Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Người lên luận võ ngày thứ hai là tam sư huynh, Bạch Hành biết hắn chắc chắn sẽ hồi hộp liền nói một tiếng với Trì Cảnh Khinh là tối nay sẽ đến phòng ngủ của hắn.
Khi đó vẻ mặt Trì Cảnh Khinh thoáng chốc trắng bệch, nhưng cuối cùng cậu vẫn gật gật đầu.

Hộ pháp cho tam sư huynh một đêm, Bạch Hành vẫn chưa nhìn ra Trì Cảnh Khinh không ổn, dù sao thì ngoài việc im lặng không nói câu nào thì cậu vẫn y như trước đây, khiến người khác không phát hiện ra sơ hở.

Lần này, không ngoài sở liệu, sau một canh giờ, tam sư huynh liền bị người khác đánh xuống đài, chỉ có đại sư huynh được giữ lại.
Buổi luận võ kéo dài cả một ngày, buổi tối đến giờ Tuất mới kết thúc.

Trở lại Ngự Lãnh Phong, cuối cùng Bạch Hành cũng phát giác Trì Cảnh Khinh không ổn, sau khi hắn vào phòng ngủ của mình, Trì Cảnh Khinh cũng không theo vào, ngược lại hành lễ theo đại sư huynh và tam sư huynh rồi về thẳng phòng mình.

Hôm nay quả thực Trì Cảnh Khinh hơi ít nói, nhưng Bạch Hành cẩn thận nghĩ lại một chút, hôm nay hắn đâu có trêu chọc gì Trì Cảnh Khinh, cũng sẽ không bao giờ trêu chọc cậu.

Chẳng lẽ em ấy gặp chuyện gì mà không nói với mình?

Vào phòng ngủ của Trì Cảnh Khinh, Bạch Hành muốn thân thiết với cậu, nhưng không ngờ Trì Cảnh Khinh lại vô cùng cung kính hắn, không hề có chút ý tứ muốn thân thiết.

Bạch Hành ôm Trì Cảnh Khinh vào ngực, không ngờ Trì Cảnh Khinh lại đẩy hắn ra, Bạch Hành ngây ngẩn cả người, không rõ cậu có ý gì. Rõ ràng ngày hôm trước hai người vẫn tốt lắm, sao mới qua một ngày liền biến như này.

"Cảnh Khinh, em gặp chuyện gì sao?" Bạch Hành cố gắng bình tĩnh.

"Bẩm sư tôn, không có."

"......"

Bạch Hành nắm tay Trì Cảnh Khinh, nhìn chăm chú vào mắt cậu, rồi không nhịn được hôn hôn lên khóe mắt, nhưng lại bị Trì Cảnh Khinh đẩy ra.

"Sư tôn, người......"

Bạch Hành ngơ ngẩn, hắn không thể tin nổi là Trì Cảnh Khinh sẽ cự tuyệt mình thân cận, rõ ràng cậu nói tâm duyệt mình, vì sao lại xa cách mình, chẳng lẽ......

Chẳng lẽ đời này em ấy không thích mình nữa?

Bạch Hành càng nghĩ càng sợ, hắn lại hôn môi Trì Cảnh Khinh, nắm chặt tay cậu, không để ý đến cậu phản kháng.

Nếu em ấy thật sự không thích mình, vậy thì nhốt em ấy lại, cho đến khi em ấy thích mình một lần nữa mới thôi.

"Ưm...... Sư tôn...... Người buông con ra!"

Buông ra? Không thể, đời trước mình mắt mù, không biết quý trọng thiếu niên này, đến đời này, hắn chỉ muốn ở bên cậu, vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra.

Hắn không nhẹ không nặng đẩy thiếu niên lên giường, cởi bỏ đai lưng cậu, lộ ra áo lót trắng tinh.

Không quan tâm đến thiếu niên đang phản kháng, Bạch Hành đè cậu dưới thân, ngực dán sát lưng cậu, một cái tay khác hơi hung ác cởi quần lót của cậu.

"Không...... A...... Sư tôn......"

Bạch Hành tách chân Trì Cảnh Khinh ra, lộ ra tiểu Cảnh Khinh thanh tú, còn cả huyệt khẩu phấn nộn. Bạch Hành thở hổn hển, hắn cởi bỏ đai lưng của mình rồi trói chặt đôi tay Trì Cảnh Khinh, sau đó nắm lấy tiểu Cảnh Khinh.

"Không...... A......!" Nghe thanh âm Trì Cảnh Khinh phản kháng, Bạch Hành đột nhiên nắm lấy tiểu Cảnh Khinh xoa nhẹ.

Bạch Hành thấy đôi tay cậu vẫn không thành thật, có ý đồ phản kháng, liền nắm chặt tay cậu tới mức đỏ lên, trong lòng Bạch Hành buồn bực, hơi hơi giận nên chỉ tùy tiện khuếch trương qua loa cho cậu, sau đó đỡ tiểu Bạch Hành nhắm ngay huyệt khẩu rồi động eo tiến vào.

"...... A!" Trì Cảnh Khinh đột nhiên khom lưng, cậu bị cắm tới mức chảy nước mắt, "Không...... đừng......"

Bạch Hành vừa nghe thấy cậu vẫn đang cự tuyệt mình, tức khắc chán nản, hắn đột nhiên rời khỏi rồi lật người cậu lại.

"Ưm a......" Ánh mắt thiếu niên vẫn hàm chứa tình dục, khóe mắt hồng nhạt, hai má phiếm đỏ ửng, hàm răng trắng gắt gao cắn đôi môi đỏ bừng như máu.

Ánh mắt Bạch Hành ám lại, hắn lại đột nhiên cắm xuống, nhưng không động, chỉ cúi mình cắn lên đôi môi đỏ kia, cạy đôi môi đó ra rồi liếm mút khắp nơi trong khoang miệng cậu.

Trì Cảnh Khinh nhắm mắt, cuối cùng an phận hôn môi cùng hắn, nhưng không bao lâu, Bạch Hành liền bắt đầu động lên, cậu lập tức bị hắn thúc tới mức đong đưa.

Bạch Hành si mê nhìn chằm chằm Trì Cảnh Khinh đang cau mày, khí huyết dồn lên đầu, yết hầu hắn lăn lộn, nhanh chóng thọc vào rút ra.

"A...... Đừng...... Ưm, sư tôn......"

Thanh âm Trì Cảnh Khinh tràn đầy tình dục, từng tiếng rên rỉ khó nhịn khiến tiểu Bạch Hành lại lớn thêm một vòng, Trì Cảnh Khinh sợ tới mức muốn lui về phía sau.

Bạch Hành nắm hai cổ chân Trì Cảnh Khinh kéo chân cậu càng rộng ra, sau đó quấn lên hai bên eo mình, hắn mạnh mẽ thọc vào rút ra lên, lần nào cũng thọc vào nơi sâu nhất, quả thực hận không thể nhét luôn cả hai túi vào.

Trì Cảnh Khinh hơi khép mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, miệng nhỏ giọng rên rỉ.

Sau đó Bạch Hành lại ngậm lấy hai đầu vú trước ngực Trì Cảnh Khinh, dùng hàm răng tinh tế cọ xát, Trì Cảnh Khinh mở miệng, hơi hơi thở hổn hển.

Mãi tới khi Bạch Hành đột nhiên thúc vào một nơi nào đó, cậu mới không nhịn được lớn tiếng rên rỉ.

"A......!"

Bạch Hành thở phì phò, ôm một chân cậu lên, đột nhiên ác độc không ngừng thúc vào đó, Trì Cảnh Khinh hơi hơi há miệng, khẽ rên rỉ vừa như thống khổ vừa như thoải mái.

"Ha...... Sư tôn......"

Hậu huyệt bắt đầu liên tục liếm mút tiểu Bạch Hành, Bạch Hành thở hốc vì kinh ngạc, đột nhiên bất động.

Trì Cảnh Khinh ngây người, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, nước bọt trong miệng cũng không kịp nuốt, chảy dọc theo khóe miệng xuống.

Bạch Hành hôn lên nước mắt cậu, sau đó xuống đến môi.

Hậu huyệt ngứa ngáy khiến cậu không nhịn nổi mà vặn vẹo thân thể, cuối cùng cũng bị dục vọng khuất phục.

"Ưm...... Sư tôn...... Người mau động đi......"

Bạch Hành lại coi như không nghe thấy, tiếp tục liếm mút nước bọt cậu.

Trì Cảnh Khinh hơi hơi nhỏm dậy hôn lên yết hầu hắn, dường như muốn lấy lòng hắn.
Thứ đồ dưới háng Bạch Hành lập tức lại lớn lên, hắn ấn chặt cậu rồi mạnh mẽ thọc vào rút ra, nhiều lần còn rút toàn bộ tiểu Bạch Hành ra khỏi cơ thể Trì Cảnh Khinh, sau đó lại hung hăng xỏ xuyên qua thân thể cậu, làm tới mức cậu rên rỉ không ngừng.

"A...... Ưm...... Sư tôn...... Chậm một chút......"

"Gọi phu quân."

"Phu quân......"

Gân xanh nơi thái dương Bạch Hành nhảy dựng, hắn tiếp tục dùng sức thọc vào rút ra, mãi tới khi cậu tiết ra hai lần, Bạch Hành mới cao trào tiết ra.

Trì Cảnh Khinh sớm đã mệt đến mức không còn chút sức lực nào, cậu thở phì phò, chỉ có thể mặc cho Bạch Hành tiết ra tinh dịch nóng bỏng trong cơ thể mình, bị làm đến mức thất thần, cậu đón nhận khoái cảm thật lớn, chỉ có thể vòng tay ôm lấy Bạch Hành chống đỡ.

Chỗ hai người giao hợp sớm đã dâm loạn bất kham, tiểu Bạch Hành vẫn còn ở bên trong thân thể cậu, nhưng vì vừa giao hợp kịch liệt nên Trì Cảnh Khinh đã ngủ mất.

Bạch Hành nhìn cả người Trì Cảnh Khinh đầy dấu hôn mà ngẩn người, sau đó hắn mới từ từ tỉnh lại khỏi cơn khoái cảm.

Hắn đang làm cái gì vậy......

Giờ hắn hận không thể cho bản thân một cái tát, khẽ dịu dàng hôn hôn đôi môi Trì Cảnh Khinh bị hôn đến sưng đỏ, sau đó giúp cậu khoác áo ngoài rồi bế cậu đến linh trì không người, cẩn thận rửa sạch cho cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro