Văn Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm điện thoại reo thật không đúng lúc, làm người ta ngàn lần sinh ghét, Dư Chu trở mình, ụp gối trên đầu, giả bộ như mình không nghe thấy cái tiếng chuông chó má này.

Ngay lúc điện thoại chuẩn bị tắt, anh mới chộp lấy điện thoại, nhắm hai con mắt, ngữ khí còn mơ màng, "Chuyện gì?"

"Cái thằng tiểu tử này! Mày còn chưa dạy? Hôm nay là ngày mày đi học ở trường mới mà." Trong điện thoại gầm lên giận dữ.

Dư Chu đem điện thoại cách ra xa, tránh cho mình sáng sớm đã nghe được cái âm thanh ồn ào này, thật ảnh hưởng tâm tình. "Không phải chuyện gì to tát, chú gấp cái gì, con đi ngủ tiếp."

"Mày nhìn xem mấy giờ rồi hả, thiếu gia?" Đối phương ngữ khí bất đắc dĩ nói.

Dư Chu mắt mở mắt không nhìn màn hình di động, lười nhác nói, "Mới 8 giờ rưỡi thôi mà?"

"Mới 8 giờ rưỡi? Chú với mày hẹn với thầy Lý lúc 9 giờ, thầy ấy đang ở trường chờ mày đó."

Dư Chu ngáp một cái rồi nhắm mắt lại, không nói gì.

Có lẽ biết đối phương tính lười, trong điện thoại tiếp tục nói, "Mày đi nhanh lên, năm học mới này mày lưu cho mấy thầy, cô ấn tượng tốt chưa hả?"

Dư Chư giật giật mí mắt, "Có cái quái gì đâu mà lưu, sợ con sau này chết luôn à?"

Đối phương nghẹn họng vài giây mới chậm rãi mở miệng: "Như vậy đi, chú lập tức tới nhà mày, mày tiếp tục ngủ."

---------

Dư Chu thề, mình sẽ không bao giờ lên cái bảng vinh dự đó, không lâu sau, chủ nhiệm khoa cười mỉm và đưa ảnh anh lên.

Dư Chu với tư cách là một học bá, làm sao có thể chép bài được ? Nên cậu nói với bạn cùng bạn mình cho mượn bài tập chép.

Dư Chu thề, anh là cái thằng thẳng nam sắc thép nhất nhưng bạn cùng bàn lại nói với anh rằng: Tôi thích em.

Không có ai đáng tin cậy, chỉ có bạn cùng bàn là đáng tin nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy