1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Giãy giụa sống sót (mở đầu)

Gió thổi tung cuốn theo cát vàng cùng hơi nóng hầm hập, cho dù bọc quần áo kín đáo, như cũ vẫn cảm giác được gió quất đau đớn. Xa xa sa mạc trong tầm mắt tựa hồ bởi vì sóng nhiệt mà biến dạng, hoàn cảnh hoang vu có nhiều chấm lốm đa lốm đốm bóng đen thong thả mà cứng ngắc di động tới.

Trong sa mạc, tang thi (zombie) cũng không thể mang đến nguy hiểm cho người mạo hiểm độc hành, khí hậu quanh năm khô ráo cực nóng, ảnh hưởng tới thân thể tang thi cấp thấp làm chúng càng ngày càng yếu ớt, không trí tuệ không đại não nên chúng không ý thức được phải tìm kiếm hoàn cảnh thích hợp để sinh tồn, chỉ có thể vô mục đích nơi nơi đi lại, mãi đến khi siêu vi rút SR trong thân chúng được cường hóa mới cải thiện được tình hình này, nguy hiểm chân chính đang ẩn tàng dưới lớp cát dường như bình tĩnh vô ba.

Lâm Phàm nuốt nuốt cổ họng khô khát, bàn tay vói vào túi nước trong lòng vài lần, vẫn là nhịn xuống, túi nước chỉ còn lại có một phần ba, mà ốc đảo sinh mệnh “Ô Nhã” trong truyền thuyết lại ngay cả ảo ảnh cũng chưa thấy.

Tìm một tảng đá lớn, dựa lưng nghỉ ngơi dưới bóng mát, Lâm Phàm hơi hơi nhắm mắt lại hòng khôi phục thể lực.

Ngay tại phía sau Lâm Phàm, cách không xa, nhìn như sa mạc bình tĩnh lấy mắt thường không nhận rõ tần suất di động, cái càng màu lam xám cứng rắn mang theo những góc sắc nhọn chậm rãi lộ diện, phóng về phía ngực Lâm Phàm!

Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Phàm bỗng dưng lộn người, tránh được một kích trí mạng!

Cấp tốc rút ra Hắc Đao phòng trước ngực, Lâm Phàm thấy rõ diện mạo vật thể công kích, mặt tối sầm, cứ tưởng là bò cạp sa mạc, không nghĩ tới lại là a khăn hủ thú*, loài bò sát trong sa mạc bị nhiễm bệnh độc SR, ít nhất dài hơn ba mét! Có thể nói là đệ nhất sát thủ trong sa mạc!

Chết tiệt! Thế nào lại gặp nó!

Thậm chí Lâm Phàm không dám công kích trong khi nó ở ngay trước mắt, sợ chọc giận sát thần sẽ không còn sinh cơ. Nhanh chóng lủi hướng tương phản chạy trốn, đồng thời né tránh  tập kích, cũng may a khăn hủ thú chỉ là bán thành phẩm mới biến dị, các phương diện thân thể còn chưa phối hợp nhịp nhàng, tốc độ tương đối chậm chạp.

Nhưng hắn chạy băng băng gần mười phút rồi, vẫn không bỏ rớt được nó, con a khăn hủ thú này đoán chừng quyết tâm dùng Lâm Phàm khai đao sau khi biến dị.

Liên tục chạy khiến cho khối cơ thể rèn luyện mấy năm nay cũng không chịu đựng được, Lâm Phàm có chút ăn không tiêu, cũng không dám tiết kiệm nữa, nhằm đúng cơ hội uống vài ngụm nước sạch còn sót lại, bổ sung thân thể bởi vì vận động không ngừng nghỉ mà mất nước, cục đường giấu kín để bảo mệnh cũng một ngụm ngấu nghiến.

Ngay tại lúc khoang miệng Lâm Phàm tràn đầy vị rỉ sắt, áp lực phía sau chợt nhẹ, bán biến dị thể đột nhiên biến mất, tình cảnh quỷ dị khiến Lâm Phàm giật mình, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!

Nhưng tràn ngập xoang mũi mùi tươi mát lại khiến Lâm Phàm dại ra, lúc này mới phát hiện vừa rồi lung tung né tránh chạy không ngừng đẩy hắn đi vào một chỗ thần kì. Màu xanh biếc đã lâu không thấy cùng tiếng nước chảy róc rách như cách biệt mấy đời làm Lâm Phàm quên béng luôn sự không thích hợp vừa nãy, chẳng lẽ nơi này là “Ô Nhã” trong truyền thuyết sao?!

Xuyên qua thực vật rậm rạp, Lâm Phàm vừa đi vừa ngắt xuống một ít lá non nhét vào miệng, tham lam hút dòng nước chua xót màu xanh lục. Đã bao lâu, mười năm? Mười lăm năm? Tựa hồ theo ngày siêu vi rút SR đại bùng nổ, hắn rất ít nhìn thấy thực vật xanh có thể ăn được, những hoa quả rau dưa nhân tạo, chỉ có thượng tầng người quyền lực mới có thể thi thoảng hưởng đến.

Lâm Phàm đi đến trung tâm ốc đảo, nơi tiếng nước rõ ràng nhất, vừa nhìn hết thảy liền khiến cho hắn thất thanh, chính giữa cái ao trôi nổi trên không trung sinh sôi một quả trái cây tươi mọng, vô số cành nhánh hướng ra bốn phía, lẩn khuất trong rừng cây thực vật.

“A!” Giữa ngực đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ bừng tỉnh Lâm Phàm đang thất thần, cúi đầu nhìn lại, một đóa hoa trắng tinh xinh đẹp trên ngực trái nở hoa, máu tươi bắn ra nhanh chóng bị bông hoa tinh khôi hấp thu, đóa hoa dần dần chuyển thành màu hồng, càng ngày càng đậm.

Lâm Phàm trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, tận thế 15 năm, hắn tận lực sống sót 15 năm, vì nửa chén nước bẩn chưa bị ô nhiễm, hắn có thể giết người; vì một cái bánh bột ngô làm từ bột lúa mạch trộn bã đậu, hắn có thể bán đứng thân thể của mình; thậm chí từng bởi vì cực độ đói khát, mà ra tay giết người ăn thịt!

Hắn không biết vì sao phải sống vất vả như thế, chính là hắn không muốn chết. Nhưng hiện giờ, đối mặt với tử vong, Lâm Phàm không cam lòng!

Đột nhiên bộc phát ra thật lớn lực lượng, Lâm Phàm đi từng bước một hướng trung tâm ao, trái cây trắng noãn cùng lá cây phấp phới, vô số nhánh cây phóng về phía Lâm Phàm hòng ngăn cản hắn tới gần. Thất khiếu chảy máu, Hắc Đao trong tay đã vô thức phóng ra, chỉ là 3 bước lại dường như trăm mét.

Vươn tay hung hăng chộp lấy trái cây, coi thường những cành lá đâm thủng lòng bàn tay, không chút do dự ngắt xuống!

Ngay tại trái cây bị ngắt xuống, tựa hồ trong khoảnh khắc cả thiên địa chấn động, chung quanh ốc đảo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần khô héo, nhưng hắn đã chẳng hề chú ý tới, liều mạng một tia chấp nhất cuối cùng, Lâm Phàm đem trái cây bỏ vào miệng.

Trái cây nhập khẩu lập tức tan ra, cực kì ngọt ngào.

Nháy mắt, ốc đảo Ô Nhã cùng thi thể Lâm Phàm, bởi vì không chịu nổi cao cấp năng lượng loạn lưu, tan rã thành vô số bụi bặm.

—————————————————————

Từ ngõ sâu cũ kỹ truyền đến từng trận tiếng cười vui, mưa xuân tí tách rơi xuống đá trải đường, cảnh tượng bình thường mà như thơ như vẽ, đáng tiếc phối nền không phải là người đi đường với những ô che vải dầu, mà là từng tán che vải ni lông thực dụng hoặc mới hoặc cũ.

“Cháu ngoan xem bên này,” một lão nhân mặc đường trang tay cầm lục lạc đồng, cố gắng hấp dẫn lực chú ý của bé trai phấn nộn, “Ông nội mua tặng cục cưng nha.”

Bà lão tóc bạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn chồng cùng cháu trai hỗ động.

“Mẹ, hai người lại mua nhiều đồ cho Tiểu Phàm như vậy, hắn mới còn bé, thế nào dùng hết được.” Thiếu phụ xinh đẹp bất đắc dĩ lôi kéo mẹ chồng nói, bên cạnh còn có một bao to lễ vật, sau mỗi lần về với cha mẹ chồng, đều là bao lớn bao nhỏ trở lại.

Bà lão cười cười không nói gì, chỉ vỗ nhè nhẹ lên tay thiếu phụ.

Ngõ nhỏ cũ kĩ luôn mang theo một ít ẩm thấp, đã quen ở nhà cao tầng đôi vợ chồng đêm nay ngủ không được ngon lắm, may mắn con trai từ trước đến giờ rất ngoan ngoãn, ít khóc nháo ban đêm.

Đêm khuya, bé trai lộ ra thần sắc thống khổ, lại không thể phát ra thanh âm, mở lớn miệng giống như cá mắc cạn khép khép mở mở, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn xanh tím, qua một lát, bé trai ngừng giãy giụa, hai mắt đang nhắm chặt bỗng dưng bật mở, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng ngoài cửa sổ đầy sao, lạnh lùng lộ ra từng đạo máu tanh.

Trong không khí thản nhiên hương vị ẩm ướt cùng cỏ xanh, quen thuộc mà xa lạ, cẩn thận ngửi ngửi, còn có một tia hương sữa cơ hồ đã quên từ lâu!

Bé trai trợn tròn mắt, không sảo không nháo, cứ như vậy ngẩn người đến hừng đông. Bên giường động tĩnh khiến bé bừng tỉnh, nhanh chóng quay đầu lại, vội vàng dùng ánh mắt đơn thuần nghênh đón ôm ấp mềm nhẹ.
Chương 2: Chợt thấy vật đó …

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm năm sau…

Lâm Phàm đào a đào, rất nhanh một cái hố to hiện hình, dùng sức lực không giống trẻ nhỏ bình thường nhấc lên một gốc cây con trồng vào, Lâm Phàm nhếch miệng cười. Bên người là hàng cây ăn quả tương đối quy mô cùng khu gieo trồng được quy hoạch chỉnh tề ngay cạnh, đó chính là thành quả của Lâm Phàm mấy năm nay.

Từ 5 năm trước, mượn dùng lực lượng của trái cây thần bí bảo vệ linh hồn, ở hư vô không gian du đãng hồi lâu, Lâm Phàm rốt cuộc tìm thấy khối thân thể cực kì phù hợp linh hồn mình, quyết định đoạt xác lấy quyền làm chủ, linh hồn yết ớt của trẻ con căn bản không ngăn cản được linh hồn với chấp nhất 15 năm sinh tồn tại mạt thế.

Trái cây thần bí không chỉ bảo hộ linh hồn, cũng có lẽ do ở hư vô phiêu phù, trái cây tại Lâm Phàm đoạt đến một khắc kia, khi thức hải* hoàn toàn vỡ vụn, đã hình thành một không gian. Không gian không lớn, nhưng có thể cho Lâm Phàm lấy ý thức làm kết nối, đem cơ thể của mình cùng đồ vật đi vào!

Không gian vốn chỉ có đất đai, sau khi Lâm Phàm ở bên trong thành công gieo trồng, đoán chừng do thực vật xuất hiện, không gian nho nhỏ thế nhưng dần dần lớn lên, khi hắn đến ba tuổi, xuất hiện linh tuyền, không gian cũng lớn gấp ba ban đầu. Theo càng ngày càng có nhiều thực vật Lâm Phàm dời vào, không gian theo đó thong thả mà liên tục lớn dần.

Trong thức hải, không gian mỗi buổi trưa giờ Tý sẽ tràn ra một ít khí thể, quanh quẩn tại các cơ quan thân thể Lâm Phàm, cuối cùng số còn dư dồn lại ở đan điền.

Lâm Phàm không có cách nào khống chế loại khí thể này, nhưng ngu ngốc cũng biết đây là có lợi, xem hắn mới 5 tuổi thân thể be bé đã có thể bộc phát ra khí lực của đứa trẻ mười mấy tuổi, vốn là da thịt trắng noãn lại thêm sáng nhuận dị thường, nhìn như ngọc thạch Dương Chi** tốt nhất.

“Tiểu Phàm, làm gì đó, ba ngươi trở lại,” thiếu phụ xinh đẹp qua 5 năm lại càng thêm thành thục dễ thương, “Lập tức muốn đi nhà Trần gia gia, ngươi nhanh chóng mặc quần áo tử tế.”

Lâm Phàm vội vàng theo không gian đi ra, đáp lại.

Rất nhanh, toàn gia ngồi vào xe của ba ba Lâm Phàm, ngoài cửa sổ là ngã tư đường quen thuộc, thành thị hải cảng những năm 90 vừa mới chuyển mình phát triển, những hộ gia đình đem nơi đã từng lung linh tuyệt đại lần nữa trang điểm thêm náo nhiệt mà thời thượng.

Thành phố này, quốc gia này, đang muốn đi lên thời khắc phồn hoa, ai biết rằng tất cả sẽ bởi vì một ngày nào đó 20 năm sau mà đình chỉ vận hành.

Thời gian tại không gian hư vô là vô hạn, hắn đoạt xác đứa trẻ trùng hợp cùng thời với bản thể, nhìn lịch sử quen thuộc lại lần nữa phát sinh, Lâm Phàm mấy lần nhịn không được muốn đi tìm kiếm thân mình năm xưa, nhưng giờ đây tựa hồ đã không còn ý nghĩa nữa.

Cha dẫn hắn đi gặp ông Trần là một người đệ tử Đạo gia, nhưng lại có chút khác biệt, ông Trần cũng không thờ Lão Tử hay Tôn giả Đạo giáo. Lần đầu tiên ông Trần thấy Lâm Phàm liền yêu thích dị thường, muốn nhận làm đệ tử, nhưng Lâm Phàm thấy không hứng thú, cha mẹ hắn một người là bác sĩ khoa ngoại, một người là nhân viên công vụ chính phủ, hai người cũng không nguyện ý con mình tiếp xúc những thứ không có căn cứ khoa học. Nhưng ông Trần thân là bạn bè của ông nội Lâm Phàm, cha Lâm xem ở việc kính trọng lão nhân, cũng thường xuyên bớt thì giờ mang Lâm Phàm đến gặp ông Trần luôn độc thân không con không cháu, hiếu kính một hồi lão nhân gia.

“Bác Trần.” Cha Lâm mang theo vợ, cười đi vào nhà ông Trần.

Ông Trần tuy nói với Lâm Phàm là cùng tuổi ông nội, nhưng nhìn ông lại cực kì tinh thần, thân mình sạch sẽ cao ngất, khí chất lạnh nhạt, mặt trắng không râu, nhìn tựa như mới hơn 30 tuổi, theo cha Lâm đứng cùng một chỗ càng giống hai anh em.

“Được rồi, buông Tiểu Lâm Phàm, ngươi bận việc cứ đi, muộn rồi hẵng tới đón.” Ông Trần không chút khách khí nói.

Cha Lâm mẹ Lâm cũng không ngại, cười đem Lâm Phàm giao cho ông Trần, đặt xuống giỏ hoa quả, liền rời đi, hai người công tác bận rộn, ngày hôm nay cũng chỉ là rút chút ít thời gian thừa dịp cuối tuần trường mầm non không mở, đi tới nhà ông Trần, vừa thỏa mãn lão nhân nhớ mong, lại vừa tiện có người trông nom chăm sóc con mình.

Đợi cha mẹ Lâm Phàm rời đi, ông Trần cười lại như không cười lôi ra cờ vây, “Tên nhóc kia, trước làm hai ván?”

Đôi mắt Lâm Phàm vụt sáng, cười toét lộ ra hàm răng thiếu hai khỏa răng cửa, hài đồng hồn nhiên tươi cười làm cho đáy mắt ông Trần lóe lên nghi vấn.

Thời gian trôi qua, sắc trời chập choạng tối, xem chừng cha mẹ Lâm Phàm không lâu sau sẽ tới đón con mình, ông Trần đứng dậy lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, “Tên nhóc kia, có nguyện ý làm đệ tử của ông không?”

Lâm Phàm làm bộ như trẻ nhỏ tùy tính, vui cười lần thứ hai cự tuyệt.

Ông Trần cũng không nói gì thêm, đem hộp gỗ nhỏ nhìn thập phần tầm thường đẩy đến trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm nhìn kĩ, trong lòng ngây ra một lúc, không ngờ là hộp gỗ làm từ cây sưa Hải Nam***, hộp đã trân quý như vậy, không biết đồ vật mà nó chứa đựng còn trân bảo như thế nào nữa?

Tính tò mò bị khơi dậy, không có để ý tới trên mặt ông Trần chợt lóe lên gian trá.

Hộp bị mở ra, trong nháy mắt Lâm Phàm không khống chế được sắc mặt của mình, bị chấn tới ngu ngơ, lúc lấy lại tinh thần đang định che dấu, ông Trần ngồi một bên thản nhiên văng tới một câu, “Đã muộn.”

Lâm Phàm thở sâu vài lần, cố gắng bình ổn trái tim kịch liệt nảy lên cùng với trí nhớ tàn khốc bị tạm thời chôn vùi trong đầu, trong thức hải, không gian đột nhiên chủ động tràn ra khí thể quanh quẩn tứ chi bách hài, lúc quy về một mối, Lâm Phàm đã có thể xả ra tươi cười dùng năm năm qua, “Ông Trần quả nhiên không đơn giản.”

Đem toàn bộ diễn cảm của Lâm Phàm thu vào mắt, ông Trần lại khẳng định phán đoán của chính mình trước đó, “Kẻ không đơn giản là ngươi mới đúng,” xong cười cười nói tiếp, “Muốn hay không gọi điện thoại cho ba mẹ ngươi, nói ngươi không nỡ rời xa ông Trần, ngày mai là chủ nhật, đêm nay liền ngủ tại đây đi. Như thế nào?”

“Nếu ngài nguyện ý nói cho ta biết thứ này từ chỗ nào tới, ta tự nhiên hi vọng được bồi ông Trần, người mà ta thân nhất yêu nhất cùng chơi cờ vây, nghe ngài giảng chuyện cổ tích.” Theo lời nói, nụ cười trên mặt Lâm Phàm dần dần thay đổi.

“Này mới đúng a, suốt ngày đeo mặt nạ trang chim non tiểu hài tử cái rắm, có mệt hay không.” Ông Trần trêu chọc Lâm Phàm vài câu, liền đi gọi điện thoại, lúc trở lại đã thấy Lâm Phầm thưởng thức đồ vật trong hộp gỗ, “Ngươi biết thứ này?”

“Cực kì rõ ràng, ông Trần ạ,” Lâm Phàm cười khẽ, không muốn giả bộ trẻ con nữa, “Ngài khi nào thì phát hiện?”

“Ngươi đóng giả rất giống,” Ông Trần gõ quân cờ vây, “Nhưng cờ vây không lừa được người, các nước cờ vây của ngươi tuy rằng tận lực che dấu, nhưng ẩn tàng sát khí tuyệt đối không thuộc về một đứa trẻ, thậm chí không thuộc về đại đa số người nào sống trong thời đại an bình này, chỉ có chân chính trải qua thảm thiết chém giết, thậm chí giết qua nhiều vô kể người mới có thể có sát khí như thế.”

Lâm Phàm tươi cười chậm rãi trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân mình tự nhiên hình thành trạng thái công thủ đủ cả, đây là kinh nghiệm cùng thói quen hắn nhiều năm dưỡng thành ở mạt thế.

~~~~~~~~

*: Thức hải : tâm trí, chắc thế, mọi người xem các phim khoa học về thế giới trong bộ não của chúng ta rồi đi, không thì cũng có xem hình ảnh hay đọc truyện/phim liên quan, đơn giản thì ai xem Iron Man 3 chưa ? Trong tập này có đoạn chị Pepper Potts, người yêu của iron man ý, dùng một dụng cụ dán vào sau tai, và hiển thị thế giới não bộ con người. Mình nghĩ Thức hải là chỉ về cái này, nhìn như vũ trụ ý

Chương 3: Tiếp tục chơi cờ thôi

Trần gia cũng không để ý, tiếp tục nói, “Mặt khác, ta tên khai sinh Trần Nguyên, đạo hiệu Phù Nguyên, là tu đạo, cũng không phải theo đại đa số người nói Đạo giáo, mà là đắc đạo (tu tiên)! Biết ta vì sao đối với ngươi cảm thấy hứng thú không? Cơ thể ngươi chính là thân thể Tiên Thiên trong truyền thuyết, hơn nữa một hai năm nay càng thêm tinh túy, ta biết ngươi khẳng định không phải trời sinh, mà là do cải tiến từng ngày, nhưng rốt cuộc cái gì có thể làm ngươi nhanh như vậy có được thân thể Tiên Thiên, ta rất hiếu kì, nhưng ngươi yên tâm, ta cũng không bắt ép ngươi nói cho ta biết, bởi vì ta đã có phương pháp tu đạo truyền thừa của chính mình, này không giống võ công có thể đồng thời tu luyện hoặc đổi luyện, trong ngàn ngàn vạn vạn phải chọn lấy một, một khi luyện sẽ không thể quay đầu lại.”

Lâm Phàm không nói gì, yên lặng nghe.

“Ba năm trước đây ta lần đầu tiên thấy ngươi, liền phát hiện linh hồn ngươi không ổn, có linh hồn phụ thể, vốn tưởng rằng ngươi bị một ít đồ vật bẩn lây dính, nhưng lại phát hiện cơ thể ngươi không ngờ là khắc chế hết thảy tà vật Tiên Thiên chi thể, không thể nào lây dính tà vật, thẳng đến nửa năm trước ở một quyển sách thượng cổ, ta mới hiểu được, ngươi đây là đoạt xác! Tiếp tục liên hệ với phương pháp ngươi chơi cờ vây, đáp án đã rất rõ ràng. Có thể đoạt xác, kia thuyết minh ngươi cũng là người tu đạo, hơn nữa hơi chút thiên về tà đạo, nếu không, tu chính đạo tuyệt đối không thể tiến hành đoạt xác được. Như vậy, vật trong hộp gỗ, ngươi chắc chắn sẽ không xa lạ, cho nên ta mới lấy ra thử ngươi, chính là ôm tâm lý thử một lần, không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy.” Trần Nguyên thực lưu manh nói xong những gì mình biết, chờ Lâm Phàm đáp lại.

Lâm Phàm nghe vậy thoáng xua đi một ít phòng bị, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, hóa ra đối phương cũng không phải đã biết sự kiện hai mươi năm sau mà thử mình, tuy rằng không rõ vì sao thứ này lại trước tiên xuất hiện, nhưng chó ngáp phải ruồi làm Lâm Phàm bại lộ.

Lâm Phàm nhịn xuống xúc động muốn bóp nát đồ vật trong hộp gỗ, “Đúng vậy, ngươi đoán đúng rồi, ta là đoạt xác, tại lúc đứa bé này sinh ra không lâu được đặt tên Lâm Phàm, bởi vì ta tên khai sinh, cũng là Lâm Phàm.”

Trần Nguyên nghe vậy sửng sốt, lập tức rõ ràng, “Xem ra ngươi cùng thân thể này có rất lớn cơ duyên, thôi, ta cũng không xen vào việc của người khác.”

“Thứ này, ngươi là từ nơi nào đến được?” Lâm Phàm chỉ vào hộp gỗ hỏi.

“Đây là ta nhận ủy thác của bằng hữu, giúp Vĩ Thanh để ý phần mộ nào đó, bên trong có một con cương thi mọc lông đen niên đại 500 năm, sau khi dùng đạo hỏa thiêu hủy lưu lại vật tốt này, vậy là ta cầm thôi.” Trần Nguyên sảng khoái trả lời Lâm Phàm.

Hóa ra là cương thi, thế nhưng lại giống não tinh của tang thi hai mươi năm sau a!

Đúng vậy! Đồ vật trong hộp gỗ là não tinh của tang thi mà Lâm Phàm đã từng nhìn thấy trong mười mấy năm!

Cứ ngỡ rằng phải hai mươi năm sau mới có thể nhìn thấy lần nữa, giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, tràng ác mộng không muốn nhớ tới khiến tâm lý Lâm Phàm nhất thời thất thủ.

Não tinh của tang thi là thứ tốt, nhân loại may mắn còn tồn tại, có một bộ phận cùng siêu vi rút SR đấu tranh, có lẽ do trong thân thể chứa kháng thể không biết tên, hoặc bởi tác động0 của DNA, những người này chẳng những không biến thành tang thi ghê tởm, còn sinh ra một ít năng lực đặc biệt, được xưng dị năng giả, là quân chủ lực đối kháng tang thi. Cũng là người sau mạt thế, sống tiêu sái thoải mái nhất.

Những người này đã từng, là người mà Lâm Phàm hâm mộ nhất cùng khao khát trở thành, Lâm Phàm nằm mơ đều hi vọng mình có thể biến thành dị năng giả, có thể có thực vật cùng đãi ngộ tốt. Mà đồ vật dị năng giả coi trọng nhất cũng chính là não tinh của tang thi, lực lượng ẩn tàng trong não tinh có thể khiến dị năng của bọn họ càng thêm mạnh mẽ.

Nghe nói, còn có một nhóm người thường, trải qua phương pháp đặc thù hấp thu năng lượng não tinh tang thi, cũng có thể trở thành á dị năng giả! Bất quá, điều kiện trở thành á dị năng giả quá mức xa xỉ, chỉ có người thân của dị năng giả cao giai hoặc số ít người thường cầm quyền mới có thể nhận đãi ngộ như vậy.

Đem não tinh trả lại cho Trần Nguyên, Lâm Phàm cười nói, “Chúng ta tiếp tục chơi cờ thôi.”

——

20 năm sau…

Dòng suối uốn lượn, đường nhỏ xa gần. Hoa đào nở rộ, cách bờ mấy trăm bước, cây không hề pha tạp, cỏ xanh mơn mởn, hoa vương rực rỡ. Rừng cây kéo dài, đất đai rộng lớn, nhà lớn trang nhã, ruộng rau tràn đầy, rừng trúc vô biên. Bờ ruộng dọc ngang, tiếng gà tiếng chó.

Dùng chốn đào nguyên hình dung cảnh đẹp nơi đây, thế mà lại cực kì chuẩn xác. Không gian thức hải trải qua 20 năm Lâm Phàm chăm đắp, thành quả hiện ra trước mắt: khu lương thực, khu rau dưa, khu thuốc Đông y, còn có khu cây ăn quả; ước chừng mười năm trước, linh khí hội tụ tại thức hải, linh tuyền đã muốn mở rộng thành dòng suối uốn lượn, bên trong Lâm Phàm thả nuôi nhiều tôm cá hến sò thủy sản.

Mặt khác, ở nơi xa khu gieo trồng có một khu chăn nuôi, được Lâm Phàm thiết kế xa xa ngoài rừng rậm, nơi hình thành vùng sinh thái đồng cỏ, nuôi thả đại lượng động vật, chỉ cần là động vật, côn trùng Lâm Phàm có thể thu thập, đều bị hắn ném vào không gian thức hải.

Giống loài phong phú đẩy nhanh tốc độ lớn dần của không gian thức hải, linh khí ngưng tụ tại đan điền Lâm Phàm biến thành linh dịch (khí sang lỏng) nồng đậm. Thân thể Lâm Phàm đã hơn người nhiều lần, tuy không thể nói võ nghệ cao cường, nhưng một quyền cũng phải đạt 600 pound, sức chân lại càng có thể đá 2000 pound, phải biết rằng quyền vương Tyson lực đấm cũng chỉ 400 pound, mà người thầy Tiệt quyền đạo Lý Tiểu Long sức đá cũng mới có 1650 pound.

Ở trung tâm không gian thức hải là biệt thự bốn tầng, khi Lâm Phàm đạt đến trình độ nhất định, trực tiếp thu phòng ốc xây tốt vào không gian. Mặt sau biệt thự còn là một tòa nhà mười tầng chiếm diện tích khá lớn, phía dưới còn có hai tầng hầm ngầm, Lâm Phàm phải mất sức chín trâu hai hổ mới đem được vào làm khu trữ vật, vì đem tòa nhà mười tầng này vào không gian mà Lâm Phàm thiếu chút nữa bởi vì linh lực cạn kiệt biến thành thây khô, ngay cả không gian thức hải cũng không thể tiến vào được, miễn cưỡng chạy tới chỗ Trần Nguyên, liền hoàn toàn ngất xỉu.

Bất quá mười tầng đại lầu này rất hữu dụng, Lâm Phàm đem mười tầng chỉnh đốn dọn dẹp, vật tư cùng rau dưa hoa quả chín trong không gian lục tục thu thập qua nhiều năm đều chất vào kho hàng, những bức tường không cần thiết làm cột chống đều bị phá bỏ, sau khi vệ sinh sạch sẽ liền chỉnh lý thành một tòa siêu thị cỡ lớn, còn cố ý kiếm mấy cái xe đẩy cùng rổ dùng trong siêu thị, ở trong không gian đẩy xe đi mua sắm cảm giác thật không sai, hơn nữa khu nguyên liệu nấu ăn đều là sản phẩm trong không gian, những mặt hàng rau dưa hoa quả nguyên liệu nấu ăn bên ngoài sao sánh bằng trong này được. Lại đem thời gian tại tòa nhà này ngừng lưu động, hoàn mỹ! Không kho hàng nào tốt hơn nơi này.

“Gambling boat (du thuyền đánh bạc)?” Lâm Phàm nhìn thiệp mời trên tay, có chút bất đắc dĩ đối diện cha Lâm, “Cha à, chưa thấy qua người cha nào ủng hộ con cái đi đánh bạc cả.”

“Tên nhóc thối, lần này mời ta là chủ đầu tư các loại dụng cụ chữa bệnh cùng tài nguyên nghiên cứu, ta muốn cùng ông bà nội của ngươi đến Mỹ tham gia hội nghị cực kì trọng yếu trao đổi học thuật nghiên cứu và thảo luận, mẹ ngươi vừa lúc đi thăm ông bà ngoại ngươi, đành phải để ngươi ra mặt.” Dừng một chút, cha Lâm lại một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Ông bà nội cùng cha ngươi đều là bác sĩ, mẹ ngươi cũng làm ở sở Y tế, ngươi đi học nông nghiệp thì thôi đi, còn suốt ngày không làm việc đàng hoàng chạy khắp nơi, sau này ngươi định làm sao?”

Lâm Phàm vội vàng bật dậy, hướng lên lầu chạy, “Con đi thu thập hành lý
Chương 4: Sủng vật

Lâm Phàm tốt nghiệp mấy năm nay quả thật không kiếm nghề gì đứng đắn làm, khoảng cách siêu vi rút SR bùng nổ trong trí nhớ càng ngày càng gần, hắn cũng không có bao nhiêu thời gian kiếm “công tác đứng đắn”, chạy tới chạy lui cũng là vì thu thập giống loài cùng vật tư, nhưng những việc này không tiện nói cho cha mẹ, nói như thế nào, con trai ngươi sinh ra năm đó bị ta đoạt xác mà hồn phi phách tán, cho nên thực ra ta là người biết được tương lai.

Coi như xong, hơn hai mươi năm cuộc sống an ổn cũng không cách nào mài mòn tràng ác mộng, giãy giụa để mà sống sót, lương tâm a, sớm bị chó gặm, hắn chỉ muốn tiếp tục tiến về phía trước.

Du thuyền cỡ lớn xa hoa lãng phí phi thường náo nhiệt, trên thuyền có bể bơi ngoài trời, chung quanh đi lại mỹ nữ bận bikini, dáng người hoàn hảo mà lại dễ nhìn, Lâm Phàm mặc T-shirt, quần cộc hoa hòe hoa sói, ngồi dựa vào ghế uống rượu trái cây, nhìn ngắm mỹ nhân, rất hưởng thụ.

Rượu trái cây là Lâm Phàm dùng hoa quả chứa linh khí trong không gian ủ cùng linh tuyền, ăn quen thực vật không gian, Lâm Phàm hoàn toàn không thể ăn đồ ăn nguyên liệu ngoại giới, miệng dưỡng thành điêu, thành ra trong giới ăn uống rất có tiếng, chỉ cần người nào khiến Lâm Phàm ăn được đến miếng thứ hai đều được mọi người truy ủng.

Hắc hắc, nhiều mỹ nhân nha, đợi lát nữa kêu ai bồi mình chơi đây. Lâm Phàm không chút nào che dấu tìm tòi trong đám người, nếu là bình thường đã sớm bị thầm mắng thần kinh, nhưng Lâm Phàm không có chút nào tự giác, thân mình liền di truyền từ cha mẹ, hơn nữa nhiều năm linh khí tẩm bổ ra khí chất sạch sẽ, loạn chuyển ánh mắt linh động bị người tưởng thành mị nhãn phóng điện, ngay cả nam nhân khi ánh mắt Lâm Phàm đảo qua cũng áp chế không được tim đập rộn lên.

Rốt cục có người không nhịn được, chủ động tiến lên bắt chuyện.

“Anh chàng đẹp trai, muốn cùng uống một chén không?” Mỹ nữ da trắng nóng bỏng, một tay lay động chén rượu, dáng dấp yểu điệu tiêu sái tiến lại, một tay nhẹ nhàng vén tóc, thả mị nhãn tới.

Lâm Phàm nhướn mày, rất giữ mặt mũi mỹ nữ một hơi đem rượu trong ly cạn sạch, sau đó cầm bình rượu lên vì hai người rót; nữ nhân là người xinh đẹp nhất trong nhóm mỹ nữ, thuộc về loại hình gợi cảm quyến rũ, là một trong những người hắn vừa suy tính chọn lựa, nếu nữ nhân tự mình dâng đến, vậy cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người nhẹ giọng cười nói, hoặc là ngẫu nhiên xuống bể chơi đùa hoặc là thay nhau thoa kem chống nắng.

Mỹ nữ Lỵ Địch Á nhịn không được oán hận, “Làn da người phương Đông đều non mịn như vậy sao?” So sánh với da dẻ chính mình phải hàng ngày bảo dưỡng chăm sóc tỉ mỉ, đều kém Lâm Phàm không biết bao nhiêu.

Lâm Phàm hơi câu khóe miệng, một phen kéo mỹ nhân đến trong lòng, “Như thế nào, ngươi ghét bỏ ta? Hay là ngươi ưa kẻ cơ bắp làn da ngăm đen?” Lâm Phàm dáng người tốt lắm, thuộc loại cơ bắp tiềm ẩn sức bật, đường nét mạnh, tuy rằng làn da trắng nõn khiến nữ nhân ghen tỵ, nhưng cũng không làm người ta cảm giác giống con gà luộc.

Ngay tại lúc hai người cười đùa, bên cạnh không xa trên boong tàu truyền đến âm thanh ầm ỹ, thanh âm càng ngày càng hướng về phía Lâm Phàm, đột nhiên, một thân ảnh có chút ngăm đen đụng vào vài người, vọt tới chỗ Lâm Phàm, mắt thấy muốn đụng đến nơi.

Đem Lỵ Địch Á nhẹ nhàng đẩy sang một bên, Lâm Phàm nương thân ảnh va chạm xoay tròn mình, khiến lực va chạm giảm xuống, dùng chiêu Thái Cực Bát Quái Chưởng tứ lạng bạt thiên cân, liền đem một cánh tay của tên ngăm đen quặt về phía sau, chẳng biết Lâm Phàm ra tay lực đạo như thế nào, nhưng nhìn người bị kiềm chế thì hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đám người sợ hãi than, mơ hồ truyền đến tiếng thì thầm kháo nhau rằng Võ công Trung Quốc.

“Tránh đường! Phiền toái! Xin nhường đường!” Rất nhanh tiếng bảo an thuyền truyền đến, thấy Lâm Phàm đã đem người khống chế được, kinh hỉ không ngớt cảm ơn, “Ngượng ngùng quấy rầy ngài, cám ơn đã hỗ trợ, kế tiếp giao cho chúng ta xử lý là ổn thỏa.”

“Gào!” Tên ngăm đen dùng sức giãy giụa, còn phát ra tiếng dã thú gầm nhẹ. Lâm Phàm vốn định đem người giao cho bảo vệ thuyền, nghe tiếng liền kinh ngạc, nhìn kĩ người thanh niên ngăm đen trước mặt cao khoảng hơn 1m90, thân trên không có mặc áo, có thể thấy được cơ bắp trên cơ thể đối phương xinh đẹp cực kì, nửa người dưới chỉ mặc độc quần đùi đen dài 70cm rộng thùng thình bằng bông, cạp quần gần như trễ xuống đến mông, tóc đối phương màu đen ẩn ẩn lộ sáng bạc khiến Lâm Phàm thêm một lần nữa chứng thực suy đoán của mình, hắc hắc, hắn phải chơi xấu nha.

“Nói ngượng ngùng là ta mới đúng, sủng vật của ta khiến mọi người thêm phiền toái.” Nói xong Lâm Phàm làm bộ như luồn tay vào túi quần thanh niên ngăm đen, trên thực tế là lấy một cái vòng rắn chắc trong không gian thức hải, không chút khách khí tròng vào cổ thanh niên, “Ta dẫn hắn về phòng là xong.”

Bảo an lập tức dàn hàng chắn đường đi của Lâm Phàm, người cầm đầu – trưởng an ninh Trịnh Thuyên cười lạnh, “Như vậy không tốt lắm đi, tiên sinh, hắn là một công nhân không nghe lời của chúng tôi, thế nào lại thành sủng vật của ngài?”

“Sao đây, các ngươi bắt nạt khách đấy à? Mạnh hơn liền chiếm người của ta? Các ngươi bày ra chứng cứ a!” Hắn không biết du thuyền này tại sao lại tiến hành thực nghiệm đặc thù, nhưng Lâm Phàm có thể chắc chắn bọn họ tuyệt đối không thể lấy ra chứng cứ gì, mà hắn chỉ cần, hắc hắc…

Người vây xem, đại đa số đều là người có quyền thế, bắt người làm sủng vật cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chính là Lâm Phàm trông thích hợp bị dưỡng thành sủng vật hơn, không ít người tà ác nghĩ; bất quá đối với song phương thì mọi người vẫn tương đối tin tưởng Lâm Phàm, dù sao nhiều người xem nhưng vẫn không hiểu Lâm Phàm làm gì, chỉ cảm thấy vừa rồi “dã thú” hung ác đang đấu đá lung tung đột nhiên “ngoan” như vậy ghé vào bên cạnh một thiếu niên thoạt nhìn chả có mấy vũ lực, cũng đã thuyết minh thiếu niên phương Đông xinh đẹp này là chủ nhân của  “dã thú”.

“Ô ô” thanh niên ngăm đen đột nhiên thống khổ rên rỉ, trước mắt mọi người, thế nhưng chủ động tới gần Lâm Phàm cọ vào người hắn, nhẹ nhàng làm nũng, Lâm Phàm thấy thế mới nới lỏng lực đạo, một tay lôi kéo vòng dây, một tay khoát lên eo thanh niên ngăm đen, “Còn cần đưa chứng cứ chứng minh đây là sủng vật của ta sao?” Lâm Phàm cười hỏi Trịnh Thuyên.

Trịnh Thuyên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, híp lại mắt, sau một lúc lâu, “Không cần, nếu là thứ ngài sủng” Trịnh Thuyên nhấn mạnh phát âm hai chữ, “Như vậy xin ngài trông coi tốt nó, đừng quấy rầy tới mọi người!” Nói xong mang nhóm bảo vệ nhanh chóng rời đi.

Lâm Phàm cười nhìn bóng lưng đám người Trịnh Thuyên, đột nhiên cao giọng nói, “Sủng vật nhà ta quấy rầy hưng trí mọi người, ngày hôm nay tiền rượu đều tính tới ta, cấp mọi người bồi tội.”

“Ha ha, Lâm thiếu gia phá của.” Vài người nhận thức Lâm Phàm sôi nổi lên tiếng.

“Chính là, không nghĩ tới ngài còn có ham thích này.” Có người cười cười, thấp giọng nói, “Có cơ hội chúng ta tiến sâu thảo luận trao đổi, ta cũng có vài mặt hàng tốt nha.” Người này từ lúc Lâm Phàm xuất hiện, ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn, nhưng lại chưa rõ bối cảnh Lâm Phàm, sợ không cẩn thận đắc tội người ta, hiện giờ liền tóm lấy cơ hội bắt chuyện.

Lâm Phàm giả bộ cười dâm nhẹ nhướn mày, “Khẩu vị của ta ngươi cũng thấy đấy, có cơ hội… Hắc hắc, ta đây trước cáo từ, này có chút việc.” Kéo dây thừng trong tay, Lâm Phàm cùng người quen biết xung quanh xin lỗi, rồi kéo thanh niên ngăm đen rời đi, lưu lại tiểu mỹ nhân Lỵ Địch Á chán nản không thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro