CHƯƠNG 15: "Búp bê thì không được khóc"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trà Chuông Gió, buổi sáng sớm còn những giọt sương trong suốt như pha lê đọng trên các nhánh lá cành hoa, đua nhau phản chiếu tia nắng mặt trời lấp lánh. Đã đến mùa chuyển giao năm cũ với năm mới, trước cửa quán trang trí những bông tuyết trắng xóa xinh xắn cùng những vòng hoa gắn đầy nơ và kẹo. Bên trong quán trưng một cây thông Noel đèn nhấy nháy, những hộp quà đủ màu đủ kích cỡ nằm bên dưới cây thông như chờ đợi người đến mở chúng ra. My và Phương vẫn ngồi ở chiếc bàn dưới vòm lá xanh, hôm nay có thêm những trái châu tròn nhiều màu sắc treo tòng teng vui mắt. Phương vẫn gọi ly cà phê sữa đá quen thuộc, còn My gọi món sinh tố dưa gang, một bánh phô mai chanh dây, một bánh khúc cây và một ấm trà lạt hương đào thơm lừng.

- Măm măm nè. – Thảo Phương xắn một miếng bánh đút cho My.
- Hi hi. Em khỏe rồi mà. Chị cứ làm như em là con nít ấy! – My ngúng nguẩy nói nhưng vẫn há miệng ăn miếng bánh từ tay Phương.
- Em là con nít chứ gì nữa. Lúc em còn vắt mũi chưa sạch, Phương đã đủ tuổi lái xe rồi đó! He he.
- Vâng, em biết chị Phương đã già lắm rồi.
- Á, gái ba mươi rất sợ chữ "già" nha.
- Vậy em sẽ nói là chị sống lâu năm rồi nha.
- Ha ha. Mười năm nữa em cũng sẽ bằng Phương bây giờ. Lúc đó bị nói là già thì đừng trách nha!
- Ai nói? Nếu là chị thì em không sợ đâu. Lúc đó chị cũng vẫn già hơn em mười năm. He he.
- Ha ha ha. Phương già nhưng tâm hồn vẫn trẻ trung. Không sợ không sợ!
- Hì hì. Đúng ha. Thấy chị lúc nào cũng cười, lúc nào cũng tìm được niềm vui trong cuộc sống. Tự do, tự chủ được thật thích.
- Em còn trẻ mà. Chỉ cần em có nhận thức về sự tự do và thích nó, tương lai em sẽ có được nó. Phương thấy em cũng rất nỗ lực trong việc học hỏi thiết kế đó chứ. Em có thấy hạnh phúc trong việc đó không?
- Có ạ. Em thật sự thấy hạnh phúc mỗi khi vẽ mẫu, đi lựa vải, cắt may. Hạnh phúc nhất là khi người mặc những món đồ em làm trở nên đẹp hơn và họ cũng thích điều đó.Họ tới giờ có mình Phương chứ mấy hả?!
- Ha ha. Chị lại trêu em. Còn chị Vân nữa chứ bộ. Em mới may cho chị Vân được hai cái đầm, chị kể bạn trai chị khen lắm. Nếu có thể, em thật muốn may thêm đồ tặng chị Vân. Không biết chị Vân và bạn trai chuyển đi đâu mất rồi?
- Ừm, chắc chuyển đi đâu đó cho tiện chỗ làm thôi. Còn em, có nghĩ tới việc mở cửa hàng thời trang không?
- Em không biết nữa ạ. Chị AnN kể em các chi phí chị ấy phải trả hàng tháng để duy trì cửa hàng và nuôi thợ, nuôi xưởng cũng nhiều lắm. Chị AnN giỏi vậy mới có dư. Em không biết em có làm như vậy nổi không?!
- Em cũng giỏi mà. Phải tự tin lên! Nếu lúc đầu em chưa đủ sức làm lớn như AnN thì làm nhỏ thôi. Với lại em cũng có tiền mỗi tháng. Sao không dùng nó mua vài căn hộ cho thuê? Sau này em không phải lo chi phí sinh hoạt hàng tháng, đầu óc nhẹ nhàng, thiết kế sẽ phóng khoáng dễ đẹp hơn nhiều.Em không muốn dùng tới số tiền đó!
- Em đưa cho chị Vân cũng là dùng tới nó đấy thôi!
- Ý em là em không muốn dùng nó làm lợi cho mình! Em muốn có được sự tự do một cách chân chính.
- Ha. Phương thích điều đó! Vậy em cứ tiếp tục theo đuổi đam mê của em đi. Phương tin tương lai em sẽ thành công!
- Chị có đam mê nhiếp ảnh chứ?
- Có chứ. Mê lắm luôn! Từ nhỏ Phương đã hay lấy máy chụp hình của bác ruột chụp đủ thứ hết, hoang phí không biết bao nhiêu cuộn phim. Ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp đã là một hạnh phúc. Có thể lưu lại những khung cảnh kỳ diệu ấy để chia sẻ cho mọi người còn hạnh phúc hơn!
- Chị hay quá. Có đam mê, sống được với nó, còn kiếm nhiều tiền từ nó nữa.
- Thật đáng ngưỡng mộ!
- Hì. Nhưng để được vậy Phương cũng phải trả giá không ít đâu. Theo đuổi đam mê không phải là làm những gì mình thích, mà là em dám trả giá bao nhiêu để được làm những gì mình thích. Em có biết để có được bức ảnh đạt giải nhất cuộc thi của National Geographic, Phương đã theo dân địa phương đi sâu vào rừng Amazon, chụp được rất nhiều ảnh đẹp mang về, cũng mang về theo cả bệnh sốt rét nữa. Đợt đó Phương bị bệnh hành tưởng chết rồi, khỏi bệnh thì cũng sút luôn hơn chục kí.
- Trời! Chị chịu khổ quá vậy?!
- Không đâu! Lúc còn bệnh thì em mới thấy khổ, vượt qua rồi em thấy nó bình thường lắm. Thậm chí còn thú vị vì có nhiều trải nghiệm.
- Hay quá!
- Cũng giống như trong thiết kế. Em không thích công đoạn cắt ráp lắm. Nhưng không thể từ bản vẽ trên giấy hô biến là có bộ đồ trên thực tế. Cắt ráp có mấy lần em xực vô tay mình luôn. Nhưng làm nhiều lại thành quen, lại thích. Quá trình để hiện thực hóa bản vẽ của mình cũng rất đáng để thưởng thức. Với lại nếu sau này mở xưởng lớn như chị AnN, chị ấy chỉ còn thiết kế mẫu rồi đưa cho thợ làm thôi, nhưng tất cả công đoạn chị ấy đều từng làm qua rồi, thành thục luôn rồi, như vậy mới quản lý tốt được thợ trong xưởng ha.Đúng rồi. Em mà đủ giỏi sẽ thu hút được nhà đầu tư nữa đó. Phương đăng kí một chân nhé.
- Ha ha ha. Chị coi chừng lỗ vốn nha.
- Ha ha. Phương tin vào tài năng của em. Khi bắt tay kinh doanh thật mình phải tính toán kỹ lưỡng chứ. Tài năng cộng thêm sự tính toán chu đáo rồi sẽ dễ thành công thôi. Còn lỡ thất bại thì làm lại. Thương hiệu 7UP gặp thất bại tới sáu lần, đến lần thứ bảy mới thành công chứ bộ.
- Vậy hả chị? Hay nhỉ!
- Ừm, mà hôm nay là Giáng Sinh, em có muốn đi đâu chơi không?
- Không ạ. Giáng Sinh mọi người ra đường đông lắm. Chị có tính đi đâu không?
- Phương theo em! Giáng Sinh là mùa con nít được quà. Em muốn đi đâu Phương đưa em đi đó.
- He he.Em không phải con nít mà!
- Xì xì.Em có thấy người nào say mà nhận mình say bao giờ không?
- Hứ! Chị nói chỉ có con nít được quà thôi phải không? Vậy em không tặng quà chị nữa! Quà của em đâu?
- Em có quà tặng Phương hả? – Thảo Phương hỏi giọng thích thú.
- Không tặng nữa đâu!
- Phương đâu có nói người lớn thì không được quà đâu ta! Thôi lỡ có rồi thì tặng đi mà. He he.
- Xì xì. Quà của em đâu?
- Hì. Vậy em muốn nhận quà bây giờ?Hi hi. Bây giờ đi ạ! – Mắt My sáng rỡ, nụ cười tươi rói.
- Thấy chưa. Em thích đòi quà y như con nít! – Phương nhìn My, cười thích thú.
- Thôi lỡ có rồi thì chị tặng đi mà!
- Hay ha, xài nguyên câu của Phương luôn ha!
- Hi hi.

Thảo Phương lấy trong túi ra một gói quà hình chữ nhật, được bọc bằng giấy nhún màu rêu.

- Tặng em nè, con nít!
- Cám ơn chị, người sống lâu năm!
- Ha ha ha. Nhận quà của người ta mà vẫn móc méo người ta ha!
- Hi hi. Em chỉ nói đúng sự thật thôi mà.

My bóc lớp giấy màu rêu một cách cẩn thận, bên trong gói quà là một xấp những tập giấy vẽ loại My hay dùng, mấy cục gôm từ lớn đến nhỏ, một hộp bút chì nguyên khối và một hộp bút màu marker.

- Ôi, thích quá. Cám ơn chị nha! Bút chì kiểu này nhìn đẹp quá, cầm cũng đã tay nữa. Còn bút màu này xài sao vậy chị? Nhìn lạ quá.
- Đó là bút marker. Phương thấy dân kiến trúc hay dùng nó để lên màu cho nhanh. Mà màu rất đẹp và trong. Phương tặng em dùng thử.

My liền lấy bút marker ra quẹt thử vào tập giấy mới. Màu quả thật rất trong, sắc rực rỡ bắt mắt. Nếu muốn vẽ nhanh mà vẫn đủ ấn tượng thì lên màu bằng bút marker này đúng là lý tưởng.

- Đẹp thật. Cám ơn chị. Thích quá à!

My lấy bút chì và marker quẹt nhanh thành hình khuôn mặt Thảo Phương, nhìn có chút trừu tượng nhưng thần thái và đường nét cơ bản khá giống. Phương thích thú cười tít cả mắt.

- Cho Phương tấm này nha!
- Phương phải lồng khung treo trong nhà mới được.
- Vâng ạ. Nhưng mua khung ở đâu ạ?
- Nhiều chỗ bán lắm. Sát trường kiến trúc bán đủ mấy món này đó. Lát Phương chở em đi mua liền cho nóng.
- Vâng. Hi hi.
- Phương còn một món quà nữa tặng em.
- Còn nữa ạ? Sao nhiều vậy chị?
- Có gì đâu mà nhiều.

Lại lục túi lấy một hộp giấy hình chữ nhật nhỏ, Thảo Phương tự tay bóc ra, đưa cho My một chiếc máy kích thước to hơn iPhone của My, nhưng lại nhỏ hơn iPad hay những máy tính bảng khác.

- Đây là gì vậy chị?
- Sách điện tử Kindle. Loại này chỉ thuần túy để đọc sách thôi. Phương tặng em thêm một niềm vui. Hì hì. Mà không biết em có thích đọc sách không?
- Trước giờ em cũng ít đọc sách ạ. Chỉ toàn đọc tạp chí coi mấy mục thời trang, hay đọc sách dạy về may vá. Chị Phương thích đọc sách lắm hả?
- Không quá ghiền. Nhưng Phương cũng thường đọc. Phương thấy em hay ở nhà thì có sách bầu bạn cũng rất thú vị. Mỗi lần tinh thần bất ổn Phương đều tìm đến sách, những sách văn học cổ điển hoặc của những tác giả có kiến thức rộng và tâm hồn sâu sắc, hoặc một số sách dạy thành công cũng rất hay. Chỉ cần đọc vài trang Phương đã có thể cảm thấy thoái mái rồi.
- Hay vậy sao? Vậy từ giờ em sẽ thường xuyên đọc sách. Cái này dùng sao vậy chị?
- Dùng thế này. Trong đây Phương đã tải cho em khá nhiều đầu sách hay rồi đó, có cả tiếng Anh nữa, vì Phương thấy em biết tiếng Anh.

Thảo Phương chỉ cho My cách sử dụng Kindle một lượt. My thích thú cám ơn Phương rối rít.

- Thôi thôi, không cần cám ơn Phương liên tục vậy đâu! Em đưa quà của Phương đây là được. He he.
- Hi hi. Có gì chị cũng đừng chê nha.

Đến lượt My lục túi, lấy ra một hộp giấy hoa hè đưa cho Phương.

- Sao mà màu mè vậy nè?!
- Hì hì, chỉ là cái hộp thôi ạ. Bên trong không màu mè đâu ạ.

Thảo Phương bóc hộp quà, lấy ra một chiếc áo khoác dạng vest kiểu dáng trẻ trung, màu xám nhã nhặn. Nhìn có vẻ đơn giản nhưng từng đường cắt ráp đều rất tinh tế, sắc ngọt, không hề thấy dấu chỉ. Một tay áo khoác được may phá cách bằng một mẫu vải khác rất đặc biệt, cũng màu xám, hơi đậm hơn và ẩn hiện họa tiết màu bạc. Một phần cổ áo cũng được viền lên bằng mẫu vải họa tiết. Thảo Phương khoác ngay lên người. Một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ lại vừa nữ tính được chiếc áo khoác tôn lên.

- Đẹp quá! Đồ em làm càng ngày càng đẹp. Phương tin là Phương đầu tư sẽ có lời!
- Hi hi. Chị thích là em vui rồi!
- Cám ơn em nha!
- Cám ơn chị nha!

Hai cô gái thích thú tận hưởng những món quà của nhau. Đến gần trưa, Phương chở My qua các cửa tiệm sát bên trường kiến trúc mua khung hình. My nhìn tầng tầng lớp lớp bút chì, giấy, màu vẽ mà mê mẩn. Sau đó, Phương chở My về lại City Garden. Dự tính cùng ở nhà đón Giáng Sinh.

Lên đến căn hộ, My vừa mở cửa ra liền thấy một hộp quà gói giấy đúng màu xanh đỏ giáng sinh đặt trên bàn cà phê, to bằng cái tủ lạnh một ngăn. My ngơ ngác lại gần, mở hộp quà ra xem. Bên trong toàn những hộp giấy nhỏ hơn mà My có thể đoán là đựng những món quần áo, trang sức đắt tiền. My cầm tấm thiệp được đặt ở trên cùng mở ra xem, nét chữ bay bướm hơi khó đọc: " Tặng búp bê của tôi – Hữu Khôi".

Thảo Phương đứng bên không đọc ra dòng chữ trên tấm thiệp, tò mò mở những hộp quà nhỏ ra xem. Một bộ trang sức gồm vòng cổ, bông tai, lắc, nhẫn được nạm kim cương lấp lánh chói mắt. Một chiếc đầm bằng lụa, thiết kế sang trọng quyến rũ. Một chiếc vòng cổ trang sức nữa bằng vàng hồng đẹp đẽ. Thảo Phương mở đến hộp thứ ba liền chán, không mở thêm nữa. Nhìn qua Uyển My, thấy nước mắt đã chan chứa trên khuôn mặt kiều diễm.

My vẫn nhìn chăm chăm vào tấm thiệp trên tay. Bàn tay My run nhẹ, nước mắt rơi lã chã. Hồi lâu, My mới lắc đầu, cất giọng nhỏ xíu như thầm thì với chính mình:

- Tại sao? Tại sao lại làm vậy?

My bị những ký ức đẹp đẽ như trong lâu đài cổ tích với Hữu Khôi ùa về tâm trí. Sự quan tâm, chăm sóc của Khôi. Cuộc sống xa hoa Khôi mang đến cho My. Những lần gần gũi say đắm cùng Khôi. Cầm tấm thiệp trên tay, đọc câu chữ quen thuộc Khôi hay dùng, My ngỡ mọi thứ mới như ngày hôm qua. Hữu Khôi đứng đó, đẹp như một bức tượng tạc, mỉm nhẹ một nụ cười quyến rũ với My, đi đến trao cho My một nụ hôn cháy bỏng, rồi nhẫn tâm đem My bán đi. Nước mắt càng rơi nhiều hơn, nỗi xót xa cào xé ruột gan. My nhận ra My không hề căm hận gì Hữu Khôi. Chỉ một tấm thiệp nhỏ, những ký ức và cảm xúc khi xưa với Hữu Khôi liền quay lại bóp nghẹt tim My.

- Sao vậy My?

Thảo Phương vẫn còn đứng bên cạnh, lo lắng hỏi. My quay qua Phương mà như không nhìn thấy Phương, đôi mắt nhòa lệ. My ngồi sụp xuống sô pha, ôm mặt khóc to nức nở, buông rơi tấm thiệp lên nền nhà. Thảo Phương cúi xuống nhặt lên, cố gắng đọc dòng chữ khó nhìn kia. Cuối cùng đã đọc ra câu chữ, Phương bỗng thấy thân thể mình từ từ đông cứng. Hữu Khôi! Những món quà đắt tiền kia là Hữu Khôi tặng My?! Hữu Khôi gọi My là búp bê của hắn?! Mối quan hệ giữa Hữu Khôi và My không đơn thuần là giữa ông chủ và nhân viên?! Tại sao My lại khóc lóc thương tâm như vậy khi nhận tấm thiệp của Hữu Khôi? Phải chăng vì My yêu Hữu Khôi? Nếu không, giải thích thế nào về cách gọi ngọt ngào Hữu Khôi dành cho My, giải thích thế nào về những giọt nước mắt đang tuôn rơi kia? Thảo Phương cảm tưởng như ruột gan bên trong mình đã hóa thành đá tảng, xung quanh Phương là một đại dương đen ngòm lạnh lẽo, Phương đang chìm dần, chìm dần, không cách nào thoát lên. Thở cũng thấy khó khăn, Phương vẫn cầm tấm thiệp trên tay, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn My vẫn còn đang khóc; bàn tay còn lại của Phương vô thức nắm chặt.

Giáng Sinh hôm đó, hai cô gái vẫn cùng ăn uống, cùng đọc sách, vẽ vời. Nhưng mỗi người một tâm trạng nặng nề khác nhau. Phương ra về sớm dù vẫn hy vọng My giữ mình lại. My tuy không muốn Phương về sớm, nhưng tự thấy mình không có tâm trạng vui vẻ gì, đành chào tạm biệt Phương. Ở hai nơi khác nhau, hai cô gái cùng trải qua một đêm thao thức khó ngủ với những nỗi buồn không thể gọi tên...

***

Mùa anh đào ở xứ sở chuột túi. Hữu Khôi tha thẩn trong khu vườn rộng lớn đầy những trái anh đào chín đỏ mọng. Tiện tay hái những trái anh đào gần nhất, Hữu Khôi lại không ăn mà bóp nát chúng. Những dòng nước đỏ ngọt ngào chảy qua kẽ tay trắng lạnh của Khôi trở thành một hình ảnh rất đáng sợ. Hữu Khôi vẫn giữ nét bình thản trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc, nên chẳng ai biết bên trong Khôi như muốn phát điên. Kể từ lần đưa My qua Úc, thăm thú nông trại trồng cây anh đào Khôi sở hữu, Khôi đã không hề quay lại đây. Một phần vì công việc bận rộn, một phần vì Khôi muốn xóa tan những cảm xúc Khôi đã có với My.

Tài sản kếch sù của Khôi có thể khiến hàng tỉ người mơ ước, nhưng Khôi vẫn lao vào đầu tư thêm bệnh viện, trung tâm giải phẫu thẩm mỹ không chỉ ở Việt Nam mà còn nhiều nước khác. Cũng chỉ vì không muốn đầu óc rảnh rỗi, nếu không nỗi nhớ My sẽ cào cấu tim Khôi. Một bệnh viện của Khôi ở nước Úc đang xây dựng đến giai đoạn hoàn thiện. Khôi từng nghĩ Khôi đã hoàn toàn thoát khỏi Uyển My. Thoát khỏi những cảm xúc mãnh liệt My mang đến cho Khôi. Yêu thương, nhớ nhung, say sưa mê đắm. Nhưng cảm xúc mãnh liệt nhất chính là nỗi sợ hãi trong Khôi ngày càng lớn dần theo vẻ đẹp và sự hoàn mỹ của My.

Khôi yêu My đến phát cuồng. Nhưng Khôi bị ám ảnh bởi cuộc đời bi kịch của người ba đáng quý. Tất cả cũng vì một chữ tình! Và vì sự tin tưởng mù quáng vào một người đàn bà đẹp mà vô lương tâm. Khôi nghĩ đến My. Xinh đẹp, ngây thơ, đáng yêu. Khôi biết My cũng yêu Khôi. Nhưng Khôi lại không biết My có thực sự yêu Khôi, hay chỉ yêu những thứ bên ngoài Khôi. Giả như, My có yêu Khôi vì chính Khôi, liệu tình yêu ấy sẽ kéo dài bao lâu? My còn quá trẻ. Khôi thì đã sống hơn nửa đời người. Sự chênh lệch tuổi tác sẽ kéo theo sự chênh lệch biết bao nhiêu thứ trong tương lai! Lúc đó My liệu có bỏ Khôi để đi theo người khác?! Hữu Khôi chỉ nghĩ thôi đã thấy tim đau muốn ngừng thở.

Chưa từng có ai gây ra trong Khôi những cơn bão lòng như thế, ngoại trừ My. Khôi không muốn điều đó! Khôi muốn kiểm soát được mọi thứ. Khi nội tâm mình không thể kiểm soát nổi, Khôi thật sự sợ hãi. Khôi sợ sự phản bội có thể xảy ra trong tương lai của My. Khôi sợ tuổi tác kéo theo sự chênh lệch về nhiều thứ. Khôi sợ vẻ đẹp của My sẽ thu hút những kẻ khác. Khôi sợ tình yêu của Khôi dành cho My sẽ khiến Khôi điêu đứng khổ sở.

Khôi đã nghĩ rằng chỉ cần hủy hoại My, khiến My không còn tinh khiết, Khôi sẽ không còn nghĩ đến My nữa, Khôi sẽ được giải thoát khỏi những cảm xúc mãnh liệt xé tâm kia. Khôi chỉ không ngờ, cho dù biết My đã bị vấy bẩn, thân thể My đã bị lớp lớp đàn ông sử dụng; Khôi vẫn luôn thèm muốn My. Thèm muốn đến điên dại!

Không còn một con búp bê silicon nào có thể thỏa mãn Khôi được nữa. Chúng chỉ đem đến cho Khôi cảm giác không trọn vẹn! Từ khi quyết định rời xa My, Khôi đã phá hủy không biết bao nhiêu con búp bê silicon. Khôi móc mắt, rạch bụng, đâm hàng trăm nhát dao lên những cơ thể silicon. Rồi Khôi lại đặt những con búp bê mới, lại không thỏa mãn, lại phá hủy.

Khôi thậm chí còn dùng phần mềm trên máy tính để làm cho khuôn mặt My biến dạng thành một bà già nhăn nheo, xập xệ. Nhưng Khôi khổ sở nhận ra rằng, dù có làm My thành một bà già xấu xí đến chẳng buồn nhìn, Khôi vẫn thấy bà già đó thật đáng yêu. Khôi lại tưởng tượng đến cảnh bản thân mình cũng là một ông già lọm khọm, cùng khỏa thân ôm bà già xấu xí ngủ thật ngon. Bóp nát không biết bao nhiêu trái anh đào, bàn tay Khôi đã nhuộm màu đỏ bầm; Khôi tự cười giễu bản thân. Lắc đầu, Khôi lấy điện thoại ra bấm một cuộc gọi.

- My thế nào rồi?
- Dạ, anh Khôi. My đã bình phục khoảng chín mươi phần trăm rồi ạ. Cũng ba tuần rồi, các vết thương ngoài da đều đã lành hẳn. – Giọng Vương vang lên trong điện thoại.
- Tốt! Kết quả xét nghiệm từ Ashley thế nào?
- Vẫn bình thường ạ. My vẫn giữ được sức khỏe tốt, không có bệnh truyền nhiễm gì ạ....Dạ, anh Khôi có dặn dò gì không ạ? – Vương hỏi, sau khi thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
- Ba ngày nữa, cậu cho My ra sân bay. Tôi sẽ đưa máy bay về đón. My sẽ ở Úc với tôi khoảng một tuần. Mọi thủ tục cậu chuẩn bị đi.
- Dạ, anh Khôi!

Hữu Khôi cúp điện thoại. Bỗng thấy hơi thở mình gấp hơn, tim đập nhanh hơn. Khôi nghĩ đến ba ngày dài sắp tới, trong lòng nôn nao mong chờ. Khôi đã cố rời xa Uyển My, nhưng nếu bây giờ không gặp My, Khôi nghĩ Khôi sẽ phát điên thật. Nhắm mắt tận hưởng sức mạnh của tiền bạc và quyền lực, Khôi ít nhiều cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Khôi có toàn quyền kiểm soát mọi điều xung quanh Khôi. Kể cả đối với My, cô gái đã khiến Khôi ngày đêm khổ sở trong lòng, chỉ cần Khôi muốn gặp My, sức mạnh ấy sẽ khiến My phải có mặt ngay lập tức. My luôn là của Khôi. Dù đối xử với My ngọt ngào hay tàn nhẫn cũng chỉ một mình Khôi được quyền quyết định.

Khi nghe My bị hành hung bởi ba người đàn bà đê tiện, Khôi đã đập vỡ hết vật dụng trong phòng khách sạn ở Úc, gần nơi bệnh viện của Khôi đang xây dựng. Kết quả điều tra của thám tử cho thấy thân phận gái bao cũng chẳng tốt đẹp gì của ba người đàn bà đó. Khôi đã ra những mệnh lệnh tàn nhẫn. Chỉ vài ngày sau khi My bị hành hung, ba người đàn bà kẻ thì bị đụng xe gãy lìa một chân, kẻ thì té lầu chấn thương sọ não; người đàn bà chủ mưu trong vụ hành hung là thảm nhất, bị một nhóm đàn ông hôi hám bắt cóc, cưỡng bức tập thể, đánh cho tàn phế rồi quay phim tung lên mạng; có thể thấy bà ta suốt đời này không mong đi thẳng lưng được nữa rồi. Khôi quay người đi về ngôi biệt thự trắng nằm giữa nông trại anh đào, miệng mỉm cười trông chờ chuyến bay ba ngày tới.

***

Ngồi trong phòng chờ dành cho khách V.I.P, My không sử dụng một dịch vụ kèm theo nào, chỉ thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại. Còn khoảng một tiếng nữa My sẽ lên máy bay đi một chuyến du lịch kéo dài bảy ngày. My ngán ngẩm nghĩ đến một hình dáng đàn ông mơ hồ, kẻ mà My sẽ phải "phục vụ" sắp tới. Chưa hết một tháng Ashley hứa cho My nghỉ, nhưng quả thật cơ thể My đã hoàn toàn lành lặn sau trận đánh ghen vừa rồi. Không thể trốn "làm việc" mãi được. Hôm qua, Vương đã nhắn cho My ngày giờ chuyến bay qua Úc du lịch. My thấy tiếc vì bỏ lỡ cuộc hẹn với Thảo Phương. Hai người đã dự tính đi Ninh Thuận thăm những vườn nho trĩu quả. Vậy mà, lại một lần nữa lỡ hẹn với những vườn nho.

My nhắn tin chúc Phương ở nhà mạnh khỏe và đón Giao Thừa vui, rồi chăm chăm nhìn điện thoại trông chờ tin nhắn của Phương. Chiếc iPhone rung lên, màn hình bật sáng, My vội chụp điện thoại lên đọc. Tin nhắn của Phương: "Em mới cần giữ sức khỏe đó! Có mang đủ đồ ấm chưa? Thời tiết ở Úc cũng thất thường lắm."; "Em có mang theo áo khoác rồi ạ. Tiếc những vườn nho quá!"; "Không cần tiếc đâu! Em về rồi mình đi vẫn được mà. Không thì Phương mua cho em mười ký nho. Ăn xong sợ luôn, khỏi tiếc!"; "Chị chơi kỳ quá à! Em không chịu đâu. Đến tận vườn mới thích, giống như tham quan vườn trái cây của chị Ba đó. Cảm giác thật tuyệt!"; "Sẽ có dịp. Phương hứa sẽ đưa em đi đủ các vườn trái cây khắp Việt Nam."; "Cám ơn chị nha."; "Mấy giờ em bay?"; "Sắp rồi ạ. Chắc khoảng nửa tiếng nữa."; "Vậy không kịp rồi! Phương định phóng ra sân bay uống nước với em một chút nhưng không được rồi. Thôi em đi đường bình an nha."; "Vâng. Cám ơn chị nhiều lắm. Đừng nhắn tin cho em nữa nha. Em thích là người nhắn cuối cùng!"; "Không được! Phương cũng thích là người nhắn cuối cùng!"; "Em là con nít mà. Người lớn phải chiều con nít chứ!"; "Không! Phương bị Tây hóa rồi, con nít Tây được dạy dỗ kỹ lắm, không được chiều đâu!"; "Em là con nít Việt Nam, chiều em đi, không em sẽ bù lu bù loa. Oa oa oa!"; "..."; "Chị thua rồi hả? He he."; "Không phải! Phương đang tự kiểm điểm vì Phương không có khiếu dạy con nít rồi."; "Hi hi. Vậy chị tự kiểm điểm đi nha. Đừng nhắn tin cho em nữa. Ciao, a più tardi!". My nhắn tạm biệt và hẹn gặp lại bằng tiếng Ý mà Phương đã dạy My.

Phương mỉm cười, nhìn vào màn hình điện thoại, dòng chữ "Ti amo!" được Phương từ từ xóa đi. My nói đừng nhắn cho My nữa, mà Phương cũng không dám nhắn cho My biết tình cảm thật sự của Phương. Dòng chữ "Ti amo!", câu nói thổ lộ tình yêu của Phương có lẽ cứ nằm lại với Phương thì hơn. Phương không muốn My sợ hãi mà bỏ chạy, càng không muốn My tỏ ra tội nghiệp hay thương hại Phương như nhiều người ấu trĩ khác. Phương càng nghĩ rằng quyết định của mình là đúng khi nhìn thấy My đã khóc hết nước mắt vì Hữu Khôi! "Uyển My! Nếu không ai có thể khiến em nở nụ cười, kể cả người đàn ông mà em yêu, Phương nguyện là người làm điều đó, dù chỉ với tư cách bạn bè. Được ở bên em đã là quá tốt!", Thảo Phương thầm nghĩ. Đứng trên căn hộ của mình, Phương đưa mắt ra ngoài cửa sổ kính trong suốt, buồn bã nhìn xa xăm về nơi chân trời đã tối, ánh đèn đô thị tỏa chiếu lấp lánh. Chiếu vào cả nỗi cô đơn đang ngập tràn trong Phương lúc này...

***

My xuống khỏi chiếc Mercedes chở My ra máy bay. Vì trong xe My cũng chỉ chăm chăm đọc lại những tin nhắn với Thảo Phương rồi cười tủm tỉm, không nhìn ra ngoài nên hơi bất ngờ khi trước mặt My là chiếc máy bay riêng quen thuộc của Hữu Khôi. Tiếp viên xách hành lý giúp My lên máy bay. My càng bất ngờ hơn nữa khi thấy Hữu Khôi đang ngồi trong khoang hành khách. Khôi vẫn thế, đẹp tuyệt như một bức tượng tạc, ánh mắt lạnh lùng, bình thản nhìn My.

Cảm giác đầu tiên của My là bất ngờ, tiếp theo là sợ hãi. My thấy sợ Khôi, sợ vẻ đẹp hoàn mỹ kia, sợ cái nhìn lạnh lùng che giấu một tâm tính tàn độc. My lo lắng nghĩ, không biết lần này Khôi có thể làm gì My? Hay làm gì những người thân yêu của My? My bỗng lo sợ cho Thảo Phương. Gần đây, My chỉ thân thiết với mỗi mình Thảo Phương. My bỗng sợ Khôi sẽ làm gì đó đe dọa đến sự bình yên của Phương, nếu My không nghe lời. My cúi gằm mặt nhìn xuống chân, My sợ phải nhìn thấy bức tượng hoàn mỹ đang nhìn My không chớp.

- Lại đây ngồi với tôi!

My ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống chỗ bên cạnh Khôi. Nếu như trước đây, có lẽ My đã vô cùng sung sướng khi được gần gũi Khôi thế này. Nhưng bây giờ, trong lòng My chỉ ngập tràn nỗi sợ hãi. Khôi choàng tay kéo sát My vào người, hít thật sâu mùi thơm trên tóc My. Khôi nâng mặt My lên, bất ngờ hôn My ngấu nghiến. Hôn đến nỗi My muốn ngộp thở. Môi lưỡi của Khôi như muốn hút lấy hết sự sống của My. Khôi hôn không ngừng nghỉ cho đến khi máy bay chạy ra đường băng, chuẩn bị cất cánh; Khôi mới tạm ngưng, cài lại dây an toàn cho My và cho Khôi. Tay Khôi vẫn ôm chặt lấy My, ép đầu My lên ngực Khôi.

Không một tiếng nói nào được cất lên. My nằm trong vòng tay Khôi, chỉ dám thở rón rén. Khôi thì tận hưởng cảm giác trọn vẹn khi được ôm lấy My, tưởng tượng đến những cảnh xuân tình sẽ xảy ra tiếp theo. Mùi hương trên cơ thể My vẫn vậy, thơm quyến rũ chết người. Máy bay đã lên đến độ cao cần thiết, bắt đầu hành trình êm ả hơn. Khôi tháo dây an toàn, nắm tay My dắt về phía phòng ngủ. Chiếc giường trong phòng ngủ trên máy bay riêng của Khôi cũng vô cùng êm ái, ga gối đều màu trắng tinh. Khôi bế My lên, dịu dàng đặt xuống giường. Nằm đè lên người My, Khôi dùng tay quay khuôn mặt My lại, ép My nhìn thẳng vào Khôi.

- Sao em không nhìn tôi?... – My run rẩy, cụp mắt xuống.
- Nhìn tôi!

My lại ngoan ngoãn ngước lên nhìn Khôi, trong mắt đã rơm rớm nước.

- Tại sao lại khóc? Tôi đã nói búp bê của tôi thì không được khóc!
- Vâng... vâng ạ! – My run giọng nói, tiếng nhỏ xíu như muỗi vo ve.
- Em có biết tôi nhớ em thế nào không?...

My nghe hồi lâu mới hiểu câu hỏi của Hữu Khôi, lặng thinh vì không biết nói gì, cũng không chắc chắn mình có nghe đúng hay không? Khôi nói Khôi nhớ My? My không thể tin rằng có chuyện đó!

- Có biết không? – Khôi lại dịu dàng hỏi.

Lần này My lắc đầu quầy quậy. My vừa không biết thật, My cũng lắc đầu để xua đi ý nghĩ Khôi thực sự đã nhớ My.

- Tại sao em lại khiến tôi khổ sở thế này?
- Em... không...

My lắp bắp. Nghĩ thầm nếu nói về khổ sở, phải là Khôi làm My khổ sở mới đúng, sao lại nói là My làm Khôi khổ sở? Trong lòng My càng thêm sợ hãi. My nhận thấy rằng, My không hiểu một chút gì về Khôi cả. Hoàn toàn không hiểu! Khôi không nói gì nữa. Suốt hành trình đến Úc, Khôi không cho My có lấy giây phút nghỉ ngơi nào. Thở còn không kịp, nói chuyện càng không cần. Khôi làm tình với My đủ mọi tư thế, sử dụng từng cen-ti-mét trên người My. Khôi không quên cách đưa My lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Mặc cho mọi nỗi sợ hãi, chuyến bay đến Úc vẫn khiến cho hai con người một nam một nữ thỏa mãn mọi dục tính bằng những cách thức có thể khiến những người sành sỏi cũng phải đỏ mặt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro