1. Giữ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng rộng lớn, cơ thể Đa Hiền trần trụi được bọc kín sau lớp chăn dày cộm. Nhưng đủ để thấy bầu ngực phập phồng, lồ lộ,  trắng trẻo đầy đặn đang nhô ra bên ngoài. Trên bầu ngực đó không biết bao nhiêu là dấu răng và vết đỏ bầm đếm cho xuể.

Dưới sàn là áo phông, quần short, váy ngủ, nội y quăng lung tung. Nếu để ý kĩ, sẽ thấy một chiếc quần lót ren màu đen bị vướng trên đèn ngủ.

Grap giường màu trắng bị nhăn nhúm, vài chỗ còn loảng lổ thứ chất lỏng trắng đục đặc sệt đã khô lại từ tối qua.

Bao nhiếu đó thôi, đủ biết tối hôm qua, trong căn phòng này đã xảy ra chuyện gì!

Nàng uể oải ngồi dậy, vớ bừa cái quần lót và áo phông mặc vào. Cái áo phông dài và rộng đến nỗi che luôn cảnh quan xinh đẹp ở giữa chân nàng.

Đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi lại lết xuống bếp, vì cái mùi thơm của đồ ăn nãy giờ cứ bay quanh quẩn cánh mũi của nàng.

Nhìn vào gian bếp, nàng nhìn thấy cái tên đại sắc lang tối hôm qua đã cùng nàng tập mấy bài "thể dục" trên giường. Tiến tới ôm lấy người từ đằng sau, giọng nói nhão nhoẹt bộc phát :

-Chồng~

-Thức rồi sao? Em lại bàn đi, chị mang thức ăn ra cho em ngay. Ăn xong thì ngoan ngoãn ở nhà xem bài đó.

-Hửm? Bác sĩ Bình, chị phải đến bệnh viện sao?
Nàng trợn tròn mắt nhìn chồng mình, hôm nay là thứ 7 đó.

-Ừ .Chồng nàng gật đầu nhẹ rồi tiếp tục cho hành lá vào nồi canh.

-Bác sĩ Bình, vợ chị mệt mỏi quá, chị có thể ở nhà một ngày không?

Tĩnh Đào tắt bếp rồi quay sang nhìn vợ mình, hôn vào cánh môi đang chu ra rồi cười nữa miệng ghé sát tai vợ mình, tay luồn ra sau xoa xoa cặp mông tròn của nàng :

-Ngoan đi bà xã chiều chị có ca mổ. Tối nay về em mệt mỏi chỗ nào, chị "khám" chỗ đó cho em. Sẽ "khám" vô cùng kĩ lưỡng.

Đa Hiền chu chu cánh môi đó ra thêm lần nữa rồi chạy tọt vào bàn ăn. Mới sáng sớm đã không đàng hoàng.

Tĩnh Đào bê hai chén canh nóng hổi đặt trên bàn. Rồi quay lại vào trong đem ra 2 phần bánh mì cùng với trứng và thịt bò bằm nhuyễn, hai ly cam ép cùng đem ra đặt nốt lên bàn ăn.

-Tí chị chở em lên nhà mẹ. Đi mua sắm với mẹ cho khuây khỏa, rủ Tử Du với Thái Anh nữa cho vui. Mua về xuất bill ra chị thanh toán. Tĩnh Đào xé một miếng bánh mì vừa ăn vừa nói.

-Thôi, đồ em còn đầy. Nàng từ chối lắc đầu, tập trung vào đĩa thức ăn trước mặt.

Đa Hiền biết cô vì lo cho nàng buồn chán khi ở nhà một mình nên lúc nào cũng cho phép nàng đi mua sắm, cafe thả ga. Nhưng nàng nào có cần, đồ cô mua cho nàng đầy ắp hai tủ lớn, mỹ phẩm càng không thiếu, từ món rẻ đến món đắt, từ thương hiệu Hàn Quốc đến thương hiệu nước ngoài, hễ cô thấy tốt cho da và sức khỏe là sẽ mua cho nàng.

Tĩnh Đào còn biết vợ mình là cpn mèo hay đói, nên trong tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn bánh, sữa, trái cây, socola, kem và đặc biệt là ketchup. Y như nuôi một em bé.

Đa Hiền năm nay vừa tròn 20 tuổi, sinh viên năm 2 ngành thiết kế thời trang.

Chuyện kể là khi Đa Hiền học năm nhất thì ba nàng bệnh nặng không qua khỏi, nhà chỉ có 2 mẹ con nàng. Nàng quyết định nghỉ học để phụ giúp mẹ, nhưng bà không đồng ý.

Cũng may mắn ba là bạn thân của ba Tĩnh Đào. Khi nghe tin ông lập tức hỗ trợ kinh phí cho nàng đi học tiếp, còn giúp mẹ nàng mở một shop thời trang nhỏ.

Tĩnh Đào đi du học từ Mỹ trở về, gặp nàng lần đầu tiên đã biết mình yêu cô gái này mất rồi. Tĩnh Đào đã có một khoảng thời gian theo đuổi nàng quyết liệt vào đầu năm ngoái, mãi đến giữa năm nàng mới đồng ý làm bạn gái cô.

Và cuối năm ngoái bọn họ kết hôn, tính đến nay chưa đầy 3 tháng.

Tĩnh Đào là bác sĩ khoa nội ở bệnh viện Time. Cô cừa xinh đẹp, vừa vui vẻ, hòa đồng lại tài giỏi nên được mọi người trong viện yêu quý.

Cuộc sống bây giờ có thể nói là vô cũng mĩ mãn.

Tĩnh Đào ngó lên nhìn vợ :
-Đi chơi đi, chị sợ em ở nhà hoài sẽ bị trầm cảm cho xem.

-Vậy trưa nay em đi cà phê với Thái Anh với Tử Du nhé! Bao giờ chị về?  Nàng ngước mặt lên nhìn chồng.

-Tầm 6 giờ chị xong. Cô ăn nốt miếng cuối cùng rồi đứng dậy, dẹp chén dĩa vào bồn rửa chén.

Đa Hiền tiến tới sửa cổ áo cho chồng rồi hôn chụt lên gò má, in rõ dấu son đỏ tươi :

-Đi làm vui vẻ, chồng yêu!

Tĩnh Đào ngắt nhẹ cánh mũi của nàng rồi rời khỏi nhà.

.......................
-Đa Hiền, chị xem bộ bác sĩ Bình rất cưng chiều chị nha. Tử Du cầm trên tay ly cà phê sữa, nhìn nữ nhân đang phơi phới trước mặt mình.

-Hứ! Chứ sao? Chị của cưng mà, chồng chị rất cưng chị đó. Nửa bước cũng không rời.

-Hê có bí quyết gì, mách chị em nữa. Tử Du ghé sát mặt nói nhỏ.

Đa Hiền cười khuẩy, đặt một viên nước đá vào miệng cảm nhận nó tan ra mát lạnh trong cuống họng rồi mới nói :

-Mẹ chị dạy, phụ nữ muốn giữ chồng thì  phải làm cho người ta say mê nhất là ở trên giường. Phải làm cho chồng mình thấy chỉ duy nhất một mình, mình là cực phẩm nhân gian.

Tử Du và Thái Anh trề môi, ôi cái bà chị  này, bộ dạng bình thường của chị ấy đã yêu nghiệt rồi, tưởng tượng ở trên giường chị còn phóng đãng cỡ nào nữa.

Tình yêu đi liền mới tình dục, cũng không sai mà cũng không đúng. Nếu 2 người đến với nhau chỉ có tình dục thì tình yêu sẽ không còn giá trị nữa. Nhưng ngược lại nếu tình yêu được thăng hoa bởi tình dục thì sẽ làm tình yêu thêm đậm đà hơn giống như 2 vợ chồng Tĩnh Đào và Đa Hiền vậy.

Cả 3 ghé khu mua sắm mua 1 ít đồ, rồi đi ăn uống vui vẻ. Đến khi nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, Đa Hiền mới chào 2 đứa em để trở về nhà. Không biết chồng đã về chưa?

Căn nhà vẫn tối om, cô vẫn chưa về. Nàng bước lên phòng tắm rửa rồi thay 1 bộ đồ ngủ bằng ren mỏng tanh, không cần mặc thêm nội y.

Nằm trên giường xem sách một chút lại cảm thấy hơi nhức đầu một chút, có lẽ cả ngày đi chơi ngoài nắng nên mới bị bệnh. Với tay lên tủ cạnh giường, có hộp thuốc, thường thì nàng sẽ để thuốc paracetamol ( thuốc nhức đầu ) ở đó.

Trút ra tay 2 viên, đưa tay cầm luôn chai nước gần đó uống ực một hơi hết 2 viên.

Đến khi vặn nắp lọ thuốc lại thì nàng mới hoảng hồn. Nhìn kĩ tên thuốc.

Ơ? Cái này đâu phải thuốc nhức đầu!? Chết rồi, Tĩnh Đào!! Cứu em!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dahmo