Chương 94 - 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Nguyên nhân khiến Nghiêm Mặc thổ huyết...

Khi chân Ngả Địch sắp tiếp xúc với mặt đất, Phỉ Lực đã nhanh tay bắt lấy bả vai Ngả Địch.

"Phập!" Một chiếc gai đất thô to nhưng bén nhọn bắn ra từ mặt đất, xuyên qua bụng Ngả Địch.

"A!" Ngả Địch kêu thảm thiết.

Vô số mũi tên đất bắn ào ào ra từ mặt đất, nhắm thẳng về phía Ngả Địch và Phỉ Lực. Đồng thời có sáu tên thổ dân cũng nhảy ra từ mặt đất, phóng mạnh thanh giáo trên tay về phía hai người Phỉ Lực.

"Bắn tên!" Phỉ Lực rống to, túm lấy Ngả Địch nhanh chóng bay lên, Ngả Địch cũng ra sức vỗ cánh.

Sáu tên thổ dân không biết là do hưng phấn hay do sợ hãi, miệng kêu a a một hồi, sau đó 'oạch' một cái lại chui vào trong đất.

Trạch Tây bay trên không nhắm vào vùng đất xung quanh Hán Khắc liên tục bắn năm sáu mũi tên.

Mặt đất không có chút động tĩnh, sáu tên thổ dân đó đã không biết trốn đi đâu mất.

Ngả Địch vừa khổ sở vừa hổ thẹn: "Đại nhân..."

Phỉ Lực không an ủi hắn, vừa rồi Ngả Địch thật sự quá xúc động, biết rõ đối phương có năng lực thao túng đất đá mà còn dám nhào xuống như vậy.

Nét mặt Phỉ Lực lạnh lẽo, kéo dây cung, mũi tên sắc bén làm từ hài cốt lóe lên tia sáng u ám, mũi tên xé không bay xuống, bởi vì tốc độ quá nhanh, tiếng rít xé gió vang lên.

"Vút —!"

"Ầm!" Mặt đất nổ tung, uy lực của mũi tên này cực lớn.

"A!" Dưới nền đất có hai pho tượng đất lăn ra, kêu thảm một tiếng liền trốn ra ngoài.

Trạch Tây và Ngả Địch đồng thời nhắm tên về phía hai người.

"Nằm sấp xuống!" Có người hô to.

Hai pho tượng đất nhanh chóng bò ra đất, lúc mũi tên sắp bắn trúng hai người họ, thì mặt đất dưới thân hai người đột nhiên sụp xuống, mũi tên bắn sượt qua ghim vào vách đất trước mặt cả hai.

"Lũ mọi rợ giảo hoạt! Đại nhân, bọn chúng trốn trong lòng đất, chúng ta ép bọn chúng chui ra!" Trạch Tây tức điên, mắng to.

Phỉ Lực vẫn rất bình tĩnh, vươn tay rút một mũi tên, kéo căng dây cung, mũi tên bắn ra nhanh như thiểm điện.

"Vút! Ầm!"

Phỉ Lực không dừng lại, liên tiếp bắn ba mũi tên nhọn.

Bụi đất bay đầy trời, đá bùn văng cao, ngoại trừ phạm vi ba thước quanh Hán Khắc, thì diện tích đất đai nội trong ba trăm mét đều bị tạc thành một cái hố sâu.

Nhưng lại không có tiếng kêu thảm thiết nào.

"Đại nhân, chắc chắn bọn chúng trốn bên dưới Hán Khắc, chúng ta mau cứu Hán Khắc ra!"

Đương nhiên Phỉ Lực cũng biết điều này, nhưng bọn họ đáp xuống mặt đất chắc chắn sẽ bị tên chiến sĩ năng lực kia tấn công, cho dù bọn họ chỉ xuống gần mặt đất thì cũng vậy.

"Ngả Địch, tên đó thật sự chỉ là chiến sĩ cấp bốn?"

Ngả Địch ôm bụng đau đớn gật đầu: "Đúng vậy, đại nhân, tôi thấy rất rõ." Cây gai đất kia vừa bắn khỏi mặt đất không lâu liền rã ra, nên phần lớn bùn đất bị nhét hết trong bụng hắn, nếu không nhanh chóng cầm máu và xử lý mớ đất cát trong vết thương, rất có thể hắn sẽ...

Trong mắt Phỉ Lực hiện lên vẻ nghi hoặc, giương cung nhắm ngay về phía mặt đất: "Chiến sĩ năng lực cấp bốn sao có thể sử dụng và thao túng năng lực trên diện rộng một cách thuần thục, nhanh lẹ và chính xác như vậy? Không có khả năng! Tên này... hoặc là mặt đất đã bị hắn đào rỗng và bố trí trước đó, hoặc tên này căn bản không phải chiến sĩ cấp bốn."

Phỉ Lực làm sao ngờ đến việc năng lực thao túng đất đá đáng sợ hiện giờ của Nguyên Chiến đúng thật là của chiến sĩ cấp bốn, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để làm những chiến sĩ khống chế đất cấp bốn khác ghen tỵ đến chết, thật ra đều nhờ tư tế đại nhân của hắn ép ra!

Bất cứ một tên chiến sĩ khống chế đất nào chỉ trong một mùa đông, một thân một mình đào hai con sông và xây một tòa thành, mỗi khi rảnh còn phải chế tạo cả đống dụng cụ bằng đá dựa theo đủ thứ yêu cầu biến thái của tư tế đại nhân, thì đều sẽ sử dụng thành thạo năng lực của mình thôi, đây chính là điểm khác nhau giữa dân chuyên nghiệp và công nhân thông thường.

Đương nhiên, Phỉ Lực càng không biết Nguyên Chiến còn học được phép huấn luyện mà nghe nói là thứ do Tổ Thần truyền thừa, được gọi là phép huấn luyện sơ cấp, còn từng được bổ sung năng lượng sinh mệnh những ba lần. Cho nên, dù có gặp phải kẻ nào cùng một đẳng cấp và sử dụng năng lực thuần thục, thì so với anh Nguyên Chiến mỗi ngày được ngủ với tư tế của Tổ Thần vẫn còn thua xa.

Phỉ Lực không nghĩ ra, điều này làm gã càng muốn trực tiếp gặp mặt vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia một lần.

"Trạch Tây!"

"Có!"

"Tôi sẽ tấn công mặt đất, cậu biến thân cứu Hán Khắc ra, nghe theo khẩu lệnh của tôi, khi tôi đếm đến ba, cậu liền phi xuống! Cho dù có người công kích cậu, cậu cũng không cần lo, chỉ cần cứu được Hán Khắc thôi."

"Vâng." Trạch Tây giao cung tên và túi đựng tên của mình cho Ngả Địch, nhanh chóng biến thành hình chim, thân thể căng lên, chuẩn bị sẵn sàng.

"Ngả Địch, cậu chú ý mặt đất, nếu thấy có động tĩnh, đừng do dự, cứ bắn tên đi!"

"Vâng!"

"Chuẩn bị! Một, hai, ba!"

Trạch Tây phát ra tiếng rít the thé, hai cánh ép sát vào thân lao xuống như một mũi tên, nhanh chóng phóng về phía Hán Khắc bên dưới.

Phỉ Lực và Ngả Địch căng dây cung, chuẩn bị tùy thời viện trợ.

Lúc chân Trạch Tây bắt được Hán Khắc, cơ bắp cả người Phỉ Lực và Ngả Địch căng lên.

Trạch Tây vừa tóm được Hán Khắc liền ra sức bay lên không.

Mặt đất vẫn an tĩnh, không có ai công kích bọn họ, cũng không có ai lộ diện.

Dưới nền đất, Nguyên Chiến dẫn đầu, phía sau hắn là sáu gã chiến sĩ nối đuôi nhau theo sát.

Bảy người chạy như điên.

Theo mỗi bước chạy của Nguyên Chiến, đất đá trước mặt hắn không ngừng lùi về sau, mà sau lưng bảy tên chiến sĩ lại như bị mặt đất nuốt chửng, không ngừng đuổi theo sau mông, chỉ cần chân Nguyên Chiến vừa bước ra, thì mặt đất phía sau được lấp lại từng chút.

Đám người Hồ Hồ kích động và hưng phấn, ngay cả sợ hãi cũng bị đè ép, bọn họ hoàn toàn không có cảm giác như mình đang đào vong, chỉ cảm thấy trốn dưới lòng đất tập kích lũ người chim và băng xuyên mặt đất chạy đi như thế này thật là kích thích! Nếu không phải vì sợ bị kẻ địch phát hiện, bọn họ chắc đã vừa chạy vừa cười lớn.

Nguyên Chiến bên dưới lòng đất rõ ràng không thấy được phương hướng, nhưng cũng nhờ có mặt đất, hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng phương hướng mà mình phải đi.

Hắn vốn dĩ không muốn trốn, hắn đã sớm phòng bị lũ người chim đó sẽ mang viện quân tới cứu đồng bọn của chúng, nên suốt đường đi hắn cố gắng băng qua vài rừng cây nhỏ, sợ bị lũ người chim ấy phát hiện từ trên không.

Khi lũ người chim đó bay tới chỗ bọn hắn, bọn hắn đã sớm thấy mấy đốm đen của chúng trên không trung từ thật xa rồi.

Hắn tính mai phục lũ người chim đó, tựa như cách mà bọn hắn dùng khi săn thú, đào một cái hầm để nấp, chờ dã thú đến liền đâm thủng bụng chúng nó từ dưới hầm, hắn tính đối phó với lũ người chim ấy như vậy.

Nhưng lũ người chim này không dễ chơi, bọn chúng có một thứ vũ khí bắn xa, uy lực mạnh vượt quá tưởng tượng của hắn.

Thứ vũ khí lũ người chim ấy dùng là cái gì? Vì sao lại có uy lực lớn như vậy? Đó là vũ khí năng lực, hay là chiến sĩ năng lực?

Tuy sức mạnh của lũ người chim nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng chỉ cần chúng muốn cứu đồng bọn của mình, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để đối phó.

Hắn có thể kiên trì, nhưng bọn Hồ Hồ lại không thể, mà hắn cũng không thể giấu bọn Hồ Hồ ở đâu đó trong một thời gian dài để đơn độc đối phó với lũ người chim, hắn còn phải mau chóng trở về thành, làm sao có thời giờ chu toàn cho bọn họ.

Sau khi xác định mình không thể xử lý lũ người chim trong khoảng thời gian ngắn, Nguyên Chiến đã dẫn bọn Hồ Hồ chạy ngay trước khi gã người chim lợi hại kia bắn ra mũi tên thứ ba.

Về phần tù binh, dù sao đã sắp chết, mang về cũng chỉ có thể để Mặc mổ chơi, không bằng để lại làm trói buộc cho lũ người chim.

Đám Phỉ Lực xác định bọn người mọi rợ đã chạy thoát, liền bay ra một khoảng, đáp xuống bên một dòng suối nhỏ.

Ngả Địch bảo mọi người kiểm tra thương thế cho Hán Khắc trước.

Hán Khắc đã chìm vào hôn mê.

Trạch Tây vừa để Hán Khắc nằm xuống liền gào lên, vẻ mặt không thể tin được: "Cánh của Hán Khắc! Lũ mọi rợ đó đã làm gì Hán Khắc?!"

Phỉ Lực và Ngả Địch cùng nhìn qua, lúc này mới phát hiện cánh của Hán Khắc thoạt nhìn như bị gãy, nhưng vừa kéo ra sau liền phát hiện, đoạn xương nối giữa hai cánh đã bị người ta chặt đứt, chỉ còn lại phần đốt xương lớn nhất trơ ra bên ngoài.

"Lũ mọi rợ! Tao sẽ giết sạch chúng mày!" Trạch Tây phẫn nộ rống lên, Ngả Địch càng đau khổ.

Phỉ Lực đứng dậy: "Chúng ta trở về tìm Đóa Phỉ công chúa, có lẽ cô ta có thể cứu được Hán Khắc và Ngả Địch. Cậu mang Hán Khắc, tôi mang Ngả Địch, đi!"

Nhưng bọn hắn bay trở về rừng cây nhỏ ở phía bắc của bộ lạc Cửu Nguyên, lại phát hiện công chúa điện hạ và nữ tù binh bị bắt đều không thấy đâu.

"Đại nhân?" Ba người Trạch Tây cùng nhìn về phía Phỉ Lực.

Phỉ Lực siết nắm tay: "Cậu ở chỗ này canh Hán Khắc và Ngả Địch, tôi ra ngoài thăm dò, trước khi tôi trở về, đừng hành động thiếu suy nghĩ."

...

Cùng lúc đó.

"Rào."

Một lượng lớn đá vụn lăn xuống. Một bóng chim khổng lồ đột nhiên phóng vụt ra khỏi hang động trên vách đá phía nam.

"Kiệt —!" Đói quá! Đói quá! Thịt! Muốn ăn thật nhiều thịt!

Lại cùng lúc đó, đoàn người Nguyên Chiến phát hiện trên không đã không còn bóng dáng lũ người chim, liền chui ra khỏi lòng đất, thoáng nghỉ ngơi ăn uống, bổ sung thể lực, rồi lại bắt đầu chạy như điên.

Một tiếng rưỡi sau, Phỉ Lực tìm được Đóa Phỉ trong một gò đất nhỏ ngoài rừng cây.

"Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài lại chạy đến nơi này? Ả tù binh kia đâu?"

"Người của bộ lạc Cửu Nguyên tới đây, tư tế của bọn họ có thể sai khiến một loại ong đất rất to, lũ ong đất đó quá đông, ta không thể tiêu diệt được chúng, chỉ đành rời khỏi khu rừng. Mà ả tù binh kia chắc đã được chúng cứu về rồi."

Phỉ Lực cũng từng thấy lũ ong trong thành, gã không rõ lũ ong đất đó lợi hại thế nào, nhưng cũng biết đàn bà con gái đều sợ thứ này, nên không hỏi nhiều nữa.

Đóa Phỉ hỏi kết quả sau khi Phỉ Lực đuổi giết đám người Nguyên Chiến.

Phỉ Lực chỉ nói đám người Nguyên Chiến đã lẩn trốn trên đường về thành.

Đóa Phỉ nghe nói Nguyên Chiến về thành thì lập tức nhíu mày.

Vào lúc này, Phỉ Lực lại đáp ứng giúp Đóa Phỉ cướp bộ lạc Cửu Nguyên, nhưng yêu cầu cô ta phải quay lại cứu thủ hạ của gã là Ngả Địch và Hán Khắc.

Đóa Phỉ đồng ý, cô ta thật sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Sau đó, cô ta đi theo Phỉ Lực về lại rừng cây kia để bổ sung sinh mệnh cho Ngả Địch và Hán Khắc, giúp phần cánh bị gãy mọc ra, đồng thời còn giúp toàn bộ miệng vết thương khép lại.

Năng lực thần kỳ của Đóa Phỉ làm cho bọn Ngả Địch khiếp sợ, bọn hắn không biết công chúa điện hạ cũng có thể trị liệu như Diệp Hách đại nhân, hơn nữa năng lực trị liệu của công chúa điện hạ hiển nhiên đã đạt tới cấp bốn hoặc cao hơn. Trong thần điện cũng có một vài thần thị có thể trị liệu cho mọi người, nhưng lại không thể khiến phần chi bị cụt mọc ra, trước kia bọn Ngả Địch vẫn luôn cho rằng chỉ có Diệp Hách đại nhân mới có thể thần kỳ như thế.

Phỉ Lực cũng rất kinh ngạc, gã biết vị công chúa điện hạ này có thể trị liệu, nhưng gã không ngờ công chúa còn có thể làm được đến mức này.

"Ngài không bày năng lực thần kỳ của mình ra trước mặt lũ mọi rợ đó sao?" Phỉ Lực khó hiểu, nếu Đóa Phỉ bày ra năng lực của mình, đám dân bản xứ sẽ có hai phản ứng, một là quá mức sợ hãi rồi giết chết cô, hai là xem cô như nữ thần, vì sao công chúa điện hạ còn cần gã trợ giúp?

"Anh cũng biết các tư tế của những bộ tộc mọi rợ đều có tính bài ngoại mà." Đóa Phỉ trả lời rất ba phải, sau đó hỏi: "Các anh đã tính khi nào thì tấn công bộ lạc Cửu Nguyên chưa? Kế hoạch là gì?"

"Tôi tính thăm dò thêm, nếu có thể nói chuyện được với người cá thì càng tốt." Bây giờ điều Phỉ Lực lo lắng nhất là vũ lực của các chiến sĩ người cá tuần tra trong con sông đào.

Bỏ qua chuyện đám người Phỉ Lực bàn kế hoạch, sáng sớm hôm sau, bảy người Nguyên Chiến rốt cuộc cũng trở về bộ lạc.

Nguyên Chiến đột nhiên về thành, tuy làm người khác kinh ngạc, nhưng không thể phủ nhận là, mọi người như được uống một viên thuốc an thần, cùng nhau hoan hô.

Mãnh vừa nghe tin Nguyên Chiến đi được nửa đường thì vòng trở lại, lập tức chạy ra cửa thành đón người.

"Chiến, sao đột nhiên về rồi? Mày có biết kẻ địch dòm ngó chúng ta sao? Mày... trên người mày bọc cái gì vậy?"

Nguyên Chiến không trả lời Mãnh, mà trước tiên dẫn sáu người Hồ Hồ chạy theo hắn suốt đêm đi ăn cơm ngủ nghỉ và chữa thương, chờ Mục Trường Minh đến dẫn sáu người kia đi, hắn mới đi theo Mãnh lên tường thành.

"Mặc đâu rồi?" Nguyên Chiến không hỏi Nghiêm Mặc có chuyện gì hay không, bởi vì Nghiêm Mặc mà gặp chuyện, hắn chỉ cần nhìn vẻ mặt người dân liền biết.

"Ở trạm gác cổng thành đông." Mãnh nhanh chóng nói.

"Thuật lại hết mọi việc đã xảy ra sau khi tao đi!"

"Được."

Lúc Nguyên Chiến và Mãnh đi đến trạm gác cửa thành đông, Mãnh đã thuật lại toàn bộ sự việc phát sinh trong suốt quãng thời gian này.

"Cứu Sa Lang về chưa?"

"Rồi. Đàn ong Ăn Thịt của Mặc tìm được, cũng may là có chúng nó, Mặc nhờ chúng nó mới biết trong rừng cây kia chỉ có hai người, liền bảo tao phái người đi xem. Có điều bọn tao chỉ cứu Sa Lang về, còn Đóa Phỉ thì chạy thoát, chắc là khi Đóa Phỉ vừa thấy bầy ong liền bỏ chạy."

Nguyên Chiến vừa nghe thấy ba chữ ong Ăn Thịt, da mặt liền nhịn không được co giật một phen: "Thức ăn hiện giờ của chúng ta còn có thể duy trì được mấy ngày?"

"Trời nóng lên, các loại thịt đều đã cố gắng ướp muối, có điều Mặc nói muối trên tay chúng ta không còn nhiều..."

"Mấy ngày?" Nguyên Chiến không kiên nhẫn hỏi.

Mãnh nhanh chóng trả lời: "Mười ngày. Nếu không tính đám người lùn..."

Nguyên Chiến nhíu chặt mày: "Kêu tất cả mọi người về, bao gồm cả đội săn thú, trong khoảng thời gian này không có lệnh của tao, không ai được phép ra khỏi thành, mọi người phải ở bên trong. Thức ăn có thể tìm người cá thương lượng, nhờ bọn họ tạm thời cung ứng cá cho chúng ta một đoạn thời gian, cứ nói phần ân tình chúng ta sẽ nhớ kỹ."

"Ặc." Mãnh há mồm.

Nguyên Chiến dừng bước chân trước cửa trạm gác cổng, hai gã hộ vệ hành lễ với hắn, Nguyên Chiến đáp lễ hỏi Mãnh: "Ặc cái gì?"

Mãnh thở dài, nói: "Tao không biết Mặc nói với người cá như thế nào, tóm lại hiện giờ những người cá đó chẳng những đáp ứng cung cấp thức ăn cho chúng ta, mà bọn họ còn phái thêm năm trăm chiến sĩ đến. Cả đám người lùn nữa, bọn họ cũng chủ động đề nghị muốn cùng chúng ta đối phó với ngoại địch."

Nguyên Chiến nghe xong liền không nói gì nữa, trực tiếp vén mành cửa đi vào.

Mãnh muốn vào theo liền bị Nguyên Chiến ngăn lại: "Nói xong chưa?"

Mãnh nghĩ nghĩ: "Mặc còn bảo bọn tao chế tạo vũ khí, nếu mày có thời gian, tao muốn cho mày xem."

"Hết rồi?"

"Ừm."

"Tao muốn nghỉ ngơi, mày đi nướng thịt cho tao đi, hai giờ sau lại đến đây." Nguyên Chiến không đợi Mãnh trả lời đã buông mành cửa.

Nghiêm Mặc đã nghe tiếng bọn họ nói chuyện bên ngoài, lúc thấy Nguyên Chiến đi vào cũng không lấy làm lạ.

Nguyên Chiến thấy hắn xoa xoa trán, liền đi tới hỏi: "Rất phiền phải không?"

Nghiêm Mặc thành thật gật đầu.

Ba ngày này, Nguyên Chiến lăn lộn bên ngoài cũng không dễ thở gì cho cam, mà Nghiêm Mặc lăn lộn trong thành cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.

Ngoại trừ chuẩn bị chiến sự, mọi chuyện trong bộ lạc đều đè trên vai hắn, trước khi chưa biết số lượng của quân địch, hắn phải suy xét đến sự an toàn, thức ăn và vũ khí của toàn bộ dân cư trong thành, người không tham chiến thì chuẩn bị đường lui cho mọi người.

Dù biết số lượng địch nhân không nhiều lắm, nhưng trước khi xác định được thực lực của đối phương, hắn vẫn phải đề phòng mọi bất trắc, chủ động tìm người cá đàm phán, giảng đạo lý, miêu tả tình hình cụ thể và các trường hợp có thể xảy ra cũng như lẽ 'môi hở răng lạnh' cho bọn họ, rằng việc bọn họ tăng số nhân thủ trợ giúp bảo hộ bộ lạc Cửu Nguyên, cũng là đang bảo hộ cho hồ Thanh Uyên của bọn họ. Vất vả lắm mới làm bọn họ hiểu ra được.

Nếu hắn chỉ cần chuyên tâm làm một bác sĩ thì tốt rồi, nếu hắn có thể hoàn toàn mặc kệ sống chết của những người này thì tốt rồi, nếu hắn có thể sống như tính tình của mình trước kia...

Nghiêm Mặc vỗ vỗ hai má, tập trung lại, nói vào chính sự: "Anh phát hiện mình bị lũ chim theo dõi?"

"Là người chim." Nguyên Chiến cởi hai tấm da được buộc chặt trên người.

"Người chim?" Nghiêm Mặc kinh ngạc, mắt nhìn về phía hai tấm da Nguyên Chiến mới cởi xuống.

"Không mang người về được, phiền lắm, hai tấm da này cậu xem xem có thể dùng làm gì hay không." Nguyên Chiến để hai tấm da lên chiếc bàn gỗ.

Tim Nghiêm Mặc run rẩy, bổ nhào về phía chiếc bàn, hai mắt tỏa sáng, hắn xách một tấm da màng trong đó lên: "Đây là cánh mọc trên người đám người chim đó? Không có lông? Da màng?"

Nguyên Chiến tiện tay cầm ly nước của Nghiêm Mặc lên uống nước, hắn biết tư tế của hắn sẽ thích cái này mà, nếu không phải mang tù binh theo sẽ gây bất lợi, thì hắn đã khiêng cả tên người chim đó về rồi, như vậy chắc Mặc sẽ vui hơn nữa đi?

"Trời ạ, thế giới này... bây giờ tôi đã tin mọi việc được ghi chép trong Sơn Hải Kinh là có thật rồi. Quao, đây là xương dùng để gắn liền giữa bộ phận cánh, một nhánh, hai nhánh, ba nhánh... Từ từ, vì sao chỉ có sườn trong? Nhánh xương cánh to nhất và dài nhất đâu?"

"Quá nặng, không mang về."

"Anh...!" Thật lãng phí! "Anh giết người ta rồi?"

"Chưa giết, còn một hơi, có sống được hay không thì phải xem tộc nhân của hắn cứu hắn thế nào."

Đáng tiếc, nếu đã chết, chỗ xác chết không xa, chắc vẫn có thể nhặt về giải phẫu ra xem.

"Sơn Hải Kinh là cái gì?" Nguyên Chiến dựa vào cạnh bàn gỗ hỏi.

Nghiêm Mặc hoàn hồn: "Là ghi chép của Tổ Thần về thế giới này, trên quyển đó ghi lại mọi sinh vật, mọi địa hình, và mọi thần linh trên thế giới, nhưng lúc trước tôi không xem kỹ, chỉ nhớ chút chút."

"Mấy thứ chút chút cậu biết kia cũng đã rất quý rồi." Nguyên Chiến mệt mỏi vươn vai một cái: "Lũ người chim đó rất lợi hại, trong đó có một thứ có thể phóng mạnh... Không, là một thứ công cụ kỳ quái, nó phóng ra những mũi tên nhỏ, đầu nhọn giống như mũi giáo mà cậu gợi ý cho tôi lúc nắn hòn đất ấy."

Nghiêm Mặc tặc lưỡi một tiếng: "Đó là cung tên, một loại vũ khí tấn công tầm xa, người chim biết bay lại thêm cung tiễn, đúng là ăn hiếp chúng ta!"

Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc, cố ý giậm giậm bàn chân to dính đầy đất của mình, nói: "Rất lợi hại, cho nên tôi mới trở về, hồ phơi muối chỉ có thể để làm sau."

"Thật ra anh về hay không về đều không sao cả... Này này, anh làm gì đó! Đừng sờ loạn!"

Tay Nguyên Chiến bắt hụt Nghiêm Mặc mấy lần, vẻ mặt hắn liền như hận không thể lột da rút gân người nọ.

"Cậu có biết bây giờ tôi muốn làm cái gì không? Tư tế đại nhân của tôi!" Nguyên Chiến nghiến răng.

"Cảm ơn, tôi không muốn biết chút nào hết."

Nguyên Chiến tự nói: "Tôi muốn hung hăng đánh cậu một trận, đánh xong lại hung hăng làm cậu một đêm!"

Bây giờ Nghiêm Mặc đã hoàn toàn không để uy hiếp của người này vào mắt, hắn vẫy vẫy tay bảo đối phương đừng dựa hết cả người vào bàn, sau đó móc dụng cụ giải phẫu ra mổ xẻ màng cánh.

Nguyên Chiến bị hắn làm cho tức muốn hộc máu, hắn liều mạng chạy về như vậy là vì ai?

Nghiêm Mặc bị ánh mắt đầy oán khí của người nào đó nhìn cho không chịu nổi, đành phải ngẩng đầu, chân thành tha thiết nói: "Nếu anh thật sự không nhịn được, có thể tìm Mãnh thương lượng một chút mà, có lẽ hai người là anh em thân thiết, anh ta chắc sẽ nguyện ý dâng hiến mông mình cho anh thôi. Mà mấy dũng sĩ khác anh cũng có thể cân nhắc một chút, chỉ cần đừng cưỡng ép người ta, nếu hai bên tự nguyện, tôi tuyệt đối sẽ không triệu tập hội đồng phán quyết tới định tội anh đâu, cá nhân tôi cũng nghĩ quan hệ tình dục đồng tính là một hành vi tự nhiên của sinh vật."

Nguyên Chiến tức đến mức siết nắm tay vang rôm rốp, cười lạnh: "Cậu không muốn tôi về?"

"Không phải, đương nhiên không phải. Sao anh lại nghĩ như vậy?" Tuy Nghiêm Mặc không nói ra, nhưng Nguyên Chiến đúng lúc trở về làm hắn quả thật phải thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Lại nói tiếp, hiện giờ tình cảm của hắn đối với tên thanh niên này rất phức tạp, đôi khi hắn sẽ xem người nọ như kẻ địch mà đề phòng, đôi khi lại nhịn không được xem người nọ là anh em bạn bè đáng tin cậy, đôi khi tức giận hắn lại hận không thể làm thịt người nọ, đôi khi có người nọ bên cạnh hắn lại cảm thấy an tâm.

Nguyên Chiến vuốt mặt một cái, áp lửa giận xuống, đổi đề tài: "Cậu thuyết phục người cá như thế nào mà bọn họ chịu tăng số nhân thủ trợ giúp chúng ta vậy?"

Nghiêm Mặc tự kiểm điểm lại lời nói và việc làm của mình ban nãy, không cảm thấy có vấn đề ở đâu cả, hắn chỉ nói thật mà thôi: "Tôi nói anh có về hay không cũng được là bởi vì tôi đã thuyết phục được tộc người cá, bọn họ tỏ rõ rằng có một hàng xóm hiền lành tốt bụng như chúng ta rất khó, thay vì sau này phải đổi một tên hàng xóm mới không biết thực lực cũng không biết lòng dạ, chi bằng cứ hợp tác với chúng ta. Đúng rồi, đám người chim tấn công anh có mấy người?"

Nguyên Chiến trả lời: "Tính tổng cộng là bốn con, bên cậu chỉ thấy hai người thôi sao?"

"Ừ."

"Đàn ong vệ của cậu phát hiện quanh đây có bao nhiêu kẻ ngoại lai?"

"... Cái này cũng là một chuyện khá kỳ quái, theo như ong vệ truyền tin cho tôi thì, quanh chúng ta không có đại quân nào xuất hiện, cho nên dù có, cũng sẽ không hơn sáu tên."

"Sáu tên đó cũng đủ diệt được tòa thành này." Nguyên Chiến chưa bao giờ xem thường kẻ địch của mình: "Bọn chúng tấn công từ trời, chúng ta không thể trốn mãi không ra mặt, chỉ cần chúng ta ra ngoài săn thú bắt cá, chúng ta sẽ bị đối phương tấn công từ không trung ngay. Trong đó có một tên chắc cũng là chiến sĩ năng lực, hơn nữa năng lực của gã khá mạnh, gã chỉ cần không đáp xuống mặt đất, tôi liền không làm gì được gã, lần này tôi thiếu chút nữa bị thương vì gã, có điều tôi cũng khiến chúng nó bị thương hai tên."

"Có Đóa Phỉ. Theo như Sa Lang nói, Đóa Phỉ có quen biết với những kẻ đó, còn là công chúa của bọn họ. Vậy Đóa Phỉ chắc chắn sẽ trợ giúp bọn họ khôi phục sinh mệnh và thương thế, có nghĩa là, sáu tên kia sẽ biến thành sáu con gián đập hoài không chết. Gián là... một loài thần thú, bọn chúng sẽ làm chúng ta phiền chết, trừ phi chúng ta có thể xử lý toàn bộ một lần, nếu để chúng chạy thoát một tên, vậy sẽ để lại hậu họa khó lường. Anh có biện pháp nào hay ho có thể xử lý cả bọn một lần không?"

Nguyên Chiến bỗng dưng im lặng, không nói gì.

Nghiêm Mặc đợi trong chốc lát, kỳ quái nhìn hắn. Nguyên Chiến cầm cái ly gỗ trên bàn lên, nhìn Nghiêm Mặc, đưa ly lên miệng, cắn bể một miếng.

"... Tôi nhớ anh đã kêu Mãnh đi nướng thịt cho anh ăn mà."

"Bây giờ tôi muốn ngủ, tôi đánh nhau với lũ người chim, rượt đuổi nửa ngày trời rồi suốt đêm chạy về, hơn phân nửa thời gian đều sử dụng năng lực đi xuyên qua mặt đất, còn mang theo sáu người khác, bây giờ tôi rất mệt."

"Ồ." Nghiêm Mặc phất phất tay: "Vậy anh đi ngủ đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."

Nguyên Chiến hít sâu một hơi, chầm chậm mở miệng nói: "Cậu muốn sử dụng tôi thì phải đối xử tốt với tôi một chút."

Nghiêm Mặc: "..."

"Lúc cậu làm nô lệ của tôi, tôi đã rất tốt với cậu, mỗi khi muốn ngủ với cậu đều cho cậu ăn no trước."

"Đó gọi là tốt hả?" Nghiêm Mặc nhướng mày.

"Chẳng lẽ cậu muốn bị bỏ đói rồi còn bị tôi làm?"

Nghiêm Mặc quả thật rất muốn chửi thề: "Chúng ta có thể tạm thời không thảo luận vấn đề này được không? Hiện giờ bộ lạc đang trong thời khắc sinh tử tồn vong đó, anh nói chuyện này với tôi thì có nghĩa gì?"

"Rất có ý nghĩa, rất quan trọng!" Nguyên Chiến nhấn mạnh: "Tôi tính chờ đến khi cậu mười sáu tuổi thì thành thân với cậu."

"Phụt —!"

Hậu trường

Nghiêm Mặc hộc máu ngã xuống đất, kêu rên: Mẹ nó, sao anh lại đột nhiên cầu hôn tôi?! Phạm quy rồi!

Nguyên Chiến nghiêm túc nói: Tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận, chờ khi cậu mười tám tuổi phải đợi tới ba năm, nhưng đợi đến mười sáu tuổi cũng chỉ cần có một năm, mà quy tắc của bộ lạc thì mười sáu tuổi đã có thể kết hôn làm bạn đời được rồi, vậy đương nhiên thành thân với cậu khi đó là có lời nhất.

Nghiêm Mặc: ... Đây là lỗ hổng trong mớ luật pháp đó ư? Vì sao tôi lại cảm thấy hành vi này thật quen thuộc...

Zombie: Chuẩn bị tiền mừng cưới đi mấy đứa, sắp có đám cưới kìa :v Giỡn thôi còn lâu mới cưới =))))

Chương 95: Trận chiến đầu tiên của Cửu Nguyên... Đến cùng là ai xấu nhất?

Nghiêm Mặc lau miệng, tức giận nói: "Thủ lĩnh đại nhân, anh đừng có quên, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau."

"Ừ, cậu sử dụng tôi, tôi cũng sử dụng cậu, lợi dụng lẫn nhau." Nguyên Chiến khẳng định.

Nghiêm Mặc cạn lời một hồi lâu, không nói gì.

Trước kia, hắn không biết cách hành xử uyển chuyển, khéo léo, kỹ năng diễn kịch cũng quá kém, thấy ai đáng ghét liền cười không nổi, thấy ai đâm sau lưng mình liền muốn trả thù ngay lập tức, không chịu đựng được việc người khác chiếm hữu thành quả của mình, không thể tôn trọng kẻ địch như khách, tính tình tàn nhẫn độc ác lại còn máu lạnh, xem đạo đức là xiềng xích trói buộc, xem khoa học như trò chơi, để thỏa mãn sự tò mò của mình mà không tiếc làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng được với người khác, rồi lại tự đại đến mức không biết lau khô mông cho bản thân, chỉ cho rằng mình có năng lực, thì mọi người sẽ phải bám víu lấy mình, kết quả thì sao?

Có được mạng sống một lần nữa, hắn đã tự nói với mình rằng phải trả giá cho những gì đã làm trước đây, phải thay đổi tính cách, phải học được thế nào là nhẫn nại, phải làm một con người khác, dù chỉ để giảm bớt giá trị cặn bã.

Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn làm một người tốt thật sự quá khó, đặc biệt là bắt một kẻ dối trá như hắn làm người tốt.

Nguyên Chiến đang lợi dụng hắn, hắn biết rõ điều này. Mà Nguyên Chiến cũng biết rõ hắn đang lợi dụng mình, chẳng qua hắn không nghĩ Nguyên Chiến lại muốn hắn hoàn toàn triệt để như thế.

Nghiêm Mặc cười lạnh.

Hắn không phải không thể bỏ Nguyên Chiến rồi tìm một bộ tộc khác, tìm một kẻ dễ khống chế khác một lần nữa. Nhưng muốn tìm một người vừa có sức mạnh lại vừa có đầu óc lại còn tin tưởng mình như Nguyên Chiến thì không hề dễ dàng, hơn nữa muốn khiến một bộ tộc nguyên thủy tiếp nhận một kẻ ngoại lai như mình vào làm tư tế lại càng khó hơn.

Dù vũ lực của hắn có cường đại đến mức khiến người sợ hãi, thì ấy cũng chỉ là tạm thời thu phục mà thôi, dù là người nguyên thủy hay người hiện đại, cũng không phải ai chỉ cần mày cho họ một chút lợi lộc là có thể khiến họ toàn tâm toàn ý đi theo mày, tộc A Ô là do đủ loại nguyên nhân cộng vào nên hắn mới có thể tay không thu phục được.

Hắn và Nguyên Chiến coi như hiểu tận gốc rễ nhau, biết hết mọi thói hư tật xấu của nhau, rồi thành lập một mối quan hệ kỳ dị nhưng đáng tin cậy, bỏ qua chuyện tên gia súc kia cứ thỉnh thoảng lại muốn bò lên người hắn kiếm chuyện, thì đối phương quả thật là quân bài tốt nhất trong tay hắn, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng bài tốt cũng chỉ là một quân bài, không có nghĩa hắn sẽ bị một quân bài trói buộc.

"Có phải anh cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện không? Có phải cảm thấy tôi không có anh thì không được? Có phải cảm thấy tôi vất vả xây nên bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không nỡ bỏ đi? Mà tôi muốn ở lại bộ lạc Cửu Nguyên, đồng thời nắm giữ nó, thì nhất định phải dựa vào anh?" Vẻ mặt của Nghiêm Mặc hoàn toàn thay đổi, hắn lười đeo cái mặt nạ đó nữa.

Nét mặt Nguyên Chiến cũng thay đổi, hắn nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không đợi hắn mở miệng đã nói tiếp: "Nếu trước kia tôi làm bất luận điều gì khiến anh hiểu lầm, hoặc có giải thích sai với anh cái gì đó, thì cho tôi xin lỗi. Nhưng mà, Nguyên Chiến, hôm nay tôi phải nói rõ với anh rằng, giữa anh và tôi chỉ có hai loại quan hệ, hoặc là bạn, hoặc là kẻ thù. Tôi ghét phải phát sinh với anh bất kỳ mối quan hệ tiếp xúc thân thể nào, nếu anh cứ nhất quyết ép tôi làm chuyện tôi không muốn... tôi nghĩ kết quả sau đó anh sẽ không muốn nhìn đâu."

Nghiêm Mặc nói xong, không ở lại trong nhà nữa, thả cái cánh màng xuống rồi đi ra ngoài.

"Nếu cậu không muốn cưới vào lúc mười sáu tuổi, tôi có thể chờ đến khi cậu mười tám tuổi." Nguyên Chiến nhẫn nại nói. Sau khi tiểu nô lệ mạnh lên thì càng ngày càng hung dữ mà.

Nghiêm Mặc tức quá phì cười, quay đầu lại: "Anh không hiểu hả? Ông mày về sau sẽ không làm tình với anh! Dù là mười tám hay tám mươi! Bất kỳ lúc nào cũng không được! Anh mà dám động vào tôi, thì tôi sẽ giết anh!"

Nguyên Chiến sờ sờ mớ râu lởm chởm trên cằm: "Có phải cậu... ăn bậy bạ cái gì rồi không?"

"Đệt! Anh mới ăn đồ bậy!" Nghiêm Mặc quả thực không biết nên chửi cái tên có cấu trúc não bộ khác người này như thế nào nữa, căn bản không cùng một tuyến suy nghĩ mà.

"Trước kia tôi luôn nhẫn nại là vì muốn sống, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu tôi cứ tự tạo áp lực cho mình, làm trái với bản tính của mình, cho dù có một ngày nào đó tôi có thể làm được những chuyện mà tôi luôn mong muốn, vậy 'tôi' tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa? Khi đó tôi còn là tôi ư? Nếu tôi không phải tôi, thì bảo bối của tôi cũng sẽ không là bảo bối của tôi nữa. Anh có hiểu ý tôi không hả?"

Nguyên Chiến nhíu mày, dáng vẻ như đang nỗ lực hiểu những gì hắn nói.

Nghiêm Mặc cứ thế trút hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: "Tôi thừa nhận, bản tính của tôi rất đáng ghét, vào lần đầu tiên tôi thấy anh tôi liền biết anh chẳng tốt hơn tôi được bao nhiêu. Có lẽ tôi như vậy sẽ không có cách nào sống tốt trong thế giới này, có lẽ sẽ kéo thêm nhiều kẻ địch tới cho mình, có lẽ sẽ mang tới nhiều phiền toái và trừng phạt hơn nữa cho mình, nhưng tôi thà rằng cứ tiếp tục như vậy còn hơn. Cút mẹ đi thứ trừng phạt của Tổ Thần, muốn cải tạo tao hả, nó là cái chó gì!"

"Phụt!"

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc cùng đen mặt nhìn về phía Nhị Mãnh đột nhiên vọt vào đây.

Nhị Mãnh thề mình không cố ý phỉ nhổ gì hai người họ đâu, cậu chỉ mới đi tới cửa vén mành lên đã nghe tư tế đại nhân của bọn họ nhục mạ Tổ Thần!

Cậu thật sự quá kinh ngạc, quá chấn động, cậu còn đang chuẩn bị bẩm báo một chuyện, kết quả lời nói chưa kịp thốt ra đã vì khiếp sợ mà biến thành phun nước miếng.

Bỗng nhiên Nghiêm Mặc cảm thấy Nhị Mãnh còn có lực sát thương hơn cả gia súc Chiến, bầu không khí vốn đang nghiêm túc bị cậu ta phỉ nhổ một cái, hắn liền từ tà thần biến thành một thằng hề! Nhị Mãnh chắc chắn cùng một rọ với sách hướng dẫn, trăm phần trăm!

Nhị Mãnh không biết mình đã trở thành kẻ địch giả tưởng của tư tế đại nhân, vất vả nuốt ngụm nước miếng trong miệng xuống, vội vàng nói: "Chiến! Mặc! Ngoài thành có... người mọc cánh bay trên không, muốn hai người ra ngoài gặp!"

Nguyên Chiến vừa nghe thấy thế liền cười lạnh: "Tới nhanh đấy."

"Đối phương chắc chắn vẫn luôn giám thị chúng ta, anh vừa về, bọn chúng liền phát hiện ra." Nghiêm Mặc nhanh chóng bình tĩnh lại, dời lực chú ý sang chuyện chính: "Đối phương có cung tên, còn biết bay, chúng ta đi ra ngoài sẽ lọt vào tầm công kích của chúng."

Mãnh nói thêm một câu: "Gã người chim kia còn nói nếu hai người không ra gặp, gã sẽ bắt đầu tấn công."

Nghiêm Mặc cười khẩy một tiếng: "Để tôi đoán nhé, nếu chúng ta không lộ mặt, chốc lát nữa gã sẽ đòi đấu tay đôi, nói không chừng còn lấy lý do lý trấu như để giảm bớt thương vong linh tinh gì gì đó."

Nghiêm Mặc đoán đúng, Phỉ Lực lúc này đang bay tới bay lui trên không khu nội thành, hô lớn: "Thủ lĩnh bộ lạc Cửu Nguyên, Nguyên Chiến, mày có dám đấu một trận vì con dân của mày không? Người thắng sẽ có được hết thảy, kẻ thua tuy chết nhưng còn vinh! Nguyên Chiến! Ra đấu một trận! Đừng để con dân mày phải cười nhạo vì mày nhát gan!"

Phỉ Lực kéo dây cung, nhắm vào khu đất trống ở nội thành bắn một mũi tên.

"Ầm!" Mặt đất nổ tung, trong thành truyền ra tiếng kêu sợ hãi.

Mãnh đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết, cậu mắng to: "Kia không phải cung tên Mặc làm cho chúng ta à?? Sao bọn chúng cũng có?"

Nguyên Chiến cũng đứng ở lỗ châu mai quan sát tình huống bên ngoài.

Mãnh vội la lên với Nguyên Chiến: "Mày không thể di ra ngoài, tên kia bay trên trời không đáp xuống, năng lực khống chế đất của mày không dùng được, mà tầm bắn cung của tên đó lại xa hơn cái chúng ta vừa mới làm ra, tên đó bay trên trời rất khó phóng giáo trúng, mày mà ra là không kiên trì được bao lâu đâu, sẽ bị nó giết chết đấy."

Nguyên Chiến đã gặp gã này, đương nhiên biết rõ chênh lệch thực lực giữa mình với gã hơn Mãnh, nhưng...

Nguyên Chiến nhìn về phía Nghiêm Mặc: "Bộ lạc Cửu Nguyên khác bộ lạc Nguyên Tế, chúng ta không phải người tộc A Ô, nếu hôm nay tôi không ra mặt, người tộc A Ô sẽ không tin phục chúng ta."

Nghiêm Mặc cũng biết rõ ràng điểm này, Đóa Phỉ nhất định sẽ kể lại tình huống bộ lạc Cửu Nguyên cho tộc nhân của cô ta, đối phương đã tóm được nhược điểm lớn nhất của bọn họ.

Phải ép lũ người chim ấy xuống mặt đất, nếu không bọn họ thua là điều không thể nghi ngờ.

Nhưng làm thế nào đây? Phái ong Ăn Thịt tấn công? Nhưng nếu đối phương không chủ động làm hắn bị thương, thì việc hắn sai sử đàn ong tấn công chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Nhưng cứ bó tay bó chân như vậy, gặp chuyện mà chỉ có thể bị động phản kháng, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bị giày vò đến mất cả ý chí ham sống thôi.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn phải thay đổi!

Sách hướng dẫn có thể cải tạo đạo đức của hắn, nhưng hắn không thể vì vậy mà lạc mất bản thân.

Mãnh nhìn ra ngoài cửa sổ sợ hãi kêu lên: "Lại thêm ba tên người chim nữa! Bọn chúng dùng cung tên nhắm vào bốn cửa thành."

"Tôi ra ngoài. Mặc, cậu ở lại đây, thấy tình huống có gì không đúng thì lập tức rời khỏi đây theo địa đạo ra phía cửa nam cùng Mãnh. Chuyện của cậu, về sau chúng ta lại nói."

Nguyên Chiến không đợi Nghiêm Mặc phản đối đã đoạt lấy thanh giáo của Mãnh, ra lệnh cho cậu: "Mãnh, mày đi phân phó cho các chiến sĩ, chỉ cần thấy lũ người chim đó vừa xuống gần, liền phóng giáo công kích bọn chúng! Nếu tao chết, mày lập tức dẫn Mặc chạy đi!"

Mãnh cắn răng: "A Chiến, bây giờ mày đang rất mệt, phần thắng càng thấp, bây giờ chúng ta có thể cùng rời đi, bọn chúng sẽ không phát hiện..."

"Khoan đã!" Nghiêm Mặc bắt lấy cánh tay Nguyên Chiến, một lát sau buông ra.

Nguyên Chiến nhìn hắn, không nói gì, chỉ gật đầu với hắn, sau đó đi ra cửa lớn.

Chân Nghiêm Mặc mềm nhũn, lảo đảo vịn vách tường. Mức độ hao tổn sinh mệnh của lần chúc phúc này làm hắn biết thì ra người nọ từ nãy đến giờ vẫn luôn cố chống đỡ, nếu hắn không bổ sung năng lượng cho tên đó, tên đó chắc chắn thua thảm.

"Mặc!" Mãnh muốn dìu hắn, nhưng lại không dám chạm vào hắn.

Nghiêm Mặc xua tay: "Tôi không sao, nghỉ ngơi một chút là được."

Mãnh gãi gãi đầu, tiến đến bên cạnh Nghiêm Mặc, nét mặt mang theo vẻ cầu xin nói: "Mặc, cậu thông minh như vậy, cậu có biện pháp nào có thể ép lũ người chim đó xuống không?"

Nghiêm Mặc không chút để ý nói: "Anh nên tin tưởng cái tên kia nhiều một chút, tên đó chỉ cần hai chân vẫn chạm mặt đất thì đã đứng ở thế bất bại rồi, chẳng qua nếu đối phương không đáp xuống, A Chiến khó mà thắng được trận này."

Làm thủ lĩnh mà bị chèn ép kiểu đó, thật là khó coi, nhưng ai bảo kẻ địch lại có cánh chứ?

Mãnh trừng mắt với Nghiêm Mặc.

"Nhìn tôi vậy làm gì" Nghiêm Mặc liếc cậu.

Mãnh thấp giọng kêu: "Lũ người chim đó có cánh, đàn ong vệ của cậu cũng có cánh, ngay cả Cửu Phong chúng nó cũng dám đuổi giết, vậy đối phó với bốn tên người chim này cũng sẽ không khó. Mặc, chỉ cần cậu nói một tiếng, đàn ong sẽ...

"Nhưng chúng nó sẽ chết rất nhiều."

Mãnh tức giận rống: "Vậy cậu muốn trơ mắt nhìn Chiến bị lũ người chim đó đánh?"

"Nói thật, tôi sẽ rất vui nếu thấy cảnh đó."

Mãnh há to miệng: "... Mặc, có phải sáng nay cậu ăn bậy cái gì rồi không?" Vì sao vừa mới chúc phúc cho A Chiến xong, giờ lại muốn hắn bị người ta đánh?

Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, vòng qua Nhị Mãnh, đi ra cửa.

"A? Mặc, cậu tính làm gì? A Chiến bảo cậu chờ ở chỗ này!" Mãnh hoàn hồn, muốn kéo Nghiêm Mặc lại, nhưng có hơi chần chừ nên Nghiêm Mặc vẫn tránh khỏi tay cậu được.

Bên ngoài, Nguyên Chiến xuất hiện ở cửa thành tây, phía trước nội sông đào.

Chiến sĩ tộc A Ô trên tường thành và người lùn đều cầm giáo và cung tên thô chế trong tay nhắm về phía không trung.

Trong nội sông đào, sáu trăm chiến sĩ người cá cầm vũ khí luyện cốt trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm kẻ địch trên trời.

Tụi Ô Thần và Diệp Tinh dẫn mấy đứa nhỏ và người nào không có sức chiến đấu trốn vào hầm ngầm đã được thủ lĩnh đại nhân đào sẵn trước kia, Ô Thần rất muốn đi tìm Nghiêm Mặc, nhưng Nghiêm Mặc giao cho nó nhiệm vụ bảo vệ tốt mấy đứa nhỏ, nên nó không dám lơ là.

Lúc Phỉ Lực thấy Nguyên Chiến xuất hiện, lập tức giương cung nhắm thẳng vào hắn, lớn tiếng nói: "Thủ lĩnh Nguyên Chiến, hôm nay tao và mày không chết không ngừng, ai thắng sẽ có hết thảy!"

Nguyên Chiến yên lặng tụ tập đất đá dưới chân, tâm tình cực kỳ khó chịu, lũ người chim này thật vô liêm sỉ, biết rõ thể lực và năng lực của hắn đã tiêu hao nhiều liền nhân cơ hội chạy tới khiêu chiến hắn, nếu không phải có Mặc...

Nghĩ đến tư tế đại nhân của mình, tâm tình khó chịu của Nguyên Chiến hơi tốt lên một chút, lập tức lớn tiếng hô: "Mày muốn thắng được cái gì? Tòa thành trì này? Tao có thể xây nó, cũng có thể hủy nó, dù mày có thắng tao, thứ có được cuối cùng chỉ là một đống bùn mà thôi."

"Nguyên Chiến, nếu mày dám làm vậy, tao sẽ giết sạch con dân của mày! Mày thân là thủ lĩnh, chẳng lẽ không thương cho con dân của mày ư?" Giọng của Phỉ Lực truyền đi khắp thành.

Nguyên chiến dùng nắm đấm đập lên ngực trái, rống to: "Con dân của bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không làm nô lệ cho kẻ khác! Bọn tao thà chết trận, còn hơn khuất phục dưới dân chúng mày!"

"Con dân của bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không làm nô lệ! Giết! Giết chết chúng nó!" Các chiến sĩ tộc A Ô trên tường thành đồng thời rống to.

Nghiêm Mặc nghe thấy, cảm thấy mấy chiêu trò tẩy não của hắn trong khoảng thời gian này có hiệu quả cũng không tệ lắm, dù đám người tộc A Ô không thật tình nghĩ như vậy, thì ít nhất cũng hô hào có khí thế.

Các người lùn không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cũng bị bầu không khí dữ dội lây nhiễm, ồn ào gào to.

Vẻ mặt của các chiến sĩ tộc Người Cá rất nghiêm túc, chiến ý đã hiện rõ trên mặt bọn họ.

Nguyên Chiến dùng thanh giáo trong tay chỉa về phía không trung: "Mày, có gan thì nói ra tên bộ tộc của mày đi, nói ra huyết mạch của mày đi, để bộ lạc Cửu Nguyên bọn tao biết phải tìm ai mà báo thù rửa hận! Hôm nay mày tấn công bộ lạc Cửu Nguyên của tao, ngày sau Cửu Nguyên tao chắc chắn sẽ dùng lễ huyết tẩy càn quét bộ tộc mày!"

Phỉ Lực kiêu ngạo cao giọng đáp: "Tao, Phỉ Lực Tiệp Nhĩ Tốn, đoàn trưởng quân đoàn ba của thành Lạch Trời, lấy danh nghĩa quốc vương Cáp Nhĩ trưng thu tòa thành của mày! Bộ lạc Cửu Nguyên về sau sẽ là lãnh địa của công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức vĩ đại! Lũ mọi rợ kia, tao lệnh cho chúng mày quỳ xuống nghênh đón công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức ngay lập tức, nếu không ta sẽ lấy mạng chúng mày!"

"Công chúa cái cục cứt! Quốc vương cái cục cứt!" Mãnh vừa chạy như điên vừa chửi ầm lên. Mặc đi đâu mất tiêu rồi, Chiến mà biết sẽ giết cậu mất!

Nghiêm Mặc chỉ chỉ bốn gã người chim trên không trung, nói với đàn ong bay đến trước mặt mình: "Nhìn thấy bọn chúng không? Bay qua xử lý bọn chúng đi, lặng lẽ thôi, đừng kéo cả đàn qua, đi đường vòng ấy, lén đậu lên lưng chúng từ phía sau, cẩn thận đừng để chúng phát hiện."

Con ong lớn bằng nắm tay cõng con ong nhỏ trên lưng, hai con đều hiểu mệnh lệnh của hắn, bay quanh hắn một vòng, sau đó bay về đàn truyền đạt mệnh lệnh của ong chúa.

Nghiêm Mặc nhìn cặp ong một lớn một nhỏ kia, cảm thấy có hơi quen quen, hai con này trông như hai con ong may mắn ngày đó đậu trên mu bàn tay hắn, không cẩn thận chiếm được chúc phúc sinh mệnh của hắn nhỉ?

Lúc ấy hắn chỉ nghĩ không thể để người khác chạm vào mình, lại quên mất vạn vật tồn tại trong thiên hạ đều có sinh mệnh, chờ đến tối mở sách hướng dẫn ra kiểm tra giá trị cặn bã mới biết lượt chúc phúc sinh mệnh của hắn mất đi hai lượt.

Không biết có phải do ảo giác hay không, từ lần bổ sung sinh mệnh cho hai con ong đó, tụi nó chẳng những càng hoạt bát, mà thời gian hiểu những mệnh lệnh của hắn cũng rút ngắn lại, có vẻ như hiểu dễ hơn hẳn rồi đó.

Trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng chiến sĩ tộc A Ô phẫn nộ gào thét: "Giết! Giết chết kẻ địch! Giết chết chúng! Giết chết lũ người chim đó!"

Thì ra Phỉ Lực làm ra hành vi nhục mà Nguyên Chiến, gã chỉa mũi tên vào Nguyên Chiến, sau đó bắn xuống.

Mặt ngoài trông Nguyên Chiến chẳng có chút phản ứng nào, nhưng thân thể lại đột nhiên cao lên.

Phỉ Lực hoảng sợ, lập tức bắn tên về phía Nguyên Chiến, nhưng muộn rồi!

Nguyên Chiến được cột đất hình trụ dưới chân nâng lên giữa không trung, cao chót vót, hắn phất tay trái, một lượng lớn tên đất đồng thời bắn ra, thân thể ngửa ra sau, dùng hết toàn lực phóng mạnh thanh giáo nắm trong tay vào Phỉ Lực.

"Ầm!" Mũi tên bay đến ghim vào trong đất nổ tanh bành, Nguyên Chiến phát ra tiếng rên nhỏ, ngã vào trong đất.

Phỉ Lực nghiêng mình muốn tránh đi số mũi tên đang bắng về phía mình trên diện rộng, nào ngờ theo sau mớ tên đất còn một thanh giáo. Nguyên Chiến vì muốn ra đòn bất ngờ mà thậm chí còn chấp nhận khiến bản thân bị thương để đổi lấy cơ hội hại gã một phen!

Phỉ Lực gắng sức vỗ cánh, vẫy bay số tên đất, nhưng thanh giáo bị Nguyên Chiến dùng toàn lực phóng đi vẫn đâm xuyên qua cánh gã.

"Thủ lĩnh! Thủ lĩnh đại nhân! Chiến! Chiến! Chiến! Giết lũ người chim!" Các chiến sĩ tộc A Ô điên cuồng hét lên, nhao nhao phóng giáo về phía Phỉ Lực.

"Lũ mọi rợ kia!" Phỉ Lực đau quá nhịn không được rống to. Cánh bị đục thủng một lỗ, tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến sức chiến đấu của gã, nhưng gã đã không thể bay được lâu trên trời nữa.

Lũ mọi rợ giảo hoạt! Đáng chết!

"ẦM!" Phỉ Lực bắn liên tiếp bốn mũi tên xuống đất, tạc lõm một khối đất to trên vách thành nội sông đào.

Phỉ Lực bị thương, ba người Trạch Tây tức giận, bọn họ muốn trả thù, nhưng lũ mọi rợ trong thành đều là con dân của công chúa, người vốn dĩ đã ít, giết nhiều quá thì công chúa sẽ không có ai để dùng. Muốn giết người cá, nhưng lại sợ người cá ôm thù rồi điên cuồng trả thù bọn họ. Cuối cùng bọn họ chọn cách bắn chết đám người lùn để hả giận! Công chúa nói, người lùn không hiểu ngôn ngữ của bọn họ, không thể giao lưu nên cũng không thể sử dụng, giết đi chẳng sao cả.

"Vút! Vút! Vút!" Những mũi tên nhọn hoắt liên tiếp bắn xuống từ không trung.

Các chiến sĩ tộc A Ô và người lùn vẫn luôn nhìn chằm chằm cử động của lũ người chim trên trời, vừa thấy thế liền gào lên điên cuồng: "Tấn công! Biến trận!"

Từ 'biến trận' này các người lùn đã học được từ Nghiêm Mặc. Mấy ngày nay Nghiêm Mặc dạy bọn họ một chiêu, đó là làm thế nào để dùng khiên bảo vệ mình.

Trước khi mưa tên rơi xuống, các chiến sĩ tộc A Ô và người lùn đã nhanh chóng giơ khiên lên che đầu, mà vòng người bên ngoài thì giơ khiên bảo vệ bốn phía.

"Tại sao lũ mọi rợ đó biết dùng khiên?" Trạch Tây không thể tin được hô to: "Tại sao công chúa không nói cho chúng ta biết bọn chúng có khiên? Lạy trời! Bọn chúng còn có cung tên!"

Ba người Trạch Tây hoàn toàn không biết, mớ khiến và cung tên làm ẩu đó đều là sản phẩm mới mà ba ngày này Nghiêm Mặc cho người đẩy nhanh tốc độ làm ra để sử dụng tạm thời, Đóa Phỉ đã rời đi ba ngày trước đương nhiên không biết.

Ngả Địch và Hán Khắc hận Nguyên Chiến muốn chết, đặc biệt là Hán Khắc, cùng một cấp bậc mà lại bị hành hạ suýt chết, vất vả lắm hắn mới được công chúa cứu về một mạng, nhưng vì Phỉ Lực muốn cố hết sức giảm bớt thương vong cho lũ mọi rợ đó, nên không cho bọn họ giết người lung tung, Ngả Địch và Hán Khắc vừa tức vừa hận nhưng lại không có chỗ phát tiết, liền cầm tên bắn loạn xạ vào đám người lùn.

Hán Khắc gào to: "Tư tế Cửu Nguyên ra rồi! Thần điện Tam Thành không trao cho mày địa vị tư tế, sao mày dám tự xưng là tư tế! Tao, Hán Khắc Ai Nhĩ Đốn, nhận lệnh của đại tư tế thành Lạch Trời - Diệp Hách đại nhân, bắt mày trở về thần điện thẩm tra, tên tư tế giả kia, còn không mau ra... A!"

Hán Khắc bỗng nhiên cảm thấy lưng mình như bị ai đó dùng kim đâm một cái, mới đầu hắn không để ý, cho rằng chỉ là ảo giác. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn liền phát hiện bất thường, đúng là hắn bị đâm rồi!

Hán Khắc vỗ cánh xoay người ra sau nhìn, nhưng lại không thấy gì.

Đến khi hắn xoay người lại, Ngả Địch bay bên trái cách hắn không xa đột nhiên hoảng sợ hô to: "Hán Khắc! Sau lưng cậu! Sau lưng cậu có rất nhiều ong đất!"

Hán Khắc giơ tay sờ ra sau lưng mình, không sờ được thứ gì, nhưng hắn lại nghe thấy tiếng vỗ cánh 'vù vù' trong không khí.

Đột nhiên! Mặt Hán Khắc tái mét, hắn không động đậy được, thân thể hắn đang dần tê mỏi! Hắn sắp ngã rồi!

Hán Khắc há mồm muốn kêu to, nhưng có một con ong đất to bằng cái nắm tay bay đến trước mặt hắn, mông nhắm ngay miệng hắn, hung ác bắn kim độc.

"Phập!" Kim độc ghim vào lưỡi Hán Khắc.

Hán Khắc cả người xụi lơ, không nói được một lời té lộn cổ từ trên không trung xuống!

Ong Ăn Thịt hoàn thành nhiệm vụ liền nhanh chóng tản ra, rút lui có trật tự, Ngả Địch và Trạch Tây muốn bắn chết chúng, nhưng không nhắm trúng mục tiêu, lũ ong đất bay nhanh và rải rác rất khó nắm bắt.

"Mau cứu Hán Khắc!" Trạch Tây gấp đến độ gào to với Ngả Địch.

Nhưng Ngả Địch lại không có phản ứng, trơ mắt nhìn Hán Khắc rơi xuống tường thành, bị đám người lùn mở lớp khiên ra một cái lỗ kéo vào trong trận khiên.

Ngả Địch cố gắng vỗ cánh, muốn bay ra xa hơn, nhưng cánh hắn càng vỗ lại càng nặng.

Trạch Tây thấy tình huống hắn bất thường, liền nhanh chóng vọt về phía Ngả Địch. Mà ở nơi Trạch Tây không nhìn thấy, sau lưng hắn đã có mấy con ong đất to đùng, im hơi lặng tiếng bu lên.

Thấy Trạch Tây và Ngả Địch lảo đảo trên không, các người lùn phẫn nộ vì mình bị công kích liền đẩy xe bắn đá vừa mới nghiên cứu chế tạo ra.

"Đập chết lũ xấu xa đó! Đồ ác độc, dám ăn hiếp bọn tao!" Các người lùn phẫn nộ kêu la.

"Hò dô, hò dô!" Chiếc máy bắn đá được tạo hình như chiếc xe được mười mấy người lùn đẩy ra, hai gã người lùn nhanh chóng khuân đá bỏ lên bệ bắn.

"VÚT —!" Cục đá bay ra ngoài, tuy không đập trúng hai người Trạch Tây, nhưng vẫn dư sức dọa sợ bọn họ.

Các người lùn hoan hô, nhanh chân khuân đá bỏ lên bệ bắn, dù không nhắm chuẩn, dù không chọi trúng đều không phải vấn đề, trọng điểm là máy bắn đá bắn thành công khiến bọn họ thật vui, thật kiêu ngạo.

Thân thể Trạch Tây và Ngả Địch dần rơi xuống thấp, bọn họ cố gắng bay lên trên, hoặc bay ra xa một chút, nhưng lũ ong đất ngoan độc biết chích người không chịu buông tha cho bọn họ, vừa thấy lực tấn công của bọn họ giảm xuống, lũ ong tựa như được chỉ huy, bày trận tấn công bọn họ.

Phỉ Lực phát hiện đồng bọn của mình gặp nguy, gã muốn đi cứu, nhưng chính gã cũng bị ong Ăn Thịt cuốn lấy.

Có điều, Phỉ Lực là chiến sĩ năng lực, tuy năng lực của gã phần lớn thể hiện ở tốc độ bay và bắn tên, nhưng ong Ăn Thịt muốn đến gần gã cũng không phải chuyện dễ, thậm chí lũ ong còn chưa tới gần gã mười thước thì đã bị phát hiện.

Không ngừng có ong Ăn Thịt rơi xuống từ không trung, Nghiêm Mặc nhìn mà đau lòng không thôi, thấy lũ ong Ăn Thịt không tấn công được nữa, hắn cũng không nỡ để chúng nó chết, trực tiếp hạ lệnh cho hai con bên cạnh, bảo chúng nó triệu hồi đàn ong về.

Trạch Tây và Ngả Địch rốt cuộc cũng không thể kiên trì được nữa, rơi xuống từ không trung. Ngả Địch rơi vào sông đào, bị chiến sĩ tộc Người Cá bắt lấy. Trạch Tây rơi ở khu đất rộng hai mươi mét giữa tường thành và sông đào, chiến sĩ tộc A Ô phải thủ thành, không có nhân thủ để bắt hắn, thế là người lùn liền xung phong nhận việc, đầu che khiên, rầm rập chạy tới kéo Trạch Tây vào trong thành.

Phỉ Lực vừa thấy ong Ăn Thịt rút lui, lập tức muốn đi cứu đồng bọn, nhưng gã vừa xuống gần mặt đất, liền có vô số mũi tên và hòn đất bắn ra.

Bất đắc dĩ, Phỉ Lực đành phải bay lên cao một lần nữa. Sau đó Phỉ Lực chợt thay đổi mục tiêu, bởi vì gã phát hiện đàn ong đất đang bay về phía cửa tây, nơi đó có một người đang đứng.

Phỉ Lực hận muốn điên, rõ ràng gã giữ thế thượng phong, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị lũ ong kia hung hăng chọc cho một nhát! Một đám ong đất lại đả bại ba thủ hạ ưu tú của gã!

Phỉ Lực vừa phát hiện ra Nghiêm Mặc đứng bên kia phá rối, lập tức mặc kệ Nguyên Chiến, trực tiếp nhắm mũi tên vào thẳng tên tư tế tóc bạc nọ.

Hậu trường

Người đầu tiên cứu tư tế tóc bạc là ai, ai có thể cướp được chân tình lẫn thân thể của cậu tư tế tóc bạc đây?

Anh A, cậu B, ngài C, gã D... cùng vọt tới!

Nghiêm Mặc vung dao giải phẫu: Mẹ nó! Cút ngay! Bố mày tự cứu!

Zombie: Chương sau, ngài chym nhà ta chính thức lên sàn trở lại. Cute còn hơn hồi đó nữa. Hú hú

Chương 96: Cửu Phong đại nhân uy vũ!

Cửu Phong ăn uống no đủ, tâm tình cực kỳ tốt, tận tình giương cánh bay lượn trên không trung.

Ục ục, hình như nó quên mất cái gì đó.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trải qua giấc ngủ trưởng thành, ký ức truyền thừa đột nhiên trào ra quá nhiều, làm ký ức hiện thực của nó có hơi mơ hồ.

Nó nhớ rõ trước khi ngủ nó đã tự nhắc nhở bản thân rằng sau khi tỉnh lại nhất định phải làm một việc, nhưng là việc gì nhỉ?

Bay ra biển đoàn tụ với cha mẹ? Không phải cái này.

Ăn một bữa no nê sau khi tỉnh? Nó đã ăn rồi.

Tuần tra lãnh địa? Đúng, hẳn là tuần tra lãnh địa!

Ngủ suốt một mùa đông, không biết địa bàn của nó có thứ hung cầm mãnh thú nào dám bén mảng tới hay không, nó nên ra mặt dọa bọn ngu ngốc muốn mưu toan tranh đoạt địa bàn của nó đi thôi.

Sau, nó liền tìm... để chơi.

Lạ thật, nó muốn chơi với ai vậy cà?

Cửu Phong đau khổ suy tư, nó cứ cảm thấy chuyện này rất quan trọng đối với nó.

Nhìn đám quái hai chân dưới đất đuổi bắt đàn bò, trong đầu Cửu Phong thoáng hiện lên cái gì đó.

Đúng rồi! Nó nhớ ra rồi, nó có một con quái hai chân nhỏ, nó đã nuôi từ lâu, nó rất thích con đó!

Quái hai chân nhỏ có thể nói chuyện với nó, con quái đó còn có một cái tên, tên là... là Mặc, Nghiêm Mặc!

Nó nhớ ra rồi, nhớ ra hết rồi!

"Kiệt —! Mặc, cậu ở đâu? Ngài chim ta tới tìm cậu đây!

Cửu Phong lao xuống bắt một con trâu sừng mà nó cho là thịt khá ngon bay trở về, ném xuống cạnh bờ hồ nước mặn, bắt đầu tìm quái hai chân nhỏ tên Nghiêm Mặc của nó.

Chỗ phòng đá không có, bên bờ suối không có, bay đến chỗ lũ quái hai chân ở cũng không thấy Nghiêm Mặc.

"Kiệt —!" Quái hai chân nhỏ của ta đâu rồi?

Cửu Phong giương cánh bay thật cao, như vậy nó có thể nhìn xa hơn.

Hồ nước mặn, thảo nguyên, rừng cây, gò đất, những hồ nước lớn lớn bé bé và con sông...

"Kiệt!" Đó là cái gì? Từ khi nào thì trong địa bàn của nó mọc ra hai con sông, mà hai con sông ấy còn vây quanh một dãy núi kỳ quái trông như cái hàm răng.

"Kiệt —!" Cửu Phong đột nhiên giận dữ.

Con chim ngu kia từ đâu chui ra, dám bén mảng đến địa bàn của nó vồ mồi!

Cửu Phong rít lên một tiếng, vỗ mạnh cánh bay về phía Bắc.

...

Thấy Phỉ Lực nhắm tên về phía cửa thành, người tộc A Ô và các người lùn trên tường thành đều căng thẳng.

Bọn họ đã thấy sức mạnh mũi tên của Phỉ Lực, trước đó gã không phá hủy tòa thành, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi mục tiêu.

Nghiêm Mặc cũng thấy gã người chim trên không nhắm tên vào mình, hắn không chạy vào trong thành, mà ra hiệu cho hộ vệ phía sau, bảo bọn họ đừng đi theo mình, sau đó hắn chạy tới chỗ cổng tò vò.

Mũi tên của Phỉ Lực cũng di động theo bước chân Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không có bất cứ vẻ mặt kinh hoảng hay sợ sệt nào, hắn tựa như đi dạo, nét mặt ung dung bình thản, sau đó hắn ngửa đầu, đưa tay lên miệng làm thành cái loa hô lớn một câu: "Đồng bọn của anh vẫn còn sống!"

Tay Phỉ Lực khựng lại.

Sợ ném chuột vỡ đồ, gã muốn giết tên tư tế tóc bạc kia, nhưng nếu vậy, gã sẽ không thể lật ngược tình thế với lũ mọi rợ còn lại, lũ mọi rợ đó mà trả thù, rất có khả năng sẽ thẳng tay giết chết bọn Trạch Tây.

Trong mắt Phỉ Lực, tên tư tế tóc bạc này làm sao có thể so với ba người trợ thủ đắc lực của gã.

"Thả thủ hạ của tao ra, nếu không tao sẽ giết mày!" Phỉ Lực lại nhắm mũi tên về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc dưới sự bảo hộ của đàn ong, đã đi tới con đường đất cạnh sông đào bảo vệ thành, hắn cười đáp: "Nọc ong chỉ có tôi mới giải được. Mũi tên của anh không chắc có thể giết được tôi, nhưng tôi chắc chắn giết được đồng bọn của anh."

Phỉ Lực bỗng nhiên đổi hướng mũi tên.

Thì ra Nguyên Chiến đột nhiên xuất hiện, hơn nữa, đất dưới chân hắn đang nâng hắn lên cao từng chút một.

Đây là cơ hội tốt để giết chết đối phương! Nhưng nếu đối phương đã dám ra đây, vậy chắc chắn không sợ mũi tên của gã.

Quả nhiên, tư tế tóc bạc kia mở miệng: "Anh Phỉ Lực, trước khi động thủ tôi mong anh cân nhắc một phen. Anh không cảm thấy trận chiến này không có chút công bằng sao?"

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đi từ trong thành ra, liền biết hắn muốn làm gì đó, nếu không hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy, cho nên Nguyên Chiến điều động đất dưới chân để kiềm chế Phỉ Lực, tạo thêm cơ hội cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc có hơi kinh ngạc, trước đó Nguyên Chiến và hắn căn bản chưa bàn bạc gì cả, nhưng đối phương lại biết cách phối hợp với hắn.

"Tao không cảm thấy có chỗ nào không công bằng cả. Tao có khả năng hủy diệt tòa thành của chúng mày, giết chết chúng mày, nhưng vì công chúa điện hạ thương hại chúng mày, nên tao chỉ khiêu chiến thủ lĩnh của chúng mày. Tao cho rằng tao đã rất công bằng và rộng lượng rồi!" Phỉ Lực lạnh mặt, bay trên không đáp lại như vậy.

"Chúng tôi cứu công chúa của các người, cho cô ta thức ăn, cho cô ta nơi ở an toàn, cô ta dùng cách này để báo đáp chúng tôi ư? Phái cấp dưới tấn công ân nhân của cô ta? Cướp đoạt nhà cửa của ân nhân mình?"

"Công chúa điện hạ muốn để chúng mày làm con dân của ngài, đó chính là báo đáp tốt nhất cho chúng mày! Lũ mọi rợ kia, nếu chúng mày thật tình suy xét cho tộc nhân của mình, thì bây giờ mày và thủ lĩnh của mày cút khỏi đây, tao sẽ không tấn công chúng mày, thành trì và tộc nhân của chúng mày vẫn còn nguyên vẹn. Mà tao có thể cam đoan rằng, tộc nhân của chúng mày sau này sẽ sống còn tốt hơn cả bây giờ dưới sự thống trị và vinh quang của công chúa điện hạ, chúng mày sẽ có thức ăn ăn không hết, về sau sẽ có nhiều đàn bà hơn nữa."

"Xem ra chúng ta không có cách nào để nói chuyện lý lẽ hơn rồi." Nghiêm Mặc tiếc nuối bảo, hắn chỉ chỉ đàn ong đang bay quanh mình: "Này anh Phỉ Lực, ong của tôi còn nhiều lắm, có lẽ trong một chốc chúng nó không thể làm gì anh, nhưng nếu tôi bảo chúng nó dốc hết toàn lực, không màng tất cả mà tấn công anh, anh có chắc là anh trốn được không?"

"Chỉ là một đám ong đất mà thôi, mày có thể kêu chúng nó bay tới đây thử xem." Phỉ Lực làm ra vẻ khinh thường, nhưng trong lòng vẫn có do dự.

"Đàn ong đất của tôi đã giải quyết ba tên thủ hạ của anh đó thôi. Anh Phỉ Lực à, chúng ta cứ như vậy tiếp chỉ có nước lưỡng bại câu thương, con dân của bộ lạc Cửu Nguyên chúng tôi sẽ không làm nô lệ cho bộ tộc khác, dù các người có giết chết tôi và thủ lĩnh chúng tôi đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không đầu hàng với các người, còn có bạn bè của chúng tôi, người cá và người lùn, bọn họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn các người trở thành chủ nhân của tòa thành này, bọn họ cũng sẽ không trở thành hàng hóa của các người, đến lúc đó các người chỉ có được một tòa thành trống, hơn nữa, anh và bạn anh chỉ sợ không thể trở về thành Lạch Trời nữa rồi, bao gồm cả ả công chúa của các anh."

Phỉ Lực nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc, trong mắt nổi lên nghi hoặc sâu sắc: "Mày từ đâu tới? Mày chắc chắn không cùng tộc với lũ mọi rợ này."

Nghiêm Mặc mỉm cười, dùng nắm đấm đặt ở ngực trái, trang trọng tự giới thiệu, thật ra là bốc phét một phen: "Tôi, Nghiêm Mặc, đến từ thần điện của Tổ Thần, là tư tế truyền thừa duy nhất phụng dưỡng Tổ Thần trong thế hệ này. Tôi phụng mệnh Tổ Thần, sai khiến Sơn Thần Cửu Phong, xây dựng bộ lạc Cửu Nguyên, hòa giải các sinh linh như nước với lửa, đồng thời tập kết sức mạnh của các bộ tộc, chống lại đại nạn trong tương lai."

Những người nghe thấy: "..."

"Đương nhiên, anh cũng có thể không tin vào điều đó." Vẻ trang trọng của Nghiêm Mặc biến mất, thoải mái vẫy tay trong không trung: "Anh Phỉ Lực à, xuống đây tâm sự đi, bay mãi trên trển không mệt hả? Trong thành đã được chuẩn bị nước sạch và thức ăn, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống đàm phán, đánh giết nhiều quá không tốt đâu. Nếu tôi thật sự muốn giết anh, sẽ rất dễ dàng, nhưng tôi kiến nghị anh tốt nhất là đừng có thách tôi."

Khóe miệng Phỉ Lực chậm rãi cong lên, tên tư tế tóc bạc này có gì đó bất thường lắm. Tuy không biết lai lịch mà hắn khai là thật hay giả, nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ bình tĩnh này của hắn, cũng đủ để khâm phục rồi.

Có điều, như vậy vẫn chưa đủ, gã không phải loại người chỉ vì dăm ba câu đã mềm lỗ tai.

Muốn gã xuống, vậy tên tư tế này phải chứng minh cho gã thấy hắn có thể làm gì được gã, hoặc ít ra là có thể uy hiếp đến gã!

"Vút!" Mũi tên xé gió lao xuống.

Không ai ngờ rằng Phỉ Lực lại đột nhiên bắn Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến là người phản ứng nhanh nhất, vừa thấy Phỉ Lực động thủ, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức phóng ra một đống hòn đất cản lại mũi tên kia.

Chiến sĩ tộc Người Cá thấy Phỉ Lực làm trái với lời hứa của gã, dám tấn công người khác, mà 'người khác' kia còn là cậu tư tế nhỏ bọn họ rất có hảo cảm, các chiến sĩ người cá cũng ra tay, một đống mũi tên nước và lốc xoáy nước đánh về phía mũi tên nọ, cũng đồng thời đánh về phía Phỉ Lực.

Nhờ có hòn đất và lốc xoáy nước cản lại, đường bay của mũi tên đã chếch đi một chút.

"Ầm!" Mũi tên xuyên qua hòn đất và lốc xoáy nước, ghim vào đường đất giữa sông đào và tường thành rồi nổ tung.

"Tùm."

Nghiêm Mặc rơi vào con sông.

Trên tường thành vang lên tiếng kêu sợ hãi ngập trời, Mục Trường Minh và Đại Trạch rống to, gào thét như phát rồ, điều động chiến sĩ đi cứu người.

Mãnh vừa chạy ra cửa thành đã sợ tới mức hồn phi phách tán, Nghiêm Mặc bị bắn trúng? Đừng mà! Mặc, cậu đừng chết mà!

Mãnh khóc lớn, thậm chí không rảnh đâu lo đến sự uy hiếp của Phỉ Lực trên bầu trời, mặc kệ gã ta lại bắt đầu tấn công, nhào xuống sông đào.

Chiến sĩ tộc Người Cá trong sông vào lúc Nghiêm Mặc rơi xuống cũng đồng thời bơi đến cứu hắn.

Đàn ong Ăn Thịt cũng thấy ong chúa của mình bị tấn công, cả bầy điên lên, không cần Nghiêm Mặc ra lệnh, tất cả cùng vỡ tổ ùa tới chỗ Phỉ Lực trả thù.

Mà hai con ong lớn nhỏ vừa được Nghiêm Mặc chúc phúc sinh mệnh rất thông minh, biết bảo đồng bạn của mình bay lên trên đầu Phỉ Lực, ngăn cản không cho gã bay cao, còn chia ra lần lượt từng con quấy rối và tiêu hao thể lực với năng lượng của Phỉ Lực.

Nguyên Chiến thấy cơ hội như vậy liền bắt lấy!

Phỉ Lực dám xuống tay với Nghiêm Mặc, hắn hận không thể xé xác tên người chim này.

Phỉ Lực luống cuống chân tay. Tại sao đàn ong đất lại thông minh đến vậy? Nếu chúng nó cùng bay tới, gã còn có thể sử dụng năng lực bắn một mũi tên làm nổ chết cả đàn bọn chúng, nhưng chúng nó lại phân tán thành từng con đánh lén gã, vừa thấy gã có ý đồ công kích liền bay ra xa, canh gã không chú ý liền bay trở lại, đúng nghĩa quấy rầy gã.

Mà người tấn công chủ lực là Nguyên Chiến.

Nghiêm Mặc rơi xuống sông liền uống phải hai ngụm nước, lòng thầm mắng to: Thần côn chẳng dễ làm chút nào! Cái gì mà kế công tâm, ngay cả kế Không Thành (thành rỗng) bày ra cũng chưa dùng, muốn dùng miệng giải quyết sự tình ư? Căn bản không có khả năng. Để đối phó với đám người nguyên thủy này, chỉ có dùng nắm đấm đập cho một trận đến sợ, đến phục thì thôi!

Dám bắn hắn, ngon lắm, hắn nhớ kỹ!

Nghiêm Mặc thấy chiến sĩ tộc Người Cá bơi tới, liền xua tay với bọn họ, bảo bọn họ không cần đến đây, hắn tự bơi đến vách sông.

Vách sông có thể xem như một con đê, rất cao, lại còn dựng thẳng, Nghiêm Mặc trợn mắt nhìn đê, khóc không ra nước mắt, hắn leo lên kiểu gì đây?

Bao nhiêu mặt mũi của hắn vất hết rồi.

Mãnh cũng vậy, luýnh quýnh xoay tùm lum, cậu cũng không leo lên được.

Bao gồm cả Nghiêm Mặc, ai cũng chỉ biết việc xây vách sông vừa cao vừa thẳng đứng, mà chẳng hề nghĩ tới việc nếu lỡ mình té xuống sông thì làm sao?

Đê phải sửa lại, chưa tính đến nội sường tường thành, nhưng ngoại sườn thì không nên xây thẳng tắp như thế, phải sửa thành sườn dốc, làm thêm vài bậc thang nữa, tiện cho người nhà và cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả kháng địch.

Nghiêm Mặc cảm thấy rất bội phục mình khi lúc này còn có thể nghĩ làm sao để cải tạo thành, hắn ngửa đầu nhìn trời.

Trên trời, Phỉ Lực đang đánh với Nguyên Chiến, vừa thấy Nghiêm Mặc thò đầu ra, gã liền la lớn: "A, tư tế Tổ Thần, đồng bọn của mày quá kích động, mũi tên đó của ta vốn dĩ không nhắm vào mày, nếu không mày cũng không đơn giản chỉ rớt vào sông thôi đâu! Yên tâm, tao sẽ không giết mày, thủ hạ của tao còn ở trong tay mày không phải sao? Mày bảo đàn ong dừng tấn công có được không? Nếu không, chỉ sợ tao thật sự ra tay với mày đấy."

Nghiêm Mặc nhìn về phía các chiến sĩ người cá, Lạp Mông bơi đến gần.

"Có thể dùng nước đưa bọn tôi lên bờ không?"

Lạp Mông gật đầu: "Có thể, nhưng nếu tên người chim kia lại tấn công cậu..."

"Không đâu." Nụ cười của Nghiêm Mặc làm Lạp Mông có chút sợ hãi, anh không nói hai lời, trực tiếp dùng nước đưa Nghiêm Mặc và Mãnh lên bờ.

Quả nhiên Phỉ Lực không tấn công Nghiêm Mặc nữa, gã cũng ngừng tấn công Nguyên Chiến, gã phải bảo trì thể lực và năng lượng, tên cũng không còn nhiều lắm, bây giờ điều quan trọng nhất là cứu ba người Trạch Tây ra.

Nghiêm Mặc vừa lên bờ, liền nói với Mãnh: "Chặt hết cánh ba tên đó cho tôi!"

Mãnh vỗ ngực lớn tiếng đáp: "Vâng!"

Phỉ Lực biến sắc: "Dừng lại! Mày dám!"

"Mắc gì tôi không dám?" Nghiêm Mặc cười lạnh, ra lệnh cho Mãnh: "Làm đi! Không cần quan tâm đến tôi, tôi chẳng chết được đâu!"

"Vâng!" Mãnh cắn răng, quay đầu chạy vào nội thành. Nếu Mặc dám nói như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ không chết.

"Lũ mọi rợ!" Phỉ Lực rống to, lại nhắm tên vào Nghiêm Mặc lần nữa.

"Rốt cuộc ai mới là kẻ mọi rợ!" Nghiêm Mặc rống to, chỉ tay vào gã mắng: "Tôi có hảo tâm muốn thương lượng với anh, nhưng anh lại dùng tên đánh lén tôi! Đồ đê tiện vô liêm sỉ! Anh không xứng làm một người chiến sĩ, hành vi của anh khiến tên anh và người tộc anh đều phải hổ thẹn! Ong vệ, trở về!"

Đàn ong nhận được lệnh, nhanh chóng bay trở về bên người Nghiêm Mặc.

Người lùn và chiến sĩ tộc A Ô trên tường thành ra sức hò hét, dùng ngôn ngữ của tộc mình mắng chửi Phỉ Lực.

Phỉ Lực tức điên, không một chiến sĩ nào có thể mặc người ta phê phán mình như vậy, nhưng hành vi vừa rồi của gã quả thật không xem Nghiêm Mặc ngang hàng với mình, đúng là gã ôm lòng muốn trêu đùa và nhục mạ đối phương, nhưng gã không ngờ miệng lưỡi đối phương lại lợi hại đến vậy!

"Anh không xuống cũng được, anh có thể hủy cả tòa thành! Tôi lấy danh nghĩa Tổ Thần và bộ lạc Cửu Nguyên ra thề, tôi sẽ nhất định lấy máu trả máu! Ăn miếng trả miếng! Không ai có thể cướp đoạt và đánh bại Cửu Nguyên! Hôm nay Cửu Nguyên đã chịu khuất nhục, ngày sau chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần! Giết —!"

"Giết —!" Nguyên Chiến, chiến sĩ người cá, người A Ô, người lùn đều vung tay rống to: "Giết chết kẻ địch —!"

Phỉ Lực thay đổi sắc mặt, có phải vừa rồi gã đã làm sai không? Lẽ ra gã nên đồng ý với tên tư tế kia, ngồi xuống đàm phán?

Nghiêm Mặc ngạo nghễ đứng đó, dù lúc này người hắn ướt nhẹp, nước không ngừng nhỏ xuống, nhưng không có người nào dám xem thường hắn. Không phải ai cũng có thể dễ dàng đối mặt với uy hiếp của cái chết, mà còn dám lớn tiếng phê phán kẻ thù của mình cả.

"Kiệt —!" Tiếng chim ưng lanh lảnh truyền đến từ phương xa.

Nghiêm Mặc giật giật tai, lòng mừng như điên, lập tức vươn tay lên trời kêu gọi: "Tổ Thần tại thượng, tôi lấy danh nghĩa tư tế truyền thừa ra lệnh cho Sơn Thần Cửu Phong đến trừng phạt tội nhân dám xâm phạm bộ lạc tôi! Cửu Phong —!"

"Kiệt —!"

Cửu Phong liếc mắt một cái liền thấy gã người chim đang bay trên trời diễu võ giương oai.

Kiệt! Đây là cái thứ gì? Quái hai chân sao lại mọc cánh?

Kỳ thật Cửu Phong không nghe thấy tiếng kêu của Nghiêm Mặc, bởi vì nó còn cách quá xa, nên cũng không nhìn thấy hắn. Lực chú ý của nó đều bị con quái hai chân mọc cánh hấp dẫn hết.

A, nó còn thấy mấy con cá lớn trông giống quái hai chân bơi trong sông nữa. Nhưng hôm nay nó đã ăn no, tạm thời không tính ăn chúng nó. Chờ nó chơi với quái hai chân mọc cánh trong chốc lát, rồi đi tìm bọn chúng chơi!

Phỉ Lực cũng nghe thấy tiếng ưng kêu dài, nhưng không để ý đến, trên mảnh đất này, loài chim như vậy gã đã thấy không biết bao nhiêu con, và bọn chúng không thể uy hiếp được gã, thẳng đến khi nghe thấy tiếng gọi và dộng tác của Nghiêm Mặc, gã mới cảnh giác ngẩng đầu nhìn không trung.

Mà lúc này, khi vừa thấy thứ nọ, Phỉ Lực rốt cuộc cũng biến sắc!

Ở phương xa, một thân chim đen khổng lồ đang lấy tốc độ cực nhanh lao đến nơi này.

"Kiệt —!" Con quái hai chân kia, hãy xưng tên ra! Nói cho ta biết, tại sao mày lại mọc cánh, ta cũng muốn Mặc mọc ra hai cánh như thế! -)))

Nụ cười tươi rói hiện lên trên khuôn mặt Nghiêm Mặc, người khác không hiểu Cửu Phong nói gì, nhưng hắn thì có thể hiểu. Cửu Phong ngủ một giấc, đã biết cách diễn đạt nhiều hơn trong lời nói, từ ngữ cũng phong phú và lưu loát hơn.

Toàn thân Nguyên Chiến bọc một tầng chiến giáp bằng đất thật dày, hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nghiêm Mặc, sắc mặt âm trầm nhìn lên trời.

Các chiến sĩ người cá thoáng có chút bất an, chim dữ trên trời luôn là kẻ địch lớn của bọn họ, gã người chim biết bắn tên đã rất đáng ghét rồi, mà con đang bay tới từ nơi xa kia, chỉ nhìn kích cỡ đôi cánh thôi cũng biết đấy nhất định là một con chim dữ không dễ chọc!

Phỉ Lực cúi đầu nhìn Nghiêm Mặc bên dưới đang cười hân hoan, lập tức biết con chim khổng lồ đang bay qua kia nói không chừng chính là Sơn Thần Cửu Phong mà hắn triệu hoán.

Lập tức, Phỉ Lực quyết định chủ động tấn công, gã trở tay rút một chiếc tên đen nhánh được làm từ hài cốt ra, căng dây cung nhắm về phía bóng chim đen nọ.

Nghiêm Mặc biết rõ Cửu Phong không nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được hô to: "Cửu Phong! Cẩn thận mũi tên của gã!"

Bóng đen càng ngày càng gần, đôi cánh mở to kia dài hơn mười thước, tuy không đủ để che trời lấp đất, nhưng cũng đủ để làm người ta khiếp sợ và hãi hùng.

"Vút!"

"Kiệt —!" Cửu Phong giận dữ, con quái chim kia không trả lời câu hỏi của nó, lại còn dám tấn công nó!

Giết chết mày!

Cửu Phong đập cánh, đồng thời phun lưỡi dao gió.

"Hự!" Một cơn lốc lớn đánh thẳng về phía Phỉ Lực. Phỉ Lực ổn định thân thể, năng lực và thể năng của gã đều đạt tới cấp năm, chút gió này đừng hòng thổi bay gã.

Nhưng... "Phập phập!"

Phỉ Lực cúi đầu nhìn bụng mình, gã bị đánh trúng? Thứ gì đánh trúng gã? Vì sao gã không nhìn thấy vũ khí đâu hết?

Máu nhanh chóng nhiễm đỏ bộ chiến giáp của Phỉ Lực.

Phỉ Lực rút mũi tên hài cốt thứ hai, mũi tên đầu tiên của gã thất bại, con chim khổng lồ kia không biết dùng cách gì quạt rơi mũi tên của gã!

Cửu Phong thấy đối phương vẫn còn dám công kích nó, liền không khách khí nữa, phun lưỡi dao gió!

"Phốc phốc phốc!" Cho mày chết, cho mày chết!

Phỉ Lực không nhìn thấy vũ khí tấn công mình, tránh cũng không thể tránh, cánh vốn đã có thương tích nay bị rạch thêm một cái khe thật lớn! Cánh gã rách rồi!

"Vù!" Cửu Phong lại vỗ cánh, lần này nó dùng sức rất mạnh.

Thân thể Phỉ Lực lảo đảo, cả người ngã ngửa ra phía sau, lăn vài vòng trên không trung.

Cánh Phỉ Lực bị thương, không khống chế được phương hướng bay, thân thể xiêu vẹo, độ cao cũng hạ thấp.

Nguyên Chiến giơ tay muốn đánh rắn giập đầu, hắn không cần biết một đấu một hay hai đấu một, xử lý được kẻ địch mới là chân lý!

"Cửu Phong!" Nghiêm Mặc vui sướng hô to.

Hắn đã có thể nhìn thấy cặp móng vuốt như cái móc câu thép thật lớn của Cửu Phong rồi.

"Ngao ngao ngao! Cửu Phong đại nhân!" Chiến sĩ tộc A Ô sùng bái Sơn Thần Cửu Phong gào lên như điên! Sau đó lại hô to: "Tư tế đại nhân! Thủ lĩnh đại nhân! Cửu Nguyên! Cửu Nguyên!"

"Kiệt —!" Cửu Phong không phải đang đáp lại, mà là nó thấy được con quái hai chân lớn mà nó ghét cay ghét đắng kia rồi!

Mặc đâu? Quái hai chân nhỏ của nó đâu rồi?

"Kiệt!" Ê, tụi bây đừng đánh nữa, nói cho ta biết, Mặc đang ở đâu?

"Kiệt?" Còn đánh? Tụi bây dám làm lơ ngài chim ta hỏi chuyện, đập chết tụi bây!! "Phốc phốc phốc!"

Một đống lưỡi dao gió từ không trung ập xuống, Phỉ Lực kêu thảm thiết, hơn phân nửa lưỡi dao ghim trên người gã.

Nguyên Chiến rất giảo hoạt, tuy hắn không hiểu Cửu Phong đang kêu cái gì, nhưng sống với nhau lâu như vậy rồi, tiếng kêu của đối phương là cao hứng hay tức giận thì hắn vẫn có thể nghe ra, cho nên khi nghe thấy tiếng rít the thé của Cửu Phong, hắn liền kéo Nghiêm Mặc chạy vào dưới cổng tò vò ở nội thành để nấp.

Nghiêm Mặc giận: "Đồ khốn anh lại làm lãng phí sinh mệnh của tôi!"

"Bổ sung một chút, hết sức rồi." Nguyên Chiến bế Nghiêm Mặc đang thoát lực xụi lơ lên, hắn và Phỉ Lực đánh nãy giờ, lâu như vậy, lúc đầu còn bị mũi tên của Phỉ Lực nổ muốn chấn thương, hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà, cũng may có Mặc ở đây, nhưng Mặc khá là vất vả, ngày hôm nay đã bổ sung sinh mệnh cho hắn những hai lần.

Nguyên Chiến thả Nghiêm Mặc xuống dưới cổng tò vò, ra lệnh cho hộ vệ bảo vệ hắn, sau đó quay đầu lại chạy đi chi viện cho Cửu Phong. Hắn và Cửu Phong dù có đánh nhau thì cũng là nội chiến, nhưng khi có ngoại địch, đương nhiên phải chuyên tâm đối phó với ngoại địch. Hơn nữa, nếu vừa rồi Cửu Phong thật sự muốn tấn công hắn, thì bây giờ hắn đã như Phỉ Lực, cả người toàn là vết dao chém. Nghiêm Mặc nửa nằm nửa dựa trên cửa thành, nhìn hai tên mặt dày vô liêm sỉ là Cửu Phong và Nguyên Chiến liên thủ lại ăn hiếp gã người chim Phỉ Lực.

Lúc này Phỉ Lực mới thật sự khóc không ra nước mắt!

Bay lên cao, thì con chim đại bàng khổng lồ đáng sợ kia sẽ đập cho gã rớt xuống, còn dùng những lưỡi dao sắc bén vô hình tấn công gã!

Còn đáp xuống đất, thì tên thủ lĩnh mọi rợ kia đang chờ gã, mũi tên đất, hòn đất, thậm chí cả đá cục cũng đập lên người gã.

"Kiệt!" Đồ ngu kia! Mau bắt lấy nó! Hỏi coi làm sao nó mọc cánh được!

"Cửu Phong, đừng để gã chạy thoát!"

Cửu Phong không đếm xỉa tới Nguyên Chiến. Bây giờ hình như nó có thể hiểu những gì Nguyên Chiến nói, nhưng nó không thèm trả lời đâu!

Phỉ Lực rút mũi tên cuối cùng, năng lực của gã đã sắp cạn khô rồi!

"Vút!"

"Phốc!"

Mũi tên và gió chạm vào nhau: "Xoẹt —!" Hoa lửa lóe lên, mũi tên gãy làm đôi rơi xuống đất.

Phỉ Lực thấy không thể tái chiến nữa, liền vỗ đôi cánh bị thương muốn bỏ chạy.

Nguyên Chiến không biết Cửu Phong có nghe hiểu được không, nhưng hắn vẫn hô lên: "Cửu Phong! Gã người chim này làm Mặc bị thương, đừng để gã chạy thoát!"

Kiệt? "Kiệt —!" Hai mắt Cửu Phong bắn ra sát khí. Con quái kia! Mày dám làm quái hai chân nhỏ của ta bị thương! Ta ăn mày!

"Phốc phốc phốc!"

Hai cánh của Phỉ Lực bị đục thành cái tổ ong, gã bay không nổi nữa: "Dừng tay! Dừng tay! Giết tao, chúng mày chẳng những không chiếm được thứ gì, mà còn chuốc lấy thù hằn của thành Lạch Trời! Giữ tao lại, tao có thể dùng nô lệ trao đổi cho tự do của tao!"

Cửu Phong tỏ vẻ không muốn nghe cũng chả muốn hiểu, vung móng vuốt cào!

Chiếc cánh bên phải của Phỉ Lực bị móng vuốt Cửu Phong xé rách một nửa.

"A a a!"

Tiếng cánh bị xé lại vang lên. Tên mọi rợ Nguyên Chiến nhào lên đá đạp giẫm gã thêm mấy phát, rồi dùng đất bọc gã lại, lúc gã cố gắng giãy giụa, thì hắn lấy cuốc chim ra, dùng đầu cuốc nhọn nhắm vào cái cánh trái của Phỉ Lực vung tay, rạch tét hơn phân nửa cánh gã.

Phỉ Lực đã không thể bay được hét lớn một tiếng, định phản công một lần cuối cùng, gã dùng toàn bộ năng lượng còn sót lại dồn vào tinh thạch khảm giữa ngực chiến giáp.

"Đừng giết gã." Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ xa, Phỉ Lực không nghe thấy.

Nhưng Nguyên Chiến đã dừng công kích.

Cửu Phong ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào cái hang cách đó không xa, nó nghe thấy tiếng Mặc!

Nhưng Mặc ở đâu? Vì sao không đi ra?

Nguyên Chiến dộng một quyền vào mặt Phỉ Lực, túm lấy tóc gã, thấp giọng cười lạnh: "Mạng mày lớn đấy, tư tế đại nhân của tao bảo tao đừng giết mày, mày thử tính toán xem, mày trị giá bao nhiêu tên nô lệ, nếu không khiến tao và tư tế đại nhân của tao vừa lòng, tao sẽ băm nhỏ mày ra rồi trả về cái thành Lạch Trời cứt chó của mày!"

Phỉ Lực phun một ngụm máu tươi từ trong miệng ra, cười yếu ớt: "Tao thề, nhất định sẽ làm tụi mày vừa lòng." Sau đó tản đi số năng lượng miễn cưỡng tập trung lại ở tinh thạch để bổ sung cho thể năng của mình.

"Đây là cái giá mà mày phải trả khi dám ra tay với Mặc!" Nguyên Chiến cười dữ tợn, nâng chân lên, giẫm gãy tứ chi Phỉ Lực, bẻ luôn cả nhánh xương chủ của hai cánh gã!

Lũ mọi rợ này quá mức tàn ác! Phỉ Lực đau đớn kịch liệt, kêu gào thảm thiết, bị hành hạ cho đến khi hôn mê rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại hôn mê. Gã hối hận rồi, gã nên ngồi xuống đàm phán, ít nhất thì tên tư tế tóc bạc kia là người văn minh.

Trên tường thành vang lên tiếng hoan hô, người A Ô và người lùn cùng chạy xuống tường thành.

Hộ vệ nâng 'kiệu' của Nghiêm Mặc tới, để tư tế đại nhân ngồi lên 'kiệu' rồi khiêng ra. Ai cũng tưởng tư tế đại nhân vì triệu hoán Sơn Thần Cửu Phong nên mới mệt mỏi như vậy.

Hai mắt Cửu Phong tìm tòi trong đám người nhỏ như kiến, cả bọn lớn lớn bé bé lúc nha lúc nhúc. Mặc đâu? Mặc đâu rồi?

Mà ông cụ non tóc bạc với nét mặt tang thương ngồi trên ghế được hộ vệ nâng ra lại bị nó hoàn toàn xem nhẹ.

Nghiêm Mặc phất tay, bảo hộ vệ đưa mình đến trước mặt Cửu Phong.

Cửu Phong đậu ở bên bờ nội sông đào, nó nghiêng đầu dùng vẻ mặt thiếu đánh nhìn đám quái hai chân lùn trước mặt.

Hả? Sao có nhiều quái hai chân con dữ vậy ta? Trông thích ghê, chơi chắc vui lắm.

Cửu Phong phun nhẹ một lưỡi dao gió không có lực sát thương: "Phốc."

"A!" Trưởng lão Tra Tra đang vừa cảnh giác vừa nhìn lén Cửu Phong liền cảm thấy ngực mình đau xót, tựa như bị đá đập trúng vậy, ngồi bệt xuống đất.

"Ục ục." Chơi vui nha, chơi vui nha, tiếp nào!

Cửu Phong lại phun một lưỡi dao gió với một người lùn khác.

"Á!" Lần này người gặp xui là Đức Đức, bị lưỡi dao gió hất té lăn quay.

"Ục ục!" Cửu Phong vui vẻ, quái hai chân nhỏ của nó sinh cho nó thật nhiều quái hai chân con! Quao quao!

"Cửu Phong." Nghiêm Mặc thấy Cửu Phong đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra hắn, buồn cười mở miệng gọi một tiếng.

Kiệt? Tiếng của Mặc? Nhưng...

Cửu Phong nghiêng đầu nhìn chằm chằm ông cụ non tóc bạc ngồi trên ghế, đôi mắt phượng hẹp dài khôn khéo nay lại xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Nó ngủ bao lâu rồi?! Sao quái hai chân nhỏ của nó chẳng những sinh cho nó nhiều quái hai chân con như vậy, mà còn biến thành quái hai chân già?!

"Kiệt —!" Thế giới này thật kỳ quái!

Hậu trường

Nguyên Chiến: ...Tao tuyệt đối sẽ không nói cho Mặc biết, rằng mỗi tối tao đều cầu nguyện với Tổ Thần, xin ngài ban cho tao một đôi cánh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite