Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cổng vừa mở ra, mấy người ngồi ở phòng khách chờ đợi từng bước từng bước đứng lên, mọi người nhanh chóng đứng ở thảm đỏ chia làm hai nhóm, đợi quản gia ra mệnh lệnh. . .

Cảnh Du chỉ cảm thấy chính mình khẩn trương đến ngay cả đi cũng phát run. . .

Vốn là ông nội của Ngụy Châu. . . Ta ngay cả một điểm chuẩn bị tâm lý cũng không có. . .

_Ngụy Châu ~~~ đến đến đến ~~ đến gia gia này ~~~~~ – chỉ thấy cửa vừa mở ra, một lão nhân nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay hướng phía trước vỗ vỗ trên mặt đất kêu. . .

Quả thực chính là bộ dáng gọi tiểu miêu ah. . .

_Gia gia. . . Ngụy Châu đã biến thành người rồi. . . Sẽ không chạy trốn gia gia nữa. . . Phong Phong dẫn đầu lên tiếng.

. . .

_ ... là muốn lặng im bao lâu. . .

_Hả ha ha ha ha ha ha ~ ta quên! Lão hồ đồ rồi lão hồ đồ rồi ~ – chỉ thấy lão nhân chống gậy đứng dậy đánh vào đầu mình một cái, phát ra tiếng cười.

_Ba mẹ ~~~~~~ – vừa thấy cha mẹ mình, Ngụy Châu lập tức vọt lên ôm họ, nhìn con mình biến thành người, mặc dù có chút kỳ quái, thật đúng là có chút không thích ứng.

_Ô ô ~ Ngụy Châu nhà chúng ta gọi mẹ rồi! ! – người phụ nữ được ôm mặc dù hằn một ít dấu vết năm tháng trên mặt, nhưng lại không hề mất vẻ đẹp quý phái, hốc mắt bởi vì Ngụy Châu gọi một tiếng "mẹ" mà có chút nước.

Mà trung niên nam nhân bên cạnh cũng ôn nhu cười vuốt ve đầu Ngụy Châu.

_Nghệ Phi ~ như thế nào khóc hả! Ngụy Châu biến trở về thành người chúng ta phải vui a~

_Vốn là phải vui rồi. . . Ngụy Châu biến trở về người, còn gọi mẹ. . .

_Đừng khóc đừng khóc ~ – nam tử ôn nhu xoa xoa khóe mắt, nhìn vào hai người vô cùng ân ái.

Chỉ bất quá gia gia của Ngụy Châu bất động đứng một bên.

Từ nhỏ chính mình thương yêu không thôi, đứa cháu này lại bỏ qua mình. . . .bỏ qua mình. . .

_ Ngụy Châu ~ ta là gia gia ~ không nhớ rõ sao ~ vốn là gia gia ~~ – từ trước ngực xuất ra khăn tay, lão nhân cũng bắt đầu khóc rồi. . . Không biết tại sao, Cảnh Du ở một bên nhìn động tác cảm giác được rất quen thuộc . . .

_Con biết gia gia ~ nhưng con không muốn ôm gia gia ~~ – Ngụy Châu cười ngây thơ.

_Cái gì! ! ? ? – lão nhân một trận nổi giận.

_Gia gia râu mép đâm đâm khó chịu ~ không thích! !

_MO! ! ! ! !

Nguyên lai. . . Nguyên lai. . . Nguyên lai Ngụy Châu vẫn không thích ria mép mình. . . Lão nhân trong nháy mắt hóa đá!

_ Ba mẹ đến ~ Cảnh Du ở bên kia ~ là Cảnh Du! ! – vui vẻ dẫn cha mẹ mình đến chỗ Cảnh Du , Ngụy Châu không có để ý tới gia gia, dù sao gia gia cũng quen rồi, chờ một chút cũng được!

Nhìn thấy cha mẹ Ngụy Châu, Cảnh Du khẩn trương vội vàng thi hành đại lễ, cũng tự mình giới thiệu.

_Chào hai bác ~ cháu gọi là Hoàng Cảnh Du .

_Ha ha ~ hảo! Chúng ta có nghe Ngụy Châu đề cập rồi, ta là mẹ Ngụy Châu, cám ơn cháu đối tốt với Ngụy Châu.

_Không có gì ạ.

_Ngụy Châu nhà chúng ta nghịch ngợm ngang ngạnh, cháu hẳn là không ít khổ đi! Ha hả! – nhìn nam nhân đang đối với mình nói chuyện, Cảnh Du một điểm cũng không dám lơ là, vốn là Hứa Thịnh Diệp. . .

Hứa thị là tập đoàn hiện tại ông ấy giữ chức tổng tài, phu nhân chính là diễn viên Kim Nghệ Phi, đã biết họ không tầm thường. . . Cảnh Du cả lưng cũng cứng ngắc rồi.

_Ba ~ con không có! !

_Đúng vậy! Ngụy Châu rất ngoan! – vừa nghe Cảnh Du khen ngợi, Ngụy Châu vừa lại nhanh chóng quay về bên cạnh dính lấy Cảnh Du, kéo tay Cảnh Du cười hì hì.

_Nhìn ra được Ngụy Châu rất thích cháu đây!

_Uh! Ngụy Châu rất thích Cảnh Du !

_Tốt lắm! Tốt lắm! Mọi người mau đến chỗ này ngồi ~ quản gia! Bữa cơm chuẩn bị xong chưa?

_Lão gia, đã xong!

_Mọi người ăn cơm đi! Đông Hải ~ gia gia con cũng có trở về !

_Cái gì! Lý lão đầu có trở về! ? Ở đâu? – lúc này Lý Đông Hải mới đem ánh mắt nhìn đến cửa lớn! Chỉ thấy gia gia đang ở đó kéo Hứa gia gia. . .

Đông Hải không nói gì nữa. . . Này hai vị gia gia lúc nào mới có thể đứng đắn một chút đây. . . Bên ngoài người ta nếu biết hai lão tổng tài của Hứa thị và Lý thị vốn là bộ dáng này, không biết sẽ nghĩ như thế nào. . .

_ Hứa thúc thúc ~~ chúng cháu tới rồi! ! ! Ông nội của chúng cháu đâu! ! ! ? ? ? – kéo Thái Mẫn đang chơi PS3, Ổn Ổn vừa vào cửa đã cao giọng hỏi.

Nhìn theo phương hướng Đông Hải chỉ, Ổn Ổn vừa nhìn, uh. . . Gia gia mình đang cầm gậy gõ gõ Hứa gia gia. . .

Ách. . . Quên đi. . . Không nhìn nữa! Cậu kéo Thái Mẫn theo mọi người cùng nhau đi ăn cơm ở đại sảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro