du hi Vuong menh 240-241

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 240 : THUYẾT PHỤC LƯU DÂN

Lại nói, Giang Phong không quyết định kiến thiết Cung điện ngay mà trước tiên phải tuần thị một vòng lĩnh địa, khảo sát địa hình, để tìm nơi thích hợp nhất. Toàn lĩnh địa là một vùng bằng phẳng, cỏ mọc xanh rì, chỉ ở góc tây bắc có một khu rừng nhỏ, và ở góc đông nam có một số gò đồi thấp. Đặc biệt, lĩnh địa rộng 6x6 kilômét, bên ngoài hoàn toàn bị sương mù bao phủ, đồng thời còn có một bức tường vô hình ngăn cản không cho bọn Giang Phong rời khỏi lĩnh địa. Đặc thù lĩnh địa có khác, không giống bình thường. Ở phía chính bắc, giáp với rìa lĩnh địa có một cái hồ nhỏ hình bán nguyệt, đường kính khoảng 400 mét, bờ hồ bên kia hoàn toàn bị sương mù bao phủ.

Sau khi tuần thị một vòng lĩnh địa, Giang Phong quyết định kiến thiết Cung điện ở gần bờ hồ. Giang Phong lấy Túi tài nguyên ra, quăng xuống đất. Túi tài nguyên hóa thành vật tư, phân biệt chia thành 3 đống gỗ, đá và lương thực; mỗi đống 100 đơn vị. Nhưng khi Giang Phong xem kỹ lại thì mới phát hiện gỗ ở đây hiển thị là linh mộc, đá hiển thị là linh thạch và lương thực hiển thị là ngọc lương. Đúng là đặc thù lĩnh địa a, vật tư cũng đặc biệt khác người nữa.

Đặt Bản vẽ Cung điện xuống đất cách bờ hồ khoảng 500 mét, Giang Phong điểm vào nút "Xây dựng". Cung điện có lẽ là kiến trúc quan trọng nhất của lĩnh địa, thời gian xây dựng khá lâu, 1 ngày, tiêu hao vật tư 60 linh mộc, 80 linh thạch. Giang Phong cùng hai thủ hạ lập tức khởi công. Tuy thời gian xây dựng ghi là 1 ngày, nhưng đó là thời gian của 1 người xây dựng, nếu là nhiều người cùng là, việc, thời gian đương nhiên sẽ giảm xuống. Tuy hai thủ hạ bảo rằng để bọn họ làm được rồi, không cần đại nhân thân tự thân lao, nhưng Giang Phong vẫn tham gia, dù không rành việc xây dựng thì mang vác vật liệu, đào hố, chôn móng, ... các việc lặt vặt Giang Phong vẫn làm được.

Sau một thời gian, nền móng và sườn kiến trúc đã làm xong, bắt đầu đến các công việc chuyên môn, Giang Phong không giúp được nữa, liền rời công trường đi thị sát lĩnh địa. Vừa rồi Giang Phong đã cùng hai thủ hạ tuần thị một vòng lĩnh địa, nhưng chỉ là khảo sát địa hình để tìm nơi kiến thiết Cung điện. Lần này Giang Phong thị sát thật kỹ, tìm kiếm các nguồn tài nguyên có thể khai thác. Lĩnh địa muốn có thể hoạt động chính thường, không thể ly khai các nguồn tài nguyên được. Linh mộc, linh thạch dù muốn mua cũng không biết mua ở đâu.

Cũng còn may là khu rừng ở phía tây bắc có thể khai thác linh mộc. Và trong số các gò đồi ở phía đông nam có một ngọn đồi thấp thật ra là một bãi đá bị phủ lên một lớp đất, có thể khai thác linh thạch. Lương thực có thể thu được bằng cách đánh bắt cá dưới hồ, cũng có thể chăn nuôi trên đồng cỏ, hoặc khai khẩn nông điền. May mắn là lĩnh địa có hồ, không sợ thiếu nước. Giang Phong còn phát hiện bên bờ hồ có vài bụi cây ăn trái, có thể ăn được.

Giang Phong cũng kiểm tra Bản vẽ đặc thù kiến trúc được hệ thống tưởng lệ, phát hiện đã hiển thị thông tin. Đó là Bản vẽ Tế đàn, nhưng yêu cầu phải xây dựng xong Cung điện thì mới có thể kiến tạo, thuộc tính chưa rõ. Giang Phong đã đoán đúng. Các Bản vẽ đặc thù kiến trúc này chỉ có thể sử dụng được ở đặc thù lĩnh địa. Giang Phong còn 2 Bản vẽ giống thế này nữa, cất giữ trong Mật khố tại Thần Cung ở Nguyên Thành.

Thị sát xong xuôi, thấy Cung điện vẫn còn đang xây dựng, Giang Phong dặn dò hai thủ hạ khi xây dựng xong thì hãy chuyển vật tư vào bên trong Cung điện cất để tránh hư hao. Hai thủ hạ này của Giang Phong xem ra được hệ thống phú cho trí tuệ khá cao, còn có thể chủ động kiến nghị về công việc với Giang Phong nữa. Giang Phong rất yên tâm giao công việc cho bọn họ. Còn về chức năng của tân lĩnh địa này, có lẽ sau khi Cung điện xây dựng xong thì mới biết rõ được. Trong lúc chờ đợi, Giang Phong cần phải về Chu Sơn đã.

Gọi cánh cửa không gian ra, Giang Phong quay trở về Thiếu Quân tiểu ấp ở Chu Sơn quần đảo. Đến lúc này, Giang Phong mới phát hiện mỗi lần sử dụng cánh cửa không gian sẽ bị tiêu tốn 1 điểm Nguyên lực, chứ không thể tùy ý sử dụng. Giang Phong vừa về đến tiểu ấp thì thấy bọn Mizu đang tìm kiếm. Mizu hỏi :

- Ca ca đi đâu nãy giờ thế ạ ? Bọn tiểu muội tìm ca ca mãi mà không thấy.

Giang Phong mỉm cười đáp :

- Tiểu huynh đi dạo quanh bờ biển. Hiền muội tìm tiểu huynh có việc gì không nào ?

Mizu nói :

- Ca ca. Giờ ở trong ấp không còn việc gì nữa. Chúng ta đi tìm thêm cư dân đi.

Masashi cũng nói :

- Phải đó ca ca. Chứ chờ thêm 20 ngày nữa thì lâu quá.

Giang Phong gật đầu nói :

- Được thôi. Đi thì đi.

Thế là Lâu thuyền lại rời bến. Trong tiểu ấp chẳng có bao nhiêu cư dân, lại ở trên đảo ngoài biển, vì thế bọn Giang Phong chẳng lo bị tấn công mà mang hết quân đội đi theo, chỉ để viên Thống lĩnh là võ tướng của tiểu ấp ở lại cùng lão sư gia trấn thủ. Với viên Thống lĩnh 50 cấp, những vấn đề thông thường kiểu như dã thú tấn công thì có thể tự xử lý được.

Lâu thuyền đi dọc theo bờ biển, bắt đầu tiến trình "dụ", à không, thuyết phục những người dân gặp được. Bọn Mizu quyết định thi xem ai thuyết phục hiệu quả nhất. Thấy cả ba đều có vẻ hưng phấn, Giang Phong nhắc nhở :

- Thuyết phục thế nào cũng được, nhưng không nên hứa hẹn quá mức đó nha. Khi người dân đã chịu đến định cư mà mình không thể thực hiện lời hứa thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Tín phục độ đó.

Masashi nói :

- Thì chúng ta hứa rồi sẽ làm là được chứ gì. Ca ca đừng lo.

Nori chợt nói :

- Tiểu muội nghĩ chúng ta không nên hứa hẹn quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của những người dân hiện tại của ấp. Bọn họ đang ra sức làm việc cho ấp mà không được thưởng gì cả, trong khi những người mới đến lại được là không công bằng. Phải không ca ca ?

Giang Phong gật đầu nói :

- Nori nói phải đó.

Masashi liền nói :

- Vậy thì chúng ta thưởng cho tất cả là được chứ gì !

Giang Phong mỉm cười nói :

- Không nên thu hút người dân hay gia tăng Tín phục độ bằng cách tặng thưởng, về lâu dài sẽ gây hậu quả không hay. Chủ yếu là nên dựa vào lý do chỗ chúng ta yên bình, còn nơi khác chiến loạn, dễ bị chết oan. Có thể thêm việc khẩu phần lương thực và tiền lương ở chỗ chúng ta cao hơn nơi khác một chút.

Lâu thuyền đi dọc bờ biển một hồi thì trông thấy một chiếc Tiểu thuyền đang chơi vơi trên biển. Trên Tiểu thuyền có 2 NPC cư dân. Masashi xung phong đi thuyết phục, xuống Trung thuyền (được kéo theo phía sau Lâu thuyền) tiếp cận chiếc Tiểu thuyền kia. Lát sau, Masashi hoàn mĩ hoàn thành nhiệm vụ, quay trở về cũng 2 NPC cư dân kia. Bọn Mizu hỏi thăm bí quyết, nhưng Masashi nhất quyết không nói, đang thi tài mà ! Hai cư dân kia cho biết bọn họ dùng thuyền chạy loạn, lúc trước ở trên dòng Chiết Giang, nhưng không biết bị trôi dạt ra biển từ lúc nào. Lại chiến loạn ! Xem ra vùng vịnh Hàng Châu không được yên bình a.

Lâu thuyền lại đi tiếp, cho đến lúc trông thấy trên bờ biển có một nhóm NPC lưu dân đang dắt dìu nhau đi tới. Bọn Giang Phong biết bọn họ là lưu dân, bởi trông cách ăn mặc, và mang theo đủ loại hành trang cũng đủ biết. Nhóm lưu dân này đông khoảng 20 người, có lẽ mục tiêu là một Tiểu trấn ở gần đây. Đương nhiên đã gặp rồi thì không thể bỏ qua. Nori xung phong đi thuyết phục. Mizu đòi đi theo "học tập" kinh nghiệm. Cả hai xuống Trung thuyền đổ bộ lên bờ, tiếp cận nhóm lưu dân kia. Nori đã tận hết sức thuyết phục, lại nhờ Mizu tiếp sức mà mất hơn 15 phút mới hoàn thành nhiệm vụ. Lâu thuyền lại tiếp nhận thêm 22 người dân nữa. Thành tích này Nori và Mizu chia đôi.

Lâu thuyền lại đi tiếp, hướng về phía vịnh Hàng Châu. Từ 2 người dân đầu tiên, Giang Phong biết ở đó đang có chiến loạn, chắc chắn nạn dân, lưu dân sẽ không ít.

Đi được một lúc, bọn Giang Phong trông thấy phía trước xuất hiện một chiếc Tiểu thuyền, trên thuyền chỉ có 1 người, đang cố sức chèo chống vượt qua trùng trùng sóng lớn. Lần này đến phiên Masashi. Lát sau, cả hai quay lại, và bọn Giang Phong ngạc nhiên phát hiện đó là người chơi chứ không phải NPC. Nhìn cậu bé chỉ độ 10 tuổi, y phục ướt đẫm vì sóng biển, Giang Phong không khỏi lắc đầu. Cậu bé còn nhỏ như thế mà dám chèo thuyền ra biển, hơn nữa lại là Tiểu thuyền vốn chỉ có thể đi trên sông hồ, quả là gan dạ a.

Cậu bé cũng chăm chăm nhìn Giang Phong, rồi đột nhiên quỳ phục xuống nói :

- Sư phụ. Xin nhận của Lân nhi một lạy.

Nhìn cậu bé học theo phim kiếm hiệp hành lễ bái sư, Giang Phong không khỏi cười thầm.

Có thể bà con chưa biết :

Phân cấp hành chính của "Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc" (phần 5)

Dưới cấp huyện là cấp Hương, là cấp hành chính thứ tư, bao gồm : Hương (xã), Hương dân tộc, trấn (thị trấn), Nhai đạo biện sự xứ (phường), ngoài ra còn có tô mộc của người Mông Cổ.

- Hương (giản thể: 乡, phồn thể: 郷) là một đơn vị hành chính cấp thứ tư. Hương là đơn vị hành chính cấp thấp nhất trong hệ thống đơn vị hành chính địa phương của Trung Quốc, cấp dưới của các cấp huyện và khu. Hương là cấp hành chính có rất ít trách nhiệm chính quyền được xác định, ngoài trừ Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình (计划生育委员会). Một hương về mặt Đảng Cộng sản Trung Quốc thì do bí thư chi bộ Hương lãnh đạo, về mặt chính quyền thì do Hương trưởng (乡长) lãnh đạo.

- Trấn hay Thị trấn (镇 hay 市镇) là cấp đơn vị hành chính địa phương nhỏ nhất ở Trung Quốc, ngang cấp Hương. Trấn vốn là một đơn vị quân sự. Đứng đầu một Trấn là Trấn tướng. Từ thời Nam-Bắc triều đã có các Trấn ở khu vực biên giới. Đến cuối thời Đường thì Trấn xuất hiện ngay cả trong nội địa. Thời nhà Thanh, thì Trấn và Thành trở nên phổ biến. Tháng 1 năm 1909, nhà Thanh ban bố "chương trình tự trị địa phương Thành-Trấn-Hương", quy định các vùng nông thôn với dân cư tập trung trên 50.000 người thì dồn lại cho lập các Trấn. Khi Trung Hoa Nhân Dân Cộng Hòa Quốc thành lập thì có đơn vị hành chính Trấn, nhưng không có quy định thống nhất về Trấn, nên quy mô dân số của Trấn mỗi nơi một khác. Năm 1954, toàn Trung Quốc có 5.400 Trấn, trong đó 920 Trấn có dân số dưới 2.000 người, 2.302 Trấn có dân số 2.000-5.000 người, 1.373 Trấn với dân số 5.000-10.000 người, 784 Trấn với dân số 10.000-50.000 người và 21 Trấn có dân số trên 50.000 người. Tháng 6 năm 1955, chính phủ ra quyết định về thiết lập Thành thị và Trấn trong đó có các tiêu chí rõ ràng để xác định Trấn. Từ năm 1975 tới năm 1978, hai Hiến pháp của nước này đều quyết định bãi bỏ đơn vị hành chính Hương nhưng vẫn bảo lưu đơn vị hành chính Trấn. Sau khi công xã nhân dân bị bãi bỏ vào cuối thập niên 1970, Trấn trở nên quan trọng hơn. Ngày 29 tháng 11 năm 1984, Quốc vụ viện Trung Quốc đưa ra tiêu chuẩn về Trấn như sau:

• Tại khu vực cơ quan chính quyền nhà nước cấp Huyện đóng trụ sở có thể lập Trấn.

• Tổng dân số không quá 20.000 người thì là Hương, nếu dân không làm nông nghiệp trên 2 nghìn người thì có thể lập Trấn.

• Tổng dân số trên 20.000 người thì là Hương, nếu dân không làm nông nghiệp chiếm 10% trở lên cũng có thể lập Trấn.

• Các khu vực sinh sống của dân tộc thiểu số, các khu vực biên giới dân thưa thớt, khu vực miền núi hoặc khu vực tập trung xí nghiệp công nghiệp nhỏ, khu vực ven cảng nhỏ, các khu du lịch, khu vực cửa khẩu biên giới, mặc dù dân phi nông nghiệp không quá 2.000 người nhưng vẫn có thể lập Trấn.

- Nhai đạo biện sự xứ (街道办事处), gọi tắt là nhai đạo, là một cấp hành chính địa phương, thấp hơn huyện cấp thị ở Trung Quốc, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam. Cấp này ngang với Hương và Trấn về địa vị hành chính. Quyền hạn của cấp này được quy định tại điều 68, "Luật Tổ chức Chính phủ địa phương". Đến ngày 31 tháng 12 năm 2004, Trung Quốc có 5904 nhai đạo biện sự xứ.

Đến đây là đã giới thiệu xong 4 cấp hành chính của Trung Quốc, phần tiếp theo tui sẽ giới thiệu cách nhìn của các nước lớn về đơn vị hành chính của Việt Nam. Ở Việt Nam, Tp. Hồ Chí Minh là thành phố lớn nhất, đông dân nhất, và phát triển nhất; còn Tp. Hà Nội là thủ đô của cả nước. Thế nhưng nó có địa vị thế nào trong mắt các nước khác.

Chương 241 : BÁI SƯ THIẾP

Lại nói, nhìn Lân nhi học theo phim kiếm hiệp hành lễ bái sư, Giang Phong không khỏi cười thầm, nhưng lại cảm thấy cậu bé rất đáng yêu. Giang Phong bước tới đỡ cậu bé dậy, mỉm cười hỏi :

- Sao con lại gọi ta là sư phụ nè ?

Cậu bé nói :

- Sư phụ. Lân nhi tìm được Bái sư thiếp, có thể bái người khác làm sư phụ, nhưng lại yêu cầu sư phụ phải trên 50 cấp. Hiện giờ trên "Đẳng cấp bài hành bảng" chỉ có duy nhất sư phụ là trên 50 cấp thôi hà.

Vừa nói cậu bé vừa lấy Bái sư thiếp ra, đưa cho Giang Phong. Giờ này sao lại xuất hiện Bái sư thiếp nhỉ ? Chắc là Lân nhi đã gặp được cơ ngộ gì đây. Chứ Bái sư thiếp chỉ có thể xuất hiện khi có nhiều người chơi vượt qua ngưỡng 50 cấp. Giang Phong nhìn thấy vẻ thành khẩn và ánh mắt đầy hy vọng của cậu bé, khẽ gật đầu, nhận lấy Bái sư thiếp, và nghe hệ thống hỏi :

- Đinh. Xin hỏi Thiếu Quân có đồng ý thu Lân nhi làm đệ tử hay không ?

- Đồng ý.

Đương nhiên Lân nhi cũng nghe hệ thống hỏi :

- Đinh. Xin hỏi Lân nhi có đồng ý bái Thiếu Quân làm sư phụ hay không ?

- Đồng ý.

Và thế là cả hai trở thành sư đồ. Giang Phong xoa đầu Lân nhi, âu yếm hỏi :

- Con bao nhiêu cấp rồi nè ?

Lân nhi hưng phấn đáp :

- Lân nhi được 21 cấp rồi nha sư phụ.

Nhìn thấy mọi người bật cười, Lân nhi đỏ mặt phân bua :

- Tại Lân nhi trừ những ngày nghỉ thì chỉ được chơi game có 3 giờ mỗi ngày thôi hà. Lân nhi còn phải đi học nữa.

Giang Phong gật đầu nói :

- Lân nhi ngoan lắm. Thế sao con dám chèo thuyền ra biển một mình thế ? Lại còn là Tiểu thuyền nữa. Con có biết Tiểu thuyền không thể đi được trên biển không ?

Lân nhi ấp úng đáp :

- Biết ạ. Nhưng Lân nhi không mua được thuyền lớn. Lân nhi chỉ có 3 ngân tệ, và cũng chỉ mua được Tiểu thuyền thôi hà. Lân nhi nghe nói sư phụ đang ở ngoài biển, nên ra biển tìm sư phụ đấy ạ !

Tội nghiệp cậu bé. Phải là Hương trấn mới có thể đóng được Trung thuyền. Mà lúc này chẳng mấy người chơi phát triển lên đến Hương trấn. Chắc là Lân nhi đã mua Tiểu thuyền ở một Tiểu trấn nào đó. Giang Phong xoa đầu cậu bé, âu yếm hỏi :

- Chức nghiệp của con là gì ?

Lân nhi gãi đầu nói :

- Lân nhi chưa bái sư, chưa gia nhập môn phái nào hết. Lân nhi định theo sư phụ học kỹ năng.

Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Con thích học loại kỹ năng nào nè ?

Lân nhi ngơ ngác :

- Học loại nào cũng được hết ạ ?

Giang Phong cười nói :

- Loại nào cũng được hết. Sư phụ có thể tìm kỹ năng thư cho con học.

Lân nhi hoan hỉ nói :

- Lân nhi muốn làm pháp sư giống như sư phụ á.

Trong mắt những người chơi khác, Giang Phong đương nhiên là pháp sư. Có lẽ Lân nhi cũng đã xem qua video clip Giang Phong tiêu sái phóng pháp thuật sát quái ở Ẩn Long thôn, rồi xem Giang Phong là thần tượng. Giang Phong gật đầu, dẫn Lân nhi đi vào khoang thuyền. Bọn Mizu ở lại bên ngoài, chú ý xem có lưu dân hoặc nạn dân xuất hiện hay không.

Lâu thuyền tiếp tục hành trình, trên đường bọn Mizu thu nhận thêm được hơn 10 người dân nữa. Khi thuyền sắp tiến vào vịnh Hàng Châu, Giang Phong chợt nghĩ đến việc phía trước là vùng hỗn loạn, khi lên bờ mà thiếu kỵ binh thì không ổn lắm, do đó đã truyền lệnh quay thuyền trở về Chu Sơn quần đảo. Do mỗi chiến mã chiếm vị trí tương đương 3 người, nên lần này bọn Giang Phong chỉ mang theo sĩ binh chứ không có chiến mã, nguyên nhân là ban đầu không định đi sâu vào bờ.

Thuyền về đến tiểu ấp, cộng thêm 34 người dân mới gia nhập, dân số của tiểu ấp đã tăng lên đến 106 người. Xem ra thưởng đoạt lưu dân của các thôn trấn khác, hiệu quả cực cao a. Mizu có "Đội trưởng binh phù", xem như có chức vụ là Đội trưởng, hàm tùng ngũ phẩm, kiêm nhiệm thất phẩm Trại chủ không thành vấn đề. Điều đó cũng có nghĩa là sẽ có thể trực tiếp thăng cấp tiểu ấp mà không cần làm nhiệm vụ thăng cấp ở Quan Phủ.

Tiểu ấp vốn đã có đủ 5 phổ thông kiến trúc, giờ dân số cũng đã đạt yêu cầu, Mizu liền vào Trưởng ấp thất, đứng trước "Ngọc thạch bi", chọn thăng cấp. Hệ thống thanh âm :

- Đinh. Chúc mừng Mizu. Thiếu Quân tiểu ấp đủ điều kiện thăng cấp lên Trại. Xin hỏi có chấp thuận thăng cấp hay không ?

- Chấp thuận.

- Đinh. Chúc mừng Mizu. Thiếu Quân tiểu ấp thăng cấp thành Thiếu Quân Trại. Mong tiếp tục phấn đấu phát triển Thiếu Quân Trại ngày một phồn vinh.

Sau khi thăng cấp thành công, bạch quang từ trên trời chiếu xuống bao phủ toàn ấp, giữa tiếng nhạc du dương, quy mô ấp được mở rộng, ngang dọc mỗi bề 250 thước (100 mét). Cảnh quan cũng có nhiều thay đổi đáng kể. Đường phố mở rộng gấp đôi, nhà cửa chỉnh tề, phố xá ngăn nắp. Rào tre biến thành rào gỗ, khả năng phòng ngự tốt hơn, mà trông cũng mỹ quan hơn. Và Trưởng ấp thất cũng biến thành Công Đường, trông có vẻ chính quy hơn. Trên bảng chức năng cũng xuất hiện một số kiến trúc mới :

"Biệt viện : diện tích 8x10; gỗ 25, đá 5, đồng tệ 10; 1 hộ."

"Lớp học : diện tích 10x10; gỗ 150, đá 50, ngân tệ 5; cần thầy đồ."

"Hiệu y phục : diện tích 10x20; gỗ 300, đá 120, ngân tệ 5; cần thợ may."

"Tửu điếm : diện tích 10x20; gỗ 300, đá 120, ngân tệ 5; cần đầu bếp."

Điều kiện để được thăng cấp lên Trang là trong Trại phải có đủ 10 loại hình kiến trúc (loại hình nào cũng được, nhưng không tính Đường và Đại lộ), đồng thời dân số phải đạt 501 người. Trong lúc Giang Phong và Lân nhi nghỉ ngơi (đăng xuất), bọn Mizu chỉ huy thợ mộc kiến thiết những kiến trúc nào có thể xây dựng được. Trong Trại hiện có thợ may, đầu bếp và thầy đồ nên cả 3 kiến trúc mới đều có thể xây dựng. Bọn họ còn cho xây dựng một số Biệt viện dọc theo đường phố chính, để cho tầng lớp trên của Trại ở. Hiện tại Thiếu Quân Trại có các kiến trúc sau : Nhà, Biệt viện, Công đường, Lò rèn, Tiệm tạp hóa, Giếng, Kho, Công viên, Bến thuyền, Lớp học, Hiệu y phục, Dược điếm, Tửu điếm, Trại mộc, Nông trường, Mục trường. Xem ra yêu cầu 10 loại hình kiến trúc không khó, vấn đề vẫn là dân số.

Hôm sau ...

Giang Phong đăng nhập khá sớm, và vấn đề quan tâm đầu tiên chính là tân lĩnh địa. Giang Phong gọi cánh cửa không gian ra, đi vào tân lĩnh địa. Khi vừa xuất hiện, một khối kiến trúc tráng lệ huy hoàng khiến Giang Phong không khỏi giật mình, Cung điện đã hoàn công.

Cung điện chiếm tổng diện tích khoảng 40x40 mét, chỉ có một kiến trúc trung tâm chiếm địa 20x30 mét, xung quanh là hoa viên, được một bức tường đá cao 2 mét bao quanh, chính môn hùng vĩ trang nghiêm. Kiến trúc trung tâm tuy chỉ là một tòa nhà hai tầng, nhưng nguy nga khí phái, và còn được sơn son thếp vàng, điêu khắc cầu kỳ, trang hoàng cực kỳ sang trọng xa hoa; ngay cả vọng lâu trên chính môn cũng được chạm long trổ phụng, lấp loáng sáng ngời. Không hổ danh là Cung điện.

Thấy Giang Phong xuất hiện, hai thủ hạ vội ra nghênh tiếp, đón Giang Phong vào trong Cung điện. Cung điện cũng phân chia Đại điện, nội điện, hậu viện, tẩm thất, thư phòng, bảo khố, phòng ăn, nhà bếp, ... Giang Phong tuần thị một vòng Cung điện, và cuối cùng dừng chân ở thư phòng. Ở đấy có "Sổ tay lĩnh chủ" mà Giang Phong cần nhất hiện nay. Dù sao cũng cần hiểu rõ thuộc tính và chức năng của lĩnh địa này chứ.

Lĩnh địa này thuộc vào loại "tư nhân lĩnh địa", hoàn toàn khép kín, không thể giao lưu với những lĩnh địa khác. Bức tường vô hình bao quanh lĩnh địa ngăn cản không cho Giang Phong ra ngoài, đồng thời cũng ngăn cản người ngoài vào lĩnh địa. Bế quan tỏa quốc a. Chỉ khi nào thăng cấp lĩnh địa lên đến cấp 3 thì bức tường vô hình kia mới biến mất, lĩnh địa mới có thể giao lưu với những lĩnh địa khác. Từ "nhất cấp lĩnh địa" thăng lên "nhị cấp lĩnh địa" cần phải có đủ 5 loại hình kiến trúc và dân số đạt 30 người. Muốn thăng lên "tam cấp lĩnh địa" cần có đủ 10 loại hình kiến trúc và dân số đạt 90 người, ...

Gia tăng dân số của lĩnh địa không phải dựa vào lưu dân, mà phải chiêu mộ, ở hậu viện của Cung điện có "Ngọc thạch bi", chức năng giống như "Ngọc thạch bi" của phổ thông lĩnh địa, đồng thời cũng chiêu mộ cư dân ở đó. Giang Phong muốn chiêu mộ 1 cư dân thì phải tiêu tốn 50 đơn vị lương thực và 10 điểm Nguyên lực, trong sổ tay còn ghi chú, tỷ lệ chiêu mộ thành công không đạt 100% (tức là có chiêu mộ thất bại).

Xây dựng các kiến trúc ở đây ngoài việc tiêu hao vật tư như thông thường, còn tiêu tốn Nguyên lực. Tài nguyên ở đây khi đã khai thác thì không thể tự động phục hồi, mà phải do lĩnh chủ tiêu hao Nguyên lực phục hồi. Tóm lại, mọi hoạt động ở đây đều cần đến Nguyên lực. Giang Phong chỉ có 24 điểm Nguyên lực, chẳng làm được bao nhiêu chuyện. Cũng may cư dân ăn uống chỉ cần 1 đơn vị lương thực mỗi ngày, lĩnh địa chẳng có bao nhiêu dân, 100 đơn vị lương thực ban đầu đủ dùng một thời gian rồi.

Có thể bà con chưa biết :

Vị thế của Tp. Hồ Chí Minh và Tp. Hà Nội trong mắt các nước lớn

Ở Việt Nam, Tp. Hồ Chí Minh là thành phố lớn nhất, đông dân nhất, phát triển nhất, còn Tp. Hà Nội là thủ đô, có vị trí quan trọng đối với cả nước không cần phải bàn cãi. Và cả hai đều thuộc cấp hành chính thứ nhất của Việt Nam, do trung ương quản lý.

Có điều, chỉ có các nước nhỏ như Lào, Campuchia, Philippines, ... mới xem Tp. Hồ Chí Minh và Tp. Hà Nội ngang hàng với cấp hành chính thứ nhất của họ. Còn các nước lớn (Mỹ, Pháp, Trung, Nhật) thì không.

Khi xem trong danh sách các thành phố kết nghĩa của Tp. Hồ Chí Minh ta sẽ thấy ngoài Champasak, Viêng Chăn (Lào); Manila (Philippines); Phnôm Pênh (Campuchia); còn có San Francisco (Mỹ); Quảng Châu, Thẩm Dương (Trung Quốc); Osaka, Yokohama (Nhật Bản); Lyon (Pháp); Toronto (Canada).

Trước tiên nói về San Francisco.

Mỹ chia cả nước thành 50 tiểu bang (cấp hành chính thứ nhất). Dưới tiểu bang là Hạt (County). Nhiều người Việt gọi cấp này là Quận bởi lý do : tiểu bang = tỉnh, hạt = quận. Thật ra trong các văn bản chính thức ở Việt Nam vẫn gọi là Hạt (trong từ điển cũng dịch County là Hạt). Ví dụ như "Quận Cam" mà nhiều người Việt vẫn gọi, tiếng Anh là "Orange County" (hạt Cam), khu người Việt Little Saigon nằm trong Tp. Westminster thuộc Hạt này. Orange County có nhiều thành phố trực thuộc, trong đó Westminster, Garden Grove, Stanton, Fountain Valley, Anaheim và Santa Ana (thủ phủ của hạt) có nhiều người Việt sinh sống. Tóm lại, ở Mỹ dưới tiểu bang là hạt, dưới hạt là các thành phố (nếu gọi là thành phố trực thuộc quận thì thật là kỳ). San Francisco thuộc tiểu bang California là thành phố kết nghĩa của Tp. Hồ Chí Minh.

Quảng Châu và Thẩm Dương (Trung Quốc)

- Quảng Châu là thành phố thủ phủ của tỉnh Quảng Đông, diện tích 7.434,4 km², dân số 9.496.800 (2005), gồm 10 khu (quận), 2 huyện cấp thị (thành phố cấp huyện). Quảng Châu là cấp hành chính thứ hai, tức thành phố trực thuộc tỉnh.

- Thầm Dương là thành phố thủ phủ của tỉnh Liêu Ninh, diện tích 13.000 km², dân số 7,2 triệu người, gồm 9 khu (quận), 1 huyện cấp thị, 3 huyện. Thẩm Dương cũng là cấp hành chính thứ hai, tức thành phố trực thuộc tỉnh.

Tp. Hồ Chí Minh ngang hàng (kết nghĩa) với 2 thành phố thuộc tỉnh này. Còn họ có xem ngang hàng không thì còn phải xem lại, bởi chỉ riêng Quảng Châu, GDP 76,8 tỷ USD (2006), tương đương cả Việt Nam lúc đó (Tp. Hồ Chí Minh chiếm 1/5).

Osaka, Yokohama (Nhật Bản)

Nhật Bản sử dụng chế độ "đô đạo phủ huyện" gọi là cấp hành chính thứ nhất, gồm : Tokyo được gọi là đô (東京都 Tokyo-to), Hokkaido được gọi là đạo (北海道 Hokkai-dō) và Kyoto, Osaka được gọi là phủ (京都府 Kyoto-fu, 大阪府 Osaka-fu) và 43 đơn vị cấp hành chính thứ nhất còn lại được gọi là huyện (県 ken). Cấp hành chính thứ hai gọi là Hạt, gồm : thành phố (市 shi), thị trấn (町 cho) và làng (村 son), riêng ở Tokyo còn có 23 đặc biệt khu (特別区 ku). Ở Nhật, Thành phố, thị trấn và làng ngang cấp với nhau, đều là cấp hành chính thứ hai.

- Tp. Osaka (tiếng Nhật: 大阪市 Ōsaka-shi) là thủ phủ của phủ Osaka. Năm 2005 dân số thành phố là 2.640.097 người.

- Tp. Yokohama (tiếng Nhật : 横浜市 Yokohama-shi) là thủ phủ của huyện Kanagawa. Yokohama có 18 khu hành chính (行政区 gyōseiku). Dân số 3,625,000 (2007)

TP. Hồ Chí Minh ngang hàng với 2 thành phố này.

Lyon (Pháp).

Tp. Lyon là tỉnh lỵ của tỉnh Rhône, thuộc vùng hành chính Rhône-Alpes của nước Pháp, có dân số là 465.300 người (thời điểm 2005). Ở Pháp, trên cấp tỉnh còn có cấp Vùng hành chính, có thủ phủ và người đứng đầu, thường do tỉnh trưởng của tỉnh nơi đóng thủ phủ kiêm nhiệm. Tp. Hồ Chí Minh ngang hàng Lyon.

Toronto (Canada)

Tp. Toronto là thành phố thủ phủ của bang Ontario, Canada. Với diện tích khoảng 630 km² và dân số trên 2,5 triệu (2004). Tp. Hồ Chí Minh kết nghĩa với Tp. Toronto.

Tp. Hà Nội cũng không khá hơn, kết nghĩa với các thành phố : Toulouse (Pháp); Fukuoka (Nhật Bản).

- Tp. Toulouse thuộc tỉnh Haute-Garonne, vùng hành chính Midi-Pyrénées; với dân số 964.797 người (2006)

- Tp. Fukuoka (tiếng Nhật: 福岡市 Fukuoka-shi; Hán-Việt: Phúc Cương Thị) là trung tâm hành chính của huyện Fukuoka, ở Kyushu, phía nam Nhật Bản.

Tóm lại, Tp. Hồ Chí Minh, Tp. Hà Nội chỉ ngang cấp hành chính thứ hai (thậm chí cấp hành chính thứ ba) của nước họ, vậy cả nước Việt Nam thì ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro