dtl1tg5661

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chap 56**

30 tháng 6 2013 lúc 7:52

Lúc này trong tư thế nằm nghiêng cả hai đã rất gần, thật gần.

Phần lưng của Cô dường như đều đã chạm hẳn vào phần ngực trước của mình qua lớp vải thun.

Đê mê và dần trở nên ngây dại.

Mình khẽ lấy bàn tay phải đang tê cứng vì phí phạm đặt ở giữa tự nãy giờ mà nâng từ từ lên trên và luồn hẳn vào phần lỗ trống được tạo bởi cái gáy đang lấm tấm mồ hôi của Cô và chiếc gối mềm dùng kê đầu.

Cố gắng luồn tay ngày một sâu đến mức mà những ngón tay mình xuyên qua chiếc gáy và vòng vèo ngang qua bả vai bên kia cho đến khi khẽ chạm nhẹ vào một thứ mềm mềm chính cái bêb vếu hiện đang ẩn sâu trong lớp vải thun của Cô.

Có lẽ vì quá gần nên mũi mình bị tóc Cô phủ kín.

Một thứ mùi hương thật dịu nhẹ, khá dễ chịu và lưu giữ những thứ cảm giác đầy thú vị.

Tự nhủ với lòng.

Đắm chìm trong từng khoảnh khắc và cố gắng nắm bắt từng thời cơ.

Tay trái mình sau khi đã chụp hẳn lấy bím để kéo cả phần hạ bộ của Cô lại gần hơn thì nó cứ như được dịp tung hoành mà thả sức vùng vẫy tự do đắm mình thật sâu vào trong cái thứ ngày một ướt át ấy và cũng may là nhờ Cô đã chủ động chống hờ một bên chân lên như lúc nãy để tay mình có thêm không gian mà hoạt động hết công sức.

Những ngón tay mình dần dà đều đặn theo từng động tác khá giống với lúc khi còn nằm ở sân sau.

Nó cứ cố gắng nhét vào thật sâu rồi hiện ra đến lưng chừng với đầy ắp thứ nước nhờn ấy sau đó lại vào như cũ.

Cứ thế mọi thứ tiếp diễn đều đặn và có phần nhanh hơn theo thời gian với những tiếng động rất quen thuộc.

Thật sự mình thấy bức rức ở rất nhiều nơi trên cơ thể.

Phần eo dưới của mình áp sát vào người Cô khiến cho đôi lúc thằng nhỏ cứ như chạm hẳn vào phần cửa sau làm Cô bất chợt rùng mình và giật cả người lên từng hồi nhạy cảm.

Nó cứ đâm chỉa hết chỗ này đến chỗ khác làm cho mình tưng tức nơi đầu khấc ít nhiều.

Cả hai ngày càng siết chặt cơ thể vào nhau nhiều hơn cộng thêm cái nóng hừng hực của tiết trời mùa hè về đêm nên mồ hôi lại bắt đầu ứa ra ào ạt ướt đẫm trong ánh điện lòa xòa của bóng đèn ngủ được đặt ngay phía trên cửa.

Cái nóng này không gây khó chịu là mấy về mặt cơ thể nhưng phần nào nó khiến cho lửa nhục dục trong mình sục sôi và khó kiềm chế đến mức mà dường như đôi lúc đầu óc mình không còn làm chủ được những hành động tự vô thức nữa.

Mồ hôi Cô ra nhiều ướt nhòe của áo.

Cảm thấy rất rõ khi nó cứ dinh dính vào phần lưng Cô và ngực trước nên mình liền khẽ đưa cánh tay từ bím lên xắn chiếc áo đến gần ngang nách sau đó lại cho nó di chuyển lại vị trí cũ nơi chùm lông đen mảnh ướt nhẹp và bếch cả vào da thịt mà hoạt động hết công suất.

Lúc mình xăn lên thì Cô cũng cố gắng hùa theo để mọi việc trở nên dễ dàng và nhanh chóng.

Khi chiếc áo vùa được nâng lên thì bất ngờ một bên vếu vô tình chạm hẳn vào cánh tay phảinãy giờ đã luồn qua gáy thả tòn ten sâu dưới gần nách Cô của mình.

Nhanh như cắt vì bắt được thời cơ đầy thuận lợi mình nắm hẳn một bên vếu và ngấu nhiến cái đầu ti nhỏ xíu qua từng ngón tay.

Cô khẽ nhón người lên né tránh nhưng không kịp.

Cứ thế mình bóp và nghiền cộng thêm những cái hôn đê mê lên gáy và cả những nhịp mân mê bím ngày một nhanh mạnh.

Cô run lên bần bật và khẽ phát ra những âm thanh to nhỏ không đều.

Trong phòng bắt đầu ùa lên những tiếng rên và nhịp thở không kiểm soát của cả hai.

-Trang...nóng không..._Mình thì thầm vào tai Cô khi những chiếc hôn từ môi mình đang bám đầy ở đấy.

-Nóng...nhưng kệ đi...bật điều hòa lát lạnh lắm...kệ đi..._Cô trả lời đứt quãng.

-Ừm..._Mình ưng thuận sau đó lại hăng say hoạt động và dí những ngón tay ra vào bím nhanh hơn rất nhiều.

-Ưm...ưm...nhẹ...nhẹ thôi...ưm..._Những tiếng rên phát ra ngày một nhiều cho đến khi Cô khẽ rún cả phần dưới lại kẹp cả bàn tay mình trong cái háng kia và sao đó thì khẽ nhắc nhẹ.

-Hả..._Mình chưa hiểu gì nên chợt dừng hẳn lại mà ngơ ngác ngạc nhiên.

-Không...không gì...ưm...a..._Cô trả lời và sau đó lại bắt đầu rên khe khẽ.

Có lẽ vì quá đắm chìm vào giây phút hoang lạc mà mình bất chợt quên bén cảm giác của người "cùng chơi".

Cứ thế, cứ thế cả hai cứ dần dà say sưa mân mê nhau.

Cô từ từ đưa cánh tay ra phía sau và khẽ chạm vào thằng nhỏ mình mà vuốt nhẹ nhẹ nơi đầu khấc làm cho mình có cảm giác vừa thích lại vừa thốn đến khó tả.

Rồi bất chợt nâng phần hạ bộ của Cô lên cao hơn đến mức mà thằng nhỏ mình như chưa có lực đẩy nào mà đã tự động dính nhè nhẹ vào thứ nước nhờn và cả hai môi mềm của cái bím ấm nóng kia.

Như hiểu ra tất cả, mình cũng bắt chước nâng người lên nhưng lúc này là tạo lức đẩy.

Nhón lên để thằng nhỏ có đà mà vào sâu hơn trong bím.

Hai cái môi mềm ấy như từ từ tách ra và nhanh chóng nuốt chửng cả "khúc cây" của mình, chúng ôm chặt ve vuốt và trơn tru khiến cho mình thấy tưng tức và phần nào đó sâu, thật sâu.

Cái tư thế nằm nghiêng này khó diễn tả cảm giác lắm.

Vừa thấy sướng lại vừa thấy tức vả cả nhức nhối nơi đỉnh đầu.

Cũng vì cái cách nhập cuộc và tư thế đang nằm mà hầu như cái bím tham lam kia nuốt hết cả thằng nhỏ của mình vào trong đến tận cuống họng nó.

Cho đến khi chạm đến phần gốc thì cũng là lúc những tiếng rên, tiếng suýt soa và cả một tiếng thở dài đến kinh ngạc chợt bùng lên mạnh mẽ và vô chừng.

...Ưm...ưm...síttttttt...hùm...hùm...ưm....aaaaa...ừm...hùm...

Mình hơi đau nhói và lạnh người.

Phải cho thằng nhỏ nhanh chóng di chuyển trong cái hang động ấy vì hình như mình có cảm giác các thớ thịt mềm dẻo và nóng hôi hổi kia đang dày vò và ngấu nghiến bẻ cong nó đến kinh khủng.

Vẫn để nguyên tay phải dưới gáy Cô như một chỗ tạo đà, cánh tay còn lại mình khẽ đặt hờ lên eo Cô để lấy thế.

Khẽ nhón người lại phía sau mình thít lại và chợt nâng hẳn người lên một cái chắc nịch.

Cô run lên và rên lên khá to.

Mình thì lúc đó bắt đầu có được sự phấn chấn vì nước nhờn bên trong bím đã ra rất nhiều và bôi trơn hầu như nguyên cả "khúc cây" khiến mọi thứ trở nên dễ dàng đến mức chỉ cần lao động hăng say thì sẽ được tận hưởng.

Trong căn phòng nóng nực đêm hôm ấy, cái không gian mà màn đêm u tối và tĩnh mịch đang vây kín và phủ đầy.

Có hai con người đang nằm đó, nằm ở tư thế nghiêng lạ lẫm và khẽ đâm chọt vào nhau đầy thách thức.

Có lẽ họ ghét nhau.

Không...chưa biết thế nào nhưng với riêng mình lúc ấy thì rất vui.

Vui vì cuộc đời đang biếu không cho mình những thành quả và sự đê mê mà không cần lao động gì nhiều vẫn có thể nhận được.

Thiết nghĩ mặt mình những lúc gần gũi Cô Trang thường hay biểu cảm lắm.

Mà có lẽ là như này.

Mấy khi được thiên nhiên ưu đãi như vậy đâu nên cứ thỏa sức mà vùng vẫy và tận hưởng thôi.

Mình cảm thấy vậy nhưng còn Cô ra sao thì mình chỉ dám nhìn sắc mặt và những cảm giác cũng như chuyển động từ cơ thể trần truồng kia mà đánh giá và suy đoán thôi.

Dần dà nhịp va chạm giữa mông Cô và phần háng mình tạo nên những tiếng "bành bạch" ngày một to dần mà đôi lúc mình cảm thấy hơi ngượng về chúng.

Mọi thứ cứ thế tiếp tục và kéo dài đến tận hơn 5 phút thì mình bắt đầu có cảm giác tưng tức quen thuộc.

Có lẽ là đã đến lúc đó thật rồi.

Mình chợt dừng lại trong khi bím Cô thì vẫn chuyển động mà nhai ngấu nghiến lấy thằng nhỏ của mình.

Chuyển cả hai tay xuống ôm chặt bụng Cô mặc kệ cho sức nặng từ cả thân thể kia đang đè nặn lên một bên tay.

Mình khẽ thu người và thực hiện những cú nấc cuối cùng thật chậm chạp nhưng đầy mạnh mẽ.

Và rồi chỉ vài giây sau thằng nhỏ mình tuôn những thứ nước đùng đục và ứ nghẹn từ nãy giờ vào sâu bên trong những thớ thịt của cái bím nóng hổi và tấy mọng kia.

Cô trân người và rên khe khẽ khi thứ nước nhờn của Cô lại bắt đầu chảy ra lai láng và tới giờ mình mới kịp để ý.

Cả hai nằm đó và không ai dám cử động.

Thằng nhỏ mình teo túm và thoi thóp thở gấp trong dòng sữa với mùi vị đầy lạ lẫm, cái bím thì vẫn liên tục rỉ ra những thứ nước nhờn quái dị và chảy lang ra khắp của háng của cả hai nhớp nháp.

Hồi lâu sau mình khẽ nhón người rút "thằng osin yếu ớt" ra khỏi "bà chủ nhà với đôi môi kì dị" kia.

-Mệt quá...phù..._Mình thì thầm vào tai Cô.

-Ừm...Trang cũng mệt..._Cô khẽ gật đầu rất dà dặn.

-Mà vào bên trong có sao không..._Mình thắc mắc hỏi nhỏ.

-Có thuốc cấp tốc...sáng uống...đừng lo..._Cô cười và bắt đầu quay lại nhìn sâu vào mắt mình.

-Ừm..._Mình mỉm chi.

-Giờ ngủ hả...Duy..._Cô vuốt tóc mình và nhướn mày hỏi khe khẽ khiến cho mình cảm giác yêu thương nồng ấm đến lạ.

-Ừm...Duy bị đau nhức nhiều chỗ...nãy giờ cứ giật giật nên vết thương lại nổi lên..._Mình hôn vào má Cô và khẽ than thân.

-Ừm...chứ Trang có nói là...nữa đâu mà giải thích..._Cô liếc mình rất tinh quái.

-Ừm..._Mình cười.

-Mà vầy khó ngủ quá..._Cô Trang cà vào cái ngực lấm tấm mồ hôi của mình nói nhỏ.

-Sao khó ngủ...ngủ đi...chắc tầm 3h mấy rồi đó..._Mình hít thật sâu mùi tóc Cô và rả lời ra vẻ rất chiều chuộng.

-Bây giờ chưa khô...chứ lát khô...rít với dính lắm...không ngủ được..._Cô nũng nịu.

-Phòng Duy không có nhà vệ sinh đâu...bên trong kia chỉ là cái bồn rửa mặt thôi..._Mình chỉ tay vào chiếc cửa giữa phòng giải thích.

-Chết...nãy giờ tưởng có...vậy muốn rửa chút thì đi đâu..._Cô tròn mắt hỏi mình.

-Tầng hai...gần phòng Dì...cánh cửa to đùng lúc nãy á..._Mình cười và thì thầm nho nhỏ.

Cái màn đêm với ánh sáng le lói làm cho mọi thứ trở nên đê mê và kích thích đến lạ.

Chẳng mấy chốc với những va chạm nhẹ nhàng mà thằng nhỏ đau nhức của mình lại bắt đầu ngóc đầu nhìn lên.

-Xuống đó...người nhà Duy thấy thì chết đó..._Cô khẽ nói nhỏ hơi dè chừng.

-Duy mệt cũng có muốn đi đâu...thôi...đứng dậy đi...Duy dẫn xuống..._Mình dụi nhẹ cặp mắt mệt mỏi và chống tay chuẩn bị ngồi dậy.

-Được hông vậy...lỡ có chuyện gì thì mệt lắm...thôi khỏi..._Cô víu vai mình dìm nằm xuống nhẹ nhẹ.

-Thôi...Duy cũng khó chịu nữa...rít rồi...giờ này khuya Dì ngủ say lắm...đi...xuống thôi..._Mình quyết đứng dậy và làm theo những gì đang nghĩ.

-Ừm...bước nhè nhẹ thôi nha..._cô cũng bắt chước ngồi dậy theo và bám vai mình.

Mình đứng dậy đi cà nhắc vì hơi tê chân lại bật đèn.

Rồi nhanh như cắt quay lại nhìn Cô Trang, nhìn lại bãi chiến trường quằn quại mà hai người đã tạo ra.

Cô Trang đứng từ từ dậy và khẽ với tay lấy chiếc quần chip nhỏ để hờ trên nệm từ lúc nãy mà cúi xuống nhè nhẹ lâu phần nước đùng đục đang chảy thành dòng đằng đặc từ chiếc bím xuống phần háng chân kia.

Mình cười mỉm.

Cô liếc khẽ đầy lém lĩnh.

-Khỏi lau...xuống rồi rửa..._Mình cười và chiếu cặp mắt săm soi vào cái vùng tam giác đen đầy nhạy cảm với phần lông mu đẹp đến ngạc nhiên.

-Duy...có cái áo to nào không...chứ vầy...đi ngại lắm..._Cô khép háng lại và đứng thu mình che chỗ nhạy cảm.

-Lại tủ kiếm đi...nhiều áo thun lắm..._mình chỉ về hướng tủ ngay bên cạnh.

-Ừm..._Cô ôm vếu và bước lững thững lại gần chiếc tủ.

-Bên dưới..._mình nhắc khéo khi thấy CÔ cứ ngước lên nhìn ngăn bên trên tủ.

-Cái này nha..._Cô cười và khẽ đưa tay ra với một chiếc áo thun màu xanh lam.

-Ừm...nhanh đi..._Mình gật đầu và ra hiệu nhanh lên.

-Ủa...Duy không mặc hả...cứ ngồng ngỗng nhìn kì lắm..._Cô tiến lại gần mình và chỉ tay vào thằng nhỏ đỏ hỏn đang nhìn trời nhìn mây.

-Không sao mà...để cho đẹp..._Mình gõ nhẹ vào phần thân cái thằng nhóc tinh ranh đó khen lấy khen để.

-Chết...ghê..._Cô nhướn mày che miệng cười nhẹ rất duyên.

-Nói chứ để mặc cái quần đùi chứ không có chuyện gì lại gay nữa..._Mình cười gãi đầu.

-Ừm...nè...Đi thôi..._Cô tiến lại tủ và với tay lên trên lấy chiếc quần đùi trắng cho mình.

-Ừm..._Mình với tay nhận lấy và khẽ vặn chốt cửa.

Cả hai bước ra khỏi phòng và mình xung phong bước xuống trước khe khẽ nhìn về phía cửa phòng Dì.

Mọi thứ vẫn im lặng và chẳng động tĩnh gì như lúc nãy.

Có lẽ Dì ngủ say lắm rồi.

Mình quay lại phía trên và ra dấu cho Cô bước nhanh xuống.

Tới nơi cả hai khẽ mở cửa phòng vệ sinh sau đó  cùng bước vào một lúc.

Run lắm, run đến mức phải kiềm cả hơi thở cho đến khi khóa cửa WC thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên vẫn phải giữ mọi thứ yên ắng vì WC ngay sát phòng Dì không cách âm nên bà Dì xì teen vẫn rất dễ nghe thấy tất cả.

Cô Trang đảo bước nhanh chóng tiến lại gần vòi sen bự mà khẽ kéo chiếc áo thun dài che cả phần nhạy cảm qua hẳn đầu sau đó vắt hờ lên trên chiếc móc ngay cạnh bên.

Khẽ bật vòi sen một tràn nước mát lạnh tuôn xuống người Cô đầy quyến rũ.

Đột nhiên đầu óc mình chợt nhớ lại, nhớ về cái hoàn cảnh ngày trước, cái ngày mà mình và Cô ân ái nhau cũng dưới chiếc vòi sen thần thánh nhưng là ở nhà Cô còn bây giờ lại là nhà mình.

Chỉ cần nhiêu đó cũng đủ khiến thằng nhỏ mình lại chào cờ mặc dù cho cảm giác đau bùng bục nổi lên xuyên suốt thân người nó.

Mình tuột hẳn chiếc quần đùi cỏn con mà khẽ tiếng lại gần Cô.

Dang rộng hai cánh tay ôm hờ Cô từ phía sau và sau đó khẽ xoay người Cô lại với ý định khẽ trao lên môi một nụ hôn nồng ấm.

-Đừng Duy...đừng...phòng kế bên nghe thấy đó...đừng Duy..._Cô khẽ đầy nhẹ ngực mình ra và nhăn nhó chối từ.

-Không sao...chỉ hôn thôi mà..._Mình cười nhẹ để cho nước từ vòi sen ào ào khắp mặt.

-..._Cô im lặng mặc cho mình muốn làm gì làm nhưng tốt nhất là chỉ như lời nói vừa rồi.

Mình ngấu nghiến môi Cô với đôi tay ôm chằm và ghì chặt ngang eo.

Từng dòng nước mát lạnh tuôn xuống rửa trôi nhiều thứ liên quan đến những va chạm lúc nãy nhưng dù đã hết sức cố gắng chúng vẫn không sao rửa trôi được đầu óc mình lúc đó.

Bắt đầu lại nổi máu dê, mình khẽ đưa một tay xuống xoa khẽ chiếc bím đang lạnh lẽo và cứng dần lên của Cô dưới làn nước tựa như mưa kia.

Mình vẫn hôn.

Cô bắt đầu kháng cự.

Cố gắng hôn sâu và kiềm tay Cô lại để mà ra sức dằng lấy những gì đang thèm khát tự trong đầu.

Đầy cảm giác, phải nói là thế.

Cảm giác vụng trộm và hồi hộp gấp ngàn lần lúc nãy.

Mình ôm chặt Cô hơn và khẽ lấy hai ngón tay kia banh nhẹ chiếc bím đang dần ướt kia nhưng là vì những dòng nước nhạt nhẽo tự bên trên theo kẽ ngón tay mình mà thấm dần vào bên trong nó chứ không phải tự thân nó tiết ra.

Khẽ nhón người xuống bên dưới mặc cho Cô giẫy nẫy, mình đưa thằng nhỏ vào đúng vị trí và bất chợt đứng lên trong sự thèm khát.

Thằng nhỏ mình đi vào rất khó khăn trong bím Cô một lần nữa.

Cô nhón người vì thứ gì đó tựa như gai châm.

-Đừng...đau lắm..._Cô nhắm mắt lại giãy nãy.

-Ừm...chỉ vậy thôi...để đó đi..._Mình ôm chặt lấy Cô và nói nho nhỏ.

Cô như dần hiểu ra và không kháng cực nữa mà bắt đầu hôn ngược lại mình.

Mình vui lắm vì Cô luôn chiều mình.

Đáp trả lại mình cố gắng dùng cả hai tay xoa đều hai núm vếu sau đó vân vê chúng bằng những khả năng có thể.

Thằng nhỏ mình tuy không di chuyển nhưng nó lại bị cái thớ thịt mềm nhẽo tự bên trong nhào nặng tứ tung đên mức bức rức và sắp không chịu nổi vì độ thốn thì bất chợt.

-Duy...nhanh đi...Dì tèeeeeeeee..._Bên ngoài cửa bất ngờ xuất hiện tiếng "lốc cốc" và những câu từ phá đám đáng ghét.

-Hả...ai...ai đó..._mình hốt hoảng và chợt bất định hướng về không gian và thời gian.

-Dì...Linh nè ông...đêm nên điên hả...nhanh coi...mắc tè..._Dì Linh cáu gắt từ bên ngoài cửa.

-Linh...Dì...con...con đang ị mà...nhanh gì nổi..._Mình hiểu ra và run bắn người nhìn Cô Trang đầy lo lắng và cố bịa ra lí do ngăn cản Dì.

Cô Trang lập tức rời khỏi mình và tiến lại chỗ để đồ dơ ngồi xuống lấy chiếc áo thun màu xanh lơ mặc vội vàng và thu hẳn người vào.

-Sao nghe thấy tiếng vòi sen chảy mà...ỉa gì ông..._Dì Linh giễu cợt mà đâu biết mình đang hoảng sợ đến mức nào.

Dì mà biết thì chắc đào lỗ chôn mình luôn quá.Nhất là phía đối tác lại là Cô Trang.

-Con bật tại nãy...bật để tắm nhưng mắc quá chạy lại ị...giờ tắt nè..._mình khẽ chối quanh co lấp liếm.

-Vậy mau đi...mắc quá..._Dì hối mình.

-Không...bị táo bón...ị chảy rồi...đêm hôm gì ngủ đi...đi lung tung chi vậy..._Mình khẽ nói như mếu và nhăn nhó trách Dì mặc dù Dì không thể nào thấy được.

-Đi đái ba ơi...nhanh coi...tức bụng quá rồi...căng như bà bầu...nhanh..._Dì đập cửa ầm ầm như con nít và la inh ỏi hết cả lên.

-Con ị mà...Dì tè thì đợi đi..._Mình nói vọng ra từ bên trong.

-Có hai bồn cầu mà...đứa đái đứa ị..._Dì nài nỉ mình mà vẫn đập ầm ầm.

-Không...ghê lắm...muốn giống như hồi hè năm ngoái nữa hả...kinh..._Mình lắc đầu nguầy nguậy và lại gần chiếc quần đùi lúc nãy nhặt lên và mặc vào.

-Hè nào...à...rồi...nhưng nhanh đi chứ giờ sao..._Dì nói và chợt thay đổi giọng vì nhớ về kỉ niệm kinh khủng năm trước.

Mình khẽ tiếng lại mở he hé cánh cửa nhìn Dì nói nho nhỏ.

-Dì đi ra sân đi...con lâu lắm...cũng hơn 10 phút nữa...à...nửa tiếng..._Mình nhìn Dì cười ngượng nghị như thật sự vậy và đầu óc thì bắt đầu lập kế hoạch.

Sau câu nói đó mình thấy mặt Dì buồn cười đến kinh khủng khiếp.

Mắt thì trợn ngược lên, miệng mím chặt lại đầy ngạc nhiên và ra vẻ trời ơi đất hỡi lắm.

-Gì...ra sân sao được... nghĩ sao giờ này nói tui ra đó ông...mở cửa coi...tui nhắm mắt lại..._Dì đẩy cửa  tính xông vào.

-Không mà...chết đó...đi ra sân đi...còn không thì tè dầm trong quần..._Mình nhanh chóng sập cửa đánh ầm và bắt đầu thấy ánh mắt đầy sợ hãi của Cô Trang nhìn mình vì hành động mở cửa ngu xuẩn vừa rồi.

-Ra sân người ta đi ngang qua thấy sao...chết liền á..._Dì gõ cửa tiếp tục van nài mình.

-Sân sau...phía sau á trời..._Mình nói rõ to.

-Xa...mở cửa ra đi...đái miếng..._Dì nói giọng con nít đáng yêu cực kì.

-Ra đi...con không mở đâu..._Mình hét lên vì thấy bộ mặt rất thê thảm của Cô Trang sợ đến xanh mặt.

-Chìa khóa để đâu..._Dì đạp ầm vào cửa một cái đầy bực tức.

-Phía trên tủ lạnh...con cứ lát mắc ị...lát ngừng...khổ lắm...như giờ nè...Dì không vào được đâu..._Mình chỉ và sau đó nói những lời nho nhỏ như kiểu xin lỗi vậy.

-Đi ị rồi chết luôn trong đó đi nha..._Dì hét lên rất to và chợt nghe bước chân.

Sau câu nói đó mình bắt đầu nghe những tiếng bước chân trên cầu thang đầy mệt mỏi.

Vẫn cố gắng lắng tai theo dõi cho đến khi tất cả chìm vào yên lặng thì mình nhanh chóng đi lại gần phía cửa và mở khẽ ra nhìn liếc sau đó nhanh chóng chạy lại cầu thang và nhìn xuống tầng trệt.

Biết mọi thứ đã yên mình nhanh chóng đi lại WC ra dấu cho Cô Trang đi nhanh lên phòng mình.

Cô Trang với vẻ mặt xanh mét chạy vội vã lên trên phòng mình với những bước chân đầy vội vã.

Sau khi Cô đã đi ra và tiến lên phòng mình đóng khẽ cửa thì nhanh như cắt mình tiến vào lại trong WC đã được mở tan hoang và đứng đái từ từ đợi Dì lên.

Ngồi đó cũng tầm gần 5 phút gì đó thì bắt đầu nghe thấy tiếng chốt cửa sau và tiến bước chân quen thuộc nhưng có chăng là giờ đây hơi hối hả hơn chút.

Bóng dáng Dì Linh dần xuất hiện.

-Tưởng chết luôn trong đó rồi..._Dì liếc đểu mình với ánh mắt trắng kinh khủng.

-Con xin lỗi...con nhịn hông nổi..._Mình cúi đầu nhìn xuống đất đầy hối hận.

-Gớm...ủa...tắm hả..._Dì cười khẽ kiểi tha lỗi và lấy tay xoa mái tóc ướt của mình.

-Thì đang tắm vì nóng quá rồi cái mắc ị á..._Mình ngước đầu lên cười lém lỉnh.

-Ờ...lên ngủ đi..._Dì nói và nhắm mắt lờ đờ.

-Sao mặt Dì trắng với lấm lét vậy...trắng bệch á..._Mình mở to tròn mắt ngạc nhiên.

-Thì mới hết hồn tưởng chết rồi..._Dì nói rõ to.

-Sao vậy..._mình lại được dịp ngạc nhiên.

-Nãy ra tới sân sau cái thấy tấm bạt tủ xe ở ngoải...nhóc mang ra hả..._Dì nói và khẽ nhướn một bên chân mày hỏi ngược lại mình.

-Dạ...chiều mang ra...tính nằm vì trời nóng quá...nhưng cuối cùng không nằm...quên đêm vô..._Mình ấp úng giải thích trông rất ngu.

-Điên...nằm đó chi...mà để kể...nãy ra đang tè cái hết hồn lập tức kéo quần đứng dậy luôn đó..._Dì tường thuật trông rất li kì và hấp dẫn.

-Ủa...sao vậy...sao kì vậy..._Mình ngạc nhiên hỏi khẽ vì có chút gì đó hơn lấp ló quen thuộc.

-Thì thấy...thấy cái bóng đen ngòm đứng chỗ cái gốc cây cũ nhà bên kia chứ gì..._Dì nói ra vẻ rất ma quái.

-Hả...gì...cũng thấy...à...cái gì vậy Dì...ma hả..._Lúc nãy thì thật sự giật mình run lên bần bật vì nãy mình và Cô Trang cũng đã thấy cái bóng đó mà đinh ninh là một trong ba chị em Song Song.

Cớ sao nếu là con người thì làm sao Dì lại cũng thấy như vậy chứ.

Đáng sợ thật.

-Không...ma cỏ gì..._Dì lắc đầu nguầy nguậy nhìn mình.

-Chứ ai vậy Dì..._Mình ngạc nhiên to mắt trông chờ vào câu trả lời này biết bao.

-Là...

**Chap 57**

3 tháng 7 2013 lúc 5:49

Tò mò và có chút gì đó sợ hãi khó giải thích.

Bởi dù muốn hay không thì cái thể loại mà Dì Linh đang nhắc tới kia cũng chính là thành phần như kiểu máy quay đã ghi lại đầy đủ mọi khoảng khắc ái ân giữa mình và Cô Trang mặc dù chưa có những cú chống đẩy nhiệt tình đầy tính nhân văn đi chăng nữa nhưng chỉ cần như thế là quá đủ cho cái chiều sau hun hút của đôi mắt kia.

Mình thì ban đầu nghĩ là "ma" vì chẳng có ai là đủ dũng cảm đứng đó từ lúc mình và Cô Trang đang đóng "cảnh heo" cho đến khi kết thúc thì chợt phát giác ra được là bị theo dõi rồi đến bây giờ chỉ vài phút trước đây thôi lại bị Dì Linh nhìn thấy khi Dì đang tè bậy nữa.

Mà nói cho nó vuông thì dù dám đứng cạng gốc cây đi chăng nữa thì có lẽ chỉ có thể là người điên vì canh đó, giờ đó, chỗ đó thực sự không dành cho những người có tâm lí bình thường hoặc họa chăng là Thánh nhưng Thánh này đầu óc chắc cũng có vài chi tiết sai lệch hay lăn tăn gì đó rồi.

Cho đến khi Dì Linh nói rằng cái bóng đó chẳng phải ma cỏ gì thì mình bắt đầu an tâm phần nào về độ "siêu linh" của vấn đề nhưng lại bùng lên một nỗi lo tìm tàng khác.

Nếu không phải ma thì đó chắc hẳn là người hoặc giả là một con vật hay sự vật nào đó đầy trùng hợp.

Trùng hợp theo kiểu rất tự nhiên, nào là vô tình đứng đó vào giờ canh tý, vô tình chứng kiến cảnh "mần ăn" của mình, vô tình chứng kiến cảnh "pee public" của Dì Linh rồi vô tình tạo nên cái dáng đứng đầy bí ẩn và đe dọa đến tinh thần khán thính giả.

Quá điên rồ nếu nghĩ tất cả chỉ là ngẫu nhiên.

Và rồi cuối cùng trước sự tò mò pa chút kịch cỡm của mình thì Dì Linh cũng bắt đầu nói ra cái điều mà Dì đã nhìn thấy trước đó chỉ vài phút, cái sự đã làm gương mặt Dì trắng bệch đi và tinh thần có phần bấn loạn vì hồi hộp. Mình đứng đó mà tay chân có phần bủn rủn và phải nói là tim mình đập loạn nhịp kinh khủng khiếp.

-Là...con bé Oanh...à....có cả Nhi nữa...chứ đâu phải ma cỏ gì đâu ông..._Dì Linh nhìn mình đăm đăm nói rất từ tốn.

Đến lúc này thì chẳng biết là lần thứ bao nhiêu trong suốt quá trình sống từ bé đến lớn mình lặp lại cụm từ này.

"Trời đất như tối sầm lại."

Chuẩn thì đang ở trong nhà nên chẳng thấy được trời với cả mặt đất đâu và còn nếu mà ra ngoài thì trời cũng đang về đêm rồi nên tối là hiển nhiên thôi.

Nhưng phải nói luôn là lúc đó mọi hi vọng trong mình đều vụt tắt ngấm.

Mặc dù đinh ninh tự trong đầu đó là Oanh từ lúc đang ngồi sân sau nhưng chẳng hiểu sao khi biết được sự thật buồn thảm ấy mình lại như chết lặng.

Vì mất đi người con gái bằng tuổi cực đáng yêu đã mang đến cho tâm hồn mình một thứ gì đó trong sáng và hồn nhiên hết mực.

Chính thức thứ tình cảm vừa ùa lên đó giữa chúng mình lúc tối khi trên tầng nhà Oanh đã chấm dứt từ phút giây cô ấy nhìn thấy những hình ảnh không mong đợi ở sân sau mà có lẽ cũng chính vì thế nên cô ấy buồn tủi mà đứng đó trầm ngâm và gặp Dì Linh không chừng.

Trầm ngâm với mái tóc dài thả hờ sang bên.

Trầm ngâm với ánh mắt buồn khổ và màu da tím tái nhợt nhạt.

Đó là còn chưa nói đến chị Nhi.

Cả hai chị em đó cùng lúc thấy mình đang xếp hình mới đau.

Chị Nhi thì đang có quan hệ rất thân thiết với Dì Linh mà biết đâu chị ấy buộc miệng hay Oanh tò mò vô tình mà tiết lộ ra thì mình bách nhục với tất thảy gái đẹp xung quanh đây rồi.

Nghĩ tới hình ảnh Dì Linh bí mật tay cầm cái xẻng đang đào đất chôn xác mình vào một đêm mưa gió bão bùng sau khi phát hiện ra sự thật mình có quan hệ xác thịt với Cô Trang nên trong cơn tức giận đã lỡ tay đồ sát.

Lạnh người.

Chẳng nói chẳng rằng mình thững thờ đứng cúi gầm mà nhìn sàn nhà trong hư không.

-Gì vậy Duy...sao vậy..._Dì Linh vỗ vai mình nói khe khẽ.

-..._Mình im lạng như thằng chết dở vì chẳng biết nên làm gì vào lúc này nữa.

-Tắm khuya trúng gió rồi hả...hay cảm lạnh...sao hông con...Duy..._Dì Linh lấy cả hai tay đặt lên má mà nâng hẳn mặt mình lên nhìn chăm chú.

-..._Mình vẫn chẳng nói chẳng rằng chỉ như thằng vô hồn.

-Để Dì dìu con lên phòng nghĩ nha..._Dì Linh xoay người mình lại mà bắt đầu đẩy nhẹ.

-Dạ thôi...con...con không sao...con lên phòng ngủ đây...Dì vào phòng nghĩ đi..._Mình hoảng hồn khi nghe thấy Dì đòi đưa mình lên phòng, trên đó đang có Cô Trang mà.Mém quên.

-Ừm...đi từ từ thôi...đang bị đau đó..._Dì gật đầu khe khẽ và đẩy nhẹ người mình về hướng những bậc thang.

-..._Mình im lặng bước khe khẽ lên phòng.

-Gớm...con trai gì yếu đuối thế trời...Gay chắc rồi..._Dì Linh chống nạnh sang hai bên eo mà nhìn theo từng bước chân mình xỉa xói.

-..._Mình từ từ quay lại nhìn Dì liếc ánh mắt trắng nhễ đầy hăm dọa.

-Tui...tui đi ngủ...pai..._Dì Linh làm mặt hoảng sợ quay lưng tính đi về phía phòng.

-Dì..._Mình gọi Dì khá to tiếng.

-Hủm...gì cu..._Dì quay mặt lại nhướn chân mày nhìn mình đầy ngạc nhiên.

-Nhớ thay quần nha...nãy lật đật kéo lên...dính lum la...nghe mùi khai khai..._Mình cười nhẹ nói giọng tỉnh bơ troll Dì đầy thách thức,

-Ặc...thiệt hông...tui tính làm trong im lặng mà bị phát giác...đi ngủ đi...con trai gì mà...Gay chắc cú...pái pai..._Dì Linh hốt hoảng hê lắm làm ra cái điệu lúng ta lúng túng nhìn tứ tung, soi mói đủ chỗ như thể "lo lắng trước kinh" í.

Dì Linh nói và ngay lập tức chạy thẳng vào phòng đóng cửa kín mít mà theo mình đoán là vào đó núp một lát nhân tiện vớ tay kiếm cái quần và đợi khi nào phòng mình ngay phía trên im ắng thì mới đỡ ngượng bước ra ngoài vào phòng vệ sinh mà thay đồ đây.

Mình lúc đó thì chẳng nghĩ gì mà chỉ thấy sao chán nản quá.

Chán đến mất không còn cái gì có thể làm cho mình chán hơn.

Nhìn lên hướng phòng mình khi chỉ còn cách vài bậc thang.

Đèn điện vẫn sáng chang hoang mà có lẽ là Cô Trang đang còn ngồi đâu đó trong trỏng với ánh mắt sợ sệt mà đâu đó còn là cả sự căm tức và không vừa lòng với hành động ngông cuồng mở cửa WC nhìn ra ngoài nói chuyện với Dì khi mà Cô đang run lẩy bẩy ngồi một góc vì quá sợ sệt khi trong tình huống rất khẩn cấp vừa rồi.

Lại còn cái hành động thô thiển dưới vòi sen khi không được sự đồng ý cùa Cô nữa chứ.

Chán chẳng buồn tả.

Thở dài quay lưng ngồi xuống và nép người tựa vào tường trên một bậc thang vì mình chưa muốn vào phòng lúc này, muốn ngồi đợi cho Cô Trang ngủ hẳn rồi hẳn vào sau cho nó lành.

Chẳng muốn đối diện, chẳng muốn nói chuyện và cũng chẳng muốn giải thích vì tất cả chỉ mang tính bộc phát.

Chống tay lên trán mình bắt đầu nghĩ đến gương mặt của nhỏ Oanh và chị Nhi khi thấy mình lúc còn trên tấm bạt vì không biết họ nghĩ gì lúc đó nhỉ mà chắc chẳng nghĩ gì được đầu bởi rất khinh bỉ mình rồi thì còn đâu thời gian mà nghĩ nữa.

Đang loay hoay với đầu óc mộng mị thì mình bất chợt tươi tỉnh hẳn lên vì Dì Linh đang rón rén đi từng bước chậm rãi mà trên tay là một áo, một quần cùng bộ màu đen tất nhiên chỉ là một bộ bình thường hay mặc ở nhà.

Dì đi ra tuy là khá nhẹ nhàng nhưng lại chỉ chăm chú đường trước mặt mà chẳng thèm nhìn lên trên hướng cầu thang gì cả.

-Hé lô...đi thay quần á hả...chào Dì..._Mình nói đầy hài hước và khẽ cười nhẹ vòng tay trước ngực cúi đầu chào Dì.

-Á...á..._Dì Linh hét to lên đầy kinh hãi và chạy nhanh vào WC đóng cửa cái "rầm".

Mình cười nắc nẻ vì cái điệu bộ trẻ con cực đáng yêu của Dì mình.

Trông dễ thương và cute đến lạ.

Nhưng chỉ được vài giây là mình lại ngồi suy tư nhưng chỉ chốc lát là đã nghe thấy tiếng xả nước từ cái vòi sen tay cầm nhỏ dính với cái bồn bên trong WC.

Chắc có lẽ Dì Linh đã cởi đồ ra và đang vệ sinh đây mà.

Bao nhiêu hình ảnh 18 đầy mới lạ lại bắt đầu trào lên.

Chẳng hiểu bình thường mình có dâm lắm đâu cớ sao trong những ngày này lại nổi lên đê tiện có bản sắc thế nhỉ.

Chậc.Đến chết mất thôi.

-Dì thay xong rồi hả...canh mệt quá..._Đang mải mê chống tay lên cằm nhìn lung tung thì mình thấy Dì hé cửa nhìn ra và bị mình bắt thóp ngay tức khắc.

-Á...á...mắc gì canh...cái đồ kia...bóp cổ giờ...phắn đi ngủ liền cho tui...cái đồ Gay lộ...đi ngủ nhanh..._Dì bước ra khỏi WC mà chống nạnh chỉ lên hướng mình gắt đong đỏng nhưng mặt thì lại như chực cười lấy cười để.

Mình nghe Dì quát mà cười điên dại nên liền chạy lên đứng trước ngay cửa phòng rồi nhìn xuống xem thử Dì đang làm gì thì bất chợt bị Dì quăng tia mắt sắc như dao cạo lên từ ngay dưới chân cầu thang.

Cặp mắt ấy không ghê sợ lắm vì nó có pha chút gì đó bông đùa và khá lém lỉnh, cháy yêu thương và khẽ trìu mến.

Mình thấy không vào nhanh chắc Dì sộc lên sút cho vài cú vào mông thì có mà chết, vừa đau vừa lộ tẩy.

Nên nhanh chóng mình vặn núm cửa đi vào và khóa "cạch".

-Ngủ cho tui nha...giờ này còn hí hửng...đồ Gay..._Khoảng khắc cửa phòng sắp tiếp giáp với bản lề mình còn loáng thoáng thấy tiếng mài nheo rất dễ thương của Dì.

Sau câu nói đó mình nghe thấy tiếng bước chân di chuyển nhẹ nhàng trên sàn và từ tốn tiến về phía cánh cửa quen thuộc để mở ra sau đó đóng hờ lại.

Đâu vào đó, mình từ tốn quay lại nhìn vào phía trong.

Cô Trang đã nằm sâu vào phía bên trong nệm mà chụp hờ cái mền lớn của mình đắp lên đến gáy.

Ừm cũng đúng thôi, Cô đã tắm rửa sạch sẽ chẳng việc gì phải ngại nên cứ thế mà lên nằm cái nệm chính, chỗ ngủ của mình cả.

Biết ý tứ là nên giữ im lặng vì làm Cô thức thì Cô lại hỏi lại chuyện lúc nãy thì nguy lắm.

Với tay tắt điện, mình bật đèn ngủ sau đó đi lại hướng bàn lấy cả cái remort mở máy lạnh.

Ngồi xuống ghế mình hướng ánh nhìn ra cửa sổ nơi xa xa những bóng cây vẫn còn đang hãy cử động khe khẽ đón những ngọn gió ít ỏi mà cái nóng nực của đêm hè ban tặng.

Ánh sáng của các ngôi sao dần mờ nhạt chỉ le lói đến mức nhìn kĩ lắm mới có thể thấy vì có lẽ là gần sáng rồi.

Giờ này chắc tầm 2, 3 giờ gì đấy.

Mình ngáp dài thành tiếng rồi từ từ tiến lại gần cái nệm nhỏ, giang tay sắp xếp gọn gàng sang bên.

Nhìn vào hướng Cô nằm sâu bên trong.

Vẫn tư thế đó, điệu bộ đó và chẳng thay đổi gì.

Mình ngồi lưng chừng nệm bẻ rom róp vài ngón tay và dần dướn người lên buông cả thân mình nặng trĩu xuống tấm nệm êm ái.

Mình thấy mỏi mệt vì tất cả, cả thể chất và tinh thần.

Chỉ hai, ba ngày gầy đây mà bao nhiêu chuyện xảy ra, cả vui vẻ và phiền toái.

Đó là còn chưa kể ngày mai khi ánh mặt trời soi sáng nơi này thì mình chưa biết phải đối mặt với cái gì nữa.

Thôi.Cứ như câu mà mình vẫn thường hay nói.

"Hãy để cuộc đời đến với ta".

Vớ tay lấy chiếc gối kê đầu, mình từ từ nhắm mắt lại.

-Duy...mấy giờ rồi..._Tiếng Cô Trang thì thầm từ bên góc trong tấm đệm.

-3, 4 giờ gì đó...Trang chưa ngủ à..._Mình mở mắt quay sang nhìn và nói nho nhỏ.

-Chưa...mới thiu thiu thì thấy cái nệm nhún lên xuống...nên bất thần dậy luôn..._Cô Trang quay 180 độ về hướng mình nói với cặp mắt còn ngái ngủ.

-Ừm...Duy xin lỗi...tại thói quen..._Mình khẽ cười và nói khẽ.

-Ừm...không muốn nói lại...Duy cẩn trọng...chuyện này lộ ra thì không tốt cho cả hai..._Cô Trang vẫn nhắm nghiền mặt nói giọng đều đều đầy quen thuộc.

-Ừm..._Mình gật đầu

-Nói vậy thôi...Duy ngủ đi..._Cô Trang khẽ co người lại và đẩy mền cao lên qua khỏi đầu.

-Ừm...lại đây...gác đầu lên tay nè...lại đây..._Mình nhích lại gần Cô hơn và khẽ kéo hờ vai Cô lại gần mình.

-Lên gối được rồi..._Cô cũng đồng ý và nhích lại gần mình cùng chiếc gối mềm êm ái.

-Ừm...ngủ đi..._Mình ôm Cô và nói đầy trìu mến.

-Ừm..._Cô Trang đáp rất nhỏ.

Mình ôm Cô mà cánh tay phải cứ nhích dần nhích dần và luồn tay xuống nhanh chóng sờ nhẹ lên vị trí gần trên mu.

-Ủa...mặc quần Duy à..._Mình thì thầm vào tai Cô.

-Ờ...hớ hênh...lạnh..._Cô cười với đôi mắt không thèm mở trả lời mình.

-Ừm..._Mình ừ nhỏ.

Mình khẽ cho tay vào bên trong chiếc quần và xoa nhè nhẹ đều quanh phần háng chân của Cô Trang mà thỉnh thoảng va chạm rất hời hợt vào cái bím khô khan nhưng mọng nước kia.

Thú thật là lúc này cơ thể mình đầy mệt mỏi và chẳng còn mấy tinh thần mà chống đẩy nữa.

Chỉ sờ cho có sờ, sờ theo phản xạ và sờ vì thích mà thôi.

Loạnh choạng vài nhịp cho có mình khẽ nhắc tay kéo lên trên luồn vào áo đến với bầu ngực căng tròn của Cô, nghiến nhè nhẹ hai cái ti và cứ thế để tay đó cho đến khi không còn biết gì nữa.

Mình nằm và ngủ say như chết có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi và đầu óc thì căng thẳng đến độ trống rỗng nên giấc ngủ đến với mình thật nhẹ nhàng và êm ái.

Cho đến khi mình nghe văng vẳng bên tai.

-Duy...Duy..._Tiếng của một ai đó rất quen thuộc.

-..._Mình vẫn chưa xác định được là ai.

-Duy...hình như là Dì của Duy ra ngoài rồi thì phải_Cô Trang, là Cô Trang đang nói khi cặp mắt của mình từ từ mở ra.

-Ừm...ra rồi hả..._Mình nói mang tính chất hùa theo chứ chẳng mấy hiểu ý của Cô.

-Ừm...mới đi...Trang nhìn xuống cổng thấy đi rồi..._Cô Trang vẫn hồ hởi nói và lay cả thân người mình.

-Mặc quần áo gì...nghiêm túc không...đi xe không..._Mình choàng ngồi dậy và hỏi khi đôi mắt vẫn còn cay xè vì ánh sáng và cả không khí ngày mới.

-Quần jean dài với áo bó dài tay...toàn đen...chỉnh tề lắm...đi xe..._Cô Trang trả lời nhanh chóng và rất đầy đủ.

Vừa nghe đến đó là mình lập tức hình dung ra được hình ảnh thường thấy của Dì rồi.

Cái dáng cao ráo tông xoẹt tông toàn đen đây mà.

-Ừm...vậy đi công chuyện rồi...Trang thay đồ đi..._Mình gật đầu đinh ninh và khẽ quay sang nói với Cô.

-Thay từ lúc mới dậy rồi...Duy có cái bịch bóng nào không..._Cô Trang trả lời khi thân thể đã lấp đầy khoảng hở với bộ quần áo đêm hôm qua.

-Chi vậy..._Mình ngạc nhiên hỏi ngu ngơ.

-Bỏ cái quần lót...tối qua lấy lau...nên nó dơ và còn dinh dính...không mặc lại...có cái bị nào không..._Cô Trang nói và tay thì chỉ về hướng chiếc quần chip ngay trên sàn nhà.

-Có...dưới bàn đó...bữa mới mua con chuột...để cái bị dưới đó..._Mình nói và chỉ tay về hướng góc bàn.

-Ừm...Duy rửa mặt đi...nhanh đi...sợ Dì Duy về đó..._Cô Trang đi lại và nói khi đang lúi húi với tay lấy cái túi ni lon.

-Ừm...nhanh thôi...mà Trang tính về bằng cách nào..._Mình đứng lên vươn vai nhìn Cô nói.

-Gọi taxi rồi...Trang đi ra ngoài ngỏ xa xa đứng đợi...Duy mở cổng là được rồi..._Cô Trang trả lời khi đã cầm bị bỏ quần lót vào.

-Ừm...vậy đi thôi..._Mình khẽ gật đầu bước từng bước tới cái tủ quần áo lấy đồ mặc đàng hoàng lại.

-Ừm..._Cô Trang gật đầu đi ngay sau.

-À Duy...cầm nè..._Cô Trang nói và đưa tay vào túi quần.

-Gì vậy..._Mình ngạc nhiên nhìn Cô.

-Cái điện thoại...có gì liên lạc...chứ điện thoại Duy đâu còn..._Cô Trang móc ra một chiếc điện thoại và đưa ngay cho mình.

-Kệ đi...ít bữa nữa mua...không cần đâu..._Mình lắc đầu nguầy nguậy không đồng ý.

-Cầm nhanh đi...Trang còn về...không sao...cái điện thoại cũ á mà..._Cô Trang nhăn mặt nói rất người lớn.

-Vậy cho mượn ít bữa...mấy bữa nữa đi học mang qua trả..._Mình nhận lấy vì cơ bản cũng làm biếng nhờ Dì chở đi mua, mượn dùng vài bữa rồi đem qua trả sau cũng vậy thôi.

-Cầm đi...xuống nhà thôi..._Cô Trang cười và nói khe khẽ.

-Không...mai mốt trả..._Mình vẫn lắc đầu và nhất quyết làm theo những gì đả suy nghĩ.

Mình chạy nhanh vào WC mà đánh răng rửa mặt trong chốc lát.

Sau đó mình và Cô Trang nhanh chóng đi từng bước nhanh nhất có thể tiến xuống dưới nhà.

Tới cửa chính mình nhìn lại Cô lần nữa khẽ đặt lên má một nụ hôn hờ.

Mình đi ra hướng cổng trước và mở cửa nhìn ngó xung quanh sau đó mới quay lại ra dấu cho Cô đi ra ngoài sau khi đã thấy bốn bề đều ổn.

Cô từ từ bước chân nhanh chóng ra hướng cổng và ngay sau đó rời khỏi nhà mình mà đảo những bước chân thoăn thoắt không nhìn lại tiến thẳng ta hướng đầu ngỏ.

Mình nhìn theo.

Tất nhiên là có hối tiếc nhưng không nhiều vì mình biết thứ tình cảm này đã gan dạ mà tiến xa đến mức khó dừng lại và rằng chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa.

Mình bước ra vài bước khỏi cổng như muốn nhìn theo những bước chân cuối cùng của Cô khi sắp khuất tầm mắt.

Khi mà chắc chắn rằng Cô đã đi khỏi thì mình mới từ tốn quay người lại chuẩn bị đóng cổng bước vào nhà.

Cài khóa đâu đó thì đinh ninh vào nhà sẽ chạy nhanh lên phòng làm tiếp giấc nữa vì mình hẳn còn đang mệt mỏi khắp người chẳng buồn đi đâu.

Vào tới cửa chính chuẩn bị vặn chìa khóa lại thì bất giác mình chợt nhìn thấy hình ảnh của một cô gái toàn hồng phía ngoài cổng trước ngôi nhà đối diện đang đi lại gần và đứng làm gì đó với cái thành đá trồng nhiều loại hoa dại.

Mình thì lúc đầu chẳng để ý mấy vì nghĩ chắc là thằng dở người nào đó yêu màu tím, thích sự thủy chung đây mà nhưng khi nhìn kĩ lại thì hóa ra cái hình dánh kia chính là Song Yến hoặc cũng có lẽ là Song Oanh.

Nghĩ vớ vẫn thế nào mình lại đẩy cửa mà lại tiến rahướng cổng với những bước chân đầy chập chững.

Tiến lại gần cái dáng hồng tông xẹt tông với đôi dép đen toàn phần cao cao đó mình chăm chú nhìn kĩ khi đối phương vẫn chưa hề phát hiện ra.

-Sáng sớm tinh mơ...đứng đây làm gì đó..._Mình hỏi khẽ từ phía bên cạnh của người con gái ấy.

Cô gái đang hơi cúi người này cột tóc khiến cho ban đầu mình nghĩ là nhỏ Yến chắc rồi.

-Ủa...Duy hả...hì...Oanh đứng ngắm hoa nè...hoa dại ở đây nhiều màu quá..._Cô ấy cười tươi hướng ánh mắt lên nhìn mình.

Thì ra là Oanh top vẫn với bộ ngực huyền thoại đêm qua trong sắc hồng của bộ nỉ sáng chói lói/

-Oanh...ừm...nhiều hoa lắm...nhà Duy có mấy chậu...mà nó xấu quắc à..._Mình cười nhẹ và cũng có phần gượng gạo vì chính bé này đêm qua đã ngắm nghía cơ thể mình trọn tập "phim heo".

-Hoa thì có gì đâu xấu...nó đẹp theo cách của nó...Oanh nè...đẹp theo cách của Oanh..._Oanh khẽ đứng lên một tay vung cao một tay để gần thắt lưng làm dáng siêu mẫu trông rất nhộn.

-Ờ...hồng nguyên cây...hồng nguyên khúc...nổi nhất xóm luôn...ghê thiệt..._Mình cười khẽ nói nhưng vẫn có chút gì đó ngại ngùng mà nếu để ý kĩ sẽ nhận ra ngay.

-Ờ...thích màu hồng này...còn màu hồng nhạt kiểu màu hường nhìn biến thái lắm..._Cô ấy nói và nhìn mình trề môi như kiểu của cha Fát Fẻ Fắn mỗi khi địa gái vậy.

-Vậy à...vậy Duy biết đường né..._Mình cười và gãi đầu khe khẽ.

-Né gì...hôm qua Chị Linh nói ở nhà Duy toàn bận áo màu hường, quần vàng nhạt không mà...có thì chối đi..._Oanh cười như bị chọt lét và bịt miệng hí hửng đủ kiểu.

-Không...không có...hôm qua nói không gay rồi mà..._Mình lắc đầu và hơi ngạc nhiên vì tối quá thứ nhất là đã thống nhất mình không gay khi hai đứa ở trên sân thượng nhà nhỏ và cả cũng đã thấy mình va chạm với Cô Trang rồi mà ta.

-Ừm...ai biết đâu...Chị Linh đồn vậy á..._Oanh nói và dướn mắt nhìn vào hướng bên trong nhà mình.

-À...Duy hỏi cái này..._Mình chợt nghiêm túc.

-Gì vậy..._Oanh đứng thẳng người nhìn mình.

-Đêm quá...khuya đêm qua canh 1,2 giờ sáng...ừm thì...sao ra sân sâu đứng chi vậy..._Mình cúi mặt hỏi khe khẽ.

-Biết rồi hả...tại tối qua ngủ hông được nên ra đó đứng ngắm phong long đủ thứ á..._Cô ấy nói và nắm hai tay trước bụng rất lúng túng trông ngộ lắm.

Mình như chết trân vì câu trả lời quá đỗi ngây thơ nhưng lại mang vô số tội của cô gái này.

Mặt mình mới sáng mà đã trắng bệch đến mức mà gân xanh nổi đầy.

Vậy ra chính cô ấy đêm qua là người đứng chỗ gốc cây thật rồi.

**Chap 58**

5 tháng 7 2013 lúc 22:37

Tái mét mặt đứng cúi đầu nhìn xuống như thể nếu mặt đất dưới chân kia mà vô tình nứt ra thì chắc chắn mình sẽ chui tọt xuống đó luôn vậy.

Một sự nặng nề bỗng chốc xuất hiện và đè nặng lên đôi vai đâu đó còn hằn lại những vết trầy xước chằn chịt của lần té xe cách đây vài tuần.

Đứng như cố gượng vì rằng Oanh đã thấy tất cả.

Niềm hi vọng cố xoay chuyển sự mặc cảm đầy nhục nhã trong lòng coi như đã tan biến vào hư vô.

Không cần nhìn vào sự biểu lộ cảm xúc trên gương mặt kia nhưng mình biết rằng chắc hẳn nó đang gay gắt và có chút gì đó coi khinh so với hình ảnh "Siêu nhân Gao" bóng loáng, can trường mà mình đã tạo dựng ngay trước mặt nhỏ mới tối hôm qua thôi.

Chẳng nói chẳng rằng chỉ đứng, mình im lặng vì không biết nên nói gì cho phải nữa.

Chỉ muốn quay đầu lại mà chạy thẳng vào nhà ôm mặt khóc nức nở hay đánh một giấc thật sâu để quên hết mọi chuyện đang xảy ra.

Cái ý kiến mặt đối mặt hỏi cho ra lẽ thật đúng là quá sức ngu ngốc mà ngạo mạn.

Bắt đầu hối hận thực sự vì sao lúc nãy không đóng cửa lên phòng ngủ quách đi cho yên thân.

Thở dài một hơi đầy ngao ngán.

-Biết rồi à...tối qua tính đùa tí thôi mà ai dè...xin lỗi..._Oanh nói giọng nho nhỏ đầy thẹn thùng.

-Không...Duy xin lỗi mới đúng...để cho Oanh chứng kiến...chứng kiến...thấy những điều...lạ đời...đến vậy..._Mình cúi mặt chẳng dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, đôi mắt trong văn vắt.

-Có gì đâu lạ...bình thường mà...Oanh cũng hay như thế...kẹt quá phải vậy chứ..._Cô ấy đưa tay lên xua nguầy nguậy kiểu như việc đó rất bình thường và không có gì phải ngại cả.

Sau câu trả lời với cái giọng nhấp nhô đầy biểu cảm trìu mến nhưng chẳng hiểu sao trong mình bắt đầu thấy là lạ.

Mình từ từ đưa cả cái gương mặt đang cúi hầm hì xuống đất nhướn hẳn lên cao với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và đù đù hết cỡ.

Cô ấy nói cái quái gì vậy nhỉ.

Chuyện này mà nói bình thường, chuyện phang phập và nói là "kẹt quá phải như vậy" và "cũng hay như thế" là thế éo nào nhỉ.

Mình bắt đầu có chút gì đó ngỡ ngàng và đề phòng với người con gái đang đứng đối diện rồi đấy.

Không lẽ Oanh cũng hay như thế, thường xuyên làm chuyện đó nhưng mà với ai nhỉ.

Cô ấy có bạn trai rồi sao ta.

Chắc chắn là không vì tối hôm qua khi mình gạ gẫm cô ấy còn nói chưa có mà.

Núp sau bóng dáng thiên thần với vẻ mặt ngây thơ và mái tóc cột cao kia là một tâm hồn có phần đồi trụy đến vậy sao.

Thoáng nghĩ có lẽ vì muốn mình thật tự nhiên và đừng để bụng chuyện tối qua nên cô ấy đang cố làm mọi thứ trở nên "bình thường" nhưng đáng tiếc là hơi quá và không theo cái cách mà nó vốn có.

Chắc là vậy nhưng sao trong mình vẫn không yên và có chút gì đó gọi và vươn vướn nhiều nơi nhỉ.

-Hả...Oanh cũng...vậy là...Oanh cũng có...từng rồi hả..._Mình mở mắt to hết cỡ ngạc nhiên nhìn sâu vào đôi mắt kia và hỏi có vẻ rất ngượng ngùng.

-Ừm...miết luôn á...làm sau vườn nhà cũ quài à...đâu phải con trai không đâu...con gái cũng vậy mà..._Cô ấy cười và bẻn lẻn hết sức nhưng mà câu nói cứ được thể tuôn ra và không mang tính chất kiềm chế chút nào cả.

-Hả...gì ghê vậy...qua là lần đầu tiên...phía sau...phía sau đó...bình thường...không vậy đâu..._Mình nhướn tất cả mọi thứ có thể trên gương mặt lên hết cỡ vì quá sức, quá sực ngạc nhiên trước câu trả lời vừa rồi của Oanh.

Thì ra Oanh là một cô gái có lối sống thoải mái và buông thả đến vậy.

Sẵn sàng quan hệ ở mọi nơi kể cả sau vườn nhà nữa hơn cả mình là còn nhiều lần.

Mặt mình đang tái mét lại càng trắng hơn vì lạnh quá, cô gái này làm mình lạnh xương sống và teo cả hai trứng.

Lúc đầu thì mình cũng từng nghĩ chắc chỉ là chém gió đâm hơi thôi.

Nhưng khi mà Oanh nói tường tận với những lời nói trần trụi đến ghê người như vậy thì sao mình có thể không tin được.

Cái con bé này ghê thật dám nói những điều như thế với một đứa con trai mới quen và phần nào đang thích nó mới kinh chứ.

Mình chợt lùi về sau hai bước cà nhắc để mà nhìn kĩ lại cái dáng người xinh xắn đang đứng trước mặt.

Trắng trẻo, đẹp đẽ thế kia mà nát như bươm rồi, thật đáng tiếc và có lẽ mình nên từ bỏ ý định mà xem cô ta như một người bạn thôi.

Có chút gì đó khiếp vía đang bốc lên ngùn ngụt.

-Duy thương Dì ghê ha..._Đang mải mê ngắm nhìn cả cái dáng người trước mặt với đôi mắt láo liên thì bất chợt mình nghe câu hỏi này từ cô ấy.

-..._Chẳng chú ý mấy đến nội dung vì mình nghĩ chắc Oanh mới hỏi về Dì Linh chuyện gì phong long ấy mà nên chỉ gật lấy gật để.

-Chị Linh ý tứ nhỉ...Oanh thì ở nhà Oanh thì muốn làm gì làm à..._Cô ấy lại nói và bắt đầu có phần lạc xa chủ đề đối thoại và càng ngày càng rời xa những gì mình đang suy nghĩ.

-Gì...Linh gì đây..._Mình ngạc nhiên với cái mặt đù đù nhìn Oanh chằm chằm bắt đầu tỏ thái độ hơi khó hiểu.

-Thì giống chị Linh hôm qua tè bậy đó...nhà Oanh nữ không nên ngại gì đâu...kẹt toalet là đi ra sau luôn..._Oanh nhìn lại mình cũng rất chăm chú và nói rất rõ ràng.

-Gì...là sao...không hiểu...chuyện gì vậy..._Mình hớ cả lưỡi ra bên ngoài vì chẳng hiểu Oanh nói cái thể loại gì nữa.

Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện Dì Linh tè bậy gì nhỉ.

-Thì khuya hôm qua...Oanh đang ngồi hóng mát với chị hai phía sau nhà...rồi thấy Chị Linh chạy ào ào từ trong nhà ra...Oanh mới lại chỗ gốc cây đứng...tính đợi chỉ xong thì hù chơi...ai dè Chị Linh thấy Oanh trước khi...đi ấy xong nên lật đật kéo quần lên rồi ngã ra phía sau luôn...tội lắm...Oanh xin lỗi...chuyện này nè...chứ gì nữa ông đù..._Oanh ngạc nhiên nhìn nét mặt ngơ ngác của mình mà giải thích cặn kẽ hơn.

Rồi, cuối cùng mình cũng đã hiểu nãy giờ cô ấy đang nói đến chuyện gì.

Thì ra là chuyện tối qua thấy Dì Linh đi tè chứ chẳng phải là chuyện thấy mình và Cô Trang đang phang nhau.

Chuyện Dì Linh thì có gì quan trọng nhỉ, cô ấy bị mất trí nhớ hay sao mà không nói chuyện hôm qua thấy mình xyz ta.

Mình là mình đang hóng chuyện của mình kìa.

-Hả...vậy nãy giờ nói làm nhiều lần là...vụ đái bậy này á hả...sao hông nói sớm...làm Duy nghĩ tới...tới..._Mình nhăn mặt nói rất trơ trẽn vì nãy giờ nghĩ cô ấy cũng từng quan hệ rồi nên phần nào hiểu hoàn cảnh của mình vì thế sẽ cho qua tất cả.

Chán vãi hà.

-Vô duyên...nói tè bậy được rồi...chữ kia nghe ghê...thì nãy giờ người ta xin lỗi chuyện đó mà...chứ chuyện gì nữa...sợ Chị Linh còn giận chuyện đó...tội Chị ấy...té bật ngửa luôn...nên Oanh tưởng Duy mét vốn vụ này..._Oanh cười nhẹ vào nói một tràn rất tự nhiên.

Mặt mình như cái bánh trán nhún nước vì bắt đầu chán kinh khủng khiếp.

Sao cô ấy không nói quách chuyện kia cho rồi nhỉ, mình cảm giác như đang bị dày vò ấy.

Khó chịu vãi hà.

-Không...trời ơi...cái gì vậy...đầu óc Duy banh chành mất...là sao...sao không nói chuyện kia luôn..._Mình nhăn nhó vò đầu bức tóc các kiểu vì thấy sao mà rắc rối quá đi, làm gì thì làm luôn cho ra lẽ chứ vậy quài chịu hổng nổi.

-Gì vậy...từ từ...chuyện gì...Oanh...Oanh có làm gì đâu mà...Oanh xin lỗi rồi mà..._Cô ấy mặt bắt đầu thảm thiết và hơi rưng rưng bởi thái độ của mình.

-À...không...không phải...để Duy suy nghĩ tí..._Mình hơi thấy có lỗi vì tự nhiên lại gắt lên với cô ấy trong khi chính bản thân là người đã khiến cho cô ấy như vậy và cũng chính là người khơi ra cuộc nói chuyện trớ trêu này.

-Ừm...dù sao Oanh cũng xin lỗi..._Cô ấy cúi mặt nói khe khẽ giọng buồn buồn.

Đầu óc mình bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ cho hoàn chỉnh với những thông tin vừa nhận được.

Có lẽ là Oanh không biết chuyện của mình, chắc chắn là không biết vì chuyện đó nó to lắm và phải được nhắc đến ngay từ đầu chứ không phải là chuyện của Dì Linh.

Vậy cái bóng của người con gái đứng ở gốc cây khi mình và Cô Trang đang hãy còn ở sân sau là ai khi chắc chắn Oanh không phải.

Tối qua có hai người mà Dì Linh đã nhắc đến là Oanh và chị Nhi.

-Tối qua...Oanh với chị Nhi...cùng ra ngồi đó...đúng lúc Dì Linh tè...đúng lúc luôn à..._Mình với cặp mắt dò xét bắt đầu moi thông tin.

-Ừm...trước đó khoảng 15 phút thôi...chi vậy...à...mà không...chị hai ngồi đó từ trước rồi Duy...Oanh trên phòng đầu tiên nghe thấy chị nói chuyện điện thoại...rồi chị ấy ra ngoài sân ngồi...cái sau đó lâu lắc vẫn chưa thấy vào...đụng cái nhà lạ ngủ hông được nên Oanh ra tìm chị sẵn hóng gió đêm luôn á...cái Oanh đi ra ngồi nói chuyện với chị hai...lát sau thì thấy Chị Linh luôn đó..._Oanh nói giọng đứt quãng vì cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ thay đổi chóng mặt của mình nhưng vì mình hỏi nên cô ấy cũng cố gắng trả lời thật tường tận.

-À...ừm...vậy là...ừm..._Mình như hiểu ra tất cả và suy đoán của mình vừa rồi quả không sai.

Tất cả đã được làm rõ.

Người con gái để tay hờ ngang ngực mà nhìn không ngại ngùng vào những hình ảnh trần truồng của mình đêm qua đã được làm sáng tỏ.

Gương mặt chìm sâu vào bóng tối kia không ai khác chính là Chị Nhi.

-Hủm...chuyện gì...mà nói Chị Linh cho Oanh xin lỗi nghen...Oanh tính giỡn xíu thôi...ai dè..._Oanh hơi tò mò nhưng vẫn không quên mục đích chính là xin lỗi Dì mình.

-Ừm...Dì không để bụng đâu...nói đó quên đó à..._Mình gật đầu khẽ và bắt đầu ổn định tinh thần hơn rất nhiều.

-Duy ăn sáng chưa...Chị Linh có nhà hông...Oanh vô nói chuyện sẵn xin lỗi Chị ấy xí...được hông..._Oanh có phần tươi tỉnh hơn lúc nãy chút ít.

-Dì lấy xe đi từ sáng rồi...chắc qua khách sạn...vô chơi đi Oanh..._Mình trả lời và khẽ cười gượng mặc dù đầu óc lúc này vẫn còn lăn tăn lắm.

-Vậy hả...à...Duy qua nhà Oanh ăn sáng nè...nãy mẹ nói trước khi đi...qua mời hai người mà gọi điện thoại không thấy ai bắt máy...qua ăn với Oanh đi..._Oanh cầm tay mình nài nỉ.

-Có ai ở nhà hông..._Mình nhướn chân mày lên hỏi khẽ.

-Có chị ba...còn mẹ với hai ra tiệm rồi..._Oanh cười nói trông rất đáng yêu.

-Ừm...thôi...Duy vào ngủ cái...tối qua thức khuya...hơi mệt...Oanh ăn đi..._Mình trả lời và gãi đầu khe khẽ.

-Thức khuya làm gì..._Oanh ngạc nhiên khi tay thì vẫn còn nắm hờ tay mình.

-À...làm cái kia á mà...vậy nha...Oanh về nhà đi..._Mình cười trả lời và khẽ tách tay ra khỏi tay Oanh.

-Ừm...chào Duy nhé...mà Duy có điện thoại không...Oanh lưu cái...nhỡ có chuyện cần..._Oanh cười nhẹ và nói giọng dịu dàng lắm thay.

-Điện thoại Duy hư rồi...bữa té xe...à mà quên...có...nhưng chưa để sim vào...có gì lát Duy lấy điện thoại bàn gọi qua đọc số cho...vậy nha..._Mình quay bước đi và chợt nhớ tới cái điện thoại lúc nãy Cô Trang vừa đưa.

Hơi làm biếng vì đầu óc mình lúc ấy chỉ nghĩ cách đối phó với những gì sắp xảy đến liên quan đến chị Nhi mà thôi vì chính chị ấy là người ngoài cuộc duy nhất biết đến quan hệ giữa mình và Cô Trang.

-Ừm...bye Duy..._Oanh nói với theo khi mình đang tiến dần vào bên trong cổng.

-À mà Oanh ơi..._Mình chợt nhớ ra điều gì đó cần xác minh nên lập tức quay lại hỏi.

-Gì vậy Duy..._Oanh nhìn mình hỏi to.

-Đêm qua...hai chị em Oanh...thả tóc luôn đúng hông..._Mình cười hỏi cố làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể.

-Ừm...sao biết...cả hai đều thả..._Mặt Oanh bắt đầu ngạc nhiên ghê lắm.

-À thì...Dì Linh nói hai người nhìn giống ma...thả tóc á..._Mình chợt nhớ ra chi tiết để gỡ gạc.

-Ừm...nhớ xin lỗi chị Linh dùm nha...tội chị ấy quá..._Oanh như hiểu ra nên cười rõ to nói giọng í ới.

-Ừm...biết rồi..._Mình gật khẽ đầu sau đó tiến bước vào nhà.

Qua những bậc lan can mình tiến dần vào bên trong cửa chính khẽ khép nhẹ và bước hẳn lên phòng lấy ít quần áo sạch sau đó tiến xuống hướng WC xả nước nằm bồn.

Đầu óc của mình lúc trần trụi để nước ngấm vào từng thớ thịt thật chất rất thư giản.

Trong tâm trí mình chị Nhi là một con người hiền lành dễ chịu và nhất là rất biết sống nên chuyện mà chị để lộ ra theo mình là không thể.

Điều cần nhất bây giờ là phải ngay lập tức nói chuyện với chị và mong chị giữ bí mật giúp chuyện này.

Cách giải quyết đã có và khá êm xuôi khi chỉ duy nhất một mình chị Nhi biết thôi.

Mình cũng vẫn có thể tiến xa trong tình cảm với Oanh vì theo như những cảm giác và suy nghĩ đang có thì Oanh cũng giống mình, có cảm giác đặc biệt mỗi khi tiếp xúc và nói chuyện mặc dù chỉ chưa tròn 24 tiếng.

Tắm rửa sạch sẽ mình thay đồ và lên gác.

Nhìn thấy tấm nệm con được xếp qua loa trong góc mà mình vẫn rối bởi chưa có hướng giải quyết gì cho nó cả.

Nằm ngả người xuống tấm nệm chính mà chỉ khuya hôm qua Cô Trang vẫn đang còn nằm trong góc và biết đâu còn lưu lại chút mùi gì đó nhỉ.

Thôi kệ, cứ ngủ dậy rồi từ từ tính sau.

Cứ thế, cứ thế mình lại chìm sâu vào giấc ngủ ban sáng đầy oái ăm, oái ăm vì trái giờ và oái ăm trong cả những suy nghĩ linh tinh.

Đầu óc mình những ngày đó thường xuyên rối mù vì những chuyện to tát vồ vập không ngớt khiến cho giấc ngủ của mình thường rất sâu thỉnh thoảng là những mộng mị mụ đầu đầy lo lắng.

Và giấc ngủ sáng đó cũng vậy, mình mơ thấy đủ thứ linh tinh.

Nhất là chị Nhi.

Vấn đề to tát nhất cần được giải quyết lúc ấy.

Mình ngủ lâu lắm vì khi thức dậy và mở mắt ra mình thấy đầu óc quay cuồng và nhức inh ỏi.

Ngó nghiêng xung quanh chẳng thấy một ai cả.

Cũng đúng thôi vì mình khóa cửa phòng trước khi ngủ mà, ai gọi thì có thể chấp nhận chứ còn ai mà xuất hiện trong phòng mình lúc ấy mới gọi là đáng sợ.

Thở dài và khẽ ngước lên nhìn cái đồng hồ từ bữa giờ chẳng ngó ngàng.

14:44

Không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy, giấc ngủ đầy mệt mỏi và nặng nhọc khó giải thích.

Chẳng biết cơ thể có thoải mái lên chút nào không nhưng đầu óc thì nặng như búa bổ.

Mình đứng dậy tiến vào WC phòng và rửa mặt.

Những tia nước mát lạnh tỏa đều vào từng lỗ chân lông làm cho chúng thoáng đãng khó tả.

Lặng nhìn mình trong gương.

Một thằng con trai đã gần bước sang tuổi 18 mà sao thấy vẫn còn con nít quá.

Từng trải trong nhiều chuyện mà lắm lúc những người cứng tuổi hơn còn chưa biết mùi vị cớ sao lại vẫn nhìn đù đù và ngây ngơ đến thế.

Hai mi mắt thâm quầng có lẽ vì hai ba bữa thức đêm thức hôm lao lực vào những chuyện xác thịt.

Với tay lấy cái khăn vắt vẻo trên khung, mình lau đều rộng khắp.

Bước ra khỏi phòng vệ sinh mình ngồi trên chiếc ghế dựa cạnh bàn máy tính.

Chiếc điện thoại của Cô Trang vẫn còn đang được đặt hờ trên bàn ngay kế bên.

Mở hộc bàn ra mình lấy chiếc sim bé tí tẹo đã theo mình nhiều năm bỏ vào.

Ấn nút khởi động vẫn không thấy lên, có lẽ là hết pin rồi.

Lắp cục sạc vào mình khởi động lại lần nữa.

Màn hình sáng lên.

Sim cũ có khác, danh bạ toàn là những số điện thoại quen thuộc.

Chẳng thấy báo cuộc gọi nhỡ hay bất cứ gì khác, có lẽ là vì lâu quá chăng.

Chợt nghĩ đến một người.

Mình bấm số.

Mình:A lô.

Đầu dây bên kia:Trời...ma hả trời...

Mình:Con nè Dì...ma đâu ma...Dì đang ở đâu vậy...

Dì Linh:Biết...nhưng điện thoại đâu mà gọi vậy...tui nghĩ mấy người là ma...

Mình:Ma khỉ mốc...điện thoại sáng đứa bạn mang sang cho mượn...

Dì Linh:Thôi...đừng có xạo...mấy người là ma...không thì chứng minh đi...

Mình:Cũng được...sao nhỉ...tối qua có người đái trong quần...mặc cái quần ướt mem chạy vào nhà thay...

Dì Linh:Á...á...á...im ngay...mà sao gọi chi vậy...tui đang trong phòng nè...

Mình:Sao hông nói sớm...làm tốn tiền...pai nha...

Dì Linh:Ừm...hẹn gặp lại...tút...tút...tút...

Ngồi nhìn trừng trừng vào vách tường trước mặt.

Mình thẫn thờ vì độ rảnh rỗi sinh nông nổi của cả hai Dì cháu.

Đi từng bước xuống dưới tầng mình lại gần phòng Dì Linh và gõ khẽ.

...Cốc...cốc...cốc...

-Gì á...mặt ngu dạ..._Dì Linh mở cửa và nhìn chăm chú vào mặt mình phán câu xanh rờn.

-Dì đang làm gì á..._Mình lờ đờ hỏi khẽ.

-Đang coi phim...có gì không...nay rồng đến nhà tôm thế này..._Dì cười trả lời và làm ra điệu bộ "quý hóa" lắm vậy.

-Trong nhà hết mà...sáng nhỏ Oanh nó xin lỗi Dì á..._Mình lườm lườm vì cái điệu troll có phần cũ rích của bà Dì siêu quái đản.

-Biết rồi...Nhi nó vừa nói xong..._Dì gật đầu cười nhẹ.

Vừa nghe nhắc đến cái tên đó là đầu óc mình bắt đầu tập trung cao độ vì biết đâu chị ấy đã lỡ miệng nói ra điều gì thì sao.

-Hả...nói gì...nói gì vậy Dì..._Mình hỏi đầy hoảng hốt.

-Gì...gì...có gì vui lắm hả...gì vậy..._Dì bắt chước y hệt mình nhưng lại có phần cường điệu mang tính nhạo báng là chính.

-Ý con là...chị Nhi nói gì á..._Mình nhăn nhó hỏi vì muốn biết câu trả lời thật nhanh chóng.

-Thì nói tối qua hai đứa tính giỡn thôi...không cố ý làm tui giật mình..._Dì thấy cái mặt mình chán quá nên chẳng còn hứng mà giỡn chỉ trả lời cho qua loa.

-À...dạ...vậy thôi hả Dì...chỉ vậy thôi..._Mình gật đầu nhẹ và cố gắng hỏi thật từ tốn tránh sơ hở.

-Chỉ vậy thôi...chứ gì nữa ông..._Dì nguýt mình cái rõ dài.

-Dạ..._Mình gật đầu.

-Đói chưa...ngủ say như chết...tui lên gọi ăn cơm mà không nghe luôn...ấn talk cũng không thấy trả lời..._Dì lom khom nhìn mắt mình mà nói điệu bằng bằng quen thuộc.

-Dạ...qua mệt...đói thiệt..._Mình trả lời và khẽ xoa bụng.

-Ừm...đi theo chị xuống nhà...chị cho bé ăn nha..._Dì đẩy người mình quay lại phía sau và dùng lực khiến mình nhích từng bước.

-Thôi khỏi...con được mà...tự ăn được..._Mình chống lại ý định đó ngay lậo tức vì thực chất rất ghét ai coi mình là trẻ con.

-Hết phim rồi...xuống...tui hâm đồ ăn cho...chảnh chẹ quài..._Dì vẫn đẩy mình đi đùng đùng luôn í.

-Dạ..._Mình cuối cùng cũng phải xuôi theo.

Mình đi trước với những bước chập chững qua từng nấc thang.

Dì đi sau bám nhè nhẹ vào vai mình theo kiểu đẩy nhưng lại dùng đa số là lực kéo, giữ vì sợ mình sảy chân.

Đặt chân xuống sàn tầng trệt Dì nhanh chóng tiến lại ngay chỗ bếp với tay bật bếp ga đứng hâm đồ ăn.

Còn mình thì lại tủ lạnh mở ra lấy chai nước tu lấy vài hơi rồi sau đó lập tức quay lại đặt mông ngồi xuống bàn ăn.

Nhìn về hướng bếp ga thấy Dì vừa xào nấu lại vừa nhún nhảy các thứ.

Bụng thì đói cồn cào mà bà Dì xì teen lại nhín nhảnh như vậy.

Bực thật chứ.

Rồi khi mà ánh mắt mình vô tình bắt gặp thì lại cười và làm cái điệu bộ chào hỏi thật đáng ghét nữa.

Cái tướng thì nom chuẩn khỏi chỉnh nhưng mà sao cứ ỏng à ỏng ẹo nhớt chảy nước đến thế kia chứ.

Mình chẳng dám nói gì vì lỡ nói ra thì đầu tiên phải công nhận là sướng cái miệng thật nhưng chắc chắn ngay sau đó cái bụng sẽ đói mà nghĩ đến cảnh đó nên mình lại thôi.

Cứ ngồi mà chịu trận.

Cho đến khi dường như không còn chịu đựng được nữa.

-Dì...xong chưa...đói..._Mình nhìn cái dáng Dì đang đứng hí hoái bên bếp ga.

-Rồi....đợi lát...ngồi vào bàn đi..._Dì nhìn lại hướng mình vẻ mặt đầy thờ ơ có phần cụt hứng.

-Đang ngồi nè chị hai...thấy còn hỏi nữa trời..._Mình hơi cáu.

-Hỏi chơi không được à...gay mà khó tính vậy bạn..._Dì nói mắt thì không thèm nhìn mình mà với tay tắt lửa lấy dĩa ra để đổ thức ăn.

-Vâng...tui gay..._Mình gật lấy gật để vì ghét, ghét cái thái độ

-Ừ đó...ngoan...vậy có phải là được không...nè..._Dì tay cầm hai dĩa thức ăn tiến lại chỗ bàn mình đang ngồi.

-Có hai dĩa mà lâu khinh..._Mình nhìn vào hai cái đĩa bé tẹo sau đó nhìn lên mặt Dì ra kiểu "có nhiêu đó thôi à".

-Ngon lắm á..._Dì cười nắc nẻ và chỉ chỉ vào chúng sau đó giơ ngón tay cái lên ra hiệu "number one".

Mình lấy chén cơm và lấy và để sau đó múc thức ăn lia lịa rất tự nhiên vì chỉ có mỗi mình là đang cầm đũa.

Đang ăn hăng hái thì chợt ngước mắt lên thấy Dì cứ nhìn chăm chú vào mặt mình mãi mới ức chứ.

-Dì cũng ăn đi..._Mình nói khi vẫn đang và cơm.

-Thôi...no rồi..._Dì cười chống tay lên má và vẫn nhìn mình.

-Dạ...chùi nước miếng đi kìa...thế thì ra kia ngồi đi Dì...nhìn quài...con nuốt không vô..._Mình lườm và nói làm cơm văng búa xua.

-Làm quá ông...thế chị đi..._Dì liếc mình với tròng mắt trắng lạnh lẽo sau đó kéo ghế đứng lên và vẫn nhìn khinh khỉnh lắm.

-Cám ơn..._Mình cười và nhìn theo từng bước chân của Dì.

-Đồ ăn cứt đá bô..._Dì nói với lại phía sau khi vẫn đang đi lầm lì.

-Trời ơi...Dì học đâu câu đó vậy...đang ăn mà..._Mình hét lên toáng loạn vì Dì nói chuyện "dơ" quá thể.

-Mà gì...mà cứt với đái hả...há há...gắng nuốt đi nha...thương..._Dì cười to kinh khủng mà nói trong cái điệu "kệ má mi" ấy.

Dì đi lại chỗ tiếp khách sau đó nằm dài trên chiếc ghế sô-pha lớn bật ti-vi xem.

Mình vì quá đói nên nuốt cũng phải tầm 4, 5 chén cơm mới ngưng lại chút ít.

Mà không hiểu sao bụng vẫn cứ cồn cào nên cứ thế mình táp lấy táp để cho đến khi căng tròn và ngồi thở hồng hộc.

Đi lại tủ lạnh kiếm cái chai nước tu vài hơi cho cơm xuống hẳn.

Phủ phê khoan khoái cái bụng mình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mũi cho tơm tất.

Sau đó đi ra hướng phòng khách nhìn quang quẩn và thấy Dì đang trong trạng thái như này.

Chẳng hiểu con gái con nứa Dì mà cứ tự nhiên quá thể.

Mặc dù biết là hai Dì cháu nhưng cũng phải giữ ý tứ.

Nhưng phải công nhận là nhìn vào cái tướng nằm của Dì Linh khiến nhiều hình ảnh lại bủa vây lên đầu mình khắp tứ phía.

Đứng suy nghĩ hồi lâu trong tư thế hoàn toàn bất động.

Mình tiến lại gần cửa chính và khẽ khép lại từ từ.

Khép thật kín nhưng không khóa vì sẽ...gây tiếng động.

Trần trệt nhà mình lúc nãy đã tràn ngập vào một thứ ánh sáng như chạng vạng tuy là nhìn rõ mặt người nhưng lại rất êm dịu và lẩn khấc.

Cái tầng sáng mà khiến cho ai chìm vào cũng đều sẽ được ngon giấc.

Và rồi mình nhẹ nhàng với những bước đi rất khẽ khàng ít tiếng động...

**Chap 59**

8 tháng 7 2013 lúc 19:51

Mình từ từ lê từng bước chân chập chững tiến lại gần chiếc ghế sô-pha nơi Dì Linh đang nằm.

Những bước đi còn rất nặng nề vì vết thương ở đùi trái cảm giác như ngày càng trở nên tệ hại hơn cái cách mà nó đang tiến triển.

Khẽ chống một tay vào thành ghế, mình lặng ngắm nhìn Dì trong giấc mơ trưa.

Mặc dù Dì nằm trong tư thế úp mặt vào bên trong nhưng vì mình đang đứng ngay gíc nhìn ngang nên vẫn có thể thấy được một phần nào đó khuôn mặt Dì.

Thật an bình và im ắng.

Mọi tiếng động như bị đè nén đến mức dừng hẳn lại cho người phụ nữ đang nằm kia được an giấc.

Mình đã có lần từng nói.

Khi ngủ trông những người phụ nữ của chúng ta thật xinh đẹp và hiều dịu hơn hẳn lúc thức.

Lúc còn tỉnh thì chửi bới, mày nheo, đá xoáy chúng ta các kiểu bao nhiêu thì khi ngủ trông họ thật đáng yêu và ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào Dì Linh lúc này là hiểu.

Bình thường hay xỉa xói, sút má trong, má ngoài lại còn bảo mình là Gay rồi này nọ ấy vậy mà bây giờ khi nằm đây không cử động gì thì mọi vẻ đanh đá, lém lỉnh như biến đâu mất hết mà chỉ còn sót lại những thứ khiến Dì xinh đẹp nhất.

Trông Dì ngủ sao mà bình yên lắm.

Mình chợt thấy mọi suy nghĩ rối bời trong đầu lúc đó phút chốc như bị thổi bay mà chưa kịp thốt lên lời từ biệt.

Những mệt mỏi và lo toan chuyện ngày tháng như dần bỏ rơi tấm thân gầy gộc của mình mà cao bay xa chạy đến nơi mà chẳng ai biết cũng không ai hay.

Mình chợt thấy thương Dì lắm, thương mọi thứ.

Thương cái cách mà Dì vẫn hay trêu chọc mỗi khi thấy mình trầm tư lo nghĩ.

Thương cái cách mà Dì vẫn thường hay lo lắng, quan tâm, chăm sóc mình hằng ngày.

Thương cái cách mà Dì thường hay nhắc nhở bằng những lời lẻ ngây ngơ, dí dỏm nhất.

Thương cái cách mà Dì lặng lẽ sống, lặng lẽ yêu thương và lặng lẽ hi sinh cả hơn 3 năm tuổi thanh xuân cho một thằng nhóc mặt đù quá thể như mình.

Và cuối cùng, mình thương cái cách mà Dì ngủ.Trong giấc ngủ êm đềm của trưa hôm ấy liệu chừng Dì có biết đang có một thằng nhóc đứng đó tòm ngòm nhìn ngắm khuôn mặt Dì mà vô tình đầu óc nó đã thông thoáng và vô tư đi rất nhiều.

"Cám ơn đời đã cho tôi tất cả, để mỗi sớm mai thức dậy tôi lại có thêm một ngày nữa để yêu thương".

Trong mình lúc đó, thứ tình cảm mơ hồ ngày nào lại trào dâng trong khoảnh khắc nhưng thật đáng tiếc là nó chưa đủ để tay đổi một phần nào đó định kiến hay hướng lí trí mình đi đúng với những gì mà trái tím đỏ hồng ngay bên dưới kia vẫn hằng ngày đập lệch nhịp vì một yêu thương chớm nở.

Chẳng mấy lo nghĩ vì thứ cảm tình chưa xác định rõ đó mà đúng hơn là một cơn nắng nhẹ chiếu ngang qua cuộc đời mình vào trưa hôm ấy thì làm sao có thể đập tan vài nỗi khao khát đầy nhạy cảm đang hiện hành.

Đứng đó chừng hơn năm phút đển ngắm nhìn cái bộ dạng ngây thơ và để lắng nghe những nhịp thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh.

Mình khẽ cười nhẹ, cười và nhìn Dì.

Sau đó quay lưng rải từng bước thật chậm, thật khẽ tiến dần lên cầu thang mà cố tình không gây ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất.

Thời tiết mùa hạ thật nóng, chỉ vài giờ mới đây mình đã tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ sau đó xuống nhà cơm nước mà giờ đây mồ hôi lại ra ướt đẫm lưng áo khiến cho thứ cảm giác rít ráy và khó chịu bủa vây kín mít cả thân thể mình.

Qua những nấc gỗ quen thuộc, chẳng mấy chốc mình đã có mặt ngay trước cửa WC tầng hai.

Thở dài ngao ngán mình chẳng buồn lấy trên phòng lấy quần áo chi nữa mà tiến thẳng vào trong, đóng cửa, cởi đồ mà lao thẳng lại gần vòi sen tắm táp đồng thời xả nước vào bồn.

Cứu tính của một ngày ngao ngán với những lo nghĩ về chuyện tương lai còn là những dòng nước mát lành mà khi hòa mình vào nó mình cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều về tất cả nữa.

Chỉ muốn cho sự thoải mái ấy trào dâng và lan tỏa khắp mọi chốn.

Nước mát lành.

Nước êm dịu.

Bắt đầu có cảm giác những thứ rít ráy kia đã bị cuốn trôi và dần trả về cho mình tấm thân trần trơn tuột và căng mọng.

Mình lập tức nhảy phốc vào trong bồn tắm ngụp lấy ngụp để vài hơi như muốn một lần nữa rửa trôi để rồi hoàn tan tất cả vào thứ dung dịch lỏng không mùi kia.

Lại lan đều và lại tiếp diễn.

Cảm giác sảng khoái và thư giản lại có dịp trào dâng mà khiến mình như lên đồng mê sảng tránh cái nắng nóng của những ngày hè Sài Gòn năm ấy.

Mình nằm trong bồn rất lâu cho đến khi hai bờ mi dần dịu lại vì buồn ngủ mới chịu đứng lên xả nước để ra ngoài.

Mình là thế, có thể ngủ bất kì lúc nào thích mà chẳng mấy khi liệu chừng đoán biết.

Lấy khăn lau nhẹ cho thật khô ráo và thông thoáng.

He hé cửa phòng nhìn ra bên ngoài vì nhớ đến những tai nạn giữa mình và Dì Linh trước kia kiểu này nhiều rồi.

Đi từng bước dòn trước liếc sau với tấm thân trần nhông nhỗng lên từng nấc thang.

Nói là nói thế chứ thật ra cũng cố gắng đảo nhanh lắm vì cơ bản là sợ.

Sợ Dì thấy, sợ sẽ lại bẻ mặt như lúc trước.

Vừa vào phòng là mình lập tức đóng cửa ngay.

Bẻ tay bẻ chân rom róp vì ngâm nước lâu làm mình hầu như mỏi nhừ hết các khớp xương.

Đi lại nhìn vào tủ quần áo kiếm lấy cái quần thun với áo 3 lộ mặc cho đỡ nóng.

Áo trước, quần sau mình là thế.

Trời nóng mặc dù có máy lạnh hay không nền mình quyết định khỏi bận sịp luôn nên thằng nhỏ cứ được thể mà châm chọt khắp nơi.

Lâu lắm rồi mình chưa nhìn kĩ mặt "nó".

Tính ra cũng "đẹp trai" và "kháu" như thằng anh nó nhỉ.

Tốt!

Anh thích chú rồi đấy!

Đùa nghịch vớ vẩn trong giây lát.

Mình tiến lại gần cửa.

Bật máy lạnh và rồi đi tới tấm nệm lớn ngã mình nằm xuống mà lim dim mắt.

Chỉ vừa mới rời nó độ hơn tiếng mà chẳng hiểu sao bây giờ mình vẫn có thể ùa lại mọi thứ vào nó như "lúc mới yêu" ban nãy mà quyết tâm thầm nhủ với lòng sẽ "yêu lại từ đầu" thật say đắm.

Nằm thẳng người và thở dài thườn thượt mình nhìn lên trần nhà.

Dần dà đôi bờ mi nhắm lại và đầu óc mình dần chìm sâu vào mộng mị.

Một người ngủ nhiều như mình thì chắc các bạn cũng phần nào đoán được là nếu đã ngủ thì mình sẽ say đến mức nào đúng không.

Lại còn cả mơ mẫn nữa nên thú thật là rất mệt mỏi và nhức nhối đủ thứ.

Cũng vì ngủ say quá nên khi chợt mở mắt ra vì một điều gì đó thì bất thình lình đập ngay vào mặt mình à một sự không vừa mắt.

Dì Linh đang ngồi ễnh ang ngay chỗ máy tính mình mà săm soi nhìn vào màn hình rất chăm chú.

Tất nhiên là theo phản xạ của một thằng con trai từng coi phim heo và lưu giữa vài tập phim heo chất trong máy thì chắc các bạn cũng đoán biết được cảm giác của mình lúc đó như nào đúng không.

-Dì...Dì làm gì trong phòng con vậy...Dì..._Mình nhanh chóng ngồi dậy mà địa mắt về hướng Dì Linh mà hét thất thanh.

-Hả...đang coi Harry Potter thôi mà...có làm gì đâu..._Dì Linh vì đang đeo tai phone nên nghe lời nói của mình có vẻ hời hợt và không đúng trường độ động chạm lắm thì phải.

Cứ bình thản theo phương châm "cứ giả điên và bạn sẽ được bình yên" mà Dì áp dụng trả lời mình rất ngây ngô vô tư với bờ môi hé mở hờ đầy lạ lẫm.

-Phòng con trai...Dì phải gõ cửa chứ...lỡ...lỡ con đang thay đồ sao...đang...sao..._Mình cáu tiết hét ầm ĩ vì sự không tôn trọng không gian riêng tư mà cụ thể là phòng của mình đến vậy.

-Gõ cửa quá trời...hổng dậy mở cửa...phòng không khóa vào coi tí...ngủ chứ gì đâu mà la làng vậy ông..._Dì làm cặp mắt lườm lườm với thái độ không hợp tác mà bắt đầu chống trả bằng những lời lẻ sang sảng trong hoàn cảnh Dì sai mười mươi vẹn mười. 

-Nhưng...rồi...lỡ con ngủ nude thì sao..._Mình hỏi rất thách thức.

-Thì lấy mền đắp cho...chứ hông cảm lạnh...tội lắm..._Dì trả lời rất nhỏ và lắc đầu nhè nhẹ với ý định trả treo đay nghiến mình nhất có thể.

-Á...á...điên mất..._Mình vò đầu bức tóc ra vẻ muốn điên đến nơi rồi ấy.

-Nín...coi phim chút coi...nói nhiều quá..._Dì lườm mình một cái rõ dài và sau đó đeo tai nghe vào tai và cứ thế tiếp tục với những tình tiết đang diễn ra trên màn hình.

-Nhưng mà..._Mình vẫn còn thấy chút gì đó bức rức nên ấp úng khó chịu lắm.

Dì bất ngờ tháo tai nghe để trễ xuống phần cổ sau đó quay sang nhìn thẳng vào mặt mình với cái dáng dấp nghiêng đầu tóc thì một bên thả che mắt có lẽ do mới tắm và con mắt có thể nhìn thấy thì lim dim rất "chị đại".

-Gì..._Dì Linh hỏi lại mà giọng nghe rất cộc.

-À...không...phim gì á..._Mình cười ra chiều giảng hòa và hỏi ngược lại Dì.

-Nói rồi...Harry Potter đó...thiếu tập cuối thôi hả...hay ghê...đó giờ coi lẻ tẻ không à...bây giờ mới con nối phần luôn đó..._Dì tươi hơn chút và đạp lại mình giọng rất thật thà.

-Coi tới phần mấy rồi..._Mình lại cười gần gũi đầy thiện cảm.

-3...gần hết 3...à...sau này Harry có cưới Hemione hông Duy..._Dì trả lời và bắt đầu hỏi.

-Nghe đồn là có...đẻ ra 1 đứa nhưng không phải con Harry mà là con của thằng gì gì tóc đỏ á..._Mình gật đầu và troll Dì.

-Ron Weasley...mà là sao...kì vậy..._Dì gãi đầu hỏi lại.

-Vậy cũng không hiểu nữa...thì Hemione cưới thằng tóc đỏ chứ không cưới Harry...bó tay..._Mình lắc đầu vì Dì quá ngây ngô.

-Sao kì vậy...mà cũng đúng...nếu hai nhóc đó lấy nhau thì tội cho Ron lắm ớ..._Dì chống tay lên cằm suy nghĩ.

-Dạ...phim thôi..._Mình gật gù.

-Mà sao nay ngủ nhiều vậy người..._Dì cười quay sang nhìn màn hình hỏi mình.

-Không biết...mà Dì dậy hồi nào đó..._Mình nhìn quanh quẩn trong phòng xem thử có thứ gì thay đổi hay không.

-Hồi 4h mấy á...giờ 6h rồi...đói hông..._Dì quay nhìn mình lần nữa để đoán chừng sắc mặt.

-Hông...Dì ra cho con thay đồ..._Mình xua tay và bái bai Dì.

-Thay gì...đồ đạc đàng hoàng rồi thay gì...ở nhà chứ có đi đâu đâu ông..._Dì nhìn mình từ trên xuống dưới sau đó phán câu cực "chói".

-Nhìn sao nói đàng hoàng...thì thay cho vui..._Mình hỏi lại Dì.

-Vui làm gì..._Dì ngơ ngác.

-Vui để vui...Dì lung tung quá..._Mình lớn tiếng.

-Chưa...thay đi...tui hông nhìn đâu...chưa hết phim sao ra được..._Dì nhìn màn hình và nói giọng bằng bằng rất ghét.

-Trời...đâu được...nhà một trai...một bà già...có chuyện gì mất công lắm..._Mình nói sang sảng vì tức lắm rồi.

-Chời...ý nói tui...đá chết giờ à...làm gì làm...xong phim tui mới ra..._Dì nói mà chẳng thèm nhìn mình, cứ chiếu mắt vào mà hình mà buông lời thế thôi.

-Dì...ra đi..._Mình hét lớn nhất có thể.

-..._Đáp lại bằng sự im lặng, Dì làm mình cực khó chịu.

Chán chẳng buồn tả.

Dì cứ kệ mình mà ngồi ì ở ghế giáng mắt vào màn hình coi phim.

Mới trưa nay mình còn khen Dì đủ thứ ấy vậy mà giờ này lại không hỏi han mà ngang nhiên độc chiếm máy tính của mình vì mục đích thỏa mãn sở thích cá nhân.

Chẳng hiểu ra làmsao nữa.

Mình đắp mền nằm xuống quay đầu vào trong chẳng nói chẳng rằng làm gì co mỏi miệng.

Nằm một hồi thì mình chợt nhớ đến cái điện thoại mà Cô Trang đưa cho.

-Dì...Dì...Dì ơi Dì..._Mình ngồi dậy hét ầm ỉ.

-Hả..._Dì tháo tai nghe lườm mắt qua mình.

-Quăng con cái điện thoại trên bàn..._Mình khẽ nhờ giọng bình thường.

-Ừm..._Dì cầm quăng thẳng sang không thèm nhìn.

Chiếc điện thoại chao đảo trong không trung và cuối cùng rơi thẳng xuống phần mền ngay sát người mình.

Cầm chiếc điện thoại, mình dò số Cô Trang và soạn tin nhắn với cú pháp như sau.

Mình:Trang về nhà chưa...

Cô Trang:Về từ sáng lúc Duy tiễn rồi mà...

Mình:Ủa...chứ không đi làm à...

Cô Trang:Không...nay mệt...

Mình:Sao mệt...ăn uống gì chưa...

Cô Trang:Rồi...xong xuôi hết rồi...mới đóng cửa lên nằm thôi...

Mình:Ừm...vậy nghĩ đi...

Cô Trang:Ừ...Duy cũng nghĩ đi...giữ gìn sức khỏe...sắp đi học rồi đó...Chào Duy nhé.

Hơi chán vì cuộc đối thoại qua câu chữ giao tiếp với CÔ Trang không như mong đợi.

Mình thở dài thườn thượt và quay người lại nhìn Dì.

Vẫn vậy, vẫn là cặp mắt sáng tinh anh soi mói sâu sắc vào từng cử động nhỏ trên màn hình.

Đúng là con gái, ham phim kinh khủng khiếp mà nói chi cho nhiều khi Dì là một bà nội trợ luyện phim có tiếng.

Vì nằm ở góc gần chếch nên mình chẳng thể nào biết được bộ phim đang đến khúc nào nữa thì làm sao có thể canh thời gian khi nào Dì đi ra.

Lại còn mấy cái phim mình giấu trong ổ C chắc Dì chẳng kiếm ra được nhưng vẫn lo lắm.

Lúc nãy khi đi ngủ chủ quan không để ý mặc chip nên sợ đang đi mà Dì vô tình quay qua thấy "sự lạ" thì bách nhục mất.

Mà hên cái là nãy đắp mền chứ nếu không lỡ mơ thấy "cảnh đẹp" thì "nó" lại "chào cờ" điểm danh lúc Dì đang còn trong phòng thì lại khổ.

Mình rón rén ngồi dậy.

Tung mền ra và bước đi khe khẽ sau lưng Dì lại gần tủ đựng quần áo và loay hoay kiếm chiếc sịp thật nhanh chóng.

Khi đã cầm trên tay và nhích được vài bước đi dần ra phía cửa phòng thì bất chợt vì quá hấp tấp nên mình đã vô tình đánh rơi và thu hút sự chú ý của Dì.

-Cái gì á...giấu cái gì á..._Một cân hỏi chới với tuôn ra từ ngay sau lưng mình, là của Dì.

-Dạ không...đâu có gì đâu..._Mình quay mặt lại cười khẽ.

-Đưa coi coi...giấu cái gì á..._Dì lắc đầu qua lại nhìn tơi lui rất kinh.

-Không...quần áo thôi...con đi tắm..._Mình khẽ cười nhẹ và nhích thêm hai bước ra hướng ngoài phòng.

-Phải hông...đưa coi..._Dì tháo tai nghe ra chống tay đứng lên hù hù mình.

-Đã nói quần áo mà...đi tắm..._Mình bực mình nạt lớn.

-Ờ thôi...đi đi..._Dì lườm mắt và thả mình đi.

-Tò mò kinh..._Mình nói nho nhỏ ra điều trách móc.

-Hả...gì..._Dì lại tháo tai nghe xuống nhìn mình ngạc nhiên hình như không nghe thấy rõ lời mình nói thì phải.

-À không...không có gì..._Mình cười và ngoảy đít đi thẳng.

Mình lẳng lặng đi xuống tầng hai hướng thẳng nhà vệ sinh để mặc chiếc quần sịp vào thật nhanh sau đó bước xuống tầng trệt nằm cho thoáng.

Dì cẩn thận thật nên khi lên phòng là thường xuyên khóa cửa kín mít đề phòng ăn trộm các thứ nhưng lại đâm ra bít khí lắm.

Mình đi lại mở khóa và sau đó đẩy mạnh cánh cửa chính ra cho không khí tràn vào.

Đoạn nằm trên chiếc ghế sô-pha nơi hồi trưa Dì nằm mà nhìn ngắm mặt sân tôi tối nhưng lại nha nhá sáng vì vài ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài rọi vào.

Cuộc sống lắm lúc trôi qua thật lặng lẽ và khiến cho tâm hồn con người bỗng chốc bình yên đến lạ.

Lắm lúc mình không hề nghĩ là xã hội ngoài kia đang tồn tại nữa mà chỉ thấy trước mắt là mọi sự dường như đang chững lại mà thôi.

Lăn qua lăn lại để lưng được ma sát nhiều với nệm ghế thông qua chiếc áo ba lỗ mà vô tình một thứ gì đó đã chạm vào phần gang lưng gần mông mình.

Lúc nãy khi nằm xuống vì qua mỏi nên cũng chẳng để ý mấy mà cứ thế nằm thôi.

Lấy tay luồn về phía sau mà nhanh chóng kéo ra cái vật thể mềm mềm kia.

Không thể tin được cái vật đang nằm trên tay mình nữa.

Vật mềm mềm ấy chính là một cái áo vếu huyền thoại.

Chẳng cần suy nghĩ chi cho lung, mình đoán biết ngay là hồi trưa lúc ngủ Dì khó chịu nên đã cởi ra để đây rồi sau đó có lẽ là vì một lí do nào đó nên đã không nhớ ra mà xuống lấy.

Con gái con nứa gì đâu mà cứ thường quên những thứ tế nhị như ri thì ra răng.

Chiếc áo nịt ngực này hoa văn khác lạ với chiếc áo ngực cách đây vài hôm mà mình đã có dịp tiếp xúc cũng của chính Dì Linh.

Cầm nắm và khá tò mò vì chẳng biết nó có giống về "nhiều thứ" như chiếc áo đêm hôm bữa hay không.

Hướng ánh mắt đầy lém lĩnh nhìn lên hướng cầu thang, chẳng có bất kì tiếng động nào cả.

Mình bất chợt suy nghĩ trong đầu một ý định khá nhạy cảm.

Hới phân vân vì có chút gì đó không phải.

Hơi e dè, mình từ từ đưa chiếc áo ngực lên mũi hít nhẹ.

Mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc.

Đúng y chốc là mùi của Dì đây mà.

Thơm thơm nhưng không nồng và có chút gì đó lắng động nơi khứu giác.

Quyết định sẽ làm thêm lần nữa.

Lại từ từ!

Vẫn là mùi đó và thơm mát nơi cánh mũi.

Mình như say đắm và chìm hẳn vào cái cảm giác ngào ngạt dư âm của đêm hôm trước.

Cứ thế, cứ thế mình như quên hẳn cả thời gian và không gian mà chẳng biết tự lúc nào đã để hẳn chiếc áo ngực lên mũi hít hà không thôi.

Và rồi như lẽ tất nhiên của mọi tình huống được mình thường hay nhắc đến trong câu chuyện đời này.

Vì nếu không có sự lạ hay điều gì đó ghê gớm xảy ra thì mình đã chẳng thèm kể lại cái chi tiết đáng nguyền rủa của đêm hôm ấy.

Vì rằng khi vẫn còn đang say với chiếc áo ngực thần thánh thì bất chợt.

-Duy...

**Chap 60**

10 tháng 7 2013 lúc 22:00

Bỗng dưng trong cơn cuồng dâm đang trào dâng le lói mình nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.

Vội lật đật kéo chiếc áo ngực thần thánh xuống mà vô tình để lộ ra một cặp mắt đầy hoảng hốt mình nhanh chóng nhướn ánh nhìn lên hướng trên cầu thang nơi mà tiếng nói lảnh lót đó vừa phát ra.

-Duy...có trong đó hôn dạ..._Tiếng Dì Linh hỏi rất nhỏ nhưng lại í ới dài đăng đẳng nghe rất bùi tai.

Như chết lặng mình cố tập trung xem có thấy chút gì đó gọi là biểu hiện cho sự có mặt của Dì Linh hay không và mục đích chính là mong rằng Dì Linh chưa biết mình đang tự kỉ với chiếc áo lót của Dì.

Sau vài giây không động tĩnh thì mình chợt mừng húp vì may mắn Dì Linh đang tò mò kiểm tra trong toalet trước rồi mới xuống phòng khách xem sau chứ nếu không là mình sẽ bị bắt quả tang và chắc chắn là bách nhục rồi.

Đoán biết ngay có lẽ là Dì mới xem xong phim nên xuống nhà kiếm mình ăn cơm chung đây mà.

Lặng lẽ khẽ nhích toàn thân người sang bên, mình vội vàng đặt chiếc áo ngực xuống vào phần phía trong thành ghế sô-pha và cố gắng để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên như thể mình không hề biết đến sự hiện diện của nó vậy.

-Duy...có trong đó hông hay là dưới phòng khách hả cưng...Duy...rờ ziu ới ơi..._Tiếng Dì vẫn vô cùng trìu mến vang lên đều đặn ở trên tầng hai mà có lẽ là ngay trước phòng vệ sinh.

-Dạ...con dưới này...Dì... con dưới này..._Mình dướn cổ lên cố gắng nói to và kiềm giọng sao cho nó bằng bằng và không thoáng chút bối rối nào cả vì Dì Linh tinh lắm.

Tiếng gọi bỗng nhiên im hẳn.

Mọi thứ như dần trở về với không gian yên tĩnh của một buổi tối bình yên quen thuộc.

Nhưng đâu đó đang có sự chuyển động nho nhỏ trong căn nhà chỉ có hai bóng người này.

Mình dần nghe thấy những tiếng bước chân di chuyển đầy tự nhiên lại gần các nấc cầu thang sau đó đặt khe khẽ lên chúng những bước đi đầy chậm rãi và thoáng chốc những tiếng động đó đã xuống ngày một gần mình hơn.

-Duy rờ ziu...làm gì mà tui gọi nãy giờ không được dạ...tự kỉ một mình hả..._Dì Linh chưa bước xuống hết các nấc cầu thang là đã vội nói khía mình rồi.

-Lại rờ ziu nữa...con nói con hông có...đang suy nghĩ phong long thôi..._Mình nhìn Dì lườm lườm sau đó gắt lên tỏ vẻ cực kì không đồng ý rồi chợt hướng ánh nhìn ra sân trước cửa nhà.

-Chém gió...bữa đó còn mò dú tui nha...bữa nhận rồi...giờ chối..._Dì bước lại đứng ngay kế đầu nằm mình tức là cạnh chiếc ghế sô-pha và khẽ nhích môi đay nghiến con tim bé nhỏ chưa lành lặn của mình.

-Không có...Dì khùng..._Mình quay sang nhìn Dì liếc một cái rất lạnh.

-Mất nết...nay gan nhễ...dám chửi chị khùng hả mậy...sút giờ..._Dì Linh đặt mông ngồi luôn trên bàn, hai tay khép hờ trên đùi và khẽ lấy chân hích hích eo mình ra điều muốn sút lắm đấy, đừng đùa.

-Á...không...con...con khùng...đúng...con bị khùng...tha...tha mạng..._Mình hoảng loạn đầy nhột nhạt khi Dì vung tay lên khẽ chích nhẹ vài ngón tay vào hông mình.

Mình rất sợ ai thọt lét vào người mình vì cảm giác rất khó chịu, mình thực sự rất ghét nên đành phải nhanh chóng xuống nước ra chiều van xin Dì chứ biết sao giờ.

-Ngoan...mà...cái gì đây..._Dì vỗ tay đành đạch thỏa mãn mà bỗng chốc hướng ánh nhìn vào bên trong thành ghế.

-Cái gì..._Mình biết ngay là Dì đã nhìn thấy chiếc áo áo ngực thần thánh ấy rồi tuy nhiên mình vẫn phải cố gắng giả điên là bộ không biết.

Bất giác Dì Linh để hờ một ngón tay lên đôi môi đỏ hồng mà nhìn chằm chằm vào cái vật thể nhạy cảm của chính Dì mà tròn xoe mắt nhìn rất ngây thơ.

Sau đó Dì khẽ đưa tay lại gần vai phải mình và tự nhiên kéo hẳn chiếc áo nịt ngực lên khỏi ghế đưa nó lại ngay trước mặt Dì và mình.

-Cái này nè..._Dì nói và chỉ chỉ vào nó làm thái độ như rất lạ lẫm vậy.

-Gớm...cái thứ này sao lại ở đây nhỉ..._Mình với cặp mắt láo liên gian xảo nhìn tứ lung tung và cười nghe rất dê mặc dù mình không muốn thế.

-Hiểu luôn...Dì bất ngờ lấy chiếc áo ngực bỏ ra đằng sau rồi quay lại nhìn chằm chằm vào mặt mình.

-Hiểu gì..._Mình mắt to mắt nhỏ vì cơ bản chẳng hiểu cái gì cả.

Hoặc có lẽ là mình hiểu nhưng đang giả nai để tránh phần nào cặp mắt đầy soi mói của Dì Linh.

-Lấy áo dú tui...mần ăn...kinh thiệt..._Dì bĩu môi lắc đầu kiểu như "không thể nào mà tưởng tượng nổi" vậy.

-Có đâu...cái gì cơ...con..._Mình tròn mắt xuay tay trong tư thế nằm trong rất dở hơi.

-Ghê...ướm thử hả..._Dì vẫn lắc đầu làm cái điệu bộ y đúc vừa rồi.

-Dì nói cái gì vậy..._Mình nhăn nhó oan ức.

-Lấy áo dú tui nè...ướm size thử...thất vọng...vậy mà tui vẫn nghĩ...có chút gì đó vẫn men...giấu dưới ghế mới ghê chứ..._Dì nói và sau đó thở dài đầy chán nản.

Mình chẳng biết lúc đó Dì đang thật lòng hay muốn troll mình nữa.

Tuy nhiên dù là lí do nào thì có lẽ Dì đã thành công rồi đó.

-Không...nó...nó dưới đó đâu có nghĩa con biết nó dưới đó..._Mình ngồi hẳn dậy quơ tay quơ chân búa xua đầy oan ức.

-Khỏi chối bạn...tan chứng vật chứng có cả...ê Gay lộ...giờ sao..._Dì lắc đầu ra vẻ "khỏi chối đi" kiểu "bắt quả tang vầy" nên đừng biện mình thêm gì nữa mà chuyện trước mắt là hãy mau mau giải quyết hậu quả.

-Dì...con không có...tự nhiên nó dưới đó thì kệ nó...liên quan gì đến Duy..._Mình nhắm nghiền mắt biểu cảm lắm vì ghét Dì lại gọi mình là Gay lần nữa mà lần này còn là Gay lộ mới kinh.

-Đâu có được...bạn lấy áo dú của mình để phục vụ mục đích cá nhân...à biến thái thì làm sao không liên quan được..._Dì mở tròn mắt nhìn mình sau đó trề môi kiểu dè bĩu rất đáng ghét.

-Mệt...con không biết...áo ngực Dì...Dì đi vứt lung tung...giờ đổ lỗi cho con để nó ở đây...bó tay..._Mình lắc đầu chán nản sau đó nằm xuống ghế lại như cũ vì chẳng thèm để ý tới nữa.

-Gì...lên phường..._Dì hét thẳng vào mặt mình làm điệu bộ như muốn truy tố tới cùng vậy.

-Mắc gì lên phường..._Mình ngó nhìn mắt Dì.

-Chứ bạn cầm áo dú của mình trên tay cái giờ bạn chối...Dì khuyên con nên sống thật với bản thân mình đi Duy..._Dì thở dài và buông ra những lời có vẻ rất năn nỉ ỉ ôi một thằng Gay không sống đúng với giới tính thật của mình.

-Chời ơi...con không giỡn nữa...con không biết nó ở đây...mệt..._Mình cũng bắt chước hét lên sau đó quay hẳn mặt vào phía bên trong ghế mà chẳng muốn nói gì thêm nữa.

-Hông nhận đúng hông...vậy tui ra giữa đường la lên là mấy người lấy áo dú tui làm...làm khẩu trang...cho chết..._Dì quê sụ nên lập tức bước ra gần cửa nói oan oan.

-Á...Dì... nhưng Dì bắt con đi nhận đều mà con không làm...Dì nỡ sao..._Mình hết hồn sợ trường hợp như sáng hôm bữa lặp lại, cái sáng mà con Yến nghe thấy Dì Linh nói mình là thằng mò dú ấy.

Huống hồ bây giờ là giấc tối nên khu nhà mình rất đông đúc nên hậu quả sẽ thật khôn lường.

-Có...nỡ mà..._Dì Linh gật đầu lia lịa với ánh mắt ngây thơ vô số tội hết cỡ.

-Á...Dì...Dì là Dì con đúng hông..._Mình vội đứng lên rồi nhanh chóng lê bước đến gần chỗ Dì đang đứng và ra vẻ đầy nài nỉ.

-Ê...hông chơi nhận họ hàng...bà con thân thích gì nha..._Dì quay sang nhìn mình và liếc xéo đầy sắc xảo.

-À không...con...ờ...con nhận...Dì bỏ qua..._Mình khẽ gật nhẹ đầu cười đầy hối lỗi.

Nói chung thì dù sao lúc nãy mình cũng có nghịch với chiếc áo chip đó thật nên bây giờ xin lỗi cũng đồng thời hợp thức hóa hành động đó đi ít nhiều đối với mình.

Còn Dì thì được mãn nguyện vì troll được mình chứ thật chất mình nghĩ Dì chắc cũng chỉ tính đùa khi thấy chiếc áo đó ngay sát vai mình thôi chứ thật chẳng có ý gì đâu.

-Đâu dễ dàng vậy...nói sao đi tui mới chịu..._Dì lắc nhẹ đầu sau đó nhìn mình rất tinh ranh.

-Dì Linh xinh đẹp...con sai rồi...con...hông dám nữa..._Mình cười nhẹ và vừa nghiến răng vừa nói lên những câu sao cho hợp ý bà Dì kì quái kia.

-Con đâu có sai gì...là Dì sai mà...đúng hông...Dì sai chứ con mà sai gì chời..._Dì cố ý đay nghiến mình bằng những câu nói nhận sai rất lém lĩnh.

Máu trong mình nóng lên từng hồi làm cho cặp mắt mở trừng trừng đầy bức xúc.

Dì Linh nhiều lúc giỡn nhây và trẻ con lắm lắm làm cho mình đôi khi cảm thấy nhức nhối thật sự.

-Không...con sai...mà Dì đói hông...con đói quá...ăn cơm đi...hì..._Mình lấy tay lay nhẹ tay Dì và năn nỉ ỉ ôi các kiểu sau đó chợt đánh trống lãng qua chuyện ăn uống.

-Muốn đứng đây hông muốn dô...hông đói..._Dì lấy hai cánh tay bám chặt cánh cửa nhìn ra sân và cười nắc nẻ.

-Thôi...dô đi mà...con đói..._Mình lại kiểu cũ cứ thế lay người Dì điên đảo.

-Ờ...nể chú lần này thôi á nha...chị dô...hờ hờ...biết thân phận vậy là tốt..._Dì bất chợt quay sang nhìn mình nói khe khẽ và cười ha hả sau đó đảo bước đi vào hướng bếp.

-Dạ..._Mình đi sau cái dáng người con gái cao ráo kia mà tức muốn xịt dãi nên cứ liếc liếc lườm lườm trong mặt rất đê tiện.

Căn bếp vẫn như mọi ngày khi trước bữa ăn mình vẫn ngồi trên bàn với những tơ tưởng mông lung còn Dì Linh thì đứng ngay chỗ bếp ga mà hí hoáy nâu nướng và hâm hiếc các thứ.

Mọi thứ tuy đã đi vào sự qui cũ hai người nhàm chán nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi nhớ về cái khung cảnh đó là mình lại cảm nhận thấy sự ấm cúng, cái không khí sực nức tình cảm gia đình không thể thiếu và chẳng thể nào mà ruồng bỏ được.

Khi mà con người ngày càng bộn bề với những to toan chạy đôn chạy đáo cho cuộc sống thường nhật thì đôi lúc chẳng còn mấy ai suy nghĩ đến bữa ăn quen thuộc hằng ngày cả, họ coi cái đó là nhỏ nhoi vì dần dà bản thân họ đã quên mất cái mục đích của việc họ đang làm, đang loay hoay kiếm tiền ngoài kia là để mua sự yên bình cho con cái, mua lấy những bữa ăn gia đình đầm ấm và no đủ không lo không nghĩ cho người thân.

Những điều được cho là bình dị nhất đôi lúc lại biến thành cái mà hầu hết chúng ta khó chạm tới nhất.

Cuộc sống của mỗi con người ngày nay trên khắp thế giới đang cần những "khoảng lặng".

"Lặng" để nhìn, "lặng" để suy nghĩ và "lặng" để yêu thương.

Mình nghĩ đó là hạnh phúc và mặc dù đang trải qua những cảm giác lùng bùng chán chường khi ngồi trong cái bếp sực nức mùi "kì thị giới tính" ấy nhưng mình vẫn vui, vẫn cười vì rằng cái dáng kia đang nhí nha nhí nhảnh tránh dầu tránh mỡ trông rất đã tức.

Ngồi đó chỉ chừng hơn 5 phút là Dì đã bưng đồ ăn ra đầy đủ và sau đó nhanh chóng ngồi vào bàn.

Vẫn lịch sự mình chờ Dì nâng đũa trước, cả hai sau đó từ tốn ăn trong im lặng.

-Khi nào đi học..._Dì nói và với tay gặp thức ăn chứ không nhìn mình.

-Mấy bữa nữa...mai Dì chở con đi mua đồ dùng học tập nha..._Mình nhìn Dì trả lời.

-Ừm...tay chân thế kia đi một mình tui cũng không cho đâu..._Dì nói và từ từ đưa cái chén bé tí chuyên dùng gắp thức ăn tránh đổ của Dì lên.

-Dạ..._Mình gật đầu trả lời.

-May quần áo mới hông..._Dì lại nói.

-Thôi đi...may thì may bữa giờ chứ giờ đi học may gì nữa...mà quần áo con nhiều và còn mang vừa người lắm...khỏi đi..._Mình dõng dạc vì cũng không thích cứ đầu năm học là mang đồ mới, thấy quê quê sao đó.

-Thì may đồ để khai giảng mặc...mất đi đâu đâu...lầm bầm..._Dì liếc mình nói.

-Thôi...con muốn đồ mua thôi...chứ bây giờ người ta may nhìn cổ lỗ sỉ lắm..._Mình lắc đầu nhẹ và sau đó lấy đũa và cơm.

-Thì qua tiệm may khác...ngày xưa tui không bận quần đi học luôn kìa..._Dì lườm mình và khẽ cười nói.

-Dì...sao Dì gan vậy...rồi ai thấy gì hông..._Mình trần trồ căng mắt ra nhìn Dì.

-Không...toàn mặc váy thôi...hà hà..._Dì cắt đứt sự hào hứng của mình bằng câu trả lời đầy tính trớt quớt.

-Vậy cũng nói..._Mình lắc khẽ đầu ngán ngẫm.

-Mà bé Yến với bé Oanh học chung trường á...biết chưa..._Dì hích đầu hỏi tiếp.

-Rồi...nghe rồi..._Mình gật đầu khi mắt nhìn thức ăn chứ không nhìn Dì.

-Ờ...cua nó đi cho bớt Gay..._Dì lấy chén múc thêm canh lần nữa và khuyên nhỏ.

-Con không Gay...nói cua cua...méc Ba giờ..._Mình liếc Dì và hù dọa.

-Câu này nghe quen...chứ muốn sống tự kỉ cả đời hả Gay..._Dì nhìn mình lung lắm kiểu chờ đợi một cái gì đó vậy.

-Vâng..._Mình gật đầu chán chường.

Mình chẳng muốn nói thêm gì mà và nhanh vài miếng cơm cuối sau đó đi vào WC nhỏ dưới cầu thang rửa mặt.

Dì cũng cùng lúc ăn xong và nhanh chóng dọn dẹp tất cả chén dơ vào bồn rửa chén, đồ ăn cho lại vào trong nồi chảo.

Xong xuôi mình đi ra khi thấy Dì đang lau mặt bên kia của tủ lạnh.

Mình đưa tay mở cửa tủ giữ đông lấy ra chai nước cam sau đó với tay cầm chiếc li nhựa để hờ bên trên tủ.

Đổ ào ào ra li nhưng khi chỉ vừa kịp đưa lên miệng thì đã bị Dì nhanh chóng chận ngang sau đó giật hẳn li nước từ tay mình mà tu ừng ực.

-Cám ơn nha..._Dì uống một hơi hết sạch sau đó thì nhìn mình làm điệu bộ thật thà thấy mà ghét.

-..._Mình chẳng nói được lời nào mà chỉ nhìn trân trân vào mặt Dì.

-Có gì hông..._Dì lườm mắt nhìn mình rất "chị đại" như hồi nãy còn ngồi trên bàn máy tính phòng mình.

Thái độ của Dì làm mình hình dung ra một viễn cảnh đầy kinh dị.

Có khi nào mình mà trả lời thẳng quá cái Dì cáu tiết tung quyền với mình không ta.

Nghĩ đến mà lạnh người.

Nhưng dù có suy nghĩ lung la lung linh thế nào đi nữa, nỗi sợ có bủa vậy thế nào đi nữa thì bản lĩnh nam nhi trong mình dường như chẳng thể nào tha thứ cho hành động đó được.

-HônGGGGG..._Mình hét lên thất thanh vào mặt Dì...đùa đấy.

Mình chỉ dám gật đầu nói nhỏ nhẹ "hông" một tiếng mà thôi vì Dì mình liều lắm với cả lúc đó lại đang bị uy hiếp vì vụ "lấy áo ngực làm khẩu rang" lúc nãy nữa thì làm sao mình dám chống trả.

Lẳng lặng sau câu nói đó mình từ từ bước lại hướng cầu thang sau đó lên phòng mà vẫn cảm giác từ phía sau là một ánh mắt rất hả hê con dê.

Bước tới phòng với thái độ căm tức hết mực mà điều đầu tiên mình làm là khóa cửa sau đó nhanh chóng tiến lại gần chiếc PC.

Đã được tắt.

Dì cũng còn đươc đấy chứ nhỉ.

Thở dài cũng chẳng muốn nói gì hơn mình tiến lại gần nệm sau đó ngả người nằm xuống.

Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi với nhiều chuyện liên tiếp xảy ra.

Giấc ngủ lại đến với mình nhẹ nhàng như lúc nó vừa bước đi khi mình choàng tỉnh lúc chiều vậy.

Cho tới sáng sớm hôm sau khi mình nghe thấy tiếng í ới của Dì Linh gọi cửa.

-Duy...Duy...dậy con ơi...bé Oanh qua hỏi cái này nè..._Tiếng Dì Linh từ bên ngoài cửa phòng vọng vào đều đặn nhưng vang dội lắm thay.

Mình còn ngáp ngủ lắm, cơ thể thì có phần sảng khoái nhưng hai mắt thì cứ nhíu lại.

-Dạ...hỏi gì vậy Dì..._Mình ngáp dài một tiếng.

-Ai biết đâu...mở cửa coi...Oanh đang đứng trước cửa á...Dì xuống nhà nha...đi công chuyện..._Tiếng Dì vẫn vang lên toanh toách.

Mình chợt nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang là biết ngay Dì rồi.

Chắc còn mỗi Oanh đang đứng trước cửa mà thôi.

-Đợi lát nha Oanh..._Mình nói khẽ từ bên trong và đang cố ngồi dậy.

-Ừm..._Tiếng trả lời nho nhỏ từ bên ngoài cửa.

Mình ngồi dậy nhưng chẳng hiểu sao hai chân lại tê dại đi không nhấc lên nổi.

Chỉ cố hết sức mà đi từng bước chập chững với đôi chân ngày càng tê dại đi cho đến khi vặn được khóa cửa thì gần như muốn đổ qụi xuống.

Vặn khóa xong gần như bằng tay, mình di chuyển lại chỗ nệm lúc nãy nằm xuống quằi quại mà muốn hét lên vì đau đớn hay vì đôi chân quái quỷ thường xuyên phản chủ này.

-Oanh vào đi...Duy tê chân quá..._Mình nói giọng rên rên vì chẳng muốn Oanh đợi lâu thêm nữa.

-Ừm..._Oanh đẩy cánh cửa đã được mở khóa từ bên trong mà bước vào.

-Sáng sớm Oanh làm phiền Duy quá...tính qua hỏi cái này..._Oanh vừa bước vào là đã nói ngay.

-Có gì đâu...Oanh đóng cửa....tại đang bật máy lạnh...mà hỏi gì vậy Oanh..._Mình cười khẽ và nhắc khéo.

-À...sách của chị ba mất mấy cuốn với sách văn bị gạch tứ tung...Duy còn mấy cuốn đó không..._Oanh kéo ghế chỗ máy tính ra ngồi xoay người về hướng mình hỏi.

-Còn chứ...chỗ bàn á...đủ nguyên...lấy đi..._Mình gật đầu sau đó đưa tay chỉ về hướng chồng sách đã được Dì xếp gọn gàng để ngay góc bàn.

-Ừm...tại làm biếng đi mua với lại mấy cuốn sách học qua có gạch ý với ghi chú đỡ phải gạch khi học lại...hì...mà sách chị ba...bả gạch kinh quá nên qua hỏi á..._Oanh nói chuyện rất thành thật giọng bằng bằng đáng tin.

-Ừm...có gì đâu...Duy cũng muốn xin mà tiếc là hông quen ai mới thi đại học nên thôi...đành vậy..._Mình gãi đầu cười khe khẽ.

Sau câu nói đó mình ngáp dài một tiếng rõ to.

-Ừm...Duy buồn ngủ hả...vậy Oanh xuống nha..._Oanh tròn mắt nhìn mình sau đó vội đứng lên.

-Thôi...ai ngủ đâu...đang say ke á mà...ngồi đây nói chuyện chứ lát Dì Linh đi công chuyện...Duy ở nhà buồn lắm..._Mình cười khi đôi chân đã dần hết tê và từ từ đứng lên tiến dần về phía cô ấy.

-Ừm..._Oanh hơi nhích người về phía sau mặc dù là cô ấy đang ngồi trên ghế.

Và thế là...

**Chap 61**

12 tháng 7 2013 lúc 20:55

Lặng lẽ đi qua chỗ Oanh đang ngồi mình tiếng thẳng vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Nhưng lúc đó lại chẳng hiểu sao khi mình đi ngang qua thì cô ấy có chút gì đó ngại ngùng và giật bắn khó diễn tả lắm.

Sau khi vào WC mình cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể nhưng phải thật kĩ lưỡng vì nếu không sẽ mất điểm ở những khoảnh khắc đời thường đầy nhạy cảm này.

Chừng mươi phút sau mình đi ra với gương mặt sáng sủa, hơi thở thơm tho và liếc mắt thấy Oanh đang lật cuốn sách Văn ra để hờ trên bắp đùi ngay trước mặt mà không biết là có đang đọc không nữa.

Mà để ý mới thấy lúc này Oanh đã chuyển hẳn ngồi dưới sàn chứ không còn ngồi trên ghế nữa.

Mình tiến lại xếp gọn gàng ít đồ dùng còn hơn bừa bộn nơi cạnh tủ sau đó quay mặt lại nhìn cô ấy.

-Oanh...ăn sáng chưa..._Mình dướn to đôi mắt hỏi khẽ.

-Rồi...Duy tính đi ăn sáng à..._Oanh chuyển đôi mắt từ cuốn sách lên mặt mình và hỏi đầy ngạc nhiên.

-Không...Duy không có thói quen ăn sáng...dễ bị chột bụng lắm..._Mình đành ngậm cay đắng mà dối lòng tí chút vì thực chất mình hay ăn sáng lắm, sáng nào thấy đói là ăn chứ chưa từng bị chột bụng bởi lí do đó bao giờ cả nhưng chẳng lẽ lại xuống ăn và bỏ cô ấy một mình ở đây sao.

-Ừm...Duy là con trai mà giữ sách cẩn thận quá ha...hơn chị Yến với Oanh nhiều đó..._Oanh giơ cuốn sánh lên mà dùng tay chỉ vào một số trang giấy còn rắng tinh.

-Đâu có...tại chắc ít lật ra đó mà...há há..._Mình cười ha hả vì chẳng hiểu sao bây giờ để ý mới thấy chúng còn tươi như mới thế nhở.

-Học mà sao ít lật...không lật sao học..._Oanh tròn mắt đầy ngạc nhiên.

-Duy giỡn đó mà...tại Duy chỉ ghi cái gì thật cần thiết vào đấy thôi...đa số ghi trong sổ nhắc nhở là chính..._Mình gãi đầu cười trả lời hơi gượng vì trò đùa không được hiểu đúng.

-Con trai mà cũng dùng cái đó à..._Oanh cười khẽ làm ra kiểu lạ lùng lắm nhưng nhìn rất đáng yêu.

-Ủa...cái đó con trai không được dùng à..._Mình lại càng ngạc nhiên hơn cô ấy nữa vì suốt thời gian đi học trong tay hay túi quần mình lúc nào cũng có thứ đó cả.

-Không...ý Oanh là ít thấy..._Oanh xua tay lắc đầu rồi cười nói.

-Ờ...thế Oanh không dùng à..._Mình gật đầu vì hiểu ít nhiều rồi hỏi lại.

-Đa số ghi vào sách hoặc là tự nhớ không à...chứ không dùng tới cái đó mấy..._Oanh cười híp mắt trả lời.

-Hèn gì...sách dơ là phải..._Mình cũng cười mội tí cho nó gọi là có không khí.

-Nhà Duy lắp mạng không..._Oanh chợt nhìn cái máy tính rồi quay sang hỏi mình.

-Tất nhiên rồi...không mạng lấy gì xài chứ..._Mình thẳng thắn.

-Nhà Oanh...mẹ không cho xài...khi nào lên đại học mới được xài thôi..._Oanh bĩu môi trông rất đáng yêu.

-Sao vậy...không xài thì lấy gì kiếm thông tin hay...giải trí được..._Mình nheo mắt ngạc nhiên trước cách làm của bác gái.

-Thì đó...mẹ bảo suốt ngày nghe mấy bà bạn toàn nói con cái đụng máy tính là game gũng rồi thì chat chít loạn hết lên...hư người...nên không cho luôn..._Oanh nhìn xuống sàn nhà mặt buồn bã nói nho nhỏ.

-Ờ...thế cần đọc báo hay...cần làm gì đó với máy tính...thì làm sao..._Mình vẫn nhìn cô ấy mà có chút gì đó chột dạ.

-Thì lấy lap của chị Nhi...nhưng mà chị í ra tiệm là mang theo luôn để nhận đơn đặt hàng qua mạng nên...phải chịu chứ biết sao..._Oanh vẫn giọng điệu đó nhưng ngày càng rầu rĩ hơn.

-Buồn nhỉ...thời giờ mà nhà không có mạng là bất tiện lắm...chẳng làm được gì...nhất là bữa giờ hè nữa..._Mình rất đồng cảm và cực kì chia sẻ.

-Ừm...Duy sướng nhất...cái gì cũng có..._Oanh nói và chợt nhìn vào máy tính xong quanh qua nhìn mình lườm mắt đầy ghanh tị.

-Không đâu...mà khi nào cần thì Oanh chạy sang đây...lấy máy Duy mà xài..._Mình cười khẽ xua tay mà vô tình nảy ra ý kiến đó chứ chẳng chuẩn bị trước gì cả.

-Thôi...ngại lắm...phiền Duy nữa..._Oanh lắc đầu khẽ gượng gạo.

-Có gì đâu...cứ qua đây...Duy không tính tiền net đâu mà sợ...hờ hờ..._Mình cười và nói rất bình thường.

-Trời...tiền net còn đỡ...mà xung quanh đây chắc không có quán net..._Oanh trả lời và hỏi nhỏ.

-Ừm...chẳng ai dại gì mở ở khu này đâu...có ai tới đâu mà mở...phải đi tầm 3,4 cây mới có..._Mình nhớ lại những lần đi học lúc trước hay để ý mấy vụ đó lắm mà nhất là mỗi khi chưa muốn về nhà.

-Ừm...thế khi nào cần Oanh qua đây nhé..._Oanh cười và cúi đầu ngại ngùng.

Mình lúc đó bắt đầu có chút gì đó ngờ ngợ.

Liệu Oanh thật sự muốn qua nhà mình chỉ vì vụ mạng mễu hay vì lí do gì khác nữa không đây.

Nhưng thôi, mình cứ tỏ ra là một con người ngây thơ và hiếu khách trước cái đã.

-Ừm...cứ cần là chạy qua...Dì ở nhà một mình cũng hay buồn vu vơ lắm...qua nói chuyện với Dì cho Dì vui càng tốt..._Mình trở nên ngây thơ và chợt nhớ tới Dì.

-Ừm...Oanh thích chị Linh lắm...chị í y chang chị Nhi vậy...nhưng vui hơn chứ không trầm như chị Nhi..._Oanh cười nói rất tự nhiên phần vì cô ấy thật sự có cảm tình với Dì Linh.

-Ừm...chị Nhi trầm lắm à..._Mình chợt bừng tỉnh khi nghe Oanh nhắc đến chị Nhi.

Trong phút chốc mình như quên bén mất Oanh chính là em gái của người đang nắm giữ cái bí mật trần trụi đêm hôm kia nơi sâu sau nhà mình.

Không biết chị ấy có thỏ thẻ gì với Oanh chưa mà nãy giờ cô ấy lại tự nhiên không giữ ý trong cách nói chuyện đến thế.

-Ừm...ít khi nói chuyện với chị em Oanh lắm..._Oanh trả lời khi đầu óc mình vẫn còn khá lùng bùng.

-Nhà có ba chị em thôi mà...lạ nhỉ..._Mình hỏi dò xét.

-Không...tính chị í thế...chứ vẫn yêu thương và lo cho tất cả mọi người mà..._Oanh ngạc nhiên khi thấy mình có thái độ hơi lạ.

-Không...ý Duy không phải thế...thế từ mấy bữa nay...khi chuyển nhà qua đây chị í có nói gì không...à...có trầm vậy nữa không í...tại...tại khu này cũng vắng mà..._Mình hơi gượng vì dần phát hiện ra cái thái độ thay đổi của mình và chút gì đó ngạc nhiên nơi Oanh.

Oanh bỗng nhìn mình có vẻ hơi khác lạ và chút gì đó dè chừng.

-Cũng vậy...chẳng thấy khác gì..._Oanh lắc khẽ đầu nhìn mình.

-Ừm...mà Oanh là...người Hải Phòng à..._Mình giả lãng nhanh chóng để tránh gây sự tò mò hay nghi ngờ nơi cô ấy và cố gằng sửa chữa nhanh nhất có thể thái độ lạ đời của mình tự nãy giờ.

-Ừm...gốc luôn...nhà Kiến An đó..._Oanh cười khẽ và nói.

-Nghe đồn Gái Hải Phòng...dữ lắm...đánh chồng...ăn hiếp chồng...thường xuyên..._Mình cười khì nói lại vài điều trong tiềm thức từng được nghe.

-Người ta đồn bậy ấy chứ...tùy người thôi...nhưng gái Hải Phòng thì nhìn chung...hung dữ...cứng hơn mấy nơi khác...Oanh nhìn chung từ nhỏ đến lớn này là thế...cứng hơn rất nhiều luôn ấy..._Oanh chống tay lên đầu ngẫm nghĩ và nói nghe có vẻ rất từng trãi.

-Dì Linh cũng có một người bạn gái Hải Phòng đấy...hổ báo lắm luôn...nhưng đẹp lắm...trước có ghé qua đây vài lần...nhưng bữa giờ ít..._Mình nói và tả về cô bạn thân của Dì Linh.

-Ừm...thế chị ấy ở khúc nào Hải Phòng..._Oanh nhìn mình hỏi có chút dướn chân mài.

-Nghe nói là...à...khu đường sắt...gì gì í..._Mình nhớ lại chi tiết mà đã từng nghe Dì Linh nhắc tới.

-À...ừm...khu đường sắt thì dữ có tiếng rồi..._Oanh gật đầu khe khẽ.

-Ừm...dữ lắm...nói chuyện với Dì thì nhỏ nhẹ nghe rất vui vẻ...nhưng nghe điện thoại là y như rằng...kinh lắm..._Mình cười nhẹ.

-Ừm...hì..._Oanh cũng cười nhẹ nhưng sau đó thì im bặt.

-Thế Oanh cứng hông..._Mình buột miệng hỏi một câu đầy quái dị khi thấy cô ấy lại nhìn xuống cuốn sách.

-Cứng...cứng lắm lun á...ghẹo Oanh đi...Oanh xử đẹp luôn..._Oanh ngước đầu lên cười to và trả lời rất ghê ghớm trước câu hỏi hơi bị ngu của mình.

Mình cũng bắt chước cười theo cô ấy nên vô tình cả hai cùng ha hả và vui đáo để.

Cả hai ngồi đó nói đủ thứ chuyện nhưng đa số là về trường lớp và bạn bè.

Oanh rất tò mò về ngôi trường mà cô ấy sắp học nên mình cứ được đà kể hết, kể ráo để cho cô ấy được thỏa trí tưởng tượng.

Lại còn cẩn thận nhắc cô ấy về một số tính cách quái đản của vài thầy, cô đặc biệt trong trường nữa để mong cho cô ấy có thể hòa nhập thật nhanh vào ngôi trờng mới.

Cho đến khi nghe tiếng gọi của Dì Linh.

-Duy...Oanh...hai đứa xuống ăn cơm đi..._Tiếng của Dì Linh từ bên ngoài cửa phòng vọng vào rất êm tai.

-Dạ...con xuống liền..._Mình trả lời giọng thật vang mong Dì nghe thấy.

Vài giây sau tiếng bước chân của Dì Linh lại vang lên đều đặn trên các bậc thang hướng xuống dưới nhà.

-Oanh...ăn cơm...xuống ăn cơm đi..._Mình khẽ quay sang nói khẽ.

-Thôi...Oanh về...chứ sáng giờ sang đây rồi..._Oanh lắc đầu nhẹ cười nho nhỏ.

-Hì...nếu thoát được Dì thì cứ việc về...nhưng đảm bảo là không..._Mình cười hô hố vì quá hiểu tính Dì.

-Sao thế..._Oanh tròn mắt ngạc nhiên.

-Thì lát biết...thể nào cũng phải ăn thôi..._Mình lại được dịp cười to.

Cả hai cùng nhau đi từng bước chậm rãi ra khỏi phòng.

Khi bước xuống cầu thang thì Oanh chủ động lấy tay đỡ mình nhằm phụ cho những bước đi chập chững thêm phần chắc chắn hơn.

Xuống tới phòng khách thì đã thấy Dì Linh đang cầm remort chuẩn bị tắt ti-vi.

-Chào chị...em về..._Oang buông tay mình ra và cúi đầu chào Dì sau đó chuẩn bị quay người lại.

-Gì...ai cho về...vào ăn cơm với chị đi...về gì chứ..._Dì Linh la lớn và đi từ từ lại gần Oanh.

-Da thôi...em về...sáng giờ làm phiền chị nhiều rồi..._Oanh cười lễ phép và khẽ gật đầu chào lần nữa.

-Không vào ăn với chị với Duy...ai cho về mà về...vào đây..._Dì Linh nắm tay Oanh kéo nhè nhẹ.

-Nhưng mà em...còn chị Yến nữa..._Oanh lúng túng nhìn mình rồi nhìn Dì.

-Chị mới gọi điện thoại rồi...nó đem cơm ra cho chị hai với mẹ em...nên không qua được...em vào đây ăn đi..._Dì Linh nói sau đó luồn ra phía sau Oanh mà đẩy đi oàn oạch.

-Ơ..._Oanh ngạc nhiên hết cỡ.

-Ơ gì mà Ơ..._Dì Linh cười lớn và cứ thế đẩy Oanh vào trong hướng bếp.

-Hì...biết ngay mà..._Mình cười và đi lẫm đẫm ngay sau đít Dì Linh.

-Cười gì...biết gì..._Dì Linh quay lại phía sau lườm mình.

-Dạ không...con có nói gì đâu..._Mình hết hồn nên chỉ cúi đầu nhìn xuống đất ai ngờ lại đúng ngay cái mông đang đung đưa dữ dội của Dì ở khoảnh khắc đang đi lại bàn ăn.

-Chuyện hôm qua tui còn nhớ nhá...liệu hồn..._Dì nói khi sắp ngồi vào bàn.

-Ơ...đừng...con biết phận mà..._Mình cười và xua tay khe khẽ và ánh mắt thì vẫn láo liên.

-Ơ cái cục...à...hai đứa ngồi xuống đi..._Dì Linh tí nữa thì buộc miệng nói ra từ "shit" nhưng may mắn kiềm lại được nên đành giả điên thật nhanh.

-Cục gì vậy gì...há há..._Mình cười nói lớn cho không kí thêm vui vẻ khi thấy Dì đến chỗ bếp dọn món ăn cuối cùng ra còn Oanh thì đang đứng dậy bới cơm, so đũa.

Sau câu nói đó của mình thì Dì Linh từ chỗ bếp ga lập tức nhìn chằm chằm về phía bàn ăn với cặp mắt rất tròn trịa đáng yêu nhưng có gì đó rất hổ báo trường mẫu giáo lớn với cái điệu cười kinh khủng khiếp lắm thay kiểu nửa vầng trăng.

-À...hai cái cục tròn tròn...để đeo khẩu trang á mà..._Dì xoáy mình không thương tiếc mà nhắc tới cái vụ "áo ngực làm khẩu trang" tối qua.

-Á...á...con giỡn á mà...Dì này..._Mình cười gượng và liếc khẽ Dì.

-Gì á Duy..._Oanh vẫn đứng đó nhìn mình hỏi khẽ.

-Đâu có gì đâu..._Mình xua tay búa xua hết cả lên.

-Hai đưa ăn cơm đi..._Dì Linh bưng tô canh lại và sau đó ngồi vào bàn nhắc khẽ.

Lúc này Oanh mới bắt đầu ngồi xuống ngay ngắn.

Cả ba bắt đầu ăn cơm và Dì Linh bắt đầu hỏi han Oanh đủ thứ chuyện khiến cho bữa ăn thêm phần vui vẻ và cực kì cởi mở mà có lẽ trước đó mình vẫn không tài nào hình dung ra lại có một bữa ăn vui vẻ đên thế với người thứ ba trong gia đình.

Bữa ăn Dì Linh chuẩn bị tuy chỉ những món đơn giản nhưng lại vô cùng dễ ăn.

Mình tọng được những 4 chén, Dì linh với Oanh thi ăn đua nhưng cuối cùng cả hai chỉ dừng ở chén thứ hai mà đã than là không còn ăn thêm được nữa.

Ăn xong mình phụ bưng thức ăn vào trong bếp còn Dì và Oanh thì rửa chén và lau dọn tất cả.

Nhưng khi mình vừa đi ngang qua chỗ Dì đứng là ngay lập tức.

-Có gái có khác nhỉ...hế hế..._Dì nếp gần vào người mình và nói nho nhỏ sau đó cười the thé.

-Ủa...chứ ngày thường...Dì không phải là con gái à...à quên...Dì là đàn bà...há há..._Mình cũng ghẹo lại Dì và bắt chước phần nào điệu cười kinh tởm và được nghe.

-Giỡn...tui vẫn còn là con gái đó nha...giỡn..._Dì trợn tròn mắt nhìn mình kiểu như rất ngạc nhiên vì mình không biết Dì vẫn còn là con gái hay sao.

-Thiệt hông đó...thấy người ngợm ra dáng đàn bà thấy ghê..._Mình liếc xoáy Dì.

-Có đâu...ai cũng nói tui như gái hai mươi nha...mà tui còn trong trắng như nước suối tinh khiết từ nguồn luôn đó..._Dì bĩu môi trách móc và khẳng định bản thân.

-Suối giờ nó cũng đen với ô nhiễm lắm rồi Dì ơi...con mới trong trắng nè...như gì ấy nhỉ...để nghĩ..._Mình lè lưỡi đầy nhạo báng và khẽ chống tay lên cằm suy nghĩ.

Oanh dần dà cũng nghe thấy tiếng hai Dì cháu mình nói chuyện nên quay sang nhìn và cười khe khẽ theo từng câu nói.

-Như mực chứ gì..._Dì nhếch môi đay nghiến mình.

-Dì mới mực í..._Mình đáp lại đầy thách thức.

-Ừ...mực...tui mực...mực làm khẩu trang...tròn tròn..._Dì gật đầu lia lịa sau đó nhìn lên hướng trần nhà để mường tượng ra một cái viễn cảnh rất quen thuộc.

-Á...Dì...đừng mà...hễ chút là hăm dọa..._Mình xua tay và khẽ vuốt vai Dì lia lịa.

-Ờ...vậy á...có sao hông..._Dì nhìn Oanh rồi nhìn mình cười nhếch mép.

-Hông...con...con chịu được..._Mình gật lấy gật để cười rất tươi với Dì.

Thái độ của mình trông rất buồn cười khiến cho oanh gần như vui điêu đứng và Dì thì nhếch mép làm thái độ cửa trên cực kì đáng ghét.

Sau khi xong xuôi tất cả thì Dì gọt trái cây và mọi người ăn vui vẻ cùng nhau rồi Oanh xin phép về lo công việc gì đình và đến lúc này thì Dì mới chịu thả để cô ấy về.

Dì ra mở cổng tiễn Oanh vì biết chân mình thì đi chập chững rồi lỡ có chuyện gì rồi này kia nữa.

Khi Dì vừa bước vào nhà thấy mình đang đứng ở cửa.

-Mê rồi ha...thấy rồi ha...hiểu rồi ha..._Dì vừa đi vừa nhìn mình liếc xéo xỏ xiên.

-Gì chứ...không có...Dì này...kì..._Mình nhăn mặt giải thích...

-Mê Oanh rồi có bỏ tui...tui buồn lắm...tui tự tử nè..._Dì lấy tay dụi hai mắt làm bộ khóc và chững lại.

-Mệt...Dì cứ suốt ngày chọc con..._Mình lườm lườm vì hiểu ra Dì tính troll mình.

-Ghẹo miếng...làm gì ghê dạ...mà chiều 3h đi mua đồ học hành á nha..._Dì cười và nhắc nhở.

-Dạ...để 4h đi...cho mát..._Mình gật đầu và hẹn lùi một tiếng vì trời sẽ dịu hơn đôi chút.

-Ừm...vậy 4h...tui lên kêu..._Dì gật đầu và đi thẳng vào hướng bếp.

-Dạ..._Mình khẽ trả lời khi bóng của Dì đã vụt qua.

Sau đó mình lại lên phòng nằm.

Thời gian trôi chậm chạp kinh.

Thật tâm muốn nhanh chóng tới giờ để đi mua cho rồi vì mình cũng có chút gì đó háo hức vì lâu rồi chưa được đi xa khỏi nhà lần nào.

Muốn đi để hít cái không khí nồng nặc mùi khói bụi quen thuộc.

Và rồi mắt mình nhắm lại sau đó ngủ gật tự lúc nào không hay cho đến khi nghe thấy.

-Duy...dậy...dậy đi con ơi...thay đồ đi..._Tiếng Dì í ới vang lên sau đó là âm thanh vặn chốt và một cái đầu quen thuộc thò vào nhìn lung la lung linh.

-Dạ...Dì xuống nhà đi...con tắm cái..._Mình khẽ ngước đầu dậy nhìn và nói như rên.

-Ừm..._Dì gật đầu sau đó đóng cửa.

Mình ngồi dậy sau khi Dì đã đi xuống dưới nhà mà đầu óc vẫn còn gật gà gật gù các kiểu.

Chống tay đứng dậy mình đi đến tủ lấy ít đồ đẹp cùng với cái khăn và xuống thẳng tầng hai tắp táp.

Độ hơn 10 phút mình rời WC tầng hai sau đó xuống thẳng phòng khách thì đã thấy Dì ngồi xem ti-vi.

-Mới 3 rưỡi mà Dì..._Mình nhìn lên đồng hồ sau đó nhìn Dì hỏi khẽ.

-Thì đi sớm tí...sợ lát...về tối quá..._Dì vẫn gác chân lên ghế sô-pha mà trả lời mình.

-Tối cho mát..._Mình cười nhẹ.

-Muốn đi sớm à...được hông..._Lúc này Dì quay sang nhìn mình mặt thì vênh vênh rất đáng ghét.

-Tùy Dì thôi...Dì chở mà..._Mình lắc đầu vẫn cười vì người ngợm đang mát mẻ nên thoải mái tư duy lắm.

-Tất nhiên...tay chân thế kia...tui đâu muốn hi sinh..._Dì đứng lên nhìn mình mà lườm lườm nói.

-Đâu có...nếu mà die thì là die lãng nhách...người ta gọi là "tử ẹo"..._Mình nghiêng đầu sang bên nhìn lại Dì từ trên xuống dưới.

Nay Dì mặc đồ tương đối đơn giản hơn.

Chỉ là một cái thun ba lỗ biến tấu màu hồng và một chiếc quần jean ngố vải sờn nhưng trông có vẻ rất trẻ trung và thu hút.

-Nín...chưa đi mà nói xui...ra xe đi..._Dì giơ nắm đấm về phía mình hù dọa và ra lệnh.

-Dạ..._Mình gật đầu qua loa.

Dì tắt ti-vi sau đó khóa cửa nẻo cẩn thận.

Đoạn Dì nhanh chóng ra sân dắt xe ra khỏi cổng khi mình lẽo đẽo bước đi theo.

Dì đá chống và đi lại khóa luôn cửa cổng sau đó bước từ từ lại chỗ xe mà mình đang đứng và ngồi hẳn lên.

Tướng Dì cao và chân Dì dài nên dễ dàng tựa chống đất để mình có thế ôm eo Dì mà lê cái chân cà tàn lên.

-Thắt dây an toàn dô đi..._Dì rồ ga và quay đầu lại đằng sau nói.

-Xe hai bánh làm gì có dây đó..._Mình ngạc nhiên nhìn Dì.

-Ý là ôm con á má...á má Gay à..._Dì cười rõ là to rất hể hả.

-Ơ...Gay đâu Gay..._Mình liếc Dì.

-Nhiễm chữ "Ơ" của Oanh rồi à...khéo hai anh chị..._Dì gật đầu hiểu chuyện và bắt đầu lầm bầm.

-Đi đi Dì..._Mình biết ý nên cắt ngang và thúc ép Dì khởi hành.

Mình ôm chầm lấy eo Dì và xe cũng từ từ bắt đầu chạy.

Xe mặc dù đang trong ngõ nhưng vì mới đầu chiều còn vắng vẻ nên Dì Linh cứ được thể rồ hết ga làm mình phải thít người thật chặt vào Dì hơn.

Như mình đã nói ở đoạn bị tai nạn tối đêm mưa hôm trước, đầu ngỏ nhà mình có một con lươn hay đúng hơn là một đoạn lên dốc khá nhô cũng vì thế nên khi mà xe đi đến đoạn đó với tốc độ cao là Dì lập tức thắng gấp làm mình nhào cả thân người tới phía trước và ngay sau đó là pha lên dốc kinh khủng nhất mà cuộc đời mình từng thấy nên nói chung là mình ôm Dì chặt cứng ở ngay đoạn đó nhưng chỉ vừa chừng hai giây sau khi xe đã rời ngõ và bắt đầu bon bon trên đường nhựa thì bất chợt Dì lên tiếng.

-Duy...ngồi xê xê ra bớt chút đi..._Dì nói từ phía trước chứ không nhìn lại phía sau như lúc nãy nữa.

-Dạ...sao vậy Dì..._Mình ra xa xíu và hỏi ngược lại Dì vì nghĩ Dì khó chịu ở đâu đó chăng.

Nhưng khi câu nói ấy chỉ vừa buộc ra khỏi miệng thì mình chợt nhìn xuống và phát hiện ra một sự thật vô cùng đau đớn.

Và mong sao có thể rút lại câu nói vừa rồi vì nó có thể sẽ đem đến ngượng ngùng vô bờ bến cho cả hai khi Dì trả lời.

-Cấn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro