Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, Lương Đồng Châu và Lương Chi Ý bay tới tỉnh W.

Bởi vì muốn thúc đẩy Lương Chi Ý và Bùi Thầm, Quý Phỉ Nhi và Lương Đồng Châu làm sợi dây liên kết giữa bọn họ, cũng bắt đầu chính thức liên lạc.

Bọn họ thêm Tuyên Hạ vào, tạo thành một nhóm chat ba người. Buổi tối, ba người gọi điện cho nhau nói chuyện này, cuối cùng Quý Phỉ Nhi và Tuyên Hạ đều quyết định rằng vào hôm khai giảng ngày mai sẽ mắng Bùi Thầm một phen ra trò, để cậu biết tính nghiêm trọng của tình hình.

Sau khi nói chuyện xong, Tuyên Hạ phải đi tắm, bèn cúp trước, micro im lặng hai giây, rồi hai giọng nói vang lên:

Quý Phỉ Nhi: "Thế nếu không còn việc gì nữa thì tôi cũng đi bận việc đây..."

Lương Đồng Châu: "Mấy hôm nay cậu như nào?"

Quý Phỉ Nhi trả lời: "Thì thế thôi, dù sao cũng sắp khai giảng rồi, cậu thì sao? Có thích nghi với trường mới không?"

"Không thích nghi lắm."

"Hả?"

Cậu hé môi, rồi cười nói: "Ở trường có nhiều bạn nữ xinh lắm, có chút xem không xuể."

Quý Phỉ Nhi khẽ "Xùy" một tiếng: "Mở ra thế giới mới đó hả? Cậu đi ngắm mấy chị gái xinh đẹp hay đi cố gắng học tập vậy?"

"Cả hai không được à?"

"Được, nhưng cậu đừng có vươn tay tới đây là được, tới lúc đó cậu đừng có mà làm vua biển* lật xe đấy."

Lương Đồng Châu cười, "Như này mà cậu cũng tin à?"

Hai người trò chuyện một lát, Lương Đồng Châu bất cần nói: "Sau này chúng ta hãy gọi điện thoại vào tối thứ sáu hàng tuần nhé."

"Tại sao?"

"Trao đổi tình hình gần nhất của chị tôi và Bùi Thầm, chẳng phải cần tác hợp cho họ sao, chẳng lẽ chúng ta lại không móc nối ư?"

"Cũng phải..."

Vì thế hai người bèn hẹn nhau gọi điện thoại một lần mỗi tuần. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lương Đồng Châu nhìn lịch sự trò chuyện trong di động, bạn cùng phòng ở bên cạnh đi tới, trêu chọc: "Gọi điện cho bạn gái cậu đấy à?"

"Gì cơ?"

"Chẳng phải cái giọng điệu hồi nãy của cậu là đang gọi cho bạn gái sao?" Bạn cùng phòng nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười cưng chiều khi nói chuyện của cậu, "Cúp máy còn lưu luyến không rời nữa chứ."

Lương Đồng Châu cụp mắt, nhếch khóe miệng, "Không phải bạn gái."

Cô vốn cũng không thích cậu.

***

Sau khi khai giảng, đúng như những gì mà Lương Đồng Châu đã nói hồi trước, vào thứ sáu mỗi tuần bọn họ đều phải gọi một cuộc điện thoại, chia sẻ tin tình báo.

Ban đầu bởi vì không biết nói gì, chỉ có mấy phút, sau này khi đã quen thì dần chuyển từ mấy phút thành mấy chục phút.

Thật ra bọn họ gọi điện thoại chỉ có một khoảng thời gian là nói về tình hình gần nhất của Bùi Thầm và Lương Chi Ý, sau khi nói xong thì Lương Đồng Châu liền hỏi tình hình gần đây của cô. Quý Phỉ Nhi trả lời câu hỏi của cậu, không biết sao lại mở máy hát, càng nói càng hăng, thường xuyên loáng cái đã qua một tiếng.

Đôi khi cậu gọi tới, cô đang làm bài tập, cậu bèn nói treo máy để đó đã, cậu cũng đi làm chuyện khác, dù hai người không nói gì thì cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Lại tới sau này, dường như việc gọi điện thoại cho cậu đã trở thành thói quen.

Có lần cô tới nhà bà nội ăn cơm, tới hơn mười giờ tối mới về tới nhà. Cô tắm xong nằm vào trong chăn, mở khung trò chuyện với Lương Đồng Châu. Bởi vì lần này Bùi Thầm không xảy ra chuyện gì, cô gọi tới cũng không biết phải nói như nào, do dự một hồi rồi gõ mấy chữ thăm dò: [Cậu đã ngủ chưa?]

Gửi tin xong, cô nhìn màn hình chằm chằm, ai ngờ ngay sau đó...

Lương Đồng Châu gọi điện thoại tới.

Sao mà nhanh thế?

Cô nghe máy, giọng nói trầm thấp truyền tới từ đầu bên kia: "Về tới nhà rồi hả?"

"Ừ, cậu vẫn chưa ngủ sao?"

Cậu khẽ cười một tiếng, "Chưa, hôm nay cậu tới nhà bà nội ăn cơm thế nào?"

"Ngon lắm, phải rồi, cậu có biết con mèo ở nhà bà nội tôi không? Nó sinh mèo con rồi..." Cô trở người, vui vẻ chủ động chia sẻ với cậu những chuyện thú vị, Lương Đồng Châu lẳng lặng lắng nghe, rồi lặng lẽ nhếch khóe môi.

Tới cuối, Quý Phỉ Nhi buồn ngủ, đầu óc cũng có chút mơ hồ: "Dù sao thì cuối cùng tôi đã không mua miếng bánh matcha đó, ngẫm lại thì thấy hối hận quá..."

Lương Đồng Châu cười, "Cậu đã nói ba lần rồi, biết cậu hối hận lắm rồi..."

"Thật đó, lần sau đi tôi nhất định phải mua, tôi thích matcha lắm."

"Buồn ngủ tới mức đó rồi mà còn thích matcha, mau ngủ đi."

"Ừ, chúc em trai ngủ ngon..."

"Cậu nói cái gì?"

Cô buồn ngủ tới nỗi nhắm nghiền mắt, một nửa khuôn mặt vùi vào gối, giọng mềm mại như kẹo bông gòn: "Lương Đồng Châu, chúc cậu ngủ ngon..."

Mấy giây sau, giọng nói bất đắc dĩ của chàng trai lọt vào tai cô: "Chúc ngủ ngon, đồ ngốc."

Lương Đồng Châu cúp máy, Quý Phỉ Nhi cũng ngủ một mạch tới bình minh.

Sáng hôm sau, cô tỉnh lại, ai ngờ trở người thì kéo đứt dây tai nghe vẫn còn đang đeo trên tai.

Cô nhớ tới việc nói chuyện điện thoại với Lương Đồng Châu tới khi ngủ thiếp đi hồi tối qua thì tức giận nhắn tin cho cậu: [Dây tai nghe dâng mạng cho cậu rồi đấy.]

Lương Đồng Châu: [?]

Buổi sáng khi nói chuyện điện thoại với Lương Chi Ý, cô tiện miệng nói chuyện này, Lương Chi Ý cười xấu xa: "Sao gần đây cậu và em trai mình hay nói chuyện với nhau thế? Tối qua muộn thế rồi mà vẫn còn nói chuyện điện thoại với nó nữa à?"

"Chủ yếu là do bọn mình nói chuyện của cậu..."

"Còn lâu mới tin nhé, lừa ai thế? Chính hai người các cậu muốn nói chuyện với nhau thì cứ nói quách cho rồi."

Quý Phỉ Nhi chột dạ đỏ mặt: "Đừng nói vớ vẩn, mình với cậu ấy không có gì hay mà nói cả..."

Cô biết gần đây mình và Lương Đồng Châu rất thân thiết.

Nhưng giữa họ là tình bạn trong sáng, cô chỉ nên coi cậu như em trai mới phải.

Chỉ là cô không ngờ rằng, buổi chiều cô nhận được một cái bánh matcha được giao tới, ngoài ra còn có một cái tai nghe mới nữa.

Người biết cô muốn ăn bánh matcha và tai nghe bị hỏng, ngoài Lương Đồng Châu ra thì còn ai vào đây nữa?

Cô ngạc nhiên hỏi cậu, cậu biếng nhác nói: "Hôm nay là ngày quốc tế ngu ngốc, cần phải yêu thương những người ngu ngốc xung quanh mình, tôi đã nghĩ tới cậu đấy."

Quý Phỉ Nhi: ???

Cô lên mạng tra, "Vớ va vớ vẩn, vốn không hề có ngày lễ này okay?!"

"Cậu lên mạng tra thật đấy à?" Cậu cười nắc nẻ, "Đúng là đủ ngốc."

Quý Phỉ Nhi hùng hổ cúp máy.

Một lát sau, cậu nhắn một tin tới: [Hôm qua cậu bảo là rất muốn ăn bánh matcha, hồi trưa khi tôi gọi ship thì tiện thể mua cho cậu, tai nghe là tôi đền cho cậu, sau này gọi điện cho tôi mà có làm hỏng cũng không sao, tôi đền cho cậu tất.]

Quý Phỉ Nhi nhìn tin nhắn, chiếc trống trong tim bị người ta gõ nhẹ một cái, tiết tấu rối loạn.

Cô cúi đầu nhìn bánh matcha, rồi khẽ nhếch khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro