du hi vuong menh 245-247

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 245 : NGÀY ĐẦU CANH TÁC

Thứ hai là ngày đầu tuần, và cũng là ngày đầu tiên của chu kỳ canh tác ở tân lĩnh địa của Giang Phong. Trong ngày này mà không kịp khai khẩn gieo trồng, sẽ bị lỡ mùa vụ, đến cuối tuần sẽ không thu hoạch được gì. Chỉ là trò chơi, nên hệ thống rút ngắn thời gian mùa vụ chỉ còn lại 1 tuần. Đây là vụ mùa đầu tiên của tân lĩnh địa, nên Giang Phong đặc biệt xem trọng, có mặt từ sáng sớm, chỉ đạo công việc. Nếu lỡ mất vụ mùa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Ba cư dân của lĩnh địa dưới sự chỉ huy của Giang Phong, mỗi người dùng một cái cuốc, cuốc đất mở ruộng. Hiện tại lĩnh địa không đủ lương thực, không thể chiêu mộ thêm cư dân. Giang Phong đành tự an ủi rằng "chậm mà chắc". Trong lĩnh địa còn có mấy bụi cây có trái ăn được, có thể sử dụng thay thế lương thực, nhưng vì làm ruộng còn cần cả lương thực làm giống, dù hôm qua có ra sức thu hoạch thì cũng không đủ lương thực để ăn trong lúc nông nhàn nếu như miễn cưỡng chiêu mộ thêm cư dân.

Do công cụ chất lượng không tốt, quá trình khai khẩn ruộng đất không được nhanh cho lắm. Giang Phong đứng xem một hồi, không đủ kiên nhẫn chờ đợi, phân phó công việc xong thì rời khỏi lĩnh địa, trở lại Chu Sơn quần đảo. Công việc cần thiết hiện tại của Giang Phong là kiếm thêm tiền, thật nhiều tiền. Vì dự án của mình, cố gắng vậy.

Lúc Giang Phong vào Thiếu Quân Trấn thì cũng không còn sớm nữa. Bọn Mizu đều đã xong hết công việc, hiện đang ở trong Nha Phủ chuyện trò. Mới hôm qua còn là Thiếu Quân Trại, sáng nay đã trở thành Thiếu Quân Trấn, tốc độ phát triển cực nhanh. Số cư dân thiên cư đến đây vào hôm qua cũng đã được an trí đâu vào đấy, hiện tại đã bắt đầu cuộc sống mới, ai vào việc nấy.

Giang Phong vừa vào Nha Phủ, đã thấy Mizu chạy ra đón, hớn hở khoe :

- Ca ca xem nè. Tiểu muội được hệ thống tưởng lệ đó nha.

Vừa nói vừa đưa cho Giang Phong xem một Bản vẽ. Giang Phong biết Mizu có nhận được nhiệm vụ "Phục hưng trang ấp" nên cũng không ngạc nhiên, cầm lấy xem :

"Bản vẽ Sân vận động : đặc thù kiến trúc; đặt tại vị trí định sẵn sẽ biến thành Sân vận động".

Giang Phong suy nghĩ giây lát, nói :

- Hiện giờ chưa nên xây dựng, cần phải quy hoạch lại các khu dân cư trong trấn trước đã.

Sân vận động là một kiến trúc đặc thù, không thể tùy tiện xây dựng mà phải chọn vị trí hợp lý. Bọn Mizu đều khen phải và Giang Phong tạm cất giữ Bản vẽ. Sau đó, mọi người cùng vào thư phòng nói chuyện.

Cũng như mọi khi, vẫn là Mizu lên tiếng đầu tiên :

- Ca ca. Bọn tiểu muội đã nâng cấp lên đến tiểu trấn rồi đó.

Ý Mizu muốn nhắc lại lời hứa của Giang Phong lúc trước. Giang Phong mỉm cười nói :

- Tiểu huynh vẫn thấy chưa ổn nha.

Mizu ngơ ngác hỏi :

- Thế nào ạ ?

Giang Phong nói :

- Các kiến trúc trong trấn chưa được bố trí hợp lý, lộn xộn quá. Cần phân chia các khu dân cư, khu thương mại, khu chức năng cho rõ ràng, để phố thị văn minh sạch đẹp. Hiền muội đã đến An Phú Trấn rồi. Có thể dựa vào đó mà sửa sang lại tiểu trấn. Tiểu huynh mong rằng tiểu trấn có thể phát triển thành một đô thị văn minh thịnh vượng, chứ không biến thành một khu ổ chuột nghèo nàn lộn xộn.

Nói xong liền lấy giấy bút vẽ giản lược sơ đồ tiểu trấn. Bọn Mizu cũng xúm lại bàn bạc thảo luận quy hoạch mới của trấn, nơi nào sẽ là khu dân cư, nơi nào sẽ là thu thương mại, ... Xong đâu đấy, bọn Mizu đi chỉ huy dân chúng tiến hành chỉnh trang bản trấn, chuẩn bị đón tiếp du khách đến thăm. Còn Giang Phong và Giang Thạch Khê cùng rời Chu Sơn quần đảo, đi đến Hoài Châu, Hoài An Trấn, bố trí hàng tuyến liên thông giữa Thiếu Quân Trấn với đất liền. Hiện tại nơi đây cũng tập trung khá đông người chơi tìm đến thám hiểm Thúy Vi Địa Hạ Thành, phố thị ngày càng nhộn nhịp sầm uất. Theo ý Giang Phong, sắp tới không chỉ mở tuyến đường thủy đi đến Thiếu Quân Trấn mà còn thông với cả An Phú Trấn, Phong Khê Thành, để việc đi lại của người chơi được thuận lợi hơn.

Sau đó, Giang Phong trở về Nguyên Thành. Hồ lão phu tử được triệu tập cùng một nhóm cao cấp chuyên gia tiến hành vẽ lại "Bản vẽ Sân vận động". Ngay cả Nữ Oa Thần Tượng bọn họ còn vẽ lại được, nên "Bản vẽ Sân vận động" không thành vấn đề. Hồ lão phu tử còn vận dụng tài hoa của mình, dựa trên nền tảng thiết kế đó, gia tăng quy mô và sự hoành tráng của Sân vận động cho phù hợp với tầm vóc của vương đô.

Do rời triều đã lâu, lần này trở về, Giang Phong buộc phải nhóm họp đại thần nghị sự. Lão Lâm An, Chính vụ đại thần, hồi báo về thu chi của vương quốc. Âu Khang Tử, Ngoại vụ đại thần, hồi báo về quan hệ với các nước và hoạt động của liên quân ở đất Phần Dương. Hiện tại, Minh chủ Nam phương Liên minh do Kinh Vương đảm nhiệm, nên liên quân cũng do Tướng lĩnh Kinh triều chỉ huy. Thần Thánh quốc chỉ đóng góp Tế tự đoàn, do đó cũng chỉ giữ vai trò phụ trợ, không trực tiếp chiến đấu.

Vấn đề bang giao tiến triển rất tốt. Thần Thánh quốc có quan hệ tốt với tất cả các đại quốc. An Phú Trấn trở thành trung tâm thương mại lớn nhất 'thiên hạ', là nơi giao thương trao đổi hàng hóa quan trọng của thương nhân các nước. Trong dịp hồi triều lần này, Giang Phong cũng chủ trì nghi thức tấn thăng An Phú Trấn thành An Phú Thành, tòa thành thứ ba của Thần Thánh quốc xuất hiện. Không thăng cấp lên cấp thành không được, bởi hiện tại ở An Phú tập trung quá nhiều người, kể cả NPC và người chơi, không thăng cấp thì không gian không đủ sử dụng, trở nên quá chật chội.

Việc nam chinh cơ bản đã hoàn tất, Đại Đô đốc Nguyên Phương giao quân đội lại cho Tướng lĩnh dưới quyền chỉ huy tiếp tục ổn định cục diện, rồi dẫn một bộ phận quân đội hồi triều phục mệnh. Thật ra thì lão đã tích tụ đủ kinh nghiệm trị và quân công để tấn thăng, nên nhường cơ hội lại cho hạ thuộc. Thần Thánh quốc hiện giờ Tướng quân không ít, nhưng Đại Tướng quân thì không có một ai. Giang Phong sắc phong cho lão là Thủy Quân Nguyên soái, trở thành vị Nguyên soái thứ hai của triều đình, đặc trách thống lĩnh thủy quân.

'Thiên hạ' tạm thời bình tĩnh. Các nước đều chuyên tâm lo xử lý các vấn đề trong nội bộ của mình.

Hôm sau, Giang Phong nhận được bồ câu đưa thư của Mizu, cho biết có người đến tìm, hiện đang chờ ở Thiếu Quân Trấn. Cũng không còn việc gì quan trọng nữa, Giang Phong lại rời Nguyên Thành, đến Hoài Châu, rồi theo chuyến Lâu thuyền đầu tiên khai trương hàng tuyến giữa Hải Châu Trấn và Thiếu Quân Trấn. Trong Vương Mệnh, thành trấn của người chơi và của NPC thế lực thuộc hai hệ thống khác nhau (thành trấn của NPC thế lực, dân số tính cả người chơi định cư tại đó; còn thành trấn của người chơi thì dân số chỉ tính NPC cư dân), Hải Châu Trấn này là thuộc về Hoài Châu, Thần Thánh quốc, khác với Hải Châu Thành của Dương Việt tộc, Kinh triều. Ngoài ra, chúng triều thần còn được lệnh chuẩn bị nhân lực vật lực, tiến hành di dân ra khu vực Chu Sơn quần đảo kiến thôn kiến trấn, sát nhập vùng này vào bản đồ Thần Thánh quốc.

Về đến Thiếu Quân Trấn, sau khi nghe Mizu khoe về những việc đã làm được, Giang Phong mới hỏi về khách nhân. Bọn Mizu cho biết đó là một trung niên nhân, trông cũng không có điểm gì đặc biệt, đến đây tìm Giang Phong không gặp, nên hiện đang nhàn du trên đảo.

Vẫn còn sớm, Giang Phong liền rời trấn, tìm chỗ vắng vẻ thông qua 'cánh cửa không gian' đi vào tân lĩnh địa. Hôm nay thuộc lúc nông nhàn, ba thủ hạ của Giang Phong ở đây đã trở lại công việc cũ, khai thác linh mộc và linh thạch. Thời xưa làm ruộng không giống thời nay, giữa lúc cày cấy gieo trồng và lúc thu hoạch là khoảng thời gian nông nhàn, nông dân nghỉ ngơi làm công việc khác, chứ không thường xuyên bón phân xịt thuốc (thuốc đâu mà xịt), đôi khi có dùng thêm bùn dưới sông hồ cho vào ruộng để tăng độ màu mỡ. Thời phong kiến, lúc nông nhàn cũng là lúc người dân chịu phu phen tạp dịch.

Sau một ngày nỗ lực, dù không được Giang Phong đích thân chỉ huy, nhưng ba người bọn họ cũng đã khai khẩn được 28 công ruộng (1 công = 1000 mét vuông), nam 10 công mỗi người, nữ 8 công. Mỗi công tốn 1 đơn vị lương thực làm giống. Đến chủ nhật sẽ thu hoạch.

Hiện tại lĩnh địa còn 29 linh mộc, 8 linh thạch và 14 ngọc lương. Cư dân làm việc 6 canh giờ mỗi ngày (từ sáng đến tối), mỗi người có thể khai thác được 6 đơn vị linh mộc (1 canh giờ /đơn vị) hoặc 3 đơn vị linh thạch (2 canh giờ /đơn vị). Mùa vụ phải sau 5 ngày nữa mới có thể thu hoạch, đến khi đó 3 người phải cần 15 đơn vị ngọc lương mới đủ ăn. Mà lĩnh địa chỉ còn lại 14, không đủ. Cũng may là còn có mấy bụi cây ăn trái, có thể tạm dùng làm lương thực. Xem ra nơi này có muốn phát triển nhanh cũng không được.

Chương 246 : NAM QUÂN TIÊN SINH

Thiếu Quân Trấn.

Trời đã gần tối, khí hậu mát mẻ, gió biển hiu hiu. Cát trắng biển xanh, cảnh quan thơ mộng.

Giang Phong hội diện cùng khách nhân ở nội sảnh trong Nha Phủ. Khách là một trung niên nhân, trang phục cũng bình thường, nhưng bản thân dù không cố ý cũng vẫn toát ra khí thế của thượng vị giả, chứng tỏ là người đã một thời gian dài giữ địa vị cao, quyền cao chức trọng. Giang Phong trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn không lộ vẻ gì, ung dung tiếp đãi như thường. Cùng lúc này, khách nhân cũng đang chú ý quan sát Giang Phong. Dù gì thì Giang Phong cũng làm lĩnh chủ, làm quốc vương một thời gian khá lâu, chỉ huy thiên quân vạn mã, bách vạn tín đồ, được người người tôn kính, nên cũng có được ít nhiều khí thế của thượng vị giả. Chỉ có điều khí thế của khách nhân thì cương cường, oai nghiêm; còn khí thế của Giang Phong thì ôn hòa hơn.

Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Tiên sinh xưng hô thế nào ?

Vẫn nụ cười đặc trưng của Giang Phong, nụ cười ôn hòa, dễ gây thiện cảm. Khách nhân cười nói :

- A a ! Ta là Nam Quân. Ta nên xưng hô huynh đệ thế nào đây ? Thiếu Quân hay là Thần Vương bệ hạ ?

Giang Phong không chỉ thầm ngạc nhiên nữa mà là kinh ngạc, không ngờ bí mật đã không còn là bí mật nữa, thầm đoán thân phận của khách nhân. Nam Quân ? Quyền cao chức trọng ... Những ý tưởng thoáng qua thật nhanh, và rồi ung dung nói :

- Sao cũng được mà. Nếu tiên sinh gọi ta là huynh đệ thì ta phải gọi lại là Nam Quân huynh, còn nếu gọi ta là bệ hạ thì ta phải gọi lại là Nam Quân tiên sinh, phải không nào ?

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Có nhiều điều không cần phải nói thẳng ra. Nam Quân tiên sinh vừa cười vừa nói :

- Chỉ là cách gọi thôi mà. Không có gì quan trọng. Huynh đệ thấy có phải không ?

Giang Phong mỉm cười :

- Vâng. Lời huynh nói chính là khuôn vàng thước ngọc.

Cả hai lại cùng bật cười. Chuyện vãn một hồi, Nam Quân tiên sinh bỗng nói :

- Huynh đệ đơn thân độc mã mà lập nên một đại quốc, thật là tài giỏi đó nha !

Giang Phong mỉm cười nói :

- Chút địa vị ở thế tục, có đáng gì đâu ! Những người đã được phong thần mới là lợi hại chứ.

Tuy chưa được công khai, nhưng đối với những người có địa vị cao thì việc nhiều người được phong thần cũng không còn là bí mật nữa. Những người đó, trừ một số ít còn có thể đơn thân độc mã, số còn lại đều đã trở thành tinh anh, trở thành nòng cốt của các đại bang hội, đại thế lực. Nam Quân tiên sinh nói :

- Cá nhân thực lực sao bằng được bộ máy chiến tranh ! Dù sao thì tướng cũng không thể so được với soái.

Câu nói này có nhiều hàm nghĩa. Cũng có thể là khen ngợi Giang Phong, mà cũng có thể hiểu rằng cá nhân không thể nào so được với quốc gia. Giang Phong suy nghĩ giây lát, rồi mỉm cười nói :

- Lời huynh nói chính là khuôn vàng thước ngọc, đệ xin được thỉnh giáo.

Nam Quân tiên sinh cười nói :

- Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà. Sự thành công của huynh đệ, chúng ta cũng cảm thấy hãnh diện. Huynh đệ có cần giúp đỡ gì không ? Có gì cứ nói thẳng đừng ngại.

Giang Phong mỉm cười nói :

- Tạm thời thì không ? Nhân lực, vật lực, tài lực, thế lực - hiện vương quốc không thiếu gì cả. 'Thiên hạ' đang trong thời kỳ hòa bình mà.

Nam Quân tiên sinh gật gù nói :

- Cũng phải. Hiện tại huynh đệ đã đứng vào hàng ngũ các đại quốc, lại còn giữ vai trò chủ đạo. Còn có gì đáng lo nữa chứ. Nghe nói Nguyên Đô Hiệp ước và Hoài An Hiệp ước đều do huynh đệ triệu tập tổ chức ?

Giang Phong khẽ mỉm cười. Hai hiệp ước đó đã tạo nên nền hòa bình hiện tại. Đương nhiên, hòa bình là chỉ đối với các đại quốc. Còn đối với các tiểu quốc, chư hầu thì hiện tình cực kỳ hỗn loạn, chiến tranh diễn ra khắp nơi, diễn ra mỗi ngày. Hầu như ngày nào cũng có tiểu quốc bị tiêu diệt, bị sát nhập. Có điều những cuộc chiến tranh đó trong mắt các đại quốc cũng chỉ là 'tiểu đả tiểu náo', không đáng quan tâm.

Nam Quân tiên sinh lại hỏi :

- Tự tay gây dựng cơ đồ, huynh đệ đã rút ra được kinh nghiệm gì nào ?

Giang Phong trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi, quyết định không cần che giấu làm gì, nên mỉm cười nói :

- Trong 'Vương Mệnh', muốn nên đại sự cần chú ý ba điều.

Không chỉ Nam Quân tiên sinh, cả bọn Mizu cũng lộ vẻ quan tâm. Nam Quân tiên sinh cười hỏi :

- Ba điều gì ?

Giang Phong thong thả nói :

- Thứ nhất, võ lực không phải là cách duy nhất có thể giải quyết vấn đề. Thứ hai, không nên xem NPC chỉ là NPC. Và quan trọng hơn cả, lúc nào cũng phải nhớ rằng hệ thống luôn luôn lớn nhất.

Nam Quân tiên sinh hài lòng vì Giang Phong thẳng thắn, cười nói :

- Không hổ là Thần Vương bệ hạ nha, ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn người khác nhiều.

Giang Phong mỉm cười hỏi :

- Huynh đến đây còn có chuyện gì nữa không ?

Nam Quân tiên sinh nói :

- Ta đến đây trước là để gặp huynh đệ cho biết mặt, sau nữa là muốn cho huynh đệ biết chúng ta muốn cử vài người đến bảo vệ huynh đệ.

Giang Phong ngạc nhiên nói :

- Ta có gì cần bảo vệ nha. Hiện tại vẫn yên ổn cơ mà.

Nam Quân tiên sinh nói :

- Ta không nói trong 'Vương Mệnh' nha.

Giang Phong suy nghĩ thật nhanh. Hiện tại trong 'Vương Mệnh', Giang Phong có thể phong quang vô hạn, địa vị hiển hách, nhưng bên ngoài thì có thể nói chỉ là tiểu nhân vật. Mọi kế hoạch hiện cũng chỉ mới bắt đầu. Nếu có gì bất trắc, cũng khó mà xử lý ổn thỏa được. Quân tử không sợ, nhưng tiểu nhân khó đối phó a. Do vậy mà Giang Phong gật đầu nói :

- Nếu được thế thì hay quá. Nhưng 'binh quý tinh, bất quý đa'. Có lẽ chỉ cần 2 người là đủ rồi. Có gì cũng còn có thể nhờ cảnh sát mà.

Nam Quân tiên sinh gật đầu nói :

- Tốt.

Hai người hàn huyên một lúc nữa thì Nam Quân tiên sinh cáo từ, rời Thiếu Quân trấn. Tiếp đó, đến phiên Giang Phong đau đầu vì sự oanh tạc của bọn Mizu :

- Ca ca là Thần Vương bệ hạ đó nha. Ca ca giấu bọn tiểu muội đó nha.

- Vương quốc lớn đến thế nào ạ ?

- Thần Vương cũng là Minh chủ Nam phương Liên minh phải không ?

- Nguyên Đô ở đâu ạ ? Bọn tiểu muội muốn đến đó cho biết.

...

Sau một trận oanh tạc, Giang Phong phải hứa sẽ đưa bọn Mizu đến Nguyên Đô thì mới có thể thoát thân. Đối với người chơi, Thần Thánh quốc vô cùng thần bí, đến giờ vẫn chưa đối người chơi khai phóng. Mà càng thần bí thì càng hấp dẫn. Thám hiểm Thần Thánh quốc hiện đang là một trong những mục tiêu quan trọng của các mạo hiểm gia. Nhiều đại thế lực cũng thường xuyên phái người đột nhập vào các lãnh thổ chưa khai phóng của Thần Thánh quốc để tìm hiểu, điều tra.

Tiếp đó, bọn Giang Phong đi thị sát tình hình trong trấn. Trấn có hai cổng, Đông môn thông xuống bờ biển và ở phía đối diện là Tây môn. Trung tâm trấn đương nhiên là quảng trường - Nha Phủ. Các kiến trúc được phân chia rõ ràng. Dọc theo Đại lộ là những cửa hiệu, hàng quán, cùng một số Trang viện. Các khu vực phía đông bắc và tây bắc toàn bộ là khu dân cư, trong đó khu vực đông bắc là các Trang viện, Lâu các dành cho thuê. Khu vực đông nam là khu thương nghiệp, hiện tại vẫn còn trống khá nhiều. Khu vực tây nam vẫn còn trống, để dành sau này sử dụng. Giang Phong quyết định cho xây dựng Sân vận động ở cạnh khu thương mại, để kích thích nơi này phát triển.

"Sân vận động : đặc thù kiến trúc; diện tích 100x100; gỗ 1000, đá 3000, kim tệ 3. Có thể tổ chức các trận thi đấu, tỷ võ, ..."

Đây là một đại công trình, thời gian xây dựng mất đến một ngày. Bọn Giang Phong giao cho thợ mộc tiến hành xây dựng, rồi tiếp tục thị sát. Mizu và Masashi liến thoáng giới thiệu với Giang Phong công lao của mình trong việc chỉnh trang bản trấn. Thiếu Quân Trấn tuy không thể sánh được với An Phú Trấn trước đây (nay đã là An Phú Thành), nhưng so với các thôn trấn của người chơi thì tốt hơn rất nhiều. Cư dân cũng được ưu đãi nên đều hăng hái làm việc. Quân đội đông đảo và luyện tập thường xuyên (do Cấm vệ Tướng quân Giang Hưng chỉ đạo - chỉ có Tướng quân trở lên mới có thể huấn luyện quân đội).

Sau đó, mọi người quay về Nha Phủ. Giang Phong lấy từ trong Không gian giới chỉ ra một chiếc rương nhỏ, trao cho Mizu, cười nói :

- Đây là chút quà nhỏ tiểu huynh tặng cho tiểu trấn nha.

Mizu cả mừng nói :

- Bảo rương. Bảo rương.

Giang Phong bật cười :

- Không phải bảo rương. Chỉ là rương thường để cất giữ tiền bạc mà thôi.

Mizu ngơ ngác nói :

- Bọn tiểu muội không cần rương để giữ tiền nha.

Trong hành trang của người chơi, tiền được thể hiện bằng những con số 'xxx kim tệ, xxx ngân tệ, xxx đồng tệ'. Do đó người chơi hầu như không có khái niệm rương giữ tiền. Giang Phong mỉm cười nói :

- Tất cả tiền bạc đều đem theo trên người cũng không tốt lắm nha. Rương này là để cất giữ tiền trong Mật khố đó.

Tiền không giống như lương thực vật tư có thể đổ thành đống, mà được cất vào rương. Chiếc rương này là Giang Phong tiện tay lấy trong Mật khố ở Nguyên Thành. Đương nhiên, rương cũng có thể chứa những vật phẩm khác, miễn sao để vừa thì thôi, như châu báu, trang sức chẳng hạn, và chỉ chiếm 1 ô trong hành trang.

Mizu mở rương ra, thấy bên trong toàn là ngân tệ. Giang Phong mỉm cười nói :

- 1000 ngân tệ đó.

Nori và Masashi cũng xúm lại xem. Masashi bật thốt :

- Tiền của Thần Thánh quốc. Thứ này hiếm lắm đó nha.

Vâng. Bên trong chính là ngân tệ của Thần Thánh quốc, tuy đã lưu hành trên thị trường, nhưng khá hiếm. Đa số người chơi cất giữ nó để sưu tập chứ ít khi đem ra sử dụng.

Chương 247 : NHÀ VƯỜN

Thiếu Quân Trấn giờ đây ngày càng thêm nhộn nhịp. Ngày càng có nhiều người chơi tìm đến, và cũng có rất nhiều người chơi, đặc biệt là nữ, chọn nhập tịch nơi đây, đại đa số đều tự nhận là thành viên của 'Thiếu Quân Ái Mộ Hội'. Bọn Mizu cùng nhiều người khác đang bận rộn với việc thành lập cơ cấu chính thức của Hội, với nòng cốt là những người chủ trì 'Thiếu Quân Ái Mộ Hội' trên diễn đàn. Đương nhiên Mizu, Nori và Masashi được xem là những thành viên đặc biệt, cũng tham gia vào thành phần ban lãnh đạo.

Trong khi đó, những ngày này Giang Phong cũng rất bận rộn. Rất nhiều lãnh đạo các bang hội tìm đến gặp Giang Phong. Những đại thế lực thì mới được Giang Phong tiếp riêng, số còn lại thì tham gia chung trong một dạ tiệc. Mục đích của bọn họ thì vô số : làm quen, hợp tác, liên minh, thậm chí mời gọi nhập hội. Đặc biệt là chỉ có những phổ thông bang hội mới mời gọi, 'dụ dỗ' Giang Phong nhập hội bằng những đề nghị mà bọn họ cho là 'vô cùng hậu hĩnh'. Các đại thế lực có lẽ ít nhiều biết được thân phận địa vị của Giang Phong trong "Vương Mệnh" nên chỉ tầm cầu hợp tác. Mục đích chủ yếu của bọn họ là muốn được Giang Phong cung cấp vũ khí trang bị, giá cả tùy ý - các đại thế lực đều tài đại khí thô cả kia mà. Do chiến tranh giữa các thế lực người chơi gần đây diễn ra liên tục, khiến cho vũ khí trang bị tiêu hao vô số, không đủ sử dụng. Người chơi, NPC sĩ binh khi sử dụng vũ khí trang bị đều có độ bền nhất định, càng sử dụng nhiều thì độ bền ngày càng giảm, cho đến một lúc nào đó thì sẽ hư hỏng hoàn toàn. Chiến tranh đương nhiên phải tiêu hao. Mỗi thôn trấn đều có thợ rèn, có thể sửa chữa, chế tạo vũ khí trang bị, nhưng đều không đủ ứng phó khi đại chiến cứ liên tiếp diễn ra. Mà giữa các đại thế lực, đại chiến diễn ra thường xuyên, thậm chí hàng ngày.

Mọi người gặp gỡ làm quen là chủ yếu, mọi đề nghị hợp tác, liên minh, ... Giang Phong đều từ chối. Giang Phong chỉ đồng ý cung cấp vũ khí trang bị cho những ai có nhu cầu, đương nhiên tiền bạc phải sòng phẳng. Thành ra "hữu nhân hỉ hoan, hữu nhân sầu". Đặc biệt có một số bang hội thủ lĩnh tỏ ra thù hận Giang Phong, bởi vì Giang Phong từ chối gia nhập bang hội của bọn họ, cho rằng Giang Phong 'công nhiên làm mất mặt' bọn họ. Đối với những kẻ như thế, Giang Phong chỉ thầm ghi nhớ trong lòng. Tiểu thế lực mà, không đáng để Giang Phong 'đích thân' giải quyết.

Không ngờ chuyện đó Giang Phong còn chưa nói gì thì bọn Mizu đã hay biết. Thế là mấy 'vị' đó lập tức gây nên công phẫn, bị trục xuất khỏi trấn. Không những thế, bọn họ còn bị toàn thể thành viên "Thiếu Quân Ái Mộ Hội" khích liệt chỉ trách, thậm chí có người còn tuyên bố thảo phạt. Sự việc này khiến cho các diễn đàn của người chơi trở nên nhiệt náo hơn. Mọi người chợt nhớ đến sự kiện Thiên Long Bang trở thành 'toàn dân công địch' trước đây. Mà vụ này còn nghiêm trọng hơn nhiều, bởi người bị 'xúc phạm' là Thiếu Quân - là người có địa vị và thanh vọng vô cùng cao trong lòng người chơi, có rất nhiều fan hâm mộ.

Trong lúc ai nấy đều bận rộn thì nhân vật chính là Giang Phong lại tránh đi nơi khác. Giang Phong chỉ tiếp kiến thủ lĩnh các đại bang hội, gặp gỡ các fan trong dạ tiệc, rồi sau đó tránh đi, đến tân lĩnh địa lo việc phát triển, các hoạt động náo nhiệt ở trong trấn Giang Phong không có hứng thú tham gia. Hơn nữa, hôm nay đã là ngày thu hoạch. Tân lĩnh địa thiếu thốn lương thực, nên vụ mùa vô cùng quan trọng.

Sáng sớm, không gian thoáng mát. Ngoài ruộng lúa đã chín vàng. Hương lúa chín theo gió thơm thoang thoảng.

Giang Phong chỉ huy ba thôn dân chuẩn bị nông cụ, mang ra bờ ruộng, chuẩn bị thu hoạch. Nông cụ cực kỳ đơn giản, chỉ có lưỡi liềm bằng đồng để cắt lúa, và dụng cụ đập lúa làm bằng mấy thanh gỗ gác song song nhau (giống như cái thang, nhưng khoảng cách các bậc thang gần hơn, mỗi thanh gỗ chỉ cách nhau khoảng 2, 3 phân).

Chuẩn bị xong xuôi, ba thôn dân xuống ruộng cắt lúa, tranh thủ thu hoạch thật sớm. Giang Phong không thể cắt lúa, nhưng cũng xuống ruộng giúp mang lúa đã cắt xong ra chỗ đập lúa. Nhìn đồng lúa chín vàng trĩu hạt, ai nấy đều phấn khởi trong lòng, hăng hái làm việc.

Thu hoạch được khoảng một nửa cánh đồng, đột nhiên Giang Phong phát hiện từ phía khu rừng có một đàn heo rừng xông ra, nhắm hướng cánh đồng lao tới. Bọn chúng có vẻ muốn phá hủy ruộng lúa. Ai ! Muốn yên ổn thu hoạch vụ mùa mà hệ thống cũng không cho nữa. Cũng may đàn heo rừng này chỉ có ba con. Giang Phong khẽ thở dài, lệnh thôn dân tạm ngừng thu hoạch lúa, rời đồng ruộng xông lên chia nhau ngăn chặn, mỗi thôn dân phụ trách ngăn chặn một con. Thôn dân dùng lưỡi liềm bổ mạnh vào đầu heo rừng. Còn heo rừng thì dùng răng nanh ủi thôn dân. Song phương tranh chiến rất kịch liệt, nhưng phía thôn dân có phần yếu thế hơn, chỉ cần bị ủi hai lần là mặt mũi xanh xao (huyết trị giảm xuống còn dưới một nửa), tức là chỉ cần bị heo rừng ủi bốn lần sẽ tử vong. Cũng may có Giang Phong ở phía sau liên tục bổ huyết, nên thôn dân mới có thể tiếp tục duy trì chiến đấu.

Song phương kịch chiến một trận. Cuối cùng thì bầy heo rừng cũng bị tiêu diệt. Mỗi con heo rừng bị bổ 15 nhát liềm mới tử vong, xem ra sinh mạng lực rất là vượng thạnh. Thôn dân tiêu hao khá nhiều thể lực, còn Giang Phong tiêu hao hết 5 Nguyên lực. Ở đây, Giang Phong sử dụng kỹ năng phải tiêu hao Nguyên lực chứ không phải pháp lực. Hay nói đúng hơn, mọi hoạt động ở đây hầu như đều có liên quan đến Nguyên lực.

Giải quyết xong bầy heo rừng, phát hiện ra heo rừng có thể cung cấp thịt, cũng có thể sử dụng thay cho lương thực, Giang Phong liền lệnh chúng thôn dân kéo xác ba con heo rừng về Cung điện, rồi để nữ thôn dân Thanh Trúc ở lại mổ thịt, hai nam thôn dân còn lại tiếp tục ra đồng cắt lúa.

Làm việc đến quá trưa thì mới cắt lúa, đập lúa xong. Giang Phong kiểm điểm lại thì thấy 28 công ruộng cho được 168 đơn vị ngọc lương, trung bình mỗi công cho 6 đơn vị ngọc lương, năng suất cực kỳ thấp. Nhưng Triệu Quang (thôn dân) cho biết năng suất như vậy đã là cao lắm rồi, bình thường năng suất chỉ vào khoảng 5 đơn vị ngọc lương mỗi công mà thôi. Ngọc lương là loại lương thực đặc biệt, năng suất vốn không cao. Đất ruộng ở đây gần hồ, đất đai màu mỡ, nên năng suất tăng thêm 20%. Nếu là vùng dưới chân núi, đất kém màu mỡ thì năng suất có thể giảm thấp hơn.

Thu hoạch xong, Giang Phong liền cho chuyển hết lương thực về Cung điện. Kho chứa bên trong Cung điện chỉ có thể chứa được 100 đơn vị lương thực (ngọc lương, thịt, trái cây, cá, ...), nên phần còn lại buộc phải đổ đống ngoài sân. Giang Phong để Thanh Tùng ở lại lo mổ thịt heo rừng, rồi dẫn Triệu Quang đi xây dựng Kho lương bên cạnh các bụi cây ăn trái. Sau một tuần miệt mài khai thác, hiện tại bọn Giang Phong có 59 đơn vị linh mộc và 38 đơn vị linh thạch. Xây dựng Kho lương xong, nghĩ đến bầy heo rừng khi nãy, Giang Phong sợ bọn chúng lại xông ra phá hoại mấy bụi cây ăn trái ở đây nữa, nên lại cho xây thêm hàng rào bao quanh. Lương thực, thực phẩm ở đây rất quý, cần phải cẩn thận giữ gìn.

Nào ngờ, khi công trình hoàn thành, Giang Phong nghe hệ thống thông báo :

- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân phát triển được Nhà vườn.

Ngay sau đó tổ hợp Kho lương, Rào và các bụi cây ăn trái được chỉnh hợp thành Nhà vườn, một loại kiến trúc đặc biệt không có trong danh mục. Cũng may lúc đầu Giang Phong không cho khai thác hết trái cây ở đây, nếu không đã không có được kiến trúc này rồi.

"Nhà vườn : diện tích 50x20; có thể trồng và thu hoạch các loại cây ăn trái."

Do Cung điện chỉ có thể ở được 5 người, hiện tại chỉ còn khuyết 1 người, Giang Phong quyết định cho xây thêm 2 Tiểu viện nữa, vị trí cạnh Nhà vườn, gần bờ hồ. Sau đó, để Triệu Quang ở lại trông coi Nhà vườn, chăm sóc cây trái, Giang Phong đi sang Cung điện. Có thêm thịt heo rừng và trái cây dùng thay lương thực, Giang Phong đã có thể yên tâm chiêu mộ thêm thôn dân rồi. Mỗi con heo rừng có 20 đơn vị thịt, ba con có thể cho số lượng thịt đủ cho 8 thôn dân dùng đến cuối tuần, do đó chiêu mộ thêm 3 thôn dân nữa không thành vấn đề. Nhưng lúc này cũng đã gần tối, có chiêu mộ thôn dân cũng chỉ tốn thêm lương thực vô ích, nên Giang Phong quyết định sáng mai sẽ chiêu mộ sớm.

Sau đó, Giang Phong quay về Thiếu Quân Trấn, gặp được bọn Akihiro vừa đến, và biết được rằng bên kia eo biển đang có nguy cơ phát sinh đại loạn. Nếu chỉ là xung đột giữa người chơi với nhau thì cũng chẳng khiến Giang Phong phải đặc biệt quan tâm, nhưng lần này, xung đột có thể kéo theo các NPC thế lực tham gia, nên sự tình có vẻ nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro