Người đàn ông này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Phán Hạ, cả người nằm trong bồn tắm, trong tay cầm ly rượu đỏ, từng ngụm từng ngụm mà uống vào.
"Vì cái gì mà mình nhất định phải tệ như thế..." Một ly cạn.
" Dựa vào cái gì mà nói mình là lừa đảo..." Lại thêm một ly vào trong bụng.
" Nói ai bị ném bỏ, cả nhà các ngươi mới bị ném bỏ đó ..."
Tô Phán Hạ càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt như những hạt trân châu mà lăn xuống má, cơ thể cô nằm rạp xuống bên mép bồn tắm, gào khóc đến khàn cả giọng.
Cảm xúc bị đè nén cả ngày, giờ đây tất cả đều vỡ òa, như một đứa trẻ bị vứt bỏ, khóc đến đau lòng, đau thấu tim gan.
Không biết đã khóc bao lâu, cũng không biết đã ngâm qua bao lâu...
Cô lấy một chiếc khăn tắm bọc lấy toàn thân, lảo đảo đi ra phòng tắm, rồi ngã oặt ở trên ghế sofa.
Rượu...
Cô vẫn muốn tiếp tục uống...
Tô Phán Hạ đứng lên, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cơ thể lảo đảo đi về phía tủ rượu, nơi này đã sớm bị càn quét sạch.
Tại sao nàng còn chưa say...
Tại sao trái tim của nàng vẫn còn đau nhói...
" Tôi lừa tiền con trai các người, vẫn là tôi lừa thân thể con trai các người, tôi là Lão Sói Xám, con của các người là con cừu nhỏ a..."
"A..."Cơ thể Tô Phán Hạ trượt xuống, cả người đều bị dìm nước.
" Khụ khụ... ọe..." Hai tay cô vịn bên mép bồn tắm, ngồi ể phía trên, vừa ho vừa nôn.
Nước trong bồn tắm đã lạnh.
Ngày quan trọng nhất của cuộc đời, thực sự rất khó quên!
Nhưng cô vẫn còn muốn uống rượu!
Cô nghĩ đến nam nhân ở tầng dưới...cô liền khoác áo choàng tắm lên dự định xuống dưới lầu mượn rượu...
Hồi tưởng kết thúc, Tô Phán Hạ hận không thể tự bóp chết chính mình!
Vì để không nhớ đến việc thân mật đêm qua, cô lấy điện thoại ra gọi cho cha mẹ, cũng may lần này có tín hiệu...
" Cái gì, con bị bà Tần kia đánh?" Trong điện thoại truyền tới âm thanh, to đến nỗi có thể làm đau màng nhỉ của người khác.
Tô Phán Hạ trợn mắt một cái, đưa điện thoại ra xa, mở loa ngoài:" Đúng đúng, nhưng tại sao hôm qua điện thoại của cha mẹ đều tắt máy vậy? Hại con lo lắng gần chết."
" Con đừng đánh trống lãng, bà Tần kia dựa vào cái gì mà đánh con, lại dám đánh con ta, con của ta từ khi nào đến lượt bả ra tay, con có đánh lại hay không a..."
Tô Phán Hạ hít sâu một hơi, hiện tại nàng không muốn nói về cái đề tài này, cắn răng hỏi:" Mẹ à, rốt cuộc là mẹ với cha đang ở đâu?"
Giọng nói trong điện thoại có vẻ hơi do dự, ấp úng, cuối cùng là thở dài nói:" Mẹ đang chỗ của Yến gia gia." Sau đó, lại bổ sung thêm một câu, " Không phải là ba mẹ tự muốn tới, do chúng ta nhìn Yến gia gia cầu nửa ngày, mẹ với cha con là không tiện từ chối, cho nên liền..."
Tô Phán Hạ nhíu mày, hừ hừ hai tiếng:" Vậy mẹ đưa địa chỉ cho con, con đến thăm hai người, ba mẹ nhất định phải tranh thủ thời gian, nghĩ xem giải thích với con như thế nào."
Sau khi nhận được địa chỉ, Tô Phán Hạ mặc quần áo nữ vào, vội vội vàng vàng chạy tới.
Khi đến địa chỉ của Yến gia gia, cô mới phát hiện ra đậy là một ngôi nhà lầu ba tầng ở ngoại ô thành phố. Không khí ở đây rất trong lành và phù hợp với người già. Đây là một nơi vắng vẻ, yên bình.
Yến gia gia đã sớm đợi ở cửa, khi thấy Tô Phán Hạ bước xuống từ taxi, liền nhanh chóng bước tới và nói:" Nhị tiểu thử, cô đã tới."
Tô Phán Hạ đối với Yến gia gia có chút áy náy, nếu không phải nàng, cháu trai của ông cũng sẽ không...Quan trọng nhất chính là Yến gia gia đi theo cha của nàng nhiều năm, có thể nói là cúc cung tận tụy.
Nàng lúng túng nhìn ông lão ân cần, ngượng ngùng nói:" Yến gia gia, trên người con hiện giờ không có tiền, làm phiền ông giúp con..."
Mặc dù, tài xế hôm qua bảo cô không có tiền thì cũng đừng có gọi taxi, khụ khụ, nhưng cô dám ngồi như vậy, cũng không phải là lừa đảo, sợ cái gì.
Yến gia gia cười cười đem tiền xe thanh toán, sau đó liền dẫn Tô Phán Hạ vào phòng khách, vừa đi vừa nói:" Nhị tiểu thư, lão phu nhân nói cô đã kết hôn, là thật sao?"
Tô Phán Hạ lắc đầu, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng đáp:" Yến gia gia, con không có kết hôn, là cha mẹ nói đùa đấy."
Chính xác mà nói, khả năng cha mẹ của cô cũng biết Tần gia dạng này, cho nên ngay cả chị mình cũng không thông báo?
Đi vào phòng khách, liền thấy cha mẹ chán ngán ở trên ghế salon, ăn trái cây, xem tivi.
Xem ra họ đang sống rất tốt, Tô Phán Hạ cố ý ho khan hai tiếng.
Lý Ngọc Châu nhìn thấy con gái, vẻ mặt lập tức tươi cười lấy lòng nói:" Ôi, cục cưng của mẹ trở về rồi, mau tới để mẹ ôm cái nào~ "
Cô cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi, chiêu này đã không còn tác dụng nữa rồi.
Tô Phán Hạ lại chiếc ghế salon đơn ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhìn họ:" Ba mẹ nói đi, vì sao?"
Đối mặt trước vẻ mặt nghiêm túc của con gái, Lý Ngọc Châu có vẻ khó xử, nuốt nước miếng một cái, dùng khuỷu tay đẩy đẩy chồng bên cạnh, ý bảo ông mở miệng.
Tô Đông Lai hắng giọng một cái, hít sâu, sau đó thở ra, cuối cùng nói một cách buồn bã:" Công ty của cha thua lỗ, nhưng Tần gia thấy chết không cứu. Tiếp đó, công ty liền bị phá sản, vì để trả tiền vay cho ngân hàng, tiền lương cho những nhân viên, cho nên đã thế chấp nhà, còn mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi..."
"..." Tô Phán Hạ giật mình, mím môi không nói.
Tất cả đều là sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro