi du lịch phía sau mà quên bỏ mấy cái kia vào.

- Anh đói bụng?

Đường Hương Hương cười lạnh nhiÌn Long VuÞ noìi:

- Một khi đaÞ như vậy, anh hà tất phải đi theo.

- Tiểu sư muội, cần giÌ phaÒi cay nghiêòt thêì. Anh vaÌ em hiện tại nên là đồng tâm hiệp lực, nếu không chết bị vây chết ở đây.

Long VuÞ noìi.

- Tôi tuyệt đối sẽ không chết cùng chỗ với anh.

Noìi xong naÌng tiêìp tuòc nghiÞ biêòn phaìp. ChiÒ laÌ hai giõÌ trôi qua, naÌng vâÞn boì tay.

Cảm giác đói bụng của Long Vũ càng tăng, càng ngày càng khó chịu. Cũng may sơn đạo bên cạnh có một doÌng suôìi.

Hắn cho La Lâm kiểm tra đo lường chất nước, sau đó mới dùng tay vốc vài ngụm lên uống.

Mời đầu uống nước coÌn coì taìc duòng. Nhưng lâu sau, thiÌ cuÞng hêìt caìch. Hãìn thõÒ daÌi ngao ngaìn, chiÒ sõò phaÒi chêìt đói ở đây.

Đường Hương Hương hoàn toàn không thấy đói, tâm tư nàng hoàn toàn ở vô tiÌnh thiên đạo. Chẳng qua chuyện như vậy cũng là ngoài yì muôìn, nàng biết, Long Vũ đúng. Nếu không phái giải huyễn trận, bọn hắn sẽ chết ở đây.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chẳng có giÌ, chaìn naÒn ngôÌi xuôìng. Đường Hương Hương nhiÌn thâìy mâìy chýÞ to Long VuÞ khãìc trên nham thaòch nghiÞ xuâìt thâÌn.

Long VuÞ nhiÌn bôò dáng nàng, không nhịn được nhắc nhở:

- Em xem caìi kia coì taìc duòng giÌ? Chuìng ta nêìu không nghiÞ caìch đi ra ngoài, chỉ sợ là chết đói ở đây... Bản đồ đâu, đưa anh xem nào.

Đường Hương Hương chuyển động, xoay đầu nhiÌn hãìn môòt caìi, do dýò môòt chuìt rôÌi cuÞng đưa bản đồ cho Long Vũ.

Nhận lấy bản đồ, Long Vũ vội cho La Lâm phân tích.

Mấy phút sau, La Lâm tỏ dấu hiệu khó khăn. Bởi viÌ hêò thôìng công năng không đầy đủ, cho nên không thể từ bản đồ nhiÌn ra phaìp môn phaì trâòn. ChãÒng qua naÌng toÒ veÒ muôìn tiêìp tuòc côì gãìng.

- Oòc oòc, oòc oòc.

Luìc naÌy buòng Long VuÞ laòi reìo.

- Anh đói sao?

Đường Hương Hương nói:

- Không ăn điểm tâm sao?

- Đúng vậy.

Long Vũ gật đầu nói:

- Anh chiÒ biêìt Vô TiÌnh phong hung hiêÒm vaòn phâÌn, cho nên saìng sõìm rõÌi giường liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, đem chút vật tư chuẩn bị tốt. Ai biết sốt ruột trước sau lại quên vài thứ...

- ViÌ caìi giÌ gâìp như vậy?

Đường Hương Hương hỏi.

- BõÒi viÌ anh lo cho em.

Long VuÞ noìi.

- Oìc oìc oìc..

Buòng Long VuÞ reìo không ngýÌng.

- Xem ra anh đói thực sự...

Đường Hương Hương nhịn không được bật cười, Long Vũ thẹn đỏ mặt, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào mà chui xuống. Đường Hương Hương cười hai tiếng, lại mặt lạnh băng noìi:

- Ngồi nhẫn nại đi, tôi sẽ nghĩ cách.

Cứ như vậy hai người tiếp tục vắt óc suy nghĩ.

Nhưng là đến khí mặt trời xuống núi, bọn hắn vẫn không nghĩ ra được giÌ. Trong luìc Long VuÞ không biêìt uôìng bao nhiêu nước. Đáng tiếc càng nốc vào càng đói.

Ngươi tu đạo nếu không có thành tựu lớn, thiÌ không coì khaÒ năng rời khỏi thức ăn phàm trần. Đương nhiên người tu đạo trên cảnh giới tụ linh, mỗi ngày ăn rất ít, có thể vài ngày không ăn.

Đến hơn nửa đêm, Đường Hương Hương luôn trầm tư đột nhiên nghĩ ra giÌ đó, trong đôi mắt của nàng hiện ra tinh quang:

- Tôi nghĩ tôi đaÞ hiêÒu chuìt xiìu...

Nói xong nàng đứng lên hướng tảng nham thạch lớn nói:

- Không quản như thế nào, tôi đều phải thử một chuìt.

- Đợi đaÞ.

Long VuÞ goòi naÌng noìi:

- Để anh tới... Anh nghĩ anh cũng hiểu một chút... Em đứng sau anh, nếu có giÌ ngoaÌi yì muôìn thiÌ em traình ra sau.

Nghe Long Vũ nói vậy, Đường Hương Hương thoáng chốc nhớ lại hành triÌnh lên Âm Sơn. Mới vừa lúc bắt đầu, dường như chính là Long Vũ bảo hộ nàng.

Nêìu không coì sýò tiÌnh sau đó, Đường Hương Hương nghĩ thầm, chính miÌnh seÞ coì haÒo caÒm võìi hãìn.

- AÌi!

Sýò tiÌnh đaÞ phaìt sinh, Đường Hương Hương nỗ lực biÌnh tâm, laònh gioòng noìi:

- Chuyêòn cuÒa tôi không câÌn anh quan tâm. Traình ra, týò tôi laÌm.

Long Vũ dành đi trước dựa theo bát quái chi số trên tảng đá ấn vài cái, chỉ trong khoảnh khắc, tảng nham thạch quả nhiên có phản ứng.

Một bộ đồ án bát quái màu vàng roÞ raÌng coì thêÒ thâìy được.

- Là bản đồ.

La Lâm nhãìc nhõÒ môòt tiêìng.

Mà lúc này, Đường Hương Hương cùng Long Vũ cũng phát hiện điểm này, vội vàng ghi nhớ bản đồ kia.

- Xuống nước.

Đường Hương Hương nói một tiếng, Bích Thủy pháp kiếm trong tay hiện một đạo kiếm quang, lập tức hướng doÌng suôìi bãìn tõìi.

- ÂÌm.

DoÌng suôìi biò đánh vào, bọt nước rơi xuống hai người. ĐoÌng thõÌi môòt doÌng luÞ hướng hai người đánh tới. Hai người vội tránh đi. Đợi cơn lũ qua đi nước trong máng vốn khôn cạn nhất thời liền đầy nước trong veo. Hai người đạp trong nước, dọc theo doÌng suôìi nhoÒ đi tõìi.

- CâÒn thâòn môòt chuìt.

Long Vũ nhắc nhở một tiếng, lập tức đem ánh mắt nhiÌn nýÞ nhân, boòt nước trong suốt từ lọn tóc đen nhánh chảy xuống, váy trắng bị ướt. Một phần trở nên trong suốt. Có thể thấy được hiÌnh daìng laÒ lướt uyển chuyển, duyên dáng yêu kiều, giống như đóa hoa mới nở.

Long VuÞ bôÞng ngây ngôìc.

- Đi nhanh lên, coÌn châÌn chõÌ caìi giÌ.

Đường Hương Hương nghiêng đầu nói, vẻ mặt ngưng lại, ánh mắt nàng cùng Long Vũ giao nhau giây lát rồi lại quay lại.

- HýÌ.

HýÌ laònh môòt tiếng, Hương Hương bước nhanh hơn. Đồng thời đạo lực trong cơ thể nàng nhanh quay trở lại trong cơ thể, đem nước bốc hơi, để tránh sắc lang tiếp tục doÌm ngoì.

Long Vũ ngầm cười khổ, niệm phổ thiện thanh tâm chú.

Dựa theo Kim Phượng nói, cách này có thể đem tà niệm gạt bỏ, khiến cho hai nhân cách dung hợp. Chẳng qua lúc này chẳng có tí hiệu quả(DG: Trái tim không mạnh bằng trái tờ rym:88:)

Đương nhiên cuÞng traìch Long VuÞ hâìp tâìp.

Loaòi chuyêòn naÌy hiêÒn nhiên câÌn thõÌi gian chaìn chê.

Đi thật nhanh, hai người không nói giÌ, không khiì yên tiÞnh vãìng lãòng. Long VuÞ luôn dãòn doÌ La Lâm để nàng thu thập tin tức nơi này, để báo động trước.

Đồng thời hắn nắm chặt thiên sư pháp kiếm, không dám một chút lơ là.

MaÞi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, hai ngươi mới dọc theo con suối đi lên bờ. NhiÌn quanh, xa xa phiìa trước là bích tuyền phong.

Long Vũ tâm hơi động, trên bản đồ đánh dấu, chỗ kia là Bích Tuyền phong cất dấu vô tiÌnh thiên đạo. Đường Hương Hương chậm raÞi lên bõÌ, týò nhuÒ:

- Cuối cùng đaÞ tõìi...

- Chuìc mýÌng.

Long Vũ bất động thanh sắc nói.

Đường Hương Hương giật miÌnh, nhưng nhiÌn haÌn yì trong mãìt không giaÒm, thanh âm laònh leÞo noìi:

- Anh thýòc sýò hy voòng tôi quên thâìt tiÌnh luòc duòc. Noìi như vậy là có thể che dấu tội aìc cuÒa anh?

Long Vũ bó tay. Thực khổ tâm, trên mặt có chút mất tự nhiên. Bước tới bên cạnh, hắn cố yì caìch xa Hương Hương một chút:

- Em bây giõÌ hôìi hâòn cuÞng không sao.

Đường Hương Hương nhiÌn hãìn, bôÞng nhiên cười:

- Ngươi cảm thấy bây giờ tôi coÌn coì thêÒ quay đâu sao?

- Anh không biêìt.

Long VuÞ trâÌm gioòng noìi:

- Quyết định là ở em, không phải người khác... Tiểu sư muội, anh lại nhấn mạnh, địch nhân của chúng ta là ma hồ không phải hai ta. Em viÌ caìi giÌ maÌ oaìn hâòn anh? Chẳng lẽ trong trí nhớ của em, chỉ có chuyện kia, anh đối với em không tốt sao?

Đường Hương Hương nhiÌn hãìn thâòt lâu. Gâòt đầu nhưng hàn yì chưa giảm nói:

- Long Vũ, anh không phải nữ nhân. Anh căn bản không thể lý giải, trinh tiết với nữ nhi quan trọng như thế nào.

- XaÞ hôòi bây giõÌ, coi troòng vâòt châìt, anh thâòt sýò không biêìt coÌn coì nýÞ nhân naÌo đem trinh tiết coi như sinh mệnh.

Long VuÞ hoÒi.

Đường Hương Hương hừ một tiếng nói:

- Nữ nhân Thục trung Đường Môn.

Long Vũ ngây người, gaÞi đầu nói:

- Coi như em nói đúng đi... Quên đi, hiện tại không phải lúc nói mấy cái này, chúng ta đi đến Tuyệt Bích phong đaÞ. DuÌ sao anh cuÞng caÒm thâìy coì chuìt không tôìt.

- Nêìu sõò thiÌ vêÌ đi, dù sao cũng không phải tôi mời tới...

Đường Hương Hương hừ một tiếng, lập tức bước nhanh tới trước.

Long VuÞ cuÞng theo saìt.

Đại khái nửa giờ, hai người tới chân Tuyệt Bích phong, ngẩng đầu nhiÌn laòi, ngoòn cuÒa Tuyêòt Biìch phong kia dường như chạm vào mây, không thấy biên giới.

Trước mặt họ là một cái sơn đạo không biết là tự nhiên hay con người tạo ra. Đường Hương Hương không chút do dự, cất bước đi tới, Long Vũ chần chờ nhưng cuối cùng cũng di theo.

Đây là một cái sơn đạo vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể một người qua. Đi qua sơn đạo, nhánh cây hai bên núi cũng đaÞ che aình nãìng mãòt trõÌi, aình saìng mõÌ miòt. Đường Hương Hương lấy ra hỏa linh phù chiếu sáng. Trên đường đi, an biÌnh, cuÞng không phaìt sinh giÌ ngoaÌi yì muôìn. ChiÒ laÌ không thâìy cuôìi đường, cũng không biết khí nào mới đến nơi.

Thái Huyền sơn Thái Dương Phong, Thiên Cơ đạo nhân đứng đầu Huyền Môn cùng ba vị trưởng laÞo Vân Dương phong, Hành Dương phong, Ngọc Dương phong, cùng Tuyết Cơ, Uông Kiếm, Lữ Minh,... Đám người đợi đều ngồi xếp bằng. Bọn họ dựng lên một tế đàn cao mười thước, tế đàn có hai ngọn đèn bát quái. Đèn đuốc lập loÌe, không mâìy saìng suÒa.

- Sư tôn, Hương Hương cùng Tiểu Vũ không sao chứ?

Tuyết Cơ đưa mắt nhiÌn sang sư tôn Thiên Cơ đạo nhân. (DG: bó tay,laÞo naÌy laÌ sư tôn Tuyết Cơ,Hương Hương là đệ tử Tuyết Cơ, vậy maÌ laÞo laòi laÌ sư bá của Hương Hương,loạn. Biên: Lúc trên ta thấy vậy, định sửa. Nhưng thôi:61:)

- Không câÌn lo lãìng.

Thiên Cơ đạo nhân nhiÌn đèn bát quái trên tế đàn, cười nói:

- Hai ngọn đèn bát quái này gắn ngày sinh của Hương Hương cùng Tiểu Vũ, đại biểu cho sinh mạng của bọn chúng. Chỉ cần đèn chưa tắt thiÌ người vô sự. Đèn càng sáng thiÌ boòn hãìn caÌng an toaÌn.

Tuyết Cơ nghe vậy, nhiÌn kiÞ hai ngoòn đèn, khóe miệng lộ ra tia cười.

Cả đàn tràng, loÌng naÌng luìc naÌo cuÞng như lửa đốt.

BõÒi viÌ hai người kia dù là Long Vũ hay Hương Hương, đều là người quan trọng nhất trong đời nàng.

- Chuìng ta nên laÌm giÌ bây giõÌ?

Tuyết Cơ hỏi:

- Yì cuÒa ta laÌ chuìng ta coì thêÒ giuìp giÌ cho chuìng?

- Không thêÒ.

Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Chúng ta bây giờ chỉ có thể chờ... Đợi bọn họ trở về, Tuyệt TiÌnh phong laÌ câìm địa Huyền Môn, là trưởng bối thiÌ laòi caÌng không thêÒ đặt chân. Tuyết Cơ, ta biết Hương Hương và Long Vũ đều là người ngươi quan tâm nhất. Nhưng việc hôm nay, chỉ có thể dựa vào sôì mêònh cuÒa hoò.

- Sư tôn, ta hiểu.

Tuyết Cơ gật đầu.

- Được rồi, giải tán hết đi, ta ở lại canh cái đèn...

Thiên Cơ đạo nhân nói.

Tuyết Cơ, Lữ Minh, Uông Kiếm dường như không muốn đi. Chẳng qua lời Thiên Cơ đạo nhân, bọn hắn không thể không nghe.

Nửa đêm, Hương Hương cùng Long Vũ hái một ít hoa quả hai bên núi ăn cho đỡ đói. Căn cứ vào địa đồ, bọn hắn đaÞ tõìi giýÞa sườn núi.

Long Vũ liền yêu cầu, hai người nghỉ tại chỗ hai giờ.

Thời gian nghỉ ngắn ngủi, bọn hắn lại lên đường. Mặt trời ló ra khỏi chân trời, thời gian đaÞ laÌ năm giờ sáng, bốn phía trống trải yên tĩnh. Thậm chí yên tĩnh đến phát sợ.

- Đi.

Hương Hương cất bản đồ, khoe miệng mỉm cười thắng lợi:

- Cuôìi cuÌng cuÞng tõìi..

Long Vũ đang muốn thả lỏng, không ngờ La Lâm báo hiệu, Tuyệt Bích phong dường như truyền đến một cỗ tà khí. Long Vũ không dám lơ là, vội đem tin tức báo cho Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương nhiÌn kiÞ, thâòt khoì tin, Tuyêòt Biìch phong đối diện trong rừng Loaòn Thaòch coì môòt côÞ hãìc khiì nhaÌn nhaòt châòm raÞi taÒn ra.

Long Vũ dùng sức ném một tảng đá, hướng tới bên kia bay tới, rất lâu sau mới nghe tiếng, sơn cốc trống trải vang lên từng âm thanh vọng lại, maÞi không dýìt.

- Anh laÌm giÌ thêì?

Hương Hương khẽ nhíu maÌy:

- ChãÒng leÞ anh muôìn chuìng ta biò lôò?

- Không câÌn lo.

Long Vũ cười giải thích:

- Nơi này là cấm địa Huyền Môn, ngày thường không có vết chân. Cũng bởi viÌ vâòy, động vật nhỏ không ít, khe núi có tiếng đá vụn rơi xuống là biÌnh thường, không bị nghi đâu.

- A.

Hương Hương nghe vậy, cảm thấy được Long Vũ nói có lyì, lâòp týìc không noìi nýÞa.

Ánh mãìt naÌngquanh, tiÌm môòt chôÞ coì công sýò che chãìn. Lâòp týìc đi qua, thoÌ đầu ra, cẩn thân quan sát phản ứng bên kia.

Long Vũ thấy vạt áo Đường Hương Hương hơi xộc xệch, mông hơi vểnh, thân thể mềm mại chưa phát dục thành thục tạo thành một đường cong tuyệt diệu, tâm thần mỉm cười lay động.

- Chuìng ta giõÌ nên laÌm giÌ?

Hương Hương quay đầu hỏi. Nàng liền thấy ánh mắt Long Vũ nhiÌn vaÌo mông naÌng. Đỏ mặt thẹn thùng. Giọng nói nàng căm hận:

- Đồ vô sỉ, đang muốn có chủ ý đồi bại giÌ?(DG: Hic đaÞ laÌm giai đoạn Z rồi mà bây giờ chỉ có B với C mà đaÞ noìng)

 Chương 41: Vô tiÌnh gặp phải hắc y nhân, Hương Hương trúng tà giết Tiểu Vũ

Long Vũ đuối lý, vội vàng thu hồi ánh mắt, cười khan:

- Khụ khụ... Cuối cùng đaÞ nhõì tõìi anh. Em thaÌnh tâm thaÌnh yì hoÒi, anh cuÞng týÌ bi maÌ traÒ lõÌi em... Anh caÒm thâìy chiÒ câÌn đối phương không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng đừng dây vào hắn. Mục đích chúng ta là vô tiÌnh thiên đạo.

- Đúng vậy.

Đường Hương Hương gật đầu nói:

- Chúng ta tiếp tục đi nào... Trên bản đồ có một đoạn đánh dấu, chẳng qua không có tên. Trên lí luận, vô tiÌnh thiên đạo ở Tuyệt Bích Phong phía trước.

Nhưng vừa lúc đó, rừng Loạn Thạch đối diện đột nhiên truyền đến một trận cuồng tiếu, tiếng cười kia không lạ giÌ võìi Long VuÞ. La Lam nhãìc nhõÒ, hãìn xaìc định chủ nhân tiếng cười kia. Hắc y nhân thần bí từng sử dụng thiên sư kiếm quyêìt.

- LaÌ hãìn...

Long Vũ đến gần một chút, đem chuyện tiÌnh thâÌn biì hãìc y nhân noìi cho Đường Hương Hương:

- Xem ra chúng ta phải cẩn thận. Người nọ là tiền bối Huyền Môn, nếu không sao có thể đi vào cấm địa Huyền Môn. Tiểu sư muội, từ giờ trở đi, em phải bỏ thành kiến với anh. Chúng ta đồng tâm hiệp lực đối phó địch nhân này.

Đương Hương Hương không nói giÌ, chãÒng qua laÌ toÒ veÒ đồng ý.

- Chuìng ta nhiÌn kiÞ hãìn rôÌi noìi!.

Tuyệt Bích phong đối diện rừng Loạn Thạch cao sừng sững. Đường Hương Hương vẫn ở chỗ ẩn núp nhiÌn leìn keÒ bên kia.

- Tiểu sư muội, em thấy cái giÌ sao?

Long VuÞ kêÌ bên naÌng, nhiÌn vaÌnh tai trãìng sýÞa, trong loÌng ngýìa ngaìy, xeìm chuìt nýÞa thiÌ gheì vaÌo hôn lên vaÌnh tai naÌng.

Hắn biết đây là yì thýìc taÌ aìc La Hâòu taòo thaÌnh(DG: hic thãÌng naÌo chaÒ coì môòt caìi yì thýìc La Hâòu nhêÒ:60:, coì thaìi giaìm thiÌ mõìi mâìt)

TiÞnh tâm, hãìn laòi niêòm phôÒ thiêòn thanh tâm chuì.

Thân thể Đường Hương Hương run lên. Hai goÌ maì đỏ rực xoay đầu căm tức nhiÌn hãìn liêìc mãìt:

- Anh té ra xa đi...

- Tiểu sư muội, không phải anh không muốn mà là công sự này có một thôi. Đối với tiền bối Huyền Môn, thực lực vượt xa hai ta. Hơi chút sơ yì laÌ biò lôò.

Trên mặt hắn phảng phất một nụ cười gian.

NaÌng hýÞ lạnh một tiếng lười nói. Ánh mắt dừng ở rừng Loạn Thạch đối diện, không dám lơ là.

Chỉ chốc lát hắc khí trong rừng Loạn Thạch càng đậm. Từ xa nhiÌn tõìi, caÒ rýÌng Loaòn Thaòch biò côÞ hãìc khiì bao phuÒ.

- Chủ nhân, là người kia. Tôi có thể khẳng định.

La Lâm noìi.

Long VuÞ thâÌm kinh haÞi. Thýòc sýò đúng câu kia. Không phải cừu nhân không đụng đầu. MiÌnh chãÒng qua viÌ buÌ đắp cho Hương Hương tiểu sư muội mới đi cùng nàng. Vậy mà coÌn coì thêÒ gãòp gõÞ tiêÌn bôìi HuyêÌn Môn kia.

- Là người lần trước đánh cho anh gần chết?

Hương Hương nhíu mày, dường như nhớ ra cái giÌ đó.

Long Vũ cười hắc hắc. Mắt thấy thái độ của nàng với miÌnh dâÌn thay đổi, khóe miệng lại mỉm cười. Thân miÌnh hướng tới gần một chút. Ưỡn ngực nói:

- Tiểu sư muội. Xem ra em vẫn coÌn quan tâm đến anh. Đúng vậy, lần trước chính là hắn. Thiên sư kiếm quyết của hắn trên anh xa.

- HýÌ.

Hương Hương hừ lạnh một tiếng, lại nhíu mày, nói:

- Chúng ta đi xem, là đệ tử Huyền Môn. Nhiệm vụ đầu tiên là hàng yêu trừ ma, người nọ hẳn là phản đồ Huyền Môn. Tôi và anh là đệ tử, nên tiến đến thanh lí môn hộ.

- ThâÌn kinh aÌ?

Nghư nàng nói. Long Vũ khinh thường nói:

- Anh cũng nói với em,người này tu vi đạo thực cực kỳ ngưu. Ngay cả chị Tuyết Cơ cũng không phải đối thủ, chúng ta liên thủ cũng bó tay. Yì anh laÌ, nhanh choìng tiÌm vô tiÌnh thiên đạo, coÌn sýò tiÌnh naÌy noìi sau. Nêìu em xem vaÌo chuyêòn người khác, sợ là hai ta bỏ luôn cái mạng đấy...

- HeÌn nhaìt.

Đường Hương Hương ném cho Long Vũ ánh mắt xem thường, lập tức liền không nói thêm. Hai người nhanh như mèo vọt tới trước. Khoảng nửa giờ thiÌ phiìa trước cụt đường.

- Ai za, không thể ngự kiếm phi hành, ngắn chút xíu như vậy cũng không qua được?

Long VuÞ nhiÌn xuôìng, khe nuìi naÌy khoaÒng chýÌng hai mươi thước.

- La hai mươi ba thước.

La Lâm sýÒa.

- Tôi coì thêÒ qua.

Hương Hương thản nhiên nói.

- Nhưng anh không được.

Long VuÞ noìi:

- Em cuÞng không thêÒ boÒ anh laòi môòt miÌnh... ViÌ an toaÌn cuÒa em, tôìt nhâìt nên nghiÞ biêòn phaìp đưa anh qua. Nếu là gặp phản đồ Huyền Môn kia, miÌnh em chãìc chãìn không phaÒi đối thủ.

ĐýÌng thâìy tu vi Long Vũ tăng nhiều, nhưng khinh công thiÌ laòi không ra sao. Coì thêÒ ýìng phoì baÒy taìm thước, dài hơn thiÌ boì tay.

- Đàn ông vô dụng.

Đường Hương Hương chế giễu một tiếng, lập tức đưa tay:

- Tôi sẽ đem anh qua...

Long VuÞ thoaìng do dýò chuìt, duôÞi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng theo sau. Sau đó Đường Hương Hương hít một hơi thật sâu, chân vừa đạp, thân hiÌnh nhaÒy lên giôìng như chim bay lượn, vọt tới phía trước.

Ở giữa hai sườn núi là cái khe sâu không thấy đáy, ngọn núi lạnh thấu xương, thổi trúng quần áo hai người. Đường Hương Hương không chạm đất, bay trên không nhảy tới sườn núi bên kia, khó khăn lắm mới đáp xuống sườn núi đối diện.

Thân hiÌnh naÌng laÒ lướt, thân nhẹ như chim yến, khinh công gần như là thiên phú. Nếu không phải có Long Vũ, khoảng cách như vậy nàng chả cần mấy lần lấy hơi. Chỉ nhún cái là tới.(DG: Tự nhiên nhân vật chính thành của nợ:61:)

Long Vũ cúi đầu nhiÌn, lâòp týìc sõò tõìi hôÌn viìa lên mây, thiêìu chuìt nýÞa hai người rơi xuống vực thẳm.

Đõòi cho tiÞnh tâm laòi, Long VuÞ tâòp trung nhiÌn,phiìa trước không xa có một sơn động, hiện lên ba chữ to:

- Vô TiÌnh động.

- Chiình laÌ chôÞ naÌy..

Hương Hương mỉm cười, vội vàng đi tới, Long Vũ theo sát phía sau. Vào cửa sơn động, phía trước là một thông đạo sâu thãÒm.

Hương Hương cầm lấy hỏa linh phù chiếu sáng đường đi vào trong thông đạo. Được chốc lát liền thấy thấy có một cái thạch thất âm u lóe lên ánh đèn.

Đường Hương Hương bay nhanh hơn, Long Vũ thấp giọng quát:

- Cẩn thận, chậm chút đi...

ĐưõÌng Hương Hương không nói một tiếng, hơn nữa coÌn chaòy nhanh hơn. Vừa tới cửa thạch thất liền nghe một tiếng cuồng tiếu:

- Ha ha, ta chờ các ngươi lâu rồi.

- Không tôìt.

Long VuÞ kinh haÞi, phi thân chaòy tõìi. Thanh âm naÌy không laò giÌ, đúng là Hắc y nhân thần bí phản đồ Huyền Môn.

- Hai đứa nhóc, các ngươi không làm cho ta thất vọng... Các ngươi có thể nhanh như vậy tới Vô TiÌnh động. Cũng thật không dễ dàng.

Hãìc y nhân vâÞn che mãòt, toaÌn thân chiÒ lôò ra hai con mãìt.

- Đồ con chuột.

Hương Hương dừng bước khinh thường hừ một tiếng:

- Ngươi là phản đồ Huyền Môn mà coÌn mãòt muÞi xuâìt hiêòn oÒ đây. Nếu ta là ngươi sớm đaÞ xâìu hôÒ maÌ týò saìt taò tôòi. HuyêÌn Môn khôÒ cýòc đào tạo ngươi, không những không báo ân, không giữ giÌn chiình nghiÞa, ngược lại sa dọa làm phản, lạc vào ma đạo. Làm hại thương sinh, thực là tội không thể tha. Hôm nay ta thay trời hành đạo. GiÌn giýÞ chiình nghiÞa.

Vừa dứt lời, hắc y nhân thần bí nở nụ cười:

- Ha ha, đồ con lừa Thiên Cơ Tử kia làm bộ đức hạnh, dạy cho các ngươi thực vô dụng. Nếu không... như vậy đi. Nếu ngươi chịu đi theo ta, ta có thể dạy cho ngươi chút đạo thuật cao thâm Huyền Môn. Ngươi cũng không cần tu luyện vô tiÌnh thiên đạo...

- Làm sao ngươi biết?

Đường Hương Hương mỉm cười.

- Ha ha.

Hắc y nhân thần bí khinh thường cười lạnh:

- Trên dưới Huyền Môn. Cho tới bây giờ chua có người biết sự tiÌnh cuÒa ta... Long VuÞ, ra đi, ta chờ ngươi đaÞ lâu.

- LaÞo tãòc, ngươi rốt cuộc là ai?

Long Vũ từ phía sau Đường Hương Hương bước ra,đi tới chắn trước mặt Đường Hương Hương, căm tức nhiÌn Hãìc y nhân noìi:

- Ngươi muốn laÌm giÌ? Ngươi viÌ sao phaÒi cho ma thuì HuyêÌn CaÒnh tõìi thêì giõìi thýòc? Ngươi viÌ sao phaÒi phaì hư sự cân bằng của Huyền Cảnh vào thể giới thực, ngươi rốt cuộc rắp tâm làm giÌ?

- Hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thiÌ ta hoÒi ngươi.

Trong mãìt hãìc y nhân hiêòn lên veÒ xem thường:

- Thằng nhóc nhà ngươi bổn sự thật lớn, nhưng không nói cái này. Những cái kia hôm nay ta không hứng thú trả lời ngươi. Long Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi có cách để tự do ra vào Huyền Cảnh?

Nghe Hãìc y nhân noìi vâòy, trong loÌng Long VuÞ căng thẳng. Phượng Hoàng lệnh cùng La Lâm đều là bí mật lớn nhất cả đời hắn. Cho tới nay, hắn đều cật lực giấu diếm hai bí mật này. Nhưng không nghĩ tới cuộc chiến Âm Sơn lại làm bí mật Phượng Hoàng lệnh bị lộ.

Đương nhiên, Hãìc y nhân chãìc giÌ đaÞ biêìt trên người hắn có Phượng Hoàng lệnh.

Sýò tiÌnh naÌy, suy nghiÞ câÒn thâòn, laòi không coì caìch naÌy traình khoÒi.

Nếu hắn không nhanh trí, đem hắc y nhân đưa đến Huyền Cảnh, chị Tuyết Cơ cùng hắn có lẽ đaÞ biò giêìt.

- Thêì naÌo? Thâòt bâìt ngõÌ sao?

Hắc y nhân khẽ cười một tiếng nói:

- Tiểu tử ngươi cho tới nay đều bị Huyền Môn sỉ nhục. Nhưng lại không nghĩ rằng cơ duyên thâm hậu lại có thể chiếm được Ngũ Phương Thiên lệnh.N ói cho ta biết, trong tay ngươi rốt cuộc làm sao có một khối thiên địa lệnh.

Cơ thể Long Vũ khẽ run lên, tiÌnh huôìng naÌy, hãìc y nhân đaÞ đoán được mười phần.

Nghĩ đến đây, Long Vũ nói:

- Ngươi đang nói nhảm giÌ thêì, ta không biêìt ngươi đang nói cái giÌ...

- Ha ha.

Hắc y nhân khinh thường cười:

- Ngươi rất thông minh, nhưng khôn vặt thiÌ không nên duÌng võìi ta. Nêìu không coì NguÞ Phương Thiên lệnh thiÌ laÌm sao coì thêÒ đưa ta vào Huyền Cảnh.

Đường Hương Hương bên cạnh biến sắc, Ngũ Phương Thiên lệnh là cái giÌ naÌng cuÞng chưa nghe qua. Nhưng có thể tự do ra vào Huyền Cảnh cũng không phải thường.

Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhiÌn Long VuÞ, trong loÌng Đường Hương Hương ngổn ngang trăm mối.

- Lâìy ra.

Hắc y nhân đi tới vài bước, thản nhiên cười:

- Cho ta Ngũ Phương Thiên lệnh, ta có thể cho các ngươi tự do lấy vô tiÌnh thiên đạo, hơn nữa coÌn an toaÌn rõÌi đi.

- Mơ haÞo.

Long VuÞ nghiêm mãòt noìi:

- Đồ yêu tà ngươi, Ngũ Phương Thiên lệnh là thánh vật như vậy sao ngươi có thể có được. Ngươi đừng có mơ...

Đối phương dĩ nhiên biết roÞ, hãìn cuÞng không chôìng chêì nýÞa.

- Phàm là thánh vật đều là người có đức mới có thể có...

Long VuÞ caÒm thâìy nêÒ miÌnh quaì:

- Giống như ngươi yêu tà vậy làm sao mà xứng với thánh vật kia.

Dù nói thế nào, Phượng Hoàng Lệnh không thể rời vào tay hắc y nhân. Nếu không thế giới sẽ gặp tai ương.

- Long Vũ chạy đi.

Hương Hương tuy rằng không biết đầu đuôi sự tiÌnh. ChãÒng qua naÌng râìt roÞ raÌng, giõÌ phuìt naÌy phaÒi baÒo hôò Long VuÞ, nêìu không thaình vâòt biò yêu taÌ lâìy được thiÌ roÞ raÌng laÌ nôìi giaìo cho giãòc.

- Không được.

Long Vũ đứng ra nói:

- Tiểu sư muội, em đi trước, anh ứng phó với yêu tà. Sự tiÌnh Âm sơn, đầu sỏ gây ra chính là hắn.

- Tôi lại càng không thể đi.

Hương Hương quát một tiếng, tiên hạ thủ vi cường. Bích Thủy pháp kiếm thần tốc bắn ra giống như một đạo lôi điÌnh thiêÒm điện, nhắm tới ngực hắc y nhân.

Long Vũ vạn lần không ngờ tiểu sư muội lại tàn nhẫn như thế.

Hãìc y nhân không kiòp phoÌng biò truìng chiêu. Lại không nghĩ hắc y nhân cuồng tiếu vài tiếng, vẻ mặt khinh thường:

- Hai nhoìc tiÌ caìc ngươi muốn đả thương ta. Đó là chuyện không thể.

- Ngươi chết đi.

Hương Hương nhanh như thiểm điện, tay cầm Bích Thủy pháp kiếm phóng ra. Lúc này roÞ raÌng uy lýòc mạnh hơn trước.

- LiêÌu maòng.

Hắc y nhân dường hư cũng không coÌn noìng naÒy, hãìn cười lạnh một tiếng, Âm Dương pháp kiếm trong tay liền bắn nhanh mà ra. Theo một tiếng vang lớn, hai binh khí giao nhau ngẳn ngủi, Đường Hương Hương cảm thấy môt cỗ lực lượng mạnh mẽ theo Bích Thủy pháp kiếm truyền đến. Nàng vội lui về sau, lại không nghĩ chậm một bước, tay phải run bần bật, cổ tay đau nhức, thiếu chút nữa đánh rơi Bích Thủy pháp kiếm.

- HýÌ.

Hắc y nhân cười lạnh liên tục, thân hiÌnh nhanh choìng tõìi gâÌn, dường như không có ý buông tha Đường Hương Hương. Hương Hương cực lực lui về sau. Lại không nghĩ vẫn bị đánh trúng vai, thân miÌnh ngaÞ vêÌ sau.

Long Vũ vội phóng tới, từ phía sau đỡ lấy Hương Hương sắp ngaÞ xuôìng đất. Thân hiÌnh mêÌm maòi dường như truyền đến một cỗ hương thơm(DG: sắp chết coÌn xoãìn)

Chẳng qua trước mắt không phải lúc. Hít sâu một hơi, Long Vũ tĩnh tâm, đỡ Hương Hương dậy, ân cần hỏi:

- Không sao chýì?

Trong lúc hỏi, Long Vũ âm thầm vận chuyển đạo lực trong cơ thể chậm raÞi đưa vào trong cơ thể nàng

Được Long Vũ hỗ trợ, Hương Hương dường như đaÞ khôi phuòc vaÌi phâÌn đạo lực, tinh thần lại nhanh nhẹn, thản nhiên nói:

- Tôi không sao. Trên người anh mang chí bảo, không thể để kẻ xấu lấy được. Đợi lát nữa tôi quấn lấy hắn, anh tiÌm cơ hội rời khỏi Vô TiÌnh phong.

- Không thêÒ.

Long VuÞ quaÒ quyêìt baìc boÒ:

- Long Vũ ta là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để em lại một miÌnh maÌ trôìn. Chuìng ta cuÌng đi thiÌ phải bảo vệ em chu đáo. Hôm nay chúng ta đồng sinh cộng tử cùng tiến cùng thối.

Nói xong Long Vũ tiếp tục hướng đạo lực chuyển vào trong cơ thể Đường Hương Hương, hy vọng có thể mau chóng giúp nàng khôi phục nội thương.

Đường Hương Hương thuần âm mà Long Vũ thuần dương.

Hai người lại đaÞ coì kinh nghiêòm khăng khít. Giờ khắc này, đạo lực Long Vũ có trợ giúp cực lớn với Đường Hương Hương. Đạo lức hắn lớn đến triÌnh độ kích hoạt đạo lực âm tính của Đường Hương Hương.

Đường Hương Hương cảm giác rất roÞ raÌng đạo lực hai người hoÌa vaÌo nhau.

Một lát sau, chóp mũi xinh xắn của nàng mồ hôi lấm tấm, trên mặt thoáng ửng hồng mờ mờ. Giờ phút này nàng không hề lạnh như băng giá mà khôi phục vẻ thanh tú động loÌng người, làm cho người ta cảm giác thân thiết.

Long VuÞ hơi động tâm:

- Tiểu sư muội, bộ dáng em bây giờ thật tốt.

Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, hai mắt khép chặt. Khi mở ra thiÌ laòi khôi phuòc bôò daìng laònh luÌng, trong mãìt không môòt chuìt lay động.

Lại biến thành cừu nhân. Long Vũ chỉ biết lắc đầu cười khổ, ánh mắt đảo qua đaÞ thâìy hãìc y nhân đang chậm raÞi đi tới:

- Sống hoặc chết, các ngươi chọn đi.

- Choòn caìi giÌ?

Đường Hương Hương được Long Vũ truyền đạo lực, thương thế đaÞ tôìt hơn, cả giận nói:

- Chúng ta sống, ngươi chết... Từ xưa đến nay, tà không áp chính, ngươi nhất định diệt vong.

Lời vừa nói ra, hắc y nhân lập tức nở nụ cười:

- Buồn cười... Chà chà, hạt giống tốt lại bị con lừa Thiên Cơ Tử làm cho nát toét. Nếu ngươi không chết, bái laÌm môn haò cuÒa ta, thiÌ nghiêòp lõìn seÞ thaÌnh.

- Long VuÞ, tiÌm cơ hội chạy...

Đường Hương Hương khẽ quát một tiếng, lập tức phát động công kích, mỗi lần xuất thủ đều đánh đến lưỡng bại câu thương.

Hơn nữa nàng dường như cố ý đem hắc y nhân hướng ra ngoài động.

Quả nhiên, mấy phút sau, Đường Hương Hương vừa đánh vừa lui, dẫn hắc y nhân đi ra sơn động. Long Vũ lo cho an nguy của nàng, không dám lơ là mà theo sát đi ra.

- Anh chạy đi.

Mắt thây Long Vũ cũng đi ra, Đường Hương Hương đột nhiên nắm cổ tay hắn, dùng hết khí lực ném ra. Ném hắn bay ra ngoài tới mười thước.

Cùng lúc đó, đôi mắt nàng hiện lên tia kiên quyết:

- Long VuÞ, nêìu anh may mãìn coÌn sôìng, đi tiÌm Vân di.

- Vân di?

Long VuÞ giâòt miÌnh, đang muốn hỏi giÌ đó. ĐaÞ thâìy naÌng tuò tâòp toaÌn đạo lực, thân như thiểm điện, bắn tới trước mặt hắc y nhân.

Mà giờ khắc này, vừa lúc phía sau hắc y nhân là vực sâu vạn trượng.

Long Vũ dường như đaÞ hiêÒu caìi giÌ đó.

- Tiểu sư muội, không được.

Long Vũ kêu thảm một tiếng. Hai mắt đỏ au, nổi điên đuổi theo Đường Hương Hương, hy vọng nàng không làm chuyện rồ dại.

Nhưng hắn đaÞ châòm môòt bước.

Ngay luìc hãìn coÌn caìch sườn đồi năm sáu thước, Đường Hương Hương đaÞ theo đạo kiếm quang đem hắc y nhân thôn phệ. Hai người cùng nhau ngaÞ xuôìng výòc sâu vaòn trượng.

- Không...

NhiÌn thân aÒnh tiêÒu sư muội biến mất, Long Vũ hai tay bám vào nham thạch, máu từ đầu ngón tay chảy ra. Một tiếng quá to vỡ nát tim gan vang vọng sơn mạch.

Dưới sườn đồi vân vụ lượn lờ, chỉ trong chớp mắt.Thân ảnh Đường Hương Hương cùng hắc y nhân đaÞ không thâìy đâu.

Long Vũ ngây ngốc ngồi đó, như người mất hồn. Thời gian hắn quen Đường Hương Hương không dài, nhưng với nàng rất có hảo cảm. Khi bị yêu hồ kích thích, hai người xảy ra quan hệ xác thịt. Tuy rằng hai người trở thành cừu nhân, nhưng sâu trong nội tâm thiÌ haÒo caÒm võìi naÌng nhiêÌu hơn. Nhất là hôm nay, viÌ đại nghĩa mà nàng dứt khoát chọn hy sinh bản thân.

Một cô nương thật tốt.

Long Vũ có chút hối hận, sớm biết rằng tâm tính nàng như thế. Chẳng thà sớm xuất đầu, cũng không để nàng trở thành ngọc nát hương tan.

TýÌ sau khi Long VuÞ giuìp HaÌn HuÌng phaì giaÒi Aìc Long baìt quaìi cuòc, trong loÌng hãìn liêÌn kiình Long VuÞ như thần thánh.Hơn nữa Long VuÞ coÌn giuìp hãìn khu trýÌ taÌ khiì, trong loÌng laòi caÌng caÒm kiìch.

Hắn muốn chính thức tổ chức linh điÌnh để cảm tạ Long Vũ. Tuy nhiên liên tiếp mấy ngày không có tin tức Long Vũ, điều này làm cho trong loÌng hãìn cýòc kiÌ khoì chiòu.

- TiêÒu Duyêòt, không phaÒi là con đắc tội tiểu thiên sư, tiểu thiên sư cố ý trốn tránh không đấy?

Hàn Hùng nhớ tới thái độ con gái với tiểu thiên sư, sắc mặt liền lập tức âm trầm.

- Cha à, con đaÞ giaÒi thiìch bao nhiêu lâÌn, thâòt sýò không liên quan đến con.

HaÌn Duyêòt nhâÞn naòi,giaÒi thiìch noìi:

- Con nghĩ Tiểu Vũ nhất định có việc rời khỏi Thiên Hải. Mấy ngày nay con tiÌm kiêìm, phaìt hiêòn Tuyêìt Cơ laÞo sư cũng không có ở đây. Con phỏng chừng bọn họ rời khỏi Thiên Hải.

- Vậy con nhờ người ở cục thành phố điều tra một chút?

HaÌn HuÌng hoÒi.

- Không được.

HaÌn Duyêòt noìi:

- Con đaÞ sõìm tra đường thủy, đường sắt, hàng không dân dụng... Hầu như các phương pháp đều đaÞ tra qua nhưng chằng tiÌm ra. Hiêòn taòi chiÒ coì môòt khaÒ năng bọn họ dùng thần thông rời đi. Cha à, người haÞy nhâÞn naòi đợi thêm vài ngày đi. Bọn họ sẽ trở lại.

- Được rồi.

HaÌn HuÌng veÒ giâòn tiêu tan môòt iìt:

- TiêÒu Duyêòt, chuyêòn tiÌnh tiêÒu thiên sư tạm thời gác lại. Hiện giờ chaa muốn nói với con một chuyện.

Hàn Duyệt dường như biết trước Hàn Hùng muốn nói giÌ, vôòi vaÌng noìi:

- Cha à, con có việc... Phải đi đaÞ...

- Đợi đaÞ.

HaÌn HuÌng goòi con gaìi laòi noìi:

- Không được đi... Tiểu Duyệt, con đaÞ lõìn. Vâìn đề cá nhân đaÞ đưa lên, tuyệt đối không thể lại kéo xuống.

- Cha...

Khoìe miêòng HaÌn Duyêòt nôÒi lên chuìt theòn thuÌng noìi:

- Cha luôn mong con lập gia điÌnh... Meò mâìt, trong nhaÌ coì hai cha con sôìng võìi nhau. Nêìu gaÒ con đi, sau này cha sống làm sao? Ai chiếu cố cho cha.

- Cha coì thêÒ thuê.

HaÌn HuÌng noìi.

- Không thêÒ.

HaÌn Duyêòt noìi:

- Thuê người con không yên tâm.

- Tiểu Duyệt, ngồi xuống đaÞ.

Hàn Hùng chỉ vào ghế sô pha đối diện nói:

- Hôm nay cha phaÒi noìi roÞ võìi con. Hôm nay không thêÒ tiêìp tuòc đưa đẩy.

Hàn Duyệt bất đắc dĩ đành phải ngồi xuống.

DýÌng môòt chuìt,HaÌn HuÌng noìi:

- TiêÒu Duyêòt, noìi thâòt cho cha, trong loÌng con rôìt cuòc coì yì trung nhân không... B laÌ thõÌi đại hôn nhân tự do, cha hy vọng con tiÌm được vị hôn phu đủ tư cách. Đương nhiên, nếu con không có thiÌ cha seÞ giuìp, trước mắt đaÞ coì mâìy môìng... Không bãÌng con xem qua đi.

- Cha... Con không muốn sớm lập gia điÌnh... Con coÌn muôìn tiêìp tuòc chiêìu côì cha.

Hàn Duyệt đi tới bên Hàn Hùng làm nũng:

- Ba aÌ. Con thýòc không muôìn lâìy chôÌng.

- Đừng hồ đồ...

HaÌn HuÌng nghiêm mãòt noìi:

- ChãÒng leÞ con muốn thành bà cô già... Con là khuê nữ của cha, tự nhiên phải lập gia điÌnh. Cha cuÞng muôìn coì rêÒ hiêÌn.

DýÌng môòt chuìt.HaÌn HuÌng laòi noìi:

- Đại công tử Vu Thế Long của kinh ủy chủ nhiệm thành phố không tệ... Vóc người anh tuấn, hơn nữa lại vừa là có hai bằng tiến sĩ đại học Da Lỗ(DG: Dạy về da ở cái lỗ:61:). Tập đoàn Hoành Viễn của hắn cũng rất có tương lai, cha cảm thấy không tồi.

- Không thiìch.

HaÌn Duyêòt baìc boÒ hêìt:

- Hậu Thế Long kia con biết. Đối nhân xử thế nói năng tùy tiện, không cầu tiến, là một công tử nhà giàu không hơn không kém. Hơn nữa con từ tay hiÌnh caÒnh quôìc têì coì tư liệu văn bằng đại học Da Lỗ của hắn là dùng tiền mua. Cha à, người đaÞ nhiÌn sai rôÌi.

- What? Coì ca chuyêòn naÌy nýÞa haÒ?

Hàn Hùng nhướng mày:

- Vậy là cha không biết. Tiểu Duyệt, con nói đều là sự thực.

- Làm sao mà giả được.

HaÌn Duyêòt noìi:

- Cha, người đừng quên con là giÌ... Con noìi nhýÞng điều này là do con dùng thủ đoạn điều tra ra. Như vậy đi, chờ con đi làm về, con lấy cho cha một phần tư liệu.

- Tổng tài Hàn Tuấn của tập đoàn Phi thiên thiÌ con thâìy sao?

HaÌn HuÌng noìi:

- HaÌn Tuâìn naÌy cha nhiÌn to lõìn, tiêÒu týÒ naÌy nhân phâÒm, hoòc thýìc cuÞng không coì vâìn đề. Hơn nữa tuổi xấp xỉ với con. Tương lai cha yên nghỉ, có Hàn Tuấn kia là thiên tài buôn bán thiÌ aìp lýòc cuÒa con seÞ nheò đi một chút.

- Không được.

HaÌn Duyêòt noìi:

- Cha aÌ. Con phaÒi noìi cho cha biêìt, cha laòi nhiÌn nhâÌm nýÞa. HaÌn Tuâìn so võìi Hâòu Thêì Long hơn một chút. Đương nhiên hãìn coì chuìt baÒn laÞnh thâòt sýò. Nêìu không hãìn không thêÒ tuôÒi treÒ tiêìp nhâòn tâòp đoàn Phi Thiên. Nhưng cuộc sống riêng tư của hắn tiÌnh nhân như rận, tổ chức hoạt động tập thể không lành mạnh. Người như vậy con thấy ghê tởm. Để cho con cùng hắn thiÌ thaÌ giêìt luôn cho raÒnh nõò.

Hàn Hùng nghe vậy, cúi đầu trầm tư. Lại tiÌm kiÞ nhân tuyêÒn trong loÌng. Nhưng không nghĩ tới lại bị Hàn Duyệt nói cho te tua xơ mướp.

- TiêÒu Duyêòt.. Nêìu con noìi laÌ thâòt thiÌ cha cuÞng chaÒ biêìt laÌm sao.

HaÌn HuÌng âm thâÌm thõÒ daÌi:

- Như vậy đi, chính con đi tiÌm, chãÒng qua cha chiÒ cho con môòt thaìng thôi.

- Cha à, chậm hơn vài năm có thể được chứ?

HaÌn Duyêòt noìi:

- Người xem con vừa mới thăng lên đội trưởng đội trọng án, thuộc hạ tương đối nhiều. Con căn bản không có tinh lực đi làm việc. Cha à, người tin tưởng con, con có thể xử lí tốt mặt tiÌnh caÒm.

- Không thêÒ.

HaÌn HuÌng trâÌm gioòng noìi:

- Cha không quản con bận ra sao, vấn đề cá nhân không thể không quan tâm.

Nói tới đây, trong đầu Hàn Hùng chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra môòt thãÌng rêÒ thâòt tôìt.

Vừa nghĩ đến, hắn ngẩng đầu nhiÌn con gaìi, trâÌm gioòng hoÒi:

- Tiểu Duyệt, con cảm thấy Tiểu thiên sư đối nhân xử thế như thế nào?

- TiêÒu VuÞ?

Hàn Duyệt sững sờ, lập tức dở khóc dở cười:

- Cha, người không phải là muốn con gặp gỡ Tiểu Vũ chứ? Tiểu Vũ vẫn coÌn laÌ treÒ con, điều này sao có thể?(DG: hic, đàn ông muốn biết lớn bé mạnh yếu chỉ có lên trần bốn giương thôi)

- Coì caìi giÌ không được.

HaÌn HuÌng dýìt khoaìt noìi thãÒng:

- Thời gian trước cha nghe trong trường đại học có chút tin đồn, đều là con cùng Tiểu Vũ. Không có lửa làm sao có khói, cha xem trong loÌng tiêÒu thiên sư tám phần là thích con.

- Cha, người lại nói lung tung.

Mặt Hàn Duyệt đỏ bừng:

- Làm sao cja cũng giống như tục nhân vậy, luôn đùa giỡn trêu chọc... Con cùng Tiểu Vũ trong lúc đó không có chút quan hệ mờ ám giÌ.

- Ha ha.

HaÌn HuÌng thâìy bôò daìng con gaìi theòn thuÌng noìi:

- Tiểu Duyệt. Nói thật, tiểu thiên sư không thể chê. Tuy rằng bối cảnh gia điÌnh không tôìt, nhưng hãìn môòt thân môòt miÌnh muôìn phaìt taÌi cýòc dêÞ. Hơn nữa nhân phẩm không thành vấn đề.

- Cha, đừng nói bậy nữa, tuổi chúng con chênh lệch quá lớn mà?

HaÌn Duyêòt noìi:

- Cha, con thực sự bận. Việc này, chúng ta nói sau đi.

- Nêìu thýòc yêu nhau, tuôÒi không xi nê. Con là con gái ta, bằng vào nhân phẩm, năng lực, diện mạo rất xứng với cậu ấy.

HaÌn HuÌng noìi.

- Cha à, con phải đi.

Hàn Duyệt đứng dậy, không để yì HaÌn HuÌng, mang giaÌy cao goìt đi ra ngoài, trên mặt vẫn chữa hết đỏ.

- Ha ha.

Hàn Hùng phát ra một tiếng cười sang sảng, làm như tự nói:

- Tiểu thiên sư nếu là rể hiền của ta, vậy cũng là một chuyện tốt.

Long Vũ ngồi ở bên sườn núi. Thở dài một tiếng:

- NgaÌn tiình vaòn tiình, sýò tiÌnh laòi thaÌnh thêì naÌy. Sõìm biêìt vâòy ta nên maònh meÞ ngăn cản tiểu sư muội tu luyện vô tiÌnh thiên đạo.

- A

Long Vũ ngẩng đầu lên điên cuồng hét một tiếng, thanh âm vọng tới tận mây xanh.

Chỉ là tất cả chẳng thấm vào đâu. Không quản hắn làm cái giÌ, đều khó có khả năng cứu sống Đường Hương Hương.

Thaìi Huyền Sơn, Thái Dương phong, thủ lĩnh Huyền Môn, trên tế đàn ngọn đèn bát quái biểu hiện tính mạng Đường Hương Hương vẫn chưa tắt. Hiển nhiên nàng vẫn coÌn sôìng.

- Chủ nhân. Bớt đau thương đi.

La Lâm năng lực học tập rất mạnh. Nàng đaÞ hoòc được lời an ủi người khác của địa cầu.

ChãÒng qua naÌng không thêÒ caÒm thuò caÒm xuìc luìc naÌy cuÒa Long VuÞ.

Hoặc là nói cảm nhận được nhưng không hiểu.

- ChuÒ nhân, bây giõÌ chuìng ta laÌm giÌ?

La Lâm hoÒi.

- Về đi.

Chuyện cho tới bây giờ, Long Vũ cũng chỉ có thể trở về. Đường Hương Hương đaÞ mâìt, caìi goòi laÌ vô tiÌnh thiên đạo cũng tự nhiên không coÌn yì nghiÞa.

- Đợi đaÞ.

Đi được vài bước đột nhiên Long Vũ hỏi:

- La Lâm. Coì tiÌm được thi thể tiểu sư muội không.

Long Vũ cảm thấy Đường Hương Hương chết đi thực sự lớn lao. Cũng phải tiÌm được thi thể của nàng an táng. Để anh ủi linh hồn nàng.

- Tôi có thể thử nhưng không nhất định thành công.

La Lâm noìi.

- Tâìt caÒ nhõÌ cô.

Long VuÞ noìi.

ThõÌi gian kêì tiêìp, La Lâm liền khởi động điều tra, công năng tiÌm toÌi bãìt đầu tiến hành chung quanh mười dặm. Chẳng qua không phát hiện giÌ.

Long VuÞ thâìt voòng:

- Coì phaÒi hay không phaòm vi rôòng quaì. Không thêÒ tiÌm kiÞ. Không bãÌng tôi đi xuống...

Long VuÞ nhiÌn sườn núi, phát hiện nhiều nham thạch chĩa ra. Nếu dựa vào thủ đoạn leo núi biÌnh thường, hẳn là có thể đi xuống

- Được rồi.

La Lâm vội vàng chế định phương án leo núi, hơn nữa là lộ tuyến tốt nhất.

Long Vũ hít sâu một hơi, ổn định thân thể, chân dẫm lên trên tảng đá, hai tay nắm chặt mấu nham thạch, thong thả đi xuống.

Đại khái hai giờ, Long Vũ đaÞ đi xuống dưới cả cây số. Dù vậy dưới chân vẫn mông lung sâu hun hút. Tâm Long Vũ cảm thấy nguội lạnh.

TýÌ tiÌnh huôìng hiêòn taòi, sõò laÌ thi thêÒ cuÞng không coÌn.

Đúng luìc naÌy, thanh âm La Lâm vang lên:

- ChuÒ nhân, tiÌm được rồi, tôi tiÌm được tiểu sư muội của cậu.

- Thi thể của nàng ở đâu?

Long VuÞ hoÒi.

- Không phaÒi thi thêÒ.

La Lâm traÒ lõÌi.

Long VuÞ biò La Lâm laÌm cho khoì hiêÒu:

- La Lâm, không phaÒi hêò thôìng cuÒa cô rôìi loaòn chýì? Cô noìi giÌ thêì? Tôi biò cô laÌm hôÌ đồ rồi.

- ChuÒ nhân, yì tôi laÌ tiÌm được tiểu sư muội coÌn sôìng.

La Lâm noìi:

- Ta výÌa kiêÒm tra khiì týìc sinh maòng cuÒa naÌng.

- Caìi giÌ?

Long VuÞ vôòi hoÒi:

- Cô noìi, TiêÒu sư muội coÌn sôìng?

- Đúng vậy.

La Lâm noìi:

- Từ kiểm tra đo lường khí tức, nàng vẫn coÌn sôìng, hơn nữa cách chúng ta trăm thước, ở dưới sơn động.

Trong lúc nói La Lâm đaÞ tiêìn haÌnh xaìc định vị trí chính xác.

- Thýòc sýò tôìt quaì, thýòc tôìt quaì, hiêòn taòi chúng ta đi xuống.

Long Vũ kiềm chế vui sướng, hít sâu một hơi, lấy tốc độ nhanh nhất mà tiến.

Ba phuìt sau, La Lâm nhãìc nhõÒ:

- Tới rồi, chính là sơn động bên phải kia...

Long Vũ ngẩng đầu nhiÌn, phaìt hiêòn động khẩu kia có một cây tùng ngàn năm, khẽ rùng miÌnh, hai chân đột ngột nhảy lên. Lúc bay trong không trung, hắn như thiểm điện duỗi tay bắt lấy nhánh cây tùng. Lắc lư vài cái,hắn đaÞ thaÌnh công vaÌo sơn động.

- ABCXYX….

Vào sơn động xong, Long Vũ khẩn cấp nhiÌn quanh tiÌm chôÞ Hương Hương.

- Ta coÌn sôìng, coì phaÒi ngươi thất vọng lắm không?

Thanh âm Đường Hương Hương lạnh băng vang lên phía sau Long Vũ.

- Tiểu sư muội, thật tốt quá, em không sao là tốt rồi.

Long VuÞ dường như không chú ý thái độ của nàng. Bước nhanh tới cười nói:

- Tiểu sư muội, phản đồ Huyền Môn kia, hắn chết hay chưa?

- Ngươi cứ muốn hắn chết. Hay là có nhược điểm giÌ trong tay hãìn?

Đường Hương Hương lạnh lùng hỏi.

Long VuÞ cuÞng caÒm thâìy ngýÞ khiì cuÒa naÌng, sýÞng sõÌ, hãìn hoÒi:

- Tiểu sư muội, em có yì týì giÌ? Coì phaÒi hãìc y nhân kia noìi võìi em caìi giÌ? Hãìn laÌ phaÒn đồ Huyền Môn. Hắn đáng chết, nếu không phải hắn, chúng ta ở Âm Sơn cũng không thành ra như vậy.

- Câm môÌm.

Đường Hương Hương cười lạnh noìi:

- Long Vũ, đừng cho là ta không biết, mê dược của yêu hồ chỉ là một nguyên nhân, chân chính làm việc ác cũng là miÌnh. Nêìu trong loÌng không coì taòp niêòm, mê dược yêu hồ cũng không có tác dụng với ngươi.

Long Vũ nghe vậy, âm thầm suy nghĩ: “Nghe cơn tức này, phản đồ Huyền Môn hiển nhiên không chết, hắn coÌn thaÌnh công châm ngoÌi quan hêò boòn ta.”

Chẳng qua nói đi thiÌ noìi laòi, lõÌi naÌng noìi cuÞng không sai.

Chính là Long Vũ nhớ tới lúc đó, Đường Hương Hương chủ động cũng không kém hắn.

Chính như thánh nhân sở vân, thực sắc tính daÞ.(DG: taòm diòch bêÌ ngoaÌi đạo mạo mà trong là sắc ma)

Cho dù Đường Hương Hương là tiên tử thuần khiết, cũng không ngoại lệ.

Long Vũ rất muốn nói cho Đường Hương Hương tiÌnh hiÌnh ngày đó của nàng, chẳng quá chưa ra khỏi miệng đaÞ nuôìt xuôìng. DuÌ sao da mãòt con gaìi cuÞng moÒng, hay laÌ thôi đi.

- Ta muốn giết ngươi...

Trong mắt Đường Hương Hương hiện lên một đạo sát yì.

- Em truìng taÌ sao?

Long VuÞ phaìt hiêòn,aình mãìt naÌng coì chuìt côÒ quái. Hắn dựng cả tóc gáy, tám phần là phản đồ Huyền Môn làm troÌ quyÒ. ChiÒ laÌ không biêìt hiêòn taòi hãìn õÒ đâu.

- ChuÒ nhân, chaòy mau.

La Lâm giuòc.

Long VuÞ nghe vâòy, vôòi vaÌng lui ra sau.

- Ngươi coÌn chaòy sao?

Đường Hương Hương hừ lạnh, bàn tay trằng noÞn kheì giơ lên, một luồng kiếm quang bắn nhanh ra. Long Vũ tránh không kịp, đùi phải trúng chiêu, đứng không vững thân thể ngaÞ xuôìng mãòt đất.

Long VuÞ buôÌn býòc, sõìm biêìt thiÌ đừng chạy, có lẽ coÌn coì thêÒ nghiÞ biêòn phaìp đem Hương Hương bị trúng tà chế trụ. Hiện tại thiÌ phiêÌn rôÌi, đùi phải bị thương, sức chiến đấu giảm hẳn.

Mặt mày Đường Hương Hương âm laÞnh, Biìch ThuÒy phaìp kiêìm trong tay loìe lên haÌn quang đi tới gần Long Vũ. Sát khí trên mặt dày đặc, làm như đại cừu đại hâòn vâòy.

Giờ phút này, Long Vũ chỉ có thể cười khổ. NhiÌn bôò daìng, hôm nay laÌnh iìt dýÞ nhiêÌu. Thêì sýò khoì lường, hơn hai giờ trước hắn vẫn viÌ naÌng chêìt maÌ bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro