Chương 2: Lần đầu tiên đến thế giới quái vật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi sửng sốt một lúc, ông lão đang định sử dụng ma lực của mình để cảm nhận nguyên nhân gây ra rung động thì đột nhiên ông nghe thấy một tiếng kêu từ bên ngoài trường tư thục: "Nhìn xem, chùm sáng đó là gì ?"

Lão già lúc này không còn có thể để ý tới những đệ tử này nữa, vội vàng chạy đến cửa sổ, đùng lúc nhìn tháy một đạo tia sang vàng vọt thẳng lên bầu trời bên ngoài thôn.

Khoảng khắc nhìn thấy tia sang vàng, con ngươi của ông co rút lại.

Nơi tia sáng xuất hiện chính là... Rừng Long Tuyền!

...

Rừng Long Tuyền nằm ở phía bắc của Làng Quái Vật, được bao phủ bởi đủ loại hoa cỏ kì lạ. Năng lượng quái vật mạnh mẽ trong rừng dưới ánh nẵng tỏa ra vầng sang nhẹ, tăng thêm chút huyền bí; nhưng đó lại là vùng đất cấm mà những con quái vật vĩ đại của Làng Quái Vật đã canh giữ hàng ngàn năm.

Khương Viên tỉnh lại sau khi mở mắt ra, nhìn bầu trời đầy sao, cô không khỏi sửng sốt một lát, sau đó vội vàng ngồi dậy. Nhưng vừa ngồi dậy, cô đã gặp phải một đôi mắt màu vàng nhạt to như bóng đèn.

"Ah!"

Cô hét lên trước, sau đó nhanh chóng che mắt lại. nhưng cô không thể chịu đựng sự tò mò của mình, vì vậy cô thò ngón tay qua khe hở và quan sát vật thể to lớn trước mặt qua khe hở.

Nhưng khoảng cách quá gần, cô thậm chí không thể nhìn thấy rõ những gì trước mặt. Cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt to đang chớp chớp nhìn cô hai lần.

Khương Viên: "..."

Cô nhanh chóng đá chân và lùi lại vài mét cho đến khi cơ thể hoàng toàn bị ánh trăng bao phủ. Trong cơn hoảng loạn, cô dần lấy lại được cảm giác an toàn. Cơ thể cô run rẩy, tuy sợ hãi nhưng cô có chút tò mò. Khi lặng lẽ mở mắt ra, tình cờ nhìn thấy một bàn chân bước ra từ trong bóng tối và đi về phía cô.

Khương Viên đứng dậy, trên quần áo của nàng có chút bụi đất và rêu phong, nhưng nàng lúc này cũng không dám nhìn về phía trước, chỉ vung vẩy thanh gỗ trong tay, quát lớn: " Tránh ra." Dường như đó là câu trả lời có thể xua đuổi 'con quái vật' này.

"Meo?"

Khương Viên nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, cô lần theo âm thanh đó, nhìn thấy 'quái vật' từ trong bóng tối bước ra, lúc nhìn thấy Khương Viên liền nghiêng đầu kêu 'meo meo' lần nữa.

Khương Viên mở to mắt, nhìn trước mặt cao ba mét, long trắng như tuyết, hai mắt cực kì sáng ngời, giọng điệu không chắc chắn nói:

"Ngươi là..."

"Meo..."

"Meo meo lớn?"

"Meo!"

"Meo meo lớn!"

Trong lần thử sai này, Khương Viên đã nhận được câu trả lời khẳng định, cô lập tức vui vẻ dang tay ra, bay về phía con mèo lớn rồi lao mình vào nó, cảm nhận được sự chạm vào cơ thể đầy lông của nó. Cuối cùng, tôi không muốn buông ra.

Sự sợ hãi và hoảng loạn vừa rồi hoàn toàn không còn thấy được vào lức này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro