Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chính thức gặp phiên bản Lương Đồng Châu sau khi trưởng thành, thái độ của Quý Phỉ Nhi với cậu quay ngoắt 180 độ từ 'Chờ mong quá đi, muốn xem thử con trai lột xác vào tuổi 18 có dáng vẻ gì quá trời' tới 'Cái thể loại đáng ghét này không nhìn cũng được, mau tránh xa tôi ra chút'.

Ghét cái tên này chết đi được.

Cứ thấy cậu là cô lại ngứa tay muốn đánh người.

Trước khi thi giữa kì một tuần, nhóm người tới bến tàu, mọi người cầm những túi hành lý to nhỏ lên thuyền, Lương Chi Ý trầy trật mang đồ lên, rồi thứ trong tay được Bùi Thầm nhận lấy.

Quý Phỉ Nhi thấy cảnh này thì trêu Lương Chi Ý: "Có người giúp đỡ đúng là tốt ghê nơi, sao cũng không thấy lớp trưởng tới cầm giúp mình vậy nhỉ?"

Lương Chi Ý nở nụ cười, gọi với về phía Lương Đồng Châu: "Em trai qua đây cầm đồ đi, Quý Phỉ Nhi cần giúp đỡ." ??

"Ấy, cậu đừng có nói lung tung!"

Lương Đồng Châu đi ở đằng trước, đưa mắt đối diện với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút ngại ngùng của Quý Phỉ Nhi, bước chân của cậu thoáng dừng lại. Mấy cô gái đi tới bên cạnh cậu, Quý Phỉ Nhi vội vàng nói với cậu: "Cậu đừng nghe chị cậu nói lung tung, tôi có thể cầm được."

Lương Đồng Châu cúi đầu nhìn cái tay hơi ứ máu vì xách túi, thì trực tiếp lấy đi một túi đồ lớn từ tay cô luôn. Dưới ánh nắng mặt trời, cậu híp mắt mở miệng, giọng trầm thấp: "Có cần cầm thêm gì nữa không?"

Tay Quý Phỉ Nhi chợt nhẹ đi, cô ngơ ngác.

Uầy, hiếm thấy ha, thế mà hôm nay người này cũng tốt thật đấy nhỉ?

Sau đó cô phất tay, nhếch khóe môi:

"Hết rồi, cảm ơn em trai nhé."

Lương Đồng Châu giễu cợt, "Đồ nít ranh."

"Ấy! Cậu đứng lại đó! Nói ai là nít ranh đấy!"

Quý Phỉ Nhi thấy chàng trai tiếp tục đi về phía trước thì tức giận đến mức quay đầu nói với Lương Chi Ý: "Sao em trai cậu lại đáng ghét thế!"

Lương Chi Ý mỉm cười, "Thật ra nó không hay nói chuyện với con gái."

"?"

"Có lẽ là thấy cái vẻ ngốc ngốc của cậu đáng yêu quá ấy mà."

Quý Phỉ Nhi tức giận đánh cô ấy.

Sau khi nhóm người tới đảo Ngựa Hoang thì dựng lều trại, buổi trưa lại tới nhà vườn ăn cơm, sau khi ăn xong, mọi người nói rằng muốn đi bơi.

Quý Phỉ Nhi, Lương Chi Ý và cả Tri Miên đi về phía bờ biển, Quý Phỉ Nhi gảy cái mũ nồi trên đầu, vẻ mặt mong chờ: "Lâu lắm rồi chưa tới bờ biển, vui quá đi."

Cô xoa bụng, "Nhưng mà cảm giác bụng có chút không thoải mái, chắc mấy ngày nữa bà dì cả của mình sẽ tới..."

Tri Miên nói: "Lát nữa cậu đừng bơi lâu quá."

"Ừ."

Nhóm con trai đi ngang qua bên cạnh, Quý Phỉ Nhi ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy bóng dáng của Lương Đồng Châu, đường cong một bên mặt của cậu được ánh nắng chiếu sáng, gọn gàng mượt mà, dường như ánh mắt của cậu liếc qua cô.

Lúc không nói lời nào thì người này đúng là ra dáng một con người thật đấy.

Khi tới bờ biển, nhóm người cởi giày ra giẫm vào nước. Tuy là tháng mười một nhưng cũng may là hôm nay thời tiết khá nóng, không có cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

"Tuyên Hạ, mẹ nó cậu hắt nước vào người mình đúng không!"

"Thì sao nào, cậu tới đi!"

Mấy chàng trai sôi nổi nghịch nước, Quý Phỉ Nhi thấy Lương Đồng Châu đúng lúc đang đứng gần đó, nhân lúc cậu không chú ý thì cô cúi người vốc một vốc nước lên gọi cậu: "Lương Đồng Châu..."

Lương Đồng Châu quay người lại, cô lập tức hất nước qua, Lương Đồng Châu bất ngờ không kịp phòng bị sững ra, nét cười lan tràn trong đôi mắt: "Hắt tôi à?"

Cậu giả vờ vốc nước, Quý Phỉ Nhi sợ tới mức trốn ra sau, vừa không quên tiếp tục hành động, đúng là vừa rén vừa gan.

Nhưng Lương Đồng Châu chẳng hề sợ hãi, cậu tiếp tục đi về phía cô, cuối cùng tới trước mặt cô, Quý Phỉ Nhi thấy cậu muốn trả thù cô thì lập tức xin tha: "Đừng đừng đừng! Tôi sai rồi!"

"Chẳng phải hồi nãy còn hất hồ hởi lắm sao? Nhận lỗi nhanh thế à?"

Khuôn mặt Quý Phỉ Nhi bị cậu hắt nước, vội kêu to: "Lương Đồng Châu, đàn ông con trai như cậu không được bắt nạt con gái!"

"Ai là người gây chuyện trước vậy?"

Thấy cậu vẫn còn muốn hắt tới, cô sợ tới mức che mặt lại, nhưng nước cũng không hắt lên người cô, mà là tiếng cười trầm thấp của chàng trai, "Nhát gan thế à?"

Thấy cậu cười nhạo cô, cô tức tới nỗi phồng mang trợn má: "Ai nhát gan chứ..."

Cô tiếp tục 'phát động thế tấn công' hướng về cậu, nhưng dù Quý Phỉ Nhi có hắt nước vào cậu như nào thì bất ngờ là Lương Đồng Châu lại không hề phản kích.

Gì thế? Người này cố ý nhường cô đấy à?

Cậu thấy dáng vẻ chơi không biết chán của cô, chưa thấy người nào trẻ con như này, cười có chút bất đắc dĩ, "Quý Phỉ Nhi, cậu thật sự không sợ đúng không?"

Lương Đồng Châu mặc một cái áo phông, lúc này quần áo ẩm ướt dán vào người thoáng phác họa đường cong cơ thể rắn chắc, sau đó Quý Phỉ Nhi đỏ mặt, vội vàng quay đi: "Được được được, tôi không chơi nữa..."

Không thể nhìn nữa, người này lại dụ dỗ người khác có phải không?!

Thật ra Lương Đồng Châu không hắt nước vào cô vì cảm thấy làm ướt quần áo của một cô gái là chuyện không được lịch sự cho lắm, vả lại hồi nãy cậu nghe thấy cô nói chuyện bà dì, lỡ may quần áo bị ướt lại cảm lạnh thì sẽ không tốt lắm, đàn ông con trai như cậu thì không sợ lạnh nhưng con gái thì khác.

Thế nên cậu để mặc cho cô càn quấy.

Mọi người lại chơi thêm một lát, cuối cùng cậu có phần nghiêm chỉnh, thản nhiên nhìn cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Đừng chơi nữa, cẩn thận cảm đấy."

Cô thoáng sững ra, "Ồ..."

Suýt nữa thì cô đã quên chuyện bà dì cả của mình sắp tới, sau khi nghe thế thì lập tức lên bờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro