Dư vị trà chiều!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Xa anh, em như bơ vơ giữa dòng đời...!

.

.

.

.

.

.

Nếu như một bản nhạc buồn vang lên trong đêm, cái cảm giác buồn ấy lại còn mang thêm vẻ rùng rợn...

Và nếu một con người đang chìm vào những tuyệt vọng của cuộc sống, thì thuốc lá, rượu bia lại làm cho cái tuyệt vọng kia hiện rõ gấp trăm lần...

Vy ngồi một mình trong căn gác-sét cũ, giữa hai ngón tay cô kẹp một điếu Jet đầu đỏ. Cô đưa lên miệng rít một hơi dài tạo lên những hình thù kì dị trên không trung.

Tay vơ lấy trai Martell dốc ngược xuống chiếc ly thủy tinh, chỉ còn đến lưng ly, cô ngửa cổ uống cạn rồi nhếc mép cười ma quái. 

Khuôn mặt tròn trĩnh hơi nhăn lại, đôi mắt nhắm nghiền như cố không cho những giọt nước mắt đang trực trào ra, đôi tay cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc móc khóa hình một chàng trai, gương mặt được ép trong tấm ảnh kia cười thật rạng rỡ, đôi mắt một mí như nhìn thẳng vào ống kính máy chụp hình.

Chàng trai kia thật sự khi nhìn qua thì không hề đẹp, nhưng từ cái miệng cậu ta cười cho đến đôi mắt đều toát lên một vẻ hiền dịu đến lạ lùng, cái vẻ hiền dịu trong con người còn gấp trăm lần vẻ về ngoài.

Hạ Vy khẽ cười, cô mở mắt ra nhìn chiếc móc khóa, đưa tay lật mặt sau tấm ảnh lên, lau nhẹ vào dòng chữ được ghi bằng bút đen đã hơi nhòe màu, hàng chữ nắn nót của anh vẫn còn đây. ” Tặng em! Làm người yêu anh Vy nhé!”

Anh tặng cô, tặng cô tấm ảnh này, hứa sẽ bên cô suốt đời, bảo vệ cô trọn kiếp, sao giờ lại bỏ cô ở đây, cô đơn cùng với nỗi tuyệt vọng, cùng với chai rượu nặng với bao thuốc Jet kia. Ai đã từng nói với cô rằng thuốc lá có hại cho sức khỏe, ai đã nói với cô uống rượu không tốt, là ai chứ? Là anh, chính là anh, nhưng tại sao? Tại sao cô ngồi đây mà anh không đến, không ném cái điếu đầu lọc trên tay cô đi, không vứt bỏ cái chất lỏng độc hại này đi, anh bỏ cô mà đi sao? Anh lỡ bỏ cô mà ra đi sao?

Trái tim cô đau thắt lại hình ảnh người con trai ấy hiện về, là anh, chính là anh, con người đã kiên trì đợi cô suốt 4 năm đại học ròng rã, chính là người đã quan tâm cô từng ngày khi cô không có người thân ở bên, người con trai đầu tiên làm tim cô lỗi nhịp, người mà chịu được cái tính ngang bướng đến ngông cuồng của cô. Anh từ từ bước vào cuộc sống của cô, nhẹ nhàng xóa bỏ lớp vỏ bọc kĩ lưỡng mà cô trang bị cho mình. Vâng, anh bước vào tim cô thật rồi, nhẹ nhàng thôi, nhưng chắc chắn.

Suốt 4 năm đại học khổ sở, cô không hề mệt mỏi khi có anh ở bên ở bên, mặc dù bên ngoài cô vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong trái tim kia, cô thuộc về anh.

Những chiều tháng năm nóng bức, bên phòng trọ, cô ngồi học bài còn anh chạy đôn chạy đáo khắp nới kiếm việc làm nuôi cô. Anh cố gắng để cô không phải khổ sở những năm tháng sinh viên.

Những sáng tháng mười, khi cô vừa thức giấc, mở cửa ra, lúc nào cô cũng thấy anh ngoài cửa, đưa cho cô dù chỉ là một ổ bánh mì nhó, một ly sữa hay một món ăn nhanh nào đó.

Năm đại học thứ ba, bản tính ngông cuồng của cô bộc lộ rõ rệt nhất, cô bắt đầu ăn chơi, đua đòi với bạn bè, cô thật sự xinh đẹp, và cái vẻ bề ngoài ấy khiến cô hơi tự cao, cô theo bạn bè đi ăn chơi khắp nơi, nhưng cũng vì anh, người con trai lạ lẫm bước vào Bar giật trong tay cô ly rượu nặng cô chuẩn bị đưa lên miệng, ném điếu thuốc mà cô đang định mồi.

Anh không hề mắng cô, chịu đưng cô hết lần này đến lần khác, chỉ nói với cô nhẹ nhàng, mong cô hiểu. Cô cũng không phụ lòng anh, trở về với mái trường đại học, chuyên tâm học hành, và chính lúc ấy, trái tim cô đã. Chỉ là cô chưa ngỏ lời, chưa dám nói với anh 3 chữ ” Em yêu anh”.

Điếu thuốc kẹp trên tay tàn dần, màn kí ức mờ ảo hiện lên trước mặt khiến mắt cô nhòe đi vì nước. Cô khóc thật rồi, mặc dù đã cố kìm cho nước mắt không chảy ra nhưng cô vẫn khóc. 

Ngày cô nhận được bằng tốt nghiệp, vội vàng cô gọi điện khoe với anh, anh vui mừng, anh hạnh phúc, cô tốt nghiệp rồi. Bỗng thấy cô im lặng, anh hỏi và cô trả lời:

” Em đi ăn liên hoan lớp nhé!”

Anh suy nghĩ rồi đồng ý và khuyên cô uống ít thôi. Cô vui mừng và hứa với anh sẽ về trước 9h tối. Vậy mà do quá say, cô quên mất giờ giấc, hơn 11h, anh gọi cho cô chỉ nhận được câu trả lời quen thuộc mở đầu bằng 2 chữ “thuê bao”.

12h, anh dắt xe đi đón cô vì sợ cô quá say đi đường sẽ rất nguy hiểm. Trên con đường yên ả của thành phố về đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại của cô. Dừng xe, tắt máy, anh mở đện thoại và nghe. Giọng cô đã say men, cô nói một cách đứt quãng mấy chứ : Anh à… Em yêu…” Anh chưa thể nghe hết câu, đèn pha ô-tô rọi vào khiến anh chói mắt, một chiếc xe lạc tay lái đâm sầm vào lề đường… Đầu dây bên kia, cô chỉ còn nghe tiếng tuýt dài…

Cô khóc nức nở. Anh đi thật rồi, đi ngay lúc ấy, khi cô tỉnh rượu và nhận được cuộc điện thoại từ cảnh sát, cô biết mình đã mất anh thật rồi. Trên tay anh nắm chặt chiếc móc khóa in hình cô và lời chúc cô dành cho anh 2 năm trước, nửa còn lại trên tay cô ghép thành hình trái tim nhỏ, giờ cô cầm hết, anh đi thật rồi…

Nụ cười anh vẫn ngọt ngào trên môi, đôi mắt hiền nhìn cô đầy ấm áp, nhưng ngay cả câu “Em yêu anh” chính cô nói anh vẫn chưa được nghe trọn vẹn, có phải số phận quá nghiệt ngã cho cả cô và anh…

Từng điếu thuốc lụi dần rồi lại cháy rực, cô cười như khóc nhả những làn hơi vào không khí, cái cảm giác mờ ảo do thuốc làm cô dễ chịu phần nào khi thiếu anh.

Bỗng nụ cười trên môi cô vụt tắt, dập điếu thuốc, chạy ra khỏi gác sét, nắm tay một người chập choạng đi trên đường. Mắt cô ướt nhòa, tay khẽ níu lại:

”Khánh Nam, phải anh không? Anh về với em phải không?"

Nhưng cái gương mặt kia không phải của anh, nước mắt cô trào ra một lần nữa, buông thõng tay, cô cười đau khổ lầm bầm với bản thân…. Thì ra không phải anh.

Đầu óc cô nặng trịch, bước chân siêu vẹo trực đổ xuống, mắt cô nhắm nghiền lại, cô trụ không nổi nữa rồi, không có anh cô biết sống thế nào?…

Chương 2: Đi theo anh!

.

.

.

Em nguyện đi theo anh, đi theo anh để tìm được hạnh phúc...

Cũng chỉ tại em, tại em mà em đã đánh mất một người em yêu, anh à, em theo anh...Đi theo anh!

.

.

.

Hạ Vy thấy anh, cô thấy anh đứng đối diện với mình, cách cô chỉ một con đường, anh quay lưng lại với cô, để mặc cô gào thét, bước chân anh cứ đều đều, xa cô dần...

Cô băng qua đường, nắm lấy tay anh, đôi tay cô chưa chạm được vào tay anh thì anh đã vội biến mất... Khoảng không trước mắt bỗng như bao trùm sự hụt hẫng trong lòng...

Cô giật mình tỉnh giấc, chỉ là giấc mơ thôi, giấc mơ thôi... Cầu mong cô mất anh chỉ là một giấc mơ.

Khẽ ngồi dậy, một màu trắng bao phủ xung quanh khiến cô rùng mình, đây là đâu?

Đầu cô nhức buốt, cái men rượu trong người đã hết nhưng lại để lại trong cô sự mệt mỏi vô cùng...

Vô thức, cô lại gọi tên anh, nhưng anh không đến, anh không thể đến và mãi mãi không đến.!

Mắt cô bất chợt nhòe đi, cô lại khóc, những giọt nước mắt không chỉ mặn chát mà còn có cả cay đắng, anh xa cô thật rồi.

Bước những bước chân chập choạng xuống giường, cô đi thẳng ra khỏi cổng bệnh viện, đôi mắt bị nhòe đi bởi nước mắt khiến mọi thứ hoàn toàn mờ ảo, cô lao ra đường như một cái xác không hồn, cô cứ bước, chả biết mình đã đi đâu và muốn đi đâu...

Cô dừng chân lại ở kí túc xá, leo lên căn sét cũ, nơi vừa bộn những khói thuốc và ly thủy tinh đổ vỡ, cô lại cười, nhìn những bao thuốc chất ngổn ngang, cô cười như điên dại, tối qua cô đã hút bao nhiêu thuốc? Đã uống bao nhiêu rượu thế này, người ta nói rượu để giải sầu mà sao cô vẫn đau thế này? Vẫn cứ như bị ai cào nát, vẫn cứ như vị ai đánh cắp con tim...

Cô nhắm mắt, tay vô thức chạm vào chiếc móc khóa hình anh, cười cay đắng, có phải cô nên đi theo anh, cùng anh bước qua thế giới bên kia?

Đầu óc cô mụ đi, cô không suy nghĩ gì nữa, tay cô tìm kiếm con dao gọt hoa quả trong đống đổ nát, cô sẽ đi cùng anh, tới cái thế giới bên kia, nơi anh và cô có thể hạnh phúc...

Từng vệt máu đỏ chảy ra từ cổ tay, cô thẫn thờ nhìn chất lỏng rỉ ra, rút cạn sức lực trong cơ thể mình, màu máu hòa tan với những giọt nước mắt, cô sẽ giống anh, cô sẽ ra đi... Đôi mắt cô từ từ nặng chĩu, anh à... Chờ em...

o~0~o

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết mình chưa chết...

Khi cô mở mắt, thứ ánh sánh chói lóa rọi vào khiến cô khó chịu. Xung quanh cô lại là màu trắng và cô biết đây là bệnh viện.

Cánh cửa phòng bệnh bật mở, một chàng trai bước vào, hắn ta nhìn cô cười hiền... Qủa thật trừ làn da và đôi mắt, hắn rất giống anh.

Cái nụ cười hiền trên gương mặt hắn khiến cô ngơ ngác, sao lại giống anh đến thế!

"Cô tỉnh rồi à?" - Hắn khẽ hỏi cô.

Cô vẫn nhìn hắn ngơ ngác, không nghe hắn nói gì, cô đưa đôi tay chạm vào gương mặt hắn, quả thật hắn giống anh, nhưng làn da anh rám nắng, đôi mắt anh đen láy lên, đây không phải là anh... Cô lắc đầu đẩy hắn ra, chạy ra khỏi giường bệnh, nhưng chân tay cô mỏi rã rời, sức lực gần như cạn kiệt, vài ba bước, chân cô khụy xuống, khóe mắt bắt đầu ướt đẫm...

Hắn bế cô trở lại giường bệnh, cô đạp hắn ra, đánh hắn, miệng cô lẩm bẩm không ngừng như mê sảng:

"Anh cút đi, anh không phải Nam, anh cút đi cho tôi! Anh không phải Nam, anh không phải Nam..."

Hắn ta bế cô lên, mặc cho cô cào cấu, hắn để cô lên giường rồi vội vàng gọi bác sĩ.

Sau một liều thuốc an thần, cô chìm vào giấc ngủ sâu, quả thật mất anh là một điều quá sức tưởng tượng của cô, mất anh cô như chìm vào vô vọng, như bơ vơ giữa dòng đời toàn người thế này.

Cơn buồn ngủ xâm chiếm cơ thể, cô chìm vào giấc ngủ, nhưng nó không hề thoải mái, nó đầy đáng sợ...

Lại cái cảm giác chết tiệt ấy, cái cảnh hôm anh mất cứ tái diễn trong mơ, tại cô, nếu cô nghe lời anh thì anh đã không ra đi, nếu cô nghe lời anh về sớm thì mọi chuyện sẽ không sảy ra thế này, tại cô, tại cô gây ra hết.

Thức dậy lần nữa vào lúc trời đã nhá nhem tối, cạnh cô, hắn nhẹ nhàng nâng đầu cô dậy, cầm lên bát cháo múc một thìa nhỏ cho cô.

Qủa thật tay chân hắn vụng về, gần như cái việc này quá xa lạ, nhưng hơn nữa là cô không muốn ăn, cô đưa đôi tay được băng bó của mình lên, hất bát cháo xuống sàn, hắn có đôi chút ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng bảo lấy cho cô bát khác, cô hét lên:

" Rốt cuộc thì anh là ai? Tại sao lại cứu tôi, tại sao lại chăm sóc cho tôi? Tại sao không để tôi chết đi..."

Hắn ta hơi ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười:

"Có lẽ cô không nhớ tôi, nhưng tôi biết về cô rất rõ!"

Vy khẽ nhìn hắn, cái gương mặt này ngoài cái giống anh còn điều gì đó rất quen thuộc, những mảng kí ức không tên ùa về trong tâm trí, hình ảnh thời niên thiếu nhấn chìm cô vào những hoài niệm thơ ấu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro