trả dzép em về nếu không yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, nó vừa lạch cạch mở cửa định đi sửa xe thì đã thấy anh dựng xe ngồi ngay trước cổng cười tươi như nắng.

- Ơ đến đây làm gì?

- Đưa em đi sửa xe

- Cái đấy là tự anh đeo gông vào cổ chuốc khổ vào thân chứ tôi không ép nhé!

- Rồi rồi, là anh tình nguyện, được chưa?

Anh vừa dứt câu thì nó chạy mất dạng vào nhà, 1 phút 30 giây sau lại bước ra cùng cái mũ bảo hiểm.

Đến quán hủ tiếu gõ lấy xe, dắt lại tiệm sửa xe gần đấy xong, anh quay sang hỏi nó:

- Có muốn không phải trả tiền sửa xe không?

- Không trả thì lấy xe bằng niềm tin à?

- Thì anh trả! Đá số đây, bao giờ lấy xe anh trả tiền

- Nhớ nhé nhớ nhé! 0968823006, anh mà quịt í, thì đừng hòng yên thân!

- Vầng. Thế bây giờ đã đi về được chưa?

- Về thôi về thôiiiiii, ở đây hít mùi xăng dầu hẳn là bổ phổi lắm lắm.

Thế là lạch cạch đi về. Có số điện thoạirồi là phải la liếm ngay, từ chiều hôm đó ngày nào anh cũng nhắn tin hỏi han bắt chuyện đủ kiểu, thế là dần dần cũng có tí gọi là "tình thương mến thương"

Một buổi sáng của 3 hôm sau...

"Con nợ" is calling...

"Alô! Ai đấy?"

"Anh đây"

"Chả quen anh nào tên Đây!"

"Anh hôm trước tông xe đây!"

"À ra là... Á! Chết rồi!"

"Sao đấy? Bị gì đấy? Có chuyện gì rồi?"

"À không, không có gì! Mất điện - hết pin - thèm chút gió. Điện thì chưa có gió đâu ra?"

"Thế túm lại là cúp điện à?"

"Đấy, là nó đấy!"

"Thế đi chơi không? Anh sang đón"

"Đón đi đón đi! Đi ngay và luôn đây!"

Thế là 5 phút sau anh sang đón nó thật.

- Này, anh là siêu nhân hay superman chíp đỏ mà nhanh thế?

- À đâu, anh ra cafe ngồi. Bây giờ đi đâu?

- Mình ra chợ đi!

- Ra chợ làm gì?

- Ra chợ mua trái cây về ăn chứ làm gì! Thế bây giờ có đi không?

- Đi thì đi...

* * *

10 phút sau, tại khu bán trái cây chợ A.

- Cái này bao nhiêu một ký bác êi?

- 30 nghìn!

- Đắt thế? 3 ký 100 nghìn thôi!

Bà bán trái cây nhìn nó trân trối, anh thì cười như đười ươi nhập làm nó ngơ ngác

- Gì đấy?

- Em thông minh nhỉ? 1 ký 30 nghìn không muốn, muốn 3 ký 100 nghìn. Ngày xưa lúc em học cửu chương 3 cô giáo em nghỉ dạy sinh em bé à mà bây giờ em dở dở ương ương thế?

- Ơ có vấn đề gì à?

- 30 x 3 = 90, 90 nghìn không muốn lại còn đi trả giá ngược là như nào?

Bây giờ nó mới nhận ra cái sai lầm to lớn của bản thân. Ngượng quá hóa tủi, nó quyết tâm im thin thít luôn, không mở miệng ẩu tả nữa. Tả sơ qua cuộc nói chuyện sau đó của 2 người như thế này:

- Ăn kiwi không?

- Ăn

- Nửa cân nhé?

- Ờ!

- Ăn dâu tây không?

- Ăn

- Nửa cân nhé?

- Ờ!

- Còn ăn gì nữa không?

- Không

- Sao không nói gì nữa thế? Không trảgiá nữa à?

- Sao anh phiền thế? Im đi! Không thích thì không nói...

Thế là im luôn, không ai nói với ai câunào nữa. Đi về.

Về đến nhà thì điện cũng đã về bản, nhìn lỉnh kỉnh 3 4 túi trái cây mà nó sắp phát điên lên vì quê và vì tức. Xong lại sực nhớ ra cả đống trái cây này toàn do anh rút ví thì nó lại tươi như hoa, mồm tự nhủ "Ngu thì cho chết!"

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro