du hi vuong menh 233-235

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 233 : CÔNG CHIẾM ĐIẾU NGƯ TRẤN

Điếu Ngư trấn, đại bản doanh của Chấn Hải Bang. Toàn trấn có dân số hơn 1100 người, NPC quân đội 300. Sau trận thảm bại ở Thiên Diệp trấn, mất đi toàn bộ 150 NPC sĩ binh tham gia liên quân, trong trấn hiện chỉ còn lại 150 sĩ binh, cộng với khoảng 200 người chơi. Hồng Thiên Báo, bang chủ Chấn Hải Bang, đang nổi lôi đình, quát bảo thủ hạ tích cực luyện cấp tăng cường thực lực, đồng thời liên lạc với các đồng minh bàn việc xuất binh phục thù.

Nha Phủ nội viện, trừ Hồng Thiên Báo đang phát cuồng thì không có một ai khác. Bọn thủ hạ không ai muốn xúc nộ bang chủ mà rước họa vào thân, vì thế đều tìm cớ tránh xa. Không có ai để trút giận, Hồng Thiên Báo chỉ còn cách gào thét cho hả hơi. Từ trước đến nay, gã chưa bao giờ phải chịu thảm bại nhục nhã đến như thế, chỉ vì 1 đội kỵ binh 11 người mà toàn quân tận diệt. Mất mặt quá đi.

Hồng Thiên Báo còn đang phát nộ, đột nhiên một gã bang chúng hối hả chạy vào, hoang mang cấp báo :

- Đại ca. Khẩn cấp quân tình. Địch quân lai phạm.

Điếu Ngư trấn quân đội mới vừa bại trận, thế suy lực nhược, lại có địch quân kéo đến tấn công, tình thế xem ra không hay. Hồng Thiên Báo giật mình quát hỏi :

- Địch nhân thuộc lộ nào, thực lực ra sao ?

Gã bang chúng đáp :

- Theo thám tử hồi báo, địch nhân là Thiên Diệp trấn, quân đội ước sáu, bảy trăm.

Hồng Thiên Báo cả kinh, không ngờ đối phương phản kích nhanh như thế. Hiện giờ tương quan lực lượng đang nghiêng về phía Thiên Diệp trấn. Toàn bộ lực lượng quân sự hiện giờ của Điếu Ngư trấn, kể cả người chơi và NPC sĩ binh, chỉ khoảng 350 người, bằng một nửa đối phương. Đúng là "thời thế luân lưu chuyển". Họ Hồng cố trấn tĩnh tìm cách ứng phó. Xem ra phải học tập đối phương, tổ chức phòng ngự bên trong trấn. Đành chịu để bản trấn tạm thời tan hoang vì chiến loạn vậy, dù sao cũng còn hơn thất thủ. Hồng Thiên Báo lập tức triệu tập thủ hạ bố trí việc phòng thủ, đồng thời phóng bồ câu đưa thư cầu cứu đồng minh.

Trong khi đó, đại đội nhân mã của Thiên Diệp trấn đã kéo đến bên ngoài Điếu Ngư trấn. Sau trận chiến vừa rồi, Giang Phong chiêu hàng được 468 NPC sĩ binh, Thiên Diệp trấn còn lại 353, trừ 200 để lại phòng thủ bản trấn, tổng số nhân mã xuất chinh lần này là 621 NPC sĩ binh, cùng với 43 người bọn Akihiro và đội Cấm vệ của Giang Phong.

Do chỉ được huấn luyện có nửa ngày, sĩ binh chưa học được kỹ năng chiến đấu gì, chỉ mới biết dàn trận và tiến thoái theo đội hình. Có điều đối phương còn tệ hơn, nên Giang Phong cũng không đòi hỏi gì nhiều. Sau khi quân đội tập hợp bên ngoài trấn, Giang Phong liền chọn ra 46 đội, tức 460 sĩ binh, giao cho 43 người bọn Akihiro và ba người bọn Mizu chỉ huy. Bọn họ làm đội trưởng, trong chiến đấu sẽ được hưởng thêm 1% kinh nghiệp trị của sĩ binh dưới quyền, cũng là một cơ hội để thăng cấp. Trong 46 đội đó, Giang Phong lại tuyển ra 40 đội, hợp thành 4 đoàn, phái Cấm vệ quân thống lĩnh, rồi giao cho Cấm vệ trưởng Giang Hưng chỉ huy. Giang Hưng vốn là Tướng quân, có thể thống suất 1 vệ quân, nên chỉ huy 4 đoàn không thành vấn đề. Dù sao thì Giang Hưng cũng là vị Tướng quân ưu tú nhất của Thần Thánh quốc. Và với 4 đoàn đó cũng đủ để đối chiến cùng lực lượng còn lại của Điếu Ngư trấn rồi.

Điếu Ngư trấn chỉ là tiểu trấn, có 2 cổng : đông môn và tây môn (thành thị mới có 4 cổng thành). Tây môn đương nhiên hướng về phía tây, là phương hướng của Kinh triều, còn đông môn hướng về phía biển, sẽ là cảng khẩu trong tương lai. Giang Phong lệnh cho Cấm vệ trưởng Giang Hưng thống suất bản bộ tấn công tây môn. Còn Giang Phong thân tự suất lĩnh lực lượng còn lại tấn công đông môn, nhằm phân tán bớt lực lượng của địch quân. Tuy lực lượng Giang Phong suất lĩnh chỉ có hơn hai trăm, nhưng do sự tồn tại của Giang Phong và Giang Thạch Khê, thực lực còn mạnh hơn bản bộ binh mã của Giang Hưng. Do đó, Giang Phong lại tiếp tục phân binh, chỉ giữ lại hơn trăm tấn công đông môn.

Phía Chấn Hải Bang đã quyết định tổ chức chiến đấu bên trong trấn, nên đối cổng trấn chỉ phòng ngự chiếu lệ. Trọng điểm chiến đấu mà bọn họ hy vọng là song phương sẽ giao tranh trên đường phố. Do thấy lực lượng tấn công ở tây môn đông hơn nên bọn họ cũng tập trung tổ chức phòng ngự ở phía tây môn. Chỉ có hơn trăm người, một nửa là NPC sĩ binh, một nửa là người chơi trấn giữ phía đông môn. Theo bọn họ, dùng 100 chống 100, tất không vấn đề gì.

Sau một phen bài binh bố trận, Thiên Diệp trấn đại quân cuối cùng cũng đã phát động tấn công. Trải qua một trận chiến đấu không khích liệt cho lắm, cổng trấn bị công phá, đại quân thuận lợi tiến vào trong trấn.

Giang Phong đã biết đối phương học theo Thiên Diệp trấn, tổ chức phòng ngự trên đường phố, đương nhiên không lập lại sai lầm của bọn họ, để sĩ binh hãm nhập hỗn chiến. NPC sĩ binh xếp thành nhiều hàng, từ từ suy tiến. Do địa hình chật hẹp, chỉ có những sĩ binh ở hàng đầu là có thể trực tiếp giao chiến với địch quân. Còn những sĩ binh ở các hàng sau sẽ chuẩn bị sẵn sàng thay thế cho những sĩ binh ở hàng đầu trọng thương, phải lui về dưỡng sức. Đặc biệt, do tình hình chiến đấu không cần phải trực tiếp chỉ huy, bọn Cấm vệ quân yên tâm giương cung lắp tên nhắm bắn những người chơi nào bên phe đối phương xuất hiện trong tầm bắn, nói văn hoa là điểm xạ chiến thuật, hay còn gọi là bắn tỉa. Hành động này của bọn họ phần nào khiến cho phe đối phương tổn thất thảm trọng, dần dần hãm nhập hỗn loạn.

Tấn công quân ở đông môn và tây môn cẩn thận suy tiến, chiếm lĩnh từng con đường, từng góc phố, do nhân số đông đảo, không cần đánh nhanh tiến nhanh, mà sử dụng xa luân chiến tiêu hao dần sinh lực địch quân. Tuy rơi vào thế hạ phong, nhưng phe Chấn Hải Bang vẫn cầm cự được, và chiến đấu rất kiên cường. Bọn họ cũng đang kéo dài thời gian, chờ viện quân. Chỉ cần viện quân đến nơi, trong đánh ra ngoài đánh vào, tin chắc đối phương sẽ phải thảm bại, giống như bọn họ đã từng thảm bại vậy.

Giang Phong đương nhiên không thể để cho âm mưu của bọn họ thành hiện thực. Trong lúc song phương chiến đấu tưng bừng (tưng bừng chứ không kịch liệt, bởi phe Thiên Diệp trấn định chiếm lĩnh nơi đây nên không đốt phá, mà số người trực tiếp giao chiến cũng không đông), đột nhiên từ hai hướng nam và bắc có những tiếng chấn động mạnh, rồi tường đất ở hai hướng đó bị phá hủy, tiếp đó hai viên Cấm vệ quân dẫn bản bộ tấn công vào trung tâm trấn. Do hai hướng này lực lượng phòng thủ hầu như không có, nên bọn họ tiến quân rất dễ dàng, chẳng mấy chốc đã tiến chiếm được một góc quảng trường trước Nha Phủ. Cả hai gã Cấm vệ quân mỗi người thống lĩnh 50 sĩ binh, khi hội họp cũng trở thành một lực lượng hùng hậu, như một mũi tên xuyên phá thế trận phòng ngự của Chấn Hải Bang, khiến bọn họ càng thêm hoảng loạn.

Phát hiện địch phương đã công chiếm một phần quảng trường trung tâm, đang chuẩn bị tấn công Nha Phủ, phe Chấn Hải Bang thất kinh, không thể chần chừ, vội vàng điều tập một phần binh lực lui về tổ chức phòng thủ bảo vệ Nha Phủ. Toàn trấn có thể mất, nhưng Nha Phủ không thể mất. Chỉ cần Nha Phủ tồn tại là Điếu Ngư trấn vẫn chưa thất thủ. Các kiến trúc khác có bị phá hủy, chỉ cần tốn ít tiền là có thể xây dựng lại thôi. Phe Chấn Hải Bang quyết định cố thủ Nha Phủ chờ viện quân.

Có điều, sự tình biến hóa không theo nguyện vọng của bọn họ. Hai gã Cấm vệ dẫn quân tiến được vào đến quảng trường, trước đó đã được Giang Phong dặn dò kỹ lưỡng, nên lúc này đây không tập trung công kích Nha Phủ, mà lại tổ chức ngăn chặn lực lượng cứu viện, trọng tâm là ngăn chặn NPC sĩ binh. Do NPC sĩ binh phe Chấn Hải Bang chưa từng được huấn luyện quân sự, thiếu khả năng ứng biến trước những tình thế bất ngờ, trong lúc hỗn loạn chỉ huy cũng rất khó khăn, vì vậy mà chỉ có người chơi là có thể chạy về được Nha Phủ tổ chức phòng thủ, còn NPC sĩ binh hầu như đều bị ngăn lại bên ngoài.

Cũng do phe phòng ngự đột ngột giảm viên, phòng tuyến trở nên cực kỳ bạc nhược, chẳng bao lâu sau là bị công phá. Lực lượng tấn công cả ở đông môn và tây môn đều tiến vào được đến quảng trường trung tâm. Giang Phong không tấn công Nha Phủ ngay mà lệnh cho 46 đội sĩ binh có người chơi làm đội trưởng tiến hành truy sát những người chơi phe đối phương, để kiếm kinh nghiệm. Do song phương là địch đối quan hệ, sau khi sát tử người chơi thì sẽ được hưởng 25% kinh nghiệm trị mà người đó bị mất. Đồng thời, số sĩ binh còn lại sẽ do Cấm vệ quân thống lĩnh, ngăn chặn NPC sĩ binh của phe đối phương cùng chỉ huy của bọn họ (bang chúng Chấn Hải Bang) hội họp.

Chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn.

Chương 234 : LIÊN QUÂN LẠI THẢM BẠI

Lại nói, chiến trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Chấn Hải Bang chỉ có hơn hai trăm bang chúng, lại bị hơn năm trăm người chơi và NPC sĩ binh phe Thiên Diệp trấn truy sát, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Nhưng do phải phòng thủ Nha Phủ, bọn họ chỉ còn cách trọng sinh, rồi tái chiến. Dù hệ thống quy định trong vòng nửa giờ sau khi trọng sinh sẽ không có công kích lực, nhưng khả năng phòng ngự vẫn còn nguyên, vì vậy bọn họ vẫn phải lấy thân mình bảo hộ Nha Phủ đại môn. Tinh thần hy sinh thật đáng khâm phục.

Tuy nhiên, theo thời gian, số người sẵn sàng "hy sinh vì đại nghĩa" cứ giảm dần đi. Do bị sát tử nhiều lần, thậm chí có người bị sát tử đến 10 lần, không những bị giảm 10 cấp, mà bọn họ cũng không nhìn thấy chút cơ hội chiến thắng nào. Nhiều người cũng đã nhận ra rằng bọn họ đang bị đối phương lợi dụng để thăng cấp. Vì vậy mà có không ít người sau khi bị sát tử vài lần đã không trọng sinh nữa mà đăng xuất, thoát khỏi trò chơi. Bọn Mizu và Akihiro càng chiến đấu hăng hái thì nhân số tham chiến của phe Chấn Hải Bang càng giảm dần.

Giang Phong không tham chiến mà quan chú toàn trường, ra các mệnh lệnh cần thiết. Nhìn bọn Mizu chiến đấu tưng bừng, thu hoạch khả quan, Giang Phong rất hài lòng. Hồi lâu, Giang Thạch Khê sau một lúc ngưng thần, rồi hạ giọng nói :

- Công tử. Địch quân đã đến cách đây khoảng 10 dặm.

Giang Phong gật đầu nói :

- Truyền lệnh tổng tấn công.

Nhận được lệnh tổng tấn công, Cấm vệ trưởng Giang Hưng lập tức tập họp quân đội tấn công vào Nha Phủ. Đại đội nhân mã tràn vào Nha môn, 50 cấp Cấm vệ quân dẫn đầu, sát khí đằng đằng, thế như phá trúc. Bang chúng Chấn Hải Bang chỉ còn lại hơn trăm, không sao chống nổi, nhanh chóng bị đẩy lùi. Đợi Giang Hưng chỉ huy quân binh bao vây địch nhân vào một góc, Giang Phong mới bảo Akihiro dẫn đội sĩ binh dưới quyền vào phá hủy tấm bia đá ở hậu viện, "Ngọc thạch bi" - đại biểu cho chủ quyền của lãnh địa.

Lát sau, Điếu Ngư trấn đổi chủ, trở thành "thuộc hạt trấn" chịu sự quản hạt của Thiên Diệp trấn. Những người chơi phe Chấn Hải Bang sau khi bị sát tử không thể trọng sinh trong trấn được nữa, mà sẽ chuyển về trọng sinh ở thôn trấn đồng minh hoặc trung lập lân cận. Sau khi toàn bộ bang chúng Chấn Hải Bang đều bị tiêu diệt, NPC sĩ binh dưới quyền bọn họ mất chỉ huy, như rắn mất đầu, không còn ý chí chiến đấu (sĩ binh thiếu sự huấn luyện, chỉ chiến đấu theo mệnh lệnh của chỉ huy hoặc khi bị tấn công). Giang Phong thuận lợi tiến hành chiêu hàng. Lực lượng tăng thêm 150 NPC sĩ binh nữa.

Xong đâu đấy, Giang Phong phái Giang Hưng thống suất 4 đoàn bản bộ ra ngoài trấn mai phục, chờ địch quân đến, rồi sẽ tái hiện trận chiến Thiên Diệp trấn lần nữa. Có điều giờ đây phe Thiên Diệp trấn đã đông hơn gấp đôi, và được thống nhất chỉ huy. Akihiro được giữ lại trong trấn để thu hút sự chú ý của địch quân. Các đối thủ của Thiên Diệp trấn chỉ biết có Akihiro chứ không biết Giang Phong.

Sau một lúc, liên quân lại kéo đến bên ngoài trấn. Lần này bọn họ tập hợp tàn binh của hai trấn hai trang, chỉ được 400 NPC sĩ binh, trong khi đó có đến gần nghìn người chơi. Trong liên quân tấn công Thiên Diệp trấn lúc trước, mỗi trấn góp 150 NPC sĩ binh, còn mỗi trang góp 75. Sau khi toàn quân tận diệt thì bọn họ chỉ còn lại mỗi trấn 250, mỗi trang 75. Do còn phải để lại một phần lực lượng phòng thủ lãnh địa, bọn họ chỉ điều tập được có 400 sĩ binh. Còn người chơi thì gần như toàn bộ xuất chinh.

Tiến đến trước tây môn, liên quân tứ đại đầu lĩnh (thiếu một người là bang chủ Chấn Hải Bang) thấy cổng trấn đã bị phá, phía trong ồn ào náo động, biết là tình hình nguy cấp, vội thúc giục thủ hạ tấn công vào trấn, định cùng Chấn Hải Bang ở bên trong lý ứng ngoại hợp, trong đánh ra ngoài đánh vào.

Nào ngờ, khi đại quân đã tiến vào trong trấn thì chợt thấy đối phương đã dàn trận chờ sẵn. Akihiro đứng giữa hàng quân, vừa lớn tiếng cười vang, vừa khiêu khích :

- Tào Bân, Hắc Hổ, Đông Sở Bá Vương, Phương Thiên Ngọc. Mới đó mà chúng ta lại gặp nhau rồi. Hạnh hội. Hạnh hội.

Liên quân tứ đại đầu lĩnh thấy tình thế như vậy, biết là nguy rồi, nhưng chưa kịp rút lui thì Giang Hưng đã thống suất bản bộ chiếm giữ cổng trấn, từ bên ngoài đánh vào. Liên quân lại một lần nữa bị lưỡng diện hiệp kích, chỉ khác là lần này nhân số của đối phương đông hơn gấp bội, thống nhất chỉ huy, hữu ý toán vô ý. Tình thế của liên quân lúc này còn hiểm nghèo hơn hồi ở Thiên Diệp trấn nữa.

Akihiro đang chỉ huy sĩ binh chiến đấu, thấy địch nhân quá đông, truy sát không xuể, liền lui lại nói với Giang Phong :

- Thiếu Quân huynh không có hứng thú xuất thủ ư ?

Giang Phong mỉm cười nói :

- Ta không thể ở đây mãi được.

Akihiro lộ vẻ thất vọng. Thấy vậy, Giang Phong nhắc nhở :

- Nên chú ý học hỏi cách chỉ huy của Giang Hưng.

Akihiro giật mình kinh tỉnh, lập tức chạy đến bên cạnh Giang Hưng, quan sát cách gã chỉ huy đại quân, học hỏi kinh nghiệm. Chỉ huy hàng trăm người chơi và chỉ huy hàng trăm NPC sĩ binh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. NPC sĩ binh trí năng không cao lắm, rất khó chỉ huy. Mà trong các trận đại hội chiến, do huyết hậu phòng cao, NPC sĩ binh đều được xem là lực lượng chủ lực, người chơi thông minh hơn nhiều, giữ vai trò chỉ huy.

Song phương kịch chiến hơn một giờ thì người chơi cuối cùng của phe liên quân tử trận, điều đó cũng đồng nghĩa với việc phe liên quân toàn diện thất bại, trận chiến kết thúc. Do Giang Phong không tham chiến, sĩ binh của cả song phương đều có thiệt hại. Sau khi chiêu hàng địch quân, kiểm điểm lại quân đội thì tổng quân số đã đạt đến 1083 sĩ binh.

Thu thập mọi sự xong xuôi, Akihiro đề nghị :

- Các trấn còn lại đều thiệt hại nặng nề, chúng ta nên nhân cơ hội tấn công chiếm lĩnh luôn. Đừng để bọn họ kịp trở tay.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Bọn họ có kịp trở tay cũng không đáng lo. Chỉ đáng lo là bọn họ biết không thể địch nổi, kéo cả quân dân đi tản cư, để lại một tòa thôn trấn không người mà thôi.

Thôn trấn không quý bằng cư dân, rất có thể đối phương sẽ làm như vậy. Akihiro lo lắng nói :

- Vậy chúng ta phải làm sao đây ? Để bọn họ kéo quân dân đi hết thì thật không cam tâm nha.

Giang Phong khẽ cười, gọi Giang Hưng đến, lệnh gã thống suất một nửa trong số 4 đoàn bản bộ đi tấn công Hắc Long trấn. Còn lại 2 đoàn thì mỗi đoàn do một viên Cấm vệ thống lĩnh, đi tấn công Hưng Long Trang và Phục Ngưu Trang. Nhiệm vụ của bọn họ không phải là công chiếm địch trấn mà chỉ dương công, cầm chân đối phương không cho di tản, chờ đại quân đến.

Sau khi bọn Giang Hưng đã đi rồi, Akihiro lại hỏi :

- Thế còn Điếu Ngư trấn nên giải quyết thế nào ?

Giang Phong nói :

- Chúng ta không đủ nhân lực phòng thủ nhiều nơi. Cách tốt nhất là cho di dân đến Thiên Diệp trấn, chỉ để lại đây vài hộ đủ để chứng tỏ thôn trấn này tồn tại là được. Dù có bị giảm cấp cũng không hề gì. Căn cơ vẫn còn nguyên đó. Sau này khi nào có nhiều cư dân thì lại điều sang phục hồi là xong.

Akihiro khen phải, phái hai gã huynh đệ còn lại thống suất 2 đội sĩ binh lo việc di dân. Còn gã thì theo bọn Giang Phong tiến đến Nam An trấn. Điếu Ngư trấn ở phía bắc Thiên Diệp trấn, còn Nam An trấn thì ở về phía tây. Hai nơi cách nhau ước khoảng 32 dặm. Hành quân mất hơn một giờ.

Tình hình Nam An trấn lúc này cực kỳ khẩn trương. Bang chúng Trấn Nam Bang tử trận, hồi trấn trọng sinh, lập tức tổ chức phòng ngự. Toàn trấn trên dưới hiện còn lại 100 NPC sĩ binh và hơn 500 người chơi. Bang chủ Trấn Nam Bang Hắc Hổ động viên bang chúng tử thủ bản trấn. Cả bọn đều biết lúc này chẳng thể nào có được viện quân. Tử thủ chỉ để tử thủ mà thôi. Chứ thôn trấn thất thủ quá dễ dàng thì sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa.

Bọn Giang Phong đến nơi, không vội vã tấn công ngay mà còn phải bố trí trận hình chiến đấu. Gần 700 NPC sĩ binh do thiếu đội trưởng chỉ huy, nên không thể tổ chức thành đoàn đội gì được. Giang Phong cắt ra 300 sĩ binh, phân thành 6 đại đội, do 6 viên Cấm vệ còn lại thống suất. Cấm vệ quân là Thống lĩnh 50 cấp, nếu quân đội đủ biên chế thì có thể chỉ huy 1 đoàn gồm 10 đội, 110 người; nhưng nếu như thiếu Đội trưởng thì chỉ có thể thống suất được tối đa một nửa biên chế, tức 5 đội, 50 người. Cấm vệ quân đều là tinh nhuệ, nên có thể thống suất được 50 sĩ binh.

Còn lại gần 400 sĩ binh, Giang Phong lệnh mỗi người tùy ý chọn một địch nhân, tự hành chiến đấu. Riêng 6 đại đội kia có nhiệm vụ truy sát bang chúng Trấn Nam Bang. Mizu, Nori và Masashi mỗi người cũng lĩnh một đội 10 sĩ binh tham gia vào việc truy sát để kiếm kinh nghiệm. Còn Akihiro phụ trách phá hủy "Ngọc thạch bi".

Bố trí hoàn tất, đại quân phát động tấn công. Do không có hy vọng gì, bang chúng Trấn Nam Bang chống cự không kịch liệt cho lắm, và khi tử trận thì đăng xuất luôn. Trận chiến không hề có huyền niệm gì. Khi Akihiro chiếm lĩnh thôn trấn, và gã bang chúng Trấn Nam Bang cuối cùng tử vong thì trận chiến cũng kết thúc. Thiên Diệp trấn có được "thuộc hạt trấn" thứ hai.

Chương 235 : MIZU TỨC GIẬN

Thiên Diệp trấn.

Các thành viên của Tùng Bình gia tộc đang phải khẩn trương xử lý chiến quả, thỏa thiện an bài dân chúng thiên cư từ các "thuộc hạt trấn", "thuộc hạt trang" đến Thiên Diệp trấn định cư, cũng như lo khôi phục các hoạt động sản xuất bị đình đốn do chiến loạn. Bởi vì nhân thủ quá ít, toàn gia tộc chỉ có hơn 60 người, nên ai nấy đều vô cùng bận rộn. Trong lúc đó, toàn trấn chỉ có Giang Phong là thanh nhàn. Bọn Akihiro không đủ "năng lượng" thỉnh động Giang Phong, trừ phi Giang Phong muốn giúp.

Sau hai ngày chinh chiến, "Phạt Tùng Bình liên quân" đã hoàn toàn tan rã, lãnh đạo tử trận, lãnh địa đổi chủ, dân chúng quy hàng. Akihiro đã tiếp quản địa bàn của 3 trấn 2 trang, khiến lãnh thổ của Thiên Diệp quốc mở rộng rất nhiều lần, đông tây 50 dặm, nam bắc 65 dặm. Bọn họ chỉ để lại mỗi trang, trấn vài chục hộ dân duy trì các hoạt động thường ngày, còn lại đều cho thiên cư đến Thiên Diệp trấn hết. Dân số Thiên Diệp trấn lúc này đã hơn năm nghìn, đủ để thăng cấp lên Hương trấn. Và Thiên Diệp quốc cũng đã đủ điều kiện để trở thành chư hầu quốc. Akihiro đang chuẩn bị lên đường đến Tương Nguyên xin thăng cấp và cầu phong. Thiên Diệp trấn ở nơi biên viễn, chịu sự quản lý trực tiếp của triều đình chứ không phải từ các Châu thành. Tuy có hơi bất tiện mỗi khi cần thăng cấp thôn trấn, nhưng bù lại, được tự do tự tại.

Giang Phong đang sửa soạn khởi trình, tiếp tục hành trình du ngoạn thì thấy Mizu, Nori và Masashi đi vào. Mizu có vẻ rất tức giận. Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Mizu có chuyện gì không vui sao ?

Masashi cười nói :

- Ca ca biết không. Mizu mới cãi nhau với Akihiro đó.

Mizu tức giận nói :

- Tớ bị Akihiro ca ca bắt nạt, cậu vui lắm hả ?

Giang Phong hỏi :

- Akihiro bắt nạt hiền muội thế nào nè, nói cho ca ca nghe với nào.

Mizu nói với giọng không vui :

- Ca ca. Bọn họ chiếm được quá nhiều thôn trấn, tiểu muội chỉ xin một tòa thôn trấn nhỏ nhất, mà bọn họ cũng không cho. Akihiro ca ca lại còn bảo tiểu muội không biết quản lý thôn trấn. Bọn họ xấu lắm. Tiểu muội không chơi với bọn họ nữa.

Hóa ra là thế. Bọn Akihiro không cho tất nhiên có lý do. Tính luôn các trang, trấn vừa chiếm được, bọn họ vừa đủ điều kiện thăng cấp lên chư hầu quốc, cũng như Thiên Diệp trấn trở thành Hương trấn. Sự thăng cấp này có ảnh hưởng rất lớn. Hương trấn có thể chiêu mộ NPC Đội trưởng 40 cấp, dù bị hạn định số lượng (tương ứng với số sĩ binh trong trấn), nhưng có còn hơn không. Thiếu chỉ huy, quân đội rất khó tác chiến. Hương trấn còn có thể đóng được Trung thuyền, có thể hoạt động ở các khu vực gần bờ biển (cấp Tiểu trấn chỉ đóng được Tiểu thuyền, Thuyền câu và Bè vận chuyển, không thể ra biển, chỉ hoạt động được ở sông hồ). Chư hầu quốc thì có nhiều quyền hạn hơn. Do đó, nếu giao cho Mizu quản lý một thôn trang, có vấn đề gì, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quốc lực. Đương nhiên bọn họ nghĩ vậy là vì không tin tưởng vào khả năng của Mizu, và Mizu cũng không có cách nào khiến bọn họ tin tưởng, Mizu không có kinh nghiệm, cũng không có thiên phú.

Giang Phong bật cười an ủi :

- Hiền muội đừng tức giận nữa. Sẽ xấu lắm đó. Hiền muội không chơi với bọn họ nữa thì sẽ chơi với ai nào. Dù gì thì hiền muội cũng là thành viên của Tùng Bình gia tộc đó nha.

Mizu nũng nịu nói :

- Tiểu muội sẽ rời khỏi Tùng Bình gia tộc, không chơi với bọn họ nữa. Tiểu muội có ca ca này, lại còn Nori với Masashi nữa.

Nori nói xen vào :

- Mizu ...

Mizu ngắt lời :

- Tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ đi theo ca ca du ngoạn. Các cậu hoặc là ở lại đây với bọn họ, hoặc là theo tớ với ca ca.

Nori và Masashi nhìn nhau. Đoạn Nori lắc đầu nói :

- Cậu này ... Ai ! Đương nhiên chúng ta sẽ đi với nhau rồi. Chúng ta là bạn thân của nhau kia mà.

Masashi cũng khen phải. Không chỉ là bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, hai người họ cũng đều muốn đi du ngoạn cùng Giang Phong, thần tượng của bọn họ. Mizu lại nói :

- Ca ca. Tiểu muội muốn có một thôn trang. Tiểu muội phải chứng minh cho bọn họ thấy tiểu muội vẫn có thể quản lý tốt thôn trang.

Masashi khen phải nói :

- Phải đó ca ca. Bọn tiểu muội cũng muốn có một thôn trang của riêng mình.

Đối với bọn họ, Giang Phong lợi hại vô cùng, không gì là không làm được (đương nhiên là trừ việc chống lại hệ thống). Giang Phong chỉ mỉm cười. Việc đó không có gì là khó. Vấn đề là Mizu rời khỏi Tùng Bình gia tộc, Giang Phong với bọn Akihiro sẽ không còn quan hệ gì nữa. Giang Phong suy nghĩ xem có nên thu phí cho việc giúp đỡ bọn họ hay không. Và thu như thế nào để khỏi tổn hại hình tượng của mình. Sau một lúc, Giang Phong cho gọi bọn Akihiro đến, rồi nói :

- Ta sắp phải rời khỏi đây, nhưng đối với Thiên Diệp trấn cũng không yên tâm cho lắm. Nếu mọi người muốn có Thống lĩnh 50 cấp thì ta sẽ giúp cho.

Nghe nói đến Thống lĩnh 50 cấp, cả bọn ánh mắt sáng rỡ. Bọn họ cao lắm cũng chưa đạt được 40 cấp. Thống lĩnh 50 cấp đã có thể xem là BOSS rồi, hơn nữa lại còn có thể chỉ huy đại đội sĩ binh. Quân đội có Thống lĩnh và không có Thống lĩnh chỉ huy thì khác nhau một trời một vực. Trong các trận chiến mấy hôm nay, bọn họ đã thân thân thể nghiệm. Bọn họ rất tiện mộ đội hộ vệ của Giang Phong. Thống lĩnh cũng đã là tướng lĩnh. Chỉ có ai ngu ngốc mới không muốn. Akihiro cả mừng nói ngay :

- Đương nhiên là muốn rồi. Mong Thiếu Quân huynh giúp cho.

Giang Phong nói :

- Ta không thể bằng không biến ra được. Chỉ có từ cấp Châu thành trở lên mới có thể tự do chiêu mộ Thống lĩnh. Đương nhiên là phải tốn tiền.

Akihiro vốn là thiếu gia, tiền không thành vấn đề. Chỉ riêng việc Thiên Diệp trấn không thể tự sản xuất lương thực, toàn phải đi mua về nuôi cư dân cũng đủ biết. Gã lập tức nói :

- Tiền không thành vấn đề.

Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Châu thành gần đây nhất là ở đâu ?

Akihiro nói :

- Hải Châu của Dương Việt tộc cách nơi đây khoảng 300 dặm về phía bắc.

Giang Phong hỏi :

- Hải Châu cũng nằm cạnh bờ biển ?

Akihiro gật đầu nói :

- Vâng.

Giang Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói :

- Hương trấn mà có Thống lĩnh thì không hợp lệ cho lắm. Ta có thể thương lượng với Dương Việt tộc, nhưng chi phí thì các ngươi phải chịu. Mỗi viên Thống lĩnh 100 kim tệ. Thật ra thì chi phí chiêu mộ không cao như thế. Nhưng vì không hợp lệ nên cần được thông cảm.

Bọn Akihiro đều hiểu "thông cảm" là thế nào. Thật ra thì với địa vị của Giang Phong, đối Nam phương chư tộc, chỉ chiêu mộ vài viên Thống lĩnh thì không cần tốn chi phí "thông cảm". Khoản đó đương nhiên thuộc về Giang Phong rồi. Và theo thị giá hiện tại, NPC sĩ binh 30 cấp có giá 5 kim tệ, Đội trưởng 40 cấp giá 20 kim tệ, thì Thống lĩnh 50 cấp có giá 100 kim tệ là không đắt. Akihiro nói :

- Vâng. Nhờ huynh chiêu mộ giúp cho 100 Thống lĩnh.

Giang Phong nhìn gã, mỉm cười nói :

- Tối đa 10 thôi.

Càng chiêu mộ nhiều thì Giang Phong càng được nhiều tiền, nhưng mức độ "thông cảm" có hạn, không thể quá nhiều được. Akihiro thất vọng nói :

- 10 cũng được.

Giang Phong bật cười :

- Không cần thất vọng. Còn có sư gia là văn quan, 200 kim tệ; có thể đảm nhiệm chánh tổng trở xuống; hoặc phụ tá cho Trấn trưởng, Trấn thủ, Tổng trấn quản lý chính sự; và nếu trở thành gia thần sẽ trung thành hơn.

Bọn Akihiro cũng biết văn quan quản lý chính sự tốt hơn người chơi rất nhiều. Nổi tiếng nhất chính là gia thần của Thiên Lang ở Thiên Ân trấn. Thiên Lang cứ bận rộn suốt (đi giúp đỡ người khác), giao hết chính sự cho lão gia thần, vậy mà Thiên Ân trấn vẫn phát triển rất tốt. Akihiro liền nói :

- Vậy thêm 10 sư gia nữa đi.

Giang Phong gật đầu. Ngẫm nghĩ giây lát, gã lại hỏi :

- Thiếu Quân huynh. Còn có gì khác nữa không ?

Đã có văn quan võ tướng, gã hy vọng sẽ còn có thứ gì khác nữa. Sau khi Giang Phong đi rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa. Giang Phong nói :

- Còn có Lâu thuyền, chở được 160 người, 10 kim tệ. Chiến mã : phổ thông 2 kim tệ, trung đẳng 5 kim tệ, thượng đẳng 10 kim tệ. Đặc thù chiến mã : lương câu 20 kim tệ, tuấn mã 50 kim tệ và long câu 100 kim tệ.

Akihiro nói :

- Vậy thêm 10 Lâu thuyền và 100 long câu nữa đi.

Giang Phong lắc đầu nói :

- Chiến mã ở mỗi thành trì đều có hạn. Ở Nam phương, mỗi nước có khoảng vạn chiến mã là nhiều rồi. Long câu và tuấn mã lại càng hiếm hơn.

Akihiro hỏi :

- Vậy có thể được bao nhiêu ?

Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi nói :

- 10 long câu, 30 tuấn mã, 100 chiến mã.

Akihiro đành phải chấp nhận, và yêu cầu thượng đẳng chiến mã. Có tiền đương nhiên muốn có thứ tốt nhất. Thật ra được như vậy thì Thiên Diệp quốc thực lực bội tăng rồi. Tổng chi phí hết 6.600 kim tệ, trong đó Giang Phong có thể thu được khoảng 6.000 kim tệ. Akihiro đưa kim tệ và Giang Phong phái Giang Thạch Khê đi lo liệu việc đó. Y có thể phi hành, bay đến Hải Châu sẽ mất ít thời gian hơn. Với lại một vị "thần" sẽ được tôn kính, công việc sẽ càng thuận lợi.

__________________________________________________ _______

Mizu nếu gọi bằng tên Hán Việt sẽ là Thủy Nhi (Mizu chan) hoặc theo cách gọi quý tộc là Thủy Cơ (Mizu hime)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro