5,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ thế giới ngầm hỗn loạn, dơ bẩn nhường nào nhưng trên mặt nổi đây vẫn là xã hội pháp trị, vũ khí nóng đã sớm bị cấm giao dịch.

Đám côn đồ bọn họ bình thường đánh nhau trên cơ bản cũng chỉ là dùng quyền cước hoặc gậy gộc các loại. Gã xin thề, sống hơn hai mươi năm đây là lần đầu tiên gã tận mắt nhìn thấy súng ống ngoài đời thật!

Càng vì thế, gã mới càng hoảng sợ. Rốt cục là loại người gì mới có thể tùy tiện mang theo súng đi học, hơn nữa còn một lời không hợp đem súng dán lên trán người khác. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đây chỉ là một khẩu súng giả..

Taehyung ung dung nhìn gã, không chút do dự mở chốt an toàn trực tiếp bóp cò.

Trên thân súng cũng đã được lắp ống giảm thanh nên chẳng có tiếng gì cả. Âm thanh duy nhất vang lên trong hẻm nhỏ chỉ là một tiếng thét thảm thấu tận tâm can.

Hắn nhếch môi bấm máy đưa lên tai.

''Cục trưởng Jung có đúng không? tôi Kim Taehyung đây"

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng hắn nhanh chóng thành thục trả lời.

"Có chuyện gì thế cậu Kim? sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi vậy? chẳng lẽ bên phía cậu đã xảy ra chuyện gì rồi? bây giờ cậu đang ở đâu? xin hãy chờ một chút, tôi sẽ lập tức cho người..."

"Cục trưởng, ông không cần hoảng, chẳng phải chuyện gì to tác. Có vài tên côn đồ chặn đường cướp bóc mà thôi, đều đã được giải quyết cả rồi"

Hắn ngắt lời ông, giải thích rất rõ ràng rành mạch, tựa như trước kia cũng đã từng làm qua loại chuyện như vậy không ít lần.

Quả nhiên cục trưởng Jung cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc, trái lại chỉ hít sâu một hơi hỏi tiếp.

"Như vậy...chết người sao?"

"Không chết, bị thương nhẹ thôi"

Taehyung hờ hững đáp, rất nhanh cũng đã bổ sung thêm.

"Ngoài ra, theo lời gã ta nói, sau lưng bọn họ còn dính đến một tổ chức buôn người, điều tra thử xem.."

"Được, vậy cậu Kim cứ yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ lo liệu, chắc chắn sẽ không để cậu dính vào rắc rối gì"





Tùy tiện tìm một nhà vệ sinh công cộng, Jeon Jungkook nhanh chóng chui vào, thuận tay khóa chặt cửa. Cả cơ thể lúc này mới không chống đỡ được nữa mà ngồi thụp xuống đất, bàn tay run lẩy bẩy thò vào trong ba lô lấy thuốc ức chế ra. Gương mặt ửng hồng thở hổn hển, nhịp tim không ngừng gia tốc, sức lực trên thân thể cậu giống như bị rút hết.

Chờ một lúc thuốc ức chế phát huy công dụng, Jungkook rốt cuộc mới có thể khôi phục lại được một chút khí lực, tức giận thì thào.

"Tên đó.. rốt cuộc là thứ gì vậy chứ"

Nếu nói lần đầu chỉ là trùng hợp, vậy thì lần hai, lần ba làm sao có khả năng là trùng hợp nữa.

So với Kim Taehyung, điều làm Jungkook thực sự chán ghét mình chính là thứ bản năng cơ thể không thể khống chế này. Tại sao một người như cậu, lại không thể trở thành Alpha được chứ?





Song Haejie đang loay hoay trong bếp, vừa nghe được tiếng mở cửa đã giống như một cơn gió lập tức bỏ cái muôi trên tay xuống chạy ra phòng khách. Nhìn thấy cậu đầu tóc ướt đẫm, bà thuận tay cầm lấy khăn bông đưa cho Jungkook.

"Jungkookie, sao thế con? gặp phải chuyện gì nên về trễ sao? mặt mũi còn ướt đẫm thế kia.."

"Chuyện của tôi không cần dì bận tâm"

Cậu thô bạo giật lấy cái khăn, cũng không quan tâm sắc mặt của Haejie thế nào, trực tiếp đi thẳng lên phòng.

Liếc mắt nhìn hai tay trống rỗng, lại nhìn theo bóng lưng của cậu, dù bình thường đôi bên đều như vậy song bà vẫn không nhịn được cảm thấy buồn bã.

Không thể không nói, Song Haejie cũng xem như là một người mệnh khổ.

Trước kia chưa gặp được ông Jeon, bà cũng đã từng kết hôn và có một đời chồng. Nhưng oan trái ở chỗ, người chồng trước này lại là một tên cặn bã không hơn không kém. Chẳng những rượu chè bài bạc, mà còn vay nợ khắp nơi. Cuối cùng ngay cả ngôi nhà cũng bán đi, ôm hết gia sản cao chạy xa bay. Khi đó bà còn mang trong mình dòng máu của hắn ta. Haejie hằng ngày bị chủ nợ xô đẩy, chịu đựng nhiều đả kích, bà dẫn đến sảy thai sảy thai. Nhưng nhờ vậy, bà mới quen được ba của Jungkook - bác sĩ trưởng khoa ở đây, được ông cho vay mượn ít tiền để trả nợ.

Khoảng thời gian sau đó, Haejie đều ở nhà cậu làm người giúp việc để báo đáp ân tình.

Sau khi mẹ của Jungkook rời đi, bà luôn là người ở bên cạnh âm thầm chăm sóc cho cha con cậu. Mãi cho đến tận ba năm sau, ông Jeon rốt cuộc mới bị tấm lòng thành của bà làm dao động, quyết định tái hôn với bà.

Chỉ là, thế giới này chính là vậy, chưa từng có sự công bằng.

Thân là một Omega thân kiều thể yếu, trước kia đã từng sảy thai, hiện tại lại phải làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, bà triệt để đánh mất khả năng làm mẹ, vĩnh viễn không thể mang thai được nữa.

Vì vậy nhiều năm qua bà mới dồn hết tình thương của mẹ lên người cậu, thật lòng thật dạ xem Jeon Jungkook là cốt nhục thân sinh dù bị cậu hiểu lầm hay ghẻ lạnh cũng chưa từng oán trách nửa lời..












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro