Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Baek Hyun lảo đảo từng bước từ thang máy đi ra, mọi thứ trước mắt nhạt nhòa như bị phủ một màn sương dày đặc…

Tự bật cười ngu đần hết cỡ, cậu bước chân loạng choạng về phía cánh cửa nhà mình… Mơ hồ sờ vào túi quần liền không thấy chìa khóa đâu, lại bật cười ngu ngốc mà nhận ra hình như trước lúc đi không có khóa cửa… Baek Hyun vừa đặt chân vào nhà đã đổ ập cả người xuống nền đất lạnh, đồ đạc xách trên tay cũng lăn lóc khắp nơi. Xiêu vẹo đứng dậy, cậu quờ quạng từng thứ một cho vào túi rồi lại vứt tất cả bên một góc nhà, buột miệng chửi thề…

-Ức…Khốn kiếp…tại sao mọi thứ… ức… đều khốn kiếp như thế?…

Nước mắt không biết vì lý do gì trào lên khóe mắt, cay xè… Cậu nhớ anh… thực sự nhớ Park Chan Yeol quá. Bên nhau trên danh nghĩa đồng nghiệp bao nhiêu năm nhưng mới chỉ xa anh có một ngày đã không thể chịu đựng được… Mà có lẽ là mãi mãi sẽ chẳng còn được thấy anh nữa, nỗi đau này chẳng lẽ cậu phải gánh suốt đời sao?…

Chỉ một lời từ anh cũng khiến em muốn nghe tới điên cuồng…
Em yêu anh…Em yêu anh…
Anh giờ này đang ở đâu?…
Người mà em ngóng trông với hình ảnh đã khắc sâu vào trái tim này…>
*Missing you like crazy_Tae Yeon (SNSD)*

Nỗi đau gần như không kiểm soát dày vò cả cơ thể khiến mỗi bước chân của cậu thêm nặng nề… Baek Hyun biết, chính cậu là người đã chọn con đường từ bỏ tình yêu đau đớn này ngay khi nó còn chưa bắt đầu nhưng chính cậu cũng lại là người phải đau khổ nhất… Tại sao?… Tại sao mọi thứ cùng cực nhất lại đều đổ lên đầu cậu vậy?… Bầu trời như bị xé đôi bởi tia sét chói lòa cùng tiếng sấm, gió lạnh lùa qua từng ô của sổ lẫn cánh cửa dẫn ra ban công đang mở toang… Baek Hyun lảo đảo tiến ra ngoài ban công, nhìn lên bầu trời đêm đen đặc mây mù mà bật cười nhưng đôi môi lại bật ra những tiếng thét như xé lòng…

-Thị uy gì chứ?… Ông vui lắm đúng không?… Tại sao lại là tôi? Tại sao phải để tôi một mình đau khổ?… Tại sao phải là cậu ấy?… Tại sao phải là Park Chan Yeol?… KHỐN KIẾP!!!!! … TẠI SAO????????

Đáp lại cậu là những tiếng sấm rền vang cùng những ánh sáng chớp lòa trên bầu trời. Baek Hyun ngồi sụp xuống, dựa lưng vào lan can mà cười như một kẻ điên… Từng giọt mưa rơi xuống bị gió hắt vào khuôn mặt cậu rồi như chớp, cơn mưa tới vội vã. Cả mặt lẫn người cậu chẳng mấy chốc đã ướt sũng nước mưa, lẫn lộn cùng nước mắt nhạt nhòa… Tiếng cười cũng vì thế trở nên méo mó đi, gần như tiếng khóc não nề… Nhưng chẳng bao lâu, cơn mưa rời đi nhanh như lúc nó tới vậy… Baek Hyun đứng dậy, lảo đảo vì choáng váng cùng nước mưa ướt sàn đá mà trượt chân về phía sau, ngả người về lan can… Trong khoảnh khoảnh khắc phải đối mặt với cái ban công trên lầu 12, đứng giữa sự sống và cái chết, khuôn mặt Park Chan Yeol hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết, cả cái siết tay cũng ấm áp không tưởng. Cả người Baek Hyun phút chốc đổ ập lên khuôn ngực ấm áp của anh… Lờ mờ mở mắt ra nhìn lên gương mặt nhiều xúc cảm phía trên, cậu bật cười… Ảo ảnh này, thật quá… Giấc mơ này cũng sống động quá… Khẽ vuốt lên mặt anh, cậu lè nhè…

-Park Chan Yeol… Tôi hiện tại là rất muốn hôn cậu…

Mới nói tới đó thì đôi môi đã ấm áp không ngờ, đầu lưỡi nóng bỏng len lỏi vào khoang miệng cậu cuốn đi tất cả. Baek Hyun trong những hình ảnh nhạt nhòa xung quanh cái gì cũng không nhìn thấy trừ anh, không cảm nhận được gì ngoài hơi ấm của anh… Vòng tay ôm lấy cổ Chan Yeol, cậu nghiêng đầu để nụ hôn thêm sâu. Nếu không thể là thực tế, cậu ngay cả trong mơ cũng muốn được yêu anh… Chan Yeol kìm không được cảm giác vì cậu mà động tình liền đem cậu áp vào tường, tiếp tục chiếm lấy đôi môi đang thở dốc… Thực ra thì anh vốn dĩ đã không thể kiềm chế được mình khi nhìn thấy máy bay cất cánh. Bàng hoàng nhận ra rằng mình vừa buông một thứ rất quan trọng ra khỏi bàn tay, anh đã lập tức lên chuyến bay ngay sau đó… Muốn gặp cậu nói chuyện một cách tỉnh táo nhất nhưng lại im lặng sững sờ khi nhìn thấy bóng hình mỏng manh ấy liêu xiêu, nhìn thấy bờ vai gầy run rẩy trong cơn mưa và cả những lời gào thét như xé ruột của cậu nữa… Vì anh… Tất cả đều là vì anh…

Cả thế giới quanh anh dường như đã chậm lại…
Hãy nói với anh nếu như tình yêu là thế…
Tình yêu tồn tại khiến anh quên đi sự tổn thương, chia sẻ nỗi buồn và học cách quan tâm…
Cãi cọ, nước mắt, vẫn bên nhau…
Hãy nói với anh tình là như thế…> 
*What is love (chinese ver)_ EXO M*

Chan Yeol không muốn biết thêm gì nữa, cũng chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa. Cuộc đời này… Byun Baek Hyun đừng hòng rời khỏi anh một lần nữa… Cũng đừng hòng buông tay anh ra thêm một lần nào nữa… Anh tháo bỏ chiếc áo khoác ngoài ướt sũng của cậu rồi hấp tấp lột chiếc áo phông ra khỏi cơ thể nóng rực, ném xuống sàn trong khi đôi môi vẫn đang dính chặt trên mặt cậu… Baek Hyun gần như mất hết lý trí mà ôm chặt lấy anh, gương mặt đỏ bừng vì rượu, vì lạnh và vì cả thiếu không khí vậy mà vẫn cuốn lấy lưỡi anh không rời. Quả thực, trong đầu cậu đang tán loạn một suy nghĩ duy nhất… Cậu muốn yêu anh như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của đời mình… Ảo giác vốn dĩ rất mong manh nhưng cậu lại có thể ôm, có thể hôn, có thể níu chặt, có thể cảm nhận được nó như thế này. Như vậy đã là quá tốt rồi… Chan Yeol mạnh mẽ đem thắt lưng của cậu tháo bỏ, hận lòng tự hỏi mình tại sao lại hành động thiếu kiên nhẫn như thế. Nhưng bàn tay vẫn là phản chủ mà tiếp tục lột những lớp áo quần cuối cùng trên người cậu… Ngẩng đầu dậy nhìn cậu hoàn toàn trần trụi trước mặt mình, anh trong lòng trào lên những yêu thương mãnh liệt… Chạm vào đôi má, đôi môi cho tới cằm đều là đắm đuối nhìn… Con người này, đẹp tới như vậy mà tại sao trước giờ anh nhìn không ra…

-Chan Yeol… Xin cậu đừng buông tay… Hãy giữ tôi lại có được không?…Tôi sẽ cố gắng để…không yêu cậu nữa… Chúng ta chỉ cần trở lại được như ngày xưa, có được không?…

Anh biết cậu đã say lại ngấm nước mưa nên hiện tại trí óc không được tỉnh táo cho lắm. Những lời nói ấy ắt hẳn cậu chỉ tính nói cho một mình mình nghe mà thôi. Cậu hiện tại vẫn coi anh là một ảo giác, là một cơn mơ sao?… Vuốt nhẹ lên khóe mắt đang đẫm nước mắt, anh thì thầm vào tai cậu…
Vẫn là cặp Hàn Quốc vẫn chưa nghĩ ra tên cp :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro