Part 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đứa trẻ hư]
Tác giả : 一念花开
Đề cử : Meo Meo
Người dịch : Chi xinh gái ♥️
Part 3_End

9.
Sau đó, Vương Tiểu Hào càng trở nên điên cuồng hơn.

Nó khiến tiểu khu gà bay chó sủa, có rất nhiều người đã gọi cảnh sát, nhưng vì nó còn nhỏ nên chỉ bị nhắc nhở thôi.

Còn tôi thì vẫn đang làm thêm tại nhà để kiếm tiền, tôi đang nỗ lực để tương lai có thể đổi nhà.

Chồng đau lòng tôi, lại không thể bầu bạn với tôi vì anh ấy quá bận rộn ở công ty, vì vậy anh ấy đã mua cho tôi một chú chó con.

Con chó con tên là Hoa Hoa,nó là một con chó giống bichon thông minh, có thể làm mọi trò lại còn như một người trông trẻ, tôi và con gái rất thích nó.

Có sự bồi bạn của Hoa Hoa, tôi cảm thấy sự chán nản trước đây đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng đến ngày thứ ba, Hoa Hoa đột nhiên biến mất.

Tôi đã tìm kiếm khắp tiểu khu nhưng không tìm thấy nó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, tôi tìm thấy Hoa Hoa trên bàn ăn của gia đình nhà họ Vương.

Tôi đau lòng bật khóc, nhưng người nhà họ Vương không quan tâm đến việc này.

"Chúng tôi còn tưởng rằng nó là một con chó nhỏ lưu lạc bị vứt bỏ, ai ngờ đó là chó của cô, cái gì? Con chó này năm nghìn tệ, cô ăn cướp tiền hả!"

Vương Thúy Nhi dứt khoát phủ nhận việc cô ta ăn cắp con chó, nhưng khi đưa video giám sát ra trước mặt họ, cô ta lại thay đổi sắc mặt.

"Cháu bảo bối của tao mới mười tuổi,biết cái gì đâu ? Chúng mày bắt nạt một đứa trẻ con thì hay lắm sao?" Già già họ Vương chỉ vào mặt tôi mắng.

Hoa Hoa bị Vương Tiểu Hào bắt cóc trước cửa nhà tôi, mục đích của nó quá rõ ràng, chính là để ăn thịt Hoa Hoa.

Cảnh sát cũng khó làm gì được, dù sao thì Vương Tiểu Hào mới mười tuổi, còn là trẻ vị thành niên, người nhà họ Vương bị yêu cầu phải đền tiền, nhưng bọn họ lại giả vờ không biết, không trả.

Hoa Hoa của tôi không còn nữa rồi, cuộc sống của tôi cũng chán nản hơn.

Sau đó, nanh vuốt của Vương Tiểu Hào bắt đầu chạm đến các món hàng ship trong tiểu khu.

Ngay cả tủ chuyển phát nhanh cũng bị nó cạy mở, đồ chuyển phát nhanh thì bị lấy đi.

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ là những tên trộm vặt đã lén vào khu dân cư để trộm đồ, nhưng sau khi lắp camera giám sát, thì phát hiện ra chính Vương Tiểu Hào đã làm điều đó.

Cảnh sát đã quá mệt mỏi với Vương Tiểu Hào,  những việc xấu xa mà nó làm cao như núi.

Nhưng nó chỉ mới mười tuổi nên không thể kết án.

Những lời phàn nàn về nó trong tiểu khu của chúng tôi không bao giờ ngớt.

Sau đó, vì dịch bệnh nên chúng tôi phải phong tỏa, thằng ranh mất dạy kia cũng im ắng trong vài ngày.

Vào một đêm trong thời gian phong tỏa, căn hộ 803 trong nhóm cư dân hữu đột nhiên gửi lời kêu cứu: [Nhà ai có thuốc ức chế bệnh tim không? Con gái tôi bị đau tim và đang cần thuốc gấp! 】

Căn hộ 803 ở ngay phía trên tôi, tôi vội vàng gọi điện thoại cho anh ấy: [Tôi có ở nhà, tôi để thuốc ở cầu thang giữa tầng bảy và tầng tám, anh ra lấy đi. 】

Vì không thể tiếp xúc gần nên tôi nhắn tin cho anh ấy, cầm lấy thuốc rồi đi ra ngoài.

Năm phút sau, chủ nhân của căn hộ 803 nói rằng anh ta không thấy hộp thuốc đâu.

[Tôi không nhìn thấy thuốc đâu, khẩn cấp, con gái của tôi sắp c.h.ế.t rồi! 】

Tôi khẳng định với anh ta rằng tôi đã đặt thuốc ở cầu thang, làm sao có thể biến mất được, quãng thời gian lại ngắn như thế.

Vương Thúy Nhi nhắn tin vào nhóm, âm dương quái khí* nói : [ Không cho thì thôi, lại còn giả bộ làm người tốt, thật là đáng ghê tởm!]

*nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra

Cả đêm đó tôi trằn trọc mất ngủ, suy nghĩ xem không biết ai đã lấy lọ thuốc đó.

Sáng sớm hôm sau, tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu.

Xem con gái của chủ nhân căn hộ số 803 được xe cứu thương đưa đi.

Chồng tôi đang làm bữa sáng, thở dài nói: "Sáng sớm anh thấy anh ta gửi tin nhắn vào nhóm cư dân, nói rằng tối hôm qua con gái anh ta lên cơn đau tim, qua đời ."

9.
Tôi ngay lập tức mở nhóm chat cư dân ra, màn vuốt ngược lên xem tin nhắn trong nhóm.

Trong đó chỉ có gia đình nhà họ Vương là mắng tôi không cho thuốc, còn lại đều chia buồn với chủ nhân căn hộ số 803.

Tôi vừa khóc vừa nói với chồng: “Đêm qua em thật sự để thuốc ở cầu thang, mới hai ba phút thôi mà, thuốc làm sao mà tan trong không khí được!”.

Chồng tôi an ủi tôi đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra.

KHÔNG!

Chuyện này liên quan đến sự trong sạch của tôi, nếu tôi không điều tra rõ ràng, cả đời này tôi sẽ bị buộc tội giết người.

Tôi đến phòng bảo vệ để kiểm tra camera giám sát, xem cả ngày trời mới thấy được một nửa bóng người trong camera giám sát.

Ngay cả khi nó biến thành tro, tôi vẫn sẽ nhận ra một nửa khuôn mặt đó là của ai.

Vương Tiểu Hào!

Tôi cắt sau đó gửi video giám sát vào nhóm của cư dân.

Nhóm cư dân đột nhiên bùng nổ.

[Đây chẳng phải là thằng nhóc mất dạy nhà họ Vương sao? Chính là thằng mất dạy này ăn trộm thuốc cứu mạng của người ta! 】

【 Thằng mất dạy này gián tiếp giết người, lần trước nó đẩy người vợ đang mang thai của bác sĩ Lâm, thiếu chút nữa không cứu được, sao lại có đứa bé ác độc như vậy. 】

Người nhà họ Vương không ló mặt ra để biện hộ, mười phút sau, trong nhóm có người gửi tin nhắn đến.

【 Mau lên, 803 đang cùng người nhà họ Vương đánh nhau, mau qua xem, chứ không e rằng lát nữa đánh chết người mất! 】

Người đàn ông chủ căn hộ 803 sau khi mất đi cô con gái yêu quý, vừa nhìn thấy tin nhắn đã lập tức chạy đến nhà họ Vương đối chất.

Thấy chủ của các căn hộ khác chạy hết tới, tôi cũng chạy ngay ra.

Rất nhiều người bao vây cửa nhà họ Vương, chủ nhân của căn hộ 803 đang đối chất với họ.

"Con gái của tao bị thằng súc vật này của nhà chúng mày g.i.ế.t chết, chúng mày phải đền mạng cho con gái tao ! "

Ông già họ Vương ôm thật chặt bảo vệ Vương Tiểu Hào: "Con gái của mày vừa sinh ra đã là con quỷ đoản mệnh, là cái thứ xui xẻo, nó c.h.ế.t đáng lắm, dựa vào đâu mà trách cháu của tao !"

Có người bênh chủ căn hộ 803: "Đó là thuốc cứu mạng, Vương Tiểu Hào trộm thuốc hại c.h.ế t con gái người ta, chả nhẽ không phải chịu trách nhiệm sao?"

Ông già họ Vương nhổ nước bọt vào người đó, không ngừng chửi thề: “Thằng chó đẻ, con mắt chó nào của mày nhìn thấy cháu trai tao trộm thuốc, nói không chừng là người nhà họ Trần ở lầu dưới trộm thuốc, mày vu oan giáng hoạ cho cháu tao, sẽ gặp báo ứng đấy."

Tôi lấy điện thoại ra, mở video giám sát lên.

Nhướn mày nói: " Camera giám sát đã ghi lại rồi,  cháu trai của ông trộm thuốc, cháu trai của ông chính là hung thủ g.i.ế.t người!"

Vương Thúy Nhi có chút chột dạ, nhưng cô ta lại không chịu thừa nhận.

“Con tao chỉ ra ngoài chơi một lúc, nó có biết thuốc gì với gì đâu, hơn nữa thuốc vứt bừa ở cầu thang, nó tưởng là rác nên mang về nhà ném vào thùng rác, có gì sai đâu? "

Vương Tiểu Hào bình thường thích trộm đồ, hiện tại bị bắt quả tang ăn trộm, nhưng người nhà họ Vương vẫn coi như chuyện đó là đương nhiên.

Ông già họ Vương rất đắc ý: "Cháu trai của tao còn là trẻ vị thành niên, mày có thể làm gì được nó? Tao nói rồi, đáng nhẽ lúc mới đẻ ra mày nên bóp c.h.ế.t cái con quỷ đoản mệnh kia đi, lớn như vậy mới c.h.ế.t,  chẳng phải là nuôi báo cô sao?"

Vương Tiểu Hào lại còn vỗ tay: "Ôi, nó chết cũng xứng đáng lắm, ha ha ha!"

Chủ căn hộ 803 tức giận đến đỏ cả mắt, vươn tay bóp cổ Vương Tiểu Hào, Vương Tiểu Hào trợn trắng mắt, thè lưỡi.

Người nhà họ Vương đánh anh ta  " G.i.ế.t người rồi, mau gọi cảnh sát, đồ s.á.t nhân!"

Nhân viên bảo vệ và chủ các căn hộ khác cũng cố gắng can ngăn chủ căn hộ 803: " Người chết cũng không thể sống lại, anh không thể phạm tội!"

Nhìn thấy Vương Tiểu Hào sắp ngạt thở, tôi đành phải tiến lên khuyên bảo: "Không cần vì thằng súc sinh này mà tiêu tùng cả đời!"

Có lẽ là lời nói của tôi đã cảnh tỉnh anh ta, nên chủ nhân căn hộ 803 đã thực sự buông tay.

Đúng lúc này ảnh sát cũng đến và  kết thúc trò hề này.

Người nhà họ Vương đã kiện chủ căn hộ 803 tội cố ý giết người, cuối cùng, dưới sự kháng cáo tập thể của các chủ căn hộ ở khu dân cư, chủ căn hộ 803 bị tuyên án phải bồi thường tổn thất tinh thần và chi phí y tế lên tới 100.000NDT cho nhà họ Vương.

Vương Tiểu Hào huênh hoang đến cực điểm.

Toàn thể cư dân của tiểu khu đều bị bao phủ bởi sự u ám, ai cũng có một cái gai trong lòng, và cái gai này chính là Vương Tiểu Hào

Mọi người đều hy vọng rằng Vương Tiểu Hào sẽ biến mất mãi mãi.

10

...

Lúc này,  trong sở thú.

Vương Tiểu Hào bị một con chó đuổi theo, ngã bị thương, trên đầu máu chảy đầm đìa.

Tôi lạnh lùng đứng nhìn, không có bất kỳ hành động giải cứu nào.

Chồng tôi sợ nhà họ Vương lại tống tiền tôi nên nắm tay tôi định bỏ đi.

Khi bà già họ Vương nhìn thấy tôi, bà ta liền lao về phía tôi như một con chó dữ, túm chặt lấy cánh tay tôi.

Giọng điệu của bà ta rất gay gắt: "Mày không được đi, mày là bác sĩ, mày phải cứu cháu trai của tao!"

Tôi cười nhạt, dùng sức gỡ bàn tay cứng như khúc gỗ nắm chặt tay tôi của bà ta ra: "Đúng, tôi là bác sĩ, nhưng tôi sẽ không cứu cháu trai của bà, bởi vì nhà bà đã từng dùng dao làm bếp chém vào tay tôi!"

Tất nhiên, tôi không phải người lấy oán báo oán.

Vương Tiểu Hào đập đầu xuống đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật, rõ ràng là bị đứt dây thần kinh, ngay cả khi bàn tay lành lặn và có đầy đủ thiết bị y tế, tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Bà già họ Vương liền tức giận: "Quy định với chả không quy định cái gì? Hiện tại tao muốn mày đi cứu cháu trai của tao, nhanh lên, ngay lập tức !"

Tôi thờ ơ nhìn bà ta, không trả lời.

Khi Vương Thúy Nhi biết tin, cô ta vội vàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt tôi khóc lóc thảm thiết.

Khóc rất to.

"Bác sĩ Trần, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân như chúng tôi, chuyện trước đây cô đừng so đo tính toán nữa, điều quan trọng bây giờ là cứu con trai tôi."

Thấy chưa, lưỡi dao mà không đâm vào cơ thể mình, thì bản thân mãi mãi sẽ không cảm thấy đau.

Những gì mà họ đã tổn hại tôi trong quá khứ, hôm nay cô ta chỉ tóm gọn trong một câu, không một lời xin lỗi, không một chút hối hận.

Họ chỉ muốn tôi cứu lấy Vương Tiểu Hào, bất luận là cứu hay không, sau này họ vẫn có thể tống tiền tôi kiếm một khoản lớn.

Tôi có chút sốt ruột: "Tôi đã nói, không có thiết bị y tế, tôi không thể cứu được nó!"

Những người qua đường cũng bắt đầu phụ họa: "Người ta đã nói không cứu được con của cô rồi, còn cứ cắn mãi không buông là sao!"

"Đúng rồi, giờ đi cầu cứu người khác, sao không sớm đưa đến bệnh viện đi ?"

Vương Thúy Nhi bị ăn mắng, nhưng cô ta không những không cảm thấy tội lỗi mà còn dùng đạo đức để trói buộc tôi.

"Mày là bác sĩ, mày thấy chết không cứu thì có còn là người, có tin không tao kiện c.h.ế.t mày!"

Những lời nói của cô ta khiến tôi tức giận, tôi liền vén tay áo lên, để lộ vết sẹo gớm ghiếc trên lòng bàn tay.

"Cô có nhìn thấy vết sẹo này không? Chính gia đình cô đã chém đứt lòng bàn tay của tôi, sau khi tay tôi lành lặn, cầm đũa còn bị rơi!

"Tôi không thể vào phòng phẫu thuật được nữa, tất cả những thứ này đều là nhờ ơn cả nhà cô!"

Tôi từng được vinh danh nhiều lần nhờ đôi bàn tay của mình, thậm chí tôi còn được đặt cho danh hiệu "bàn tay Thần".

Nhờ có bàn tay của tôi, vô số sinh mạng đã được cứu.

Tôi đã nghĩ mình sẽ được thăng làm phó khoa và về hưu trong danh dự.

Tất cả đều bị người nhà họ Vương phá hủy, bọn họ giống như ma quỷ từ trong địa ngục, giơ tay kéo tôi xuống vực sâu vô tận.

Bà già họ Vương gạt tay tôi ra mắng: “Đó là do mày tự làm, ai bảo mày hại cháu tao”.

" Vương Tiểu Hào bị các người chiều biến thành súc sinh rồi? Nó hại nhiều người như vậy, nhà bà còn cho rằng nhà bà đúng."

Tôi kể hết cả đống chuyện xấu Vương Tiểu Hào ra, những người xung quanh tôi vô cùng tức giận, xì xào bàn tán rằng Vương Tiểu Hào đáng chết.

" Đấy là do mày đáng đời, không có mệnh làm bác sĩ trách ai nữa."

Bà già họ Vương tức giận đến mức đưa tay định đánh tôi lần nữa, nhưng chồng tôi đã nhanh chóng  đứng trước mặt tôi, thế mà bà già họ Vương lại bị ngã ra đất.

Hóa ra chủ nhân của căn hộ số 803 cũng đang trong kỳ nghỉ.

Chỉ nửa tháng sau khi con gái mất, anh ta phờ phạc, râu ria lởm chởm, đôi mắt đờ đẫn.

Chủ căn hộ số 803 lấy ảnh con gái ra, lạnh mặt hỏi: "Vậy con gái tôi đáng c.h.ế.t sao?"

Bà già họ Vương nhìn tấm ảnh đen trắng liền kinh hãi, cả người lui về phía sau.

Nhưng mồm thì vẫn  không ngừng chửi rủa: "Đó là do nó đoản mệnh, đã bảo là lúc sinh nó ra mày nên bóp c.h.ế.t nó rồi. Dù sao thì, cái loại hàng mất tiền có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, nuôi cũng lãng phí tiền bạc. Bóp c.h.ế.t rồi đẻ một đứa con trai là được rồi !"

Bốp ! Bốp !

Người chủ căn hộ 803 tát cho bà già họ Vương hai cái vang dội. .

"Hai cái tát này, là tao cho con gái của tao, con mụ già chết tiệt, đây đều là quả báo của nhà bà!"

Bà già họ Vương bị ăn đánh, sững người một cái rồi đột nhiên nhảy cẫng lên: " Mày dám đánh tao, tao liều mạng với mày !"

Giống như một con bò tót, bà già họ Vương lao vào đánh chủ căn hộ 803.

Vương Thúy Nhi nhìn con trai mình nằm trên mặt đất, mẹ chồng thì lại đánh nhau với người khác, ngồi trên mặt đất gào lên :

" Mẹ đừng đánh nữa, mau đi cứu con trai con đã!"

Những người đến đây tham quan lần này đa số đều là hàng xóm trong tiểu khu, Tiểu Lâm cũng trong số đó, xem một hồi thì rời đi.

Những người khác sợ chủ căn hộ số 803 sẽ làm bà già họ Vương bị thương nặng, bị tống tiền nên vội vàng kéo anh ta đi.

Mặc kệ người nhà họ Vương cầu xin thế nào cũng không ai dám ra tay giúp đỡ, cuối cùng một chủ nhà hàng nào đó bị quấy rầy đã gọi cho 120.

Tôi không phải không muốn cứu.

Cho dù nó có phạm tội ác tày đình, tôi vẫn có bổn phận phải cứu người.

Nhưng dưới tình huống như này, nếu mình ra tay cứu người, chẳng những không cứu được mà còn đẩy nhanh cái chết của người đó, dù sao xuất huyết não do đứt dây thần kinh cũng không phải chuyện đùa.

Một giờ sau, 120 đến và đưa Vương Tiểu Hào đi.

Mọi người đều nhẹ nhõm, thậm chí đâu đó còn có tiếng cười.

Sau đó, sau khi được bệnh viện cứu sống, Vương Tiểu Hào đã trở thành một người thực vật, nằm trên giường chả chục năm.

Gia đình nhà họ Vương nhất quyết kiện tôi, bệnh viện đã tiến hành điều tra và kết luận tôi không phải chịu bất kì trách nhiệm nào cho việc này.

Trong vài ngày sau, bệnh viện thông báo tôi có thể đi làm lại.

Kể từ khi Vương Tiểu Hào trở thành người thực vật, tất cả số tiền mà gia đình nhà họ Vương tống tiền người khác trước đó đều được dùng để chữa trị bệnh cho Vương Tiểu Hào.

Nhưng cha của Vương Tiểu Hào đã vào tù, Vương Thúy Nhi lại không có nguồn thu nhập nào, sau nhiều lần tống tiền cô ta bị đánh sưng mặt mũi, vì vậy cô ta bắt đầu hành nghề làm đ.ĩ.

Chẳng được mấy ngày, cô ta mắc bệnh giang mai, cô ta lại đến gặp tôi, tôi chỉ nói một câu: “Vào bệnh viện khám mà khám, bác sĩ kê đơn thuốc cho”.

Vương Thúy Nhi đứng trước cửa nhà tôi, hét vào mặt tôi, lần này tôi đã gọi cảnh sát.

(Cuối cùng cũng khôn ra🙄)

Cảnh sát đã tạm giam cô mười lăm ngày và buộc cô ta tội bán dâm.

Sau khi cha của Vương Tiểu Hào ra tù, hắn nghe nói Vương Thúy Nhi đi làm gái đ.i.ế.m nên đã đánh đập cô ta khắp nơi.

Kể từ đó, bất kể ngày hay đêm, đều có thể nghe thấy tiếng khóc của Vương Thúy Nhi.

Sau đó, nghe nói rằng Vương Thúy Nhi bỏ trốn rồi.

Trên thực tế, hai vợ chồng cô ta bị tống vào tù.

Người nhà họ Vương từng gây thù chuốc oán khắp nơi, giờ chỉ còn lại bà già họ Vương và lão già biến thái họ Vương ở nhà chăm sóc Vương Tiểu Hào.

Lão già nhà họ Vương là một tên háo sắc phóng đãng, trước đây lão ta đã quấy rầy không ít phụ nữ.

Sau đó, lão ta càng trở nên ngông cuồng hơn, lão ta uống rượu say rồi định cưỡng hiếp một cô gái ở trong tiểu khu, nhưng may mắn thay, cha của cô gái đó tình cờ bắt gặp được.

Sau khi bị cha của cô gái đó đuổi theo, lão già họ Vương kinh hoảng chạy trốn, bị trượt chân ngã xuống sông, c.h.ế.t mất xác.

Kể từ đó, bà già nhà họ Vương đi nhặt đồng nát trong tiểu khu để kiếm sống.

Bà ta ăn mặc rách rưới, khắp người bốc mùi hôi thối, khi thấy mọi người trong tiểu khu thì cụp đuôi lại, sợ hãi trốn đi.

Người trong tiểu khu kinh bỉ bà ta, cho dù ném cái chai đi cũng không cho bà ta.

Bà già nhà họ Vương đi nhặt rác mấy tháng, bỗng nhiên đến một ngày, xe của bệnh viện lại tới.

Thi thể của Vương Tiểu Hào và bà già họ Vương được khiêng lên xe.

Nghe tin thằng ranh con mất dạy đó đã chết đã nhiều ngày, hàng xóm ngửi thấy mùi hôi thối nên gọi điện báo công an.

Cảnh sát xông vào và tìm thấy thi thể của hai người đó.

Đêm khuya, chủ căn hộ 803 đột nhiên gửi tin nhắn đến nhóm cư dân.

[Tiểu khu, cuối cùng cũng sạch sẽ rồi! 】

P/s : Không biết cái kết có thoả mãn không, nhưng đối với mình người làm trời nhìn, gieo nhân nào gặt quả đấy.
May mắn những người tốt không vì báo thù mà phạm tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro