173. Sự bất mãn của Cố Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 173. Sự bất mãn của Cố Ngôn


Qua ngày hôm sau Cố Ngôn mới tới xem Trình Như Phong, lần này không có người của các tông môn khác đi theo, hắn vừa đến liền kéo nàng vào trong lòng ngực ôm lấy.

Tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, xúc cảm thật là tốt.

Nhưng sờ chưa được một lát, hắn liền lộ ra vài tia bất mãn, "Ngươi mấy ngày này, đều lười biếng sao?"

Trình Như Phong đã không muốn trả lời vấn đề này, cả người rúc ở trong lòng ngực sư bá, ý đồ muốn làm nũng hàm hồ cho qua.


Cố Ngôn lại không dễ dàng buông tha nàng như vậy, tiếp tục giáo huấn: "Hiện tại có một Nguyên Anh cùng hai Kim Đan hậu kỳ ở chỗ này, không nói tiến triển cực nhanh, nhưng thế nào đi nữa cũng không nên là cái tiến độ này? Dục Linh Tông nhiều năm như vậy, nhiều người như vậy, ai từng có cơ hội như vầy? Ngươi thế nhưng khiến cho Bạch Ký Lam tự mình bế quan, quả thực là phí phạm của trời."

Cái từ này không phải dùng như vậy mà?

Trình Như Phong ngượng ngùng mà cười cười, "Hắn vừa mới kết Anh, là cần phải củng cố mà."


"Vậy Bạch Ánh Sơn đâu? Liễu Phượng Ngâm đâu? Giờ đã là lúc nào rồi, ngươi ngay cả cùng Thần Huy song tu cũng ......" Cố Ngôn vừa nói, vừa nhìn về phía Thần Huy đang đứng bên cạnh.

Chưởng môn tới đây, đệ tử Dục Linh Tông đương nhiên đều phải đón chào.

Bạch Ký Lam bế quan, Bạch Ánh Sơn dưỡng thương, còn Liễu Phượng Ngâm thì lúc trước đã có kiến thức về Cố Ngôn tiếp kiến đệ tử là chuyện như thế nào, nên không muốn tự tìm không thoải mái cho mình, cho nên không tới, còn những người khác đều ở chỗ này.

Ánh mắt của Cố Ngôn ngó đến Sở Dương đứng bên cạnh Thần Huy, âm thanh chợt khựng lại. Hắn hơi nheo mắt lại đánh giá Sở Dương, lập tức càng thêm không vui, "Tiểu tử này, là chuyện như thế nào? Không phải là lễ vật kết Đan mà Ngọc Liên tặng cho ngươi sao? Tại sao hiện giờ vẫn còn nguyên dương?"


Trình Như Phong:......

Sao mà ai ai cũng nhìn chằm chằm vào Sở Dương vậy? Đưa cho nàng còn không phải là của nàng sao? Nàng muốn ăn lúc nào thì ăn, không được sao?

Sở Dương cũng thực bất đắc dĩ.

Y có thể thế nào?

Y ở chỗ này chính là cái đệ đệ!

Ai cũng đắc tội không nổi, cả cái ánh mắt hẹp hòi cũng không dám!

Cố Ngôn lại cố tình hướng y vẫy vẫy tay, "Ngươi lại đây."

Cố chưởng môn gọi, Sở Dương đương nhiên cũng đắc tội không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.

Cố Ngôn cẩn thận đánh giá y vài lần, đột nhiên nhớ tới, hỏi Trình Như Phong, "Các ngươi là đồng kỳ?"

Trí nhớ của tu sĩ đều thực tốt, chỉ xem có để ý hay không mà thôi, huống chi chuyện này cũng không qua mấy năm, trên mặt Sở Dương mơ hồ còn có thể nhìn ra bóng dáng khi còn bé.

"Vâng." Trình Như Phong đáp một tiếng.


"Cho nên cảm thấy xấu hổ?" Cố Ngôn lúc này ngược lại hòa nhã đi một ít, thậm chí rất có hứng thú mà nhướng mày. "Không phải đã sớm thò qua rồi, có đúng không?"

Hắn là chưởng môn Dục Linh Tông, sao không biết những chuyện lúc chọn người ở ngoại viện?

Quản sự dạy dỗ ở trước mặt mọi người, đồng kỳ luyện tập cùng nhau, trừ bỏ chân chính phá thân ra, thì cái gì mà không có làm qua?

Trình Như Phong bị hắn hỏi như vậy mới là xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cũng không phải...... là...... còn chưa có nghĩ tới."

"Ỉ?" Cố Ngôn kéo dài âm thanh, "Coi trọng nó như vậy, còn muốn chọn ngày?"

Trình Như Phong:......

Được rồi, Cố sư bá vĩnh viễn đều là vị sư bá tùy lúc sẽ ra cái đề tài toi mạng!

Phản ứng của Sở Dương càng trực tiếp, y quỳ xuống, "Đệ tử vạn lần cũng không dám có cái vọng tưởng này, chỉ nguyện hầu hạ bên cạnh Trình chân nhân, mong chưởng môn tha đệ tử một mạng."

Trình Như Phong nếu thật muốn chọn ngày cho Sở Dương, đừng nói đến những vị tu sĩ cấp cao không có ở đâu, chỉ nói đến hiện tại những vị có mặt ở đây, đều có thể khiến Sở Dương sống không bằng chết.

Đứng đứng đắn đắn chọn cái ngày mới lên giường thì đời nào mới tới phiên y?

Nhưng Cố Ngôn hoàn toàn làm lơ cầu sinh của y, khẽ hừ một tiếng, "Đây là muốn chết hả? Ta hôm nay ở chỗ này, nhìn Như Phong lấy nguyên dương của ngươi, muốn xem xem ai dám ngăn cản."

Hắn làm chưởng môn Dục Linh Tông, sư bá ruột của Trình Như Phong, đốc xúc nàng tu hành, cho dù Bạch Ký Lam ở chỗ này, cũng không thể nói cái từ không.

Trình Như Phong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, cọ cọ vào lòng ngực Cố Ngôn, dịu dàng nói: "Sư bá khó được rảnh rỗi tới gặp con, chẳng lẽ không chịu chính mình bồi con sao? Người ta hiện tại chỉ nghĩ muốn sư bá thôi~"

Đối với làm nũng lấy lòng của tiểu sư điệt, Cố Ngôn đương nhiên vẫn là rất hưởng thụ, hắn cúi đầu xuống hôn nàng, tay cũng vói vào vạt áo nàng, rồi lại nói: "Ta đương nhiên sẽ bồi ngươi, cái này lại không có quan hệ gì."

Lúc hắn có hứng thú thì ngay cả linh sủng cũng có thể thả ra cùng nhau dâm diễn, cùng với đệ tử thì tính cái gì?

"Sư bá......" Trình Như Phong nhấp môi một cái, vẫn là lấy hết can đảm hỏi, "Sư bá hôm nay vì sao nóng nảy như vậy?"


Nàng từ Trúc Cơ đến kết Đan, chỉ dùng hai năm thời gian, hiện giờ trên đời này không có ai nhanh hơn nàng.

Mà sau khi lên Kim Đan, mỗi lần thăng một cấp đều thật là không dễ, Cố Ngôn chính hắn cũng rất rõ.

Hắn thân là chưởng môn Dục Linh Tông, tài nguyên một môn mặc cho hắn điều phối, các đệ tử trong môn đều mặc hắn thải bổ, hắn từ khi kết Đan cho tới bây giờ, cũng gần 200 năm rồi.

Trình Như Phong lúc này mới kết Đan bao lâu?

Còn chưa đến lúc nên nóng vội.

Huống chi lấy EQ của Cố Ngôn, chẳng lẽ không rõ tình cảnh hiện tại của Trình Như Phong sao?


Không nói đến nàng đối với Bạch Ký Lam có cảm tình hay không, chỉ nói Bạch Ký Lam vì nàng ngàn dặm bôn ba đến đây, chỉ hướng tu vi hiện giờ của Bạch Ký Lam, nàng cũng không thể không màng mặt mũi và tâm tình của hắn, sáng loáng mà cùng nam nhân khác cuồng loạn.

Hơn nữa đệ tử danh môn cũng không giống đệ tử Dục Linh Tông đối với quan hệ nam nữ tùy tiện như vậy, cũng chính Trình Như Phong, có thể ở giữa bọn họ chu toàn cân bằng, bằng không ở trên Thúy Hoa Phong sớm đã đánh nhau rồi, còn nói đến tu hành cái gì?

Cố Ngôn im lặng.

Trình Như Phong dựa ở trong lòng ngực hắn, ôm eo hắn, mặt dán ở ngực hắn, thỏ thẻ nói: "Là chuyện bên ngoài không thuận lợi sao? Chuyện của con...... Có phải làm cho sư bá khó xử hay không?"

"Ngươi đừng nghĩ nhiều." Cố Ngôn trấn an mà vỗ vỗ lưng nàng, "Hiện tại Tứ Phương Lâu có thể chứng minh ngươi lúc trước đích thực bị người áp chế luyện đan. Lấy tu vi ngay lúc đó của ngươi, cho dù có được Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng tuyệt đối sẽ bị phản phệ. Lúc ngươi kết Đan thiên kiếp lại rõ như ban ngày, căn bản không có khả năng là ma tu. Rành mạch rõ ràng. Nếu không phải Ưng Dương Phủ bá đạo không nói đạo lý, thì việc này đã tính kết thúc."


Nhưng sợ chính là bọn họ không nói đạo lý.

Tựa như Tư Không nói, đối phương để ý vốn dĩ cũng chỉ là ma bảo, không phải chân tướng. Chỉ cần có một chút hoài nghi, liền sẽ cắn chặt không bỏ.

Dục Linh Tông là tông môn nhỏ như vậy, lại không am hiểu chiến đấu, nếu Ưng Dương Phủ trở mặt công chiến......

Trình Như Phong nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, đều là con liên luỵ mọi người ......"

"Nói bậy. Ngươi lại không có làm sai cái gì." Cố Ngôn tuy rằng thích xem rối rắm giữa các bọn tiểu bối, nhưng thời điểm nên bao che, cũng không hàm hồ. "Yên tâm, bọn họ cố kỵ Trận Thất Tình Lục Dục, không dám tới Dục Linh Tông giương oai. Nếu vô dụng, Truyền Tống Trận đã nghiên cứu sắp xong rồi, cùng lắm thì chúng ta liền chạy trước."

Lần trước Trình Như Phong đã nhìn ra, vị chưởng môn sư bá này xem như lấy người làm chủ yếu, đối với cơ nghiệp tổ tông gì đó cũng không có cái gì đặc biệt để ý, nói hủy liền hủy, nói chạy liền chạy.


Dù sao cũng có pháp bảo không gian, có thứ gì đó thì đều bọc lại cùng nhau đi, chỉ có người còn, sẽ có thể lại phát triển lên.

Loại quan niệm này Trình Như Phong cũng không thể nói là tốt hay là không tốt, nhưng chính mình là người được che chở, trong lòng nàng vẫn là nổi lên một tia ấm áp, không khỏi ôm chặt Cố Ngôn hơn nữa.

Cố Ngôn lại xách nàng lên, "Ngươi không cần tự trách áy náy, nhưng cũng đừng nghĩ muốn nói sang chuyện khác lừa dối cho qua."

Trình Như Phong ngẩn ra, hắn đã đem nàng nhét vào trong lòng ngực Sở Dương.


Sở Dương còn quỳ gối ở nơi đó, căn bản không để ý, trong lòng ngực bỗng nhiều thêm một người, trở tay không kịp quỳ cũng quỳ không xong, ngã nghiêng trên mặt đất.

Cũng may y còn nhớ rõ ôm lấy Trình Như Phong, còn mình làm nệm thịt, cũng không kêu một tiếng nào.

Trình Như Phong có điểm dở khóc dở cười, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Cố Ngôn, "Sư bá......"

Cố Ngôn nâng một chân lên, không nhẹ không nặng mà đạp lên trên lưng nàng, vừa lúc làm cho nàng cùng Sở Dương đều không nâng người dậy được. "Ngươi cảm thấy kéo dài không động đến nó, là tốt cho nó sao? Sai rồi, ngươi đây mới là đang hại nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro