Chương 125: Gặp được sư bá vui vẻ như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 125: Gặp được sư bá vui vẻ như vậy sao?


Trình Như Phong ngủ tới mặt trời lên cao.

Khi huynh đệ Lý gia tiến vào, Thần Huy đang đem côn thịt vừa bắn xong phát dương tinh đầu tiên của buổi sáng rút ra khỏi miệng nàng, Liễu Phượng Ngâm từ phía sau ôm nàng, tay đặt ở trên bộ ngực cao ngất của nàng.

Huynh đệ song sinh đối với một giường hương diễm dâm mĩ nhìn như không thấy.

Lý Mộng Tiều hầu hạ Trình Như Phong rửa mặt, Lý Mộng Ngư dẫn Liễu Phượng Ngâm đi tịnh phòng. Liễu Phượng Ngâm hơi có chút xấu hổ, nhưng cũng không biết phải nói gì, đang ngượng ngùng, Lý Mộng Ngư đã xoay người trở về thu thập căn phòng đêm qua bị bọn họ làm cho rối loạn lung tung, tự nhiên đến thật giống như loại sự tình này, căn bản không đáng nhắc tới.


Được rồi...... nơi này là Dục Linh Tông, có lẽ ở chỗ này, thật là không đáng nhắc tới.

Liễu Phượng Ngâm khắc phục mình về điểm tâm lý trở ngại này, đem mình xử lý đến sạch sẽ thoải mái thanh tân, khi trở ra, Trình Như Phong đã chuẩn bị ăn sáng.

Mặc dù là sau khi kết Đan đã có thể ăn sương uống gió, nhưng nàng vẫn là không thể từ bỏ nhiệt tình đối với mỹ thực.

Cơm vẫn là nhất định phải ăn.


Nàng lúc này thay chiếc áo màu vàng nhạt, váy dài màu đỏ, búi kiểu tóc Song Hoàn Vọng Tiên, thoạt nhìn đã có vẻ kiều tiếu của một thiếu nữ, lại mang theo vũ mị của nữ tính thành thục, minh diễm động lòng người.

Liễu Phượng Ngâm dừng bước chân lại.

Trình Như Phong vung tay lên kêu hắn, "Liễu công tử, qua đây ngồi."

Liễu Phượng Ngâm đi qua, Lý Mộng Ngư sớm đã chuẩn bị xong chén đũa, múc một chén cháo cho hắn.

Trình Như Phong gắp một cái xíu mại nhân tôm, đưa tới bên miệng hắn, "Nếm thử cái này."


Cuộc sống sinh hoạt giống như người phàm như vậy...... Liễu Phượng Ngâm không khỏi cười rộ lên, há mồm cắn.

Trình Như Phong mi mắt cong cong hỏi: "Ăn ngon không?"

Liễu Phượng Ngâm không có thói quen ngậm thức ăn nói chuyện, chỉ hơi gật gật đầu.

Trình Như Phong thuận tay liền đem nửa cái hắn cắn thừa lại ném tới trong miệng mình, vui vui vẻ vẻ mà ăn luôn.

Liễu Phượng Ngâm chưa từng cùng người khác phân thức ăn, nhưng giờ khắc này, lại cảm thấy đồ vật mà hơn một trăm năm qua hắn ăn qua mỹ vị nhất, chỉ thuộc về nửa cái xíu mại này thôi, từ miệng đến dạ dày, đến đáy lòng đều là ngọt.


Nhưng loại không khí mỹ diệu này thực nhanh đã bị Thần Huy thô bạo đánh gãy, Thần Huy gõ gõ chén, kéo ánh mắt Trình Như Phong về, nói: "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta phải đi bái kiến Chưởng môn."

Tuy rằng ngày hôm qua Chưởng môn tống cổ những người tặng lễ, còn nói chờ Chưởng môn rãnh sẽ tới thăm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Trình Như Phong thân là đệ tử Dục Linh Tông, lại là hậu bối, sư phụ lại không có ở đây, luận lên trưởng bối gần nhất chính là Chưởng môn sư bá, kết Đan xong khẳng định phải chủ động đi gặp Chưởng môn một lần, không có đạo lý chờ Chưởng môn tới xem nàng.

Trình Như Phong gật gật đầu, ăn một muỗng cháo, quay đầu hỏi Liễu Phượng Ngâm, "Một hồi chúng ta phải đi Kim Chung Sơn, Liễu công tử thì sao?"


Liễu Phượng Ngâm nói: "Dục Linh Tông đã an bài chỗ ở cho chúng ta, lát nữa còn nhờ nàng phái người dẫn đường cho ta."

Hắn đương nhiên không phải không nhớ đường, chỉ là lẻ loi một mình tùy tiện đi lại ở tông môn khác, không khỏi có chút thất lễ.

Thần Huy nói: "Vậy không bằng cùng chúng ta đi Kim Chung Sơn trước, sau đó ta đưa ngươi đi qua. Chỉ phái đệ tử bình thường dẫn đường, ngươi như vầy...... Nói không chừng nửa đường bị người kéo đi. Quá nguy hiểm."

Liễu Phượng Ngâm:......


Trình Như Phong thế nhưng còn phụ họa gật gật đầu, "Đệ tử Dục Linh Tông đói khát quả thực đáng sợ."

Liễu Phượng Ngâm dở khóc dở cười mà nhìn nàng.

Trình Như Phong nói: "Đừng nhìn ta, ta đã thật khắc chế rồi. Thúy Hoa Phong chúng ta đều tính có giới hạn, ngươi không biết các đỉnh núi khác mỗi năm người bị hút khô rốt cuộc có bao nhiêu."

Mặc dù là nàng...... Ở thời điểm vô ý thức, tu vi của bản thân còn cách một cảnh giới lớn, cũng đem Bạch Ánh Sơn hút ra tóc bạc, có thể thấy được pháp môn thải bổ của Dục Linh Tông thật bá đạo.


Liễu Phượng Ngâm giật mình.

Tình huống hắn quen biết Trình Như Phong quá đặc thù, nàng cho hắn ấn tượng lại quá tốt, thế cho nên hắn thường xuyên sẽ xem nhẹ điểm này.

Dục Linh Tông bị liệt vào trong Thập Tam Tà, đệ tử Dục Linh Tông bị xưng là yêu nhân yêu nữ, thật không phải không có nguyên do.

Nhưng càng là như vậy, thì càng thêm có vẻ Trình Như Phong như vậy thật đáng quý khó có được.


Trong lòng hắn mềm mại, nắm tay Trình Như Phong, nhỏ giọng nói: "Như Phong, nàng thật tốt."

Trình Như Phong chớp chớp mắt, nàng cũng không biết Liễu Phượng Ngâm vì sao đột nhiên khen nàng, nhưng Liễu công tử dùng âm thanh dễ nghe như vậy mà khen nàng, nàng cũng không rảnh lo hỏi tới cùng, mãi cho đến đại điện Kim Chung Sơn, vẫn tâm hoa nộ phóng mặt mày hớn hở.

Cố Ngôn nhìn tiểu cô nương vui vẻ sung sướng như vậy, cũng nhịn không được cười rộ lên, hướng nàng vẫy vẫy tay, "Lại đây."


Cố Ngôn lúc này ngồi dựa vào gối mềm trên ghế quý phi to rộng thoải mái, cả người lười biếng đến thật giống như không xương cốt.

Một mỹ nhân nhũ phong cao ngất chân dài đang quỳ gối đấm chân cho Cố Ngôn.

Trình Như Phong ngoan ngoãn đi qua, đứng ở bên cạnh.

Cố Ngôn lại trực tiếp duỗi tay đem nàng ôm tiến vào trong lòng ngực, còn ở trên chóp mũi nàng ấn một cái, "Nhìn thấy sư bá vui vẻ như vậy sao?"


Liễu Phượng Ngâm hơi nhíu mày một cái, vị Cố chưởng môn này, thật đúng là không hề cố kỵ mà.

Hắn lại liếc mắt nhìn Thần Huy.

Thần Huy đứng ở nơi đó, hơi rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thật giống như coi mình không tồn tại, nhưng tay rũ ở bên người lại nắm thật chặt.

Liễu Phượng Ngâm nhấp môi một cái, đột nhiên cảm thấy, kỳ thật Thần Huy...... cũng rất đáng thương.


Mà bên kia Trình Như Phong cũng đã giống như một con mèo thuận theo mà nằm ở trong lòng ngực Cố Ngôn, còn gật gật đầu, "Ừm, lúc đệ tử bế quan kết Đan, sư bá còn chưa có trở về, không ngờ tới kết Đan xong liền gặp được sư bá." Nàng nâng mắt lên nhìn Cố Ngôn, tràn ngập chờ mong, "Sư bá có tìm được sư phụ của con không?"

Thân thể của Cố Ngôn lập tức hơi cứng đờ, tức khắc cũng không còn hứng thú trêu đùa tiểu nữ hài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nhỏ nhẹ nói: "Sư phụ của con...... có khả năng đã không ở thế giới này......"

"Cái gì?!"

Trình Như Phong kinh hãi nhảy dựng lên.


Cả Thần Huy cũng bước lên hai bước về phía trước, "Chuyện này không có khả năng! Mệnh bài của sư phụ lại không bị vỡ."

"Sốt ruột cái gì? Ta chưa có nói sư phụ của ngươi đã chết." Cố Ngôn bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ liếc mắt một cái, "Ta ở trên đảo Sương Mù, phát hiện một cái Truyền Tống Trận. Ở gần đó có vết kiếm của sư phụ các ngươi lưu lại, nhưng mà Truyền Tống Trận đã hỏng rồi, cũng không biết thông đến nơi nào. Truyền Tin Phù vẫn là liên hệ không được, cho nên có khả năng nhất chính là Thương Ngô thông qua cái Truyền Tống Trận kia, đi đến một thế giới khác."

"Thế giới khác?"

Trình Như Phong cùng Thần Huy hầu như hỏi cùng một lúc.


Cố Ngôn nói: "Mấy ngày nay ta cũng cùng vài vị chân quân thảo luận qua, duy nhất có thể xác định chính là, khoảng cách nó truyền tống, so với chúng ta biết thì xa hơn rất nhiều. Phật gia nói thế giới vô biên, Thiên Kiếm Tông cũng từng có một vị tổ sư trảm phá hư không mà đi, có lẽ thế giới mà chúng ta đang ở, thật sự cũng không phải là thế giới duy nhất. Nếu như khoảng cách truyền tống đủ xa, nói không chừng thật sự có thể vượt qua hư không đến một thế giới khác."

Hai mắt Trình Như Phong đều sáng lên.

Nếu thật sự có thế giới khác, nếu thật sự có thể có biện pháp dùng Truyền Tống trận xuyên qua giữa thế giới này với thế giới khác, vậy nàng...... có phải cũng có thể...... trở lại thế giới hiện đại hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro