Chương 234 - 236

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 234: Bộ lạc Đỉnh Việt

"Má lúm đồng tiền là cái gì?" Nguyên Chiến không hiểu ra sao.

"Là cái lỗ nhỏ hiện trên má người ta khi cười mà anh nhiều lần chọt vào đấy, có phải trông rất dễ thương không?"

Thịch thịch! Nguyên Chiến cảm thấy như tim mình bị ai đó đập một cái.

"Hay là anh thích Thố Hống?"

Ình! Lần này là tiếng búa nện xuống. Rõ ràng là con thỏ kia quyến rũ hắn, sao giờ biến thành hắn thích con thỏ cao lớn thô kệch đó rồi?

Nghiêm Mặc vỗ vỗ lưng Nguyên Chiến: "Thật ra tôi cũng cảm thấy Thố Hống đáng yêu lắm, nhất là khi cười rộ lên."

Giết thỏ nướng ăn!

Thanh niên Chiến dùng vẻ mặt vặn vẹo và lấy lòng nhìn qua ông chú Nghiêm bốn mươi tuổi.

Nghiêm Mặc sờ sờ mặt mình, cười tủm tỉm hỏi: "Nếu hai cái lúm đồng tiền kia nằm trên mặt tôi, có phải anh sẽ thích hơn không?"

Nguyên Chiến nhịn không được tưởng tượng một chút, Mặc nhà hắn với gò mông vểnh và gương mặt khi cười rộ lên xuất hiện hai cái lúm đồng tiền thật sâu... Cái đệch! Muốn chọt quá!

Chọt chọt rồi liềm liềm hai má, lưỡi cũng thò vào, bên dưới cũng đâm vào, sau đó bạch bạch bạch!

Mặc của hắn sẽ bị hắn đâm chọc đến mức phải khóc lóc rên rỉ, thân thể sẽ uốn tới ẹo lui, miệng cười lạnh, cười lạnh được một chút lại nhịn không được mà nhíu mày rên rỉ, còn cắn hắn thật mạnh...

Nghiêm Mặc cúi đầu, Nguyên Chiến cũng cúi đầu, ánh mắt hai người dừng trên cùng một vị trí.

Cơ mặt Nghiêm Mặc co giật: "Ê, đang đứng giữa đường đấy, người đến người đi, phiền anh chú ý tiết tháo một chút."

"Tiết tháo là cái gì?" Nguyên Chiến hoàn toàn không biết xấu hổ, nghiêng thân tới, cố ý vô tình cọ lên người Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc rất muốn chưởng cho hắn một cái té sấp mặt, nhưng lại sợ càng gây sự chú ý.

"Kiệt!" Cửu Phong ngủ trong ngực Nghiêm Mặc đột nhiên thò cái đầu nhỏ ra.

Nghiêm Mặc lại nhét đầu nó vào trong, cái mặt người của nó quá gây chú ý rồi.

Cửu Phong há mồm ngậm ngón tay Nghiêm Mặc, kéo nhẹ.

Nguyên Chiến liếm liếm môi, đột nhiên cúi đầu cắn vành tai Nghiêm Mặc một cái.

"Này!"

Nguyên Chiến cong môi cười, không nói gì, chỉ vươn tay quàng qua vai cậu thiếu niên, còn thuận tiện xoa mái tóc mềm ngắn ngắn của hắn.

Nghiêm Mặc muốn đẩy Nguyên Chiến ra, nhưng cuối cùng lại không đẩy, mặc kệ hắn.

Đinh Phi đi phía sau hai người, hết nhìn tư tế đại nhân rồi lại nhìn thủ lĩnh, cười bỉ ổi.

Bởi vì có mục tiêu, ba người Nghiêm Mặc không dừng lại giữa đường nữa, trực tiếp đi từ bãi thứ tư tới bãi thứ hai.

Quầy hàng của tộc Ngư Phụ nằm ở vị trí thứ ba của bãi thứ hai.

Nghiêm Mặc vốn còn định vừa đi vừa ngắm nghía hàng hóa mấy tộc khác, nhưng ngắm được một hồi hắn bắt đầu nhìn thẳng, nếu không phải không có cách nào tạm thời tắt đi chức năng của lỗ tai, thì hắn chắc chắn sẽ cúp cầu dao luôn.

Ở chỗ này, nô lệ là thứ hàng hóa thấp kém nhất, thậm chí bọn họ còn không bằng lũ dã thú bị bắt tới.

Không phải bộ lạc nào cũng đối xử tàn nhẫn với các nô lệ bị mang ra buôn bán, nhưng dù không cố ý tra tấn thì cũng sẽ không đối xử tốt với bọn họ.

Lúc này thời tiết vẫn chưa thể xem là ấm, vào giữa trưa thì còn đỡ, chứ vào chạng vạng và sáng sớm vẫn rất lạnh, nhưng những nô lệ đó hiếm có người nào có được một tấm da thú bọc thân, đại đa số đều trần truồng, bọn họ lạnh đến mức cả người phát run, con nít thì rúc vào với nhau để sưởi ấm, mà khi có người ưng ý bọn họ, bọn họ sẽ bị lôi mạnh ra rồi phô bày thân thể, nếu người ngợm quá bẩn thì sẽ bị giội cho một thau nước, không cần biết bọn họ lạnh tới cỡ nào.

Mà loại tình huống này diễn ra ở quầy hàng của Ma Nhĩ Càn rất nghiêm trọng, hơn phân nửa hàng hóa của bọn họ là nô lệ, có người đã được huấn luyện, cũng có người mới bị bắt tới không bao lâu. Bọn họ vừa bán những nô lệ đã được huấn luyện cho các bộ lạc khác, vừa điều giáo những chiến nô mới bị bắt tới, đủ loại thảm cảnh khó coi.

Có một nô lệ phản kháng, bị mổ bụng ngay tại chỗ sau đó treo lên cây.

Lúc Nghiêm Mặc đi đến đấy, cũng vừa lúc nô lệ kia buông hơi thở cuối cùng.

Nguyên Chiến đã rất quen thuộc với cảnh tượng này, mày không nhíu lại lấy một chút.

Nụ cười trên mặt Đinh Phi biến mất, cậu nghĩ, nếu không có Mặc đại nhân, thì khi thủ lĩnh và Mãnh đại nhân thu phục tộc A Ô bọn họ chắc sẽ xem bọn họ như nô lệ đi? Chờ đến khi thủ lĩnh đưa các chiến sĩ Nguyên Tế đến, người tộc A Ô càng không có cơ hội chạy trốn và vươn mình.

Nói không chừng bọn họ còn giống như những nô lệ đó, bị người ta tùy ý đánh chửi, cưỡng hiếp, hành hạ cho đến chết.

Nếu bộ lạc không có quy định cấm xem người và sinh vật trí tuệ như nô lệ, thì những người phụ nữ và trẻ em bị đưa đến Cửu Nguyên sẽ biến thành cái dạng gì? Bọn họ sẽ vui vẻ được như lúc này sao? Bộ lạc sẽ tràn đầy tiếng cười đùa như bây giờ sao?

Tưởng tượng đến cảnh mình sống trong bộ lạc mà bị những ánh mắt chết lặng và đầy thù hận đó nhìn chằm chằm, tưởng tượng đến cảnh đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tiếng nô lệ khóc kêu thảm thiết, tưởng tượng đến cảnh bầu không khí vui vẻ nhẹ nhàng của bộ lạc trở nên u ám nặng nề, Đinh Phi liền cảm thấy không thể chịu được.

May là có Mặc đại nhân, thật may!

Lúc này, Đinh Phi càng hạ quyết tâm, về sau phải kiên định ủng hộ tất cả những quy tắc mà tư tế đại nhân đặt ra.

Nghiêm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương, hắn nên cảm thấy may mắn khi những nô lệ bị thương mà mình thấy dọc đường đi vẫn chưa đến mức chết sao? Mà những người sắp chết chờ khi hắn đi tới thì cũng đã chết rồi. Kỳ thật hắn biết đó là do mình chưa nhìn kỹ thôi, chứ nếu nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện ra không ít người còn đang hấp hối.

Hắn có một suy nghĩ, nhưng hắn phải ngẫm lại cho kỹ.

Cửu Phong không chịu nổi tịch mịch, lại thò đầu ra khỏi ngực Nghiêm Mặc, hai cái cánh nhỏ đập đập, bay lên đầu Nghiêm Mặc ngồi, đôi mắt khôn khéo láu lỉnh nhìn tứ phương, nó thấy không ít thức ăn ngon, nhưng Mặc nói dã thú ở đây không thể ăn, bởi vì nếu bị kẻ khác nhìn thấy thì sẽ rất phiền toái, vậy chỉ cần không bị ai thấy là được đúng không?

Bây giờ nghía trước con nào ngon, chờ đến tối... khặc khặc!

Nguyên Chiến nắm lấy tay cậu thiếu niên, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay hắn: "Lần này dù có muốn mua nô lệ, thì cũng chỉ có thể muốn những tên đã được thuần phục."

"Anh biết tôi muốn làm gì hả?" Nghiêm Mặc thấy đằng trước có người đang nhặt xương cốt ở quầy hàng đầu tiên, người nọ lựa xương rất mau, khi lựa ra rồi thì phía sau có nô lệ dùng da thú buộc mấy khúc xương đó lại, chờ người nọ trả tiền xong liền có nô lệ khác tiến lên khiêng cái bao da đi.

"Ừ." Nguyên Chiến nhìn theo ánh mắt hắn.

Nghiêm Mặc lắc đầu, cười nói: "Tôi dám cá là anh chắc chắn không biết tôi muốn làm gì."

Nguyên Chiến lập tức nổi hứng thú, liền tò mò hỏi, nhưng Nghiêm Mặc lại không chịu nói: "Tôi thấy đã có người bắt đầu tới các quầy hàng mua xương, chút nữa anh phụ trách đi mua xương, đừng giành mua trước người ta, chờ người ta chọn xong rồi, chúng ta mua mấy cái còn lại là được."

Nguyên Chiến gật đầu, trước kia muốn mua xương đều phải lựa chọn, Nghiêm Mặc lại không cần lựa, điều này chứng tỏ cái gì?

Lúc tới chỗ tộc Ngư Phụ, Nghiêm Mặc thấy bọn họ quả nhiên không xem gậy trúc như hàng hóa, nên hắn không mở miệng hỏi chuyện gậy trúc, mà giả bộ như những người khác, khom người xem hàng hóa của bọn họ.

Có vẻ như tộc Ngư Phụ có rất nhiều thảo dược, quầy hàng của bọn họ ngoại trừ da thú và xương thường thấy nhất thì là các loại thảo dược.

Bọn họ còn kiêm luôn việc xem bệnh trị thương, đứng xem một chốc, Nghiêm Mặc liền thấy có người từ hai bộ lạc khác tới hỏi thuốc.

Ba người Nghiêm Mặc từ khi mới đến đã khiến cho tộc Ngư Phụ chú ý tới, Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc tách ra, Nghiêm Mặc xem thảo dược, còn hắn lựa xương thú.

Tuy Nghiêm Mặc nói không cần phải lựa, nhưng Nguyên Chiến vẫn không muốn chịu thiệt, hắn liền chọn một ít xương thú thoạt nhìn khá to, cứng cáp và đặc biệt, rồi dùng kim và chỉ để trao đổi.

Tộc Ngư Phụ rất vui mừng, bọn họ cũng có kim, nhưng kim không thể đâm thủng cái đai lưng và mảnh như vậy, chỉ cũng rất dễ đứt. Bọn họ ân cần hỏi xem Nguyên Chiến có muốn thứ gì khác không, Nguyên Chiến nghiêng đầu nhìn nhìn, có vẻ như không có hứng thú với mấy mặt hàng khác, cuối cùng chỉ xin hai cây gậy trúc mà bọn họ dùng để dựng lều.

Tộc Ngư Phụ có được kim chỉ xịn, liền sẵn sàng dở cả túp lều, dù sao không có gậy trúc, bọn họ vẫn có thể sai nô lệ đi loanh quanh chặt cây dựng lại.

Nguyên Chiến vung tay lên, bảo Đinh Phi khiêng bao xương lớn và hai cây gậy trúc trở về cửa tiệm của mình trước.

Nghiêm Mặc còn đứng ở đó xem người tộc Ngư Phụ trị thương cho người ta.

Cụ già tộc Ngư Phụ trị liệu vết thương do dã thú cắn cho người ta có động tác rất nhanh nhẹn, ông dùng dao đá cắt đi phần thịt thối ở miệng vết thương trên cẳng chân, rồi lựa mấy cây thảo dược, bứt lá cho vào miệng nhai nát, sau đó phun ra, bôi cả nước lẫn bã cây lên vết thương.

Người bị thương đau đến mức mặt mày nhăn hết lại, nhưng vẫn kiên cường chịu đựng mà không kêu ra tiếng.

Cụ già làm xong, lại cầm lấy mấy cây thảo dược cho vào một phiến lá to, sau đó gấp lại rồi dùng dây thừng nhỏ cột kỹ, đưa cho người bị thương: "Mỗi ngày đổi thuốc một lần, mỗi loại thảo dược trong mỗi lần nhai nhiều nhất chỉ được hai chiếc lá, thảo dược phải nhai nát, nước lá cây chảy ra đừng nuốt xuống, làm xong thì nhớ súc miệng, chỗ bị thương không được để dính nước."

"Về sau có tốt hơn không?" Người bị thương lo lắng hỏi.

"Không thối rữa thì sẽ tốt." Cụ già vỗ vỗ chân hắn an ủi: "Trời lạnh, hẳn sẽ không thối rữa, đi đi."

Người bị thương để lại một tấm da thú được thuộc tốt rồi mới rời đi.

Một người phụ nữ đang lựa thảo dược cầm chút thảo dược đi tới cạnh ông cụ, thấp giọng nói gì đó, hình như đang hỏi tác dụng của những thảo dược này, nhưng vẻ mặt mất tự nhiên của người nọ hiển nhiên không chỉ có vậy.

Ông cụ trả lời vấn đề của cô ta, sau đó dừng lại một chút, tìm một vài cây thảo dược khác đưa cho cô ta, nhỏ giọng nói.

Nghiêm Mặc loáng thoáng nghe thấy: "Trở về đốt thành tro, rồi nhét vào."

Cô ta liền cầm lấy thảo dược, một phần giấu trong ngực, một phần cầm trên tay, để lại một viên đá muối thô to bằng cái nắm tay, sau đó vội vàng cúi đầu rời đi.

Nghiêm Mặc đứng khá gần, loáng thoáng nghe cô gái đó nói vùng kín của mình cứ chảy máu không ngừng, đã gần một năm rồi.

Loại bệnh này là về chu kỳ kinh nguyệt, ra máu không ngừng, nói dễ trị thì cũng dễ, mà khó trị thì cũng khó, ngoại trừ những thay đổi sinh lý bên ngoài của thân thể người bệnh, mà thói quen sinh hoạt và môi trường sống cũng là tác nhân gây ảnh hưởng.

Cách đốt thảo dược thành tro rồi nhét vào vùng kín từng có ở thế giới cũ của hắn, rất thô bạo, không phải lúc nào cũng hữu hiệu, có khi còn vì xử lý không tốt hay vệ sinh không kỹ mà gây nên biến chứng khác.

Nhưng Nghiêm Mặc không ngăn cản hay sửa đúng, nhìn thái độ của cô gái kia liền biết cô ta không muốn để nhiều người biết về bệnh của mình, vì thế còn mua thêm một vài thứ thảo dược không cần đến để che mắt.

"Cậu nhóc, ta thấy cậu đứng ở đây xem nửa ngày rồi, cậu có gì muốn mua không?" Ông cụ sửa sang lại thảo dược, cười hỏi.

"Mấy cây thảo dược của ông không tồi." Nghiêm Mặc nói thiệt tình. So với thảo dược mà các quầy hàng khác tùy tiện bày bán, thì thảo dược của tộc Ngư Phụ không bị hư thối, rễ ra rễ, lá ra lá, xử lý rất sạch sẽ, gọn gàng.

Hắn thấy Nguyên Chiến đổi được gậy trúc rồi mà còn chưa đi, chính là vì mấy cây thảo dược này. Có vài thảo dược hắn biết, có vài cái lại không biết, mà mấy cái hắn biết đều là những loại hắn đang cần.

"Cậu nhóc biết về mấy thứ này?"

"Biết một chút."

"Cậu là đệ tử tư tế?" Ông cụ nhìn cách ăn mặc của hắn và loại khí chất khác với người thường mà suy đoán.

Nghiêm Mặc lắc đầu, hắn không phải đệ tử tư tế, mà là tư tế.

Ông cụ cười, trên mặt xuất hiện những nếp nhăn thật sâu: "Cậu nhóc, cậu đến từ bộ lạc nào?"

"Cửu Nguyên, ở thượng du sông lớn."

"Thượng du sông lớn? Đó là vùng đất hoang dã nổi danh, không ngờ các cậu sống ở đó mà thoạt nhìn còn tốt hơn bọn ta nhiều." Ông cụ sửa sang thảo dược xong, cầm mấy cây cỏ khô trong tay chà chà.

"Ngài là tư tế tộc Ngư Phụ?" Nghiêm Mặc cầm một thứ quả nhỏ nhỏ nhìn giống ngôi sao, có bảy tám cánh, màu xanh lá, thịt quả cứng cứng lên, để dưới mũi ngửi ngửi*. Mùi hương quen thuộc chui vào mũi, cái này chắc chắn là quả đại hồi vừa có thể dùng làm dược liệu vừa có thể dùng như gia vị.

*Quả đại hồi:

May là hắn từng thấy quả đại hồi trông như thế nào, hơn nữa thứ này còn dễ nhận dạng, nếu quả khô không có hình dáng ấn tượng thì rất dễ bỏ qua.

Quả hồi dại và quả hồi hương trông cũng giống như đại hồi. Có điều đại hồi có nhiều nhất là chín cánh, và khá cứng. Mà hồi dại thì có đầu nhọn và nhiều cánh hơn, có thể lên tới mười một mười hai cánh, hồi hương thì có mười bốn cánh, hai thứ này đều có độc, hồi hương càng độc hơn, thật không dám tưởng tượng nếu như ăn nhầm.

Để tránh việc ngộ nhận, Nghiêm Mặc âm thầm dùng sách hướng dẫn xác định lại một lần, quả thật đúng là đại hồi.

"Bọn ta không gọi là tư tế, mà kêu là vu. Ta là lão đại vu, đại vu đương nhiệm hiện giờ là đệ tử của ta. Ta già rồi, không muốn chờ chết trong tộc, thừa lúc còn có thể đi đứng, ra ngoài cùng mọi người đi khắp nơi ngắm nghía một chút." Ông cụ cười ôn hòa, cỏ khô trong tay dần bị ông chà cho xoắn lại thành cái dây thừng.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Mặc được tiếp xúc với một Đại Vu bình dị và gần gũi như thế, nét cười trên mặt cũng chân thành hơn: "Ồ? Vậy ngài có thể đến Cửu Nguyên chúng tôi thăm thú, chúng tôi rất hoan nghênh những vị khách hữu hảo, không bài xích Đại Vu tộc ngoài."

"Ha hả, tiếc là bọn ta không có thuyền, muốn lên thượng du sông lớn thì phải đi qua nhiều núi và rừng, đi tới được chỗ của các cậu không biết phải tốn bao nhiêu năm, có lẽ đi giữa đường đã chết sạch hết rồi."

"Có lẽ có thể mượn thuyền của người Ma Nhĩ Càn?"

Ông cụ cười, nếp nhăn trên mặt lại hiện rõ: "Cậu nhóc, cậu nói lời ngốc gì vậy?"

"Cũng phải có cách chứ. Đại Vu, tôi nghe nói các ông là tộc Ngư Phụ, các ông sống ở gần đây sao?" Nghiêm Mặc để đại hồi sang một bên, cầm một thứ quả khác trông như hạnh nhân, có màu vàng đất lên cẩn thận nhìn, cái này là sa nhân* hả?

*Sa nhân:

Sa nhân có thể chữa rối loạn tiêu hóa, giúp an thai, xoa dịu dạ dày, nói chung là thứ quả có hiệu quả không tồi trong phương diện trị liệu, nó còn có thể dùng làm gia vị.

Ông cụ nhìn Nghiêm Mặc, chỗ ở của bộ tộc bọn họ cũng không phải bí mật gì, nói cho đối phương biết cũng không sao, dù đối phương có xem trọng thảo dược của bọn họ, thì từ thượng du sông lớn đến chỗ bộ lạc mình cũng không phải ngắn, càng đừng nói chi đến việc kéo quân tấn công.

"Bọn ta ở cách Ma Nhĩ Càn một khoảng, không ở gần sông lớn, nhưng ở gần một nhánh sông khác, đó là một sơn cốc đẹp, xung quanh là rừng rậm, nếu không có người dẫn đường thì rất dễ đi lạc, trong rừng còn có rất nhiều dã thú."

Rừng? Có rừng trúc không? "Đại Vu, ông không cần phải đề phòng tôi, tôi không có ác ý với các ông, tôi chỉ cảm thấy các ông có không ít thảo dược mà tôi có thể sử dụng, nên muốn trao đổi trực tiếp với các ông ấy mà, chứ không phải ngay trước mặt mọi người trong chợ."

Ông cụ nghi hoặc: "Bây giờ không phải chúng ta đang trao đổi trực tiếp sao?"

Nghiêm Mặc cười cười, lắc đầu: "Nhiều người nhìn như vậy, có thứ tốt cũng không thể lấy ra."

"Cậu có thứ gì tốt?" Ông cụ cảm thấy hứng thú.

Nghiêm Mặc nhìn quanh, rồi đứng dậy nói với ông: "Chúng ta vào trong nói chuyện được không?"

Ông cụ liền bỏ dây thừng cỏ xuống, đang định đáp lại.

Thì Nguyên Chiến đột nhiên giữ lấy tay Nghiêm Mặc: "Khoan đã!"

Có người đi tới chỗ bọn họ, mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, chính là bọn họ, thậm chí Thải Vũ phụ trách dẫn đường còn hô to: "Hai vị Cửu Nguyên, xin chờ một chút!"

Thải Vũ bước nhanh đến trước mặt bọn họ, hành lễ nói: "Các vị khách quý, quang huy của Mẫu Thần tại thượng, Thuỷ Thần Thiên Ngô phù hộ, các vị này là Đỉnh Việt - bộ lạc lớn nhất đến từ hạ du sông lớn, vừa rồi bọn họ tới xem hàng hóa của các cậu, muốn giao dịch với các cậu một chút."

Nghiêm Mặc đang định mở miệng thì cảm nhận được một tầm mắt, ngẩng đầu nhìn liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài xõa trên vai, để ngực trần, thân dưới quấn một cái váy da dài, chân đi giày rơm, cổ, cánh tay và cổ tay cổ chân đều đeo trang sức bằng đồng, người nọ đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ thâm trầm mà quan sát hắn.

Nghiêm Mặc bỗng nhiên cảm thấy bụng mình bị đỉnh một cái, cảm giác này đã lâu rồi không có.

Nguyên Chiến nghiêng người, che Nghiêm Mặc ở phía sau: "Bộ lạc Đỉnh Việt? Các anh có thứ tốt gì? Muốn trao đổi gì với chúng tôi?"

Chương 235: Tôi vẫn thấy anh thuận mắt hơn

Bầu trời dần trở nên âm u, mặt trời vừa mới ló dạng chưa được bao lâu thì đã bị mây che lấp, mây đen từ phía đông cuồn cuộn bay tới.

"Kiệt!" Cửu Phong ngửa đầu lên trời phát ra tiếng kêu vui sướng. Nó thích nhất là những khi gió to, thích sấm chớp đì đùng, thỉnh thoảng nó còn bay trong lúc mưa to.

Tên thanh niên tóc dài đối diện ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nheo mắt muốn nhìn rõ diễn mạo con chim nhỏ ngồi trên đầu Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc cũng ngẩng đầu nhìn không trung, cảm thấy bụng bị đỉnh mạnh hơn.

An tĩnh một chút cho ba!

Bụng yên lặng trở lại, sau mấy cái chớp mắt, nó lại quậy còn ghê hơn.

Nghiêm Mặc oán hận ôm bụng. Rốt cuộc mày thấy cái gì mà kích động dữ vậy? Thời gian trước sao không thấy mày có phản ứng hả?

"Ăn..."

Ăn cái đầu mày!

"Muốn... muốn... đằng trước..." Quả Vu Vận bắt đầu nôn nóng.

Muốn cái gì? Rốt cuộc mày thấy gì?

Quả Vu Vận không biết miêu tả, chỉ lặp đi lặp lại ý muốn mãnh liệt của mình.

Cửu Phong đột nhiên đứng lên, giẫm giẫm đầu Nghiêm Mặc: "Ục ục, ta ra ngoài chơi một lát, chút nữa về tìm cậu."

"Trời sắp mưa rồi."

"Muốn đi!"

Lại một tên quỷ con tùy hứng! Nghiêm Mặc bất đắc dĩ: "Đi đi."

Cửu Phong vỗ nhẹ cánh, thân thể xẹt đi như tia chớp.

"Ầm ầm ầm!" Phía chân trời truyền đến tiếng sấm đì đùng.

Trong chợ là tiếng mắng nhiếc và khóc lóc hỗn loạn, khắp nơi là tạp âm hô quát nô lệ, bảo bọn họ nhanh dọn hàng hóa vào lều tránh mưa.

Tên đàn ông mà trước đó Nguyên Chiến chú ý tới bước ra từ sau người trẻ tuổi tóc dài kia, phun ra một chữ: "Vải."

Đó là một người đàn ông có diện mạo anh tuấn ngoài ý muốn, gương mặt có các ưu điểm kết hợp giữa người phương đông và phương tây, vóc dáng thon dài, tóc ngắn màu đen, mũi cao thẳng, ở ấn đường có một thứ trang sức hình thoi to bằng hạt dưa không biết là được khảm vào hay được dán vào, nói chuyện rất tiết kiệm nước miếng, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.

Số trang sức bằng đồng trên người tên đàn ông này nhiều thứ hai trong đoàn người của bộ lạc Đỉnh Việt, còn mang nhiều nhất là người đàn ông tóc dài vừa rồi quan sát Nghiêm Mặc, nhưng trên trán người tóc dài kia lại không có trang sức, trên mặt cũng không có hình xăm hoa văn gì.

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến đang chắn trước người mình, rồi lại nhìn anh trai lạnh lùng vừa rồi bị che khuất sau lưng người tóc dài kia, bỗng nhiên cảm thấy 'trong cái khổ có cái vui', thế là nhịn không được mà cười.

Nguyên Chiến liếc hắn, cười cái gì?

Cười anh xí trai, không đẹp bằng người khác, cũng không có giọng nói lạnh lùng như người ta, cơ mà...

Nghiêm Mặc nhìn cặp chân dài của gia súc nhà mình, còn có cái mông vểnh, vòng eo nhỏ, bờ vai rộng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên sườn mặt với diện mạo phải nói là hung dữ của đối phương.

Cái bản mặt này rất khó coi, cặp mắt hẹp dài như rắn độc không phải sở thích của hắn, hình xăm của bộ lạc trên mặt càng khiến vẻ bất thiện trở nên hung dữ, cười rộ lên thì như uy hiếp người ta vậy. Toàn thân đầy hơi thở của những ham muốn mãnh liệt, tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn, độc ác, tuy là người nguyên thủy nhưng lại vô cùng giảo hoạt và khó khống chế.

Người như vậy nếu là trước kia, hắn chắc chắn sẽ không bị hấp dẫn. Hai tên xấu xa sáp vào với nhau thì sẽ làm cái gì? Tao đút mày thuốc độc, mày thọc tao một dao hả? Tới tối có ngủ được một giấc an ổn hay không đây?

Nếu không phải hắn rơi vào hoàn cảnh đặc biệt như bây giờ, khiến hắn không thể không tin tưởng cái người đang đứng gần mình nhất này, thì hai người bọn hắn chắc chắn sẽ không đi được đến hiện tại.

Tương lai... A! Tương lai ai biết được?

Tay Nghiêm Mặc đột nhiên đặt lên eo Nguyên Chiến, bày ra tư thái chiếm hữu mà chính hắn cũng không phát hiện được, cười nói: "Tôi vẫn thấy anh thuận mắt hơn một chút."

"Hả?" Cậu đang so tôi với ai đó? Nguyên Chiến nhướng mày.

"Khụ!" Thải Vũ khụ thật mạnh một tiếng.

Nghiêm Mặc lúc này mới chuyển mắt nhìn anh trai lạnh lùng kia: "Anh vừa ý vải dệt của chúng tôi? Tiếc là lần này chúng tôi không mang theo nhiều lắm, nhưng mà chúng tôi có thể xem hàng hóa của quý bộ lạc trước, nếu có thứ chúng tôi cần, chúng ta có thể hẹn nhau lần giao dịch mùa sau mang theo nhiều một chút, hoặc là trực tiếp tới cửa làm giao dịch cũng được."

Mặc dù có vài từ người nọ nghe không hiểu, nhưng ý nghĩa đại khái thì vẫn rõ, đối phương muốn xem hàng hóa của bọn hắn trước.

"Không nhiều cũng không sao, Ma Nhĩ Càn cũng có vải dệt." Người đàn ông tóc dài ngầu ngầu phía sau tiếp lời: "Vừa lúc chúng tôi không mang theo nhiều hàng hóa, nhưng đều là thứ tốt."

"Là gì vậy? Đao hay giáo làm bằng đồng? Vũ khí kim loại quả thật lợi hại hơn đồ đá, nếu các anh mang theo, vậy chúng tôi có thể trao đổi với các anh một ít." Nghiêm Mặc nghiêm túc nói.

"Ầm ầm ầm!" Tiếng sấm càng lúc càng lớn, hơi ẩm trong không khí cũng ngày càng nặng.

Quả Vu Vận bắt đầu đỉnh mạnh vào bụng Nghiêm Mặc, nếu không phải có Nguyên Chiến đứng cạnh che cho hắn, thì khi hắn đè tay lên bụng, người khác nhất định có thể nhìn ra bụng hắn có vấn đề.

Nghiêm Mặc nói rất nhẹ nhàng và tự nhiên, nhưng đoàn người Đỉnh Việt vừa nghe lại biến sắc, thanh niên tóc dài và anh trai lạnh lùng kia còn đỡ, chứ những người khác thì trong mắt không giấu nỗi kinh ngạc lẫn nghi ngờ.

Thải Vũ bắt được từ ngữ chưa bao giờ nghe qua, hắn còn đang suy nghĩ xem kim loại là cái gì thì thấy đoàn người Đỉnh Việt thay đổi sắc mặt, lập tức nhớ kỹ câu 'vũ khí kim loại lợi hại hơn đồ đá'. Một lát nữa, hắn nhất định phải đưa tin này cho trưởng lão phụ trách chợ.

"Cậu..." Thanh niên tóc dài nuốt câu 'làm sao cậu biết' xuống, đổi thành: "Có vẻ như cậu rất hiểu về bộ lạc chúng tôi?"

"À, tuy chúng tôi ở thượng du sông lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp một ít du tộc hoặc cường giả đi ngang qua vùng đất hoang dã, bọn họ sẽ mang đến cho chúng tôi vài chuyện hay ho ở nhiều nơi khác."

"Xẹt!" Tia sét đầu tiên cắt ngang qua bầu trời phía đông, rọi sáng mọi sự vật trong cái chớp mắt rồi thôi.

Nguyên Chiến nghe tư tế nhà mình trợn mắt nói dóc, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thể quả thật từng có chuyện như vậy xảy ra.

Thanh niên tóc dài quay đầu nhìn bầu trời phía đông, nói với Nghiêm Mặc: "Thực đáng tiếc, chúng tôi không mang theo thứ mà cậu muốn, có điều chúng tôi mang theo một ít dụng cụ sinh hoạt hữu dụng, nếu các cậu muốn, chút nữa chúng tôi có thể tới chỗ các cậu tìm các cậu, cậu xem, bây giờ trời sắp mưa rồi."

"Dụng cụ sinh hoạt bằng kim loại à? Là đồng hay sắt? Mà dù là cái nào thì đều rất tốt, tôi sẽ để lại một ít vải dệt." Giọng điệu Nghiêm Mặc không cao không thấp, bảo đảm Ma Nhĩ Càn và đám người quanh đây đang cố ý vô tình hóng chuyện đều có thể nghe thấy rõ ràng mấy chữ đồng sắt và kim loại.

Thanh niên tóc dài nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc. Người này cứ liên tục nói về đồ đồng và kim loại gì gì đó, rốt cuộc là có ý gì? Là vô tình, hay đang cố ý nói cho những người khác nghe?

Thanh niên tóc dài không cần nhìn Thải Vũ cũng biết lỗ tai hắn đã dựng lên tới trời. Nếu không phải hắn có nhiệm vụ, mà Ma Nhĩ Càn từng giao dịch với bộ lạc hắn có thể cho hắn chút tin tức, bản thân hắn cũng hy vọng có thể tìm được một vài dấu vết ở nơi tập trung nhiều bộ tộc này, thì hắn sẽ không tham gia phiên chợ, càng không lấy đồ trong bộ lạc mình ra trao đổi cho người ngoài.

Khoan đã! Vừa rồi cậu thiếu niên này nói đến đồng rồi còn cái gì nữa?

Sắt? Đó là cái gì? Là kim loại tốt hơn so với đồng sao? Có phải ở nơi khác cũng đã phát hiện ra kim loại và bắt đầu sử dụng rồi hay không? Nhưng rõ ràng hắn nghe nói ngay cả Tam Thành lợi hại như vậy cũng chỉ xài cốt khí sau khi được xử lý đặc biệt.

"Ngoại trừ dụng cụ sinh hoạt, kỳ thật chúng tôi còn mang theo một ít bảo bối từ các di tích đến." Thanh niên tóc dài tiết lộ một thông tin quan trọng, Cửu Nguyên biết đến kim loại và đồ đồng đáng để hắn trả bằng cái tin tức này, hơn nữa hắn muốn biết nhiều hơn về sắt, và những chuyện về cái bộ lạc Cửu Nguyên này.

"Có điều chúng tôi tới trễ, không có quầy hàng, chỉ đành mượn của Ma Nhĩ Càn, vào giữa trưa chúng tôi sẽ lấy các bảo bối đó ra, nếu có thứ thích hợp, chúng ta có thể trao đổi, người tới muộn sẽ không có."

Thải Vũ muốn nói gì đó nhưng lại im lặng, bởi vì các bảo vật đến từ di tích mà bộ lạc Đỉnh Việt nói, Ma Nhĩ Càn đang tính dùng muối máu để trao đổi, bọn họ muốn nuốt hết toàn bộ, nhưng Đỉnh việt không muốn, định dùng mấy thứ kia đổi vài tin tức hữu dụng nào đó.

Vì thế, trước đó bọn họ đã đi tìm tộc Biên Khê, tộc Người Rắn, tộc Dã Khâu, bộ lạc Thổ Nhai và bộ lạc Hoàng Tinh ở bên kia bờ sông, không ngờ Đỉnh Việt lại đột nhiên mời thêm một bộ lạc cường đại ở thượng du sông lớn.

Nhưng đồ đang nằm trong tay Đỉnh Việt, mà đoàn người này còn rất cường đại, trưởng lão vẫn luôn dặn dò không thể chọc giận họ, nên lúc này hắn mới không mở miệng ngăn cản.

"Di tích?" Nghiêm Mặc cảm thấy hình như mình đã hiểu ra được vì sao quả Vu Vận lại đột nhiên náo loạn: "Giữa trưa đúng không? Chúng tôi sẽ đến đúng lúc."

"Ầm!" Lại một tia chớp xẹt qua đánh ầm một tiếng.

Mưa to tầm tã trút xuống.

Được lão đại vu của tộc Ngư Phụ mời, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến chạy vào trong lều của tộc Ngư Phụ trú.

Ông cụ có địa vị cao, nên ngoại trừ bốn nô lệ hầu hạ, trong lều chỉ có một mình ông.

Lều trại quá tối, ba người không đi vào trong, chỉ đứng ở cửa lều nói chuyện.

"Cậu nhóc, ban nãy cậu nói có thứ tốt gì để trao đổi thảo dược với ta? Vừa rồi nghe nói vải dệt của các cậu không tồi, nhưng chỉ sợ ta không có nhiều..."

Nghiêm Mặc giơ một ngón tay lên, ý bảo ông cụ chờ, rồi lấy một cái bọc vải nhỏ từ trong túi không gian ra.

Nguyên Chiến dùng ánh mắt hỏi Nghiêm Mặc: Cậu chắc chứ?

Nghiêm Mặc cũng dùng ánh mắt đáp lại: Tôi chắc! Hơn nữa anh nói, lén lút thì được mà.

Nguyên Chiến giơ tay nhéo nhéo sau gáy hắn, Nghiêm Mặc đẩy tay hắn ra.

Nguyên Chiến lại ra sức nhéo, nhéo cho Nghiêm Mặc nhỏ giọng 'ngao' mới thôi.

Ông cụ thấy hai người bọn hắn như vậy thì chỉ cười rồi lắc đầu, thanh niên cao lớn kia làm ông có hơi sợ và cảnh giác, nhưng bây giờ lại thấy vẻ mặt và động tác trêu chọc cậu thiếu niên của hắn, chỉ thấy hắn giống một thằng nhóc to xác đang vui đùa ầm ĩ với bạn.

Nghiêm Mặc xoa cổ, đưa cái bọc nhỏ cho ông cụ.

Ông cụ nhận lấy, lúc định mở ra thì Nghiêm Mặc nói: "Ngài cầm cẩn thận chút."

Ông cụ nghĩ thầm là thứ bảo bối gì mà phải kêu mình cầm cẩn thận, trọng lượng trên tay chẳng được bao nhiêu, nhẹ hều, dù nghĩ như vậy, nhưng ông vẫn thận trọng mở ra.

Trong cái bọc nhỏ có một nắm gì đó, mịn giống như tuyết, màu đỏ nhạt.

Ông cụ híp mắt: "Đây là thứ gì? Thuốc bột à?"

Nghiêm Mặc kề sát vào tai ông cụ, xấu xa nhỏ giọng nói: "Đây là thứ muối tốt nhất trên đời mà ngay cả Tam Thành cũng không được ăn, muối đỏ, đặc sản của Cửu Nguyên."

Ông cụ nheo mắt, nâng tay lên, chấm nhẹ một ít rồi đưa vào miệng.

Ngay sau đó, ông dùng tốc độ nhanh nhất rút tay ra, cẩn thận gói kỹ cái bọc muối rồi nhét vào trong ngực, làm xong ông còn ngó nghiêng bốn phía.

Ông cụ thấy hai người kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, liền xấu hổ cười nói: "Ta không thể bất cẩn được, nếu ta biết các cậu lấy thứ này ra ..."

Nguyên Chiến nhanh chóng hỏi: "Ông thấy muối đỏ rồi?"

"Không." Ông cụ ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, bên ngoài trời mưa rất lớn, giọt mưa nặng trĩu rơi xuống đất làm văng bùn lên, vừa rồi còn có người ra dọn hàng hiện giờ đều đã trốn hết vào lều, nô lệ dùng để bán vì không có chỗ nên phần lớn phải đứng dưới mưa, co rụt thân thể lại chịu mưa xối, cả đám đều lạnh đến mức mặt xanh môi trắng.

Ông cụ thấy không có ai để ý đến lều của mình, liền thụt đầu về, nghiêm mặt nói: "Không, ta chưa thấy qua, nhưng ta nghe nói Ma Nhĩ Càn gần đây kiếm được một lô muối máu, truyền thuyết nói loại muối tinh màu đỏ này dùng vô số máu người để luyện thành, chẳng những hương vị thơm ngon cực kỳ, mà còn mang sức mạnh tới cho người sử dụng, các chiến sĩ thần huyết rất thích loại muối máu này, tiếc là lượng muối quá ít, chỉ mấy bộ lạc lớn có quan hệ tốt với Ma Nhĩ Càn mới được trao đổi một chút, số còn lại đều bị Ma Nhĩ Càn dâng lên cho Tam Thành."

Nói tới đây, ông cụ còn mang theo chút ngờ vực: "Đừng nói các cậu là người đã trao đổi muối máu cho Ma Nhĩ Càn nha?"

Nguyên Chiến với Nghiêm Mặc nhìn nhau, gật đầu.

Ông cụ thở dài, trong mắt có kinh ngạc, còn có kinh hỉ: "Không ngờ thứ muối máu trong truyền thuyết đó lại đến từ Cửu Nguyên các cậu!"

"Nếu cái muối máu mà ông nói chính là muối đỏ của chúng tôi." Nghiêm Mặc nhún vai.

Ông cụ chụp lấy tay Nghiêm Mặc, nhiệt tình nói: "Khụ, cậu nhóc, vừa rồi cậu nói cậu vừa ý thảo dược của bọn ta? Muốn bao nhiêu? Nếu ở đây không đủ, các cậu có thể đi theo bọn ta hái! Chỗ ở của bọn ta, khắp núi đồi toàn là thảo dược, cậu muốn bao nhiêu cũng có hết! Các cậu có ưng ý xương thú của bọn ta không? Bọn ta không chỉ có xương thú, còn có một ít xương cá loại lớn, các cậu có muốn không? Tại vì quá lớn, nên bọn ta không có mang theo."

Nghiêm Mặc muốn rút tay ra, nhưng lại bị ông cụ cầm thật chặt.

Thằng đểu Nguyên Chiến thì đứng một bên chế giễu.

Ông cụ vẫn còn đang cảm thán: "Cửu Nguyên nghe qua thật đúng là nơi tốt, lần này các cậu về có thể dẫn ta theo cùng không? Đừng thấy ta già nhưng ta vẫn có thể chạy đó, so ra cũng không chậm hơn mấy tên tráng niên, ta còn có thể giúp các cậu tìm thảo dược, trị liệu cho người bị thương, ta giỏi nhất là trị những vết thương do rắn độc cắn, chỗ các cậu ở có nhiều rắn độc không?"

Nghiêm Mặc quả thật muốn lừa một Đại Vu về, chỗ bọn họ thiếu thầy cô có thể truyền dạy kiến thức, chỉ một mình hắn mà dạy cho nhiều người như vậy quá mệt mỏi, lão đại vu này dù là học thức, kinh nghiệm hay tính cách đều rất thích hợp làm thầy giáo, nếu sợ ông ta gây ảnh hưởng tới độ trung thành của mấy đứa nhỏ dành cho Cửu Nguyên, thì có thể để ông ta dạy cách nhận biết và sử dụng của một ít thảo dược thường thấy cho những người trưởng thành là được.

"Vậy, chúng tôi tới chỗ của các ông hái thuốc trước, sau đó chờ khi chúng tôi về, ông lại đi cùng chúng tôi tới Cửu Nguyên, thế nào?" Nghiêm Mặc nhìn số thảo dược mà tộc Ngư Phụ bày ra để đoán khí hậu và môi trường ở chỗ bọn họ, cảm thấy chỗ cư trú của tộc Ngư Phụ rất có thể có không ít các loại thảo dược mà hắn cần, dù không có, thì tìm được rừng trúc cũng là một thu hoạch lớn.

Lão đại vu là một ông lão thành tinh, đồng thời vì để tộc nhân của mình có thể ăn muối đỏ mà chủ động thề với Mẫu Thần sẽ không tiết lộ chuyện Cửu Nguyên trao đổi muối đỏ với bọn họ, sau đó lại trịnh trọng mời Cửu Nguyên qua chỗ ở của bộ tộc mình khi phiên chợ kết thúc.

Nghiêm Mặc lấy hai cái áo tơi ra từ túi không gian ngay trước mặt lão đại vu, hắn với Nguyên Chiến mỗi người khoác một cái, đội mưa đi về cửa tiệm của mình.

Lúc lão đại vu thấy Nghiêm Mặc lấy hai chiếc áo tơi ra, đôi mắt liền trừng to, nhưng rất nhanh sau đó ông như tỉnh ngộ mà gật gù, chỉ hỏi: "Áo cỏ các cậu mặc trông khá tốt đó, làm như thế nào vậy? Có thể trao đổi không?"

Chương 236: Nghiêm Mặc làm 'người tốt' 'giúp đỡ' người lùn

Nghiêm Mặc ra khỏi lều tộc Ngư Phụ, liếc mắt nhìn một đám chiến nô đứng bất động trong trận hình phía đối diện dưới mưa to.

Không, chính xác mà nói, hắn thấy được một đôi mắt.

Đôi mắt kia bình tĩnh, cơ trí, trong trẻo, lúc nãy Nghiêm Mặc có đi ngang đám người này, nhưng không hề chú ý tới đôi mắt đó.

Cũng không biết là do người trên đường lúc này đã không còn, những tên phụ trách trông giữ nô lệ cũng chui vào lều trú mưa, hay do mưa to gột rửa ánh mắt người nọ, cặp mắt vốn ảm đạm không chút ánh sáng kia bấy giờ lại tràn ngập sức sống, chỉ cách một màn mưa, nhìn thẳng vào Nghiêm Mặc.

Thậm chí Nghiêm Mặc còn cảm thấy có một lời nói phát ra từ đôi mắt đó: Mua tôi, thực hiện nguyện vọng của tôi, tôi sẽ trao cho cậu toàn bộ sự trung thành, tôn nghiêm và sinh mạng của mình!

Trực giác của Nguyên Chiến rất nhạy bén, cơ hồ là ngay lập tức hắn quay đầu lại nhìn về phía người nọ.

Người nọ đứng sừng sững trong mưa, chỉ nhìn Nghiêm Mặc, không có một chút sợ hãi nào đối với ánh mắt uy hiếp của Nguyên Chiến, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Mặc càng không có một tia dao động.

Nghiêm Mặc dời tầm mắt, tựa như không nhìn thấy người nọ, cứ thế lướt qua.

Thật ra Nguyên Chiến cảm thấy người này rất thú vị, nên nổi lên vài phần hứng thú, nhưng không có nhìn nhiều, chỉ dùng bàn tay to che trên đầu cậu thiếu niên, muốn chắn ít nước mưa cho hắn.

"Chắc tôi phải bảo bọn họ làm cái nón tơi quá." Nghiêm Mặc lẩm bẩm nói.

Không chỉ nón tơi, mà bộ lạc có vải bố, có cây ngô đồng, bọn họ còn có thể làm ô, hay là dứt khoát bồi dưỡng ra một nhóm thợ mộc cho rồi, ngoại trừ ô, mấy thứ đồ như rương, ghế với các nhu yếu phẩm sinh hoạt khác cũng có thể chế tác một lượng lớn, chờ đến mùa thu, bọn họ dùng nó làm hàng hóa trao đổi với những bộ tộc khác.

Cho dù những dụng cụ đó rất dễ bị người ta bắt chước theo, nhưng thế giới này rất rộng, chợ cũng không phải chỉ có một cái, chỉ cần bọn họ nắm giữ được địa điểm tổ chức chợ của các bộ lạc lớn, thì sẽ nhanh chóng kiếm được lợi nhuận, luân phiên bán qua từng chợ, nói không chừng bọn họ có thể biến thành một bộ lạc lớn giàu có chỉ dựa vào việc bán các loại gia cụ và đồ dùng sinh hoạt.

Còn về việc hắn lấy một lúc ra nhiều đồ vật mà hẳn phải trải qua một thời gian dài tích lũy trong lịch sử mới xuất hiện được, có thể mang đến ảnh hưởng xấu cho sự phát triển của thế giới này hay không, Nghiêm Mặc không nghĩ nhiều tới vậy.

Nếu đổi lại là người hiểu biết lịch sử cận đại ở thế giới cũ, thì sẽ phát hiện ra quá trình phương Tây phát triển chỉ ngắn ngủn trong một thời kỳ bùng nổ mà xuất hiện bước phát triển nhảy vọt.

Nếu là trước kia, phương Đông và các quốc gia có lịch sử lâu đời hoàn thiện được mạng lưới cống thoát nước ngầm, có văn hóa phong phú, có vô số phát minh, thì rất nhiều nơi ở phương Tây vẫn còn đại tiểu tiện bừa bãi, một thị trấn nhỏ có thể tự lập như một đế quốc man hoang.

Khi đó có người xem cung tên là thứ vũ khí ma quỷ, xem thiết giáp là nét văn minh cường đại nhất đại diện cho thời kỳ man hoang của xã hội phương Tây, vì đứng trên bả vai 'người khổng lồ', nhanh chóng nuốt chửng các quốc gia cổ với nền tri thức tích lũy mấy ngàn năm, cướp giật trộm cắp để tích lũy tài phú, còn có một ít thiên tài phát minh ra nhiều thứ gây nên phản ứng dây chuyền, chỉ tốn chưa đến một trăm năm ngắn ngủi, bọn họ đã vượt qua những đế quốc lớn có nền lịch sử lâu đời, trở thành cường giả của thế giới.

Có thể khẳng định, phương Đông và các đế quốc có nền lịch sử lâu đời không phải không có nhà khoa học để phát minh sáng tạo, cũng không phải không có cơ hội phát triển nhảy vọt, mà là vì lịch sử của bọn họ quá đã lâu rồi, mà kẻ bề trên vì muốn nắm giữ lợi ích, lập ra những quan điểm cổ hủ để hết thế hệ này đến thế hệ khác truyền xuống cho tới khi nó biến thành gốc rễ ăn sâu, kiên cố không gì phá vỡ nổi.

Mà muốn phát triển thì phải có sự thay đổi, nhưng sự thay đổi đó lại là thứ mà những kẻ bề trên không muốn thấy, cho nên bọn họ thà khiến bá tánh ngu muội còn hơn, cố tình khiến nông công nghiệp và y học trở thành những chức nghiệp thấp kém. Thậm chí bọn họ còn đốt sách, diệt học thuật, tạc đắm thuyền, hủy đại pháo, bế quan toả cảng, xem khoa học là mê tín, mưu cầu cái an nhàn nhất thời.

Các ông vua trong lịch sử Trung Quốc, mỗi khi muốn cải cách chính trị, cải cách xã hội, thì trên triều thậm chí là cả quốc gia sẽ náo loạn, mà kết cục của những người đó đều không được chết tử tế, và chẳng có ai là ngoại lệ.

Nghiêm Mặc chỉ mới đến nơi này được hai năm, bộ lạc Cửu Nguyên chỉ vừa được thành lập, hết thảy đều đang trong trạng thái bắt đầu, hắn không cần phải kiêng kị người đương quyền, bởi vì hắn chính là người đương quyền, hắn cũng không cần suy xét đến lợi ích của những kẻ bề trên, bởi vì những người phụ trách quản lý Cửu Nguyên đều nhận lệnh từ hắn, lợi ích của bọn họ là do hắn cho. Ngay cả những chiến sĩ thủ lĩnh có lính trong tay, bọn họ cũng không dám cãi lời hắn.

Lúc này hắn không thúc đẩy phát triển thì còn chờ tới khi nào?

Khi người Cửu Nguyên quen với cuộc sống tiện lợi nhanh chóng, thoải mái hạnh phúc, cách sống và vật dụng của bọn họ tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến các bộ lạc xung quanh, mà các bộ lạc xung quanh cũng sẽ đưa những điều đó đi xa hơn, đến lúc ấy quy tắc của Cửu Nguyên sẽ trở thành chân lý, trở thành nhận thức phổ biến, cuộc sống ở Cửu Nguyên sẽ trở thành tiêu chuẩn cao nhất, hết thảy của Cửu Nguyên sẽ trở thành thứ mà mọi người hướng tới.

Nếu hắn làm sai, nếu sau này Cửu Nguyên phát triển không nổi nữa, thì làm sao?

Hắn đâu có trách nhiệm cứu thế!

Hắn chỉ cần mình và con mình sống tốt là được, à, đồng thời còn vì giảm điểm cặn bã nữa.

Nghiêm Mặc đi đến đây rồi mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của chiến nô kia, ánh mắt người nọ như vẫn luôn đuổi theo hắn.

Giá trị cặn bã, không biết hắn cứu hết toàn bộ nô lệ trong chợ thì có thể giảm được bao nhiêu ta?

Khi Nghiêm Mặc đang có ý định mua nô lệ, thì Nguyên Chiến lại để ý tới hàng hóa và thú chở của bọn họ.

"Cửu Nguyên bây giờ vẫn đủ ăn, về sau..." Hai mắt Nguyên Chiến chợt lóe lên một tia sáng đầy tham lam.

"Anh nói không sai. Chỉ với dân cư hiện tại của Cửu Nguyên, mảnh đất đó muốn nuôi sống chúng ta cũng không khó, chờ sau này gieo trồng hoa màu, nuôi dưỡng gia súc, cuộc sống sẽ càng tốt hơn, nhưng tài nguyên hữu hạn, sẽ có lúc dã thú bị ăn sạch, đất đai sẽ vì gieo trồng quá nhiều mà mất đi chất dinh dưỡng. Chờ khi dân cư Cửu Nguyên nhiều lên, mức độ phá hoại môi trường sẽ càng nghiêm trọng, đến lúc đó nếu không có biện pháp xử lý tốt, thì nạn đói và chiến tranh sẽ bùng nổ."

"Cho nên chúng ta phải đánh ra ngoài, chiếm lĩnh nhiều đất và tài nguyên hơn."

"Không phải đánh, là trao đổi." Nghiêm Mặc lau đi nước mưa trên mặt: "Trước kia Tổ Thần từng dạy tôi một chút trong mộng, ông ấy nói, chiến tranh sẽ chỉ khiến người càng thêm hận thù nhau, nhưng nếu đổi cách thức, đổi xâm lược thành ban ân huệ, thì chúng ta sẽ nhận được nhiều hơn."

Nguyên Chiến trầm tư, hắn thông minh, nhưng có một số việc nếu không có cơ sở tương quan thì sẽ không cách nào hiểu được.

Trên đường đi không có một bóng người, tiếng mưa rơi lại lớn, vừa lúc tiện cho hai người châu đầu lại với nhau thì thà thì thầm.

Nghiêm Mặc cười, giải thích cho hắn: "Nói khó nghe một chút thì, giống như chúng ta nuôi dưỡng động vật dự trữ vậy. Chúng ta cho họ ăn, uống, cho họ có nơi ở qua mùa đông, thì sau thời gian dài, họ sẽ ỷ lại vào chúng ta, không rời khỏi chúng ta, nếu chúng ta muốn vứt bỏ họ, họ sẽ khóc lóc cầu xin, dâng lên nhiều thứ tốt. Cũng như nếu chúng ta không cho lũ động vật mình nuôi được ăn thức ăn ngon, thì sẽ không thể khiến họ trở thành những công cụ tốt trong tay chúng ta."

"Ý cậu là... chúng ta có thể lấy những thứ không cần hoặc kém chất lượng để trao đổi với những thứ họ có nhiều, nhưng chúng ta không có hoặc rất ít thứ cần tới, tỷ như mấy cái nguyên vật liệu mà cậu nói?" Nguyên Chiến lập tức hiểu ra.

"Đúng vậy, còn có lương thực, các loại thịt, thảo dược, củi gỗ, than đá, vân vân. Anh nghĩ xem, nếu chúng ta có thể làm ra đồ sứ mỹ nghệ, dùng gỗ tốt làm gia cụ, có muối đỏ thơm ngon, còn có vải dệt, chúng ta trao đổi mấy thứ này với các bộ lạc khác, để đổi lấy những thứ bình thường nhất trong bộ lạc, thậm chí là những thứ mà bọn họ chướng mắt và không cần tới, thì bọn họ có chịu hay không?"

"Đương nhiên là chịu. Mà mấy thứ này đều là vật phẩm tiêu hao, dùng xong hay dùng hỏng rồi thì không còn nữa, nên chỉ có thể tiếp tục trao đổi với chúng ta." Vẻ mặt Nguyên Chiến đầy kích động, tư tế của hắn vừa dạy cho hắn cách làm hữu hiệu hơn phương thức xâm lược.

"Cho dù bọn họ có thể bắt chước làm theo, nhưng chúng ta vẫn có thể cho ra sản phẩm ngày càng tốt hơn." Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến hiểu rõ ý mình thì vui vẻ, như vậy về sau hắn sẽ không cần bận tâm tới những vấn đề này, vì đã có Nguyên Chiến lo rồi.

Nguyên Chiến siết chặt nắm tay: "Dù bọn họ có nổi lòng tham thì cũng không sợ, bởi vì thứ chúng ta trao đổi cho bọn họ không phải là vũ khí, dù có là vũ khí, thì cũng không phải thứ tốt nhất của chúng ta."

"Đúng vậy, tôi cũng sẽ không giúp người ngoài trở thành chiến sĩ thần huyết, cũng sẽ không giúp người ngoài nâng cao tố chất thân thể." Đây mới là chỗ dựa lớn nhất của Nghiêm Mặc, ngoài ra còn có cốt khí.

Hiển nhiên Nguyên Chiến cũng nghĩ đến hai điểm này, về sau chiến sĩ thần huyết cấp cao và cốt khí sẽ là trụ cốt chống đỡ của Cửu Nguyên khi đối mặt với các bộ lạc khác, bọn họ chỉ cần bảo vệ hai trụ cột này, thì lấy những thứ khác bán ra ngoài cũng không có gì phải lo lắng.

Thậm chí hắn còn nghĩ xa hơn: "Cậu có thể giúp chiến sĩ thần huyết nâng cao cấp bậc. Có lẽ chúng ta có thể dựa vào điểm này để hấp dẫn một vài chiến sĩ trung cấp qua thành của chúng ta đánh giặc. Có điều cái này không cần vội, trước tiên cứ lén làm, thu hút một vài thủ lĩnh đồng minh là được rồi, cố gắng tránh để Tam Thành và các bộ lạc lớn chú ý." Lúc trước Nghiêm Mặc đã giải thích cho hắn khái niệm đồng minh.

Tòa nhà hai tầng đã gần ngay trước mắt, Nghiêm Mặc đột nhiên nói: "Nếu năm nay nguồn lao động của chúng ta đủ dùng, tôi định đầu năm sau chuyển người lùn ra ngoài."

"Chuyển đi đâu?" Nguyên Chiến đã sớm thương lượng với Nghiêm Mặc về vấn đề chuyển người lùn đi, hai người cùng nhất trí khi nguồn lao động của Cửu Nguyên có thể tự cấp tự túc, thì dù đám lùn đó có xây cho bọn họ một tòa thành bọn họ cũng sẽ đưa hết đám lùn đó ra khỏi lãnh địa Cửu Nguyên.

Hắn ước gì dẹp đám lùn đấy qua một bên sớm sớm, đám lùn đấy càng ngày càng lười biếng, còn học được cách chiếm lợi, lúc săn thú chuyên môn đi theo sau mông Cửu Nguyên nhặt của hời. Hơn nữa nhân số bọn chúng nhiều hơn so với Cửu Nguyên, quan trọng nhất là chủng tộc hoàn toàn khác nhau, có lẽ có thể trở thành đồng minh, nhưng muốn thu phục thì chỉ tổ chuốc thêm một mối họa tiềm tàng bên người mình mà thôi.

"Không thể là rừng, bọn chúng chiếm rừng rồi về sau chúng ta muốn vào rừng săn thú hay tìm thảo dược thì đều rất phiền toái, nói không chừng còn bị bọn chúng bắt chẹt."

Nghiêm Mặc cũng không định nhường những khu rừng với tài nguyên dồi dào đó cho đám người lùn: "Anh cảm thấy gần bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức thế nào? Nghe Cửu Phong nói nơi đó không tồi, còn có một sơn cốc rất rộng."

Nguyên Chiến nhếch khóe: "Tốt đó. Nhưng làm sao để lừa chúng qua?"

"Ai nói là lừa?" Nghiêm Mặc làm vẻ mặt đứng đắn: "Trong truyền thuyết của người lùn cũng có một cái di tích, nhưng tổ tiên bọn họ lại quên nói cho bọn họ biết, thời gian dần trôi, rồi sẽ có một ngày Cửu Nguyên chúng ta muốn thành lập vài điểm vọng ở biên giới, nhờ đám người lùn đi theo hỗ trợ, sau đó..."

Nguyên Chiến tiếp lời: "Sau đó tự bọn họ 'vô tình' phát hiện ra di tích của mình."

Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt 'trẻ nhỏ dễ dạy' vô cùng thối tha: "Đó sẽ là một nơi thần kỳ, hang động khổng lồ dưới lòng đất, với dàn tế thần bí, còn có những bức bích hoạ truyền thừa."

"Trên bích hoạ vẽ cái gì?"

"Quá trình chế tác giấy, còn có... các loại công cụ thần kỳ được làm từ gỗ và nguyên tinh." Nghiêm Mặc đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, rất muốn xem xem nếu hắn vẽ như vậy, đám người lùn đó có thể thật sự luyện chế giống cốt khí hay không? Phát huy vật liệu gỗ đến mức lớn nhất, làm ra công cụ và vũ khí không thua gì cốt khí với kim loại.

Hắn nhớ rất rõ, thanh giáo mà bộ lạc Nguyên Tế sử dụng lúc trước được làm từ một loại gỗ có độ cứng cực cao, ngay cả con dao đá sắc bén nhất cũng khó đẽo gọt.

Nguyên Chiến cẩn thận suy nghĩ hồi lâu: "Cậu muốn khiến người khác cho rằng những trang giấy mà chúng ta làm ra sau này đều đến từ người lùn?"

"Đúng!" Dời ánh mắt chú mục của thiên hạ đi, bọn họ mới có thể thầm lặng mà phát tài.

"Vậy đồ gỗ thì sao? Thực sự có truyền thừa như vậy à?"

"Nếu đã có dụng cụ bằng kim loại, bằng xương, thì sao không có dụng cụ làm từ gỗ? Nguyên tinh có thể dùng trên xương cốt, vậy cớ gì trên gỗ lại không được?" Hắn không có nhiều thời gian như vậy để nghiên cứu, còn không bằng giao cho đám người lùn mày mò, bởi vì bọn họ khá lành nghề đối với đồ gỗ.

Bây giờ hắn chỉ lo lắng một chuyện, nếu hắn thật sự tạo ra một cái di tích của người lùn, sách hướng dẫn sẽ phán việc này ra sao.

Nhưng hắn cảm thấy mình không có hại ai, ngoại trừ hơi phá hoại môi trường một chút... cùng lắm thì hắn vẽ thêm mấy bức bích hoạ nhấn mạnh rằng phải có ý thức trồng cây, đồng thời bịa chuyện tại sao truyền thừa của người lùn bị đoạn tuyệt, chính là bởi vì không tôn trọng và gây hại cho cây cối, nhắc nhở người kế thừa sau này nhất định phải chú trọng việc bảo vệ môi trường và tôn trọng sinh mệnh.

Lúc này Nghiêm Mặc vẫn chưa biết, chỉ một linh cảm nhất thời nảy ra và thuận miệng quyết định của hắn và Nguyên Chiến khi bước chậm trong mưa, sau này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn như thế nào đối với tộc người lùn, thậm chí là lề lối của thế giới.

Các người lùn sẽ nhờ vậy mà đi lên con đường cường giả, nhưng đồng thời cũng bị truyền thừa về giấy và đồ gỗ này tra tấn đến dở sống dở chết, còn bị tộc cây Trường Sinh xem là kẻ thù lớn nhất mà đuổi giết khắp thế giới trong một đoạn thời gian thật dài! Các người lùn vốn quen sinh sống trong rừng bị trục xuất toàn bộ, từ đây về sau không còn là con dân của khu rừng nữa.

Mà Nghiêm Mặc - người khởi xướng chuyện này, đồng thời còn là thương nhân tiêu thụ giấy lớn nhất trong 'thế giới ngầm', bày ra cái vẻ mặt thiếu đánh: 'Haizz, tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của các anh' khi gặp tộc cây Trường Sinh với cả khi gặp người lùn, quả thực rất thiếu đánh!!

Cơ mà, đó đều là chuyện sau này, tạm thời không đề cập đến, lại nói tới khi hai người trở lại tòa nhà hai tầng của mình nghỉ ngơi, Nghiêm Mặc gọi Đại Hà sang một bên, giao riêng cho anh một ít việc.

Đại Hà mang nghi hoặc trong lòng, nhưng vẫn gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ.

Thấy bây giờ chắc đã gần giữa trưa, Ma Nhĩ Càn liền phái người tới mời.

Vừa ra cửa liền thấy tộc Thổ Nhai, tộc Người Rắn và bộ lạc Hoàng Tinh cũng lục tục ra khỏi lều.

Mưa to chưa dừng, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng lớn.

Thố Hống dẫn theo một người trung niên trong tộc mình, đi sau đám người để đồng hành với Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến, tộc Người Rắn và bộ lạc Hoàng Tinh không muốn đi chung với người khác nên tách ra hai hàng mà đi.

Còn những bộ tộc khác thì ngồi ở cửa lều nhàn hạ, lúc nhìn thấy đoàn người bọn họ không phải là không đố kỵ, cùng tham gia phiên chợ mà chỉ có những bộ tộc lớn mới được mời, đây không phải lần đầu tiên Ma Nhĩ Càn làm vậy, các bộ tộc không đủ cường đại còn nhận được tin trễ hơn những người khác chứ đừng nói đến việc tham gia buổi giao dịch cấp cao này.

Phần lớn các bộ tộc nhỏ không có tư cách tham gia đều đoán những người này chắc chắn có thứ tốt, có lẽ là muối máu mà Ma Nhĩ Càn mới nhập về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite